1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dụ thê: Tổng giám đốc đại nhân chớ làm chuyện xấu - Nhân Tử Sam(c31) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: TRỞ LẠI

      Đại sảnh,

      “Ngồi xuống ” Nhan Kính Nghiêu ngồi xuống sô pha.

      Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng lại chứa đựng rất nhiều sắc bén. Điều này làm cho Hữu Hạ có chút được tự nhiên, lại cảm thấy hoài nghi. có ngồi xuống, thẳng: “Mẹ bị bệnh!”

      Nhan Kính Nghiêu ngẩng đầu lên, ôn hòa hỏi: “Muốn cha xem mẹ con?”

      phải” Hữu Hạ thản nhiên gạt bỏ ý nghĩ của ông ta, trầm mặc lúc lâu mới chán nản mở miệng: “Mẹ cần tiền chữa bệnh.”

      Tiền, so với ông đáng tin cậy hơn.

      Nhan Kính Nghiêu tựa vào sô pha, nhìn đứa con của mình “Muốn tiền, thành vấn đề, phải xem con biểu như thế nào.”

      có lên tiếng chỉ im lặng nghe ông ta tiếp.

      Sớm biết, muốn từ trong tay Nhan Kính Nghiêu cầm hai mươi vạn phải là chuyện dễ

      “Gần đây hẳn là con có xem tin tức?” Nhan Kính Nghiêu giống như chút để ý kéo sang đề tài khác .

      “Chỉ nghe Steve chết, bất quá chuyện này liên quan tới cha.”

      Gần đây đều chăm sóc mẹ có thời gian quan tâm chuyện người ta.

      Nhan Kính Nghiêu điểm điếu xì gà hút hơi. Đáy mắt lóe sáng bị khói mù che lắp “Phó Duệ Sâm trở lại.” Chỉ vài từ đơn giản lại khiến cho Hữu Hạ giật mình.

      Nhưng trong chớp mắt hồi phục tinh thần, nghe được tiếng của Nhan Kính Nghiêu tiếp tục vang bên tai

      “Lần này trở lại nhất định làm chút chuyện lớn, nếu như xí nghiệp Nhan thị có thể hợp tác, chúng ta tất nhiên….”

      “Ông quá đề cao tôi.” Hữu Hạ cắt đứt lời của Nhan Kính Nghiêu, đánh gãy tính toán của ông ta, cười nhạt: “Tất cả mọi người đều biết, bốn năm trước tại hôn lễ kí giấy ly hôn bỏ tôi. Việc này tôi khẳng định thể làm được. Tôi nghĩ Dĩ Ly xinh đẹp, ông có thể làm thử.”

      “Giúp hay giúp được cha mặc kệ, nhưng nếu con muốn tiền, con phải thử biện pháp này.” Nhan Kính Nghiêu miễn cưỡng gõ rơi tàn thuốc, cũng ngẩng đầu nhìn Hữu Hạ cái, lời quả quyết như máu lạnh.

      Hữu Hạ lạnh lùng nhìn người đàn ông tàn nhẫn trước mắt, cho dù ông ta có gia tài bạc triệu cũng chịu tốn chút sức lực để cứu người vợ trước của ông ta. sớm biết, thêm gì nữa, chỉ là cầm lấy túi, xoay người rời khỏi khu nhà cao cấp của Nhan gia………………

      “Cha, người mới vừa Duệ Sâm trở lại?”

      Thân ảnh Hữu Hạ vừa mới biến mất, Nhan Dĩ Ly liền chạy vội xuống dưới, con ngươi tỏa sáng, Nhan Kính Nghiêu tắt khói thuốc cưng chìu nhìn con của mình

      “Thua thiệt của con chính là lăn lộn ở làng giải trí đó, tin tức này mọi người đều biết, con còn biết.”

      “Cha biết con có đụng tới báo chí cùng với mấy tin đó thôi.”

      Nhan Dĩ Ly che dấu được sắc mặt vui mừng, nhưng ngay sau đó mặt mày giương lên, lộ ra khinh thường.

      “Cha, cha muốn cùng Duệ Sâm hợp tác, tại sao phải nhờ Hữu Hạ giúp? Cha cũng biết tại Duệ Sâm rất ghét ta, cha sợ ta làm hỏng đại sao.”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Tâm Nặng Nề.

      Nhan Kính Nghiêu liếc mắt cái có thể nhìn thấu tâm tư của con , nhắc nhở con: “Con ngàn vạn lần đừng có làm càn. Phó Duệ Sâm là ai? Mấy năm nay, dạo chơi quán nhân gian, trêu chọc , đối với con có nửa điểm có lợi. Lúc này mà thiêu thân lao đầu vào lửa chả khác nào cho con làm là tốt, nếu có thể lần nữa dính đến Phó Duệ Sâm, đến lúc đó chúng ta kiếm được lời. Còn nếu mà làm được, chúng ta cũng có mất mát.”

      “Nhưng mà, ngộ nhỡ nó thực có biện pháp làm cho Phó Duệ Sâm lần nữa nó, đến lúc đó nó quay lại trả thù chúng ta làm sao bây giờ.”

      “Con hãy yên tâm, có loại khả năng này đâu, làm cho nó dính vào , đến lúc đó Phó Duệ Sâm hứng thú, chơi đùa với nó lần nữa.”

      Nhan Kính Nghiêu hề lo lắng: “Phó Duệ Sâm tính khí như thế nào? Ai cũng có thể ăn được, liền tâm cao khí ngạo, tuyệt đối !”

      …………………….Tuyến Phân Cách……………………………

      “Nhan Kính Nghiêu tên khốn khiếp!!” Tư Viễn bên lớn tiếng mắng, bên thu tiền mặt khách hàng đưa tới.

      Hữu Hạ nhìn chằm chằm đám người lui tới quầy đến ngẩn người, tự nhiên thầm: “Nằm viện, phẩu thuật, thêm thuốc thang những thứ này chi phí cộng lại ít nhất là 30W, mình đem gữi tất cả cũng chỉ mới 10W……” Nhịn được gõ đầu cái, thở dài: “Ai, muốn sống.”

      Tư Viễn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hữu Hạ cái, cẩn thận hỏi: “Cho nên, ngươi tính theo ý của Nhan Kính Nghiêu, tìm họ Phó.”

      Hữu Hạ đem tầm mắt rút về, rơi xuống gương mặt nhắn của Tư Viễn, hồi lâu đều có lên tiếng.

      “Ta cho ngươi biết, dù sao cũng đừng có ôm loại ý nghĩ này. Họ Phó cũng phải người tốt, nếu phải , ngươi cũng bị đuổi ra khỏi Nhan gia.” Nhắc đến chuyện quá khứ, Tư Viễn cơ hồ cắn răng.


      “Chuyện qua đừng nhắc đến nữa!” Con mắt Hữu Hạ mênh mông nước, cúi đầu nhìn thời gian, vội vã mở miệng: “Ta thể đợi ngươi tan việc, phải trở lại bệnh viện chăm sóc mẹ ta, trước!”

      “Vậy tối nay ngươi có trở về ?” Tư Viễn biết trốn tránh quá khứ, cũng muốn tiếp tục dây dưa: “Mẹ ta ngủ ta liền trở về!” Hữu Hạ cùng vẫy vẫy tay, rồi xoay người rời .

      …………………Tuyến Phân Cách…………………………………

      Hữu Hạ chờ cửa thang máy ở siêu thị, thang máy từ cửa hàng vật dụng xuống tới, cúi đầu lòng nghĩ nên đâu khi còn sót lại 20W. Bệnh tình của mẹ thể kéo dài thêm nữa, nhưng mà, tiếp cận Phó Duệ Sâm thể nào có chuyện đó. Bốn năm trước, từng câu từng chữ như cây kim sắc nhọn làm cho nhục nhã, đẩy đến vách núi. Còn có tờ giấy ly hôn đặt ở đầu giường tủ. Hôm nay như thế nào có thể cùng với dây dưa chỗ? đứng ngây ngô, chỉ nghe thanh thúy: “Đinh___” tiếng, thang máy đột nhiên mở ra: “Người này bề ngoài là đẹp, cám ơn !” Giọng nữ mềm mại truyền tới, ngọt ngấy khiến cho lòng người yếu mềm: “Cùng em rất xứng đôi!” Giọng nam , thuần hậu giống như dây đàn vi-ô-lông.

      thanh này!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: THỂ BUÔNG THA.

      thanh này!

      Hữu Hạ cả người cứng ngắc, đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người đàn ông trong thang máy, mà giờ khắc này, tầm mắt của , cũng vô tình hướng phóng tới.

      Kinh ngạc, đồng thời từ đáy mắt của xẹt qua và chìm xuống như biển cả, nhưng tiếp theo cái chớp mắt, trở nên lạnh như băng.

      Ai , thế giới này chút nào? Hữu Hạ nghĩ tới, ly biệt bốn năm, mình có thể như vậy chú ý cùng Phó Duệ Sâm thể buông tha.

      tại, cùng với bốn năm trước, hầu như có nửa điểm thay đổi. Thân hình thẳng tắp, khí thế nghiêm nghị, vẻ mặt lạnh nhạt gần như lạnh lùng, ngũ quan lập thể khiến người xem qua khó mà quên.

      Lúc này, trong lòng ngực của chính là ôm có dáng người rất đẹp. Hữu Hạ biết này, ấy tại là nữ ca sĩ trong Làng Giải Trí, cùng Nhan Dĩ Ly tranh giành vị trí thứ nhất vì đĩa nhạc Nhất Tỷ cơ hồ bể đầu chảy máu.

      nghĩ ấy nhanh như vậy liền tiếp cận bên cạnh Phó Duệ Sâm, xem ra Nhan Dĩ Ly căn bản phải là đối thủ của ấy. Hữu Hạ nghĩ lung tung, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhìn ra cảm xúc. Cho đến thanh đàn ông xa lạ truyền tới, mới phục hồn tinh thần lại: “Vị tiểu thư này, cứ ngẩn người, thang máy đóng lại.”

      Phút chốc do dự, biết cái gì thúc đẩy , liền tiến lên từng bước vào thang máy. Bả vai nho , cùng Phó Duệ Sâm đụng lướt qua nhau. Cách lớp vải, mơ mơ hồ hồ có thể cảm nhận được cánh tay cơ bắp của có chút cứng nhắc. Rất dễ nhận thấy, gặp nhau thế này, cảm thấy bất tiện, được tự nhiên đâu phải chỉ mình mình.

      Mà giờ khắc này, Phó Duệ Sâm lạnh lùng rút lại, tầm mắt dừng lại người Hữu Hạ, vẻ mặt có nửa phần thay đổi. Bộ dáng thờ ơ, dường như căn bản quen biết , chỉ là cúi đầu, kiêng nể gì cùng người bên cạnh thủ thỉ chuyện. Tiếng cười mềm mại cùng đàn ông tràn ngập trong thang máy.

      ………………….Tuyến Phân Cách……………………..

      Cửa thang máy lần nữa đóng, tiếp tục vững vàng xuống, ràng Phó Duệ Sâm đem trở thành khí, nhưng Hữu Hạ lại như cũ cảm thấy khí trong thang máy càng trở nên mỏng manh, càng làm thở nổi, vốn xinh xắn, tựa vào trong góc, càng có cảm giác có tồn tại.

      Phó Duệ Sâm từ đầu tới cuối chưa từng quay đầu lại, điều này làm cho hoàn toàn để ý đến ý nghĩ của . Chẳng qua, điều này cũng bình thường, trước kia bọn họ cũng từng ở chỗ, cũng chưa bao giờ nhìn người đàn ông này. Tựa như cái đêm trước hôn lễ bốn năm trước, đột nhiên nổi điên, tại sao trong hôn lễ làm nhục mình, cầu ly hôn, hoàn toàn biết.

      Bốn năm lắng đọng, khiến cho tất cả mọi thứ đều trở thành câu đố ràng. Đến nay, cũng muốn giải câu đố đó. Chính là thất thần, cảm thấy có tầm mắt liên tiếp hướng chính mình phóng ra. lấy lại tinh thần, chống vào người đàn ông xa lạ bên cạnh, phát giác híp mắt, đánh giá chính mình.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Vốn là có quen biết

      “ Ngự thiếu đối với kia rất có hứng thú, nhìn ấy coi chừng tròng mắt rớt xuống”.

      Giọng mềm mại có chút chán ghét phát ra trêu ghẹo người đàn ông trẻ tuổi. ? Hữu Hạ chớp chớp con ngươi trong vắt. Bây giờ trong thang máy, chỉ có bốn người, nếu , chắc là mình.

      Lúc này, Phó Duệ Sâm mới ngẩng đầu lên. Khóe môi có chút lười nhát nhếch lên như có như cười:

      “Hiếm khi thấy cậu hứng thú như vậy, nếu như coi trọng, tôi có thể giúp cậu làm quen với ta”.

      “Coi trọng?” coi trọng cái đầu ! bĩu môi, làm như nghe thấy lời của Phó Duệ Sâm, ung dung, bình thản tựa vào thang máy, hơi ngẩng khuôn mặt nhắn nhìn vào các con số.

      “Đừng có nhảm, tôi chỉ thấy đó có vẻ quen” người được gọi là “Ngự thiếu” lên tiếng giải thích.

      Ngay lúc đó….. “Đinh” tiếng, cửa thang máy lại mở ra. Đến lầu , Hữu Hạ lặp tức đứng thẳng, ra ngoài, khi qua thân hình cao lớn của Phó Duệ Sâm, có chút hờ hững mở miệng:

      “Phó tiên sinh, phiền ngài nhường đường chút”

      Ba chữ “Phó tiên sinh” thốt ra từ miệng nhắn của , quả nhiên……khiến ba người khác giật mình. Vẫn là Phó Duệ Sâm lấy lại bình tĩnh đầu tiên. có thể kiềm chế tốt tức giận của mình, hơi nghiêng thân qua, lạnh lùng nhường chỗ cho Hữu Hạ …………………

      ra hai người có quen biết”

      Vừa vừa liếc mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh rời , lại chuyển con mắt về người đàn ông bên cạnh, ánh mắt hơi di động. Lôi Ngự cũng theo, nhìn về phía Phó Duệ Sâm im lặng, khóe môi chậm rãi nở nụ cười đầy thú vị. cuối cùng cũng biết vì sao kia nhìn quen mắt như vậy.

      Lôi Ngự từng bước ra thang máy, quả nhiên nghe giọng từ đằng sau vang lên:

      “ Cậu làm cái quái gì?”.

      Lôi Ngự đùa giỡn quay lại:

      phải nếu tôi coi trọng liền làm quen sao? Tôi cảm thấy này dáng dấp cũng tệ, muốn xin số điện thoại, lần khác kêu ra cho chúng ta chơi đùa.”

      Phó Duệ Sâm trầm mặt xuống, cũng chỉ giây sau liền khôi phục như bình thường, làm cho người ta căn bản thể phát được. nheo lông mày lại, từ từ ra thang máy.

      Rồi nhìn Lôi Ngự cười: “Hôm nay có khách hàng đến tặng cho tôi ba chiếc xe, có hứng thú xem hay ?”

      Quả nhiên, hai mắt Lôi Ngự sáng lên, hoàn toàn chống cự nỗi bị xe mê hoặc “Vậy còn chờ cái gì?”. Làm sao còn nhớ chuyện tìm Hữu Hạ. Chỉ theo Phó Duệ Sâm ra ngoài.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9 : CỐ Ý BỚi MÓC

      Ngồi mình xe buýt, siết chiếc túi, tựa lên cửa sổ của xe.

      chưa từng nghĩ có ngày gặp lại Phó Duệ Sâm. Mặc dù cả hai đều xem nhau như người dưng, gặp thoáng qua, nhưng vất vả để có thể kìn nén được cơn sóng nổi lên trong lòng.

      Nghĩ tới điều kiện mà Nhan Kính Nghêu đưa ra, nghĩ tới mẹ còn nằm giường bệnh, Hữu Hạ nhắm mắt lại, ngón tay siết chặt chiếc túi. Chẳng lẽ còn cách nào khác sao?

      Nhưng mà bốn năm trước, khiến phải nhục nhã, điều đó vẫn còn lên ngay trước mắt, oán , hận , muốn tránh mặt còn kịp, làm sao có thể đến gần ?

      Nhưng nếu mà muốn tiếp cận , vì sao mình lại có thể thốt ra câu “Phó tiên sinh”? hoàn toàn có thể làm như quen biết .
      ……………………………Tuyến phân cách………………………………

      Phó Duệ Sâm tựa vào lưng ghế, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn lên trung đầy sao. “Phó tiên sinh” , Phó Duệ Sâm ngồi thẳng người, “Vào ”.

      Trợ lí Mộ Nhã Quân đẩy cửa vào, nhìn cái rồi mở miệng: “ Nhan đại tiểu thư gần đây thực rất khó khăn, theo tài liệu cho thấy, tại mẹ bị bệnh tiểu đường, cần gấp 30W phí phẩu thuật, hiển nhiên là tiểu thư tạm thời vẫn chưa có đủ.”

      “30W” Phó Duệ Sâm cố gắng kìm nén tức giận, đứng dậy ấn mạnh vào tay cầm trắng bạc của ghế, các ngón tay có chút trắng bệt “ ra kêu “Phó tiên sinh” là có mục đích” Phó Duệ Sâm lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương xa “Hữu Hạ, quả nhiên thay đổi, vì tiền, cái gì cũng có thể bán”

      Mộ Nhã Quân đứng đằng sau lên tiếng, chỉ im lặng chờ căn dặn.

      tại, mẹ ấy ở bệnh viện nào?” lạnh lùng , cũng quay đầu

      “Là bệnh viện Ái Tịnh”

      “Gọi điện, kêu bệnh viện hối thúc ấy đưa trước khoản tiền còn lại.” Mộ Nhã Quân gật đầu lập tức gọi điện thoại

      …………………………Hữu Hạ nghĩ tới còn có thể gặp lại Phó Duệ Sâm………………………………………………….

      Phòng chụp ảnh nóng đến mức mồ hôi trán toát ra, khổ nỗi đây là xưởng bỏ hoang nên có máy điều hòa.

      “Két” Đạo diễn mở cửa, Nhan Dĩ Ly tức giận bỏ đạo cụ xuống, hướng bóng dáng bận rộn rống to: “Hữu Hạ, cà phê đá của tôi đâu?”

      Hữu Hạ làm công tác ghi chép tại trường quay. biết sui khiến thế nào, hôm nay gặp Nhan Dĩ Ly CASE, vì tiền lương công việc vốn ít ỏi nên đành phải nhận thêm việc.

      Đưa ly cà phê ấm cho Nhan Dĩ Ly, rồi buông tay : “Uống

      “Tai bị điếc sao? Tôi là muốn uống cà phê đá” Nhan Dĩ Ly uống ngụm, để ý hình tượng mà phun ra.

      “ Tôi chỉ nghe theo lời dặn dò của người đại diện” Hữu Hạ thản nhiên quay lại, thuận tay cầm cây lau nhà, lau sạch chỗ bị ướt, thái độ nóng, lạnh của làm cho Nhan Dĩ Ly tức giận.

      ta cầm ly cà phê lên, thuận tay đổ lên đầu Hữu Hạ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :