1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Hồ Nhập Hổ Khẩu - Thiên Nham (40 chương+ 2pn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 27



      Nếu mình hy sinh tháng mà cứu được Hồ tộc, làm sao có thể từ chối.


      “Bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ còn xem biểu của cưng thôi.” Mắt hổ sắp bị lửa dục thiêu đốt, nếu phải cố nén, y nhào tới ngay từ lúc nhìn thấy Kim Ngọc, đặt mặt đất hảo hảo thương phen.

      “Việc này, ngươi được cho phụ vương biết.” Gian nan giật giật khóe môi, Kim Ngọc có dự cảm mình sắp nhắm mắt xuôi tay.

      “Tùy cưng, bổn vương cái gì cũng nghe lời cưng, cưng cũng nên cho bổn vương chút ngon ngọt chứ hả.” Liếm liếm khóe miệng, Lang Nguyên ngẩng đầu lên, chu môi ra, ý đồ đến thể hơn.

      được, bị người khác nhìn thấy.” Lắc đầu, Kim Ngọc lui về phía sau.

      “Sợ cái gì, chúng ta cũng phải chưa làm qua ở sau núi sao, cưng còn thực nhiệt tình, xiết bổn vương . . . . . .”

      “Câm mồm, đừng nhắc lại!” Đầu óc nổ tung, mặt Kim Ngọc đỏ muốn xuất huyết.

      sao có thể quên cái ngày càn quấy ấy chứ, lúc đó cũng giống như hôm nay, cả hai đều ở trong rừng cây tĩnh lặng, cùng Lang Nguyên lăn qua lăn lại nền cỏ . . . . . .

      thấy mình còn là Kim Ngọc ngày xưa, bây giờ bị Lang Nguyên mang vào địa ngục. . . . . .

      “Tiểu Ngọc Ngọc, có phải cưng rất nhớ lần hoan ái trong rừng ?”

      biết khi nào, Lang Nguyên ở sát bên , nhàng ôm , bàn tay to vuốt ve lưng .

      “Ô. . . . . .” Chỉ bị khẽ vuốt chút chút, chịu nổi, xúc cảm quen thuộc làm nhớ tới trong mộng.

      Nhiệt lưu cuồn cuộn trào lên bụng dưới, vô thức kẹp chặt hai chân, nhưng bụng vẫn đau nhức như cũ.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, bộ dạng cưng khiến bổn vương nhịn được.” Liếm duyện vành tai mềm mại, bàn tay ấm nóng cách lớp vải khiêu khích ngọc hành.

      “A. . . . . .” Chưa từng nghĩ tới mình mẫn cảm như thế, chỉ mới bị sờ sờ chút xíu, thân thể phản ứng mãnh liệt như vậy.

      Đũng quần ướt hết mảng lớn, bàn tay to dùng tí sức, quần dài liền rớt mặt đất, lộ ra hạ thân xích lõa xinh đẹp, ngọc hành ngẩng đầu thẳng tắp giữa hai chân thon dài.

      “Bổn vương chờ kịp, Tiểu Ngọc Ngọc.” Thở hồn hển, dục hỏa thiêu đốt Lang Nguyên, y cũng bất chấp ban ngày ban mặt ngồi xuống đất, lột hết quần áo chừa mảnh.

      “Ngươi muốn ta?” Đột nhiên, Kim Ngọc thái độ khác thường, chủ động ôm lấy cổ y, mắt vàng nhướng lên.

      Đối mặt với Kim Ngọc như vậy, nhiệt huyết phọt thẳng xuyên đỉnh đầu, Lang Nguyên thiếu chút nữa phụt máu mũi.

      Y đến nằm mơ cũng ngờ Kim Ngọc có ngày tự động hiến thân, nghĩ nhanh như vậy thành thực!

      “Phải, bổn vương chỉ muốn mình cưng!” Rống giận, y nhào lên đè Kim Ngọc xuống.

      đợi phản ứng, Lang Nguyên nhanh chóng bắt lấy khuôn mặt , hung hăn điên cuồng hôn .

      mạnh mẽ giãy giụa, nhưng đầu lưỡi Lang Nguyên xâm nhập trong miệng , bức dây dưa cùng y, trận tê dại vô lực xông đến làm thần trí càng ngày càng mơ hồ.

      “Đừng. . . . . .” muốn tránh nhưng môi Lang Nguyên dần dần di chuyển xuống.

      Ở cần cổ trắng nõn nhạy cảm, hạ xuống vô số nụ hôn, rồi lướt xuống khuôn ngực, thành thạo xoa nắn hai hồng quả xinh đẹp.

      “A. . . . . .” kiềm được phát ra tiếng rên rỉ, vội vàng cắn môi dưới, ngăn mình phát ra bất kì thanh nào nữa.

      Thất sách mà, vốn định thừa dịp Lang Nguyên ý loạn tình mê bắt y chấp nhận hôn ước, nghĩ tới mình chưa kịp làm gì bị lạc trong mê cung hôn kĩ của Lang Nguyên. . . . . .


      Trong lúc tâm hoảng ý loạn, những nụ hôn của Lang Nguyên làm nội bích có chút phản ứng khác thường, tê dại và ngứa ngứa nữa, nhưng thể tự mình gãi được.

      Lang Nguyên sớm cởi sạch quần áo , đôi bàn tay to dùng sức xoa nắn cặp mông tròn trịa, hổ căn nóng bỏng ngừng tiếp súc đùi , chậm rãi ma sát.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, cưng đẹp quá!” Lang Nguyên thầm như thôi miên bên tai .

      “A. . . . . .” muốn mở miệng, nhưng bị động tác của y dọa đến hét to.

      Lang Nguyên há mồm hàm trụ ngọc hành , sử dụng đầu lưỡi ướt át nóng bỏng liếm lộng, mút mát, chỉ có thể nhắm mắt lại, vô vọng kháng cự lại niềm vui sướng này. . . . . .

      Lang Nguyên phun ra nuốt vào ngọc hành, tay kia sờ soạng huyệt động mê người phía sau. . . . . .

      Nghe Kim Ngọc nhịn được rên rỉ, Lang Nguyên lại muốn chinh phục , trong lòng Kim Ngọc phải có y, tình cảm phải giao hết cho y, nên miệng càng thêm ra sức liếm duyện.

      “Đừng. . . . . .” Kim Ngọc vô lực rên rỉ, vô thức ngăn cản ngón tay có ý xâm nhập, kẹp hai chân lại.

      biết vì sao mình biến thành như vậy, muốn đẩy Lang Nguyên ra, nhưng thể ra tay.

      “Cưng muốn cứu Hồ tộc sao? !” Nhả ngọc hành ra, dùng đầu lưỡi vẽ vài vòng ở linh khẩu, Lang Nguyên nhướng mi cười.

      dùng lực tách hai chân Kim Ngọc, hai ngón tay thô to âu yếm cửa huyệt, đụng chạm của y làm Kim Ngọc ngừng thở dốc, thân mình uốn cong theo khoái cảm.

      “Muốn. . . . . .” Lắc đầu kêu khóc, tóc vàng bay loạn.

      Dục vọng đan xen lý trí, muốn dâng mình dễ dàng như vậy, nhưng quả vô lực phản kháng.

      Hạ thân muốn trướng đến phát đau, lại bị Lang Nguyên nắm chặt, như thế nào cũng tiết được, thống khổ thở hồng hộc, thân thể trơn bóng cũng chuyển sang màu hồng.

      Ngón tay Lang Nguyên ôn nhu di chuyển ra vào nội bích, bá đạo xâm nhập tiểu huyệt ướt át, thường xuyên cố ý ấn ấn điểm mẫn cảm. . . . . .

      muốn đẩy Lang Nguyên, nhưng trong lòng xuất giọng nho , với còn muốn nhiều nữa!

      “Tiểu Ngọc Ngọc, cưng mê chết người a!” Lang Nguyên ánh mắt đen sẫm, dục hỏa càng bừng cháy.

      Tiểu huyệt đói khát nhanh chóng cắn ngón tay y, mỗi lần chạm đến điểm phát điện trong nội bích, Kim Ngọc liền run rẩy, đôi mắt vàng như phát ra hỏa hoa.

      “. . . . . .” nên lời, trán đầy mồ hôi, trước mắt mơ hồ .

      “Kim Ngọc, cưng muốn bổn vương.”

      Lang Nguyên nhìn vẻ mặt khao khát của , mắt vàng mông lung làm tâm thần kẻ khác nhộn nhạo, kích tình khó nhịn.

      “Ta. . . . . . . . . . . .” Trong lòng đấu tranh dữ dội.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 28


      bên muốn buông thả, thoải mái hưởng thụ, bên lại kêu gào phải giữ lý trí, được sa đọa, bị dằn vặt đến đầu muốn nổ tung rồi.

      Lang Nguyên thấy thế ngừng tăng tốc độ đâm rút ngón tay, làm tia lí trí mỏng manh cuối cùng của cũng biến mất vô tung vô ảnh.

      “Thích bổn vương làm vậy với cưng ?” Liếm lộng khóe miệng , Lang Nguyên phun nhiệt khí lên mặt .

      Kim Ngọc cắn răng lắc đầu, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc, nhìn kỹ thấy bắp chân cũng phát run.

      “Thích như vầy?”

      Y cúi đầu mút hồng quả, cả thân thể run rẩy, y còn duyện cắn nhè đầu nhũ mẫn cảm.

      “Đừng mà…” Mặt đỏ như ráng chiều.

      Lang Nguyên gầm lên, ôm lấy thân thể nằm dưới, quàng hai chân quanh thắt lưng mình, đem hổ căn sớm trướng đến phát đau để trước cửa động.

      “Quấn lấy thắt lưng bổn vương!” ra lệnh theo.

      mơ màng thuận theo kẹp hai chân quanh eo y, liền sau đó là cảm giác cự vật khổng lồ vào nội bích , lấp đầy tiểu huyệt nho tí kẽ hở.

      “Tiểu Ngọc Ngọc…” Mắt Lang Nguyên rực cháy lửa dục, ánh mắt mê luyến trượt người Kim Ngọc, nhìn tinh mâu khép hờ, gương mặt ửng hồng vì tình dục càng thêm quyến rũ đến lóa mắt.

      “A… Ưm… Đừng…” nhịn được kêu to.

      cảm nhận ràng hổ căn vĩ đại, chỉ cần Lang Nguyên thoáng động, những gai ở đầu hổ căn liền di chuyển trong nội bích, làm bên trong ngứa chịu được nhưng có cách nào tự giải thoát.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, muốn hay muốn bổn vương?” Lang Nguyên ngừng di chuyển người , nhưng nghe được gì.

      Mỗi lần rút ra đều lộ tí mị thịt tràng bích hồng nhạt, mỗi lần đâm vào đều bị tiểu huyệt cắn chặt buông, làm y vui sướng như bay lên chín tầng mây.

      Đồng thời, y ngạc nhiên phát thân thể Kim Ngọc thích ứng xâm nhập của y, chỉ cần y thoáng rời khỏi chút, tiểu huyệt liền hút lấy y, làm y nỡ rời khỏi.

      “A!” nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

      “Mặc kệ cưng có muốn hay bổn vương, bổn vương đều muốn cưng!” Gầm tiếng, Lang Nguyên quất tống mạnh mẽ.

      “Ô…” Cắn chặt môi dưới, ngăn mình phát ra bất kì thanh mất mặt nào nữa.

      Hổ căn chôn sâu trong cơ thể lại trướng lớn thêm vòng, Lang Nguyên tốc độ khó có thể hình dung chạy nước rút người dùng.

      Lang Nguyên mỗi lần có chút ý định hơi rút ra, là y như rằng bị tiểu huyệt xiết chặt như cỗ vũ tinh thần, nhịn được quất tống càng mạnh mẽ.

      Nội bích cắn chặt hổ căn, Kim Ngọc nâng cao thắt lưng để y dễ dàng lao tới, tiến vào càng sâu.

      Từng đợt sóng tình đánh úp lại, Kim Ngọc ngay cả cơ hội thở cũng có, trong miệng ngừng tràn ra tiếng rên rỉ sung sướng.

      “A… Ưm… …” Khóe mắt chảy xuống nước mắt kích tình, toàn bộ gương mặt ửng hồng.

      Lang Nguyên nâng chân gác lên vai mình, làm mình vào càng sâu trong tiểu huyệt ấm áp.

      “A… Ưm… Đừng…” Kim Ngọc nghe thấy bản thân phát ra dâm khiếu mà đến mơ cũng nghĩ tới, thân thể lắc lư theo từng nhịp đưa đẩy của Lang Nguyên.


      Hai tay Lang Nguyên dùng sức xoa nắn song mông , mà vô thức tự vặn vẹo thân thể phối hợp với từng cú nghênh hợp.

      “Ta được…” Thét chói tai, ngọc hành ngừng bắn ra chất lỏng màu trắng.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, xem ra cưng nghẹn rất nhiều a.” Đem bàn tay dính đầy dịch quơ trước mặt , Lang Nguyên ôm vào trong lòng, chịu buông tay.

      Mặt đỏ như máu, dám mở mắt ra xem, bộ dáng ngượng ngùng ngây thơ rơi vào mắt Lang Nguyên, gây nên trận thủy triều trong lòng y, hổ căn chôn sâu trong người nháy mắt tỉnh lại.

      “Ngươi…” Kim Ngọc trừng mắt.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, hôm nay cho cưng biết bổn vương dũng mãnh như thế nào.” Cười ha ha, Lang Nguyên đè dưới thân, mãnh liệt xuyên xỏ.

      “Dâm hổ đáng chết…” Lời còn chưa dứt bị Lang Nguyên nuốt vào bụng…

      Cũng biết làm bao nhiêu lần, nhưng Lang Nguyên còn có dấu hiệu dừng lại, thần thái xán lạn cười cười, như mèo trộm được cá.

      Lang Nguyên ngồi tảng đá lớn, ôm dựa vào người mình, để ngồi ở đùi đối mặt với mình.

      “Ngồi thẳng nào!” Vỗ vỗ khuôn mặt mơ màng buồn ngủ.

      “Ngồi thẳng…” Kim Ngọc trải qua hoan ái luân phiên kiệt sức, ngay cả thể ngồi thẳng, mơ mơ màng màng mở hai mắt, lặp lại lời y.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, cưng dụ dỗ bổn vương!” Chưa bao giờ gặp qua Kim Ngọc lộ ra vẻ mặt đáng như thế, Lang Nguyên sao có thể nhẫn nại.

      Y hai lời kéo banh chân , ngay lúc vừa hoàn hồn, y lại hung ác đâm hổ cây vào sâu bên trong, khe hở cũng có.

      “A…” hét to tiếng, hoàn toàn tỉnh táo lại, lúc này đây so với vừa rồi còn muốn sâu hơn!

      “Ôm chặt bổn vương, di chuyển thắt lưng.”

      …” Xấu hổ đỏ mặt, cắn môi dưới cự tuyệt.

      Lần làm chuyện đáng hổ thẹn trong rừng hoang vu là cực hạn của , hôm nay còn muốn chủ động cầu hoan, đánh chết cũng làm!

      “Vậy bổn vương cũng thú phi.” Buông tay ra, làm bộ đứng lên.

      “Ngươi…” Cứng ngắc ngồi đùi Lang Nguyên, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng có biện pháp nào hơn.

      Cuối cùng, phải thỏa hiệp, chuyện cũng đến nước này rồi, hối hận cũng kịp.

      cắn chặt răng, hai tay bấu vai Lang Nguyên, sau đó cẩn cẩn dực dực chậm rãi di chuyển lên xuống hổ căn to lớn, mới nhúc nhích vài cái mà mồ hôi như mưa hạ.

      “Nhanh chút ——” Lang Nguyên thở dốc, cũng há mồm ngậm trụ hồng quả lên xuống trước mặt, bàn tay to vuốt ve chỗ kết hợp.

      “A… Ta được…” Cảm thấy thắt lưng mình sắp rụng rồi, chưa từng mệt như vật.

      Nghe tiếng rên của , Lang Nguyên đột nhiên nắm thắt lưng , kéo sát mình.

      “A!”

      Lang Nguyên mãnh liệt xuyên xỏ vài cái, sau đó thân thể phát run, bắn đầy nhiệt lưu vào tràng bích, vội vàng kết thúc.

      Kim Ngọc vô lực dựa vào vai y, thở dốc ngừng.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 29


      Đêm lạnh như nước, Lang Nguyên lau mồ hôi mặt Kim Ngọc, mái tóc vàng mỹ lệ ẩm ướt bệt vào lưng .


      “Muốn trở về sao?” Lo lắng cảm lạnh, Lang Nguyên ôn nhu vỗ về gương mặt .



      muốn!” Kinh hoàng hét tiếng, trừng lớn mắt, cố gắng giãy ra khỏi lòng y.



      Bộ dáng sa đọa như vầy sao vậy có thể để phụ vương thấy?



      Dịch chuyển quá nhanh, làm cự vật rời khỏi huyệt khẩu, mang theo chút niêm dịch, dám nhìn giữa hai chân nữa, cảm giác ẩm ướt dính nhớt, khẳng định rất là bừa bãi.



      Run rẩy khởi động hai chân, nhặt quần áo mặt đất, thân thể lung lay vài cái, hai tay giơ lên giơ xuống, nhưng vô lực mặc vào, Lang Nguyên mắt nhanh tay lẹ, tiến lên đỡ lấy .



      “Quên , để bổn vương giúp cưng.” Bất đắc dĩ thở dài.



      Biết lo lắng chuyện gì, Lang Nguyên cẩn cẩn dực dực ôm đến bờ sông tẩy uế vật, sau đó giúp mặc chỉnh tề, y hệt tri kỷ tình nhân ôn nhu.



      “Ngươi được ôm ta.” Hồi lâu, Kim Ngọc mới hồi phục tinh thần, phát mình vẫn bị ôm ngang giữa trung.



      “Hảo hảo, bổn vương đỡ cưng về.” Đem cánh tay choàng qua vai mình, bàn tay to đỡ thắt lưng , chậm rãi hướng doanh trướng của Lang tộc.



      Lúc tới nơi, trời tờ mờ sáng, tân khách sớm về, bốn phía chỉ còn có binh lính Lang tộc tuần, nhìn thấy bọn họ cung kính liền cung kính hành lễ sau đó tiếp tục nhiệm vụ.



      Kim Ngọc bị lăn qua lăn lại đêm, nay thể chống đỡ thêm nữa, chưa được mấy bước ngã vào lòng Lang Nguyên, ngủ thiếp .



      “Đại ca…” Hổ nữ tóc bạc từ doanh trướng ra, chạy đến chỗ hai người.



      Nữ tử tóc bạc cũng là vị tuyệt sắc giai nhân, tóc vấn cao, mặt phấn má đào, mi như xuân sơn, đôi mắt bạc như trăng tròn tỏa sáng, có thêm mềm mại của nữ tử, đôi mắt ôn nhu như nước, điểm ấy hoàn toàn trái ngược Kim Ngọc.



      Lang Nguyên chỉ nhìn nàng chút, liền đem ánh mắt dõi theo người trong lòng.



      giọng chút, đừng đánh thức .” Đưa tay đặt giữa miệng, ý bảo nữ tử đừng lên tiếng.



      Nữ tử sửng sốt, chợt gật đầu, tiến lên chuẩn bị tiếp nhận Kim Ngọc, lại bị Lang Nguyên bá đạo cản ra.



      “Mượn doanh trướng này lát.” Cũng biết Kim Ngọc ở nơi nào, Lang Nguyên cũng chẳng muốn tìm, dứt khoát đỡ Kim Ngọc vào trong.



      nhàng đặt Kim Ngọc ở giường lớn, Lang Nguyên quay đầu lại gật đầu ra hiệu cho Ngân Hồ.



      “Nàng là Ngân Hồ phải , phiền nàng đem chén nước đến.”



      “Chờ, ta chút trở lại.”



      Ngân Hồ mềm mại xoay người rời , trong trướng chỉ còn lại Kim Ngọc và Lang Nguyên.



      Kim Ngọc ngủ say chút phòng ngự, điểm cũng giống như ban ngày giương cung bạt kiếm, mà y như trẻ sơ sinh, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra ngủ nhan thiên chân khả ái.



      “Tiểu Ngọc Ngọc, muội muội cưng cũng là tuyệt sắc giai nhân, nhưng nàng vẫn thua kém cưng, cưng torng lòng bổn vương vĩnh viễn là người đẹp nhất.” Vuốt ve khuôn mặt hồng nhuận của Kim Ngọc, Lang Nguyên thừa dịp ngủ, cúi người hôn .



      Tiểu Ngọc Ngọc như thế này là tốt, nếu ngày nào đó Tiểu Ngọc Ngọc ôn hoà với y, lúc ấy dù có muốn mạng của y, y cũng hai lời mà giao tính mạng mình!


      “Nước tới… Ngươi làm cái gì?”



      Ngân Hồ bưng bát nước tiến vào, vừa lúc bắt gặp Lang Nguyên hôn môi ca ca, bị dọa thiếu chút nữa quăng luôn bát nước, may là Lang Nguyên nhanh tay nhanh chân, đoạt được bát nước.



      , chúng ta ra ngoài .” Mày rậm nhíu lại, bàn tay to duỗi ra đem Ngân Hồ kéo ra ngoài trướng.



      Xem ra, y phải hảo hảo luận đàm với tiểu Hồ nữ này, có lẽ Ngân Hồ có thể giúp y lấy được trái tim Kim Ngọc.



      tới khu đất cách doang trướng vài trượng, y khoanh hai tay trước ngực, ngẩng đầu : “Ta là người phương nào, chắc nàng biết rồi.”



      “Cho dù ngươi là Hổ Vương, cũng thể vũ nhục ca của ta!” Nộ trừng Lang Nguyên, Ngân Hồ khẳng định y là kẻ xấu.



      “Vũ nhục? Bổn vương hôn là vũ nhục ?” Hừ lạnh tiếng.



      Kim Ngọc chính là tâm can bảo bối của y, thương còn kịp, sao có thể vũ nhục ? !



      “Ca của ta là nam tử, ngươi cũng là nam tử, ngươi thừa dịp ca ta đề phòng mà làm chuyện đứng đắn với , chẳng lẽ là quân tử?” Đôi mắt còn ôn nhu như nước mà bừng bừng hỏa hoa, Ngân Hồ tựa hồ cũng hiền lành như vẻ bề ngoài.



      “Bổn vương khó kìm lòng nổi, hơn nữa chính là người của bổn vương, bổn vương sao thể gần !”



      Nếu phải Tiểu Ngọc Ngọc thẹn thùng, y cũng hận thể ôm thân thiết trước mặt mọi người, để mọi người đều biết y có bao nhiêu sủng ái .



      bậy, ca của ta là Hồ Vương tương lai, sao có thể là người của ngươi.”



      can đảm nha, trừ ca ca nàng ra, nàng là người thứ hai dám dùng khẩu khí như vậy chuyện với bổn vương.” Lang Nguyên đột nhiên nở nụ cười.



      Ngân Hồ trừng mắt, mắt hổ tràn đầy thưởng thức, khó trách y mơ hồ cảm thấy khuôn mặt Ngân Hồ có chút quen mắt, ra bộ dáng tức giận của nàng cực kỳ giống Kim Ngọc, hổ là huynh muội.



      Nếu gặp gỡ Kim Ngọc trước, có lẽ y đồng ý thú nữ tử trước mặt, đáng tiếc bây giờ trong lòng y chỉ có Kim Ngọc, còn còn cho bất kì ai khác!



      “Ta mặc kệ ngươi có phải là Hổ Vương hy , dù sao ta cũng cho phép ngươi khi dễ ca ca ta!” Hai tay chống nạnh, Ngân Hồ hoàn toàn còn là ôn nhu mỹ nhân, ngược lại có điểm giống Mẫu Dạ Xoa.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 30


      ngờ nàng hung dữ như vậy, nếu ca ca nàng thấy bộ dạng này của nàng…” Sờ sờ cằm, Lang Nguyên nhìn lên xuống đánh giá Ngân Hồ.



      thể nhìn người qua tướng mạo, nữ tử trước mắt là ví dụ, mới giây trước còn ôn nhu hiền thục, giây sau hóa thành mẫu sư hung hãn, đoán rằng Kim Ngọc tám phần biết khía cạnh tính tình này của muội muội mình.



      “Đừng, ngươi được cho ca của ta.” Trong nháy mắt mềm mỏng lại, Ngân Hồ tiến lên nắm tay y, vẻ mặt cầu khẩn.



      Trong mắt ca ca, nàng là tiểu muội mười phần nhu thuận nha, nếu như bị ca biết bản tính nàng như thế, sợ rằng ca bao giờ cho phép nàng cùng nữa rồi.



      “Có thể, nhưng nàng phải cùng ta hảo hảo diễn tuồng kịch.” sớm có kế hoạch, y tin Kim Ngọc lần này có thể thoát khỏi tay y nữa.



      “Diễn kịch?”



      “Rất đơn giản…” Muốn lại thôi, Lang Nguyên bàn tay to duỗi, đột nhiên đem nàng kéo vào trong lòng.



      “Ngươi…” Ngân Hồ muốn mở miệng, lại bị tiếng kêu phía sau dọa ngây dại.



      “Ngươi… Các ngươi hai làm cái gì?” Kim Ngọc đứng ở cách đó xa, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, gắt gao nhìn hai người.



      Khuôn mặt như ngọc đen như đáy nồi, hai tay nắm chặt thành quyền, con ngươi màu vàngthu hẹp lại chỉ còn đường thẳng.



      Hảo, tốt lắm…



      chỉ mới ngủ chút, tỉnh lại phát mình trong doanh trướng Nhị muội, trong trướng lại thấy tiểu muội, lo lắng tiểu muội gặp chuyện may, vội vàng đứng dậy tìm, nghĩ tới lại chứng kiến màn này.



      biết vì cái gì thân thể phát run, ngực như bị tảng đá lớn đè, tất cả tức giận tụ hội lại, nhưng lại phát tiết được.



      “Ca…” Ngân Hồ rụt đầu.



      Nàng biết mỗi khi đại ca lộ ra ánh mắt như vậy, nhất định là do phi thường tức giận, lúc này nàng cũng dám gì với .



      “Tiểu Ngọc Ngọc, cưng tỉnh.” Khuôn mặt tuấn xán lạn, Lang Nguyên thân thiết ôm Ngân Hồ, nhe răng cười với .



      “Nhị muội, lại đây.” Mặt trầm, Kim Ngọc vẫy vẫy Ngân Hồ.



      Đột nhiên, cảm thấy bàn tay Lang Nguyên đặt lưng Ngân Hồ chói mắt, còn nhớ bàn tay kia vừa mới ôm mình…



      biết Lang Nguyên phải loại tốt lành gì, chiếm tiện nghi , bây giờ chuyển tâm tư sang tiểu muội.



      Mới vừa rồi nên đáp ứng cái cầu vô lý kia, tốt nhất là nên phát chặt đứt nghiệt căn, xem y còn dùng thứ gì gây họa nữa!



      Vừa nghĩ tới thứ đó, bên hông trận tê dại, tay phải cam nguyện ấn ấn thắt lưng, nhìn trong mắt Lang Nguyên cười thầm thôi…



      “Ân, đại ca.” Ngân Hồ nhu thuận gật đầu, nhàng đẩy Lang Nguyên.



      “Tiểu Ngọc Ngọc, ngủ có ngon giấc ?” Lang Nguyên thuận thế buông tay, nắm hai tay lưng ở sau người.



      Nên kiềm chế a, nếu Tiểu Ngọc Ngọc tức giận, để ý tới y nữa, chuyện giả tình nhân này gây ra hậu quả nghiêm trọng nha…



      Nhìn sắc mặt Kim Ngọc vô cùng đặc sắc nha, toàn thân dưới y vô cùng thư sướng, xem mặt cũng đen thành như vậy, còn dám trong lòng có y?



      Sớm biết như thế, y nên sớm chút dùng Ngân Hồ kích , chừng sớm bế mỹ nhân về rồi!



      “Hảo, tốt lắm.” Nghiến răng nghiến lợi, đem Ngân Hồ kéo ra phái sau mình, bảo hộ nàng.



      Nếu phải hai chân run rẩy đứng vững, sớm chưởng đánh tới, đánh nát khuôn mặt đắc ý kia của Lang Nguyên.



      phải cưng muốn bổn vương thành muội phu của cưng sao, bổn vương bồi dưỡng cảm tình với muội muội cưng thôi mà, nếu thân thể cưng thoải mái, cứ vào nghỉ ngơi .” Làm bộ tiến lên bắt lấy tay Ngân Hồ.



      “Ngươi là đại sắc… Muội muội từ rất thẹn thùng, ngươi như vậy dọa nàng.” Sắc mặt lúc xanh khi trắng, Kim Ngọc đánh bàn tay vừa duỗi tới của Lang Nguyên.



      Mới ôm xong, nhoáng cái y liếc mắt sang muội muội, còn thích mình, căn bản là tên đại lừa gạt!



      , , giai nhân như vậy, bổn vương tuyệt đối đường đột.” Ý cười càng sâu, Lang Nguyên thấy bộ dáng kích động như vậy, quyết định tăng mức độ thêm chút nữa, nhất định phải bức ra chân tình.



      được, chờ sau khi thành thân, ngươi mới có thể động nàng.” Nghĩ đến Lang Nguyên là kẻ xảo trá, lo lắng muội muội ngây thơ của mình bị lừa gạt.



      Đương nhiên, trong lòng còn có nguyên nhân khác, ngăn cản đem Ngân Hồ giao cho Lang Nguyên.



      như vậy, bổn vương cũng nên tìm Hồ Vương cầu thân a.”



      Nếu quan tâm y như vậy, vì cái gì chịu thừa nhận tình cảm này chứ, y tin Kim Ngọc chịu để y cưới Ngân Hồ



      Chỉ cần Kim Ngọc mở miệng ngăn cản , cho y thấy trong lòng có y, y tới Hồ Vương cầu thân, đương nhiên phải lấy Ngân Hồ, mà là lấy .



      “Ha ha, Hổ Vương cần hướng bổn vương cầu hôn, nếu ngài có ý lấy Ngân nhi, tình coi như định rồi.” thanh của Hồ Vương vang lên, làm ba người ở đây mặt trắng còn chút máu.



      Lang Nguyên hận thể tát mình bạt tai, lắp bắp: “Hồ Vương, bổn vương…”



      nghĩ tới kế hoạch vốn hoàn mỹ lại phản tác dụng như vậy, chỉ định kích Kim Ngọc ra tình cảm thôi, ngờ bậy bạ lại làm Hồ Vương tưởng a.



      phiền toái rồi, Kim Ngọc còn chưa tâm ý, Hồ Vương lại muốn đem Ngân Hồ gả cho y…

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 31


      “Ngọc nhi, lần này con lập công lớn, phụ vương tưởng thưởng cho con.” Hồ Vương thoải mái cười to.


      Môi Kim Ngọc giật giật, lên tiếng.

      Đây phải là việc luôn mong muốn sao? Chỉ cần Lang Nguyên cưới nhị muội, tương lai Hồ tộc có hi vọng rồi…

      Cứ tưởng phải chịu đựng Lang Nguyên dây dưa thêm tháng, nghĩ tới chỉ qua đêm, mọi chuyện lại hóa viên mãn hết rồi.

      Cảm giác mất mát trỗi dậy trong lòng làm cho cao hứng nổi, trong đầu luôn lên cảnh Lang Nguyên ôm nhị muội, ngực như có khối cự thạch đè ép, thở nổi.


      “Phụ vương, con muốn lấy y.” Ngân Hồ tức giận cong miệng phản kháng, bằng lòng gả cho Lang Nguyên.

      “Con ngoan, lần này con nghe lời phụ vương, sau này phụ vương cái gì cũng nghe lời con a.”

      a, a, con muốn gả cho y.” Ngân Hồ cố nâng khuôn mặt nhắn, thở hổn hển chạy .

      Hồ Vương cũng bất chấp Lang Nguyên ở đây, lập tức đuổi theo, phải thuyết phục được nữ nhi trước khi đại hôn diễn ra.

      Trong nháy mắt, ngoài trướng chỉ còn hai người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, người nào cũng mở miệng.

      “Ngọc, ta…” Cuối cùng, Lang Nguyên nhịn được, tiến lên bắt lấy tay , vẻ mặt hối lỗi.

      Đều do y hớ miệng, lung tung, làm cho xảy ra chuyện ——

      Bất quá, chỉ cần Kim Ngọc bây giờ với y, muốn y lấy Ngân Hồ, y hai lời, mà tìm Hồ Vương hủy bỏ hôn , chỉ cần đồng ý mở miệng thôi.

      Đáng tiếc, Kim Ngọc ra những lời này, bởi vì vai gánh cả tương lai Hồ tộc, cho nên Lang Nguyên thất vọng vô cùng.

      “Chúc mừng, có muội phu tài giỏi như ngươi, ta rất vinh hạnh.” Khóe miệng co giật, Kim Ngọc cười lạnh.

      Mục đích của mình đạt thành rồi, nhưng sao chút vui mừng cũng có, trái lại trong lòng luôn có ý muốn tiến lên tát Lang Nguyên hai bạt tai.

      ra, tình thâm như biển của y đều là giả dối, cái gì trong lòng chỉ có mình , toàn là gạt người!

      “Kim Ngọc, cưng đừng hiểu lầm, ta mới vừa rồi chỉ là…” Nhìn ánh mắt lạnh băng của Kim Ngọc, trái tim Lang Nguyên cũng hóa thành hàn băng.

      nhanh tiến lên, cầm tay Kim Ngọc, bàn tay lạnh như băng, chút độ ấm cũng có.

      cần phải giải thích gì hết, hôn của Hổ Hồ hai tộc là đại hỉ , ta muốn giúp phụ vương chuẩn bị, cáo từ.” Gạt tay y ra, Kim Ngọc mặt chút thay đổi xoay người rời .

      được, cưng nhất định phải nghe ta .” Lang Nguyên sao đồng ý buông , tiến lên vươn tay ôm vào trong ngực.

      “Buông ra.” Cau mày, nhưng lại tránh được hai tay như thiết trụ ôm lấy mình.

      tha, mới vừa rồi bổn vương như vậy để chọc tức cưng thôi, bổn vương thích Ngân Hồ, tâm bổn vương từ đầu đến cuối chỉ có mình cưng!” Bối rối giải thích, nhưng có tác dụng.

      “Ta mặc kệ ngươi thích người nào, nếu hôn hai tộc định, gì cũng bằng thừa.”

      , bổn vương tìm Hồ Vương, người ta muốn kết hôn phải Ngân Hồ, là cưng!” Buông tay ra, Lang Nguyên vẻ mặt dứt khoát.

      Y mặc kệ lời tiên đoán nhảm nhí của Hồ tộc, y chỉ lấy Kim Ngọc, trừ ra, y tuyệt đối lấy bất cứ ai khác!

      được !” Kim Ngọc quay qua bắt cánh tay y.

      “Cưng muốn đẩy bổn vương ra ngoài sao? Bổn vương cưới Ngân Hồ, cưng ghen sao?” Nhìn tay Kim Ngọc, trái tim Lang Nguyên như bị đao cắt.

      Bao nhiêu cố gắng từ trước đến nay đều là vô dụng sao?

      Mình toàn tâm toàn ý với , thấy tới sao?

      Hay là chính mình tự mình đa tình, Kim Ngọc chưa bao giờ động tâm với y ——

      Nhưng mà lúc Kim Ngọc nhìn y ôm Ngân Hồ, khuôn mặt liền tái nhợt, giống như cảm thấy gì…

      “Ta ghen ghét cái gì, ngươi cùng nhị muội vốn là trời sinh đôi, hôn nhị tộc vừa có thể hóa giải họa kiếp, ngươi vừa ôm được mỹ nhân về, ngươi còn có cái gì hài lòng.” Mặc dù như vậy, nhưng trái tim run rẩy ngừng.

      Đúng vậy, thích Lang Nguyên, vĩnh viễn cũng

      Nắm chặt nắm tay, gắt gao đè ép ghen tuông xuống, cố gắng hồi phục thần tình, cho Lang Nguyên nhìn ra cái gì.

      “Kim Ngọc, lúc nào cưng mới hiểu đây hả, bổn vương giao cả trái tim cho cưng rồi, vì sao cưng chịu đem trái tim giao cho bổn vương.” Dùng sức lắc bờ vai của , khuôn mặt tuấn tú nồng đậm đau thương.

      , y vứt bỏ tất cả đuổi tới đây, cũng để vào mắt, y làm sao chịu nổi?

      Y chưa từng buồn như vậy, ngày xưa chỉ cần y phất tay, mỹ nhân nào tự dâng lên tới cửa, đâu cần y hao tâm tổn trí như vầy, mà lại có kết quả gì…

      “Cái gì muốn cũng hết rồi, gạo nấu thành cơm rồi, nếu ngươi muốn thối hôn, ngươi vĩnh viễn là địch nhân của Hồ tộc.” Lạnh nhạt đẩy y ra, Kim Ngọc chút biểu cảm phiêu nhiên rời .

      “Ngọc…”

      Lần này, Lang Nguyên đuổi theo , khuôn mặt trắng bệch mất hết hi vọng, đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn Kim Ngọc rời .

      ** ** **

      Ba ngày sau, bởi vì Hỏa Hồ Kim Cát nỡ rời Kim Ngọc, Hồ Vương cũng muốn bàn bạc đại hôn với Lang Nguyên, nên tất cả đều lưu tại Lang tộc.

      “Hổ Vương, ngài thấy ý bổn vương thế nào?” Hồ Vương tươi cười nhìn Lang Nguyên, nhưng phát y thấp thỏm yên.

      “…” Y say đắm nhìn Kim Ngọc ngồi gần đó, mắt hổ nhìn chăm chú chuyển hướng.

      Cả ngày nay, Kim Ngọc thèm nhìn y, bất luận y làm gì, cũng lấy được cái liếc mắt của .

      Mấy lần muốn mở lời thối hôn, nhưng trong đầu luôn lên câu kia của Kim Ngọc ——

      Bất đắc dĩ, đành phải lên tinh thần ứng phó Hồ Vương, nhưng luôn bị diện của Kim Ngọc làm cho phân thâm, y cũng thể tập trung vào chi tiết cuộc thoại.

      “Hổ Vương, Hổ Vương.” Hồ Vương kêu vài tiếng.

      “Chuyện gì?” Quyến luyến thu hồi ánh mắt, Lang Nguyên phát mình vừa thất thố.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :