1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Dỗ Đại Thần – Lâm Tịch Ẩn (79c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /60/. Thẳng thắn. (Thượng)

      Cơm nước xong, theo lệ thường là Liễu Quý Bạch rửa chén, An Hân liền đứng bên cạnh dùng khăn sạch lau khô bỏ vào trong tủ chén. Liễu Quý Bạch vốn ít , An Hân nghĩ ra cái gì để , cho nên liền hừ hừ hát đoạn. Liễu Quý Bạch vừa nghe liền cười : “Em quả nhiên thích bài này.”
      “Hả? À, bài này là ‘ Hùng Ca’ đó.” An Hân nháy mắt mấy cái, “Ha ha, nhạc chuông điện thoại cũng là bài này, em nghe mãi nghe mãi liền thuộc được chút.”

      Liễu Quý Bạch lau khô tay, xoa xoa mũi An Hân, thần bí : “Ngày hội sinh nhật Bạch Dược cho em niềm vui bất ngờ.”

      “Niềm vui bất ngờ gì?”

      ★罒▽罒★ An Hân theo phía sau Liễu Quý Bạch khẩn cấp hỏi.

      Liễu Quý Bạch bật cười: “Giờ mà cho em biết sao còn gọi là bất ngờ?”

      “Được rồi…” An Hân nhăn nhăn mũi, xoay xoay vị trí bị Liễu Quý Bạch véo khi nãy, bỗng nhiên nhớ lại lúc ăn cơm Liễu Quý Bạch chuyện chỉ nửa, “ vừa rồi muốn với em cái gì? Cũng là niềm vui bấy ngờ sao?” 罒▽罒

      “À…” Liễu Quý Bạch có chút khó xở , “Có lẽ… Có lẽ tính là niềm vui bất ngờ, đối với em mà , có thể có cảm giác có chút phức tạp.”

      o( ̄ヘ ̄o#]) Với đơn giản hơn, tổn thất của Ngụy Hào đều là niềm vui của .

      “Cái gì?”

      Liễu Quý Bạch tìm trong bao công văn lấy ra phần văn kiện đưa cho An Hân, An hân nhìn thoáng qua, bên có tiêu đề là: [Quy tắc hợp tác chi tiết].

      An Hân tiếp nhận, nhìn xem mãi mà nhìn ra được trọng điểm, mấy trang phía sau đều là điều khoản gì đó, cậu nhìn hai điều liền lười nhìn kỹ, hiểu gì hết quay đầu sang hỏi Liễu Quý Bạch: “Đây là gì?” (.0 _ 0.)?

      Liễu Quý Bạch ngồi bên cạnh ôm An Hân, dùng tay kia cầm hợp đồng hợp tác lật về trang đầu tiên, chỉ vào vị trí các bên hợp tác ở phía cùng.

      Bên A: Bích Lạc Thiên .

      Bên B: Tụ Thạch Lệ.

      Trong đầu An Hân nghĩ nghĩ lại hai cái tên này mấy lần mới đột nhiên nhớ tới đây là nhà xuất bản mà Ngụy Hào muốn tranh thủ hợp tác kia. Cậu thể tin được kêu lên: “Tụ Thạch Lệ và Bích Lạc Thiên hợp tác rồi sao?”

      “Đúng vậy, thứ hai vừa ký hợp đồng, buổi tối thứ bảy hôm đó Tôn Tiếu Vũ gọi đến công ty là vì việc này.” Liễu Quý Bạch xong, ánh mắt vẫn quan sát biểu tình của An Hân.

      “Ngày đó các khong phải Ngụy Hào bọn họ ký sao?” An Hân kỳ quái hỏi, “Sao lại đột nhiên…”

      biết, hình như Ngụy thị bọn họ cuối cùng hủy bỏ đàm phán phải.” Liễu Quý Bạch tận lực nhàng bang quơ , về phần suy đoán có thể là do Ngụy Hào có động tác gì đó chút cũng ra.

      “À, hóa ra là như vậy.” Trong nháy mắt, An Hân tựa hồ có chút thất thần.

      “Ngày hôm đó Tôn Tiếu Vũ vẫn còn chưa quyết định , cho nên vẫn chưa cho em biết…” Liễu Quý Bạch dừng lại chút, “ tại xem như phải bắt đầu triển khai hạng mục hợp tác, cảm thấy hẳn nên cho em biết tiếng.”

      Dựa theo suy nghĩ của , việc của Tụ Thạch Lệ cũng phải đặc biệt muốn cho An Hân biết, bởi vì nhắc đến Tụ Thạch Lệ An Hân nhất định nghĩ đến Ngụy Hào. Liễu Quý Bạch chỉ ước gì ngăn cản hết toàn bộ khả năng khiến An Hân nhớ tới tên Ngụy Hào gì đó, nhưng dù sao đây cũng là việc lớn giữa hai nhà xuất bản, cho dù , hạng mục hợp tác này rất có thể An Hân nghe được từ chỗ của người khác. So với việc giấu diếm từ đầu cho cậu biết, còn bằng trực tiếp cho cậu, tránh để cậu về sau biết được gạt cậu vui.

      thực tế, An Hân cũng nhớ tới Ngụy Hào.

      An Hân nhớ Ngụy Hào ngay từ đầu ta quen với Hà Nhiên là bởi vì việc hợp tác lần này, như vậy tại sao có thể đột nhiên hủy bỏ… Hơn nữa còn trùng hợp ngay vào buổi tối hôm đó?

      Chẳng qua nghi vấn này chỉ chợt lướt qua trong đầu An Hân mà thôi, những chuyện này cậu muốn nghĩ tới, qua chính là qua. Người kia tại thế nào, liên quan gì đến cậu.

      An Hân nhìn thấy Liễu Quý Bạch nhìn mình, cười : “Trách được gần đây bận rộn như vậy, Tụ Thạch Lệ cũng giống như tên của mình, là nhà xuất bản rất có thực lực, lần này Bích Lạc Thiên hợp tác với bọn họ là cơ hội phát triển rất tốt.”

      “Đúng vậy.” Liễu Quý Bạch cầm tay An Hân lại nắm chặt, “Bọn họ đột nhiên muốn hợp tác với bọn cũng khiến cảm thấy rất kinh ngạc, về sau có thể có đoạn thời gian dài vô cùng bận rộn.”

      “Vâng, em hiểu mà.” An Hân xong, trong lòng lại loại cảm giác nên lời.

      Liễu Quý Bạch thấy An Hân nhìn chằm chằm vào tập văn kiện quy tăc hợp tác chi tiết kia, liền ném tập văn kiện sang bên, ôn nhu ôm lấy cậu hỏi: “Đau lòng sao?”

      “Ừm.” An Hân nhăn nhó khuôn mặt nhắn, nặng nề gật đầu, chừng học trưởng bận đến mức làm ngày làm đêm, ngay cả nhà cũng thể về phải ăn ngủ tại văn phòng… Hoặc là mệt đến mức vừa về nhà bước qua khỏi cửa lăn ra ngủ, loại nào cậu cũng đau lòng…

      Liễu Quý Bạch xoa xoa mặt An Hân, : “Tôn Tiếu Vũ ngược lại mấy lần, em có muốn đến Bích Lạc Thiên làm biên tập hay ?”

      “Biên tập à…” An Hân cắn môi dưới, trước đây là biên tập là làm đến sợ hãi, nhưng nếu làm biên tập của Bích Lạc Thiên , cậu có thể ở cùng chỗ với học trưởng. (.0ˇ_ˇ0.)

      “Đúng vậy, chúng ta có thể cùng nhau làm cùng nhau tan tầm, sau đó cùng nhau về nhà nấu cơm ăn ~” Liễu Quý Bạch tiếp tục dụ dỗ.

      Ánh mắt An Hân vô thức nhìn chằm chằm vào cổ áo Liễu Quý Bạch, trong đầu suy nghĩ nghiêm túc, như vậy hình như có thể thời thời khắc khắc ở cùng chỗ với Liễu Quý Bạch, còn có thể giữ được … Nhưng mà ở gần như vậy có thể ‘giữ’ được sao?

      “Lần trước Tôn học trưởng tìm biên tập đến giờ vẫn chưa tìm được sao?”

      “Sao? Cậu ta tìm được rồi, hình như là đâu đó lôi kéo người của người ta ấy chứ.” Liễu Quý Bạch , “Chẳng qua sau khi hợp tác nhất định cần càng nhiều biên tập, hơn nữa sau lần hợp tác này Bích Lạc Thiên phá triển mạnh trong mảng xuất bản, biên tập tuyệt đối đủ.”

      “Việc này…” An Hân vẫn thực do dự.

      An Hân là người thoạt nhìn rất tự lập, nhưng thực tế nội tâm lại thuộc về loại thập phần cảm tính, là loại rất bám và ỷ lại vào người khác. Bản thân An Hân rất ràng điểm này, Liễu Quý Bạch mời cậu đến Bích Lạc Thiên cậu quả rất vui mừng cũng rất muốn , nhưng mà cậu cảm thấy nếu mình , nhất định nhịn được muốn lúc nào cũng theo bên cạnh Liễu Quý Bạch. Cho dù biết thể, cậu cũng nhất định tự giác mà muốn kề cận . Cậu là đến làm biên tập, cũng phải thư ký…

      An Hân hiểu bản thân, trước đây lúc còn chưa thổ lộ cậu nhịn được chạy đến Bích Lạc Thiên tìm , hoặc là gọi điện thoại cho . Mà từ sau ngày đó cả hai bày tỏ nỗi lòng, loại tình huống này lại càng có xu thế ngày càng trầm trọng.

      Tựa như ở nhà, trước kia buổi tối cậu và Liễu Quý Bạch đều tự làm việc của mình, tivi trong nhà cơ bản chỉ có Liễu Quý Bạch ngẫu nhiên xem chút, nhưng tại cậu luôn ngồi trước tivi nghiêng nghiêng ngó ngó vào trong phòng Liễu Quý Bạch, sau đó ra cùng cậu xem tivi. Cậu biết như vậy quấy rầy thời gian cá nhân của Liễu Quý Bạch, nhưng cậu vẫn nhịn được cứ như vậy…

      Cho nên nếu có cơ hội lúc nào cũng ở bên nhau, cậu nhất định bám lấy , mà học trưởng chừng rất nhanh phiền chán cậu, sau đó… QAQ

      Liễu Quý Bạch nhìn ra An Hân khó xử, còn nhớ lần đầu tiên An Hân đến Bích Lạc Thiên tìm mình, cậu từng muốn làm biên tập nữa. tại nhớ lại, có lẽ cậu ở Ngụy thị có chuyện gì đó thực thoải mái. Liễu Quý Bạch bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, ôm An Hân lại gần thêm chút.

      An Hân cũng thực do dự, học trưởng phóng khoáng mời cậu như thế, sao cậu có thể cự tuyệt? Sắc mặt cậu có chút ảm đạm, cậu giương mắt nhìn Liễu Quý Bạch cái, cau mày do dự biết nên mở miệng như thế nào, “Em…”

      Nhân dịp An Hân ngẩng đầu mở miệng , Liễu Quý Bạch hôn lên cái miệng nho há ra của cậu, cũng nuốt luôn mấy câu cậu định , nhìn bộ dáng sửng sốt của An Hân, Liễu Quý Bạch ôn nhu , “ bảo em đến Bích Lạc Thiên phải để cho em khó xử, chỉ là tự có tư tâm mà thôi.”

      “Hả?” An Hân giương mắt nhìn Liễu Quý Bạch. (.0 _ 0.)

      Liễu Quý Bạch xoa xoa mặt cậu, : “ hận thể biến em thành con thỏ , sau đó có thể mỗi ngày ôm em làm, như vậy lúc nào cũng có thể nhìn thấy em.”

      (#.0 _ 0.#) Con thỏ…

      →_→ Chẳng qua, ôm làm cái gì… An Hân nhịn được cười rộ lên: “Cho dù em con thỏ, đường đường là tổng giám đốc mỗi ngày ôm thỏ làm giống cái gì chứ.”

      “Sợ cái gì? Buổi sáng mỗi ngày ôm em đến văn phòng, lúc làm việc để em bàn cho em tự mình chơi, sau đó đến giờ tan tâm lại ôm em về nhà. Ai dám cậu phải liền đánh họ, xem còn dám gì nữa .” Loại lời chút biên giới này, Liễu Quý Bạch cư nhiên đến vẻ mặt nghiêm túc, giống như thực có chuyện này vậy.

      “Học trưởng…” An Hân trong lòng vui vẻ rạo rực nhịn được đứng dậy ngồi vào trong lòng Liễu Quý Bạch, mặt đối mặt với Liễu Quý Bạch: “Nếu thích thỏ, chúng ta có thể mua con, sau đó có thể mang theo làm ~” ★罒▽罒★

      = =

      “Ai thích thỏ, là thích em.” Liễu Quý Bạch còn gì để sửa lại lời cậu, An Hân tự giác chủ động ngồi vào lòng như vậy khiến trong lòng có chút ngứa ngáy, thuận thế tay ôm eo cậu, tay nâng hai chân cậu, vừa : “Nếu em tới Bích Lạc Thiên làm, lúc này muốn gặp em liền gọi số nội bộ kêu em đến phòng .”

      công bằng… Chỉ có mới được gọi em.” (.0ˇ_ˇ0.)

      “Vậy nếu … Em gọi điện thoại cho , cũng lập tức tới ban biên tập gặp em? Chẳng qua ban biên tập người tương đối nhiều, chỉ có thể chuyện thôi.” Liễu Quý Bạch xong, giả vờ như lơ đãng mà chuyển người An Hân sang bên, bàn tay đặt đầu gối có xúc động sờ sờ vào giữa hai chân cậu.

      An Hân phát động tác của Liễu Quý Bạch, cái đầu bé bắt đầu xoay chuyển, nhiều người như vậy có thể được gì, vẫn là văn phòng của Liễu Quý Bạch tương đối tốt hơn, vừa lớn lại thoáng mát, còn có người ngác… có người khác… Bí mật văn phòng gì đó…

      p(>///////<)q A a a a! phải cái này!!!

      An Hân phát bản thân bắt đầu miên man suy nghĩ, lập tức từ người Liễu Quý Bạch nhảy xuống, “Em, em, em viết truyện!!”

      Trong lòng Liễu Quý Bạch trống , vừa nãy hai tay của đều bận rộn, cho nên có cơ hội giữ chặt An Hân, cứ như vậy để cậu chạy mất. Liễu Quý Bạch hối hận thôi, muốn cho An Hân ngồi đối diện với mình, động tác quả nhiên vẫn là quá lớn…

      Liễu Quý Bạch cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lại nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt của An Hân, tuy rằng thời gian còn tương đối sớm, chẳng qua nếu trước đó cái gì cũng làm, tại nên ủy khuất chính mình nữa! (╰_╯)╯

      An Hân vào phòng căn bản cũng mở máy tính viết truyện như lời cậu , mà là tùy tay đóng cửa lại rồi thẹn thùng che mặt ngồi xổm sàn.

      Đều là lỗi của học trưởng, download mấy thứ đó mà ngay cả máy tính cũng thèm tắt! (#__#) Hơn nữa lúc đó cậu sao lại muốn xem máy tính chứ, tại tốt rồi, ở thời điểm hài hòa như vậy cư nhiên lại nhớ tới mấy thứ hài hòa kia!

      Bí mật văn phòng cái gì!! Học trưởng là người ôn nhu như vậy, sao cậu có thể đột nhiên nghĩ học trưởng gọi cậu đến văn phòng là muốn đè cậu lên bàn!! May mắn cậu trốn nhanh, may mắn học trưởng biết cậu nghĩ cái gì, bằng cập mắc cỡ chết được. (.>///////<.)

      Sắc mặt An Hân đỏ ửng, cậu sao lại nghĩ đến chuyện tình sắc như vậy, đáng xấu hổ hơn là cậu còn có cảm giác!

      An Hân cứ như vậy ngồi xổm sàn, tim đập tuy rằng thoáng chậm lại chút, nhưng vừa rồi mấy thứ vừa thoáng qua trong đầu làm thế nào cũng chịu biến mất… Bởi vì sợ bị Liễu Quý Bạch nhìn thấy, thế này mới buông bàn tày che mặt ra.

      Đúng lúc này, Liễu Quý Bạch đột nhiên đẩy cửa ra, bi kịch là chỗ An Hân ngồi vừa vặn là ngay sau cửa, hơn nữa còn ngồi vững, cửa vừa đẩy, cậu liền ngã chúi về phía trước.

      “A!!” An Hân ngã nhào tới, giơ tay lập tức bảo vệ mặt, tạo thành bộ dáng chổng mông quỳ rạp sàn.

      “Em ngồi ở cửa làm gì?” Mi tâm Liễu Quý Bạch nhảy dựng, ôm An Hân từ sang nhà đứng lên.

      An Hân vốn vẫn ôm mặt, lúc Liễu Quý Bạch ôm lấy cậu liền nhoáng lên cái, dưới chân mất trọng tâm, cậu lập tức theo bản năng túm lấy áo sơmi của Liễu Quý Bạch, bởi vì dùng sức quá mức, kết quả liền bứt đứt cái cúc áo cùng của .

      Lần này, An Hân càng thêm hoảng, “Thực, thực, thực xin lỗi, em cố ý!!!”

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /61/. Thẳng thắn. (Hạ)

      Liễu Quý Bạch cong khóe môi, vốn định ôm An Hân để cậu đứng lên, tại thay đổi chủ ý, cứ như vậy ôm An Hân ra ngoài, vừa : “Vừa rồi thấy em cứ nhìn chằm chằm vào cổ áo , hóa ra là muốn bứt cúc áo, cần khách khí, mấy cái phía dưới cũng bứt luôn .”

      , phải…” An Hân vội vàng buông bàn tay túm áo sơmi của Liễu Quý Bạch ra, thẹn thùng đến mức chuyện cũng trở nên lắp bắp, “Thả, thả em xuống.” (.>/////<.)

      “Đừng nóng vội, chút nữa cho em chủ động là được. Còn nhiều KY như vậy, hể để quá hạn sử dụng.” Liễu Quý Bạch vào bên tai An Hân, lỗ tai An Hân lập tức sung huyết, vang lên ong ong.

      “Còn, còn chưa tắm…” An Hân giãy dụa lần cuối, cơ thể cũng giật giật, kết quả vừa động cái, dép lên dưới chân liền rớt xuống.

      “Dù sao làm xong cũng phải tắm, lúc đó cùng nhau tắm cũng được.” Liễu Quý Bạch mới mặc kệ dép lê gì đó, ôm An Hân tiếp tục về hướng phòng ngủ lớn.

      “Dép…” An Hân ở vai Liễu Quý Bạch, nhìn dép lê của mình càng lúc càng xa vô lực .

      Liễu Quý Bạch ôm An Hân trực tiếp vào phòng, “Dù sao làm xong cũng là ôm em tắm, cần dép.”

      Liễu Quý Bạch cẩn thận thả An Hân lên giường, thấy đôi mắt to đen láy của cậu vẫn nhìn mình, Liễu Quý Bạch nhịn được liền cúi đầu hôn cậu sâu, môi ngậm lấy môi cậu, lưỡi cuốn lấy lưỡi cậu, hút lấy hương vị ngọt lành trong miệng cậu, hôn đến mức cậu cũng quên mất phải hít thở khí.

      An Hân bị Liễu Quý Bạch hôn đến mức ý loạn tình mê, hai tay ôm lấy cổ , dùng sức đáp lại, tựa như sợ mất dưỡng khí từ , kịch liệt cầu cũng phải dùng tinh hoa của mình để bù lại cho chất lỏng cậu bị hút .

      Lúc Liễu Quý Bạch buông An Hân ra, An Hân mở ánh mắt mê ly ra, trong mắt có chút bất mãn, vươn đầu lưỡi ra quyến luyến liếm liếm nhiệt độ còn xót lại môi. Liễu Quý Bạch vừa lòng cười rộ lên, lại cúi người xuống, An Hân nghĩ lại muốn hôn liền hơi hơi hé miệng ra nghênh đón .

      ngờ Liễu Quý Bạch lại làm vậy, nghiêng đầu kề sát vào bên tai cậu, tựa như thôi miên: “Tự mình cởi quần áo, lấy KY.”

      xong, Liễu Quý Bạch hôn hôn lên vành tai An Hân, An Hân lập tức thảnh tỉnh, thẹn thùng đến mức mặt lại đỏ thêm mấy phần, lúc này cậu mới đột nhiên nhớ tới đêm đầu tiên của hai người cậu có nhét lọ KY ở dưới giường, sau đó tìm mãi thấy cho nên cũng quên mất…

      Nhìn thấy An Hân nghiêng đầu nhìn cái giường ở bên cạnh, Liễu Quý Bạch nở nụ cười: “ cần nhìn, buổi tối hôm qua phải là em than nóng quá đẩy ra, tự mình lăn vào bên trong ngủ sao?”

      “Em nhớ …”

      (.0 _ 0.)? An Hân cũng nhớ , buổi sáng quả là cảm thấy rất nóng, nhưng lúc cậu tỉnh lại học trưởng cởi quần áo cho cậu… Cởi sạch chỉ còn chừa lại mỗi cái quần lót , khiến cho cậu còn hiểu lầm học trưởng lại muốn ở giường là ‘vận động buổi sáng’ chứ… →/////→

      “Vậy em cũng phải nhớ thay drap giường chứ ha?”

      “Nhớ…” Khi đó cậu rửa mặt, chỉ thấy Liễu Quý Bạch thay drap giường, cậu tưởng bọn họ lại làm dơ drap giường, cho nên căn bản là có mặt mũi mở miệng hỏi.

      “Ban đêm lúc em lăn vào trong góc giường sát tường ngủ, đè lên thứ gì đó em giấu dưới giường…”

      “Hả?! A!!” An Hân đột nhiên kịp phản ứng: “Trách được buổi sáng em cứ cảm thấy đùi có lớp chất nhờn bị khô cứng lại. Em còn cho rằng… Còn cho rằng…”

      An Hân đến nữa liền xấu hổ đến mức tiếp được nửa, đỏ mặt ấp úng.

      Liễu Quý Bạch sửng sốt chút, nháy mắt liền hiểu ra. =/////=

      “Đêm qua tẩy rửa rồi, còn sờ lần để xác nhận ~” (╰_╯)╯

      “Học, học, học trưởng!!!” p(>\\\\\\\<)q

      “Buổi sáng quần ngủ của em cũng có dính, cho nên mới thay quần áo cho em.” Lúc Liễu Quý Bạch chuyện đứng dậy lấy thứ gì đó từ trong ngăn kéo ra.

      An Hân nghiêng đầu xem, bên trong nhiều thứ đỏ đỏ xanh xanh, chẳng qua chưa đợi đến lúc cậu đứng lên đến gần xem là gì, Liễu Quý Bạch đóng ngăn kéo lại, xoay người tới.

      >////< An Hân nhớ ra vừa rồi học trưởng bảo cậu tự mình cởi quần áo ra, liền vội vàng kéo áo T-shirt lên, kết quả cái T-shirt này có chút , cổ áo lại càng . Động tác cảu An Hân lại quá nhanh, lập tức bị kẹt, tay cũng bị vướng lại.

      Tuy rằng nhìn thấy, nhưng mà An Hân biết Liễu Quý Bạch tới rất gần, rất nhanh cậu liền cảm thấy ngực bị cắn, nhất thời càng nôn nóng, nhưng mà càng gấp lại càng cởi ra được. Liễu Quý Bạch ngậm hạt đậu của cậu vừa liếm vừa mút, bàn tay ở lưng cậu qua lại xoa nắn ve vuốt, khiến bên trong cơ thể cậu tựa như có vô số con kiến bò lui tới, ngứa ngáy đến có chút khó chịu.

      Hai tay An Hân cố gắng kéo áo ra, vất vẻ mới ló được đầu ra, bỗng nhiên phía dưới chợt lạnh, quần đùi rộng rãi mặc mùa hè cùng với quần lót đồng loạt đều bị Liễu Quý Bạch kéo xuống, hạ thân lạnh lẽo, An Hân thẹn thùng đến mức vội vàng dùng áo che lại phía dưới.

      Liễu Quý Bạch cười rộ lên, lắc lắc cái quần lót tay rồi ném lên ghế bên cạnh, bản thân cũng trực tiếp cởi quần từ bên người An Hân sải bước lại chỗ giường. Lúc Liễu Quý Bạch lên giường, là bước ngang trước mặt An Hân. Lần đầu tiên An Hân ở khoảng cách gần gũi, lại hề ngăn cản, hề cố kỵ trực tiếp nhìn thấy thứ ‘gì đó’ của Liễu Quý Bạch như vậy, nhất thời máu huyết sôi trào, máu mũi gần như sắp phun ra. Tuy rằng vô cùng ngượng ngùng, nhưng làm như thế nào cũng thể dời tầm mắt, thậm chí còn nhịn được nuốt nước bọt. Lớn như vậy, cư nhiên có thể vào nơi đó của mình…

      Liễu Quý Bạch cực kỳ vừa lòng với phản ứng của cậu, nửa nằm dựa vào đầu giường : “Em có thể tự mình ngồi lên thử xem.” (# ̄ –  ̄#)

      p(>\\\\\\\<)q Học trưởng cái gì!! Cậu có nhìn xem chằm chằm mà, được rồi, cậu có nhìn, nhưng tuyệt đối phải nhìn chằm chằm chỗ đó! Cậu nghĩ gì cả! câu cũng , cậu cũng chưa từng là mình thích!!

      An Hân ném cái áo triệt để cởi ra xuống đất, … đến bên cạnh Liễu Quý Bạch, nhưng mà ánh mắt vẫn dám nhìn trực tiếp vào chỗ kia, lại càng thể biết xấu hổ mà ngồi lên, chỉ là nằm vào trong lòng Liễu Quý Bạch cọ cọ, sau đó chôn mặt ở trức ngực , bộ dạng ‘tùy quân hưởng dụng’. ~//////~

      Liễu Quý Bạch xoa xoa mặt An Hân nuốn nâng đầu cậu lên hôn, nhưng An Hân cảm thấy thẹn thùng, đột nhiên gắt gao ôm lấy Liễu Quý Bạch, mặt cũng vùi sâu vào ngực , khiến cho Liễu Quý Bạch nhịn được nghi ngờ cậu rốt cục có thể hô hấp hay .

      Quả nhiên vừa nghĩ như vậy, liền cảm giác An Hân thả lỏng tay, nghiêng đầu há cái miệng nhắn ra hít sâu vào hơi.

      Hành động của An Hân quả đáng chịu được, Liễu Quý Bạch buồn cười ra tiếng, sâu kín : “Buổi sáng lúc thu dọn cũng cất luôn nửa tuýp gel bôi trơn kia, hơn nữa lần trước tuýp bôi trơn hương bạc hà kia cũng còn lại nửa mà thôi, bằng buổi tối hôm nay chúng ta xài hết chúng luôn .”

      An Hân vừa nghe liền nghẹn, đùa sao, tuýp gel hương bạc hà kia rất lớn có được hay , hơn nữa cậu nhớ ràng còn hơn nửa tuýp lận mà! Lại thêm nửa tuýp này, dùng hết toàn bộ cậu cũng cần sống nữa!!!! >///A///<

      “Quá…” An Hân vội vàng ngẩng đầu kháng nghị, nhưng vừa mới ra chữ, bị Liễu Quý Bạch hôn nghẹn trở về. Tuy rằng chờ mong An Hân có thể chủ động, chẳng qua cũng muốn hy vọng quá xa vời, vì thế xoay người đặt cậu ở dưới thân, dùng đầu gối tách hai chân cậu, ma sát đùi non của cậu.

      (# ̄ –  ̄#) Để bồi thường cho việc chủ động, vậy liền làm cho tận hứng, dùng hết hai tuýp bôi trơn này luôn!

      ////o////

      Kết quả ngày hôm sau An Hân lại ngủ thẳng đến buổi chiều Liễu Quý Bạch trở về mới tỉnh lại.

      Chẳng qua trở về chỉ có Liễu Quý Bạch, ngay cả Tôn Tiếu Vũ cũng theo đến đây. Tôn Tiếu Vũ vừa thấy bộ dáng kia của An Hân, trong đầu đảo vòng lập tức dùng biểu tình đáng khinh nhìn liễu Quý Bạch.

      (.0ˇ_ˇ0.) An Hân đáng thương vừa thấy Tôn Tiếu Vũ liền ngây ngẩn cả người, lại thể lập tức trở về trốn trong phòng, chỉ có thể xấu hổ mở miệng : “Chào Tôn học trưởng…”

      “Tiểu An à, sao cậu lại…”

      Liễu Quý Bạch chỉ liếc mắt nhìn Tôn Tiếu Vũ cái, đợi cho hết lời, lập tức kéo An Hân vào trong phòng. Cửa liền đóng lại, ngăn cản Tôn Tiếu Vũ thập thò nhìn trộm ở bên ngoài.

      Đợi đến khi An Hân mặc quần áo rồi vào buồng vệ sinh rửa mặt, Tôn Tiếu Vũ liền hung hăng đánh quyền mạnh lên lưng Liễu Quý Bạch, thầm: “Cậu cư nhiên bẻ cong Tiểu An thuần khiết vô tội! Cái tên có nhân tính!”

      “…”

      “Tôi cậu đó, cũng biết khắc chế chút! Buổi sáng hôm nay là nghi thức khởi công cho hạng mục hợp tác giữa chúng ta và Tụ Thạch Lệ, cậu cư nhiên thiếu chút nữa đến muộn!!”

      “Theo suy nghĩ của tôi, việc hợp tác với Tụ Thạch Lệ cũng có nhiều ý nghĩa.” Liễu Quý Bạch nghiêm túc , đến Tụ Thạch Lệ sớm là lão làng trong giới xuất bản, Bích Lạc Thiên và Ngụy thị giống nhau, căn cơ vững, muốn chiếm được tiện nghi từ bọn họ vốn là việc gian nan. Chẳng qua ngày hôm đó đụng mặt An Hân, buổi chiều Ngụy thị liền làm hỏng việc hợp tác với Tụ Thạch Lệ, tám phần chính là Ngụy Hào và Hà Nhiên xảy ra chuyện. Hừ, Ngụy Hào cũng dám mơ ước An Hân nhà , Liễu Quý Bạch tuyệt đối khiến ta thua trắng còn lỗ vốn. (╰_╯)

      “Cậu đúng là đại gia, mặc kệ thế nào, chúng ta nhất định phải nhân cơ hội này đứng vững chân trong thị trường văn học cho giới trẻ này.” Tôn Tiếu Vũ tràn ngập tin tưởng .

      “Ừm.”

      nghe xem.” Tôn Tiếu Vũ vươn tay quàng vai Liễu Quý Bạch, “Khi nào cậu thông đồng được tiểu học đệ của chúng ta vậy? Tôi cậu còn thừa nhận!”

      Liễu Quý Bạch chỉ nhìn cái, lười trả lời, Tôn Tiếu Vũ cam lòng tiếp: “Lúc trước là tôi mãnh liệt đề nghị cậu ấy dọn đến ở nhà cậu đó, tôi chính là nửa bà mối của hai người!”

      Liễu Quý Bạch lần này ngay cả nhìn cũng lười nhìn , : “Cho nên tôi mới cho cậu theo tôi cùng về nhà đón em ấy.”

      “… Hả?” Tôn Tiếu Vũ choáng váng.

      “Nhà của tôi hủy bỏ gia quy cho cậu vào cửa, về sau cho phép cậu thỉnh thoảng đến đây gặp An Hân nhà tôi, bất qua khong cho cậu tưới nước mấy cây xương rồng của tôi!” Liễu Quý Bạch xong, lại cảnh cáo, “Còn có, An Hân da mặt mỏng, cho nên đừng lung tung.”

      “Tôi…”

      Lúc này An Hân rửa mặt xong ra, tới cửa WC còn có chút ngượng ngùng dừng lại, “Cái kia… Tôi xong rồi. Tôn học trưởng, sau hôm nay lại đến đây?”

      “Tôi…”

      Tôn Tiếu Vũ lần nữa chưa kịp xong, Liễu Quý Bạch bộ gà mái bảo vệ gà con ôm lấy An Hân ra phía cửa, “Cậu ta đến làm lái xe cho chúng ta, thôi.”

      Lái xe?!!! Tôn Tiếu Vũ tức giận. Mình đắc tội Liễu Quý Bạch chỗ nào chứ? Sao dạo gần đây vẫn luôn chèn ép mình!

      đâu?” An Hân kỳ quái hỏi.

      “Hôm nay hạng mục hợp tác giữa Bích Lạc Thiên và Tụ Thạch Lệ chính thức khởi động, Tôn Tiếu Vũ mời khác đãi mọi người. Bọn đến đón em cùng.” Liễu Quý Bạch xong, vừa lấy giày của An Hân trong tủ giày ra đưa cho cậu.

      An Hân quá xác định hỏi: “Nhưng, nhưng mà em sao chứ?”

      sao, chỉ có mấy thành viên trong tổ thôi.” Lúc Liễu Quý Bạch chuyện hoàn toàn xem tồn tại của Tôn Tiếu Vũ, nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Có thể dẫn người nhà theo.”

      “Người nhà à.” (#.OVO.#) An Hân ngọt ngào mỉm cười, trong nháy mắt mang giày xong.

      Liễu Quý Bạch cưng chìu vương tay véo mặt cậu, Tôn Tiếu Vũ đứng bên chưa bao giờ gặp loại bộ dáng này của Liễu Quý Bạch, ớn lạnh đến nổi cả da gà.

      Nhân lúc An Hân ra hàng hiên vui vẻ chạy về phía chiếc xe đậu trước mặt, Tôn Tiếu Vũ hỏi Liễu Quý Bạch, “Cậu cứ như vậy dẫn Tiểu An vào rồi với mọi người cậu ấy là người nhà của cậu hả?”

      có.” Liễu Quý Bạch , “Tôi mọi người đều có thể dẫn người nhà , tôi dẫn em ấy theo mọi người tự nhiên biết em ấy là người nhà của tôi, giới thiệu làm gì.”

      “…” Tôn Tiếu Vũ trầm mặc chút, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt thể tin được kêu lên: “Cậu cho mọi người đều có thể dẫn người nhà theo?!!”

      “Ừ.”

      “Nhưng mà hôm nay là tôi trả tiền!!”

      “Ừ.”

      “Liễu Quý Bạch!!” Tôn Tiếu Vũ nổi trận lôi đình.

      cùng với An Hân ngồi vào băng ghế sau, Liễu Quý Bạch vươn đầu ra đơn giản : “Lên xe.”

      Tôn Tiếu Vũ đứng bên cạnh xe tức giận nhảy dựng lúc, bất đắc dĩ vốn nhờ xe Liễu Quý Bạch đến đây, lúc này chỉ có thể ngoãn ngoãn lại chỗ ghế lái, hùng hùng hổ hổ chạy về phía nhà hàng.〒_〒 hai, tôi đắc tội cậu khi nào chứ…

      Giữa bữa cơm, bởi vì Liễu Quý Bạch và Tôn Tiếu Vũ cà lơ phất phơ thích đùa rất khác nhau, ở trong công ty luôn là bộ mặt lạnh lùng lại chính trực, vị sếp tốt nhiệt tình làm việc lại săn sóc cấp dưới, cho nên gần như ai hoài nghi An Hân, chỉ nghĩ là dẫn theo bạn bè đến cùng. Về phần có vài người suy đoán trong lòng, vừa nghĩ đến thủ đoạn mạnh mẽ của Liễu Quý Bạch công tác cuồng dẫn dắt mọi người điên cuồng tăng ca mấy năm nay vẫn còn ràng trước mắt, nhất thời liền giũ sạch hết thảy suy đoán mà ngoan ngoãn ngồi vào vị trí của mình. Ăn no, uống say, sớm chút trở về nhà ngủ cho mới là quan trọng! (╰_╯)╯

      Tôn Tiếu Vũ đếm đếm tiền trong ví, vốn mời vài người trong tổ công tác đến đây ăn cơm dư sức, nhưng lập tức lại thêm nhiều người như vậy, trong lòng oa oa khóc, chi phiếu đáng thương của , em phải chịu khổ rồi… //(ToT)//

      Trong lòng Tôn Tiếu Vũ bắt bình, canh đúng thời điểm nhân dịp Liễu Quý Bạch WC, liền cầm ly chạy đến chỗ An Hân giả vờ mời rượu.

      Lúc này An Hân vừa nhét miếng thịt vào miệng, lại thấy chủ xị của bữa cơm Tôn Tiếu Vũ tới, vội vàng hai ba ngụm liền nuốt xuống rồi cầm ly rượu lên, động tác quá nhanh thiếu chút nữa bị mắc nghẹn.

      “Đừng vội đừng vội.” Tôn Tiếu Vũ cười , “Chúc mừng hai người quen nhau.”

      An Hân mặt đỏ lên, thẹn thùng đáp: “Cám ơn…”

      “Cậu tự nhiên nhá.” Tôn Tiếu Vũ và An Hân cụng ly, uống ngụm rượu, lại làm như đột nhiên nhớ ra với An Hân, “Đúng rồi, Tiểu An, sáng thứ sáu nếu bận việc gì lên kênh YY của Bạch Dược .”

      “Hả? Vì sao?”

      Tôn Tiếu Vũ nháy mắt mấy cái, “Bạch Dược đáp ứng tham gia ca hội sinh nhật, ngày đó cậu ta đến sắp xếp trước chút.”

      An Hân vừa nghe hai mắt liền sáng lên, “ sao?!!”

      “Đương nhiên là .” Tôn Tiếu Vũ , “Chỉ là hôm đó lúc Bạch Dược lên YY để tên là Bạch Dược, mà vào bằng nick phụ khác, đến lúc đó cậu xem người nào áo vàng chính là cậu ta. Nhớ chưa?”

      (#0 _ 0#)

      nhớ!” Lúc này, ánh mắt của Tôn Tiếu Vũ liếc nhìn thấy Liễu Quý Bạch ra khỏi WC, vội vàng hạ giọng với An Hân: “Việc này đừng cho người khác biết, trước cũng đừng cho Quý Bạch luôn.”

      “Vì sao?” An Hân tự nhiên cũng hạ giọng theo, kỳ quái hỏi lại.

      “Bởi vì đây là cơ mật.” Tôn Tiếu Vũ bịa đại, “Tôi cho cậu là phạm quy rồi đó, sau này cậu cứ giả vờ trùng hợp lên YY đụng phải là được!”

      “Vâng, biết.” An Hân nghiêm túc gật gật đầu.

      “Nếu cậu cho Quý Bạch biết, hôm đó tôi liền giới thiệu cho cậu và Bạch Dược làm quen ~” Tôn Tiếu Vũ nhướng mày dụ dỗ .

      ★罒▽罒★ Nghe có thể làm quen với Bạch Dược bản người , An Hân trong lòng vui như hoa nở vội vàng đáp: “Vâng!”

      Lúc này Liễu Quý Bạch vào, Tôn Tiếu Vũ lại giả vờ mời rượu lừa gạt cho qua. Liễu Quý Bạch cảm giác An Hân tự dưng đột nhiên hưng phấn, nhưng mà hỏi cậu có gì. Liễu Quý Bạch suy nghĩ nửa ngày chỉ có thể miễn cưỡng cho ra kết luận, có lẽ là tác dụng của cồn…”

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /62/. Bạch Dược đại thần.

      Liễu Quý Bạch càng ngày càng bận rộn, An Hân cũng vội vàng muốn viết xong bản thảo để giao cho biên tập, lúc này giai đoạn vội vàng bận rộn nhất cũng dần trôi qua, nháy mắt tới thứ Sáu mà Tôn Tiêu Vũ.

      Sáng sớm Liễu Quý Bạch làm, An Hân viết truyện lát liền khẩn cấp đăng nhập vào YY, Tôn Tiếu Vũ bảo cậu giữ bí mật, cho nên cậu cho ai biết cả. Chỉ là bởi vì Tôn Tiếu Vũ cho cậu biết thời gian cụ thể, cho nên sáng sớm 8h hơn cậu khởi động máy đăng nhập vào ngồi chờ.

      Lúc ấy khu đón khác chỉ có acc áo vàng tên là [Tịch Tịch – Thi] và vài acc áo lam im lặng ở đó, thoạt nhìn bộ dáng hẳn đều là treo acc, bởi vì có acc tiểu bạch (acc mới tạo, chưa có kinh nghiệm hoạt động nào) chạy đến cũng thấy bất luận người nào lên tiếng chuyện. An Hân cố gắng nhớ lại bình thường mọi người ở khu tiếp đãi như thế nào, nhưng vừa mới viết tới ‘ dạo mời gõ 3’, acc tiểu bạch kia mất rồi.

      có chuyện gì làm, An Hân liền chạy nhìn mấy kênh có người, ngoại trừ đại sảnh Karaoke có acc áo lam mình hát sinh nhật vui vẻ đến hăng say ra, ở những chỗ khác hình như đều là treo acc.

      Cuối cùng quá nhàm chán, An Hân lại chạy về khu vực tiếp đãi, cũng học theo acc áo vàng đổi tên mình thành [An Thần Hoàn – Thi], sau đó liền mở file word ra gõ truyện, chẳng qua cậu vẫn nhịn được cứ cách 10 phút đến nửa tiếng mở cửa sổ YY lên xem lần.

      Lúc viết truyện nếu như thông thuận thời gian tựa như thi chính trị vậy, mặc kệ bạn biết làm hay , thời gian đều nhanh tựa như uống thuốc kích thích mà vèo vèo trôi qua, vừa cúi đầu xuống ngẩng đầu lên thấy nó qua rồi. Nhưng nếu bị bí văn, như vậy thời gian tựa như thi Toán học vậy, hơn nữa đề thi tất cả đều là mấy thứ như bất đẳng thức Cauchy – Schwarz này nọ, giấy thi trống trơn, đầu cũng trống trơn, thời gian tựa như toàn thân bị rút sạch gân còn ngã xuống đất gượng dậy nổi run run rẩy rẩy lết từng chút vậy, cho dù bạn có nhẫn nại như thế nào, mỗi lần nhìn đồng hồ lại thấy nó chỉ trôi qua có 30 giây.

      Cũng biết có phải bởi vì biết được Bạch Dược đến nên rất kích động thể tập trung lực chú ý hay , An Hân hoa hoa lệ lệ bí văn. Ngay tại thời điểm cậu chuyển qua chuyển lại giữa việc xem file truyện và kênh YY, vất vả mới chờ đến 9h sang, Bạch Dược đại thần vẫn như cũ thấy bóng dáng.

      Lúc này rốt cục có người An Hân quen biết xuất – Amocixillin, An Hân vội vàng mở mic chào hỏi , Amocixillin thấy acc áo tím [Tử Tiểu Nguyệt Vu] còn chưa đến, liền cùng An Hân ngồi ở đại sảnh tiếp đãi chuyện phiếm.

      Mặc dù hoàn toàn hiểu biết cách sử dụng của YY, cũng rất quen thuộc với Amocixillin, nhưng An Hân vẫn theo thối quen mà đánh chữ trò chuyện.

      Đợi bao lâu, lại lục tục xuất rất nhiều acc áo vàng, ngoại trừ cái gì Bình Lọ Hộp Gói Thuốc còn có mấy người khác có tên Chưởng Quầy rồi phương thuốc này nọ, xem tên acc có thể thấy bọn họ hẳn đều là người phụ trách của các nhóm fan hâm mộ, mọi người cũng dừng lại ở đại sảnh tiếp đại, mà là trực tiếp vào đại sảnh hội nghị có gắn mật khẩu.

      An Hân nhịn được hỏi Amocixillin.

      [An thần hoàn]: Nhóm chủ đại nhân, tất cả mọi người đều đến dự họp sao?

      [Amocixillin] kinh ngạc : “Sao cậu biết hôm nay chúng tôi họp?”

      [An thần hoàn]: Tôi có học trưởng làm tại Bích Lạc Thiên , ấy cho tôi biết.

      [Amocixillin] hiểu ra, cũng giấu cậu mà : “Đúng là phải dự họp, nhưng là vì ca hội sinh nhật của Tiểu Bạch. Chẳng qua ca hội sinh nhật từ trước đến nay Tiểu Bạch rất ít tự mình đến sắp xếp, lần này ngược lại rất kỳ lạ, cậu ấy chỉ tự mình đến, hơn nữa ngoại trừ các trưởng nhóm quản lý các nhóm fan chính thức còn có số người là nhóm trưởng của các nhóm fan khác cũng được gọi đến.”

      [An thần hoàn]: Năm nãy chẳng lẽ rất đặc biệt sao? (.0 _ 0.)?

      [Amocixillin] đảo mắt : “Năm bổn mạng của Tiểu Bạch sớm qua rồi, năm nay có thể có gì đặc biệt chứ?”

      An Hân suy nghĩ nửa ngày.

      [An thần hoàn]: Chẳng lẽ bởi vì năm nay là tận thế 2012?

      [Amocixillin] từ chối cho ý kiến: “Chắc vậy, nhưng mà, nhóm của chúng ta kỳ nhóm mới lại tính là lớn, Dược Đoàn Tử bọn họ còn thành lập sớm hơn chúng ta mấy năm nữa mà còn được gọi tới, đột nhiên thông báo cho tôi, thể tin được, được sủng mà sợ hãi mà.”

      [An thần hoàn ]: Đúng vậy…

      An Hân đối với mấy việc này quá hiểu biết, ngoại trừ cũng tỏ vẻ kỳ quái và kinh ngạc giống như Amicixillin, cậu vẫn cảm thấy hưng phấn nhiều hơn, dựa theo cách của Amocixillin, nhóm của bọn họ hẳn là được phía ban tổ chức xem trọng. Bản thân cậu cảm giác mình chiếm được món lợi lớn, trong lòng nhịn được đắc ý cười mấy tiếng. (# ̄▽ ̄#)

      Rất nhanh [Đêm xuân khổ đoản] và [Thần y] đều đến, quan hệ giữa Thần Y và Amocixillin tốt, chỉ là hung dữ nhắc nhở câu đừng ở bên ngoài quá muộn. Đêm Xuân Khổ Đoản ngược lại tương đối quen thuộc với Amocixillin, hai người liền ở bên ngoài Đông Tây bắt đầu nhiều chuyện. Hơn nữa khiến An Hân ngoài ý muốn chính là Đêm Xuân Khổ Đoản vẫn nhớ cậu, chào cậu xong còn tùy ý hàn huyên vài câu.

      Mãi đến khi [Tử Tiểu Nguyệt Vu] xuất , Amocixillin câu tạm biệt với An Hân liền nhanh chóng nhảy vào đại sảnh hội nghị.

      Amocixillin rồi, [Tử Tiểu Nguyệt Vu] liền với An Hân: “Cậu quả nhiên đến đây.”

      [An thần hoàn]: Chào Tử Mã đại nhân!

      Tôn Tiếu Vũ ngồi trước máy tính thiếu chút nữa phun ra ngụm nước, An Hân quả nhiên vẫn chưa nhận ra mình.

      [Tử Tiểu Nguyệt Vu] : “Tiểu An Tử à, cậu ngốc, thanh của tôi còn chưa nhận ra sao?!”

      An Hân trừng mắt nhìn, thể tin được đè phím F2 hỏi: “Tôn, Tôn học trưởng?”

      Vừa như vậy, An Hân bỗng nhiên phát tổ hợp 3 chữ đầu trong Tử Tiểu Nguyệt Vu (*) chính là Tôn và Tiếu, chẳng qua chữ Vũ thiếu bộ Miên đầu mà thôi.

      (*) Tử Tiểu Nguyệt Vu (子小月于), chữ Tôn (孙) là kết hợp giữa chữ Tử và Tiểu, chữ Tiếu (肖) là chữ kết hợp nét giữ cả 3 chữ Tử Tiểu Nguyệt, còn chữ Vũ (宇) là chữ Vu thiếu bộ Miên (宀).

      “Đúng vậy.” Tôn Tiếu Vũ nhịn được thở dài: “Nhìn bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác của cậu này, trách được cậu vẫn phát .”

      phát cái gì?” An Hân lại hiểu gì cả hỏi lại. (.0 _ 0.)?

      Lúc này, đại sảnh tiếp đón đột nhiên nhiều thêm người, là acc áo cam, cậu tập trung nhìn vào acc áo cam này thấy tên là [= =].

      An Hân nhớ Tôn Tiếu Vũ từng , acc áo cam biết tên chính là Bạch Dược đại nhân. Nhất thời toàn bộ tâm trí gan tì phế phổi của cậu đều trở nên kích động.

      Mà lúc nhìn thấy cái tên [An thần hoàn – Thi], biểu tình [= =] cũng hoàn toàn thuyết minh cho tâm tình của Liễu Quý Bạch lúc này…

      Trong lòng An Hân kích động, kích động đánh chữ xong, còn đè phím F2 lại lần.

      [An thần hoàn]: Chào Bạch Dược đại nhân! # 0 #

      “Chào Bạch Dược đại nhân!” # 0 #

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch đành phải lên tiếng. Sau đó đổi [Tự do phát ngôn] của YY thành [Ấn phím F2 để ], màn hình hung hăng đánh loạt chữ.

      [= =]: Tôn, cậu chết chắc rồi.

      dòng này, kèm với biểu tình của tên account kia, chân chính là hình dung về Liễu Quý Bạch lúc này, Tôn Tiếu Vũ ngồi trong văn phòng nhất thời rùng mình cái.

      Dù sao cũng chỉ là hang chữ, nhưng người xem tâm tình khác nhau, độ hiểu biết cũng khác nhau, đối với ngữ khí của câu cũng có suy đoán khác nhau.

      Cho nên trong mắt An Hân, những chữ này có thể cho thấy Bạch Dược đại thần và Tôn học trưởng rất quen thuộc, hơn nữa còn hiểu lầm rằng người rất hoạt bát. Chẳng qua tiếng ‘Ừm’ kia biết tại sao lại có cảm giác cực kỳ giống học trưởng, khiến An Hân ngây thơ lập tức cảm giác ngoại trừ sung bái còn nảy sinh cỗ cảm giác thân thiết và thích đối với đại thần. 罒▽罒 Học trưởng…

      Liễu Quý Bạch gõ chữ xong, liền thoát ra vào phòng hội nghị, nhìn thấy sau khi Tôn Tiếu Vũ và [Tịch Tịch] cũng rời , chỉ còn lại mình [An thần hoàn – Thi] còn tội nghiệp ở lại làm bạn với đám acc treo.

      An Hân vẫn ngồi xổm ở đại sảnh tiếp khách, cậu vào được đại sảnh hội nghị có cài mật khẩu, cho nên cậu chỉ có thể ở bên ngoài suy nghĩ xem có thể nhấp vào danh sách thành viên để xem người bên trong là ai hay . Kết quả cậu chỉ mới thử di chuyển chuột máy tính, vừa mới nhấp vào phần danh sách, nghe được chuỗi tiếng tít tít, chớp mắt bị kéo vào trong [Nhà riêng của Bạch Dược] ở tận dưới cùng.

      An Hân thể tin được nhìn lại nhìn, lại thấy thông báo, người kéo cậu vào là [= =], cũng chính là Bạch Dược!! (# ⊙ 0 ⊙#) An Hân cảm thấy toàn bộ thế giới tựa như đều là huyền huyễn, cậu vẫn luôn nghĩ muốn vào đây xem thử, tại chỉ vào được, hơn nữa còn là Bạch Dược đại nhân tự mình kéo cậu vào!!

      罒▽罒 Bạch Dược đại nhân tốt ~~~

      An Hân nghĩ có lẽ Bạch Dược và Tôn học trưởng muốn gì đó với mình, nhưng bọn họ tại đều bận họp xuống được, cho nên cậu chỉ có thể ngồi chờ ở trong phòng. Bởi vì rất nhàm chán, cậu phát bản thân là ở trong [Huyền quan] của [Nhà riêng của Bạch Dược], hiếu kỳ chọn vào phòng khách, phòng bếp, sân vườn gì đó, nhưng tất cả đều có mật khẩu thể vào được. An Hân nhấn tới nhấn lui, kết quả ngờ vừa ấn sai cái liền bị đẩy ra bên ngoài.

      (。0ˇ口 ˇ0。) !!!

      Lúc này An Hân nóng nảy rồi, mặc kệ cậu nhấp vào như thế nào cuối cũng vẫn vào được, vì thế đành phải tìm chỗ gần nhất tội nghiệp ngồi chờ. Từ xuống dưới của [Nhà riêng của Bạch Dược] đều có gắn mật khẩu, chỉ có tầng ‘nóc nhà’ cùng là có, ước chừng là lúc xây dựng kênh quên cài đặt, vì thế An Hân liền biến thành ngồi xổm nóc nhà tiếp tục chờ…

      Liễu Quý Bạch dự họp cũng phải quá lâu, dựa theo quy trình bình thường, quản lý, phụ trách phụ đề các loại do [Thần Y] tranh thủ thời gian tìm người chuyên môn giải quyết, mà Liễu Quý Bạch lại vì mục đích khác mà đến, chuyện phải làm quá nhiều, cho nên rất nhanh buổi họp liền kết thúc.

      Mà lúc này An Hân vẫn còn đáng thương ngồi xổm ‘Nóc nhà’ kia kiểm điểm bản thân nên rảnh tay nhấp lung tung xung quanh, cậu cũng biết tất cả mọi người, kể cả Amocixillin bởi vì nhiều lần nghe được cái tên ‘An Thần Hoàn’ này, mà sau khi ra khỏi phòng họp đều ra sức tìm kiếm chỗ cậu ngồi, cẩn thận chọn vào ‘Nóc nhà’ vây xem cậu.

      Liễu Quý Bạch từ trong phòng họp ra, lập tức gọi điện thoại nội bộ đến bộ phận phụ trách internet nội tuyến cầu bọn họ cắt đứt internet trong văn phòng của Tôn Tiếu Vũ, nguyên nhân là máy của ta bị hacker xâm nhập… Đây là chuyện lửa sém long mày, lại là do Liễu Quý Bạch , cho nên bọn họ chút nghi ngờ lập tức cắt đức toàn bộ tuyến internet của Tôn Tiếu Vũ.

      Internet của Bích Lạc Thiên do máy chủ quản lý, nhưng đường dây đều là vận hành độc lập, Liễu Quý Bạch sớm biết mình và Tôn Tiếu Vũ cùng đường dây, cho nên bình tĩnh nhìn acc áo tím kia biến mất. Sau đó mới nhảy vào [Nhà riêng của Bạch Dược], nhưng An Hân có ở đây, nhìn kỹ mới phát An Hân ở ‘Nóc nhà’, liền kéo cậu xuống.

      [An thần hoàn]: Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi để ý liền nhấp lộn ra bên ngoài!

      Giải thích như vậy khiến Liễu Quý Bạch nhịn được muốn cười. Bởi vì sợ An Hân nghe được, cho nên dứt khoát cũng gõ chữ chuyện giống như An Hân.

      [= =]: Cho nên cậu liền ngồi xổm nóc nhà của tôi?

      [An thần hoàn ]: Tôi sai rồi ~_~, tôi sợ tôi xa qua nhìn thấy tôi lại cho là tôi rời , tôi tìm nửa ngày mới biết chỗ gần nhất ở nóc nhà…

      [= =]: Ha ha, sờ sờ. Tôi nghe cậu muốn vào đây xe, cho nên mới kéo cậu xuống, lại quên mất cậu ra ngoài vào lại được.

      An Hân phản ứng đầu tiên là Tôn Tiếu Vũ cho Bạch Dược đại nhân cậu muốn vào nhà riêng của Bạch Dược nhìn xem, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, việc này cậu chỉ với Amocixillin với Liễu Quý Bạch mà thôi. Vừa rồi Amocixillin lại có cơ hội gì với Bạch Dược đại nhân, cậu bị kéo xuống bên dưới này rồi.

      [An thần hoàn]: Là Liễu học trưởng với sao?

      Liễu Quý Bạch nghĩ nghĩ, như vậy cũng đúng, vì thế đánh chữ.

      [= =]: Ừm.

      Vừa nghe là Liễu Quý Bạch cho Bạch Dược, An Hân lập tức cảm động đến rối tinh rối mù.

      QAQ Học trưởng quả nhiên là người tốt!!

      Liễu Quý Bạch vốn muốn kéo An Hân vào [Nhà riêng] của mình mà nuôi, vì thế liền kéo An Hân vào từng phòng , mỗi phòng đều phát cho cậu áo hồng, ngay cả nóc nhà và sàn nhà cũng đồng loạt phát lần. Màu hồng phấn như vậy ngược lại rất giống cái tạp dề cậu hay mặc ở nhà, Liễu Quý Bạch càng xem càng thấy hài lòng. Nếu về sau An Hân muốn có áo vàng, đến lúc đó lại phát cho cậu là được.

      An Hân nghe được tiếng tít tít mới phát bản thân bị kéo vào các phòng khác nhau, còn được phát áo hồng.

      [An thần hoàn]: Bạch Dược đại nhân, đây là thuê tôi đến làm quản gia sao! 罒▽罒

      (# ̄  ̄#) là làm phu nhân chính xác hơn…

      [= =]: Về sau cậu có thể tùy tiện vào, nóc nhà tôi cũng khóa lại, về sau chỉ có mình cậu có thể ngồi ở đó.

      An Hân tuy rằng cảm thấy những lời này có chút kỳ quái, nhưng kích động vì được tiếp xúc thân mật với đại thần khiến cậu cũng để ý được nhiều thứ như vậy.

      [An thần hoàn]: ★罒▽罒★ Cám ơn đại nhân!!

      Liễu Quý Bạch quả thực có thể tưởng tượng ra bộ dáng cao hứng của An Hân, nhưng nghĩ lại cậu lại vì Bạch Dược mà vui vẻ, trong lòng đột nhiên có chút thoải mái, nếu phải lúc này Tôn Tiếu Vũ nổi giận đùng đùng vọt vào, gần như muốn cho An Hân biết chính là Bạch Dược.

      “Quý Bạch!! Là cậu bảo người cắt internet của tôi phải !!” Tôn Tiếu Vũ khóc ra nước mắt, nổi trận lôi đình kêu: “Cậu có biết hả? Văn kiện của tôi gửi hơn 1 tiếng đồng hồ, vừa rồi cuối cùng cũng sắp gửi xong, đột nhiên internet liền bị cắt đứt! tại phải gởi lại lần nữa đây nè! Cậu, cậu vì cái gì lại cắt internet của tôi?!”

      Liễu Quý Bạch thấy Tôn Tiếu Vũ hẳn là lải nhải trận, liền với An Hân.

      [= =]: Tôi còn có chút việc, cậu tự chơi nhé.

      [An thần hoàn]: (*^__^*) Ừm, được rồi.

      [= =] để lại số ‘8’ (tạm biệt) liền rời khỏi kênh. Tuy rằng chỉ là kênh YY và vài ‘gian phòng’ được ‘xây dựng’ lên, mình An Hân vẫn vui vẻ ở bên trong chạy tới chạy lui để thể nghiệm quyền hạn mới của mình, chạy rồi chạy bỗng nhiên có loại cảm giác tựa như chiếm lấy mấy gian phòng này.

      罒▽罒 Bạch Dược đại nhân cũng là người tốt! Hẳn phải dốc lòng báo cáo cho học trưởng biết!!

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /63/. Mật báo.

      nơi mà An Hân biết, Tôn Tiếu Vũ bởi vì tự mình lộ ra tin tức Bạch Dược vào kênh mà bị hung hăng trả đũa trận, khiến cho liên tiếp mấy ngày sau phải chờ mọi người tan tầm về nhà, lại dẫn theo nhân viên tài vụ lén lút trở lại văn phòng điên cuồng tăng ca đẩy nhanh tốc độ. Bởi vì Liễu Quý Bạch , Chu gia sắp xếp người tham gia vào công ty, bọn họ có lý do gì để bọn họ ngồi hưởng lợi.

      Sau khi ăn xong, Liễu Quý Bạch gọi điện thoại chuyện với An Hân trở thành thói quen.

      An Hân vừa nhận điện thoại liền khẩn cấp : “Học trưởng!! đoán xem buổi sáng em nhìn thấy ai?” ≧▽≦

      “Ai ?” Liễu Quý Bạch ra vẻ biết.

      “Bạch Dược đại nhân đó! Vừa rồi em ở trong kênh nhìn thấy Bạch Dược đại nhân!!” An Hân kích động .

      “Vậy chúc mừng em…” Hóa ra An Hân đối với nhất cử nhất động của Bạch Dược đều để ý như vậy, Liễu Quý Bạch có chút chút tức giận nghĩ.

      “Nhất định là học trưởng với Bạch Dược đại nhân về em nè, Bạch Dược đại nhân còn đặc biệt thân thiết với em.” Trong lòng An Hân có chút lo lắng, lại có chút ngại ngùng, thử thăm dò giọng : “Quý Bạch…”

      p(>//////<)q Bởi vì mất lần nghe được Tôn Tiếu Vũ kêu Liễu Quý Bạch như vậy, An Hân liền có chút ghen tị cũng muốn kêu như vậy luôn, nhưng mà đột nhiên kêu ra miệng, lại cảm thấy rất ngượng ngùng, trong nháy mắt lại nhanh chóng lớn tiếng sửa lại thành: “Học trưởng, cảm ơn !”

      (# ̄- ̄#) Tuy rằng An Hân chỉ kêu lên tiếng nho , nhưng Liễu Quý Bạch vẫn nghe thấy: “Ừm, về sau em thích kêu tên của .”

      “Hả?”

      tại cũng đơn giản là quan hệ học trưởng học đệ, hơn nữa kêu bằng hai chữ nghe thuận tai hơn.”

      Đột nhiên nhớ tới file [Có thể làm gì với học đệ] kia trong máy tính, An Hân đột nhiên đỏ mặt, vừa may mắn Liễu Quý Bạch nhìn thấy vừa vội vã đáp: “Vâng ~”

      chuyện điện thoại với Liễu Quý Bạch, cảm xúc hưng phấn vì được tiếp xúc với Bạch Dược đại thần liền ổn định lại.

      Lại những người khác vốn dĩ nhận thức ‘An Thần Hoàn’ cho nên thể mạo muội chạy tới hỏi thăm, nhưng Amocixillin lại giống, mấy ngày nay tiền căn hậu quả thế nào đều hỏi qua lượt, lại chat riêng với Penixilin thảo luận nửa ngày, cuối cùng vẫn gõ QQ cho An Hân.

      [Amocixillin]: Tiểu An Tử, có đây ?

      Cúp điện thoại An Hân mới nhìn thấy biểu tượng dưới góc phải màn hình sáng lên, vội vàng trả lời.

      [An thần hoàn]: Có!

      [Amocixillin ]: Cậu quen biết Tiểu Bạch à?

      [An thần hoàn]: (#.0 v 0.#) Chính xác là quen biết với học trưởng của tôi, cho nên tôi liền hưởng ké.

      [Amocixillin]: Học trưởng của cậu chính là cái cậu Lục Thần Hoàn kia?

      Amocixillin mơ hồ nhớ An Hân lúc ấy nhờ đồng ý cho Lục Thần Hoàn gia nhập nhóm như vậy.

      [An thần hoàn]: (*^__^*) Đúng vậy, học trưởng tuy rằng làm việc ở Bích Lạc Thiên , chẳng qua ấy tham gia nhóm nào cả.

      An Hân cảm thấy Liễu Quý Bạch dù sao cũng là tổng giám đốc của Bích Lạc Thiên , ấy nhất định ngại ngùng cho người ta biết mình là fan trung thành của CV làm trong công ty, ngẫm lại lấy tính cách của ấy, căn bản thể có chuyện giữ gìn mặt mũi mà cầu gia nhập nhóm fan hâm mộ của Bạch Dược đại thần, hơn nữa lúc ấy khi mình gọi ấy gia nhập nhóm hình như còn có chút do dự, hẳn là sợ bị người trong công ty biết.

      [Amocixillin]: …

      Tâm tình của Amocixillin lập trức trở nên phức tạp, lúc ấy ‘Lục Thần Hoàn’ đến tìm , co cồn cảm thấy có chút kỳ quái, đến lúc nhận , Ngũ Thạch Tán còn tưởng rằng chạy tìm Bạch Dược. Đến bây giờ cuối cùng cơ bản xác định, bởi vì Bạch Dược còn dặn dò riêng là tuyệt đối được để cho An Thần Hoàn biết, hôm nay được gọi tới đây, tám phần câu này hẳn mới là câu quan trọng nhất?

      Lúc Amocixillin ngẩn người, bé ngoan hiếu kỳ An Hân viết nhiều nhiều câu cũng có ai trả lời…

      [An thần hoàn]: Có thể lộ ra chút hôm nay họp cái gì hay ?

      [An thần hoàn]: Bạch Dược đại nhân có phải dặn dò cái gì hay ?

      [An thần hoàn]: Nhóm chủ đại nhân…

      [An thần hoàn]: Nhóm chủ đại nhân còn ở đó ?

      [An thần hoàn]: Nếu tiện cũng sao…

      [An thần hoàn]: Vậy tôi trước.

      [Amocixillin]: Hình như trong bất tri bất giác tôi làm chuyện kinh thiên động địa rồi…

      Tiểu Bạch cư nhiên lại là thành viên trong nhóm của mình, phắc, đây chỗ nào là nhóm tự phát?! Đây rang so với nhóm chính thức còn muốn chính thức hơn!! Bọn họ chỉ có Tiểu Bạch, ngay cả CP nhà Tiểu Bạch cũng ở trong này!! \(≧▽≦)/~~

      [An thần hoàn]: (.0 _ 0.) Hả? Cái gì?

      [Amocixillin]: 罒▽罒 Tiểu An à, phải cậu được hưởng lây người khác đâu, là chúng tôi hưởng lây của cậu đó ~

      An Hân có chút hiểu ra sao.

      [An thần hoàn]: Có phải bởi vì học trưởng của tôi quen biết với Bạch Dược đại nhân, cho nên nhóm chúng ta có ưu đãi gì khác hay ? ( 0 v 0 )

      [Amocixillin]: (* v *) Cậu tiếp tục ở trong nhóm chúng ta chính là ưu đãi đó.

      [An thần hoàn]: ( 0 v 0 ) ?? Hả?

      [Amocixillin]: Đến đây đến đây, trong YY tôi chỉ là acc áo vàng nên làm gì được, trong nhóm tôi ngược lại có thể làm chủ cho cậu làm quản lý.

      [An thần hoàn]: , cần đâu!!

      Nhưng mà Amocixillin tiếng, cước đá ông xã thân Penixilin của mình từ ngai vàng quản lý đá xuống, đưa An Hân lên.

      An Hân nhất thời được sủng mà kinh sợ, vội vàng .

      [An thần hoàn]: Hôm nay Bạch Dược đại nhân có phải cái gì hay ? Kỳ đều là công lao của học trưởng, muốn cho cũng phải cho học trưởng trước!!

      [Amocixillin]: Tiểu Bạch gì cả, chỉ ca hội sinh nhật cậu ấy nhất định đến. Về chuyện quản lý viên, học trưởng của cậu tám phần chịu nhận, cho nên cậu và cậu ta cũng có gì khác nhau, cậu cứ an tâm mà nhận .

      Amocixillin nghĩ cũng cần nghĩ, Tiểu Bạch vốn núp kỹ đến mức ngay cả nhóm chính thức còn gia nhập huống chi là đến nhóm fan tự phát làm quản lý, hơn nữa là đăng ký acc núp gia nhập nhóm lại càng có khả năng đồng ý làm quản lý viên. Chẳng qua chỉ cần giữ chân phu nhân sama nhà Tiểu Bạch lại, còn phải lo lắng ta bỏ chạy sao ~( ̄ v  ̄) Ha ha ha ha ~~~

      Chức quản lý của An Hân lần này làm đến hiểu ra sao, nhưng ngẫm lại cũng thấy Liễu Quý Bạch khẳng định muốn làm quản lý, đây là quản lý cho nhóm fan của Bạch Dược, vì thế An Hân vui vẻ rạo rực nghĩ, đến lúc vào YY có phải cũng có thể xin áo vàng hay ? (≧▽≦) Đều là công lao của học trưởng!

      [An thần hoàn]: (# ̄▽ ̄#) Cám ơn nhóm chủ đại nhân ~

      Nghĩ đến ca hội sinh nhật của Bạch Dược, Amocixillin lại dặn dò.

      [Amocixillin]: Đúng rồi, sinh nhật của Tiểu Bạch bắt đầu lúc 8h, Tiểu An cậu trăm ngàn lần đừng tới muộn nha.

      [An thần hoàn]: À, được… Nhóm chúng ta có tiết mục gì ?

      [Amocixillin]: Xem như có, cậu nhất định phải đến đúng giờ, tốt nhất có thể đến trước chút.

      [An thần hoàn]: Được, bất quá chúng ta là tiết mục gì?

      [Amocixillin]: Đến lúc đó cậu biết…

      [An thần hoàn]: Ớ… Nhưng mà đến lúc đó tôi mới chuẩn bị có kịp ?

      [Amocixillin]: Kịp, cần chuẩn bị, cậu nhớ đến trước chút là được rồi.

      [An thần hoàn]: À, vậy được rồi, tôi nhất định đến trước! (╰_╯)╯

      Người trong nhóm đối với chuyện đổi quản lý viên cũng biểu ra phản ứng gì, mọi người đều biết Amocixillin và Penixilin vốn là người nhà, Penixilin nếu có ý kiến gì, người khác lại càng có ý kiến. Hơn nữa lúc này mọi người đều nhiệt liệt thảo luận về ca hội sinh nhật của Bạch Dược sắp tới, kịch sinh nhật của nhóm khi nào được phát, thiết kế áp phích cùng với tuyên truyền YS (*) là cái gì.

      (*) diễn đàn chuyên về kịch truyền thanh của các bạn Bông.

      An Hân kích động gia nhập thảo luận, nhưng khi cậu hỏi kịch làm xong hậu kỳ hay chưa, nếu xong rồi cậu muốn nghe thử, Amocixillin lại kiên quyết rằng vẫn chưa xong, người khác nghe cũng chỉ là nghe bản cũ mà thôi. Nhưng khi cậu muốn nghe bản cũ kia cũng được, Amocixillin lại bản cũ có vấn đề phải làm lại lần, là đợi làm xong hết rồi nhất định cho cậu đầu tiên. Mà người trong nhóm mặc dù có chút hiểu là kịch này có vấn đề chỗ nào, nhưng trùng hợp là lúc này cũng ai mở miệng hỏi, đợi đến lúc có người hỏi An Hân lại bởi vì nhận 2 cuộc gọi rồi chạy viết truyện, kết quả chuyện này liền cứ như vậy lừa dối cho qua.

      Hai cuộc điện thoại kia cái là Tôn Tiếu Vũ gọi tới, cái là Miêu Điều thúc, nội dung lại cùng chuyện, chính là ca hội sinh nhật của Bạch Dược 8h bắt đầu, trăm ngàn lần đừng đến muộn!

      An Hân lập tức cảm động, mọi người biết cậu thích Bạch Dược đại nhân cư nhiên còn đặc biệt gọi điện thoại cho cậu biết thời gian. 罒▽罒 Mọi người đều là người tốt!

      Chẳng qua, có chút khác biệt với cuộc gọi của Miêu Điều thúc chính là, Tôn Tiếu Vũ ngoại trừ về chuyện ca hội sinh nhật, còn nửa đùa nửa bảo An Hân phải trông chừng Liễu Quý Bạch cho tốt. Bởi vì trong công ty có người phụ nữ rất lợi hại, là con của Chu đổng gì đó, hình như xem trọng Liễu Quý Bạch.

      Tôn Tiếu Vũ kỳ hoàn toàn lo lắng Liễu Quý Bạch có gì với Chu Nhân Nhân, bất quá chỉ tức giận mấy ngày nay Liễu Quý Bạch vẫn luôn hiểu thế nào mà trả đũa cho nên mới như vậy. An Hân cũng biết tính cách thích hưu vượn của Tôn Tiếu Vũ, lúc này cũng để trong lòng, chỉ là dưới đáy lòng vẫn loáng thoáng có chút chút bất an.

      Buổi tối Liễu Quý Bạch thèm nhìn tới ám chỉ của Chu Nhân Nhâm, cũng để ý biểu tình khổ vật vã của Tôn Tiếu Vũ, trực tiếp giao ta cho Tôn Tiếu Vũ, còn trốn về trước. Về đến nhà, An Hân làm sẵn bàn thức ăn, còn ở trong phòng bếp xào rau đến nồi sạn tung bay. Nghe được thanh Liễu Quý Bạch trở về, cậu liền cầm theo cái sạn chạy ra cửa nghênh đón.

      “Hoan nghênh về nhà ~~” (*^▽ ^*)

      Liễu Quý Bạch ngày mỏi mệt nhìn thấy An Hân trong nháy mắt liền cảm thấy mất sạch, cởi giày ra cúi người đưa mặt tới, cư nhiên bình tĩnh : “Hôn cái.” (# ̄ _  ̄#)

      An Hân ngại ngùng đỏ mặt, kiễng chân chồm tới. (# ̄ 3  ̄#) Muah~

      ngoan, nhanh vào trong xem thức ăn, ngửi thấy mùi khét.” Liễu Quý Bạch .

      An Hân la to tiếng lập tức chạy vào phòng bếp, ra sức xào xào xào…

      Liễu Quý Bạch cởi áo khoác đặt sôpha, vừa xắn tay áo sơmi vừa : “ rửa tay xong vào hỗ trợ em.”

      cần, cần, ngồi , lập tức xong rồi!” An Hân ở trong phòng bếp kêu lên.

      Tuy rằng An Hân cho, nhưng Liễu Quý Bạch vẫn đến hỗ trợ, lúc ăn cơm, An Hân vẫn nhịn được mở miệng hỏi: “Học trưởng, … từ khi nào … Từ khi nào thích đàn ông vậy? Em là , khi nào phát mình là đồng tính?”

      “Từ sau khi phát ra em đó.” Liễu Quý Bạch bình tĩnh ra lời thổ lộ, chẳng qua biểu tình của bình tĩnh, nhưng ánh mắt và ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.

      An Hân lập tức đỏ mặt, vẫn nhất quyết tha hỏi: “Vậy… Vậy trước kia sao?”

      “Trước kia?” Liễu Quý Bạch nghĩ nghĩ, “Trước đó có lẽ phải, đến tận lúc đó cũng nghĩ tới mình thích đàn ông.”

      “À.” An Hân cúi đầu yên lặng và ngụm cơm, cũng phải, học trưởng vẫn luôn được hoan nghênh, lúc học đại học còn nghe có rất nhiều nữ sinh theo đuổi ấy nữa mà.

      “Chỉ là hình như cũng chưa từng thích phụ nữ.” Liễu Quý Bạch xong, lại cười rộ lên với An Hân, “Cẩn thận nghĩ lại, em hẳn là mối tình đầu của .”

      ⊙o⊙ An Hân lập tức ngẩng đầu nhìn Liễu Quý Bạch, lại thèn thùng : “Học, học trưởng cũng là mối tình đầu của em!!”

      “Trước đây muốn hỏi, ngày hôm đó em với , từ rất nhiều năm trước thích rồi?” Liễu Quý Bạch lại cươid rộ lên, nhéo nhéo mặt An Hân: “ phải là, từ lúc ôm em đến phòng y tế em liền rồi đó chứ?”

      Mặt An Hân đỏ bừng, thẹn thùng : “Hình như trước đó có chút thích học trưởng rồi… Chỉ là em dám thừa nhận, sau đó liền… càng thể vãn hồi.”

      “Đáng tiếc khi đó lại phát .” Liễu Quý Bạch có chút tiếc hận , “Em cũng chịu cho biết.”

      “Em dám, nếu như bị ghét em thể theo nữa…” Ánh mắt An Hân ảm đạm, “Sau đó, em lại kết giao với người khác, lúc bắt đầu xác thực cũng từng thích ta… Thực xin lỗi…”

      “Có cái gì phải xin lỗi chứ, tại phải em lại , cùng chỗ với sao? Là ý trời đó, cuối cùng em vẫn là người của thôi.” Liễu Quý Bạch nâng đầu An Hân lên : “Khi đó phải với em sao, khẳng định người thuộc về em ở phía trước chờ em? Hóa ra người chờ đợi em chính là , ta chỉ là tại thời điểm trước khi em đến được với cùng với em đoạn mà thôi. để em phải mình độc mà , kỳ hẳn phải nên cám ơn ta mới đúng.”

      “Học trưởng…” QAQ An Hân lập tức bị cảm động, Liễu Quý Bạch chỉ trách cậu từng thích người khác, còn bao dung cậu như vậy.

      “Trong điện thoại phải em gọi là Quý Bạch sao? Cứ gọi như vậy .”

      “Qúy… Quý Bạch…” p(>///////<)q

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch hài lòng, ngừng gắp thức ăn cho An Hân.

      Chẳng qua lời này tuy là như vậy, nhưng nghĩ đến người kia kết giao rồi cùng chỗ với An Hân nhiều năm như vậy liền ghen tị, năm đó sau sớm chút thích An Hân, sau đó trực tiếp bắt cậu chứ?

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /64/. Ra mắt cha vợ (Thượng)

      “Đúng rồi, ngày mai là thứ bảy, có phải tăng ca ?” An Hân hỏi.

      cần, thời gian bận rộn nhất qua rồi.”

      An Hân vừa nghe liền cao hứng: “Vậy cùng em về nhà ba mẹ em chuyến nhé, trà cũng chuẩn bị xong rồi, đường lại mua thêm vài ký hoa quả mang cùng về luôn là được.” 罒▽罒

      “Được.” Liễu Quý Bạch xoa xoa đầu An Hân, lễ vật cũng chuẩn bị sẵn rồi, thầm hạ quyết tâm: =,.= Lần đầu tiên gặp mặt rất quan trọng, ngày mai nhất định phải biểu tốt.

      Mà sáng sớm ngày hôm sau khi hai người vừa chạy thể dục về, An Hân ngoài ý muộn nhận được điện thoại của Đinh Mão.

      An Hân vui vẻ nhận điện thoại: “Mão Mão?!”

      “Dọn nhiều ngày như vậy cũng biết gọi điện thoại cho tớ, aizz…” Đinh Mão ra vẻ bi ai thở dài hơi.

      An Hân áy náy, vội vàng nhận sai: “ xin lỗi, tớ…” ~_~

      trọng điểm.” Đinh Mão hơi cắt ngang lời An Hân , hưng phấn hỏi: “Cậu câu dẫn được vị học trưởng kia của cậu chưa?”

      “Hả?!” An Hân bị câu hỏi trắng trợn của cậu ta kích thích đến mi mắt nhảy dựng, ấp úng giải thích : “Tớ, tớ có câu…”

      “Ngốc muốn chết!” Đinh Mão vừa nghe thay bọn họ sốt ruột: “Cậu rang thích ta…”

      An Hân bị Đinh Mão phen khinh bỉ, muốn cướp lời bản thân ràng có ngốc. (.0ˇ_ˇ0.) Bọn họ cùng chỗ rồi.

      “Tớ…”

      “Tớ với cậu, vị học trưởng kia của cậu ràng thích cậu, cậu đừng có quanh co lòng vòng với tớ rồi dám ra chứ.” Nhưng Đinh Mão hoàn toàn bị ảnh hưởng, ngôn ngữ tràn đầy chỉ trích An Hân nên thân, “Trước đây cậu vì con rối đồ chơi của tớ, liên tục mấy tháng liền liều mạng lấy lòng tớ nhưng lại chịu cậu muốn con rối kia. Cậu làm sao tớ biết cậu muốn con rối kia chứ? Sau đó tớ đánh nhau với người khác trong nhà trẻ, cậu chạy đến giúp tớ lại ngu ngốc đến mức bị té lăn xuống cầu thang, nếu vì vậy, cậu định khi nào mới chịu hả?”

      Bị nhắc đến tích xấu hổ năm đó, An Hân quả thực muốn đào cái động mà chui xuống trốn, hơn nữa mỗi lần Đinh Mão đều thuận tiện cười nhạo cậu chân ngắn trận mới chịu. Cậu lập tức giải thích còn thuận tiện trách móc: “Tớ chạy tới phải vì con rối đồ chơi kia, hơn nữa là vì đất có nước tớ mới bị trợt lăn xuống, phải bởi vì tớ chân ngắn!!” (.0ˇ_ˇ0.)

      “Hôm nay tớ đâu có cậu chân ngắn, cậu tự mình đó, xem ra quả nhiên chân ngắn mới là chân tướng .” Đinh Mão nhàn nhã .

      (。 皿 。) “ phải!” An Hân tức giận kêu lên.

      Liễu Quý Bạch mới từ trong phòng ra bị cậu kêu lên tiếng khiến cho sửng sốt chút: “Làm sao vậy?”

      có gì.” An Hân vừa thấy Liễu Quý Bạch, bao nhiêu lông vừa xù lên lập tức xẹp xuống, cậu che di động : “Mão Mão gọi điện thoại cho em…”

      Ấn tượng của Liễu Quý Bạch đối với Đinh Mão cũng tệ lắm, giơ tay xoa xoa đầu An Hân : “Vậy hai người chuyện tiếp , tắm .”

      “Vâng.” (*^__^*)

      Liễu Quý Bạch vừa , An Hân mới đặt điện thoại lên bên tai, Đinh Mão vẫn oang oang : “Cho nên , từ biểu ngày hôm đó, ta tuyệt đối có ý với cậu. Cậu nếu ngại ngùng thổ lộ với người ta, vậy cởi sạch từ trong ra ngoài, tắm rửa sạch lựa cơ hội trèo lên giường của ta, ta nếu nấu cho gạo sống thành cơm chín vậy phải đàn ông rồi.”

      “Cậu cái gì…” Cái giờ cởi sạch?! An Hân kinh ngạc cắt ngang giọng Đinh Mão cười ha ha.

      (。= 口 =。)

      Đinh Mão hiếu kỳ hỏi cậu: “Đúng rồi, học trưởng của cậu làm gì?”

      “Hả?” An Hân vẫn có chút theo kịp tiết tấu, ngơ ngác trả lời: “Tổng giám đốc của Bích Lạc Thiên …”

      “Đây là cao phú soái trong truyền thuyết nha, hơn xa cái tên đàn ông phát xuân chân ngắn kia!” Đinh Mão kinh ngạc, thuận tiện tán tưởng câu.

      Ngụy Hào kỳ cũng cao hơn 1m7, nhưng cao bằng Liễu Quý Bạch, bất quá vẫn cao hơn so với An Hân…

      Mà An Hân lại nghe đến hai chữ ‘chân ngắn’, nhất thời lệ tuôn: “Ngụy Hào còn cao hơn tớ…” QAQ

      “Cậu loại tiểu nhược thụ này cần quá cao.” Đinh Mão chém đinh chặt sắt .

      An Hân lại lệ tuôn: “Tớ phải tiểu nhược thụ…”

      “Làm ‘bạch phú mỹ’ cậu có hy vọng rồi đó, cho nên nhất định thể buông tha cơ hội, phải kích mà đẩy ngã học trưởng nhà cậu.” Đinh Mão mới lười cùng cậu dây dưa vấn đề này, tiếp tục phân tích, “Chậc chậc, tốt nhất là tập kích ban đêm . Đêm tối trăng, thời điểm tốt nhất để phạm tội! ta phải làm, vậy bình thường đều là cậu nấu cơm phải , nếu như có xuân dược bỏ vào trong cơm của ta, như vậy liền vạn vô nhất thất! Nhân dịp trời tối bò lên giường ta, ta cái gì cũng nhìn ràng, sau đó liền… Ha ha ha…” ( ̄▽ ̄)

      An Hân xấu hổ, có đèn ràng là cậu nhìn mới đúng hơn, hơn nữa bọn họ ngủ cùng nhau rồi… p(>\\\\\\>)q Chẳng qua chuyện này kiên quyết thể ! Chỉ cần cho cậu ấy biết mình thổ lộ được rồi…

      “Mão Mão, kỳ chúng ta…”

      “A, tớ quên mất, cậu có bệnh quáng gà.” Đinh Mão lại tự mình rối rắm: “Đúng rồi, cậu mua đèn pin , lúc tập kích trăm ngàn lần thể bật đèn, bằng lỡ như bị phát xấu hổ chết luôn. Vầy , cậu ở bên ngoài trước cởi sạch quần áo ra, sau đó cầm đèn pin chạy vào, tìm được giường liền nhanh chóng tắt tèn pin.”

      An Hân biết có thể gì, cậu cầm điện thoại vội vã khỏi phòng tắm thêm mấy bước. Thảo luận với người khác nửa đêm tập kích học trưởng gì đó…

      “Cậu là người trong giới, làm thế nào tự cậu phải ràng hơn…” Đinh Mão xong, lại cảm thấy thỏa đáng, lại tiếp tục đề nghị: “Nếu ta phản ứng, được cậu cưỡng X ta. Sau đó vỗ ngực chịu trách nhiệm với ta…”

      “Mão Mão! Chúng tớ cùng chỗ rồi.” An Hân thể tưởng tượng được bản thân cưỡng X Liễu Quý Bạch là cảm giác gì, xấu hổ đến mức cậu nghe nổi nữa, Đinh Mão người ngoài giới mà cũng dám như vậy.

      Đinh Mão kinh ngạc : “Cái gì?! Cậu tập kích thành công?!”

      có!” An Hân tức đến khó thở, “Chúng tớ chính là cùng chỗ! Ban này, chúng tớ tại kết giao!”

      “Thổ lộ? Cậu thổ lộ? Khó được lúc cậu có tiền đồ như vậy!” Đinh Mão hiếm hoi khích lệ An Hân.

      An Hân nhất thời xìu xuống, yếu ớt : “ ấy trước… Chẳng qua sau đó tớ cũng !”

      = =

      “Tớ biết ngay mà, có khả năng trông cậy vào cậu. Chẳng qua cao phú soái nhà cậu ngược lại tệ, gan dạ lại hiểu biết. Lại , người vĩ đại như vậy lại thích phụ nữ mà thích cậu, Tiểu Hân cậu cũng giỏi lắm.” Đinh Mão , “Chẳng qua, cái loại chân ngắn như Ngụy Hào còn bởi vì mấy đồng tiền mà bị nhiều người dòm ngó như vậy, cao phú soái nhà cậu khẳng định nhiều người mơ ước, cậu phải giữ cho kỹ, trăm ngàn lần đừng để bị người ta đoạt .”

      ấy tên Liễu Quý Bạch, cậu đừng đặt biệt danh lung tung cho ấy.” An Hân sửa lại, cậu cứ cảm thấy cao phú soái cũng phải từ ngữ tốt lành, hơn nữa vừa kêu lên như vậy, đột nhiên có cảm giác nguy cơ đập vào mặt mà đến, tựa như đột nhiên nhiều nhiều người cạnh tranh với mình vậy.

      “Hả? Cao phú soái là từ ca ngợi đó, năm đó tớ gọi Ngụy Hào là nam phát xuân cậu cũng chỉ bảo tớ tìm từ dễ nghe hơn thôi mà.” Đinh Mão , “Chậc chậc, xem ra cậu đối với cao phú soái nhà cậu giống nha ~”

      An Hân do dự chút, vẫn quyết định cho Đinh Mão: “Đúng rồi, ngày hôm đó tớ về nhà nhìn thấy Ngụy Hào…”

      “Cái gì?! ta tìm được cậu?”

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch còn tắm, bất quá An Hân vẫ cầm thoại ra ban công.

      ta gì với cậu?”

      “Cũng gì, chỉ là giải thích với tớ ta sở khanh là vì muốn đoạt được hợp đồng hợp tác với Tụ Thạch Lệ, ba của tên Hà Nhiên kia là đổng của Tụ Thạch Lệ…”

      Đinh Mão giận có chỗ trút: “Phắc! Cậu nghe ta ! Ngụy thị là nhà xuất bản lớn như thế nào chứ, dựa vào thực lực cũng phải có hy vọng, nếu phải ta xem trọng tên nhóc kia, có thể câu tam đáp tứ hả? ta là ai chứ, là tên nam phát xuân triệt triệt để để! Tiểu Hân cậu đừng có ngu ngốc mà tin tưởng ta đó!”

      “Tớ tin ta, chỉ là ngày hôm đó ta ta biết nên làm như thế nào. Kết quả buổi tối hôm đó Ngụy thị liền hủy việc hợp tác với Tụ Thạch Lệ.” Thanh An Hân chuyện lại hơn chút, “Sau đó Tụ Thạch Lệ liền ký hợp đồng với Bích Lạc Thiên .”

      “Tớ nhớ cậu vừa mới cao phú soái nhà cậu… Học trưởng là người của Bích Lạc Thiên ?”

      “Ừm.” An Hân xác định , “Cậu Ngụy Hào ta muốn làm gì?”

      “Để ý ta làm cái gì! Đây chính là báo ứng, ha ha ha! là tin tức tốt, ta nếu dám gọi điện thoại cho tớ nữa, xem tớ có cười nhạo chết ta !” Đinh Mão vừa cẩn thận ra miệng.

      ta gọi điện thoại cho cậu?”

      “A… Việc này quan trọng! ta chỉ là tùy tiện gọi điện thoại cho tớ hỏi về dãy sớ mới của cậu, tớ cho ta biết.” Đinh Mão nhàng bâng quơ , sau đó lập tức thay đổi đề tài, “Tiểu Hân à, cậu biết tại quan trọng nhất là cái gì ?”

      “Cái gì?”

      “Học trưởng của cậu đó!” Đinh Mão , “Thấy bộ dáng ra sức như vậy của tên nam phát xuân, hợp đồng với Tụ Thạch Lệ hẳn là rất quan trọng phải , tại bọn họ ký với Bích Lạc Thiên , học trưởng của cậu có phải rất cao hứng hay ?”

      “Ừm, đúng vậy.”

      “Chuyện quan trọng như vậy, cậu hẳn phải tặng quà chúc mừng ấy mới đúng!” Đinh Mão dạy dỗ , “Như vậy ấy nhất định càng vui vẻ, hai người càng có thể tiến thêm bước!”

      (╰_╯)╯ An Hân lập tức tiếp nhận: “Có đạo lý! Hôm nay vừa lúc phải ra ngoài, tớ hỏi ấy xem muốn cái gì.”

      “Ngu ngốc! Cậu á ngốc muốn chết!” Đinh Mão chỉ tiết rèn sắt thành thép kêu lên, “Tặng chính cậu ấy! Gói mình lại rồi tặng chính mình !!”

      “Tớ… Tới?!” An Hân lập tức đỏ hồng từ mặt đến tận cổ, thẹn quá thành giận : “ hưu vượn, hưu vượn!!” p(>\\\\\<)q

      An Hân nhảy dựng lên muốn cúp điện thoại, Đinh Mão vội vàng trấn an cậu, An Hân tức giận quở trách Đinh Mão chuyện lựa lời này nọ, cuối cùng còn tức giận phì phì nguyền rủa Đinh Mão còn lung tung nữa nhất định bị đau bụng ‘ải chỉa’ đến mức mông cũng đau.

      đến mông đau, Đinh Mão đột nhiên dừng lại chút, sau đó quyết đoán thu liễm thái độ, dám trêu chọc An Hân nữa. Lần này cậu ta gọi điện đến lỳ cũng có chính , “Tiểu Hân, tớ với cậu chuyện này, cậu đừng giận tớ nha…”

      “Chuyện gì?” (.0ˇ_ˇ0.)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :