1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Dỗ Đại Thần – Lâm Tịch Ẩn (79c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /55/. Nguy cơ.

      Liễu Quý Bạch sửng sốt, đáp: “ có, chỉ là cuộc gọi báo cáo mà thôi.”

      “Chỉ đùa chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy chứ.” Chu Nhân Nhân cười rộ lên, “Em với Tiểu Vũ từ quen biết, chỉ là lúc em vào đại học liền đến châu Âu du học, năm nay mới trở về, biết trước đó Tiểu Vũ có từng nhắc gì tới em hay ?”

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch đơn giản đáp tiếng, ra xấu hổ, nhưng mà Tôn Tiếu Vũ hẳn là chưa từng , dù sao cũng có ấn tượng.

      Cho dù Liễu Quý Bạch hề đối với mình nhiệt tình giống như những người khác, Chu Nhân Nhân vẫn thấy vọng, cười hào phóng : “Ba em vốn muốn mượn thời điểm cùng nhau ăn cơm giới thiệu cho em và người của Bích Lạc Thiên quen biết, nhưng ngờ trong nhà xuất bản lại có việc gấp, trước rồi.”

      “Xin lỗi.” Việc này Liễu Quý Bạch ngược lại nhớ , lần đó Chu đổng sợ mời cơm vốn muốn , nhưng bởi vì xã giao lịch nên vẫn phải chuyến, kết quả rồi mới phát những người trong nhà xuất bản được mời đều là đàn ông tầm độ tuổi kết hôn, đây căn bản là buổi xem mắt của Chu Nhân Nhân. Liễu Quý Bạch cảm thấy hứng thú, thế này mới tìm cơ hội liền chuồn mất. Trùng hợp là cũng chính hôm đó, cư nhiên đụng mặt An Hân trong WC. (xem lại chương đầu :3)

      tại chính chủ người ta chạy đến trước mặt hỏi, trong lòng mọi người đều biết ràng, cũng muốn giải thích nhiều làm gì.

      Chu Nhân Nhân cười cười, : “Nhà xuất bản đúng là thời điểm phát triển, em có thể hiểu, hơn nữa sớm nghe Tiểu Vũ là người làm việc vô cùng nghiêm túc, lại còn tràn ngập nhiệt tình.”

      Chu Nhân Nhân thực uyển chuyển, nếu Tôn Tiếu Vũ , đoán cũng cần đoán, nhất định là người công tác cuồng muốn sống.

      “Tàm tạm, lúc nhà xuất bản vừa mới khởi nghiệp luôn tương đối khó khăn, tăng ca cũng nhiều hơn chút mà thôi.” Trò chuyện nửa ngày cũng nghe ra Chu Nhân Nhân tới để làm gì, Liễu Quý Bạch tuy rằng ngoài mặt có gì, nhưng trong lòng bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn.

      Bất quá lại, cùng là danh môn, mà Tôn Tiếu Vũ lại được nuôi thành tính tình cà lơ phất phơ, mà Chu Nhân Nhân này lại trầm ổn hoàn toàn khác biệt, giơ tay nhấc chân, ngay cả thanh chuyện đều mang theo cỗ quý khí trời sinh. Liễu Quý Bạch mục đích của , nghĩ bản thân có nên gọi Tôn Tiếu Vũ đến đây hay .

      Chu Nhân Nhân tựa hồ cũng tìm thấy đề tài gì có thể chuyện phiếm, dứt khoát ý đồ đến đây: “Nghe Bích Lạc Thiên và Tụ Thạch Lệ sắp ký hợp đồng hợp tác, ba em tài vụ của công ty vẫn thiếu người, sau khi hợp tác tình càng nhiều, cho nên bảo em đến đây giúp đỡ chút.”

      Năm đó lúc Bích Lạc Thiên vừa thành lập vẫn là nhà xuất bản vô cùng vô cùng , toàn bộ đều dựa vào nhà Tôn Tiếu Vũ bỏ vốn mới dần dần tốt lên. Chu gia giàu có quyền lực lại là thế giao với nhà Tôn Tiếu Vũ, cũng biết Tôn phụ thuyết phục Chu gia đầu tư như thế nào, dù sao chính là Chu gia biến thành đại cổ đông, hơn nữa Bích Lạc Thiên từng bước phát triển an toàn cũng thoát khỏi liên lạc quan hệ của Chu đổng . Chu Nhân Nhân là con độc nhất của Chu gia, nghe sau khi tốt nghiệp hệ tài chính của trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài liền trực tiếp về tiếp nhận công ty con của Chu gia, phụ trách bộ phận truyền thông nước ngoài, vốn nghĩ lần này về nước là muốn tiếp nhận việc làm ăn của Chu gia, ngờ Chu đổng cư nhiên đưa đến Bích Lạc Thiên ?

      Trong lòng Liễu Quý Bạch căng thẳng, Chu gia đây là muốn có hành động sao. Chẳng lẽ Chu gia rốt cục hài lòng với giới truyền thông, muốn dùng Bích Lạc Thiên làm bàn đạp chính thức tiến thân vào giới xuất bản sao? biết trong buổi xem mắt lần trước, Chu đại tiểu thư xem trọng ai… Bộ trưởng tài vụ lần trước cũng có

      “Vậy về sau mọi người chính là đồng nghiệp, phòng tài vụ quả thiếu người, lần này hợp tác là do Tôn Tiếu Vũ và tôi cùng nhau phụ trách, nhưng quy tắc chi tiết chủ yếu vẫn là do cậu ấy phân tích và quy định, bằng chúng ta thảo luận với cậu ấy chút?” Liễu Quý Bạch đứng dậy, giơ tay ra hiệu/ Mà lúc này, phải đánh giá lại lần mức độ có thể tin tưởng của Tôn Tiếu Vũ.

      Cũng phải cảm ơn gương mặt có bao nhiêu biểu tình kia của Liễu Quý Bạch, tuy rằng khiến trong lúc giao thiệp xã giao này nọ vẫn luôn có vẻ khó có thể thân cận, bất quá trong những thời điểm như thế này lại có ưu điểm rất lớn, ít nhất ngay cả Chu Nhân Nhân cũng nhìn ra lúc đứng dậy, rốt cục trong lòng nghĩ như thế nào.

      “Được.”

      Liễu Quý Bạch sớm nghĩ tới việc bản thân có bối cảnh hiển hách về sau nhất định có chút khó khăn, chỉ ngờ tới nhanh như vậy, chẳng qua vội vàng phân tích tình huống trước mắt, lại chú ý tới Chu Nhân Nhân bởi vì nhìn ra suy nghĩ của , ngược lại càng thêm thưởng thức hơn.

      Chu Nhân Nhân là đến giúp phòng tài vụ tay, nhưng dù sao cũng là người học chuyên ngành tài chính, trong hợp đồng hợp tác với Tụ Thạch Lệ, ngược lại còn đưa ra ít đề nghị rất hữu ích, khiến Liễu Quý Bạch và Tôn Tiếu Vũ đều nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

      Chẳng qua mọi việc vừa xong sai biệt lắm, Chu Nhân Nhân ngay cả lời ám chỉ muốn cùng nhau ăn bữa cơm còn chưa kịp ra, Liễu Quý Bạch thoái thác có việc phải .

      =,.= Ai đó có lệnh bảo sớm chút về nhà ~

      Lúc Liễu Quý Bạch về đến nhà, An Hân ở trong phòng bếp nấu thức ăn, nghe được tiếng mở cửa, cậu vui vẻ đến nhảy dựng lên, chạy đến cửa liền bổ nhào vào người Liễu Quý Bạch: “Tan tầm rồi?” 罒▽罒

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch nhéo nhéo mặt cậu, nhịn được nghĩ, An Hân quả thực tựa như động vật giữ nhà, chỉ là lời này dám ra, nếu An Hân nhất định xù lông.

      “Chủ nhật còn phải tăng ca cả ngày, vất vả rồi ~~” An Hân nhu thuận , “ nghỉ ngơi chút, cơm sắp xong rồi.”

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch , “Sáng nay có hội nghị khẩn cấp, về sau hướng phát triển của Bích Lạc Thiên gia tăng thêm trọng điểm khác, cho nên hôm qua mới nhất định bảo đến.”

      “Vâng.” An Hân mới để ý mấy việc này, nửa đêm Liễu Quý Bạch gấp gáp trở về cùng đặc biệt chạy đến chen chúc ngủ cùng cậu, cậu rất thỏa mãn.

      Sáng sớm thứ Hai Liễu Quý Bạch liền chạy đến công ty, việc ký hợp đồng vô cùng thuận lợi. Lần này hợp tác Tụ Thạch Lệ đột nhiên thay đổi muốn cùng hợp tác với Bích Lạc Thiên , toàn bộ điều kiện quy tắt chi tiết trước đó Tôn Tiếu Vũ với bọn họ đều được chấp nhận, Bích Lạc Thiên cũng thấy tốt liền dừng, chỉ thăng thêm ít lợi ích , đối với Tụ Thạch Lệ mà cũng thiệt thòi gì.

      Chẳng qua, sau khi ký hợp đồng, ông chủ của hai bên cùng nhau đến nhà hàng dùng cơm, lúc này Liễu Quý Bạch ngược lại từ trong miệng đối phương biết được chút tin tức của Ngụy thị. Ban đầu vốn cũng đưa ra những điều kiện có lực hấp dẫn như Bích Lạc Thiên , nhưng suy xét đến việc Ngụy thị càng có thực lực hơn, cho nên Tụ Thạch Lệ có tương đối do dự, cuối cùng do Hà đổng giải quyết dứt khoát chọn Ngụy thị, nhưng đến cuối cùng hình như Ngụy thị lại đột nhiên đưa ra cầu mới, cho nên Hà đổng cũng thay đổi chủ ý, lại lựa chọn Bích Lạc Thiên .

      cần phải , Liễu Quý Bạch dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được nhất định là Ngụy Hào làm cái gì.(#╰_╯)Cho dù ta có chia tay với Hà Nhiên thế nào, mơ tưởng đến gần An Hân bước nữa!

      Cái gọi là người Trung Quốc đều bàn việc làm ăn bàn cơm, lúc này việc hợp tác chốt lại tạm thời bằng việc ăn bữa cơm trưa, đợi sau khi hợp tác có chút kết quả, mới có thể chính thức tổ chức bữa tiệc khánh công. Chẳng qua chỉ là bữa cơm trưa, ngược lại cũng tương đối đơn giản, hơn nữa Tôn Tiếu Vũ thạo việc ăn , cụng ly hai ba lần, giao tình càng thêm tốt. Liễu Quý Bạch ngẩn người suy nghĩ, ngồi ngơ ra uống, Tôn Tiếu Vũ hợp tác với nhiều năm như vậy, cho nên cũng cố ý cản rượu giúp .

      Đợi ăn cơm xong, Liễu Quý Bạch đưa Tôn Tiếu Vũ về nhà, bản thân cũng lười đến công ty ngồi, lái xe vòng lại chạy trở về nhà tìm An Hân.

      An Hân ở trong phòng gõ bàn phím vang lạch cạch lạch cạch, Liễu Quý Bạch trở về cậu vội vàng chào hỏi tiếng rồi lại liều mạng ngồi viết truyện. Mãi đến khi viết hết những ý tưởng trong đầu rồi, An Hân mới thở ra hơi, chạy đến phòng khách ngồi xuống bên cạnh Liễu Quý Bạch.

      “Hôm nay sao lại tan tầm sớm như vậy?”

      “Buổi sáng ký hợp đồng, buổi chiều tự do hoạt động.” Liễu Quý Bạch ngồi nghỉ ngơi sôpha được lúc, “Em ngày hôm qua muốn mua chút ‘đặc sản’ về, hôm nay ?”

      Hai mắt An Hân sáng lên, cao hứng đáp: “Được đó!”

      Liễu Quý Bạch cũng hay uống trà, năm đó lúc mở công ty bởi vì liên lạc quan hệ, quà tặng này nọ dùng trà cũng là lựa chọn tốt, cho nên rất quen thuộc với trà thị. An Hân cẩn thận kiểm tra giá tiền, lại nghiêm mặt cần Liễu Quý Bạch giúp cậu trả tiền. Liễu Quý Bạch hết cách với cậu, trước đám đông cũng thể làm gì.

      Ra ngoài chuyến, cũng thể chỉ mua mỗi trà, bánh ngọt kẹo ngọt này nọ, hơn nữa thuận tiện mua chút hoa qua và thức ăn vặt, đồ linh tinh cũng mua ít.

      An Hân từng cho Liễu Quý Bạch biết mình comeout nhiều năm, cảm thấy trong nhà cậu hẳn là đều biết rồi. Tuy rằng hai người bọn họ vừa mới chính thức kết giao bao lâu, muốn gặp gia trưởng có chút gấp gáp, nhưng mà tại là cơ hội tốt, Liễu Quý Bạch căn nhắc hẳn phải nên bắt lấy cơ hội này, xây dựng trụ cột chắc, vì thế hợp thời mở miệng đề nghị với An Hân: “Dù sao cũng phải về nhà chuyến, bằng mua chút thực phẩm chế biến sẵn?”

      “Thực phẩm chế biến sẵn?” Biểu tình An Hân ảm đạm xuống, “Vẫn là thôi , mấy thứ có thể đặt mặt đất vẫn tốt hơn.”

      “Vì sao?”

      An Hân thở dài dài: “Lần trước em trở về, mẹ em còn cầm dao rượt theo, kết quả em vừa chạy mớ túi xách trong tay cũng bị rách, chỉ bị rách túi đựng vịt nướng, còn rách luôn túi đựng rượu gạo, khiến cho em thân đều là rượu và xì dầu.”

      “…”

      “Lần sau em để mớ đồ này để ngoài cửa, ấn chuông cửa xong liền chạy ra xa chút, vừa an toàn lại vừa đảm bảo mọi thứ được đưa đến!” (╰_╯)╯

      “Em sợ bọn họ ném ở cửa nhận?” Liễu Quý Bạch gì, nhắc nhở cậu.

      An Hân lại tin tưởng tràn đầy : “Ba mẹ em em hiểu lắm, tiêu tiền mua đồ chỉ cần em chạy trốn trước, bọn họ nhất định lãng phí. Ngày đó sau khi em chạy có lén quay trở lại kiểm tra, em thấy mẹ em đứng ngoài hàng hiên nhìn nửa ngày, thấy em trở về mới xách mớ hoa quả em mua cho bọn họ vào nhà.”

      “…” Liễu Quý Bạch bỗng nhiên cảm thấy, mình có chút hiểu được vì sao An Hân trưởng thành lai jcos tính cách đáng như vậy, toàn gia bọn họ chừng kỳ cũng khác biệt gì nhau. Liễu Quý Bạch buồn cười lắc đầu, mở miệng : “ có thể… Cùng em trở về sao?”

      “Hả?” An Hân thể tin được dừng bước quay đầu lại nhìn, nguyện ý cùng cậu trở về? An Hân cảm động ánh mắt rưng rưng nhìn Liễu Quý Bạch, “Học trưởng…”

      “Được ?” Liễu Quý Bạch chân thành hỏi lại lần.

      “Vâng!” QAQ

      Nếu xác định có thể theo An Hân về nhà, Liễu Quý Bạch liền cân nhắc bản thân cũng nên mua chút gì đó làm quà gặp mặt, vì thế hai người lại đến tận chạng vạng, sau khi để hết đồ đạc lên xe liền quyết định tìm chỗ gần đó ăn cơm, đỡ phải trở về còn phải vất vả nấu nướng.

      Lúc này đúng thời điểm náo nhiệt, con phố này cũng phồn hoa, lúc này lại là giờ tan tầm, người đến ăn ngồi kín hết chỗ, An Hân và Liễu Quý Bạch chỉ có thể dọc theo con phố tìm chỗ tương đối hẻo lánh chấp nhận ngồi xuống ăn cơm.

      Liễu Quý Bạch đối với việc ăn uống cái gì quá để ý, mà An Hân lại thích thịt, những cái khác quá kén chọn. Nếu nhắc đến thịt, An Hân vẫn có chút cảm giác 囧, từ trước cậu thích ăn thịt, gặp lại Liễu Quý Bạch cậu cũng trực tiếp thẳng thắn bản thân thích ăn thịt. Nhưng mà tại hai người xác định quan hệ, An Hân nhìn bốn món mặn món canh bàn, sau vai lần liên tiếp vươn đũa, đột nhiên ngượng ngùng.

      (。0ˇ_ˇ0。) Cậu có chút lo lắng, bộ dáng của mình có phải quá thô lỗ hay ? người phân tiền cũng có, bữa cơm này khẳng định là học trưởng trả tiền, học trưởng có thể cảm thấy mình ăn quá nhiều hay … Còn chuyên chọn thịt ăn gì đó…

      QAQ Lỡ như bị ghét bỏ vì khó nuôi gì đó sao…

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /56/. Ấm áp

      Trước đây An Hân và Liễu Quý Bạch ăn cơm đều rất tự nhiên, chưa từng lo lắng bản thân ăn thịt quá nhiều dọa đến Liễu Quý Bạch, ngược lại sau khi hai người xác định quan hệ, An Hân đột nhiên cảm thấy bản thân ở nhà của Liễu Quý Bạch, càng thể biết xấu hổ mà chiếm tiện nghi của Liễu Quý Bạch.

      Liễu Quý Bạch ngược lại ăn rất tùy ý, An Hân hơi hơi cúi đầu, xoay chuyển tròng mắt nhìn lén , bỗng nhiên phát tướng ăn của Liễu Quý Bạch rất có khí chất, cổ nhân có câu ‘Thực bất ngôn vi lễ’, nhiều lắm, cơ bản đều lắng nghe mình lải nhải đủ chuyện. Mình trái lại, An Hân đột nhiên xấu hổ vô cùng.

      p(>////////<)p chỉ nhiều lời vô nghĩa, hơn nữa còn vừa vừa ngừng nhét thịt vào miệng…

      An Hân yên lặng chuyển đôi đũa vòng bán kính nho từ phía đĩa chân giò kho tàu sang tô canh trứng rong biển bên cạnh… Vốn canh trứng rong biển chủ yếu là để ăn canh, cho nên rong biển và trứng kỳ cũng quá nhiều, An Hân vừa đưa đũa xuống, gắp lên cũng được bao nhiêu, chẳng qua An Hân cũng để ý nhiều như vậy, nhanh chóng rút đũa về trong chén của mình. Cúi đầu yên lặng ăn cơm, ánh mắt lại thường xuyên liếc về phía đĩa thịt và Liễu Quý Bạch bên cạnh. (。0 _ 0。)

      Liễu Quý Bạch bỗng nhiên phát bàn cơm đột nhiên im lặng kỳ lạ, quay đầu nhìn lại, An Hân chỉ ôm chén cơm trắng giương mắt nhìn thức ăn bàn. Liễu Quý Bạch có chỗ , mở miệng hỏi: “Thức ăn của tiệm này ngon à?”

      phải, phải.” An Hân cười gượng hai tiếng, giơ tay nhanh chóng gắp đũa rau hẹ xào thịt vào trong bát mình, lại vội vàng gắp miếng chân giò kho tàu cho Liễu Quý Bạch. ( ̄﹃  ̄)

      Liễu Quý Bạch thấy khi An Hân ăn thịt xào ra hẹ đều luôn ăn thịt trước, hơn nữa lúc ăn tới rau hẹ hai mắt đều nhìn chằm chằm đĩa thịt bàn. Liễu Quý Bạch càng cảm thấy kỳ quái, giơ tay đẩy đĩa chân giò kho tàu kia đến trước mặt An Hân, : “Thích ăn nhiều chút.”

      “Học, học trưởng ăn ! Kỳ em cũng phải… phải đặc biệt thích.” An Hân nuốt ngụm nước bọt, gian nan , vốn cậu thích ăn chân giò kho tàu, mà tại vì muốn lưu lại hình tượng tốt đẹp trước mặt học trưởng nên cố ý nhịn ăn, càng nhịn lại càng muốn ăn, so với trước đây càng muốn hơn.

      “Trước giờ phải em rất thích ăn sao?” Liễu Quý Bạch giơ đũa gắp cho An Hân khối chân giò.

      Trong lòng An Hân từ chối chút, hành động ngược lại chút cản trở, hai ba ngụm liền nuốt trọn khối chân giò, ngay cả chỉ quấn cũng nuốt luôn, cuối cùng cũng cảm thấy chỉ có con sâu tham ăn trong miệng được thỏa mãn, mà ngay cả tim cũng sảng khoái. Nhưng khi cậu vừa quay đầu nhìn liền phát Liễu Quý Bạch vẫn luôn nhìn mình, lập tức 囧 đến lập tức bỏ đũa xuống bỏ chạy luôn.

      “Học, học trưởng cũng ăn …” An Hân đẩy đĩa chân giò kho tàu đến trước mặt Liễu Quý Bạch.

      Liễu Quý Bạch lại : “Món này rất ngấy, em ăn .”

      “Em, em cũng thấy rất ngấy.” (#。0ˇ_ˇ0。#) An Hân đến vô cùng đành lòng, chân giò kho tàu của tiệm này ăn ngon cực kỳ! Vừa cho vào miệng lập tức tan ra, hương thơm quanh quẩn, hu huh u… Ăn ngon đến như vậy đó.

      “…” Liễu Quý Bạch có thể xác định tuyệt đối có chuyện kỳ quái, buông đũa nghiêm mặt : “Em làm sao vậy?”

      “Hả?” An Hân sửng sốt.

      “Bình thường ăn cơm em thích nhất là chân giò kho tàu, hôm nay là tiệm này làm thể ăn?”

      phải! Là… là…” Trong lòng An Hân đổi tới đổi lui, hoàn toàn nghĩ ra được lý do nào để giải thích.

      Liễu Quý Bạch cứ như vậy nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy bối rối, dự đoán được cậu có phản ứng như thế, chẳng lẽ bộ dáng của mình rất dữ sao? Liễu Quý Bạch vội vàng cong khóe miệng, hòa ái cười : “ thích đừng đừng ăn, ăn món thịt xào tương này, mùi vị tệ.”

      xong, Liễu Quý Bạch vươn tay nhấc đĩa chân giò kho tàu , đổi bằng đĩa thịt xào tương kia.

      An Hân thấy bộ dáng Liễu Quý Bạch nhân nhượng mình như thế, trong lòng có chút cảm động, yếu ớt : “Em thích ăn…”

      “Sao?” Liễu Quý Bạch có chút hiểu , nhưng vẫn đặt đĩa chân giò kho tàu lại chỗ cũ, thuận tiện cũng đặt đĩa thịt xào tương ở ngay bên cạnh. Vốn bàn lớn, lần này bởi vì vậy, bốn đĩa đồ ăn cơ hồ vây chung quanh An Hân…

      “Học trưởng, có cảm thấy em ăn quá nhiều hay …” An Hân yếu ớt : “Hơn nữa ăn vào cũng hấp thu hết, tất cả đều là lãng phí…”

      Liễu Quý Bạch thế này mới bừng tỉnh hiểu ra An Hân nãy giờ kỳ lạ như vậy là có ý gì, giơ tay xoa xoa đầu cậu, gắp thịt vào chén của cậu , “Ai lãng phí, có ai ăn thịt là vì muốn hấp thu toàn bộ thành mập mạp sao?”

      (.0 _ 0.) An Hân bị Liễu Quý Bạch vỗ cái, lại quay đầu nhìn khối thịt Liễu Quý Bạch gắp vào trong chén.

      chê em ăn quá nhiều?”

      “Ăn nhiều mới dễ nuôi.” Liễu Quý Bạch tiếp tục , “ vốn thích em ăn nhiều. Đến, há miệng.”

      Liễu Quý Bạch dùng miếng bánh gói đầy thịt xào tương và ít hành lá đưa đến bên miệng An Hân, An Hân vốn muốn giơ tay tiếp nhận, Liễu Quý Bạch lại cho, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng nhai, Liễu Quý Bạch thế này mới vui lòng để cậu tự mình ăn.

      (# ¯ ▽ ¯ #) An Hân rốt cục thoáng thả tâm, chẳng qua lúc ăn cơm luôn cố gắng gắp rau cho Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch cũng rất cao hứng.

      bữa cơm từ đó mới rốt cục trở nên tự nhiên, chỉ là lúc trả tiền, An Hân vẫn vươn đầu nhìn nhìn hóa đơn, nhìn thấy quá đắt mới vui ve rụt đầu trở về.

      Lúc An Hân và Liễu Quý Bạch ra, sắc trời tối hẳn, con đường này vốn cũng quá bằng phẳng, người lui tới cũng ít, Liễu Quý Bạch bảo An Hân đứng chờ ở cửa tiệm, tự mình lái xe đến đây.

      đến cũng khéo, hôm nay An mẹ đến nhà người bạn chơi, mà nhà người kia lại vừa vặn ở ngay khu này.

      đến giao thông ở Bắc Kinh, ở trong nội thành nếu bộ tàu điện ngầm vẫn thuận tiện hơn, mặc dù có những lúc cũng phải chen chúc, nhưng so với việc kẹt xe mấy tiếng đồng hồ vẫn được bao nhiêu tốt hơn nhiều.

      Mà mẹ An ở nhà bạn ăn cơm xong, ra định đến ga tàu điện ngầm gần đó, đột nhiên nhìn thấy An Hân đứng ở trước cửa tiệm cơm ở bên kia đường. Đều mẫu tử liền tim, tuy rằng tức giận, tuy rằng nhận cậu, nhưng con trai dù sao cũng là con trai ruột của mình, cho dù đứng trong đám người xa, nhưng chỉ cần liếc mắt cái vẫn có thể nhận ra.

      An Hân đứng ở cửa tiệm cơm hết nhìn đông tới nhìn tây, bệnh quáng gà của cậu được di truyền từ bà ngoại. Bà ngoại An Hân vào ban đêm mắt nhìn tốt, nhà bọn họ lại có tính di truyền hấp thu tốt Vitamin A, cho nên cho dù có chuyên ăn Vitamin A cũng hiệu quả bao nhiêu, dì hai dì út của An hân cũng ít nhiều mắc chứng quáng gà, chỉ có mẹ An Hân biết tại sao lại rất khỏe mạnh, chẳng qua đến An Hân lại vẫn bị di truyền.

      Mẹ An thấy mình con trai đứng đó, đường cũng phải quá sáng, bà có chút lo lắng An Hân có thể vì nhìn thấy đường cho nên dám bước xuống cầu thang hay . Mẹ An lập tức từ cửa vào ga tàu điện ngầm ra, nhìn trái nhìn phải muốn qua đường gọi cậu.

      Lúc này bỗng nhiên An Hân lại bắt đầu vẫy vẫy tay với phương hướng khác, mẹ An sửng sốt chút, chỉ thấy chiếc xe dừng lại ven đường, người đàn ông tiêu sái bước xuống. Mắt thấy An Hân cúi đầu nhìn nhìn muốn tự mình xuống cầu thang, người đàn ông kia đột nhiên đẩy nhanh cước bộ, gần như là chạy tới kéo cậu lại.

      biết người đàn ông kia với An Hân cái gì, An Hân thè lưỡi ra tựa như nhận sai, người đàn ông kia cư nhiên còn vô cùng thân thiết xoa xoa đầu An Hân, An Hân cũng để xoa, tựa hồ còn cười đến thực vui vẻ. Mẹ An lập tức lui về phía sau bước, hai người ở trước đám đông lại dám làm ra hành động thân mật như vậy, cũng sợ người khác nhìn thấy.

      Mẹ An xoay người muốn , chẳng qua khóe mắt bà lại nhìn thấy người đàn ông kia lôi kéo tay An Hân muốn xuống cầu thang, lại nhịn được nhìn nhiều thêm chút. Người đàn ông kia ngược lại rất tận tâm, tự mình trước bước, nắm tay An Hân, còn cúi đầu nhìn An Hân bước , bộ dạng rất cẩn thận, An Hân ngược lại chút để ý, hai mắt chẳng chịu nhìn mặt đường, thấy thế nào cũng là nhìn người đàn ông kia chằm chằm chuyển mắt.

      Mẹ An quả thực có xúc động muốn che mặt, con trai mình thích đàn ông thực khiến cho gia đình truyền thống bọn họ khó có thể tiếp nhận được rồi. Nhưng ngờ lúc giáp mặt nhìn thấy mới biết được, tám phần là do con trai mình quấn quít lấy người ta, nhìn ánh mắt của nó kìa, chưa từng nhìn thấy bộ dạng si mê của nó như vậy.

      Khi đó ba An nhìn thấy con trai mình và người đàn ông kéo kéo buông buông, gọi cậu về nhà người kia cũng chịu theo cùng, bảo con trai chia tay nó lại sống chết chịu, lúc ấy ba An tức giận quá đánh con trai có chút nặng tay, sau đó tuy rằng hối hận nhưng cũng buông được mặt mũi. An Hân nằm viện, người trong nhà tuy rằng tức giận nhưng vẫn nhịn được lén đến xem cậu vào ngày xuất viện, kết quả mới biết được gã đàn ông kia ngay cả đến thăm lần cũng có, xuất viện cũng là Mão Mão người ta đến hỗ trợ.

      Việc này tuy rằng ba An Hân cũng có sai, chẳng qua cả nhà cao thấp nhất trí nhận định rằng gã kia chẳng chút dựa dẫm được, nhưng An Hân đứa này lại ương ngạnh làm căng với cả nhà, có gọi điện thoại đến cũng chịu nghe.

      Sau đó mới nghe An Hân quen với thiếu gia của tập đoàn tài chính gì đó, nghe mẹ của Mão Mão phải là người tốt lành gì, An Hân vẫn chịu nghe lời chia tay, cuối cùng lại cãi nhau với cả nhà, lần này ngay cả nhà cũng trở về. Đến sau đó, có lần Mão Mão chuyện phiếm với mẹ mình, mẹ An mới biết được hóa ra tên thiếu gia đó quả nhiên tệ hại, cư nhiên lén ở sau lưng con trai mình ra ngoài làm loạn.

      Việc mất mặt kia quá lắm rồi, vốn việc này chỉ có nhà Mão Mão biết, tại ngay cả loại chuyện tệ hại này còn để cho người ta biết, người trong nhà còn phải nghe được thông qua miệng con nhà người ta. Mẹ An tức có chỗ trút, cho nên mới khiến cho An Hân mới mấy ngày trở về, lúc nấu ăn liền xách theo con dao ra đuổi . Chẳng qua bà chỉ là nhất thời tức giận, chứ nếu khiến con trai bị thương bà lại luyến tiếc.

      Ngay từ đầu mẹ An chưa từng gặp mặt cái tên thiếu gia kia, chẳng qua sau đó An Hân ra ngoài du lịch, gã đó chạy đến cửa nhà muốn tìm An Hân, bà ngược lại nhìn rất ràng. Chưa từng ăn thịt heo cũng phải gặp qua heo chạy, vừa nhìn biết hai người tám phần chia tay, bà cũng an lòng, bất quá cũng cho gã thiếu gia kia sắc mặt hòa nhã gì.

      tại lại thấy An Hân cùng với người đàn ông khác, xem ra cậu lại tìm được bạn trai, mẹ An lại có chút mất hứng.

      Mắt thấy hai người An Hân xuống cầu thang rồi, người đàn ông kia còn nắm tay An Hân, mày mẹ An nhăn lại, thằng nhóc này phát người chung quanh đều nhìn bọn chúng hay sao? Hai người đàn ông tay nắm tay, cảm thấy đồi phong bại tục à!

      An Hân ngửa đầu vội vàng chuyện gì đó với người đàn ông kia, con đường này tính quá rộng, mẹ An có thể ràng nhìn thấy biểu tình mặt An Hân. Vẻ mặt như vậy, ngay cả đoán cũng cần đoán, cậu 100% thích người đàn ông kia.

      Mẹ An nheo mắt lại bắt đầu đánh giá Liễu Quý Bạch, ngoại hình thân cao đều rất tốt, thân tây trang giày da ngược lại là bộ dáng người tử tế, chẳng qua mặt lại có biểu tình gì. Con trai cười như đóa hoa, dán vào người ta chuyện, nhưng người này sao, mặt đơ ra, cũng thấy mở miệng đáp lại.

      Mẹ An đột nhiên trở nên lo lắng, có phải con trai mình thích người ta, mà người ta lại thích nó?

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /57/. Chuẩn bị nấu cơm.

      Mẹ An vốn phản đối con trai mình làm đồng tính luyến ái, nhưng vừa nghĩ đến việc người ta thích con trai nhà mình, trong lòng lại hài lòng.

      (# .╰ _ ╯.) Hừ, phải chỉ là bộ dáng cao ráo chút thôi sao, căn bản đẹp trai được như Tiểu Hân nhà mình, Tiểu Hân chỉ đẹp trai, tính cách lại tốt, ngoan ngoãn nghe lời, dựa vào cái gì thích nó! Tiểu Hân nhà tôi chưa chắc thích cậu!

      Mẹ An mất hứng định qua đường kéo An Hân lại, tên thiếu gia kia cho dù đáng tin nhưng tốt xấu gì cũng xem như có thích An Hân, người này tuy rằng thoạt nhìn đáng tin hơn tên thiếu gia kia, nhưng nếu cậu ta thích An Hân nhà mình có gì tốt chứ?! được được, thể để con trai mình tiếp tục mù quáng như vậy nữa. Cho dù thích đàn ông, cũng phải tìm người lòng thương nó!

      Đáng tiếc đường xe cộ quá nhiều, mẹ An nhất thời qua được, chỉ có thể trái phải nhìn dòng xe cộ, trong lòng nôn nóng.

      Lúc này hai người An Hân đến bên cạnh xe, bởi vì đèn đường tương đối sáng, lá gan của An Hân cũng khá lớn, cậu lên phía trước muốn tự mình mở cửa lên xe, lại quên để ý đường dưới chân, lập tức dưới chân vấp phát. An Hân ngã chúi về phía trước, may mắn Liễu Quý Bạch tay mắt lanh lẹ lập tức vươn tay ôm cổ cậu lại, mới để cậu đập đầu vào cửa kính xe. Chẳng qua An Hân dù sao cũng mất thăng bằng, tuy rằng đầu bị đập vào, nhưng bàn tay vẫn đập vào thân xe.

      Động tĩnh này có chút lớn, dẫn tới những người chung quanh đều quay đầu lại xem, có người thậm chí còn cười rộ lên. An Hân vội vàng tự mình đứng vững lại, đầu cúi thấp đến mức sắp vùi vào trong ngực mình. Ngược lại Liễu Quý Bạch hoàn toàn bị người chung quanh ảnh hưởng, đau lòng vươn tay kéo bàn tay bị đập trúng xe của An Hân qua nhìn nhìn, An Hân muốn rút về lại nắm chặt buông.

      “Đau ?”

      QAQ

      “Học trưởng thực xin lỗi, thực xin lỗi, xe bị gì chứ.” An Hân vội vàng lắc đầu, vừa híp mắt lại xoay người tìm chỗ vừa bị mình đập vào xe.

      “Đừng nhìn, cái tay chỉ có chút thịt này của em còn chưa đủ năng lực đập móp xe đâu.” Liễu Quý Bạch thoải mái , vừa giơ tay véo véo mặt An Hân.

      Người chung quanh đều nhìn, An Hân ngượng ngùng kéo tay Liễu Quý Bạch xuống, giọng : “Học trưởng! Mọi người chung quanh đều nhìn chúng ta kìa!!!”

      Nhìn bộ dáng An Hân vẻ mặt đỏ bừng còn dáo dác nhìn bốn phía, Liễu Quý Bạch càng xem càng thích, ôn nhu cười rộ lên, cũng học theo cậu giọng : “Vậy trở về lại véo sau~”

      xong xoay người mở cửa cho An Hân, còn nhân cơ hội kề sát vào lỗ tai cậu : “Trở về còn có thể thuận tiện xoa bóp chỗ khác nữa.”

      p(>///////<)q Học trưởng!

      Mặt An Hân lập tức đỏ tưng bừng, cơ thể nhanh như mèo, nhanh chóng chui vào trong xe đóng cửa lại, ngăn cách các loại ánh mắt bên ngoài.

      Liễu Quý Bạch tâm tình rất tốt cười khẽ tiếng, cũng vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế điều khiển khởi động xe, chở An Hân nghênh ngang rời .

      Mẹ An vẫn còn ở bên kia đường, bà nhìn thấy Liễu Quý Bạch và An Hân lặng lẽ gì, chẳng qua lại nhìn thấy bộ dáng Liễu Quý Bạch lo lắng xem xét tay An Hân, còn mỉm cười với An Hân. Trong nụ cười kia bao hàm rất nhiều quan tâm và để ý, rất ôn nhu.

      Mẹ An nhìn nhất thời cảm giác thuận mắt hơn nhiều, trong lòng hiểu sao cảm thấy may mắn, người này nhất định cũng thích con trai nhà mình. Người bên cạnh chỉ trỏ, người nọ tựa hồ chút cũng thèm để ý, hình như… hẳn là người tốt?

      Xe của Liễu Quý Bạch lái xa đến mức ngay cả đèn sau cũng khó có thể nhận ra, mẹ An lui trở lại ven đường, đầy bụng tâm ngồi tàu điện ngầm về nhà.

      Mà Liễu Quý Bạch chở An Hân về nhà, bị kẹt xe đoạn đường trong chốc lát, vừa quay đầu đột nhiên nhìn thấy ở lối rẽ vào trong ngõ có ánh đèn của cửa tiệm lóe lên. Trước đó từng nhìn thấy các loại cửa tiệm tương tự ở những nơi khác, chẳng qua chưa bao giờ để ý tới, tại đột nhiên nhìn thấy, trong Liễu Quý Bạch lập tức toát ra hai chữ — KY… Có thể có bán KY hay ?!

      Cái gọi là tâm động bằng hành động, Liễu Quý Bạch lái xe về phía trước chút rồi dừng lại ở ven đường, với An Hân: “ mua chút đồ, em ngồi đây đừng xuống.”

      Liễu Quý Bạch đợi An Hân trả lời đóng cửa xe, vội vội vàng vàng theo lối bộ quay ngược trở lại, lủi vào trong ngõ .

      Đèn đường ở đường tuy rằng khác gì với đại lộ, nhưng cửa hàng ven đường vốn có cảnh đèn đuốc huy hoàng như ở đại lộ, Liễu Quý Bạch bảo cậu ngồi ở xe, An Hân cũng vốn định cùng. Chẳng qua An Hân rất hiếu kì, ấy vội vàng như vậy là muốn mua cái gì? Cậu ấn hạ cửa kính xuống, vươn đầu ra nhìn nửa ngày cũng chỉ có thể nhìn thấy Liễu Quý Bạch vào trong ngõ .

      Qua bao lâu, Liễu Quý Bạch cầm túi thuốc lá trở lại. Nhưng Liễu Quý Bạch để túi thuốc lá ở phía trước, mà là bỏ vào cốp sau.

      Đợi đến khi Liễu Quý Bạch lên xe, An Hân nhịn được hỏi: “ hút thuốc?”

      chút.” Liễu Quý Bạch , kỳ gần như hút thuốc, mua thuốc là vì cửa hàng kia ngoại trừ thứ này ra, hoàn toàn có thứ gì có thể che giấu. Tuy rằng phải thể cho An Hân thấy, nhưng mà vừa rồi bị chủ tiệm đẩy mạnh tiêu thụ, xúc động cái liền mua lung tung đống thứ, chờ trở về tìm hiểu rồi mới đưa cho An Hân xem.

      An Hân nghĩ nghĩ lại : “Chỉ là chưa từng thấy hút thuốc.”

      “Ừm, nghiện.” Liễu Quý Bạch xong, lại bổ sung: “Có đôi khi ra ngoài gặp mọi người có thói quen đưa điếu thuốc gì đó, trong nhà có, chỉ mua ít để đó.”

      “Ừm.” An Hân gật gật đầu, “Kỳ em cũng có hút chút, bất quá chỉ những khi phải thức đêm tăng ca chỉnh sửa bản thảo hoặc nghẽn văn viết được gì mới hút chút.”

      “Về sau đừng thức đêm, hại thân.” Liễu Quý Bạch , thể tưởng tượng ra bộ dáng An Hân hút thuốc, “Hơn nữa vừa thức đêm lại còn hút thuốc, là ngại mệnh quá dài sao. Cho nên, cũng cai thuốc luôn .”

      “Vâng.” Trong lòng An Hân ấm áp.

      Về đến dưới lầu, hai người mang theo đồ đạc, Liễu Quý Bạch vẫn theo lệ thường dẫn An Hân lên lầu, tuy rằng đèn tuy rằng đèn đường rất tốt, An Hân vẫn cảm thấy Liễu Quý Bạch cầm cái túi kia có chút bình thường, thuốc lá phải đều là hình hộp hay sao, sao có thể lồi ra như vậy? Vừa rồi lúc mua đồ trở về, Liễu Quý Bạch lại là thần thần bí bí.

      Chẳng qua lúc An Hân hỏi , Liễu Quý Bạch là để chung với mấy túi trà. An Hân cảm thấy Liễu Quý Bạch có lí do gì lừa cậu, cũng liền tin.

      Đến nhà, hai người đặt mớ ‘đặc sản’ lên bàn ở phòng ăn, An Hân định thu dọn, giữa lúc lơ đãng lại nhìn thấy Liễu Quý Bạch hình như vẫn cầm theo cái túi kia vào phòng, cái túi kia vẫn phình lên như vậy, cậu hiếu kỳ buông mấy thứ trong tay xuống, cũng theo vào.

      Nhưng mà chờ cậu vào, lại nhìn thấy Liễu Quý Bạch thuận tay đặt gói thuốc lá vào ngăn tủ cao nhất, túi đựng lại trống để bàn, An Hân chớp chớp mắt, vừa rồi chẳng lẽ cậu nhìn nhầm rồi?

      Chỉ là việc này dừng lại trong đầu An Hân quá lâu, cậu vừa sắp xếp mới ‘đặc sản’ vừa mua về vào trong mấy cái túi to, vừa tính toán ngoại trừ nhà mình, còn có phần của vài thân thích khác trong nhà, cũng bỏ vào cùng với phần của ba mẹ, để bọn họ cho là được rồi.

      Liễu Quý Bạch gần đây bắt đầu phải tăng ca, là có hạng mục quan trọng sắp hợp tác. Cho nên An Hân lại bắt đầu cân nhắc xem ngày nào về nhà tốt hơn, để phối hợp với thời gian của Liễu Quý Bạch.

      An Hân ở bên ngoài bận rộn, là Liễu Quý Bạch lại ở trong phòng biết làm cái gì, bởi vì trước đó luôn có thói quen đóng cửa, An Hân ngược lại cũng quá để ý, chỉ cho rằng chuẩn bị cho công việc ngày mai. Chẳng qua khi cậu vào phòng hỏi Liễu Quý Bạch rảnh rỗi ngày nào, ràng cảm giác Liễu Quý Bạch hình như có chút khẩn trương. Nhưng mà hết thảy mọi thứ trong phòng đều bình thường, An Hân cũng nhìn ra có gì kỳ lạ. Chỉ là lúc cậu rời nhìn thấy máy tính Liễu Quý Bạch mở, bỗng nhiên nhớ tới mấy thứ mình nhìn thấy trong máy tính của đêm qua…

      Dụ hoặc xích lõa, có thể làm vì với học để… linh tinh…

      (。0///////0。) An Hân nhất thời bừng tỉnh, khuôn mặt lập tức đỏ tưng bừng, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Nhưng về tới phòng mình rồi, An Hân vẫn cảm thấy đứng ngồi yên, trong đầu bắt đầu miên man suy nghĩ, cậu bỗng nhiên nghĩ đến, mấy thứ mà ấy down về kia, hẳn là để xem…

      An Hân tại cũng dám chạy vào phòng Liễu Quý Bạch nữa, ở trong phòng lòng vòng lát vẫn thể tĩnh tâm lại được. Cậu lấy gel bôi trơn giấu ở tận trong cùng của ngăn kéo ra, lăn qua lộn lại nhìn nửa ngày mới nhét vào trong bộ quần áo ngủ để giường, sau đó cả khuôn mặt nhắn đỏ hồng chạy vào trong phòng tắm.

      (。0///////0。) Tắm rửa sạch

      Lần này An Hân tắm đến cực kỳ lâu, tắm đến mức da đầu ngón tay đều nhăn hết lại mới lau tóc ra, ngờ vừa ra liền nhìn thấy Liễu Quý Bạch ngồi ở trong phòng chờ.

      Biểu tình của Liễu Quý Bạch vẫn như cũ, nhìn ra cái gì. Ngược lại An Hân vừa nhìn thấy liền cảm thấy mặt khô nóng, may mắn vốn hơi nước ấm áp khiến cho khuôn mặt nho của cậu đỏ hồng, cho nên mới bình yên che giấu được.

      Thấy An Hân lại muốn trở về gian phòng kia, Liễu Quý Bạch lên tiếng nhắc nhở: “Ngủ giường lớn, ngày hôm qua ngủ giường chen chúc đau lưng.”

      “A, a, được, em, em mặc áo ngủ…” An Hân xong liền khỏi đỏ mặt vọt thẳng vào phòng, cậu tắm rửa xong đều mặc quần cộc chạy về phòng, trước đó thấy gì, tại lại thấy cực kỳ xấu hổ, Liễu Quý Bạch vừa nhìn, cậu liền cảm giác bản thân tựa như cái gì cũng mặc, hơn nữa những nơi bị nhìn qua đều nóng bừng lên, còn để tiếp tục nhìn nữa, cậu chịu nổi.

      An Hân cầm lấy áo ngủ, Liễu Quý Bạch đột nhiên thò đầu vào : “ cho mang theo gối ôm!” =,.=

      An Hân bị làm hoảng sợ, nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu.

      (。0 _ 0。) Sao lại đột nhiên nhắc tới gối ôm chứ…

      An Hân nhanh chóng mặc áo ngủ vào, chậm nửa giây trực tiếp chạy vào trong phòng Liễu Quý Bạch, lúc ngang qua phòng khách cũng dám ngẩng đầu lên lần.

      An Hân xốc chăn lên trực tiếp chui vào, tràn đầy trong chăn đều là hương vị của học trưởng, An Hân ôm chăn hít vào hơi sâu, vẻ mặt hạnh phúc cọ cọ. ★罒▽罒★

      Chẳng qua hạnh phúc hạnh phúc, nằm nửa ngày mà tim đập chút cũng chậm lại, An Hân cực kỳ khẩn trương, học trưởng rốt cục có phải muốn cùng cậu… An Hân giơ tay sờ sờ thứ để trong túi quần ngủ, xác nhận tồn tại của nó, cũng rất nhanh cảm thấy cả đùi mình hình như cũng nóng lên.

      Nhưng mà qua lâu, lại thủy chung vẫn thấy Liễu Quý Bạch tiến vào, bên ngoài từ nãy đến giờ ngay cả chút thanh cũng có. An Hân lại bắt đầu có chút yên, mấy ngày nay Liễu Quý Bạch hoặc là trở về có chút muộn, hoặc là mãi làm việc nên chỉ ôm cậu ngủ mà thôi… Hôm nay vất vả mới rảnh rỗi, nhưng tại vì sao còn chưa vào…

      An Hân hiểu sao lại thấy bất an, đợi nửa ngày, cậu rốt cục nhịn được lại từ giường nhảy xuống, mang dép lê cẩn thận mở cửa ra thành khe .

      Liễu Quý Bạch ở trong phòng khách…

      An Hân ló cái đầu ra, thế này mới chú ý đến trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, hóa ra Liễu Quý Bạch mới tắm. An Hân 囧, cậu sao lại quên mất Liễu Quý Bạch còn chưa tắm…

      An Hân lập tức lui đầu về chạy lên giường nằm xuống, cậu lớn như vậy, comeout cũng mấy năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên chờ mong ‘làm’ như vậy. Mặc dù ban đầu rất đau, mặc dù di chứng rất nghiêm trọng, mặc dù trước đó vẫn có chút bài xích, nhưng lúc này cậu lại nhịn được mà chờ mong… Nhịn được muốn… Muốn đến mức cả người đều nóng lên, ngay cả phía sau cũng cảm thấy có chút khát vọng…

      Nhưng mà, tuy rằng rất muốn, trong lòng lại thực yên, biết phải biểu như thế nào, biết phải làm thế nào để khiến học trưởng thích. Nếu cố gắng, cậu sợ học trưởng ngại vì thoải mái, mà nếu cậu quá cố gắng, lại sợ học trưởng ghét bỏ cậu làm với người khác… ~_~

      An Hân bỗng nhiên gấp đến độ có chút muốn khóc, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa phòng tắm, có tiếng bước chân ra…

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /58/. Đại tiệc thịt thỏ.

      Lúc An Hân chạy về giường, còn đặc biệt để cửa phòng hé ra chút, như vậy mới có thể nghe thanh bên ngoài. Liễu Quý Bạch hình như ra khỏi phòng tắm, nhưng được vài bước lại vòng trở lại, sau đó An Hân nghe được tiếng máy sấy tóc.

      Đợi cho thanh máy sấy dừng lại, tiếng bước chân liền về phía phòng ngủ, An Hân cũng theo bước chân càng lúc càng tới gần của mà khẩn trương, khẩn trương đến mức cuối cùng chỉ có lồng ngực, mà ngay cả khoang bụng cũng có loại cảm giác mọi thứ xoắn lại cùng chỗ.

      Trong nháy mắt cửa bị mở ra, An Hân lập tức xoay đầu sang bên nhắm mắt lại, dứt khoát giả vờ ngủ. >////< Ai bảo tắm rửa lâu như vậy.

      Trong lòng An Hân vẫn khẩn trương muốn chết, tuy rằng giả vờ ngủ, nhưng mà bàn tay nho nắm lấy góc chăn vẫn siết đến cứng ngắt, nếu như nhìn kỹ, có thể thấy có chút run rẩy.

      Nhưng An Hân nằm nửa ngày, nghe được thanh , nhưng cảm giác được giường có động tĩnh gì. An Hân nhịn được xoay đầu quà, hai mắt mở hí hí nhìn lén.

      Liễu Quý Bạch đứng đưa lưng về phía giường biết làm gì, mặc áo, sống lưng quang lõa, phía dưới cũng chỉ mặc cái quần lót mà thôi. Trong lòng An Hân kêu to tốt, cậu vừa rồi cũng có thể cởi áo ngủ rồi mới nằm xuống! Đáng tiếc tại hối hận cũng còn kịp nữa, tay An Hân rụt vào trong chăn, lấy đồ trong túi áo giấu xuống dưới giường, bằng chút nữa cởi quần áo ra còn phải tìm…

      Ánh mắt An Hân nhìn chằm chằm vào Liễu Quý Bạch, dáng người của rất đẹp, tuy rằng trước đó cũng nhìn thấy, nhưng mà lúc này nhìn lại thấy thế nào cũng có loại cảm giác giống bình thường, tựa như tản ra loại ma lực, khiến người ta máu huyết sôi trào, đầu óc nóng lên. Đặc biệt là thắt lưng của , vừa nhìn thấy rất có lực…

      p(>/////<)q Mình khi nào lại trở nên háo sắc như vậy!!!

      An Hân nhìn mà máu mũi sắp phun ra, đột nhiên Liễu Quý Bạch xoay người lại, An Hân kịp quay đầu, chỉ có thể nhanh chóng nhắm mắt lại. Hình như nghe được tiếng cười khẽ, nhưng An Hân dám mở mắt ra xem, liền cố sức nhắm chặt hai mắt, cố gằng bình phục hô hấp lại chút, ít nhất thể để ấy nghi ngờ.

      Chẳng bao lâu sau tiếng chốt cửa lạch cạch vạng lên, giường trũng xuống, An Hân được đôi tay hữu lực ôm vào trong lồng ngực ấm áp.

      “An Hân…” Thanh Liễu Quý Bạch , ở bên tai gọi hai tiếng, An Hân vốn quyết định giả vờ ngủ, cho nên nhắm chặt mắt chịu mở ra.

      Liễu Quý Bạch kêu hai tiếng vẫn được đáp lại, cho nên cũng gọi cậu nữa, bàn tay trực tiếp vói vào trong quần áo cậu bắt đầu khiêu khích, ấn ấn lên cái bụng , đường hướng về phía trước chậm rãi nhàng vuốt ve, thân thể An Hân theo tay càng ngày càng nóng. Liễu Quý Bạch cúi đầu hôn lên mặt cậu, sau đó cúi đầu, ở sau cổ cậu mút cái.

      An Hân còn chưa kịp suy nghĩ cái mút này rốt cục có thể lưu lại dấu vết hay , bỗng nhiên điểm nhô lên trước ngực bị Liễu Quý Bạch bắt được. Liễu Quý Bạch vừa xoa vừa chà xát, An Hân cảm thấy cảm giác ngứa ngáy này khiến người ta khó chịu, Liễu Quý Bạch đột nhiên véo điểm nhô lên của cậu cái, An Hân thiếu chút nữa kêu thành tiếng, dễ dàng gì mới nhịn xuống được.

      nghe được An Hân rên rỉ, Liễu Quý Bạch có chút thất vọng, cũng buông tay, vẫn vuốt ve điểm kia, chỉ là dùng ngón cái và ngón giữa xoa nắn, lại dùng đầu ngón trỏ gảy lên đỉnh.

      p(>///////<)q Học, học trưởng sao lại… lại học loại thủ đoạn này. A….!!!!

      Tựa như toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào nơi bị xoa nắn kia, mỗi lần Liễu Quý Bạch gảy cái, toàn bộ thân thể của An Hân cũng phải run rẩy theo. Nhưng nếu kêu ra tiếng, phải là thừa nhận bản thân hề ngủ sao!! An Hân dùng hết toàn bộ khí lực cắn chặt răng, mới để cho tiếng rên rỉ trào ra khỏi miệng.

      Liễu Quý Bạch nhìn bộ dáng chịu đựng của An Hân, đột nhiên bỏ qua cho cậu, chẳng qua chỉ là buông tha cho điểm kia của cậu mà thôi. An Hân vừa mới len lé dùng mũi hít vào hơi sâu, muốn dời lực chú ý chút, ai ngờ tay của Liễu Quý Bạch đột nhiên sờ xuống đùi cậu. An Hân sợ tới mức thiếu chút nữa kinh hãi kêu thành tiếng.

      Quần ngủ của An Hân là loại quần ống rộng dài tới đầu gối, miệng ống quần mở ra rất lớn. Liễu Quý Bạch liền từ phía dưới hướng lên , toàn bộ ống quần được vén lên cao, mà tay của cũng từ ngoài vào trong bắt đầu sờ soạng.

      giống như kích thích ở ngực, trêu chọc như vậy vô cùng thoải mái. Hơn nữa vừa rồi An Hân bị Liễu Quý Bạch đến có cảm giác, tại trong khoảng cách gần như vậy, ngược lại cố ý chịu đụng tới điểm trung tâm, chỉ cọ xát vào đùi cậu, khoảng cách mấy milimet như thế, An Hân phát bản thân cư nhiên cứng lên. Hơn nữa dục vọng vừa bị khơi mào, loại cảm giác mong muốn được chạm vào liền nhanh chóng trở nên bành trướng, An Hân tực giác mở rộng chân, khát vọng tay của Liễu Quý Bạch có thể hướng lên chút, cho dù chỉ lên chút thôi cũng được, chỉ cần phải ở xa khiêu khích như vậy là được…

      Liễu Quý Bạch cũng phát An Hân có phản ứng, An Hân giả vờ như lơ đãng lại như cố ý dịch dịch thân thể xuống, liền lập tức hạ tay xuống chút, chính là để cậu đạt được. An Hân gấp đến độ mặt đều nghẹn đến đỏ lên, nhưng cậu vẫn kiên quyết mở mắt.

      ( ̄ ///// ﹃/////  ̄)

      Bộ dáng An Hân đáng đến chịu được, Liễu Quý Bạch trêu đùa như bị nghiện, nhưng mà An Hân giả vờ ngủ như vậy mãi cũng được, có thanh tịch mịch biết bao nhiêu. Bàn tay Liễu Quý Bạch thu về, sau đó cách hai lớp quần như có như vuốt ve bộ vị mấu chốt của An Hân, sau đó nhanh chóng rút tay về.

      Lần này lại càng ổn, tựa như toàn bộ dục vọng đều tập trung vào nơi đó, nhưng tay của Liễu Quý Bạch lại rời , tay để ở đâu cậu cũng nhìn thấy, An Hân gấp gáp, đầu óc cũng bị thiêu đến nóng hừng hực.

      (# ╰ _ ╯ #) ╯ Ngủ cũng có thể xoay người mà!

      An Hân nghĩ như vậy, thân thể lập tức thuận theo suy nghĩ nghiêng người qua, nửa người đều dán vào người Liễu Quý Bạch, nép vào sát, còn cọ cọ.

      Liễu Quý Bạch nhíu mày, vươn tay kéo áo của An Hân lên, An Hân cũng cảm giác được ý muốn của , nhắm mắt lại ngoan ngoãn thuận theo động tác của , hai tay còn hướng lên khiến quần áo càng dễ cởi ra hơn, cứ như vậy thân thể hai người liền nhàng mà dán sát vào nhau. Chẳng qua Liễu Quý Bạch động thủ, An Hân cũng dám động, chỉ có thể bảo trì bộ dáng hai tay giơ về phía trước. Bộ dáng hoàn toàn chờ người ta đến xâm lược này, quả thực khả ái muốn chết.

      Liễu Quý Bạch lại chơi xấu kéo quần cậu, An Hân lỡ giả vờ, chỉ có thể tiếp tục giả vờ tiếp, vẫn nhúc nhích, mặc người chiếm lấy…

      p(>///////<)q May mắn có đắp chăn, bằng chỗ đó dựng thẳng khẳng định bị nhìn thấy!

      An Hân còn thầm may mắn, kết quả Liễu Quý Bạch cư nhiên thò tay xuống đẩy chân của cậu ra, khiến phía dưới của cậu đột nhiên trở nên lạnh lẽo gì che đậy.

      An Hân mất bình tĩnh, cậu quyết định dùng lại trò cũ, chống tay xoay người cọ vào người Liễu Quý Bạch.

      Liễu Quý Bạch nhịn được bật cười, từ khi quen biết An Hân liền thường xuyên mỉm cười, ngờ ngay cả làm việc này cũng có thể khiến cười ra tiếng. Liễu Quý Bạch trở tay ôm lấy An Hân, tiến đến bên tai cậu : “Ngủ cũng có thể rên rỉ.”

      Lỗ tai bị Liễu Quý Bạch thổi đến nóng bừng, gần như lập tức bị nóng chín, đầu An Hân đùng tiếng sôi trào, học trưởng biết hết, chỉ trêu chọc cậu như vậy, lại còn muốn ép buộc cậu thừa nhận mình ngủ. Cái mũi An Hân chua xót liền khóc ra.

      Nghe được tiếng nức nở của An Hân, Liễu Quý Bạch cũng thấy bản thân có chút quá đáng, nhanh chóng ôm lấy cậu, nhàng vuốt ve lưng cậu, ghé sát vào lỗ tai cậu ôn nhu : “Đừng khóc, sai rồi.”

      “Ừm, học trưởng sao có thể như vậy…” TAT

      “An Hân, em.” Liễu Quý Bạch lại kề sát vào tai cậu tiếp tục , “ muốn em.”

      “…” TAT Vậy còn trêu đùa em!!!

      muốn em, sớm muốn em rồi.” Liễu Quý Bạch an ủi An Hân, vuốt ve mái tóc ngắn của cậu, “ nhìn thấy bộ dáng em ngủ trong phòng, thiếu chút nữa nhịn được nhào qua ‘làm’ em rồi. Từ lúc em trở về, thường xuyên mơ thấy em, mặc dù em ngủ ngay bên cạnh nhưng vẫn thường mơ thấy em. Đôi khi còn mơ thấy mấy chuyện xấu nữa, buổi sáng còn phải nghĩ đến bộ dạng của em để giải quyết.”

      0/////0

      “Vốn cảm thấy là si tâm vọng tưởng, nhưng ai ngờ lại nhanh như vậy liền đưa được em lên giường, hơn nữa em còn nguyện , cao hứng đến độ dám tin tưởng.” Liễu Quý Bạch cũng am hiểu việc dùng ngôn ngữ biểu đạt cảm giác của mình, nhưng vẫn cố gắng cho An Hân nghe.

      “Em, em cũng thấy tựa như nằm mơ…”

      biết đàn ông làm phía sau, rất đau.” Liễu Quý Bạch vuốt ve lưng An Hân, bàn tay quy củ dời xuống thắt lưng cậu, thừa dịp cậu chú ý chậm rãi xoa nắn, trước làm nóng chút cũng có ích cho hoạt động sau đó.

      “Ừm.” An Hân ngượng ngùng , “ chút, bất quá nếu là học trưởng, em đều nguyện ý, như thế nào em cũng nguyện ý. Hơn nữa, việc này, kỳ chỉ có lần đầu mới tương đối đau mà thôi…” >/////<

      Liễu Quý Bạch xoa bóp mặt An Hân, hôn hôn chóp mũi cậu: “ nghiên cứu rồi, tận lực để cho em thoải mái.”

      Tựa như hứa hẹn, ngôn ngữ như thế, tình như thế, An Hân xác thực từ tận sâu trong lòng cảm thấy thế nào cũng đều nguyện ý, cho dù học trưởng muốn mỗi ngày đều làm cậu cũng có ý kiến, hai lời cởi sạch quần áo tắm rửa sẵn chờ

      “Vâng.” >/////<

      An Hân thầm vươn tay ra phía sau tìm kiếm, KY cậu vừa nhét giường chạy đâu rồi?

      Đột nhiên Liễu Quý Bạch bật người mở đèn bàn ở đầu giường, trước mắt sáng trưng, An Hân vội vàng nheo mắt lại kêu lên: “Đừng bật đèn!”

      Liễu Quý Bạch cười rộ lên, nằm xuống : “Sờ soạng có cảm giác hơn?”

      p(>/////<)q An Hân xấu hổ đến cũng được. Chiếc chăn mỏng kia vốn chỉ miễn cưỡng che được nửa thân dưới, hơn nữa bây giờ còn vì Liễu Quý Bạch ngồi dậy mà bị kéo lên, An Hân xấu hổ lập tức ôm lấy chăn che mình lại.

      Liễu Quý Bạch từ giường vươn tay lấy cái túi to vừa rồi đặt ở đầu giường lại, trút hết mấy thứ bên trong ra giường, đống thứ đủ mọi màu sắc rơi rải rác trước mặt An Hân. An Hân thể tin được vươn cổ nhìn, mấy thứ này cư nhiên tất cả đều là đồ dùng để H, các loại KY, các loại Rush (*) còn có bao cao su…

      (*) Thuốc kích dục, tên đầy đủ là Rush Poppers =w=

      Liễu Quý Bạch khó xử : “Lúc mua biết em thích loại nào, cho nên mua hết toàn bộ…”

      “Buổi tối lúc dừng xe lại là mua thứ này?” >/////<

      “Đúng vậy.” Liễu Quý Bạch chột dạ liếc mắt nhìn ngăn kéo cái, kỳ còn có mấy thứ khác, chẳng qua lúc trở về xem hướng dẫn sử dụng, cảm thấy có vẻ quá thích hợp dùng người An Hân, chừng cậu xù lông…

      Liễu Quý Bạch hề nghĩ nhiều, nhanh chóng bày mấy thứ này ra, nghiêm túc : “KY chỉ yếu là vấn đề mùi hương, có mùi nho, dâu, chủ tiệm mùi hoa quả đều là loại có mùi hương ngọt ngào, màu chocolate tương đối khác biệt… A, ông ta còn đề cử mùi bạc hà thanh mát…Chẳng qua ông ta loại này có vài thành phần khác…”

      “A! Đừng hỏi em!! tùy tiện lấy loại là được rồi!” An Hân bộp phát đẩy hết toàn bộ những thứ Liễu Quý Bạch đặt tới trước mặt cậu, quấn lấy chăn xoay người đưa lưng về phía Liễu Quý Bạch, mặt đỏ đến độ sắp mặt.

      p(>///////<)q Học trưởng sao có thể dùng biểu tình bình tĩnh như vậy, chính trực như vậy ra loại lời này.

      “À, được rồi.” Liễu Quý Bạch cũng tương đối do dự, trước đặt hết sang bên, ngược lại hỏi An Hân, “Chủng loại của Rush lại có nhiều như vậy, ngoại trừ hỗ trợ khuếch trương, chủ yếu là khác nhau về dược lực kéo dài khả năng. Chẳng qua loại có tính khuếch trương tốt nhất hình như cũng có bao nhiêu dược lực.”

      Liễu Quý Bạch tuy là như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy tám phần An Hân cho mình chọn, liền tự giác đưa tay về phía cái lọ được viết có hiệu quả tương đối kéo dài kia. (# ̄ –  ̄#) Dựa theo hướng dẫn, nếu thoa cái này, cho dù có lâu chút em ấy cũng cảm thấy cố hết sức…

      Liễu Quý Bạch bỗng nhiên lại nghĩ đến, nếu như làm quá lâu, đợi dược lực qua em ấy có thể thấy khó chịu hay . Liễu Quý Bạch có chút xác định hỏi: “Trước kia em có thường làm ? Cần khuếch trương nhiều lắm ?” Nếu em ấy quen rồi chắc hẳn là có vấn đề…

      >/////<!!

      thường làm! Em biết!! rất lâu rồi chưa làm! cần dùng thứ kia!!” An Hân rốt cục thẹn thùng đến thể chịu được nữa, vừa kêu to vừa xoay người ngồi dậy, cũng thèm nhìn tới liền cầm lấy món gần nhất, thúc giục Liễu Quý Bạch, “Liền cái này, tắt đèn tắt đèn.”

      “À.” Liễu Quý Bạch do dự giây, quyết định vẫn nghe theo ý của An Hân. Cậu lâu làm, vậy vẫn nên tiết chế chút tốt hơn. Dù sao về sau ngày còn dài, có thể chậm rãi dùng…

      Tắt đèn, An Hân rốt cục cảm thấy tốt hơn chút, chẳng qua kỳ cậu bởi vì bị bệnh quáng gà cho nên chỉ cần chỉnh tối đèn chẳng khác nào hoàn toàn mù, cái gì cũng nhìn thấy, nhưng Liễu Quý Bạch hoàn toàn có thể nương theo ánh trăng để nhìn cậu mồn .

      Liễu Quý Bạch nằm xuống giường, mà là ôm lấy An Hân lật người cậu lại để cậu nằm sấp giường, chính mình nằm đè lên, lồng ngực dán vào lưng cậu.

      “Học…” An Hân chỉ chữ bị Liễu Quý Bạch mạnh mẽ xoay qua lấp miệng bằng nụ hôn. Mà nụ hôn này vừa rơi xuống, An Hân cũng lập tức đáp trả lại. Bên này miệng của Liễu Quý Bạch nhàn rỗi, bên kia tay vươn xuống trực tiếp bắt được bộ vị có chút mềm nhũn của cậu.

      “Ư~!!!” Hạ thân của An Hân lập tức bị nắm lấy, thân mình thể động đậy, ngay cả thanh cũng thể phát ra. dễ gì Liễu Quý Bạch mới thả cậu ra, cậu vừa mới thở hổn hển hơi dài, kết quả tay Liễu Quý Bạch vừa động, cậu liền rên rỉ ra tiếng.

      Liễu Quý Bạch hôn lên vai cậu, tay cao thấp chuyển đọng, thân thể cũng theo tiết tâu ma sát thân thể An Hân, chỗ nào đó cách tầng vải quần mỏng manh như có như từng chút đâm vào mông An Hân.

      p(>//////<)q An Hân rất ràng đó là cái gì, hơn nữa phía trước của cậu ràng còn chưa ‘đắc đạo’, nhưng tại lực chú ý lại từ phía trước dần dần chuyển sang phía sau, , được, phía sau, phía sau… cũng muốn…

      Chỉ có bản thân An Hân tự cho rằng mọi người đều nhìn thấy, cậu cứ như vậy nằm sấp giường, tay bắt đầu lung tung sờ soạng ở bên cạnh, lại như thế nào cũng tìm được KY vừa rồi cậu nhét giường rốt cục nằm ở chỗ nào, cậu cũng tưởng tượng gì nhiều, chỉ muốn xài lọ KY đơn thuần mà thôi! Như vậy là tốt nhất!

      Mà Liễu Quý Bạch thấy An Hân có chút khẩn cấp, lập tức trở nên cao hứng, giơ tay vuốt ve lưng An Hân, tay mở nắp tuýp KY mùi bạc hà kia ra. An Hân cảm giác được Liễu Quý Bạch hơi nhỏm dậy, liền vội vàng gia tăng tốc độ tìm kiếm.

      Liễu Quý Bạch nhớ hướng dẫn sử dụng có , trực tiếp thoa vào… Cho nên liền xoay miệng tuýp KY hướng về phóa tiểu hoa cúc của An Hân trực tiếp cắm vào bóp cái, mi tâm An Hân nhảy dựng lên, đột nhiên cảm giác từ cái thứ cắm vào hậu huyệt của mình có chất lỏng gì đó chảy ra, chất lỏng chảy xuống, ngoại trừ cảm giác mát mẻ ban đầu, toàn bộ những nơi chất lỏng chảy tới tựa như bị châm lửa, trở nên khô nóng thôi, hơn nữa còn ngứa.

      An Hân nôn nóng hô lên: “Cái gì vậy?! Lấy ra, lấy ra!”

      Liễu Quý Bạch còn chưa kịp dựa theo hướng dẫn xoa xoa cho cậu, An Hân tránh né.

      “Mùi bạc hà…” Liễu Quý Bạch nuốt nước bọt, bàn tay vươn về phía bộ vị trung tâm của An Hân, ngờ An Hân lại đột nhiên giơ tay che lại, hết đường Liễu Quý Bạch chỉ có thể xoa xoa lên mông cậu trước.

      Liễu Quý Bạch vừa chạm vào, An Hân liền cảm thấy lập tức thư thái hơn nhiều, cậu cắn chặt răng, dù sao học trưởng cũng nhìn thấy mặt cậu, liền mở miệng , “, cởi quần , em, em tự mình thoa KY…” (.0ˇ/////ˇ0.)

      Liễu Quý Bạch từ chối cho ý kiến, nhưng An Hân nhìn thấy , cảm giác đệm giường hơi run động liền nghĩ sang bên cạnh cởi quần, cũng bất chấp tìm tuýp KY vốn dĩ của mình, đoạt lấy tuýp tay Liễu Quý Bạch, bóp ra ít lên đầu ngón tay, sau đó vươn tay ra phía sau thoa lên. Phải nhanh chóng chuẩn bị tốt, trăm ngàn lần thể để học trưởng nhìn thấy. (.0ˇ/////ˇ0.)

      Đây là phen phong cảnh như thế nào – An Hân tự mình quỳ rộng hai chân, bàn tay nho tự vuốt ve hoa cúc của mình, miệng còn nhịn được phát ra thanh mê hoặc lòng người, tiểu hoa cúc mang theo chất lỏng sáng bóng mềm mượt như tơ lụa hé ra hợp lại, phấn nộn đến mức tựa như sẵn sàng bừng nở.

      Lúc này, An Hân bỗng nghe được hô hấp của Liễu Quý Bạch trở nên nặng nề. Học trưởng cởi quần nhanh như vậy?!!

      (.ˇ/////////ˇ.) “ cho nhìn!!!” An Hân thẹn thùng kêu lên, động tác tay cũng lập tức dừng lại.

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch rất biết nghe lời đáp lại, nhưng ánh mắt lại vẫn chuyển nhìn chằm chằm vào đóa hoa sắp nở ra kia.

      An Hân quay đầu lại, híp mắt nhìn chỉ thấy mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn được, lúc này tiểu cúc hoa thiếu an ủi, lại co rút lại, Liễu Quý Bạch nuốt nước bọt, giơ tay nhàng vuốt ve. Xúc cảm mềm mại mịn màng vô cùng tốt. (# ̄–  ̄#)

      An Hân sợ tới mức hậu huyệt căng thẳng, kích động định đứng dậy né tránh, ai ngờ tay của Liễu Quý Bạch cũng vừa vặn thay đổi vị trí, lần này cậu vừa động, trùng hợp thế nào lại nhắm ngay đầu ngón tay của Liễu Quý Bạch, cứ như vậy bật dậy… Ngón tay liền thẳng tấp đâm vào.

      “A ~~~!!!” An Hân la hoảng lên, bởi vì đột nhiên có dị vật chen vào khiến mặt sau căn trướng tràn đầy đến mức khó chịu, nhưng mà độ ấm của dị vật kia lại khiến cho cảm giác vẫn luôn ngứa ngáy bên trong từ nãy giờ lập tức được giải tỏa.

      Liễu Quý Bạch cũng dự đoán được lại cứ như vậy cắm vào, hơn nữa lần trực tiếp đâm vào đến tận cùng ngón tay, tư liệu đều phải thử từng chút tiến vào, nhưng lại lần đăm thẳng như vậy trách khong được làm An Hân đau đớn, nhưng mà thanh kia của An Hân ba phần khó chịu lại mang theo ba phần mỹ cảm, mê hoặc đến mức phía dưới của đều cứng lên, rục rịch muốn động.

      “Xin, xin lỗi, thả lỏng chút…” Liễu Quý Bạch thử giật giật tay, An Hân liền xụi lơ nằm về giường, đầu gối trợt cái, hai chân lại càng mở rộng ra.

      “Ư…”

      Đầu ngón tay Liễu Quý Bạch rút ra chút, An Hân lại bất mãn hừ hừ.

      “Đừng rút ra ngoài…”

      Đợi Liễu Quý Bạch đổi thành hai ngón tay, An Hân lại thoải mái mà giật giật eo. Lần này Liễu Quý Bạch bắt được điểm yếu, hai ngón đổi thành qua lại vài lần, ở bên trong vừa sờ soạng lại vừa khuấy lộng, kết quả An Hân chỉ có thể vừa thở vừa rên cư nhiên bị đâm đến phía trước bắn ra, lúc này tiểu cúc hoa phía sau của cậu hoàn toàn nở rộ.

      An Hân giải phóng phía trước, mềm nhũn nằm sấp giường. Liễu Quý Bạch nhìn bộ dạng sắp lăn ra ngủ của cậu, rút ngón tay vỗ vỗ lên mông cậu: “ được ngủ.”

      Theo ngón tay Liễu Quý Bạch rút ra, phía sau lại lập tức ngứa lên, đầu An Hân hoàn toàn mơ hồ, cứ như vậy nâng mông lên đuổi theo, “Đừng …”

      ~” Liễu Quý Bạch tựa như trấn an xoa xoa lên mông cậu, hơi nhổm người lên, trực tiếp đề thương ra trận đặt trước tiểu huyệt của cậu.

      Nơi đó của Liễu Quý Bạch cương đến mức vừa cứng vừa lớn, nóng đến mức An Hân muốn trốn tránh, Liễu Quý Bạch lập tức tiến tới phen đỡ lấy eo cậu, trực tiếp động thân liền vọt vào.

      “A!!!” An Hân kêu lên thảm thiết, cái này và ngón tay chênh lệch lớn như vậy, sao có thể vào liền vào như vậy được?! Đau đến mức nước mắt An Hân cũng trào ra, “Ư… Đau…”

      Liễu Quý Bạch nhanh chóng dừng động tác, vươn tay vỗ về lưng cậu, muốn cúi người ôm lấy cậu. Kết quả vừa động, lợi khí bên dưới lại đâm vào sâu thêm vài phần.

      Tựa như đâm thẳng vào thành ruột, đến mức An Hân cảm thấy mình sắp bị đâm nát rồi, cũng nóng đến mức khiến cậu muốn sôi trào.

      “Đừng, đừng nhúc nhích! Còn, còn chưa được, , đừng lộn xộn!” An Hân gấp gáp, bên ngoài hậu huyệt tựa như bị xé rách đau muốn chết, nhưng mà bên trong chiếm được thỏa mãn lại càng ngày càng khát vọng.

      “Ừm.”



      “Tốt hơn chút nào chưa?” (# — ﹃ — #)

      “Chưa, trước đừng nhúc nhích!” p(>////<)q

      “Được rồi…”

      Liễu Quý Bạch nhẫn nại ôm lấy An Hân, An Hân cứ như vậy nằm sắp giường từ từ nhắm hai mắt lại từng ngụm từng ngụm hô hấp, Liễu Quý Bạch sợ làm cậu bị thương, là động cũng dám động, nội bích của An Hân gắt gao bao vây lấy , nơi ấy chặt chẽ lại ấm áp, trước mặt lại là thân thể của người , Liễu Quý Bạch đúng là nhẫn nại đến thống khổ, chỉ có thể xoa xoa cái mông mềm mại của An Hân an ủi chút.

      Nhưng An Hân sao, tuy rằng học trưởng có chút lớn, chẳng qua hiệu quả khuếch trương vẫn rất tốt, ngoại trừ lúc mới tiền vào có chút căng trướng quá mức, rất nhanh cậu miễn cưỡng thích ứng được kích thước của thứ kia.

      Phía sau được học trưởng hoàn toàn lấp đầy, An Hân chậm rãi nhắm hai mắt lại, càng cảm thấy thực hạnh phúc, hô hấp của học trưởng rất nặng, theo nhịp hô hấp, nơi đó của cọ xát bên trong cậu, cảm giác tê dại ngứa ngáy cư nhiên khiến cả người cậu thả lỏng, thả lỏng rồi lại thả lỏng, An Hân cư nhiên thoải mái đến mức… ngủ luôn… ( ̄﹃  ̄)zzzz…

      Liễu Quý Bạch nhịn đến mức cảm thấy sắp sửa nổ tung, kết quả cư nhiên nghe được tiếng ngáy nho của An Hân, lập tức đen mặt. vẫn chờ cậu cảm thấy thoải mái mới dám động, nhưng cậu cư nhiên thoải mái rồi trực tiếp ngủ quên!!! (╯- 皿 -)╯╧╧

      ╰ 皿╯Liễu Quý Bạch tức giận nên lời, cũng để ý được quá nhiều, ôm lấy eo An Hân, hơi hơi lui về phía sau chút, sau đó trực tiếp đâm vào chỗ sâu nhất.

      An Hân giật mình cái liền tỉnh lại, phía sau Liễu Quý Bạch tựa như trả thù tiếp tục đấu tranh dũng, đâm đến mức ngay cả hô hấp của cậu cũng bị ngắt quảng, “Chậm, chậm chút… A…”

      được.” Liễu Quý Bạch ôm lấy cậu, cắn cắn lên vai cậu, kề sát vào lỗ tai cậu xấu xa : “Quá chậm em liền ngủ quên.”

      , … A a!” Liễu Quý Bạch đâm rất dùng lực, mấy cái An Hân bị đâm đến cứng lên lần nữa.

      “Đêm nay phút đồng hồ em cũng đừng mong ngủ!” ╰ 皿╯

      Liễu Quý Bạch lời còn chưa dứt, mãnh liệt động thân nặng nề đâm vào chỗ nào đó, thân thể An Hân nhoáng lên cái liền trở nên kịch liệt run rẩy.

      “A a a a ~~~~~~~~~!!”

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /59/. Cuộc sống thoải mái.

      thực tế, Liễu Quý Bạch cũng làm cả đêm như những gì dọa An Hân, đến việc ngày hôm sau còn phải đến công ty mở hội nghị quan trọng, thân thể An Hân lại lâu chưa làm xác thể thừa nhận lượng vận động cả đêm như vậy. Chẳng qua, mặc dù Liễu Quý Bạch xem như tha cho cậu, nhưng thắt lưng và PP (mông) của An Hân vẫn vừa đau vừa mệt ngủ say như chết…

      Lúc tia sáng mặt trời đầu tiên trong ngày chiếu vào phòng ngủ, An Hân vẫn hoàn toàn xụi lơ nằm rạp người Liễu Quý Bạch, mí mắt cũng nhúc nhích lấy lần, ngủ đến bất tỉnh nhân .

      ( ̄﹃  ̄)zzzzz…

      Khi ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua bức màn thẳng tắp chiếu xuống sàn nhà, thời gian chạy bộ sớm trôi qua, hai chú ông mật giường vẫn có ý tỉnh lại. ( ̄﹃  ̄) – ( ̄﹃  ̄)zzzzzz…

      Mãi đến chuông báo tám giờ sáng lặp lặp lại nửa ngày, Liễu Quý Bạch rốt cục mới mở mắt ra ấn tắt. Liễu Quý Bạch vừa định rời giường, An Hân nằm trong ngực đột nhiên cau mũi câu, còn dùng mặt cọ cọ vào ngực , Liễu Quý Bạch đỡ trán thầm mắng câu. Trong lòng thầm nghĩ, dù sao hai ngày trước đều có tăng ca, hôm nay là giai đoạn an bài tổng kết, buổi sáng chủ yếu là các phòng ban báo cáo tình huống, có Tôn Tiếu Vũ là đủ rồi… Về sau chỉ cần hỏi lại Tôn Tiếu Vũ là được…

      Vì thí, Liễu Quý Bạch bình tĩnh gởi tin nhắn cho Tôn Tiếu Vũ, sau đó bình tĩnh tắt di động…

      O( ̄ヘ ̄o#) Thời khắc mấu chốt xem ai còn có bản lĩnh gọi điện thoại nữa!

      Khi đồng hồ điểm đến 8h15 phút sáng, Liễu Quý Bạch thể chạy bộ đổi thành loại vận động buổi sáng khác, mà An Hân ngủ đồng dạng thể chạy bộ cũng bị buộc phải tham gia loại vận động này… ( ̄﹃  ̄) A a… zzzzz…

      Cùng lúc đó, Tôn Tiếu Vũ lâm vào bận rộn ở công ty sau khi nhìn thấy tin nhắn, tới tới lui lui gọi điện thoại cho Liễu Quý Bạch rất nhiều lần, đáng tiếc di động Liễu Quý Bạch tắt máy…

      Mà lúc đồng hồ điểm đúng 9h sáng, Liễu Quý Bạch đầy thương ôm An Hân hôn trong chốc lát, thế này mới lưu luyến lui ra khỏi cơ thể An Hân, ôm cậu vào phòng tắm. An Hân ngoại trừ lúc bắt đầu rì rầm vài tiếng, lại lần nữa bất tỉnh nhân … ( ̄﹃  ̄)zzzzz…

      Lúc đồng hồ điểm 9h30 phút sáng, di động đáng thương vẫn còn tắt máy, người nào đó ở trong công ty bởi vì gọi mãi vẫn báo tắt máy nên biết gọi bao nhiêu lần. Về phần chủ nhân của di động, bận rộn trong phòng bếp. An Hân dưới trợ giúp của người nào đó sau khi mặc áo ngủ vào lại được thả về giường, cậu ôm chăn tiếp tục ngủ. ( ̄﹃  ̄)zzzzz…

      Lúc đồng hồ điểm 10h15 sáng, An Hân bị đánh thức, ngồi ở giường mơ mơ màng màng ăn đại tiệc, Tôn Tiếu Vũ rốt cục gọi thông điện thoại, Liễu Quý Bạch ngọt ngào cùng An Hân ăn điểm tâm, hay cho chính xác là cơm trưa.

      Liễu Quý Bạch: Nào, há miệng, thịt…

      An Hân: : ̄口 ̄ A… Ngoàm. ( ̄]v ̄)zz~ Ăn ăn ăn…

      Lúc đồng hồ điểm 11h sáng, Tôn Tiếu Vũ bắt đầu có suy nghĩ trực tiếp chạy đến nhà Liễu Quý Bạch tìm người, mà Liễu Quý Bạch cuốc cùng mới chịu ra ngoài.

      Liễu Quý Bạch: Nào, hôn cái.

      An Hân: ( ̄﹃  ̄) Thịt…

      Liễu Quý Bạch: = =…

      An Hân: ( ̄﹃  ̄) Muah~

      Liễu Quý Bạch: (# ̄- ̄#) Ngoan, ít nhất phải thế này chứ, đây.



      thực tế, An Hân lúc ấy mơ mơ màng màng nghĩ như vầy.

      An Hân: tại ăn nổi nữa, giữ đó chút nữa ăn sau… ( ̄﹃  ̄)zzz…

      Cả ngày hôm nay, Liễu Quý Bạch đều vượt qua dưới lải nhải lẩm bẩm chỉ trích của Tôn Tiếu Vũ, mà An Hân…

      Cậu vẫn ngủ mãi đến khi Liễu Quý bạch trở về mới tỉnh lại, nghe được tiếng mở cửa bên ngoài, An Hân mới từ giường ngồi dậy, quần áo cũng đổi, xoa xoa hai mắt ngáp cái liền mở cửa phòng ngủ ra ngoài.

      về rồi ~”

      Tuy rằng ngủ ngày, nhưng phía sau vẫn còn chút thoải mái, tư thế đường của An Hân có chút kỳ quái, hơn nữa còn lắc lắc. Chẳng qua nhìn thấy Liễu Quý Bạch, cậu ràng vô cùng cao hứng, đẩy nhanh cước bộ nhảy qua bổ nhào vào người .

      Liễu Quý Bạch nhìn thấy An Hân mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình kia, bả vai đều sắp lộ ra ngoài luôn rồi, quả hận thể lập tức nhào tới đè cậu ra làm thêm lần, nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng An Hân mềm nhũn cả chân ngay cả đường cũng đượcc vào buổi sáng lại đành lòng. Hơn nữa nhìn tướng đường của cậu, tựa hồ vẫn còn chút run rẩy.

      “Ừm, về rồi.” Liễu Quý Bạch ôm An Hân hôn hôn lên trán, “Ngủ no rồi sao?”

      “Dạ ~”

      An Hân khẳng định là lâu quá làm, vô cùng thoải mái mới vẫn luôn thấy buồn ngủ, chẳng qua đường mơ hồ run rẩy lắc lư kỳ là vì nguyên nhân ngủ lâu quá nên choáng váng đầu…

      Đêm nay Liễu Quý Bạch lo lắng cho thân thể An Hân, vốn định chỉ ôm cậu ngủ. Đáng tiếc…

      Nếu là trước kia, tuyệt đối tự tin có thể ‘tọa hoài bất loạn’ (*), nhưng khi ăn được rồi, An Hân ở trong lòng cọ phát, liền vung tay lên lập tức lột sạch cậu. (╰_╯)╯

      (*) Ngồi mà trong lòng vẫn loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ/nam khác mà trong tâm nảy sinh ý đồ :v

      Hành động tác cầu vô độ như vậy, nếu là Ngụy Hào, An Hân tuyệt đối giận dữ. Nhưng là Liễu Quý Bạch, An Hân vừa bị đụng chạm từ phía sau, bản thân liền cầm giữ được… Kỳ , cậu cọ vào người cũng có chút thành phần cố ý. Chẳng qua nguyên tắc cậu vẫn kiên trì chỉ có thể làm lần, là ngày hôm sau phải rời giường viết truyện, nếu như làm cả ngày như thế này, cậu trực tiếp ngủ chết giường luôn… ._.

      Liễu Quý Bạch đáp ứng, nhưng sau đó lại nuốt lời chút…

      Đến tận giữa trưa ngày hôm sau, An Hân vất vả mới rốt cục giãy dụa ngồi dậy. Bữa sáng Liễu Quý Bạch chuẩn bị cho cậu cũng sớm lạnh ngắt, chẳng qua Liễu Quý Bạch có lẽ đoán trước được, vì thế còn để lại tờ giấy, dặn dò cậu ngoan ngoãn ăn cơm trưa.

      Vì thế đến giữa trưa, An Hân hâm nóng đồ ăn xong liền nhận được điện thoại giám sát của Liễu Quý Bạch, trong lòng An Hân rất cao hứng, cho dù chỉ ăn dưa muối sợ là cậu cũng có thể ăn ra được vị ngọt.

      Qua thêm mấy ngày, cuộc sống của hai người vẫn trôi qua thực dễ chịu.

      Sau khi Bích Lạc Thiên và Tụ Thạch Lệ thuận lợi ký hợp đồng hợp tác, nhân viên của hai bên đều trở nên bận rộn, Liễu Quý Bạch lại càng khôi phục đặc tính công tác cuồng trước đây, thường xuyên mang chút ‘bài tập’ về nhà chiến đấu đầy hăng hái.

      Chỉ là, cuộc sống của hai người An Hân và Liễu Quý Bạch tại tựa như đôi phu phu vừa tân hôn, buổi tối mỗi ngày thế nào cũng cũng phải đến lần, may mắn có ép buộc đến lợi hai như ngày đầu tiên.

      Cho nên hai người bên ngoài lại khôi phục sinh hoạt trước đây, sáng sớm mỗi ngày dậy chạy bộ vòng, ban ngày ai làm làm, ai viết truyện viết, khác biệt chỉ là buổi tối hai người ngủ cùng gian phòng, còn có mỗi ngày buổi tối đều phải ‘hỗ động’ chút.

      Về phần hình thức hỗ động

      An Hân: (# A #) Đủ rồi!

      Liễu Quý Bạch: (# ̄ –  ̄#) Vuốt lông vuốt lông, lần cuối cùng…

      An Hân: p(#》0《#)qA ~~~~

      Mấy ngày nay, Liễu Quý Bạch cẩn thận để An Hân phát chuyện Bích Lạc Thiên và Tụ Thạch Lệ hợp tác, cho nên mỗi lần vừa nhận điện thoại đều chuyện kiêng dè, công việc gì đó cũng sợ bị An Hân nhìn thấy. Tiếp tục như thế quá hai ngày, Liễu Quý Bạch liền phát mỗi lần nhận điện thoại, An Hân mang sắc mặt ảm đạm chủ động tìm lí do rời ; Mà lúc bận rộn trong phòng, An Hân cũng bao giờ vào, lại càng bao giờ đụng vào túi công văn của .

      Liễu Quý Bạch nhất thời liền hiểu ra, An Hân cẩn thận giữ lại gian giữa bọn họ, mà khoảng gian này, cư nhiên lại khiến có chút hít thở thông.

      Hơn nữa Chu Nhân Nhân trong công ty cho dù có việc gì vẫn luôn đến tìm thương lượng, người chậm hiểu như cũng phát có vấn đề. Nhưng mặc kệ dùng thái độ lạnh lùng giải quyết việc chung, hoặc là ra sức khước từ, Chu Nhân Nhân vẫn luôn dùng chiêu đánh Thái Cực, khéo đưa đẩy né tránh sau đó lại ngừng cố gắng.

      Chu Nhân Nhân là người của Chu gia, cũng thể quá nể mặt mũi đắc tội với người ta, thể trêu vào, chỉ có thể né tránh. Chỉ là cho dù và Chu Nhân Nhân ràng có gì, nhưng hiểu sao vẫn có chút chột dạ, lúc gọi điện thoại cho An Hân vẫn luôn lo lắng Chu Nhân Nhân tìm đến bị An Hân nghe thấy.

      Hôm nay, Liễu Quý Bạch tâm nặng nề, Chu Nhân Nhân lại càng trở nên chủ động, mặc kệ ám chỉ như thế nào, vẫn làm như thấy, đành kéo Tôn Tiếu Vũ đến chứng minh có người mình thích, nhưng cư nhiên cầu gặp mặt lần.

      = = Gặp cái gì mà gặp, An Hân nhà tôi là tùy tiện ai cũng có thể gặp được sao!

      Hơn nữa trừ lần đó, hạng mục đầu tiên hợp tác với Tụ Thạch Lệ phải bắt đầu tuyên truyền, An Hân vốn là tác gia, chừng lúc lên mạng cũng nhìn thấy…

      ăn cơm, An Hân thấy Liễu Quý Bạch vẫn yên lòng, nhịn được hỏi: “Có phải gặp chuyện gì hài lòng hay ?”

      , ăn cơm .” Liễu Quý Bạch hoàn hồn, gắp đũa đồ ăn cho An Hân, trong lòng rốt cục cũng hạ quyết tâm, mấy chuyện hư ảo này dù sao cũng có khả năng phát sinh, ra cũng sao, ngược lại xác thực nên cố ý giấu An Hân, “Cơm nước xong, có chút việc em biết.”

      “Chuyện gì?” (.0 _ 0.)

      “Ăn cơm trước .” Đột nhiên quyết định cho An Hân biết, Liễu Quý Bạch có loại cảm giác thở phào nhõm. Cẩn thận nghĩ lại, kỳ vốn cũng phải chuyện lớn gì, An Hân tại cùng chỗ với mình, tin tưởng vào bản thân. (╰_╯)╯ An Hân là của mình!

      “A, được.” An Hân đè nén lòng hiếu kỳ xuống, ăn được hai ba ngụm cơm lại nghĩ ra đề tài mới để dời lực chú ý của mình chút.

      Liễu Quý Bạch vừa ăn vừa nghe An Hân chuyện, bỗng nhiên ý thức được, buổi tối mấy ngày nay An Hân hề viết truyện, chỉ ngồi trong phòng khách chờ hoặc cùng xem tivi. ra cũng là, vốn cho dù có xảy ra chuyện gì mình cũng cùng em ấy vượt qua, mình còn biết quý trọng… (╰_╯) Về sau kiên quyết mang theo công việc về nhà nữa!

      Liễu Quý Bạch bỗng nhiên tự trách mình, An Hân ràng càng cẩn thận che chở giữ gìn mối quan hệ giữa bọn họ hơn cả . Em ấy nhất định cảm giác được mình lừa gạt em ấy về chuyện công việc, cho nên mới có thể chủ động tránh khi mình nghe điện thoại. nhìn thấy biểu tình của mình thay đổi lập tức chuyển đề tài, hóa ra kỳ vẫn luôn là An Hân nhân nhượng mình, bao dung mình…

      Liễu Quý Bạch gắp đũa thịt đặt vào trong chén của An Hân, An Hân vừa ăn vừa đến vui vẻ, vội vàng giơ tay cũng gắp thịt lại cho Liễu Quý Bạch, tay vừa vươn ra, mới nhìn thấy đầu ngón tay cư nhiên dính hạt cơm.

      Lúc vừa định rút tay về lấy hạt cơ xuống bỏ vào trong hộp đựng rác, Liễu Quý Bạch lại đột nhiên chụp lấy tay cậu, vừa cúi đầu môi liên chạm vào đầu ngón tay cậu, liếm hạt cơm . An Hân thể tin được nhìn Liễu Quý Bạch, miệng há thành hình chữ O. Đây, đây là làm cái gì…

      Liễu Quý Bạch ngẩng đầu, cười như cười : “Lần trước lúc hạt cơm dính mặt em muốn làm như vậy.”

      (。0//////////0。) Lần trước… Lần trước là dính khóe miệng…

      “An Hân, em.” Liễu Quý Bạch nắm tay An Hân, ôn nhu : “Thực xin lỗi, mấy ngày trước là sơ sót.”

      An Hân cũng hiểu vì sao Liễu Quý Bạch lại xin lỗi, chẳng qua thình lình thổ lộ lại khiến An Hân vẻ mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân, “, , em cũng , học trưởng…” p(>///////<)q

      Liễu Quý Bạch vươn người tới, hai tay ôm lấy mặt An Hân cúi đầu ôn nhu hôn lên, An Hân đỏ mặt vội vàng đáp lại.

      Nụ hôn này, chạm được chút ngọt ngào của canh cá, ngửi được chút hương vị của cơm, hòa cùng chút chua ngọt của món sườn xào, mà nhiều hơn là tình nồng đậm của đối phương…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :