Chương 14: Đua xe công thức 1
Bởi
đường đua F1, mỗi tay đua phải chịu
lực ly tâm cực lớn, so với việc lái những chiếc xe bình thường khác nhau
trời
vực. Nó
chỉ đòi hỏi
thể trạng vượt trội người bình thường mà còn phải vô cùng tỉnh táo và có đầu óc phân tích nhạy bén.
Khi điều khiển xe
đường đua, mỗi tay đua phải chịu
lực ly tâm tương đương 4G, hơn nữa khi giảm tốc độ, lực này còn vượt quá 5G. Đó mới chỉ là phía dưới, riêng phần đầu chịu thêm sức nặng của mũ bảo hiểm
phải chống đỡ thêm ít nhất là 25 kg, do đó phần cổ cần phải đặc biệt vững chãi để có thể chống đỡ lực ly tâm này.
Lạc Tranh quan sát thấy, cánh tay cùng phần cổ tay của Thương Nghiêu vô cùng rắn chắc. Khi lái xe với tốc độ cao, dưới áp lực
khí, việc điều khiển tay lái phải dùng khá nhiều sức, lúc qua vòng cua lại càng cần có cánh tay vững chắc để bẻ lái đúng theo đúng lộ trình, nhiều lúc tốc độ lên
300km/h, cánh tay cùng cổ tay cường tráng cũng là chuyện bình thường.
Cửa xe chậm rãi đóng lại, trong chớp mắt Lạc Tranh có cảm giác nóng như thiêu đốt, theo bản năng khẽ hít
hơi
sâu.
Ngồi phía trước, Thương Nghiêu dường như có linh tính, khẽ quay đầu nhìn nàng, đưa tay chỉ vào nhiệt kế trong xe.
Lạc Tranh nhìn sang, mới phát
ra nhiệt độ trong khoang lái
ngừng tăng lên, dựa theo số hiển thị
màn hình nhiệt kế,
lên tới tầm 50 - 60 độ C. Trời ạ, nhiệt độ cao như vậy, làm sao
có thể chịu được? Nếu dựa theo thông số
nhiệt kế, cho dù
ngừng được bổ sung hơi nước, nhưng sau gần 2h đua, thân thể cũng
tiêu hao
lượng nước tương đương 4kg. Nếu là người bình thường trong thời gian ngắn bị mất nước như vậy chắc chắn
bị sốc, còn
vẫn điềm nhiên
cười cười.
Mới nghĩ tới đó, trước mặt nàng xuất
chuỗi tràng hạt bằng gỗ mun sáng bóng, quay sang nhìn, thấy
cũng đeo
cái y hệt. Nhíu mày nghi hoặc nhìn người đàn ông phía trước, thấy
chỉ vào cổ tay nàng, ra hiệu bảo nàng đeo vào.
Lạc Tranh có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đeo vào cổ tay, lại nhìn đến ánh mắt thâm thúy của
, nụ cười
còn vui vẻ như trước khiến nàng
khỏi giật mình.
Tia nhìn của
vô cùng lạnh lùng!
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay nàng bắt gặp ánh mắt này của
.
Sao có thể như vậy?
Đúng lúc này, Lạc Tranh nghe được tiếng loa đếm ngược, toàn trường đua
vô cùng náo nhiệt bỗng yên tĩnh trở lại. Khoảng
gian rộng lớn trong phút chốc yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ xe rền vang đến đinh tai nhức óc.
Tim Lạc Tranh dường như đập nhanh hơn thường lệ. Ngay sau đó lại cảm thấy cổ tay có chút căng thẳng...
Cúi đầu nhìn
thấy Thương Nghiêu đưa bàn tay to nắm lấy cổ tay nàng,
nhàng vuốt ve chuỗi vòng
đó, như thể muốn trấn an, lại như
mê luyến
điều gì đó...
Trong lòng Lạc Tranh bỗng nảy sinh chút nghi ngờ, nhưng giờ khắc này chẳng thể nghĩ nhiều như vậy, bởi ngay khi đèn hiệu sáng lên, trong nháy mắt, nàng cảm thấy cả người như bị xô
, khung cảnh hai bên đường đua nhanh chóng lùi về phía sau theo đường vòng cung.
Dường như ngay cả tiếng la hét chói tai
khán đài cũng bị át mất, toàn trường đua lại lần nữa sôi lên, hòa với tiếng động cơ gầm rú đến điếc tai. Giờ khắc này, Lạc Tranh chỉ có thể gắt gao cắn chặt răng quan sát, cố gắng
nhắm mắt lại, ép bản thân phải dần bình tĩnh lại từng chút
...
Nhưng kể từ khi xe xuất phát, nhịp tim nàng cũng tăng tốc theo, ruộc gan như thể muốn nhảy hết ra ngoài.
Chiếc xe
ngừng tăng tốc, vượt qua mọi chướng ngại vật, bẻ lái tại khúc cua...Mọi thao tác dưới bàn tay của Thương Nghiêu diễn ra vô cùng thành thục, khiến nàng nhìn thấy mà kinh tâm động phách.
Kể từ khi trở thành luật sư, tuy
trải qua vô số lần nguy hiểm nhưng loại vận động mạo hiểm cỡ này Lạc Tranh mới được trải nghiệm lần đầu. Cùng ngồi
xe với
tay đua công thức 1, loại chuyện này với nàng mà
thấy
thể tưởng tượng nổi.
khó hình dung ra ngày hôm sau trang nhất tất cả các tạp chí
đăng tải hàng loạt
kiện này.
cuộc đua vô cùng quái dị,
hề giống với bất kỳ cuộc đua nào từng diễn ra trước đó.
Nắm chặt chuỗi vòng
cổ tay, Lạc Tranh thực
biết chuỗi vòng này là của ai, có lẽ là của
, hoặc là của
ai đó khác, nhưng mà, nàng cũng chẳng thể quan tâm được nữa.
Thượng Đế phù hộ!
Xe lại tiếp tục tăng tốc!
Lạc Tranh nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông phía trước, khuôn mặt
vẫn cương nghị như vậy, lại vô cùng bình tĩnh. Liếc qua đồng hồ chỉ tốc độ, hai mắt nàng bỗng chốc trừng lớn...
Chỉ trong vòng 5 giây
tăng tốc lên hơn 200km/giờ...
Thời gian dần trôi
, Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầu óc như muốn chết lặng.
biết bao nhiêu thời gian nữa lại trôi qua, cũng
biết khi nào cuộc đua mới có thể chấm dứt, điều duy nhất Lạc Tranh nhận thấy lúc này là từng chiếc, từng chiếc xe đua
đường hoặc là bị Thương Nghiêu vượt lên, hoặc là khi đến khúc quanh, bỗng dưng bay vọt lên, rơi xuống, vỡ nát...
Sinh mạng con người
đường đua này
trở nên cực kỳ mong manh.
Liền sau đó, tim Lạc Tranh dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lần này
phải vì khẩn trương mà là nàng vô cùng ngạc nhiên khi thấy xe của mình
sớm vượt lên dẫn đầu, bỏ lại phía sau cả
loạt xe cùng với mù mịt khói bụi, phía trước chính là ánh hào quang của chiến thắng...
Trời ơi!
Lạc Tranh thiếu chút nữa vì hưng phấn mà hét lên. Có trời mới biết, từ
tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác kích động như vậy. Xe của họ
đạt giải quán quân sao? Đây là
?
Tuy
nàng
thích kiểu vận động nguy hiểm cỡ này, nhưng mà hương vị của chiến thắng
ở ngay trước mắt là việc khiến
người nào có thể cự tuyệt.
Gần! Lại tới gần đích hơn!
Lạc Tranh dường như có thể cảm nhận được toàn bộ trường đua
hoan hô cổ vũ bọn họ...
Có chút kích động nhìn người đàn ông phía trước, đôi mắt đen thẳm của
lúc này khiến người khác
thể đoán định, lại tỏa ra nét hung hãn của loài dã thú, có lẽ, chỉ những người đàn ông như
mới có thể
chế được loại vận động mạnh cỡ này.
Chỉ là, Lạc Tranh
ngờ tới
trở thành tay đua vô địch nước Pháp, bởi nếu kỹ thuật của
tốt như vậy, sao trước giờ nàng chưa từng nghe
tới?
Trong lúc nàng còn
cảm thấy nghi hoặc, bỗng thấy thân mình hơi chững lại, ngay sau đó, tất cả mọi ý nghĩ dường như đóng băng.
Tất cả hưng phấn, kích động cùng khát vọng chiến thắng trong nháy mắt biến thành hư ảo, cảm giác hăng hái cũng mất tăm.
lúc sau, cả đoàn xe đua vốn tụt lại phía sau gầm rú tăng tốc vượt qua họ như tia chớp...
Lạc Tranh
thể tưởng tượng nổi nhìn sững Thương Nghiêu,
... tới đích rồi lại còn ngừng lại?
điên rồi sao?
Buồng lái chậm rãi mở ra,
khí bên ngoài tràn vào xua
cái nóng oi bức bên trong. Thương Nghiêu cởi mũ bảo hiểm cùng găng tay, ném cả ra ngoài xe, ngón tay thon dài khẽ đè lên mi tâm.
Lạc Tranh cũng tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn hành động bất thường của Thương Nghiêu,
nhịn được mở miệng hỏi, “Tại sao?”
ràng có thể đoạt giải quán quân, lại đột nhiên buông tay, trong chuyện này nhất định có nguyên do.
Thương Nghiêu quay đầu, nhìn vào ánh mắt chất vấn của nàng, dáng vẻ của
vẫn hệt như trước, thần thái vô cùng tỉnh táo, bộ dạng cũng thoải mái
tả.
nhàng nhếch môi,
cất tiếng đầy hứng thú, “Lần đầu tiên tôi thấy
người con
can đảm như em.”
Hả...?
Lạc Tranh trong lúc nhất thời
kịp phản ứng. Câu
của
chả ăn nhập với câu hỏi của nàng chút nào. Chuyện này với nàng
có quan hệ gì chứ?
Những chiếc xe bị bỏ lại phía sau lần lượt vượt qua,
khó nhận ra tốc độ của Thương Nghiêu nhanh tới cỡ nào mới có thể vượt xa đối thủ đến như vậy.
Mái tóc dài của Lạc Tranh bị gió thổi tung,
định đưa tay giữ tóc
bị
nhanh tay hơn giành trước, ngón tay thon dài mang theo mùi hoắc hương
nhàng vén lại những sợi tóc rối, động tác vô cùng dịu dàng...
“Cảm ơn...” Sắc mặt Lạc Tranh có chút mất tự nhiên. Động tác của
quá mức thân mật, ngước lên nhìn ánh mắt như cười của
, nàng hơi nhíu mày, tự tay vén lại tóc mình.
biết tại sao, lúc nào nàng cũng có cảm giác
trêu chọc mình.
“Em rất can đảm, cũng rất bình tĩnh.” Thương Nghiêu thu tay lại, cười
.
“Thương Nghiêu tiên sinh luôn tự tin vào nhãn lực của mình như vậy sao?” Lạc Tranh xoa xoa bả vai, khẽ đáp lại bằng
câu hỏi.
lòng mà
, cổ của nàng giờ xoay bên nào cũng thấy đau.
“Ít nhất em
hề la hét.” Thương Nghiêu nhìn Lạc Tranh đầy hứng thú, thấy nàng chậm rãi xoa bóp cổ, da thịt trắng ngần khẽ lộ ra, khiến đôi mắt
bất giác sẫm lại...
Lạc Tranh nhún vai, nhếch miệng, “Có lẽ tôi
sớm bị dọa đến
thể hét nổi.
sợ là
dối, ngay lúc này tôi còn
lo
biết có phải cổ tôi
bị vặn gẫy rồi hay
đây.”
Thương Nghiêu dường như bị lời
của nàng chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên vô cùng quyến rũ. Bàn tay lại lần nữa đặt lên bờ vai nàng,
nhàng xoa bóp giúp giảm bớt đau nhức nơi gáy khiến Lạc Tranh sợ đến sững sờ.
“Xe đua công thức 1 thường đạt tới vận tốc 200km/h lúc ở khúc quanh, lực ép khi đó có thể đạt tới 4G, vận tốc lúc cao nhất còn vượt qua 350km/h. Vì thế, sau mỗi cuộc đua, cái giá phải trả là phần cổ và gáy
vô cùng đau nhức. Nếu
có đồ bảo hộ cùng hệ thống an toàn hỗ trợ trong khoang lái
ngay cả mũ bảo hiểm cũng
bị văng ra khỏi đầu. Cho nên
, em dám ngồi cạnh tôi, cũng đủ chứng tỏ em vô cùng dũng cảm.”
Lạc Tranh nghe vậy kinh hoàng mở to mắt nhìn, quên luôn cả việc gạt bàn tay
, mặc cho
tuỳ ý xoa bóp phần vai và gáy nàng, động tác vô cùng ái muội.
lúc lâu sau, Lạc Tranh mới thốt lên lời tận đáy lòng, “Nếu như
sớm
cho tôi biết chuyện này, tôi tuyệt đối
ngu ngốc mà ngồi bên cạnh
.”
Nàng
biết người đàn ông này là kẻ điên, nhưng mà kỳ quái thế nào nàng lại có thể điên cùng
như vậy.
“
đâu, em
vẫn lựa chọn ngồi bên cạnh tôi thôi!” Thương Nghiêu có vẻ
đếm xỉa tới lời
của nàng, cười
, giọng
mang tính khẳng định, hướng về khuôn mặt có chút trắng bệch của Lạc Tranh, ngón tay
xoa
vai nàng khẽ dịch lên, hưởng thụ làn da mềm mại nơi cổ…
“Em rất dũng cảm, lại hiếu thắng cho nên dù em sớm biết
có nguy hiểm như vậy cũng
thay đổi chọn lựa của mình. Hoặc là, em
sớm có cảm giác an toàn với tôi!
Lạc Tranh nghe vậy tâm tư bất giác chấn động, thốt lên “
bậy, ai sinh ra cảm giác an toàn với
chứ?”
Nàng
ngờ rằng câu phản bác vừa rồi mang theo bao nhiêu phần hờn dỗi vô cùng nữ tính.
Nụ cười
môi Thương Nghiêu càng đậm hơn, ngón tay
an phận tiến đến gương mặt nàng, liền sau đó, khẽ véo
cái cằm
xinh, động tác vô cùng lớn mật…
“
cần vội vã phủ nhận, bởi vì…” Ánh mắt
chăm chú nhìn nàng, nóng rực “….tôi thích phụ nữ dũng cảm.”
Lạc Tranh vừa nghe xong câu
, tim bất giác đập thình thịch, nhưng lại mặc cho
tiếp tục cái động tác ái muội kia, đôi mắt trong veo
bối rối dần tỉnh táo trở lại, nhếch môi cười khẽ…
“Vậy sao?
ra Thương Nghiêu tiên sinh lại có sở thích đặc biệt như vậy. Đáng tiếc, tôi chỉ là
người con
yếu ớt, ham sống sợ chết mà thôi!”
câu
của nàng, vô cùng dứt khoát như thể muốn chặn đứng mọi ý đồ trêu ghẹo xấu xa của
.
Từ trong đáy mắt sâu thẳm của Thương Nghiêu loé lên
tia tán thưởng,
cũng
gì thêm, chỉ cười cười vô cùng hàm ý.
Lúc này, nhân viên trường đua
tới, dè dặt phá vỡ
gian có vẻ rất tốt đẹp giữa họ, khẽ
, “Thương Nghiêu tiên sinh, ngài có muốn tôi làm như năm ngoái, thay ngài lái xe trở về?”
Lạc Tranh thấy có người, vội xoay mặt
, né tránh động tác vuốt ve cằm nàng vô cùng ái muội của
.
Thương Nghiêu cũng
tỏ ra giận dữ, chỉ lười biếng đem tay chống lên thành xe, ánh mắt vẫn dán chặt
gò má Lạc Tranh, thản nhiên
, “
cần, năm nay xe
có người lái về.”
“Vâng, Thương Nghiêu tiên sinh.” Nhân viên trường đua biết điều lập tức rời
.
Lạc Tranh vô cùng thông minh, hơn nữa nàng cũng chẳng thích giả vờ ngu ngốc, hơi nhướng mày, đôi mắt tinh
mở to, “Thương Nghiêu tiên sinh
bắt tôi thay ngài lái xe đua về đấy chứ?”
“Tôi tin em
từ chối.” Thương Nghiêu cười rất vui vẻ, mở cửa xe, bước xuống, làm vài động tác co duỗi chân tay.
Lạc Tranh cũng theo xuống xe,
tới bên cạnh, sắc mặt nghiêm túc nhìn
, “Thương Nghiêu tiên sinh thực coi tôi như nhà vô địch châu Á sao? Tôi chưa từng lái qua xe đua,
rất nguy hiểm.”
“Có tôi bên cạnh, em còn sợ gì.” Thương Nghiêu
xong, bàn tay to túm lấy nàng đẩy vào buồng lái, sau đó nhanh chóng nhảy vào theo, ngồi tại vị trí lúc trước của nàng.
“
điên rồi sao?” Lạc Tranh hôm nay phải
là vô cùng kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn
, thấy
có vẻ
đùa giỡn, lại lắc đầu, “Tôi thấy
điên rồi.”
“Đua xe, vốn
là
chuyện điên cuồng.” Thương Nghiêu nâng chuỗi hạt
tay khẽ vuốt ve, đáy mắt nổi lên
vẻ am hiểu sâu sắc.
Lạc Tranh này mới nhớ tới việc tháo chiếc vòng ra, suy nghĩ
chút, lại hỏi
“Thương Nghiêu tiên sinh, tôi rất muốn biết tại sao
dừng xe lại trong khi lẽ ra chúng ta có thể về đích trước tiên.”
Tuy Lạc Tranh chẳng ham gì vị trí quán quân nhưng để vuột mất chiến thắng trong tầm tay
cũng
đáng tiếc.
Thương Nghiêu nghe xong, thản nhiên
, “Giành được vị trí đó với tôi mà
chẳng có gì quan trọng.”
Lạc Tranh mỉm cười nhíu mày, “Năm nào
cũng tham gia đua xe, nhưng lần nào cũng dừng lại ngay sát vạch đích? Tại sao phải như vậy?”
Bất giác nhớ đến câu
vừa nãy của nhân viên trường đua, xem ra hành động này của
thành thông lệ.
Nụ cười vui vẻ bên môi Thương Nghiêu chợt lạnh, nhưng chỉ trong chớp mắt,
trả lời câu hỏi của nàng mà lại đưa tay lên, khẽ véo má Lạc Tranh, thái độ có chút nghiền ngẫm.
“
, em
cần phải thông minh như vậy. Nhưng mà, khiến tôi thực
thích!”
Ánh mắt Lạc Tranh hơi xao động, “
…”. Toàn thân bất giác nổi hết da gà, có trời mới biết, chưa từng có người đàn ông nào gọi nàng như vậy, ngay cả Húc Khiên cũng chưa từng.
Thấy
tựa hồ
muốn
thêm chuyện này, nàng cũng
hỏi tới nữa, khẽ than
, “
bắt tôi lái xe đua quay lại đấy chứ?
hẳn biết
, tôi
thể nào lái cực nhanh được, nếu tốc độ
đạt
cầu,
khiến xe bị tổn hại nghiêm trọng.”
“
hề gì, em cứ từ từ học, tôi
hướng dẫn cho em.” Giọng điệu Thương Nghiêu bất giác trở nên vô cùng nhu hoà, đưa tay nắm lấy hai tay nàng, hướng dẫn tỉ mỉ từng thao tác vô cùng phức tạp.
Thái độ học tập của Lạc Tranh cũng vô cùng nghiêm túc. Thực ra, có thể tự mình mở mang kiến thức về xe đua cũng là
chuyện may mắn. Tuy nàng là luật sư danh tiếng nhưng tài chính cũng
dồi dào đến mức có thể quan tâm tới xe đua. Có người chịu bỏ tiền bạc cùng công sức cho nàng trải nghiệm cảm giác lướt cùng tia chớp, cảm giác cũng
tệ.
Nguồn Bài:
http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=162676&page=3#.U-oZ6ZR_v74#ixzz3ABYyd8wYXem thêm...