1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dụ Dỗ Đại Thần – Lâm Tịch Ẩn (79c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /45/. kiện ghi (Hạ)

      “Phắc!” Trong lòng Liễu Quý Bạch dấy lên cỗ tức giận, tay run lên thiếu chút nữa làm rớt luôn laptop lên sàn nhà.

      Uổng công mình còn tự mình đa tình, An Hân gọi điện thoại cho hỏi có về hay kỳ là muốn ở nhà làm chuyện đó với người khác?! Vậy mà mình còn vội vã chạy về ngược lại thành quấy rầy chuyện tốt của cậu?!!

      Trong phòng thoáng ngừng lại trong chốc lát, đột nhiên lại loáng thoáng truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng.

      Phắc!! Ban ngày ban mặt nhân dịp có ở nhà cậu lại dẫn người về làm loại chuyện này! Cư nhiên còn dám phát ra thanh lớn như vậy!! Liễu Quý Bạch quả thực tức giận đến mức ngay cả hai mắt cũng sắp phun ra lửa, lúc này hoàn toàn chính là thẹn quá thành giận, tựa như món ăn ngon lành mỹ vị vốn dĩ được dọn ra trước mặt mình lại bị người khác cướp ăn mất, lập tức nổi giận, ngược lại muốn nhìn xem rốt cục là kẻ nào cùng chỗ với An Hân!

      Liễu Quý Bạch bất chấp tay rốt cục cầm cái gì, giày cũng đổi, nổi giận đùng đùng chạy đến cửa phòng An Hân, lần này tuy rằng An hân đóng cửa lại, nhưng vẫn giữ thói quen khóa cửa như cũ, cho nên Liễu Quý Bạch vừa vặn tay nắm liền trực tiếp mở cửa ra, tựa như bắt gian mà hung thần ác sát : “An Hân! Ngay từ đầu phải chúng ta thỏa thuận trước là được dẫn phụ nữ về nhà sao?” Cửa phòng An Hân nằm ở bên phải giường, cho nên Liễu Quý Bạch đẩy cửa ra liền trực tiếp nhìn về phương hướng này. (#╰_╯)

      “A!!!” tiếng này tuyệt đối phải là thở gấp, An Hân đột nhiên phát Liễu Quý Bạch xông vào, hoảng sợ , microphone tay lạch cạch tiếng rơi xuống, cậu bối rối nhặt microphone lên, xấu hổ nhìn Liễu Quý Bạch, yếu ớt hỏi: “Sao, sao trở về rồi…” Khiến Liễu Quý Bạch tròn mắt là, giường trống rỗng, chăn mền đều được xếp lại gọn gàng, chỉ có cái gối ôm hình người to đặt cạnh gối nằm. Mà An Hân quả ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt kinh ngạc, trogn phòng còn ai khác. = =?…

      “Cậu làm gì?” Liễu Quý Bạch nhìn An Hân từ xuống dưới, cau mày hỏi. ( #–ˇ_ˇ–) Thanh khi nãy hẳn là của An Hân, thời gian ngắn như vậy, ở dưới cái bàn bé tẹo như vậy có khả năng giấu người, tuy rằng Liễu Quý Bạch nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt vẫn liếc liếc về phía bên dưới bàn.

      “Tôi…” An Hân nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Liễu Quý Bạch, ánh mắt sắc bén cư nhiên nhìn nhìn hạ thể của mình, An Hân lập tức đỏ mặt, xấu hổ đến mức quả muốn đâm đầu vào tường, lén lút ghi H còn chưa tính, cư nhiên còn để học trưởng vừa vặn bắp tại trận.

      An Hân sợ hãi Liễu Quý Bạch nhìn ra điều gì, vội vội vàng vàng đứng lên muốn giải thích, kết quả lập tức kéo luôn cả headphone, laptop lập tức biến thành loa ngoài, ngôn ngữ của đảo quốc (*) lập tức vang lên.

      (*) Nước Nhật được mệnh danh là đảo quốc.

      “A, a ~ a ~~ Yame, yamete ~ A ~~ Ư ư… A ~~~” An Hân 囧, quả thực muốn gom lấy laptop toàn bộ trực tiếp ném qua cửa sổ, cậu vừa rồi tìm được cảm giác, thu như thế nào cũng vẫn được, cho nên mới vừa nghe vừa bắt chước cảm giác kia mà thu, lần này xong rồi, bị học trưởng bắt gặp cậu phát ra thanh quái dị kia , còn để học trưởng phát cậu nghe thanh người đàn ông khác rên rỉ, học trưởng nhất định cảm thấy cậu là biến thái cho xem!! (。ˇ_ˇ。)

      An Hân luống cuống tay chân muốn tắt file thanh kia, nhưng mà phần mềm phát nhạc đột nhiên như bị hỏng vậy, tắt thế nào cũng được. Kết quả là người đàn ông trong laptop vẫn luôn rên rỉ, mà sắc mặt của Liễu Quý Bạch lại càng ngày càng đen.

      “Cậu rốt cục làm cái gì?” Liễu Quý Bạch cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng, bình tĩnh lại hỏi lần nữa, tận lực muốn cho cảm xúc bình tĩnh trở lại, cố gắng có vẻ ôn hòa chút. Nhưng mà nghe vào tai An Hân, câu hỏi này càng bình tĩnh lại càng trầm đến mức khiến người ta sợ đến kinh hãi, An Hân nhịn được rùng mình cái: “Tôi, tôi…’

      “A a a!!!” Tiếng rên rỉ trong laptop đột nhiên biến thành hét ầm lên, cùng với thanh ‘bah bah bah’ hài hòa ngày càng lớn.

      “A!!! phải như thế! Tôi có thể giải thích!!” An Hân bối rối đến mức bản thân cũng biết mình muốn cái gì, “Tôi phải nghe kịch sex, a, phải, tuy rằng tôi có nghe, nhưng phải tôi thích nghe, tôi chỉ muốn bắt chước chút, bởi vì tôi học thế nào cũng học được, a!!! phải, phải tôi muốn học! Tôi…”

      “Được rồi, cậu tắt cái kia trước .” Liễu Quý Bạch hết chỗ rồi, kỳ người ta xem cái gì nghe cái gì đều có tư cách quản lý, cảm thấy tức giận phần lớn là vì nguyên nhân của riêng mình. An Hân dù sao cũng là đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, dù thế nào cũng có nhu cầu, làm khó cậu còn phải gọi điện thoại cho mình trước để tìm hiểu về thời gian mình về nhà.

      Liễu Quý Bạch phát bản thân còn chưa đổi giày, tay còn cầm túi hồ sơ và laptop, liền ra ngoài đổi giày trước . Lúc này kỳ có chút thất vọng, hóa ra An Hân gọi điện cho phải bởi vì gọi điện về cho cậu, lại càng phải vì có chút nhớ nhung , mà chỉ là vì giải quyết vấn đề sinh lý…

      Đợi , cậu ấy giải quyết vấn đề sinh lý, vì cái gì trong file thanh đều là tiếng rên rỉ của đàn ông, chính cậu cũng kêu cái gì mà ‘Nhanh lên’, ‘Nơi đó được’ linh tinh, chẳng lẽ… (=\\\\\:)

      “An Hân.” Liễu Quý Bạch ngồi lên sôpha, tiện tay đặt túi công văn và laptop sang bên cạnh, cao giọng gọi. An Hân vốn tránh trong phòng dây dưa muốn ra, bị học trưởng bắt gặp trong tình huống xấu hổ như vậy, cậu hận thể có cây gậy trí nhớ xóa sạch đoạn ký ức này của học trưởng, hoặc là tháo đầu ra, tẩy sạch hết mấy thứ này. Đột nhiên nghe được Liễu Quý Bạch gọi mình, An Hân đứng ở cửa rối rắm nửa ngày, mãi đến khi Liễu Quý Bạch kêu tiếng thứ hai cậu mới mang vẻ mặt đau khổ lê bước như ốc sên ra phòng khách.

      “Học, học trưởng…” An Hân cúi đầu dám nhìn Liễu Quý Bạch, bộ dáng tội nghiệp tựa như làm sai chuyện gì, cầu xin tha thứ.

      “Lại đây.” Liễu Quý Bạch thấy bộ dáng tình nguyện dịch bước kia của An Hân, lo lắng bản thân trực tiếp hỏi cậu có phải cong hay quá đột ngột mà dọa đến cậu, cho nên quyết định tiến tành theo tuần tự: “Cậu vừa mới nghe là Ha của đàn ông phải ? Cậu cảm thấy…”

      Tim An Hân thót lên cái, học trưởng cũng là người trong giới kịch truyền thanh, cậu thẳng thắn để nhận được khoan hồng chung quy vẫn tốt hơn so với việc bị cho là biến thái!

      “Học trưởng! Tôi là vì nghiệp kịch truyền thanh!!” (。0ˇ?ˇ0。) An Hân sợ bị học trưởng mắng liền vội vàng giải thích.

      =口=

      “…” Liễu Quý Bạch vốn muốn hỏi An Hân cảm thấy thế nào, nếu như chán ghét phải làm thế nào, nhưng nửa câu còn lại chưa kịp ra bị nghẹn trở về, còn thiếu chút nữa bị sặc bằng chính nước bọt của mình.

      “Học trưởng, kịch truyền thanh có đôi khi cần H , bởi vì đạo diễn H của tôi được, cho nên gởi ít đoạn mẫu cho tôi nghe, vừa rồi tôi chỉ là muốn bắt chước mẫu này chút mà thôi!”

      “Cậu, cậu thu H …?” Liễu Quý Bạch nhíu mày, An Hân gia nhập giới khi nào, sao lại biết, hơn nữa sao lần đầu tiên thu H ? Thu với ai? Liễu Quý Bạch có chút vui.

      “Ờm, cái, cái đó còn phải là nhóm fan của Bạch Dược đại thần tôi mới gia nhập sao…”

      “Hửm.”

      = = Chuyện đó đâu liên quan gì đến tôi?

      “Trong nhóm phải muốn tặng quà sinh nhật cho Bạch Dược đại thần sao…” An Hân xong, liếc mắt nhìn lén biểu tình Liễu Quý Bạch cái.

      “Ừm. sao.”

      “Ngoại trừ tặng chúc phúc, trong nhóm còn muốn làm vở kịch sinh nhật tặng cho Bạch Dược đại thần.”

      “Kịch sinh nhật?” Trước đó cũng từng nhận được kinh sinh nhật, bài hát sinh nhật gì đó, chẳng qua năm nay Liễu Quý Bạch lại nghe có ai muốn làm.

      Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng An Hân vẫn quyết định thành thẳng thắn, chung quy vẫn tốt hơn so với việc bị đuổi ra khỏi nhà vì nghe H của đàn ông, “Vâng, tên là [Bạch Dược mông du vào xưởng chế thuốc].”

      = =…

      Thấy Liễu Quý Bạch nhìn chằm chằm vào mình, màu đỏ mặt An Hân còn chưa biến mất lại càng đỏ hơn nữa, “Cái này… Amocixillin tôi thích hợp với nhân vật trong đó, tôi nghĩ lời kịch nhiều lắm, hơn nữa là kịch sinh nhật dành tặng Bạch Dược đại thần, cho nên liền đáp ứng.”

      Hóa ra là làm kịch sinh nhật cho mình, trong lòng Liễu Quý Bạch thoáng cái tốt hơn nhiều.

      An Hân nhìn biểu tình của Liễu Quý Bạch, nhìn thấy vẻ mặt của dịu , thế này mới an tâm, quả nhiên học trưởng cũng thích Bạch Dược đại thần, vừa là kịch sinh nhật tặng đại thần liền truy cứu nữa. Nhưng trong đáy lòng An Hân đột nhiên sinh ra chút ghen tỵ, vừa rồi học trưởng ràng là bộ dạng tức giận, kết quả nhắc đến Bạch Dược liền cao hứng… ~_~

      “Mô phỏng theo [Alice In Wonderland]? Cậu phối nhân vật gì?” Liễu Quý Bạch có chút tò mò hỏi.

      “Tiểu…” An Hân có chút rối rắm, cái tên Tiểu Cúc Thỏ này nghe thế nào cũng thấy đứng đắn, vì thế : “Tiểu Thỏ Tử.”

      “Tiểu Thỏ Tử?” Liễu Quý Bạch cười khẽ, “Ngược lại rất thích hợp, đưa kịch bản cho tôi xem thử xem.”

      “Hả?” An Hân kinh hãi, “A! muốn xem kịch bản?”

      “Đúng vậy, thể cho tôi xem?” Liễu Quý Bạch nhướng mày hỏi.

      An Hân chịu thua: “Có, có thể…”

      An Hân bắt đầu rối rắm, nhưng mà Liễu Quý Bạch lại trực tiếp mang theo laptop vào phòng cậu, cậu đành phải ngoan ngoãn copy sang cho , thuận tiện Liễu Quý Bạch còn chuyển hết kịch truyền thanh mang về cho An Hân, ưu tiên cho cậu nghe trước.

      bao lâu, Liễu Quý Bạch xem xong kịch bản, vở kịch này hoàn toàn là thể loại khiến người ta nổi da gà, chẳng qua nếu làm kịch sinh nhật mà cũng tệ lắm. Chẳng qua đoạn kết Tiểu Cúc Thỏ H quá nhiều! (#= :)

      An Hân Amocixillin bọn họ kiên trì đoạn H này thể cắt, nếu thể cắt, vậy phải thử suy nghĩ biện pháp khác chút. Cảm thấy nếu mọi người đều khổ tâm giấu , mà lại lấy thân phận Bạch Dược tìm các ấy cũng tốt, vì thế lần đầu tiên dùng thân phận ‘Lục Thần Hoàn’ khiến người ta phát rầu này mật Amocixillin…

      Trưa ngày hôm đó, An Hân làm bàn lớn đồ ăn để chứng minh răng giữ mình ở lại là rất hữu dụng, lúc ăn cơm còn liều mạng gắp rau cho Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch tựa như nhìn ra mục đích của cậu, liền an ủi cậu vài câu, gia nhập vào giới có phối H cũng là chuyện hoàn toàn thể tránh khỏi. An Hân tựa như được ban thánh chỉ, gánh nặng rối rắm cả buổi trưa rốt cục cũng buông xuống.

      Bất quá là nhân sĩ chuyên nghiệp của Bích Lạc Thiên , Liễu Quý Bạch cũng cho An Hân vài đề nghị, thương lượng với Amocixillin cần cắt hết, nhưng nên cắt những câu quá khoa trương kia . Cái khác chính là đề nghị An Hân cần học theo H của Nhật này, như vậy là được rồi.

      An Hân là người mới dĩ nhiên là rất biết nghe lời, ăn cơm chiều xong liền chạy thương lượng với Amocixillin, ngờ lần này lại cực kỳ thuận lợi, Amocixillin câu liền đồng ý cắt mấy câu kia. An Hân lòng tràn đầy vui mừng giữ phần kịch bản còn lại phần lớn là thở dốc với hai câu ngắn gọn, gởi cho Liễu Quý Bạch xem, sau khi Liễu Quý Bạch phê chuẩn, cậu rất nhanh liền thu xong gởi cho Amocixillin.

      Liễu Quý Bạch cũng biết bận rộn cái gì cả đêm, bình thường An Hân thích trước khi ngủ tắm rửa cái, mà Liễu Quý Bạch lại thích tắm vào chạng vạng, nhưng ngày hôm nay mãi đến khi An Hân tắm rửa xong, mới thấy ra.

      Mùa hè tắm rửa xong thường thấy rất nóng, An Hân theo thói quen mặc quần short chạy ra rồi mới về phòng mặc áo ngủ sau, đụng mặt Liễu Quý Bạch ra ngoài rót nước, cảm thấy khô miệng cũng cầm cái ly chạy tới rót nước.

      Liễu Quý Bạch nhìn thấy thân thể nho của An Hân rốt cục còn lòi xương sườn quá mức ràng nữa, hài lòng đánh giá từ xuống dưới. Liễu Quý Bạch nghĩ nuôi mập lên chút nữa liền hoàn mỹ, nhìn thấy lúc An Hân ngửa đầu uống nước, nước tóc theo hai má chảy xuống tới dưới cổ, mắt thấy còn có xu thế chảy dần xuống, cũng nghĩ nhiều, giơ tay lên liền theo vết nước từ dưới lên lau giúp cậu cái.

      Xúc cảm tốt ~ Tay kia của Liễu Quý Bạch run lên, thiếu chút nữa làm nước đổ ra ngoài.

      Mà An Hân lại co rụt cổ lập tức trận ho sặc sụa, ho đến vẻ mặt đỏ bừng, ngẩng mặt lên trừng .

      “Học trưởng, đừng có thọt lét lúc tôi uống nước chứ, tôi đặc biệt sợ ngứa đó!” (。0ˇ?ˇ0。)

      Liễu Quý Bạch cười gượng tiếng, vội vàng xin lỗi, sau khi trở lại phòng, Liễu Quý Bạch bỗng nhiên nhìn thấy đoạn thu trong laptop thu được nhân lúc An Hân học kịch bản, nhịn được nuốt ngụm nước bọt.

    2. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /46/. Dụ dỗ thành.

      An Hân trở lại phòng của mình, sau khi mặc áo ngủ vào, bỗng nhiên nhớ tới trong máy tính có thu rất nhiều đoạn ghi lộn xộn, ngẫm lại đều khiến người ta cảm thấy đỏ mặt, vội vàng nhanh chóng xóa sạch chúng mới được, toàn bộ đều xóa sạch! (。0/////0。)

      An Hân nghĩ, dù sao cũng định gia nhập giới kịch truyền thanh, cho nên cũng dứt khoát xóa sạch đám H của Nhật này. Nếu như bị học trưởng thấy cậu vẫn còn lưu lại, cậu chính là hết đường chối cãi!

      Mấy hôm trước An Hân nghe theo lời Liễu Quý Bạch, quyết định hỏi biên tập viên về tình huống cụ thể, cậu đăng nhập vào Tấn Giang, mở mục liên hệ tìm được số QQ liền xin thêm bạn tốt. Lúc này là thời gian tan tầm, biên tập cũng online, chẳng qua An Hân ngược lại cũng gấp, chuyển QQ thành trạng thái Busy, bắt đầu đánh máy viết truyện.

      Sinh hoạt của Liễu Quý Bạch vẫn luôn thực lành mạnh, mỗi ngày trước 12 giờ nhất định ngủ, mỗi ngày 6 giờ sáng thức dậy chạy bộ. Mà An Hân từ trước thích ngủ sớm, mặc dù ngày hôm sau phải làm nhưng tối hôm trước vẫn thường thức tới 1, 2 giờ khuya mới ngủ, sau khi bỏ việc, thậm chí có đôi khi thức tới tận 3, 4 giờ mi mắt chống đỡ hết nổi mới chịu lên giường ngủ, nếu phải ở nhà Liễu Quý Bạch, cậu tám phần điên đảo ngày đêm mà hóa thành gia tộc mèo đêm.

      Bất quá hôm nay An Hân bị nghẽn văn nửa ngày kết quả chữ cũng viết được, hơn nữa còn rối rắm đến gần như nhổ sạch tóc đầu. Lúc này An Hân nghe bên ngoài có tiếng động, nghĩ là Liễu Quý Bạch tắm xong rồi. Bởi vì biết Liễu Quý Bạch có thói quen nghỉ ngơi rất tốt, cho nên cậu nghĩ Liễu Quý Bạch hẳn là định ngủ.

      An Hân nghĩ nghĩ, dù sao vừa lúc viết ra được cái gì, bằng ngủ sớm chút cũng tốt. Như vậy ít nhất tính theo thời gian chính là ‘cùng ngủ với học trưởng’!(# ̄▽ ̄#)~

      An Hân đứng lên, vui vẻ chạy sang chúc Liễu Quý Bạch ngủ ngon, ngờ Liễu Quý Bạch cư nhiên là mới cầm lấy quần áo chuẩn bị vào nhà vệ sinh tắm rửa.

      “Hả? Học trưởng còn chưa tắm sao?”

      “… Ừm.” Liễu Quý Bạch biết vì sao lại khụ tiếng tựa như xấu hổ, che giấu : “Vừa rồi… Mới nghe vài vở kịch mới của Bạch Dược, cái đó… À, tôi cũng copy cho cậu rồi đó, nếu cậu cảm thấy hứng thú có thể nghe thử.”

      (⊙ o ⊙) Hả!

      “Copy cho tôi? Vậy tôi nghe liền!” An Hân nghi ngờ , Liễu Quý Bạch lúc này phải tắm, vừa lúc cậu có thể nghe chút.

      Sau khi Liễu Quý Bạch đóng cửa phòng vệ sinh lại mới thở phào hơi nhõm, vừa nhìn vào gương liền phát bản thân vậy mà đỏ mặt đến lợi hại, Oh My God, nên nghe mấy cái hài hòa kia mà… May mắn An Hân nhìn ra điều gì.

      An Hân thu mặc dù cũng phải quá tốt, nhưng có mấy đoạn có thể xem là đặc sắc, quả thực tựa như xảy ra, hoàn toàn khác biệt với cảm giác ngây ngốc của cậu lúc bình thường, khiến Liễu Quý Bạch thiếu chút nữa nổi lên phản ứng, chỉ có thể nhanh chóng tắt file thanh , thu dọn đồ đạc rồi chạy tắm rử.

      (# ̄T ̄#) Kết quả vừa ra liền đụng mặt người , vừa nghe được thanh của cậu, thanh rên rỉ trong đoạn H vừa rồi đột nhiên phát lại trong đầu, trong nháy mắt Liễu Quý Bạch bỗng rất muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng của An Hân lúc cậu phát ra thanh kia, hận thể để bản thân tự mình làm cho cậu rên rỉ như vậy… May mắn, may mắn áo ngủ của tương đối rộng, che được cũng xem như kín đáo…

      Lúc Liễu Quý Bạch từ trong phòng tắm ra liền nhìn thấy cửa phòng An Hân đóng, giữa khe cửa phát ra ánh đèn, nghĩ cậu còn chưa ngủ nên đẩy cửa vào. Kết quả nhìn thấy An Hân đặt máy tính gối nằm, bản thân lại nằm phần còn lại của giường, tai cắm heaphone co thành đoàn, tựa như vừa nghe vừa chút rồi ngủ quên luôn.

      Sao lại ngủ thành thế này rồi? Liễu Quý Bạch thở dài, qua ngồi xổm bên giường lắc lắc An Hân : “An Hân, dậy . Cất máy tính vào, đắp chăn rồi ngủ.”

      ( ̄﹃  ̄)zzzz……

      Buổi sáng thức dậy sớm chạy bộ, sáng hôm nay bởi vì các loại nguyên nhân mà có chút mệt mỏi, lại có chút kinh tâm động phách, An Hân ngủ rất say, say đến mức trước nay chưa từng có.

      Thấy An Hân có phản ứng, Liễu Quý Bạch tháo headphong của cậu xuống, giọng gọi: “An Hân? Dậy …”

      ( ̄﹃  ̄)zzzz……

      Trong tai nghe truyền ra tiếng nhạc, Liễu Quý Bạch có chút tò mò An Hân nghe cái gì, cũng đeo headphone vào nghe thử, hóa ra là ca khúc do mình hát ngày trước. Trong lòng Liễu Quý Bạch cao hứng thôi, đến gần nhìn An Hân, giơ tai vuốt ve mặt cậu, An Hân cau mũi, biết lầm bầm câu gì, chọc cho Liễu Quý Bạch cười rộ lên, xoa bóp mặt cậu, giúp cậu thu dọn laptop lại đặt lên bàn.

      Liễu Quý Bạch lật người cậu lại, An Hân cũng liền giữ nguyên tư thế ngửa mặt lên trời dang rộng chân tay thành hình chữ Đại tiếp tục ngủ say sưa, Liễu Quý Bạch nhìn bộ dạng này của cậu, nhịn được cố ý đùa: “An Hân, nếu cậu dậy, tôi hôn cậu đó ~”

      ( ̄﹃  ̄)zzzz…… Đáng tiếc An Hân vẫn tiếp tục ngủ.

      Liễu Quý Bạch cười cười, vươn tay sờ tóc An Hân, may mắn tóc khô, vốn cũng có ý định kiên quyết lay cậu tỉnh dậy, chỉ là dịch chuyển người cậu nằm thẳng lại chút. Đầu An Hân vừa đụng vào gối nằm, liền tự mình cọ cọ tìm đến vị trí thoải mái nhất.

      Liễu Quý Bạch cười khẽ tiếng, trước đó biết từng nghe ở đâu rằng, khi con người ngủ say có thể tiếp nhận vài lời dạng ám chỉ. Liễu Quý Bạch tuy rằng tin, nhưng lúc này bỗng nhiên cảm thấy tình huống này rất thích hợp, mặc kệ có hiệu quả hay , câu dù sao cũng mất mát gì. Vì thế cúi người xuống tiến đến bên tai cậu : “An Hân, kỳ phụ nữ chút cũng tốt, cậu thích đàn ông… Ừm, phải, là người khác cũng tốt, cậu thích tối.” (# ̄-  ̄#)

      xong, ngay cả bản thân Liễu Quý Bạch cũng thấy mình buồn cười, nếu đối phương vì như vậy mà thích mình, mọi người đều làm như vậy rồi, thế giới này phải hỗn loạn sao, Liễu Quý Bạch lắc lắc đầu, bản thân có phải là vì ở chung với An Hân quá lâu, cũng biến thành ngây ngốc giống cậu rồi hay .

      ( ̄﹃  ̄) Đáng tiếc An Hân vẫn ngủ đến vẻ mặt ngốc nghếch, hoàn toàn biết có người cảm thấy mình ngốc.

      Liễu Quý Bạch nhịn được mơn trớn hai má An Hân, lại bất ngờ vuốt hồi lại thành nghiện, thế này mới vừa lòng thu hồi tay về, kề sát vào lỗ tai cậu ôn nhu : “Tiểu Cúc Thỏ, ngủ ngon nhé.”

      ngờ những lời này An Hân tựa như nghe được, lông mi hơi giật giật, ngay tại thời điểm Liễu Quý Bạch chuẩn bị đứng dậy, cậu đột nhiên duỗi hai tay ra, ôm lấy cổ chồm qua hôn lên mặt ngụm lớn. ( ̄﹃  ̄) Muah~

      Tuy rằng Liễu Quý Bạch chính là Bạch Dược, nhưng dù sao cũng là bản thu , thu thực đều có chênh lệch nhất định. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, cho tới nay An Hân chưa bao giờ nghĩ Bạch Dược chính là Liễu Quý Bạch, cho nên mặc dù thỉnh thoảng có lúc nghe thấy thanh của Liễu Quý Bạch nhớ tới Bạch Dược, nhưng chưa từng nghĩ về hướng này. Nhưng lúc này An Hân ngủ, mà Liễu Quý Bạch còn trùng hợp gọi cậu là ‘Tiểu Cúc Thỏ’, cậu rất nhanh tiến vào cảnh tượng của [Bạch Dược lạc vào xưởng chế thuốc], còn nghĩ rằng Bạch Dược đại thần ở trước mặt mình.

      Lúc này đánh lén thành công, còn tưởng rằng bản thân chiếm tiện nghi lớn, đắc ý cười rộ lên: “Hắc hắc hắc…” (# ̄﹃  ̄#)zzz……

      Mà Liễu Quý Bạch thể nào đoán được An Hân mơ thấy cái gì, thể tin được nhìn An Hân… Chẳng lẽ hiệu quả?! Sao có thể chứ?!

      Liễu Quý Bạch nhịn được lại cúi người xuống, hơi hơi nhắm mắt lại khẽ hôn lên môi An Hân, dùng đầu lưỡi từng chút miêu tả hình dáng bờ môi cậu. An Hân cảm giác ngoài miệng ngứa ngáy, quay đầu muốn tránh . Liễu Quý Bạch sao có thể để cậu làm được, đuổi theo tiếp tục hôn. An Hân cau mày, miệng vừa hơi hơi mở ra, bị Liễu Quý Bạch xâm nhập vào.

      Liễu Quý Bạch nhàng mút lấy môi An Hân, lại bởi vì có chút lo lắng cậu tỉnh lại, cho nên cũng dám làm quá kịch liệt, đầu lưỡi vói vào trong miệng cậu như có như mà khiêu khích đầu lưỡi cậu cùng nhau quấn quít, khiến An Hân có chút run rẩy, nhịn được hừ khẽ tiếng.

      ‘Đừng ~ Nhanh, nhanh lên. A ~~ Đừng, đừng mà, nơi đó được! A!! Ưm ~~~~~ thoải mái…’ Thiết bị truyền phát tín hiệu trong đầu Liễu Quý Bạch đột nhiên tự động tuần hoàn phát lại đoạn tin này, thân thể cũng theo đó mà trở nên hưng phấn.

      Áo ngủ của An Hân là cái cáo thun T-shirt rất lớn, vốn bởi vì cậu rất gầy mà có vẻ lỏng lẽo, vừa rồi động tác kia có chút kịch liệt, kết quả cổ áo thun T-shirt tuột xuống, bả vai hoàn toàn lộ ra.

      Liễu Quý Bạch đột nhiên cảm giác khát vọng ở đáy lòng càng trở nên thể ức chế, buông tha cho miệng lưỡi An Hân, từ cái cằm nhắn của cậu đường hôn xuống dưới cổ, yết hầu rồi đến xương quai xanh, bả vai, tay kia cũng an phận mà vói vào trong quần áo của cậu, từ xương sườn vuốt ve dần tới điểm nho hơi nhô lên kia.

      An Hân vốn có chút hít thở thông, lúc này rốt cục hít được hơi khí mới mẻ, đôi mày khẽ nhăn cũng thả lỏng, lại chìm sâu vào mộng đẹp. Cũng biết vì sao cả người đều ngứa ngáy, cậu thoải mái uốn éo thân mình, kết quả thoáng thoáng như có tiếng hút khí vang lên, bên ngực trái bỗng nhiên như bị cắn cái, đau nhói lên, cậu rên rỉ tiếng, trước mắt đột nhiên thoáng qua bóng người. Nhớ tới thanh quen thuộc gọi mình là ‘Tiểu Cúc Thỏ’ trước đó, An Hân quá xác định mà lẩm bẩm: “Bạch… Dược đại nhân…?”

      Liễu Quý Bạch nghe được xưng hô như thế, tựa như bị tạt cho chậu nước lạnh, động tác cứng đờ, sắc mặt trở nên xanh mét, mày cũng nhíu chặt.

      An Hân cư nhiên vừa thở dốc vừa kêu lên cái tên ‘Bạch Dược’, An Hân căn bản biết Bạch Dược chính là mình! Liễu Quý Bạch tức giận hề , loại thời điểm này cậu cư nhiên lại nghĩ đến Bạch Dược?!!

      Bởi vì Liễu Quý Bạch sờ cậu nữa, cho nên còn cảm giác ngứa ngáy. Tuy rằng An Hâm cảm thấy trong thân thể như có gì đó xao động, nhưng lần này cư nhiên lại mơ thấy học trưởng, An Hân khát vọng mà trở người, tay vừa vặn đụng tới gối ôm hình người nằm bên cạnh, liền ôm vào lòng hết cọ rồi lại sát, lập tức chìm vào ngủ say lần nữa.

      = =… Là gối ôm hình người của Bạch Dược.

      Liễu Quý Bạch chưa bao giờ chán ghét ‘Bạch Dược’ như thế này, chẳng lẽ cho dù An Hân chuyển biến tính hướng cũng thích Bạch Dược hơn sao?!! Liễu Quý Bạch bỗng nhiên rất muốn mở máy tính của An Hân lên, xóa sạch tất cả những gì liên quan đến Bạch Dược, hoặc là dứt khoát trực tiếp đè An Hân ra gạo nấu thành cơm luôn cho rồi! Chẳng qua Liễu Quý Bạch giận có giận, nhưng nhìn lại An Hân ngủ say, ngược lại hoàn toàn thể động thủ được, chỉ đành phải thở dài, kéo chăn ở góc giường đắp lên người An Hân. Lần này An Hân lại rất ngoan, vươn cánh tay bé ra ngoan ngoãn giữ chăn lại.

      Liễu Quý Bạch thở dài hơi dài, xoay người ra khỏi phòng An Hân, xem ra phải tắm lại lần rồi…

      Liễu Quý Bạch biết là, sau khi đóng cửa phòng An Hân lại, trong phòng mới truyền ra tiếng rên rỉ kéo dài: “A… Học, học trưởng… Nhanh lên…”

      Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần của Liễu Quý Bạch tốt lắm, ngay cả An Hân cũng phát ánh mắt Liễu Quý Bạch nhìn mình có chút quỷ dị, trong lòng An Hân giật thót, mặt đỏ hết cả lên, chột dạ tránh né tầm mắt của Liễu Quý Bạch, bởi vì sáng sớm cậu thức dậy lại phát đêm qua mình cư nhiên…

      p(///.\\\)q phải là học trưởng phát sáng sớm cậu lén lút giặt quần lót chứ?! Đừng mà, như vậy quá xấu hổ rồi!!

      Cuối tuần, Liễu Quý Bạch sớm cùng An Hân đến nhà An Hân lấy quần áo và từ điển Giáp Cốt văn. Bởi vì tám phần là phải đổi cửa, cho nên sau khi hai người ăn xong điểm tâm liền xuất phát.

      Nhà An Hân ở tiểu khu khá cũ, cửa cũng là loại hình thức cổ xưa, cánh cửa sắt phòng trộm với thêm lớp cửa gỗ. An Hân lấy chìa khóa mở cửa sắt ra, rất nhanh mở được cửa, bất quá đối mặt với cánh cửa gỗ kia lại có biện pháp. Chìa khóa ném mất rồi, năm đó bà ngoại có làm cho cậu đủ loại chìa khóa cửa và ngăn kéo, An Hân chưa từ bỏ ý định mà mang theo toàn bộ đến, tuy rằng hy vọng mong manh, nhưng vẫn mong rằng trong đám này có chìa khóa nào đó dùng được tốt rồi.

      10 phút sau, An Hân tỉ mỉ cẩn thận nghiêm túc kiểm tra lượt tất cả những chìa khóa có, kết quả dĩ nhiên là có cái nào mở được. Chẳng qua nếu tùy tiện chìa khóa nào cũng có thể mở ra được, như vậy nhà cậu tám phần được trộm đến viếng.

      Cuối cùng, An Hân thể ngẩng đầu lên, đầy tội nghiệp với Liễu Quý Bạch: “Chìa khóa của tôi mất rồi…”

      “Ớ… Vậy chỉ có thể tìm thợ khóa thôi.” Liễu Quý Bạch , “Cậu có mang giấy chứng nhận ?”

      “Ừm, có đem. Tôi vốn ném chìa khóa kia rồi, mấy cái này rất có thể mở cửa được, cho nên sớm chuẩn bị.” An Hân xong, An Hân xong, kéo balo ra, bắt đầu ra sức tìm kiếm bên trong, vừa : “Kỳ loại cửa mục nát này, chừng đá cước liền mở ra. Bất quá nếu làm vậy, khung cửa tám phần cũng hư luôn…”

      Lúc này ngoài hàng hiên đột nhiên truyền đến thanh An Hân vô cùng quen thuộc, thanh kia có chút run rẩy, tựa hồ cố gáp áp chế kích động: “An Hân, em rốt cục trở lại…”

      An Hân quay đầu lại, lập tức sửng sốt, túi xách trong tay cũng rớt xuống.

    3. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /47/. Sóng ngầm mãnh liệt (Thượng).

      Ngụy Hào gặp lại An Hân, trong lòng ức chế được mà ngừng kích động, ta gần như muốn lao đến ôm lấy cậu, bao giờ buông tay, bao giờ để cậu rời nữa, nhưng khi ta khẩn cấp nhấc chân chuyển qua ngã rẽ chỗ cầu thang, lại nhìn thấy bên cạnh An Hân có đứng người, mà người này đúng là người lái chiếc xe ta nhìn thấy ở tiểu khu nhà của Đinh Mão ngày hôm đó. Đinh Mão An Hân cùng chỗ với người khác, trái tim Ngụy Hào chợt đau xót, bước chân cũng dừng lại ở giữa cầu thang.

      Mà An Hân nhìn thấy ta, ngoại trừ kinh ngạc lúc ban đầu lập tức lạnh mặt, cau mày vui : “Sao lại ở đây?”

      Nghe thấy An Hân có vẻ quen biết người vừa đến, Liễu Quý Bạch hiếu kỳ nhìn nhìn, bỗng nhiên cảm thấy hình như gặp ở đâu đó rồi.

      tới tìm em…” Ngụy Hào nhìn An Hân và Liễu Quý Bạch đứng cùng chỗ, trong lòng khó chịu nên lời, An Hân quả nhiên cùng chỗ với người khác rồi… Ngụy Hào cảm giác trái tim của mình tựa như bị cây đinh đóng vào, mỗi cái liếc mắt nhìn, đều bị búa hung hăng đóng vào nhát. Hóa ra mỗi lần An Hân nhìn thấy mình và người khác cùng nhau, cảm giác chính là thế này…

      “Tìm tôi làm gì, lần trước phải chúng ta ràng rồi sao?” Nhắc tới ‘lần trước’, biểu tình của An Hân lại trầm thêm vài phần, sợ bị Liễu Quý Bạch nhìn ra manh mối, mới cố nhịn phát hỏa. Lần đầu tiên Liễu Quý Bạch nghe An Hân chuyện lạnh lẽo như vậy, thu hồi ánh mắt đánh giá Ngụy Hào, lo lắng nhìn về phía An Hân.

      phải, đó đều là do sai, em tha thứ cho được ?” Biểu tình của Ngụy Hào bi thương, “An Hân, muốn gặp em, vẫn luôn tìm em, nhưng làm thế nào cũng tìm được, cho nên mỗi ngày đều đến đây chờ em…”

      An Hân cắn môi, mày nhíu lại chặt. Vẻ mặt của Ngụy Hào rất tiều tụy, ngay cả râu cũng cạo tựa như bị cún cắn, tuy rằng mềm lòng mà tha thứ cho ta như trước kia, nhưng dù sao cũng từng cùng chỗ nhiều năm như vậy, nhìn thấy ta như thế, An Hân cũng nhẫn tâm quá nặng lời. Hơn nữa Liễu Quý Bạch đứng ngay bên cạnh, trăm ngàn lần thể để nhìn ra cái gì bình thường! An Hân trong lòng suy nghĩ liên tục, rối rắm phải thế nào để Ngụy Hào nhanh chóng rời !

      Ngụy Hào thấy An Hân cau mày lời nào, nghĩ rằng An Hân vẫn quên được mình, trong lòng lập tức nảy sinh hy vọng, tràn ngập chờ mong nghĩ nên giải thích với An Hân như thế nào, làm sao để khuyên cậu trở lại bên cạnh mình. Ngụy Hào ôn nhu mở miệng gọi cậu: “An Hân, …”

      An Hân vừa nghe ngữ khí của ta như vậy, mặt liền biến sắc, lập tức : “Dừng lại, chuyện cũ dừng lại ở đây! Năm năm, những chuyện xấu của có cần tôi liệt kê ra cho hay ? Mỗi lần đều giả vờ như thực thành khẩn giải thích với tôi, tôi lần lại lần tha thứ cho , nhưng sau đó phải đều nuốt lời cả sao? Lời đều là hoa ngôn xảo ngữ, tôi mắc thêm sai lầm nữa!”

      An Hân hơi xong bỗng nhiên ý thức được Liễu Quý Bạch ở ngay bên cạnh, cậu chột dạ dùng khóe mắt liếc mắt nhìn Liễu Quý Bạch cái, thấy cau mày, trong lòng An Hân kinh hãi, lại vội vàng bổ sung với Ngụy Hào: “Tổng biên, năm đó tuy rằng quan hệ của chúng ta rất tốt, nhưng tại trở thành như vậy, mọi thứ đều thể trở về như trước, tôi cũng tuyệt đối trở về. … Nhất định có thể tìm được biên tập tốt hơn. Tôi trở về làm biên tập nữa, !”

      An Hân miễn cưỡng thay đổi nội dung lời , trong lòng tràn đầy hy vọng Liễu Quý Bách nghĩ Ngụy Hào đến tìm cậu là vì công việc. Nhưng ngờ tới lời này lại khiến Ngụy Hào nghe ra điểm mấu chốt, ta nghĩ đến thái độ và biểu của An Hân đối với Liễu Quý Bạch, trong lòng có suy đoán, đột nhiên quay đầu về hướng Liễu Quý Bạch : “Xin hỏi vị tiên sinh này là…?”

      Liễu Quý Bạch ngờ Ngụy Hào lại đột nhiên chuyện với mình, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ta, loại cảm giác chán ghét rất khó hiểu đối với Ngụy Hào, chằng qua suy xét đến việc ta và An Hân hình như rất quen thuộc, Liễu Quý Bạch đáp: “Liễu…”

      Liễu Quý Bạch vừa mới ra được chữ ‘Liễu’, An Hân giận phừng phừng : “ ấy là ai liên quan quái gì đến ! Tôi từ chức rồi, chuyển nhà rồi, còn muốn thế nào?! Về sau con đường dương quang của , tôi qua cầu độc mộc của tôi, chúng ta thích hợp!”

      xong, An Hân còn về phía trước bước chắn ở trước mặt Liễu Quý Bạch, cư nhiên muốn dùng thân thể bé của mình ngăn trở cho Ngụy Hào nhìn Liễu Quý Bạch.

      Nhìn bộ dáng che giấu này của An Hân, Ngụy Hào, ngay cả Liễu Quý Bạch cũng nhìn ra tựa hồ có chút kỳ quái. Ngụy Hào cũng để ý An Hân tức giận, tiếp tục với Liễu Quý Bạch: “Tôi tên là Ngụy Hào, trước đây là…”

      “Thủ trưởng!” An Hân lập tức dùng lượng cao gấp ba bốn lần đoạt lời của Ngụy Hào.

      thực tế, Ngụy Hào vốn cũng định hết câu, ta chỉ muốn thử xem An Hân rốt cục có phải cùng chỗ với người đàn ông đứng bên cạnh cậu hay . Mà tại, hết thảy đều sáng tỏ, chỉ An Hân phải là đôi với người nọ, hơn nữa thậm chí cậu hẳn là muốn người nọ biết tính hướng của mình. Khóe miệng của Ngụy Hào lên mạt cười đạt được ý đồ, vẫn muốn xác định thêm chút, liền cố ý hỏi: “An Hân, nếu gặp nhau ở đây, em giới thiệu vị tiên sinh này cho biết chút sao?”

      Tất cả chú ý của An Hân đều đặt ở người Liễu Quý Bạch, cũng chú ý đến biểu tình của Ngụy Hào, cậu thấy Liễu Quý Bạch gật đầu với mình, mới tình nguyện : “Đây là học trưởng của tôi, Liễu Quý Bạch.”

      ràng An Hân sai, nhưng mà Liễu Quý Bạch nghe cậu giới thiệu mình chỉ là ‘học trưởng’, biểu tình mặt tuy rằng có gì biến hóa, nhưng trong lòng lại hiểu sao lại sinh ra cảm giác hài lòng.

      “Hóa ra là học trưởng.” Ngụy Hào cao hứng lặp lại, xem ra Đinh Mão An Hân cùng chỗ với người khác là lừa mình, mình rồi, An Hân thương mình như vậy, sao có thể cùng chỗ với người khác chứ! Ngụy Hào lười để ý Liễu Quý Bạch nữa, nếu An Hân muốn cho người khác biết, ta cũng muốn làm trái ý cậu, vì thế với cậu: “An Hân, chúng ta chuyện , bảo học trưởng em ngày hôm sau lại đến.”

      “Chúng ta có gì phải , tôi còn có việc, về sau đừng đến nhà tôi nữa.” An Hân xong, lôi kéo Liễu Quý Bạch muốn xuống lầu: “Học trưởng, chúng ta !”

      Mắt thấy An Hân quyết tuyệt như vậy, Ngụy Hào cam lòng, lập tức chuyển người ngăn trở đường bọn họ, nếu để An Hân rời , biết lần sau phải đợi đến khi nào mới có thể tìm được cậu! Ngụy Hào cũng chẳng hơi sức đâu mà để ý còn có người khác ở đây, ăn khép nép: “ biết em còn tức giận, cho nên trốn tránh , hôm đó chưa suy xét đến cảm thụ của em, khiến em chịu ủy khuất, có đúng . Nhiều ngày như vậy em cũng nên nguôi giận rồi, chúng ta từ từ chuyện nhé em! Trước đó đều là do đúng, nhưng đối với em là tâm, chỉ là…”

      An Hân vừa nghe Ngụy Hào như vậy liền nóng nảy, vẻ mặt giận dữ lớn tiếng cắt ngang: “Ngụy Hào!! đủ rồi!! Lần trước chúng ta chẳng lẽ còn chưa đủ ràng? Chúng ta tỏ lập trường, nếu lựa chọn rồi đừng hối hận! Con người của tôi có ưu điểm gì, nhưng khi tôi quyết định chuyện gì hối hận, cũng tuyệt đối quay đầu.”

      “Hôm đó cũng phải lựa chọn! chỉ là…”

      “Đừng giải thích với tôi, tôi cần giải thích của !” An Hân thấy Ngụy Hào còn muốn viện lý do, trong cơn giận dữ : “ hẳn phải biết, con người của tôi chưa bao giờ cố tình gây , bắt đầu từ ngày từ chức tôi cũng quyết định, tại tôi cần quan tâm nghĩ như thế nào! Lần đầu tiên tôi tha thứ cho , lần thứ hai tôi cũng tha thứ cho , về sau tôi cũng đếm được tôi rốt cục tha thứ cho bao nhiêu lần!”

      Nhìn bộ dáng chuyện nghiến răng nghiến lợi của An Hân, Ngụy Hào mới hiểu được bản thân trước đây tổn thương cậu sâu, ta vốn tưởng rằng chỉ cần ta mình chỉ mình An Hân An Hân tin tưởng mình, ta vốn tưởng rằng ta đối tốt với An Hân so với những người khác cậu bị thương tổn, ta vốn tưởng rằng An Hân thương ta cho nên mỗi lần nhất định đều tha thứ cho mình. Biểu tình của Ngụy Hào trở nên bi ai, thống khổi : “Thực xin lỗi…”

      cần xin lỗi tôi!” Lửa giận của An Hân càng lớn, “Tôi sớm cần xin lỗi rồi!”

      Ngụy Hào nôn nóng muốn giải thích: “ và Hà Nhiên chỉ là…”

      Thấy Ngụy Hào cư nhiên lại dám lôi ra những lời lòng để viện lý do, An Hân giận chỗ phát tiết, “ liên quan gì đến Hà Nhiên! Chúng ta phải sớm nên chia tay mới đúng!”

      An Hân rống xong câu này, bản thân đột nhiên sửng sốt, khí chung quanh đột nhiên biến lạnh, cậu sao lại quên mất Liễu Quý Bạch còn đứng phía sau mình chứ, cậu sao lại quên mất tay mình còn lôi kéo tay Liễu Quý Bạch?! Cậu cư nhiên ra chuyện mình và người đàn ông khác chia tay chia chân gì đó, là sụp đổ mà!!!

      Liễu Quý Bạch lên tiếng, An Hân liền cương cứng ngay tại chỗ như vậy, ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn cái cũng có, bàn tay nắm lấy tay Liễu Quý Bạch muốn buông ra, nhưng cũng dám dùng sức nắm. Trái tim An Hân bùm bùm đập liên hồi, như thể bị treo giữa trung, hoặc như thể bị sợi dây thừng trói càng ngày càng chặt, bất quá chỉ là mấy giây im lặng, trán An Hân bắt đầu đổ mồ hôi, tựa như chờ đợi Liễu Quý Bạch tuyên bố thông báo tuyên bố tử hình.

      Mà Ngụy Hào chỉ tạm dừng trong nháy mắt, trong lòng bỗng nhiên may mắn An Hân tự mình ra, cứ như vậy, cái tên học trưởng kia tất nhiên rời , như vậy ta có cơ hội chuyện mình với An Hân. Quả nhiên Liễu Quý Bạch gì, chỉ là từ biểu tình lại nhìn ra cái gì. Ngụy Hào bỗng nhiên phát An Hân hơi hơi quay đầu lại, nhưng dám ngẩng đầu nhìn cái người tên Liễu Quý Bạch kia, chẳng qua thấy cậu vẫn nắm lấy tay người nọ, bộ dạng để ý lại sợ hãi như vậy của cậu khiến Ngụy Hào cảm thấy đặc biệt chói mắt. ta thể để cho người khác có cơ hội, càng cho An Hân có cơ hội rời khỏi mình…

      Ngụy Hào về phía trước bước, giơ tay ngăn lại bàn tay lôi kéo Liễu Quý Bạch của An Hân, vừa chút khách khí với Liễu Quý Bạch: “Liễu tin sinh, ngại quá, chuyện của chúng tôi liên quan đến , vẫn là mời trước .”

      Lúc An Hân bị kéo phải buông tay Liễu Quý Bạch ra, trong lòng thập phần kích động, nhưng mà cậu có dũng khí đẩy Ngụy Hào ra để tiếp tục nắm tay Liễu Quý Bạch. Ngụy Hào thấy An Hân phản kháng, vui mừng quá đỗi, vừa định mở miệng, ai ngờ Liễu Quý Bạch kia cư nhiên nâng tay lên, phen kéo An Hân trở về.

      Chuyện này chỉ nằm ngoài dự kiến của Ngụy Hào, cũng khiến An Hân trở tay kịp, cậu bị Liễu Quý Bạch kéo đến mức thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn cậu nhanh chóng lui về phía sau bước đạp lên bậc thang đầu tiên, mới rốt cục đứng vững thân mình ngay đầu cầu thang, thể tin được nhìn Liễu Quý Bạch nắm lấy tay mình.

      “Ai liên quan đến tôi? An Hân là học đệ của tôi, lại ở nhà tôi, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của tôi.” Liễu Quý Bạch đơn giản . Nhìn thấy An Hân nhìn chằm chằm vào bàn tay mình nắm lấy tay cậu, bỗng nhiên có chút ngại ngùng, lại có chút lo lắng An Hân mất hứng, lại thả tay cậu ra. Chẳng qua, nếu An Hân muốn cùng Ngụy Hào, tuyệt đối cho phép.

      Trong lòng An Hân trống rỗng, biết Liễu Quý Bạch vì sao lại buông tay mình ra, đáng thương mà ngẩng đầu nhìn .

      Ngụy Hào bỗng nhiên phát , chung quanh hai người kia tựa như dựng lên bức tường mà ta vào được. Ngụy Hào hoảng hốt, thể để bọn họ tiếp tục như vậy, ta nhanh chóng bước lên phía trước bước, đến trước mặt An Hân : “An Hân, Hà Nhiên dọn khỏi nhà rồi. Chuyện hôm đó cậu ta với , nhưng mà chìa khóa kia bị ném vào cống thoát nước rồi, cho nên làm lại cái mới cho em!”

      Ngụy Hào xong, vội vàng đưa chìa khóa mới làm cho cậu. Hôm đó, sau khi Ngụy Hào và Hà Nhiên cãi nhau trận, ta nghe An Hân ném chìa khóa nhà mình vào cống thoát nước, cho nên sau đó ta liền làm lại cái mới, nhưng bởi vì vẫn tìm được An Hân, cho nên cũng thể đưa cho cậu. Đáng tiếc Ngụy Hào kỳ cũng đến kiểm tra ở cống thoát nước, căn bản biết rằng chìa khóa bị ném kia phải của nhà mình, mà là của nhà An Hân.

      Cửa phòng trộm cao cấp của nhà Ngụy Hào hoàn toàn khác biệt với cánh cửa gỗ cũ kỹ nhà An Hân, chìa khóa lại càng khác biệt như trời đất. An Hân vừa nhìn thấy chìa khóa kia liền trào phóng cười rộ lên, cười đến mức cả người Ngụy Hào có cảm giác dựng lông tơ.

      Lúc An Hân cầm lấy chìa khóa kia, bỗng nhiên nhớ đến Ngụy Hào có chìa khóa nhà mình, chỉ cần đòi lại, về sau Ngụy Hào thể vào nhà mình, bọn họ cũng cần tìm thợ khóa, hai mắt An Hân sáng lên: “Trả chìa khóa nhà của tôi lại đây!”

      trả!” Ngụy Hào lập tức , chẳng qua ta chỉ nghĩ là An Hân muốn để mình vào nhà cậu mà thôi.

      !” An Hân tức đến khó thở.

      Liễu Quý Bạch nghe được chuyện Ngụy Hào có chìa khóa, trong ngực có loại tức giận khó có thể áp chế, lúc này lập tức tiếp lời: “Vẫn nên tìm thợ khóa .”

      Liễu Quý Bạch lên tiếng, An Hân lập tức nghe lời: “A, được.”

      Lúc này tới phiên Ngụy Hào nóng nảy, nếu thay ổ khóa cửa, ta vào được nữa. Dù sao trong nhà vẫn còn bộ chìa khóa nhà của An Hân, Ngụy Hào vội vàng đưa chìa khóa trong người ra, la lên: “ đưa, đưa cho em còn được sao…”

      Thấy Ngụy Hào giao chìa khóa ra, An Hân lập tức trở nên cao hứng, bước về hướng cầu thang vươn tay định nhận lấy…

      Liễu Quý Bạch đoán Ngụy Hào tám phần vẫn còn bộ chìa khóa khác, khuôn mặt vốn chút thay đổi đột nhiên biến thành màu đen, cả người bộc phát từng trận hơi thở trầm. vốn cách An Hân chỉ bước, lúc này liền…

    4. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /48/. Sóng ngầm mãnh liệt (Hạ).

      Sắc mặt Liễu Quý Bạch đen lại, cả người tràn ngập tức giận, vốn cách An Hân xa, bước liền tiến lên phía trước, tay giữ chặt bàn tay vươn ra của cậu, tay ôm eo cậu, kéo cậu vào trong lòng mình, cũng cách Ngụy Hào xa ra chút.

      Ngụy Hào thấy Liễu Quý Bạch ôm An Hân tức giận vô cùng, lại muốn tiến lên lôi An Hân ra, kết quả lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng, ý tứ uy hiếp mười phần.

      Liễu Quý Bạch cố ý cúi đầu kề sát vào bên tai An Hân, nhàng nhưng ràng : “Sao phải cần chìa khóa?”

      “Hả?”

      An Hân hiểu ý Liễu Quý Bạch, hiểu ra sao ngẩng đầu lên nhìn . Bị Liễu Quý Bạch ôm trước mặt người khác như vậy, An Hân có chút ngại ngùng nhưng cũng thầm có chút cao hứng, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình càng đập càng nhanh, lỗ tai cũng có chút nóng lên.

      Liễu Quý Bạch khẽ cười tiếng, ôm chặt cậu lui về sau bước, lại cách Ngụy Hào xa chút, vừa : “Cậu phải vừa mới , loại cửa mục nát này chừng cước là có thể đá văng ra sao? Chẳng qua cậu khẳng định đá được. Bất quá, tôi có thể.”

      Liễu Quý Bạch xong, An Hân và Ngụy Hào còn chưa kịp phản ứng. Liễu Quý Bạch buông tay ôm eo cậu ra, tự mình lùi về phía sau bước, nhấc chân lên hung hăng quyết liệt đạp mạnh vào cửa, lực đào vị trí đều khống chế vừa phải, sau tiếng động lớn, cửa mở…

      Liễu Quý Bạch thả chân xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn An Hân, thoải mái : “Đó, mở rồi.”

      An Hân khiếp sợ cương cứng ngay tại chỗ, nửa ngày mới đột nhiên phản ứng lại, bi phẫn xông lên: “Cửa của tôi!!!”

      Liễu Quý Bạch quay đầu lại nhìn Ngụy Hào, mặt có biểu tình gì, hoàn toàn là bộ tư thế ngạo nghễ của người thắng cuộc. Ngụy Hào quả thực tức đến sắp xì khói, cái tên học trưởng đồ bỏ này cư nhiên làm hỏng khóa rồi, như vậy về sau phải thể vào nhà An Hân nữa hay sao? Tên này tuyệt đối chỉ đơn giản là học trưởng của An Hân!

      Vừa rồi tên này An Hân ở nhà gã? được được. Đây phải là đưa dê vào miệng hổ sao, tuyệt đối thể! Ngụy Hào trừng mắt Liễu Quý Bạch, tuy rằng Liễu Quý Bạch chỉ đáp lại bằng biểu tình khinh thường chấp nhặt, bất quá tư thế long tranh hổ đấu rất ràng.

      làm gì vậy?!” Ngụy Hào nổi giận đùng đùng hỏi.

      “Mở cửa.” Liễu Quý Bạch bình tĩnh đáp.

      Liễu Quý Bạch càng bình tĩnh, Ngụy Hào lại càng tức giận: “Tôi ở đây ràng có chìa khóa! đá hỏng cửa nhà An Hân là có ý gì?! Đây là phá hoại tài sản của người khác! phải bồi thường tổn thất của em ấy!!”

      “Ừm, tôi đền.” Liễu Quý Bạch vẫn là biểu tình kia.

      , cần, sao.” An Hân vội vàng , “Dù sao hôm nay vốn tính đổi khóa…”

      Liễu Quý Bạch quay đầu nhìn về phía An Hân, vẻ mặt nghiêm túc đến mức tựa như cam kết chuyện gì quan trọng: “Tôi đền.”

      “A, được…” An Hân biết vì cái gì, bị Liễu Quý Bạch nhìn như vậy, hiểu sao cảm thấy có chút đỏ mặt.

      Đối lập ràng với An Hân chính là, mặt Ngụy Hào đen thui rồi. Ngụy Hào về phía trước, nắm lấy cánh tay An Hân kéo , “, chúng ta tìm thợ sửa khóa.”

      An Hân bị kéo hai bước, phen hất lấy tay Ngụy Hào ra, lạnh lùng : “ dám làm phiền , tôi tự mình làm được, .”

      “An Hân, đừng giận dỗi với nữa mà. Về sau nhất định toàn tâm toàn ý đối với …” Ngụy Hào lại muốn kéo An Hân lại.

      Kết quả An Hân lập tức lui nhanh về sau mấy bước, né tránh tay Ngụy Hào, dù sao vừa rồi cũng ra, tại An Hân càng là cùi sợ lỡ, cần lo lắng sợ Liễu Quý Bạch biết nữa, cậu muốn ràng với Ngụy Hào: “Ai giận dỗi với , chúng ta chia tay rồi, tôi sớm chịu đủ rồi! tại và Hà Nhiên cùng chỗ, vậy hãy toàn tâm toàn ý mà đối với cậu ấy.”

      Nghe như thế, Liễu Quý Bạch liền bừng tĩnh đại ngộ, nãy giờ cảm thấy Ngụy Hào có chút quen mắt, lúc nghe thấy họ ‘Ngụy’ cũng có chút phỏng đoán, tại ngay cả cái tên ‘Hà Nhiên’ cũng nghe được, như vậy Ngụy Hào này chính là vị ‘Ngụy thái tử’ kia thể nghi ngờ.

      Người trong giới xuất bản đều biết Ngụy lão gia có ý định thoái vị, Ngụy Hào con trai duy nhất của ông chính là người có khả năng thừa kế nhất, cho nên được người trong giới gọi là ‘Ngụy thái tử’. Mà vị ‘Ngụy thái tử’ này cũng giống như xưng hô, là tên ăn chơi trác tang, hơn nữa còn đặc biệt thích chơi trò nam nữ ăn thông, lầ này mấu chốt của việc ‘Ngụy thái tử kế vị’ chính là phải đoạt được quyền hợp tác với nhà xuất bản lớn khác tên là Tụ Thạch Lệ, trắng ra là phải kết thành đồng minh với Tụ Thạch Lệ, như vậy liền có thể ổn định địa vị của mỗi bên, hơn nữa còn mở rộng thị trường. Ngoại trừ nhà xuất bản của Ngụy thị, Bích Lạc Thiên tuy rằng là nhà xuất bản mới nhưng lại phát triển rất nhanh chóng, trở thành trong những đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, bên trong Tụ Thạch Lệ cũng bất đồng ý kiến, mãi đến trước đó mới rốt cục tuyên bố hợp tác cùng Ngụy thị. Tuy nhiên, trong giới vẫn luôn như có như truyền ra ít tin đồn ‘Ngụy thái tử’ và Hà Nhiên con trai Đổng trưởng của nhà xuất bản Tụ Thạch Lệ có quan hệ .

      Việc hợp tác này vốn là Tôn Tiếu Vũ phụ trách, cho nên Liễu Quý Bạch cũng thỉnh thoảng nghe được Tôn Tiếu Vũ oán giận trách móc, Ngụy thị sử dụng mỹ nam kế mới thắng được. Liễu Quý Bạch vốn chỉ cho rằng bản tính nhiều chuyện của Tôn Tiếu Vũ lại bùng phát nên chỉ tùy tiện nghe chút, kết quả ngờ tại nhìn thấy, chừng chứng minh Tôn Tiếu Vũ đúng rồi, chỉ là, Liễu Quý Bạch ngờ tới, và vị ‘Ngụy thái tử’ nổi danh này lại gặp nhau trong tình huống như thế này.

      “Tôi và chia tay là do đề nghị, mặc kệ có phải bởi vì Hà Nhiên cầu hay , tôi đều cảm thấy đây là quyết định hay.” Cân nhắc lúc, An Hân , “Tôi thấy Hà Nhiên là tâm …”

      “Nhưng thích cậu ta, em!” Ngụy Hào nghe đến đó, nhanh chóng bắt lấy cơ hội thâm tình .

      “Đủ rồi! còn để cho tôi yên? Con mẹ nó lúc và mấy người kia lăn giường ông đây còn thích nữa! đừng có mỗi lần đùa giỡn người khác đủ rồi lại chạy đến chỗ tôi giải thích bày tỏ ra vẻ đáng thưng! Tôi ngán bộ dạng này lắm rồi!” An Hân hết những lời ức chế trong lòng, Ngụy Hào vẫn luôn như vậy, khiến cậu càng thêm nổi giận.

      Liễu Quý Bạch đứng bên cạnh có chút đăm chiêu, kết hợp với những chuyện An Hân trước đó, như vậy xem ra Ngụy Hào hẳn là Sở Khanh dùng mỹ nam kế, kết quả đền lại bằng việc mất vợ?

      Oh, đền rất tốt, bằng An Hân sao có thể dọn đến nhà tị nạn chứ. Liễu Quý Bạch đắc ý nhịn được bậc cười tiếng.

      An Hân vừa nghe Liễu Quý Bạch cười, khí thế vừa rồi lập tức giảm hơn phân nửa, tình huống máu chó lại đáng ghét như vậy cư nhiên để cho Liễu Quý Bạch thấy được. Nhưng mà vì sao học trưởng lại cười? Vì sao lại cười?!

      “Học trưởng…”

      “Cảm thấy người nào đó buồn cười mà thôi.”

      Liễu Quý Bạch cười bất luận là bên trong hay là ngoài mặt kỳ đều như cười nhạo, Ngụy Hào vốn áp chết lửa giận dám phát tác với An Hân, lúc này rốt cục tìm rốt cục tìm được chỗ phát tiết, giá trị phẫn nộ dâng lên tận trời, há miệng ra liền bắt đầu mắng.

      Liễu Quỹ Bạch biến sắc, ngờ còn chưa đợi mình mở miệng, An Hân lập tức chắn ở trước mặt Liễu Quý Bạch, tức giận gào lên với Ngụy Hào: “ được phép mắng học trưởng!!!”

      cười cái P chứ cười! hai câu làm sao hả?!”

      (*) Cái P: viết tắt của cái mông :v

      cho mắng là cho mắng!” An Hân hung dữ lớn tiếng : “ ấy cười làm sao? Liên quan quái gì đến !! thích nhìn nhanh cút ! Học trưởng cũng phải cười cho nhìn!!”

      Lần này Liễu Quý Bạch là cười , ý của An Hân là cười cho cậu xem? Được rồi ~

      “Em gấp cái khỉ gì?” ngờ An Hân cư nhiên lại che chở cho tên Liễu Quý Bạch này như vậy, trong lòng Ngụy Hào càng khó chịu, tự giễu bật thốt lên, “Ha, em sao đột nhiên lại dọn chỗ khác, hóa ra là thay lòng đổi dạ!”

      “Cái gì thay lòng đổi dạ!” An Hân lửa giận bừng bừng, “Tôi và học trưởng phải loại quan hệ này!”

      Lời này vừa ra, ngực Liễu Quý Bạch hiểu sao lại nổi lên đoàn lửa giận, mà Ngụy Hào lại càng thêm nhận định quan hệ của An Hân và Liễu Quý Bạch, càng trở nên tức giận.

      “Hừ, lời chia tay dễ nghe như vậy. Em che chở cho ta, còn dám có chút ý tứ nào với ta?” Ngụy Hào hừ lạnh tiếng, “Em mở miệng ra là lăng nhăng, thấy chỉ mới mấy ngày, bản thân em phải cũng như vậy sao! Hai người bắt đầu thông đồng từ khi nào? Nhanh như vậy dọn đến ở chung. Năm đó vẫn bảo em dọn đến nhà ở, em còn cái gì luyến tiếc phòng của bà ngoại. là nực cười!”

      “Ngụy Hào tôi cho , tôi dọn đến nhà là vì chịu nổi ngữ khí và thái độ kia của ba mẹ ! Ngay từ đầu là tôi câu dẫn sao! Là tôi cản trở tiền đồ của sao?! Tôi tăng ca cày cuốc biên tập sửa bản thảo, nhưng tôi từng đòi hỏi ở cái gì? Chính ở bên ngoài làm loạn, chọc vào người khác lại lôi tôi ra làm tấm chắn, cha mẹ xem tôi như kẻ đứng đắn, tôi chịu nổi cơn giận này!” An Hân càng càng tức giận, “Chúng ta vừa chia tay, tôi biết chạy đến hư tình giả ý phen, con nên tại tôi mới dám ở nhà của mình. nếu đến phiền tôi, tôi làm gì ngay cả nhà mình cũng dám về!”

      có hư tình giả ý!”

      “Tôi khinh! Chìa khóa nhà tôi con mẹ nó ngày đó bị Hà Nhiên đánh rớt xuống cống thoát nước rồi.” An Hân , “Hơn nữa đó căn bản phải là chìa khóa nhà của , là chìa khóa nhà tôi!!”

      An Hân tức giận đến mức cả người run rẩy, Liễu Quý Bạch vươn tay muốn ôm lấy cậu. Kết quả lại ôm hụt, An Hân tức giận đùng đùng vọt vào trong phòng tìm ra xâu chìa khóa trực tiếp ném trả cho Ngụy Hào, “ tại đến đúng lúc lắm, tôi trả chìa khóa nhà lại cho , nếu cần ném vào cống thoát nước cũng được!”

      Bị chìa khóa ném đập vào trong ngực đến phát đau, nhưng sau khi tiếp nhận được chìa khóa, nỗi đau trong ngực còn vượt xa hơn nhiều so với cái đau ở chỗ bị đập trúng, Ngụy Hào sắc mặt bi thương: “An Hân, sao em có thể tuyệt tình như vậy…”

      “Cút!!!” An Hân tại càng nhìn thấy Ngụy Hào càng thêm chán ghét.

      thong thả, tiễn.” Liễu Quý Bạch thản nhiên câu, giơ tay sờ sờ đầu An Hân, An Hân hiểu gì quay đầu nhìn .

      = = Vuốt lông vuốt lông…

      An Hân bỗng nhiên cảm thấy bản thân rống có chút quá lớn tiếng, “Bình thương tôi chửi tục, là tức quá…”

      “Ừm, tôi hiểu.” Liễu Quý Bạch hạ tay xuống, kéo An Hân đến bên cạnh mình.

      Mắt thấy hai người này cư nhiên lại tiến vào thế giới hai người, Ngụy Hào trong lòng trở nên quặn đau. ta cam lòng, chỉ cần bọn họ còn ở cùng chỗ, ta còn cơ hội vãn hồi…

      “Tên này có cái gì tốt? Chỉ cần kế thừa Ngụy thị, ba quản đông quản tây nữa. phải em thích viết tiểu thuyết sao? Sau này em cần làm nữa, chỉ cần chuyên tâm viết tiểu thuyết, có thể giúp em xuất bản, hơn nữa cho dù nhất thời bán chạy, cũng có thể nuôi em!”

      “Ai cần nuôi? Ai thèm giúp tôi xuất bản!! An Hân tôi khi nào cần nuôi hả? Tôi viết tiểu thuyết vẫn có thể nuôi sống bản thân như thường.”

      An Hân bị Liễu Quý Bạch ôm, tuy rằng vẫn tức giận, nhưng dám xù lông giơ chân, sợ dùng lực quá nhiều đẩy Liễu Quý Bạch ra.

      “Đúng vậy.” Liễu Quý Bạch vừa lòng nhìn An Hân ở trong lòng mình. Ngụy Hào còn muốn gì đó, Liễu Quý Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên với ta: “Ngụy thái tử, Ngụy thị của các người và Tụ Thạch Lệ trong giai đoạn cuối ký kết hợp đồng phải ?”

      Ngụy Hào sửng sốt chút, sao tên này lại biết?

      “Lúc này lại chạy đến đây, vậy ‘mỹ nam kế’ kia chẳng phải là uống phí sa?” Liễu Quý Bạch cũng cho ta cơ hội trả lời, mặt chút thay đổi tiếp: “ có Hà đổng mạnh mẽ ủng hộ, tôi cũng biết trong ban giám đốc có rất nhiều người càng thiên về hướng Bích Lạc Thiên chúng tôi.”

      Ngụy Hào nhướng mày: “Các người là Bích Lạc Thiêm ?”

    5. Hakyurie

      Hakyurie Active Member

      Bài viết:
      544
      Được thích:
      75
      Edit + Beta: Cỏ

      ☆☆☆

      /49/. Hợp đồng hợp tác.

      Ngụy Hào nghi ngờ nhìn về phía An Hân, Liễu Quý Bạch lại mở miệng trước: “ phải rồi sao, chẳng qua chúng ta chưa từng giao tiếp, có lẽ biết tôi, bất quá Tôn Tiếu Vũ hẳn là biết chứ nhỉ?”

      “Tôn Tiếu Vũ?” Ngụy Hào vừa nghe cái tên này liền nổi giận, tên này là chủ tịch của Bích Lạc Thiên , lần trước tại bữa tiệc, Tôn Tiếu Vũ còn châm chọc ta là chơi trò mỹ nam kế. Vừa rồi lúc An Hân giới thiệu Liễu Quý Bạch ta chỉ chú ý đến xưng hô học trưởng kia mà thôi, tại liên hệ đến Tôn Tiếu Vũ, đột nhiên cái tên Liễu Quý Bạch này cũng trở nên quen thuộc, “ tên Liễu Quý Bạch?”

      Liễu Quý Bạch sao cả, gật gật đầu.

      Ngụy Hào nhíu chặt mày, để ý tới Liễu Quý Bạch, ngược lại hỏi An Hân: “Em đến Bích Lạc Thiên .”

      “Tôi…”

      “An Hân có đến Bích Lạc Thiên quan trọng sao?” Liễu Quý Bạch cắt ngang lời An Hân, “Ngược lại là , chính mỗi ngày đều tới nơi này đợi An Hân? Hà Nhiên biết ?”

      Biểu tình của Ngụy Hào lạnh lẽo, trầm nhìn Liễu Quý Bạch: “ muốn cái gì?”

      “Tôi muốn gì cả, tôi chỉ có chút tò mò.” Vẻ mặt của Liễu Quý Bạch vẫn như trước có bao nhiêu thay đổi, ngữ khí bình thản có chút cảm giác hiếu kì nào: “ là dùng lí do gì khiến Hà Nhiên dọn ra ngoài?”

      “Tôi dùng lí do gì cái gì chứ, bọn này chia tay cậu ấy liền dọn .” đến đoạn cuối, Ngụy Hào cư nhiên có vẻ có chút chột dạ.

      “Chia tay?” Liễu Quý Bạch thản nhiên : “Chứ phải chỉ là vì khiến An Hân tin tưởng và Hà Nhiên chia tay, cho nên mới bảo Hà Nhiên dọn ra bên ngoài chứ?”

      “Hả?” An Hân kinh ngạc quay đầu nhìn Liễu Quý Bạch, “Vì khiến tôi tin tưởng?”

      Liễu Quý Bạch trả lời, chỉ vỗ lên đầu cậu.

      Ngụy Hào liếc mắt trừng Liễu Quý Bạch cái, vội vàng biện bạch: “An Hân em đừng nghe ta bậy, và Hà Nhiên xác thực chia tay! Bằng với tính tình kia của Hà Nhiên, cậu ta sao có thể dọn khỏi nhà chứ!”

      “Đúng vậy, đây cũng là chỗ khiến tôi hiếu kỳ. Hà Nhiên tôi chỉ gặp qua vài lần, chẳng qua chuyện của cậu ấy ngược lại nghe ít.” Liễu Quý Bạch mặn nhạt , “Theo tính tình kia của cậu ta, nếu chia tay cậu ta sao có thể từ bỏ ý đồ? Cho dù kế hoạch hợp tác giữa Ngụy và Tụ Thạch Lệ thương lượng gần xong rồi, chỉ cần ký tên cậu ta vẫn có thể khiến thất bại.”

      Ánh mắt Ngụy Hào híp lại, “ hưu vượn, chúng ta chia tay trong hòa bình!”

      “Ồ? ” Liễu Quý Bạch tà tà liếc mắt nhìn Ngụy Hào cái, cúi đầu hỏi An Hân: “Có số điện thoại của Hà Nhiên ?”

      có…” An Hân ngây ngốc trả lời. (0__0)

      “À, sao.” Liễu Quý Bạch gật đầu, dùng tay kia từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm kiếm, “Tôi có.”

      “Đợi .” Ngụy Hào đột nhiên , “Được rồi, thừa nhận, và Hà Nhiên vẫn chưa chia tay. Nhưng chỉ cần chúng ta ký xong hợp đồng hợp tác rồi, ông già giao Ngụy thị lại cho , liền…”

      chia tay với Hà Nhiên? Hay là lần nữa đá An Hân?” Liễu Quý Bạch chút nể mặt : “Cho dù hợp đồng hợp tác này có được ký, Tụ Thạch Lệ là ‘cây đại thụ’ nổi tiếng trong giới xuất bản, Ngụy thị của muốn hợp tác lâu dài với Tụ Thạch Lệ sao?”

      “Chỉ cần lần hợp tác này hiệu quả tốt, tôi tin về sau Tụ Thạch Lệ muốn hợp tác với chúng tôi nữa. Hà Nhiên cậu ấy chẳng qua là con trai của Đổng trưởng, lời của cậu ta căn bản có khả năng quyết định mọi chuyện. Lại khi đó cũng là cậu ta quấn quít lấy tôi, mà cho dù cậu ta có nháo loạn ầm ĩ thế nào, chuyện của tôi và cậu ta chung quy được công khai ra ngoài, Hà tổng cũng thể để cậu ta chạy khắp nơi gây chuyện.” Ngụy Hào khinh thường , “Hơn nữa, ban giám đốc của Tụ Thạch Lệ cũng phải là kẻ ngốc, chuyện gì nặng chuyện gì chẳng lẽ họ phân biệt được?”

      An Hân nghe Ngụy Hào , đột nhiên sinh ra cỗ tức giận. Tuy rằng thích Hà Nhiên, lúc này ngược lại đột nhiên cảm thấy cậu ta đáng thương. Con người Ngụy Hào như thế, có kẻ mù mới xem trọng ta. Hà Nhiên mà tên có mắt như mù, mà chính cậu trước đó cũng là kẻ có mắt như mù.

      “Vậy nếu hiệu quả tốt sao?” Liễu Quý Bạch : “Trong giai đoạn hợp tác sợ Hà Nhiên ngáng chân mình sao?”

      Ngụy Hào nhíu mày, ta xác thực nghĩ tới vấn đề này, trước đó bởi vì An Hân đột nhiên rời , ta nghĩ chỉ cần khống chế quyền lực của Ngụy thị, An Hân nhất định trở về. Nhưng mà vấn đề của Hà Nhiên giải quyết, An Hân sao có thể trở về.

      “Ngụy lão gia có thể giao Ngụy thị cho , vẫn có thể thu hồi rồi trao cho người khác.”

      Những lời này của Liễu Quý Bạch tựa như quả bom nện vào ngực Ngụy Hào, cho dù tại giành được hợp đồng hợp tác, đến lúc đó nếu thể làm tốt việc hợp tác này, khi đó sợ là giao Ngụy thị cho cái tên rể kia của ta quản lý. Cái tên hiểm giả dối kia, nếu Ngụy thị lọt vào tay , bản thân chỉ bị đuổi ra ngoài, tương lai của Ngụy thị cũng thập phần nguy hiểm…

      Lúc Ngụy Hào tự mình trầm tư do dự, trong lòng An Hân càng trở nên khó chịu, rốt cục Ngụy Hào chỉ là lợi dụng tất cả những người xung quanh ta mà thôi. An Hân nhón chân kề sát vào Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch thấy cậu có lời muốn cũng cúi đầu xuống kề sát lỗ tai mình vào.

      “Chúng ta lén gọi điện thoại cho Hà Nhiên , để cậu ta chính tai nghe được bộ mặt của tên Ngụy Hào này.” An Hân giận dữ giọng . o(#╰_╯)o

      Liễu Quý Bạch quay đầu, cũng học bộ dạng của An Hân tiến đến bên tai cậu : “Tôi có số của Hà Nhiên.”

      “Hả?” An Hân bị Liễu Quý Bạch thổi vào lỗ tai, ngứa ngứa, giơ tay lên gãi, vừa giọng : “Nhưng mà vừa rồi…”

      “Lừa ta thôi.” Liễu Quý Bạch nháy mắt với An Hân mấy cái. Ít nhất biết An Hân là cong, hơn nữa Ngụy Hào xem ra hẳn phải đối thủ của mình, tâm tình của Liễu Quý Bạch rất tốt.

      An Hân thể tin được mở to hai mắt nhìn Liễu Quý Bạch, hóa ra học trưởng cũng biết gạt người! (0.0)

      A! Học trưởng vừa rồi còn nháy mắt với mình! (# 0 。0 #)

      Ngụy Hào suy nghĩ nửa ngày, tại liền chia tay với Hà Nhiên chừng mất cơ hội hợp tác kia, tuy rằng việc tiếp nhận Ngụy thị cũng phải còn hy vọng, đơn giản chỉ là để rể chèn ép trận, chung quy vẫn tốt hơn so với việc tiếp nhận Ngụy thị rồi lại vì hiệu quả hợp tác tốt mà tạo thành tổn thất. Lại cho dù làm chủ tịch, ta vẫn là phó chủ tịch như thường, chỉ cần về sau tìm cơ hội đẩy ngã tên rể kia là được. ta ở bên ngoài có lén phén tìm cơ hội để chị mình phát dấu vết là được…

      Chẳng qua… Mặc dù làm những việc này, cũng thể cam đoan nhất định có thể tìm được cơ hội ngả tên rể kia để trèo lên ghế chủ tịch, chị mình và rể có tổng cổ phần cao hơn mình, tại thế lực của rể thể so với lão cha mình, lúc này vốn là thời cơ tốt nhất. Nhưng lúc này kéo An Hân trở về, như vậy về sau chỉ sợ còn cơ hội nữa.

      Đối với Ngụy Hào mà , vấn đề quan trọng nhất tại là vãn hồi chuyện của An Hân, sau khi mất An Hân ta mới biết được, hóa ra An Hân đối với ta lại quan trọng như thế. Ngụy Hào chưa bao giờ làm chuyện nắm chắc, cũng chưa bao giờ khiến vấn đề kế thừa của mình bị uy hiếp, nhưng lúc này đây, ta tình nguyện bỏ lỡ cơ hội này cũng muốn kéo An Hân trở về bên cạnh mình.

      Trước đây, mỗi khi có chuyện tốt gì ta luôn muốn cho An Hân nghe trước tiên, nhìn thấy An Hân cười ta cảm thấy cao hứng, nghe được An Hân khích lệ ta vài câu, ta liền cảm thấy bản thân tựa như là người tuyệt vời nhất thế giới, nắm lấy tay An Hân ta liền cảm thấy an tâm. Sao ta có thể để An Hân cứ như vậy rời khỏi mình, ta tuyệt đối cho phép!

      Ngụy Hào nhìn bộ dáng An Hân và Liễu Quý Bạch hai người kề tai , ghen tị đến mức hận thể xông lên trực tiếp đánh ngã cái tên đàn ông đáng ghét kia, nhưng Ngụy Hào biết nếu ta làm như vậy, An Hân rất tức giận. Chỉ cần đoạt lại An Hân, Liễu Quý Bạch cái gì, Bích Lạc Thiên cái gì, chúng ta chờ xem ai hơn ai!

      Ngụy Hao suy xét xong, đột nhiên trở nên trấn tĩnh, tựa như đàm phán mở miệng : “Liễu Quý Bạch.”

      Liễu Quý Bạch giương mắt nhìn ta, vẻ mặt An Hân lại đầy phòng bị.

      “Bích Lạc Thiên nhà xuất bản mới, thành lập cùng lắm chỉ mới vài năm, tuy rằng tại xuất bản kịch truyền thanh phát triển tệ, nhưng càng ngày có càng nhiều nhà xuất bản muốn gia nhập chia khối bánh này, các người dù sao cũng là người mới, lượng tiêu thụ thị trường xuất bản còn rất , còn chưa đứng vững chân.” Ngụy Hào , “Hợp tác với Tụ Thạch Lệ đối với các người mà quan trọng hơn so với Ngụy thị chúng tôi…”

      “Cho nên?” Liễu Quý Bạch nhướng mày, ý bảo ta tiếp.

      “Tôi An Hân, tôi muốn sống cùng em ấy đời. Chúng tôi từng ước hẹn muốn sống cùng nhau suốt quãng đời còn lại, là tôi làm sai khiến em ấy khổ sở. Em ấy ở nhà dù sao chỉ là tạm thời, em ấy đối với cũng bất quá là tìm chút an ủi mà thôi.” Lời này của Ngụy Hào là với Liễu Quý Bạch, nhưng mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm An Hân, “ tại tôi nguyện ý buông tha việc hợp tác với Tụ Thạch Lệ, tặng cho Bích Lạc Thiên các người, chỉ cần trả An Hân lại cho tôi. Tôi xem ra cũng phải là người trong giới chúng tôi, cho An Hân được những thứ em ấy cần.”

      “Ngụy Hào!!!” An Hân gần như giận dữ sắp bùng nổ, cậu muốn lao tới tát nát miệng Ngụy Hào.(#╰_╯)!

      nếu tôi rời khỏi An Hân, liền tặng cơ hội hợp tác này cho chúng tôi?” = = Trong lòng Liễu Quý Bạch cười mỉa mai.

      Bởi vì nghe được đến tột cùng Liễu Quý Bạch dùng dạng ngữ khí gì, An Hân sợ hãi quay đầu nhìn , học trưởng vì sao lại hỏi như vậy?

      “Phải.” Ngụy Hào đến đầy chân , “An Hân, trở về , tề về sau bao giờ làm em khổ sở nữa, chỉ mình em, chỉ cùng chỗ với em, chúng ta cùng nhau ‘chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão’.”

      Tuy rằng biết học trưởng phải người như thế, nhưng trong lòng An Hân vẫn hy vọng học trưởng có thể giành được cơ hội hợp tác kia, vốn cậu và học trưởng cũng phải loại quan hệ này, đối với học trưởng cũng có tổn thất. Nhưng nếu học trưởng đồng ý… An Hân rối rắm đến cả khuôn mặt nhắn đều nhăn thành đoàn.

      đến vấn đề ngôn ngữ của .” Liễu Quý Bạch nhịn được cười rộ lên, khó được lúc thoải mái cười to: “ phải duyệt bản thảo xuất bản cho nên xem quá nhiều tình tiết cẩu huyết đó chứ?”

      Thái độ của Liễu Quý Bạch đột nhiên thay đổi khiến Ngụy Hào sửng sốt.

      “Chẳng qua là cái hợp đồng hợp tác, sao có thể so với An Hân.” Liễu Quý Bạch , “ Ngụy thị của , giá trị bằng góc của An Hân.”

      An Hân thể tin được mở to hai mắt nhìn, sợ bỏ sót bất cứ biểu tình nào mặt Liễu Quý Bạch, là nghe lầm, nghe lầm phải ? Học, học trưởng sao có thể như vậy!(#⊙ o ⊙#)

      An Hân gần như xoay hẳn khuôn mặt lại đối diện với mình, Liễu Quý Bạch thấy An Hân ngẩng mặt lên đầy kinh ngạc, cúi đầu cười cười với cậu, tay ôm cậu nhàng nhéo eo An Hân cái.

      “A!” An Hân bị Liễu Quý Bạch nhéo cái, thốt ra: “Sao lại nhéo tôi!”

      Liễu Quý Bạch bất đắc dĩ bật cười.

      …” Ngụy Hào nổi trận lôi đình, tiến lên phía trước muốn kéo An Hân từ trong lòng Liễu Quý Bạch ra, “An Hân, theo , tên này chẳng qua chỉ mấy câu hoa ngôn xảo ngữ mà thôi.”

      “Đừng kéo tôi.” An Hân phen hất tay ta ra, lui trở lại bên cạnh Liễu Quý Bạch. Phát Liễu Quý Bạch giơ tay ôm cậu nữa, liền tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Hào cái, “Rốt cục ai mới là người chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ!”

      An Hân đáng thương giơ tay giữ chặt tay áo Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch liền cầm lấy tay cậu, An Hân thế này mới trở nên cao hứng, vừa : “Đúng rồi, ‘Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão’ ra thể dùng như thế này! Hơn nữa tôi mới cần tay cầm tay với cùng nhau đến già đâu.” Hừ hừ! (#╰ _ ╯#)

      “An Hân, …” An Hân hình như có chút thay đổi, khẳng định đều là lỗi của người đàn ông này, Ngụy Hào càng nghĩ càng tức giận, hung tợn với Liễu Quý Bạch: “Tôi xem thường nhất là loại người như , ràng muốn có được hợp đồng, còn muốn giả vờ giả vịt trước mặt An Hân!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :