1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dụ thê: Tổng giám đốc đại nhân chớ làm chuyện xấu - Nhân Tử Sam(c31) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10 : LẠI GẶP NHAU

      “Trời ạ! Dĩ Ly em làm cái gì vậy?”

      Người đại diện vội vã chạy tới, nhìn Hữu Hạ chút rồi quay sang Dĩ Ly :

      “Em phải sử dụng cổ họng để ca hát, làm sao có thể uống nước đá”

      “Hạ Hạ em sao chứ? Em có bị bỏng ?”.

      Các đồng nghiệp vây quanh lại…. cà phê theo sợi tóc chảy đến khóe miệng, cảm giác chua sót, Hữu Hạ trong chốc lát cứng ngắc. nghe thấy những lời hỏi thăm, mãi lúc sau mới có môt chút cảm giác.

      Nhan Dĩ Ly lùi lại bước, nhìn cảnh giác, nghĩ rằng tát mình cái để trả thù. Dù sao Hữu Hạ từ trước đến giờ phải là người dễ dàng bỏ qua.

      Nhìn bộ dạng tức cười của ta, Hữu Hạ khỏi cảm thấy buồn cười. Dám làm mà dám chịu. Hữu Hã nhếch môi lấy trong túi ra khăn giấy, vừa lau mặt, vừa giống như là để ý lắm :

      yên tâm, vì công việc này, hôm nay tôi có chịu khổ hơn cũng so đo. Bất quá…”

      dừng chút, nhìn lên, gương mặt có nhàn nhạt ý cười, đến gần Nhan Dĩ Ly, giọng :

      “Bất quá, cũng biết tôi là người luôn mang thù, hơn nữa là có thù tất báo”

      Dứt lời, nghiêng thân qua, xoay người rời , để lại Nhan Dĩ Ly ngẩn ngơ tại chỗ, nghĩ đến câu kia của , khỏi rùng mình, con chết tiệt này, dám uy hiếp mình…………………. ………………………………….

      “Hạ Hạ bạn có sao ?”

      Đồng nghiệp Tiểu Phỉ ân cần hỏi thăm

      sao, chỉ là ly cà phê thôi mà!”

      “Cũng may là ấm, nếu mà là nước sôi phải bạn bị hủy nhung nhan rồi sao? Mình nè, bạn tính khí cũng tốt, biết đụng chạm đến ta khi nào? ta suốt ngày vênh mặt hất hàm sai bảo, ca hát cũng chẳng ra sao, có thể có được như ngày hôm này còn phải là do có Nhan Thị làm chỗ dựa , nếu ta làm gì có ngày hôm nay! Mình thấy, Hạ Hạ, bạn còn hát tốt hơn ta nhiều”

      Hữu Hạ sắc mặt hơi tái, sửa lại tóc chút

      “ được rồi, đừng nữa, Phỉ Phỉ làm phiền bạn giúp mình tôi làm tiếp công việc, mình gội đầu, quay trở lại ngay.”

      xong Hữu Hạ vội vã chạy đến bồn rửa tay………………………. Nước lạnh như băng chảy xuống, Hữu Hạ vén sợi tóc đen nhánh gội rửa sạch , lại dùng nước lạnh rửa mặt, áp hai tay lên mặt, nhìn vào gương với chính mình

      “Hữu Hạ ơi là Hữu Hạ, mày rốt cuộc kiếp trước mày tạo ra nghiệp gì! Nhan Kính Nghiêu, Nhan Dĩ Ly, còn có Phó Duệ Sâm, những cực phẩm thế giới mày đều gặp!”

      “Vậy sao, tôi cũng biết, tôi vậy mà cùng với hai người Nhan gia kia chung dòng máu”

      giọng nam yếu ớt truyền đến, quay đầu lại, nhìn qua gương có thể thấy người đột nhiên xuất , nhàn nhã tựa vào khung cửa, con ngươi sắc bén hướng về , sâu trong đáy mắt có tia lạnh lùng.

      Tại sao ta lại ở chỗ này?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: TỰ MÌNH ĐA TÌNH

      Hít sâu hơi, Hữu Hạ sửa lại tóc chút, che giấu kinh ngạc, trả lời , giả bộ tự nhiên xoay người ra ngoài.

      Khi ngang qua Phó Duệ Sâm bị lạnh nhạt câu: “ Hữu Hạ, lại muốn sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt?”

      Trong lòng Hựu Hạ thoáng rung động, lạt mềm buộc chặt? Bốn năm trước quả sử dụng chiêu này. “ có lỗi tôi nghe hiểu ngài gì”

      Cất bước muốn . Nhưng lại bị Phó Duệ Sâm chế trụ cánh tay, giây kế tiếp bị thân hình to lớn của Phó Duệ Sâm đặt ở khung cửa, hơi thở của mạnh mẽ có tính xâm lược cực mạnh hướng bức bách. “Lần trước tiếng “Phó tiên sinh” lẽ muốn cho tôi biết, trong bốn năm qua chưa từng quên tôi?”

      Gương mặt tuấn tú của cuối xuống, gần sát với khuôn mặt nhắn của , khí mập mờ xoay quanh bọn họ, khoảng cách này khiến Hữu Hạ có thể nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của , điều này làm cảm thấy thở nỗi, nhất là lời của , trúng mục đích của : “ngài nghĩ quá nhiều rồi….”

      khẽ cắn môi dưới, dưới hàm răng trắng nõn, cánh môi mềm mại phấn nộm, giống như vừa chạm vào liền rách, đẹp như vậy khiến cho Phó Duệ Sâm muốn lần nữa thưởng thức mùi vị thơm mát của nàng: “ Câu Phó tiên sinh cũng là do xuất phát từ quán tính mà thôi, làm phiền ngài buông ra”

      Phó Duệ Sâm nhìn chằm chằm, dường như muốn từ đáy mắt nhìn thấu tâm tư của . lâu, cho đến khí Hữu Hạ được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác cũng buông tay, cánh tay dài của chống ở bên cạnh người , mở miệng giễu cợt: “Nếu như nghĩ muốn lấy từ tôi 30W, tốt nhất là ăn khép nép, cầu xin tôi, ở trước mặt tôi ăn mạnh miệng có lợi ích gì đâu, điểm này so với người khác hẳn là nhất”

      30W ba chữ này khiến cho sắc mặt Hữu Hạ tái nhợt. Phó Duệ Sâm điều tra mình?! “ Phó tiên sinh như vậy mà điều tra tôi, chẳng lẽ ngài đối với tôi tình cũ khó quên” Giọng , lạnh nhạt rất nhiều.

      thích thể bối rối ở trước mặt , loại cảm giác này tệ giống như bị người khác lột sạch hết quần áo vậy. “Hôm nay ngài xuất ở nơi này đừng là cũng vì tôi nha?”.

      nên tự tin quá!”

      Lông mày Hữu Hạ nhíu lại: “ Nếu là tôi tự mình đa tình, vậy phiền Phó tiên sinh buông tay?”

      Phó Duệ Sâm híp mắt, nhìn ánh mắt hoang mang của , lông mi dài khẽ rung, giọt nước tóc chảy qua gương mặt trắng như tuyết của , lòng bỗng nhiên rung động, chợt cúi đầu, đôi môi lạnh như băng đặt lên môi …………..


      Tạm tiên mỗi thiên hai canh,
      Đệ hai canh tại hạ ngọ ba điểm.
      Hỉ hoan đích thân môn bất phương tiên thu tàng,
      Dĩ miễn dĩ hậu lâm yếu hoán văn danh……………..(cái này e cũng hiểu lắm, nếu có ai hiểu giúp giùm e)

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: nợ tôi.

      Hơi thở mát mẻ như bạc hà kèm theo mùi hương thuốc lá,trí nhớ như mơ hồ,nhưng trái tim lại vì kề cận đó mà tự chủ di động.

      giãy giụa mạnh mẽ,nhưng lưỡi của Phó Duệ Sâm lại nhân cơ hội xong vào trong cái miệng thơm tho của ,bá đạo hút lấy hương thơm của . lâu chưa hưởng qua mùi vị như vậy.

      Trong lòng như có ngọn lửa bùng lên, mặc kệ liều chết giãy giụa, bàn tay mạnh mẽ của vòng qua ôm lấy eo thon của ,ôm từ phía sau,ép thể dựa vào gần .

      Hơi lạnh đầu ngón tay xuyên vào trong da thịt , làm cho khẽ run, sợ nụ hôn của khiến mê muội, lấy tay cố gắng kéo tay ra :

      “ Phó Duệ Sâm, …. buông tôi ra…..”

      Hơi sức của , đến tội nghiệp, đối với Phó Duệ Sâm mà , có thể là chút ảnh hưởng, như cũ đứng im bất động, cứ tiếp tục hôn . Bàn tay trong nháy mắt, tiến vào bên trong chiếc váy tơ tầm của . Cả người Hữu Hạ cứng đơ, ngón tay lạnh như băng, mang theo lửa đốt, từ dưới tiến lên, chạm vào da thịt của , thân thể giống như có nhiều ngọn lửa thiêu đốt , làm cho Hữu Hạ miệng đắng lưỡi khô, lại cảm thấy lo sợ. Phó Duệ Sâm khốn khiếp, ta tại sao lại hành động như vậy với ?! từng cho rằng mình và ta bao giờ cùng gặp lại nhau, bây giờ trở thành người dưng, vậy mà lại kiêng kị gì ở người di chuyển.

      “Đồ điên!Phó Duệ Sâm, ….. đừng làm loạn!” Hữu Hạ dùng sức xô đẩy , ra sức phản khán, muốn khóc, tay của lại vén váy lên, sau đó đè thân thể nặng nề của mình lên người , phái nam bụng nhô ra, Hữu Hạ hít hơi lạnh

      “Lưu manh!” kích động giơ tay lên, muốn thoát khỏi , lại bị đoán được, tay mắt lanh lẹ đem tay ấn chặt, con ngươi của lạnh lẽo nhìn xuống. Hữu Hạ rưng rưng nước mắt, con ngươi trắng đen ràng càng phát ra trong suốt, bộ dáng mang theo mấy phần đáng thương, làm cho ý nghĩ muốn khi dễ trong đầu của Phó Duệ Sâm lay động.

      sớm nghĩ khi dễ ! Hung hăng khi dễ ……. Nhưng mà lại có tiếp tục xuống, chỉ có tay bóp chặt cằm dưới của , ép ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt , lạnh lẽo mở miệng:

      “Lưu manh? Hữu hạ, tất cả đều là nợ tôi!”
      “Tôi sớm nợ !” Hữu Hạ thừa nhận, lúc trước có ân tình đối với hai mẹ con . Nhưng mà ân tình này được xóa bỏ vào lúc hủy hôn:

      thiếu hay , đến lượt tính!” xiết chặt lực đạo tay, làm cho khuôn mặt nhắn của trở nên trắng bệch “hôm nay tôi bỏ qua cho , nhưng nhớ ngày nào đó tôi trả lại tất cả!”

      Dứt lời, lạnh lùng đẩy ra. Hữu Hạ lảo đảo dựa vào tường. Vừa nghĩ là mình thở được nữa, cuối cùng cũng lấy lại được tự do. tham lam mở miệng to hô hấp, lâu lắm rồi Hữu Hạ tức giận như vậy.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Cười nỗi đau của người khác.

      Đợi khi Phó Duệ Sâm rời lâu, lúc này khí mới thoáng chút, bắt đầu lung tung sửa váy của mình lại, tay có chút run rẩy, hốc mắt ẩm ướt, cũng cho phép mình rơi lệ.

      Cho đến bây giờ, cũng biết rốt cuộc bốn năm trước mình chọc Phó Duệ Sâm ở chỗ nào, làm cho hận mình đến như vậy, thậm chí nhiều lần đến nhục nhã.

      Đúng vậy, từ trong ánh mắt và lời của , đều để lộ ra là hận ý!

      …………………………………….

      Hữu Hạ mới bước từ trong phòng rửa tay ra, Phỉ Phỉ liền hướng chạy tới, đưa khăn lông, thầm : “Lau tóc trước ! Cuối cùng cũng được thở, Nhan Dĩ Ly rồi!”

      “Làm sao ? phải hôm nay làm việc hết ngày hay sao?” Hữu Hạ lung tung lau tóc .

      Phỉ Phỉ hướng góc phòng bĩu môi: “Chỉ có thể chuyện chút thôi, kế tiếp chụp hình cho ấy.”

      chuyện chút! Hữu Hạ dừng lại động tác, theo tầm mắt của Phỉ Phỉ nhìn sang, đây là lần đầu tiên đánh giá ngồi ở góc phòng vội vàng hóa trang, trong tay cầm cuốn Tiếng chăm chú nhìn.

      cổ tay đeo đồng hồ kim cương, trông rất đẹp. Đúng như lời Phó Duệ Sâm , cái đồng hồ rất xứng với ấy, cực kì đẹp mắt.

      Phó Duệ Sâm tới nơi này, ra là vì này. Việc này làm cho cảm thấy bất ngờ. Phó Duệ Sâm thích xuất đầu lộ diện, nhưng rất khó tưởng tượng như vậy lại công khai xuất với trẻ làm ngôi sao ở cùng chỗ.

      “Các ấy đúng là đối thủ mất còn, ngoài sáng tỏ ra thánh thiện trong tối tranh đấu ngầm.” Phỉ Phỉ than thở: “Bạn nhìn thấy, hồi nãy Nhan Dĩ Ly chuyện với ấy, tức giận đến nỗi mà đỉnh đầu muốn bốc khói. Chậc chậc, đều từ công ty đào tạo ra, đâu cần phải như vậy?”

      ấy tức giận đến vậy phải vì người đàn ông kia sao?” Hữu Hạ khôi phục động tác, khẽ xoay tầm mắt, lơ đãng hỏi.

      Nhắc tới việc này, Phỉ Phỉ con ngươi sáng lên, kích động gật đầu: “Cũng có khả năng này. Đẹp trai quá trời, mình còn tưởng trong làng giải trí có người mới chứ. Nhưng mình mới thấy ấy đây mà sao giờ thấy rồi! Nếu bạn có thể nhìn được ấy?”

      “Mình thấy rồi, người đàn ông đó là Phó Duệ Sâm.” Hữu Hạ thản nhiên .

      “Bạn ấy là ai?” Phỉ Phỉ mở mắt to nhìn, Hữu Hạ lại xác nhận gật đầu, dùng khăn lông lau mấy sợi tóc.

      Phỉ Phỉ có chút thất thần : "Bạn là , ấy chính là người thâu tóm nửa Châu Á, chủ tịch tập đoàn F-shine, Phó….Phó Duệ Sâm."

      "Ừm"

      "Ôi trời ạ !" Phỉ Phỉ khoa trương kêu lên :"Khó trách Nhan Dĩ Ly bị chọc giận thành ra như vậy ! chậc chậc, ấy nhìn có vẻ thuần khiết, ngờ thủ đoạn lại cao siêu đến vậy. Mới có vài ngày, mà bên cạnh nhân vật nổi tiếng rồi. Nhan Dĩ Ly từ nay về sau căn bản phải là đối thủ của ấy."

      Qủa , lấy thực lực của Phó Duệ Sâm, Nhan thị lại cùng đối kháng, việc này quả thực chuyện viển vông.

      "Nhan Dĩ Ly kiêu ngạo coi như chấm dứt."

      Tóc khô nửa , Hữu Hạ bỏ khăn lông xuống, cười mở miệng :"Sao mình cảm thấy bạn vui khi người khác gặp nạn vậy ?"

      "Thể như vậy sao ?"

      "Dĩ nhiên !"

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14 BỨC ĐẾN ĐƯỜNG CÙNG

      Hai cười, điện thoại trong túi Hữu Hạ đột nhiên vang lên, màn hình lên “Bác sĩ Trương” làm cho đôi mắt của trở nên trầm xuống. Phỉ Phỉ thấy sắc mặt khó coi, cũng hỏi nhiều, thức thời rời khỏi “Bạn nghe điện thoại trước, mình tiếp tục làm việc”

      “Được”, gật đầu cái, cầm điện thoại qua bên.

      “Bác sĩ Trương” Nhận điện thoại Hữu Hạ chào hỏi trước “Hữu Hạ tiểu thư, bệnh tình của mẹ thể kéo dài được nữa. Còn có….”

      Giọng của bác sĩ Trương trở nên nặng nề, làm cho lòng Hữu Hạ thắt lại, dừng chút, ông tiếp: “ Bên phía bệnh viện thúc giục số tiền còn lại”

      phải, bệnh viện đáp ứng cho tôi thời gian nữa tháng sao?”

      “Nghe là có người tên là Phó tiên sinh gọi điện tìm Tề viện trưởng” Viện trưởng cố ý thông báo, có thể là vì chuyện này cần phải giấu diếm người bệnh hoặc là chủ ý của người kia

      “Phó tiên sinh!” Hữu Hạ kinh ngạc “Là ta gọi điện thoại bảo bệnh viện thúc giục tiền?”

      “Là như vậy sai” Tay Hữu Hạ siết chặt điện thoại.

      Phó Duệ Sâm, tại sao ta muốn làm như vậy? chẳng lẽ ta rất hận mình, hận đến mức muốn đem mẹ con bức đến đường cùng? Cúp điện thoại Hữu Hạ ngây người lúc lâu vẫn nhúc nhích.

      Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, đến bên ngồi ở góc sáng sủa. Đàm tiểu thư vẫn như cũ, cầm cuốn sách tiếng , mặc cho người hóa trang ở mặt mình trang điểm.

      Cảm thấy có người đứng bên cạnh mình, cũng ngẩng đầu lên.

      “Đàm tiểu thư, có thể cùng tôi kiếm chỗ nào chuyện chút ?”. Hữu Hạ kiêu ngạo, tự ti hỏi. Đàm tiểu thư lúc này mới để sách trong tay xuống, trong hậu trường lúc này rất bận rộn nên ai rãnh chú ý đến họ.

      “Chúng ta có quen sao?” nhìn thấy Hữu Hạ, Đàm tiểu thư chút kinh ngạc, ngược lại giương môi, khuôn mặt tinh sảo, xuất nụ cười nhạt

      “Nhan tiểu thư có chuyện gì bằng ở đây luôn. tại tôi rất bận, thể được” Hữu Hạ nhìn xung quanh, biết cầu của mình có phần khó xử, thể làm gì khác ngoài thẳng

      “Mong rẳng Đàm tiểu thư cho tôi biết Phó tiên sinh bây giờ ở đâu?” Đàm tiểu thư khẽ nhíu mày, phong tình vạn chủng. Tầm mắt rơi vào đôi môi khẽ sưng đỏ, có chút ý vị sâu xa

      “Ngài ấy lúc nãy còn ở đây, thấy ngài ấy sao?” Ánh mắt của ấy khiến cho Hữu Hạ có chút chột dạ, ngón tay mãnh khảnh tự chủ được chạm môi của mình cái, lúc nãy Phó Duệ Sâm vừa hôn qua nơi này, bây giờ vẫn còn lưu chút hơi thở cuồng vọng ở chỗ này….. Trong lòng đột nhiên rung động, kinh ngạc khi thấy mình xuất thần, Hữu Hạ vội vàng rút về suy nghĩ :

      tại tôi tìm ngài ấy có việc gấp hi vọng Đàm tiểu thư có thể cho tôi biết bây giờ ngài ấy ở đâu.” Đàm tiểu thư nhìn cái, nặng , khiến cho Hữu Hạ thể nhìn ra nghĩ gì. Chỉ nghe thấy mở miệng :

      “Ngài ấy vừa mới gặp khách hàng, tại có thời gian đón tiếp , cho nên tạm thời làm cho tốt công việc, tồi nay đến tổng bộ F-Shine, có thể gặp được ngài ấy”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :