1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Dỗ Đại Thần – Lâm Tịch Ẩn (79c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /40/. Về nhà.

      Trước khi Đinh Mão gọi điện thoại , đột nhiên có cuộc gọi đến, Đinh Mão nhấn cái liền trực tiếp nhận cuộc gọi.

      Đinh Mão vừa thấy là dãy số của Ngụy Hào, lập tức muốn cúp điện thoại: “Phắc!”

      “Đợi , đừng cúp điện thoại! Tôi nhìn thấy An Hân!” Ngụy Hào vội vàng kêu lên.

      Trong lòng Đinh Mão chợt lạnh, sau đó cả người liền bốc lửa hừng hực, An Hân, cậu giỏi lắm!!

      “Mão Mão, Tiểu Hân em ấy…” Ngụy Hào thấy Đinh Mão cúp điện thoại, thế này mới nhàng thở ra, thay đổi ngữ khí ôn hòa cố tình thân thiết . Nhưng ta còn chưa xong, Đinh Mão bắt đầu phun lửa.

      “Cút! Mão Mão là cho kêu sao?! Ít làm bộ thân thiết với ông!” Đinh Mão thẹn quá thành giận cầm điện thoại bắt đầu văng tục: “Con mẹ nó còn dám gọi điện thoại cho ông nữa ông lập tức cho giới truyền thông biết ông quấy rối cưỡng X biên tập cấp dưới!”

      Đinh Mão xong liền nổi giận đùng đùng lập tức cúp điện thoại. Kỳ mấy ngày trước đó Ngụy Hào liên tục gọi điện thoại cho cậu, cậu kéo ta vào sổ đen, nhưng chết tiệt là cái di động này cho dù kéo vào sổ đen cùng lắm chỉ là đổ chuông với rung mà thôi, cuộc gọi vẫn biểu , cuộc gọi cũng được ghi lại như thường. Mới vừa rồi cũng vậy, cuộc gọi vẫn vô thanh vô tức tới, cho nên vừa bấm sai cái là thành nhận cuộc gọi.

      Chẳng qua bởi vì Ngụy Hào vẫn gây rối, Đinh Mão tuy rằng biết An Hân đến nhà học trưởng thời đại học của cậu ở nhờ, nhưng Đinh Mão vẫn lo lắng An Hân từ chỗ này biết được tin tức cái tên ‘nam phát xuân’ kia tìm cậu khắp nơi, nhịn được mềm lòng liền trở về bên cạnh cái tên ‘nam phát xuân’ kia, cho nên Đinh Mão mới vội vội vàng vàng trở lại thủ đô.

      Chuyện lúc An Hân và Ngụy Hào quen nhau cậu ta biết cũng tính là ít, như cậu ta An Hân căn bản chính là tìm ngược. Nhưng mà bản thân An Hân vẫn cắt đứt mãi được, cậu ta cũng thể mở to mắt nhìn cậu chịu tội như vậy. tại vất vả mới cắt đứt được, cậu ta còn nghĩ rằng An Hân rốt cục thông suốt rồi, ngờ cậu ta vừa vì chút sai lầm phải tăng ca khiến cho Ngụy Hào tận dụng chỗ hổng chen chân vào. Đậu phộng nó chứ đây là trở về thời điểm ban đầu?!!

      Đinh Mão lúc này bừng bừng lửa giận, tư liệu gì đó đều ném sang bên, ngay cả Chu lột da ở phía đối diện vì nghe được mấy chữ ‘quấy rối cưỡng x’ liền đen mặt tới cũng thèm quan tâm, quay người lại gọi vào số của An Hân liền ra ngoài.

      “Alô?”

      (*__*) An Hân cái gì cũng biết cùng Liễu Quý Bạch chuyện đến vui vẻ, lúc nhận điện thoại ngay cả thanh cũng đều tràn ngập ý cười.

      Đinh Mão nghĩ An Hân cùng chỗ với Ngụy Hào, phổi liền tức đến sắp nổ tung: “An Hân cậu giỏi lắm, cậu nha hôm nay nếu dám theo ta dọn ra khỏi nhà tớ, về sau cậu đừng có bước tới nhà tớ nửa bước! Hai chúng ta đoạn tuyệt quan hệ!!”

      cái gì cũng biết An Hân cùng Liễu Quý Bạch liêu đắc vui vẻ, tiếp khởi điện thoại thời điểm liên thanh đều như là tràn ngập tiếu ý. o(╰ ヘ╯#o)

      “Hả?! Cái gì?” An Hân kinh hãi, Đinh Mão sao lại biết được cậu theo học trưởng dọn ra ngoài? Nhưng mà Đinh Mão tức giận , An Hân cũng thấy bản thân có chút phúc hậu, sợ hãi : “Nhưng mà nhà cậu chỉ có gian phòng ngủ, công việc lại bận rộn, tớ ngủ muộn quá quấy rầy cậu nghỉ ngơi…”

      “Xí! Tớ có cậu quấy rầy tớ sao!!” Đinh Mão tức giận mắng, “Ông ở Thâm Quyến mỗi ngày tăng ca thấy mẹ, làm đến 1, 2 giờ khuya buồn ngủ đến mức ôm máy tính ngủ gục, ràng là phần đối phương phụ trách ông cũng như bệnh thần kinh mà mỗi ngày đuổi ở phía sau hối người ta làm. Ông về trước nửa tháng rốt cục là vì cái quái gì hả?! Cậu phải lần này là nghiêm túc tuyệt đối quay đầu lại sao! Cậu giờ là có ý gì!! Tớ vì cậu liều chết làm việc gấp gáp trở về, cậu thế này phải làm tớ thất vọng sao!!”

      “Đúng, thực xin lỗi!! Tớ, tớ lập tức trở lại.”

      “Cái gì!! Hai người rồi!!” Đinh Mão càng tức giận, “An, Hân!!!”

      “Thực xin lỗi!!!! Tớ lập tức trở về!” An Hân vội vàng nhận sai, sau đó quay đầu lại giải thích với Liễu Quý Bạch, “Học trưởng, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Mão Mão là vì tôi mới đặc biệt gấp gáp trở về, tôi dọn như vậy tốt lắm. Nếu chiều mai chờ khi tan tầm tôi đến nhà mát xa cho được ?”

      An Hân nghĩ ra vì sao Đinh Mão lại quay trở lại nhà, bất quá cậu nghĩ Đinh Mão giận cậu là vì đột nhiên dọn , cho nên tại cậu đặc biệt hối hận. Đinh Mão là bạn nối khố lớn lên với cậu từ , hai người thân còn hơn em ruột. An Hân biết Đinh Mão là vì cậu nên mới liều mạng làm việc hoàn thành công trình trước kỳ hạn để chạy trở về, tuy rằng cậu rất muốn dọn đến nhà Liễu Quý Bạch, nhưng cẩn thận nghĩ lại cứ dọn như vậy là quá phúc hậu rồi. Đinh Mão vội vả tất bật làm việc để trở về giúp cậu, mặc kệ là vì lí do gì, cậu cũng nên với cậu ta mình cần hỗ trợ, lại càng nên trước tiếng dọn , cậu mà như vậy nhất định là bị cún ăn mất lương tâm ┭┮﹏┭┮.

      Bởi vì Đinh Mão toàn là rống, cho nên Liễu Quý Bạch cũng loáng thoáng nghe được, mà lúc này An Hân lại phải lập tức dọn trở về, tâm tình Liễu Quý Bạch liền trở nên đặc biệt ác liệt. Quả nhiên cái người tên ‘Mão Mão’ này đối với An Hân mà luôn là vị trí thứ nhất, cậu ta cái gì An Hân cũng nghe.

      để An Hân nhìn ra suy nghĩ chân trong lòng mình, mặt Liễu Quý Bạch tận lực biểu đến chẳng chút thay đổi, cố gắng áp chế tức giận yên lặng nhìn An Hân, vừa dừng xe ở ven đường vừa ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Vì sao cậu nhất định phải ở nhà cậu ấy?”

      “Bởi, bởi vì… Trước kia tôi phải vì trốn người khác nên thể trở về nhà mình, cậu ấy lo lắng cho tôi, cho, cho nên…” biết vì sao, ngoài mặt Liễu Quý Bạch thoạt nhìn có gì đặc biệt, nhưng An Hân lại thấy có loại cảm giác đáng sợ trầm lan tràn, “Tôi cứ như vậy dọn nên.”

      Đinh Mão cũng nghe được An Hân kêu Liễu Quý Bạch là ‘học trưởng’, lúc này lại nghe thấy giọng của người đàn ông lạ, đột nhiên nhớ tới lúc đụng mặt An Hân ở dưới lầu, hình như bên cạnh cậu quả người đứng cùng phải… Lúc ấy quá vội vàng, nhìn kỹ, rất cao, hình như là đàn ông ! Chẳng lẽ đây là vị học trưởng mà An Hân ?

      Bất quá ít nhất An Hân phải theo Ngụy Hào, lửa giận của Đinh Mão liền xẹp xuống, quá xác định : “Chờ chút …”

      Bên này, Liễu Quý Bạch dừng xe lại, vươn tay trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của An Hân, với cậu: “Để tôi chuyện với cậu ấy.”

      “Alô, chào cậu.” Liễu Quý Bạch áp chế vui, lịch : “Tôi là Liễu Quý Bạch, học trưởng của An Hân.”

      “Chào, chào …” Đinh Mão ngờ Liễu Quý Bạch nghe điện thoại, sửng sốt chút mới vội vã giới thiệu bản thân: “Tôi là Đinh Mão.”

      “Lúc trước khi tôi cùng An Hân lên nhà cậu có thấy nhà cậu nếu ở hai người hơi chật chội chút, cũng chỉ có gian phòng ngủ, An Hân chỉ có thể ngủ ngoài sôpha phòng khách. Nghe cậu làm việc sớm về muộn cũng tương đối vất vả, hai người các cậu chen chúc trong căn phòng như vậy cũng phải là biện pháp hay.” Liễu Quý Bạch tuôn tràng: “Trước đó An Hân ở nhà tôi, nhà tôi hai phòng ngủ phòng khách, tôi ở mình nên luôn bỏ trống phòng. tại gian phòng kia dù sao cũng bỏ , tôi ngại cậu ấy tiếp tục ở đó.”

      Khi Liễu Quý Bạch chuyện hàm chứa chút cảm giác về ưu việt, ràng điều kiện vật chất của tương đối tốt hơn, càng thích hợp cho An Hân ở lại! (╰ _ ╯)╯

      Đối với cảm giác về ưu việt của Liễu Quý Bạch, Đinh Mão ngược lại hoàn toàn thèm để ý, cậu ta chú ý chính là: “An hân muốn dọn đến nhà ở sao?”

      “Đúng vậy.” (= _ =#)

      ⊙o⊙!

      “Như vậy sao!” Đinh Mão vừa nghe liền vui vẻ, lập tức : “Tốt, tốt, tốt! Vô cùng tốt!”

      Thái độ của Đinh Mão đột nhiên thay đổi 180 độ, tựa như người vừa rít gào trong điện thoại trước đó căn bản phải là cậu ta, khiến cho Liễu Quý Bạch có chút phản ứng kịp.

      Đinh Mão đắc ý nghĩ Ngụy Hào tám phần nhìn thấy An Hân và vị học trưởng này cùng chỗ, sớm biết vậy cúp điện thoại, mà nên nghe ta xong chế nhạo ta trận!!! được, thể buông tha cơ hội này!

      “À, cái kia, học trưởng mau dẫn Tiểu Hân về , sau này phiền học trưởng rồi. Vừa rồi tôi tưởng cậu ấy khách khí với mình nên mới tức giận ấy mà, sớm biết cậu ấy cùng với học trưởng tôi nhất định hai lời, đóng gói cậu ấy lại hai tay dâng lên cho !”

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch đáp, mấy lời này còn dễ nghe.

      Đinh Mão nhớ mỗi lần An Hân nhắc đến vị học trưởng này đều cười tươi như hoa hướng dương, dù sao cũng là bạn nối khố, trực giác của Đinh Mão cho cậu ta biết, An Hân tám phần ngay từ ban đầu muốn dọn . Vì thế, Đinh Mão đột nhiên trở nên ‘chân chó’ (nịnh nọt) bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ cậu bạn thân nhà mình: “Đúng rồi, tôi cho biết chuyện này, tay nghề nấu ăn của An Hân tuyệt đối là đẳng cấp bậc thầy, đảm bảo ăn lần lại muốn ăn nữa. Hơn nữa Tiểu Hận đặc biệt thích làm việc nhà, tuyệt đối là điển hình của vợ hiền dâu thảo. tại là lúc cậu ấy rảnh rỗi có thời gian, giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà rửa chén cậu ấy đều có thể xử lý toàn bộ, mang cậu ấy về nhà tuyệt đối có giá trị!!” (=.,:)

      “…”

      hồi, Đinh Mão lại bắt đầu bịa chuyện, An Hân vẫn ngồi bên cạnh Liễu Quý Bạch cùng nhau nghe, lúc này chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đều bị Đinh Mão làm mất sạch rồi, đây là chuyện quái quỷ gì chứ!! (#o#) Cậu sao lại biết chuyện bản thân nhiệt tình thích làm việc nhà, cậu sao lại biết cậu có tay nghề nấu ăn đẳng cấp bậc thầy! Hơn nữa rốt cục Đinh Mão lung tung cái gì chứ!! Vợ hiền cái cộng lông á!!

      “Được rồi, tôi cúp máy nha! Hai người nhanh , mắt của Tiểu Hân, phiền học trưởng chiếu cố nhiều chút.” Đến lúc sắp cúp máy, Đinh Mão nhìn sắc trời bên ngoài bắt đầu tối xuống, lại nhắc nhở câu.

      biết.” Liễu Quý Bạch lúc này cơ bản phủ định toàn bộ ấn tượng của bản thân đối với Đinh Mão từ trước đến giờ, kỳ Đinh Mão là người tốt!

      (Đinh Mão đột nhiên được phát thẻ người tốt: “…”)

      An Hân vốn định lấy điện thoại lại với Đinh Mão vài câu, ngờ Đinh Mão cúp điện thoại mất tiêu rồi. Liễu Quý Bạch cầm điện thoại đưa lại cho cậu, An Hân cười khan hai tiếng: “Mão Mão thỉnh thoảng ăn lung tung… Trình độ nấu cơm của tôi biết rồi…”

      “Ừm.” Trước đó căn bản đều là An Hân nấu cơm, Liễu Quý Bạch sớm thử qua tay nghề của cậu, “Ăn rất ngon.”

      p(///////)q

      “Về nhà?”

      “Vâng!” (* 0 *)

      Liễu Quý Bạch lần nữa khởi động xe, chuyển tay lái, xe lần nữa chậm rãi chạy thẳng đường. Bên kia, Đinh Mão cúp điện thoại xong liền dương dương tự đắc bấm số của Ngụy Hào. Đinh Mão bộ khẩu khí thiếu đánh trào phúng cười : “Ây dô, nam phát xuân ~ Gần đây sống tốt ?”

      = =|||



      đến Đinh Mão, lúc An Hân theo Liễu Quý Bạch về đến nhà, sắc trời hoàn toàn tối đen, bởi vì đồ đạc tương đối nhiều, Liễu Quý Bạch kiên quyết đưa An Hân lên lầu trước, mới quay lại xe mang đồ đạc còn lại lên. An Hân cũng liền kiên trì muốn ở đầu cầu thang chờ Liễu Quý Bạch lên, mới cùng vào nhà. Liễu Quý Bạch vừa xuất , An Hân lập tức chạy đến đón, tựa như cướp bóc mà lập tức giành hết đại bộ phận đồ vật cầm tay.

      Liễu Quý Bạch chỉ cần kéo cái vali có bánh xe kia thôi, thậm chí còn rảnh tay, vốn định tranh thủ cầm phụ cậu ít đồ, kết quả vừa động, An Hân liền bộ dáng thề sống chết theo, ôm chặt mấy thứ cầm vào trong lòng.

      (.0ˇ_ˇ0.)

      Liễu Quý Bạch chỉ có thể từ bỏ, giơ tay xoa xoa đầu An Hân, lại trượt dần xuống, tự nhiên mà ôm lấy vai cậu cùng nhau về phía trước.

      (#0ˇ_ˇ0#) An Hân hơi có chút đỏ mặt, nhưng vẫn kiên định ôm lấy hành lý của mình.

      Liễu Quý Bạch cười khẽ, lúc An Hân lên lầu mở cửa sẵn rồi nhưng vẫn chưa vào, cho nên cũng bật đèn lên. Lúc này hai người vào, Liễu Quý Bạch thuận tay mở đèn ở huyền quan (*) lên. Ánh đèn như vậy đối với Liễu Quý Bạch mà tính là gì, nhưng An Hân đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên bị chiếu thẳng vào mắt, trước mắt liền tối đen cũng có chút choáng váng.

      (*) Khu vực từ cửa chính và phòng khách.

      Liễu Quý Bạch đặt thùng xuống góc tường, nhìn thấy An Hân cúi đầu lấy tay dụi mắt, lo lắng kéo tay cậu ra.

      Lúc này, An Hân cảm giác được Liễu Quý Bạch hơi chồm tới, nghĩ muốn gì đó, cậu liền ngẩng đầu lên lại ngờ Liễu Quý Bạch cư nhiên lại cúi người gần như vậy, đồ vật trước mắt cậu rất mơ hồ, môi tựa như nhàng lướt qua cái gì đó mềm…

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /41/. Mất ngủ.

      Bởi vì chỉ là cẩn thận nên chỉ lướt qua chút, chẳng qua chỉ trong nháy mắt như vậy, xúc cảm như có như , mắt An Hân còn chưa nhìn ràng, trái tim mãnh liệt nhảy dựng, chạm vào chỗ nào vậy?

      Quá mức kinh ngạc, hai tay buông ra, đồ đạc các thứ lập tức rơi xuống đất.

      Tiếng vang ‘ầm ầm’ cũng làm bừng tĩnh Liễu Quý Bạch tựa như mê muội, vì sao trong nháy mắt đó lại tự giác mà muốn tiếp tục, tim Liễu Quý Bạch đập nhanh đến có chút loạn, nếu phải có tiếng vang bất thình lình kia, hẳn là đè An Hân áp lên tường.

      Ánh mắt của An Hân khôi phục lại, cậu nhìn thấy Liễu Quý Bạch nhìn mình chằm chằm, lập tức đỏ mặt.

      “Học, học trưởng…” p (\\\\\\\) q Vừa rồi môi cậu có phải đụng vào chỗ nào của học trưởng rồi hay , nên học trưởng mới nhìn cậu như vậy. Mềm mềm… tim An Hân lập tức đập điên cuồng như nổi trống, mặt cũng nóng như thiêu cháy, cậu sợ bị Liễu Quý Bạch nhìn ra bản thân quẫn bách liền vội vã chuyển tầm mắt nhìn sang hướng khác.

      Nhưng mà Liễu Quý Bạch nhìn thấy An Hân nhìn mình, tự cho là hiểu ý cậu, khụ tiếng lui về sau bước, “Xin lỗi, tôi nghĩ ánh mắt của cậu có chuyện.”

      “Đúng, thực xin lỗi, bị chói chút nên đột nhiên nhìn thấy …” Tầm mắt An Hân chuyển động khắp nơi, chẳng qua lại dám nhìn Liễu Quý Bạch.

      “Ừ, tại thế nào? Có thể nhìn chứ?” Liễu Quý Bạch nhịn được thử thăm dò, lại bước lên phía trước bước.

      An Hân nhìn thấy đến gần, lập tức trở nên khẩn trương, thân thể cũng có chút cứng ngắc, thể tin được bản thân lại chờ mong thế này, chuyện cũng nhịn được có chút khẩn trương: “Có thể…”

      Liễu Quý Bạch nhìn cậu tựa hồ có chút kháng cự, thầm thở dài, xoay người nhặt đồ đất lên, vừa giải thích: “Vừa rồi ngại quá, tôi dựa vào gần quá mới đụng phải cậu, về sau… Tôi chú ý hơn.”

      Liễu Quý Bạch xong, cầm theo đồ rời .

      An Hân thấy Liễu Quý Bạch mặt chút thay đổi, nghĩ rằng cảm thấy chán ghét, liền có chút khổ sở, nhưng vẫn nhịn được liếm môi, về sau sợ là còn cơ hội rồi…

      Cỏ: Xin lỗi bạn lại ngứa miệng chọt ngang, hai tên ngốc rảnh quá tự ngược :v Cơ mà câu cuối của cưng sai rồi An tiểu thỏ, chờ nhá, phư phư phư ~

      Bởi vì trong phòng so với lúc An Hân dọn có gì thay đổi, Liễu Quý Bạch cũng thu dọn gì, cho nên cơ bản chỉ cần An Hân mang đồ dùng sinh hoạt sắp xếp lại là được rồi. Liễu Quý Bạch kéo ngăn tủ ra lục lọi gì đó, An Hân liền cầm khăn mặt vào phòng vệ sinh, kết quả nhìn thấy cái bàn chải đánh răng cậu bỏ quên vẫn còn cắm trong cái ly súc miệng cậu từng sử dụng. Bên cạnh chính là ly của Liễu Quý Bạch, hai cái đặt rất gần nhau, bàn chải bên trong nghiêng vào giữa, cứ như vậy kề sát vào nhau vậy.

      Thế này có tính là hôn gián tiếp nhỉ? An Hân nhìn mà đột nhiên có chút đỏ mặt, vừa rồi cậu và học trưởng xem như hôn môi mà ha, tuy rằng phải là dạng hôn sâu, nhưng tuyệt đối là chạm vào rồi! Cũng phải chỉ là gián tiếp hôn môi gì đó!

      An Hân nhịn được, nếu cậu phản ứng nhanh giữ chặt học trưởng tốt rồi o(*////////*)q … Bất quá nếu như vậy, học trưởng nhất định phát cậu dị thường, chừng còn có thể cảm thấy cậu ghê tởm.

      Liễu Quý Bạch vào phòng vệ sinh tìm An Hân, nhìn thấy cậu xài khăn mặt dùng cũng phải là cái mà cho cậu, trong lòng có chút mất mát, nhưng nhớ đến cố vừa rồi, lại ngại hỏi nhiều. Lắc đầu, chỉ vào cái tủ được thu dọn hết tất cả quần áo bên trong ra cho An Hân xem, : “Quần áo cứ nhét như thế bị nhăn, treo vào tủ .”

      Lông mi An Hân giật giật, cậu chỉ mang theo 3 cái táo T-shirt, 2 cái quần dài, cái áo khoác và mấy bộ mặc nhà mà thôi, cái tủ đựng quần áo lớn như vậy cho dù nhét cậu vào cùng cũng vẫn còn giàu có dư dật…

      “Kỳ cần phiền toái vậy đâu, quần áo tôi mang theo nhiều lắm, hơn nữa cũng sợ nhăn đồ gì.”

      “Để vào tủ .” Liễu Quý Bạch kiên trì , lần trước lúc An Hân dọn đến ở căn bản nghĩ tới việc để quần áo thế nào, nhưng tại lại canh cánh trong lòng việc An Hân ở nhà Đinh Mão để quần áo của mình trong tủ quần áo của Đinh Mão!

      cần tủ lớn như vậy đâu, tôi để cũng hết, ngăn là đủ rồi…”

      “Để đầy cũng sao, có rảnh tôi và cậu trở về lấy thêm đồ sang đây.” xong, Liễu Quý Bạch lại chỉ chỉ cái bàn bên cạnh: “Ngăn kéo bàn với ngăn tủ đều bỏ trống, cậu có thể để đồ vào.”

      “A, được.” Cái này ngược lại rất cần thiết, vốn lúc cậu rời nhà chỉ lấy cái vali nên cái gì cũng đều nhét vào, nhưng tại kể từ khi cậu đến nhà Liễu Quý Bạch được cho rất nhiều đồ lưu niệm của Bạch Dược, còn có mớ đồ lưu niệm mới được cho hôm nay, ngay cả khi dùng túi du lịch để đựng rồi mà còn phải nhét thêm hai ba cái túi , tại để hết giường cũng phải biện pháp, vẫn nên tìm chỗ cất vẫn tốt hơn.

      Nghĩ đến việc từ lúc dọn vào nhà Liễu Quý Bạch đến nay, ngoại trừ mua đồ ăn cơm cậu đồng tiền cũng tốn, hành lý ngược lại càng ngày càng nhiều, bản thân An Hân cũng cảm thấy bản là quá ba chấm rồi, vì thế lúc xếp quần áo và tủ, An Hân hạ quyết tâm.

      (╰_╯)╯ Vì học trưởng đại nhân tặng những món lưu niệm trân quý của Bạch Dược đại thân, về sau cậu nhất định phải cố gắng nấu cơm ngon, cố gắng làm việc nhà! Nhất định khiến cho học trưởng mỗi ngày về nhà phải nhọc lòng vì chuyện gì cả!!

      Vì thế… Chỉ vì đống đồ lưu niệm như vậy, An Hân định vị bản thân vào vị trí ‘vợ hiền’ mà còn hoàn toàn tự nhận biết…

      Bất quá, thực tế, bản thân An Hân còn chưa chú ý tới, những lời ‘Vì học trưởng đại nhân tặng những món lưu niệm trân quý của Bạch Dược đại thần’ này trọng điểm phải ở chỗ ‘những món lưu niệm trân quý của Bạch Dược đại thần’, mà nằm ở ‘Học trưởng đại nhân tặng’…

      Bên này An Hân nhìn tới nhìn lui thế nào cũng cảm thấy cái tủ quần áo cực đại như vậy, cậu chỉ chiếm đến 1/10 gian quán mức lãng phí, bên kia Liễu Quý Bạch vác sang bộ đệm giường cho An Hân sắp xếp lại chăn nệm lần nữa.

      So sánh với lần trước đưa An Hân đến đây là ‘tự lực cánh sinh’ thu dọn phòng, lúc này cậu quả thực là được cưng chìu mà kinh ngạc, vội vàng chạy đến: “Học trưởng, ngày nóng bức cần trải nhiều nệm như vậy, như vậy là tốt rồi…”

      “Nhiều thêm lớp nệm mềm hơn chút, chút nữa trải thêm lớp chiếu mặt nóng nữa.” Liễu Quý Bạch xong, hai người hợp lực rất nhanh trải giường xong.

      “Cám ơn học trưởng.” An Hân vỗ vỗ cái giường mềm mại, vẻ mặt hí hửng chạy ra rót ly nước đưa cho học trưởng.

      Bởi vì vẫn có chút xấu hổ với chuyện xảy ra trước đó, lúc Liễu Quý Bạch tiếp nhận ly nước vốn định giơ tay ra nhéo mặt An Hân cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Máy nước nóng trong nhà tắm có sẵn nước ấm, trời nóng thế này lại còn loay hoay ra thân mồ hôi, tắm rửa cái .”

      “A, học trưởng tắm trước .” Qua nửa ngày như vậy, An Hân sớm biết cái gì là xấu hổ, cậu vươn tay giúp Liễu Quý Bạch lau mồ hôi thái dương.

      Liễu Quý Bạch sửng sốt chút, thấy An Hân ngại chuyện vừa rồi, mới an tâm thoải mái giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của cậu.

      Liễu Quý Bạch: (# ̄ _ ̄#) Bẹo má được quả nhiên vẫn cam lòng.

      An Hân: 罒▽罒?

      “Cậu , tôi dọn dẹp chút còn phải tìm quần áo tắm rửa nữa.” Liễu Quý Bạch . giường của còn mớ đồ được chất thành đống cao như ngọn núi, đến cái hộp các-ton được nhét dưới gầm giường cũng bị lôi ra…

      An Hân cũng quá kiên trì, người là dính dấp thoải mái, ngủ giường nhà học trưởng phải tắm rửa sạch mới được!

      An Hân tắm, Liễu Quý Bạch liền tiến hành vật lộn với đủ các loại quần áo mùa đông, áo lông, drap giường, vỏ chăn… vất vả mới phân loại được toàn bộ rồi bỏ vào trong vali, nhưng mà chỗ để vali lại trở thành vấn đề, trong phòng vốn dĩ có chỗ trống, gầm giường đủ cao, nhét thùng vào vừa; ban công phòng ngủ để hai cái thùng lớn đựng đồ lặt vặt, nếu thêm cái nữa ban công căn bản chứa được; ban công phòng khách ngược lại tương đối rộng hơn chút, nhưng mà ban công phòng ngủ và phòng khách được thiết kế khác biệt nhau, nơi đó mưa tạt gió lùa, căn bản thể để mấy thứ này được.

      Liễu Quý Bạch vẫn mãi do dự, cuối cùng chỉ có thể nhét thùng vào trong góc tương đối trống trong phòng, để ở góc đó cánh cửa tủ quần áo mở ra, cửa phòng cũng thể mở rộng hoàn toàn, chẳng qua bất tiện nhất chính là cái thùng dưới chân bàn làm việc giờ còn chỗ để.

      Lúc An Hân tắm rửa xong ra, Liễu Quý Bạch mồ hôi ướt đẫm, cả áo T-shirt cũng đều ướt đẫm. Bởi vì quá nóng, Liễu Quý Bạch trực tiếp tắm bằng nước lạnh, uổng phí hơn phân nửa bình nước ấm An Hân cố ý chừa lại cho .

      Lần này dọn trở về lấy cớ… A, phải, là nguyên nhân! Là vì mát xa cho Liễu Quý Bạch, điểm này An Hân chưa từng quên. Sau khi Liễu Quý Bạch ra, An Hân liền chuẩn bị sẵn bàn ghế chờ mát xa cho .

      Đối với An Hân mà , cảm giác trước và sau khi dọn trở về cũng có khác biệt gì quá lớn, chẳng qua đối với Liễu Quý Bạch mà , trước đây cảm thấy chỉ là việc thực bình thường, tại thoạt nhìn tựa hồ mọi thứ đều có chứa chút cảm giác khác biệt, có chút ái muội, có chút tâm động…

      Ví dụ như hai người ở dưới cùng mái nhà, ví như An Hân và tản ra mùi hương dầu gội đầu, sữa tắm giống nhau, ví như An Hân mát xa cho , ví như An Hân thỉnh thoảng cúi đầu chuyenj, hơi thở phả ra thổi vào cổ , ví như ahi người ai vào phòng riêng của mình mà lại ngồi sôpha phòng khách, cùng nhau xem tivi, ví như ngày ràng nóng bức như vậy vẫn muốn ngồi cạnh An Hân, ví như An Hân đứng lên bị vấp chân ngã ngược về sôpha trong lòng cảm thấy đau lòng, ví như vươn tay kéo cậu tựa đùi mình, ví như cậu xoa bóp cho vết thương của

      Ví nhu, nụ hôn lơ đãng kia…

      Đêm khuya, tivi vốn trước sau như có gì đáng xem, hai người đều tự trở về phòng, An Hân cũng có tâm tình mở máy tính. Tựa như trở về lứa tuổi ngây ngô của nhiều năm trước, chỉ là chạm chút mà thôi, lại khiến cậu nằm ở giường ôm cái gối ôm lớn lăn qua lăn lại, hưng phấn đến mức như thế nào cũng ngủ được.

      Cùng lúc đó…

      Cách bức tường bên kia cũng đồng dạng, làm thế nào cũng ngủ được, chẳng qua Liễu Quý Bạch tuyệt đối phải bởi vì ở lứa tuổi ngây ngô gì đó…

      [Tiểu kịch trường – Đêm đại thần mất ngủ]

      Tác giả: Tiểu kịch liên quan đến chính văn, (╰_╯)╯ Học trưởng rất chính trực… Hẳn là vậy.)

      Ngủ được… Đếm cừu !

      con cừu… Hai con cừu… Ba con cừu… Bốn con cừu… trăm ba mươi mốt con cừu… Phắc, căn bản là vô dụng!

      Nhất định là cách đọc có vấn đề! = = Phải đồng mới dễ ngủ, dựa theo cách mạng…

      cái sủi cảo… Hai cái sủi cảo…Ba cái sủi cảo… Bốn cái sủi cảo… trăm ba mươi mốt cái sủi cảo… = =, quả nhiên đói bụng rồi…

      Lại đổi thành cái khác…

      con thỏ… Hai con thỏ… Ba con thỏ… Bốn con thỏ… trăm ba mươi mốt con thỏ…

      Hở? Sao cứ có cảm giác như đếm An Hân vậy chứ? (# ̄ _ ̄#) Bằng trực tiếp đếm An Hân luôn…

      An Hân… Hai… Ba An Hân… Bốn An Hân… Năm… Hở? Sao quần áo lại bị hàng rào vướn lại rồi…

      Cỏ: Xin lỗi cho cười cái :))))) Mấy thím biết đếm cừu phải ? Mấy con cừu nhảy qua hàng rào cho mình đếm, Bạch Dược đại nhân đếm An Hân, An Hân nhảy qua hàng rào, và thế là… Hiểu rồi hen? :))

      !!! Phắc… (////.\\\\)

      Cởi quần áo là làm chuyện xấu!! (╯-ˇ∧ˇ-)╯╧╧

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /42/. Hạt cơm khóe miệng.

      Ngày hôm sau, An Hân mới vừa mở mắt ra nghe được mùi hương của cháo truyền đến từ bên ngoài, vội vàng xoay người bật dậy mở cửa chạy ra ngoài. Quả nhiên thất Liễu Quý Bạch dậy từ trước, tại ngồi trong phòng khách xem văn kiện gì đó.

      Liễu Quý Bạch thấy An Hân dậy, liền cất văn kiện vào trong túi công văn, vừa với cậu: “Chào buổi sáng.”

      Sáng sớm nhìn thấy An Hân, tâm tình Liễu Quý Bạch vô cùng khoái trá, mặt hơi hơi lên ý cười.

      “Chào buổi sáng ~” (*__*)

      rửa mặt , cháo nấu cũng sắp xong rồi.” Liễu Quý Bạch xong, liền nhét túi công văn vào trong cặp, đứng lên.

      “Được.” Kỳ An Hân rất cam lòng, ngày hôm qua phụ trách hết thảy việc nhà, việc nhà đương nhiên bao gồm nấu cơm, nấu cơm tất nhiên bao gồm nấu điểm tâm, kết quả ngày hôm sau lại để học trưởng tự mình nấu điểm tâm, bản thân quả thực quá thất trách. Nhưng ngày hôm qua nằm cả đêm vẫn ngủ được, lúc nghĩ đến việc dọn trở lại nhà học trưởng, lúc nghĩ mình nằm giường trong nhà học trưởng, nệm của học trưởng, đắp chăn của học trưởng, An Hân liền cảm thấy bản thân có chút tim đập dồn dập, kết quả là có cách nào vào giấc ngủ.

      Lúc hai người đều ngồi trước bàn cơm, An Hân nhìn thấy bàn ngoại trừ cháo, còn có bánh bao lớn nóng hôi hổi thơm ngào ngạt, nhất thời hiểu được Liễu Quý Bạch khôi phục thói quen chạy bộ buổi sáng.

      (ˉ﹃ˉ) An Hân nhìn bánh bao trong chốc lát, quyết định vẫn nên chuyện quan trọng trước, “Học trưởng, chạy bộ ở đâu vậy?”

      “Sao? Chỉ chạy dọc theo ven đường mà thôi.” Liễu Quý Bạch , “ sai biệt lắm chạy đến đoạn ngã rẽ ở khu Nguyệt Đàn quay trở về.”

      “Vậy… Bắt đầu từ ngày mai tôi chạy cùng với có được ?” An Hân chờ mong hỏi.

      Liễu Quý Bạch trước đó nhìn thấy An Hân vẫn chảy nước bọt liên tục nhìn bánh bao, trong lòng buồn cười, ràng để cả đĩa bánh bao trước mặt cậu, chẳng lẽ chỉ là muốn cho cậu nhìn xem rồi chảy nước bọt sao, bất quá để An Hân chạy bộ cùng với , sao mà nghe thế nào cũng thấy là ý kiến hay. Vì thế Liễu Quý Bạch : “Được.”

      An Hân thấy Liễu Quý Bạch cười, vội vàng giải thích để che giấu tâm tư của mình, “Từ khi tôi trở thành biên tập chuyên nghiệp, vẫn luôn ở nhà, gần đây lại mập lên ít, đặc biệt có cảm giác bụng tôi bự hẳn lên, hẳn là phải ra ngoài rèn luyện thân thể nhiều chút…”

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch , “Buổi sáng 6h30 tôi , nếu cậu có thể dậy là được.”

      “Có thể! Tôi nhất định có thể dậy!” An Hân vội vàng .

      “Cậu quá gầy, bất quá mập giả tạo cũng tốt, chạy bộ buổi sáng là ý kiến hay.” Liễu Quý Bạch xoa xoa đầu An Hân, “Ăn bánh bao .”

      “Vâng!”

      Lúc An Hân vẻ mặt hạnh phúc cắn bánh bao thịt, Liễu Quý Bạch ăn xong.

      “Cậu từ từ ăn, tôi làm.” Liễu Quý Bạch vỗ vỗ đầu An Hân, cầm cặp đựng công văn liền ra cửa.

      An Hân vội vàng đút ngụm cháo vào miệng, nhanh chóng nuốt miếng bánh bao còn trong miệng vào, vội vàng đứng lên chạy đuổi theo ra cửa. Liễu Quý Bạch mở cửa ra ngoài, cậu liền đứng ở cửa : “ đường cẩn thận…” (0v.0) Khóe miệng còn dính hạt cơm.

      “Dính cơm kìa.” Liễu Quý Bạch cười , giơ tay lấy hạt cơm dính bên khóe miệng của cậu xuống, nhét vào miệng mình rồi ăn luôn. Sau đó vẻ mặt tự nhiên : “ thể lãng phí lương thực.”

      (0v0) Ngốc luôn…

      Mãi đến khi Liễu Quý Bạch vẫy tay chào rồi xuống lầu rồi, An Hân còn ngây người đứng ở cửa, học trưởng vừa mới làm gì….

      !( ̄口 ̄)! Mèn, mèn ơi!!! Cậu cư nhiên miệng dính cơm còn chạy lại đây, học trưởng cư nhiên còn ăn hạt cơm kia!!

      An Hân nhanh chóng đóng cửa lại, che khuôn mặt nóng bừng, lại nghĩ tới nụ hôn ngoài ý muốn ở ngoài cửa ngày hôm qua p(///.\\\)q Thân thể An Hân dựa vào cửa từ từ trượt xuống.

      biết trong chén của học trưởng có hạt cơm thừa nào

      Nghĩ vậy, thân thể trượt xuống của An Hân lập tức dừng lại, cậu vọt cái đứng lên, hỏa tốc chạy về hướng bàn cơm…

      Nếu hành động Liễu Quý Bạch nhặt hạt cơm dính miệng cậu ăn có thể là khiêu khích như có như , như vậy hành động này của An Hân thể nghi ngờ có thể là trong lòng tràn đầy chờ mong… ăn cơm thừa!

      Vì thế, Liễu Quý Bạch tâm tình tốt làm, An Hân ở nhà điên trận rốt cục cũng khôi phục bình thường. Cậu ăn điểm tâm xong rửa bát, lòng tràn đầy niềm vui chào hỏi đám Tiểu Tiên rồi trở về phòng ôm máy tính.

      Vừa đăng nhập QQ, biểu tượng ở góc phải màn hình điên cuồng chớp động, QQ của An Hân cơ hồ bị buzz đến sắp bùng nổ. Chờ cậu mở đám tin nhắn ra xem, kết quả tất cả đều là thành viên tổ kịch [Bạch Dược mộng du vào xưởng chế thuốc], tựa hồ mọi người đều liên hợp oanh tạc cậu…

      Bởi vì từ đạo diễn biên kịch đến tất cả các CV tham diễn, mọi người đều nhắn lại là: An Thần Hoàn tiểu thỏ tử, nếu giao tổ kịch liền ‘luân bạo’ tiểu cúc hoa cậu! (╰ _ ╯)

      Chỉ có Amoxicillin thoáng có chút khác biệt…

      [Amoxicillin]: Trong vòng 3 ngày giao hoặc là giao hoa cúc, hai chọn !

      đống tin offline hung hãn này, khiến An Hân cảm thấy cả người chấn động, trận rợn ga dà đánh úp tới, vội vàng nhắn cho Amoxicillin.

      [An Thần Hoàn]: Chủ nhóm đại nhân…

      May mắn Amoxicillin online, lập tức trả lời.

      [Amoxicillin]: Tiểu An Tử, hai ngày online là muốn tránh giao phải ?

      [An Thần Hoàn]: , phải, hai ngày trước tôi vẫn bị vây trong trạng thái chuyển nhà–ing, tương đối bận rộn nên thường login, lúc tôi online đúng lúc mọi người lại có ở đó, nên bỏ lỡ…

      [Amoxicillin]: Lần đầu tiên ghi H tâm lý nhất định có chút chướng ngại, bọn này cũng có thể hiểu được, bất quá sinh nhật của Tiểu Bạch càng ngày càng gần, nếu giao cho hậu kỳ kịp nữa. tại toàn tổ kịch chỉ có mình cậu còn chưa giao thôi đó.

      [An Thần Hoàn]: Đúng, xin lỗi, trong ngày mai tôi nhất định giao.

      [Amoxicillin]: Sờ sờ, có muốn lên YY thử xem hay , bọn này nghe rồi góp ý cho cậu, tốt nhất thu lần liền qua được.

      [An Thần Hoàn]: Vẫn là bỏ …. Tôi tập trung ghi !

      (///.\\\) Lục H đủ 囧 rồi, lần đầu tiên An Hân nhìn thấy đoạn kịch bản chỉ có rên rỉ kia hỗn độn trong gió rồi, bảo cậu thu trước mặt người khác, cậu kham nổi.

      Amoxicillin biết An Hân da mặt mỏng, cho nên cũng miễn cưỡng cậu.

      [Amoxicillin]: Vậy được rồi, đúng rồi, đạo diễn cậu có mấy câu cần phải thu lại, tôi gởi lời kịch cần thu lại cho cậu, cậu nhanh chóng thu liền cho tôi. hiệu Khái Suyễn Hoàn (thuốc ho) đều tìm được rồi, nhưng phải làm hậu kỳ.

      [An Thần Hoàn]: Được, được…

      An Hân nhanh chóng dựa theo lời Amoxicillin thu lại những đoạn quan trọng rồi gởi cho , An Hân nhìn đoạn lời kịch cuối cùng của Tiểu Cúc Thỏ mà rối rắm vô cùng. Ngoại trừ những đoạn rên rỉ, mấy câu còn lại đều khiến cậu cảm thấy đỏ mặt, loại lời kịch này, cho dù làm ‘chuyện đó’ cũng tuyệt đối nên lời!!!

      = 皿 = Cái gì là ‘A! , đừng, vào được!’, cái gì là ‘ được, a! Người ta hỏng mất ~’… Còn phải dùng ngữ khí làm nũng, làm nũng em mấy người!!! Loại lời kịch này cho dù dán thêm cho cậu 10 lớp da mặt cậu cũng đọc được a a a!!!

      thực tế, ngày trước khi Đinh Mão trở về cậu thu đến đoạn cuối cùng này. Tuy rằng mấy ngày hôm nay dọn đến dọn bận rộn chút, nhưng vẫn giao kỳ là do An Hân trốn tránh.

      Tỷ như tại, sau khi cậu lại nhìn kịch bản lần, cư nhiên đột nhiên nhớ đến việc viết giùm học trưởng bức thư đặc biệt kia, cho nên lại lạch bạch chạy ngồi suy nghĩ câu từ, còn mỹ kỳ danh viết là: (╰_╯)╯ Phải hoàn thành nhiệm vụ của học trưởng trước!

      Lúc An Hân dọn cũng mang giáo trình Giáp Cốt văn năm đó theo, tại cũng chỉ có thể viết trước phần bằng văn tự đại, đến lúc đó trở về lấy sách rồi đối chiếu rồi chỉnh sửa lại. Bởi vậy, nhất định phải về nhà chuyến, An Hân nhớ đến chìa khóa của mình sớm rơi xuống cống thoát nước rồi, lại trở nên sầu khổ. Giờ phải tìm thợ khóa phá cửa, còn phải mua khóa mới…

      Thời gian trôi qua dưới 1 tháng, Ngụy Hào khẳng định xuất ở nhà cậu, An Hân cũng thoáng an tâm, nhưng nhớ tới Ngụy Hào, cuối cùng vẫn khiến cậu rất thoải mái. Mặc kệ chìa khóa có ném hay , kỳ đều phải đổi khóa, cậu cũng muốn tìm Ngụy Hào đòi chìa khóa lại.

      Kỳ khi đó An Hân từ nhà mình dọn ra ngoài, là sợ Ngụy Hào giống như trước kia chạy đến dưới lầu nhà cậu cầu xin cậu tha thứ, An Hân biết bản thân dễ mềm lòng, sợ hãi tựa như trước kia luyến tiếc ta đứng ở dưới quá vất vả liền cho ta lên; Hai là An Hân cảm thấy bản thân và Ngụy Hào cùng chỗ đều có gì tốt cho cả hai, mà Ngụy Hào đối với Hà Nhiên tựa như động tâm, Hà Nhiên lại thích Ngụy Hào như vậy, cậu rời kỳ là lựa chọn tốt nhất, như vậy nếu rời khỏi nên rời khỏi triệt để chút, mấy năm nay vương vấn dứt, phân phân hợp hợp với Ngụy Hào sở khanh cậu chịu đủ rồi; Cuối cùng, cậu rất muốn chuyển đến nơi khác, có lẽ tâm tình cũng có thể thay đổi, còn giống như trước kia, hối tiếc đau buồn, thương tâm khổ sở.

      Nhớ đến việc cuối cùng cư nhiên còn bị Ngụy Hào tát cho cái, An Hân tức giận nghĩ, quả nhiên là tên ‘nam phát xuân tiện nhân’! (╰ a ╯), Ngụy gia phải mở nhà xuất bản sao! Cậu nhất định phải viết thành cấp bậc đại thần, sau đó đến nhà xuất bản khác bán bản thảo!

      Loại quyết tâm tuyệt đối phải sống tốt hơn Ngụy Hào này, khiến An Hân đột nhiên tràn ngập sức mạnh. Nương theo cảm giác, An Hân mở file truyện ra, lấy tốc độ của ngựa thần mà gõ chữ cho đến tận trưa, mãi đến khi Liễu Quý Bạch gọi điện thoại cho cậu, cậu mới phát mình đói đến nỗi ngực dán vào lưng, đường còn mơ hồ có cảm giác trôi nổi.

      Liễu Quý Bạch là giữa trưa rảnh rỗi, nhưng vẫn nghĩ tới việc gọi điện thoại cho An Hân. Trong tủ lạnh còn có ít đồ ăn thừa và nồi canh, bởi vì cả ngày hôm qua Liễu Quý Bạch đều cùng An Hân ăn ở bên ngoài, cho nên đây là thức ăn tối hôm trước còn dư. An Hân cầm lên ngửi, có mùi khác thường, đáng tiếc cơm thừa được nấu thành cháo buổi sáng, An Hân còn lựa chọn, chung quanh tìm kiếm phen, tìm được gói mì ăn liền, lập tức nấu lên nhét đầy bụng, còn quên cảm thán mì nhà học trưởng ăn ngon như vậy.

      (#^)v^)

      Buổi chiều, An Hân nhìn nhìn tiểu thuyết trinh thám [Chiếc áo đỏ bị treo] có gần 20 vạn chữ bản thảo, khá là dư dả rồi, vì thế quyết định đăng truyện này lên! Trong chuyên mục bên dưới của [Từng Ái Phi Ái], Hủ Nhi Mặc Tư từ comment phỏng đoán hung thủ trong mỗi chương trở thành ngẫu nhiên xuất cái, đối với việc truyện này chỉ là ngôn tình bình thường biểu đạt thất vọng mà ngôn ngữ thể diễn tả thành lời.

      An Hân đăng hố mới lên, nhanh chóng trả lời từng comment, hơn nữa với Hủ Nhi Mặc Tư, hố mới của cậu hơn kém là truyện trinh thám!

      Sau khi đăng hố mới xong, An Hân có chút chờ mong ngừng ấn refresh giao diện bình luận, hy vọng có thể gặp được Hủ Nhi Mặc Tư đến trao đổi trực diện lần, đáng tiếc biết có phải bởi vì thời điểm này phải là thời gian Hủ Nhi Mặc Tư thường online, hay là Hủ Nhi Mặc Tư tức giận cậu mà bỏ hay , An Hân ngồi canh cả buổi, hố mới vẫn xuất commnet nào, mà hố cũ cũng thấy thân ảnh của Hủ Nhi Mặc Tư.

      Bất quá, qua lần này, An hân vẫn có chút thu hoạch, chính là cậu thu được thư riêng từ quản lý – Cư nhiên có biên tập đồng ý ký hợp đồng với truyện của cậu!

      Trước kia An Hân biết khi Tấn Giang ký hợp đồng ký hẳn 5 năm, cho nên cậu có chút do dựt, dù sao ở đây truyện trinh thám phải truyện hot. Bất quá thực tế, truyện trinh thám trong giới truyện mạng cơ bản cũng quá nổi tiếng, đại thần phần lớn đều trực tiếp tìm nhà xuất bản, mà bé tiểu trong suốt như cậu, phần lớn càng thích đóng góp cho các tạp chí mà thôi.

      Bởi vì An Hân muốn cẩn thận suy xét chút, cho nên cũng lập tức liên hệ với biên tập. Lúc ăn cơm còn bắt đầu thảo luận với Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch đề nghị bằng cậu liên hệ với biên tập trước thử xem, xem thử hợp đồng và đãi ngộ rồi hãy cẩn thận suy xét lại. An Hân cảm thấy hợp lý, cho nên cũng tiếp tục rối rắm đề tài này nữa.

      tại nhớ đến Ngụy Hào, An Hân còn cảm thấy đặc biệt khổ sở nữa, ngược lại khó chịu lại chiếm nhiều hơn ba phần. Bất quá tuy rằng cậu kỳ có thể dọn trở về nhà mình, nhưng vừa nghĩ đến việc có thể ở lại nhà của học trưởng, An Hân liền lập tức từ bỏ suy nghĩ lúc trước của mình.

      (.0ˇ_ˇ0.) Ở thêm thời gian nữa tốt hơn, dù sao học trưởng bảo cậu dọn tới, nên chờ đến khi học trưởng đuổi cậu cậu mới cuốn gói rời là được rồi. Ừm, thể cuốn chăn , bởi vì đó là của học trưởng… Mặc dù cậu quả rất muốn cuốn .

      An Hân nhìn nhìn Liễu Quý Bạch, “Học trưởng, ngày mai tôi về nhà chuyến, lấy giáo trình Giáp Cốt văn về đây, thuận tiện lấy thêm ít quần áo.”

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch nghĩ nghĩ, lại sửa lời: “Cuối tuần , tôi với cậu.”

      “A, được.” Tuy rằng An Hân muốn làm phiền Liễu Quý Bạch, nhưng nếu có thể cùng với học trưởng tự nhiên là tốt nhất! ( ̄▽ ̄)

      An Hân nghĩ, vậy ngày mai… Vẫn nên thu cho xong đoạn ghi kia mới được. Nếu còn kéo dài, Amoxicillin bọn họ khẳng định giết cậu TAT.

      An Hân nghĩ Ngụy Hào đến nhà cậu nữa, nhưng tại thời điểm cuậ nghĩ như vậy, Ngụy Hào vừa lúc ủ rũ vào trước cửa nhà cậu. Ngày hôm qua Ngụy Hào kiềm chế lửa giận bị Đinh Mão hung hăng cười nhạo phen, lại chỉ đạt được tin tức An Hân ở cùng chỗ với người khác, mà chuyện ta muốn biết Đinh Mão lại cho dù chữ, là làm người ta lửa giận phừng phừng!

      Ngụy Hào nhìn cánh cửa gỗ có chút cũ kỹ trước nhà An Hân, trong lòng có chút khẩn trương cắm cái chìa khóa bị ta siết đến nóng lên, sau khi phát có thể mở cửa mới thở phào hơi. Nhưng khi nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, trong phòng im lặng chút hơi người. ta rốt cục khổ sở ngồi xổm xuống, An Hân, em cùng chỗ với người khác sao…

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /43/. kiện ghi (Thượng)

      Hôm nay, chuông báo thức vừa mới vang, An Hân lập tức mở mắt, trong lòng kích động, trong khoảnh khắc từ hình thức ngáy ngủ chuyển thành hình thức sắc bén.

      Sao lại là hình thức sắc bén? Xin nhìn vào động tác của cậu mà phân tích và lý giải…

      Lại , lúc An Tiểu Thỏ mở hai mắt ràng hoàn toàn chút buồn ngủ, tựa như có dòng nước xiết chạy dọc theo lồng ngực, thúc giục tứ chi bách hài của cậu đều rục rịch bất an, chuông cảnh báo trong lòng mãnh liệt vang lên: Ngao ngao! Nên dậy thôi!! O(*≧▽≦)ツ

      chậm mà xảy ra nhanh, An Tiểu Thỏ lấy tư thế cá chép xoay người xinh đẹp đột ngột xốc chăn lên, tâm tình kích động có sức mạnh lớn, thậm chí quăng luôn cả gối ôm hình người đặt bên cạnh ra ngoài (╰ _ ╯).

      An Tiểu Thỏ bất chấp việc này, dòng nước xiết trong ngực còn thúc đẩy cậu chống lấy thành giường, động thân nhảy xuống, sau đó dùng động tác thỏ con nhảy nhót dễ dàng đáp lên dép lê đặt ở cạnh giường. Chân vừa chạm, An Tiểu Thỏ chút lơi lỏng, hơi ngửa người ra phía sau ngồi mép giường, đột nhiên hai tay dùng động tác thể tin được lưu loát cởi đồng thời quần lẫn áo ngủ người ra, xoay eo cầm lên quần áo vận động để ở bên giường, lần nữa lấy tốc độ sét đánh kịp bịt tai dưới mặc cùng lúc.

      Khi chuông báo thức vang lên tiếng cuối cùng, thấy An Tiểu Thỏ tựa như con bạch dương ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ đứng bên giường (╰ _ ╯)╯, quần áo mặc xong, trần ai lạc định. Toàn bộ động tác khiến người ta vừa nhìn liền thể ca ngợi, quá sức tuyệt vời~!

      Chẳng qua…

      →_→ Bạch dương cái gì, kỳ còn bằng thẳng ra là con thỏ, có vẻ càng thích hợp hơn ~

      Bởi vì An Hân sợ mình dậy nổi cho nên mới đặt chuông báo thức lúc 6h, An Hân mở cửa ra thành cái khe , thò đầu ra ngoài xem xét, lúc này trời sáng hẳn, ánh nắng chiếu ban công, nhóm Tiểu Tiên đón Thái Dương… Mới 6h mà thôi, Liễu Quý Bạch hẳn là còn chưa dậy, trong phòng khách an tĩnh đến mức có thể nghe thấy được thanh hô hấp của mình.

      An Thân thở ra hơi dài, dạo vòng trong phòng khách, có chút chờ mong áp sát vào cửa phòng ngủ của Liễu Quý Bạch nghe ngóng nửa ngày, nhưng biết có phải là do ván cửa quá dày hay là do Liễu Quý Bạch chưa dậy, An Hân chẳng nghe được chút thanh nào. Càu nhàu trong chốc lát, An Hân mới lê bước trở về phòng của mình, trước khi đóng cửa phòng, cậu lại đầy chờ mong mà nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Liễu Quý Bạch thêm lúc. Đáng tiếc Liễu Quý Bạch vẫn ra, mà ván cửa phòng vẫn thể bị nhìn thấu.

      Nhưng mặc kệ như thế nào, lúc nữa là có thể chạy bộ buổi sáng với Liễu Quý Bạch, An Hân giơ tay ôm lấy gối ôm in hình Bạch Dược ở giường vào trong ngực, cùng nhau ngã lăn ra giường, vẻ mặt hạnh phúc cọ rồi lại cọ.

      giường được lót 2 lớp nệm mềm mềm lúc này vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp, An Hân ngửi thấy mùi quen thuộc, ôm gối ôm Bạch Dược nằm giường lăn qua lăn lại, mơ mơ màng màng cư nhiên lại ngủ mất, loáng thoáng còn mơ thấy mình và Liễu Quý Bạch cười cười cùng nhau chạy bộ (ˉ﹃ˉ)zzzz…

      Liễu Quý Bạch mặc đồ xong, hơn nửa ngày vẫn nghe tiếng An Hân, gọi thử tiếng cũng thấy phản ứng, kết quả vừa mở cửa ra nhìn vào chính là tình cảnh như . Liễu Quý Bạch thấy cậu ngủ rất ngon, vốn nghĩ cậu , nhưng lại nhìn thấy cậu mặc đồ thể thao vào rồi, liền đứng ở bên cạnh giường cậu, bắt đầu do dự.

      Lúc này An Hân biết mơ thấy cái gì, đột nhiên ôm gối ôm Bạch Dược lăn ra bên ngoài vòng, vừa mơ màng : “Tui cũng muốn ăn, tui cũng muốn ăn…”

      Liễu Quý Bạch nhìn mà trong lòng kinh hãi, sợ cậu trực tiếp lăn xuống giường liền vội vàng ngồi xổm xuống đón cậu. Nhưng biết có phải An Hân sớm lăn thành thói quen hay , mặt đưa ra ngoài lại vừa vặn ngừng ở ngay mép giường, tay rũ xuống, gối ôm liền rơi vào trong lòng Liễu Quý Bạch. Liễu Quý Bạch kéo gối ôm ra, nhìn thấy cậu nằm như vậy vẫn cảm thấy rất nguy hiểm. Dứt khoát lại gần nhàng ôm lấy cậu vào lòng, dịch vào bên trong chút.

      Kỳ An Hân vốn ngủ cũng sâu, đột nhiên bị người ta nhích phát liền tỉnh, cậu vừa mở mắt, thấy Liễu Quý Bạch đè người mình, tay nắm lấy cổ tay cậu, tay khác ôm eo cậu… Hai người bốn mắt nhìn nhau, tư thế này, An Hân thể nghĩ lệch hướng, nhưng mà quá nhanh quá đột ngột, đầu óc cậu lập tức biến thành bãi bùn, khẩn trương đến mức chuyện cũng biến thành lắp: “Học, học, học, học trưởng, , , … Chúng, chúng, chúng ta phải muốn chạy bộ sao…?”

      = =!

      Liễu Quý Bạch dự đoán được An Hân đột nhiên tỉnh lại, cũng có chút kinh ngạc, nhìn cậu khẩn trương, vội vàng thẳng người đứng lên, : “Đúng là muốn chạy bộ, nhưng mãi cậu vẫn ra, tôi mới vào nhìn xem. Nhìn thấy cậu ngủ say quá, tôi sợ cậu ngã từ giường xuống cho nên mới nhích cậu vào trong chút.”

      ràng là , nhưng Liễu Quý Bạch lại phát giác cách chuyện này nghe thế nào cũng thấy như là bản thân nổi lên tà niệm sau đó tìm cớ biện hộ vậy.

      Bởi vì An Hân lăn lộn quá dữ dội, đồ thể thao bị chà đạp đến cuốn hết cả lên, lộ ra mảng bụng nho trắng bóc. Thần sắc Liễu Quý Bạch bỗng nhiên có chút quỷ dị, như có chút đỏ lên, quay đầu sang bên, khụ tiếng rồi tiếp: “Tôi rửa mặt, cậu dậy ra ngoài .”

      Nhìn Liễu Quý Bạch ra ngoài, trái tim An Hân vẫn còn đập dồn dập ngừng, vừa rồi… Vừa rồi cậu còn tưởng rằng… (# 。#)

      An Hân bình phục tâm tình, vội vàng đứng lên sửa sang lại quần áo rồi đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Liễu Quý Bạch ở bên ngoài chờ cậu liền lập tức khôi phực lại khuôn mặt tươi cười tràn ngập chờ mong trước đó. (# ̄▽ ̄#)

      Cậu như cơn gió chạy vào WC rửa mặt, sau đó nhảy lưng tưng mang giày vào, lạch bạch theo Liễu Quý Bạch xuống lầu. Tay trong tay xuống lầu trở thành hình thức cố định của hai người, chỉ là Liễu Quý Bạch bên kia vẫn mãi quên được hình ảnh cái bụng trắng mềm kia, mãi đến khi ra hàng hiên bị gió lạnh thổi cái, mới rốt cục khôi phục lý trí.

      Hôm nay sau khi chạy bộ cùng với Liễu Quý Bạch, nghĩ dù sao hai người đều ra ngoài, bọn họ liền quyết định ăn điểm tâm bên ngoài rồi mới trở về. Liễu Quý Bạch thích ăn rau thơm, vừa vặn An Hân lại ăn. An Hân liền gắp hết rau thơm của mình cho Liễu Quý Bạch, kết quả là mớ rau thơm này đổi trở về miếng thịt. (# ̄▽ ̄#)

      Hôm nay An Hân tựa như sạc đầy điện, Liễu Quý Bạch rồi, cậu rốt cục hạ quyết tâm thu cho xong đoạn lời kích cuối cùng của Tiểu Cúc Thỏ kia. Trước đó cậu cũng từng nghe vài đoạn kịch ngắn có đoạn H, nhưng đến chính mình, lại chỉ lo mặt đỏ tai hồng, căn bản thể nào đọc cho lưu loát được. Cuối cùng tuy rằng miễn cưỡng tranh thủ trước buổi trưa thu được phần xem như tạm được đem giao, nhưng lập tức bị Ngũ Thạch Tán đánh trở về nguyên hình, còn bị túm luôn lên YY.

      [Ngũ Thạch Tán] độc miệng : “Tiểu An Tử, những phần khác căn bản tôi đưa cho hậu kỳ sama rồi, nhưng mà đoạn H kia hoàn toàn được, đó là H đó, phải A phải B phải C lại càng phải là ABC đâu… Cậu cứ bình tĩnh đọc ra như vậy, bọn này nghĩ Tiểu Bạch là sửa ống nước đó!”

      An Hân vẫn dám chuyện trực tiếp YY, vì thế vẫn là ra sức gõ chữ.

      [An Thần Hoàn]:囧… Sửa ống nước…

      [Ngũ Thạch Tán] lại dịu giọng: “Ngoan, phải thu lại toàn bộ.”

      [An Thần Hoàn]: (0ˇ_ˇ0.) Hoàn toàn được sao…

      ]Ngũ Thạch Tán] kiên quyết : “Hoàn toàn được.”

      [An Thần Hoàn]: ┭┮﹏┭┮.

      [Ngũ Thạch Tán] : “Xoa đầu, ngoan, bằng tại liền PIA trường chút , tôi cảm giác cho cậu biết.”

      Sinh nhật của Bạch Dược đại thần càng ngày càng gần, nếu giao khẳng định khiến tổ kịch làm kịp. An Hân luôn mãi do dự, cuối cùng vẫn đáp ứng.

      [An Thần Hoàn]: Được rồi…

      Tuy rằng đáp ứng như vậy, nhưng An Hân vẫn cảm thấy có chút chột dạ, cậu chạy đến phòng khách nhìn vòng, lúc này mới là qua buổi trưa, mà Bích Lạc Thiên có cung cấp cơm trưa, nên buổi trưa Liễu Quý Bạch thường trở về. Hơn nữa lúc này hẳn là ăn xong rồi, Liễu Quý Bạch trước nay đều trở về vào buổi trưa, tại khẳng định cũng trở về. Mà lúc này đến 6h chiều Liễu Quý Bạch tan tầm còn hơn 5 tiếng, theo lý mà hẳn là có thể thu xong rồi.

      Bất quá vì suy xét đến vấn đề an toàn, An Hân vẫn gọi điện thoại cho Liễu Quý Bạch.

      “Alô? An Hân?”

      “Vâng ~” An Hân vui vẻ đáp lại. (*^__^*)

      “Có chuyện gì vậy?” Liễu Quý Bạch kỳ quái hỏi, bởi vì An Hân rất ít khi gọi điện thoại cho , đặc biệt là lúc làm, thậm chí chưa bao giờ gởi tin QQ cho , là sợ quấy rầy làm việc.

      An Hân hỏi: “Học trưởng buổi chiều mấy giờ tan tầm?”

      “6h, tôi vốn với cậu rồi mà.” Liễu Quý Bạch vốn định đến phòng kỹ thuật lấy máy tính bản mới được đưa đến, An Hân gọi điện tới liền xoay người trở lại văn phòng mình.

      “Hôm nay có tan tầm sớm ?” An Hân yên lòng hỏi, “Ý của tôi là khi nào trở về?”

      “Hẳn là cũng giống như bình thường.” Liễu Quý Bạch : “Nếu kẹt xe khoảng 6h30 là có thể về đến nhà. Hôm nay có việc gì, nếu cần mua gì tôi có thể về sớm chút đón cậu, chúng ta cùng mua.”

      , cần, ngày hôm qua mua rất nhiều đồ ăn về, đủ cho hôm nay rồi.” An Hân vội vàng : “Ha ha, vậy tôi quấy rầy . cứ tan tầm bình thường, chậm rãi trở về, tôi nấu sẵn cơm chờ .”

      Liễu Quý Bạch giật mình, có chút ngọt ngào, “Ừm.” ( ̄ v  ̄)

      “Vậy tôi cúp máy nha.”

      “Ừm.”

      “Buổi tối gặp ~”

      “Buổi tối gặp.”

      Nghe được thanh cúp máy, Liễu Quý Bạch nửa ngày mới tắt điện thoại, nhìn chằm chằm di động nửa ngày, An Hân gọi điện thoại đến đây kỳ căn bản bất cứ chuyện gì đáng kể, chẳng lẽ An Hân cũng có ý với , bởi vì trưa hôm nay gọi điện thoại cho cậu, cho nên cậu liền tự mình gọi đến? (# ̄ –  ̄#)

      Mà bên kia, An Hân cúp điện thoại xong rốt cục cũng an tâm. Nhưng lúc cậu chạy về lên YY mới phát , trong kênh hình như nhiều thêm mớ người, mà những người này hình như chỉ có vài người là treo nick (*) mà thôi…

      (*) Nguyên văn là quải thi, ý là treo nick ở đó, còn người ở.

      [An Thần Hoàn]: Có người đến à?

      [Ngũ Thạch Tán]: “Ớ… có, cậu nhìn lầm rồi.”

      [An Thần Hoàn]: Hở? phải đâu, tôi nhớ vừa rồi giữa nick của chúng ta chỉ có người, tại thành 2…

      [Ngũ Thạch Tán]: “… Là tới treo nick thôi, người rồi.”

      [An Thần Hoàn]: Nhưng tôi cảm giác ngoại trừ cái này còn thêm vài cái nữa…

      [Ngũ Thạch Tán]: “Khụ… Đều là treo nick đó.”

      [An Thần Hoàn]: ~__~ Chúng ta tìm phòng có người ? Vạn nhất mấy ấy đột nhiên trở lại làm sao?

      [Ngũ Thạch Tán]: “ đâu, cậu chẳng qua là PIA đoạn H kết cục thôi, đâu phải H đâu, đừng sợ đừng sợ.”

      [An Thần Hoàn]: ~__~ Tôi ngại! A, xem, lại thêm người!!

      Ngũ Thạch Tán vừa muốn an ủi An Hân rằng đều là treo nick đó mà thôi, nhưng mà cái tên vừa mới đến ràng giống như những người khác là nhận được tin tức bên trong mới đến, mà là rảnh rỗi đến đau trứng, vừa vặn thấy nhiều người nên lại đây giúp vui…

      [Tử Tiểu Nguyệt Vu]: “Nhiều người vậy, có hoạt động sao? Có hoạt động sao? A, tiểu hậu cung nhà tôi cũng ở đây nè.”

      [Ngũ Thạch Tán]: “Choáng, Tử Mã đại nhân, sao lại tới đây.”

      Ngũ Thạch Tán trong lòng yên lặng : →_→ Quá đúng lúc rồi đó!!!

      [Tử Tiểu Nguyệt Vu]: “Mọi người hôm nay có hoạt động gì sao? Đột nhiên trong nháy mắt có nhiều người đến đây như vậy.”

      ORZ, Ngũ Thạch Tán buồn bực, chuyện này thể , An Hân khẳng định chịu PIA diễn cho xem.

      An Hân phát bản thân thiếu chút nữa bị lừa, khách khí ấn F2 : “ quá đáng, tôi nhiều người mà!! Mấy người đều giả thành thi thể lừa gạt tôi!!”

      [An Thần Hoàn]: (╯ 皿 )╯

      [Tử Tiểu Nguyệt Vu]: “A? Thanh này…”

      [Ngũ Thạch Tán]: “ tệ phải , nhóm bọn này vừa đào ra để thu cho kịch sinh nhật đó.”

      [Tử Tiểu Nguyệt Vu] dừng lại, nhìn nhìn tên An Thần Hoàn, đột nhiên có suy đoán: “An Thần Hoàn?”

      An Hân bị điểm danh, nhanh chóng đáp: “Đây!”

      Lần này [Tử Tiểu Nguyệt Vu] lập tức nhận ra thanh của An Hân, hiểu mà cười : “Hừ hừ, quả nhiên.”

      An Hân chẳng hiểu ra làm sao.

      [An Thần Hoàn]: (⊙_⊙) Cái gì quả nhiên ?

      Lúc này, Tử Tiểu Nguyệt Vu đột nhiên chat riêng với An Hân.

      [Tử Tiểu Nguyệt Vu]: Cậu ta gọi nhóc tới?

      [An Thần Hoàn]: Hả? Ai?

      [Tử Tiểu Nguyệt Vu]: Cậu biết?

      [An Thần Hoàn]: Biết cái gì?

      [Tử Tiểu Nguyệt Vu]: Hắc hắc…

      [An Thần Hoàn]: ???

      [Tử Tiểu Nguyệt Vu]: Tiểu An Tử ngoan, nhanh chóng thu kịch (  ̄▽ ̄), tôi có việc trước.

      Liên hệ với việc Miêu Điều thúc đụng mặt học đệ của Liễu Quý Bạch ở công ty trước đó, lần này Tôn Tiếu Vũ rốt cục hoàn toàn hiểu được, đắc ý cười rộ lên, mở mic trong kênh của nhóm: “Được rồi, chuyện này, tôi trước tiên thông báo chút, ca hội sinh nhật năm nay Bạch Dược nhất định tham gia.”

      xong, Tôn Tiếu Vũ tháo tai nghe xuống, mang theo nụ cười giả tạo kéo cửa ra, sau đó thẳng đến văn phòng Liễu Quý Bạch. Hắc hắc…

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /44/. kiện ghi . (Trung)

      Bình thường mà , kênh cá nhân của CV đều là của chính CV đó, nhưng Bạch Dược lại quá mức khiêm tốn thần bí, mãi đến khi gia nhập Bích Lạc Thiên mới có nhóm và group fan hâm mộ riêng, hơn nữa nhóm fan này nọ đều là do Bích Lạc Thiên thành lập, sau đó lại chọn fan có trách nhiệm có thời gian trong nhóm fan kia ra làm quản lý, ngược lại bản thân Bạch Dược lại hề gia nhập nhóm chính thức nào cả. Chẳng qua bởi vì số lượng fan đông đảo, mà group fan chính thức luôn có các loại tin tức về Bạch Dược, cho nên vẫn đến mức khó cầu.

      Về phần kênh YY, trong số các nick áo cam quản lý bên trong ngoại trừ Bạch Dược đại thần gần như rất ít xuất , là Thần Y người phụ trách kênh YY của Bích Lạc Thiên , người khác là trong những fan kỳ cựu nhất – Đêm Xuân Khổ Đoản. Mà trong những nick áo vàng ngoại trừ người phụ trách việc quản lý group fan của Bích Lạc Thiên , còn lại chính là người phụ trách của các nhóm, group fan khác. Trong tất cả các quản lý của kênh, thần bí nhất chính là cái bạn Tử Mã (*) đại nhân kia.

      (*) Trong kênh YY có xếp cấp bậc thành viên theo màu sắc, biểu tượng đại diện cho mỗi nick là hình cái áo, nam là áo thường, nữ là váy, màu đen là cao nhất (người thành lập kênh), màu cam là cấp bậc quản lý kênh, màu vàng là quản lý phòng con trong kênh, màu tím hình như là khách mời (màu tím tiếng Hán Việt là Tử), xanh lục là thành viên bình thường, xanh lá là khách qua đường :v Bạn Cỏ chỉ nhớ mang máng là thế, biết đúng :v

      Bởi vì lúc mới thành lập kênh, Bạch Dược từng khoác nick áo cam xuất , cho nên ngay từ đầu mọi người biết nick áo tím này phải là Bạch Dược. Mà theo lời của nick áo tím này, khó nhận ra nhất định là người trong Bích Lạc Thiên , hơn nữa còn rất quen thuộc với Bạch Dược, vốn trước kia cũng có người từng hoài nghi đây là nick của Miêu Điều thúc, bất quá sau đó nick áo tím này vừa mở miệng ra chứng minh phải. Nick áo tím này chưa bao giờ phụ trách bất cứ hoạt động nào trong group, chẳng qua thỉnh thoảng lắc lư trong kênh, sách chuyện của Bạch Dược đại thần, cũng có người từng đoán nick áo tím này là CP của Bạch Dược, đáng tiếc lại bị Bạch Dược đại thần ngay trước mặt trực tiếp bày tỏ chướng mắt nick áo tím kia gì đó… ╮(╯_╰)╭ Đương nhiên, Bạch Dược như vậy, nhưng nhóm fan có tin hay lại là chuyện khác. Tuy rằng Bạch Tử (*) CP được ủng hộ nhiều như Bạch Miêu CP, chẳng qua vẫn hề thiếu fan thích CP của bọn họ.

      (*) Là CP của Bạch Dược và Tử Mã đại nhân :v Vậy chẳng hóa ra là Liễu Quý Bạch vs Tôn Tiếu Vũ sao? :))))

      tóm lại, nick áo tím kia đến tột cùng là người nào, vẫn chỉ là các loại phán đoán, chỉ là có việc thể nghi ngờ, Tử Mã đại nhân Bạch Dược đến, Bạch Dược nhất định đến.

      Tôn Tiếu Vũ vừa mới , mục bình luận trong kênh liền nhảy lên loạt ngôn ngữ kích động bàn về việc Bạch Dược tham gia hội mừng sinh nhật lần này, mọi người hào hứng chạy lan truyền tin tức này.

      [Vitamin E]: Là sao! Là sao!

      [Mễ hôn sa]: Tử Mã đại nhân, tui !!! Vì tin tức này, tui quyết định lập tức tìm nơi nương tự nhóm Bạch Tử CP!!

      [Kim sang dược]: Thần của tui ơi! Mỗi năm lần rốt cục có thể gặp được rồi!! o(*////▽////*)q

      [Bạch gia hắc]: Trùi ui! Tử Mã đại nhân gì!! Tin tức lớn, QQ, YY, Weibo, bất cứ nhóm fan nào cũng thể thiếu!

      [Hắc ngọc đoạn tục cao]: Weibo @ tui cái nha, tui share !

      [Penixilin]: Cuhts nữa tui thay đổi thông báo của nhóm.



      Rất nhanh trong nhóm ‘Chúng ta thích uống thuốc’ lập tức liền nổ nồi.

      [Bạch gia hắc]: Căn cứ vào nguồn tin tức đáng tin cậy, Tiểu Bạch đến tham gia hội sinh nhật.

      [Cái phiến]: ⊙o⊙!! Tin tức có đáng tin ?

      [Tả lập đình]: Ây dô, Tiểu Cúc Trưởng ~ Tin tức thực đáng tin cậy nha, là Tử Tiểu Nguyệt Vu tự mình đó.

      [Tiểu sài hồ khỏa lạp]: Hắt xì ~ Ngao ngao ngao!! Tiểu Khắc!!

      [Khắc cảm mẫn]: Ắt chìu ~ o≥▽≤o Tui đây!!! Nghe rồi nghe rồi!!

      (*) Tiểu sài hồ khỏa lạp và Khắc cảm mẫn đều là thuốc trị cảm, nóng.

      [Vitamin A]: A!!! nhìn thấy ! Nhìn thấy ! Nhìn thấy !!!!

      [Vitamin D]: A bình tĩnh, bình tĩnh! ╰( ̄ω ̄o)

      [Vitamin A]: Vâng, ông xã đại nhân!

      [Cái phiến]: = 口 = Oát đờ phắc! Tả Tả sao ông lại xuất !

      [Tả lập đình]: (*^__^*) Nhìn thấy Cúc Trưởng là tiểu hoa cúc của tui lập tức thân.

      [Cái phiến]: ***!!╰(‘□′)╯

      [Tả lập đình]: Văn minh! Cúc Trưởng, chú ý văn minh! Muốn cứ quay cuồn mà , bé trâu ~!

      [Cái phiến]: 凸-皿-凸

      [Vitamin A]: A a a a a, Tiểu Bạch tới dự hội sinh nhật đó, bảo em bình tĩnh như thế nào!! (╯- 皿 -)╯╧╧

      [Vitamin D]: Nhanh chóng về nhà đón con cho , phải luyện bài hát đến lúc đó hát cho đại thần nghe.

      [Vitamin A]: Công ty bắt em tăng ca đến ngày mai mới xong lận, ông xã phải chờ em, em muốn song ca với !!!

      [Tả lập đình]: Tiểu Cúc Trưởng, tui cũng muốn song ca bài.

      [Cái phiến]: 凸-皿-凸

      [Vị thống phiến]: o(*////▽////*)q Nghe xong tin tức này, dạ dày hết đau rồi!

      [Tốc hiệu cứu tâm hoàn]: Nghe xong tin tức này, tim đập lại rồi!

      [Bạch gia hắc]: o(*////▽////*)q Nghe xong tin tức này, ban ngày buồn ngủ, buổi tối ngủ thiệt ngon!

      [Hoàn hồn đan]: o(*////▽////*)q Nghe xong tin tức này, nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, nhìn chỗ nọ, sống lại hết rồi!

      [Cos cái phiến]: o(*////▽////*)q Nghe xong tin tức này, u buồn tiêu tán, mảnh tương lai sáng lạn!

      [Cái phiến]: Tả Tả xấu xa!! ╰(‘□′)╯!!



      Phòng trong kênh YY ầm ỹ tựa như nổ nồi, tuy rằng Ngũ Thạch Tán đề nghị đổi kênh, tìm chỗ để PIA đoạn H kia, nhưng mà An Hân chết sống chịu, vì thế Ngũ Thạch Tán đành phải tìm vài đoạn H làm mẫu gởi cho cậu.

      Bởi vì ở nhà mình, lúc An Hân mở máy tháo headphone ra. Nhưng mà trong máy tính vừa truyền ra tiếng thở gấp, cậu liền nhanh chóng cắm heaphone vào lại. ngờ Ngũ Thạch Tán gửi cho cậu tất cả đều là H , hơn nữa toàn bộ đều là của Nhật, tuy rằng cụ thể cái gì An Hân hoàn toàn nghe hiểu, nhưng mà tiếng thở dốc và rên rỉ kia tuyệt đối có cách biệt ngôn ngữ, mới nghe được chốc lát, An Hân cảm thấy lỗ tai nóng đến mức sắp tan chảy luôn. p(///.\\\)q

      An Hân tuy rằng là người từng trải, phải xử nam, nhưng trước đây công việc tương đối bận rộn lại mệt mỏi, Ngụy Hào cũng cho cậu xem phim hoặc nghe loại kịch truyền thanh hài hòa này, chính cậu cũng thích cho nên cũng xem, cũng chưa từng nghe. Trong nước khác biệt với nước ngoài, hoàn cảnh chung luôn cầu các loại hài hòa, bản thương mai được bán công khai đều được kiểm duyệt, chỉ có phần kịch truyền thanh mạng mới có H.

      Chẳng qua An Hân mới gia nhập vào giới này lâu, căn bản chưa nghe được bao nhiêu. Mà loại kịch gần như toàn bộ đều là H này với cậu mà có chút kích thích, nhưng ngoại trừ thẹn thùng đến mức mặt cảm thấy nóng đến sắp phát sốt ra, cậu bỗng nhiên có cảm giác có chút ‘cương’ lên, hơn nữa phía sau cũng có chút cảm giác hư .

      An Hân vội vàng tháo headphone ra dám nghe nữa, trong lòng có chút ngứa, thân thể cũng khô nóng bất an. An Hân có chút bất đắc dĩ nhìn xuống hạ thân, hóa ra chỉ là thanh có thể có hiệu quả cường liệt như vậy (#.#)

      An Hân đối với loại chuyện này trước đến nay cũng phải quá ham thích, cho nên cũng rất ít khi tự mình động thủ. Cậu nghĩ tám phần là do lâu quá chưa làm, mới có thể dễ dàng hưng phấn như vậy.

      Loại chuyện của đàn ông này, nếu ‘cương’ nhất định phải làm chút gì đó, nếu tiếp tục dựng đứng như vậy. An Hân vẻ mặt đỏ bừng, vừa cảm thấy may mắn Liễu Quý Bạch có nhà, nhưng sâu trong lòng lại có chút thất vọng nho . Chẳng qua vừa nghĩ đến bản thân ở trong nhà học trưởng, chính xác là vừa nghĩ đến học trưởng, An Hân liền nhớ đến tiếp xúc thân mật trước đó – Thân thể rắn chắc của học trưởng, còn có cái quần lót màu xanh phồng lên kia… p(////.\\\\)q

      Cái này là có chút khó chịu đến chịu nổi…

      Trong phòng ban đầu còn có chút im lặng, sau đó An Hân dần dần cảm thấy trong đầu nhũn ra thành bãi bùn, đoạn H nghe được lúc nãy cứ quanh quẩn mãi , yết hầu khô ngứa, cậu nhịn được giọng rên rỉ câu: “Ư… A, a… Học trưởng… thoải mái…”

      Hiệu quả phi phàm…

      p ]\\\\\\\\\\\\\\\[ q

      An Hân bên này vừa sung sướng lại vừa rồi rắm, bên kia Liễu Quý Bạch lại hoàn toàn rối rắm.

      Tôn Tiếu Vũ biết nghe được chuyện An Hân trở thành fan của , đuổi mãi theo sau uy hiếp tham gia hội sinh nhật, bằng chuyện là Bạch Dược cho An Hân biết. Ngay từ đầu An Hân là nghe kịch truyền thanh ở nhà , nhưng cũng bỏ lỡ cơ hội thẳng thắn ngay từ đầu. Sau đó An Hân thường với là mình thích Bạch Dược, còn giả vờ thành nhân viên công tác bình thường, lấy đồ lưu niệm của Bạch Dược cho cậu, hơn nữa còn dụ dỗ An Hân giúp viết thư đặc biệt gì đó, tại lại càng khó mà mở miệng . (——ˇ_ˇ——)

      Nhưng mà nếu để người khác cho An Hân biết, như vậy biến thành mình là kẻ lừa dối, An Hân khẳng định tức giận. Nhưng cho dù đáp ứng đến dự hội sinh nhật, Tôn Tiếu Vũ cho An Hân, nhưng lúc đó hai người chỉ cách nhau bức tường, lại là chuyện trực tiếp tại trường, khẳng định bị phát . Liễu Quý Bạch thực rối rắm, chừng tại mà ra cậu cũng tức giận, hơn nữa cái vụ thư đặc biệt kia An Hân viết xong bản nháp, chờ lấy sách Giáp Cốt văn về là có thể dịch ra rồi giao cho bọn Amoxicillin.

      (——ˇ_ˇ——) muốn có…

      “Quý Bạch, tớ nghe cậu dẫn cậu ấy đến kho hành chọn đồ lưu niệm sao, nếu cậu ấy biết cậu chính là Bạch Dược, cậu cậu ấy có lấy mớ đồ lưu niệm đó đập chết cậu nhỉ?” Tôn Tiếu Vũ từ lâu vẫn theo phía sau Liễu Quý Bạch lải nhà lải nhải đến tận văn phòng của , còn chưa có ý định dừng lại.

      = =! Liễu Quý Bạch nhớ ra hình như An Hân có cái ly in hình Bạch Dược lớn, mấy cái khác dễ , chẳng qua nếu là cái ly kia có chút nguy hiểm…

      Tôn Tiếu Vũ thấy Liễu Quý Bạch vẫn giả vờ câm điếc lời nào, càng trở nên khó chịu, theo vào văn phòng, đóng cửa lại rồi đột nhiên : “Cậu phải là thích An Hân đó chứ?”

      Trong lòng Liễu Quý Bạch nhảy dựng, vốn muốn phủ nhận, nhưng trầm mặc trong chốc lát lại thay đổi chủ ý, thẳng thắn thành khẩn : “Ừm.”

      Kỳ bắt đầu từ lúc bản thân khẩn cấp khó dằn nổi mà đưa An Hân về nhà mình, Liễu Quý Bạch liền cảm giác mình đối với cậu ấy còn đơn thuần là học trưởng học đệ nữa, hoặc , kỳ từ trước đó cũng có xu hướng này, chỉ là chính muốn nghĩ sâu hơn mà thôi.

      Lúc này, ngược lại là Tôn Tiếu Vũ bị dọa.

      “Hả?” Tôn Tiếu Vũ dưới chân hụt cái, vốn bởi vì Liễu Quý Bạch vẫn dùng chuyện Lâm Lãng quấn quít mình để trêu chọc, cân nhắc định trả thù chút, ngờ Liễu Quý Bạch cư nhiên thừa nhận: “Cái, cái gì?”

      “Tôi thích cậu ấy.” Liễu Quý Bạch xác định ý nghĩ của mình, càng trở nên bình tĩnh.

      , phải chứ, Quý Bạch cậu…”

      “Hội sinh nhật tôi , cho phép cậu cho An Hân biết, tôi chính là Bạch Dược.” Liễu Quý Bạch hạ kết luận, sau đó đẩy Tôn Tiếu Vũ còn ngây người ra ngoài.

      Lập tức thừa nhận tâm tư của mình như vậy, tựa như dỡ xuống gánh nặng, nhưng lại thể bắt đầu rồi rắm vấn đề khác, chính là An Hân nghĩ như thế nào?

      An Hân và bạn cậu ấy dù sao cũng chia tay, tại đúng là nhân cơ hội cậu trống vắng mà chen vào…

      (——ˇ_ˇ——) đúng, là an ủi trái tim bị tổn thương của cậu.

      An Hân vừa nghe lời lại có chút ngơ ngác như vậy, hẳn là loại rất dễ bẻ cong, lại còn chiêu sát thủ ‘Bạch Dược’ này nữa, nhưng dựa vào việc người ta tin tưởng mình để bẻ cong người ta có phải quá phúc hậu hay ? Nhưng lúc An Hân đối mặt với , kỳ cũng có chút ái muội có phải ? Nhìn thấy lõa thể còn chảy cả máu mũi…!

      Liễu Quý Bạch nghĩ An Hân thích nghe kịch truyền thanh, bằng bắt đầu từ điểm này. Mớ kịch truyền thanh của Bạch Dược ở trong nhà là loại xuất bản giới hạn để kỷ niệm, tuy rằng cũng có đam mỹ, nhưng ràng nhiều bằng đam mỹ võng phối trước giờ… Cũng may trong máy tính ở văn phòng hẳn là có đủ tất cả, ừm, vở kịch đam mỹ mới nhận kia cũng là võng phối. Đúng lúc hôm nay bên tổ kịch vừa gởi thành phẩm đến cho , cũng mang về luôn cho An Hân nghe chút.

      Liễu Quý Bạch copy toàn bộ tất cả các file kịch truyền thanh vào trong laptop vừa mới lấy về, thuận tiện còn tìm thêm vài kịch đam mỹ kinh điển down về. Trước để cậu quen thuộc chút, nếu cậu chán ghét, như vậy bản thân hẳn là có cơ hội! (╰_╯)╯

      Nghĩ đến An Hân giữa trưa gọi điện thoại cho mình, Liễu Quý Bạch nhịn được mà phỏng đoán, có phải An Hân cũng có ý với mình hay , cho nên mới nhớ mình? (# ̄ _  ̄#) Dù sao hôm nay trong công ty có chuyện gì, bằng về nhà xem An Hân.

      Nghĩ như vậy, Liễu Quý Bạch đột nhiên rất muốn lập tức nhìn thấy An Hân. tựa như mây tan gió cuốn thu dọn đồ đạc, lấy laptop và túi hồ sơ bước ra khỏi văn phòng, tâm tình sung sướng chào hỏi trợ lý, xa xa nhìn thấy Tôn Tiếu Vũ vẻ mặt sầu khổ tới lui mấy vòng trong văn phòng của mình. Nếu thang máy nhất định phải ngang cửa văn phòng của Tôn Tiếu Vũ, Liễu Quý Bạch chút cũng muốn nhiều lời với ta, lặng yên chút tiếng động từ cầu thang an toàn bên cạnh thẳng xuống lầu về nhà.

      Vốn là đoạn đường dài, lần này lại càng cảm thấy gần như chỉ là mấy giây đồng hồ mà thôi. Nhưng Liễu Quý Bạch nhanh chóng về nhà, ngay lúc bày ra vẻ bình tĩnh mở cửa cư nhiên lại nghe được trong phòng An Hân truyền ra trận tiếng thở dốc kỳ quái: “Ách… Đừng ~ Mau, nhanh lên, a ~~ Đừng mà, đừng, nơi đó được! A!! Ư ~~~~ thoải mái…”

      Liễu Quý Bạch: ┴┴╰(#╰ 皿╯)╯┴┴

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :