1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dụ thê: Tổng giám đốc đại nhân chớ làm chuyện xấu - Nhân Tử Sam(c31) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: CHUẨN BỊ TÌM

      “Cám ơn” Hữu Hạ cảm kích nhìn cái, thể thừa nhận, so với Nhan Dĩ Ly, ấy dễ chuyện hơn. Mắt Phó Duệ Sâm cũng kém chút nào.

      Hữu Hạ sau khi rời , còn tâm trạng đọc sách nữa, tựa vào ghế dựa, lấy di động ra bấm dãy số: “Quả nhiên hỏi

      “Đoán được” Phó Duệ Sâm tay cầm tay lái, con ngươi chăm chú nhìn con đường phía trước. vẻ mặt tia thay đổi.

      “Em kết thúc công việc về công ty, nếu muốn gặp ấy, sau khi gặp khách hàng cần gấp gáp quay về công ty.”

      Phó Duệ Sâm hồi lâu gì: “Sâm?” cúi đầu thấp gọi tiếng.

      biết phải làm như thế nào.” Phó Duệ Sâm cuối cùng cũng mở miệng: “Lo chụp hình tốt , có chuyện gì lát liên lạc, cúp máy trước”

      “..Được” xong cúp máy, cầm điện thoại trong tay, trong lòng cảm thấy khó chịu. Tầm mắt kiềm lại hướng tới cầm bút viết.

      Khó trách hôm nay Phó Duệ Sâm đột nhiên ân cần muốn đưa mình tới đây, nguyên lai, bởi vì nơi này có người muốn gặp.

      ……………….Tuyến Phân Cách…………………………………

      Sau khi kết thúc công việc, Hữu Hạ nhìn thời gian, vội vàng trở về nhà mướn. Tư Viễn về, bữa tối đặt bàn.

      Thấy Hữu Hạ về, Tư Viễn vội vàng cầm chén đũa. “Đêm nay làm món dì thích đâu -ve, lát hồi cho dì ăn nhiều chút” “Tư Viễn cậu ăn trước, đừng vội, bây giờ mình đến bệnh viện”.

      “Phải , cơm chiều cậu còn chưa có ăn!”

      cần, mình vội” Hữu Hạ cầm hộp cơm được Tư Viễn đóng gói, nhét vào trong bao :

      “Đêm nay tớ có thể trở vầ muộn chút”

      “Mình để cơm ở đây, khi nào trở về cậu ăn”

      “Được”.

      Hữu Hạ chuẩn bị ra ngoài. Nghe thấy Tư Viễn từ trong phòng bếp nhô đầu ra “Đúng rồi Hạ Hạ, mới vừa rồi lão già đại sắc lang, Liễu Mạch Khang gọi điện đến, muốn hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, hình như là biết chuyện mẹ cậu nằm viện.”

      Hữu Hạ sửng sốt chút, Liễu Mạch Khang, là người lãnh đạo trực tiếp của Tư Viễn, Hữu Hạ từng gặp qua, người đó khoảng hơn 40 tuổi. Người như vậy mà đối với Hữu Hạ vừa thấy .

      “Lần sau nếu ông ta có gọi tới cậu cho số điện thoại của mình” Trầm mặt hồi lâu, Hữu Hạ đột nhiên , giọng hơi ảm đạm .

      Tư Viễn giật mình, trố mắt nhìn Hữu Hạ “Cậu muốn làm gì?”

      Hữu Hạ quay đầu lại nhìn “Yên tâm, mình có chừng mực”

      “Cậu đừng nhảm, nếu như muốn tên đầu heo kia giúp đỡ bằng tìm Phó Duệ Sâm!”

      Tư Viễn bỏ lại muỗng cơm, từ phòng bếp bước đến gần Hữu Hạ. đợi Tư Viễn đến gần, vừa mở cửa ra ngoài, vừa “Tạm thời đến chuyện này, mình bệnh viện trước. Chuyện của mình cậu cần lo lắng, mình nghĩ biện pháp.”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: ĐẾN BỆNH VIỆN THĂM HỎI

      Thời điểm Hữu Hạ đến bệnh viện, mẹ vừa tỉnh lại.

      “ Mẹ! Hôm nay mẹ thấy như thế nào?”

      Tĩnh Tâm nhờ giúp đỡ của con mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy

      “Tạm được, hôm nay con đến sớm như vậy, ăn bữa tối chưa?”

      “Dĩ nhiên là con ăn rồi, con nhớ là mẹ thích nhất đậu - ve, cho nên tối nay mẹ ăn nhiều chút” Hữu Hạ cười cười, đem hộp cơm còn ấm ra, dọn đồ ăn ra bàn giường, Tĩnh Tâm cầm đũa nếm vài miếng.

      Liếc mắt nhìn con mình bưng trà rót nước “Hạ Hạ, con gầy ít, có phải gần đây con ăn cơm điều độ?”

      “Chắc mẹ bị ảo giác, gần đây con mập mạp hơn nhìu, con còn tính giảm béo” Hữu Hạ cười hì hì, còn làm bộ xoay vòng.

      “Con đó, đừng vì chuyện của mẹ mà lo lắng, ngay mai mẹ xuất viện” “ được! Mẹ chưa hết bệnh làm sao xuất viện được?”

      Hữu Hạ vội vàng bỏ nước xuống, tới. “Mẹ biết là làm cho con khó xử, mẹ cũng muốn liên lụy con nên con hãy làm theo ý của mẹ lần này ”.

      Tĩnh Tâm đau lòng, vỗ tay con mình. “Tiền phải vấn đề, cuối cùng cũng có cách, mẹ đừng quan tâm nhiều”

      Hữu Hạ cố gắng thuyết phục, mẹ là người thân duy nhất của , cho gì phải trả bất cứ giá nào cũng làm. Tĩnh Tâm biết tính tình của con mình, từ bướng bỉnh, cho dù mười đâu bò cũng kéo lại được.

      Thở dài, bà cũng nữa, sâu trong con ngươi chứa bi thương nhìn con mình, đột nhiên “Hạ Hạ! Hôm nay Duệ Sâm có tới đây.”

      Hữu Hạ cười nhạt “ đến đây làm gì?”

      “Đương nhiên là tới xem mẹ chút. Nó có ác ý, mẹ có thể thấy nó là quan tâm đến bệnh tình của mẹ, con đừng khẩn trương như vậy.

      “Mẹ! người lương thiện!” Hữu Hạ muốn cho mẹ biết chuyện Phó Duệ Sâm gọi điện thúc giục bệnh viện thu viện phí, muốn mẹ bận tâm.

      “Đứa ngốc! Mẹ ăn muối nhiều hơn con ăn cơm, lẽ thể nhìn thấu người? Nó là đứa trẻ tốt, biết bốn năm trước xảy ra chuyện gì mà lại làm như vậy….”

      đến chuyện cũ, Tĩnh Tâm ưu sầu thở dài.

      “Trong hôn lễ phải ta rất ràng sao?” Giọng của bình tĩnh.

      vĩnh viễn nhớ lời của Phó Duệ Sâm bốn năm trước ________ Hữu Hạ, ngay cả ngón tay của tôi cũng muốn chạm vào, vô vị, tôi Phó Duệ Sâm cũng còn hứng thú chơi nữa.

      Cũng đúng. Phó Duệ Sâm là ai? Nếu muốn phụ nữ, chỉ cần ngoắc ngón tay là được. Nhưng cũng cần sỉ nhục như vậy.

      “Nó cái gì con đều tin? Nếu như nó làm như vậy là vì có việc khó sao!” Tĩnh Tâm cảm thán “Cho dù có chuyện gì, cũng qua nên nữa”.

      Hữu Hạ cúi đầu nhìn qua cổ tay “Mẹ con muốn ra ngoài chút!” “Bây giờ sao?”

      “Cũng có chuyện gì, chẳng qua là con muốn làm thêm giờ” cẩn thận dối

      “Được rồi. Con nhớ phải chú ý an toàn, về sớm chút, đừng vì mẹ mà làm việc quá sức, có số việc làm được đừng miễn cưỡng”.

      “Dạ con nhớ rồi, mẹ phải cố gắng dưỡng bệnh!” Hữu Hạ cười, dọn dẹp chén dĩa bàn.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Vì Sao Hôn .

      Thời điểm ra khỏi bệnh viện, thành phố bị màn đêm bao phủ. Hữu Hạ thể bảo đảm bây giờ Phó Duệ Sâm còn ở trong công ty, nhưng cũng muốn buông tha tia hi vọng nào.

      Ngay cả xe buýt cũng ngồi, mà trực tiếp bộ tới tập đoàn F-shine
      ……………………………………….

      Từ hội nghị ra, Mộ Nhã Quân mới khởi động xe, chỉ nghe được người ngồi ở phía sau đột nhiên mở miệng :"Lái xe về công ty"

      Mộ Nhã Quân quay đầu lại nhìn :"tổng giám đốc, tôi thấy hơi mệt. Với lại, hôm nay công việc cũng xử lý tốt, bằng về nhà nghỉ ngơi."

      "Tôi muốn trở về công ty xem chút" Phó Duệ Sâm nhiều lời, nhắm mắt lại, dựa vào phía sau :"Lái xe "

      Mộ Nhã Quân thấy chủ ý quyết định, nên cũng khuyên nhiều, chỉ im lặng lái xe về công ty

      ………………Tuyến Phân Cách……………………..

      Tập đoàn F-shine.

      Cả toà cao ốc hiên ngang, mặc kệ bốn năm trước, hay bốn năm sau, Hữu Hạ đều là lần đầu tiên đến nơi này.

      Chậc chậc Phó Duệ Sâm quả nhiên tài giỏi, vừa nhìn xung quanh, vừa vào bên trong :"Liên tiểu thư"

      Hữu Hạ vừa mới vào, còn chưa kịp mở miệng, còn có nhân viên nghênh đón. Xem ra Phó Duệ Sâm đoán mình tới đây. Như vậy cũng tốt.

      "Tôi tới tìm Phó tổng" vội vàng ra mục đích của chính mình.

      "Liên tiểu thư từ bên kia lên là được." Nhân viên chỉ về thang máy phía bên phải. Hữu Hạ gật đầu. Tiến tới thang máy, bấm tầng lầu 30, thời gian chưa tới phút, cố gắng hết sức xây dựng lòng tự tin, lần này mặc kệ như thế nào, nhất định phải ràng với Phó Duệ Sâm.

      ………………………………………….

      "Đinh.." tiếng, cửa thang máy mở ra, cả lầu 30 toàn bộ ra trước mắt, khí quyển mạnh mẽ, cùng khiến cho người ta cảm thấy rất giống .

      Hữu Hạ tò mò nhìn bốn phía xung quanh, biên theo cảnh vật . Ừ, hẳn là Phó Duệ Sâm ở chỗ này, rất nhanh, liền đứng lại trước văn phòng tổng giám đốc, nhấc tay gõ cửa :"Vào "

      Quả nhiên, vẫn còn ở đây. Hữu Hạ hít hơi sâu, đẩy cửa vào, chỉ thấy Phó Duệ Sâm khoanh tay đứng sát cửa sổ.

      Đúng lúc quay đầu lại, hai người bốn mắt giao nhau giữa trung, con ngươi thâm thúy kia, khiến Hữu Hạ có chút hoảng hốt : "Có chuyện gì sao ?" Phó Duệ Sâm mặt thay đổi xoay người lại.

      nhàng đóng cửa, Hữu Hạ mở miệng :" ràng biết vì sao tôi tới đây tìm ?"

      "Tôi biết !" Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng thấu xương.

      cũng thẳng vào vấn đề :"Vì sao phải làm như vậy ?"

      Phó Duệ Sâm đùa cợt quay về nhìn :" hỏi tôi chuyện gì ?Buổi sáng vì sao muốn hôn ."

      [ Editor : lúc ban đầu Hữu Hạ là kêu Nhan Hữu Hạ, sau là bị đuổi ra khỏi nhà nên đổi thành họ mẹ, đổi thành Liên Hữu Hạ]

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: NHẤT ĐỊNH PHẢI CẦU XIN TÔI

      Đúng là giả nai! Lão hồ ly! ràng là ta biết lý do tới đây, vậy mà còn giả ngây thơ, đúng là cáo già! Hữu Hạ oán thầm trong lòng, mặt vẫn thản nhiên như cũ

      “Tại sao lại gọi điện đến bệnh viện làm khó tôi?”

      “Rất đơn giản”

      Thân hình cao lớn của Phó Duệ Sâm dựa vào bàn làm việc, chút để ý, nhíu mày nhìn .

      “Đương nhiên là muốn nhìn xem bộ dạng gấp gáp của ______ Điều này làm cho tôi cảm thấy rất hưởng thụ.”

      …..”

      Quả thực là kẻ điên! Những lời này Hữu Hạ thiếu chút nữa thốt lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

      Mấy năm nay im hơi lặng tiếng bây giờ lên tiếng cũng sao. “Tôi rốt cuộc đắc tội với chỗ nào, tại sao lại hận tôi như vậy!”.

      tự hỏi, mấy năm trước khi là bạn của ta, ngoài việc cho ta đụng vào người, tất cả mọi mặt đều làm rất tốt, có thể là người bạn hoàn mĩ. Câu hỏi của như muốn kích thích . Ánh mắt trở nên trầm xuống, bỗng dưng tiến tới bước.

      Cái bóng to lớn bao quanh , giây tiếp theo, cằm của bị chế trụ “Hận ? Hữu Hạ, nghĩ mình đáng để tôi hận sao?”

      Bàn tay lạnh đến khó tin, giọng cũng lạnh, cứ như vậy, cao nhìn xuống , cho đến giờ phút này, Hữu Hạ mới phát , Phó Duệ Sâm ở trước mắt này, cùng với Phó Duệ Sâm của bốn năm trước cưng chìu , hoàn toàn khác nhau. Đáy lòng khẽ rung , lông mi chớp .

      khẽ cắn môi, ngước mắt lên nhìn ta “Phó Duệ Sâm, hãy thu hồi lời ở bệnh viện ……”

      Ánh mắt mềm mại ở dưới ánh đèn giống như tia nắng ban mai xuyên thấu các tầng mây. Làm cho Phó Duệ Sâm cơ hồ chống đỡ được. Ánh mắt dao động, nhưng mà ta vẫn buông ra “ ở đây cầu xin tôi?”

      Cầu xin ta? Đương nhiên phải! Hữu Hạ nay lại phải câu xin bọn họ? Huống hồ, người đời này muốn cầu xin nhất là ta, Phó Duệ Sâm.

      “Bất kể tôi đắc tội với điều gì, nhưng mà mẹ tôi luôn đối xử với lòng, cho nên….”

      “Khoan ” Lời của bị lớn tiếng cắt đứt. Hữu Hạ chỉ cảm thấy xung quanh nhiệt độ giảm xuống, lời của ta cười lạnh: “ có thể có tư cách hai chữ “ lòng” này”

      “Phó Duệ Sâm!” ta giống như quyết tâm làm khó , Hữu Hạ biết nên thuyết phục như thế nào, Hữu Hạ chỉ có thể thẹn quá thành giận, gọi tên ta.

      Nếu như trước kia như vậy, chắc hẳn ta thuận theo, nhưng bây giờ phải là trước kia.

      “Nếu cầu xin, có thể tôi suy xét chút” buông tay, ngược lại cánh tay khỏe mạnh thu lại, mạnh mẽ ôm vào lòng. Bàn tay trụ ở eo của , để thể động đậy

      …. buông tay”.

      Hữu Hạ liều mạng đấm bả vai của . Trong khí, người ta tỏa ra mùi vị bạc hà. Người đàn ông này quá nguy hiểm, khiến cho thể có cảm giác sợ hãi.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Quá Khứ Đau Thương

      “Lại giãy giụa, tôi biết làm ra chuyện gì tại phòng này đâu!” Lời cảnh cáo lạnh như băng, làm cho động tác giãy giụa của Hữu Hạ dừng lại.
      giương mắt cảnh giác nhìn , rất là sợ hãi, nhưng lại quật cường chịu thua :“ dám!”

      Bất ngờ, Phó Duệ Sâm có tức giận, chẳng qua đưa tay lên, ngón tay mờ ảo từ từ vuốt ve cánh môi run rẩy của Hữu Hạ: “Liên Hữu Hạ, đủ thông minh, cũng biết nên dây vào tôi. Chứ đừng là thúc giục đóng tiền, tôi tại chỉ cần 1 cú điện thoại, mẹ phải chuyển liền.”

      Hữu Hạ tức giận, hận thể cắn đứt ngón tay làm càn của , cũng dám làm như vậy, thậm chí ngay cả kéo tay xuống cũng có dũng khí, chẳng qua là giãy giụa: “Chuyển liền, tôi có thể tìm bệnh viện khác. ….. uy hiếp được tôi.”

      “Tôi có biện pháp cho ngay cả bệnh viện khác vào cũng được.” Phó Duệ Sâm được làm được, Hữu Hạ lại hoàn toàn hoài nghi thực lực của .
      Người nào biết Phó Duệ Sâm là người Phiên Thủ Vi Vân, Phúc Thủ Vi Vũ. Muốn chỉnh , ta thậm chí ngay cả ngón tay cũng cần động.

      “Đáng ghét! Phó Duệ Sâm, cứ thẳng muốn thế nào?” nổi giận, gạt bỏ tay lưu luyến môi của Phó Duệ Sâm, đôi mắt bình tĩnh nhìn , lớn tiếng chất vấn: “ Tôi tự nhận là bốn năm trước có làm chuyện gì có lỗi với , mọi chuyện đều làm theo ý , cho dù đến bữa tiệc tôi ghét nhất, tôi vẫn cùng , làm mọi chuyện hết sức hoàn hảo, cùng xã giao. Cho dù làm nhục tôi ở hôn lễ hay trong hôn lễ cùng tôi ly hôn, tôi cũng có dị nghị gì. Rốt cuộc là còn gì bất mãn mà ép chúng tôi đến đường cùng?”

      Những chuyện qua như vết sẹo, cứ như vậy bị Hữu Hạ vạch trần. Nhưng mà như vậy mới phát , nó vẫn chảy máu đầm đìa. ta cứng ngắt giây, rồi đem Hữu Hạ trong lòng hất ra, mất thăng bằng té xuống đất, cũng may có tấm thảm nên bị thương gì.

      “Cút cho tôi” ta quay lưng lại, chỉ để lai bóng lưng lạnh lẽo.
      Hữu Hạ từ dưới đất đứng dậy, loáng thoáng có thể cảm nhận được cổ tay aó trắng buộc chặt các cơ bắp

      rốt cuộc muốn tôi làm gì? Tại sao thẳng thắng ra, tránh cho việc chúng ta hành hạ lẫn nhau?”

      “Thẳng thắn” muốn cùng phủi sạch quan hệ, muốn như vậy, ngực đau, khôi phục như bình thường, trầm tĩnh nhìn :

      “Tôi cho hai con đường để lựa chọn, là cầu xin tôi giúp , hai là biến khỏi nơi này từ nay về sau đừng bao giờ câu xin tôi” Trong đầu Hữu Hạ mãnh hổn độn. ta rốt cuộc đùa cái gì?

      “Ba!” Rất dễ hiểu, ta chỉ cho ba giây để cân nhắc.

      “Hai!” Giọng càng dứt khoát.

      “Tôi để cho đếm tiếng cuối cùng, Hữu Hạ quật cường cắn môi xoay người.

      “Tôi tự mình nghĩ cách!” Đóng cửa chỉ nghe được tiếng “răng rắc” phát ra phía sau, là thanh của văn kiện bị rơi xuống đất.

      muốn ở trước mặt Phó Duệ Sâm nhận thua, càng muốn cầu xin ta. Bốn năm trước phải do ta mọi chuyện nhứ vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :