1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dụ thê: Tổng giám đốc đại nhân chớ làm chuyện xấu - Nhân Tử Sam(c31) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: ĐÊM KHUYA THẤY
      Hữu Hạ gội đầu trong phòng tắm, đột nhiên nghe được tiếng Tư Viễn bên ngoài truyền tới: “Hữu Hạ cậu có điện thoại” vội kéo cửa ra, Tư Viễn cầm điện thoại di động lên xem, liếc nhìn màn hình di động.

      “Ai gọi tới, mà sắc mặt cậu khó coi như vậy?” Hữu Hạ lấy điện thoại di động, long mày tinh tế mặt Tư Viễn nheo lại. “Hạ Hạ, lão sắc lang Liễu Mạch Khang làm sao có số điện thoại của cậu? Mình cho lão ta biết nha!”

      “Điện thoại của Liễu Mạch Khang?” Hữu Hạ ngoài ý muốn “ Bọn người như Liễu Mạch Khang muốn số điện thoại của người nào đó khó”
      “Mặc kệ , câu mau đưa điện thoại cho mình, mình từ chối dùm cậu” Tư Viễn xong, muốn lấy điện thoại lại.

      “Đợi chút…” Hữu Hạ khẽ suy tư, nghĩ đến hình ảnh ngày hôm qua cùng Phó Duệ Sâm giằng co, nheo lông mày, “Cũng có thể ông ta có chuyện muốn tìm tớ, nên nghe thôi”

      “Cậu đừng ngay thơ như vậy! Sắc lang này gọi đến còn có thể có chuyện gì, trong lòng cậu và tớ biết .”

      “Yên tâm , tớ cũng ngốc” Hữu Hạ cầm điện thoại tùy tay quăng lên sô pha, đẩy Tư Viễn “Tớ biết cậu quan tâm tớ, bất quá, bây giờ, bây giờ cậu tốt nhất là nên đí nghỉ ngơi, nếu sáng sớm ngày mai làm muộn.”

      “Được, tớ biết cậu chê tớ nhiều, chỉ là cậu hãy nghe cho kĩ, tuyệt đối…..”

      “Dạ dạ dạ, tớ biết rồi mà, dì Tư Viễn….” Hữu Hạ cười hì hì, đẩy Tư Viễn ra cửa.

      “Cậu, cái tên này, thế nhưng chê tớ là dì, Tốt lắm, giờ tớ ngủ đây!”

      Tư viễn buồn ngủ ngáp cái. “Ừ, ngủ ngon”

      Đưa Tư Viễn ra cửa, điện thoại sô pha vẫn còn vang. Hữu Hạ có chút chần chờ, rồi nhấc máy.

      tại vẫn còn thiếu hai mươi vạn, tóm lại là muốn nghĩ biện pháp. Nếu mẹ bị bệnh viện đuổi .
      ……………….Tuyến……Phân…..Cách………………………………………………

      Đêm khuya, Tư Viễn bừng tĩnh, chút suy nghĩ liền kéo của phòng của mình, hướng đến phòng của Hữu Hạ.

      Quả nhiên…….. Trong phòng bóng người, cậu ấy thế nhưng lại có ở đây, trời ạ! này, thời điểm này còn có thể được sao? Chẳng lẽ là…..? Nghĩ đến khả năng này, Tư Viễn toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

      run rẩy cầm điện thoại gọi cho Hữu Hạ, nhưng mà đáp lại là tiếng máy móc lạnh băng. Tư Viễn chưa từ bỏ ý định, gọi điện thoại cho Liễu Mạch Khang, nhưng cũng gọi được.

      nhất thời có cách nào bình tĩnh, gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng. Rốt cuộc Hữu Hạ đâu? Chẳng lẽ tìm Liễu Mạch Khang? Liễu Mạch Khang trong nhà có vợ cả thể nèo đến nhà kiếm, chẳng lẽ….Khách sạn? Trời ạ, cái thành phố lớn này, muốn tìm ra phải là chuyện của tháng sau sao?

      được, được, phải tòm Phó Duệ Sâm, đúng nhất định có thể tra ra được” Tư Viễn lòng như lửa đốt, vừa lẩm bẩm vừa cầm chìa khóa ra ngoài, chưa kịp mang giày. Cũng may địa chỉ của Phó Duệ Sâm, bốn năm trước biết.

      CHƯƠNG 21: XẢY RA CHUYỆN

      Phó Duệ Sâm nghe tin vội về nhà, thấy bên trong, chỉ lạnh nhạt nhìn cái

      ấy bảo đến đây làm thuyết khách? cần, tôi giúp ấy”

      ! Phó tiên sinh, ngài nhất định phải giúp Hữu Hạ!” Hốc mắt Tư Viễn đỏ lên, tay chân có chút luống cuống

      Phó Duệ Sâm coi như nhìn thấy, đứng dậy: “ trễ rồi, Mạnh tiểu thư mời trở về. Quản gia, tiễn Mạnh tiểu thư ra ngoài”.

      “Vâng, tiên sinh”

      Quản gia chậm chạp bước đến, lệnh đuổi khách rất ràng.

      Tư Viễn gấp đến độ rơi lệ “ Cầu sinh ngài hãy giúp Hữu Hạ …………….Hữu Hạ có thể xảy ra chuyện!”

      Phó Duệ Sâm dừng bước, nhíu mày “Tôi nghĩ rằng tôi rất ràng, việc của ấy cùng tôi Phó Duệ Sâm có quan hệ gì.”

      Tư Viễn giống như nghe thấy lời của , nghẹn ngào cầu cứu: “ Nếu như sớm tìm được Hữu Hạ có thể ấy thất thân…….. Phó tiên sinh cầu xin ngài, làm ơn cứu ấy. Nếu ngay cả ngài cũng giúp, tôi biết……..”

      “Hữu Hạ đáng chết” Phó Duệ Sâm thầm mắng câu, ngăn cản Tư Viễn khóc lóc kể lể, muốn liên quan đến này! sớm biết vì tiền, có gì là thể bán! Nhưng mà ngờ, lại hành động nhanh như vậy.

      Cầm lấy chìa khóa xe, nhanh chóng ra ngoài.

      Vẻ mặt u làm cho quản gia cùng Tư Viễn sững sờ

      “Còn ngay ra đó làm gì, phải muốn cứu người sao?” Quay đầu lại quát, bước nhanh ra ngoài.

      Tư Viễn bị quát, cũng phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo.

      ... ...... .....Tuyến phân cách.... ...... ....

      Lúc đó

      Hữu Hạ đứng trước cửa phòng số 3204. ngây thơ, phải là biết mục đích của Liễu Mạch Khang khi hẹn ở chỗ này. Nhưng mà có lựa chọn nào khác.

      Hít hơi sâu, gõ cửa.

      Cửa vội vàng được mở ra, thân hình béo mặp của Liễu Mạch Khang xuất , có ý tốt nhìn “ Ôi! Hữu Hạ của ta cuối cùng cũng tới!”

      “Liễu tổng…” Hữu Hạ khẩn trương, nên lời. Trời cho là mình có thể giải quyết được, nhưng làm sao bây giờ? tại cố hết sức hối hận.

      “Vào , nhanh nào đừng đứng ở cửa” Liễu Mạch Khang làm sao cho Hữu Hạ cơ hội hối hận? Khẩn trương đem vào trong. Đóng chặt cửa lại, sẵn tiện sờ soạng người Hữu Hạ chút. Hữu Hạ chỉ cảm thấy nổi da gà, nhịn được lấy tay xoa xoa quần áo.

      “Liễu tổng, tôi xem, tôi còn là…..” xoay người lặp tức bị đôi tay kia vịnh vai, “ cần khách khí như vậy, gọi tôi Mạch Khang được rồi, chờ qua hôm nay chúng ta là người trong nhà rồi. yên tâm, phài là 30 vạn sao? Ngày sau theo tôi, còn được rất nhiều chỗ tốt.” dứt lời, đôi tay kia ở bên hông Hữu Hạ sờ soạng


      Chương 22: HỐI HẬN (2)
      “Liễu tổng, ngài đừng như vậy, tôi cần ngài hỗ trợ…..”Hữu Hạ giật mình cái, lập tức tránh ra, xoay người muốn chạy trốn. hối hận! hối hận! Đúng như Tư Viễn , nếu muốn bán vậy thà bán cho Phó Duệ Sâm.

      “Muốn chạy? Đâu dễ dàng như vậy.” Liễu Mạch Khang liền đuổi theo, lập tức đem chặn ngang bế lên. “Tiểu Mỹ Nhân, tôi đợi lâu, tại sao có thể để dễ dàng chạy như vậy?” cười dâm-uế, lộ ra ngụm răng vàng. Hữu Hạ ra sức giãy giụa, ngừng đánh .

      “Buông tay! Liễu mạch Khang ông buông tôi ra!” Nhưng mà sức làm sao bằng người đàn ông? Nhất thời bị Liễu Mạch Khang đẩy ngã xuống giường, dợi Hữu Hạ ngồi dậy, thân hình mập mạp của ông ta đè lên người Hữu Hạ, tay đem hai tay ấn lên đỉnh đầu, tay kịp đợi xé rách y phục người .

      “A…….” Kêu thảm tiếng, cả người Hữu Hạ run rẩy. Nước mắt tràn ra. lớn như vậy, ngoại trừ lần Phó Duệ Sâm nổi điên vào bốn năm trước ra, chưa có lần nào bị sỉ nhục như vậy.

      “Khốn khiếp! buông tôi ra” Đau đớn giãy giụa, áo sơ mi mỏng manh vẫn là bị ông ta xé ra. Người đàn ông bỉ ổi trong mắt thả ra kinh quang “Trời ạ! đẹp……… là quá đẹp…..”

      Mê mẫn nhìn thân hình trắng nõn, mượt mềm mại của , run run, lập tức lấy tay đẩy quần xì líp của mình ra “Cút ngay…. nên đụng vào tôi……” Rốt cuộc nhịn được khóc lên, Hữu Hạ ghê tởm, cơ hồ muốn ói ra.

      Nhưng, chống cự nhiều hơn nữa vẫn vô dụng……..Quần áo bị xé thành những mảnh ……. Người đàn ông quần cởi ra, bàn tay khẩn cấp kéo quần dài người ,……Điên cuồng giãy giụa, Hữu Hạ tuyệt vọng…….rất tuyệt vọng…. hối hận! Ai đó làm ơn cứu ? Phó Duệ Sâm, ở đâu? Chỉ cần thoát khỏi giây phút hành hạ này, chuyện gì cũng chấp nhận! Cho dù cầu xin ta. Hay những chuyện khác, đều đáp ứng! Đáp ứng tất cả!!.....

      …………………………Tuyến phân cách………………………….

      Ngay lúc hết hy vọng, thẫn thờ nhìn chằm chằm trần nhà. Chỉ nghe được tiếng “Ầm……” tiếng vang lớn. Cửa khách sạn, bị người bên ngoài hung hăng đá văng. Ngay sau đó, thân thể mập nạp đè người , bị đôi tay có lực điên cuồng ngăn lại.

      Trong phòng, truyền đến thanh đấm đá, và tiếng mắng thảm hại “Mẹ mày……..mày mày là ai? Dám đánh bố mày.” Liễu Mạch Khang bị đá đến đầu óc choáng váng, vất vả mới mở mắt được, thấy người đàn ông hung ác nham hiểm như satan trước mặt, rồi lại nhìn phía sau, ông ta vừa buồn vừa tức, ông ta lại lần nữa chửi “ đàn bà điếm thúi…Dám dẫn người đến đánh bố mày, có phải hay muốn thôi việc rồi hả?”
      Last edited: 19/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23 oan ức

      “Ông dám làm như vậy đối với Hạ Hạ, ông nhất định bị quả báo!” Tư Viễn tức giận đến hốc mắt đều đỏ. “Tôi có báo ứng? Hừ đừng quên, chuyện này là do tiện nhân kia tự mình dâng tới cửa! Ông đây dùng thực lãng phí.” Phó Duệ Sâm đen mặt, tức giận chút nhân từ đá cái lên người Liễu Mạch Khang.

      “A……..” Tiếng kêu thảm thiết vang khắp phòng. “Mẹ…..mày là ai? Ông đây muốn kiện mày!”

      “Phó Duệ Sâm” Hầu như là từng chữ ra, Phó Duệ Sâm lạnh lùng nhìn ông ta. “Chỉ cần ông dám kiện, tôi đây nhất định chơi với ông”.

      “Cái gì…….Phó ……..Phó Duệ Sâm…….Tổng giám đốc của F-shine?” Liễu Mạch Khang còn kiêu ngạo, ôm bụng dưới, vừa hốt hoảng vừa sợ nhìn . Ai mà biết, Phó Duệ Sâm nổi tiếng cả giới hắc bạch, muốn kiện ta, quả thực là nằm mơ. Nhưng mà…………..tại sao lại có quan hệ với Hữu Hạ?... ...... ...... ...... ........

      “Hạ Hạ, sao, có chuyện gì rồi……Ô ô…….” Tư Viễn khóc thút thít, đem Hữu Hạ chật vật vào lòng. Lúc này, Hữu Hạ rốt cuộc tỉnh lại, quay lại ôm lấy Tư Viễn, nhất thời nước mắt tuông ra. được cứu! Trời cao nghe lời cầu xin của ! Càng lúc càng xiết chặt quả đấm, Phó Duệ Sâm mới nhịn xuống việc đem này đánh trận.

      rất tốt! Rất khí phách! Tình nguyện bán thân cho loại đàn ông này, cũng chịu cầu xin mình! Hữu Hạ rất giỏi! nghiến răng nghiến lợi, cởi xuống áo khoác của mình, vững vàng bao lấy Hữu Hạ. Động tác rất dịu dàng, cánh tay nổi lên gân xanh, hoàn toàn thể lúc này rất tức giận……………………………..

      Bị đôi tay mạnh mẽ đỡ dậy, Hữu Hạ từ từ ngước đôi mắt sưng đỏ lên, liếc mắt cái liền nhìn thấy ta. Vừa nín khóc, nước mắt lại lần nữa trào ra, chút suy nghĩ, cánh tay mảnh khảnh mở ra, chạy lại ôm lấy ta, khuôn mặt nhắn tựa vào ngực cửa Phó Duệ Sâm, lớn tiếng khóc, thua…. nên bướng bỉnh như vậy, nên sợ chết đấu cùng ta………..Thân thể cao ngất, vì được ôm, mà có chút cứng ngắc, giây thiếp theo……. ôm từ trong khách sạn ra ngoài, vẻ mặt u ám khiến cho người qua dám quay đầu lại nhìn.

      Chương 24: QUAY ĐẦU LẠI CẦU XIN
      đường về nhà, Tư Viễn ngồi ở phía sau, Phó Duệ Sâm thủy chung mím môi, đôi tay dùng sức nắm lấy tay lái, như áp chế cơn thịnh nộ, Hữu Hạ lại khoác áo của , ngồi co quắp ở ghế phụ, vành mắt đỏ lên, cúi đầu giống như suy nghĩ. Ba người vẫn thủy chung lên tiếng. Trong xe mấy rộng rãi, khí có chút khó chịu.

      Đợi đến lúc xe dừng ở trước nhà, Tư Viễn mới thở phào nhõm, vội vàng bước xuống xe, cám ơn với Phó Duệ Sâm “Cám ơn ngài, Phó tiên sinh.” Sau đó đến mở cửa ghế phụ, nhìn Hữu Hạ “Hạ Hạ, cậu có thể , hay là để tớ cõng?”

      sao, tớ có thể xong, Hữu Hạ cũng vội vàng xuống xe, nhìn qua Phó Duệ Sâm, rồi mới quay lại với Tư Viễn “Tư Viễn, hay là cậu vào trước , tớ vào sau” .

      Nghe như vậy, Tư Viễn thức thời gật đầu “Được, vậy tớ vào trước, cậu cẩn thận chút.” ……………………………………..Sau khi Tư Viễn , trong xe chỉ còn lại hai người. Phó Duệ Sâm lên tiếng, dĩ nhiên, cũng có ý định mở miệng. muốn xem chút, xem có tính toán gì.

      “Duệ Sâm…..” Liếm liếm cánh môi, Hữu Hạ nhàng , giọng như trước có chút nghẹn ngào, Phó Duệ Sâm lạnh nhạt nhìn , chế giễu “Muốn quay lại cầu xin tôi?” Bị trúng tim đen, Hữu Hạ hơi ngẩn người.

      Nhưng cho dù ta có hay chế giễu , cũng thể làm gì khác hơn là gật đầu “Đúng vậy………….” .

      “Tôi nhớ là từng , tuyệt đối cầu xin tôi?” Phó Duệ Sâm nghiêng người, cười lạnh nhìn “Hữu Hạ a! phải rất bản lĩnh, rất kiêu ngạo sao? Tình nguyện bán thân cho loại người đó, cũng kiên quyết cầu xin tôi! Khí phách của đâu rồi? Lấy nhan sắc của mình, có thể tìm ông chủ mới, tiếp tục bán” Trong giọng đè nén tức giận, nhưng khi nghe vào lại vô cùng ôn hòa.

      Trong lòng Hữu Hạ nhói đau, cắn môi, hít thở sâu, cố gắng giảm bớt khó chịu, mới nén lệ nhìn , giọng điệu như van xin “Cầu xin , hãy giúp tôi…”

      cũng quá ngây thơ rồi, nghĩ tôi vẫn là Phó Duệ Sâm ngốc nghếch trước kia, ai muốn làm gì cũng được sao?” Phó Duệ sâm lạnh lùng quay , ra lệnh tiễn khách: “Xuống xe” Dám đùa giỡn Phó Duệ Sâm , đời này chỉ sợ có mình .

      Nhưng tuyệt đối để chuyện đó xảy ra lần thứ hai. Hữu Hạ , đôi tay bé trở nên run rẩy, níu lấy ống tay áo của . Phó Duệ Sâm dừng lại, có chút mềm lòng, xoay lại nhìn , lúc này hàng lông mi còn ươn ướt, nhìn như đứa trẻ bị bỏ rơi, làm cho tim co rút.

      “Làm sao mới có thể giúp tôi?”

      còn cơ hội nữa rồi” Phó Duệ Sâm lạnh lùng nhìn . Môi mỏng mím thành đường thẳng, ánh mắt giống như vực sâu, đem Hữu Hạ cuốn vào, cơ thể run rẩy, cố gắng hít hơi sâu.
      Last edited: 22/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: KÍCH CUỒNG HÔN SÂU

      Bất ngờ………….hai tay chủ động vòng qua cổ của Phó Duệ Sâm, để có cơ hội cự tuyệt, nhắm mắt lại đem môi mình dán lên môi của Phó Duệ Sâm. Phó Duệ Sâm ngẩn ra, môi có cảm giác mềm mại, như có dòng điện chạy qua, chỉ cảm thấy cả người tê dại, này………vẫn như trước đây! Vĩnh viễn chỉ có lúc muốn nhờ vả mới chủ động như vậy!

      Dùng sức đẩy ra, thở dốc, con ngươi đen như mực, hung hăng trừng mắt , giống như muốn nuốt vào “Hữu Hạ, đừng để nam nhân dơ bẩn khác đụng vào rồi lại chạm vào tôi.” Đáy mắt Hữu Hạ thoáng chút mất mát, nhưng vẫn chịu lùi bước, , còn đường lui…………. Cũng còn lựa chọn nào khác, …………..

      Thân thể nữa quỳ bên dưới tay lái phụ, nhắm hai mắt lại, cố chấp vòng hai tay lên cổ , môi lại lần nữa đến gần .

      Gương mặt nhắn như thiêu thân lao đầu vào biển lửa vô cùng cương quyết. Lần này đơn thuần như dán môi lên. Mà là ngừng hôn loạn môi , khẩn cấp muốn khơi gợi lên nhiệt tình của .

      Phó Duệ Sâm hề động đậy, chỉ lạnh lùng rủ mắt, mặc kệ làm càn ở môi mình, thầm nghĩ như mình là người xem, nhưng mà thực thể mặc kệ được nữa. lúc thất bại, muốn từ bỏ chợt ôm lấy gương mặt nhắn đầy nước mắt của , mãnh liệt hôn sâu, ràng mang theo cơn giận.

      Dùng sức mút lấy đầu lưỡi mêm mại của , làm có chút đau, thậm chí thể thở được, cũng có ý thả ra, như muốn nuốt vào bụng. này chính là thiếu dạy dỗ, cho nên hết lần này đến lần khác trêu chọc , Hữu Hạ dung sức nắm lấy áo sơ mi màu xám trắng, từ từ nhắm mắt lại thừa nhận đề đoạt lấy. Thậm chí thử học cách đáp trả lại …………. Quả nhiên Phó Duệ Sâm càng trở nên điên cuồng, nhéo hông của , đem từ tay lái phụ trực tiếp ngồi lên đùi , cho dù thân thể nhắn, nhưng ngồi cùng chỗ với cảm thấy có chút chật chội, gian chật chội, khiến có thể cảm nhận phản ứng ở thân dưới của Phó Duệ Sâm, lông mi Hữu Hạ thoáng run rẩy, níu lấy tay Phó Duệ Sâm, …………..

      Lúc này thế nhưng lại buông ra, hai cánh tay vẫn siết chặt eo như cũ, con ngươi đen như mực nhuộm đầy tình dục chăm chú nhìn “Nếu tôi giúp , lấy cái gì báo đáp?” giọng có chút khàn khàn.

      Hữu Hạ cắn môi “ nghĩ muốn cái gì?” cái gì cũng đều có, ngoại trừ………… “ có cái gì?” lạnh nhạt nhìn đáy mắt lộ ra vài phần chế giễu “Thân thể? rất thú vị, thân thể căn bản đáng giá 30 vạn” Sắc mặt Hữu Hạ tái nhợt, điều duy nhất cũng đem ra bán rồi, vẫn chịu……
      Last edited: 29/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26 : MUA BẢY ĐÊM

      Cảm thấy thất bại, chuyển động thân mình, muốn leo xuống người , lại bị dùng sức giữ eo lại, kéo thân thể trở lại đùi , nghi hoặc ngẩng đầu.

      “Bảy đêm!”. Đôi môi mỏng mở ra, nhàng lên hai từ.

      “Bảy đêm gì ?”. Hữu Hạ nghe hiểu lắm.

      “30 W mua bảy đêm, điều kiện đầu tiên là được để tôi cảm thấy thú vị, nếu tôi bất cứ lúc nào cũng có thể phá bỏ thỏa thuận này”.

      ………………………Tuyến phân cách……………... .......
      Hữu Hạ khoác áo của Phó Duệ Sâm, ôm hai cánh tay, ra khỏi xe. môi vẫn còn lưu lại hơi thở của . Đồng thơi bên tai vẫn còn quanh quẩn lời đề nghị cuối cùng của . Mua bảy đêm………….. còn lựa chọn nào khác. Đừng là bảy đêm, cho dù tại muốn mua bảy tháng cũng đồng ý, như vậy cũng tốt.

      Ít nhất vấn đề trước mắt cũng có thể giải quyết được. Thở dài hơi, gõ cửa.
      “Hạ Hạ, nước tắm chuẩn bị xong rồi, cậu vào tắm trước ”. Thấy vào cửa Tư Viễn la lên. Trong lòng Hữu Hạ vẫn còn chút sợ hãi. Ôm lấy Tư Viễn “Là do tớ nghĩ mọi việc đơn giản. Tối nay………….. may là có cậu.” Nếu , hậu quả tớ dám nghĩ.

      “Đừng khóc!” Tư Viễn lau nước mắt mặt . “ , tối nay nếu có Phó Duệ Sâm, tớ cũng cách nào có thể giúp cậu. Cậu biết, nghe tin cậu đến tìm Liễu Mạch Khang, sắc mặt của là khủng khiếp, tớ còn nghĩ xảy ra án mạng. Có thể thấy, ra vẫn còn rất quan tâm đến cậu.” Đó là kết luận cuối cùng cũa Tư Viễn.

      “Quan tâm tớ?” Hữu Hạ cảm thấy buồn cười. “Cậu cảm thấy người đàn ông, nếu như quan tâm đến cậu, trong lúc tổ chức hôn lễ, lại làm nhục cậu, sau đó là vứt bỏ cậu?” .

      “Cậu phải có đạo lí” Tư Viễn ngồi salon nghiêng đầu. “Hay là, có nỗi khổ tâm gì đó?”.

      “Nỗi khổ tâm?”. Hữu Hạ cởi áo của Phó Duệ Sâm, cảm thấy người có chút lạnh. khẽ run, lầm bầm mở miệng như cùng Tư Viễn chuyện. “Nhưng chính là Phó Duệ Sâm, nếu như muốn cưới mình, ai có thể ngăn cản được . Điều duy nhất chính là chán……………”

      Suy nghĩ chút, nhưng gì Hữu Hạ cũng phải đúng. Tư Viễn nhìn thấy vẻ đơn của , an ủi “Dù sao những chuyện này đều là quá khứ, có đoán cũng đoán ra, chỉ là tớ cảm thấy có vẻ còn xấu xa như trước kia, các cậu có thể làm bạn được, với lại có lẽ có thể khiến bệnh viện gây áp lực nữa.”

      Hữu Hạ nhìn cái. “Mới buổi tối mà cậu có thể thay đổi cách nhìn về rồi, lúc trước, mỗi lần nghe đến cậu đều mắng trận sao?”

      “Tớ là nha, dù sao, chung quy so với tên Liễu Mạch Khang kia tốt hơn mấy ngàn lần”.

      “Cậu rất đúng” Sau khi trải qua chuyện kia, Hữu Hạ rất đồng ý cái quan điểm này, nhìn Tư Viễn, cố gắng bình tĩnh ra .

      “Cho nên, tớ bán mình cho rồi!” .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27 THỬ

      “Cái gì? Cậu cậu bán cho ai?” Tư Viễn quả giống như giẫm trúng bom, hét lên cái.

      ta” Hữu Hạ có chút khó chút miễn cưỡng, cũng có chút chấp nhận.

      “Phó---- ------ --------Duệ---- ------ ---------Sâm???” Đôi mắt Tư Viễn trừng lên có thể so với chuông bạc.

      “Ừ” . “Cậu điên rồi” Tư Viễn tức giận đứng lên. “Tớ còn chọn lựa” . Hữu Hạ bình tĩnh giải thích “huống chi bán cho so với bán cho Liễu Mạch Khang tốt hơn nhiều………Với lại” tới đây giọng của lại “Chúng ta chỉ có bảy đêm” .

      Qua bảy buổi tối cùng Phó Duệ Sâm còn liên hệ gì nữa. Từ đó…………….Bọn họ cũng giống như bốn năm qua, coi nhau như người xa lạ.

      Thế nhưng trong lòng có chút phức tạp, nhưng lại biết đó là cảm giác gì, chính là hơi hơi có chút thoải mái. Điều này cũng có gì lạ, người từ người , sau đó trở thành người xa lạ, rồi bây giờ lại dây dưa , rồi lại biến thành người xa lạ, thay đổi này cần chút thời gian để thích ứng.

      “Nhưng mà phải cậu thương ta sao, sao có thể cùng ta làm chuyện đó?”

      Hữu Hạ ngẩn ra, đến phòng tắm, được hai bước quay đầu lại nhìn Tư Viễn. “Đến thời điểm làm chuyện đó tớ để mình cố gắng ta”

      “Đúng rồi, công việc của cậu bây giờ làm sao?” Hữu Hạ đột nhiên nhớ tới. Trãi qua chuyện tối nay Tư Viễn nhất định làm ở đó nữa. Nhưng mà công việc bây giờ cũng dễ tìm, Tư Viễn có áp lực kinh tế rất lớn. “Chỉ có thể ra ngoài tìm việc lần nữa”

      Tư Viễn buông tay. “ xin lỗi, lần này đều tại tớ tùy hứng, mà làm hại cậu mất chén cơm” Hữu Hạ lòng xin lỗi.

      “Thôi, có gì, dù sao tớ cũng muốn làm việc dưới quyền lão sắc lang đó.”
      Tư Viễn để ý lắm, vãy tay thúc giục “ Cậu mau tắm rửa, xong rồi tớ còn có chuyện muốn hỏi cậu.”

      ………………………….Tuyến phân cách………………………..
      Kể từ đêm cùng Phó Duệ Sâm thành lập hiệp nghị, bệnh viện củng thúc giục trả tiền viện phí nữa. Nhưng mà lien tiếp mấy ngày, Phó Duệ Sâm cũng lien lạc với . có tin tức khiến Hữu Hạ nghi ngờ, ta hoặc giả hoặc quên mất chuyện trong đêm đó.

      Điều chỉnh lại tinh thần. chạy đến cái studio, Phỉ Phỉ từ xa chạy tới, trợn mắt nhìn .

      là đen đủi, hôm nay lại là Nhan Dĩ Ly case”

      Hữu Hạ sớm xem qua hành trình. Nhan Dĩ Ly hôm nay muốn chụp hình MV mới. cho nên cũng chỉ có thể tiếp nhận “ có biện pháp, chúng ta làm nghề này, cuối đầu thấy, ngẩng đầu thấy”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :