1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Dỗ Đại Thần – Lâm Tịch Ẩn (79c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ.

      ☆☆☆

      /5/. Liễu Quý Bạch.

      Có đôi khi cái gọi là duyên phận chính là thứ thể hiểu được, rõ ràng hai người đều ở cùng một thành phố, lại bảy tám năm gặp mặt một lần; đến một ngày một khi đã gặp lại rồi, cho dù vốn ̣nh bao giờ cùng nhau xuất hiện nữa, lại tới năm ba ngày đã chạm mặt.

      “A! Kia phải là học đệ sao!”

      An Hân quay đầu lại, liền nhìn thấy Liễu Quý Bạch, mà hiển nhiên Liễu Quý Bạch cũng nhìn thấy An Hân, câu nói kia là người thanh niên bên cạnh nói, cũng chính là người đêm hôm qua chặn đầu xe lại.

      Hai người ra từ bên trong tòa nhà bên cạnh, An Hân vừa nhấc chân, người thanh niên kia đã ba bước thành hai chạy đến trước mặt cậu, nhiệt tình tự giới thiệu nói, “Chào cậu, ngày hôm qua bởi vì cái tên Quý Bạch này chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn cho nên tôi chưa kịp giới thiệu, tôi tên là Tôn Tiếu Vũ, cũng là học trưởng của cậu đó nha.”

      Tôn Tiếu Vũ? Phó hội trưởng hội sinh viên?! phải nói ta Mỹ rồi sao, sao lại ở chỗ này?

      An Hân bỗng nhiên cảm thấy có chút lóa mắt, nghiêm túc , “Chào học trưởng, tôi gọi là An Hân.”

      “Ừ, ừ, ngày hôm qua cậu rồi.” Tôn Tiếu Vũ vừa lòng gật gật đầu, nhìn An Hân từ xuống dưới, hiếu kì hỏi, “Cậu ở đây là muốn tìm phòng thuê sao?”

      “Vâng, đúng vậy.” An Hân có chút xấu hổ, “Bất quá chỗ này tiền phòng đều rất đắt, tôi muốn ra mấy chỗ vùng ngoại thành tìm thử xem.”

      Liễu Quý Bạch nhìn An Hân, bỗng nhiên cau mày hỏi, “Tối hôm qua cậu lúc đó phải là trốn từ trong nhà ra chứ?”

      “Cái gì?! Bỏ nhà trốn !” Tôn Tiếu Vũ khiếp sợ .

      phải, phải bỏ nhà trốn .” An Hân vội vàng giải thích, “Là buổi sáng hôm nay mới , chỗ tại thể ở được nữa, tôi vốn định tìm người bạn, nhưng mà nghĩ tới cậu ấy lại công tác, tháng sau mới trở về, cho nên tôi phải thuê phòng ở tạm tháng.”

      “Chỉ thuê tháng thôi à?” Tôn Tiếu Vũ , “Phỏng chừng rất khó thuê được, lúc cậu hỏi thuê phòng trăm ngàn lần đừng cho người ta biết cậu chỉ thuê tháng, bằng người ta khẳng định cho cậu thuê đâu.”

      “Vâng, tôi biết rồi, cám ơn học trưởng nhắc nhở.” An Hân cảm kích .

      “Tôi nhớ … Nhà cậu cũng ở Bắc Kinh, sao lại…” Liễu Quý bạch thấy ánh mắt An Hân lóe lên, nửa liền ngừng lại.

      Nhưng Tôn Tiếu Vũ lại lập tức tiếp lời, “Cậu cũng ở Bắc Kinh? Vậy sao lại trở về nhà ở? Thuê phòng ở làm khỉ gì, đây phải là lãng phí tiền bạc hay sao!”

      Hô hấp An Hân cứng lại, ấp úng , “Nhà của tôi… Ừm, là ở Bắc Kinh. Nhưng mà… Ách, bởi vì vài nguyên nhân nên tôi bị đuổi ra ngoài rồi, cho nên thể quay về… Ha ha…”

      An Hân xấu hổ cười, Liễu Quý Bạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Tiếu Vũ cái, Tôn Tiếu Vũ ủy khuất, bất mãn , “Cậu trừng tôi làm quái gì, việc này có cái gì đặc biệt chứ. Lúc tôi cẩn thận làm vỡ món đồ cổ của ông già, cũng phải bị đuổi ra ngoài sao.”

      “Cậu cảm thấy cậu đặc biệt vinh quang phải ?” Liễu Quý Bạch trào phúng cười .

      “Ách… Vinh quang cái rắm.” Tôn Tiếu Vũ bị làm cho nghẹn họng, phẫn nộ , “Lão già nhà tôi rất nhẫn tâm, cư nhiên còn bắt tôi đền tiền! Tôi mỗi ngày mệt giống như cún, kết quả kiếm được bao nhiêu tất cả cũng phải của tôi!! Rất khổ bức a, ô ô ô…”

      Tôn Tiếu Vũ hừ hừ xong bổ nhào vào vai Liễu Quý Bạch giả khóc.

      “Ngừng lại.” Liễu Quý Bạch nhanh tay lẹ mắt chút lưu tình chưởng đẩy ta ra, đứng ở bên lạnh lạnh , “Đàn ông con trai giả vờ giả vịt cái gì, ít làm tôi ghê tởm .”

      “Phắc!” Tôn Tiếu Vũ khinh thường liếc mắt nhìn Liễu Quý Bạch cái, xoay người ôm lấy An Hân . “Tiểu học đệ a, tôi cho cậu biết, có gì phải ngượng ngùng, bị đuổi ra khỏi nhà mới là đàn ông chân chính! giống người nào đó, cứ ở nhà giả vờ là con ngoan.”

      An Hân biết gì, ‘ha ha’ vài tiếng cười làm lành.

      Liễu Quý Bạch cũng tiếng nào, Tôn Tiếu Vũ quỷ dị giương mắt nhìn lại, lại nhìn ra Liễu Quý Bạch có biểu tình gì đặc biệt, cứ như vậy nửa ngày có ai chuyện, bỗng nhiên cảm thấy tẻ ngắt.

      Tôn Tiếu Vũ cười gượng vài tiếng, buông An Hân ra, ai ngờ Liễu Quý Bạch nhướng nhướng mày xong ngược lại mở miệng , “Tiếp tục , người đàn ông chân chính ở trước cửa nhà mình cả ngày quỳ khóc cầu xin được vào cửa~.”

      Lúc này Tôn Tiếu Vũ thoáng cái sắc mặt bạo hồng, giận dữ , “Liễu Quý Bạch! Cậu nha đừng có được đằng chân rồi lăn đằng đầu, ai khóc cả ngày? hưu vượn!”

      “Ừ, là tôi bậy.” Liễu Quý Bạch gật gật đầu, trong thanh lại căn bản tia đồng ý, tràn đầy chiếu lệ cho có.

      “Liễu Quý Bạch !” Tôn Tiếu Vũ bực mình, ta hận nhất cái loại gối mềm đón nắm đấm của Liễu Quý Bạch thế này.

      Hai người tự cố tự địa cậu tới tôi cơ hồ sắp bắt đầu cãi nhau khiến An Hân đứng bên cạnh cảm thấy càng ngày càng xấu hổ, “Cái kia… Thời gian còn sớm, tôi còn phải tìm phòng ở…”

      Tôn Tiếu Vũ nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn An Hân cái sắc lẻm, An Hân bị làm cho hoảng sợ, rất biết nghe lời vội vàng sửa lời lại, “Ách… Mới giữa trưa mà thôi, học, học trưởng các cứ tiếp tục! Ngoại trừ phải tìm chỗ tránh gió tránh mưa, kỳ tôi rất nhàn rỗi!”

      Liễu Quý Bạch nghe xong, hơi cười cười, còn Tôn Tiếu Vũ xấu hổ, sau đó lại giơ tay lên vui vẻ ôm lấy bả vai An Hân . “Muốn thuê tháng, chỉ khó tìm, nếu gặp phải chủ cho thuê nhà xấu tính, chờ đến lúc cậu trả phòng khẳng định lột cậu tầng da cho xem. bằng như vầy , Quý Bạch, nhà của cậu chỉ có mình cậu ở, phải còn phòng trống sao, bằng cho tiểu học đệ ở tạm , dù sao tháng cũng dài ~”

      “A?” An Hân sửng sốt, vội vàng từ chối , “, cần phiền phức vậy đâu, tôi…”

      sao!” Tôn Tiếu Vũ lập tức trách móc , “Chỗ đó của cậu ta bỏ trống cũng phí, đất ở Bắc Kinh rất đắt a, cậu dọn vào đó ở xem như là tận dụng tài nguyên !”

      cần đâu…”

      “Nhân phẩm của Quý Bạch tôi có thể cam đoan, cậu yên tâm dọn vào ở !” Tôn Tiếu Vũ là hạ quyết tâm để An Hân có cơ hội cự tuyệt, “Hơn nữa mọi người tốt nghiệp cùng trường, học trưởng của cậu ngày hôm qua nếu thoải mái phóng khoáng đưa học đệ cậu về nhà như vậy, tại bất quá là để học để ở nhờ tháng, cũng phải chuyện gì lớn lao. Quý Bạch cậu có phải ?”

      Mấy lời cuối cùng này là Tôn Tiếu Vũ với Liễu Quý Bạch.

      Đây phải là Tôn Tiếu Vũ bắt buộc trúng thưởng sao, An Hân hết chỗ , lòng tràn đầy hy vọng quay đầu nhìn về phía Liễu Quý Bạch, chỉ mong Liễu Quý Bạch có thể cự tuyệt.

      Liễu Quý Bạch biết An Hân nghĩ gì, chỉ thấy cậu bỗng nhiên mang vẻ mặt mong chờ nhìn mình. An Hân cũng biết, trong mắt của Liễu Quý Bạch, ánh mắt to to tròn tròn của cậu lại mang theo bộ dạng tội nghiệp.

      Liễu Quý Bạch bỗng nhiên có chút đành lòng cự tuyệt, đành phải giấu ý nghĩ trong lòng, đáp ứng , “Ừ.”

      “A?” Tôn Tiếu Vũ nghĩ tới Liễu Quý Bạch lại dễ dàng đáp ứng như vậy, dựa theo tính cách của Liễu Quý Bạch hẳn là lãnh nghiêm nét mặt liều chết theo, sau đó ta mới có thể châm chọc chút, về phần vị học đệ này, ta nhớ người bạn trước đó tìm người thuê cùng phòng, cùng lắm hỏi chút là được.

      Mà An Hân nghe Liễu Quý Bạch đáp ứng cũng sửng sốt chút, tuy rằng đáp ứng rồi, nhưng mà phản ứng của Tôn Tiếu Vũ lại khiến An Hân đột nhiên có chút hoài nghi việc dọn vào nhà Liễu Quý Bạch ở chừng là quyết định chút sáng suốt.

      “Việc này, việc này rất phiền toái học trưởng, tôi, tôi tự tìm gian phòng thuê là được rồi.”

      sao đâu, gian phòng kia quả để trống.” Gương mặt Liễu Quý Bạch chút thay đổi , “Dù sao chỉ là đợi đến lúc bạn cậu công tác trở về mà thôi.”

      An Hân thực do dự, tâm tình muốn dọn đến ở và sợ khiến Liễu Quý Bạch khó xử cứ băn khoăn ở trong lòng cậu đấu tranh thôi.

      Tính ra, từ lúc Liễu Quý Bạch tốt nghiệp ra trường, bọn họ ước chừng có sáu bảy năm gặp mặt. Liễu Quý Bạch ngay từ thật lâu trước kia quanh thân đã phảng phất tản mát ra một loại cảm giác người lạ cấm lại gần, mà hiện tại loại cảm giác này bởi vì thời gian xa cách giữa bọn họ mà càng thêm rõ ràng. thực tế, mặc dù là sáu bảy năm trước, lúc An Hân và Liễu Quý Bạch còn cùng sinh hoạt tại hội sinh viên, Liễu Quý Bạch và cậu thậm chí còn chưa tính là bạn bè, chỉ là quen biết nhau mà thôi, ngoại trừ công việc ở hội sinh viên, ngoài ra cũng chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện. Cho nên ngay tại thời điểm Liễu Quý Bạch nhận ra mình, trong lòng An Hân nói nên lời đến tột cùng là có bao nhiêu kinh ngạc.

      Hơn nữa Liễu Quý Bạch đối với An Hân mà nói vẫn là một người phi thường chói mắt lại xa vời. Hiện tại lại liên tiếp gặp gỡ trong những thời điểm cậu quẫn bách nhất, An Hân cảm thấy ngoại trừ ngoài ý muốn, kịp vui sướng, càng nhiều hơn chính là nan kham khó xử.

      Nhưng mà, mặc dù gặp nhau hỏng bét như thế, mỗi một lần Liễu Quý Bạch đều giơ tay viện trợ cho cậu. Mặc dù cảm giác cũng phải quá tình nguyện, nhưng mà thời điểm đáp ứng An Hân cũng thể tránh khỏi cảm thấy tâm động. Dù sao, Liễu Quý Bạch là người đầu tiên khiến cậu phát hiện sự thật rằng mình thích đàn ông, tuy rằng chỉ là mình cậu đơn phương thầm mến mà thôi.

      Tuy rằng đã trôi qua rất nhiều năm, tâm tình thầm mến trước kia đã sớm còn, nhưng mà mối tình đầu mang theo chút màu sắc mông lung tốt đẹp luôn có thể dễ dàng khiến nội tâm mọi người mang theo chờ mong, An Hân cũng tự chủ được mà muốn hiểu về Liễu Quý Bạch nhiều hơn một chút, thậm chí còn thầm hy vọng có thể thông qua cơ hội này trở thành bạn bè của .

      “Vậy… Một tháng này đành làm phiền học trưởng rồi.” Lúc An Hân nói ra những lời này, trái tim hiểu sao lại đập bình bịch.

      Liễu Quý Bạch chỉ gật gật đâu, Tôn Tiếu Vũ lại cảm thấy rất thất vọng, đặc biệt thất vọng.

      “Aizzz… Quý Bạch cậu cư nhiên đáp ứng dứt khoát như vậy, thiệt có gì thú vị.” Tôn Tiếu Vũ bĩu môi, quay đầu sang An Hân nói, “Học đệ à, cậu phải biết một điều nha, gia quy của Quý Bạch vô cùng nhiều, cậu nếu cẩn thận vi phạm quy ̣nh, cậu ta sẽ hóa thân thành ác quỷ mắng cho cậu cẩu huyết lâm đầu đó!”

      “Ách?” An Hân khó hiểu, sao lúc nãy Tôn Tiếu Vũ còn khuyên cậu dọn vào ở, sao chỉ chớp mắt lại nói khác rồi.

      “Thật sự đó!” Tôn Tiếu Vũ là người lấy trêu chọc hù dọa người khác làm niềm vui, cho dù là chuyện nhỏ như con muỗi cũng chút để ý mà vạch trần, “Tôi nói cho cậu nghe, năm đó tôi bị bắt buộc đến nhà cậu ta ở, chỉ là nửa đêm nhất thời hứng khởi hát một khúc, kết quả Liễu học trưởng của cậu gào lên một tiếng gần như đánh thức toàn bộ người trong cả tòa nhà.”

      “Thật đúng là có chút quy ̣nh.” Nét mặt Liễu Quý Bạch chút thay đổi nói với An Hân, “Điều thứ nhất trong số đó chính là được để cho tên Tôn Tiếu Vũ này bước vào cửa nhà tôi một bước, tốt nhất là đừng mở cửa cho cậu ta.”

      “A?” Một tiếng này là Tôn Tiếu Vũ và An Hân đồng thời phát ra.

      Liễu Quý Bạch hơi nhíu mày, chút cảm tình tiếp tục nói, “Ô nhiễm môi trường.”
      vk đại cahonglak thích bài này.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ.

      ☆☆☆

      /6/. Gia quy.

      Nhà Liễu Quý Bạch nằm ở số 22 phía đông khu Nguyệt Đàn, cách đường cái Tuyên Võ Môn tính quá xa. Đúng giờ ăn trưa, sau khi ăn cơm xong Liễu Quý Bạch liền dẫn An Hân về nhà, Tôn Tiếu Vũ vốn mặt dày mày dạn cũng muốn theo, nhưng mà Liễu Quý Bạch để ta có cơ hội thực hiện.

      Ban đầu An Hân nghĩ Liễu học trưởng và Tôn Tiếu Vũ cũng giống như cậu và Đinh Mão Mão, ở cùng một khu đại viện, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Sau đó cậu mới biết, nhà Tôn Tiếu Vũ chỉ ở phố tây khu Nguyệt Đàn, mà là ở phố bắc khu Nguyệt Đàn. Hơn nữa mặc dù cách nhau cũng xa, nhưng hai người đến tận thời điểm học cùng lớp ở sơ trung mới quen biết nhau, nhưng mà bởi vì phương hướng về nhà của cả hai khác nhau lại khác biệt tính cách, cũng phải trở thành bạn bè ngay lập tức.

      Nhà Liễu Quý Bạch ở lầu ba, vừa vặn cao thấp, bất quá nếu phải mang theo đủ loại thùng lớn thùng nhỏ thì lại là chuyện khác. Liễu Quý Bạch vốn muốn đến hỗ trợ, nhưng mà An Hân kiên quyết nói bản thân hoàn toàn thành vấn đề, cho nên Liễu Quý Bạch mới lên mở cửa trước. Đợi đến lúc An Hân đầu đầy mồ hôi bước vào nhà Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch đã rót một ly nước đưa tới.

      Nước mát lạnh từ yết hầu theo thực quản chạy thẳng đến dạ dày, An Hân lập tức cảm giác cả người đều sảng khoái hẳn lên. Cậu bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ Liễu học trưởng cũng phải quan tâm người khác, chỉ là thích nói chuyện mà thôi. Đáng tiếc thanh của lại dễ nghe như vậy, thật sự là lãng phí của trời mà!

      Nhà Liễu Quý Bạch vừa vào cửa chính là phòng khách sấng sủa rộng rãi, trong phòng khách đặt một cái tivi thật lớn, điều khiển từ xa được để tùy ý sopha, đặt cùng một chỗ với một quyển tạp chí nhìn có chút quen mắt. ban công treo vài bộ quần áo và bao gối ôm thêu chữ thập hình gì đó nhìn rõ, gió thổi qua quần áo khô khẽ lay động, mặt bàn bên dưới có đặt một cây xương rồng.

      Lấy phòng khách làm trung tâm, phía tây là ban công hướng ra ngoài, phía đông là WC và phòng bếp, phía bắc là hai phòng ngủ. Lúc An Hân vừa mới vào nhà, hai gian phòng ngủ kia đều mở cửa, phòng ngủ bên phải đặt bốn năm cái ghế dựa và một vài thùng giấy, mà gian phòng bên trái kia liếc mắt nhìn vào chỉ thấy một góc bàn làm việc ở cạnh cửa và một cái giường lớn nhìn có vẻ mềm mại, ở bên trong còn có một ban công nho nhỏ, phòng bên trái này rõ ràng là phòng ngủ của Liễu Quý Bạch.

      Quả nhiên Liễu Quý Bạch đưa An Hân đến gian phòng ngủ bên trái, trong phòng ngoại trừ một cái giường đơn còn có máy tính và một tủ đứng thật cao, cuối cùng là một kệ sách dựa sát tường, bên trong để đủ loại sách, khiến An Hân có chút ngoài ý muốn là, trong đó cư nhiên có mấy quyển sách đã qua tay cậu biên tập, tuy rằng nhiều lắm, nhưng cậu vẫn có thể liếc mắt một cái liền phát hiện ra.

      Bởi vì buổi chiều Liễu Quý Bạch còn phải làm, cho nên hai người nhanh chóng hợp lực đem mấy thùng lớn có vẻ nặng hơn trong phòng ngủ của cậu dọn ra ban công bên ngoài, mấy thứ đồ vật linh tinh còn lại Liễu Quý Bạch bảo An Hân để tạm trong phòng khách từ từ thu dọn là được.

      Trước khi , Liễu Quý Bạch bỗng nhiên gọi An Hân vào phòng khách trịnh trọng nói, “Vừa rồi Tôn Tiếu Vũ nói chỗ này của tôi có nhiều quy ̣nh, quả thật đúng là có chút quy ̣nh. Tuy rằng tôi cũng có thói quen gì đặc biệt, nhưng vì mọi người có thể hòa hợp sống cùng một mái nhà, tôi cũng phải nói trước một tiếng, nếu cậu có thói quen hoặc là cầu gì cũng có thể nói trước cho tôi biết.”

      “Vâng.” An Hân khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.

      “Thứ nhất, được tùy tiện vào phòng của tôi, lúc tìm tôi vui lòng gõ cửa trước; Tôi cũng sẽ tự ý vào phòng cậu, mọi người tôn trong gian cá nhân riêng tư của nhau.

      Thứ hai, buổi tối trước 12h giờ tôi sẽ ngủ, cho nên thời điểm sau 12g được gây ra tiếng ồn quá lớn.

      Thứ ba, được dưới tình huống tôi biết tưới nước cho cây xương rồng của tôi.

      Thứ tư, có thể đọc sách, nhưng được để chảy nước bọt lên.”

      Nghe những lời này, An Hân mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, Liễu học trưởng tuy rằng vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại chỉ là một số thường thức rất cơ bản. An Hân khỏi có chút hoài nghi, năm đó lúc Tôn Tiếu Vũ vào ở nói chừng đơn giản chỉ là nửa đêm hát vang một khúc như ta đã nói.

      “Được! Học trưởng yên tâm, tôi nhất ̣nh sẽ tuân thủ!”

      “Ừ.” Nhìn thấy An Hân gật đầu như giã tỏi, Liễu Quý Bạch dừng lại một chút, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy nói rõ ràng trước xem ra tốt hơn, thế này mới lại mở miệng nói tiếp, “Mặt khác, được dẫn phụ nữ về nhà ‘làm việc’.”

      An Hân hơi sửng sốt một chút, lập tức cười khổ, nói đến chuyện cậu tuyệt đối có khả năng dẫn người về nhà ‘làm’, cho dù cậu có ‘làm’ cũng tuyệt đối phải là phụ nữ.

      Liễu Quý Bạch nhìn thấy An Hân cười khổ, cảm giác bản thân hình như có chút quá đáng, “Thực xin lỗi, tôi có ý gì khác.”

      An Hân thoải mái cười cười nói, “Tôi biết.”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch đứng dậy cầm lấy túi hồ sơ và chìa khóa, “Đồ trong nhà cậu đều có thể dùng, nệm giường, drap giường, chăn mền đều để dưới ngăn tủ trong phòng cậu. Buổi chiều cậu đừng ra ngoài, buổi tối tôi trở về sẽ đưa chìa khóa nhà cho cậu.

      “Vâng.” An Hân lễ phép đáp, đưa học trưởng ra tận cửa.

      Thời điểm Liễu Quý Bạch mở cửa ra, bỗng nhiên dừng lại nói với An Hân, “Lúc giữa trưa, tôi nói ‘ được mở cửa cho Tôn Tiếu Vũ’ cũng xem như một quy ̣nh.”

      “Là vì mấy lời Tôn Tiếu Vũ nói sao? Kỳ thật tôi cảm thấy ấy nói đùa thôi.”

      phải, bởi vì cậu ta hoàn toàn là một tên phá hoại.” Liễu Quý Bạch đơn giản nói, “Chỗ cậu ta qua đều bị ăn sạch, dùng hết, phá nát.”

      “Ha ha.” thể tưởng tượng Tôn Tiếu Vũ làm thế nào khiến Liễu Quý Bạch khắc sâu cảm giác chán ghét như vậy, An Hân đành phải cười gượng hai tiếng nói, “Được.”

      Liễu Quý Bạch gật gật đầu, sau đó liền an tâm rời . Sau khi đóng cửa nhà, An Hân vô cùng cảm thán may mắn trời tuyệt đường người. Chỉ cần cậu ở trong nhà Liễu học trưởng ăn sạch, dùng hết, phá nát, hẳn là đến mức bị đuổi ra khỏi cửa .

      Còn có, có lẽ nên để Liễu học trưởng phát hiện chuyện mình thích đàn ông, đặc biệt còn từng thích ấy… Bằng có lẽ cậu những bị đuổi ra ngoài, hơn nữa còn một cước trực tiếp đá bay, sau đó bị sếp vào danh sách đen vĩnh viễn cự tuyệt lui tới luôn.

      Đợi đến lúc An Hân đem mấy thứ đồ vật linh tinh trong phòng khách dọn dẹp xong xuôi mới đột nhiên phát hiện, cái ly đặt bàn trà cư nhiên in hình CV (Character voice: diễn viên lồng tiếng) đại thần trong giới kịch truyền thanh ― Bạch Dược. Lại nhìn kỹ, miếng lót ly thế nhưng cũng là hình hoạt hình của Bạch Dược đại thần.

      An Hân bỗng nhiên nhớ tới thời điểm mới bước vào cửa, nhìn thoáng qua mấy cái bao gối thêu chữ thập phơi ban công… Cậu ngẩng đầu lên nhìn, trời ạ! Quả nhiên cũng là Bạch Dược đại thần, hơn nữa còn là hình đại thần cosplay Harry Potter.

      = 口 = …

      An Hân cảm thấy khiếp sợ trước nay chưa từng có, ngoại trừ khiếp sợ Liễu học trưởng cư nhiên lại là fan hâm mộ của Bạch Dược đại thần, lại càng dám tin thế nhưng lại biết thêu chữ thập? Chuyện này sao có thể chứ?!

      An Hân cảm giác bản thân hiện tại chính là đầu đầy hắc tuyến, Liễu học trưởng nét mặt nghiêm túc lạnh lùng cầm kim và chỉ thêu, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc từng mũi từng mũi âu yếm thêu hình Bạch Dược đại thần, căn bản hoàn toàn thể tưởng tượng được!! Cậu càng nguyện ý tin tưởng đây là bạn gái của Liễu học trưởng thêu cho , hoặc cho dù nói là Tôn Tiếu Vũ thêu cho cũng có thể chấp nhận!

      Sau đó, An Hân lại phát hiện Bạch Dược đại thần xuất hiệp khắp nơi chung quanh mình, từ áp phích, T-shirt, quạt giấy, sách ảnh các thứ vân vân và mây mây… Trong mấy thứ này thật ra có nhiều khiến An Hân cảm thấy hứng thú, tỷ như một tầng của giá sách có rất nhiều CD kịch truyền thanh, bên trong bao gồm toàn bộ tác phẩm của Bạch Dược đại thần, thậm chí còn có những tác phẩm được bán thị trường, được chuyên dùng để biên tập.

      Kịch truyền thành ngày nay đã phát triển thành tân binh của ngành xuất bản, mà trong đó được hâm mộ nhất chính là Bạch Dược đại thần của nhà xuất bản Bích Lạc Thiên . Xuất bản kịch truyền thanh và xuất bản sách giống nhau, càng giống với xuất bản tác phẩm nhạc hơn. Đạo diễn, kế hoạch, biên kịch, CV và hậu kỳ tạo thành một nhóm, cùng nhau chế tác kịch truyền thanh, thành quả ngoại trừ xuất bản CD ra bên ngoài, còn có thể bán bản quyền cho các đài truyền thanh, hoặc thu phí truyền phát sóng đối với các trang web nhạc mạng.

      Mà giới võng phối cũng xảy ra một ít biến hóa, nhóm người đam mê kịch truyền thanh nghiệp dư mạng cũng có thể tự mình chế tác kịch, sau đó post lên các trang web về nhạc, nếu lượt view và lượt nghe đạt tới tiêu chuẩn nhất ̣nh có thể xin trở thành VIP, tiến hành thu phí cho mỗi lượt nghe, giống như các loại tiểu thuyết văn học mạng hiện nay.

      Tuy rằng nhà xuất bản của Ngụy thị chỉ xuất bản sách và tạp chí mà hoạt động trong lĩnh vực kịch truyền thanh này, nhưng mà bởi vì kịch bản kịch truyền thanh phần lớn là cải biên từ những tiểu thuyết bán chạy, cho nên Ngụy thị cũng từng hợp tác cùng Bích Lạc Thiên và một số nhà xuất bản khác. An Hân luôn làm việc tại Ngụy thị, vẫn thường nghe người ta nói đến Bạch Dược đại thần, bất quá cậu chưa từng nghe qua tác phẩm của đại thần, bởi vì Ngụy Hào đặc biệt thích Bạch Dược đại thần.

      Bạch Dược đại thần trong giới kịch truyền thanh rất nổi tiếng, nhưng mà cũng vô cùng im hơi lặng tiếng, tổ chức ca hội, có website riêng, cũng có kênh YY chính thức, thậm chí ngay cả kênh YY của Bích Lạc Thiên cũng rất ít khi xuất hiện, tuy rằng có lập một trang blog, nhưng cũng chỉ nhiều nhất mỗi tháng xuất hiện một lần. Tuy vậy, số fans hâm mộ ngược lại vẫn cứ vùn vùn tăng lên.

      Bất quá, Ngụy Hào nói Bạch Dược đại thần đặc biệt tự cao tự đại, phải kịch mà xem trọng, nhất ̣nh nhận. ́ tình vừa vặn có một số tác giả của ‘Ngụy thị’ đều hy vọng có thể được Bạch Dược đại thần phối cho kịch truyền thanh được cải biên từ truyện của mình, Ngụy Hào cũng từng nhiều lần ́ch thân ra mặt nói chuyện YY, nhưng mà Bạch Dược một chút mặt mũi cũng cho, cho dù một lần cũng tiếp. Chán ghét của Ngụy Hào đối với Bạch Dược lần lượt dâng cao, mỗi lần nghẹn khí trở về đều sẽ trút giận lên An Hân một trận, cho nên An Hân cũng cảm thấy Bạch Dược đại thần có một loại cảm giác cao cao tại thượng vi diệu, cũng có hứng thú nghe kịch truyền thanh của .

      Bất quá Liễu Quý Bạch chỉ nói sách có thể xem, lại nói cậu được nghe mấy CD kịch truyền thành này, An Hân do dự một chút, quyết ̣nh vẫn là đợi buổi tối về hỏi trước rồi tính sau, hiện tại trước tiên dọn dẹp phòng cho xong xuôi cái đã.

      Đợi đến thời điểm Liễu Quý Bạch trở về, nồi cơm cũng vừa lúc chín tới. An Lấy tìm mấy thứ nguyên liệu trong tủ lạnh làm ba món mặn một món canh, Liễu Quý Bạch chỉ nói một câu ‘Mùi vị rất thơm’, sau đó cũng nói gì nữa.

      Hai người im lặng tự mình ăn cơm, Liễu Quý Bạch thực tự nhiên, An Hân lại có chút chịu nổi trầm mặc như vậy, liền mở miệng trước nói, “Học trưởng, ngày hôm qua tôi đã từ chức, gần đây còn chưa tìm được công việc mới, bằng một tháng tới mua thức ăn nấu cơm quét tước vệ sinh đều để tôi làm, được ?”

      “Được.” Liễu Quý Bạch thản nhiên đáp.

      “Vâng.” An Hân vừa lòng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Qua một lúc, Liễu Quý Bạch cư nhiên chủ động mở miệng nói, “Cậu trước đây làm gì?”

      “A? Làm biên tập viên ở nhà xuất bản, phụ trách giục bản thảo, kiểm tra, hiệu ́nh.” An Hân nhớ tới đoạn thời gian tay mình chất chồng ít tác phẩm, mí mắt tự chủ được giật giật, công việc mà cứ tiếp tục như vậy thế nào cũng bị mù cho mà xem.

      Liễu Quý Bạch gật gật đầu, “Công ty của chúng tôi cũng làm về xuất bản, tuyển biên tập viên, đãi ngộ tệ lắm, cậu có muốn đến thử xem hay ?”

      cần, rất khổ bức.” An Hân một trận lắc đầu, tràn ngập oán niệm nói, “Làm biên tập thì mắt phải là mắt, mà là máy quét bằng laser mới đúng! Làm biên tập thì đầu óc cũng phải đầu óc bình thường, ngoại trừ phải đọc ở tốc độ nhanh nhanh chóng phân tích đưa ra ý kiến còn phải có công năng tự động kiểm tra lỗi của Word, căn bản mỗi ngày đều là hoạt động hết công xuất! Hơn nữa nếu gặp phải tác giả mắc chứng kéo bản thảo, vậy còn phải hóa thân thành quỷ đòi mạng, ngay cả trong mơ tôi cũng mơ bản thân đuổi theo người ta đòi bản thảo!! Tôi đời này bao giờ làm biên tập nữa!”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch bị thái độ quyết tuyệt của An Hân chọc cho vui vẻ, cười tủm tỉm nói gì nữa.

      Ngược lại An Hân căm giận thôi, ngay cả động tác ăn cơm cũng trở nên leng keng hữu lực hơn, nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ cơm còn lại trong bát. Thẳng đến lúc buông đũa xuống, An Hân mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

      Vừa ngẩng đầu, lại thấy chung quanh mình tràn đầy hình ảnh Bạch Dược đại thần, An Hân hiếu kỳ hỏi, “Đúng rồi, học trưởng, là fan của Bạch Dược đại thần hả?”
      vk đại cahonglak thích bài này.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ.

      ☆☆☆

      /7/. Quáng gà.

      “Đúng rồi, học trưởng, là fan hâm mộ của đại thần hả?”

      phải.” Liễu Quý Bạch liếc mắt nhìn An Hân một cái, mặt đổi sắc nói xong, tiếp tục chậm rãi ăn cơm.

      “Oh…” An Hân sờ sờ cái mũi, phải sao lại có nhiều thứ liên quan đến Bạch Dược như vậy chứ…

      Liễu Quý Bạch thấy cậu nhìn chằm chằm khăn trải bàn, bộ dạng muốn nói lại thôi, liền gắp một đũa khoai tây xắt sợi xào lên ăn, chủ động mở miệng nói, “Người khác đưa.”

      “A, hóa ra là như vậy.” Bị Liễu học trưởng nhìn ra việc mình nghĩ trong lòng, An Hân vội vàng cảm thán một câu, “Trong giá sách có thiệt nhiều CD kịch truyền thanh của Bạch Dược, tôi có thể nghe chứ?”

      “Ừ, tùy ý cậu.” Liễu Quý Bạch đem khoai tây xào cho vào miệng, ăn ăn ăn ăn…

      “Cám ơn!” An Hân được cho phép, lập tức chạy vào trong phòng ̣nh lấy CD ra nghe. Trước đó chỉ là liếc mắt nhìn thấy, cho nên hiện tại lấy ra xem An Hân mới phát hiện, CD kịch truyền thanh của Bạch Dược ngay cả bao bì bên ngoài còn chưa xé.

      An Hân có chút xác ̣nh, từ cạnh cửa ló đầu ra hỏi Liễu Quý Bạch, “Học trưởng, mấy thứ này phải là lưu trữ để dùng chứ?”

      phải.” Liễu Quý Bạch lại gắp thêm một đũa khoa tây xào, món ăn này tuy rằng rất bình thường bất quá hương vị thật sự là tệ.

      “Nhưng mà tất cả đều chưa có xé bao bì…” An Hân săm soi một ̃a CD trong tay.

      muốn nghe.” Nói xong, lại tiếp tục ăn ăn ăn…

      Khóe miệng An Hân khẽ co rút, hỏi , “ phải cũng là người khác đưa chứ?”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch cũng ngẩng đầu lên mà trực tiếp đáp.

      An Hân vẫn có chút yên lòng, “Tôi mở ra nghe sao chứ?”

      “Ừ.” Ăn ăn ăn…

      “Cám ơn.” An Hân rụt đầu trở về, mở máy tính lên, bỏ ̃a CD vào, nghe một chút nghe một chút…

      Mệt mỏi cả ngày, An Hân vốn muốn ngủ sớm, cho nên để phòng ngừa nghe kịch trường thiên mê mẩn khiến cậu thức quá muộn, cậu liền quyết ̣nh tìm một kịch chỉ có một kì để nghe, nhưng kết quả vừa nghe xong, quả nhiên lập tức mê luôn. Kịch này tuy rằng dài, nhưng bất luận từ ́t truyện hay là phối đều thể chê vào đâu được. Đặc biệt trong kịch này Bạch Dược đại thần còn đảm nhiệm vai chủ dịch (vai chính), thanh của cực có sức cuốn hút, nhân vật chỉ cần nhăn mặt hay phảng phất tươi cười đều từ trong thanh của Bạch Dược trực tiếp hiện ra trước mắt, mà đối với sắc thái tình cảm của nhân vật cũng cẩn thận nắm chắc mười phần, đem tình tự tràn ngập mâu thuẫn của nhân vật thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

      Ngắn ngủi hơn bốn mươi phút, nhân vật chính vui vẻ cậu cũng cao hứng theo, nhân vật chính phẫn nộ cậu cũng theo đó mà tức giận, nhân vật chính bi thương cậu sẽ thấy khổ sở, cuối cùng nhân vật chính một mình lưu lạc bên ngoài chết chốn tha hương, An Hân cảm thấy trong lòng trống rỗng ẩn ẩn đau đớn, thật lâu thể bình ổn lại.

      Đợi đến lúc tâm trạng An Hân rốt cục bình tĩnh lại, nhớ tới lời hứa hẹn tự mình làm việc nhà, cậu từ trong phòng ló đầu ra thì thấy, bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ, ngay cả bát đũa cũng đã được rửa sạch đặt ở giá trong bếp.

      An Hân có chút ảo não, buồn bực ở trong phòng qua lại mấy vòng, lại thật sự tìm được việc gì có thể làm, ngược lại 囧 phát hiện mình đã quên đem bàn chải kem đánh răng và khăn mặt đến đây.

      Bên ngoài trời đã tối đen, An Hân vẻ mặt rầu rĩ, vô cùng khó xử. Bất quá sau khi cậu từ ban công nhìn xuống, phát hiện cửa hàng bách hóa cách ̉ng lớn của tiểu khu cũng tính quá xa, hơn nữa đèn đường cũng là loại tương đối thực dụng, tuy rằng cũng phải đặc biệt sáng, nhưng mà để nhìn rõ mặt đất thì cơ bản thành vấn đề.

      An Hân hạ quyết tâm, đến trước cửa phòng Liễu Quý Bạch, gõ gõ cửa nói, “Học trưởng, tôi xuống lầu một chuyến nhé.”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch lên tiếng, lại bổ sung thêm, “Chìa khóa ở bàn trà.”

      “Vâng.” An Hân cầm chìa khóa, nghĩ đến bản thân đối với ̣a hình ở đây còn chưa quen thuộc liền nhịn được bật thốt lên nói, “Học trưởng muốn xuống lầu ?”

      Trong phòng đầu tiên là có động tĩnh gì, sau đó vang lên tiếng đẩy ghế, lâu sau Liễu Quý Bạch mở cửa ra đứng trước mặt An Hân, “Sợ tối sao?”

      phải!” An Hân 囧, vội vàng sửa lời nói, “Tôi chỉ là muốn nói với , tôi mua chút đồ, có muốn tôi thuận tiện mua cái gì cho hay thôi.”

      Liễu Quý Bạch nghĩ gì trực tiếp đáp, “ cần, cám ơn.”

      “Vâng, vậy tôi .” An Hân sải chân mấy bước liền ra tới cửa.

      “Ừ.”

      An Hân một bên tự ghét bỏ mình nhiều chuyện một bên mở cửa chạy vội ra ngoài, nhưng mà đến lúc cậu đến ngã rẽ cầu thang, cậu liền hối hận. Bởi vì đèn ở cầu thang cư nhiên hỏng mất rồi…

      An Hân phải nghĩ tới việc quay trở lại tìm Liễu Quý Bạch, nhưng mà mới vào ở ngày đầu tiên liền cầu người ta cùng mình xuống lầu, thật sự là rất quái đản… An Hân lập tức bỏ suy nghĩ này, cậu nheo mắt lại nhìn chuẩn phương hướng rồi, giơ tay gắt gao bám lấy lan can, thế này mới dám cẩn thận dời bước chân từng chút từng chút thăm dò từng bậc thang xuống.

      Ngay tại thời điểm An Hân cùng bóng tối đấu tranh, Liễu Quý Bạch bỗng nhiên nhớ tới đèn ở cầu thang mấy ngày trước biết có phải bị đứa nhỏ nào đó dùng đá ném làm hư rồi hay , tuy rằng từ lầu xuống khi có đèn cũng đến mức quá tối, nhưng mà chung quy vẫn quá an toàn.

      Liễu Quý Bạch thoáng do dự một chút, bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng, nhanh chóng đứng dậy, lấy một cây đèn pin từ trong ngăn kéo ra, đuổi theo cậu.

      Mới đuổi tới chỗ rẽ đầu cầu thang, Liễu Quý Bạch liền hoảng sợ nhìn một bóng đen ở mặt đất nhấp nhô, lúc này đã sợ đến mức rớt mất một nửa linh hồn. Đợi bóng đen kia quay đầu lại, Liễu Quy Bạch mới phát hiện, bóng đen kia cư nhiên là An Hân.

      “Đau bụng sao?” Liễu Quý Bạch nhăn mày, lo lắng ngồi xổm xuống kéo cậu đứng lên.

      An Hân cho dù có híp mắt lại cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, vừa nghe ra được là thanh của Liễu Quý Bạch đã bị một phen kéo đứng lên.

      phải…”

      Liễu Quý Bạch thấy An Hân biểu tình quái dị, tưởng cậu bất hạnh đụng trúng đâu đó cho nên bị ngã, liền buông An Hân ra mà nói, “Đèn biết tiểu quỷ nhà ai ném vỡ, ngã có đau ?”

      Ai ngờ Liễu Quý Bạch vừa buông tay, trong lòng An Hân liền hoảng hốt, vội vàng trở tay túm lấy tay , “A! Đừng buông tay!”

      Liễu Quý Bạch mặc dù có chút hiểu gì, nhưng vẫn lập tức bắt lấy cánh tay An Hân. An Hân thế này mới an tâm, có chút ngượng ngùng giải thích, “Cái kia… Tôi có chút quáng gà(1). Nơi này ánh sáng quá mờ, vừa rồi tôi cảm thấy ngồi có vẻ an toàn hơn, cho dù cẩn thận ngã xuống cũng đến nỗi lăn thẳng xuống đất.”

      (1)Quáng gàlà tình trạng bệnh lý ở mắt với biểu nhìn kém vào ban đêm hay trong môi trường thiếu ánh sáng

      “À.” Liễu Quỹ Bạch hiểu ra, “Tôi có cầm đèn pin.”

      An Hân nghe xong ánh mắt lập tức sáng lên, ngay cả thanh cũng cao hơn, “Học trưởng nhớ ra phải mua cái gì sao?”

      Liễu Quý Bạch ngừng lại một chút, mới đáp, “Ừ, tôi cùng với cậu.”

      “Tốt quá, vậy phiền học trưởng giúp tôi một chút! Kỳ thật tôi cũng phải nhìn thấy gì, chỉ là có chút mông lung mà thôi.” An Hân cực kỳ cao hứng, có người giúp đỡ khiến lá gan của cậu cũng lập tức lớn hơn ít, mở miệng nói chuyện xong liền nhấc chân xuống.

      Ở đời có cái gọi là vui quá hóa buồn, An Hân cao hứng, thậm chí cũng thèm bước thăm dò nữa, kết quả một bước này thay vì bước lên bậc thang lại giẫm vào khoảng , lập tức ngã xuống. Đáng thương lực chú ý của Liễu Quý Bạch lúc này đều tập trung vào việc mở đèn pin, vừa bị An Hân túm như vậy, căn bản kịp phản ứng cũng ngã theo luôn.

      Trong lúc điện quang hỏa thạch, An Hân kêu thảm thiết một tiếng, tay trái lung tung miễn cưỡng ôm lấy tay vin lan can. Đáng tiếc cậu đã quên tay phải còn nắm tay của Liễu Quý Bạch.

      Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, An Hân vừa hơi dừng lại một chút như vậy, Liễu Quý Bạch nháy mắt vượt qua cậu tiếp tục ngã xuống, sau đó nghiêng thân mình kéo cả cậu ngã theo, mà tay trái An Hân chịu nổi, cùng lan can thân mật tới mấy giây đã bị buộc phải chia tay.

      “A!!!” Vẫn là An Hân kêu lên thảm thiết… Thời điểm Liễu Quý Bạch rơi xuống đất trong ̉ họng chỉ phát ra một tiếng rên nhỏ.

      Hai người chút trì hoãn ngã thành một đoàn, An Hân , Liễu Quý Bạch dưới. Bất quá, mặc dù có Liễu Quý Bạch làm đệm thịt lót bên dưới nhưng mà An Hân vẫn bị ngã đau ít, bởi vì cái đệm thịt này xương ́t có chút cứng, ngực cũng thực cứng…

      Cư nhiên có thảm lông mềm mại… An Hân che mũi, trong đầu nháy mắt hiện lên ý niệm quỷ dị như vậy, sau đó lập tức áy náy, tuy rằng nhìn rõ biểu tình của Liễu học trưởng, nhưng mà An Hân mười hai vạn phần hiểu được tuyệt đối so với mình đau hơn nhiều… Hơn nữa rất nguy hiểm.

      An Hân lập tức xoay người đến bên cạnh , bởi vì nhìn rõ chỉ có thể vừa giơ tay lên sờ sờ tìm mặt Liễu Quý Bạch, vừa lo lắng gọi , “Liễu học trưởng? Học trưởng? sao chứ? còn tỉnh ? đừng làm tôi sợ a…”

      Liễu Quý Bạch giơ tay lên kịp thời chụp lại móng vuốt của An Hân sắp chọt vào mắt mình, rầu rĩ nói, “ sao.”

      An Hân vân có chút yên lòng, trong tầm nhìn vẫn là một mảnh tối như mực, khiến trong lòng cậu một chút an toàn cũng có. Lúc này Liễu Quý Bạch lại buông cậu ra, An Hân lập tức cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, thiếu chút nữa bật khóc, “Học trưởng…”

      Bỗng nhiên đầu nằng nặng, Liễu Quý Bạch xoa xoa tóc cậu nói, “Xem phim truyền hình nhiều lắm hả?”

      An Hân cảm giác mặt mình nhất ̣nh là đỏ bừng rồi, nóng đến lợi hại.

      Hóa ra Liễu Quý Bạch buông An Hân ra chẳng qua là vì lấy tay chống lại mới có thể ngồi dậy, hơn nữa cũng thể cứ cầm tay người ta hoài, kết quả lại nghe tiếng An Hân khóc nức nở, Liễu Quý Bạch nhẹ cười lắc lắc đầu, giơ tay lên muốn cầm lấy đèn pin bị rớt có chút xa. Kết quả vừa dùng lực một chút, bỗng nhiên cảm giác bả vai có chút vô lực, làm thế nào cũng thể với tới chỗ đèn pin được. thực tế thời điểm lúc nãy ngã xuống, hình như bả vai cũng bị đập xuống đất, bất quá may mắn bị trật khớp, có đau cũng là chuyện bình thường.

      Liễu Quý Bạch buộc lòng phải đứng lên bước tới một bước mới lấy được đèn pin, vừa quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy An Hân hai mắt mờ mịt chống tường sờ soạng về phía mình, chân mày Liễu Quý Bạch cau lại, cái này mà gọi là chỉ có chút mông lung?

      “Học trưởng?”

      Liễu Quý Bạch giơ tay qua cầm lấy bàn tay vươn tới của cậu, An Hân lập tức an tâm, nhìn cười cười xin lỗi nói, “Thực xin lỗi, vừa rồi là tôi cẩn thận. Ánh sáng thật sự quá mờ, nhưng mà nếu có ánh sáng của đèn pin thì tuyệt đối thành vấn đề, học trưởng có thể dẫn tôi đến chỗ tay vịn bên cạnh hay ?”

      “Cậu muốn xuống mua cái gì?” Liễu Quy Bạch kéo An Hân lại gần mình một chút.

      “Sao?” An Hân giải thích nói, “Lúc tới đây tôi đã quên mang theo đồ dùng rửa mặt.”

      Liễu Quý Bạch đáp, cũng di chuyển.

      An Hân nhịn được thúc giục, “Học trưởng? Chúng ta thôi?”

      Liễu Quý Bạch lại nói, “Bàn chải kem đánh răng mọi thứ đều có đồ mới sẵn, nếu cậu chê mấy cái khăn mặt có in hoa văn loạn thất bát tao kia, chúng ta cần xuống lầu nữa.”

      chê, tuyệt đối chê!” An Hân chỉ ước gì cần xuống, hai tầng lầu này khẳng ̣nh càng càng tối, cho dù có đèn pin chiếu, cậu so với ốc sên tuyệt đối cũng chẳng nhanh hơn được bao nhiêu.

      “Vậy trở về .” Liễu Quý Bạch mở đèn pin, dẫn theo An Hân trở về.

      An Hân ngoan ngoãn theo Liễu Quý Bạch dẫn đường, bàn tay theo thói quen cũng vươn ra phía trước dò đường, trong đầu lại nghĩ, cái gọi là hoa văn loạn thất bát tao là cái gì?
      vk đại cahonglak thích bài này.

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ.

      ☆☆☆

      /8/. Bị thương.

      hai bước, An Hân đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói, “Nhưng mà học trưởng phải cũng muốn mua đồ hay sao? Tôi có thể tự mình rọi đèn trở về.”

      cần nữa, nhấc chân lên!” Liễu Quý Bạch nhắc nhở nói, An Hân quả nhiên một cước đá vào bậc thang; Liễu Quý Bạch vô lực, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ bế cậu lên nói chừng còn an toàn hơn.

      “Nhưng mà…”

      “Đã quên muốn mua cái gì rồi.” Liễu Quý Bạch khẳng ̣nh nói, “Cậu chú ý dưới chân mình một chút .”

      “Oh.” Lúc này An Hân mới cúi đầu cẩn thận nhìn chằm chằm mặt đất, cậu bỗng nhiên phát hiện phải là Liễu học trưởng muốn xuống mua cái gì hết, mà cõ lẽ là vì lo lắng cho cậu chứ? Còn cầm theo đèn pin… Trong lòng An Hân bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Nhiệt độ cơ thể Liễu Quý Bạch từ bàn tay truyền tới, lần này còn cách một lớp quần áo, cảm giác vô cùng rõ ràng, trong lòng cậu vừa có chút khẩn trương, vừa có chút vui thích.

      Thời điểm rốt cục đến cửa nhà, Liễu Quý Bạch đẩy cửa bước vào, nhưng vẫn buông tay An Hân ra, mà là trực tiếp lôi kéo cậu vào cùng.

      An Hân bị ánh sáng trong phòng thình lình nhoáng lên một cái, khiến cho ánh mắt hơi hơi đau đớn, sau đó khôi phục thị giác, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Liễu Quý Bạch gắt gao lôi kéo tay cậu, bỗng nhiên có chút thẹn thùng. An Hân ngẩng đầu lén nhìn Liễu Quý Bạch, tuy rằng chỉ nhìn thấy sau gáy của , mái tóc mềm mại dính một sợi lông chổi, tám chín phần là lúc ngã ở ngoài hàng hiên bị dính vào. Khóe miệng An Hân giấu được hơi hơi cong lên, giơ tay lên lấy sợi lông chổi ra.

      Liễu Quý Bạch ngược lại hề hay biết, lôi kéo An Hân đến phòng mình rồi mới buông tay cậu ra, bắt đầu lục tung từng ngăn tủ tìm gì đó.

      Lúc dọn đồ lần trước An Hân còn chưa kịp cẩn thận xem xét, lần này mới phát hiện trong phòng Liễu Quý Bạch đồ đạc đều được sắp xếp trật tự ngăn nắp, ngay cả drap giường cũng được phủi phẳng phiu có một vết nhăn. bàn ngoại trừ máy tính còn để rất nhiều sách, nhưng dễ nhìn thấy nhất vẫn là hai dàn thanh và microphone đặt ở hai bên máy tính màu trắng thuần, chỉ nhìn rất khí phách, microphone rõ ràng cũng là loại chuyện nghiệp, hơn nữa còn là loại dây.

      Thời điểm An Hân vừa ̣nh qua cẩn thận quan sát ở khoảng cách gần một chút, Liễu Quý Bạch đã lôi ra từ trong ngăn tủ một gói to. Gói to bị ép tới biến hình, tựa như bị nhét bên dưới rất nhiều đồ đạc mới thành như vậy.

      “Mấy cái khăn này mặc dù có chút hoa văn kỳ quái, nhưng chất lượng ngược lại cũng tệ.” Liễu Quý Bạch đem gói to toàn bộ đưa cho An Hân.

      “Cám ơn.” An Hân vừa nói, vừa mở túi plastic, kết quả phát hiện, căn bản có gì là ‘hoa văn kỳ quái’, mà tất cả đều là Bạch Dược đại thần…

      An Hân thể hoài nghi Liễu Quy Bạch tự xưng phải fan hâm mộ, mà Liễu Quý Bạch sau khi nhận được ánh mắt của An Hân, lập tức chút quan tâm mở miệng giải thích, “Đây là Tôn Tiếu Vũ đưa đến.”

      “Tôn học trưởng là fan của Bạch Dược?”

      Liễu Quý Bạch cũng quá xác ̣nh đáp, “Có lẽ là vậy.”

      “Hóa ra là như vậy.” An Hân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại cúi đầu nhìn khăn mặt, chất lượng xác thực tệ, hơn nữa kỳ thật hoa văn đặc biệt đáng , chỉ là biết vì sao Liễu học trưởng hình như có chút quá thích Bạch Dược đại thần thì phải.

      Từ lúc An Hân nghe xong vở kịch ngắn kia đã quyết ̣nh trở thành fan hâm mộ của Bạch Dược đại thần, lúc này nhìn nhiều thứ có hình chibi của Bạch Dược đại thần ở xung quanh như vậy, tâm lập tức liền động, chân tay bắt đầu cuống lên.

      Liễu Quý Bạch đột nhiên nhìn thấy An Hân lấy ra một cái khăn tắm có hình ‘Bạch Dược xuất dục đồ’ (hình ảnh vừa mới tắm xong), con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Tuy rằng hoa văn cũng tính quá lớn, hơn nữa chỉ là bóng dáng nửa che nửa hở, nhưng cái này ngược lại phải là phiên bản chibi! Liễu Quý Bạch khụ một tiếng, nhanh chóng xoay đầu . Lúc Tôn Tiếu Vũ mang đến vốn muốn, nhưng mà Tôn Tiếu Vũ để lại rồi bỏ chạy, chỉ nhìn nhiều lắm một hai món liền trực tiếp ném vào tận cùng bên trong ngăn tủ.

      Mấy cái khác còn chưa tính, chỉ nói hoa văn của đám khăn này đều là một ít nhân vật anime mà biết. Nhưng cho dù là chỉ là nhân vật anime, bảo cầm một cái khăm mặt in đầy hình anime vẫn cảm thấy thể hạ thủ mà lau lên mặt được, càng miễn bàn hoa văn đó cơ bản đều là hình tượng đàn ông chu môi hoặc là hôn hôn gì đó.

      An Hân chú ý tới sự khác thường của Liễu Quý Bạch, tự ́ tự ̣a chọn nửa ngày, cuối cùng thật sự khó có thể quyết ̣nh lấy hay bỏ, mặt nhăn mày nhó đáng thương nói, “Học trưởng… Tôi có thể lấy cả hai cái khăn này hay ?”

      “Được.” Liễu Quý Bạch đáp xong, quay đầu lại chỉ thấy một trong hai cái khăn An Hân cầm cư nhiên chính là cái khăn ‘ Bạch Dược xuất dục đồ’ kia, khóe mắt giật giật, thiếu chút nữa nhịn được muốn giật trở lại. Nhưng mà An Hân lập tức thu tay lại đem hai cái khăn mặt kia ôm ở trong lòng, Liễu Quý Bạch có muốn cũng còn cơ hội.

      Nhìn thấy An Hân lòng tràn đầy vui mừng ôm hai cái khăn mặt kia, lại thật cẩn thật xếp mấy cái khăn còn lại chỉnh tề, Liễu Quý Bạch vẻ mặt hắc tuyến, ngừng an ủi chính mình, đó chỉ là nhân vật anime mà thôi, thật sự phải mình, phải mình, phải mình…

      Liễu Quý Bạch hít sâu một hơi, đem bàn chải đánh răng đưa qua, “Kem đánh răng thì lấy một tuýp ở trong tủ vô trùng.”

      “Vâng~”

      Thời gian còn sớm, sau khi An Hân tắm rửa xong, lau khô tóc liền nằm giường nghe mấy vở kịch truyền thanh khác của Bạch Dược, nghe nghe một hồi liền ngủ gục trong giọng nói ôn nhu của Liễu Quý Bạch trong [Hạnh phúc của bất hạnh tiên sinh].

      Buổi sáng lúc An Hân tỉnh lại, CD đã phát hết toàn bộ, nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, bên tai phảng phất còn quanh quẩn tiếng nói trầm thấp của Bạch Dược, ‘Đợi đến hết những ngày mưa em sẽ phát hiện tình của tôi, đợi cho nắng sớm xuất hiện rọi sáng bóng hình em ngủ say, đây là hạnh phúc của tôi…”

      Ngay thời điểm An Hân ngẩn người, có người gõ gõ cửa hỏi, “An Hân? Cậu tỉnh chưa?”

      Thanh cách lớp cửa nghe phải quá rõ ràng, trong nháy mắt An Hân cơ hồ nghe thành Bạch Dược đại thần, bất quá rất nhanh cậu liền lập tức tỉnh táo lại, sao có thể là Bạch Dược được, trong nhà này ngoại trừ cậu chính là Liễu Quý Bạch.

      An Hân hồi thần lại nhanh chóng nhảy xuống giường, vội vội vàng vàng chạy tới một phen mở cửa a, “Chào buổi sáng, học trưởng!”

      “Chào buổi sáng.” Liễu Quý Bạch nhìn cái đầu như ổ gà của An Hân, nhợt nhạt mỉm cười, “ ra ăn điểm tâm .”

      “A! Vâng, tôi lập tức thay quần áo.” An Hân đóng cửa hai ba cái đã lột sạch áo ngủ, mặc lại bộ quần áo ngày hôm qua liền xông ra ngoài.

      Liễu Quý Bạch đứng đối diện với gương đeo caravat, vừa quay đầu, An Hân đã xuất hiện trước mặt.

      “Ừm, bữa sáng ở bàn, nhân lúc còn nóng ăn .”

      bàn là bánh bao và sữa đậu nành còn nóng hôi hổi, An Hân kinh ngạc nói, “Học trưởng xuống lầu mua sao?”

      “Ừ.”

      “Oh.” An Hân rầu rĩ lên tiếng, cậu vốn tính dậy sớm một chút nấu cháo, nghĩ tới Liễu Quý Bạch lại dậy sớm như vậy.

      Liễu Quý Bạch biết An Hân lại được tự nhiên cái gì, nhưng vẫn giải thích nói, “Lúc chạy bộ tiện đường mua.”

      An Hân nhìn nhìn thời gian, cư nhiên mới 7 giờ, mà Liễu Quý Bạch đã chạy bộ về, hơn nữa nhìn qua hẳn là cũng đã ăn xong điểm tâm.

      Liễu Quý Bạch lấy áo khoác tây trang vắt lưng sôpha mặc vào, nhưng mà bởi vì tay phải vẫn còn chưa có cảm giác lại, cho nên ống tay áo bên phải mặc mãi xong, bộ dạng chật vật vô cùng.

      An Hân trộm cười chạy tới giúp chỉnh quần áo, kết quả nghĩ lại túm phải tay , hai đầu lông mày khí của Liễu Quý Bạch lập tức bị đau đến dính cùng một chỗ.

      …” Được kéo…

      sao.” An Hân nghĩ Liễu Quý Bạch muốn nói cần hỗ trợ liền giành nói trước, một bên mạnh mẽ dùng lực giúp Liễu Quý Bạch đem ống tay áo bên phải còn bị vướng kéo lên.

      “Ui…” Sắc mặt Liễu Quý Bạch lại trắng thêm vài phần, bất quá rốt cục mặc xong quần áo rồi, Liễu Quý Bạch nhẹ nhõm thở phào một hơi.

      An Hân liền chú ý tới sự khác thường của Liễu Quý Bạch, thật cẩn thận nói, “Học trưởng, phải là tối hôm qua ngã bị thương chứ?”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch thản nhiên đáp.

      “A! Vậy sao còn có thể làm chứ?! ! Chúng ta đến bệnh viện!” An Hân lập tức áy náy nói, “Có muốn tôi gọi điện xin phép lãnh đạo của hay ?!”

      Nói xong, An Hân vội vã một phen túm lấy tay phải của Liễu Quý Bạch muốn .

      “Đừng kéo tay phải của tôi…” Liễu Quý Bạch khổ nói nổi, tay trái nhanh chóng dùng sức chế trụ An Hân lại.

      “A!! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” An Hân vẻ mặt méo xệch, “Đau như vậy sao, quả nhiên vẫn nên đến bệnh viện xem thế nào ?”

      sao, qua hai ngày thì tốt rồi.” thực tế vai phải của Liễu Quý Bạch hiện tại đã đau đến tê rần, bất quá chỗ tốt của việc bị tê rần chính là phảng phất cũng còn đau như vậy.

      “Như vậy sao được, có bệnh sao có thể qua loa? Bệnh nhẹ chữa thành bệnh nặng, bệnh nặng chữa sẽ chết có biết ?! A, phải, tôi phải nguyền rủa học trưởng, ý của tôi là…”

      Liễu Quý Bạch nhìn thoáng qua đồng hồ, ngắn gọn hạ kết luận, “Ừ, công ty hôm nay phải họp, tôi phải sớm một chút. Cậu ăn điểm tâm .”

      “Phải họp?”

      “Ừ.”

      thể xin phép?”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch giơ tay đẩy cửa ra.

      An Hân hít sâu một hơi, gian nan quyết ̣nh nói, “Vậy được rồi, tôi đưa !”

      Liễu Quý Bạch sửng sốt, bật thốt lên hỏi, “Đưa như thế nào?”

      “Lái xe.” An Hân đương nhiên nói, “Tay bị thương, thể lái xe!”

      “Cậu có thể lái?”

      Ai ngờ An Hân lại vẻ mặt nghiêm túc nói, “Có thể!”

      “Cậu có giấy phép lái xe…” Liễu Quý Bạch vô lực nhắc nhở nói.

      “Đúng vậy, nhưng mà tuy rằng bọn họ liên hợp lại xếp tôi vào sổ đen khiến tôi thể thi lấy giấy phép lái xe, nhưng mà sau đó tôi đã học lái xe xong rồi! Hơn nữa lái cũng thật sự tệ!” Thấy Liễu Quý Bạch nói gì, An Hân vì cam đoan độ tin cậy lời nói của bản thân, lại bổ sung nói, “Có một lần tôi lái xe liên tục ba giờ đồng hồ, cũng xảy ra chuyện gì hết!”

      Chỉ ba giờ? Hơn nữa còn là ‘có một lần’!

      Khóe miệng Liễu Quý Bạch giật giật, cuối cùng vẫn thể đem lời đả kích cậu nói ra khỏi miệng, “Tôi ngồi tàu điện ngầm là được rồi.”

      “Ách… nếu thật sự yên tâm, tôi còn có thể lái xe mô tô điện, cái này tôi lái rất nhiều năn rồi, tuyệt đối an toàn lo lắng!”

      Liễu Quý Bạch đã đến bên ngoài cửa nói, “Tôi có mô tô điện.”

      “Hỏi mượn hàng xóm?”

      “… Tôi có một chiếc xe đạp.”

      “A…” Ân Hân khó có thể tượng tưởng bản thân chạy xe đạp chở Liễu Quý Bạch cao lớn thế này sẽ tốn bao nhiêu sức lực, thập phần gian nan nói, “… Cũng được.”

      “Tạm biệt.”

      ‘Rầm’ một tiếng, Liễu Quý Bạch đóng cửa lại, tựa như sợ An Hân sẽ đuổi theo mà ba bước thành hai thẳng xuống lầu, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên rời khỏi nhà chật vật như vậy. Thấy bộ dạng An Hân thật đúng là suy xét chạy xe đạp đưa tới công ty, hoàn toàn thể cũng nguyện ý suy nghĩ đến bộ dạng mình một thân tây trang ngồi ở ghế sau xe đạp cho cậu chở.

      =.=

      vk đại cahonglak thích bài này.

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ.

      ☆☆☆

      /9/. Đưa cơm.

      Đồng hồ vừa điểm 11g, lúc An Hân mang theo một hộp cơm thật to đứng ở ga tàu điện ngầm, mới nhớ tới cậu căn bản biết Liễu Quý Bạch rốt cuộc làm việc ở chỗ nào.

      An Hân suy sụp thở dài thật sâu, lấy điện thoại gọi , “Học trưởng, tôi muốn đưa cơm trưa cho , nhưng mà tôi phát hiện tôi chưa hỏi chỗ làm ở đâu…”

      Bên này của An Hân có hơi ồn ào, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy thanh loa phát thanh. Đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, Liễu Quý Bạch mới ông hỏi gà bà đáp vịt nói, “Cậu đã rồi sao?”

      “Đúng vậy, tôi ở ga tàu.”

      Đầu bên kia điện thoại lại thêm một trận trầm mặc, Liễu Quý Bạch mới nói, “Vậy cậu đến đây . Ngồi tuyến số hai rồi xuống tại phố Trường Xuân, sau khi ra cửa D thì về hướng đông ước chừng 200m là tới.”

      “Vâng.” An Hân cao hứng đáp lời.

      “Sau khi xuống ga nhớ gọi điện cho tôi, tôi xuống lầu đón cậu.”

      “Vâng.”

      Đợi đến lúc An Hân từ ga tàu điện ngầm ở phố Trường Xuân lên thì mới phát hiện, hóa ra con phố ở hướng ngược lại chính là nơi ngày hôm đó bọn họ đụng mặt.

      Tuy rằng Liễu Quý Bạch nói ra khỏi ga tàu thì gọi điện thoại cho , bất quá An Hân cảm thấy tự tìm là được rồi, cho nên cũng vội vã gọi điện cho Liễu Quý Bạch, mà bắt đầu tự mình tìm.

      Mới vừa chưa được vài bước, An Hân bỗng nhiên nhìn thấy một tấm bia thật to ở bên cạnh một tòa cao ốc cư nhiên đề ‘Nhà xuất bản Bích Lạc Thiên ’, chữ viết được tính là đặc biệt lớn, nhưng mà hiệu quả tạo thành lại thể xem thường.

      Trong nháy mắt, ánh mắt của An Hân trở nên sáng rực, Liễu học trưởng gì đó đều bị quẳng ra sau đầu, cậu trừng to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm tấm bia đó trong chốc lát, sau đó bắt đầu dùng một loại ánh mắt đánh giá cực kỳ kỹ càng mỗi một người ra vào cao ốc, trong lòng lẩm bẩm ngừng nói chừng người đó chính là Bạch Dược đại thần…!!

      Lúc này đã gần đến thời gian cơm trưa, người lui tới cho dù là ra kiếm thức ăn hay là em trai đưa cơm đều bị An Hân nhìn đến sau lưng phát lạnh, cả người dựng hết cả lông lên. Còn có một trai mập mạp vừa bộ vừa chuyên tâm ăn cam, kết quả đột nhiên phát hiện An Hân theo dõi mình, trong lòng kinh hoảng đến mức trợt cả chân, liền từ cầu thang trực tiếp lăn đến dưới chân An Hân.

      mập xấu hổ, cũng tức giận, đứng lên vỗ vỗ bụi liền vội vội vàng vàng ném quả cam bị đè dẹp lép , hơn nữa trước khi còn tốt bụng nói với An Hân một câu, “Nếu là tới đưa cơm thì chỉ cần nói với tiếp tân một tiếng, sau khi xác nhận là có thể lên lầu.”

      Giọng nói của mập rất mềm mại, so với dáng người tròn xoe của ta tương phản rất lớn, khiến An Hân nhịn được quay đầu nhìn theo ta, mà mập kia lại hề hay biết dùng đôi chân ngắn với kỹ năng thể tin được chen vào đội ngũ người dày đặc ra ngoài mua cơm.

      Lúc này.

      phải bảo cậu gọi điện thoại cho tôi sao?” Liễu Quý Bạch từ trong cao ốc ra.

      Lúc An Hân quay đầu lại, vừa vặn thấy bước xuống bậc thang cuối cùng, ngạc nhiên hỏi, “Học trưởng cũng là nhân viên của Bích Lạc Thiên ?!”

      “Đúng vậy.” Liễu Quý Bạch nhìn nhìn hộp cơm trong tay An Hân, ừm, thật lớn, hóa ra trong nhà còn có hộp đựng cơm lớn như vậy…

      An Hân chú ý tới, từ sau khi Liễu Quý Bạch ra, ở quầy tiếp tân có một em gái xinh đẹp vẫn nhìn về phía trước chớp mắt đột nhiên nhìn về phía bên này. An Hân được tự nhiên hơi xê dịch về phía bên cạnh, dùng thân hình Liễu Quý Bạch ngăn trở tầm mắt bên kia. Bất quá hiện tại quan trọng nhất phải chuyện này, quan trọng là Bạch Dược đại thần!

      Liễu Quý Bạch thấy An Hân hai mắt tỏa sáng nhìn mình, tự giác lui về phía sau nửa bước phỏng đoán nói, “… Cậu phải là thay đổi chủ ý đến đây làm biên tập chứ?”

      An Hân vừa nghe tới hai chữ ‘Biên tập’ da đầu lập tức run lên, kiên quyết nói, “ phải!! Tôi nói rồi đời này bao giờ làm biên tập nữa!”

      “Ừ.”

      “Liễu học trưởng…” An Hân có chút ngượng ngùng hơi dừng lại một chút, tuy rằng phải ́ ý theo đuổi, nhưng dù sao lớn đến từng này tuổi rồi vẫn là lần đầu tiên đến một nơi gần thần tượng như vậy, “ có từng gặp Bạch Dược đại thần hay ?”

      Liễu Quý Bạch nhíu mày, công khai ra bên ngoài việc là Bạch Dược chính là sợ mang đến phiền toái cho sinh hoạt của mình, bất quá An Hân vốn đã quen biết , hơn nữa lại là học đệ của , cũng cảm thấy nhất thiết phải giấu diếm cậu, cho nên chỉ hạ thấp thanh xuống một chút nói, “Kỳ thật tôi…”

      “Đây phải là tiểu An Hân sao!!” Thanh kích động của Tôn Tiếu Vũ đột nhiên từ phía sau của Liễu Quý Bạch vang lên, cũng chặn đứng nửa câu nói sau của Liễu Quý Bạch, hơn nữa ước chừng tới một giây ta đã đến bên cạnh hai người, “Cậu cư nhiên đến công ty chúng tôi chơi! Sao lại vào? Quý Bạch thì ba gậy đánh cũng nhả ra hai chữ, để tôi dẫn cậu tham quan tốt hơn!”

      “Ách… Kỳ thật tôi đến để đưa cơm.”

      “Đưa cơm?” Tôn Tiếu Vũ dừng lại một chút, lập tức quay đầu nở một nụ cười giả tạo nhìn về phía Liễu Quý Bạch, “Cậu phải mỗi ngày đều đặt cơm vừa làm việc vừa ăn sao?”

      An Hân bỗng nhiên cảm thấy hành động đến đưa cơm này của mình thiệt là ngốc vô cùng, trách được lúc gọi điện thoại Liễu Quý Bạch lại trầm mặc như vậy, hơn nữa còn là trầm mặc hai lần. Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại, ngày hôm qua lúc cùng nhau ăn cơm Tôn học trưởng đã từng nói khó có được một lần Liễu học trưởng giữa trưa lại ra ngoài ăn cơm! Cậu nên sớm chú ý tới mới đúng chứ! An Hân mặt đỏ đến mức sắp chảy máu luôn rồi.

      Bên kia biểu tình của Liễu Quý Bạch ngược lại có biến hóa gì.

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch nhướng nhướng mày, bình tĩnh nói, “Cậu cần ghen tị, trước kia Lâm biên tập cũng đâu khác gì…”

      Sắc mặt Tôn Tiếu Vũ đại biến, lập tức quay đầu lại nhìn An Hân.

      “Tiểu học đệ à, cậu cần đối với tên mặt than này tốt như vậy, phòng của cậu ta cũng chỉ bỏ , bằng cho cậu vào phá hoại …” Tôn Tiếu Vũ nói kịp nghĩ liền vô ý đem suy nghĩ trong lòng nói ra, lập tức sửa lời lại, “A, , cho cậu vào ở.”

      “Ha ha…”

      “Đúng rồi, học đệ, tôi nhớ cậu là khoa tiếng Trung phải ? Có muốn đến nhà xuất bản của chúng tôi làm biên tập hay ?” Tôn Tiếu Vũ nhiệt tình biết mệt hỏi.

      An Hân lập tức kiên quyết đáp, “ cần!”

      “Nhanh như vậy đã cự tuyệt…” Tôn Tiếu Vũ ủy khuất chép chép miệng, thuận thế lại muốn dựa vào người Liễu Quý Bạch, lại bị Liễu Quý Bạch né tránh, sau đó lại ân cần dụ dỗ An Hân nói, “Nhà xuất bản của chúng tôi tuy rằng thành lập chưa được mấy năm, nhưng kỳ thật vẫn rất có thực lực…”

      “A, phải, phải. Bích Lạc Thiên rất có danh tiếng, ít người chen lấn sứt đầu mẻ trán cũng muốn vào!” An Hân nhanh chóng giải thích, “Là vấn đề của tôi, tôi làm biên tập hơn năm năm rồi, thật sự là muốn làm công việc này nữa.”

      Tôn Tiếu Vũ vừa nghe An Hân đã từng làm biên tập, càng thích thú nói, “Vì sao chứ? Cậu đã làm quen tay, chúng ta có thể miễn luôn thử việc, lương bổng cũng hoàn toàn thành vấn đề!”

      An Hân sầu khổ nghiêm mặt nói, “ phải vấn đề này, tôi thật sự muốn làm biên tập nữa…”

      “Học đệ! Một biên tập của chúng tôi đột nhiên tạm rời vị trí công tác, bỏ lại một đống việc! Hiện tại đúng là lúc nguy cấp của Tôn học trưởng và Liễu học trưởng của cậu đó.” Tôn Tiếu Vũ thấy dụ dỗ bằng lợi ích thành, ̣nh chuyển sang dụ dỗ bằng tình cảm, “Chúng tôi và Bích Lạc Thiên đều cần cậu!”

      An Hân nhìn Tôn Tiếu Vũ lại ngẩng đầu nhìn Liễu Quý Bạch, bắt đầu do dự, tối hôm qua cậu vừa hạ quyết tâm, hơn nữa cũng thật sự muốn làm biên tập, nhưng mà…

      Liễu Quý Bạch đột nhiên nói. “Đừng quan tâm cậu ta nói, biết bản thân muốn làm gì, vậy cứ làm cái đó.”

      “Liễu Quý Bạch! Cậu sao có thể như vậy chứ!!” Tôn Tiếu Vũ bất mãn bắt đầu kêu gào, “Là cậu nói muốn tôi trong vòng 3 ngày tìm được biên tập viên thay thế bổ sung! Tôi thật vất vả tìm được người có kinh nghiệm hơn nữa còn là người quen! Cậu cư nhiên phá hỏng việc của tôi!!”

      cần miễn cưỡng người khác. Hơn nữa nếu phải cậu làm chuyện mờ ám với Lâm biên tập, cuối cùng lại cự tuyệt người ta, người ta sao lại chứ?” Liễu Quý Bạch né tránh Tôn Tiếu Vũ giương nanh múa vuốt, lạnh lùng nói, “Cậu còn thời gian một ngày rưỡi, nắm chặt vào.”

      “Hừ!” Tôn Tiếu Vũ tức giận hừ một tiếng, lại đột nhiên quay đầu tội nghiệp nhìn về phía An Hân, “Học đệ, nếu cậu thật sự muốn đến có thể giúp tôi giới thiệu một người hay ? Hoặc là thật sự được thì giới thiệu tên cho tôi tự mình thương lượng cũng được!”

      “Ách…” An Hân khó xử.

      Liễu Quý Bạch nhìn nhìn đồng hồ nói, “Ừm… còn mười phút nữa là đúng 12g…”

      “Cái gì?! Tôi đây!” Tôn Tiếu Vũ hoảng sợ, lập tức xoay người một bên vẫy tay một bên co cẳng chạy, còn quên quay đầu lại hô, “Tiểu học đệ, nếu có người thích hợp thì gọi điện thoại cho tôi biết nha!!”

      “12g thì sao?” An Hân kỳ quái hỏi.

      “Biên tập viên mà cậu ta đắc tội kia mỗi ngày đúng giờ này đều đến tìm cậu ta tính sổ.”

      “Ách…” An Hân nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Tôn Tiếu Vũ vừa biến mất.

      cần lo lắng.”

      “Ha ha, đúng rồi, cơm trưa cho .” An Hân đem cơm hộp đưa qua, “Nhìn ngày hôm qua có vẻ thích ăn khoai tây xào, cho nên hôm nay tôi lại làm.”

      “Ừ.” Liễu Quý Bạch tiếp nhận hộp cơm.

      ăn xong thì trực tiếp mang về là được rồi.”

      “Được.”

      “Vậy tôi về.”

      “Ừ, đường cẩn thận.”

      Sau An Hân ngồi lên tàu, nhưng xuống xe ở trạm bên cạnh Nguyệt Đàn, mà lại tiếp tuyến số 4, còn thay đổi thêm một tuyến xe bus, tới nhà Ngụy Hào.

      Nếu nói thời điểm mới ra khỏi nhà An Hân còn có chút do dự, thì đến lúc nhìn thấy Liễu Quý Bạch, chút do dự này lập tức bị cảm giác áy náy nghiền nát thành tro. Bởi vì tay phải Liễu Quý Bạch hình như hoàn toàn sử dụng được, làm gì cũng đều dùng tay trái, nhìn thế nào cũng thuận tiện, An Hân vẫn cảm thấy chạy xe đạp đưa Liễu Quý Bạch làm rất khó khăn, cho nên lấy xe mô tô điện về là việc nhất ̣nh phải làm!

      Buổi sáng ngày hôm qua lúc cậu chạy đến tìm Đinh Mão Mão tìm nơi nương tựa sở dĩ chạy xe mô tô điện mà ngồi tàu điện ngầm, là vì xe mô tô điện khéo mấy hôm trước đã để lại ở nhà Ngụy Hào trong tiểu khu có đưa theo. Dự theo thói quen buổi sáng làm bao giờ đúng giờ của Ngụy Hào, cậu biết khi đó mà trở về là có bao nhiêu phiêu lưu.

      Bất quá hiện tại đã là buổi chiều hai ba giờ, cho dù Ngụy Hào ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường, lúc này chắc cũng đã đến công ty rồi.

      Bất quá, lúc An Hân tới gần cửa lớn của tiểu khu vẫn có chút chột dạ, khẩn trương đến mức hết nhìn đông lại nhìn tây. Cuối cùng nhìn thấy bất cứ nhân vật khả nghi nào, An Hân thế này mới vội vã vào cửa lớn.

      Mấy năm trước sau khi Ngụy Hào come out cùng với gia ̀nh, ba ta vì để mắt thấy tâm phiền liền mua cho ta một phòng ở tại tiểu khu này, hai tầng cao thấp tổng ̣ng cũng hơn 200m vuông, cái dạng phòng ở này, trong mắt An Hân quả thực có thể so với biệt thự.

      Lúc ấy Ngụy Hào chọn ngay tại tầng một, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh bãi đỗ xe. Khi đó Ngụy Hào nói là vì để An Hân đỗ xe mô tô rồi cần bộ quá xa, hơn nữa nếu An Hân đến đây, từ trong phòng ở ta có thể nhìn thấy nơi An Hân dừng xe.

      Nếu nói hiện tại An Hân chán ghét điều gì nhất trong cái phòng ở chết tiệt này của Ngụy Hào, vậy cũng chính là điểm này. Hiện tại nhớ lại, đây phải vì cái tính sở khanh cùng chuẩn bị sẵn sàng để giữ bí mật của ta hay sao! Con mẹ nó, năm đó sao lại nghĩ đến điểm này một chút chứ!!

      An Hân tức giận đem chìa khóa hung hăng ném xuống đất, sau khi tức giận xong vẫn là bình bịch chạy nhặt lại, dù sao thì cái mô tô kia là của cậu, chìa khóa cũng là của cậu, có muốn đập phá cũng nên là đập phá đồ của Ngụy Hào!

      An Hân giận thì giận, trước khi lấy xe còn đứng ở bờ tường, thậm thà thậm thụt nhìn về phía cửa sổ nhà của Ngụy Hào, bộ dạng lén lút này may mắn có ai thấy, nếu người khác nhìn vào chắc chắn sẽ xem cậu là ăn trộm mà kêu cảnh sát bắt mất.

      Lúc này bức màn nhà Ngụy Hào che thật kín, An Hân nhẹ nhàng thở ra, thoải mái bước qua lấy mô tô điện của mình. Mà thời điểm cậu vừa đặt tay lên tay lái, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét thật lớn, “Mày làm cái gì!!”
      vk đại cahonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :