1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Dỗ Đại Thần – Lâm Tịch Ẩn (79c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /35/. Đút cho An tiểu thỏ ăn.

      Ngũ quan con người tương liên với nhau, dây thần kinh cũng vậy, cho nên lúc đụng vào mũi, ngoại trừ cái mũi vừa đau vừa chua xót, tuyến lệ cũng bị kích thích, cũng tự nhiên mà phân bố ra chất lỏng.

      Vì thế, Liễu Quý Bạch ngồi xổm xuống trước mặt An Hân, kéo áo ra, lúc kéo cái tay che mũi của cậu ra, liền nhìn thấy cậu nước mắt và máu mũi cùng nhau tuôn trào mãnh liệt.

      Đáng tiếc nước mắt dễ ngừng, máu mũi khó ngăn. An Hân lại lập tức dùng tay vội vàng che kín mũi, u hỏi: “Học trưởng sao cho tôi biết…”

      “Chưa kịp …” Liễu Quý Bạch xong, giơ tay giúp An Hân lau nước mắt. Nhưng mà Liễu Quý Bạch chú ý bàn tay mình bởi vì lúc nãy kéo tay An Hân qua nên cũng dính vào chút máu của cậu, lúc này vừa lau, mặt An Hân cũng liền dính máu theo… Bộ dáng hoàn toàn là người bị hại mới trốn khỏi trường tai nạn…

      Liễu Quý Bạch nhịn được bật cười ra tiếng.

      An Hân táo bạo: “Học trưởng! cư nhiên còn cười tôi!!” (=0:)

      có.” Liễu Quý Bạch ngoài miệng bình tĩnh xong, nhưng vẻ mặt vẫn mang nét cười.

      “Còn có!!” An Hân che mũi, tức giận xoay người ngồi đưa lưng về phía Liễu Quý Bạch.

      Liễu Quý Bạch cười lắc đầu, đứng dậy rửa sạch máu tay, “Lại đây gột rửa .”

      (.┭┮ˇ﹏ˇ┭┮.)

      An Hân cảm thấy mặt mũi bản thân là ném đến nhà bà ngoại luôn rồi, ngồi xổm bên nhất định đứng dậy, cũng đáp lời.

      Liễu Quý Bạch chỉ có thể lần nữa đến bên cạnh An Hân kéo cậu dậy, lại ngờ An Hân cố chấp vô cùng, lùi sát vào tường sống chết chịu đứng lên. Sau đó Liễu Quý Bạch ngồi xổm bên cạnh cậu, nghiêm mặt : “Tôi cười, là bởi vì tôi cảm thấy rất buồn cười.”

      //(ToT)//~ Còn rất buồn cười nữa chứ…

      An Hân buồn bực.

      ngờ tốt nghiệp nhiều năm như vậy, cậu vẫn y như trước đây, luôn là ngây ngốc như vậy, lớn lên cũng dễ dàng ha…” Liễu Quý Bạch xong, còn giống như cảm khái mà vỗ lên đầu An Hân.

      An Hân trừng mắt, khuôn mặt nhắn phồng ra, chu mỏ với Liễu Quý Bạch, “Học trưởng, troll tôi sao?”

      “Troll cậu? phải đâu, tôi kỳ là muốn khen cậu ấy chứ.” Liễu Quý Bạch am hiểu nhất chính là trong bất cứ tình huống nào trường hợp nào cũng có thể bày ra vẻ ‘mặt than chính trực’, rất khiến người ta tin phục.

      = =

      Bất quá, ràng An Hân thấy được nhiều hơn cho nên vẫn còn có chút hoài nghi, “Khen tôi chỗ nào?”

      “Ngây ngốc rất đáng , khiến người ta thích.” Liễu Quý Bạch .

      mới ngốc mới đáng á!” An Hân bất mãn , “ tôi ngốc cứ , cần an ủi tôi cái gì khiến người ta thích, ai thích kẻ ngốc chứ!”

      “Tôi thích.” Liễu Quý Bạch nhìn An Hân ôn nhu , “Cho nên tôi phải cười cậu ngốc, tôi là cảm thấy cậu rất đáng nên mới cười.”

      Học, học trưởng thích, thích cái gì?

      Trái tim và đại não An Hân trong nháy mắt cơ hồ đồng loạt ngừng hoạt động, bất quá học trưởng chính trực như vậy, biểu tình ngữ khí cũng chính trực như vậy, nhất định là an ủi cậu! Nghĩ thông suốt điểm ấy, An Hân thế này mới vất vả tìm được thanh của bản thân, : “Học, học trưởng logic của là quỷ dị… Bất quá tôi phải đứa ngốc!”

      “Ừ, phải.” Liễu Quý Bạch kéo An Hân, đến bên cạnh bồn rửa, “Đến đây, cúi đầu rửa nào.”

      Lần này An Hân ngoan ngoãn qua theo Liễu Quý Bạch, đợi cho xử lý sạch máu mũi. Liễu Quý Bạch lại tìm cái T-shirt khác cho cậu, đáng tiếc lần này chính là T-shirt có in hình Bạch Dược mà học trưởng vừa khi nãy. Trong lòng An Hân hàm chứa chút oán niệm nho cầm T-shirt, ‘ ý đưa tình’ nhìn tủ quần áo Liễu Quý Bạch, chẳng qua Liễu Quý Bạch lại tiếp thu được tin tức này. An Hân chỉ đành phải tiếp tục oán niệm nhìn Liễu Quý Bạch, nhưng mà cậu thể tự động mở tủ quần áo của người ta mà lấy áo mặc, cũng thể lột cái áo Liễu Quý Bạch mặc kia để mặc vào, cho nên chỉ có thể tự mình rối rắm, tự mình oán niệm.

      Cuối cùng An Hân vẫn là cam lòng mà mặc T-shirt của Bạch Dược, trước khi còn đặc biệt chạy tới WC nhìn xem cái áo T-shirt kia của học trưởng có thể làm ướt góc là có thể tẩy sạch vết máu kia hay . Đáng tiếc An Hân vừa mới động thủ tính làm thử, Liễu Quý Bạch lên tiếng hối cậu ăn cơm.

      Mà lúc Liễu Quý Bạch lôi kéo An Hân xuống lầu còn nghĩ là, qua lại hồi cũng qua 12 giờ, giặt quần áo cái gì chứ, cậu ấy chính là chịu ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ nên mới gầy thành như vậy. Nếu cậu ấy dọn trở về, mình nhất định nuôi cậu đến mập mạp mới được!

      Nhiều thịt sờ vào mới thoải mái… Trong đầu đột nhiên toát ra suy nghĩ như vậy, chuông báo động của Liễu Quý Bạch vang lớn, sát! Mình cái gì cũng nghĩ, cái gì cũng nghĩ, cái gì cũng nghĩ…

      An Hân còn vội vàng tự trách và bi ai vì được mặc quần áo của học trưởng, chú ý tới tay cầm lấy cổ tay mình của Liễu Quý Bạch biến thành nắm tay, càng nhìn đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng đấu tranh với bản thân của Liễu Quý Bạch khi nhìn sang cậu.

      Ra khỏi hàng hiên, Liễu Quý Bạch mặc dù có chút nỡ, nhưng vẫn phải buông tay An Hân ra, dù sao cũng là ban ngày, người đến người . An Hân ngược lại cảm thấy như vậy bình thường, chỉ là đứng lát thấy Liễu Quý Bạch ra ngoài mấy bước rồi quay đầu chờ cậu, cậu nhanh chóng chạy theo sau, bắt đầu kể vài nơi hôm qua lên mạng tra được.

      để ngày hôm qua An Hân tìm tòi thành uổng phí, hai người vẫn quyết định quán khá gần nhà mà An Hân xem trọng. Nhưng bởi vì bọn họ quá muộn nên chỉ còn bàn duy nhất đặt sát trong góc, vị trí bàn kia tốt lắm, hai người nếu ngồi mặt đối mặt như vậy người đặt biệt chật chội, chỉ có thể ngồi nghiêng hoặc là ngồi thành góc vuông. Bởi vì mới bị người khác ghét bỏ mà vẫn còn trống đến giờ.

      An Hân vốn cảm thấy bản thân so ra gầy hơn cho nên có chật chút cũng sao, chẳng qua Liễu Quý Bạch lại bảo cậu ngồi bên rộng mênh mông bên này, mà chính lại ngồi vào vị trí kế bên cậu. Tuy rằng bàn này thoạt nhìn hơi , nhưng kỳ ngồi xuống liền có cảm giác vừa vặn, trong lòng An Hân còn cao hứng, so sánh ra như vậy ngồi gần học trưởng hơn ~

      Lúc gọi món ăn, An Hân cho rằng mọi người đều thích ăn thịt, vì thế cắn răng buột bụng, gọi thuần sắc đồ ăn đều thịt là thịt, may mắn Liễu Quý Bạch còn gọi thêm hai món ăn chay và rau, bằng bàn dọn lên toàn là thịt, thế nào cũng bị mỡ ngán chết.

      Liễu Quý Bạch thích chuyện, vì thế vẫn là An Hân liên tục , kỳ bản thân An Hân cũng cảm thấy kỳ quái, bình thường cậu cũng xem như là người đặc biệt nhiều, nhưng mỗi lần ở cùng với Liễu Quý Bạch, liền nhịn được vẫn cứ chuyện. Chuyện của mình, chuyện người xung quanh, chuyện nhìn thấy mạng, chuyện trước kia, tại, tương lai bất kể thứ gì, dù sao vẫn luôn có chuyện hoài hết.

      Liễu Quý Bạch lại giỏi chuyện, nhưng vẫn luôn cẩn thận lắng nghe An Hân . Từ trước đến giờ cơ bản vẫn là vỏn vẹn trong chữ ‘Ừ’, dần dần cũng nhiều từ ngữ hơn chút, mà tại, ngẫu nhiên Liễu Quý Bạch còn có thể phát biểu cái nhìn của mình chút. Việc này đối với An Hân mà là ủng hộ lớn, An Hân liền trở nên càng ngày càng huyên thuyên, chờ mong Liễu Quý Bạch đáp lại càng nhiều.

      Có lẽ đây là cái mà người ta gọi là ‘Sau lưng mỗi người nhiều đều có mặt than quân thiếu hụt ngôn ngữ’ sao?

      Bất quá đối với vị mặt than quân này mà , bữa cơm này khiến lưu ý nhất chính là đôi đũa.

      An Hân đến hăng say, Liễu Quý Bạch bất động thanh sắc gắp rau cho cậu, An Hân ăn xong rồi, liền tiếp tục gắp món khác, cho nên An Hân tuy rằng vẫn luôn ăn, nhưng mà thức ăn trong chén lại trong lúc cậu hay biết ngược lại càng ngày càng nhiều.

      An Hân đến chuyện lý thú hồi mình học năm nhất đại học, khi học quân có người ngủ lăn xuống giường, mà Liễu Quý Bạch lúc gắp thêm thịt cho cậu lại phát chén của cậu thể thêm thức ăn được nữa, đôi đũa mang theo thức ăn lắc lắc trước mặt An Hân, ý bảo cậu dùng đũa gắp lấy. ngờ An Hân đến quên mình, vừa thấy trước mặt có thịt là muốn ăn, vì thế…

      Ngoằm ngoằm… (#)o)

      Tế bào trong đại não An Hân đều bận rộn nhớ lại chuyện hồi học quân , chút suy nghĩ, trực tiếp ngụm ngậm luôn đôi đũa gắp thức ăn của Liễu Quý Bạch vào miệng. Sau đó chính là vẻ mặt ăn thịt đầy thỏa mãn.

      Lần này Liễu Quý Bạch sửng sốt, An Hân còn vừa ăn vừa . Liễu Quý Bạch cứng ngắc rút tay lại, bình tĩnh tự nhiên tùy tiện gắp miếng rau, đưa vào miệng mình, trái tim thoáng đập có chút nhanh hơn. Vừa ăn vừa an ủi bản thân, chỉ là ăn ngụm mà thôi, có gì, có gì. Xem bên kia người đàn ông kia lấy thìa đút cho bạn ăn, đút đến đút , cũng có thể múc ra thìa nước bọt rồi, đó mới tính là hôn gián tiếp! Bọn họ chỉ là đơn thuần chạm vào đũa có cái! có gì đâu!

      Bất quá bộ dạng An Hân ăn vừa rồi đặc biệt đáng , Liễu Quý Bạch cũng trải qua bao nhiêu đấu tranh tư tưởng, mới nghỉ ngơi lâu liền tiếp tục cố ý gắp đồ ăn đưa đến bên miệng An Hân, quả nhiên An Hân vẫn là ngoằm ngụm ăn hết. Chỉ thấy An Hân phồng hai má cố gắng ăn ăn ăn, sau đó nuốt nuốt nuốt, lại sau đó tiếp tục . Bộ dạng đáng đến chịu được… Lần này Liễu Quý Bạch tìm được trò hay rồi.

      Liễu Quý Bạch cũng gắp thêm đồ ăn vào chén An Hân nữa, mà vừa cổ vũ An Hân tiếp tục , vừa thừa dịp cậu chú ý vẫn tiếp tục đút cậu ăn đến bất diệc nhạc hồ, bản thân cũng chẳng ăn được mấy miếng, nhưng như vậy cảm thấy no rồi.

      Đợi đến khi An Hân phát bản thân ăn đến mức cái bụng cũng phải nổ tung, thức ăn bàn sắp tiêu diệt được hơn phân nửa. Liễu Quý Bạch lại gắp miếng thịt gà đưa đến bên miệng cậu, An Hân theo thói quen tính vươn đầu ra mở miệng ăn, sau đó trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên ý thức được bản thân làm gì, mặt vèo cái liền đỏ, hỏa tốc ngậm miệng lại rụt đầu trở về, cũng dám nhìn Liễu Quý Bạch : “Học, học trưởng ăn nhiều chút, , , cần phải để ý tới tôi đâu, tôi, tôi tự mình gắp là được rồi.”

      Liễu Quý Bạch phát An Hân lấy lại tinh thần, lại lắc lắc đôi đũa nhưng vẫn thấy cậu ăn tiếp, chỉ có thể có chút thất vọng bỏ thịt vào trong chén của An Hân.

      An Hân đột nhên im lặng tựa như vợ , thanh nhã lịch ôm lấy chén của mình từ từ ăn khối thịt gà kia, nhưng là vì ăn rất no rồi, còn ăn nữa e rằng há miệng là có thể nhìn thấy thức ăn chồng chất lên đến cổ họng; hai là vì cậu nhớ lại hình như vừa rồi cứ học trưởng đưa đũa đến là cậu đều vươn đầu ra ăn hết…囧rz, may mắn học trưởng hình như ghét bỏ cậu; ba là vì cậu có chút lo lắng có phải học trưởng cảm thấy mình vô nghĩa quá nhiều hay , mới vẫn luôn lấy đồ ăn nhét vào miệng cậu, nhưng mà cậu còn tự nhận biết. Cho nên bây giờ vẫn nên im lặng chút tốt hơn…

      trò chuyện nữa, Liễu Quý Bạch cũng chỉ có thể tự mình ăn, vừa chủ động tìm chút đề tài hy vọng An Hân tiếp tục giống như vừa rồi, đáng tiếc Liễu Quý Bạch vẫn thể như nguyện, phỏng chừng An Hân ăn no rồi, Liễu Quý Bạch cũng cưỡng cầu nữa.

      Tuy rằng chuyện mua chậu hoa chỉ là kế hoạch vào buổi sáng, bất quá Liễu Quý Bạch vẫn trực tiếp xin nghỉ hẳn ngày. Còn khiến Tôn Tiếu Vũ chạy đến bên cạnh thở dài thở ngắn, công tác cuồng đổi tính rồi, còn hoài nghi đương. Lúc ấy Liễu Quý Bạch chỉ là mặt chút thay đổi nhìn cái, hoàn toàn để trong lòng. Nhưng tại lúc cùng An Hân ăn đến sắp bể bụng tản bộ tiêu thực ở gần nhà, Liễu Quý Bạch bỗng nhiên phát , xong rồi! Bản thân hình như có ý đó rồi!

      Nhưng mà An Hân và bạn vừa chia tay, lại còn là trai thẳng nữa chứ!… Phắc, vậy nếu cong, chẳng phải nhất định là phen bi kịch sao?!

      =0=!!!

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /36/. Thư tình.

      Nhớ lại bản thân học bốn năm đại học cộng thêm làm mấy năm, chưa từng có lịch sử có bạn hay người nào thích, Liễu Quý Bạch bắt đầu sâu hoài nghi bản thân rốt cục có phải ngay từ đầu là cong hay ? Dựa theo cách của mọi người, kỳ bản thân hẳn là bộ dáng rất tốt, nhưng mà như thế nào lại có con thích chứ? Hơn nữa sau khi vào giới CV cũng vậy, ràng nhận kịch đam mỹ so với ngôn tình càng nhiều hơn, chẳng lẽ… phải chứ, hẳn là thích nữ sinh mới đúng. Hơn nữa năm đó đối với An Hân chưa từng có ý đồ kỳ quái gì… Sao tại…

      Liễu Quý Bạch càng trở nên rối rắm, mà An Hân ngược lại cái gì cũng biết, vỗ vỗ cái bụng tròn xoe của mình, hơi hối hận mình ăn quá nhiều, cư nhiên đường cũng có thể thấy mệt, aizzz, hôm nay sao lại ăn nhiều như vậy chứ…

      Liễu Quý Bạch cúi đầu biểu tình phức tạp liếc mắt nhìn An Hân cái, đúng lúc An Hân nhớ tới chuyện gì đó cũng vừa vặn ngẩng đầu : “Đúng rồi, học trưởng, Amocixillin …”

      Tầm mắt hai người đối diện nhau, trái tim Liễu Quý Bạch nhảy dựng lên, chân mày cau lại.

      (.0 v 0.)?

      Biểu tình Liễu Quý Bạch có chút quỷ dị, An Hân sửng sốt, lời bị nghẹn lại nửa, yếu ớt hỏi: “Hở? Làm, làm sao vậy?”

      …” Liễu Quý Bạch khụ tiếng, sang chuyện khác, “Amocixillin làm sao?”

      “À, Amocixillin chúc phúc và ghi của còn chưa có giao.”

      “Hả? Cái gì ghi chúc phúc?” Liễu Quý Bạch có chút hiểu làm sao, “Amocixillin? Là cái nhóm ‘Chúng ta thích uống thuốc’ kia hả?”

      An Hân gật đầu : “Đúng vậy, đúng vậy, Amocixillon là nhóm chủ đại nhân của nhóm chúng ta.”

      “À, ghi chúc phúc cái gì?”

      “Trước đó tôi với lần rồi, sinh nhật của Bạch Dược đại thần là trong tháng này, mọi người trong nhóm muốn tự tay viết chúc phúc hoặc là ghi chúc phúc gởi sang để tổng hợp thành món quà cùng nhau tặng cho đại thần.” An Hân , “Buổi sáng hôm nay thấy Amocixillin nhắn lại còn chưa giao, ấy cự tuyệt bất cứ trò chuyện nào, hơn nữa ấy cũng trả lời đúng đáp án thêm bạn tốt…”

      “Ách…” Liễu Quý Bạch thế này mới nhớ tới, hình như người xa lạ vẫn luôn thêm bạn , “Tôi biết đó là Amocixillin”.

      “Haha, tôi nhớ câu hỏi của là tên của , tôi cảm thấy được đồng ý mà cho người khác cũng tốt, cho nên mới đáp ứng ấy hỏi chút.”

      Kỳ , người thèm thảo luận với mọi người trong nhóm, thêm bạn tốt, xuất kênh YY lại tham gia hoạt động nào, bình thường sớm bị Amocixillin đá ra ngoài, nhưng suy xét đến việc đây là bạn do An Hân kéo vào, mà An hân lại phối cho Tiểu Cúc Thỏ hơn nữa là người rất đáng , cho nên Amocixillin mới có thể với An Hân trước.

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch mơ hồ nhớ An Hân từng với về việc trong nhóm muốn cùng nhau tặng quà cho Bạch Dược, nhưng mà chính là Bạch Dược, chẳng lẽ muốn tự viết chúc phúc tặng cho mình? = = Quá giả rồi.

      “Vậy học trưởng tranh thủ làm xong rồi giao cho Amocixillin .”

      Liễu Quý Bạch nhìn An Hân, hỏi: “Của cậu có phải giao ?”

      “Giao chứ.” An Hân đương nhiên đáp, bất quá gần đây nhiệm vụ chủ yếu của cậu là nhanh chóng thu xong lời thoại của Tiểu Cúc Thỏ, chỉ còn thiếu phần kết cục nữa thôi, bất quá điểm này vẫn khiến cậu rối rắm lâu… p(>.<)q Loại nội dung này là…

      Liễu Quý Bạch giật mình, : “Ghi cần, còn tự tay viết chúc phúc gì đó cậu giúp tôi viết cái .”

      “A? Nhưng, nhưng mà…”

      “Tôi biết nên viết cái gì, làm phiền cậu vậy.” Liễu Quý Bạch đến vẻ mặt đầy nghiêm túc.

      “Ớ…” An Hân nghĩ nghĩ, “Nếu tôi giúp nghĩ lời chúc, tự viết nhé?”

      “Thôi cậu cứ giúp tôi viết .” Liễu Quý Bạch kiên định .

      “Nhưng mà như vậy học trưởng có nhiều thành ý…” An Hân có chút do dự, bỗng nhiên lại nghĩ tới, “ phải là học trưởng quen biết Bạch Dược đại thần chứ, sợ rằng bị nhận ra cảm thấy ngượng ngùng?”

      “…” Liễu Quý Bạch trầm mặc chút, “Cũng khác biệt lắm.”

      “Vậy được rồi, tôi viết giúp học trưởng!! Nhất định khiến Bạch Dược đại thần nhìn thấy siêu cảm động!” (╰_╯)╯

      “Rất thích Bạch Dược sao?” Liễu Quý Bạch hứng thú hỏi.

      “Vâng.” (…)

      Trong lòng Liễu Quý Bạch đắc ý đến bật cười khẽ thành tiếng, “Vậy viết nhiều chút!”

      “Được!” o(≧▽≦ )ツ

      “Ừ.”

      “Trong nhóm còn đưa lễ vật khác nữa, biết Bạch Dược đại thần nhìn thấy có vui hay .” An Hân vừa , vừa có chút đỏ mặt, nghĩ đến cậu còn đoạn ghi cuối cùng nữa chỉ cần giao hết thảy đều OK, nhưng mà cái đoạn kia… Quá khó khăn rồi, hu hu…

      Liễu Quý Bạch nhìn bộ dáng An Hân, có chút chờ mong , “Cậu tặng cái gì?”

      !” An Hân cái giật mình lập tức đáp, “ có, kỳ trong nhóm cũng tặng cái gì, ngoại trừ tự tay viết chúc phúc và ghi ra còn gì cả! À, đúng rồi, nghe có người còn viết thư đặc biệt hoặc là bình luận kịch gì đó, cũng có gì khác, có gì.”

      Bản thân An Hân xong còn thấy có chút chột dạ, may mắn lực chú ý Liễu Quý Bạch cũng chú ý vào những lời này.

      “Thư đặc biệt…” Liễu Quý Bạch ban đầu cũng biết đây là lệ thường, chỉ là trước đó mỗi lần nhìn thấy đều cho rằng làm chơi mà thôi, tại An Hân vừa đến việc này, bỗng nhiên cảm thấy đây là chủ ý tốt! Tuy rằng là cho Bạch Dược, tuy rằng phải là thư tình, nhưng mà vừa nghĩ đến là do An Hân viết, Liễu Quý Bạch vẫn có chút rục rịch. Nếu phải là thư tình, hơn nữa chính là Bạch Dược, An Hân lại là fan của , muốn nhận thư do fan mình viết hẳn là thực bình thường phải !

      An Hân nghĩ Liễu Quý Bạch biết cái gì là thư đặc biệt, vì thế giải thích: “Chính là dùng những gì mình đặc biệt am hiểu để viết thư bày tỏ, tôi nghe người học hệ Toán học từng viết bức thư siêu kinh điển gọi là ‘Dấu căn 2 viễn mãn’.”

      “Ừm.” Cái đó rất thú vị, Liễu Quý Bạch còn nhớ , nhưng mà Liễu Quý tại càng cảm thấy hứng thú: “Cậu có viết ?”

      An Hân lắc đầu : “ viết, ban đầu cũng có nghĩ đến, nhưng mà tôi học hệ tiếng Trung, học trưởng biết rồi đó.” ╮(╯_╰)╭

      Phía trước có cái ổ gà, Liễu Quý Bạch tự nhiên mà kéo An Hân sang bên, vừa : “Biết cái gì?”

      An Hân thở dài : “Hệ Văn học bọn này có thể viết được cái gì chứ? Căn bản nặn ra được cái gì đặc sắc, khẳng định được chọn.”

      “Sáng tác thơ? Vè?”

      có người viết rồi, phải có ý tưởng mới, cuối cùng tôi cũng đâu thể chạy viết văn xuôi chứ…”

      “Kỳ cũng có gì là thể.” Liễu Quý Bạch từng chút dẫn dắt.

      được đâu, hồi đại học mỗi khi tôi vừa đụng đến loại văn xuôi kia liền đau đầu, càng đừng là tự mình viết.” An Hân ảo não .

      Liễu Quý Bạch vẫn muốn từ bỏ, lại tiếp tục dụ dỗ: “Tôi nhớ hệ của chúng ta có nhiều môn học tự chọn rất đa dạng, cậu chọn học cái gì vậy?”

      “Giáp cốt văn (*)…” An Hân suy sụp , môn tự chọn của hệ Văn học đều là môn do trường mở, những môn thú vị còn đặc biệt thu hút sinh viên, trường còn có quy định phải qua hết các môn học bắt buộc trong học phần mới được đăng ký, An Hân nhân phẩm vẫn luôn trôi nổi lềnh bềnh, cho nên vẫn luôn tranh giành lại người ta, cuối cùng vì để đủ học phần, liền chọn đống môn so với mấy môn khác tương đối bị lãnh đạm, chẳng hạn như cái gì mà vận học, Giáp cốt văn, Kim văn, chữ đại Triện tiểu Triện vân vân và mây mây…

      (*) vận học: môn học nghiên cứu về kết cấu vận ngôn ngữ, Giáp cốt văn là loại văn tự cổ đại của Trung Quốc, đại Triện và tiểu Triện đều là cách viết chữ trong thư pháp của Trung Quốc.

      Liễu Quý Bạch cũng có chút hết biết gì: “Kỳ bình thường cũng rất tốt, mọi người đều đặc sắc, cậu liền viết đoạn văn phục cổ, rất tốt mà.”

      được, khẳng định bị người khác KO liền.” An Hân bĩu môi, bỗng nhiên cười : “Bất quá nếu tôi viết Giáp cố văn, chừng có thể được chọn. Khẳng định có người viết thư tình bằng Giáp cốt văn, ý tưởng sáng tạo biết bao nhiêu a a a a!”

      = =

      “Ừm, vậy viết Giáp cốt văn .” Liễu Quý Bạch thỏa hiệp , cùng lắm mua quyển sách về đối chiếu mà xem, sớm biết vậy năm đó cũng đắng ký môn này làm môn tự chọn.

      “Ớ… Nhưng mà cho dù tôi viết, đại thần cũng xem hiểu.” An Hân buồn bực .

      “Có thể hiểu.”

      ⊙o⊙

      “Làm sao biết?” An Hân vừa mở miệng hỏi, lại tự mình trả lời: “A, đúng rồi! Đại thần là CV ký hợp đồng với Bích Lạc Thiên mà! Chẳng lẽ bằng cấp của đại thần là sử học hoặc là khảo cổ?”

      phải.”

      An Hân thất vọng : “Vậy sao có thể xem hiểu chứ?”

      “Có thể xem từ điển Giáp cốt văn mà.” Liễu Quý Bạch nghiêm trang .

      = =

      “Đại thần làm vậy đâu, khẳng định có ít fan hâm mộ viết thư tình, đại thần nhất định cảm thấy rất phiền toái, lười tra, dù sao cũng là thư tình mà thôi.”

      đâu, cậu viết , đừng dùng từ quá khó tra là được rồi.” Liễu Quý Bạch vỗ vỗ đầu An Hân, “Quan trọng là tâm ý!”

      “Cũng phải, truyền đạt được tâm ý là tốt rồi, đại thần có tra xét cụ thể hay kỳ cũng quan trọng.”

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch khẩu thị tâm phi đáp, trong lòng cân nhắc xem đợi lát nữa sau khi đưa An Hân trở về đế hiệu sách chuyến, loại sách nghiên cứu Giáp cốt văn này mấy hiệu sách khẳng định có bán, nếu tìm được phải đến khu Trung Quan Thôn (*) hoặc là hiệu sách ở Tây Đơn để tìm thử xem.

      (*) Trung Quan Thôn là khu thương mại công nghệ phức hợp nằm giữa lòng thủ đô Bắc Kinh được mệnh danh là thung lũng Silicon của Trung Quốc.

      Nghĩ đến việc Bạch Dược đại thần nhất định nhìn thấy thư tình viết bằng Giáp cốt văn của mình, An Hân cũng đột nhiên hưng trí bừng bừng mà bắt đầu lên kế hoạch: “Vậy tôi phải viết nội dung gì mới tốt nhỉ?” 罒▽罒

      “Thư tình.”

      “Đúng vậy, nhưng mà nội dung bên trong thư tình viết cái gì…”罒▽罒

      “Cậu trước kia thổ lộ với người mình thích như thế nào, liền viết như thế ấy.” Đúng lúc này, di động của Liễu Quý Bạch vang lên, là trưởng phòng quản lý tiêu thụ của Bích Lạc Thiên , “Tôi nghe điện thoại.”

      “Thổ lộ với người mình thích à…” An Hân len lén giương mắt liếc nhìn Liễu Quý Bạch cái.

      Liễu Quý Bạch chuyện với đối phương lúc, tựa như cực kỳ tình nguyện chuyện gì đó, cuối cùng thở dài cúp điện thoại, xoay người với An Hân: “Trong công ty có phần văn kiện cần ký gấp, Tôn Tiếu Vũ biết chạy đâu, điện thoại cũng nhận. Chỗ này cách công ty xa, nếu cậu cùng với tôi chút , quá lâu đâu.”

      “Kỳ buổi chiều cũng có chuyện gì, học trưởng bận cứ việc làm , tôi tự mình về cũng được mà.”

      có gì, ký xong tôi về liền.” Liễu Quý Bạch : “Đúng rồi, trong công ty có rất nhiều vật lưu niệm được để trong kho hàng, thuận tiện dẫn cậu xem có thích hay .”

      An Hân có chút động tâm: “Ah? Như vậy… có thể chứ? (# @ o @ #)

      “Ừ, sao.”

      qua ngã rẽ về phía trước quá xa là tới công ty, An Hân cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với những việc liên quan đến lên kế hoạch và tuyên truyền hoạt động, Liễu Quý Bạch liền tạm thời để cậu ở đó chơi, còn mình đến phòng họp tìm người.

      An Hân theo xem, quả nhiên tìm được hoạt động liên quan đến hội mừng sinh nhật của Bạch Dược, muốn xem kỹ, bỗng nhiên nghe được sau lưng có người gọi cậu: “Ủa? Đây phải là bạn trẻ lần trước đến giao thức ăn nhanh sao?”

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /37/. Đừng cho Bạch Dược.

      An Hân xoay người lại liền thấy, cư nhiên là trai mập mạp ấm áp lần trước cậu gặp, cũng chính là Miêu Điều đại thần!

      Miêu Điều thúc đối với thức ăn vẫn luôn ôm hảo cảm vô hạn, hảo cảm này còn ảnh hưởng luôn đến thái độ trong cuộc sống của . Đối với các loại ông chủ tiệm cơm, đầu bếp, thợ làm điểm tâm… cần phải , ngay cả những người chỉ cần có chút liên quan đến thức ăn cũng rất có hảo cảm. Nhớ năm đó, lần đầu tiên quen biết Bạch Dược cũng là bởi vì Bạch Dược phối vở kịch ngắn về thức ăn được nhân tính hóa, tên là (gian tình) giữa Bánh Bao và Cơm>, là cơm trong nồi cơm điện cứ thường xuyên bị bánh bao đè, cơm tức giận quá liền hóa thành người mặc lục y, buộc đai lưng màu đỏ, ý đồ nhảy vào lồng hấp áp đảo bánh bao, ngờ tới ngay cả thành lồng hấp còn chưa leo vào được bị ném lại vào trong nồi. vất vả từ trong nồi trèo ra, lại phát bản thân biến thành bánh bao rồi…

      Lúc ấy Miêu Điều thúc liền cảm thấy vô cùng hứng thú với hai CV phối cho nhân vật cơm và bánh bao, mà vừa vặn Bạch Dược chính là người phối cho cái bánh bao kia, cho đến bây giờ, Miêu Điều thúc vẫn gọi là Tiểu Bao, khiến cho ít người biết về câu chuyện này cứ luôn hoài nghi, Bạch Dược đại thần có phải cũng tương đối mập mạp hay . Liễu Quý Bạch đối với những việc thế này đều cảm thấy sao cả, Miêu Điều thúc gọi như vậy vẫn đáp lời, sau đó nhóm fan hâm mộ lại lập group tên là Dược Bao, đây cũng chính là cái tên dẵn dắt cho các nhóm fan hâm mộ mạng của sau này.

      Bất quá CV phối cho cơm tương đối bi kịch, cậu ta khéo lại tên là Đồng Đồng, Miêu Điều thúc gọi cậu ấy là Tiểu Phạn (饭 /fàn/ nghĩa là cơm), sau đó bất hạnh lại bị suy diễn gọi thành ‘Thùng cơm’… Mỗi lần đề cập đến cái tên này, Đồng Đồng đều rất nóng nảy, còn có chút xù lông. Nhưng ngay cả điểm này, người ta là xù lông, cậu ấy là xù cơm. ┭┮﹏┭┮.

      Bởi vì tình thương nhiệt tình đối với thức ăn, cho nên Miêu Điều thúc ai cả đường , đối với mấy bạn giao cơm cũng vô cùng hữu hảo. Mới vừa rồi Miêu Điều thúc vừa ăn xong phần tráng miệng bằng bánh trứng gà, tại tâm tình rất tốt, nhìn thấy An Hân liền thân thiết hỏi: “Lần này là đưa cơm cho ai? Còn chưa trả thù lao sao? Có cần tôi dẫn cậu thúc giục người ta ?”

      , phải…”

      An Hân đột nhiên có chút kích động, Miêu Điều thúc ở đây, vậy Bạch Dược đại thần có thể cũng ở đây hay ? Liễu học trưởng đến ký văn kiện, chẳng lẽ có liên quan đến Bạch Dược đại thần? An Hân suy đoán lung tung, nghiêng đầu nhìn nhìn về hướng thang máy mà Miêu Điều thúc vừa bước ra, đáng tiếc căn bản có ai cả.

      Miêu Điều thúc biết An Hân nhìn cái gì, cũng nghiêng người nhìn theo, An Hân thấy được cái gì, nhưng Miêu Điều thúc lại nhìn thấy – Trong phòng máy bên cạnh thang máy, có cái máy vi tính đặt ở cạnh cửa, màn hình là bức ảnh cuộc thi tranh tài của các tiệm bánh trứng, Miêu Điều thúc lập tức nghĩ, thợ làm bánh trứng ở tiệm bánh dưới lầu thực tệ, biết ta có tham gia hay (@ 罒▽罒 @).

      “Cái kia…” An Hân nghĩ nghĩ, “Bạch Dược đại thần hôm nay có ở đây ạ?”

      “Bạch Dược?” Miêu Điều thúc sửng sốt chút, mới công thức hóa : “Cậu ta có ở đây, ha ha…”

      Miêu Điều thúc lần này đến yên tâm thoải mái, dù sao hôm nay Bạch Dược cũng chính là Liễu Quý Bạch quả đến công ty, cho nên mới dám đặc biệt chạy đến tiệm cơm trưa xa lắc lơ mà mình tâm niệm lâu, kết qua ngờ là ăn đến tận bây giờ mới trở về. Aizzz, hồi trước Bạch Dược rất tốt, nhưng từ khi thành lập Bích Lạc Thiên liền biến thành công tác cuồng, tự mình công tác cuồng còn chưa tính, còn áp bức bọn họ cũng phải hóa thân thành công tác cuồng luôn, oa hu hu… Trả lại cái banh bao nghe lời hồi năm đó lại cho tui!!! (@ T 口 T @)

      “À.” An Hân vô cùng thất vọng.

      “Hóa ra cậu cũng là fan của cậu ta, đừng đợi ở đây. Bạch Dược tuy rằng là CV ký hợp đồng với công ty chúng tôi, chẳng qua tại cho dù là hợp tác cũng nhất thiết phải đến phòng thu ở đây làm.” Miêu Điều thúc đồng tình : “Nếu hoàn cảnh tốt, thiết bị tốt, kỹ thuật tốt có thể tự mình hoàn thành ở nhà. Giống như phối kịch mạng vậy, chỉ cần gởi file đến cho kế hoạch bàn giao công việc là được, cậu ta cần thường xuyên đến công ty.”

      “Vâng, cũng phải.” An Hân gật đầu , “Tôi còn nghĩ Miêu đại nhân ở đây, có lẽ Bạch Dược đại nhân cũng có mặt.”

      “Ha ha, cậu biết tôi sao.” Được ‘ bạn đưa cơm’ khen câu, Miêu Điều thúc thoáng ngại ngùng chút, “Tôi ở công ty có làm công việc khác, cũng có vài người biết tôi làm CV, bất quá may mắn mọi người đều có ý nghĩ đến vây xem tôi.”

      An Hân biết nên cái gì, vì thế an ủi Miêu Điều thúc: “Kỳ … Tôi cảm thấy so với trong ảnh chụp gầy hơn nhiều.”

      sao!” (@罒▽罒@)!!

      Miêu Điều thúc cao hứng lắc lắc thân thể tròn vo soi tới soi lui vách tường bằng thủy tinh trong phòng tuyên truyền, vừa : “Tôi cũng thấy tôi gầy hơn rất nhiều! Tốt quá rồi, như vậy kế hoạch ăn uống điều độ giảm béo của tôi có thể ngưng hẳn rồi! À há!! (@^o^@)/~

      Miêu Điều thúc liền suy nghĩ xem chút nữa có nên xuống lầu mua bánh ngọt, thuận tiện hỏi thợ làm bánh kia có tham gia cuộc tranh tài làm bánh kia hay .

      “Ớ…” An Hân sửng sốt, có loại cảm giác bứt rứt như vừa lừa người ta, cậu nhìn thấy là ảnh chụp cách đây mấy năm được đưa ra ánh sáng kia, kỳ tại Miêu Điều thúc so với ảnh chụp còn muốn tròn thêm vòng. tại cậu như vậy, phá hủy kế hoạch giảm béo của người ta, nhưng mà nếu cậu ra, Miêu Điều thúc có thể bị đả kích hay … An Hân rối rắm.

      “Đúng rồi, cái đó…” Miêu Điều thúc ‘miêu tâm’ đại duyệt, với An Hân: “Hôm nay công ty làm đồ lưu niệm đưa tới ít đồ, tôi thấy có Bạch Dược nữa. Dù sao Bạch Dược chưa bao giờ cần, cậu đợi chút, tôi lấy cho cậu hai cái. Bất quá cậu đừng cho người khác biết cậu lấy từ chỗ này nhé, chúng tôi có nhiều để đưa cho mọi người như vậy đâu.”

      “A… Tôi…” An Hân vội vàng muốn ngăn cản. Đúng lúc Liễu Quý Bạch đẩy cửa ra, nhìn thấy Miêu Điều thúc liền dùng vẻ mặt nghiêm túc : “Triệu Hòa Văn, buổi chiều làm muộn hơn nửa giờ?”

      Miêu Điều thú co rụt cổ lại, thể tin nhìn Liễu Quý Bạch, lắp bắp : “Cậu, cậu, cậu, phải hôm nay tới sao? Tôi bị… kẹt, kẹt xe…”

      Thanh Miêu Điều thúc càng càng , ra miệng lại hối hận. Phắc, ai cũng biết biết lái xe cũng chưa bao giờ ngồi xe công cộng, kẹt tàu điện ngầm sao… Xong rồi, Liễu Quý Bạch ngày hôm qua phải hôm nay cậu ta đến sao!! Quả nhiên là công tác cuồng mà! Huhuhu, nên tin tưởng lời của công tác cuồng muốn nghỉ ngơi mà!! Huhuhu… bạn làm mì, tôi nên ghét bỏ luôn bỏ quá nhiều hồ tiêu!! Ông chú chiên cơm, tôi nên ghét chú luôn hà tiện để ít dầu khiến cơm quá khô!! ┭┮﹏┭┮ Tôi sai rồi…

      “Cái kia…” An Hân yếu ớt mà bày tỏ cảm giác tồn tại của mình chút.

      Miêu Điều thúc lập tức hoàn hồn, chột dạ giới thiệu: “A đúng rồi, đây là tổng giám đốc của chúng tôi, phải CV!”

      “À…”

      “A! Chẳng lẽ là Liễu tổng cậu tới công ty còn chưa ăn cơm, cho nên mới gọi thức ăn ngoài?” Miêu Điều thúc bừng tỉnh, bắt đầu rút ví ra, “Bữa, bữa này để tôi mời!”

      “… Đây là học đệ ở trường cũ của tôi, An Hân, cùng tôi.” Liễu Quý Bạch thản nhiên .

      (@ ⊙ o ⊙ @) Ớ!

      “A! Vậy cậu phải nhân viên đưa thức ăn nhanh sao…” Miêu Điều thúc xấu hổ gãi gãi đầu, “Ớ… Học đệ của Liễu tổng, vậy cũng là học đệ của Tôn xã trưởng rồi, phải cậu chính là biên tập mới mà cậu ta vừa tìm đến đó chứ? Tôi nghe thanh của cậu cũng tệ, có muốn làm CV thử hay ?”

      An Hân nhớ tới ‘Tiểu Cúc Thỏ’, lập tức : “ cần đâu.”

      Liễu Quý Bạch xoa xoa đầu An Hân, giới thiệu : “Đây là Tiệu Hòa Văn, trưởng bộ phận CV, cũng chính là CV Miêu Điều, mạng hay bảo là…”

      “Vâng, tôi biết, Miêu Điều thúc…” An Hân lập tức gật gật đầu, kích động bật thốt lên: “Là ‘cơ hữu’ (*) của Bạch Dược đại thần!”

      (*) Cách gọi thông dụng mạng của bạn tốt, còn có nghĩa là bạn gay :v

      (.0 v 0.)

      = 口 =!!! Lời này vừa ra, An Hân choáng váng, giữa ba người hình thành tam giác trầm mặc, ai cũng chuyện.

      An Hân nhớ hình như Đinh Mão có nhắc cậu những lời này thể , bị nhóm fan hâm mộ kia đuổi giết, xong rồi, cậu còn dám trước mặt Miêu Điều thúc, chừng Miêu Điều đại thần cho Bạch Dược đại thần biết, @_@ Hình như Bạch Dược đại thần cũng thích mọi người ‘hủ’ ấy, xong rồi, bị Bạch Dược đại thần ghét rồi!

      “Tôi phải ý kia… sai! Là sai! Miêu Điều đại nhân có thể đừng cho Bạch Dược đại nhân chứ?” An Hân cầu xin nhìn Miêu Điều, lại quay đầu tội nghiệp nhìn Liễu Quý Bạch, chờ mong Liễu Quý Bạch có thể giúp cậu tiếng với Miêu Điều đại nhân, đừng cho Bạch Dược đại thần biết.

      Hả? Bạch Dược phải đứng bên cạnh cậu hay sao? Cái người vừa mới biến thành mặt Bao Công đây kìa. Mới vừa rồi còn bọn họ là học trưởng học đệ nữa mà…

      Miêu Điều thúc có chút tình huống: “Nhưng mà Bạch Dược…”

      tại đều lưu hành cách gọi ‘cơ hữu’ như vậy, chẳng qua nếu cậu muốn, Miêu Điều cũng đừng khắp nơi, cảm ơn.” Liễu Quý Bạch nhìn thẳng Miêu Điều thúc, câu cuối cùng ràng là có ý tứ khác.

      Miêu Điều thúc co rụt cái cổ mập mạp, có chút hiểu được, biểu tình thực quỷ dị, sau đó thân thiết cười rộ lên: “Hắc hắc, ừ, .”

      “Được rồi, chúng ta thôi.” Liễu Quý Bạch kéo An Hân về phía thang máy, được hai bước, lại quay đầu với Miêu Điều thúc: “ đâu ăn cơm thành vấn đề, hôm nay phải có CV đặc biệt đến đây thử sao? Người ta đợi nửa ngày rồi.”

      “A, a, được.” Miêu Điều thúc vội vàng đáp ứng, lại nghĩ tới cái gì đó lại quay qua hỏi: “Cái đó, tôi cảm thấy thanh của học đệ rất thích hợp với thanh của nhược thụ, học đệ có muốn thử chút hay ?”

      “Cậu ấy là học đệ của tôi!” Liễu Quý Bạch mất hứng nhắc nhở câu, nhìn thấy An Hân lắc đầu, cao hứng bổ sung : “Cậu ấy thử.”

      xong, Liễu Quý Bạch lôi kéo An Hân đến trước thang máy.

      Miêu Điều thúc mặt nhăn mày nhó : “Liễu tổng, người thích hợp với nhân vật kia đặc biệt khó tìm đó…”

      “Tự thu phải được rồi sao.” Liễu Quý Bạch vô tình xong, thang máy cũng vừa đến, liền lôi kéo An Hân nghênh ngang rời .

      Trong kho hàng quả nhiên có rất nhiều đồ lưu niệm liên quand đến Bạch Dược, hai mắt An Hân lóe sáng, lựa chọn đến muốn hoa mắt, Liễu Quý Bạch lại cái gì cũng lấy, dẫn theo An Hân ôm cái gói to ở phía sau. Trải qua đoạn thời gian ở cùng với An Hân, tại Liễu Quý Bạch vô cùng bình tĩnh, đối mặt với đủ loại hình vẽ ‘Bạch Dược’ là mặt đổi sắc tim đập loạn, còn thỉnh thoảng thảo luận với An Hân trong mấy món đó cái nào đẹp nhất.

      Chỉ là… Liễu Quý Bạch vẫn thừa dịp lúc An Hân chú ý, len lén ném cái thùng khá lớn vào trong đống giấy vụn bao ni lông phế phẩm này nọ, cho nên An Hân lôi hết tất cả đống thùng ở đây ra tìm nửa ngày vẫn tìm được thứ mình muốn, chỉ có thể oán giận với Liễu Quý Bạch chút cái công ty kia cư nhiên lại làm gối ôm hình Bạch Dược đại thần!

      Tuy rằng có gối ôm hình người khiến An Hân thất vọng phen, bất quá lấy được nhiều đồ lưu niệm như vậy, An Hân cũng tương đối thỏa mãn. Lúc ra, An Hân ôm cái gói to, cả khuôn mặt nhắn đều đỏ bừng, lộ ra vẻ đầy mãn nguyện.

      Buổi tối hai người lại cùng nhau ăn cơm, Liễu Quý Bạch mới đưa An Hân trở về, An Hân ràng còn đắm chìm trong niềm hưng phấn có được nhiều đồ lưu niệm liên quan đến Bạch Dược. Vừa về đến dưới lầu nhà Đinh Mão, thấy Đinh Mão cầm tập văn kiện vội vã chạy vội xuống lầu, liền kích động chạy đến đón muốn cho cậu ta biết tin vui này.

      ngờ buổi chiều hôm nay Đinh Mão bị cú điện thoại của Chu Hạ Ninh bắt làm, lần này ngày nghỉ chỉ kéo dài được nửa ngày, hơn nửa ngày còn lại đến tận buổi tối còn phải tăng ca làm cho xong hợp đồng mà ngày mai cần, Đinh Mão khóc ra nước mắt, vừa lôi kéo An Hân muốn khóc lóc kể lể phen hành vi ác liệt của Chu lột da, kết quả vừa kêu tiếng ‘Tiểu Hân à…’, Chu Hạ Ninh gọi điện đến thúc giục.

      An Hân nhìn bộ dáng cậu, chỉ có thể có chút đồng tình vỗ vỗ vai cậu ta cổ vũ: “Mau , quần chúng nhân dân nhớ cậu!”

      Sau khi bi thương, biểu tình u ám và phẫn hận mặt Đinh Mão đều có chút vội vã, với An Hân: “Buổi tối cậu vào phòng ngủ , hôm nay tớ ngủ sôpha.”

      “Hả? sao đâu, kỳ sôpha cũng rất mềm.”

      “Giường cũng mềm mà, đến rạng sáng tớ tuyệt đối chưa về, cậu ngủ bên ngoài khẳng định bị tớ đánh thức.” Đinh Mão xong, nôn nóng rời , “Tớ nha, bai~.”

      Lúc giọng còn vọng tới, Đinh Mão ôm tập văn kiện vội vã lao nhanh như tia chớp, hai người đứng phía sau nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

      Vẫn là Liễu Quý Bạch lên tiếng hỏi trước: “Cậu vẫn ngủsô pha?”

      “Đúng vậy, nhà Mão Mão chỉ có phòng ngủ, mà cái giường kia của cậu ấy cũng .” An Hân : “ như hạt đậu ấy, có lần tôi uống rượu ngủ giường còn lăn xuống đến muốn vỡ đầu. Bất quá sôpha của cậu ấy ngược lại đặc biệt lớn, lại mềm nữa.”

      Liễu Quý Bạch trầm mặc giây, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến mở miệng : “Dọn trở về nhà của tôi .”

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /38/. Dọn trở về.

      Kỳ , lần trước lúc đưa An Hân trở về Liễu Quý Bạch còn nhàng thở ra, bởi vì vừa nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn, bộ dáng cười tủm tỉm kia liền nhịn được muốn giơ tay ra véo mặt cậu.

      (╰ _╯!) thể véo, thể véo…

      Loại ý đồ này rất bất bình thường! Về sau vẫn là đừng gặp mặt An Hân thường xuyên tương đối tốt hơn, tại nhất định là cẩn thận sai đường, tám phần là vì thói quen mỗi ngày đều nhìn thấy cậu, nay đột nhiên thấy mới có thể sinh ra loại ý tưởng kỳ quái này, chờ thêm đoạn thời gian nữa, khẳng định có thể phục hồi bình thường.

      thực tế, ngay cả bản thân Liễu Quý Bạch cũng cảm thấy có lực thuyết phục, chỉ đợi đưa An Hân và đồ đạc lên lầu rồi mới trở về chậm rãi tiếp tục thuyết phục chính mình. Kết quả vừa nghe An Hân ngủ sôpha, trước mắt liền ra hình ảnh An Hân đáng thương co rúc cái sôpha nho . Giây tiếp theo lập tức từ bỏ toàn bộ những suy nghĩ trước đó, mở miệng bảo An Hân dọn trở về nhà mình. Vừa ra miệng, Liễu Quý Bạch liền phát , suy nghĩ dưới đáy lòng mà mình có cách nào vờ như biết kia càng thêm bành trướng.

      Trong lúc nhất thời An Hân có chút hiểu mô tê gì cả, ngây ngốc ‘A?’ tiếng.

      “Nhà của tôi có hai phòng ngủ.” Liễu Quý Bạch : “Để đó cũng là bỏ , cho nên cậu dọn trở về .”

      “Tôi…” Đầu An Hân có chút hỗn loạn, trong lòng muốn , nhưng lại lo lắng có phải Liễu Quý Bạch chỉ khách sáo hay , mà cậu mới vừa dọn hai ngày liền te te muốn dọn trở về có phải rất kỳ quái hay , lại lâu như vậy, cậu hẳn cũng có thể dọn trở về nhà của mình rồi. Nhưng mà mặc kệ như thế nào cũng là học trưởng chủ động mở miệng cậu có thể dọn trở về… muốn (///.\\\)…

      An Hân do dự nửa ngày, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Liễu Quý Bạch vẫn nhìn mình, trái tim mãnh liệt nhảy lên, cậu nhanh chóng tránh né tầm mắt của Liễu Quý Bạch, ngoay người vừa vào bên trong hàng hiên, vừa : “Sao có thể biết xấu hổ mà quấy rầy học trưởng mãi như vậy, tôi vẫn ở được mà, sao đâu…”

      phải quấy rầy.” Liễu Quý Bạch đuổi theo giữ chặt tay An Hân, thanh chẳng chút dao động : “Hơn nữa tôi cũng cần cậu.”

      Tuy rằng cảm thấy có khả năng, nhưng An Hân vẫn nhịn được mà cảm thấy những lời này của Liễu Quý Bạch nghe thế nào cũng có ý tứ khác, tựa hồ có chút giống… (///.\\\)

      “Cần, cần tôi?” An Hân quay đầu nhìn Liễu Quý Bạch.

      Liễu Quý Bạch nghĩ sẵn lí do rồi, bình tĩnh : “Bác sĩ bả vai của tôi được mát xa, hiệu quả khôi phục tốt.”

      “Hiệu quả khôi phục tốt?” An Hân vừa nghe, lo lắng nhìn về phía vai phải Liễu Quý Bạch.

      Kỳ bác sĩ hồi phục gần như hoàn toàn rồi, mát xa nhiều chút càng tốt hơn, nhưng dù sao An Hân cũng biết, Liễu Quý Bạch càng trở nên bình tĩnh nhìn An Hân : “Tôi là bởi vì cậu mới bị thương.”

      Lập tức, An Hân còn lý do cự tuyệt, huống chi căn bản cậu cũng rất muốn .

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Đều là do tôi sai! Tôi nhất định phụ trách!” (///o\\\)

      Kỳ , cùng lắm chỉ là mát xa bả vai thôi mà, mỗi ngày cậu chạy đến nhà mát xa cũng được, nhà Đinh Mão cách nhà Liễu Quý Bạch cũng tính xa… Hơn nữa, công phu mát xa mèo ba chân kia của An Hân có hiệu quả sao… Bất qua hai người kia mỗi người đều tự nhiên mà hoàn toàn xem toàn bộ những lý do bất lợi cho việc dọn trở về. ╮(╯▽╰)╭.

      “Ừm.’ (# ̄ _  ̄#) Phụ trách cái gì, sao lại dễ nghe như vậy chứ?

      An Hân phát hai người bọn họ đứng ngoài hàng hiên nửa ngày, vội vàng : “Chúng ta lên .”

      “Được.” Liễu Quý Bạch đường nắm tay An Hân theo cậu lên lầu.

      “Nhà Mão Mão là gian ở lầu hai này, đợi chút, tôi tìm chìa khóa.”

      Trước đó Liễu Quý Bạch đoán được cái người dưới lầu khi nãy chính là bạn nối khố ‘Mão Mão’ trong truyền thuyết của An Hân, trực giác của cảm thấy người này có cái gì uy hiếp, đợi sau khi vào cửa, nhìn thấy An Hân quen thuộc lấy cái này cái nọ, trong lòng có chút khó chịu nho , An Hân đến nhà nhiều ngày mới có thể biết vị trí đồ đạc trong nhà, hơn nữa ở lâu như vậy mà ngoại trừ đồ dùng trong nhà bếp, những thứ khác rất ít khi đụng đến.

      Ngồi lúc, Liễu Quý Bạch phát ngoại trừ những món đồ lưu niệm mà mình cho cậu, những thứ khác của An Hân cơ bản đều lây ra để trong nhà này, ngay cả quần áo của cậu cũng để trong tủ quần áo của người ta. Liễu Quý Bạch mất hứng, lúc An Hân ở nhà , quần áo của cậu hình như vẫn luôn để trong vali hành lý của mình. Được rồi, ngăn tủ trong căn phòng đó đều có chút đầy hết rồi, nhưng mà cậu có thể cho biết mà, có thể dọn ra hết để cho cậu dùng là được rồi!

      Còn nữa còn nữa! Tuy rằng hôm qua giấu cái thùng đựng gối ôm hình người kia rồi, nhưng trước đó phải cho cậu ấy cái rồi sao! Trước đó ràng mỗi ngày cậu đều để giường, vì cái gì tại nhìn thấy! phải cậu ngủ sô pha sao? Gối ôm đâu?! (╰ _ ╯#)

      Liễu Quý Bạch bắt đầu hối hận hôm nay hẳn phải nên để An Hâm lấy thêm cái gối ôm hình người nữa, để cậu có chỗ cất nữa, hừ, đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất. o( ̄ヘ ̄o#)

      An Hân biết Liễu Quý Bạch suy nghĩ cái gì, nhưng ràng cậu cảm giác được Liễu Quý Bạch hình như có chút mất hứng? Bất luận cậu cái gì Liễu Quý Bạch cũng đều là hồi lâu mới đáp lại chữ ‘Ừm’ cảm xúc…

      An Hân vừa gọt hoa quả cho Liễu Quý Bạch, vừa : “Để tối nay tôi với Mão Mão tiếng, ngày mai liền… dọn qua nhé.” (.0/////0.) Trong lòng An Hân còn có chút lo lắng, như thế có phải quá nóng vội hay ?

      “Ngày mai?”

      Liễu Quý Bạch hài lòng, cậu gọi tên kia là ‘Mão Mão’, vậy chỉ gọi mình là ‘học trưởng’! Mặt Liễu Quý Bạch lại lạnh thêm ba phần.

      An Hân vừa thấy, nghĩ quả nhiên Liễu Quý Bạch ngại cậu quá nóng vội, vội vàng sửa lời: “Tôi còn phải dọn dẹp chút đồ, bằng …”

      tại liền dọn trở về . Ngủ sôpha đối với xương cổ và thắt lưng tốt, hơn nữa cái sôpha chỉ lớn có bây nhiêu, ngủ thoải mái.” Kỳ sôpha nhà Đinh Mao so với sôpha bình thường lớn hơn rất nhiều, nhưng mà Liễu Quý Bạch chính là nhìn thế nào cũng thấy khó coi.

      “Nhưng, nhưng mà tôi phải tiếng với Mão Mão.” An Hân cân nhắc còn phải mời Mão Mão ăn bữa cơm, người ta dù sao cũng đặc biệt tranh thủ làm xong việc gấp gáp chạy trở về để cậu có chỗ ở, kết quả cậu mới ở hai ngày liền te te dọn , còn là dọn đến nhà người khác ở, được, dựa theo tình huống của cậu, Mão Mão khẳng định hiểu lầm, phải giải thích cho cậu ấy hiểu mới được.

      Liễu Quý Bạch lại nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy phải chỉ là dọn ra ngoài thôi sao, ở đây như vậy, An Hân dọn đương nhiên là cậu tốt tôi tốt mọi người đều tốt. đơn giản : “Gọi điện thoại.”

      “Ách, cậu ấy tăng ca, tại tám phần là bận đến vắt chân lên cổ, tôi vẫn nên chờ đến tối cậu ấy trở về rồi hãy tốt hơn.” An Hân nghĩ Đinh Mão nhất định hiểu lầm cậu và học trưởng có cái gì đó, liền cảm thấy có chút xấu hổ, đồng thời cũng có chút ngọt ngào, “Ngày mai lúc nào tôi dọn qua tương đối tốt hơn?”

      tại liền dọn .” Liễu Quý Bạch cố chấp , “ tại cậu ta bận rộn, vậy cậu có thể theo tôi dọn về trước, lát nữa lại gọi điện cho cậu ta sau.”

      “Ách, nhưng mà tôi xác định được cậu ấy rốt cục mấy giờ tan tầm…” An Hân có chút dao động .

      “Để lại tờ giấy.”

      “Cái này…”

      “Dọn dẹp chút đồ rồi thôi, tại cũng còn sớm.” Liễu Quý Bạch trực tiếp hạ kết luận, đứng lên định hỗ trợ, nhìn thấy An Hân còn có chút do dự, cúi đầu qua cố ý dùng bộ dáng đáng thương nhìn cậu, “Hôm cắt băng vải cậu cũng có mà, bác sĩ tốt nhất mỗi ngày đều phải mát xa chút mới tốt.”

      Nhắc đến vết thương vai, An Hân càng thêm dao động, nhưng mà trước tiếng với Đinh Mão, về sau biết Đinh Mão trả đũa như thế nào đây →_→…

      An Hân nghĩ nghĩ, : “Bằng tại tôi mát xa cho chút, ngày mai tôi dọn qua, được …”

      “Dù thế nào cũng phải đợi ngày mai sao? Vậy buổi sáng trước khi làm tôi đến đây đón cậu?” Liễu Quý Bạch cố ý : “Cũng được, chẳng qua nếu muốn đến đây đón cậu trở về, 5h30 tôi phải thức dậy, sau đó khoảng 6h phải xuất phát đến đây đón cậu, chở cậu trở về, sau đó trước 8h phải đến công ty, làm cấp quản lý tôi tuyệt đối thể đến muộn. Đáng tiếc tôi dùng hết ngày nghỉ rồi, hoặc là, ngày mai tôi lại xin phép nghỉ thêm ngày?”

      cần.” Nghe sớm như vậy phải thức dậy, hoặc là vì cậu mà xin nghỉ phép, An Hân quả nhiên khó xử, đề nghị: “Tôi có thể tự tàu điện ngầm trở về.”

      “Ngày mai có hội nghị, Tôn Tiếu Vũ khẳng định để tôi xin nghỉ phép.” Liễu Quý Bạch đứng dậy, cố ý tới cửa : “Ngày mai cậu dọn qua cũng được, đêm nay cậu thu thập sẵn sàng …”

      An Hân nghĩ Liễu Quý Bạch đồng ý để cậu tàu điện ngầm, cho nên bây giờ muốn về, vội vàng gật đầu theo sau.

      Ai ngờ câu tiếp theo của Liễu Quý Bạch lại là: “Tầm 6h30 sáng tôi đến đây đón cậu.”

      “Hả?” An Hân trợn tròn mắt, nhanh chóng : “, cần đâu, đó.”

      “6h30 đó, chuẩn bị cho tốt, tôi lên giúp cậu bê đồ rồi chúng ta , bằng tôi có thể làm muộn.” Liễu Quý Bạch chém đinh chặt sắt : “Chỉ là có chút có lỗi với bạn của cậu, cậu ấy trở về muộn như vậy, sáng sớm còn bị chúng ta đánh thức.”

      Vừa như vậy, An Hân phát ngày mai mới dọn hoàn toàn là gây thêm phiền toái cho học trưởng và Mão Mão, cho dù buổi chiều, học trưởng khẳng định kiên trì muốn đến đón cậu, khiến học trưởng thêm mấy chuyến, lại hành lý của cậu cả bao lớn, chen chúc tàu điện ngầm cũng tương đối khó khăn. Vì thế An Hân ngoan ngoãn : “Chúng ta vẫn nên dọn trong đêm nay luôn .”

      Lúc An Hân ra câu này kỳ lại nhịn được mà lòng đầy vui mừng, cậu vốn rất muốn dọn trở về mà. Đặc biệt hôm nay khi nhìn thấy học trưởng, muốn tách ra với nữa, cái gì ăn quá no muốn tản bộ, cái gì quá xa học trưởng có thể đưa về hay … (///o\\\)

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch vừa lòng, cười vỗ vỗ lên đầu An Hân, trong lòng quả thực rất cao hứng, “Thu dọn đồ đạc , nhân dịp trời còn chưa quá tối, đường an toàn hơn.”

      “Vâng.”

      Kỳ đồ đạc của An Hân lấy ra dùng cũng nhiều, chỉ là bởi vì lo lắng Đinh Mão thấy gối ôm hình người của mình cười nhạo cậu, cho nên ngay cả túi nhựa cũng chưa dám mở giấu vào trong vali, bởi vậy quần áo trong vali để hết, cho nên mới lấy ra để trong ngăn tủ của Đinh Mão. Lúc này thu dọn, liền lấy ra nhét ngược vào trong vali là được rồi.

      Rất nhanh An Hân thu dọn xong đồ đạc, Liễu Quý Bạch kéo vali đứng ở cửa chờ cậu, khiến An Hân chỉ có thể qua loa để lại tờ giấy liền nhanh chóng chạy theo ra ngoài.

      Đến đầu cầu thang, vì có thể cùng Liễu Quý Bạch tay trong tay xuống lầu, An Hân vội vàng đeo cái túi du lịch nặng nề kia lên cổ, cũng mặc kệ nó thiếu chút nữa khiến cậu gãy cổ, còn những thứ khác toàn bộ đều nhét vào tay phải, sau đó liền giơ tay lôi kéo ống tay áo bên phải của học trưởng.

      Tay trái của Liễu Quý Bạch xách cái vali lớn của An Hân, tay phải của lại mang theo đồ lưu niệm hôm nay vừa cầm từ công ty về, lo lắng làm sao mà rút tay ra để nắm tay An Hân, lúc này An Hân chủ động kéo tay , ngược lại còn được giảm việc, quay đầu với An Hân: “Tay áo dùng được, tới gần chút rồi ôm lấy cánh tay ấy, chú ý nhìn dưới chân.”

      “Vâng ~” (///o\\\) Sắc trời hơi hơi u ám, An Hân tự biết có bệnh quáng gà, ôm đến là yên tâm thoải mái.

      Để hành lý vào ghế sau, An Hân nhảy nhót thôi, chạy tới lấy lòng giúp Liễu Quý Bạch mở cửa xe, rồi mới tự mình chạy vòng sang chỗ ghế phó lái ngồi vào, mặt cười đến sắp nở ra hoa luôn rồi.

      ★罒▽罒★ Tiểu Tiên, trở lại rồi!! (Tiểu Tiên là xưng hô của An Hân với mấy cây xương rồng)

      Liễu Quý Bạch thấy cậu cao hứng, ý cười tươi xuất mặt: “ bỏ quên gì chứ? Chúng ta nhé.”

      quên!” An Hân vui vẻ , đồ lưu niệm đều ở trong túi, bàn chải, khăn mặt, quần áo, máy tính đều đủ cả, nếu phải có thứ bị bỏ lại, chính là túi rác rưởi được cậu tạo ra ném trong phòng khách…

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch khởi động xe, cùng con đường cũ mà hai ngày trước đưa An Hân đến đây, quay trở về nhà. Đường vẫn là con đường kia, xe vẫn là chiếc xe này, An Hân vẫn là An Hân, nhưng mà, Liễu Quý Bạch theo ý nghĩa nào đó mà còn là Liễu Quý Bạch kia…

      (# ̄ _  ̄#) Dù sao An Hân có chỗ ở, dù sao An Hân vẫn còn độc thân, dù sao An Hân cũng thích Bạch Dược, mà dù sao Bạch Dược cũng chính là !

      Lúc Liễu Quý Bạch lái xe ra khỏi tiểu khu, An Hân lại bắt đầu ngồi ghế phó lái bla bla bla chuyện, Liễu Quý Bạch gật đầu, ngẫu nhiên nghiêng đầu sang mấy câu. Đối diện có chiếc xe chạy đến, nhích vào trong đường để chiếc xe kia vượt qua, lúc này mới lái .

      Liễu Quý Bạch tuy rằng luôn nhìn về phía trước nhưng lại nhận ra chiếc xe kia, mà An Hân chỉ lo nghiêng người sang chuyện cùng Liễu Quý Bạch, căn bản chú ý phía trước. Nhưng mà Ngụy Hào ngồi ghế lái ở phía đối diện trong lúc lơ đãng thoáng đưa mắt nhìn sang, khi xe của Liễu Quý Bạch lái vượt qua mơ hồ nhìn thấy An Hân, đáng tiếc chờ khi ta ngừng xe rồi quay đầu lại, đuổi theo ra đến đầu lộ, xe của Liễu Quý Bạch sớm còn thấy bóng dáng.

      Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt mơ hồ nhìn thấy, nhưng Ngụy Hào hoàn toàn xác định người kia tuyệt đối là An Hân.

      “Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được. Sorry your calling…”

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /39/. Ngụy Hào.

      Số điện thoại này Ngụy Hào sớm biết là liên lạc được, nhưng mà ta hỏi tất cả những người quen biết An Hân, kết quả ngay cả rắm cũng hỏi ra, tựa như tất cả mọi người đều biết An Hân đổi số, nhưng Ngụy Hào rất ràng trong đó có vài người tám phần là biết lại cố tình chịu cho ta, mà trong đó Đinh Mão là người có hiềm nghi lớn nhất!

      Buổi tối hôm đó Ngụy Hào liền phát An Hân thu dọn đồ dọn từ nhà mình đến nơi khác, ban đầy ta nghĩ An Hân tám phần là dọn đến ở nhờ nhà người bạn kia, đợi nguôi giận rồi tự nhiên dọn trở về. Mỗi ngày ta đều đến xem, nhưng An Hân lại chưa từng trở về nhà. Đúng lúc nhà xuất bản bên kia lại bề bộn nhiều việc, việc này cũng chỉ có thể tạm thời đặt sang bên. Ngày đó đột nhiên đụng mặt An Hân ở trước cửa nhà mình, Ngụy Hào liền cao hứng nghĩ rằng An Hân nguôi giận, ta vốn nghĩ An Hân nguôi giận là có thể giải thích với cậu chút; ta nghĩ nếu được cùng lắm ta chia tay với Hà Nhiên, như vậy An Hân trở về.

      Ngụy Hào cảm thấy, đây là nhượng bộ nhất của ta, cũng hoàn toàn đủ để chứng minh chân tâm của mình.

      Ngụy lão gia cố ý muốn buông tay để Ngụy Hào tiếp quản nhà xuất bản, mà lúc ấy đúng dịp nhà xuất bản của Ngụy thị bàn chuyện hợp tác với nhà xuất bản khác, nếu thành công có thể mang đến lợi ích lớn cho nhà xuất bản của Ngụy thị, thậm chí còn nương theo cơ hội hợp tác này mà mở rộng thị trường của Ngụy thị, đây là thời cơ tốt cho Ngụy Hào lập uy tín cũng như biểu bản lĩnh của bản thân ở nhà xuất bản. Chẳng qua, Bích Lạc Thiên cũng muốn hợp tác với nhà xuất bản kia, Bích Lạc Thiên là ‘ngôi sao mới’ trong giới xuất bản, là đối thủ cạnh tranh của Ngụy thị. lúc phiền não như thế, thình lình nảy ra tin tức tốt, con trai đổng của nhà xuất bản kia, Hà Nhiên, cư nhiên đối với Ngụy Hào nhất kiến chung tình, mà người quyết định hoàn toàn cho mối quan hệ hợp tác lần này của bọn họ lại chính là cha của Hà Nhiên.

      Hà Nhiên lại khác với An Hân, bởi vì từ được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, cho nên vô cùng tùy hứng, tính tình cũng tốt, hay phát giận, ngay cả ba mẹ cậu ta cũng hết cách với cậu ta, thậm chí năm đó cậu ta come out gây ra chuyện lớn như vậy, ba mẹ của cậu ta cũng dám nhiều lời, chỉ đành phải theo ý của cậu ta. Đối với Ngụy Hào mà , Hà Nhiên rất mới lạ, nhưng mà ta sủng cậu ta, ta thích cậu ta, cũng bất quá chỉ là nhất thời mới mẻ, huống chi cậu ta còn có thể mang đến chỗ tốt lớn cho ta.

      Trong mắt Ngụy Hào, Hà Nhiên quá tùy hứng, tính tình lại là kiểu trẻ con, hai người bọn họ khẳng đinh thể lâu dài, tại dụ dỗ cậu ta chút, đợi ký hợp đồng xong, mọi người cũng hết thấy mới mẻ, hảo tụ hảo tán còn gì tốt hơn. Từ khi ta hiểu được tính hướng của mình đến nay, cũng cùng rất nhiều người phân phân hợp hợp, 419 vô số kể, trong giới này vốn khó lâu dài, mọi người đều nghĩ nhiều mà tận hưởng lạc thú trước mắt, chơi được bỏ được là được rồi.

      Chỉ là, năm năm trước đột nhiên xuất người, Ngụy Hào hiểu sao cứ cảm thấy người này chính là điểm dừng chân cuối cùng của mình, mà người này, chính là An Hân.

      Lúc ban đầu, Ngụy Hào chỉ cảm thấy An Hân là người vô cùng cố gắng, người khác đều tan tầm, cậu ấy còn ở lại văn phòng nghiêm túc sửa bản thảo. Từ lần đầu tiên gặp mặt, Ngụy Hào liền nhận ra An Hân là người trong giới, nhưng cậu lại giống như đồng loại của ta. Khi đó nhìn bộ dáng cau mày cắn môi ngồi sửa bản thảo của cậu, biết tại sao, ràng hợp khẩu vị, nhưng Ngụy Hào vẫn thích cậu.

      An Hân cũng mở miệng đòi thứ gì, thậm chí ngay cả hứa hẹn cũng chưa từng đòi hỏi, Ngụy Hào cũng đương nhiên nương theo đó mà chưa từng có bất cứ lời hứa hẹn nào với cậu. Ngụy Hào vẫn luôn bỏ được cuộc sống phóng túng của mình, ta muốn từ bỏ. An Hân quá mức bình thản, chưa bao giờ kỳ vọng sống oanh oanh liệt liệt gì đó như Ngụy Hào, cậu quá mức im lặng, gia nhập cuộc sống về đêm của ta. Ngụy Hào thích náo nhiệt, thích những thứ kích thích, thích loại cảm giác được vạn người chú ý. Mà An Hân chưa bao giờ là người như thế, cậu thích ở nhà, thích cuộc sống thản nhiên bình thường, đọc sách, lên mạng, viết tiểu thuyết của cậu, cảm giác tồn tại thấp đến mức gần như hoàn toàn khiến người ta chú ý đến.

      Ngụy Hào là cao thủ tình trường, theo đuổi An Hân vốn là chuyện dễ dàng, đối với An Hân mất nhiệt tình cũng là chuyện nằm trong dự kiến. Nhưng mà, mặc dù là hết nhiệt tình, nhưng ta lại phát bản thân cư nhiên luyến tiếc rời khỏi An Hân, phải bởi vì những chuyện An Hân làm cho ta, cũng phải bởi vì An Hân là biên tập viên tinh mắt nhất trong tổ, lại càng phải vì An Hân đối với ta tình cảm sâu nặng, đơn giản chỉ là luyến tiếc, những thứ kia đều chỉ là gió thoảng qua tai, thứ qua cũng liền cho qua, nhưng Ngụy Hào thể quên được, rốt cục vẫn là An Hân bình thản như nước.

      An Hân tựa như tên của cậu vậy, có loại sức mạnh khiến người ta an tâm. Có đôi khi cậu ngớ ngẩn, có đôi khi ngơ khác tình huống; cậu có bệnh quáng gà, vừa đến buổi tối như người mù phân đông tây nam bắc; cậu rất trạch (*), ngoại trừ lúc làm việc, ngay cả cửa cũng muốn ra; cậu luôn im lặng mỉm cười, luôn luôn mỉm cười, mãi đến khi ta rời bỏ cậu vẫn cười, nhưng tại nhìn lại những chuyện qua, Ngụy Hào đột nhiên phát , biết bắt đầu từ khi nào, nét cười của An Hân còn trong đáy mắt.

      Ngụy Hào chưa bao giờ là người có thể chung thủy, nhưng dần dần ta cư nhiên bắt đầu sợ hãi khiến An Hân biết ta lại có tình nhân mới, ta biết An Hân đưa ra lời chia tay với ta, nhưng ta lại bắt đầu sợ hãi làm tổn thương cậu. Từ tận đáy lòng của Ngụy Hào, ta vẫn cảm thấy An Hân luôn luôn ở đó. ta cảm thấy chờ ta nhàm chán các loại tình qua đường thế này, ta kiên định cùng chỗ với An Hân, lâu dài cùng chỗ, bọn họ có thể sống cùng nhau cả đời, mãi cho đến khi cùng nhau già .

      Ban đầu Ngụy Hào tức giận giam tiền lương của An Hân, sau đó ta lại lo lắng An Hân thất nghiệp tiền đủ tiêu, vội vội vàng vàng chạy tới bảo tài vụ gởi tiền qua, chính ta cũng định tan tầm chạy chuyển ít tiền cho cậu. Nhưng mà tài vụ bên kia lại báo tới tin, chỗ ngân hàng tài khoản bị cậu tự mình hủy bỏ… Ngụy Hào thế này mới phát tính nghiêm trọng của việc.

      Ngùy Hào sớm biết ta thể rời khỏi An hân, ta cũng nghĩ, An Hân cũng rời bỏ ta.

      Nhưng mà, cuối cùng là ta đưa ra lời chia tay trước, nhưng lại là An Hân rời bỏ ta trước.

      Ngày hôm đó sau khi An Hân rời , Ngụy Hào mới bỗng nhiên phát , có lẽ An Hân cứ như vậy rời khỏi sinh mệnh của ta. Cậu bao giờ gởi tin nhắn hỏi ta có muốn ăn thịt nướng hay , cậu bao giờ gọi điện thoại làm nũng rằng cậu nhớ ta, bao giờ cả đêm ngồi xổm ban công len lén khóc, còn cố gắng để cho ta ở dưới lầu nhìn thấy.

      An Hân cuối cùng chịu đủ ta rồi, cần ta nữa. Trong lòng Ngụy Hào đột nhiên trống rỗng, tựa như phát điên tìm kiếm An Hân khắp nơi, ta chạy đến nhà An Hân tìm cậu, bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu vẫn cầu xin muốn gặp An Hân lần, ta căn bản tin ba mẹ An Hân bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, nhưng mà ta đợi ở bên ngoài nhà cậu hai ngày, mãi đến khi bị cảnh sát mang , cũng gặp được An Hân. Ngụy Hào nhận ra, An Hân trở về nhà mình, nếu như cậu ở đây, sớm mềm lòng rồi. ta rất hiểu An Hân, An Hân nhất định mềm lòng. Cho nên ta mới để mặc bản thân nhìn có vẻ tiều tụy chịu nổi, như vậy An Hân mới có thể mềm lòng…

      Ngụy Hào sớm biết số điện thoại kia liên lạc được, nhưng ta vẫn lần lại lần gọi số máy liên lạc được kia, chỉ hy vọng ngày nào đó An Hân hồi tâm chuyển ý, cho ta cơ hội tìm được cậu.

      Mà Ngụy lão gia nghe Ngụy Hào bởi vì gây rối khu dân cư mà bị bắt đến đồn cảnh sát, tức giận đến mức nổi trận lôi đình. Nhưng lần này Ngụy Hào bởi vì quyết tâm muốn tìm được An Hân, ta trực tiếp tắt điện thoại, chạy đôn chạy đáo đến nhà bạn bè của An Hân tìm cậu. Kỳ nơi đầu tiên ta tìm đến chính là nhà Đinh Mão, đáng tiếc Đinh Mão rời , hơn nữa ta ở bên ngoài nhà Đinh Mão canh giữ rất nhiều ngày, xác định nhà cậu quả có ai, thế này mới chịu rời . Sau đó, Ngụy Hào có thể nghĩ đến nhà ai đều đến tìm nhà đó lần, nhưng vẫn tìm được An Hân.

      Tin tức An Hân mất tích trở thành chuyện mọi người đều biết, nhưng tin tức này, lại tắt lại trong tay Đinh Mão. Đinh Mão sớm biết Ngụy Hào đến tìm An Hân, nhưng mà cậu câu cũng thèm . Mấy năm trước cậu ước gì hai người bọn họ chia tay, cho An Hân biết Ngụy Hào tìm cậu khắp nơi? Cậu đâu có ngốc. ╮(╯▽╰)╭

      Lần này An Hân tuyệt tình muốn Ngụy Hào tìm được mình, sau khi đổi số, ngoại trừ cho Đinh Mão biết, cũng chỉ gửi cho ba mẹ tin nhắn là từ chức du lịch, báo bình an, đương nhiên tin nhắn này có người trả lời. Mặc khác, dãy số mới này Liễu Quý Bạch, Tôn Tiếu Vũ đều biết, bất quá cho dù Ngụy Hào đến gãy chân, cũng có khả năng tìm được bọn họ mà hỏi.

      Ngụy Hào xem như hiểu biết An Hân, mà An Hân cũng hiểu tính tình của Ngụy Hào.

      Ngày đó An Hân đoán chừng Ngụy Hào khẳng định tức giận cố tình lơ mình , cho nên cậu có thể an tâm trước tiên đến nhà của Đinh Mão ở tạm, nếu tình có thay đổi, bảo Đinh Mão tìm cho cậu nhà người thân hoặc là người quen dọn sang ở thời gian, lấy giao tình của bọn họ, chuyện này Đinh Mão nhất định hỗ trợ. Chờ qua thêm tháng, cùng lắm là hai tháng, cảm giác thất vọng đối với Ngụy Hào cũng trôi qua, bên người ta lại có người mới, cậu có thể bình yên dọn trở về nhà mình an ổn mà sống rồi.

      An Hân dự đoán được Ngụy Hào lại nghĩ đến việc sống cùng cậu đến già, hơn nữa đến bây giờ vẫn còn muốn. Bất quá chung quy bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, biết thế nào, An Hân cũng rời . Hơn nữa ngay cả ông trời cũng muốn giúp Ngụy Hào, để Đinh Mão công tác, An Hân lại trong tình huống ngẫu nhiên dọn đến nhà Liễu Quý Bạch sống. Ngụy Hào tìm được, mãi đến hôm nay mới đột nhiên nghe Đinh Mão trở lại, cho nên vội vội vàng vàng chạy đến, ta nghĩ, An Hân khẳng định đến tìm Đinh Mão. Lần này, vừa mới vào cổng tiểu khu Ngụy Hào liền nhìn thấy chiếc xe chạy ra kia, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng ta càng nghĩ càng cảm thấy người kia khẳng định là An Hân.

      Nhưng mà chiếc xe chở An Hân ta lại chưa từng gặp qua, người nọ mặc dù nhìn có chút quen mắt, nhưng như thế nào cũng nghĩ ra rốt cục là gặp ở chỗ nào, ước chừng là bạn bè của An Hân? Nhưng mặc kệ như thế nào, rốt cục có chút manh mối rồi, so với mấy ngày trước tìm kiếm lung tung như ruồi mất đầu tốt hơn nhiều.

      Số điện thoại của An Hân vẫn gọi được, lại thấy An Hân ngồi xe người đàn ông khác, Ngụy Hào buồn bực đậu xe ở dưới lầu, dựa vào trí nhớ tìm được nhà Đinh Mão. Năm đó Đinh Mão câu lỡ lời, hai người bọn họ sớm xung khắc như nước với lửa, mấy ngày trước gọi điện thoại cho Đinh Mão hai người còn cãi nhau trận lớn. Ngụy Hào đứng ngoài cửa tự cổ vũ bản thân trận, nhất định phải dùng vẻ mặt ôn hòa, cho dù Đinh Mão có mắng khó nghe như thế nào cũng phải chịu đựng, bằng sợ là lại có tin tức của An Hân.

      Cho nên ngay từ đầu Ngụy Hào còn rất lịch ấn chuông cửa mấy lần, nhưng ta đợi nửa ngày vẫn thấy người mở cửa. Ấn tới ấn lui vài lần, Ngụy Hào hoài nghi có phải chuông cửa bị hỏng rồi hay , bắt đầu gõ cửa, nhưng mà vẫn có phản ứng. Ngụy Hào vốn phải là người kiên nhẫn, rất nhanh liền bắt đầu muốn đập cửa. Nhưng cho dù ta có gõ có đập như thế nào, cũng vẫn là có ai mở cửa.

      Bởi vì lúc này nhà Đinh Mão quả có người.

      An Hân ngồi xe Liễu Quý Bạch, hai người bị kẹt ở ngã tư chờ đèn đỏ lúc, sau đó sai biệt lắm ngang qua tòa nhà công ty của Bích Lạc Thiên . Mà Đinh Mão bởi vì làm lạc mất tờ quan trọng nhất trong bản báo cáo mà bị Chu Hạ Ninh giáo huấn trận, bọn họ hôm nay phải viết cho xong báo cáo đánh giá của công trình kia, bởi vì sáng sớm ngày mai phải giao cho đối tác. tổ người bởi vì cậu mà kéo dài thời gian, nhưng trở về vừa phí thời gian phí sức, cho nên Đinh Mão nôn nóng chạy gọi điện thoại báo cho An Hân hay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :