1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Dỗ Đại Thần – Lâm Tịch Ẩn (79c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /25/. Nguyên nhân chảy máu mũi.

      Liễu Quý Bạch sửng sốt lúc, bỗng nhiên sinh ra loại ý tưởng quỷ dị, chẳng lẽ An Hân là vì nhìn thấy ở trần mà thẹn thùng?

      … Hai thằng đàn ông với nhau có gì mà thẹn thùng!

      Hai thằng đàn ông…

      = = có khả năng! Suy nghĩ nhiều rồi suy nghĩ nhiều rồi, Liễu Quý Bạch lập tức đánh gãy suy nghĩ của chính mình, tuy rằng tại đam mỹ hoành hành, bất quá cái gọi là thế giới đại đồng cũng chỉ có mạng mà thôi. Riêng trong ngành xuất bản mà , trong thực dám đặt chân vào lĩnh vực này ngoại trừ Ngụy thị ra đúng là được mấy công ty. Hơn nữa lượng tiêu thụ hoàn toàn thể so sánh với truyện theo hướng nam nữ bình thường, điểm ấy là thể nghi ngờ. Ngay cả kịch truyền thanh, đối với hướng xuất bản và lượng tiêu thụ, vẫn thể cúi đầu trước thể loại BG.

      Gay chân chính kỳ cũng nhiều như vậy, chỉ là trong kịch truyền thanh tương đối lưu hành tương đối khoan dung cho nên nhiều hơn chút mà thôi, bất quá An Hân cũng phải loại này!

      chừng An Hân là ghen tị có cơ ngực! Liễu Quý Bạch giơ tay lau hơi nước bám gương, soi trái soi phải, liền nghĩ như vậy, người An Hân tất cả đều là xương cốt, quả nhiên cậu nên ăn nhiều thịt chút, nuôi mập mạp lên mới tốt…

      Liễu Quý Bạch trở lại đứng dưới vòi hoa sen mở nước ra, hơi nước ấm áp dần dần tràn ngập trong phòng, việc buổi tối lúc ấy tuyệt đối chỉ là ngoài ý muốn, mùa hè nóng quá mà thôi, sao có thể có phản ứng với đàn ông chứ…

      Nước ấm áp thực thoải mái, Liễu Quý Bạch vừa tắm vừa bắt đầu miên man suy nghĩ. Kỳ An Hân thoạt nhìn ngơ ngác rất đáng , mặt mềm còn rất dễ đỏ mặt, hình như làn da cũng rất tốt, trong sắc trắng lộ ra ửng hồng, tinh tế lại trơn mịn. Bất quá nhìn người cậu gầy như vậy, ngờ mông vẫn có chút thịt, bóp vào chừng cũng non non mềm mềm như mặt của cậu ấy vậy… Tiểu thụ tiêu chuẩn lý tưởng, thịt mềm hoa cúc chặt a~….

      =口=!!!

      Phắc…

      Sau khi An Hân trở lại phòng, uống cạn ly nước lạnh lớn, từ yết hầu lạnh đến trong dạ dày, có thể ràng lạnh thấu tim, xóa sạch xấu hổ.

      May mắn học trưởng cái gì cũng biết, may mắn học trưởng nghĩ cậu là bởi vì thể chất thái hư, An Hân hít sâu hơi dài rồi thở ra, thế này mới trở nên tự nhiên lại. Ngày mai nhất định phải gọi bàn thức ăn đầy món bổ máu, gần đây máu mũi chảy có chút quá mức mãnh liệt, phải bồi bổ cho tốt mới được.

      Vốn nghĩ sớm qua lứa tuổi huyết khí phương cương, ngờ nhiều năm như vậy bản thân chút tiến bộ cũng có. An Hân lần nữa mở máy tính ra, vừa suy nghĩ.

      Kỳ năm đó lúc còn ở trường học, An Hân từng nhìn lén Liễu Quý Bạch tắm rửa. Ngay từ đầu chỉ là ngẫu nhiên đụng mặt tại nhà tắm, tuy rằng mọi người đều xích lõa, nhưng sau đó Liễu Quý Bạch trùng hợp thế nào lại đứng trong gian tắm ngay bên cạnh An Hân. Trong nhà tắm sương mù rất dày, Liễu Quý Bạch lúc tắm hoàn toàn để ý xung quanh, nhưng mà An Hân chỉ đứng cách bức tường cao ngang thắt lưng vừa hừ ca vừa gội đầu tắm rửa, kết quả quay đầu sang liền phát , sợ tới mức lập tức ngậm miệng. Trong nhà tắm tiếng nước rất lớn, Liễu Quý Bạch cũng chú ý.

      Liễu Quý Bạch thân cao vừa vặn góc độ của An Hân, kết hợp với bức tường cao chỉ tới thắt lưng kỳ chỉ là che chắn như như , vì thế đây là lần đầu tiên khi An Hân tắm mà chảy máu mũi. Kỳ cậu cũng thường chảy máu mũi, kỳ cậu cũng chưa từng nhìn lén người khác tắm rửa, kỳ cậu muốn vừa lau máu mũi vừa nhịn được liếc mắt nhìn…

      Ngoại trừ Liễu Quý Bạch, ngoại trừ những lúc nóng trong người, An Hân chưa bao giờ chảy máu mũi với người khác.

      Liễu Quý Bạch bởi vì hai tay tiện, cái gọi là tắm rửa cũng phần lớn là chà xát thân mình hoặc là cẩn thận kỳ cọ nửa bên trái liền xong việc, bởi vì tắm sau lưng được, cho nên mới ngẫu nhiên gọi An Hân đến giúp chút.

      An Hân hiểu được, bản thân đến từng này tuổi đầu, cái gì còn chưa gặp qua? Lại Liễu Quý Bạch còn mặc quần đùi cơ mà, cậu sao có thể cứ như vậy liền chạy máu mũi! Hơn nữa tuyệt may mắn thoát được, mỗi lần đều chảy máu mũi, khiến cho sau đó Liễu Quý Bạch biết là xấu hổ hay ngại phiền toái mà nhờ cậu hỗ trợ kỳ lưng nữa, hơn nữa lúc cậu tắm rửa Liễu Quý Bạch chỉ nhắc nhở cậu nhớ phải mở cửa sổ phòng tắm ra, sau đó còn đưa sẵn khăn giấy cho cậu, còn có nước lạnh và cây quạt = =.

      Sau khi chút lưu tình phỉ nhổ bản thân, An Hân mở file word ra quyết định bắt đầu gõ chữ. Tuy rằng truyện ngắn so với trường thiên thành công hơn rất nhiều, bất quá cậu vẫn muốn buông tha cho việc viết trường thiên.

      Truyện [Từng Ái Phi Ái] dưới danh nghĩa của Thái Bạch Kim Tân cập nhật vượt qua sáu vạn chữ, đối với người mới mà số lượng người truy cập và ủng hộ mà chỉ là thường thường, tính là quá kém, nhưng vẫn còn cách khá xa chữ ‘tốt’. Hơn nữa ngoại trừ vài câu bình luận cổ vũ cố lên, còn lại ít đều là bình luận theo hướng phản đối, hơn nữa bởi vì trong đó có những việc là lấy nguyên gốc từ cuộc sống, tại cậu chút cũng muốn nhớ tới nữa, cũng hoàn toàn muốn nhìn đến những chi tiết miêu tả trong đó, vậy càng miễn bàn đến việc sửa chữa nội dung truyện này.

      Chỉ là trong này có đọc giả tên mà ‘Hủ Nhi Mặc Tư’ nhắn lại khiến An Hân chú ý, bởi vì mỗi chương đều bình luận, hơn nữa từng bình luận đều là đoán nữ chính nhi lớn lên có phải là người sống sót duy nhất trong vụ thảm ác giệt môn nào đó , mà hung phạm lại chính là nam chính…

      An Hân quả thực dở khóc dở cười, cậu thất bại như vậy sao, cậu chỉ muốn viết thiên tiểu thuyết ngôn tình khúc chiết ly kỳ chút, cảm động lòng người mà thôi… Vì sao mọi người đều cảm thấy nam chính là kẻ thù giết cha của nữ chính chứ!! T^T

      Đây phải là Tiêu Thần giả trang chứ! Nhưng mà cậu chưa từng cho Tiêu Thần biết cậu đăng tiểu thuyết này mạng mà, huống chi cậu còn sửa tên truyện lại.

      Căn cứ vào nguyên nhân này, hơn nữa Tiêu Thần cậu phù hợp với loại trường thiên tình cảm, cuối cùng An Hân quyết định giãy dụa nữa mà dứt khoát buông tha cho thể loại ngôn tình, bằng trước thử viết trường thiên hiềm nghi trinh thám thử xem.

      thể , An Hân xác thực có chút thiên phú đối với loại hiềm nghi trinh thám, hơn nữa rất có kịch tính. Rất nhanh cậu nghĩ xong cốt truyện, ngành trinh thám ở trong nước thịnh hành, để tìm được manh mối tình tiết khó khăn cũng rất lớn, vì thế An Hân quyết định viết nhân vật chính là cảnh sát.

      Nội dung truyện ban đầu về cảnh sát mới nhậm chức trong lúc thực nhiệm vụ nhận được án mất tích trẻ em kỳ quái, người báo án báo rằng lúc làm con trai bảy tuổi bị mất tích, ở nhà cũng nhìn thấy bất cứ người khả nghi nào.

      Tại thành phố lớn như ở đây, mỗi ngày đều có vài vụ án trẻ em mất tích, trong đó cũng rất ít người trực tiếp nhìn thấy phạm nhân. Nhưng mà, vụ án này lại giống với những án mất tích khác, thoạt nghe liền khiến cho người ta trong lòng có chút sợ hãi. Bởi vì trong nhà của người báo án mất món nào, ngược lại ngoài cửa còn treo thêm kiện áo khoác trẻ em màu đỏ tươi phải của nhà bọn họ. Vừa mở cửa, áo khoác liền rơi xuống, khiến người ta kinh hãi.

      Rồi sau đó, vị cảnh sát này lần theo vụ án cư nhiên liên hệ đến mấy vụ án mất tích trẻ em và số vụ mất tích kỳ lạ khác phân tán khắp nơi trong vòng tháng nay, cuối cùng phạm vi càng điều tra càng lớn, tình cũng càng ngày càng quỷ dị, cuối cùng cảnh sát cư nhiên tìm được tổ chức thần bí…

      An Hân viết xong đại cương câu chuyện, là đêm khuya, sau khi xem lại lần đại cương, thế này mới tắt file word , thay đổi tên file thành [Chiếc áo đỏ bị treo].

      An Hân lười biếng duỗi eo, nhìn thời gian tối muộn, nhanh chóng tắt máy, đứng dậy rửa mặt.

      Rửa mặt xong, An Hân muốn trở về phòng, bỗng nhiên cảm giác dư quang khóe mắt lên vệt đỏ hồng chợt lóe lên, vừa quay đầu nhìn ra liền thấy ban công có bộ quần áo đỏ tươi, quần dài theo gió lắc trái lắc phải, thoạt nhìn cơ hồ nhìn lầm thành đứa bé bị treo lên khiến da đầu An Hân thẳng run lên, bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ xung quanh tựa như giảm xuống mấy độ, có chút lạnh lẽo. An Hân nhanh chóng bước về phòng mình, chui vào trong ổ chăn quấn kín mít đến mức sắp nghẹn thở mới an tâm ngủ.

      Mà đợi đến ngày hôm sau gặp lại bộ đồ đỏ kia, An Hân khỏi cười nhạo bản thân phen, bản thân vốn là tác giả, chân tướng gì đó cậu vốn có ý tưởng đại khái, nhưng mà bản thân cư nhiên lại bị chính những gì mình viết ra dọa sợ, ra thiệt mất mặt.

      An Hân lắc lắc đầu, lấy ví tiền xuống lầu mua sữa đậu nành và bánh quẩy, lúc trở về Liễu Quý Bạch cũng dậy, ngồi sofa đọc báo.

      Nghe tiếng mở cửa, Liễu Quý Bạch ngẩng đầu lên, cười , “ về rồi sao.”

      xong Liễu Quý Bạch gấp tờ báo lại, đứng lên tiếp nhận đồ trong tay cậu, vừa , “Tôi có nấu ít cháo, có lẽ sắp ăn được rồi.”

      An Hân bỗng nhiên cảm thấy trại tim đập nhanh đến khó hiểu, tựa như đắm chìm trong ánh nắng mai ấm áp chiếu vào từ cửa sổ, ấm áp đến mức khiến người ta vô cùng muốn xa rời.

      “Vâng.” (*^__^*)

      Cả ngày, tâm tình An Hân đều cực kỳ tốt. Vui vẻ quét dọn, lau bàn ghế, giặt quần áo gì đó, buổi chiều lúc Liễu Quý Bạch ngoắc cậu lại gần hỗ trợ mát xa bả vai chút, cậu cơ hồ là trực tiếp nhảy bắn tới trước mặt .

      Bác sĩ dặn, phải hoạt động các đốt ngón tay nhiều giúp cơ thịt linh hoạt, nhưng lại thể cử động quá mạnh, mặt khác chính là nếu có thể tốt nhất có người giúp đỡ mát xa chút. Lúc ấy An Hân ở bên cạnh ghi nhớ cẩn thận, lúc này rốt cục có thể phát huy công dụng rồi, An Hân vẻ mặt nghiêm túc xắn tay áo lên, dồn lực mát xa cho Liễu Quý Bạch.

      Liễu Quý Bạch nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, xoay đầu , “Cũng phải gãy tay, để ý như vậy còn sợ bị đứt lìa luôn hay sao.”

      “Bác sĩ nếu quá dùng sức, xác thực có thể bị đó.”

      “Với sức lực này của cậu?” Liễu Quý Bạch cười rộ lên, “Xem ra giữa trưa cậu vẫn chưa ăn no ha, buổi tối tự mời khách nên tranh thủ ăn nhiều chút mới đúng.”

      dám đâu, giữa trưa cư nhiên còn bới thêm cơm cho tôi! Tôi ăn no đến sắp bể bụng luôn!!”

      “Người ăn thừa cơm có quyền lên tiếng.”

      “Chỉ là mấy cọng cải trắng với mấy miếng cơm thôi mà!!”

      Hai người cười cười , di động của An Hân bổng nhiên lại phát lên khúc ‘Đôi gấu ngựa ngồi bên bậc cửa kia’… Bởi vì ngồi ngay bên cạnh bàn, An Hân đợi hát xong câu đầu tiên lập tức nhận điện thoại.

      “An Hân thối, đại gia trở về đây! Còn nhanh chóng ra nhà ga đón tớ!!” Trong điện thoại truyền đến thanh đắc ý của Đinh Mão.

      Tay An Hân mềm nhũn, thiếu chút nữa điện thoại cũng rớt xuống đất, “Hả?”

      “Đại gia vì cậu mỗi ngày tăng ca đem việc về nhà làm, rốt cục được phê chuẩn về nhà trước rồi đây! Ha ha ha… Có phải cảm động lắm hả?”

      “Cậu, cậu trở về rồi sao?” Trong lòng An Hân đột nhiên trống rỗng như mất khối, lại nhìn Liễu Quý Bạch ngồi phía trước, Đinh Mão trở lại, cậu nên dọn khỏi nơi này, An Hân bỗng nhiên cảm thấy cái mũi có chút chua xót.

      “Đúng vậy, sao nữa? Cậu nghe thấy chung quanh tớ ồn như thế nào sao?” Đinh Mạo đột nhiên nhìn thấy có xe taxi dừng lại trước mặt, vộn vàng ba bước cũng thành hai chạy vọt qua, hành khách chỗ đó vừa mới mở cửa xe ra, cậu chen chân ném hành lý vào ghế sau, chiến thắng lẫy lừng đám người muốn giành xe ở chung quanh.

      Mãi đến khi đóng kỹ cửa xe rồi, cậu mới nghĩ đến An Hân còn nghe điện thoại, “Còn đó ?”

      “Còn…”

      “Được rồi, đại gia bắt xe về, cậu cần đến đây, trực tiếp trả phòng xách hành lý tới nhà của tớ .”
      honglak thích bài này.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /26/. Tiểu kịch trường sung sướng ~

      Tiểu Tịch: Chú ý chú ý! Phiên ngoại dưới đây chỉ là giải trí vui vẻ, liên quan đến thời gian trong chính văn ha~~~ Vui vẻ là được rồi ~~\[o]/~

      [Tiểu kịch trường ngày cá tháng tư – An Hân bày tỏ?]

      [An Hân]: Học trưởng…

      [Liễu Quý Bạch]: Ừ.

      [An Hân p(>\\\\<)q]: Tôi vẫn luôn có câu muốn với

      [Liễu Quý Bạch]: Ừ.

      [An Hân]: Những lời này tôi vẫn nên lời…. o(*/////▽/////*)o

      [Liễu Quý Bạch (# ̄ _  ̄#)]: Ừ.

      [An Hân]: Cái kia…

      [Liễu Quý Bạch]: Ừ.

      [An Hân (.0 v 0.)]: Tôi ra đừng quá kinh ngạc nhé, trăm ngàn lần đừng ghét tôi, được ?

      [Liễu Quý Bạch (=\\\\\:)]: *khẩn trương* Ừ.

      [An Hân ≧▽≦]: Cá tháng tư vui vẻ!!!

      [Liễu Quý Bạch (= =||||)]: *run rẩy, giả chết* Ừ.

      [An Hân]: Học trưởng, chút cũng kinh ngạc sao!! =o=

      [Liễu Quý Bạch]: *tiếp tục giả chết* Ừ.

      [An Hân]: = =|||| Học trưởng, tự động reply phải !!!

      [Liễu Quý Bạch]: *bình tĩnh, mừng thầm* Ừ.

      [An Hân]: ┭┮﹏┭┮ Sao có thể như vậy chứ…

      [Liễu Quý Bạch]: *an tâm* Ừ, sờ sờ.

      = =…

      Sau đó, vốn có sau đó… ╮(╯▽╰)╭ Chúc mọi người cá tháng tư vui ve~~~

      [Tiểu kịch trường tiết thanh minh – Ôm cái!]

      22:22:22 ngày 4/4/2012.

      [An Hân]: Học trưởng… ngủ chưa?

      [Liễu Quý Bạch]: Chưa…

      [An Hân]: Tốt quá, lần này phải tự động reply (*^__^ *)!

      [Liễu Quý Bạch]: = =…

      Năm phút sau.

      [An Hân]: Học trưởng…

      [Liễu Quý Bạch]: Ừ.

      [An Hân]: Tự động reply! ⊙o⊙?

      [Liễu Quý Bạch]: phải = =…

      [An Hân]: À

      Năm phút sau.

      [An Hân]: Học trưởng…

      [Liễu Quý Bạch]: Tự động reply.

      [An Hân]: Phụt o( ̄v ̄o#)

      [Liễu Quý Bạch]: Tự động reply.

      [An Hân]: Ừm.

      [Liễu Quý Bạch]: Tự động reply.

      [An Hân]: …

      Năm phút sau.

      [An Hân]: Học trưởng…

      [Liễu Quý Bạch]: = = Ừ.

      [An Hân]: còn chưa ngủ à.

      [Liễu Quý Bạch]: Chưa.

      [An Hân]: Tôi cũng chưa ngủ, ha ha…

      [Liễu Quý Bạch]: Chuyện gì vậy?

      [An Hân]: .

      [Liễu Quý Bạch]: = =.

      Năm phút sau.

      [An Hân]: Học trưởng…

      [Liễu Quý Bạch]: Đây.

      [An Hân]: Tiết thanh minh hẳn là có quỷ phải

      [Liễu Quý Bạch]: … Xét về ý nghĩa truyền thống mà , tiết quỷ đúng là dễ dàng có quỷ. = = Nhưng cho dù có quỷ, tiết thanh minh hẳn là đều trở về nhà.

      [An Hân]: À, à, vậy đêm nay hẳn là lạnh hơn so với bình thường phải ? Trách được lạnh như vậy.

      [Liễu Quý Bạch]: , có lẽ là có quỷ xuất đó.

      [An Hân]: (⊙﹏⊙)!!!

      [Liễu Quý Bạch]: Cậu từng đắc tội tổ tiên?

      [An Hân]: Hẳn, hẳn là có đâu ha…

      [Liễu Quý Bạch]: = = Vậy cậu sợ cái gì…

      [An Hân]: ~__~ Vừa rồi muốn viết trường án mạng, tôi lên Baidu tìm tư liệu về tình huống biến hóa của thi thể khi chết, kết quả vào trang web vô lương kia, miêu tả miêu tả ! Cư nhiên còn hình lên nữa!! Làm tôi sợ muốn chết!!!

      [Liễu Quý Bạch]: Sờ sờ, tắt nhanh , đừng sợ đừng sợ.

      [An Hân]: Ừm, tắt rồi. (_._)

      [Liễu Quý Bạch]: Ừ, sờ sờ, viết cái khác .

      [An Hân]: Ừm.

      Bảy phút sau.

      [Liễu Quý Bạch]: An Hân…

      [An Hân]: o(*≧▽≦)ツ Đây!

      [Liễu Quý Bạch]: Ừ.

      [An Hân]: ≧▽≦ Có chuyện gì sao?

      [Liễu Quý Bạch]: , vừa rồi cứ mỗi năm phút cậu lại lần…

      [An Hân]: Ách…囧 rz, chủ yếu là vừa mới bị dọa nên cảm thấy thời tiết có chút lạnh…

      Năm phút sau.

      00:00:00 ngày 5/4/2014.

      [An Hân]: Học trưởng, ~(# ̄▽ ̄#) Rốt cục đến ngày 5 tháng 4 rồi.

      phản ứng.

      [An Hân]: Học trưởng?! còn đó

      phản ứng.

      [An Hân]: Ngủ rồi sao…

      Thất vọng.

      ‘Cốc cốc cốc…’ Đột nhiên truyền đến trận tiếng gõ cửa.

      An Hân hoảng sợ, run lập cập , “Ai, ai… đó…” ⊙﹏⊙~~~~~

      “Tôi.” = =

      (.0 v 0.)

      An Hân vừa nghe là thanh của Liễu Quý Bạch, lập tức yên lòng, “Học trưởng sao lại tới đây…?”

      phải lạnh sao, lại đây.” Liễu Quý Bạch bước sang bên cạnh bước, nhìn An Hân có phản ứng, vẫy vẫy tay .

      “Hả, hả?” p(>/////<)q

      “Tôi cũng thấy mùa xuân lúc này vẫn có chút lạnh, lại đây ôm…” thêm cái chăn nữa…

      Liễu Quý Bạch còn chưa xong, An Hân hiểu sai ý…

      (# ̄▽ ̄#) Ôm ~~~~~

      “…”

      (# ̄ _ ̄#) Được rồi, như vậy cũng được.

      [Mấy bé chăn phòng bên cạnh vất vả mới thấy lại ánh mặt trời: Bạch Dược đại nhân, chúng tôi còn ở trong rương chờ được chọn nè, sao có thể tự mình lên như vậy a a a!!! ┭┮﹏┭┮…]

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /27/. Tạm biệt.

      An Hân giương mắt nhìn Liễu Quý Bạch, học trưởng ngồi gần như vậy sợ là nghe lời Đinh Mão , cậu thể có chỗ ở muốn tiếp tục ở lại đây… Tuy rằng vô cùng luyến tiếc, An Hân vẫn cắn chặt răng, rốt cục vẫn : “Được.”

      “Vậy tớ cúp nha, còn phải gọi điện thoại cho cái tên Chu lột da trong công ty báo cáo nữa, bằng ta lột da tớ luôn.”

      “Ừ.”

      Cúp điện thoại, An Hân yên lặng nhìn bóng dáng Liễu Quý Bạch, trong lòng càng trở nên trống rỗng, cực kỳ khó chịu.

      Kỳ An Hân đặt điện thoại rất gần lỗ tai, thanh Đinh Mão chẳng thoát ra ngoài bao nhiêu, Liễu Quý Bạch cũng chẳng có thói quen nghe lén điện thoại của người ta, chỉ là cảm giác sau khi An Hân nghe điện thoại xong có chút là lạ, thế này mới xoay người lại hỏi, “Làm sao vậy?”

      Cái mũi An Hân chua xót, vội vàng cười rộ lên che dấu, làm bộ như thèm để ý , “Tiểu Mão bạn tôi trở lại, hôm nay tôi có thể dọn về chỗ cậu ấy.”

      Nếu trong lòng có sợi dây đàn, vậy sợi dây đàn trong lòng Liễu Quý Bạch lúc này nhất định bị gảy lên nhịp, chấn động đến có chút hoảng hốt, nhưng mà mặt lại biểu ra bên ngoài. chỉ là yên lặng nhìn thoáng qua An Hân, trong nháy mắt cư nhiên có ý muốn bảo cậu ở lại. Nhưng mà, có lý do gì, có quyền gì bảo cậu ở lại chứ?

      Cuối cùng, Liễu Quý Bạch chỉ đáp lại tiếng: “Ừ.”

      “Cậu ấy gọi tôi qua bên đó…” An Hân cúi đầu, “Tôi và cậu ấy cùng nhau lớn lên, cậu ấy cho là tôi có chỗ ở nên đặc biệt trở về sớm, tôi thế nào cũng phải cho cậu ấy đón gió tẩy trần (tổ chức ăn mừng người nào đó xa mới về)…”

      “Ừ, hẳn rồi.”

      “Nếu hôm nay học trưởng cũng cùng chúng tôi luôn ? Ngày sau tôi lại mời mình ăn riêng lần.”

      “Hôm nay cần đâu.” Liễu Quý Bạch đứng lên giơ tay xoa xoa đầu An Hân, “Tôi cũng biết cậu ta, nếu phải khiến cho người ta được tự nhiên sao.”

      An Hân vội vàng , “ đâu! Mão Mạo đặc biệt dễ thân thiện, còn náo nhiệt hơn ấy chứ.”

      “Vẫn là thôi , cậu ta vì cậu đặc biệt trở về, cậu đón gió tẩy trần là đúng rồi, tôi đâu.” Liễu Quý Bạch xong, trong lòng lại có chút cảm giác khó chịu, bổ sung , “Chờ thêm hai ngày cậu yên ổn rồi, hai chúng ta ăn.”

      “Vâng, vậy cũng được.” Tâm tình An Hân lại tốt hơn nhiều, tuy rằng thể ở nơi này, nhưng vẫn có thể gặp học trưởng.

      “Khi nào , tôi đưa cậu qua đó?”

      “Tôi… Thu thập này nọ chút, rồi qua…” An Hân nghiêng mắt qua chỗ khác, có chút tình nguyện đáp.

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua phương hướng An Hân nhìn, đoán cậu nhìn cái gì, vừa , “Vậy thu dọn .”

      An Hân kỳ cũng mang quá nhiều đồ, mấy bộ quần áo tắm rửa, laptop và ít đồ dùng sinh hoạt mà thôi. Lúc đến, cậu chỉ tốn nửa tiếng thu dọn xong, tại cậu tới tới lui lui hơn tiếng đồng hồ mà đồ đạc vẫn còn nằm quy củ giường.

      Quần áo xếp ngay ngắn chỉnh tề như bán trong tiệm, bên cạnh laptop là dây sạc quấn đến vô cùng hoàn mỹ…

      Mãi đến cuối cùng thể kéo dài nữa, An Hân thế này mới cất đồ vào trong vali. Sau đó cầm cái khăn tay tỉ mỉ lau lần toàn bộ bàn ghế ngăn tủ cửa sổ… Lúc Liễu Quý Bạch ở phòng bên cạnh đợi nửa ngày rốt cục nhịn được bước qua xem, An Hân tháo drap trải giường và xếp chăn lại.

      “Để đó tối tôi làm, bạn cậu chờ chắc sốt ruột rồi.”

      Nghe được thanh Liễu Quý Bạch, An Hân thế này mới lưu luyến rời buông tay, “À… A, tôi thu dọn khăn mặt!”

      “Ừ.”

      An Hân cầm túi plastic bước vào toilet, hít sâu hơi thu lại khăn mặt in hình Bạch Dược đại thần và khăn tắm nhét vào trong túi, xoay người bước ra ngoài.

      Liễu Quý Bạch giúp cậu đem vali ra ngoài phòng khách, An Hân lung tung nhét khăn mặt vào trong vali, vừa thẳng người liền thấy Liễu Quý Bạch đưa qua gói CD to, đều là CD kịch truyền thanh của Bạch Dược.

      “Tặng cho cậu.”

      “Sao?” An Hân kinh ngạc nhìn Liễu Quý Bạch.

      Liễu Quý Bạch tựa như có chút chột dạ giải thích, “Cậu phải thích sao?”

      “Nhưng mà…”

      An Hân vừa định chuyện, Liễu Quý Bạch lại lập tức , “Để ở chỗ này tôi cũng nghe, cậu cầm .”

      được.” An Hân vội vàng từ chối, “Hai ngày trước tôi mới biết hóa ra loại phiên bản bạch kim số lượng giới hạn này rất khó có được, tôi…”

      “Cậu thích Bạch Dược sao?”

      Lúc Liễu Quý Bạch những lời này trong nháy mắt cư nhiên có loại cảm giác ủy khuất, nhưng vẻ mặt của lại giống, An Hân lắc lắc đầu , “ phải.”

      “Thích?”

      “Vâng! Thích!” An Hân vô cùng khẳng định .

      Tâm tình Liễu Quý Bạch bỗng nhiên tốt lên hẳn, nhét gói to vào trong lòng An Hân. “Vậy cầm .”

      “Tôi …”

      Nhìn thấy An Hân muốn đẩy trở về, Liễu Quý Bạch tự giác đe dọa, “Cậu nhận tôi rời khỏi group!”

      Group này là An Hân kiên trì kéo vào, sau đó còn thường xuyên thích kéo lên kênh YY phát mã giáp, An Hân mặc kệ rút lui khỏi group này.

      “…” An Hân quả nhiên ngừng động tác, học trưởng cư nhiên dùng việc này uy hiếp cậu! Kỳ , những CD kịch truyền thanh này cậu rất muốn, chỉ là muốn đoạt thứ người khác thích. An Hân dùng dư quang khóe mắt nhìn về phương hướng phòng ngủ mình từng ở, phải là học trưởng nhìn thấy mấy ngày nay cậu luôn lên mạng tìm kiếm Taobao (trang mua bán trực tuyến rất lớn của TQ) về mấy phiên bản bạch kim số lượng giới hạn này chứ?

      “Học trưởng…”

      thôi.” Liễu Quý Bạch lôi kéo vali của An Hân, dẫn đầu kéo ra ngoài cửa.

      An Hân theo phía sau Liễu Quý Bạch, gắt gao ôm lấy gói to kia, cậu rất thích mấy kịch truyền thanh này của Bạch Dược đại thần, hơn nữa mớ CD này đều là của học trưởng… Nhưng mà cậu ở nhà người ta, ăn của người ta, tại gần đến giờ cư nhiên còn lấy đồ của người ta, bản thân An Hân cũng phải phỉ nhổ hành vi của mình – Về sau có cái gì tốt nhất định phải mua đến tặng cho học trưởng!

      Nhà Đinh Mão ngay tại đường cái phía Nam cách Tây Đường Tuyên Võ Môn đoạn, ngày đó cậu chính là từ bên ngoài nhà Đinh Mão tìm trung tâm môi giới phòng ở, nhà trọ phòng tầng hầm ngầm gì đó, đường đến đường cái Tây Đường Tinh Võ Môn, cũng ở nơi đó gặp được Liễu Quý Bạch.

      Cho nên, nhà Đinh Mão kỳ cách nhà Liễu Quý Bạch gần cũng xa, ngược lại cách Bích Lạc Thiên khá gần, đường trong vòng nửa tiếng là có thể đến.

      Lúc ngồi lên ghế phó lái, An Hân nghiêng đầu len lén liếc nhìn Liễu Quý Bạch, suy nghĩ sau này có nên chờ đến lúc tan tầm chạy tới ‘tình cờ gặp gỡ’ cái, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm gì đó hay

      An Hân cũng có ý đồ gì khác, chỉ là luyến tiếc.

      ràng cũng phải ở chung thời gian quá dài, hơn nữa cũng chưa từng phát sinh cái gì, gần tháng sớm chiều ở chung phần lớn thời điểm đều là ai ở phòng nấy, mỗi ngày chỉ cùng nhau ăn bữa cơm, ngẫu nhiên chuyện vài câu, nhưng vì cái gì lúc này còn chưa lời từ biệt cư nhiên bắt đầu thấy nhớ.

      Rất nhanh đến nơi, An Hân thầm hít sâu mấy hơi, thế này mới quay đầu lại với Liễu Quý Bạch, “Mấy ngày nay cám ơn học trưởng chiếu cố, hai ngày nữa tôi gọi điện cho mời ăn bữa ngon, ừm, bữa vẫn còn ít, hẳn là phải hai bữa!”

      “Ừ.”

      “Vậy… Tôi .” An Hân lưu luyến rời mở cửa xe, vừa đứng lên, bỗng nhiên cảm giác bàn tay trái mang theo gói to bị Liễu Quý Bạch kéo lại, chân An Hân bước ra ngoài xe, bộ dáng nửa đứng nửa ngồi, quay đầu lại có chút chờ mong nhìn về phía Liễu Quý Bạch hỏi, “Học trưởng? Làm sao vậy?”

      Bản thân Liễu Quý Bạch cũng ngây ngẩn cả người, vừa nghe câu ‘Tôi ’ kia của An Hân, vô thức nghĩ muốn giơ tay lên kéo cậu lại, ngờ tay phải quả nhiên trung thực với tư tưởng, lập tức hành động. Liễu Quý Bạch có chút xấu hổ, vội vàng buông tay An Hân ra, , “Vali của cậu còn ở cốp sau.”

      An Hân vừa nghe liền cười rộ lên, “Tôi nhớ rồi.”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch ấn nút mở cốp sau cái, sau đó bản thân cũng xuống xe vòng ra phía sau.

      An Hân lấy vali ra, Liễu Quý Bạch nhìn chung cư này cũng là nhà ở kiểu cũ, phỏng chừng thang máy cũng có, lại hỏi, “Lầu mấy?”

      “Ở ngay lầu hai.” An Hân nắm lấy tay kéo của vali, thế này mới giơ tay nhấc túi CD to bên cạnh lên.

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch gật gật đầu, thấy An Hân chăm chăm nhìn mình, mở miệng , “Về sau lúc ăn cơm nhớ ăn nhiều chút, thích ăn thịt mua nhiều thịt ăn.”

      An Hân vừa nghe lời Liễu Quý Bạch , cái mũi liền chua xót vô cùng, cố nén lại ra vẻ bình tĩnh đáp, “Vâng.”

      “Ban đêm trời tối cũng đừng ra ngoài, nếu phải ra ngoài, nhớ gọi bạn cậu giúp cậu nhìn đường.”

      “Vâng.”

      Liễu Quý Bạch nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Nếu cậu ta có nhà, cậu liền gọi điện cho tôi.”

      “Được.” Ánh mắt An Hân ươn ướt, nếu Liễu Quý Bạch thêm gì nữa, cậu khẳng định nhịn được rơi nước mắt, cậu vội vàng ngẩng đầu giả vờ như muốn nhìn cửa sổ nhà Đinh Mão.

      Lúc An Hân quay đầu lại, Liễu Quý Bạch nhìn cậu, An Hân có chút hoảng hốt, “Sao, làm sao vậy…”

      Liễu Quý Bạch rút bàn tay muốn sờ mặt An Hân về, “Có người ở nhà ? Nếu tôi cùng cậu chờ lát?”

      “Hẳn là có.” An Hân cảm thấy bản thân sắp nhịn được rồi, vội vàng bậy bạ đáp, “Tôi vừa rồi mới thấy trong nhà cậu ấy hình như có bóng người.”

      Liễu Quý Bạch cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng bởi vì biết là nhà nào cho nên chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua mà thôi, “Vậy tôi .”

      “Vâng.” An Hân rầu rĩ đáp, kéo vali lui qua bên.

      Liễu Quý Bạch ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, quay đầu lại với cậu, “Tôi chờ điện thoại của cậu.”

      “Sao?”

      “Mời tôi ăn cơm ấy, tôi vẫn nhớ cậu còn nợ tôi hai bữa cơm đó!” Liễu Quý Bạch cười rộ lên.

      “Được!”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch khởi động xe, từ tiểu khu chậm rãi rời .

      An Hân cứ như vậy đứng nhìn, ngực như bị khoét rỗng, mũi chua xót đến độ có chút đau đớn, năm ấy lúc Liễu Quý Bạch tốt nghiệp, cậu cũng như vậy nhìn xe chở rời

      Ngay tại thời điểm xe của Liễu Quý Bạch sắp chuyển vào chỗ rẽ nhìn thấy nữa, An Hân bỗng nhiên quăng túi plastic xuống đất, vọt lên chạy đuổi theo phương hướng xe rời , thậm chí còn nghe thấy thanh vang đội khi vali bị ngã ra đất.
      honglak thích bài này.

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /28/. Bạn nối khố.

      An Hân mới chạy hai bước, có chiếc xe taxi chạy lướt qua xe Liễu Quý Bạch ngay tại chỗ rẽ, Đinh Mão thò đầu ra từ cửa băng ghế sau gào lên, “Ngao! An Hân! Gia trở về đây!!”

      An Hân dừng lại cước bộ, xe Liễu Quý Bạch quẹo qua chỗ rẽ nhìn thấy nữa.

      Bên này xe taxi Đinh Mão ngồi rất nhanh liền dừng lại trước mặt An Hân, Đinh Mão mở cửa ra lập tức nhảy xuống ôm chầm lấy An Hân, , “An Hân, gia rốt cục về đến nhà rồi~~~~”

      “Mão Mão…” An Hân ôm lại cậu, tuy rằng Đinh Mão người ta cao hứng, nhưng mà cậu vẫn nhịn được mà nhìn về hướng kia.

      Đinh Mão buông An Hân ra, bước về phía xe taxi, “Đợi , tớ trả tiền xe cho ông chú bị bệnh lao này cái .”

      Lời này của Đinh Mão vừa ra, ‘chú’ lái xe lập tức liền đen mặt, mình chỉ là diện mạo hơi ‘lão thành’ chút mà thôi, kỳ còn chưa đến ba mươi mà! Lúc nãy Đinh Mão còn nhiệt tình trò chuyện xưng em gọi khí thế, sao lúc này lại mình bị bệnh lao?!

      Đinh Mão mới đưa tiền qua, lái xe cơ hồ chỉ có thể dùng từ ‘đoạt’, sức lực kia quả khác gì muốn xé rách tiền luôn. Đinh Mão xách vali hành lý ra đóng cửa lại, vừa mới định phất tay chào lái xe, kết quả lái xe cước dậm xuống chân ga, chút cũng nhìn cậu nghênh nganh rời , để lại cho cậu miệng đầy khói bụi.

      Đinh Mão dưới ánh mắt khinh bỉ của An Hân thế này mới vỡ lẽ ra bản thân vừa rồi lỡ lời.

      Đinh Mão chính là dạng người thế đấy, lúc trước gọi điện thoại báo cáo cho thủ trưởng Chu Hạ Ninh còn miệng mồm lanh lẹ mà kêu luôn cái tên ‘Chu lột da’ kia ra, cái gì mà ‘Chu lột da, tôi làm xong nhiệm vụ trở về trước rồi! Muốn xin vài ngày nghỉ có thể chứ?”

      Lời này là người xin phép nên sao? ràng là tìm đánh, hy vọng bị sa thải mới đúng!

      Bởi vì Đinh Mão và Chu Hạ Ninh rất quen thuộc, Đinh Mão vẫn luôn lôi đủ cả tên họ người ta ra mà gọi, Chu Hạ Ninh cũng so đó với cậu, nhưng cư nhiên lôi luôn cả danh hiệu mà kêu như thế này, hơn nữa là vì xin nghỉ phép! Nếu phải Chu Hạ Ninh quá bao dung, đừng xin phép, sáng mai cậu có thể vĩnh viễn nghỉ ngơi.

      Chẳng qua Chu Hạ Ninh bao dung bao dung, nhưng mà ngày nghỉ của Đinh Mão vẫn được cho phép, sáng sớm hôm sau phải đúng bạn đến công báo danh, cần hoài nghi, Chu Hạ Ninh nhất định là có biện pháp khiến cậu bận rộn đến mức kêu cha gọi mẹ. Dùng lời của Đinh Mão mà , ràng chính là họa từ trong miệng mà ra, bởi vì câu lỡ lời của hôm nay, biết sau này phải gặp bao nhiêu tra tấn phi nhân loại!

      Nhà Đinh Mão lớn, phòng ngủ phòng khách, diện tích cả hai phòng cộng lại tới 20m vuông, bất quá tuy là 20m vuông, diện tích thực tế còn hơn nữa. Là mấy năm trước trong có đồng cũ trong công ty mua nhà mới nên bán căn này lại, bởi vì là đồng , người ta cũng có xài công phu sư tử ngoạm (chém đẹp), giá bán so với giá thị trường thấp hơn chút, chủ yếu là lần trả đủ tiền giao nhà. Khi đó công việc của Đinh Mão tuy rằng tốt hơn nhiều so với An Hân, cũng để dành được ít tiền, tuy nhiên để mua nhà xác định vững chắc là đủ tiền, vì thế ngoại trừ ít được ba mẹ tài trợ, cậu còn phải vay thêm khoản nữa mới thu thập đủ số tiền này.

      Lần đó Đinh Mão phải gọi là thảm thiết, ngay cả mua dưa muối màn thầu cũng phải tính toán chi li. Ngoại trừ về nhà được bữa ăn ngon, còn lại toàn dựa vào An Hân tiếp tế. An Hân khi đó còn cười cậu, trong nhà ở yên lành, làm gì phải chạy ra bên ngoài. Cho dù là vì ngày sau kết hôn , chỉ được mấy mét vuông như vậy, lại có duy nhất phòng ngủ mà còn chưa tân trang gì sất, con nhà ai mà chịu gả chứ. Dựa theo An Hân tính toán cho cậu, nếu khi đó cậu chờ thêm 2 năm, sau khi thăng chức tăng lương, nhà mới ở khu Ngũ Hoàn đúng là vẫn mua nổi, nhưng ít ra nhà hai phòng vẫn có thể mua lớn hơn chút, cũng tốt hơn chút.

      Bất quá chuyện Đinh Mão dọn ra ngoài, cũng thoát được liên can đến việc An Hân dọn ra ngoài ở trước đó.

      Khi đó An Han dọn ra bên ngoài, thứ nhất là vì ở nhà cách chỗ làm quá xa, lúc ấy mới chỉ xây dựng được đường tàu điện ngầm số 1 và số 2, đường thuận tiện, ngồi giao thông công cộng tốn thời gian lại dễ kẹt xe, thứ hai là, khi đó An Hân cũng thập phần xác định tính hướng của bản thân, cũng vô cùng xác định ba mẹ nhà mình khẳng định tiếp nhận, vì tránh cho lòi đuôi, thế này mới đòi chết đòi sống muốn dọn ra ngoài sống độc lập.

      Mà từ khi ông nội An Hân qua đời, bà nội An Hân liền dọn vào ở trong nhà bọn họ. Bà nội nghe xong lời hùng hồn (chẳng có chút căn cứ nào) của An Hân, lập tức cảm thấy cháu nội có tiền đồ, sau đó cứ như vậy giao nhà cũ của mình lại cho cậu, có bà nội tọa trấn, An Hân thế này mới thuận lợi dọn ra ngoài.

      Sau khi An Hân dọn ra ngoài, vì cho thấy tính minh sáng suốt quyết định của mình, bắt đầu liều mạng làm việc, bất luận làm được bao nhiêu tiền lương đều phải gởi về nhà ít, mỗi lần về nhà đều mang việc về chứng tỏ mình làm rất tốt. Tuy rằng ba mẹ An Hân tin, nhưng bà nội lại tin, vì thế gặp ai cũng khen An Hân có bản lĩnh có tiền đồ.

      Ở quê hai nhà cách vách, đặc biệt trong nhà còn có con trai lớn hơn kém bao nhiêu, cho nên Đinh Mão liền gặp tai ương.

      Vốn Đinh Mão là sau khi tan tầm trở về nhà ăn uống lười biếng cái gì cũng muốn làm, kết quả mẹ Đinh nghe An Hân nhà người ta tiền đồ tốt như vậy, cứ gởi tiền về nhà, về nhà rồi còn vội vàng làm việc, cho nên cảm thấy hài lòng với con trai nhà mình, mỗi ngày ở bên tai Đinh Mão lải nhải. chỉ chê công việc kia của cậu tiền lương còm cỏi, hơn nữa ở nhà chỉ thấy cậu nhàn rỗi. Đinh Mão là người quen lười biếng rồi, muốn thuê phòng dọn ra ngoài, trong nhà lại cho, hơn nữa tiền thuê rất đắt, chút tiền lương này của cậu nếu bản thân tự lo ăn lo ở chỉ sợ là còn đủ ăn chứ đừng chi đến việc để dành.

      Mẹ Đinh miết, Đinh Mão thế này mới bất kể nghèo túng tìm cơ hội cắn răng tích cóp tiền mua phòng dọn ra ngoài ở.

      Khi đó Đinh Mão có tiền trang hoàng, phòng ở cũ kỹ, tại ở rất tốt, vừa trang hoàng lên so với năm đó lúc mới mua ít ra vẫn tốt hơn chút, tuy hơi , nhưng người ở vẫn giàu có dư dật. An Hân bỗng nhiên cảm thấy bản thân năm đó mắt nhìn tốt, còn cười người ta. Kỳ Đinh Mão biết còn giỏi hơn cậu bao nhiêu lần, phòng ở của cậu là bà nội cho, nhưng Đinh Mão người ta là tự mình kiếm tiền mua.

      “Cất hành lý trước , tớ vừa trở về phải tắm rửa cái , buổi tối chúng ta ra bên ngoài ăn .”

      “Được.” An Hân đẩy hành lý vào trong góc tường, hai người vô cùng quen thuộc, cho nên chẳng ai xa lạ với ai, lúc An Hân tìm dép lê mang vào, Đinh Mão lủi vào trong phòng tìm quần áo tắm rửa.

      Phòng khách nhà Đinh Mão đặc biệt , nếu phải có cửa sổ với ban công, so với kho hàng còn kém hơn, cũng biết năm đó xây dựng phòng này thiết kế như thế nào nữa. Bởi vì phòng khách quá , Đinh Mão lại mua bộ sofa lớn, cho nên cậu thể dẹp luôn bàn để tivi, thay đổi thành dạng tivi treo tường, thế này mới khiến phòng khách rộng ra chút.

      An Hân ngồi sofa mềm mại, càng cảm thấy năm đó bản thân có mắt nhìn. Khi đó, bởi vì Đinh Mão tính nhầm chiều rộng của hàng hiên, sau khi cậu ta mua bộ sofa lớn này lại thể đem vào nhà bằng cửa chính, phải kéo lên từ bên ngoài ban công, vì thế phải phá hủy toàn bộ cửa ban công mới có thể đưa vào phòng. Chỉ vì việc này, Đinh Mão ít lần buồn bực, An Hân cũng ít lần cười nhạo cậu ta.

      tại An Hân nhìn lại, thấy bộ sofa lớn này độ rộng chiều dài đều đủ, lại mềm mại, chỉ cần thêm cái chăn, chừng ngủ còn thoải mái hơn so với giường.

      Đinh Mão tắm rửa xong ra cũng tới giờ cơm, lúc An Hân muốn cầm khăn mặt vào WC treo lên mới phát bản thân cư nhiên lấy theo bàn chải.

      “Mão Mão, có bàn chải mới ?”

      , bỏ quên rồi sao?” Đinh Mão lấy khăn mặt lau nước tóc.

      An Hân nhún vai, “Ờ, lúc trở về siêu thị chút , chỗ của cậu cái gì cũng có.”

      “Ừ.” Đinh Mão bỗng nhiên nhìn thấy hình chibi in khăn mặt An Hân cầm tay, hiếu kỳ hỏi, “Ây dô, đây phải là Bạch Dược sao?”

      “Đúng vậy, cậu cũng biết?” An Hân vui sướng hỏi.

      “Ừ, là rất thích kịch ta phối, thanh tuyến của ảnh tệ. Chẳng qua đó phải gu của tớ, so sánh ra mà , tớ càng thích thanh của Miều Điều thúc hơn.”

      “Miều Điều thúc là ai?”

      “Hòa Miêu ấy.” Đinh Mão đương nhiên .

      Nhưng mà cái tên này An Hân cũng chưa từng nghe, chỉ có thể hỏi lại, “Hòa Miêu là ai?”

      Đinh Mão kinh ngạc liếc mắt nhìn An Hân cái, : “Hòa Miêu là đại thần trong giới CV, gia nhập giới còn sớm hơn Bạch Dược. Có thể xem là trong nhóm những đại thần khai giới của võng phối ngay từ thời kỳ bắt đầu, sau đó ấy vào giới lồng tiếng chuyên nghiệp (chỗ này chém), cũng là nhân vật thần cấp số số hai, cậu cư nhiên biết?”

      “Oa, là lợi hại…”

      “Tuy nhiên Bạch Dược cũng thực tệ, thực lực rất mạnh lại là người mà Miêu Điều thúc cực lực đề cử, nếu phải tiếp kịch ít như vậy, tại cũng có thể đạt được địa vị khác gì Miêu Điều thúc đâu.” Đinh Mão xong, giơ tay cầm lấy khăn mặt của An Hân qua xem, thế này mới nhìn thấy hình khác, cũng chính là cái hình ‘Bạch Dược xuất dục đồ’ kia. Đinh Mão lông mày giật giật, “Đệch!! Cậu lấy chỗ nào được cái khăn mặt này vậy?!”

      “Hả?”

      “Cậu cư nhiên lấy ra dùng, là tàn phá vưu vật mà!” Đinh Mão chậc chậc hai tiếng cảm thán tiếc rẻ, “Loạt hình này là phiên bản số lượng giới hạn ‘Bạch Dược xuất dục đồ’ trong ‘Thất tiên’ hệ liệt được phát hành hồi năm mới vừa rồi, tất cả đều là các CV đứng đầu bảng được bình chọn mạng từ năm ngoái, bảy nam nữ CV có hạng đều có bảy bức hình, mỗi hình chỉ in trăm bản, mạng đều rao giá trời đó!!”

      An Hân bỗng nhiên hối hận, hóa ra khăn mặt này quý như vậy, hu hu hu… Học trưởng sao cho cậu biết tiếng, tại cậu dùng lâu như vậy, cũng thể cầm trả lại cho .

      Đinh Mão dùng khuỷu tay thụi An Hân cái, “Nhóc con cậu là xa xỉ ha, khăn mặt kỷ niệm quý như vậy cũng dám mua xài.”

      , phải…” An Hân vội vàng giải thích, “Trước đó phải cậu công tác sao, lúc đó tớ liền gặp lại học trưởng hồi đại học, nhà ấy có gian phòng trống liền cho tớ mượn ở, tớ mang khăn mặt theo dùng, ấy liền đưa cái này cho tớ.”

      Đinh Mão kinh ngạc cực độ, “ phải chứ, học trưởng cậu có tiền như vậy? phải là loại ông chủ hắc điếm đầu cơ trục lợi mấy loại sản phẩm số lượng giới hạn này chứ. Hoặc là ta là loại đầu gỗ có tiền?”

      “Cút! Học trưởng là người của Bích Lạc Thiên , trong công ty mấy món này rất nhiều.” An Hân lòng đầy căm phẫn , “Trong nhà ấy tất cả đều là những món có liên quan đến Bạch Dược đại thần!”

      “Wow! Xem ra ta có rất nhiều loại khăn mặt này?” Đinh Mão nghĩ nghĩ, hai mắt toát ra ánh sáng, “Nếu ta có thể cho cậu dùng, bằng cậu lại đến gặp ta xin nhiều thêm mấy cái, tốt nhất nhìn xem có thể sưu tập luôn đủ bộ hay . Đến lúc đó tớ đem cả bộ đăng bán Taobao, chúng ta liền phát tài! Chậc chậc, tính tính lại, nếu đẩy giá cả lên, ít nhất cũng thoải mái kiếm được vạn tệ!”

      →_→

      “Tớ thấy cậu mới là ông chủ hắc điếm ấy.” An Hân còn gì để , “Khăn mặt ấy có tớ đều xem qua rồi, loại này chỉ có cái thôi.”

      “Như vậy sao…” Đinh Mão có chút thất vọng thở dài tiếng, vừa cười , “Ừm, kỳ mấy thứ khác cũng có thể bán được chút tiền, nếu ta cần, bằng cậu cứ xin hết , mình mở cửa hàng chuyên bán đồ của Bạch Dược cũng được!”

      |||→_→

      “Tớ có mặt dày theo học trưởng mở miệng xin được.”

      “Vậy bằng , chúng ta hỏi ta mua giá thấp? Cậu phụ trách trả giá! Tớ bỏ tiền!”

      “Da mặt cậu là đủ dày…”

      “Chút đỉnh chút đỉnh thôi, ha ha.” Đinh Mão thấy An Hân kiên quyết, liền trêu đùa , “Vậy bằng đem mấy thứ cậu xài giặt cho sạch rồi đem bán cũng được, dù sao người ta cũng biết cậu dùng qua.”

      An Hân nhanh chóng đoạt lại mấy thứ Đinh Mão cầm tay, bảo vệ chặt chẽ , “Đây là học trưởng cho tớ, hơn nữa tớ đều xài rồi, sao có thể cầm bán chứ!”

      “Ha ha ha…” Đinh Mão cười rộ lên, tròng mắt xoay chuyển lại bỗng nhiên thần bí , “Lại tiếp, nếu nhìn thấy cái khăn mặt này tớ cũng quên mất. Hắc hắc, cậu ngay cả Miêu Điều thúc cũng biết, vậy khẳng định cũng biết chuyện kia của Bạch Dược đâu ha.”

      “Chuyện gì?” An Hân hồ nghi nhìn Đinh Mão.

      “Chuyện của Bạch Dược tại trong giới võng phối cho đề cập đến, cho nên cậu khẳng định biết đâu, muốn nghe hay ?” Đinh Mão cười gian dụ dỗ .
      honglak thích bài này.

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /29/. Đại thần là gay?

      “Muốn!” An Hân liều mạng gật đầu.

      Đinh Mão cười, đắc ý , “Vậy hôm nay bữa cơm này cậu mời !”

      “Hả?”

      thôi, thôi.” Đinh Mão nhấc tay vừa ôm vừa kéo An Hân ra khỏi cửa, “Nhớ mang theo tiền, chúng ta đường chậm rãi ~”

      An Hân vô lực , “Đinh Mão, cậu mới là Chu lột da á, làm kinh doanh là thiệt thòi cho cậu!”

      “Quá khen, nhưng mà khen trật rồi ~~~ Tớ tìm chỗ đắt nhất gần đây là được!”

      “…”

      = =

      An Hân và Đinh Mão ha ha hi hi vừa vừa cười đùa, mãi cho đến khi đồ ăn dọn lên An Hân mới nhớ tới việc phải hỏi rốt cục là Bạch Dược có chuyện gì.

      Đinh Mão chồm về phía An Hân, thế này mới thần bí , “Có người Bạch Dược đại thần giống cậu.”

      “Hả?” An Hân ngẩn ra hiểu làm sao, “Cái gì giống tớ?”

      “Đồng chí đó! Cậu phải đồng chí sao! Có người Bạch Dược cũng vậy!” Đinh Mão nhíu mày, “Các người gọi là cái gì?… À, đúng rồi, cong! Đúng, cũng là cong.”

      “…” Lời này thế nào mà nghe được tự nhiên như vậy chứ? Hơn nữa càng lại càng lớn, An Hân quả muốn túm lấy tên Đinh Mão này uýnh cho mấy cái.

      “Đương nhiên, sau đó lại có người đám người đó là antifan của Bạch Dược, tính chân còn phải kiểm tra lại.” Đinh Mão hai tay lắc lắc, “Bất quá cậu biết trong ‘Thất tiên’ này bức họa của Bạch Dược là bán đắt nhất, là bởi vì người vẽ hình là siêu cấp đại thần trong giới hội họa, bình thường mời chưa chắc mời được, nhưng lần này là người ta chủ động vẽ cho Bạch Dược đó! Cậu bên trong có phải có cái gì mờ ám hay !”

      “Cái gì mờ ám?”

      “Dùng ánh mắt đồng chí của cậu nhìn thử !” Đinh Mão đương nhiên , “Trong tiểu thuyết phải đều giữa đồng chí các cậu đều có loại thần giao cách cảm đặc biệt hay sao? Người trong giới vừa nhìn thấy nhau là có thể biết gì đó!”

      “…” An Hân biết gì, “Thấy sao? Cho dù là có thể nhìn thấy, nhưng gặp được người của Bạch Dược, lại có ảnh chụp, thấy quỷ á!”

      “Ách… Nghe thanh cũng kém bao nhiêu phải ? Tuy rằng có thể chính xác, vậy cậu nghe thử xem có giống hay giống?”

      = =

      An Hân tức giận cố ý , “Kỳ tớ thấy cậu rất giống.”

      “Cái gì?!” Đinh Mão giật nảy người sợ hãi, “Cậu đùa cái gì vậy! Gia là thẳng đó!!”

      đùa, cậu rất giống.” An Hân cố ý .

      Đinh Mão biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt đột nhiên có chút rối rắm, vừa muốn gì đó chợt thấy nhân viên phục vụ rốt cục dọn đồ ăn lên, lại cứng rắn nghẹn trở về, đợi người rồi, mới hỏi lại, “ giống sao?”

      “Giống cái gì?” An Hân sớm quên chuyện vừa rồi, trong mắt đều là bàn đầy thứ ăn nóng hầm hập ngon lành kia, bắt đầu chảy nước bọt.

      Đinh Mão càng trở nên rối rắm, nửa ngày lại đột nhiên mở miệng hỏi tiếp, “Cậu cảm thấy nếu là cậu có thể coi trọng người như tớ ?”

      Ánh mắt An Hân hơi híp lại, khinh thường đánh giá dưới Đinh Mão vòng, nhìn đến mức cậu ta nổi da gà, thế này mới , “Gia bản thân chính là số 0, đối với số 0 chưa từng có hứng thú.”

      Đinh Mão cân nhắc nửa ngày mới hiểu được ý của An Hân, vỗ bàn tức giận , “Phắc! Gia con mẹ nó chỗ nào thụ!!!”

      = =|||

      Nhìn đến ánh mắt quỷ dị từ bốn phía bắn tới, An Hân hận thể bưng thức ăn dọn sang chỗ khác ăn, cho dù ngồi ở góc tường hoặc ở dưới chân bàn cũng đỡ hơn ngồi cùng bàn với Đinh Mão. Cậu sao có thể quên chứ, ăn cơm với Đinh Mão nhất định phải đặt phòng có vách ngăn!!! Loại lời kinh thế hãi tục này, cách lớp vách ngăn cho dù người khác vẫn có thể nghe thấy, nhưng ít ra bọn họ cần bị ‘chiêm ngưỡng’ như thú quý hiếm thế này…

      Hóa ra, trong giới có đoạn thời gian lâu trước kia có người Bạch Dược là cong.

      Hơn nữa bởi vì có quan hệ rất tốt với Miều Điều thúc, hơn nữa Miêu Điều thúc trong truyền thuyết là gay, cho nên trong lúc nhất thời có rất nhiều người đều cho rằng hai người bọn họ là CP, ý tứ chính là đôi. Bởi vì chỉ là vài tin len lén phỏng đoán, Bạch Dược và Miêu Điều thúc cũng để ý. Mãi đến sau này, đảng Bạch công Miêu thụ và đảng Bạch thụ Miêu công chửi nhau quá dữ YS ( diễn đàn lớn về kịch truyền thanh của TQ), Miêu Điều thúc mới ra làm sáng tỏ quan hệ giữa hai người. Nhưng ngờ lần này vừa làm sáng tỏ, kết quả biến thành antifan của cả hai khắp nơi kiếm chuyện, liên tục ngừng, ngay cả những vấn đề cá nhân khác cũng lôi ra.

      Những tiết mục giao lưu hoặc ca hội của người khác mà Bạch Dược tham gia trước đó được ghi lại bị người cắt nối biên tập lại biến thành đoạn bôi xấu , cuối cùng nơi công tác cũng bị tuôn ra, kết quả còn có vài fans hâm mộ vì muốn gặp được mặt của Bạch Dược mà chờ bên ngoài cơ quan của , tuy rằng cuối cùng vẫn thể có được ảnh chụp của , nhưng vẫn khiến phải từ chức. Mà Miêu Điều thúc lại trực tiếp bị bại lộ ảnh chụp và tin tức cá nhân, kết quả lại vì ngoại hình rất béo, hoa lệ được như thanh của mà vô duyên vô cớ bị người ta xỉ vả.

      Việc này trực tiếp ảnh hưởng chính là, hai người từ nay về sau rất ít hợp tác với nhau nữa. Miêu Điều thúc tố chất tâm lý tốt, ít mở ca hội, nhưng vẫn thường có mặt trong group fans, chỉ là giảm bớt việc nhận kịch, dần dần hoàn toàn chuyển hướng về phía giới lồng tiếng. Mấy tháng sau, Bích Lạc Thiên thành lập, đến tìm , Miêu Điều thúc hai lời liền đồng ý, trở thành thành viên của Bích Lạc Thiên , còn kéo theo ít CV thần cấp nổi tiếng gia nhập cùng, trong đó cũng bao gồm cả Bạch Dược. Group fans group chính thức gì đó sau này mới xây dựng.

      Khi đó Bạch Dược có gần năm chưa tiếp kịch, cơ hồ là mai danh tích. Nhóm fan hâm mộ vừa nghĩ tới Bạch Dược muốn rút lui khỏi giới, YS khóc lóc đến tận trời. Mãi đến sau khi Bạch Dược gia nhập Bích Lạc Thiên , mới ra giải thích câu, cũng chỉ bởi vì thay đổi công việc, bận quá cho nên có thời gian. Sau đó Bạch Dược lại bắt đầu nhận kịch mới, tuy rằng chỉ cần ảnh hưởng công việc và cuộc sống cá nhân của có bán hủ như thế nào cũng vấn đề gì, nhưng mà chuyện với Miêu Điều thúc fans của cả hai tựa như đạt chung ước định là ai được phép đề cập đến. Nếu có người ra, tựa như bị đạp phải bom mà bị đá ra khỏi group, cấm ID, còn bị fans của hai bên đuổi theo mắng chửi, thẳng đến khi bóp chết acc, dám xuất nữa thôi.

      An Hân nghe xong việc này, thổn thức trận lâu, lúc trước còn muốn đến hỏi Liễu học trưởng hoặc là Amoxicillin có biết việc này hay , nhưng bây giờ ý tưởng này lập tức bị cậu thanh lý còn mảnh. Cậu sợ bị đá khỏi group, cậu càng sợ bị học trưởng mắng hơn.

      Nghĩ đến Liễu Quý Bạch, An Hân nhìn bên ngoài nhà hàng sắc trời dần dần tốt đen, thở ra hơi dài. Bởi vì Đinh Mão cảm thấy An Hân thế này quái đản, cho nên trực tiếp ôm lấy bả vai cậu kéo cậu , tuy rằng quá thoải mái nhưng An Hân cũng phản đối, tựa như nơi học trưởng từng ôm lấy cậu còn giữ lại ấn ký, cậu cũng muốn bị những người khác lau .

      Đến siêu thị, Đinh Mão liền bắt đầu mua lung tung như thể cần tốn tiền, mà An Hân sau khi chọn mua bàn chải đánh răng xong lại cầm lên hai cái khăn mặt, bởi vì các loại nguyên nhân, hai cái khăn vốn xài cậu đều muốn cất .

      Về nhà, An Hân tắm lại tìm thấy sữa tắm, lúc mở cửa hỏi Đinh Mão cậu ta gọi điện thoại cho ai đó, kết quả chờ cậu tắm rửa xong, Đinh Mão vẻ mặt đen thui, tựa như cãi nhau với người ta. Nhưng mà hỏi cậu ta làm sao vậy, cậu ta lại có chết cũng chịu .

      Buổi tối An Hân lên mạng, Amoxicillin và Ngũ Thạch Tán đều onl, cậu hàn huyên lúc với nhóm Vitamin rồi bắt đầu đánh chữ viết truyện. Đinh Mão ở bên cạnh ôm máy tính chơi game còn thỉnh thoảng hỏi An Hân vài câu, khiến cho An Hân thể buông tha việc viết truyện, tìm CD của Bạch Dược nghe, ràng phát trong đó có vở kịch trong dàn cast còn có tên của Miêu Điều thúc. An Hân bỏ CD vào máy tính, vừa nghe kịch truyền thanh của Bạch Dược vừa tìm tòi những việc liên quan đến và Miêu Điều thúc.

      Quả nhiên tin tức tìm được liên quan đến việc này còn nhiều bằng Đinh Mão kể cho cậu nghe, bất quá nhìn ảnh chụp của Miêu Điều thúc khiến cậu nhớ tới người. Lần đó khi cậu đưa cơm cho Liễu Quý Bạch, mập từ cầu thang mà như lăn xuống hình như chính là bộ dạng này. An Hân bỗng nhiên cảm thấy tựa như gần Bạch Dược đại thần thêm vài phần, cậu cư nhiên gặp qua người trong chuyện xấu làm gay của đại thần!!

      Thanh của Miêu Điều thúc quả nhiên cực kỳ hoa lệ, hơi hiển lộ chút cổ phong, rất có cảm giác quý tộc thế tử, hơn nữa hành động nhất lưu, cả người và vật đều sống động, thậm chí cảnh tượng cũng phảng phất bởi vì mà càng trở nên sinh động, cho nên cũng phải thể lý giải vì sao có ít fan hâm mộ bởi vì nhìn thấy chân tướng của Miêu Điều thúc mà ảo tưởng tan biến, bất quá nhìn người thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài hay sao? Lại Miêu Điều thúc người ta kỳ bộ dáng rất khả ái, chỉ là nếu so sánh với thanh hoa lệ kia của có chút phù hợp mà thôi.

      Miêu Điều thúc thích mọi người gọi là Miêu Điều (nghĩa là thon thả), sau đó còn bởi vì vậy mà bị xấu, ngược lại nhìn mọi việc rất cởi mở. Có người hỏi có phải ngầm đồng ý fans hâm mộ gọi bằng danh hiệu này có phải cố ý dối gạt mọi người hay . Kết quả Miêu Điều thúc , thon thả phải bản chất của , mà là giấc mơ của , tỷ như có người làm số 1, cho nên đặt biệt danh là Nhất Hào, tuy rằng nhất định có thể làm số 1, nhưng lúc người ta gọi cái tên trong mơ ước của mình, trong lòng nhất định vẫn rất thích thú.

      Lúc ấy người dẫn chương trình cho tiết mục giao lưu hỏi câu hỏi này cũng chính là Nhất Hào, thiếu chút nữa bị chọc tức đến lật bàn.

      An Hân cảm thấy Miêu Điều thúc là người tính tình tốt, lòng dạ cũng thực rộng rãi, lần trước từ cầu thang như lăn xuống cũng chút nào để ý, còn cho rằng cậu là nhân viên đưa cơm mà vui vẻ chào hỏi. Bất quá, Miêu Điều thúc đối với thức ăn xem ra tương đối chấp nhất, bằng vào thân thủ mạnh mẽ chen lấn vào quán bán bánh rán lần trước mình nhìn thấy đủ chứng mình… Thon thả cái gì, chỉ là mộng tưởng mà thôi.

      Nghĩ đến Miêu Điều thúc lại nghĩ tới Bích Lạc Thiên , nghĩ tới Bích Lạc Thiên liền nghĩ tới Liễu Quý Bạch, An Hân nhịn được đoán Liễu Quý Bạch tại làm gì, bỗng nhiên phát Liễu Quý Bạch online QQ, liền nhịn được gõ qua.

      [An Hân]: Học trưởng ~

      [Liễu Quý Bạch]: Ừ.

      An Hân ngờ Liễu Quý Bạch lại trả lời nhanh như vậy, nhất thời cũng biết nên cái gì.

      [An Hân]: Còn chưa ngủ sao?

      [Liễu Quý Bạch]: Ừ.

      [An Hân]: Học trưởng lại mở tự động trả lời có phải hay !

      [Liễu Quý Bạch]: = = có.

      thể , Liễu Quý Bạch là người ‘vua tẻ ngắt’, nếu là giáp mặt chuyện, An Hân ít nhất còn có thể nhìn được vẻ mặt của , tìm đề tài tiếp tục chuyện, nhưng mà đánh chữ như vầy, cậu liền thể tiếp nổi nữa, đành phải gõ qua .

      [An Hân]: Tôi ngủ đây, học trưởng cũng nghỉ ngơi sớm chút (^___^)

      [Liễu Quý Bạch]: Ừ, mộng đẹp.

      [An Hân]: Học trưởng cũng vậy nha, o( ̄▽ ̄)ブ Vẫy vẫy.

      [Liễu Quý Bạch]: Ừ.

      Chúc ngủ ngon xong, An Hân cũng muốn tiếp tục online nữa, vừa lúc nghe xong kịch rồi, dứt khoát tắt laptop, định ngủ luôn. Đinh Mão còn ra sức chơi game, An Hân tự mình tìm chăn mền nhào vào sofa.

      Đinh Mão thấy vậy : “Sao cậu lại ngủ chỗ này?”

      “Bằng sao? Tớ ngủ giường cậu ngủ sofa? Tớ có ý kiến.”

      “Hả? Cũng đâu phải lần đầu tớ chen chút cái giường, cậu còn quỷ gì vậy.” Đinh Mão kỳ quái , “ còn chưa ghét chú mày là công, chẳng lẽ chú mày ghét bỏ đây là thẳng sao?!”

      cái ‘beep’, cậu lăn cho mượt mà.” An Hân tức giận , “Cái giường như lỗ mũi của cậu còn lớn bằng sofa này, lần trước tớ uống rượu đến chỗ cậu cậu cũng vậy, kết quả cậu xem rốt cục tớ là từ giường lăn xuống đập đầu vào ngăn tủ suýt nữa bể đầu như thế nào hả?!”

      “Ách…” Nhắc tới chuyện này Đinh Mão liền ủ rũ, yếu ớt , “Tớ thằng FA, mua giường lớn như vậy làm gì…”

      →_→

      Tiếp thu ánh mắt khinh bỉ của An Hân, Đinh Mão xám xịt ngoan ngoãn tắt máy tính, ‘lăn’ vào trong phòng ngủ.

      Đêm ấy, An Hân nằm sofa mềm mại, quả sofa này rất thoải mái, nhưng biết vì cái gì, An Hân lại rất tưởng niệm cái giường bằng gỗ chỉ trải lớp drap giường có chút cứng rắn kia ở nhà học trưởng, lăn qua lộn lại như thế nào cũng ngủ được.

      Mà bên kia, Liễu Quý Bạch nhìn chằm chằm câu gõ ra mà chưa kịp gởi khung đối thoại với biểu tượng hình cái đầu biến thành màu xám kia, bất tri bất giác liền ngồi đến phát ngốc.

      [Liễu Quý Bạch]: Ngày mai cậu có rảnh ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :