1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Dỗ Đại Thần – Lâm Tịch Ẩn (79c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ.

      ☆☆☆

      /10/. Gặp lại.

      “Mày làm gì!!”

      An Hân kinh ngạc quay đầu lại, cư nhiên là Hà Nhiên.

      “Lấy xe.” An Hân thật sự muốn cùng cậu ta nói thêm điều gì, dứt khoát học theo Liễu Quý Bạch.

      “Hứ, đã bị đá rồi, cư nhiên còn dám tới đây!” Hà Nhiên khiêu khích nói, “Đáng tiếc thiệt là khéo, Ngụy Hào hiện tại có ở đây!”

      “Biết.” Trong lòng An Hân hừ lạnh một tiếng, do biết ta ở đây nên cậu mới đến.

      “Hừ! Mày an tâm cái rắm gì chứ!” Ngày hôm qua Hà Nhiên cùng Ngụy Hào cãi nhau một trận, hôm nay vừa ra khỏi cửa liền đụng mặt An Hân, cậu ta lập tức giận chịu nổi, “Đừng nghĩ rằng giả vờ đáng thương Ngụy Hào sẽ hồi tâm chuyển ý! ấy tuyệt đối sẽ để ý đến mày nữa đâu!”

      An Hân chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập thành thịch, đầu ẩn ẩn phát đau, đây là muốn cãi nhau sao, nhưng thứ cậu muốn nhất chính là cãi nhau, đặc biệt là với người có liên quan đến Ngụy Hào.

      “Yên tâm, tôi chỉ là tới lấy xe của mình, tôi muốn dính líu gì đến Ngụy Hào nữa.”

      “Cái gì tới lấy xe!” Hà Nhiên hung tợn trừng mắt nhìn An Hân, “Đừng có tìm cớ! Hôm đó nhìn mày sòng phẳng dứt khoát chia tay như vậy, tao còn cho mày đáng mặt đàn ông. ngờ hôm nay mày lại chạy đến đây làm chó vẩy đuôi mừng chủ? Thật là biết xấu hổ!”

      “A.” An Hân bị nói đến tức giận, nhưng chỉ cười lạnh một tiếng nói, “Là ai chó vẩy đuôi mừng chủ trong lòng kẻ đó tự rõ ràng, còn ở đây làm chó sủa lung tung?”

      “Mày nói cái gì?!” Hà Nhiên nổi giận, “Mày dám mắng tao là chó?”

      “Ồ, đây chính là cậu tự nói.” An Hân mở khóa đẩy xe ra ngoài, rút chìa khóa ra muốn cãi lý với Hà Nhiên nữa.

      Nhưng mà Hà Nhiên càng nghĩ càng giận, “Mày đứng lại đó cho tao!”

      “Cậu bảo tôi đứng lại tôi liền đứng lại sao? Tôi cũng phải đồng loại của cậu.” An Hân nhàn nhạt nói, một bên đem chìa khóa xe cắm vào ổ khóa.

      Hà Nhiên thẹn quá thành giận, tiến lên túm lấy tay lái xe mô tô của An Hân, để cậu lên xe.

      “Mày muốn làm cái gì? Dựa vào cái gì tới lấy đồ của Ngụy Hào!”

      “Tôi còn nghĩ cái vụ ‘lấy đồ gì đó’ đã lỗi thời rồi chứ.” An Hân có cách nào đoạt loại xe của mình, chỉ có thể vội vàng ôm lấy ghế ngồi, một bên áp chế lửa giận nói, “Hơn nữa đây là trong sân chung, cũng phải trong nhà Ngụy Hào, sao có thể là đồ của Ngụy Hào chứ?”

      Hà Nhiên nhất thời nghẹn lời.

      An Hân hít vào một hơi ́ lấy lại tâm tính bình thản nói, “Vậy có thể mời cậu buông tay ? Xe là của tôi, tôi còn vội về nhà.”

      Trong lòng Hà Nhiên nghẹn một bụng tức giận có chỗ phát tác, gắt gao trừng mắt nhìn An Hân, hơn nữa lôi kéo buông, càn quấy nói, “Cho dù đặt ở trong nhà Ngụy Hào, nhưng mà khẳng ̣nh là Ngụy Hào mua cho mày! Bằng sao có thể để ở đây! Các người quen nhau bao lâu? ấy đã cho mày ít đồ phải ! đòi mày đã là tốt lắm rồi, mày cư nhiên còn mặt dày có ý muốn trở về lấy đồ?! Có muốn tao mở cửa cho mày luôn hay , mày vào trong phòng cũng có nhiều đồ để lấy đó.”

      “A, cậu nói tôi cũng quên mất.” An Hân nặn ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạng, giơ tay lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa đến trước mặt cậu ta, “Chìa khóa nhà ta tôi cũng có, nếu cậu đưa cho ta giúp tôi ? Thuận tiện phiền cậu thay tôi chuyển lời cho ta một câu, chìa khóa nhà của tôi cần đưa lại, trực tiếp vứt là được rồi, dù sao tôi cũng đã đổi ổ khóa cửa.”

      Hà Nhiên phải nghĩ tới An Hân cũng đã tới nhà Ngụy Hào, nhưng lại nghĩ tới An Hân cư nhiên cũng có chìa khóa, dù sao bọn họ cũng ở cùng một chỗ. Cho nên trong nháy mắt nhìn thấy chìa khóa, sắc mặt Hà Nhiên liền thay đổi.

      Đấu võ mồm thì cậu ta chiếm được chút tiện nghi, lại thấy An Hân thật sự đem chìa khóa đưa tới, tức giận đến mức một cái tát nặng tề đánh qua, kết quả chìa khóa trong tay An Hân liền rời khỏi tay mà bay ra ngoài.

      Chìa khóa rơi mặt đất phát ra một tiếng vang thanh thúy, sau khi dội lên, lấy một tư thế hoa lệ lộn ngược ra sau xoay người 720 độ rồi tiếp tục lộn mèo xoay người1080 độ, động tác hoàn mỹ cầu cao độ tiến thẳng vào ống ́ng. Hệ số khó khăn 9.9, toàn trường đạt được 10/10 điểm.

      An Hân sửng sốt, cậu là khẳng ̣nh Hà Nhiên sẽ nhận, mới lấy chìa khóa ra lắc qua lắc lại, ̣nh sau khi thu hồi lại để chọc cậu ta tức chết! Hơn nữa quan trọng nhất là, cậu sợ bản thân mềm lòng mới ‘rời nhà trốn ’, sao có thể mang theo chìa khóa nhà Ngụy Hào chứ, cái đó con mẹ nó chính là chìa khóa nhà của mình a!!!

      Hà Nhiên nhìn thấy An Hân sững sờ tại chỗ, còn hiện ra bộ dạng hối hận, bỗng nhiên phát hiện bản thân cư nhiên một chút cũng cảm thấy thoải mái, ngược lại lửa giận càng cao, “Luyến tiếc à?! Luyến tiếc thì lội xuống ́ng mà kiếm lại !!”

      Trước đó Ngụy Hào đã từng nói, An Hần thoạt nhìn là bộ dạng cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng thật sự tức giận rồi lời nói ra có thể chọc ngươi tức chết. Cho nên, lúc này nội tâm An Hân rít gào, nhưng ở ngoài mặt lại giả vờ thật bình tĩnh nói, “ sao, chìa khóa nhà ta vốn nên thuộc về ̣a phương bẩn thiếu như ống ́ng này mà.”

      Lời nói của An Hân quả thật là ‘dối lòng’, chìa khóa nằm dưới ́ng kia kỳ thật là chìa khóa nhà cậu có được ! Hơn nữa tay cậu cũng chỉ có một cái chìa khóa đó thôi! Lúc này trong lòng An Hân nghĩ đến là, về sau cậu về nhà chắc phải phá ổ khóa để vào rồi.

      Nhưng mà lời này nghe vào trong tai Hà Nhiên tựa như quăng một quả bom, bởi vì tay cậu ta cũng có một cái ‘chìa khóa nhà Ngụy Hào’.

      Hà Nhiên bị bom ‘dội’ đến mức rung rẩy, “Mày!!”

      “Ây da, tôi lại nói cậu, cậu cũng đừng có tự liên tưởng tới bản thân mình nha.” Tay An Hân phẩy phẩy, vẻ mặt trào phúng.

      Hà Nhiên tức giận đến nói nên lời, ánh mắt đảo đảo, nhìn thấy hai tay An Hân đều đã buông xe mô tô điện ra, liền thừa dịp cậu chuẩn bị nhanh chóng hung hăng đẩy một cái, vừa đắc ý kêu lên, “ , tao cho mày , mày có bản lĩnh thì lấy a!!”

      An Hân trở tay kịp, xe mô tô điện nặng nề ngã xuống đất, một tiếng động thanh thúy vang lên, kính xe lập tức gãy đôi, rơi ra ở bên cạnh.

      An Hân nhịn được, vừa lao tới dựng xe máy của mình lên, vừa quát lớn, “Con mẹ nó! Đây là mô tô tôi tự mình mua! Cậu mà hỏi Ngụy Hào ! Tôi con mẹ nó mấy năm qua lấy cái gì của ta?! ta nếu có thể nói được, tôi tuyệt đối nói hai lời lập tức tự đánh mình hai bạt tai, đem mấy thứ đó hai tay dâng trả!”

      “Mày bảo tao hỏi thì tao liền hỏi à? Nằm mơ! Tao dựa vào cái gì phải hỏi chứ! Tao hoi! Hừ!!” Hà Nhiên oán hận lại dùng chân đá xe An Hân, “Một chiếc xe nát! Tự mày mua thì thế nào! Tao hỏi Ngụy Hào đó!”

      Mắt thấy kính chiếu hậu bên kia cũng sắp bị cậu ta đá gãy, An Hân cũng đành phải nhịn xuống, vội vàng đẩy cậu ta ra, đau lòng nâng xe mình lên. Loại hành động y như trẻ con của Hà Nhiên khiến An Hân có chút phiền, cũng chẳng còn tâm tình ́ ý chọc giận cậu ta nữa.

      “Cậu đủ rồi đó! Cãi nhau với Ngụy Hào cũng đừng lấy tôi làm chỗ trút giận, tôi nếu đã chia tay với ta, thì cùng với các người vốn có bất cứ quan hệ nào!”

      “Mày, mày sao lại biết…” Hà Nhiên kinh ngạc thốt lên, sau đó lập tức sửa lại nói, “Phi! Chúng tao mới có cãi nhau!”

      “Phải, phải.” An Hân có lệ đáp lại một câu, cậu dù sao cũng quen biết Ngụy Hào hơn năm năm, tính tình Ngụy Hào như thế nào cậu rất rõ ràng, từ trước chính là bản thân mình dung túng ta. An Hân thoải mái hừ một tiếng, cúi thấp người giơ tay nhặt lấy kính chiếu hậu bị gãy.

      Ai ngờ Hà Nhiên thấy vậy lập tức xông lên, nhấc chân lên nặng nề giẫm xuống, một tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên, mặt kính đã bị đạp nát, nếu An Hân rút nhanh tay về, sợ là cũng đã huyết nhục mơ hồ.

      “Cậu…”

      “Hừ! Mày lấy ! Lấy rồi nhanh cút !! Tao muốn gặp lại mày!” Hà Nhiên để cho An Hân có cơ hội nội chuyện, nói xong liền lập tức xoay người bỏ chạy.

      An Hân ngồi xổm xuống nhìn kính chiếu hậu của xe máy mà thập phần vô lực, nếu phải vì cái xe này là do cậu bỏ tiền ra mua, cậu cũng hận thể đập cho nát ra rồi đem nấu nhừ!

      Bất quá cuối cùng An Hân vẫn phải đem kính xe nhặt lên, ném vào trong ́p xe phía sau.

      Muốn nói tức giận chính là lừa người, nhưng mà tức giận với một thằng tiểu quỷ như vậy thật giống như cậu ghen vì Ngụy Hào, đúng, cậu đối với Ngụy Hào đã sớm chẳng còn một tia cảm giác nào! Vừa nghĩ tới chìa khóa của mình đã hy sinh dưới làn nước ́ng, biểu tình An Hân liền thay đổi, vừa tức giận lại vừa buồn bực.

      An Hân tức giận trừng trừng nhìn cái xe máy ‘nhất dương chỉ’ (do xe tiểu Hân đã bị gãy một bên kính)của mình, trong lòng lập lập lại rủi ro tiêu tán, rủi ro tiêu tán…

      Vừa mới đem xe máy dẫn ra khỏi bãi đỗ xe, đột nhiên bị một người chặn đường, An Hân buồn bực ngẩng đầu lên nhìn, tuy rằng ngoài miệng thừa nhận, nhưng trong nháy mắt kia tim thật sự đau giống như bị xe rách, con mẹ nó rủi ro tiêu tán!!!

      “An Hân…”

      Ngụy Hào đứng ở đó, áo tây trang một nút cũng chưa cài, cà vạt cũng thắt loạn thất bát tao, vẻ mặt ta kinh ngạc nhìn An Hân, tay cầm điện thoại cương cứng giữa trung, ánh mắt nhìn An Hân chớp cũng chớp như là nhìn thấu được trong lòng cậu, cũng tựa như đem cậu đem tiến vào trong lòng mình, giống như năm đó lúc bọn họ lần đầu tiên gặp nhau trong ban biên tập.

      Tháng sáu thời tiết rất nóng, nhưng An Hân lại cảm thấy khí lạnh từ trong trái tim chảy tràn ra đã đem toàn bộ thân thể đông lạnh, khiến cậu thể động đậy.

      An Hân bất động cũng nói gì, Ngụy Hào cũng dám động, tình đối với ta mà nói cho tới hiện tại đều là tới nhanh, mà cũng nhanh, chia tay với ta mà nói càng là chuyện cơm bữa. ta nghĩ đến ta sớm còn thích cậu, ta nghĩ bất quá ta vẫn còn chưa quen, nhưng mà giờ khắc này ta lại phát hiện ta muốn gặp lại cậu đến như vậy, muốn nói với cậu điều gì đó, cầu cậu đừng .

      Nhưng, Ngụy Hào là một người kiêu ngạo như thế, ta tuyệt đối sẽ cho phép bản thân xuống giọng cầu xin người khác, cho nên ý niệm kia trong đầu bất quá chỉ là chợt lóe lên, sau đó liền biến mất. Trong mắt ta, An Hân mà xuất hiện ở đây, dĩ nhiên là tới gặp ta.

      Hai người cứ như vậy yên lặng đối diện nhau, tâm tư khác nhau.

      Mãi đến lúc trong điện thoại truyền ra thanh rít gào của Ngụy tổng, ba của Ngụy Hào, “Tiểu tử thối! Mày có nghe hay !!”

      An Hân đột nhiên như được giải ̣nh thân chú, cả người chấn động, thậm chí quên ngồi lên xe, cúi đầu đẩy xe bước nhanh ra ngoài. Mà phản ứng của Ngụy Hào cũng chậm, trực tiếp cúp điện thoại, lập tức gắt gao túm lấy đầu xe của An Hân để cậu .

      “Buông tay ra.” An Hân lạnh lùng nói.

      Ngụy Hào cũng buông tay, mà là từ cao nhìn xuống cậu, quyết ̣nh cho cậu một bậc thang, “Sao em lại tới đây?”

      An Hân rõ ràng là vừa nghe hiểu cũng chút cảm kích, cậu nghĩ đến chỉ là: Mẹ nó, hai người bọn họ ngay cả câu đầu tiên nói cũng giống hệt nhau!

      “Lấy xe.”

      “… biết, em kỳ thật là tới gặp .”

      “Tôi mới phát hiện, hai người quả nhiên vô cùng thích hợp.” An Hân trợn trắng mắt xem thường, “Tôi thật sự chỉ tới lấy xe, phải tới gặp . Bằng vì sao tôi lại chọn buổi chiều mà đến đây? Chỉ là bởi vì thời điểm này nhất ̣nh sẽ có ở nhà, đáng tiếc vận khí của tôi thật tốt.”

      Nói xong, An Hân ngồi lên xe, một phen gỡ tay Ngụy Hào ra.

      Mắt thấy An Hân muốn , Ngụy Hào khẩn cấp bật thốt lên, “Nhưng mà muốn gặp em.”

      “Vậy thật sự rất cám ơn .” An Hân tức giận nói xong, quay chìa khóa một vòng, xe liền phát ra thanh khởi động ‘brừm brừm’.

      Ngụy Hào cũng vui, ngay tại thời điểm An Hân nhấn chân ga, Ngụy Hào đột nhiên ra tay, cư nhiên trực tiếp từ xe túm cậu xuống.

      Mà cái xe mô tô điện đáng thương của An Hân đột nhiên rơi vào biến ́, lúc ngã lăn ra mặt đất chỉ gãy luôn ‘cái lỗ tai còn sót lại’, mà bánh xe còn ‘chạy’ mấy vòng vô cùng vui thích.

      Cái kính chiếu hậu sau cùng của mình cũng thoát khỏi kiếp nạn! Mẹ nó đúng là tuyệt phối a!

      Bản thân An Hân cũng biết chính mình lúc ấy làm sao nữa, dù sao chỉ là chờ đến thời điểm cậu hoàn hồn, trong cơn giận dữ cậu liền hung hăng đấm một quyền vào bụng Ngụy Hào.
      vk đại cahonglak thích bài này.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ.

      ☆☆☆

      /11/. Tạm biệt.

      An Hân thoạt nhìn căn bản là gầy như da bọc xương, ngờ hai cánh tay như hai cái que kia ngược lại rất có khí lực, vừa vặn đánh vào dạ dày của Ngụy Hào, đau đến mức khiến ta cảm thấy trong bụng như sông cuộn biển gầm, ứa cả mồ hôi hột.

      “Ư…” Ngụy Hào ôm bụng ngồi xổm xuống, thống khổ đến mức ngũ quan đều xoắn chùm cùng một chỗ.

      Mà An Hân giơ nắm tay đứng bên cạnh vẻ mặt cũng đã dại ra, ngược lại tựa như còn hiểu rõ tình huống, mãi đến khi Ngụy Hào ngồi xổm xuống còn thể tin được hỏi, “Đau …?”

      “Đau.” Ngụy Hào tức giận đáp.

      An Hân nhìn sắc mặt ta nhợt nhạt thì ẩn ẩn có chút lo lắng, nhưng mà vừa nghĩ đến đủ loại chuyện vừa qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Hân liền nghiêm lại, nói “Vậy là tốt rồi, nếu đau tôi chẳng phải là đánh công sao?”

      “Em!” Mặt Ngụy Hào lập tức biết thành xanh đen, nếu là người khác ta đã sớm đánh trả lại gấp trăm lần, nhưng đối với An Hân, ta phát hiện bản thân chỉ có thế nhịn xuống, nhưng mà khi ta nhìn thấy An Hân hề mang vẻ mặt trầm hung ác trừng mắt với mình, tâm tình lại tốt lên một chút, “Lại đây giúp đứng lên.”

      An Hân nhìn thấy ta kỳ thật có việc gì, còn có năng lực sai sử người khác, hừ một tiếng xoay người bước .

      Mặt Ngụy Hào lại càng đen thêm, đứng lên một phen giữ chặt lấy An Hân, “Em muốn đâu?”

      An Hân thoải mái nhìn Ngụy Hào lôi kéo tay mình, vùng vẫy nửa ngày cũng rút lại được, nhiệt độ cơ thể ta theo bàn tay truyền đến, khiến An Hân nhíu mày càng chặt.

      “Tôi chỗ nào liên quan quái gì đến ?!”

      “Em muốn giận dỗi tới khi nào? Em đánh cũng đã đánh rồi, rốt cuộc em còn muốn thế nào đây?” Ngụy Hào có chút mất hứng, nói chuyện cũng còn khách khí như vậy nữa.

      “Tôi muốn thế nào cả, tôi cũng giận dỗi, bất quá là bị đá mà thôi.” An Hân quay đầu sang một bên nói, “Tôi cũng phải trẻ con hiểu chuyện, giận dỗi cũng có ý nghĩa gì, hơn nữa tôi cũng sẽ vì loại chuyện này mà giận dỗi.”

      “An Hân, chúng ta cần nói chuyện.”

      “Có cái gì đáng nói? Chúng ta chia tay tình tôi nguyện, hiện tại vui vẻ với mỹ thiếu niên của , tôi tìm hữu tình lang của tôi.” An Hân châm chọc cười một tiếng, cúi đầu đột nhiên bắt đầu thương cảm nói, “ cần cảm thấy áy náy, chúng ta quen nhau cũng hơn năm năm, ngoại trừ mấy tháng vừa bắt đầu, năm năm sau đó bất quá là tôi cam lòng quấn quít lấy mà thôi. cũng cần bởi vì chuyện này mà cảm thấy nợ tôi cái gì, ngay từ đầu cũng chỉ là tôi đơn phương tình nguyện mà thôi. Nay tôi mệt mỏi rồi, cũng đã hiểu được, đá tôi, tôi cũng trả tự do lại cho , việc này đối với chúng ta mà nói đều là chuyện tốt.”

      Ngụy Hào vừa ̣nh nói chuyện, An Hân lại lập tức trách móc nói, “Dừng lại! đừng có mà nói với tôi cái gì ‘chân tâm’ nữa, chân tâm của với tôi mà nói đáng một đồng!”

      Ngụy Hào xanh mặt há miệng thở dốc, thể nói gì, sau một lúc lâu mới rốt cục nghĩ ra một câu, “Em chính là giận dỗi!”

      ít tự mình đa tình .”

      Ngụy Hào bởi vì tức giận mà tay siết càng chặt, An Hân đau đến mức nhăn mặt nhăn mày, nhưng mà một chút cũng chịu yếu thế.

      “Là tự mình đa tình sao? Em bỏ lại một phong thư từ chức rồi nói một tiếng đã bỏ , ngay cả nói tạm biệt cũng dám, em chính là dám gặp ! Em sợ nhìn thấy sẽ luyến tiếc rời khỏi , biết làm em thương tâm, nhưng mà …”

      Đúng lúc này, di động của Ngụy Hào lại vang lên, tưởng là Ngụy tổng lại gọi đến, Ngụy Hào xem cũng xem liền tiếp máy.

      Kết quả ngờ…

      “Ngụy Hào!!! Tên An Hân kia khi dễ em!! Nó chạy tới đây chỉ mắng em, còn đánh em nữa!!” Hà Nhiên kêu đến rung động tâm can, tê tâm liệt phế, ngay cả An Hân nghe xong cũng nhịn được hoài nghi bản thân có phải thật sự đánh cậu ta hay .

      Ngụy Hào quả nhiên quay đầu lại nhìn An Hân, An Hân lập tức quăng lại một ánh mắt khiêu khích, chân mày Ngụy Hào nhăn lại đến mức có thể đập vỡ vỏ hạch đào.

      “Ngụy Hào, hiện tại ở đâu? Chúng ta đổi khóa cửa có được ?” Hà Nhiên biết tình huống bên này, nghe thấy Ngụy Hào đáp lại, thanh tội nghiệp còn ẩn ẩn mang theo tiếng khóc nức nở.

      “Buổi chiều phải em có buổi học phải đến trường sao?”

      “Đúng vậy, nhưng mà em vừa ra khỏi cửa liền đụng phải cái tên An Hân kia đến tìm em tính sổ, rõ ràng là bản thân nó có năng lực giữ lại trái tim của , lại đến gây chuyện với em!” Hà Nhiên nói đến vô cùng ủy khuất.

      An Hân bởi vì lúc nãy bị Ngụy Hào kéo lại rất gần, cho nên cũng nghe xót chữ nào, lạnh lùng nở nụ cười.

      nói xem người nó gầy như bộ xương khô vậy, ngay cả hai má cũng hóp vào, có phải bị bệnh gì hay chứ?”

      “Đủ rồi!” Sắc mặt Ngụy Hào trầm xuống, nổi giận rống lên.

      An Hân giơ tay đoạt lấy điện thoại, trực tiếp ấn vào phím màu đỏ cúp máy, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Ngụy Hào nói, “Muốn nói chuyện phải ? Được thôi!”

      Trong phút chốc bất tri bất giác Ngụy Hào biết từ khi nào thì đã buông tay An Hân ra, An Hân cầm điện thoại ném vào trong lòng Ngụy Hào, xoay người sải bước về phía nhà ta.

      Ngụy Hào lập tức bắt đầu sợ hãi, lần đụng mặt trước đó tuy rằng có cãi nhau ngay tại trận, ngược lại còn ra kết quả như hôm nay, lúc này sắc mặt An Hân ác liệt như vậy, trời mới biết sẽ thế nào nữa.

      “An Hân! Em đợi chút đã, tin! biết em sẽ đánh người đâu!”

      Nhưng mà đợi đến lúc Ngụy Hào đuổi kịp An Hân, An Hân đã đứng trước cửa nhà ta.

      “An Hân, em hãy nghe nói, bởi vì Hà Nhiên cậu ta là…”

      An Hân cái gì cũng nghe, ấn vang chuông cửa nhà ta. Chuông cửa vừa vang lên, bên trong cửa phòng lập tức vang lên tiếng bước chân vội vàng, Ngụy Hào kịp ngăn cản, cửa phòng liền cứ như vậy mở ra.

      Trong nháy mắt Hà Nhiên mở cửa ra, gương mặt An Hân mang theo vẻ tươi cười tựa như gió xuân thổi vào mặt, mà lúc Hà Nhiên nhìn thấy cậu, vẻ mặt đáng thương và ủy khuất lập tức vặn vẹo thành hoảng sợ, như là nhìn thấy hình ảnh đáng sợ khiến người ta nổi cả gai ốc, mà chờ đến lúc cậu ta nhìn thấy Ngụy Hào đứng bên cạnh An Hân, biểu tình mặt đột nhiên trở nên oán hận.

      An Hân vẫn như cũ tươi cười sáng lạn, làm bộ như quan tâm hỏi, “Chỗ tôi đánh cậu còn đau ?”

      Khuôn mặt Hà Nhiên lại một lần nữa bắt đầu vặn vẹo, đột nhiên hung ác nhào về phía An Hân.

      “Mày cái đồ kẻ thứ ba biết xấu hổ!”

      Nếu thật sự có võ thần, hôm nay An Hân tuyệt đối là bị võ thần nhập thân. Bởi vì thời điềm một quyền của Hà Nhiên đánh tới chỉ còn cách cậu tới một phân, An Hân vẻ mặt mỉm cười phất tay liền một cái tát hung hăng đánh lên mặt Hà Nhiên.

      ‘Bốp!’

      Tay Hà Nhiên vẫn đánh trúng ngực An Hân, nhưng mà cùng lúc đó chính cậu ta cũng bị An Hân đánh cho ngã ngồi xuống đất. Nếu phải ngực An Hân có chút đau, phải lùi về sau hai bước, động tác này của cậu ta hoàn toàn chính là đuổi ruồi bọ.

      Hà Nhiên bị đánh ngã xuống đất liền khóc nấc lên, bụm mặt giương nanh múa vuốt vừa muốn nhào qua, Ngụy Hào vội vàng từ phía sau An Hân vòng qua ôm lấy Hà Nhiên, để cho cậu ta lao đến nữa.

      An Hân nhìn thấy, chỗ bị đánh ngực tựa như càng hơn, cậu tức giận đến mức bậc cười, cười đến thập phần sáng lạn, “Đau ?”

      Hà Nhiên cả người chấn động, vừa muốn nhào về phía trước, Ngụy Hào liền gắt gao ôm lấy cậu ta, gầm nhẹ một tiếng, “Đủ rồi, An Hân, em hôm nay về trước .”

      cho ! Nó đánh em, sao có thể để cho nó cứ như vậy rời !” Hà Nhiên bất mãn quát lớn.

      “Sao nào? Cậu muốn đánh nhau?” An Hân trào phúng cười nói.

      Ngụy Hào cho tới hiện tại chưa bao giờ thấy qua bộ dạng thế này của An Hân, ta đã thấy An Hân cười, thấy An Hân khóc, thấy An Hân cao hứng, thấy An Hân tức giận, cũng thấy An Hân khổ sở. ta nghĩ ta đã gặp toàn bộ biểu tình của An Hân, nhưng mà ta cho tới nay vẫn chưa thấy cậu cười như vậy, cười như thể thực sáng lạn nhưng trong mắt lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta tuyệt vọng. An Hân cho đến nay đều khoan dung, cho đến nay đều chỉ biết đuổi theo phía ta giúp ta xử lý tốt hết thảy, ta thậm chí còn chưa từng nghĩ tới An Hân cũng sẽ đánh người, lại còn chừa một tia cảm tình nào như vậy.

      “Ngụy Hào! buông em ra!!” Hà Nhiên thét lên một tiếng chói tai gọi lực chú ý của Ngụy Hào trở về.

      Đối với Hà Nhiên, tuy rằng ngay từ đầu ta có mục ́ch riêng, bất quá về sau lại thật sự động tâm. Mặc dù hiện tại ta biết được bản thân nên đứng về phía An Hân, nhưng mà vụ làm ăn cùng với ba của Hà Nhiên còn chưa đàm phán xong, lý trí của ta sẽ bị tình cảm khống chế. Ngụy Hào có chút vô lực muốn giải thích, “Tiểu Nhiên, An Hân cậu ấy…”

      nghe! Em nghe!” Hà Nhiên lập tức che lỗ tai, căm tức gào lên với Ngụy Hào.

      An Hân nhìn hai người ngươi tới ta , che giấu khó chịu trong lòng, kiên nhẫn nói, “Muốn động thủ hay muốn nói gì thì nhanh , tôi có nhiều thời gian lãng phí với các người.”

      Hà Nhiên sững lại, quay đầu khiêu khích nhìn An Hân nói, “Tao cũng phải loại tiện nhân có khuynh hướng bạo lực như mày! Chỉ cần mày xin lỗi tao, ta có thể tha thứ cho mày.”

      “Tôi cần cậu tha thứ sao? Nực cười.” Lần này An Hân thật sự nở nụ cười, cười đến thực khinh thường, thấy Hà Nhiên lại có chút bắt đầu táo bạo mới nói, “Nếu hôm nay ba người chúng ta đều ở đây, như vậy với tôi mà nói cũng tốt. Đầu tiên, tôi và Ngụy Hào đã chia tay, tôi và các người có một chút quan hệ nào cả, hai người cũng đừng tìm tôi gây phiền toái nữa. Thứ hai, vừa rồi cậu nói tôi là kẻ thứ ba? Năm năm trước lúc Ngụy Hào theo đuổi tôi, thằng nhóc cậu sợ là còn mặc quần yếm học trung học mà thôi. Ai là tiện nhân, ai là kẻ thứ ba con mẹ nó trong lòng tự biết. Đừng có tự kỷ, còn nghĩ rằng kẻ khác ai cũng như mình…”

      ‘Bốp!’

      An Hân còn chưa nói xong chữ cuối cùng đã bị một bạt tay của Ngụy Hào đánh cho còn thanh, vẻ mặt Ngụy Hào ngưng trọng trừng mắt nhìn An Hân, gằn từng tiếng nói, “Nói đủ thì trở về .”

      Hà Nhiên cũng sững sờ tại chỗ, thể tin nhìn về phía Ngụy Hào. Cũng biết là vì lời nói của An Hân khiến cậu ta thấy bất ngờ, hay là hành động của Ngụy Hào khiến cậu ta thấy bất ngờ.

      Mặt An Hân rất nhanh có chút sưng lên, cũng thể tin được nhìn Ngụy Hào, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng mà cũng chỉ là đỏ lên mà thôi, An Hân quyết cho phép bản thân khóc trước mặt hai người bọn họ.

      “Em… Em đừng trừng mắt như vậy.” Ngụy Hào bỗng nhiên có chút chột dạ.

      An Hân nuốt nước bọt, đem nghẹn ngào tắc tại ̉ họng nuốt vào trong bụng, thanh trong trẻo chậm rãi nói, “Tôi trừng , tôi chỉ là muốn mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ, đây chính là người đàn ông con mẹ nó tôi năm năm?!”

      Ngụy Hào há miệng thở dốc nói nên lời.

      “Hừ!” An Hân khẽ cười một tiếng, “ nói tôi ngay cả một lời từ biệt cũng dám, nói tôi dám gặp là sợ luyến tiếc rời khỏi ? Hiện tại chúng ta cũng đã gặp nhau, tôi thật sự cảm thấy có cái gì đáng luyến tiếc. Tôi hối hận duy nhất một điều, chính là đánh người làm đau tay của tôi mà thôi.”

      “An Hân…”

      “Sao nào? Hay là muốn tôi xin lỗi? Được rồi.” An Hân lui ra phía sau hai bước cúi người thành một độ cung đến 15 độ, “Thực xin lỗi, đã đánh cậu một quyền; cũng thực xin lỗi, đã đánh ta một cái tát.”

      Ngụy Hào giơ tay lên muôn kéo An Hân, An Hân tránh được, ngay sau đó Hà Nhiên liền nhào qua gắt gao ôm lấy ta, “Ngụy Hào, phải nhớ đã đáp ứng em…”

      Ngụy Hào sửng sốt một chút.

      An Hân nói xong xoay người bước , ánh mắt có chút chua xót, cậu chớp chớp mắt hít sâu một hơi, đột nhiên cao giọng nói, “Tạm biệt, Ngụy Hào. Nếu về sau bất hạnh đụng mặt nhau, tôi tuyệt đối so với tốt hơn rất nhiều!”

      Thanh của cậu lớn nhỏ lại vừa đủ cho hai người kia nghe được, phía sau truyền đến tiếng vang rầm rầm, tựa như thanh cánh cửa kia bị một con cá thật lớn đâm nát, cậu cũng quay đầu, thẳng lưng ngẩng cao đầu về phía trước.
      vk đại cahonglak thích bài này.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ.

      ☆☆☆

      /12/. Cây xương rồng.

      đường trở về, tốc độ của xe mô tô điện tuy rằng tính quá nhanh, nhưng mà gió thổi vào mắt, khiến An Hâm ê ẩm đến cơ hồ mở mắt ra được.

      Lúc trở về khu nhà số 22, An Hân ném xe ở dưới lầu, cũng liếc mắt nhiều hơn một cái, liền lên lầu. Liễu Quý Bạch còn chưa trở về, may mắn đã làm thêm một bộ chìa khoa đưa cho An Hân.

      Sau khi An Hân vào nhà, đầu tiên là phát ngốc trong chốc lát, rồi sau đó đột nhiên bắt đầu điên cuồng mà quét dọn vệ sinh.

      Sàn nhà mỗi ngày bị người ta giẫm đến đạp , nhất ̣nh rất dơ, quét quét quét… lau lau lau…

      TV, amply, bàn ghế đều bám bụi, chùi chùi chùi…

      Bên trong tủ chén cũng là chỗ mọi người thường xuyên quét dọn, dọn chét bát ra bên ngoài, chà chà chà…

      Chén bát dọn ra ngoài, để một hồi cũng dơ, rửa rửa rửa…

      Máy móc trong nhà cũng bám thật nhiều khói bụi, cọ cọ cọ…

      Quần áo tuy rằng chưa từng mặt qua, nhưng mà nhất ̣nh để lâu cũng bị bẩn, bỏ vào máy giặt, quay quay quay…

      À, WC được sáng bóng, chà chà chà…

      Ừ, bên ngoài máy giặt cũng có chút dơ bẩn, tẩy tẩy tẩy…

      Kỳ thật bất ngờ là nhà của Liễu Quý Bạch ngoài ý muốn rất sạch sẽ, rất nhanh An Hân lại chẳng tìm được việc gì để làm nữa, cậu cầm theo bình tưới đứng ở ban công tưới nước cho cây xương rồng của Liễu Quý Bạch, bỗng nhiên bắt đầu phát ngốc…

      Sao mình lại có tiền đồ như vậy chứ…

      An Hân cười nhớ đến trước đây lúc mình mơ ước trở thành Conan, hay nói cách khác là trở thành một tiểu thuyết gia viết truyện trinh thám, cho nên lúc thi đại học ngần ngại mà lựa chọn hệ tiếng Trung, trong nhà lại muốn cậu chọn ngành khác, ngay cả nguyện vọng cũng đã thay cậu điền xong hết, cậu lại vụng trộm chạy đến chỗ giáo viên một lần nữa muốn sửa lại thành hệ tiếng Trung.

      Sau đó, tốt nghiệp xong, trong nhà tìm cho cậu một công việc cậu lại muốn làm, trong nhà vẫn luôn ủng hộ cậu viết tiểu thuyết, cậu lại chạy đến nhà xuất bản của Ngụy thị nhận lời mời làm biên tập. Thứ nhất là vì khảo sát thị hiếu người đọc một chút, xem như cho bản thân một đoạn thời gian hòa hoãn với gia ̀nh, cũng thuận tiện tôi luyện cho bản thân nhiều hơn về cách hành văn. Thứ hai, tốt xấu gì công việc này cũng liên quan đến việc sáng tác, thời gian làm việc cũng tự do hơn rất nhiều.

      Ban đầu phòng nhân sự đáp ứng để cậu làm biên tập cho mảng truyện trinh thám, chỉ là sau đó bởi vì Ngụy Hào xuất hiện, thành lập ban biên tập truyện đam mỹ, toàn bộ người mới đều bị điều qua.

      Ở đó, cậu gặp Ngụy Hào.

      Từ lúc An Hân phát hiện tính hướng của mình và những người khác giống nhau, vẫn luôn dùng hết toàn lực che giấu bản thân, cũng tận lực để bản thân người nào. Bộ dạng của An Hân tuy rằng thấp bé thanh tú một chút, nhưng mà đến mức nữ tính, hơn nữa trông cậu lúc nào cũng rạng rỡ, làm việc lựa chọn nặng nẹ, tính tình lại tốt, kỳ thật trong giới nữ sinh cũng rất được hoan nghênh. Cho nên qua bốn năm, cũng ai phát hiện sự thật cậu là gay.

      Tuy rằng lúc ban đầu là Ngụy Hào theo đuổi cậu, tuy rằng ngay từ đầu ta mang đến cho cậu rất nhiều phiền phức, nhưng cuối cùng, cậu vẫn ta. Đối với Ngụy Hào, An Hân thể nghi ngờ là đặc biệt ́ chấp.

      Cho nên Ngụy Hào lần lượt phản bội cậu, cậu lại vẫn lựa chọn tha thứ cho ta. Chỉ là, mặc dù tại thời điểm ta nhất, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc dẫn ta về gặp ba mẹ mình. An Hân biết ba mẹ của mình một này nào đó cũng sẽ biết, nhưng mà Ngụy Hào chung quy khiến cậu có một loại cảm giác bất an, khiến cậu cảm thấy tuyệt đối thể để ba mẹ biết đối tượng của cậu là ta. An Hân biết bọn họ rốt cục có thể ở cùng nhau được bao lâu, nhưng cậu vẫn bỏ được chấp niệm kia.

      Lúc đụng mặt ba mẹ, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của An Hân.

      An Hân biết tính tình ba mẹ, cậu cho Ngụy Hào theo cậu về nhà, Ngụy Hào tuy rằng rất lo lắng, nhưng cũng thật sự về cùng cậu. Cậu nhập viện, ta rất nhanh chạy đến, nhưng mà sau này An Hân lại tình nguyện thà rằng ta đừng bao giờ đến, cậu tình nguyện một mình tại bệnh viện vượt qua một tháng kia. Như vậy ít nhất chỉ có đau về thân thể, mà sẽ đau lòng.

      Bởi vì một đêm nọ An Hân giật mình tỉnh giấc, lại phát hiện Ngụy Hào mỗi ngày ‘tận tâm’ chiếu ́ cậu cư nhiên lén lúc quan hệ với một bác sĩ. Ngụy Hào lạm tình, cậu biết, chỉ là cậu nghĩ tới, bản thân bị thương nằm viện, cư nhiên lại trở thành kẻ dẫn đường cho ta lạm tình.

      Tuy rằng sau đó Ngụy Hào lập tức chia tay với vị bác sĩ kia, nhưng mà An Hân lại nảy sinh hoài nghi đối với chấp niệm của mình, dù dặn lòng phải quên , nhưng kỳ thật vết rách kia đã sớm xuất hiện.

      Kỳ thật ở một phương diện nào đó, An Hân vẫn là một người ́ chấp, một khi cậu đã nhận ̣nh việc gì đó sẽ luôn kiên trì đến cuối cùng, cho dù chỉ có một chút hy vọng, cậu cũng sẽ đâm đầu vào làm. Cho dù biết điều đó là sai, cậu cũng phải bị đụng đến đầu rơi máu chảy mới biết được cái gì gọi là đường vòng, nhưng mà phương hướng lại vẫn như cũ muốn thay đổi, cái gọi là ‘ đường vòng cứu nước’ tại thời điểm này đối với cậu mà nói là một loại lời nói biết thì dễ, làm mới khó.

      Đôi khi An Hân cũng hiểu bản thân ́ chấp giống như một thằng ngốc, nhưng mà cậu sợ hãi, sợ hãi một khi thỏa hiệp, bản thân lại tìm được con đường để quay lại.

      An Hân từng có hai lần thỏa hiệp, một lần vào ba năm trước khi cậu nghe lời Ngụy Hào mà buông tha cho hợp đồng viết văn dài hạn cho một tạp chí, cũng buông tha cho giấc mộng sáng tác của mình, mà một điều khác chính là đối với Ngụy Hào. Đến hôm nay, cậu và Ngụy Hào cuối cùng vẫn triệt để chia tay.

      An Hân trong lòng đau xót, thở dài một hơi thật sâu, sớm biết như vậy cậu hẳn là đánh ta thêm mấy quyền, thiệt con mẹ nó lỗ vốn mà!

      An Hân tiếp tục tưới nước cho cây xương rồng, nhìn đám gai nhọn thân cây, bỗng nhiên nghĩ, nêu ném cây này vào mặt Ngụy Hào thì sẽ có cảm giác gì…

      Hắc hắc hắc…

      Đúng lúc này, cửa chính vang lên tiếng tra chìa khóa.

      An Hân giật mình, lời của Liễu Quý Bạch nói ngày hôm qua đột nhiên hiện lên trong đầu: được dưới tình huống tôi biết tưới nước cho cây xương rồng của tôi…

      Mà cậu, lại tưới nước cho cây xương rồng của !!! Sắc mặt An Hân bởi vì quá mức kinh hãi mà xoát cái biến thành trắng bệch.

      Trong nháy mắt cửa mở ra, An Hân theo phản xạ tự nhiên mà quay đầu nhìn về phía cửa chính, hơn nữa còn nghĩ phải đem cái bình tưới giấu ra phía sau. Nhưng bất hạnh là thời điểm cậu rút tay về, bình tưới đụng phải chậu xương rồng ở bên cạnh.

      Cây xương rồng rơi thẳng vào bên trong ban công, sai lệch nhắm ngay chân An Hân mà rơi xuống, hơn nữa một cái nhánh cây còn đâm vào chân cậu, cái chậu thì đập vào ban công. Một tiếng vỡ chẳng chút dễ nghe vang lên, cái chậu vỡ nát, mà chiếc vớ trắng của An Hân thì nhuộm một mảng đỏ tươi.

      “Ui…” An Hân quả thật là khóc ra nước mắt, hôm nay nhất ̣nh là ngày xấu rồi, con mẹ nó sao mà chuyện hay đều đổ lên người mình?!

      Liễu Quý Bạch nghe thấy tiếng động liền đến chỗ ban công, An Hân vội vã ngồi xổm xuống kiển tra cây xương rồng kia. thân cây xương rồng đều là gai nhọn, An Hân thể nắm lấy hai cái khía(*) ̉nh mà cầm nó lên.

      (*) Thân xương rồng chia làm nhiều khía, giữa các khía là các rãnh, gai xương rồng mọc những khía này.

      Liễu Quý Bạch nhìn thấy An Hân làm như vậy, đột nhiên kêu lên, “Dừng tay!”

      An Hân bị làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa lại buông tay khiến cây xương rồng rớt xuống, phải biết rằng ngay bên dưới cây xương rồng vẫn như cũ chính là chân của cậu…

      “Cái này… Thực xin lỗi…”

      Liễu Quý Bạch cúi đầu nhìn cây xương rồng, thế này mới nhẹ nhàng thở ra: “May mắn gai bị gãy.”

      Trong lòng An Hân kỳ thật hiểu là tư vị gì, đây là lời con người nên nói sao?! Tuy rằng chuyện này quả thật là cậu đúng, nhưng cho dù có quý cây xương rồng này như thế nào cũng thể nói như thế chứ! phát hiện mấy cái gai li ti kia còn đâm cậu chảy máu sao! cư nhiên lo lắng cho mấy cái gai này! Này cũng thật quá tổn thương tình cảm người ta mà!

      “Lại đây.” Liễu Quý Bạch vẫy vẫy tay.

      Trong lòng An Hân tuy rằng oán giận, nhưng vẫn ngoan ngoan qua. Hơn nữa cậu lại dùng mấy ngón tay cầm thêm mấy cái khía khác nữa, nhìn Liễu Quý Bạch như vậy, nếu hai cái khía kia mà chịu nổi sức nặng của cây xương rồng mà đứt ra, nói chừng sẽ một mạch đóng gói cậu lại rồi đá ra bên ngoài.

      Liễu Quý Bạch vốn đã vào trong mấy bước, quay đầu lại thấy An Hân cẩn thận xách cây xương rồng kia vào, gương mặt luôn nghiêm nghị hiện lên vẻ ngạc nhiên hỏi, “Cậu còn cầm nó làm gì, sợ bị đâm vào tay sao?”

      “A?” An Hân sửng sốt một chút.

      “Bỏ nó ngoài ban công , cậu vào đây.” Liễu Quý Bạch hất hất cằm, nghiêm mặt nói.

      “À.” An Hân vội vã cẩn cẩn thận thận mà đặt cây xương rồng xuống, hơn nữa vì lấy lòng Liễu Quý Bạch, còn đặt riêng nó lên đống đất của cái chậu bị vỡ thành từng mảnh lúc nãy. Tóm lại, mình hiện tại có nhà cũng được về, cho nên kiên quyết thể bị đuổi ra ngoài!

      Lúc này, Liễu Quý Bạch đã còn kiên nhẫn mà thúc giục, “ vào nhanh lên.”

      “Dạ.” An Hân thế này mới chậm rì rì đứng lên, lại chậm rì rì lê bước vào bên trong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ dạng trừng mắt nhìn mình của Liễu Quý Bạch, An Hân khỏi rụt rụt ̉, vội vàng ngừng nhận lỗi, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi phải ́ ý làm vỡ cây xương rồng quý của ! Là tôi tưới nước cẩn thận… A!”

      An Hân càng thêm luống cuống, cúi đầu dám nhìn Liễu Quý Bạch, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi phải ́ ý tưới nước… Tôi, tôi quên mất… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch nhíu mày lên tiếng, chỉ vào sô pha nói. “Ngồi đó .”

      An Hân nghĩ Liễu Quý Bạch hẳn là muốn hảo hảo răn dạy mình một phen, liền ủ rũ ngồi xuống. Nhìn chiếc vớ trắng dính đầy máu và bùn của mình, lại dám nói với Liễu Quý Bạch muốn rửa chân thay đôi vớ mới trước…

      Chỉ chốc lát sau, An Hân vẫn giữ bộ dạng cúi đầu thành tâm nhận sai nhìn thấy chân của Liễu Quý Bạch xuất hiện trong tầm mắt mình, còn chưa kịp thay giày, vẫn là đôi giày da được lau chùi đến sáng bóng lúc buổi sáng, An Hân nheo mắt lại, ́ gắng nhìn thử xem có thể soi mặt mình giày được hay .

      Liễu Quý Bạch vừa ngồi xuống sô pha bên cạnh An Hân, An Hân liền lập tức chủ động nhận lỗi, “Thực xin lỗi, là tôi sai rồi! Tôi nên tự mình tưới nước cho mấy cây xương rồng kia, lại càng nên làm vỡ chậu hoa… Tôi sẽ mua một chậu hoa mới, tuyệt đối giống nhau như đúc! Tôi sẽ ghi nhớ, về sau tuyệt đối sẽ tái phạm!”

      Liễu Quý Bạch cảm thấy có chút buồn cười, nói “ sao, lần sau nếu có làm vỡ chậu nhớ rút chân mình ra là được.”

      Lúc An Hân ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện Liễu Quý Bạch hoàn toàn là vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình, tay còn cầm một cái khăn lông ướt, bàn trà bên cạnh đặt một hộp thuốc nhỏ.

      Liễu Quý Bạch cúi người, đưa tay nâng chân của An Hân lên, An Hân giật mình kinh ngạc, kích động muốn rút chân về, có điều đã bị Liễu Quý Bạch bắt được mắt cá chân.

      An Hân thử thăm dò mà rút chân về, Liễu Quý Bạch lại có ý buông tay. An Hân sợ hãi nói, “Học trưởng, ̣nh làm gì…”

      “Đừng lộn xộn.” Liễu Quý Bạch đặt chân An Hân lên đùi mình.

      “Nhưng, nhưng mà…” An Hân thật sự dám cử động, khẩn trương nhìn Liễu Quý Bạch.

      “Nếu để bùn dính vào vết thương, miệng vết thương có thể bị nhiễm trùng.” Liễu Quý Bạch thấy An Hân cử động nữa mới buông tay, cẩn thận giúp cậu cởi vớ ra.

      “Học trưởng, để tôi tự làm là được rồi…” An Hân ngượng ngùng nói, biết tại sao bỗng nhiên nghĩ tới việc từ lúc mình trở về đến giờ còn chưa rửa chân, càng thêm ngượng ngùng hơn nữa.

      Liễu Quý Bạch để ý đến lời cậu nói, mà nắm chân cậu cẩn thận nhìn miệng vết thương, “May mắn có gai gãy đâm vào bên trong.”

      Nói xong, Liễu Quý Bạch dùng khăn lông ướt cẩn thân tránh miệng vết thương mà lau chân cho cậu.

      Hóa ra ‘May mắn gai bị gãy’ là ý này, An Hân bỗng nhiên cảm thấy cái mũi chua xót, ánh mắt cũng bắt đầu ướt át, “Học trưởng…”
      vk đại cahonglak thích bài này.

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ.

      ☆☆☆

      /13/. Chia tay cần phải vui vẻ.

      “Học trưởng… Thực xin lỗi..” Lúc này, An Hân giải thích đặc biệt thành tâm, nhưng cũng tràn ngập biết ơn.

      Chỉ là, chữ ‘lỗi’ này vừa ra đột nhiên thay đổi điệu, An Hâm lập tức im lặng, cậu sợ nếu mình lên tiếng nữa sẽ bị Liễu Quý Bạch nghe ra sự khác thường.

      “Ừ.”

      May mắn Liễu Quý Bạch cũng ngẩng đầu lên, lau khô nhưng chỗ xung quanh, liền lấy hộp thuốc qua giúp cậu thoa thuốc. Bởi vì bị đâm khá sâu, cho nên Liễu Quý Bạch dứt khoát lót một lớp khăn mặt dưới chân cậu, trực tiếp dùng cồn rửa sạch. Liễu Quý Bạch bỗng nhiên nói, “ nghĩ tới thứ này lại lợi hại như vậy, chỉ cần lấy một chậu ném vào trong mặt, ha ha…”

      “Phụt…” An Hân nhớ tới lúc nãy mình cũng nghĩ muốn ném cây xương rồng này ném vào mặt Ngụy Hào, nhịn được liền cười ra tiếng, nhưng mà vừa cười, trong mắt lại bỗng nhiên ứ lệ. An Hân sợ tới mức lập tức hít sâu một hơi, liều mạng nháy mắt buộc nước mắt chảy ngược vào trong, chỉ là toàn bộ hốc mắt đều đỏ bừng.

      Liễu Quý Bạch nghe ra có điều thích hợp liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy An Hân như ́ gắng chịu đựng gì đó, lo lắng hỏi, “Rất đau sao?”

      phải…” Thanh An Hân hơi nghẹn lại, đột nhiên cúi đầu ́ gắng chùi mắt, cậu cứ như vậy lung tung dụi mắt, bùn đất dính tay biến gương mặt thành bẩn hề hề, cũng biết có dính vào trong mắt hay .

      “Đừng dụi.”

      Liễu Quý Bạch nói như vậy, An Hân cũng nghe, dụi càng lợi hại hơn. Liễu Quý Bạch chỉ có thể vội vàng giơ tay giữ chặt cổ tay của An Hân, thế này mới khiến cậu ngừng lại.

      An Hân ngẩng đầu tội nghiệp nhìn về phía Liễu Quý Bạch, hai mắt đỏ bừng như con thỏ.

      Ngoại trừ đôi mắt, Liễu Quý Bạch lúc này mới chú ý tới mặt An Hân còn có chút thích hợp, “Mặt của cậu làm sao vậy?”

      “Hở?” Gần đó có gương, An Hân nhìn thấy mặt mình, tự nhiên muốn dùng tay sờ sờ thử.

      Liễu Quý Bạch ngăn cậu lại, cau mày nói, “… Cậu đánh nhau với người ta sao?”

      Sắc mặt An Hân bỗng nhiên biến đổi, bắt đầu trầm mặc, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm đầu gối của mình.

      Liễu Quý Bạch hiển nhiên là hiểu lầm, thở dài pha lẫn vô lực nói, “Ban ngày ban mặt cũng có thể gặp phải trộm cướp, cậu cũng thật xui xẻo.”

      Thấy An Hân muốn trả lời, Liễu Quý Bạch cũng mở miệng nữa, buông An Hân ra. Lúc này, An Hân lại bỗng nhiên nói, “ phải cướp…”

      “Sao?”

      “Là tình ̣ch và… đối tượng trước đây của tôi.” An Hân vẫn cúi đầu như cũ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, tựa như muốn nhìn xuyên qua nó.

      Liễu Quý Bạch kinh ngạc ngốc lăng ra vài giây, trong lòng đoán được đại khái. nhìn An Hân, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái nói rõ được.

      Thanh Liễu Quý Bạch trầm thấp xuống chút, trở nên thực ôn nhu. nói, “Nếu thể triệt để hận họ, vậy thử tha thứ cho bọn họ .”

      Cả người An Hân chấn động, cậu liều mạng cắt chặt răng muốn nhịn xuống, nhưng từng giọt từng giọt nước mắt vẫn chứ thi nhau rơi xuống, đọng lại quần jeans màu da trời, tạo thành từng vòng tròn nhỏ nhạt màu, rất nhanh liền thấm hết vào vải dệt.

      “Tôi biết…” Thanh khàn khàn mơ hồ như vậy ngay cả bản thân An Hân cũng khó có thể nghe rõ, đột nhiên phát hiện mình quả nhiên thật sự thể triệt để hận Ngụy Hào, An Hân khổ sở đến mức gần như thở nổi.

      Nhưng mà Liễu Quý Bạch lại giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu An Hân, nói gì cả. An Hân bị vỗ cái như vậy, đột nhiên cảm thấy ủy khuất vô cùng, rốt cục nhịn được, lấy tay áo dùng sức lau nước mắt ngừng rơi xuống.

      “Tôi phải khóc, tôi là vui vẻ… Sau này bao giờ phải chịu đựng cái tên thối nát kia nữa… Để cho hai người bọn họ thiên trường ̣a cửu, gieo họa cho nhau … Tôi rất vui vẻ… Oa hu hu…” Tuy rằng nói như vậy, nhưng mà An Hân lại cảm thấy ngực mình đau tựa như bị người ta xé rách, tác động đến tai và yết hầu cũng đau theo.

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch vốn muốn để An Hân một mình tự bình tĩnh lại, nhưng đột nhiên lại thay đổi chủ ý, mông vừa mới nhấc khỏi sô pha được nửa lại ngồi trở lại.

      “Đây phải là lần đầu tiền, tôi cuối cùng vẫn tha thứ cho hắn, nhưng mà hắn cứ nhất nhất tái phạm… Hắn luôn bịa ra hết lý do này đến lý do khác để cùng chỗ với người khác, nhưng… Nhưng mà tôi làm sao biết hắn vì nguyên nhân gì mới quen tôi chứ… Hắn căn bản thích tôi, thẳng đến khi chúng tôi chia tay, hắn còn vì người khác tát tôi một cái…” Tình cảnh lúc đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, một tát đó của Ngụy Hào vẫn còn khiến cậu đau đớn, một phân một hào cũng chưa biến mất, đột nhiên nhớ tới cái mô tô điện đáng thương dưới lầu, An Hân lại sinh ra một tia tức giận, “Bọn họ còn liên hợp lại với nhau phá hỏng xe máy của tôi… Hức…”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch cau mày, xê dịch gần về phía An Hân, cúi đầu lo lắng nhìn cậu.

      Động tác lau nước mắt của An Hân càng lau càng mạnh tay, hai má đều bị chà xát đến đỏ bừng, “Tôi hẳn là phải hận hắn… Hức, tôi dựa vào cái gì phải tha thứ cho hắn! Rõ ràng là hắn có lỗi với tôi…”

      Liễu Quý Bạch bỗng nhiên giơ tay nâng mặt An Hân lên, hai mắt An Hân tràn ngập sương mù, hiểu gì nhìn .

      phải bảo cậu tha thứ rồi cùng một chỗ với ấy một lần nữa, mà là tha thứ ấy rồi quên ấy .” Liễu Quý Bạch nghiêm túc nói, “ thế giới nhất ̣nh có một người vẫn luôn chờ cậu, ấy sẽ vì cậu mà nguyện ý buông tha cho toàn bộ thế giới. Cậu có lẽ đường vòng, có lẽ là xuống nhầm nhà ga, hoặc có lẽ dừng bước nghỉ chân, nhưng mà ấy vẫn ở con đường phía trước mực chờ cậu.”

      (*) Chỗ này giải thích một chút, tiểu Hân nói là 他 (tā), nghĩa là hắn/ ấy, còn Bạch ca nói là 她 (tā), nghĩa là nàng/ ấy. Chỉ là cùng khác nghĩa thôi.

      Nước mắt An Hân càng rơi nhiều hơn, mơ hồ rõ đáp, “Ừm…”

      “Kỳ thật tôi còn sợ cậu nói cậu triệt để hận người ta, bởi vì hận càng sâu cậu cũng lún vào càng sâu. Đôi khi hận so với càng khắc sâu hơn, lâu dài hơn, nhưng hận và trái ngược nhau, sẽ từng chút từng chút cắn nuốt sinh mệnh của cậu, tâm hồn của cậu.” Liễu Quý Bạch nhịn được lau lau nước mắt mặt An Hân, lau luôn cả nước mắt vương mi cậu, “Cho dù cậu cam nguyện vì một người đúng mà chết chìm trong vũng bùn, nhưng cậu sao có thể để ấy mực chờ cậu đến mỏi mòn?”

      An Hân giương mắt nhìn Liễu Quý Bạch, bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước đây, lần đầu tiên lúc cậu nhìn thấy Liễu Quý Bạch. Khi đó cậu từ cầu thang của hội trường ngã xuống mà ngất , lúc tỉnh lại, chính Liễu Quý Bạch là người ôm cậu chạy đến phòng y tế của trường, khi đó Liễu Quý Bạch vừa cúi đầu, mày cau chặt, trong mắt ngập tràn lo lắng đột nhiên khiến tim An Hân đập thình thịch. Nếu mà có một người, bởi vì thấy được tương lai cho nên cậu buông tha cho việc chờ đợi , nhưng hiện tại cậu lại đột nhiên muốn một lần nữa bắt đầu …

      “Vâng.” An Hân hít vào một hơi, nước mắt rốt cục ngừng rơi, biểu tình tuy nhợt nhạt nhưng đã hiện lên ý cười, An Hân lại cúi đầu hối hận nói, “Tôi nên khóc…”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch ôn nhu mà khuyên nhủ An Hân, nhìn cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đều bị xoa đến đỏ hồng, nhịn được lấy tay nhéo nhéo.

      “Tôi có phải là ngốc muốn chết hay …”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch cười khẽ, “Ngốc y như heo vậy đó.”

      An Hân bĩu môi, phục nói, “Khi đó tôi có khóc, tôi cười mà! Tôi còn nói lần sau nếu gặp lại, tôi nhất ̣nh sẽ sống tốt hơn hắn!”

      “Ừ.” Ánh mắt Liễu Quý Bạch thực ôn nhu, mặt An Hân quả nhiên rất mềm mại, nhịn được lại nhéo nhéo cái, “Nếu nói sống tốt hơn ấy, vậy càng phải ́ gắng mới phải, để sau này ấy hối hận đã bỏ qua một người đàn ông tốt như cậu.”

      “Vâng! Tôi về sau sẽ bao giờ khóc nữa!”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch cười nói, “Lớn đầu rồi mà còn khóc như con nít thì tốt.”

      “Thực xin lỗi…”

      sao, cậu cần xin lỗi tôi. Về sau có chuyện gì đều có thể nói với tôi, đừng nghẹn mãi ở trong lòng.”

      “Vâng…” An Hân có chút ngượng ngùng.

      Liễu Quý Bạch nhéo má cậu nhéo đến nghiện, lại giơ vuốt ra tiếp tục nhéo nhéo má cậu, vừa nói, “Nếu lần sau cậu còn khóc như vậy nữa, tôi liền chụp lại rồi post lên mạng. Cho đối tượng trước kia của cậu nhìn thấy, ở sau lưng cười chết cậu.”

      “Hừ! dám!” An Hân phùng má dùng ánh mắt trừng .

      Liễu Quý Bạch trả lời, chỉ là nở nụ cười.

      An Hân bỗng nhiên phát hiện có gì đó đúng, học trưởng vì cái gì cứ nhéo má mình hoài?! Đợi đã…

      An Hân phen giữ tay Liễu Quý Bạch lại, ghét bỏ nói, “Học trưởng! vừa mới lau chân cho tôi xong, chưa có rửa tay đó!”

      Liễu Quý Bạch sửng sốt một chút, lớn tiếng cười rộ lên, “Ha ha ha… Vừa rồi tôi còn lau nước mắt cho cậu nữa đó… Cả gương mặt của cậu tôi đều sờ hết rồi… Ha ha ha…”

      “A!!!” An Hân hú lên quái dị, sau đó từ sôpha nhảy dựng lên, nhanh chân phóng về hướng toilet.

      Phía sau lại truyền đến một trận tiếng cười của Liễu Quý Bạch, cao giọng nói, “Dù sao cũng là chân của cậu, cậu còn sợ cái gì~”

      “Sau khi tôi trở về còn chưa có rửa chân đó! Bẩn chết được!!” An Hân ở trong toilet rít gào, “ cũng mau tới rửa tay !!”

      Liễu Quý Bạch cười, nghe lời về hướng toilet. Từ lúc An Hân đến đây đúng là náo nhiệt hẳn lên, từ sáng đều tối chưa từng có chút nào yên tĩnh, rất vui vẻ.

      Miệng vết thương xử lí tốt rồi, cũng đã khóc xong, đống đất và cây xương rồng ban công vẫn nên dọn dẹp lại thôi.

      An Hân thay đổi đôi vớ sạch sẽ, ngồi xổm xuống hốt đất, nhất thời nói gì, Liễu Quý Bạch khó được lúc chủ động mở miệng nói, “Kỳ thật tôi cũng phải đặc biệt thích xương rồng, chỉ là bởi vì bớt việc mà thôi. Cậu nhìn cái chậu bên kia xem, có phải bộ dạng có chút kỳ quái hay ?”

      An Hân nhìn theo phương hướng mà Liễu Quý Bạch chỉ, thật đúng là vô cùng kỳ quái. Cây xương rồng này là loại nhỏ nhắn tinh tế, gai màu trắng mịn như tơ, cho nên từng đóa từng đóa kết thành một chỗ biến thành một mảnh trắng trắng nhung nhung, giống như một tầng tuyết mịn động mặt đất, chủng xương rồng này ở ban công cũng chỉ có một chậu này, chỉ là hình dạng của nó có vẻ quá giống với những cây khác cùng loại.

      Mấy chậu xương rồng khác đều là hình sao, hình tròn hoặc là hình bán nguyệt, hoặc là mọc dài lên thành hình trụ. Nhưng mà chậu cây kia cũng rất là kỳ quái, ràng chậu của nó cơ hồ lớp gấp đôi so với mấy chậu khác, nhưng nó lại mọc thấp thấp lùn lùn, tràn ra đầy cả mặt chậu, chút khe hở cũng có, hơn nữa mặt còn có bốn năm chỗ phình lên như bị sưng vậy. Nếu nhìn kỹ, mặt của mấy chỗ phình lên hình như còn tự mọc ra thứ gì đó màu vàng kim. Mà đúng lúc này có ánh mặt trời chiếu vào cây xương rồng, bên trong mảnh lông tơ màu trắng, mấy điểm màu vành óng ánh ấy như được ánh nắng nhuộm thành, vô cùng xinh đẹp.

      “Chậu sương rồng kia hẳn là thuộc chủng xương rồng Cầu Tuyết, lúc mẹ tôi mua được ông chủ cửa hàng bán hai tặng . Lúc đầu chỉ có hai cây nho bằng nửa bàn tay, chỉ có ít gai màu vàng thưa thớt, rất khó coi, mẹ tôi cũng thích nó, cho nên đều đưa qua bên này cho tôi.” Liễu Quý Bạch tiếp tục , “Ban đầu tôi cũng trồng vài chậu hoa, trong đám đó hai chậu cây kia là thứ khiến người ta thích nhất. Nhưng có lần tôi có việc gấp cần công tác ở bên ngoài, hơn ba tháng mới trở về, chờ đến lúc tôi trở về, mấy chậu hoa khác đều chết hết, chỉ còn lại hai chậu xương rồng này thôi, khô quắt khô queo còn xấu hơn hồi trước. Tôi tùy tiện tưới cho chúng nó chút nước, để đại trê bệ ban công, cũng để tâm tới nó.”

      “Sau đó sao?”

      “Chờ qua vài ngay tôi chợt nhớ tới nó, thiếu chút nữa cho là nó bị tia phóng xạ ngoài hành tinh chiếu qua. Ngắn ngủi mấy ngày như vậy, chậu giống như bị thổi phồng mà phình lên thành mấy cái túi lớn, còn chậu khác mọc lên vô cùng cao, bộ dạng y như cái chày gỗ.”

      “Phụt… Đây là vì bọn chút vất vả mới được tưới nước nên lớn lên nhanh phải . Tựa như nguyên lý ‘mọc lên như nấm’ ấy.”

      “Có lẽ là vậy… Sau đó tôi cũng có trồng thêm mấy loại hoa khác, bất quá bởi vì tôi cứ hay quên tưới nước, cho nên cuối cùng ngoại trừ hai chậu xương rồng kia ra, đám còn lại rốt cục vẫn chậm rãi chết sạch.” Liễu Quý Bạch cười khẽ tiếng, tiếp tục , “Loại thực vật như xương rồng này, sức sống rất mãnh liệt. Cậu xem cái chậu kia , tại cư nhiên nở hoa rồi.”

      “Vậy chậu còn lại đâu?” An Hân nhìn trái nhìn phải, vẫn nhìn thấy ‘Cái chày gỗ’ trong truyền thuyết kia.

      Liễu Quý Bạch nghiêm mặt, hừ hừ tiếng, “Xương rồng cũng có thiên địch!” (kẻ thù tự nhiên)

      (*) Xương rồng cầu tuyết: còn có tên khác là Old Lady Cactus hay Mammillaria hahniana.
      honglak thích bài này.

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit: Yeye

      Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /14/. Bức tranh màu hồng trong phòng tắm.

      “Thiên địch?” An Hân vô cùng ngạc nhiên, bắt đầu vắt hết óc cố gắng tìm tòi trong đầu xem rốt cuộc là loài côn trùng nào lại khiến Liễu Quý Bạch khắc sâu chán ghét như vậy…

      Kết quả Liễu Quý Bạch lại , “Tôn Tiếu Vũ.”

      “Hả?”

      “Mỗi ngày cậu ta tưới nước cho cây xương rồng Cầu Tuyết của tôi hai lần.” Liễu Quý Bạch bất mãn .

      An Hân nhướn mi đoán, “… Kết quả liền khiến nó chết úng sao?”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch đen mặt gật đầu.

      “Ách…” An Hân hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười, “Xem ra cái cây này là vì vừa phì lại vừa bị mấy chậu hoa lớn kia che lại mới bảo vệ được cái mạng .”

      Liễu Quý Bạch nghiêng mắt nhìn thoáng qua bên kia, quả là rất phì, “ hẳn như vậy… Cậu ta là chịu nổi, đặc biệt là nhìn thấy mấy nhánh cây gầy ‘xanh xao vàng vọt’ kia, liền cảm thấy chắc chắn nó bị thiếu nước.”

      “Phụt… Vậy mỗi ngày ấy đều tưới nước mà phát sao?”

      “Mỗi ngày cậu ta đều thừa dịp tôi có ở đây để tưới nước cho đám xương rồng.” Liễu Quý Bạch lòng còn sợ hãi , “Cậu ngủ trễ hơn so với tôi, trước khi ngủ lại dùng nước súc miệng tưới lên lần…”

      An Hân suy nghĩ nửa ngày rốt cục cũng tìm được câu khuyên giải an ủi, “Có thể Tôn học trưởng hiểu biết về tập tính của cây xương rồng Cầu Tuyết thôi…”

      “Hừ!” Liễu Quý Bạch hừ lạnh tiếng, “ hiểu cần tưới nước bậy bạ, xương rồng Cầu Tuyết nhiều nhất cũng chỉ ba bốn tháng tưới nước lần là đủ rồi.”

      “Ba bốn tháng sao?” An Hân giật giật khóe miệng, kỳ vừa rồi là do nhìn thấy đất trong chậu đều bị khô đến nứt ra, cậu mới tưới nước cho chúng nó.

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch lại cách hiển nhiên, “Kỳ như vậy là rất thường xuyên rồi, chủ yếu vì đây là xương rồng Cầu Tuyết được thuần dưỡng để trồng làm cảnh, chứ phải ở sa mạc.”

      An Hân rốt cục cũng hiểu, hai người kia người liều mạng tưới nước mỗi ngày, người vạn năm thèm tưới… Mỗi ngày ở ban công phơi nằng như vậy, còn ba bốn tháng mới tưới nước lần là ‘rất thường xuyên’…

      An Hân nhịn được quăng cho đám cây xương rồng và cây Cầu Tuyết kia ánh mắt đồng tình, đáng thương…

      “Sau đó bởi vì cái cây kia chết nên học trưởng mới mua thêm cây xương rồng này về sao?”

      phải, là Tôn Tiếu Vũ mang đến cho tôi.” Liễu Quý Bạch thản nhiên quét mắt liếc về phía ban công cái, kỳ từ sau khi trồng nhiều loại cây như vậy, mỗi lần phơi quần áo đều rất bất tiện, cũng bị gai đâm vào. Liễu Quý Bạch sợ An Hân vẫn còn áy náy, vì thế an ủi cậu , “Lần trước tưới nước cách đây hơn hai tháng, hôm nay cậu tưới lần cũng thành vấn đề. Tôi ghi nhớ năm nay bao giờ tưới nước nữa.”

      “… Kỳ mấy cây có thể sống sót đều là hùng.” An Hân khỏi dâng lên niềm kính nể từ tận đáy lòng đối với đám thực vật mạnh mẽ ban công, đặc biệt là cái chậu nở hoa vàng vàng tròn xoe kia… Ây da phải là bông hoa, mà là vương miện nữ hoàng khô hạn!

      “Ừ.” Rất ràng, Liễu Quý Bạch cũng hiểu suy nghĩ trong lòng An Hân.

      tại gần bảy giờ, hai người lăng xăng trận như vậy đều cảm thấy đói bụng. Lúc nãy khi Liễu Quý Bạch vừa về nhà bởi vì bị An Hân lôi kéo toàn bộ lực chú ý, cho nên cũng chú ý tới khác lạ trong nhà, kết quả chờ khi quyết định tự mình xuống bếp thiếu liền chút nữa bị ‘hào quang bắn ra bốn phía’ chiếu mù hai mắt. Lúc này mới ngạc nhiên phát , trong nhà sạch đến mức có chút dọa người…

      Chẳng hạn như sàn phòng bếp sạch đến mức có chút trơn trượt, chút nghi ngờ nếu bọn họ giẫm lên bùn đất mà vào phòng, trong phòng khách khẳng định cũng là dáng vẻ này.

      Tủ bát lại càng sạch như mới mua, tất cả chén đĩa, xoong nồi bên trong đều lấp la lấp lánh hệt như tản ra vầng sáng mông lung… Liễu Quý Bạch thể cảm thán, ra đồ sứ cũng có thể phát ra loại ánh sáng này…

      Các thiết bị điện trong phòng khách cũng đều rực rỡ hẳn lên, chỉ có cái sôpha bọc vải là bị lột ‘da’, mà lớp ‘da’ này tại đều được giặt sạch, phơi ở ban công, mà vừa rồi cư nhiên vẫn phát

      Kế tiếp Liễu Quý Bạch quay đầu lại liền phát ngay cả cửa WC cũng mới tinh…

      bỗng nhiên có loại dự cảm tốt, lập tức vào WC. Quả nhiên, máy giặt, gương trong WC … Ngay cả bồn cầu cũng đều có thể dùng làm gương soi. Càng miễn bàn đến tấm plastic and đặc biệt dùng để dán lên che bức tường…

      Liễu Quý Bạch nhanh chóng bước ra khỏi WC, vẻ mặt hiếm khi có chút 囧, “An Hân…”

      “Hả?” An Hân lúc này cố gắng dùng giẻ lau nhà lau chùi tất cả bùn đất vừa giẫm lên, nghe thấy Liễu Quý Bạch gọi cậu, thế này mới dừng động tác lại lau lau mồ hôi trán, “Làm sao vậy?”

      “Cái kia… bức tường bên cạnh bồn tắm lớn…”

      Liễu Quý Bạch vẫn chưa xong, An Hân hiểu ý cười, lập tức , “ nghĩ tới trước đây học trưởng lại thích Hello Kitty, khiến tôi bất ngờ.”

      phải…” Liễu Quý Bạch lập tức có chút vô lực.

      “Cái vòi sen và cái hình kia rất hợp với phòng tắm.” An Hân lòng . Căn nhà này vừa nhìn liền biết có tuổi, hơn nữa Liễu học trưởng cũng từng đây là nhà ba mẹ của ấy, An Hân cảm thấy tám phần là lúc Liễu Quý Bạch còn , được cha mẹ làm cho. Mới trước đây cậu cũng có dán poster lên tường trong phòng mình, bị đánh trận, tuy vậy cậu vẫn dán rất nhiều hình. Những ngôi sao này đều rất đẹp trai, dán hình người này mà dán hình người kia đối với bọn họ là công bằng…

      Căn nhà cậu sống tại là di sản năm đó bà nội cho cậu, khi dọn đến đúng lúc cậu có tiền, cũng thể bỏ tiền sửa chữa hết tất cả, bây giờ nhớ lại, có chỗ bắt đầu bị bong tróc lớp sơn tường, phải trang trí lại tốt, mới thuận miệng , “Chờ khoảng thời gian nữa tôi cũng sửa lại phòng tắm nhà tôi lần, còn phải mua thêm những thứ của Bạch Dược đại thần! Như học trưởng vậy đó, được ngắm nhìn những thứ mình thích, ngay cả ngồi WC cũng có thể khiến tâm tình trở nên tốt hơn.”

      Ngắm Hello Kitty lúc ngồi WC cũng có thể khiến tâm tình trở nên tốt hơn?! Liễu Quý Bạch cảm thấy cả người run rẩy từng trận, “Dừng lại! Tôi thích Hello Kitty! Mấy thứ đó liên quan tới tôi!”

      Vẻ mặt An Hân tràn ngập thấu hiểu, “Cha mẹ đối với tốt, ngay cả phòng tắm cũng trang trí thành phim hoạt hình, hơn nữa câu ‘Mỗi Hello Kitty đều thầm lặng ủng hộ bé cưng của tôi’ quả thực là đáng chết được!”

      An Hân nhịn được tưởng tượng xem bộ dáng trắng trẻo hồng hào trước đây của Liễu Quý Bạch như thế nào…

      Bé cưng?! Liễu Quý Bạch lập tức đen mặt, “ phải! Đó là do Tôn Tiếu Vũ làm!”

      An Hân nhận thấy sắc mặt Liễu Quý Bạch tốt lắm, cẩn thận hỏi, “Là Tôn học trưởng làm sao?”

      “Cho nên nhất định thể để cậu ta bước vào nhà của tôi thêm bước nào nữa!” Liễu Quý Bạch oán hận bình luận.

      “Ha ha… Tôi nhớ rồi.” An Hân vội vàng gật đầu, lại muốn an ủi Liễu Quý Bạch vài câu, nghiêm túc , “Kỳ cái hình vẽ kia rất dễ thương, đó.”

      Liễu Quý Bạch nhất thời có cảm giác gặp trở ngại tâm lý, cho dù phải dùng đầu đập nát tường cũng muốn giữ đám quỷ đó lại! Đều là do tên Tôn Tiếu Vũ biến thái kia, ràng là ở nhờ nhà , cư nhiên dám chọn tam lấy tứ ngại vòi hoa sen của bị lệch, kết quả phá hoại lung tung chỉ làm hỏng vòi hoa sen còn làm vỡ gạch men sứ. phải chỉ lạnh mặt cả ngày quan tâm đến cậu ta sao, cậu ta cư nhiên trả đũa khiến vách tường của trở thành như vậy!! Còn dám màu phấn hồng này có thể gia tăng ấm áp trong nhà! Ấm áp cái cọng lông chứ ấm!!

      “… Ừ.” Liễu Quý Bạch xoa huyệt Thái Dương giật điên cuồng, muốn tiếp tục mất mặt vì những chuyện này nữa, bữa khác lấy cái búa, giải quyết tất cả lần.

      Bởi vì trong nhà còn đồ ăn, cho nên hai người quyết định chợ thức ăn, thuận đường còn phải mua thêm chậu hoa. Lúc ở chợ thức ăn An Hân bỗng nhiên nhận thấy tay phải Liễu Quý Bạch vô cùng bất tiện. Đầu tiên giành cầm chậu hoa, nhưng tay phải mới cầm chưa đến giây liền đổi sang tay trái; Sau đó những thức ăn hơi nặng đều dùng tay trái để cầm. An Hân muốn giúp đỡ chút cho, kết quả cứng rắn đoạt lấy chẳng những được mà còn đè trúng bả vai , lại cau mày nghiêm mặt trừng cậu.

      An Hân chỉ có thể sờ sờ mũi lùi lại chút, ngoan ngoãn theo phía sau .

      Sau đó vài ngày, An Hân luôn bận bịu liên lạc với biên tập tạp chí Mộng muốn ký hợp đồng với cậu lúc trước. Nhưng số điện thoại di động tìm thế nào thấy, mà QQ cũng vẫn xám xịt thấy đáp lại. An Hân cảm thấy nhất định là lúc đó mình cự tuyệt người ta khiến người ta rất mất mặt, cho nên mới muốn trả lời cậu, bây giờ cậu có việc nhờ vả người ta, nên phải chủ động chút. Cho nên An Hân tìm địa chỉ, cầm lấy cuốn tiểu thuyết mười vạn chữ mà vị biên tập kia nhìn trúng đến tòa soạn.

      Kết quả khi đến tòa soạn cậu mới nghe , vị biên tập kia sớm ăn máng khác. An Hân muốn gặp biên tập khác, nhưng lễ tân hạn nộp bản thảo kì kết thúc. An Hân có chút buồn bực, cậu từ thành tây xa xôi chạy đến thành đông bên này, lại muốn trở về công như vậy.

      Vì thế sau nửa ngày quấy rầy lễ tân, lễ tân rốt cục cũng chịu nổi kiên trì của An Hân, liền gọi điện thoại cho ban biên tập, vì thế cuối cùng An Hân cũng gặp được biên tập viên rảnh rỗi.

      Vị biên tập này lúc nhìn thấy An Hân vẻ mặt liền kiên nhẫn, lười biếng ngã người ngồi sôpha, cao thấp liếc mắt đánh giá An Hân cái, cũng mở miệng.

      “Xin chào, tôi tên là An Hân.” An Hân lễ phép tự giới thiệu. Bởi vì bản thân cũng từng làm biên tập, cậu vừa đến đây liền phát bây giờ tám phần là thời kì ma quỷ của ban biên tập — giục bản thảo, duyệt bản thảo,sửa bản thảo, trình bày… Toàn bộ ba tầng đều tràn ngập loại oán khí sâu màu đen. Loại oán khí này, An Hân có thể hiểu được, cho nên trong mắt cậu, thái độ của vị biên tập này kỳ xem như rất tốt rồi. Nếu đổi thành cậu, sợ là cậu sớm dùng oán khí đè chết đối phương .

      Biên tập chỉ chỉ phía đối diện , “Ngồi .”

      An Hân đem mấy chương tiểu thuyết in xong đặt ngay ngắn trước mặt biên tập, vị biên tập kia chỉ nghiêng mắt nhìn lướt qua rồi , “Trường thiên sao?”

      “Khoảng chừng mười vạn chữ.” An Hân xốc lại tinh thần.

      “Quá dài, chúng tôi nhận.” Biên tập lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn bản thảo cái.

      “Nhưng tôi nhớ Mộng vẫn giữ chuyên mục trường thiên nhiều kỳ mà…”

      Biên tập lười biếng , “Đó đều là bản thảo từ trước, những người có danh tiếng ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của tạp chí.”

      “Ách…” ngờ đối phương trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời An Hân có chút xấu hổ, “Trước đó Tề biên tập của tòa soạn từng bàn về chuyện ký hợp đồng bản thảo với tôi, nhưng khi đó tôi hơi bận rộn, cho nên có…”

      “A? Tề Nghệ sao?” Biên tập cảm thấy hứng thú nhíu mày.
      vk đại cahonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :