1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Hồ Nhập Hổ Khẩu - Thiên Nham (40 chương+ 2pn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 17

      “Đừng nhúc nhích, bổn vương làm cưng đau đâu.” Thân thể to lớn nóng bỏng dán sát vào người Kim Ngọc, hổ căn nóng cháy cọ xát cặp đùi mềm mại trắng nõn của Kim Ngọc, Lang Nguyên ngừng thở hổn hển.


      Dục vọng như con mãnh thú tàn phá bừa bãi trong cơ thể y, gào thét muốn phá thể nhào ra cán xé người dưới thân.

      Mồ hôi như mưa, y vẫn cắn răng cố nhịn, khuôn mặt tuấn dật vặn vẹo đáng sợ, cánh tay tráng kiện nổi gân xanh.

      “Quỷ mới tin ngươi.” Giãy giụa kịch liệt hơn, Kim Ngọc vừa kinh vừa sợ.

      Chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế, hậu huyệt đến bây giờ vẫn còn tê liệt cảm giác, nếu lại bị mạnh mẽ chọc vào, chỉ sợ thấy được mặt trời ngày mai…

      “Kim Ngọc, tin tưởng bổn vương lần này.” Nổi giận gầm lên tiếng, mồ hôi hột từ trán chảy xuống, vào trong nước, khiến cho mặt nước có chút rung động.

      Kim Ngọc sửng sốt, trừng lớn hai mắt, trơ mắt nhìn y đem hổ căn nhét vào giữa hai chân mình, đầu hổ căn đâm đâm phần đùi trong mẫn cảm, lưu lại vài dấu hồng ngân.

      “Hô…” Chậm rãi trừu sáp, cũng chính thức tiến vào tiểu huyệt, trong đầu tưởng tượng tiểu huyệt ươn ướt chặt khít.

      Y biết hai ngày nay, làm nhiều lắm, thân thể Kim Ngọc chỉ sợ thể kham nổi lần hoan ái nữa, nhưng dục vọng của y bùng phát thể khống chế, bất đắc dĩ sử dụng phương pháp này.

      Khép hai chân Kim Ngọc lại chặt, tiểu huyệt giữa hai chân mê người khôn tả, sảng khoái làm y nheo lại mắt hổ, lớn tiếng thở phì phò.

      “Ngươi…” Nhìn Lang Nguyên vẻ mặt hưng phấn luật động, Kim Ngọc vừa tức vừa hận, há mồm cắn y.

      Lang Nguyên phòng bị, vừa vặn bị cắn ngay ngực, hàm răng tuyết trắng hung hăng cắn xuống, đôi mát vàng tràn đầy đắc ý.

      Thấy y trừng mắt nhìn mình, răng càng thêm dùng sức, hận thể cắn đứt miếng thịt, cho đến khi cảm nhận dòng chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng, mới từ từ nhả ra.

      “A…” ở đỉnh điểm khoái cảm, y bị cắn phát tiết ra.

      Thân hình cường tráng đột nhiên rũ xuống, mắt hổ đỏ đậm, bàn tay to chế trụ mông , dần dần trượt xuống rãnh mông vuốt ve lỗ xinh đẹp…

      Trái tim run lên, Kim Ngọc vô thức hé miệng, gương mặt đỏ hơn phân nửa.

      Thầm mắng bản thân mình, bất quá bị sờ soạng vài cái liền chịu được, cực lực che đậy hạ thân vâng lời ngẩng ngẩng đầu.

      Vuốt dấu răng sâu hoắm ngực, Lang Nguyên gì, mê muội ngắm nhìn gương mặt ửng đỏ do tức giận, bộ dáng là mê người cực kỳ, mãnh liệt hấp dẫn y.

      Đột nhiên, y cúi đầu, dùng miệng chặn hô hấp của Kim Ngọc, khai mở hàm răng đóng chặt, kịch liệt và mãnh liệt.

      “Đừng…” Dưỡng khí trong cơ thể Kim Ngọc như cánh mà bay, trong miệng nhịn được tràn ra tiếng rên rỉ.

      Tựa vào thành hồ, hai chân bị nâng lên cao, hai tay vô thức bám vào Lang Nguyên.

      Hồi lâu, rời môi, khóe miệng hai người đều vươn sợi chỉ bạc, đôi môi Kim Ngọc mọng đỏ hơi chu ra, màu đỏ như hồng mai, ngọc diện cũng chuyển sang đỏ.

      “Tiểu Ngọc ngọc, cưng ngọt!” Lang Nguyên thở dốc , con ngươi đen láy thâm thúy ngập lửa dục.

      Nhưng y làm gì hơn, bàn tay to chỉ vỗ về mông Kim Ngọc, dưới xoa nắn, cảm thụ xúc cảm tuyệt hảo.

      Kim Ngọc nghiêm mặt, nhìn dấu răng ngực y, giật giật khóe môi, cuối cùng có mở miệng.

      Da y dày, vết thương sâu như vậy cũng kêu đau!

      “Tốt lắm, Tiểu Ngọc ngọc, cưng hết giận rồi nha.”

      Cũng thèm để ý vết thương ngực, thâm tình nhìn Kim Ngọc, nhanh chóng tẩy uế vật trong cơ thể , vuốt ve tiểu huyệt mất hồn kia, trong lòng y kêu to chịu nổi.

      Mỹ nhân trong ngực, y trăm ăn chán, nhưng nghĩ đến có thể đả thương đến Kim Ngọc, đành phải cố nén dục vọng, qua loa xong việc.

      “Hừ…” Cười lạnh tiếng, Kim Ngọc nhắm lại hai mắt.

      Lang Nguyên bất đắc dĩ thở dài, biết Kim Ngọc chưa hết giận, nhưng nghĩ ra cách nào làm hết giận.

      “Thôi, thôi, bổn vương tạm thời chạm cưng, như thế được ?” Ôm lấy , Lang Nguyên cắn răng hứa hẹn.

      Thân thể Kim Ngọc chi chít hồng ngân làm cho tâm y mềm nhũn, tiểu huyệt sưng đỏ chịu nổi sau khi thoa thuốc cũng tốt lên ít, nhưng trải qua đêm qua tình cảm mãnh liệt lại có dấu hiệu sưng lên.

      Người trong lòng còn thần thái như xưa, đầu tóc vàng ảm đạm phát ánh sáng, đôi mắt vàng từng làm cho lưu luyến giờ bịt kín màu xám, cả người cũng băng giá vô tình.

      Nếu khống chế, sợ rằng Kim Ngọc chịu nổi, sớm hương tiêu ngọc vẫn…

      “Quân bất hí ngôn.” Nghe như thế, Kim Ngọc mở mắt.

      dĩ nhiên có kế hoạch riêng, nếu ngày nào cũng bị Lang Nguyên dây dưa đeo bám, căn bản là cách nào khôi phục khí lực, trốn khó khăn càng thêm khó khăn.

      “Dĩ nhiên, bổn vương đối với cưng là tâm.” Hận thể đem moi tim mình ra cho xem, Lang Nguyên ánh mắt chân thành.

      “Ôm ta trở về.” Uể oải nhắm mắt, quyết định nghỉ ngơi dưỡng sức.

      Tưởng rằng tha thứ cho mình, Lang Nguyên tràn đầy vui sướng, ôm quay về tẩm cung.

      Lần này, dám ngủ tại tẩm cung, y sợ mình nhìn thấy Kim Ngọc tuyệt thế vô song, nhất thời khống chế được, như sói đói gặp dê con, nhào tới ăn sống
      honglak thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 18


      Ở tẩm cung mấy ngày, bị Lang Nguyên làm phiền, cuộc sống cũng coi như tiêu dao, tâm tình cũng buồn bực.


      Cùng lúc đó, thể lực của khôi phục rất nhanh, tinh thần cũng tốt rất nhiều, đôi mắt vàng lấp lánh hữu thần, quang mang bắn ra bốn phía!



      Xuống giường vài vòng, bước như bay, chưởng đánh ra, mái nhà rung chuyển, tòa cung điện cũng lay động.



      “Ha ha, ta cuối cùng hồi phục.” Nhìn cửa điện đóng chặt, suy nghĩ xem có nên phá cửa hay .



      Mới vừa đến cạnh cửa, vươn chưởng, cửa điện lại đột nhiên mở ra, đón ánh mặt trời và người, đúng là người ba ngày chưa từng lộ diện – Lang Nguyên.



      “Tiểu Ngọc Ngọc, tinh thần tốt a.” Lang Nguyên cười xán lạn, nhanh đến.



      Nhìn Kim Ngọc bộ thần thái phấn chấn, xem ra ngày ấy mình quyết định đúng ——



      Tiểu Ngọc Ngọc như vầy là đẹp, giống như lần đầu tiên gặp ở thủy đàm, phong thần như ngọc!



      “Ngươi tới làm gì?” Lạnh lùng quét mắt liếc y cái, Kim Ngọc lắc mình tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.



      Vài con chim trong vườn vui sướng nô đùa, lá cây xanh lục theo gió thu xào xạc, ngẫu nhiên có vài lá bị thổi bay, xuyên qua cửa sổ, rơi dưới chân .



      Đảo mắt, mấy con chim đều bay hết, bầu trời chỉ còn vài vạt mây.



      trong lòng thở dài, nếu Lang Nguyên xuất , như mấy con chim kia, sớm rời lồng giam xinh đẹp này!



      “Đương nhiên là đến thăm cưng rồi, tục ngữ ngày gặp như cách tam thu, bổn vương cũng ba ngày thấy cưng, vị chi là chín năm, là mong nhớ khôn nguôi.” Mặt dày như tường thành, tiến lên cầm tay áp vào trong ngực.



      Nếu phải công bận rộn, y muốn từng giây ở bên , trăm xem chán.



      “Ngươi muốn chết!” Bị y đùa giỡn, Kim Ngọc tức đến bốc khói, quyết định đòi hết khoản nợ xưa nay.



      Lúc này địa Kim Ngọc giống ngày hôm trước, vận khởi pháp lực, chưởng đánh ra, kim quang bắn ra bốn phía, thanh thế kinh người.



      Lang Nguyên nhất thời chưa chuẩn bị, bị đánh chưởng, phun máu tươi, bắn ra xa, quỳ rạp mặt đất nhúc nhích.



      “Đứng lên, đừng giả chết.”



      nghĩ tới chưởng liền đánh trúng, Kim Ngọc thoải mái cười lớn, vỗ tay tán thưởng.



      Ha ha, cuối cùng báo thù, nhưng nhìn Lang Nguyên nằm đất, lại cảm giác buồn bực trong ngực, cũng vui vẻ như tưởng tượng.



      Hồi lâu, cũng thấy Lang Nguyên đứng lên, bắt đầu luống cuống…



      thể nào? Ta chưởng đánh chết y sao?” trợn tròn mắt.



      đánh chết y rồi chứ?



      Khi nào trở nên lợi hại như vậy, có thể chưởng đánh chết Hổ Vương đại danh đỉnh đỉnh? !



      cũng phải muốn giết y a, chỉ là tức giận y luôn dây dưa chính mình!



      Dùng cước đá chút, giống như tảng đá lớn, chút phản ứng cũng có, mặt trắng còn chút máu, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Lang Nguyên vào trong ngực, kiểm tra khí tức y.


      “Xong rồi, ta đánh chết y…” Đờ đẫn nhìn phía trước, Kim Ngọc trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất .

      Đột nhiên, mắt hổ đen láy mở ra, Lang Nguyên cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, xoay người đặt dưới thân, đem hai tay của cao cao giữ ở đỉnh đầu.



      “Ngươi… Dám giỡn mặt ta!” Kim Ngọc bị y kiềm giữ tức giận thẳng mắt trợn trắng, nhưng thể tránh được.



      ràng là Hổ, so với Hồ Ly như còn giảo hoạt hơn, đáng chết!



      “Cưng đánh bổn vương đến hộc máu, bổn vương đùa chút có đáng gì?” Đưa tay lau vệt máu tươi còn đọng ở khóe miệng, Lang Nguyên ho hai tiếng.



      nghĩ tới Tiểu Ngọc Ngọc xuống tay nặng như vậy, làm y buồn bực trong lòng, thiếu chút nữa bất tỉnh.



      May là, trong nháy mắt ngã xuống đất thanh tỉnh trở lại, sinh kế, dứt khoát giả chết hù dọa .



      “Sao ngươi chết !” Nghiến răng nghiến lợi.



      “Nếu bổn vương chết, cưng làm sao bây giờ, cưng đâu kiếm phu quân dũng mãnh như bổn vương?” Cúi đầu hôn môi , Lang Nguyên bày ra bộ dáng tự tin.



      Cố ý đem hổ căn cương cứng giữa hai chân như có như cọ xát lên xuống chứng minh mình dũng mãnh đến cỡ nào.



      “Phi… Ta là nam tử, có tìm cũng tìm nương tử xinh đẹp, nếu ngươi là nữ tử có lẽ ta còn để mắt tới.” Liếc y cái, dẩu môi .



      “Tiểu Ngọc Ngọc, bổn vương phát tính tình của biến đổi nhiều nha.” Giơ lên cằm , xoay trái xoay phải.



      Nếu phải khẳng định người trong lòng chính là người mình nhất kiến chung tình – Kim Ngọc, chắc y hoài nghi có phải là người khác hay



      Chỉ là y nghĩ tới đường đường là Hồ Vương tương lai, bị y đối đãi như thế, sao có thể nhu hòa được nữa chứ?



      “Tính tình ta xấu phải nhờ phước của ngươi sao, ngươi cách ta xa chút, chả có chuyện gì.” Nổi giận đùng đùng trừng y, hận thể há mồm cắn y phát.



      được nha, cưng là Hổ Hậu của bổn vương nha, bổn vương ôm cưng còn kịp, sao có thể xa cưng chứ.” Đem mặt chôn vào cổ , cọ cọ xát xát.



      “Mấy ngày nay, phải ngươi xa ta rất tốt sao.” Trừng lớn mắt vàng.



      Nhìn mái đầu trắng vùi người mình, lại cảm thấy như tiểu miêu cọ cọ làm nũng, làm nhất thời thất thần…
      honglak thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 19

      “A, ra Tiểu Ngọc Ngọc cũng muốn gặp bổn vương, sao sớm a.” Cố ý vặn vẹo ý tứ , Lang Nguyên vỗ trán, sang sảng cất tiếng cười to.


      “…”

      Bị y làm cho cứng họng, Kim Ngọc thở hỗn hển giật tay lại, nhìn ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, cưng muốn dạo sao?” Nhìn theo tầm mắt , Lang Nguyên hiểu ý.

      “Ngươi cho ta ra ngoài?” đáp hỏi ngược lại.

      thấy mình sắp thành tù phạm rồi, nơi này chỉ khác phòng giam ở chỗ nó quá xa hoa, mình cũng lo áo cơm thôi.

      “Nào, bổn vương cùng cưng dạo.” Đứng lên, phủi phủi bụi người, lập tức kéo lên.

      Hai người trước sau đứng ở phía cầu thang, giữa trưa ánh mặt trời sáng rỡ chiếu rọi Kim Ngọc, ấm áp dào dạt.

      “A!” Phi thân hướng bầu trời, mái tóc vàng tung bay.

      Lang Nguyên ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy giờ phút xem người đó như mặt trời, kim quang bắn ra bốn phía, chói mắt chói mắt, toàn thân như phát ra ánh sáng mê người.

      “Tiểu Ngọc Ngọc…” Lang Nguyên si ngốc nhìn .

      “Bẩm, Vương thượng, Hùng tộc đột kích.” Đột nhiên, cách đó xa thị vệ chạy tới, vội vã quỳ rạp dưới chân Lang Nguyên.

      “Truyền lệnh xuống, toàn bộ phòng ngự, bổn vương lập tức tới ngay.” Lang Nguyên thu liễm ý cười, khuôn mặt tuấn tú bịt kín tầng thản nhiên.

      “Xảy ra chuyện gì?” Trở xuống mặt đất, Kim Ngọc tò mò hỏi.

      Lang tộc cùng Hổ Vương vốn là hai thú tộc cường đại, Hùng tộc sao lớn mật đánh lén Hổ tộc, chẳng lẽ xảy ra đại .

      “Ngày hôm trước Hùng tộc phái sứ giả tới đưa tín rằng Phong Nhị nương là ái thiếp của Hùng tộc tộc trưởng, nguyện ý dùng ba trăm kim chuộc ả, Phong Nhị nương dám xúc phạm hoàng tộc, bổn vương cự tuyệt, nào ngờ Hùng tộc là to gan, có dũng khí đánh lén!”

      Gắt gao cầm tay Kim Ngọc, Lang Nguyên mắt hổ trừng trừng, mái tóc trắng biến hóa dài ra, trán mơ hồ ra chữ ‘Vương’, khí phách vương giả ra.

      “Ừm, ngươi rất đúng, nhất định thể giao ra Phong Nhị nương.” Mắt vàng vòng vo chuyển, Kim Ngọc gật đầu phụ họa.

      Trời ban cơ hội, Hùng tộc tới đúng lúc, chỉ cần Lang Nguyên chuyên tâm ứng phó Hùng tộc, có thời gian đến dây dưa rồi!

      “Tiểu Ngọc Ngọc hiểu bổn vương, cưng về trước ngồi lát, bổn vương xử lý việc này tới.” Vừa mừng vừa sợ, nghĩ tới Kim Ngọc hội chủ động ủng hộ y.

      Chẳng lẽ Tiểu Ngọc Ngọc động lòng rồi, bắt đầu tiếp nhận y?

      Nghĩ vậy làm y phấn chấn bừng bừng, hận thể lập tức đuổi bọn Hùng tộc vướng víu kia , hảo hảo ôm Tiểu Ngọc Ngọc ôn tồn ôn tồn.

      “Hảo.” Nhu thuận trả lời, Kim Ngọc vẻ mặt đầy ý cười.

      Chìm đắm trong vui sướng, Lang Nguyên thấy khác thường, cũng đóng cửa điện, ba bước thành hai bước, vội vã .

      ** ** **

      “Cuối cùng tự do rồi!” Hoan hô tiếng, lập tức tỉnh táo lại.

      Mặc dù, Lang Nguyên bên người, chắc chung quanh có lính theo dõi, phải cẩn thận!

      Nghe thấy tiếng động lớn ầm ĩ phía xa, vội vàng phi thân nhảy lên, chỉ thấy lửa khói mịt mù phía đông nam, cuộc chiến nổ ra giữa Hổ tộc và Hùng tộc, Lang Nguyên mặc trường bào bằng nhung đứng giữa trung chỉ huy binh lính Hổ tộc chiến đấu với ngoại địch xâm lấn.

      Nhìn Lang Nguyên khí bức người, ngẩn cả người…

      hổ danh Hổ Vương, gặp nguy loạn, hồi an bài chu đáo, quả đời hào kiệt!

      “Mình nghĩ bậy bạ gì chứ, chỉ là tên dâm hổ thôi!” Bĩu môi, oán hận trừng mắt liếc Lang Nguyên cái.

      Trong nháy mắt, Hùng tộc bị tiêu diệt rồi hơn phân nửa, hỏa quang cũng càng ngày càng , trong lòng thầm kêu xong.

      Thừa dịp hỗn loạn, chạy vội trở về, thầm nghĩ mau rời khỏi nơi này.

      Bên tai tất cả đều là tiếng gió và tiếng gào thét của binh sĩ, làm như nghe thấy, lòng chạy về Hồ tộc.

      “Là ai, đứng lại.”

      Phía sau đến truyền đến tiếng kêu, thân thể thoáng chấn động, nhưng chân dám dừng lại, chỉ là cảm thấy thanh có chút quen tai.

      Sợ là Lang Nguyên đuổi theo kịp, chân vận khởi pháp lực, chạy nhanh hơn.

      “Đứng lại, dám chạy thêm bước nữa, đừng trách bổn vương thủ hạ vô tình.”

      Thanh quen thuộc vang lên, nhịn được quay đầu lại nhìn chút, vưa 2tha61y người kia, liến dừng lại.

      “Phụ vương…”

      Trong lòng hoảng sợ, gặp phụ vương ở nơi này, làm sao giải thích đây?

      “Ngọc nhi, phải con ở Lang tộc sao, sao lại chạy đến Hổ tộc?” Hồ Vương cũng sửng sốt, tới bên cạnh .

      “Con… Con đúng Lang tộc, mấy ngày trước mới rời Lang tộc, đường vô tình cứu Hổ Vương gặp nguy, Hổ Vương mời con làm khách, thịnh tình thể từ chối.” Sờ sờ đỉnh đầu, Kim Ngọc cúi đầu, xấu hổ thôi.

      chỉ có nửa, quả cứu Lang Nguyên, chỉ là tên đâm Hổ tinh trùng xông não ấy cường ngạnh đưa về Hổ tộc, việc này dĩ nhiên thể với phụ vương.

      “Vậy sao, Lang Vương bên kia như thế nào, nguyện ý lấy Ngân nhi sao?” Hồ Vương gật đầu, hỏi tới hành tung nữa, ngược lại còn đổi đề tài.

      “Này…” Ấp úng, biết nên cái gì mới phải.

      “Đừng ậm ờ nữa, có gì cứ thẳng.” Hồ Vương xoa tay hối thúc.
      honglak thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 20


      “Lang Vương coi trọng tiểu đệ, muốn thú tiểu đệ vi Lang Hậu.” Da đầu như muốn nứt ra liều mạng , Kim Ngọc cũng toàn thân mồ hôi lạnh.


      “Cái gì? Lang Vương muốn thú Cát nhi, là hoang đường!” Vung ống tay áo, Hồ Vương xoay người, bộ dáng cực tán thành.



      “Phụ vương, con thấy Lang Vương là tâm thương tiểu đệ, hơn nữa tiểu đệ cũng rất thích Lang Vương, vì sao cha nhất định bắt Lang Vương lấy nhị muội?” ra nghi vấn, Kim Ngọc khó hiểu nhìn phụ vương.



      “Có chuyện con biết, đó là họa kiếp ngàn năm của Hồ tộc…” Hồ Vương vẻ mặt khó xử.



      “Họa kiếp ngàn năm? Cái gì họa kiếp ngàn năm?” Đầu đầy mơ hồ, Kim Ngọc truy vấn.



      Sao chưa từng nghe tới họa kiếp ngàn năm. nay Hồ tộc dưới lãnh đạo minh của phụ vương, còn Hổ Lang nhị tộc lân cận giúp đỡ, hưng thịnh còn kịp, lấy đâu ra họa kiếp chứ.



      “Ai… Việc này cũng giấu giếm được nữa, phụ vương phái con Lang tộc cầu thân, đồng thời tự mình đến Hổ Vương bàn hôn , đó là bởi vì ngàn năm trước có lời tiên đoán, Kim – Hỏa đồng , Hồ tộc tất vong…” Hồ Vương thở dài, khổ não thôi.



      “Kim Hỏa cùng xuất … Kim chỉ ta? Hỏa chỉ tiểu đệ?” Hình như hiểu ra cái gì, Kim Ngọc chỉ vào mình, hỏi.



      “Đúng vậy, con cũng biết Hỏa Hồ vốn là ngàn năm khó gặp, sau khi nương sinh con cùng Ngân nhi, nghĩ có thêm hài tử, ai ngờ ngoài ý muốn có Cát nhi, cho đến khi sinh nó ra, ta và nương mới giật mình nhớ tới lời tiên đoán.”



      “Phụ vương, lời tiên đoán nhất định là chỉ con cùng tiểu đệ, cha đa nghi rồi.” Cười ha ha, Kim Ngọc cũng tin.



      Cảm tình giữa cùng tiểu đệ vô cùng tốt, sao vậy có thể làm diệt vong Hồ tộc?



      “Lời ấy sai rồi, lâu trước hồn bị phong ấn mấy trăm năm trốn thoát, phụ vương có hai lí do, là cầu thân với Hổ Vương, thứ hai chính là tìm kiếm hồn, hồn bỏ chạy chính là dấu hiệu…” đành lòng ra kết quả, Lang Vương thống khổ nhắm mắt lại.



      “Vậy phụ vương có biện pháp cứu Hồ tộc?” khỏi thay đổi sắc mặt, Kim Ngọc thầm kinh hãi.



      Phụ vương nghiêm túc như vậy, việc này sợ rằng đơn giản, nếu chính mình cũng là trong lời tiên đoán, nhất định phải góp sức vì Hồ tộc.



      đơn giản, kỳ rất khó… Phía sau câu kia còn có câu, ‘Hổ Lang kết thân, hóa tai trình tường’, chỉ cần Lang Vương hoặc Hổ Vương cưới Ngân nhi, Hồ tộc mới có hi vọng.”



      ra là thế, phụ vương khổ cực rồi.” Trong nháy mắt hiểu được nỗi khổ tâm của phụ vương.



      Xem ra là hiểu lầm phụ vương rồi, chuyện lần này dễ, đừng Lang Vương lòng chỉ muốn kết hôn tiểu đệ, đến tên cứng đầu như Hổ Vương, sao dễ dàng đáp ứng lấy nhị muội?



      “Đây đều là điều phụ vương phải làm, theo lời con hôn của Lang Vương và Cát nhi định, bây giờ chỉ có thể hi vọng Hổ Vương gật đầu, nhưng mà Hổ Vương đột nhiên nam tử, mấy ngày nay con ở bên Hổ Vương có gặp qua người này ?” Nhìn Kim Ngọc, Hồ Vương trong mắt sáng ngời.



      Ngọc nhi từng cứu Hổ Vương, nếu là Hổ Vương nể phần ân tình, cưới Ngân nhi cũng phải có khả năng!



      “Chưa từng gặp qua… Hổ Vương lúc nào cũng nhốt người nọ trong cung điện, con ở ngoại điện, vô duyên gặp mặt.” Mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống, cảm thấy sau lưng ướt đẫm.



      Lần đầu dối phụ vương, chột dạ cực kỳ, hai mắt cũng dám nhìn thẳng.



      cổ hình như ngứa ngứa, nhớ tới Lang Nguyên thường xuyên nhay cắn nơi đó, vô thức đưa tay xoa xoa cổ.



      “Cũng có lý, có vẻ Hổ Vương cực sủng nam tử nọ, ngay cả giường cũng cho xuống, phụ vương muốn gặp cũng đáp ứng.”



      “…” Phụ vương làm cho mặt đỏ như máu rồi.



      Nếu phụ vương biết nam tử trong điện ngày ấy chính là mình, sợ rằng hậu quả tưởng nổi…



      Thử nghĩ, Lang Vương đồng ý lấy tiểu đệ, nhưng Hổ Vương nguyện lấy nhị muội, sợ rằng tận thế của Hồ tộc tới!



      “Hổ Vương cũng là người si tình. Nếu Lang Vương muốn kết hôn Cát nhi, vi phụ phải về chuẩn bị, thể để Lang Vương bạc đãi Cát nhi. Con cứu Hổ Vương, vậy thay mặt phụ vương ở chỗ này, tận lực xúc tiến hôn của Ngân nhi cùng Hổ Vương.” Hồ Vương vỗ vỗ bờ vai .



      “Phụ vương…” Biến sắc, Kim Ngọc lắc đầu.



      Sao ở chỗ này nữa a, chẳng lẽ lại bị Lang Nguyên ăn đến bột xương cũng chừa sao…



      Nếu Lang Nguyên chịu nghe , sớm cưới nhị muội, cũng đến nỗi đem chuyện nháo đến nước này!



      “Tốt lắm, cứ quyết định như vậy, đại hưng vong của Hồ tộc giao cho con, phụ vương tin tưởng con nhất định hoàn thành tốt việc này.”



      “Con…” Chưa kịp xong, Hồ Vương biến mất.



      Kim Ngọc giật mình, mới vừa rồi cùng phụ vương hàn huyên khá lâu, nếu là Lang Nguyên phát biến mất, khẳng định đuổi theo.



      Nhìn mặt trời đầu, bất tri bất giác mặt trời xuống núi rồi, tiếng gào thét phía xa cũng yên tĩnh nhiều, trong lòng thầm kêu bất hảo, vội vàng chạy .



      “Di, nơi này sao lại có tiểu hồ ly, bộ dáng hảo đáng , lại đây cho đại vương nhìn cái.” Mới vừa đứng dậy, liền bị bàn tay to đầy lông lá cản đường.



      Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy nam tử Hùng tộc toàn thân đen núc ních đứng chắn trước mình, phía sau còn có mấy tên thị vệ Hùng tộc.



      Xem bộ dáng, hình như là vua của Hùng tộc, cũng thèm đặt tên đó trong mắt, thẳng về phía trước.



      “Tiểu mỹ nhân, đại vương nhìn trúng ngươi rồi, cùng bổn vương trở về, bổn vương bạc đãi ngươi.” Vỗ vỗ bộ ngực, nam tử Hùng tộc dây dưa cản đường, nhưng đều nhận lại ánh mắt lạnh lùng xem thường.
      honglak thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 21

      “Cút ngay!” Tâm tình bực bội, hơn nữa Hùng tộc Hắc Tử hình dạng xấu xí, Kim Ngọc đánh chưởng.


      Kim quang phát ra, đánh vào mặt nam tử Hùng tộc, nam tử Hùng tộc thụt lùi ba bước mới đứng vững.

      “Lớn mật, dám đánh đại vương.” Sờ gương mặt sưng đỏ, nam tử Hùng tộc kinh ngạc há miệng.

      muốn chết cút ngay.” Mắt vàng mãnh tĩnh, quang mang bắn ra bốn phía, đâm nam tử Hùng tộc mở hai mắt được.

      Nếu phải cấp bách rời , tuyệt đối phải chưởng qua loa cho xong việc thế này, hơn nữa cũng muốn phát tiết bực bội tích tụ mấy ngày nay.

      nghĩ tới, Nam tử Hùng tộc quát to tiếng, lợi dụng ưu thế da siêu dày nhảy ra ôm

      Kim Ngọc đánh ra vài chưởng làm nam tử Hùng tộc đau đớn oa oa kêu to, nhưng vẫn như cũ buông ra, khỏi vừa tức vừa giận, chưởng đánh lên đỉnh đầu nam tử Hùng tộc.

      Chưởng phong còn chưa hạ xuống, nghe tiếng Lang Nguyên, trong lòng cả kinh, lùi nhanh ra sau.

      “Tiểu Ngọc Ngọc, ra cưng ở chỗ này, làm bổn vương tìm khắp nơi.”

      Càng lo lắng, tới càng nhanh, Lang Nguyên chưa kịp thay nhung trang chạy vội đến, khí thế phi phàm bao trùm khoảng sân, vừa mừng vừa sợ nhìn .

      “Hổ Vương!” Nam tử Hùng tộc kinh hô tiếng, lập tức buông tay Kim Ngọc.

      “Hùng Cự, lá gan ngươi a, dám phái binh đánh lén bổn vương, lại còn đùa giỡn Hổ Hậu, muốn chết tiếng, bổn vương hảo tâm tiễn ngươi đoạn đường.” Khinh miệt ‘hừ’ lạnh, quét mắt qua nam tử Hùng tộc.

      Bất thình lình xảy ra hỗn loạn, hại y thiếu chút nữa đánh mất Tiểu Ngọc Ngọc, may là Tiểu Ngọc Ngọc chạy xa, nhưng làm hại y tìm vất vả!

      Quay đầu, nhìn Kim Ngọc lên tiếng, ánh mắt trở nên nhu hòa, trong mắt tất cả đều là ý muốn chiếm hữu nồng đậm.

      Kim Ngọc bị ánh mắt nóng bỏng đó nhìn làm cho có chút nan kham, ngọc diện ửng đỏ, chậm rãi cúi đầu.

      “Hổ Vương hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ là nghĩ muốn đem Phong Nhị nương về, ngài lại đáp ứng thả người, bất đắc dĩ đành phải giương đông kích tây, dùng hạ sách này.” Hùng Cự đầu đầy mồ hôi, nhìn Lang Nguyên khí thế bức người, thanh bất tri bất giác rất nhiều.

      “Phong Nhị nương, bổn vương tuyệt đối tha, ngươi hôm nay có dũng khí đánh lén bổn vương, phải lưu lại này mạng bồi tội.” Mày rậm nhíu lại, Lang Nguyên quyền đánh tới, cuồn cuộn phong vũ.

      “Hổ Vương nghe ta giải thích…” Mắt thấy nắm tay đánh tới mặt, Hùng Cự thần sắc bối rối ngăn cản.

      “Ngươi đến Diêm La Vương giải thích .” Hét lớn tiếng.

      quyền chém ra, Hùng Cự vội vàng bưng kín mặt, quyền phong đánh vào mặt mà đánh vào ngực Hùng Cự.

      Ầm! tiếng nổ vang——

      Hùng Cự thân thể cao lớn bay ra ngoài, té mặt đất, cũng nhúc nhích, tùy tùng của Hùng tộc tất cả đều hô to gọi chạy qua.

      lợi hại!” Mắt vàng tròn xoe.

      Hùng Cự được tùy tùng đỡ lên, giữa ngực bị thủng lỗ, máu tươi ngừng trào ra, sắp sống nổi.

      Kim Ngọc khỏi suy tư, nếu người nhận quyền này chính là mình, kết quả…

      “Tiểu Ngọc Ngọc, tỉnh lại nào.” Thu hồi nắm đấm, dùng tay trái quơ quơ trước mặt , Lang Nguyên cười tươi, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

      “Quyền hữu lực.” Khóe miệng cong lên chút, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

      Vô thức sờ sờ ngực, nếu quyền đó đánh tới mình, sợ rằng chết cũng bị thương nửa cái mạng, có thể thấy được Lang Nguyên đối với đúng là hữu tình, cho dù nổi giận, cũng chưa từng đả thương .

      Phụ vương sai, Lang Nguyên cũng quả vốn là người si tình, chỉ là si tình nhầm người mà thôi…

      Giờ khắc này, cuối cùng ràng tâm ý của Lang Nguyên, đáng tiếc là thể đáp lại tấm tình si này, bởi vì là Kim Ngọc, là Hồ Vương tương lai!

      “Ai kêu lớn mật chọc ghẹo cưng chứ, bổn vương lần chấm dứt, vậy là quá dễ dãi cho rồi.” Cũng thèm nhìn tới Hùng Cự, Lang Nguyên toàn tâm lấy lòng Kim Ngọc.

      điểm trách cứ cố ý đào tẩu cũng có, trong đôi mắt hổ chỉ có thân ảnh của , bộ dáng si tình làm trái tim khỏi run rẩy.

      Do dự chốc lát, Kim Ngọc hạ quyết tâm, tới trước mặt y: “Ta bây giờ phải rời khỏi nơi này, ngươi quyền đánh chết ta sao?”

      có ý đồ muốn trốn, cũng bị Lang Nguyên phát , y là Hổ Vương, là Hồ Vương tương lai, bọn họ nhất định gặp lại nhau trong tương lai.

      muốn giao chiến với Lang Nguyên, dù sao tương lai của Hồ tộc cũng ký thác người Lang Nguyên…

      “Kim Ngọc, vì sao cưng nhất định phải ? Bổn vương đối với cưng tốt sao?” Khuôn mặt xán lạn bỗn chốc buồn ảm đạm.

      Vẫn tưởng rằng Kim Ngọc tha thứ y, y cũng chuẩn bị tuyên bố hôn của bọn họ, nhưng Kim Ngọc lại chút nào lưu luyến rời .

      “Ngươi đối với ta tốt lắm sao? Sao ta cảm thấy, ta vốn là muốn về Hồ tộc, đều tại ngươi mạnh mẽ giữ lại ở Hổ tộc. Ta bây giờ muốn , ngươi muốn giết muốn chém tùy ngươi.” Quay lưng bước , mặt Kim Ngọc chút thay đổi.

      Mạnh mẽ khống chế trái tim đập loạn, muốn nhìn thấy khuôn mặt xám trắng của Lang Nguyên, trong lòng thể kiềm chế hoảng hốt.

      “Ngọc…” Nhìn bóng lưng lạnh lùng, trái tim y như bị đao cắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :