1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Hồ Nhập Hổ Khẩu - Thiên Nham (40 chương+ 2pn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 22


      Y sao có thể nhẫn tâm thương tổn


      Chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như vậy, y lưu được thân thể , nhưng lưu được trái tim

      Y biết mình lún quá sâu rồi, như thế nào cũng thoát ra được, luôn luôn lãnh tĩnh như y bây giờ hoàn toàn bị tình cảm chi phối, lòng muốn chiếm giữ trái tim Kim Ngọc.

      Mắt thấy Kim Ngọc chạy càng xa, y cũng khống chế được chính mình, phi thân vọt lên, đem Kim Ngọc gắt gao ôm vào trong lòng.

      “Ngươi làm gì, buông ta ra.” Kim Ngọc nghĩ tới y dùng chiêu này, chưa kịp phản ứng song chưởng bị gắt gao xiết sau người.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, nếu cưng nhất định phải , vậy hãy cùng ta lần cuối.” Vuốt ve dung nhan như ngọc, Lang Nguyên bình ổn khí tức.

      Trong lòng ngàn vạn lần muốn, muốn buông tay, nhưng tâm của Kim Ngọc thuộc về mình, nếu cứ tiếp tục dây dưa, sợ rằng lưỡng bại câu thương.

      Trong nháy mắt, y đột nhiên nghĩ thông suốt, nếu Kim Ngọc bây giờ phải , vậy cứ thả , tương lai còn dài mà.

      Thiên hạ dù to lớn cách mấy, y vẫn tin mình tìm được , lần nữa gặp mặt, y nhất định lấy được tâm !

      Đương nhiên, nhưng dù có đáp ứng cầu của người trong lòng, y vẫn muốn thân thể Kim Ngọc lưu lại ấn ký, vĩnh viễn nhớ kỹ y!

      “Ngươi bậy bạ gì đó!” nghĩ tới y đưa ra loại cầu này, Kim Ngọc vừa xấu hổ vừa giận.

      lần, chỉ cần lần, bổn vương giữ cưng nữa.” Mắt hổ u mịch bi thương, như dùng ‘khổ nhục kế’.

      Lang Nguyên phả nhiệt khí cần cổ mẫn cảm, bàn tay to đụng chạm dưới thân, cỗ nhiệt lưu đột nhiên dâng lên bụng, thân thể nhịn được run rẩy.

      “Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi.” Mặt Kim Ngọc đỏ ửng, gian nan xoay qua, nhưng khẩu khí có chút thả lỏng.

      “Bổn vương vốn là Hổ Vương, quân tử đầu đội trời chân đạp đất. Chẳng lẽ cưng quên bổn vương hoàn thành lời hứa chạm cưng.” Nâng cằm lên, Lang Nguyên cúi đầu ghé vào lỗ tai nhàng .

      “…” Ngoài miệng mặc dù có đáp ứng, nhưng thân thể nhuyễn xuống.

      Cũng trải qua nhiều lần như vậy, nếu như lần là có thể giải quyết cái đại phiền toái này, cũng đến nỗi…

      Đáng tiếc chính là chú ý tới việc Lang Nguyên đáp ứng buông tay, chứ có nhận lời tìm !

      “Tiểu Ngọc Ngọc, bổn vương muốn hôn cưng.” Xoa cánh môi đỏ, Lang Nguyên ý loạn tình mê gầm tiếng, hôn xuống.

      “Lang…” Xấu hổ nhắm mắt, vô thức chống cự.

      Lang Nguyên ôm , ngừng hôn hít, hạ xuống muôn vàn nụ hôn lên khuôn mặt xinh đẹp láng mịn, khiến cho ngứa ngứa.

      “Đừng mà…” còn chưa xong, bàn tay to bắt được cằm, sau đó bá đạo in lên đôi môi mọng nước.

      Môi Lang Nguyên vừa nóng vừa ẩm ướt, ngừng cắn mút môi , đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập từng ngõ ngách trong khoang miệng.

      Tay Lang Nguyên an phận luồn vào trong áo , dùng đầu ngón tay thon dài đùa bỡn niết hai hồng quả.

      Tất cả điểm mẫn cảm người đều bị Lang Nguyên nắm giữ, căn bản vô lực phản kháng, trở thành tù binh dưới thân Lang nguyên…

      Khoái cảm mãnh liệt ngừng cháy lan toàn thân, phải mạnh mẽ cắn môi dưới, mới có thể tránh phát ra những tiếng rên rỉ mất mặt.

      “A… Ngươi chờ chút…” Đột nhiên nhớ tới binh lính Hùng tộc còn cách đó xa, vội vàng đẩy Lang Nguyên ra.

      Bị y đặt lan can đá vừa cứng vừa lạnh, cách đó xa thường thường truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, lúc nào cũng có khả năng có người tới.

      Hơn nữa, sao có thể để người khác thấy bộ dạng mất mặt của mình như vầy…

      “Chờ cái gì?” Mắt hổ tràn đầy tình dục nồng đậm, tơ máu nổi lên.

      “Hùng…”

      “Bọn chúng đến, cưng yên tâm.” sớm để lại thị vệ ở bên kia thu thập tàn cuộc, Lang Nguyên sắp xếp chu toàn.

      Thân thể cao to đặt dựa vào cây lớn, bàn tay to thô lỗ tháo đai lưng, tùy ý vuốt ve thắt lưng thanh mảnh, trực tiếp cầm ngọc hành thon dài giữa hai chân.

      “A…”

      Trời ạ! Tại sao có thể như vậy? Kim Ngọc thể tin được thân thể mình vừa bị ôm có phản ứng…

      Bị bàn tay điêu luyện kia xoa nắn, ngọc hành ngẩng cao đầu thích thú, đỉnh đầu còn chảy ra dịch, gió thổi qua lạnh run.

      Lang Nguyên cắn vành tai tròn mềm của , dùng giọng nam trầm thấp mê người nỉ non: “Thoải mái , Tiểu Ngọc Ngọc.”

      Đôi bàn tay to dùng thêm lực, xoa thắt lưng mịn màng, rồi nhịn được hướng lên hai hồng quả ngực.

      “Thoải mái…” Gương mặt ửng đỏ, môi hé mở.

      chần chờ, Lang Nguyên cởi hết quần áo , rồi lần nữa vuốt ve toàn thân .

      Thừa dịp theo còn thất thần, Lang Nguyên nâng chân , đưa hai ngón tay vào bên trong dò xét, chậm rãi đưa đẩy

      … A…” thở dốc, ngăn cản được khoái cảm truyền từ ngón tay Lang Nguyên trừu sáp ra vào.

      cắn chặt môi dưới mới có thể ngăn bản thân chìm sâu trong dục vọng nóng bỏng này mà phát ra những tiếng rên rỉ mất mặt, nhưng mười ngón tay bấu chặt hai cánh tay Lang Nguyên…

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 23

      Đến khi tiểu huyệt đủ mềm sốp để tiếp nhận mình, Lang Nguyên mới yên tâm tăng tốc độ đâm rút, hưởng thụ tiểu huyệt ấm áp chặt khít.

      Nhìn tiểu huyệt phấn hồng mê người phun ra nuốt vào hai ngón tay, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm quá tuyệt vời, vừa mềm mại vừa ẩm ướt làm Lang Nguyên nhịn được mà nuốt nước miếng.

      “A… a… Ta chịu nổi…” Kim Ngọc vô lực lắc đầu, ánh nắng chiều chiếu vào mái tóc vàng càng tăng thêm vẻ óng ả, tản mác vài lọn tóc xõa cánh tay y.

      Động tác truy cầu vô thức như vậy làm lửa tình thiêu đốt Lang Nguyên càng mãnh liệt hơn, tiểu huyệt gắt gao cắn ngón tay y, y rất muốn lập tức đưa mình vào nơi thiên đường đó.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, bổn vương nỡ để cưng .” Rút ngón tay ra, để hổ căn nóng cháy tại cửa huyệt, cẩn cẩn dực dực đâm vào.

      Tiểu huyệt thèm khát sớm được mấy màn tiền hí khai mở liền nhu thuận tiếp nhận hổ căn vĩ đại, nuốt vào từng thốn thịt, chút khe hở cũng có, cảm giác chặt khít làm Lang Nguyên nheo lại hai mắt.

      Thấy sau lưng là vỏ cây sần sùi, lo lắng bị thương, liền ôm lấy thắt lưng kéo vào lòng ——

      Tư thế này làm Lang Nguyên tiến nhập vào sâu trong cơ thể , y nhịn được gầm lên.

      “A…” Tiếng rên rỉ kiều mị vang lên bên tai, làm lửa thiêu đốt Lang Nguyên càng cuồng liệt.

      Dùng sức nâng hai chân , quàng quanh thắt lưng mình, như phát cuồng ra sức trừu sáp tiểu huyệt ẩm ướt, hưởng thụ khoái cảm thư sướng.

      “Lang Nguyên… Ngươi… Chậm chút…” thấy mình bị đâm đến sắp tắt thở, chỉ có thể ôm cổ Lang Nguyên, thân thể lắc lư theo những cú húc cuồng dã hữu lực của Lang Nguyên.

      Lang Nguyên mê luyến nhìn Kim Ngọc, nhìn đôi mắt như si như túy, gương mặt tuấn tú nhiễm màu tình dục đỏ ửng xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng mê người rên rỉ khát tình.

      “Gọi ta Nguyên.” Liếm duyện hai cánh môi , thưởng thức tiếng rên rỉ như khúc nhạc.

      “Nguyên…”

      “Ngọc!” Lang Nguyên phát ra tiếng gầm phát tình dã thú.

      “A… Nguyên…” vô ý thức gọi tên Lang Nguyên, làm Lang Nguyên càng thêm hưng phấn.

      “Đúng! Cứ gọi ta như vậy!” Lang Nguyên thở dốc, quất tống càng nhanh càng mãnh liệt.

      được… Dừng lại…” vô lực gào thét, chỉ cảm thấy mình sắp bất tỉnh rồi, trong đầu trống rỗng.

      Lang Nguyên tận lực giảm tốc độ trừu sáp, hai tay vuốt ve cặp mông tròn trịa, cảm thụ từng đợt co rút của tiểu huyệt…

      “Tiểu Ngọc Ngọc, đừng được ?” Thấy chuyện tiến hành rất thuận lợi, Lang Nguyên nhân cơ hội ghé vào lỗ tai hỏi.

      …” Dứt khoát lắc đầu.

      vậy, cưng hôn bổn vương lần cuối có được ?”

      “…” chần chờ.

      chút cũng được sao?” Mắt hổ buồn bã thất sắc.

      Do dự chốc lát, Kim Ngọc đỏ mặt, nhích người lại gần, dùng tốc độ điện xẹt hôn xuống mặt Lang Nguyên.

      “Ôm chặt ta!” Chỉ là hôn như vậy làm cho Lang Nguyên chịu nổi.

      Vừa y vừa ấn Kim Ngọc xuống háng mình, làm cho hổ căn đâm tới chỗ sâu nhất trong cơ thể , toàn thân y run lên, đem toàn bộ nguyên tinh nóng như lửa bắn vào tiểu huyệt…

      “A…” Thét chói tai, ngọc hành cũng bộc phát, lần lại lần phun ra trọc dịch, bắn đầy bụng Lang Nguyên.

      Lang Nguyên cũng để ý, vươn tay đem thân thể vô lực ôm vào trong lòng, để thoải mái dựa vào ngực mình.

      Kim Ngọc nhắm mắt, bộ dáng yếu ớt như vậy khỏi khiến kẻ khác thèm khát!

      Tiểu Ngọc Ngọc của y hồn nhiên vui vẻ, làm y nỡ buông tay!

      Vuốt ve tấm lưng bóng loáng, trong miệng thầm đọc chú ngữ…

      lâu, biểu tượng hình Hổ xuất lưng Kim Ngọc, đôi mắt hổ lấp lánh hữu thần, chữ Vương trán phá lệ khí phách.

      Nhưng chỉ ra trong chốc lát, nháy mắt vô tung vô ảnh, giống như chưa có hình Hổ nào lưng Kim Ngọc.

      Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc đều nhàng như , Kim Ngọc mệt đến mở mắt nổi hoàn toàn biết được, khi mở mắt, thấy Lang Nguyên chăm chú nhìn mình, đột nhiên cả kinh.

      “Ngươi muốn làm gì?” Dùng sức đẩy Lang Nguyên, cặp lông mày bực bội nhíu lại, bất quá vẫn cắn răng đối mặt y.

      làm gì.” Thu hồi ánh mắt quyến luyến, y buông Kim Ngọc ra.

      “Ngươi đáp ứng ta, ngươi thể nuốt lời!” Kim Ngọc vẻ mặt cảnh giác.

      “Đương nhiên!” Xoay người nhặt lại quần áo rơi vương vãi đưa cho , ánh mắt Lang Nguyên có tia tịch mịch.

      “Vậy… Ta !” Trong lòng khẽ run lên.

      tiếp nhận quần áo, muốn mặc vào lại bị đôi bàn tay to từ phía sau ôm lấy.

      “A! Ngươi muốn làm gì? phải thả ta sao?” cứng ngắc theo thân thể, há mồm kêu to.

      Hơi thở nóng rực từng đợt từng đợt phả lên cổ , cảm thấy toàn thân mình lại nóng lên, nhiệt lưu lại cuồn cuộn dâng lên bụng.

      “Buông ta ra! Ngươi làm cái gì vậy?” Thân thể mềm yếu vô lực lại bị Lang Nguyên đùa giỡn lần nữa, hai chân nhịn được phát run.

      Lang Nguyên duỗi tay ra phía trước xoa nắn hồng quả, còn thổi nhiệt khí sau gáy, bàn tay to thuận theo dòng nhiệt dịch trườn tay vào tiểu huyệt.

      “Muốn lần nữa sao?” Dụ dỗ .

      “Ta… !” la to, nhưng còn kịp rồi!

      Lang Nguyên lần nữa xâm nhập , Kim Ngọc cảm thấy càm xúc trong cơ thể vô cùng mãnh liệt, có thể cảm nhận ràng hổ căn quất xuyên cơ thể , trong lòng lên loại cảm giác kì dị.

      Rất nhanh, Kim Ngọc cũng có cách nào tự hỏi, tùy ý để hổ căn xâm nhập, vừa lại lâm vào thủy triều tình dục, cách nào tự kềm chế…

      “A…” Tiếng rên rỉ sung sướng ngừng phát ra từ miệng .

      Lang Nguyên ngẩng đầu lên, ôm thắt lưng , nhàng hỏi, “Tiểu Ngọc Ngọc, thoải mái ?”

      Mới vừa trải qua phen hoan ái cuồng nhiệt Kim Ngọc toàn thân mềm nhũn xụi lơ, chỉ là hưng phấn kẹp chặt hai chân, đầu óc kêu loạn, rên rỉ.

      “Ưm…” cảm thấy lửa dục toàn thân lại khơi mào.

      có cách nào tin được mình lại muốn ở bên Lang Nguyên thêm ngày, hay có thể thừa nhận bản thân tự nguyện bị Lang Nguyên giữ lấy lần nữa…

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 24


      Thẳng đến khi Lang Nguyên lần nữa thét chói tai, khóe miệng mang theo đắc ý ôm cùng nhau đạt cao trào, làm cho kích tình bao phủ hết thảy…

      Kim Ngọc toàn thân vô lực rúc vào ngực y, nhắm hai mắt ngoan ngoãn ngủ.

      Lang Nguyên thâm tình nhìn , ôn nhu vén những lọn tóc vàng ẩm mồ hôi.

      “Tới nước này rồi, cưng lại phải rời khỏi bổn vương, làm sao bổn vương chấp nhận đây?”

      Mất khống chế rồi, tất cả cũng vuột ra khỏi tay, y muốn Kim Ngọc vì tình mà ở bên mình mãi mãi, lúc này mình khống chế được, muốn Kim Ngọc lần lại lần.

      Gió đêm thổi tới, Kim Ngọc nằm trong lòng y nhịn được run rẩy chút, sờ cánh tay lạnh băng của Kim Ngọc, mày rậm nhíu lại, nhặt lên quần áo vương vãi đất.

      Đột nhiên, từ trong áo lấy ra vật, chính là hạp dược cao ——

      Nhớ ngự y từng qua vật ấy những chữa thương, còn có trợ giúp vu phòng chi nhạc!

      Lần trước khi dùng dược, Kim Ngọc tựa như thay đổi, nhiệt tình vô cùng, y quyết định thử lại lần nữa, chừng Kim Ngọc gật đầu ở lại…

      Lấy ra dược cao bôi vào tiểu huyệt khẽ hé mở, rất nhanh vân vê vào, cho đến khi nhìn thấy đáy dược hạp, Kim Ngọc mệt mỏi chậm rãi mở hai mắt, hừ tiếng.

      “Nóng…” Mắt vàng nửa mở, ánh mắt lưu chuyển, phong tình vô hạn.

      Y hít hơi lãnh khí, tay run lên, dược hạp rơi mặt đất, lăn vòng, lẫn khuất trong bụi cỏ.

      “Tiểu Ngọc Ngọc!” Y giọng gọi.

      mở to hai mắt, đôi mắt vàng hề lạnh như băng, mà tràn ngập lửa nóng dục vọng.

      Trong nháy mắt, Lang Nguyên ánh mắt khát khao của mê hoặc, như nài nỉ y thỏa mãn

      Từ đôi mắt , Lang Nguyên biết muốn y!

      Hổ căn xưa nay bao giờ biết thỏa mãn lại nảy mạnh lên, đâm đâm cửa huyệt ngo ngoe muốn di chuyển.

      lần động thân vào, tiểu huyệt bây giờ còn nóng hơn hai lần trước, hơn nữa y cảm thấy hoàn toàn toàn khác với lúc trước.

      Toàn thân Kim Ngọc nóng chịu được, ngừng lắc lư: “Ô… Nóng quá…” khó nhịn rên rỉ cầu hoan.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, bổn vương hảo hảo cưng.”

      Lang Nguyên bắt đầu màn quất xuyên mãnh liệt nơi tiểu huyệt chết người, vào ra dâng lên tư vị tuyệt vời khó diễn tả.

      “Chặt quá!”

      Bàn tay to ngừng vuốt ve hồng quả trước ngực, kích thích thắt lưng Kim Ngọc, làm cho y vào ngày càng sâu.

      Điều y khiếp sợ chính là, khi y vừa thoáng lùi ra, tiểu huyệt chủ động hút cự vật của y lại.

      Hạ thân y bị cắn chặt muốn tan chảy, kì diệu hơn, tiểu huyệt còn có thể nhúc nhích cắn hút, làm hại y thiếu chút nữa tiết ra…

      Kim Ngọc hề bị động, chủ động quấn lấy Lang Nguyên, trong rừng cây ngoài tiếng thở dốc nặng nề sung sướng, chỉ còn những tiếng rên rỉ mập mở bao phụ gian.

      Lang Nguyên gắt gao ôm , hét lên tiếng, cả người xụi lơ trong lòng Lang Nguyên, cách nào nhúc nhích.


      Bạch trọc chảy xuống từ chỗ hai người kết hợp, ướt mảng cỏ lớn, nhưng nhiệt lưu trong cơ thể có biến mất, lần sau mãnh liệt hơn lần trước.

      Kim Ngọc nhắm mắt chìm trong dư vị khoái cảm còn lưu lại, cảm thấy mình vừa nằm mộng, chờ tỉnh lại cái gì cũng chưa từng xảy ra…

      Tới cuối cùng, Kim Ngọc cũng đồng ý ở lại, thất vọng tràn trề, Lang Nguyên càng quyết tâm có được hơn hết thảy.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, hy vọng lần sau gặp lại, cưng trốn tránh bổn vương!”

      Cuối cùng, Lang Nguyên buông tay, trong miệng thầm, mắt hổ bắn tinh quang ra bốn phía.

      Y là Hổ Vương, tuyệt đối nuốt lời, Kim Ngọc đáp ứng lưu lại, y ép buộc bên mình.

      ** ** **

      Khi tỉnh lại, trời sáng choang, bên người có bóng dáng Lang Nguyên, cúi đầu nhìn lại, quần áo sớm mặc chỉnh tề, người chút cảm giác khỏe.

      Nếu phải sau huyệt có chút thốn chút xót, cho rằng hôm qua chỉ là hồi xuân mộng mà thôi…

      Nghĩ ra dâm hổ kia cũng là quân tử, có cường ép bắt lại.

      khỏi nghĩ, nếu Lang Nguyên phải mê muội , có lẽ bọn họ bây giờ là hảo bằng hữu… Lắc đầu, đem ý tưởng hoang đường này vứt ra sau đầu.

      Đột nhiên, phát bên hông có vật —— khối đầu hổ ngọc bội, mắt hổ lấp lánh hữu thần, như di chuyển, vô cùng sống động, ngọc bội trong suốt sáng long lanh, làm cho thích buông tay.

      “Tử dâm hổ, tặng ta bảo vật, dễ dàng cho ngươi quá.” Mấy lần đều muốn tháo đầu hổ bội ra, rồi lại nỡ.

      “Canh giờ cũng sớm, hy vọng có thể vượt qua phụ vương.” Cất đầu hổ bội vào áo, vội vã chạy .

      Sau khi , cách đó xa có thân ảnh vĩ ngạn đứng sau cây đại thụ, đúng là người tưởng rời – Lang Nguyên, đưa mắt nhìn theo .

      “Tiểu Ngọc Ngọc, thân là thái tử Hồ tộc nếu thu vật đính ước của bổn vương, đừng hòng chạy trốn!” Nắm chặt nắm tay, quyền đánh vào đại thụ, đại thụ to lớn gãy đổ xuống.

      Trở lại Hồ tộc, Kim Ngọc dĩ nhiên bị phụ vương mắng trận, may là Lang Vương tự mình tới nhà cầu hôn tiểu đệ, y vì cầu tình miễn bị phụ vương trừng phạt, nhưng phụ vương vẫn hạ lệnh cấm túc ba tháng.

      Ba tháng cấm túc cũng có gì, chỉ là đêm đến luôn bị giấc mộng kì quái quấy nhiễu…

      Trong mộng luôn luôn xuất Lang Nguyên, hơn nữa Lang Nguyên luôn hai lời liền nhào tới , cũng giãy giụa phản kháng, đáng tiếc mỗi lần đều bị y đè.

      Như vậy còn chưa tính, ác độc nhất là lúc mệt muốn chết rên rỉ xấu hổ cầu xin tha thứ, nhưng tên dâm hổ chết dẫm đó vẫn như cũ diệu võ dương oai người , cho đến khi sắp bất tỉnh mới chịu ngừng.

      Mỗi sáng tỉnh lại, chăn nệm luôn dính đầy trọc dịch, run như cầy sấy, sợ việc này bị phụ vương biết, vội vàng tự thu dọn phòng.

      Kể từ đó, khỏi hoài nghi Lang Nguyên có hạ chú ngữ gì lên người ? !

      tháng sau, hôn lễ của tiểu đệ Kim Cát sắp đến, phụ vương cũng giải lệnh cấm, cho phép tham dự buổi lễ, hăng hái bừng bừng chuẩn bị lễ vật mong chờ ngày đến, nhưng tưởng được là…

      “Tiểu Ngọc Ngọc, ra cưng ở chỗ này a!”

      Tại hôn yến của Lang Vương Hắc Trạch, gặp lại người muốn gặp nhất đời!

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 25

      Nụ cười xán lạn lập tức vụt tắt dấu tích, nhìn thân hàng y cẩm bào, mái tóc dài được buộc bởi ngọc quan hình đầu hổ, Lang Nguyên thần thanh khí sảng đến trước mặt , hướng nhe răng cười, làm khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của hóa từ trắng sang xanh mét.


      “Ngươi. . . . . . Ngươi sao lại ở đây?!” Vừa sợ vừa giận.



      “Nhìn thấy bổn vương vui như vậy sao, trong lòng Tiểu Ngọc Ngọc quả nhiên vẫn có bổn vương.” Cầm đôi tay lạnh lẽo của , Lang Nguyên nhướng mày.



      “Ngươi. . . . . .”



      “Đừng lộn xộn, tất cả mọi người nhìn chúng ta.” tay thầm dùng sức, cho rút tay ra.



      Kim Ngọc nhìn theo hướng theo Lang Nguyên nhìn bốn phía.



      Hoàn hảo, phần đông tân khách cũng chú ý tới bọn họ, mới nhàng thở ra.



      Bất quá, cũng có hòa nhã gì với Lang Nguyên, dù sao kẻ mấy ngày nay khiến liên tục gặp ác mộng chính là y!



      “Bổn vương là đại ca kết nghĩa của Lang Vương, đương nhiên phải đến uống rượu mừng rồi, nhưng ra bổn vương tìm cưng rất vất vả đó nha.” Vô cùng thân thiết nhích lại gần, bàn tay to lợi dụng chỗ tối sờ sờ eo .



      lâu gặp, Tiểu Ngọc Ngọc hình như đẹp ra, mắt vàng rực sáng chói mắt, mặt ý cười dịu dàng, giống như là tân lang.



      Nghĩ vậy, y khỏi bắt đầu ảo tưởng ngày y cùng Tiểu Ngọc Ngọc thành thân, nhất định phải tố chức long trọng hơn hôm nay!



      “Đừng động ta.” Bất chấp chung quanh còn có người, mặt Kim Ngọc xanh mét, qua bên kia.



      Oan gia ngõ hẹp, vất vả mới thoát khỏi y, nghĩ tới gặp lại nhanh như vậy!



      Cố gắng thuyết phục mình quên y , nhưng thể nào quên được, đẩy cũng đẩy được, đuổi lại đuổi , cảm thấy Lang Nguyên là khắc tinh của .



      “Tiểu Ngọc Ngọc thực lãnh đạm, ăn xong trả tiền, chẳng lẽ công phu bổn vương tới nơi tới chốn?” Nhoáng cái, bàn tay to khoát vai , ai nhìn cũng thấy vô cùng thân thiết đó nga~



      “Ngươi phải đáp ứng buông tha ta, muốn nuốt lời.” Tức giận vỗ tay thối vai mình, rồi lại dám làm nháo chuyện lên.



      Phụ vương đứng cách đó xa hàn huyên uống rượu với Lang Vương, thầm hy vọng cha đừng nhìn qua bên này. . . . . .



      “Bổn vương đâu có nuốt lời, phải thả cưng rồi sao, bổn vương đáp ứng thả cưng , nhưng tìm cưng à nha.” Nhéo nhéo hai má vì tức giận mà phồng lên vô cùng đáng , Lang Nguyên cười ha ha.



      Tiểu Ngọc Ngọc so với lúc ở bên y còn dễ nổi giận hơn, còn có thể đấu võ mồm với y, thú vị thú vị!



      “Ngươi. . . . . . giọng chút.” Cuống quít nhìn phụ vương bên kia, lại vừa lúc nhìn thấy phụ vương hướng mắt tìm kiếm về phía mình.



      Trong lòng thầm kêu xong, giật cùi chỏ vào bụng Lang Nguyên, lại bị Lang Nguyên nhân cơ hội ôm vào trong ngực, mặt đối mặt ôm ấp.



      Nhìn phụ vương về phía mình, lại bị ôm, thể động đậy, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi.

      “Hổ Vương, lâu gặp.”



      “Hồ Vương, hữu lễ.” Lang Nguyên gật đầu cái, cũng có ý buông tay.



      vất vả mới quơ được tiểu hồ ly giảo hoạt này, chỉ cần buông tay, chỉ sợ lại trốn rất xa.



      “Hổ Vương, ngài cùng Ngọc nhi cảm tình tồi a.” Nhìn thần sắc bối rối của đứa con, Hồ Vương cảm thán .



      Hồ Vương biết đứa con trưởng của mình lãnh tình lãnh tính, chỉ có Cát nhi là đặc biệt gần gũi, ngay cả phụ vương như cũng thân thiết như vậy, nghĩ tới lại cùng Hổ Vương giao tình tốt như vậy, chẳng lẽ đây là duyên phận?



      “Đương nhiên, là ân nhân cứu mạng bổn vương mà, dĩ nhiên thâm tình rất tốt a.” Lang Nguyên tự hào vỗ ngực, cười lớn.



      Nếu phải sợ Tiểu Ngọc Ngọc sinh khí, y rất muốn tại chiêu cáo mọi người rằng Tiểu Ngọc Ngọc là người của Lang Nguyên!



      ra là thế, Ngọc nhi thay cha hảo hảo chiêu đãi Hổ Vương, phụ vương còn có việc.” Dùng ánh mắt hàm ý bảo Kim Ngọc, ý đồ của Hồ Vương quá ràng.



      “Ân, phụ vương.” Gian nan gật gật đầu, cười chua sót.



      Làm sao ý phụ vương chứ, còn phải bắt khuyên Lang Nguyên thú Nhị muội sao. . . . . .



      Xem ra, Lang Nguyên cũng chịu thôi dây dưa , lo lắng tâm Lang Nguyên có Nhị muội, cho dù đem chuyện họa kiếp kia cho y nghe, cũng giải quyết được hiểm nguy của Hồ tộc.



      “Vừa lúc, bổn vương cũng muốn cùng Kim Ngọc hảo hảo tâm , Hồ Vương cần bận tâm.” Tay phải nhân cơ hội đặt tại hồng nhủ của Kim Ngọc, trộm ăn đậu hủ.



      Hồ Vương mỉm cười qua bên kia, Kim Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, nắm bàn tay phải càn quấy của Lang Nguyên, nổi giận đùng đùng tha y ra ngoài, thẳng đến bên cạnh dòng suối tĩnh lặng, mới ngừng lại.



      “Ta cảnh cáo ngươi, đừng để ta thấy ngươi, nếu ta giết ngươi.” Múa may nắm tay, Kim Ngọc uy hiếp .



      “Kim Hỏa đồng , Hồ tộc tất vong, Hổ Lang kết thân, hóa tai trình tường.” Lang Nguyên khí chất nhàn nhã ngồi tảng đá lớn.



      Y phát Kim Ngọc chọn chỗ này tốt, trước mắt non xanh nước biếc, vừa lúc chuyện đương là chỗ tốt mà, chừng hồi lại . . . . . .



      “Ngươi. . . . . . Ngươi sao biết lời tiên đoán của Hồ tộc?” Kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 26

      “Cưng .” Lang Nguyên vẻ mặt trấn định.


      ra cảm giác chọc ghẹo cục cưng lại thích đến như vậy, xem ra sau này nên đùa đùa nhiều chút.



      Aish, tiểu hồ ly nhà y a, nhìn tưởng thông minh lanh lợi thế chứ rất là ngốc, ngốc đến mức y luôn muốn khi dễ .



      “Ngươi, ngươi nghe lén ta cùng phụ vương chuyện? !” Phẫn nộ chỉ mặt y, Kim Ngọc bừng tỉnh đại ngộ.



      Khó trách lúc đầu đáp ứng thả , khó trách y dễ dàng tìm được mình, ra y sớm chỉ biết thân phận của mình…



      buồn cười, còn tưởng hy sinh lần, liền có thể hoàn toàn thoát khỏi y, mình rất ngu rất ngây thơ!



      Mà lần này Lang Nguyên xuất căn bản là mưu, chỉ là biết mưu đồ gì…



      “Bổn vương cần nghe lén cưng chuyện sao? Chính cưng với bổn vương cưng tên Kim Ngọc, cưng mắt vàng, tóc dài màu vàng kim, tuấn mỹ như thiên tiên hạ phàm, trừ thái tử Hồ tộc, cưng còn có thể là ai.”



      Y là Hổ Vương, phải kẻ ngu, ngày thứ hai sau khi , tra thân phận của —— ngờ cục cưng của y lại là Hồ Vương tương lai!



      Lúc ấy y cũng thất kinh, nhưng vì lưu lại , y cố ý làm bộ cái gì cũng biết, muốn cho hiểu là y thích chính con người của , phải thân phận của .



      Nhưng ngờ mảnh thâm tình lại bị giẫm nát, khi Hùng tộc đến tấn công, mới vừa đánh lát, y liền lo lắng Hùng tộc đánh lén sau núi, sợ rằng làm bị thương.



      Vội vàng trở về tẩm cung, lại nhìn thấy thần sắc vội vã chạy ra sau núi, y lập tức bỏ hết thảy đuổi theo, nghĩ tới vừa lúc nghe được cuộc chuyện kia.



      Cũng vì thế, mới biết được Hồ tộc có lời tiên đoán, mà Hồ Vương làm y nảy sinh kế, nếu Hồ tộc kiên quyết cầu thân với y, y dĩ nhiên lợi dụng cơ hội này để chiếm tâm Kim Ngọc.



      “Hảo, hảo, ngươi biết thân phận của ta, cũng biết lời tiên đoán của Hồ tộc, ta cũng muốn tính toán gì với ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý lấy nhị muội, tất cả dĩ vãng xóa bỏ, ta coi như chuyện gì xảy ra.” Hai tay khoanh trước ngực, Kim Ngọc ngẩng đầu lên, tỏ vẻ mình là con người đại lượng.



      Vì tương lai Hồ tộc, chỉ cần Lang Nguyên gật đầu đáp ứng lấy nhị muội, quyết định bỏ qua chuyện cũ.



      Mí mắt hạ xuống, trong lòng nảy ra loại dự cảm khó tả, Lang Nguyên phải hạng người dễ giao dịch, điểm ấy rất hiểu .



      “Muốn bổn vương lấy nhị muội của cưng, cũng phải thể, chỉ cần…”



      Đột nhiên, Lang Nguyên từ tảng đá lớn đứng lên, phủi phủi bụi người, bộ dạng muốn lại thôi.



      “Chỉ cần cái gì?” Kim Ngọc truy vấn.



      “Rất đơn giản, chỉ cần tháng tới cưng thư thư phục phục hầu hạ bổn vương, sau đó bổn vương xem cưng là vợ cũng phải là thể.” nhàng câu dẫn nâng cằm lên, bên tai thổi luồng nhiệt khí.



      “Làm càn.” Mặt đỏ ửng, đẩy y ra, Kim Ngọc xấu hổ xoay qua.


      Phải biết y chả tốt lành gì, dâm hổ đáng chết, trong đầu luôn loạn thất bát tao tầm bậy tầm bạ gì hà!



      “Nếu đáp ứng điều kiện cũng sao, dù sao bổn vương cũng cấp bách nạp phi.” Bộ dạng liên quan đến ta vỗ vỗ tay, Lang Nguyên về hướng yến tiệc.



      Kim Ngọc lòng vì Hồ tộc, tình nguyện mình chịu khổ, hoàn thành trách nhiệm, bây giờ có cơ hội thực , y tin Kim Ngọc từ chối.



      Y cho cơ hội đào tẩu, cho lần thứ hai, y cũng nỡ thả lần nữa.



      Tương tư như tê dại, mỗi đêm trong lòng luôn trống rỗng, làm y trằn trọc yên, bây giờ chỉ là nhìn Kim Ngọc, y cũng cảm thấy mình là nam tử hạnh phúc nhất thiên hạ.



      Dần dần tiến vào, Kim Ngọc muốn chạy trốn, y để cho trốn, y làm Kim Ngọc hiểu , dù trốn thế nào cũng thoát khỏi bàn tay y!



      “Chậm … Việc này còn cách nào khác sao?” Cắn chặt răng, Kim Ngọc nắm chặt tay.



      “Cưng biết bổn vương muốn cái gì, quyền quyết định ở trong tay cưng.”



      “Ta… Ta…” Run rẩy, thủy chung chịu gật đầu.



      “Cưng từ từ suy nghĩ, bổn vương về trước.” Lang Nguyên lộ vẻ kiên nhẫn.



      “Ngươi… Ngươi đừng …”



      cầu này quá vô lý, nếu mình là nữ tử, đáp ứng y cũng được thôi, nhưng mình ràng là nam tử, Lang Nguyên rốt cuộc thích ở điểm nào…



      Mặc kệ như thế nào, Lang Nguyên xem như ra điều kiện, nếu đáp ứng, sợ rằng Hồ tộc mà diệt vong!



      thể tránh được, biết vốn là kế, cũng chỉ có thể bị Lang Nguyên dắt mũi.



      “Cưng đáp ứng bổn vương?” Nheo lại mắt hổ, Lang Nguyên vẻ mặt nghiêm túc.



      Trong lòng cười trộm, ngày mình chờ mong cuối cùng tới rồi.



      “Chỉ cần… tháng, ngươi lấy nhị muội?” Đỉnh đầu mình sắp bốc hơi đến nơi rồi, Kim Ngọc xấu hổ vạn phần, nhưng lại thể ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :