1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Dỗ Đại Thần – Lâm Tịch Ẩn (79c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /50/. Thổ lộ kịch liệt.

      Liễu Quý Bạch muốn An Hân dây dưa với Ngụy Hào nữa, mở miệng : “Tôi ngược lại muốn hỏi chút, là hợp đồng quan trọng hay là An Hân quan trọng?”

      Ngụy Hào vừa định mở miệng biểu lộ lòng chung thủy với An Hân, nhưng nếu ra như vậy An Hân khẳng định tin, tròng mắt Ngụy Hào chuyển động, tự cho là thông minh : “Hợp đồng đối với tiền đồ của tôi có ý nghĩa rất quan trọng, nhưng mà An Hân càng quan trọng hơn, tôi có thể vì An Hân bỏ qua cho hợp đồng này.”

      “Ồ.” Liễu Quý Bạch nhếch miệng cười trào phúng, “Nếu An Hân quan trong, vì sao cư nhiên mở miệng ngậm miệng đều là hợp đồng? Còn ở trước mặt cậu ấy muốn dùng hợp đồng để đổi người. hề cậu ấy, cảm thấy dùng phần hợp đồng có quan hệ gì với cậu ấy có thể vãn hồi tình của cậu ấy sao?”

      “Việc này…”

      “Lần này là hợp đồng, vậy lần sau là cái gì?” Liễu Quý Bạch mất hứng , “An Hân có nghĩa vụ phải chờ đợi , nghiệp của , cậu ấy có cuộc sống của mình, kỳ hai người vốn phù hợp.”

      Lời của Liễu Quý Bạch khiến Ngụy Hào bỗng nhiên có loại xúc động, tựa như rất nhiều chuyện trước đây đều là mình làm sai đến thái quá…

      Trong lòng An Hân tràn đầy vui mừng nắm chặt tay Liễu Quý Bạch, vừa nghe vừa ở bên cạnh liều mạng gật đầu. (#╰ _ ╯#)

      “Trước đó hề có hợp đồng, kế thừa gì đó, còn phải gặp người người, bị tôi phát liền chạy đến tìm tôi đeo bám buông. thích quán bar vũ hội thích giao tiếp với đủ loại người, tôi thích ở trong nhà, chúng ta đúng là thích hợp.”

      Nhìn thấy An Hân nắm chặt tay Liễu Quý Bạch, Ngụy Hào lại bắt đầu khổ sở, ta tìm cậu lâu như vậy, kết quả lại là thế này… An Hân hẳn là thích người tên Liễu Quý Bạch này rồi?

      Liễu Quý Bạch thấy tương đối đủ rồi, liền đuổi người: “Nếu nghĩ thông suốt rồi về , thong thả, tiễn.”

      “Đúng, .” An Hân phụ họa: “Bọn tôi còn phải tìm thợ khóa sửa cửa nữa.”

      Ngụy Hào thở dài hơi, hôm nay cho dù ta có tiếp tục An Hân cũng nghe, hơn nữa càng ngày càng chán ghét mình. tại có thể , nhưng tuyệt đối từ bỏ An Hân.

      “Trước đây đều là lỗi của , An Hân em thấy rồi đó, thay đổi!” Ngụy Hào xong, lại đánh giá cao thấp Liễu Quý Bạch chút, “Liễu Quý Bạch, cho lời khuyên. Bích Lạc Thiên các người vẫn là nhà xuất bản mới, cấp quản lý nếu có gì tốt đồn đãi ra ngoài, đối với toàn bộ nhà xuất bản đều là đả kích phi thường lớn, đến lúc đó còn có thể ngồi vững ở vị trí phó chủ tịch hay là tổng giám đốc sao?”

      “Có thể có đồn đãi tốt gì?” Liễu Quý Bạch lạnh lùng nhìn Ngụy Hào, “Chuyện của tôi mượn phiền lòng.”

      “Tôi khiến An Hân thương tâm nữa, lại càng để cho em ấy vì chuyện của mà thương tâm!” Ngụy Hào xong liền quay đầu bước .

      Vẫn nhìn Ngụy Hào ra tới tận hàng hiên, đảm bảo nghe được bọn họ chuyện nữa, An Hân bụng lời muốn khẩn cấp nhìn Liễu Quý Bạch, nhưng lại thấy có biểu tình gì đặc biệt, trong ngực tim lại đập đùng đùng. Học trưởng những lời có phải chỉ vì ở trước mặt Ngụy Hào nên muốn giúp cậu che giấu hay ? muốn cậu quá chật vật…

      Lại vừa rồi cũng bởi vì mình kéo tay áo học trưởng, cho nên ấy mới cầm ngươic lại tay cậu, chừng đó phải là ý của ấy. Ngụy Hào rồi, nơi này cũng tối, bây giờ còn nắm chặt tay ấy, ấy có thể mất hứng hay ? An Hân cúi đầu, vạn phần muốn mà quyết định buông tay Liễu Quý Bạch ra.

      Liễu Quý Bạch phát An Hân buông tay mình ra, mất hứng nhíu mày. Vừa rồi An Hân còn lưu luyến nhìn theo Ngụy Hào xa, Liễu Quý Bạch đột nhiên cảm giác trong lòng chẳng có chút tư vị gì, hay là An Hân vẫn còn thích người đàn ông kia? Vừa rồi An Hân chủ động kéo tay áo mình, chẳng lẽ là vì chọc tức tên Ngụy Hào kia?

      Bất quá An Hân thân cận với mình khiến Liễu Quý Bạch cảm thấy rất cao hứng, ít nhất tại có thể nắm chắc cơ hội, Ngụy Hào gì đó, tuyệt đối có hy vọng. (=,.:)

      An Hân thử hỏi: “Học, học trưởng, vừa rồi có phải vì đuổi Ngụy Hào nên mới như vậy hay ?”

      “Ừm, vừa nhìn ta biết là người tốt.” Nhắc tới tên Ngụy Hào khiến cho Liễu Quý Bạch thực vui, nhìn nhìn cánh cửa bị mình đá hỏng, cố gắng khiến bản thân nghĩ đến chuyện cửa hày hư rồi thợ khóa có thể sửa lại hay

      “À, xác thực phải người tốt…” An Hân gục đầu, thào .

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch nghĩ nghĩ, cửa khóa được nữa, nhưng mà ít nhất có thể khép lại, chung quy vẫn tốt hơn so với việc đứng ngoài hàng hiên chuyện.

      “Học trưởng, tôi và Ngụy Hào…” An Hân tội nghiệp . (…> ^ <…)

      “Vào rồi .”

      Liễu Quý Bạch dẫn đầu vào trong nhà An Hân, trong lòng An Hân yên, nhanh chóng ngoan ngoãn theo vào.

      An Hân vừa tới cửa, Liễu Quý Bạch đột nhiên hỏi: “Cậu là gay?”

      Trong lòng An Hân kinh hoảng, ngờ Liễu Quý Bạch hỏi trắng trợn như vậy, cúi đầu yếu ớt lên tiếng: “Ừm.”

      “Vì sao trước đó cậu chưa từng ?”

      “Bởi, bởi vì…” An Hân tựa như làm sai chuyện gì, dám ngẩng đầu nhìn Liễu Quý Bạch, “Tôi sợ biết chán ghét tôi.”

      “…”

      = =… Liễu Quý Bạch đột nhiên nổi lên trận hỏa vô danh, trước giờ mình do dự cái quỷ gì chứ! An Hân mỗi ngày ở cùng chỗ với mình như vậy, chỉ cần khiến An Hân mình, còn đợi đến hôm nay cho cái tên Ngụy Hào kia chạy đến đây câu dẫn An Hân sao! = 皿 =

      nghe Liễu Quý Bạch lên tiếng trả lời, trong lòng An Hân càng trở nên hoảng loạn. (T.T)

      “Thực, thực xin lỗi…” An Hân khổ sở , “Làm phiền học trưởng trông nhà giúp tôi chút, tôi tìm thợ khóa.”

      vội.” Liễu Quý Bạch vội vàng giữ chặt An Hân lại, thuận tay đóng lại hẳn cánh cửa khép hờ, “An Hân…”

      Sợ hãi nghe được những lời lạnh lùng của Liễu Quý Bạch, An Hân giành trước : “Học trưởng đừng tức giận, tôi biết, chỉ cần sửa cửa rồi, tôi dọn về nhà mình.”

      An Hân vừa xong, nước mắt đột nhiên rớt xuống, xong cậu xoay người muốn kéo cửa lao ra ngoài.

      Liễu Quý Bạch tay mắt lanh lẹ phen kéo cậu lại đè vào cửa, giơ tay nâng đầu của cậu lên, bắt buộc cậu nhìn mình, vừa ôn nhu : “Đừng khóc, loại người này đáng để cậu khóc.”

      “Ừm.” An Hân bị giữ chặt đến thể động đậy, tuy rằng căn bản phải khóc vì Ngụy Hào, nhưng lại dám lời , chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

      “Còn thích ta?” Liễu Quý Bạch vẻ mặt vui hỏi, vừa dùng tay giúp câu lau nước mắt.

      có.”

      An Hân vội vàng giơ tay tự lau sạch nước mắt của mình, vừa lắc đầu đáp, trong lòng bỗng nhiên do dụ có nên cho Liễu Quý Bạch biết kỳ cậu…

      “Rất tốt, vậy thích .” Liễu Quý Bạch đột nhiên dựa gần vào hỏi, và An Hân mặt đối mặt, khoảng cách gần đến nổi chỉ còn thiếu mấy milimet là chóp mũi đụng vào nhau.

      Tim An Hân đập dồn dập, khoảng cách gần như vậy, lời nghĩ cũng dám nghĩ như vậy lập tức khiến đầu óc của An Hân biến thành bãi bùn, “Hả?”

      (.0 o 0.?) Học, học trưởng vừa mới cái gì? Nghe lầm phải ? Là hiểu lầm phải ? Trước đó cũng hay hiểu lầm lời học trưởng

      ( # a # ) Chút nữa khẳng định học trưởng nhất định giải thích là mình hiểu lầm cho xem! Học, học trưởng sao có thể thích cậu. Sao, sao có thể chứ…

      được sao?” Liễu Quý Bạch thất vọng , “Em chạy tới nhà , hại bả vai bị thương, cởi quần của , nhìn lén tắm rửa, nhìn rồi chảy máu mũi, còn dụ dỗ em, em phải chịu trách nhiệm!”

      Tựa như khi đột nhiên nghe được tin dữ, hoặc mộng đẹp trở thành quá mức bất ngờ trong lúc nhất thời cũng có thể khiến người ta sinh ra loại cảm giác quá mức cường liệt đến chân , trong tiềm thức bởi vì sợ hãi thất vọng mà tự nhiên tránh nặng tìm tập trung chú ý vào chuyện khác.

      Tương tự như vậy, đầu óc An Hân lúc này càng chạy càng lệch hướng, hoàn toàn nghe trật trọng điểm, cậu chột dạ mà lập tức nghĩ đến lần đó từng đụng mặt Liễu Quý Bạch tại nhà tắm thời đại học.

      (。= 口 =。) Chẳng, chẳng lẽ ấy cũng nhìn thấy mình? Tràn ngập đầu óc của An Hân đều là vấn đề nhìn lén tắm rửa: “Cái, cái gì cởi quần, tôi có nhìn lén tắm!”

      “Đây phải trọng điểm.” Liễu Quý Bạch bất đắc dĩ bóp bóp khuôn mặt nhắn của cậu.

      (。0 . 0。) “Hả?”

      “Trọng điểm là em.” Liễu Quý Bạch ôn nhu cười, “ tại Bích Lạc Thiên tuy rằng kém hơn Ngụy thị, nhưng triển vọng rất tốt, cuối cùng ngày tuyệt đối khiến cho Ngụy thị phải giãy dụa nhìn lên. Hơn nữa, đây ‘bính nhất đại’ thấy thế nào cũng tốt hơn cái tên ‘phú nhị đại’ kia đúng ?”

      (*) Phú nhị đại: con nhà giàu đời thứ hai, tiêu xài của cải sẵn có của ba mẹ, còn ‘Bính nhất đại’ chắc là tự mình kiếm sống, tự mình làm giàu. :v

      Liễu Quý Bạch vừa mấy chữ kia xong, An Hân nghe thấy trái tim mình đập càng nhanh, đến độ đinh tai nhức óc, trái tim đập như thế muốn phá tan lồng ngực của cậu.

      (#。0ˇ口 ˇ0。#) Học trưởng là thổ lộ với mình? nằm mơ sao! Là nằm mơ phải ! Nhất định là nằm mơ rồi! Nếu tự đánh mình tát có thể đột nhiên tỉnh lại hay , được, kiên quyết cần tỉnh lại!

      có thói quen xấu, lăng nhăng, tuyệt đối đặt em ở vị trí quan trọng hơn công việc, hơn nữa em, chỉ mình em, cho nên, em có muốn suy xét xem có được hay ?” Liễu Quý Bạch thấy An Hân há to miệng vẻ mặt dại ra, trong lòng thở dài, sao lại bị dọa thành như vậy rồi, mình thích em ấy đáng sợ như vậy sao?

      Liễu Quý Bạch nhịn được lại nhéo nhéo mặt An Hân, ( ̄ _  ̄) Giúp cậu hoạt động cơ thịt của mình chút, vừa an ủi , “ cần căng thẳng mặt mày như vậy, miễn cưỡng em.”

      xong, Liễu Quý Bạch nhàng buông tay giữ chặt An Hân ra, bàn tay còn lại lưu luyến trái xoa xoa phải bóp bóp mặt cậu cũng buông xuống theo.

      (。0ˇ口 ˇ0。 )

      phải!” An Hân nhào tới ôm ôm lấy cánh tay Liễu Quý Bạch, “Học trưởng!! Em thích rất nhiều năm rồi!!!”(# 口 #)

      Liễu Quý Bạch chỉ sửng sốt trong nháy mắt, đột nhiên như mở cờ trong bụng. (# ̄ —  ̄#)

      “Từ lúc học đại học…” An Hân ra miệng lại trở nên ngượng ngùng, nghĩ vừa mới mở miệng được nửa câu, lập tức bị Liễu Quý Bạch kích động nâng cằm lên, đè ở cửa hôn môi.

      Liễu Quý Bạch chỉ là ôn nhu liếm môi cậu, nhàng chạm vào răng cậu, lưỡi cậu, An Hân trợn to mắt nhìn chằm chằm vào hàng lông mi dài của Liễu Quý Bạch trước mặt mình, hoàn toàn quên hô hấp.

      Đột nhiên Liễu Quý Bạch cũng mở mắt, khoảng cách gần như vậy, An Hân sợ tới mức chân mềm nhũn, theo bản năng ngửa đầu ra phía sau, sau ót đập vào ván cửa tạo thành tiếng vang thanh thúy, đến cùng với cơn đau đớn choáng đầu hoa mắt.

      QAQ Ui da…

      Liễu Quý Bạch giơ tay xoa xoa sau gáy An Hân, hôn hôn lên trán cậu, buồn cười cố ý kề sát vào lỗ tai cậu hỏi: “ muốn hôn em?”

      phải!!” Màu đỏ tai An Hân lập tức lan khắp khuôn mặt, môi hơi chu ra nhón chân hôn lên môi Liễu Quý Bạch cái: “Em thích học trưởng hôn em!”

      Liễu Quý Bạch sửng sốt trong nháy mắt, trong lòng hạnh phúc, vui vẻ cười dùng sức ôm lấy An Hân, ra vẻ bất mãn : “Mới là ‘thích’ thôi sao, đủ, tuyệt đối đủ…”

      Liễu Quý Bạch chỉ chỉ vào miệng mình, mặt An Hân càng đỏ hơn, “Em …”

      xong, An Hân kiễng chân tựa vào trước ngực Liễu Quý Bạch, ngửa đầu hôn sâu vào miệng Liễu Quý Bạch, tinh tế lướt qua từng điểm trong khoang miệng , khiêu khích đầu lưỡi, cọ xát răng của . (p>///.\\\<q)

      Từ mấy năm trước sau lần đầu tiên phối kịch truyền thanh nghe được thành phẩm, Liễu Quý Bạch vốn chưa từng vui vẻ như vậy nữa, gắt gao ôm lấy An Hân, xâm nhập ngược lại vào miệng lưỡi cậu, mút lấy hơi thở cậu. Chính cũng ngờ hóa ra tình cảm bị đè nén đột nhiên bộc phát ra ngoài cư nhiên khó nhẫn nại đến như vậy, kịch liệt đến mức hận thể trực tiếp ở nơi này ‘làm’ An Hân. Mặc dù kỳ còn chưa quá ràng rốt cục là phải ‘làm’ như thế nào…

      Liễu Quý Bạch quá mức kịch liệt, An Hân thở ra hơi, gian nan thừa dịp hai bờ môi tách ra hít vào chút dưỡng khí, ôm Liễu Quý Bạch tự giác mà vuốt ve thân thể .

      Liễu Quý Bạch hơi hơi run rẩy cái, ý muốn đè An Hân ra càng thêm mãnh liệt, suy nghĩ này đánh sâu vào khiến đầu óc Liễu Quý Bạch trở nên mông lung, chi tiết An Hân hẳn là biết, mặc kệ như thế nào, thử trước xem rồi sau.

      An Hân bỗng nhiên cảm giác bàn tay Liễu Quý Bạch len vào trong quần áo của mình, cậu sợ tới mức muốn thối lui, nhưng lần này Liễu Quý Bạch lại cho cậu cơ hội.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /51/. Cảm giác hạnh phúc.

      Rốt cục cũng sửa cửa xong, Liễu Quý Bạch phụ An Hân cùng nhau thu thập đồ đạc. Liễu Quý Bạch thấy, nếu làm quan hệ, như vậy để An Hân triệt để dọn đến nhà mình ở luôn, cần mãi nghĩ đến việc dọn về nhà mình, vì thế lúc thu dọn đồ cũng thập phần cố gắng.

      Mà lần này An Hân đến chủ yếu là lấy tài liệu về Giáp Cốt văn kia, về phần quần áo vốn cậu chỉ định tùy tiện lấy hai bộ thay đổi là được rồi. ngờ Liễu Quý Bạch hoàn toàn là tư thế dọn sạch tủ nhà cậu chịu, ngay cả quần áo mùa đông, nội y giữ ấm, áo lông áo len, mũ len áo khoác này nọ đều hận thể lần thu dọn tất cả.

      An Hân để động vào, liền xoay người tiếp tục nhét những thứ trong ngăn tủ khác, xếp lại gọn gàng rồi nhét vào trong cái túi to, cũng biết đến tột cùng làm thế nào để có thể tìm ra được nhiều túi du lịch như vậy ở ngóc ngách nào trong nhà nữa. An Hân nhét áo lông trở vào ngăn tủ, thấy Liễu Quý Bạch thu dọn xong toàn bộ quần áo của cậu rồi.

      cần mang nhiều quần áo như vậy chứ?” An Hân có chút bất đắc dĩ, “Kỳ lấy hai ba bộ là đủ rồi.”

      “An Hân.” Liễu Quý Bạch đột nhiên nghiêm mặt .

      An Hân hiểu sao trở nên khẩn trương: “Vâng?”

      em.” Liễu Quý Bạch vừa đột nhiên bày tỏ, vừa giơ tay ôm eo An Hân.

      An Hân lập tức đỏ hồng cả mặt, thẹn thùng lắp bắp cũng vội vàng đáp lại: “Em, em cũng .”

      “Ừm, ngoan.” Liễu Quý Bạch vừa lòng hôn hôn trán cậu, tiếp tục : “Cho nên về sau em ở cùng chỗ với , còn là ở nhờ nhà nữa, hiểu ?”

      (#。0 _ 0。#) “Hiểu.”

      “Cho nên, nhà của chính là nhà của em, nếu trong nhà quần áo của em chỉ có hai bộ như vậy, vậy tủ quần áo phải là trống rỗng đến mức có thể nhét luôn cả em vào luôn hay sao.”

      “Như, như vậy, vậy lấy nhiều chút.” An Hân thuận theo , “Bất quá mùa đông còn xa, tạm thời cần mang qua luôn nhỉ?”

      “Chúng ta phải cùng nhau cả đời, mấy tháng nữa là vào đông rồi, sao có thể là xa chứ?”

      “Ớ… Vâng!” An Hân lập tức cảm động, học trưởng là muốn cùng cậu cả đời, tại mùa thu còn chưa qua suy xét đến mùa đông rồi! “Chỉ là, quần áo cần mang nhiều như vậy, ngược lại có ít sách có thể em cần dùng, nên muốn mang theo luôn.”

      “Được.” Liễu Quý Bạch đáp. Bỗng nhiên nghĩ nghĩ, lại mở túi ra, nhét quần áo trở vào tủ, An Hân còn chưa kịp mừng, kết quả nghe : “Em cũng đúng, cần mang quá nhiều như vậy, chọn vài món em thích là được rồi, đủ mặc mua cái mới cho em!”

      =口=…

      “Mấy thứ này còn rất tốt, vẫn nên mang theo hết !” An Hân lập tức ngăn cản Liễu Quý Bạch.

      = =

      “Mua mới.”

      (。0ˇ_ˇ0。)

      “Mấy thứ này đều còn rất mới!”

      Liễu Quý Bạch vừa lấy ra An Hân liền lập tức tiếp nhận tất cả nhét hết lại vào túi, hai người lấy ra nhét trở về qua lại hơn nửa ngày, rốt cục vẫn là An Hân cố chấp hơn, bắt đúng cơ hội nhét xong món cuối cùng vào trong túi lập tức dùng toàn bộ thân thể đè lên, hai tay hai chân ôm hết đồ lại, khiến Liễu Quý Bạch làm thế nào cũng tìm được chỗ để xuống tay.

      Liễu Quý Bạch có biện pháp, chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, hơn nữa ai có quần áo thể mua mới nữa? = = Chờ , mấy thứ mà tên Ngụy gì đó mua đừng có mơ được để lâu dài rong tủ quần áo nhà chúng ta!

      Kết quả chỉ riêng quần áo thu dọn bốn năm túi, An Hân nhìn bộ dáng trống rỗng thê thảm của tủ quần áo, nhịn được ở trong lòng thầm vài câu, cái này làm gì là thu dọn chứ, ràng là cướp bóc!

      là cướp bóc kỳ chút cũng quá, lúc bọn họ ngoại trừ quần áo, còn thu dọn thêm đống sách và dụng cụ sinh hoạt khác, hai người chạy lên chạy xuống bốn năm lần mới thu dọn hết mọi thứ ra xe, chỉ cốp sau, ngay cả băng ghế sau cũng chất đầy đồ.

      (。0 _ 0。) Lúc An Hân đứng ở bên cạnh xe khỏi thầm nghĩ, cần thiết dọn hết như vậy sao… Kỳ có thể chậm rãi trở lại dọn mà.

      = ,. = Dọn hết cả cần trở lại nữa, xem cái tên Ngụy gì đó chỗ nào tìm An Hân của mình.

      “Lên xe .” Liễu Quý Bạch sắp xếp món cuối cùng xong rồi, đóng cửa sau xe, với An Hân đứng bên cạnh cửa.

      “Vâng ~” An Hân ngồi lên xe xong liền thắt dây an toàn vào, từ kính chiếu hậu nhìn ra băng ghế sau bỗng nhiên nghĩ đến, về sau bọn họ chính là chân chính ‘ở chung’ nhỉ. p(>\\\\\\<)q

      Đợi Liễu Quý Bạch cũng ngồi vào rồi khởi động xe, An Hân nhong chóng ngừng việc tự mình miên mang suy nghĩ, với Liễu Quý Bạch: “ đường về ngang qua chợ, chúng ta ghé mua chút đồ ăn .”

      “Được.”

      dễ dàng mới dọn hết được đồ đạc lên lầu, An Hân còn suy nghĩ đến cảm giác lúc mua thức ăn vừa rồi, tuy rằng trước đó Liễu Quý Bạch cũng từng mua đồ với cậu, tuy rằng trước đó cũng là cậu ở phía trước trả giá, ở phía sau đề nghị này nọ, tuy rằng trước đó cùng mua đồ ăn cũng thấy cao hứng, nhưng vui vẻ lúc này lại phải thứ mà lúc trước có thể so sánh, cùng địa điểm, cùng là hai người, cùng quá trình, lại cảm giác như… vợ chồng. Nếu đổi lại thành chín năm trước, , chỉ cần đổi về tháng trước, chuyện như vậy dù có nghĩ cậu cũng dám nghĩ… vui vẻ, là rất vui vẻ.(# ̄▽ ̄#)

      Liễu Quý Bạch lại thu dọn mớ đệm giường chăn bông để đó dùng bên gian phòng kia vào ngăn tủ quần áo trong phòng An Hân từng ở, An Hân cảm thấy kỳ quái, lại nhận được đáp án khiến cậu có chút đỏ mặt – “Em dọn đến ngủ cùng phòng với , quần áo đương nhiên cũng phải đưa sang bên này tương đối thuận tiện hơn.”

      Vất vả mấy tiếng, bọn họ mới chỉnh lý mớ đồ của An Hân xem như gọn ghẽ. An Hân vào phòng bếp thu dọn thức ăn chuẩn bị nấu cơm, Liễu Quý Bạch lại vào trong phòng lúc lâu vẫn ra, cũng biết làm cái gì. An Hân có chút bất an, có chút tò mò qua lại giữa phòng bếp và phòng khách mấy lần, rốt cục vẫn nhịn được chạy đến cửa nhìn thử, kết quả phát cư nhiên khóa cửa phòng lại.

      An Hân tự an ủi bản thân có thể là Liễu Quý Bạch cần thu dọn cái gì đó muốn cậu nhìn thấy, cậu bĩu môi, quyết định quay về tập trung nấu cơm, kết quả vừa mới xoay người, cửa phòng Liễu Quý Bạch liền mở ra.

      (。0 _ 0。) An Hân lén lút dùng dư quang khóe mắt liếc liếc nhìn chút, nhìn ra chỗ nào kỳ quái.

      Liễu Quý Bạch ho khan tiếng, mặc tạp dề cầm tay lên cổ An Hân, vừa : “Tìm tạp dề cho em.”

      An Hân cúi đầu nhìn, nâng cái tạp dề được in hình phần bụng kích động : “Đồ lưu niệm của Bạch Dược đại thần!!”

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch . Rất tốt, An Hân quả nhiên thích. May mắn còn nhớ có cái tạp dề như vậy, bằng cũng khó mà giải thích được.

      phải dùng sao?” An Hân có chút luyến tiếc, cái màu xanh trong phòng bếp cũng rất tốt mà.

      “Dùng , màu sắc rất thích hợp với em, hơn nữa cũng rất xứng đôi với cái của trong phòng bếp.” Liễu Quý Bạch cố ý , vừa ôm chầm lấy An Hân hôn lên huyệt Thái Dương cậu cái.

      “Vâng ~”

      (。0 \\\\\ 0。) Rất xứng đôi với tạp dề của học trưởng… Màu hồng nhạt xác thực nhìn rất đẹp!

      Liễu Quý Bạch cười cười, vào phòng bếp trước, nhìn thấy rau cải trắng An Hân nhặt sẵn ngâm nước muối, liền mặc tạp dề vào, xắn tay áo lên nghiêm túc rửa rau.

      Lúc An Hân cho gạo vào nồi, nhịn được liên tục quay đầu lại nhìn Liễu Quý Bạch đứng bên cạnh, hai người cùng nhau nấu cơm như vậy, trong lòng có loại cảm giác được hạnh phúc lấp đầy, nhưng hạnh phúc tới quá nhanh, bên trong vẫn còn bao bọc khối trống rỗng bất an, loáng thoáng như như , lại tựa hồ lúc nào cũng có thể nhấn chìm toàn bộ niềm hạnh phúc này.

      An Hân quay đầu lại tiếp tục vo gạo trong nồi, nhưng phút đồng hồ nhìn thấy Liễu Quý Bạch, bất an trong lòng lại lớn thêm phần, học trưởng cậu, phải nằm mơ sao…

      An Hân bỗng nhiên kiên nhẫn chậm rãi vo gạo nữa, vội vàng dùng rổ vớt hết gạo trong nồi ra, quay đầu nhìn thoáng qua thấy Liễu Quý Bạch vẫn ở đó, thế này mới thả lỏng.

      Từ sau khi Liễu Quý Bạch tốt nghiệp, rất nhiều năm sau vẫn gặp lại , cậu nghĩ tình mình dành cho trở thành quá khứ, ngờ tới ngày đó vừa gặp lại , cậu mới phát , hóa ra tuy rằng tình tạm thời bị che giấu, nhưng lại chút cũng hề giảm bớt, hơn nữa theo thời gian ở chung lại càng ngày càng tăng, nhiều đến mức cả trái tim của cậu cũng chứa hết được.

      Cậu vẫn cẩn thận che giấu tình của mình, nhưng tại đột nhiên biết được học trưởng cũng thích mình. Mất nhiều năm ngủ đông chờ đợi như vậy, ngày nọ đột nhiên chỉ được đáp lại, hơn nữa ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn luôn, tại lại tiến thêm bước, phải cùng chỗ với nhau, hoặc là , phải ngủ cùng nhau… (。0 \\\\\ 0。)

      Cái gọi là giấc mơ trở thành , là trở thành sao? Hay chỉ là trong giấc mơ?

      An Hân buông nồi chậu, từ phía sau ôm lấy Liễu Quý Bạch, chôn mặt lưng , cảm nhật nhiệt độ của , mới tựa hồ tìm được cảm giác chân .

      Tay Liễu Quý Bạch dừng lại chút, quay người lại: “Làm sao vậy?”

      An Hân dứt khoát chôn đầu vào ngực Liễu Quý Bạch, hơn nửa ngày mới rầu rĩ : “Quá chân , cảm giác tựa như nằm mơ…”

      = = …

      Phát Liễu Quý Bạch trả lời, An Hân nhịn được ngẩng đầu lên nhìn .

      Liễu Quý Bạch giơ tay nhân cơ hội nhéo nhéo mặt An Hân, khiến mặt An Hân đều là nước.

      An Hân giơ tay dùng tay áo lau mặt, Liễu Quý Bạch mới ôm lấy cậu, “Cũng phải lần đầu tiên cùng nhau nấu cơm, mấy hôm trước lúc trở về sớm cũng có hỗ trợ em mà.”

      “Lần này giống.”

      giống chỗ nào?”

      “Giống như nằm mơ vậy!” An Hân kiên trì . (。0ˇ_ˇ0。)

      Liễu Quý Bạch bất đắc dĩ bật cười, đột nhiên tiến đến bên cạnh mặt An Hân : “Vậy cắn em cái, em xem có đau hay nhé?”

      .0口0.

      được!” An Hân lập tức che mặt .

      “Ha ha.” Liễu Quý Bạch nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, thậm chí cười thành tiếng, nghiêng mặt tới vui đùa : “Vậy em cắn ?”

      An Hân nghĩ nghĩ, nghi ngờ nhìn mặt Liễu Quý Bạch kề sát mình.

      Liễu Quý Bạch vui vẻ rạo rực đợi người, kết quả An Há miệng ngụm cắn tới.

      (+)= 口=

      An Hân rất nhanh buông hàm răng của mình ra, nghiêng đầu hỏi: “Đau ?”

      “Đau…”

      “Quá tốt! Vậy hẳn là rồi!” An Hân vui vẻ .

      (+) = =

      An Hân thấy Liễu Quý Bạch nghiêng mặt bất mãn nhìn mình, nhanh chóng chồm qua hôn cái kiêu lên chỗ vừa bị cậu cắn đỏ, vừa rời ra lại phát cư nhiên còn dính chút nước bọt, lại nhanh chóng vươn đầu lưỡi ra liếm .

      Bụng dưới Liễu Quý Bạch rục rịch, lúc vừa định giơ tay bắt lấy An Hân cường thế hôn trận, An Hân vui vẻ mà quay trở lại cầm nồi chạy cắm điện nấu cơm.

      An Hân rốt cục được an tâm, tâm tình rất tốt, nhịn được hừ hừ hát theo tiếng nhạc chuông di động của mình.

      Liễu Quý Bạch lại chỉ có thể gắt gao nhìn theo bong dáng An Hân, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi chỉ kịp tùy tiện nhìn thoáng qua mạng chút, hóa ra KY là vật phẩm cần thiết, lúc phối kịch còn tưởng rằng làm tình mới cần dùng chứ…

      tại đặt mua mạng khẳng định kịp, biết đường chỗ nào có bán…

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /52/. Cuộc gọi lúc nửa đêm.

      Đêm nay, tuy rằng tối nay An Hân dọn sang phòng Liễu Quý Bạch ngủ, chẳng qua bởi vì gian phòng kia cũng chỉ có cái bàn mà thôi, cho nên hai người cùng nhau ở trong phòng dùng máy tính quá thuận tiện.

      Nhưng An Hân lại muốn dính cùng chỗ với Liễu Quý Bạch, cho nên ăn cơm xong liền nhanh chóng chạy mở tivi, ngồi sẵn sôpha chờ, thấy học trưởng ở phòng bếp rửa chén xong vừa ra, lập tức vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, tha thiết nhìn .

      Liễu Quý Bạch cùng ngồi với cậu trong chốc lát, trong lòng cân nhắc buổi tối cuối cùng cũng ngủ cùng nhau rồi, khẳng định phải phát sinh chút chuyện gì đó. Dựa theo dáng người và phản ứng của An Hân hẳn là thụ thể nghi ngờ, như vậy phải làm công chất lượng tốt, nhất định phải chuẩn bị chu toàn. (╰_╯)╯

      Liễu Quý Bạch từ sôpha đứng lên, câu có chút việc liền chui đầu vào phòng bận rộn với máy tính trước mặt, chẳng qua lần này đóng cửa lại, cho nên An Hân ngồi ở sôpha đến tận tối đều có thể nhìn thấy bóng dáng Liễu Quý Bạch, bất quá lại nhìn ngồi trước máy tính làm cái gì.

      An Hân đoán chừng bận rộn công việc, Liễu Quý Bạch thỉnh thoảng mang ‘Bài tập về nhà’ cậu rất ràng. An Hân suy nghĩ cẩn thận, cũng có gì rối rắm nữa, dù sao có thể nhìn thấy là được rồi.

      Chỉ là tuy rằng cậu hiểu được, nhưng lúc An Hân xem tivi vẫn liên tục quay đầu lại nhìn Liễu Quý Bạch, kỳ cẩn thận xem lại, cậu chỗ nào là xem tivi, là xem Liễu Quý Bạch cũng kém boa nhiêu.

      Liễu Quý Bạch ở trong phòng cũng nhàn rỗi, biết để An Hân ở bên ngoài cũng hơi quá đáng, bất quá tại nếu có KY, vậy phải nhìn xem có thứ gì thay thế được hay . Hơn nữa nếu có thể, Liễu Quý Bạch còn muốn nghiên cứu quá trình cụ thể chút, người ta vẫn hay chi tiết quyết định hết thảy mà.

      nghiêm túc cẩn thận xem lần giới thiệu về các loại tư thế, lại lấy thái độ thập phần học thuật tìm chút truyện xôi thịt nhanh chóng đọc lướt qua.

      Nhưng mà, Liễu Quý Bạch mang theo bất đắc dĩ nhìn tốc độ download màn hình mấy lần, loại tài nguyên này vốn nhiều, sao down mãi từ lúc vừa trở về đến bây giờ mà mới được hơn 40%, tiếp tục như vậy đến lúc ngủ cũng vẫn chưa tải xong cho xem. Ánh mắt của An Hân ở phía sau nhìn khiến Liễu Quý Bạch cảm giác như sau lưng có gai, nhưng thể đóng cửa, hơn nữa xem H văn kích thích, Liễu Quý Bạch cảnh giác phát , nếu còn xem nữa chỉ sợ cũng nổi lên phản ứng.

      Liễu Quý Bạch tắt màn hình, làm bộ như làm xong việc, bình tĩnh ra khỏi phòng.

      An Hân ngoài này cao hứng vô cùng, Liễu Quý Bạch trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cậu, sôpha hơi lõm xuống, cả người An Hân cũng theo đó mà bị nghiêng tựa vào cánh tay Liễu Quý Bạch, cậu còn chưa kịp ngồi ngay lại, Liễu Quý Bạch giơ tay ôm lấy cậu.

      Trái tim An Hân lập tức bị lấp đến tràn đầy, khóe miệng của Liễu Quý Bạch khẽ nhếch lên, như thế nào mới có thể có vẻ chính trực chút đây…

      Lúc này An Hân tựa vào trước ngực Liễu Quý Bạch : “Học trưởng, Vân Nam có đặc sản gì?”

      “Sao? Đặc sản Vân Nam?”

      “Đúng vậy.” An Hân ngửa đầu nhìn Liễu Quý Bạch, : “Trước đó em về nhà, sợ bà ngoại đến thăm lại tìm thấy em, cho nên mới với người trong nhà em Vân Nam du lịch.”

      “Ừm.” Liễu Quý Bạch ôm An Hân, hơi ngả về sau tự lưng vào sôpha.

      tại hàng xóm nhìn thấy em rồi, em phải với người nhà tiếng, báo em trở về.”

      “Ừm.”

      “Cho nên em phải tim nơi có thể mua được chút ‘đặc sản’ Vân Nam đưa về nhà.” An Hân kéo kéo góc áo Liễu Quý Bạch, phát bị kéo nhăn, lại vội vàng vuốt lại cho phẳn, “Nhưng mà em chỉ biết ở Vân Nam có món bún phở, nhưng mà bún phở lại thể làm đặc sản mà mang về.”

      “Trà Phổ Nhĩ.” Liễu Quý Bạch nhắc nhở.

      ⊙o⊙!

      “A a, đúng rồi, có trà Phổ Nhĩ.” An Hân bừng tỉnh, thế này mới nhớ ra. Sau đó bắt đầu bi ai vì túi tiền của mình, trà Phổ Nhĩ ở Bắc Kinh đắt muốn chết, mấy ngày hôm trước vừa mới lĩnh được tiền nhuận bút lần này phải tiêu sạch rồi. QAQ…

      Liễu Quý Bạch xoa xoa đầu An Hân, : “ nhớ từng nghe người ta còn có mấy món điểm tâm kẹo hoa hồng, mứt hoa tươi gì đó, nhưng cảm thấy ở đây dù sao cũng dễ tìm.”

      “Ừm, đúng vậy, vẫn chỉ có thể mua trà thôi…” An Hân nặng nề gật đầu, tính toán phải ra sức đánh chữ viết truyện tiếp tục tích góp rồi.

      biết trà thị (*), ngày mai với em xem?”

      (*) trung tâm chuyên bán trà, kiểu như trà Tâm Châu ở Đà Lạt vậy đó :v

      “Được đó được đó!!” An Hân vui mừng quá đỗi, túm quần áo Liễu Quý Bạch kích động .

      Liễu Quý Bạch nhân cơ hội đưa mặt tới, An Hân lập tức hôn ngụm lớn.

      Kết quả hôn xong, Liễu Quý Bạch thực vừa lòng, bản thân An Hân ngược lại thực ngượng ngùng. (#__#)

      An Hân ở bên cạnh cọ đến cọ , ít đoạn văn hoài hòa vẫn luôn thỉnh thoảng thoáng trong đầu, Liễu Quý Bạch cân nhắc tình thế tại rất vừa vặn, bằng sớm chút hỏi An Hân có KY hay , có có giai đại vui mừng có thể sớm làm được nhiều việc, nếu có vậy sớm tìm thứ thay thế nào đó, cũng có thể làm được nhiều việc hơn.

      (# ̄-  ̄#) sai, sai!

      Liễu Quý Bạch giơ tay ôm lấy toàn bộ An Hân thẹn thùng lên đùi mình, An Hân đột nhiên bị bế lên như vậy, trong lòng bùm bùm nhảy dựng. Liễu Quý Bạch ôm eo An Hân, tay lại để đùi cậu, có lẽ độ chú ý quá cao, nên An Hân cảm thấy nhiệt độ cả chỗ kia đều có chút khác thường.

      Liễu Quý Bạch xoay An Hân chuyên tâm sang ngồi đối mặt với mình, mặt dù có chút ngại ngùng, nhưng vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, bình thường như hỏi việc nhà mà mở miệng hỏi cậu: “An Hân, em có KY hay ?”

      nhàng cảm nhận từng lời em …’

      (*) Bài hát Ngọt Ngào của Châu Kiệt Luân, cũng dễ thương lắm, thích nghe lên hỏi Youtube nhé :3

      Nửa câu sau của Liễu Quý Bạch đều bị tiếng nhạc chuông di động đột nhiên vang lên trong túi áo che lấp mất. An Hân nghe rất mông lung, thậm chí dám xác định Liễu Quý Bạch rốt cục có phải có KY hay .

      Nghĩ đến KY, An Hân nhịn được đỏ mặt, lần nay cậu về nhà, đặc biệt nhân dịp Liễu Quý Bạch ngừng bận rộn, lén lút lấy hai tuýp bôi trơn trong ngăn kéo giấu ở trong bọc mang theo về.

      Liễu Quý Bạch tựa như bị tạt chậu nước lạnh, tuy rằng bất đắc dĩ vẫn phải tiếp điện thoại, nhưng thanh đều mang theo chút hàn khí: “Alo, chuyện gì?”

      “A a a!!! Liễu Quý Bạch, cậu đoán xem chiều nay ai gọi điện thoại cho tôi? Cậu khẳng định đoán ra! Cho cậu đoán mười lần cậu cũng tuyệt đối đoán được! Tôi đều nghĩ chuyện bên kia quyết định rồi, ngờ cư nhiên phát sinh cơ hội xoay chuyển! Hơn ba tháng cố gắng của lão tử tính là phí phạm rồi! Hahahaha! Liễu Quý Bạch cậu nghe tôi ! Cậu mau tới công ty ! Ha ha ha ha! Chúng ta thành công rồi! Ngay cả lão ba của tôi cũng khen chúng ta kìa!! A a, cậu xuất phát chưa!” Điện thoại đầu bên kia bản thân Tôn Tiếu Vũ cũng bị tin tức này đập cho choáng váng, vừa cao hứng vừa vội vàng, hận thể trực tiếp chui vào điện thoại bắt Liễu Quý Bạch kéo qua.

      Liễu Quý Bạch nghe xong nửa ngày cũng hiểu được rốt cục muốn gì, “Trọng điểm.”

      An Hân thấy Liễu Quý Bạch tiếp điện thoại, cảm thấy bản thân ngồi bên cạnh nghe lén tốt, đứng dậy rót nước.

      “Dừng.” Trong lòng Liễu Quý Bạch trống rỗng, đối với người ở bên kia điện thoại cũng trở nên bình tĩnh, “Tôi rảnh đến công ty, có chuyện gì, cậu tự mình quyết định !”

      được, đây là đại !”

      trọng điệm, bằng tôi cúp máy.” Liễu Quý Bạch càng kiên nhẫn.

      Tôn Tiếu Vụ thấy Liễu Quý Bạch có ý cúp điện thoại, vội vàng : “Chủ tịch của Tụ Thạch Lệ gọi điện muốn hợp tác với chúng ta, thứ hai trao đổi cụ thể!!”

      Liễu Quý Bạch vừa nghe liền ngồi thẳng người lại, “Sao lại có thể? Bọn họ phải truyền ra tin tức muốn hợp tác với Ngụy thi sao?”

      biết.” Tôn Tiếu Vũ, “Có lẽ là đàm phán với Ngụy thị thành?”

      “Đàm phán thành?” Liễu Quý Bạch nhớ đến hôm nay lúc đụng mặt Ngụy Hào, biết ta muốn làm như thế nào, phải là chia tay với cậu Hà Nhiên kia chứ?!

      Liễu Quý Bạch nhíu mày, người này quả nhiên vẫn còn dòm ngó An Hân, hừ!

      công ty lớn như Tụ Lệ Lạch chắc cũng cần đùa giỡn quỷ kế gì khi muốn hai nhà chúng ta cùng nhau hợp tác đâu nhỉ?” Tôn Tiếu Vũ tự mình xong, nghĩ nghĩ lại càng cảm thấy xác định, “ được, chúng ta phải nghiêm túc xem xét kế hoạch lại chút. Đợi đến thứ hai xem thực hư thế nào, hợp tác với bọn họ dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu hợp tác cùng Ngụy thị, chúng ta nhất định có thể chiếm được tiện nghi, dù sao tên Ngụy thái tử kia phải người đơn giản, thủ đoạn gì cũng dám dùng. Quý Bạch, nhanh đến công ty, cậu rốt cuộc có muốn ra ngoài hay hả?”

      .” Liễu Quý Bạch thấy An Hân bưng ly nước tới, nhíu nhíu mày, với Tôn Tiếu Vũ: “Ngày mai hãy .”

      An Hân đặt cái ly bàn, Liễu Quý Bạch giơ tay kéo An Hân vào trong lòng mình, An Hân thấy ngại mình nghe được, cũng liền an tâm ngồi trong lòng , cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, vì quấy rầy Liễu Quý Bạch chuyện điện thoại, còn thuận tiện giảm thanh xuống chút.

      được.” Tôn Tiếu Vũ chém đinh chặt sắt , “Việc này ban giám đốc rất xem trọng, bởi vì ngay từ đầu có hiệu quả nên báo cáo lên, tại đột nhiên phát sinh chuyển biến, ba tôi sáng mai ban giám đốc triển khai buổi họp thường trực trong nội bộ, phải báo cáo cụ thể về vấn đề ký hợp đồng hợp tác lần này, còn phải đưa dự thảo hợp đồng hợp tác cho ban giám đốc xem trước lần.

      “Chuyện này tôi chỉ tham dự chút giai đoạn đầu, về sau vẫn là cậu tự làm…” Liễu Quý Bạch vô lực nhưng vẫn muốn kiên trì thêm chút.

      Tôn Tiếu Vũ lập tức : “Cậu đừng có trốn tránh trách nhiệm, công ty ngay từ ngày đầu là hai người chúng ta tay dựng nên, lần hợp tác này cũng là cậu tranh thủ trước, tại cậu đừng có thấy mọi chuyện xoay chuyển liền tự mình tránh né. Nhiều chuyện như vậy, giờ cậu đừng có mà từ bỏ nhân gian để mình tôi làm chứ!”

      = =

      “Cậu mới từ bỏ nhân gian, biết đừng có dùng thành ngữ lung tung.”

      “Được rồi được rồi, đám Tiểu Trương đều đến công ty rồi, cố vấn pháp luật của công ty cũng sắp đến, cậu đừng trến quá trễ đó.” Tôn Tiếu Vũ xong, cho Liễu Quý Bạch cơ hội mở miệng, lập tức cúp điện thoại.

      Đúng như Ngụy Hào , Bích Lạc Thiên nhà xuất bản mới thành lập, hơn nữa so với những nhà xuất bản khác trong giới vẫn luôn yếu hơn. Cho nên so với Ngụy thị, có thể hợp tác cùng Tụ Thạch Lệ đối với Bích Lạc Thiên càng là cơ hội tốt tuyệt vời. Tại thời điểm này Ngụy Hào lại phá hỏng việc hợp tác với Tụ Thạch Lệ, ném cái bánh lớn như vậy cho Bích Lạc Thiên , rốt cục ta có ý đồ gì?

      Liễu Quý Bạch cầm điện thoại, sắc mặt ngưng trọng.

      Thấy bộ dáng Liễu Quý Bạch ngừng dao động, mặc dù An Hân có chút , nhưng vẫn cảm thấy cao hứng. Cậu cảm thấy Liễu Quý Bạch là người công tác cuồng, công ty vó việc vẫn đều vội vã chạy , hôm nay lại tình nguyện như vậy, chẳng lẽ là bởi vì mình…? (#.0_0.#)

      Bất quá nhìn từ góc độ khác mà Liễu Quý Bạch là bởi vì cậu, chẳng qua so với suy nghĩ của An Hân lại có chút giống.

      Liễu Quý Bạch ôm sát An Hân, có chút do dự có nên cho An Hân biết hay . Ngụy Hào làm như vậy thể nghi ngờ nhất định là vì An Hân, e là muốn đoạt lại cậu, sao có thể khiến ta đạt được chứ!

      “Phải đến công ty à?” An Hân chủ động mở miệng .

      “Tôn Tiếu Vũ có chút việc.” Liễu Quý Bạch thành thực , chỉ là tình có liên quan đến Ngụy Hào, Liễu Quý Bạch có chút muốn cho An Hân biết.

      “Em chờ trở về.” An Hân giơ tay giúp Liễu Quý Bạch cài lại nút thắt cùng của áo sơmi, từ đùi nhảy xuống tìm caravat cho .

      Liễu Quý Bạch nhìn An Hân, mặt lên tươi cười, theo cậu.

      Hừ, dám ném mồi như vậy sao? Liễu Quý Bạch nhìn di động, hai mắt híp lại, mất vợ cam lòng sao? Cơ hội hợp tác kia tôi nhận, An Hân mi cũng mơ tưởng cướp !

      An Hân giúp Liễu Quý Bạch đeo caravat, Liễu Quý Bạch cúi người, sâu hôn lên môi câu, hôn đến mức An Hân gần như hít thở thông mới buông tha cậu.

      Liễu Quý Bạch ôm lấy An Hân còn thở hổn hển mặt đỏ tai hồng, tiến đến bên tai cậu thổi khí, giọng : “Vậy tắm rửa sạch rồi nằm giường đợi về.”

      p(>\\\\\\\<)q Học, học trưởng!!!

      Lúc Liễu Quý Bạch , An Hân vẫn theo đưa đến tận cửa, Liễu Quý Bạch lại lưu luyến hôn lên hai má An Hân cái, thế này mới đóng cửa rời .

      An Hân bụm mặt, lại sâu hít thở mấy hơi, nằm, nằm giường đợi cái gì…

      (////.\\\\)…

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /53/. Phòng học trưởng.

      Thời gian còn sớm, Liễu Quý Bạch cũng thể mới ra cửa lại lập tức trở về, An Hân xem tivi lúc cảm thấy thú vị, vì thế ràng vào phòng mình viết tiểu thuyết.

      Tiểu thuyết trinh thám kia chấp nhận ký ước với biên tập, phỏng chừng hợp đồng được gởi đến, cho nên ngày hôm qua lúc thay đổi danh sách truyện, An Hân cũng được đẩy lên bảng xếp hạng đề cử. Từ lúc lên bảng xếp hạng đến bây giờ hơn ngày trôi qua, tăng thêm mấy chục subscribe và mấy trăm điểm, An Hân cũng biết thế này có tính là tốt hay , nhưng dù sao vẫn tốt hơn lúc tự sinh tự duyệt đăng truyện kia nhiều. Hơn nữa biết có phải bởi vì nguyên nhân của truyện này hay , ngay cả những truyện trước đó đều tăng thêm vài subscribe, khiến An Hân vui tươi hớn hở.

      Tuy rằng cậu viết truyện cho tạp chí nhuận bút cũng có nhanh và nhiều hơn, nhưng mà thể trao đổi với độc giả, cho nên chung quy vẫn vui vẻ được như viết văng mạng. An Hân nhìn rất nhiều comment để lại, trong lòng vui rạo rực, linh cảm trong đầu cũng được kích phát ra, lập tức kích động mở file truyện ra, dự định viết thêm ít nữa.

      Lần này viết bất tri bất giác qua mấy tiếng đồng hồ, nếu có Liễu Quý Bạch điện về, An Hân tám phần ngồi đến khi mắt mở hết ra mới chịu ngủ.

      Liễu Quý Bạch là đặc biệt gọi điện về báo công việc còn chưa thương lượng xong, kêu An Hân ngủ trước. An Hân vốn nghĩ đáp ứng trước, đợi cúp điện thoại xong lập tức tiếp tục viết, ngờ Liễu Quý Bạch nghe được tiếng quạt tản nhiệt trong laptop cậu quay ‘vù vù’, cho nên mãi đến khi nghe được tiếng tắt máy mới buông tha cho cậu. Mà đầu bên kia điện thoại, thanh Tôn Tiếu Vũ gọi tới gọi lui thúc giục lớn đến mức An Hân đều có thể nghe được.

      thực tế là bởi vì sau khi Liễu Quý Bạch gọi điện thoại mà nửa ngày cũng thấy trở lại, Tôn Tiếu Vũ liền theo phía sau Liễu Quý Bạch thúc giục. Liễu Quý Bạch bao lâu, Tôn Tiếu Vũ theo phía sau giục bấy lâu.

      Kết quả An Hân nghe thanh thúc giục liên hoàn đòi mạng của Tôn Tiếu Vũ càng trở nên ngại ngùng, vội vàng cười : “Học trưởng, và Tôn học trưởng trở về làm việc .”

      Tôn Tiếu Vũ đứng gần, lập tức vễnh lỗ tai nghe được câu An Hân , đắc ý : “Xem xem , bảo bối nhà cậu cũng như vậy rồi. Cho nên nhanh chóng theo tôi chốt lại hết những quy tắc của hợp đồng này , cậu cũng sớm được về nhà ôm bảo bối nhà mình.”

      An Hân vừa nghe, cả khuôn mặt đều đỏ tưng bừng, “Học, học trưởng, với Tôn, Tôn học trưởng rồi sao?” p(>\\\\\\\<)q

      Liễu Quý Bạch thấy Tôn Tiếu Vũ vươn đầu ra nghe, vội vàng che điện thoại lại lui về sau mấy bước cho nghe, vừa tức giận với Tôn Tiếu Vũ: “Nghe lén điện thoại của người khác sau này về già bị điếc đó!”(# = =)

      “…” Tôn Tiếu Vũ gì, thấy Liễu Quý Bạch trừng mắt nhìn mình, liền trừng ngược lại, đứng tại chỗ . Cứ tiếp tục thế này, cuộc gọi này mãi xong. An Hân ngược lại có thể ngủ, mà bọn họ còn phải chốt lại mớ quy tắc chi tiết nữa kìa hu hu hu… Bất quá nghĩ đến bọn Tiểu Trương đáng thương làm xong hội nghị ngày mai còn phải viết bài rồi dọn dẹp đèn chiếu phòng họp này nọ mới được về, cuối cùng cũng an ủi được chút ~

      Liễu Quý Bạch thấy Tôn Tiếu Vũ chạy đến nữa, thế này mới với An Hân: “ chưa .”

      “Vậy ấy sao lại , em là…” ràng loại lời thế này cũng phải chưa từng nghe, nhưng đổi lại là Liễu Quý Bạch, An Hân là xấu hổ muốn chết, như thế nào cũng nên lời.

      p(>\\\\\\\<)q

      “Cậu ấy chỉ thích đùa thôi.” Liễu Quý Bạch , “Chẳng qua, lần này cậu ấy đúng, em là vậy.”

      “Ừm…” Đoán chừng là Liễu Quý Bạch muốn để Tôn Tiếu Vũ nghe được nên ra những từ kia, nhưng mặc dù Liễu Quý Bạch ra, An Hân cư nhiên vẫn cảm thấy vô cùng thẹn thùng.

      Liễu Quý Bạch tưởng tượng tới bộ dáng An Hân, khóe miệng nhịn được nhếch lên. Tôn Tiếu Vũ tức giận trừng mắt với Liễu Quý Bạch nhất thời kinh ngạc há to miệng, , phải chứ… Tên nhóc An Hân kia đến tột cùng cái gì cư nhiên có thể chọc tên này cười? Đại ca cậu đây là chuyện gì xảy ra!!!

      Liễu Quý Bạch đương nhiên có khả năng cho Tôn Tiếu Vũ biết, mà Tôn Tiếu Vũ có thể nghe được hay Liễu Quý Bạch cũng quá để ý. Cho nên câu tiếp theo, khiến Tôn Tiếu Vũ sau khi nghe được thiếu chút nữa trợt chân té xuống đất.

      Bởi vì Liễu Quý Bạch vẻ mặt bình tĩnh lại dùng loại ngữ điệu thâm tình chân thành vào điện thoại: “Bảo bối, ngủ sớm chút.” ( ̄- ̄)

      Bên này Tôn Tiếu Vũ đứng vững mém té, bên kia An Hân cũng từ ghế trợt xuống sàn, con chuột bàn cũng bị rớt xuống đập vào đầu cậu, p(>///////<)q, học, học trưởng sao lại loại lời này chứ!!!

      Cúp điện thoại, tâm tình của Liễu Quý Bạch rất tốt, biểu tình nhìn Tôn Tiếu Vũ cũng mang theo tươi cười. Tôn Tiếu Vũ nổi da gà đầy người, run giọng hỏi: “Quý Bạch huynh, cậu là vì đặc biệt muốn hù dọa tôi phải ? Tin tưởng tôi, cậu thích hợp với loại biểu tình này đâu!”

      “Hử?”

      Tôn Tiết Vũ vuốt vuốt cánh tay rợn gai óc : “ cái gì ‘Bảo bối’ đó, đáng sợ quá ~ Quá phù hợp với hình tượng của cậu!”

      Liễu Quý Bạch nhướng mày nghĩ nghĩ, gật đầu bình tĩnh đáp: “Xác thực.”

      Liễu Quý Bạch khôi phục bình thường, thế này Tôn Tiếu Vũ mới cảm giác tốt hơn chút, hiếu kỳ hỏi: “ , vừa rồi có phải An Hân cúp điện thoại nên cậu mới như vậy hay ?”

      , sau khi em ấy nghe được hình như bị ngã xuống ghế.”

      “Cậu xem, cậu làm tiểu học đệ sợ rồi đó.” Tôn Tiếu Vũ đắc ý , “Để tôi xem về nhà cậu giải thích với cậu ấy như thế này.”

      Liễu Quý Bạch nhìn , nhún vai, có cái gì phải giải thích, trở về em ấy khẳng định ngủ, ôm vào trong lòng cùng nhau ngủ là được. (# ̄- ̄#)

      An Hân ngồi mặt đất lúc, đầu óc loạn thành đoàn tương hồ rốt cục mới trở nên ràng, lại đợi thêm lúc nữa mới đứng lên rửa mặt. Chẳng qua chỉ là cuộc điện thoại, lại khiến cho An Hân cảm thấy Liễu Quý Bạch vẫn ở bên cạnh mình, trong lòng càng thêm kiên định.

      Sau khi An Hân rửa mặt xong, vừa thay đồ ngủ, bỗng nhiên nhớ tới Liễu Quý Bạch hình như bảo cậu dọn tới giường lớn trong phòng ngủ. An Hân nghĩ nghĩ, tuy rằng học trưởng ở nhà, nhưng buổi tối ấy cũng trở về ~~~

      An Hân ôm chăn của mình tới cửa phòng Liễu Quý Bạch, nghĩ nghĩ lại đưa chăn trở về phòng mình, nhảy lên giường Liễu Quý Bạch ôm chăn của lăn qua lăn lại, nếu ngủ cùng nhau, phải đắp cùng chăn rồi! (#╰ v ╯#)╯

      罒▽罒 Giường thiệt mềm ~ Gối đầu cũng thiệt mềm ~ Chăn cũng mềm ~ Khi nào học trưởng mới về ~~~

      An Hân ở giường lăn lộn lúc, tay chân dang thành hình chữ đại, nhìn trần nhà, trước đó cậu muốn chạy đến xem thử phòng học trưởng như thế nào, nhưng mà gia quy thể tùy tiện vào phòng của , tại cậu được phép đường đường chính chính mà vào rồi! (# ̄▽ ̄#)

      罒▽罒 Phòng học trưởng, giường học trưởng ~ Mình nằm!

      罒▽罒 Tủ quần áo của học trưởng, bên trong cũng có quần áo của mình ~~

      罒▽罒 Ban công của học trưởng, về sau mình có thể đến đây phơi nắng ~

      罒▽罒 Tai nghe của học trưởng, hình như rất cao cấp ~ Ngày nào đó nếu lên YY có thể mượn thử lần ~~

      Ánh mắt của An Hân lại hưng phấn đảo vòng xung quanh, nằm giường cũng an phận, xoay xoay hồi đầu liền xoay xuống cuối giường, cậu cứ như vậy ngửa đầu tiếp tục nhìn xung quanh, nhìn thấy áo khoác của Liễu Quý Bạch treo lưng ghế dựa, liền giơ tay ôm lại ngửi ngửi, tràn đầy trong lòng đều là cảm giác vui mừng.

      Bỗng nhiên, An Hân nhìn thấy phía dưới bàn có cái gì đó lấp lóe, ban đầu cậu còn tưởng là ngọn đèn ổ cắm điện, nhưng lật người lại nhìn kỹ mới phát phải đèn ổ cắm, mà là đèn của máy tính.

      An Hân ngửa đầu xem, màn hình bàn tối đen, nhưng mà đèn khởi động lại sáng. Lúc mới vào có nghe được tiếng ‘ù ù’ , nhưng An Hân cũng để ý, tại vừa nghĩ lại, hóa ra là thanh máy tính vận hành.

      Học trưởng là quên tắt máy sao?

      An Hân nghĩ nghĩ, hình như buổi tối Liễu Quý Bạch làm việc xong liền ra ngồi với mình. An Hân nhớ bản thân từng vội quá nên chưa tắt máy triệt để, chỉ tắt màn hình rồi bỏ chạy, kết quả máy tính ở văn phòng mở cả đêm, chờ buổi sáng ngày hôm sau cậu làm mới phát .

      Vì thế An Hân từ giường ngồi dậy, cũng lười mang dép lê, liền trực tiếp xoay ghế của Liễu Quý Bạch lại nhảy lên, co thành cục ngồi xổm ghế, sau đó giơ tay ấn mở màn hình.

      Máy tính quả nhiên chưa tắt, chẳng qua An Hân cũng nhìn thấy khung thoại tắt máy như mong muốn. An Hân biết mình hẳn là nên xem máy tính của học trưởng, nhưng lại nghĩ đến việc học trưởng cho cậu vào ở cùng phòng, cũng ngại cậu nghe điện thoại của mình, tại cậu mở màn hình máy tính nhìn thoáng qua hẳn là cũng sao…

      màn hình chính có bất cứ cửa sổ nào mở, chẳng qua khiến An Hân chú ý là desktop có rất nhiều shortcut cậu biết, tên đều là các loại tiếng , tỷ như Steinberg Nuendo (*) gì đó. Tuy rằng từng học tiếng , nhưng mà tên những phần mềm này có đọc cũng biết.

      (*) phần mềm chuyên thu , làm nhạc…

      Ở trong số đó, có shortcut ngược lại An Hân biết, tên là AA dùng để ghi , trước đó thu Tiểu Cúc Thỏ, An Hân đều dùng phần mềm này. Học trưởng là người của Bích Lạc Thiên , có phần mềm này cũng có gì bất bình thường, chỉ là An Hân hiếu kỳ, học trưởng từng thu hay .

      Cẩn thận nghĩ lại, thanh của Liễu Quý Bạch rất êm tai, từ tính rất có hương vị. Biểu tình mặt nhiều lăm, nhưng biểu tình của thanh lại rất nhiều, cao hứng, mất hứng, uy hiếp, tức giận, nghiêm túc hoặc là đùa, dựa theo vẻ mặt có lẽ rất khó nhận ra, nhưng từ thanh của lại có thể cảm giác được.

      Nhớ lại vừa nãy trong điện thoại câu ‘Bảo bối, ngủ sớm chút’, tuy rằng An Hân nhìn được vẻ mặt của , nhưng mà thanh của thập phần ôn nhu, An Hân biết phải đùa, trong lòng nhất định xem cậu là bảo bối. p(>//////<)q

      Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng mà trong lòng lại vui vẻ đến bay lên, quả thực như muốn phá tung lồng ngực mà ra.

      Mặc dù An Hân là người bình thường, vẫn có thể nghe ra Liễu Quý Bạch có thanh tốt như vậy, hơn nữa nếu cẩn thận nghe kỹ, còn có chút giống với Bạch Dược đại thần, chỉ là Bạch Dược đại thần hẳn càng thích chuyện hơn học trưởng chút, từ trước đến giờ học trưởng vẫn luôn là dạng đánh ba gậy cũng chịu nhả ra nhiều thêm câu.

      An Hân có chút tò mò, bản thân Liễu Quý Bạch làm việc tại Bích Lạc Thiên , vì sao gia nhập giới CV, Miêu Điều đại thần hình như là lão đại của phòng Phối ? Chẳng lẽ bởi vì học trưởng chức vị quá cao, cho nên dám lôi kéo vào giới?

      An Hân giơ tay di chuyển mũi tên của con chuột dời về phía shortcut kia, mặc dù có chút cảm giác tội ác, nhưng cũng có chút hưng phấn nho vì có thể hiểu biết học trưởng nhiều hơn, học, học trưởng có từng thu qua tác phẩm nào hay nhỉ…

      An Hân gần như nhấp vào biểu tượng của AA rồi, lúc này thông báo của phần mềm diệt virus 360 ở góc phải màn hình đột nhiên nhảy lên, cắt ngang cậu, hình như là có thứ gì đó vừa tải xong, 360 tự động Scan kiểm tra độ an toàn.

      Ánh mắt An Hân chuyển qua, tên của tập tin là <Bí mật văn phòng.rar>

      Cửa sổ folder mày xanh, nội dung … Tập tin nén xem được bên trong…

      An Hân cũng do dự, nhấp chuột phải giải nén tập tin ra, giây sau tập tin được giải nén xong, An Hân vừa nhìn thấy mấy cái tên bên trong thiếu chút nữa phun máu mũi.

      p(>//////<)q

      Mấy thứ này là cái gì chứ!!!

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /54/. Chen chúc chiếc giường .

      File bên trong tập tin kia căn bản đều là file nén đuôi .rar, hơn nữa đại đa số tên gọi đều khiến người ta đỏ mặt, cái gì [Phòng tắm truyền đến tiếng rên rỉ.rar], cái gì [Dụ hoặc xích lõa.rar], còn có [Có thể làm gì với học đệ.rar] gì đó…

      p(>///////<)q cần xem bên trong, chỉ cần nhìn tên gọi An Hân có thể đoán được, mây thứ này ước chừng đều là mấy thứ hài hòa gì đó.

      Ánh mắt An Hân cũng biết nên đặt vào đâu, vội vàng click vào biểu tượng tắt cửa sổ folder , lúc này cậu mới phát góc dưới bên phải của thanh menu có biểu tượng raysource (*) nho , trách được vừa rồi nhìn thấy phần mềm diệt virus kia vận hành…

      (*) host dùng để download của mấy bạn Bông.

      An Hân vội vàng kịp suy nghĩ tại sao Liễu Quý Bạch sao lại down mấy thứ này, chỉ cảm thấy may mắn Liễu Quý Bạch ở nhà, bằng nếu Liễu Quý Bạch nhìn thấy cậu phát mấy thứ này, cậu mắc cỡ chết được.

      An Hân luống cuống tay chân vội vàng tắt màn hình , từ ghế bước nhảy lên giường nằm xuống, bỗng nhiên lại có chút lo sợ bất an, lỡ như khi học trưởng trở về lại phát máy tính từng bị động tới, có thể nghi ngờ là cậu nhìn lén hay

      An Hân càng nghĩ càng cảm thấy bất an, xốc chăn lên nhảy xuống trực tiếp chạy về phòng mình, chạy nữa mới phát mình mình tới, lại vội vã lộn trở lại. Lúc này cậu chỉnh ghế dựa ngay ngắn lại, xếp gọn chăn, mang dép lê đóng kỹ cửa, thế này mới chạy trở lại phòng của mình.

      Mãi đến khi nằm giường, tim An Hân vẫn còn bang bang đập ngừng, học trưởng phát phát phát … (#___#)

      Nhắm mắt lại, An Hân cố gắng an ủi bản thân, nghĩ nghĩ rốt cục ngủ mất.

      Lúc kim ngắn đồng hồ báo thức chuyển gần đến 2h, Liễu Quý Bạch mới rốt cục trở về nhà. Bởi vì ngày hôm sau 9h họp, những người khác đều quyết định ở lại công ty nghỉ ngơi giấc là được, chỉ có kiên trì muốn về nhà.

      Liễu Quý Bạch về đến nhà, phòng khách quả nhiên vẫn còn để đèn đợi , đổi giày rồi tay chân đến cửa phòng mình, mở cửa ra cư nhiên lại nhìn thấy An Hân, trong lòng kỳ quái, sang phòng bên cạnh nhìn, xem, An Hân quả nhiên ngủ ở đó.

      Liễu Quý Bạch tức giận nghĩ, đợi ngày mai thu hồi toàn bộ đệm giường chăn mền cất , xem em ấy còn chịu đến phòng mình ngủ nữa hay !

      Liễu Quý Bạch tùy tiện rửa mặt cái, là rất mệt mỏi. vào phòng mình ném áo khoác lên giường, lại quay người cũng chạy sang phòng An Hân ở bên kia.

      An Hân ôm gối ôm Bạch Dược ngủ say sưa, Liễu Quý Bạch mất hứng lôi gối ôm hình người kia , thuận tay ném sang bên, tự mình nằm thế vào. An Hân ngủ rất say, quả nhiên vẫn tỉnh, Liễu Quý Bạch giơ tay ôm cậu, cậu ở trong lòng cọ cọ rồi giơ tay ôm lấy eo .

      Bởi vì giường quá , lúc Liễu Quý Bạch nằm xuống có chút ngắn, nhưng ngặt nỗi tại An Hân ôm lấy eo , tại đầu liền đụng phải đầu giường.

      Liễu Quý Bạch thoải mái giơ tay lôi kéo tay An Hân, ước chừng là vừa rồi bị đoạt gối ôm khiến cậu mất hứng, tại ôm rất chặt, Liễu Quý Bạch cũng dám dùng sức quá nhiều sợ đánh thức cậu. Cho nên chấp nhận để cậu ôm từng chút nhích vào bên trong, lại cẩn thận khom người, cong cong lưng lại, như vậy thoải mái hơn, mà giường lại , như vậy ngủ cũng vừa vặn.

      An Hân cảm giác ấm áp, ở trong ngực Liễu Quý Bạch cọ cọ, lại theo bản năng ngẩn đầu lên tìm được phương hướng có thể hô hấp thuận tiện, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

      Liễu Quý Bạch hôn lên đỉnh đầu cậu, giọng : “Ngủ ngon ~”

      ( ̄﹃  ̄)zzzzzz

      biết có phải An Hân nghe được thanh của Liễu Quý Bạch hay , thào câu: “Học trưởng…”

      Liễu Quý Bạch long tâm đại duyệt, nhéo nhéo mặt cậu, ôm cậu ngủ. Hôm nay buông tha cho em trước, chờ ngày mai từ từ nghiên cứu mớ tư liệu kia… ( ̄ –  ̄)zzzzz

      Giường trong phòng chỉ là giường đơn dành cho người, buổi tối Liễu Quý Bạch cong lưng cả đêm ngủ đến thoải mái, hai người cọ đến cọ , cuối cùng cũng tìm được tư thế thoải mái, Liễu Quý Bạch ngược lại quy củ nhàng ôm An Hân, nhưng An Hân ngủ dĩ nhiên chẳng chút ngoan ngoãn. Vì có thể hít thở dễ dàng, cằm cậu đặt lên vai Liễu Quý Bạch, vì duỗi thẳng chân tay, tay chân cậu đều gác lên người Liễu Quý Bạch, cả người có gì khác biệt với con bạch tuộc, nếu phải giường quá Liễu Quý Bạch lại thể cử động, chừng cậu có thể trèo hẳn lên người Liễu Quý Bạch mà ngủ…

      Trời vừa mới sáng, An Hân bị nóng tỉnh. Bởi vì buổi tối động tác của cậu tương đối nhiều, cho nên chăn lọt ra phía sau lưng, hơn nữa trong lòng lại có nguồn nhiệt lớn như thế, An Hân ngủ đến mức cả người toàn mồ hôi, từ đầu mùa hè đến giờ chưa từng nóng đến như vậy.

      Trước sau đều nóng, mơ mơ màng màng tìm thấy chỗ nào mát mẻ, An Hân mở to đôi mắt mù sương, bỗng nhiên nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt của Liễu Quý Bạch, tuy rằng đẹp trai nhìn rất thích, nhưng mà nhìn gần như vậy, mặt phóng đại lên lớn như vậy, An Hân vẫn sợ tới mới thiếu chút nữa kêu lên. Chẳng qua An Hân lập tức nhịn xuống, đây là Liễu Quý Bạch đó! Đây là học trưởng mà cậu tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy đó!

      Có giường lớn ngủ, lại chạy đến ngủ cùng cậu cái giường này, cũng ngại chật. (*^__^*)

      Nhớ lại lúc mới giọng đến gian phòng này, nghe được bài hát mà Bạch Dược đại thần hát, ‘Đợi cho nắng mai lên, rọi xuống dáng người ngủ say của em, đây là hạnh phúc của …’ Quả nhiên là hạnh phúc QAQ, tràn ngập hạnh phúc…

      Cảm động nửa ngày, An Hân mới phát bản thân dùng hình thức áp bức mà đè lên người Liễu Quý Bạch, lại ngại ngùng, nhanh chóng rút tay rút chân về. Mà vừa cử động, lại bừng tỉnh Liễu Quý Bạch.

      Liễu Quý Bạch mở mắt ra, chỉ trải qua nửa giây mê mang liền nhàng mỉm cười, ôm lấy cậu hôn hôn lên trán, ôn nhu : “Chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng.” (# ^ ▽ ^ #)

      Liễu Quý Bạch xê dịch sang bên cạnh chút, “Buổi sáng 9h còn buổi họp, lập tức phải rồi.”

      “Ừm, em nấu chút điểm tâm cho nhé?” An Hân cũng để ý nóng hay nóng, Liễu Quý Bạch né ra chút, cậu lại nhích vào cọ cọ trong lòng Liễu Quý Bạch chút, đầu đầy mồ hôi cũng chùi lên quần áo của Liễu Quý Bạch.

      Chẳng qua đối với Liễu Quý Bạch mà đây phải là trọng điểm, vội vàng ôm lấy An Hân để cậu lộn xộn, trong cổ họng có chút khàn khàn, nặng nề : “Buổi sáng thời gian quá ít, muốn em bị thương.”

      An Hân sửng sốt chút, sau đó đột nhiên hiểu được ý của Liễu Quý Bạch, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, ngược lại hoàn toàn dám động nữa. p(>\\\\\\\<)q Học, học trưởng, quá xấu rồi!!

      Lúc Liễu Quý Bạch tắm nước lạnh, An Hân lại ở phòng bếp bận rộn, nấu nước, rửa chút hành tây, đợi nước sôi rồi, vội vàng thả mì vào.

      Lúc Liễu Quý Bạch từ trong phòng tắm ra, vừa lau nước tóc vừa ôm An Hân bưng tô mì tới hôn cái, An Hân lập tức che mặt, cũng ngại ngùng hôn lại, cười đến ánh mắt cong lên, ngay cả lúc rửa mặt vẫn cứ cười khúc khích ngừng.

      Thời gian quá nhiều, Liễu Quý Bạch hai ba ngụm liền ăn xong cả tô mì rồi đứng dậy rời , là hội nghịp nhất định kéo dài đến giữa trưa, bảo An Hân đừng chờ về ăn cơm.

      (#。0 v 0。#)

      Mãi đến khi Liễu Quý Bạch rồi, An Hân vẫn còn vui sướng, ngay cả tô mì bình thường nhất cũng cảm thấy ăn ngon hơn rất nhiều.

      Lại , buổi sáng hôm nay, An Hân vẫn nhịn được chạy đến phòng ngủ của nhìn lén cái, thấy máy tính của Liễu Quý Bạch tắt, mới chạy trở về phòng mình tiếp tục viết truyện.

      Lên mạng, trong nhóm Chúng ta thích uống thuốc oanh oanh liệt liệt thảo luận về ca hội sinh nhật của Bạch Dược đại thần sắp tới, An Hân thế này mới đột nhiên nhớ tới thư bày tỏ bằng Giáp Cốt văn của mình còn chưa gởi . Vốn lúc này còn nhận tác phẩm nữa, chẳng qua người phụ trách lại cảm thấy thư bày tỏ bằng Giáp Cốt văn này rất thú vị, cho nên ngoại lệ để An Hân làm xong rồi giao cho . sắp xếp chút, tìm người bổ sung vào trong phần video giới thiệu.

      Kết quả cả buổi sáng đều dùng để phiên dịch, đến ngữ pháp này nọ, chỉ cần chữ thôi cũng khó tìm, biết có phải quyển sách kia đầy đủ hay mà có vài từ tìm hoài thấy chữ tương ứng. An Hân rối rắm nửa ngày, cuối cùng tìm vài chữ đồng viết thế vào.

      Đây phải là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu! Đây cũng phải lỗi chính tả! Dùng cách của ông bà xưa, đây chính là từ ngữ có thể thay thế lẫn nhau!! (╰_╯)╯

      Vừa đến giữa trưa, An Hân rốt cục giao thành phẩm. Cậu lảo đảo ngã người nằm thẳng giường, suy nghĩ có nên ngủ thêm hồi hay , nghe được QQ tít tít vang lên, An Hân bò ra mép giường lười biếng thò đầu ra nhìn, cảm thấy nếu là Liễu Quý Bạch nhảy xuống giường chạy sang nhìn.

      Bất quá nghĩ tới, phải là Liễu Quý Bạch, mà là Kì Kì, biên tập của mình Tấn Giang.

      Mà lúc này Liễu Quý Bạch vốn định gọi điện thoại cho An Hân, kết quả đột nhiên bên ngoài văn phòng truyền đến tiếng đập cửa, theo lý mà nếu là Tôn Tiếu Vũ đến đây trực tiếp vọt vào, quá có khả năng lịch gõ cửa thế này, cho nên Liễu Quý Bạch tình nguyện buông di động ra, : “Mời vào.”

      Liễu Quý Bạch vừa mới xong, mỹ nữ đẩy cửa ra yểu điệu vào.

      “Liễu tổng, lâu gặp.”

      Nhìn người vừa đến, Liễu Quý Bạch đứng dậy, treo lên biểu tình lịch khi công tác: “Hóa ra là Chu tiểu thư đại giá quang lâm, gọi tên tôi là được rồi.”

      vẫn còn nhớ em, là vinh hạnh.” Chu Nhân Nhân mỉm cười bước tới, vì kéo gần quan hệ của hai người mà thân thiết , “Em gọi là Quý Bạch, cũng đừng gọi em là Chu tiểu thư, gọi Nhân Nhân .”

      “Chu tiểu thư cứ tự nhiên. Mời ngồi.” Liễu Quý Bạch đến bên cạnh sôpha đưa tay ra hiệu mời ngồi, vừa ấn số nội bộ bảo thư ký mang trà vào.

      “Cám ơn.”

      “Chu tiểu thư hôm nay là thay mặt Chu đổng đến thị sát sao?” Liễu Quý Bạch cũng sửa miệng, uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của , lại kéo giãn khoảng cách của hai người ra.

      phải…” Chu Nhân Nhân vẫn lộ ra nụ cười mê người, còn chưa kịp giải thích, điện thoại của Liễu Quý Bạch liền vang lên.

      Liễu Quý Bạch vừa thấy là điện thoại của An Hân, tuy rằng ở trước mặt Chu Nhân Nhân nhận điện thoại cá nhân tốt lắm, chẳng qua là của An Hân gọi tới, tâm linh tương thông, nhất định phải nghe! (#  ̄— ̄#)

      Liễu Quý Bạch câu ‘Thất lễ’ với Chu Nhân Nhân, liền cầm di động sang bên nghe, “Alô?”

      “Học trưởng!! đoán xem hôm nay Kì Kì gì với em?” ≧▽≦

      “Ai?” Liễu Quý Bạch đối với cái tên này thực xa lạ.

      An Hân vội vàng giải thích: “Kì Kì, biên tập viên ở trang Tấn Giang mà em ký hợp đồng ấy ~”

      “Ừm, gì?” Liễu Quý Bạch xoay người ra cửa sổ, đưa lưng về phía Chu Nhân Nhân.

      ấy có biên tập nhà xuất bản cảm thấy truyện [Chiếc áo đỏ bị treo] kia rất tệ, bảo em gởi bản thảo đến để xét duyệt.” An Hân kích động .

      “Chúc mừng.” Liễu Quý Bạch thành tâm chúc mừng, nhưng trong lòng lại đột nhiên nghĩ, Bích Lạc Thiên trước nay trong giới xuất bản tương đối bé, chỉ có tiếng trong giới sản xuất kịch truyền thanh, vốn được xem là sản phẩm phụ thuộc. Lần này sau khi hợp tác với Tụ Thạch Lệ chính thức tiến vào giới xuất bản sách này. Truyện đăng tạp chí của An Hân xem được hai truyện, tuy rằng phải là biên tập, nhưng dù sao cũng kiểm tra sách xuất bản ở Bích Lạc Thiên đoạn thời gian, có thể nhìn ra tác giả giống như An Hân là vô cùng có tiềm lực. Bích Lạc Thiên cần phải bồi dưỡng đại thần của riêng mình, về công về tư An Hân đều là lựa chọn vô cùng tốt.

      An Hân ở giường ôm điện thoại lăn qua lăn lại, mặt cười đến sắp thành đóa hướng dương, “Giờ em mua đồ ăn, buổi tối làm thức ăn ngon ~” (*^__^*)

      Liễu Quý Bạch rất muốn thêm mấy câu, nhưng mà Chu Nhân Nhân ở ngay bên cạnh cũng quá thuận tiện, đành phải đơn giản đáp: “Ừ, tốt.’

      Lúc này thư ký tiểu thư gõ cửa tiến vào đưa trà, An Hân nghe được tiếng cửa phòng mở liền vội vàng với Liễu Quý Bạch: “ quấy rầy làm việc, buổi tối chờ về nhà ăn cơm ~” (.^\\\\\\^.)

      “Ừ, ngoan.”

      Cúp điện thoại, Liễu Quý Bạch mới xoay người lại, Chu Nhân Nhân mở miệng trước, “Quý Bạch phải ‘lại’ có việc gấp muốn chứ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :