CHƯƠNG 37: Động phủ của Mặc Yểm là do cha – tên là Mặc Đàm – để lại, bản thân cũng ít khi để ý tới mấy chuyện trong phủ, trong phủ chỉ còn lại những người cũ. Mấy người hay hầu hạ bên người có 5 đồng tử A Hâm, A Sâm, A Miểu, A Diễm, A Nghiễm. Dưới quyền bọn họ còn có khoảng hơn 10 tiểu dược đồng cùng quê. biết Mặc Yểm dạy dỗ bọn họ như thế nào nhưng trong ý nghĩ của những người này, trời dưới đất chỉ có duy nhất Mặc Yểm là Lão Đại của họ, còn lại Phật tổ, Quan , Thiên Đế, Diêm Vương đều là cái rắm! Bảo bối quý tay chủ nhân chính là nhân vật quan trọng mà tất cả mọi người đều phải hầu hạ chu đáo, cho nên ở trong này Bạch Bạch rất được quan tâm, dùng từ tỉ mỉ cẩn thận cũng đủ để hình dung được. Chẳng qua, mọi việc lớn đều do mình Mặc Yểm lo hết, nên cơ hội thể của mọi người rất ít. Mà như trong lòng A Miểu thực rất muốn sờ thử Bạch Bạch xem cảm giác như thế nào nhưng lại thể xuống tay, cũng dám xuống tay. Nhìn thấy sốt sắng của chủ nhân với Bạch Bạch, nghi ngờ rằng nếu thử sờ lần chắc chắn tay mình bị chặt bỏ. Vết thương chuyển biến tốt, mỗi ngày Bạch Bạch lại thấy tỉnh táo hơn, nhưng mà rất ít khi mở miệng chuyện, hơn nữa lại muốn chuyện với Mặc Yểm. Mỗi lần Mặc Yểm ở bên cạnh nàng, nàng phải là giả vờ ngủ cũng dùng ánh mắt vừa nghi ngờ vừa đề phòng nhìn trộm . thay đổi thất thường của Mặc Yểm để lại trong Bạch Bạch bóng ma rất lớn, nàng còn nhớ những lúc Mặc Yểm dạy nàng hôn , những lúc kích thích triền miên khi cùng nàng luyện phương pháp song tu, nhớ ôn nhu che chở của trong 1 tháng cùng luyện phương pháp song tu, nhớ cảm giác an tâm khi Mặc Yểm ôn nàng bảo vệ. Nhưng là nàng cũng nhớ chuyện Mặc Yểm tùy tiện giết chóc tàn nhẫn vô tình, cùng với chuyện tình cờ xảy ra tranh chấp khi dã man ngang ngược, còn có trong đêm hôm đó tại động phủ Hồng Hồng lạnh lùng khinh thường mắng nàng– dường như nàng giống cái gì đó bẩn thỉu, nhìn nhiều cũng sợ làm bẩn con mắt. Nhưng mà nàng cũng biết là mình làm sai chuyện gì nữa, tại sao lại đối xử với nàng như vậy? Cứ như thế thay đổi thất thường, vui vẻ, bực tức thất thường của Mặc Yểm làm cho Bạch Bạch cảm thấy thể nào thích ứng. Lần này là cứu mình, những ngày qua hết lòng chăm sóc, cho dù trong lúc nàng hôn mê cũng có thể cảm nhận được, nàng phải muốn có thể làm nũng cho thỏa thích, nhưng là lại sợ ngay sau đó sắc mặt lại thay đổi, coi nàng cũng như rác rưởi đem ném xa. Cho nên nàng lựa chọn im lặng. Lúc đầu, Mặc Yểm khiến nàng yếu ớt bị thương nặng, cho nên chuyện, từ từ cũng phát giác thái độ tránh né của nàng, muốn biết tâm tư của nàng cũng khó, chỉ cần muốn, Bạch Bạch nghĩ gì đều có thể thông qua pháp chú để biết được. Nhưng là thậm chí có chút ít lảng tránh tìm hiểu nàng chân nghĩ gì, muốn chứng kiến Bạch Bạch oán hận, lại càng nghĩ xác nhận Bạch Bạch có hay ý định muốn ly khai. vô cùng hối hận, hiếm có người nào khiến sinh ra áy náy, có thể do ngày đó chứng kiến Bạch Bạch hấp hối bị mũi tên nhọn xuyên qua, bị treo ở cây, hối hận. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Bạch Bạch chỉ là con tiểu hồ ly ngu ngốc cái gì cũng đều hiểu, là cách làm của mình khiến nàng hiểu lầm, là cái tên nam nhân chết tiệt kia lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lời ngon ngọt lừa gạt nàng…… Bạch Bạch phải là vì quá ngây thơ biết gì nên bản thân mới bị lừa gạt dễ dàng như vậy? nên mang nàng theo người, cho nam nhân vô liêm sỉ khác có cơ hội tiếp cận nàng mới đúng. Là cho nam nhân khác cơ hội ra tay, vì sao lại có thể trách mắng con hồ ly ngu ngốc này chứ? Nếu như phải nhất thời tức giận đem nàng đuổi , nàng chắc bị thương như vậy…… Chính mình từng lần đồng ý bảo vệ nàng bình yên vượt qua Thiên kiếp, hơn nữa lợi dụng lời hứa hẹn này chiếm hết tiện nghi của nàng, cuối cùng đến lúc quan trọng lại nhỡ hẹn. Hồ ly ngu ngốc nhất định rất tức giận nha! Chẳng qua nàng thù hận lâu, qua thời gian này từ từ chọc ghẹo nàng, tự nhiên có thể làm cho nàng nở nụ cười. có chút cảm giác quen thuộc mang con tiểu hồ ly này bên người. Cúi đầu kiểm tra Bạch Bạch, Mặc Yểm tự mình quyết định từ nay về sau đối xử với nàng tốt chút, khiến nàng nhanh chóng tươi cười với , lại là vật cưng của . Mặc Yểm, người này, bởi vì những chuyện thời niên thiếu từng trải qua, cho nên tính tình cực đoan, làm việc cực đoan, phân biệt thiện ác, tất cả các việc làm đều là do nhất thời thích, phong lưu lại vô tình. Đổi lại là người khác, đừng chỉ là bị trọng thương, có chết ở trước mặt của , cũng có cảm giác gì. Nhưng Bạch Bạch giống vậy, Bạch Bạch tuy ngu ngốc, thông hiểu chuyện nhân tình thế thái, nhưng lại giống như trang giấy trắng mới tinh, mở ra hề che đậy chút nào với người khác, đề phòng hay chống cự chút nào trước mặt , có thể hề có tính công kích, lại càng tạo thành nửa điểm uy hiếp, khiến cho lơ đãng mở trái tim ra hề phòng bị, cứ như vậy mà hề hay biết, khiến cho nàng để lại bóng dáng trong lòng , bóng dáng càng ngày càng sâu, cuối cùng trở thành dấu ấn in đậm trong tim. Đương nhiên, cái này cũng do dung mạo đẹp tuyệt trần cùng phản ứng nhiệt tình dâng trào lúc mây mưa của Bạch Bạch…… Mặc Yểm nhìn hình dáng Bạch Bạch thở dài, nàng tổn thương như vậy, muốn cùng nàng thân mật dự đoán phải đợi rất lâu nữa…… là đáng chết! Quá thuận tiện cho hai gã thợ săn bắn bị thương thương Bạch Bạch rồi, đáng lẽ phải đục mấy trăm lỗ người bọn chúng, sau đó ném lên tổ kiến, để cho bọn chúng chịu trăm vạn con kiến gặm nhấm, chịu đựng khổ sở rồi mới từ từ chết . Vết thương của Bạch Bạch dần dần ổn định, Mặc Yểm bắt đầu mang toàn bộ bí kíp tu tiên cất chứa trong động phủ ra nghiên cứu. Trị thương là cần thiết, nhưng quan trọng nhất là phải tìm được đáp án trong lòng nghi vấn . Từ ngày tấm thân trinh nữ của Bạch Bạch bị hủy, nàng ăn rất nhiều tiên đan tiên thảo, quỳnh tương ngọc lộ nhiều đến mức đếm nổi, cho dù là thần tiên quái tu luyện đan dược bình thường cũng được dùng, nước cam lộ dương liễu của Quan Bồ Tát cũng phải là hư danh, những ngày qua Bạch Bạch uống đến bảy tám bình , tính được ít nhất cũng tăng lên gần ngàn năm pháp lực. Nhưng hết lần này tới lần khác đều thấy pháp lực của nàng có bất kỳ thay đổi ràng nào, thậm chí ngay cả chút dấu hiệu khôi phục như ban đầu cũng được. Nhiều vật đại bổ tăng trưởng pháp lực tu vi như vậy, vào bụng Bạch Bạch, đều chỉ có thể làm nàng khôi phục lại tinh thần sau nửa canh giờ uống thuốc, rất nhanh chóng khôi phục lại nguyên trạng. Tất cả thuốc bổ dường như ném xuống cái hồ sâu đáy bình thường. hoa sóng nho cũng nhìn thấy động tĩnh gì. tượng kỳ quái này làm cho Mặc Yểm hoàn toàn cách nào nghĩ thông suốt, trước đây từng bóng gió hỏi qua cách Bạch Bạch tu luyện, Bạch Bạch hề cố ý giấu diếm, chỉ là nàng lộn xộn, làm cho người ta hoàn toàn hiểu được. Tiếp tục hỏi đến cùng, nàng chỉ mỗi khi đến lúc gay go khi luyện công, thần tiên sư phụ truyền nghìn dặm dẫn đường nàng phá tan quan ải, về chuyện làm thế nào để trôi qua nàng có ấn tượng. Lại hỏi nàng thần tiên sư phụ là ai, nàng mơ mơ màng màng cho tới bây giờ chỉ nghe thấy giọng của , chưa từng thấy qua lần. Chỉ thấy Mặc Yểm tức giận nghiến răng kèn kẹt, trong lòng thầm thề, vị thần tiên sư phụ có bản lĩnh này đừng để biết, để điều tra ra là ai, chắc chắn ra sức đánh cho! Bây giờ có cách nào, đành phải tự mình đọc sách nghiên cứu. ra còn có biện pháp, là phải tìm tới cha mẹ của tiểu hồ ly, dù sao bọn họ cũng phải biết chuyện gì xảy ra người tiểu hồ ly. Nhưng mà Mặc Yểm muốn nghĩ tới chuyện này, thậm chí muốn tiểu hồ ly nhớ tới cha mẹ của nàng — tiểu hồ ly bây giờ là của ! Người ngoài đừng mong đoạt với ! Thời gian này cứ ngày lại ngày trôi qua, cho đến khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, phá vỡ tình hình bế tắc lúc này của người hồ……
CHƯƠNG 38: Bạch Bạch cảm thấy mình nhất định con hồ ly xui xẻo nhất thiên hạ ! Vô cớ lại bị thương lý do, ai trông thấy cũng có thể giẫm đạp. Hôm nay, vất vả lắm vết thương mới đỡ hơn chút, cơ bản là có thể hoạt động được, Bạch Bạch nhìn quanh thấy Mặc Yểm ở trong phòng, vội vàng giữ thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo của mình chạy quanh sân, nhìn mảnh vườn trồng hoa, nàng nhìn mà thèm thuồng Bạch Bạch rất hoa, thích nhất là loài hoa hồng, trước kia khi ở trong núi tu luyện, gần động phủ trải khắp đồi đều trồng hoa hồng, loại nào cũng có, khi hoa nở nàng còn rất thích nằm ngủ dưới khóm hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cành lá chiếu vào cơ thể, trong khí đều là hương hoa, thứ cảm giác này là tốt! Tuy ở cùng Mặc Yểm tốt, giường chiếu mềm mại thoải mái, nhưng Bạch Bạch lại càng tưởng nhớ quá khứ, nhớ mùi hoa hồng khi vẫn còn ung dung tự tại, hương hoa quen thuộc của loài hoa đó cũng làm cho nàng càng có cảm giác an toàn, giống như được trở về mấy trăm năm trước khi mình vẫn còn là con hồ ly tu luyện ở động phủ Ôm cái đuôi bông xù, Bạch Bạch cuộn tròn nằm ở dưới cây hồng hoa, thoải mái hít hơi sâu, mơ mơ màng màng ngủ mất. Trong mơ nàng thấy mình về tới động phủ, Phụ thân mụ mụ làm gà quay chờ nàng, mụ mụ dịu dàng, ôm nàng vào trong lòng, nhàng che chở cho nàng, Phụ thân đưa tay ra vuốt ve bộ lông trắng mềm mại người nàng, từng chút, từng chút, thoải mái! Trong cơn mơ Phụ thân xé miếng gà quay đưa đến miệng nàng, nàng há to miệng ý định a ô miếng ăn hết, bỗng nhiên thấy vô cùng đau nhức khiến nàng tỉnh lại từ trong mộng đẹp, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nghe thấy "Chi" tiếng kêu thảm thiết từ trong cổ họng nàng phát ra Đau quá…….. đau quá!……. Bạch Bạch mở to mắt mơ màng nhìn chung quanh, thấy mình vẫn ngủ bên cạnh khóm hoa hồng, chỉ khác là bây giờ bên cạnh khóm hoa hồng xuất đoạn váy áo màu phấn trắng cùng với đôi giày nhạt thêu chân màu hồ, cái đuôi đau nhức làm cho nàng phản ứng lại rất nhanh – nàng bị người ta giẫm mạnh cước. Ô ô ô! Người ta ngủ ngon lành ?! Vì sao lại chạy tới giẫm nàng cái? nhìn đường sao! Thương thế của Bạch Bạch vẫn chưa hoàn toàn bình phục vì vậy có khả năng nhảy dựng lên chạy , chỉ có thể miễn cưỡng cuộn thân mình ôm đuôi, đau đến toàn thân run rẩy. Đúng lúc này nghe được tiếng Mặc Yểm đè nén tức giận : " xảy ra chuyện gì?!" Sau đó đôi bàn tay quen thuộc tới cẩn thận bế nàng lên. giọng của nữ tử vừa ủy khuất vừa sợ hãi giải thích " Yểm Quân đại nhân, nô tỳ…… nô tỳ biết phía dưới hoa có người……" Mặc Yểm cúi đầu nhìn xem, thấy người Bạch Bạch dính đầy bùn cát, thấp giọng ô ô khóc, bộ dáng nhếch nhác biết bao, vừa lo lắng lại có chút buồn cười, con hồ ly này đúng là gặp xui xẻo mà. Cái đuôi bị thương của Bạch Bạch có chút nhợt nhạt bẩn thỉu, chắc là bị giẫm cái, Mặc Yểm cẩn thận sờ cái đuôi lông bông xù của nàng thấy xương cũng bị gãy, chỉ bị thương nặng, vì vậy lấy khăn ra lau sạch nước mắt mặt và vết bẩn bùn cát người của Bạch Bạch, dịu dàng an ủi: " có việc gì có việc gì, ta ở đây rồi! Đừng khóc, nhanh chóng đau nữa mà." Hoa hồng ở đây có rất nhiều gai nhọn, bình thường hoàn toàn có người để ý đến nó, nếu có người thưởng hoa cũng chỉ đứng ở ngoài bụi hoa xem xét, hầu như ai chạy vào để hái hoa, vườn hoa lớn như vậy mà Bạch Bạch lại may bị giẫm phải, ngoài trừ Bạch Bạch xui xẻo chắc còn cách giải thích nào hơn. Người vừa giẫm phải Bạch Bạch là thị nữ của Quỳnh Nguyệt tiên tử, tên là Vân nhi, hôm nay nàng cùng chủ nhân viếng thăm Mặc Yểm, vì Mặc Yểm luyện thuốc cho Bạch Bạch, thế nên nàng có cơ hội gặp mặt chủ nhân, các nàng chỉ được thuộc hạ của Mặc Yểm tiếp đón. Quỳnh Nguyệt tiên tử tướng mạo xinh đẹp, dưới chân có rất nhiều thần quan, vì thế sinh ra bản tính kiêu căng, lại khăng khăng vô cùng hâm mộ đối với Mặc Yểm. Mỹ nữ, Mặc Yểm đương nhiên hào phóng thu nhận – theo người xưa mà , hai người sớm có gian tình, vì vậy Quỳnh Nguyệt tự cho mình là nữ chủ nhân, Mặc Yểm dù sao rất ít khi dừng lại ở động phủ, cũng lười để ý tới. Hai ngày trước khó khăn lắm mới nghe Mặc Yểm trở về động phủ, Quỳnh Nguyệt tiên tử mang theo thị nữ vội vàng chạy đến thăm hỏi người, nghĩ là Mặc Yểm lại tùy tiện phái tiểu dược đồng đuổi các nàng , trong lòng tức giận, cho tiểu dược đồng hai cái cái tát, xông thẳng vào tiểu viện của Mặc Yểm. Mặc Yểm hết lần này tới lần khác có trong phòng, Quỳnh Nguyệt tiên tử tức giận đứng ngồi trong phòng chờ , nhìn thấy ở cửa sổ có cây hoa hồng nở rộ, chính giữa lại có vài nhành hoa màu xanh hiếm có, phỏng đoán đây chính là cây hoa trong truyền thuyết mà Mặc Yểm tự tay trồng có tên " Lục Ngạc", vì vậy sai thị nữ Vân nhi hái, có lẽ gặp được Mặc Yểm. Bạn đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Mặc Yểm luyện dược, đột nhiên cảm giác được trong nội tâm kinh sợ, trực giác mách bảo cho rằng Bạch Bạch xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến, Quỳnh Nguyệt tiên tử trong phòng chứng kiến, thực xuất , trong lòng vui vẻ, vội vàng ra khỏi phòng nghênh đón. "Hừ! Quả nhiên chỉ cần chạm vào cây hoa bảo bối của chàng chàng chịu bỏ thời gian ra để gặp thiếp! Oan gia, chẳng lẽ thiếp còn bằng cây hoa bảo bối của chàng ư???" Người chưa tới thanh tới trước, Quỳnh Nguyệt tiên tử nũng nịu trách mắng. Lúc này trong lòng Mặc Yểm tràn đầy thương tâm cho vết thương của con vật cưng, nghe Quỳnh Nguyệt tiên , chớp mắt trông thấy tiểu thị nữ bên cạnh cầm tay vài đóa Lục Ngạc sợ run rẩy, càng kiên nhẫn mà tức giận. Còn dám tùy ý động đến các thứ của , nữ nhân này xem mình là ai chứ?! để ý đến dáng vẻ hờn dỗi của Quỳnh Nguyệt tiên tử, Mặc Yểm ôm Bạch Bạch ở trong lòng, vượt qua các nàng tới gian phòng nghỉ. Từ trước tới giờ, mặc dù đối với Quỳnh Nguyệt tiên tử có nhiều nhiệt tình, nhưng cũng bao giờ tỏ ra lãnh đạm như vậy? Quỳnh Nguyệt tiên tử quen với việc người khác mến nàng, bây giờ Mặc Yểm lại có thái độ lãnh đạm như vậy, đối với nàng mà , đó là hình thức khiêu chiến. Những tiên nhân khác trước mặt nàng đều nịnh nọt để mong hấp dẫn được nàng, tuy vậy nàng cũng dám chắc có thể vì Mặc Yểm mà biến thành nữ nhân dịu dàng, ngoan ngoãn nhẫn nhục chịu đựng. Trước mặt thị nữ mà nàng phải chịu mất mặt như vậy, khỏi giận dữ, tay túm lấy đóa hồng Lục Ngạc tay Vân nhi ném mặt đất giẫm đạp hồi, tay quạt cho Vân nhi hai cái bạt tai, mắng: "Đồ vô dụng!"
CHƯƠNG 39: Quỳnh Nguyệt tiên tử hấp tấp vọt tới trước cửa phòng Mặc Yểm, muốn đẩy cửa xông vào, đột nhiên cảm giác được luồng lực mạnh đập tới, chân đứng vững liền thối lui ra sau vài thước mới miễn cưỡng ổn định được cơ thể. "Mặc Yểm! Chàng…… đây là ý gì?!" Quỳnh Nguyệt tiên tử giận dữ như điên. Trong cửa nhàng vọng ra chữ: "Cút!" Quỳnh Nguyệt tiên tử nổi trận lôi đình, tức giận đến nỗi giọng đều phát run lên, chỉ vào cửa phòng : "Được ! Được ! Chàng được lắm!" Nàng ta dậm chân cái lên đám mây bay về Thiên cung để tìm Thiên đế cáo trạng. Nếu như là từ trước, nàng bực tức xong rồi cũng chỉ có thể mắng vài câu rời , nhưng bây giờ giống với lúc trước, nàng giờ có gia thế rồi. Việc này phải bắt đầu kể từ chuyện mẹ ruột của nàng ta. Mẫu thân của Quỳnh Nguyệt tiên tử vốn là tiên tỳ ở Nam Hải Long cung, tên là Nam Đình, là mỹ nhân nổi danh Nam Hải. Có lần nàng theo long vương đến Thiên cung dự tiệc,trong lúc chơi đừa ở Thiên cung bị lạc đường mình, vừa đúng lúc Thiên đế say rượu, mơ hồ kết thành đoạn nhân duyên sương sớm với nàng. Sau khi Thiên đế tỉnh rượu quên mất việc này, Nam Đình thấp cổ bé họng, ngay có cũng dám mở miệng. Sau khi quay lại Long cung với Long vương, nàng ta lại phát mình có bầu, tình rốt cuộc cách nào dấu diếm được, Nam Đình đành phải đối mặt với Long vương ra tình Long vương gặp rất nhiều khó khăn, ngày đó việc thế nào Thiên đế cũng nhớ lắm, nên cũng biết ông ta có thái độ thế nào đối với Nam Đình, ngộ nhỡ lèm nhèm vội báo lên, Thiên đế cảm thấy mất mặt việc đơn giản chút nào. Nhưng bụng Nam Đình ngày càng nổi , ỉm như vậy cũng phải biện pháp, vì vậy liền lấy cớ nàng lấy chồng xa, thực tế đem nàng đưa đến Nam Hải, chờ ngày sanh hòn đảo, lâu sau sinh ra Quỳnh Nguyệt tiên tử. Quỳnh Nguyệt tiên tử ngày lớn lên, hai đầu lông mày của nàng với Thiên đế càng nhìn càng giống nhau, Long vương nghĩ nàng cùng Thiên đế có quan hệ, cũng dụng tâm chiếu cố, đem bọn họ trở lại Long cung, đối đãi dụng lễ như với khách quý, nơi chốn nào cũng dung mời. Vì lo lắng cho thanh danh hai người, còn nhận Nam Đình làm nghĩa muội, nuông chiều Quỳnh Nguyệt tiên tử hơn cả con bình thường. Quỳnh Nguyệt tiên tử ỷ vào dung mạo xuất sắc, lại là con cưng của Long cung, tính tình càng ngày càng tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, có quan hệ ràng với nhiều tiên nhân tinh tuấn mỹ, trong đó người mà nàng mến nhất đương nhiên là Mặc Yểm. Nàng cũng biết thân phân thực của Mặc Yểm, chỉ là cảm thấy người nam nhân này tuấn và tuyệt vời, giống những nam tử khác chỉ biết tuân lệnh, cảm thấy vô cùng hấp dẫn. Lần này nàng ta tới tìm Mặc Yểm, ngoài việc là do quá lâu được gặp , trong lòng tưởng niệm nhung nhớ, nàng ta còn muốn chia xẻ, hay chính xác hơn là khoe khoang việc vui vẻ — nàng ta được Thiên đế thừa nhận, bây giờ nàng là đứa con mà Thiên đế sủng ái nhất trong mười bốn công chúa! Vài ngày trước Long vương tìm được cơ hội phù hợp để lén bẩm báo việc của mẹ con Nam Đình với Thiên đế. Năm đó Thiên đế say rượu loạn tính, nhớ thân phận của đối tượng, nhưng sau bao năm gặp lại Nam Đình vẫn xinh đẹp như trước, lại thập phần hợp ý, lập tức phong nàng làm phi tử, và còn thừa nhận Quỳnh Nguyệt tiên tử. Thiên đế nghĩ mấy trăm năm qua đối với các mẹ con nàng có chút thiệt thòi, nên đối với con vừa mới thừa nhận lại càng dịu dàng sủng ái hơn ngàn vạn lần, chỉ hận thể mở hết cõi lòng ra được. Quỳnh Nguyệt tiên tử vốn danh nghĩa là con nuôi của Nam Hải long vương, cũng vênh mặt nhìn quá đỉnh đầu (*nguyên văn : mắt cao hơn đỉnh), bây giờ trở thành công chúa Thiên cung, lại càng kiêu căng tột độ hơn. Đúng là hết sức phong quang vô hạn, mà lại bị Mặc Yểm làm cho nhục nhã, nàng ta lập tức quyết định đến trước mặt Thiên đế để hung hăng bày tỏ cáo trạng, đến lúc đó mang thiên binh thiên tướng đến Mực Đầm, nhất định phải dạy kịp hối hận, quỳ gối dưới chân mình cầu xin tha thứ! Vân Nhi vội vàng đuổi kịp Quỳnh Nguyệt tiên tử, trước đó nhìn thoáng qua, đúng lúc trông thấy bên trong cửa sổ rộng mở, Mặc Yểm vẻ mặt nhu tình, nhàng vuốt ve an ủi bạch hồ nằm gối , trong lòng nàng vừa có hồi ai oán, lại có hồi hâm mộ. Tuy mình là tiểu tiên, nhưng lại bằng con vật cưng tốt số, được người ta thương tiếc…… Ai! Quỳnh Nguyệt tiên tử vội vàng chạy thẳng mạch đến xoay chuyển trời đất, cũng đợi tiên đồng thông báo liền xông thẳng vào ngự thư phòng của Thiên đế, nhào vào ngực Thiên đế lên tiếng khóc rống. Thiên đế có phần xấu hổ, khẽ quát : « Quỳnh Nguyệt, con thân là công chúa Thiên gia, lại biết lễ nghi, cũng sợ quấy rầy vị khách hay sao ??? » Lại quay đầu gượng cười hai tiếng với người khác trong ngự thư phòng, lấp liếm: "Tiểu nữ hài nhi ngang ngược hồ đồ, để Minh Ất chân nhân chê cười rồi." Quỳnh Nguyệt lúc này mới phát trong ngự thư phòng còn có người ngoài, vừa rồi mình khóc lóc, lại làm trò hề đều bị người ngoài nhìn thấy, khỏi cảm thấy xấu hổ. Hơn nữa nghe khẩu khí Thiên đế, hình như đối với vị "Minh Ất chân nhân" đó còn coi trọng hơn mức bình thường, nàng kiêu căng là thế đối những người khác, nhưng mà đối với những vị khách của phụ hoàng lại rất biết đúng mực, nghe vậy vội vàng lau nước mắt , sửa sang quần áo xoay người thi lễ. Trò diễn hai mặt nàng ta sớm « xe quen đường », dịu dàng thi lễ đến nỗi khiến người ta cảm thấy kêu khóc thất thố lúc trước đều là ảo giác. Vị gọi là Minh Ất chân nhân vui vẻ nhận lễ, thản nhiên : "Công chúa đa lễ." Giọng như thanh tuyền chảy xuôi, như ngọc sáng mây quang, nghe êm tai kể xiết. Nguồn truyện: Truyện FULL Quỳnh Vân tiên tử trong lòng vừa động, giương mắt nhìn lên chỉ gặp chàng thiếu niên áo xanh, ý thái thanh thản ngồi ở bên, vẻ đẹp dung mạo và khí chất có dùng hết thảy từ ngữ trong thiên hạ để hình dung đều vẫn cảm giác chưa đủ, vô số minh châu chiếu sáng trong ngự thư phòng ở trước mặt đều trở nên giống như cát đá tầm thường, ảm đạm ánh sáng. Thế gian lại có mỹ nam tử xuất sắc như thế, hoàn toàn thua Mặc Yểm sao?! Chỉ là dung mạo tại sao lại càng nhìn càng thấy quen mắt? Thiên đế thấy con mình nhìn chằm chằm gắt gao vào Minh Ất chân nhân, cho dù bộ dạng người ta đẹp cũng cần làm như vậy! Cảm thấy mặt ảm đạm rất nhiều, nhưng lại thể lên tiếng quát bảo ngưng lại, chỉ đành phải ho khan to tiếng, hy vọng Quỳnh Nguyệt tiên tử chú ý rụt rè chút. Đáng tiếc cuống họng đều nhanh chóng khù khụ, mà Quỳnh Nguyệt tiên tử vẫn là vẻ mặt si mê nghi hoặc, biết hối cải. Minh Ất chân nhân quen bị người vây xem, cũng thấy bực bội, giọng điệu vẫn nhàn nhạt : « Thiên đế có việc , Minh Ất hai ngày nữa lại đến quấy rầy. » Vị mỹ nam tử phải sao?! Quỳnh Nguyệt tiên tử bừng tỉnh tới đến phía trước vài bước, nghĩ phải làm thế nào để vị chân nhân chuẩn bị dời kia lưu lại. Thiên đế thể nhịn được nữa, làm phép cố định Quỳnh Nguyệt tiên tử tại chỗ, làm cho miệng nàng ta thể được, cơ thể thể cử động, thể tiếp tục để cho mất mặt thêm. Đợi cho Minh Ất chân nhân xa, Thiên đế mới gỡ bỏ thuật định thân người Quỳnh Nguyệt tiên tử. Quỳnh Nguyệt tiên tử trong lòng tức giận, song cũng dám phát tác đối Thiên đế, nghĩ đến nỗi nhục nhã với Mặc Yểm, cùng với thất thố vừa rồi ở trước mặt vị Minh Ất chân nhân kia, tâm tư nhất thời rối loạn u tối, dứt khoát khóc to thảm thiết bi ai. Thiên đế cả nửa ngày mới nhận ra là con thấy thẹn trong lòng, hơn nữa trong tất cả đám con , đứa con này là có dung mạo giống mình nhất, nên khỏi thích hơn vài phần, thấy nàng khóc đến thê lương, thái độ ông ta mềm nhũn , vươn tay đặt lên đầu vai của nàng, dịu dàng trấn an : « Chớ khóc chớ khóc, phụ hoàng phải giận dữ với con, là hôm nay con quá mức đường đột, đụng phải khách quý, ai…… Phụ hoàng vốn muốn cho con bái Minh Ất chân nhân làm thầy……" Quỳnh Nguyệt tiên tử vừa nghe thấy, trong nội tâm liền trở nên lanh lợi, dịu dàng : "Là do nhi thần tốt, để phụ hoàng bị mất thể diện…… Vị Minh Ất chân nhân kia lai lịch gì? Dường như Phụ hoàng rất kính trọng ." phen mềm giọng làm nũng, khiến tâm tư Thiên đế nở rộ hoa, liền khen vài tiếng "Con ngoan", nhưng đến lai lịch của Minh Ất chân nhân lại có chút suy đoán hàm hồ, chỉ là năm đó trời có vị thượng tiên rất danh tiếng, mực tu luyện cách biệt, rất ít hành tẩu tam giới, pháp lực cao cường ít có địch thủ, hơn nữa từng cứu vãn Thiên kiếp của thiên đình hơn nghìn năm trước, là đại ân nhân của khắp thiên đình… Quỳnh Nguyệt tiên tử nghe xong, trong lòng mừng rỡ, nếu như có thể trở thành đồ đệ người này, sớm chiều ở chung, dựa vào vẻ mỹ mạo của mình, muốn có được mỹ nam tử nay dễ như trở bàn tay!
CHƯƠNG 40: Thiên đế chuyện với Quỳnh Nguyệt tiên tử lúc, chợt nhớ tới lúc nàng mới đến khóc sướt mướt, dường như bị ủy khuất gì đó, giờ cũng có người ngoài, liền hỏi: « Quỳnh Nguyệt, vừa rồi con xông vào tìm phụ hoàng để làm gì?" Quỳnh Nguyệt tiên tử vốn lòng nghĩ tới mục tiêu mới, nghe Thiên đế nhắc tới, lập tức nhớ lại mối hận nhục nhã mà Mặc Yểm gây ra cho nàng ta, nước mắt lưng tròng, đứng dậy, lôi kéo tay áo Thiên đế, khóc lóc kể lể : « Trước khi con chưa gặp được phụ hoàng, ở thế gian có quen biết người đàn ông, con và ái mộ lẫn nhau, mấy ngày nay con thầm nghĩ bồi đắp tình cảm cha con với phụ hoàng, nên tạm bỏ quên , hôm nay động phủ của để tìm , kẻ bạc tình này lại mượn cớ làm con phải nhục nhã chạy ! Phụ hoàng, người nên làm chủ cho con !" Quỳnh Nguyệt tiên tử biết Thiên đế mang áy náy trong lòng đối với mẹ con mình, cho nên trong lời cố ý khiến Thiên đế phải xuống nước, ám chỉ mình vì tận hiếu mới đưa đến chuyện chịu nhục, làm cho ông ta càng hết sức đòi lại mặt mũi cho mình. Mặc dù Thiên đế có chút cưng chiều con , nhưng cũng nghe thấy ít điều tiếng xấu về tình qua lại của nàng ta, thầm nghĩ hơn phân nửa là người đàn ông kia chịu nổi nàng dáng vẻ kiêu căng, phóng túng buông thả nên mới chia tay nó. Tuy vậy xưa nay ông ta đều bao che khuyết điểm, cảm thấy con nhà mình thân phận cao quý, cho dù làm việc thiếu thỏa đáng cũng tới phiên người ngoài làm cho nó phải chịu nhục nhã, cho nên cũng có tâm ý xuất đầu giúp con . Liền hỏi « Người đàn ông kia là người phương nào? Đợi phụ vương phái người giáo huấn chút. » Quỳnh Nguyệt tiên tử chỉ chờ câu đó, vội vàng trả lời: « tên là Mặc Yểm, động phủ tại Mực Đầm." « Con cái gì?! » Thần sắc Thiên đế biến đổi khôn cùng, quát hỏi. « …… tên là Mặc Yểm, ở tại Mực Đầm…… Phụ hoàng, người, người làm sao vây?" Quỳnh Nguyệt tiên tử bị thái độ thay đổi chóng mặt của Thiên đế làm cho sợ hãi tới mức khuôn mặt nhắn trắng bệch. Thiên đế đánh mạnh chưởng bàn, lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị : « Làm sao con lại trêu chọc vào ?! Cũng tốt, cũng tốt! Các ngươi đều có quan hệ gì mới tốt! Bây giờ con lập tức trở lại hương quán cùng với mẹ con, trong vòng ba tháng được xuất môn nửa bước! » Từ khi Quỳnh Nguyệt tiên tử từ quen biết với Thiên đế tpwos nay, chưa từng thấy qua Thiên đế có thái độ cường ngạnh lưu tình như vậy. Nàng Mặc Yểm và Thiên đế rốt cục xảy ra chuyện gì, lại làm cho ông ta căm tức như vậy, trong nội tâm ủy khuất thôi, oa tiếng khóc ồ lên. Thiên đế cũng lập tức trì hoãn sắc mặt, lời an ủi giống như lúc trước, ngược lại nghiêm mặt hổ : « ! Nếu như con nghe lời, cũng đừng gọi trẫm là phụ hoàng nữa!" Dứt lời, ông ta phất tay áo hề để ý tới Quỳnh Nguyệt tiên tử, bước ra khỏi ngự thư phòng. Quỳnh Nguyệt tiên tử xưa nay cả gan làm loạn, ngang ngược tùy hứng, nhưng đây là chuyện có liên quan tới địa vị của mình sau này, nên cũng dám cãi lời, cắn nát mấy cái khăn tay cuối cùng cũng thuận theo ý Thiên đế, trở lại hương quán cấm túc ba tháng. Dù sao mình cũng được mẫu thân sủng ái, đến lúc đó chờ Thiên đế hết giận, mềm giọng khẩn cầu vài câu, tự nhiên việc gì. Tưởng tượng như vậy, trong lòng Quỳnh Nguyệt tiên tử bớt phiền não. Ra khỏi cửa lại gặp Vân Nhi sợ hãi rụt rè ngoài cửa, trong lòng cơn tức dồn lên, xông lên trước tát vài cái thẳng vào mặt ta, mãi đến khi tiểu nha hoàn bị đánh đến sưng đỏ cả hai má, mới cảm giác vơi bớt chút bực tức. Đằng kia, Minh Ất chân nhân trở về động phủ của mình, mới tới cửa liền gặp thiếu niên kích động ra, miệng cao hứng : « Sư phụ, đồ nhi trở về! » Thiếu niên đạo nhân này cần phải cũng biết, đó chính là Vân Hư vừa hạ phàm thu thập kinh nghiệm. Minh Ất chân nhân rất coi trọng người đồ đệ này. Mình mới xuất quan lâu liền gặp được bình yên trở về, tự nhiên tâm tình cũng thập phần vui vẻ, lập tức đem tới chỗ thiên điện mà mình dùng để luyện công, để nghe kể về kinh nghiệm thu thập được sau mấy tháng. Chỉ là khi Vân Hư đến chuyện ngẫu nhiên gặp Mặc Yểm tại khách điếm, bên môi Minh Ất chân nhân vốn mang theo chút ý cười lạnh nhạt vui vẻ, nhưng sau đó mi tâm (*khoảng giữa 2 đầu lông mày) chậm rãi nhíu lại. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn Vân Hư nhận thấy diện mạo bên ngoài của người kia phỏng chừng chỉ hơn vài tuổi so với sư phụ thập phần sùng kính của mình, nhưng nhớ tới lời của Mặc Yểm, bèn hỏi ấp a ấp úng: « Sư phụ, vị Mặc…… Mặc tiên sinh kia , , là huynh trưởng của sư phụ, việc này…… việc này…… » Minh Ất chân nhân chậm rãi gật đầu : « Lời là » Vân Hư vốn tin sáu bảy phần lý do thoái thác của Mặc Yểm, giờ phút này nghe sư phụ chính miệng chứng , nhưng vẫn là cảm thấy bất ngờ, trong lòng hiếu kỳ nhưng lại dám hỏi nhiều. Minh Ất chân nhân xoa xoa mi tâm : « tình giữa vi sư với sau này cho con biết, con tiếp việc xảy ra đằng sau nữa . » Vân Hư đáp ứng tiếng, tiếp tục kể chuyện xà hại người, mới vài câu, đột nhiên khuôn mặt xưa nay vốn bình tĩnh của sư phụ, tự nhiên đổi sắc, miệng khỏi ngưng lại, ngẫm lại chính mình vừa mới điều gì khiến sư phụ… khiếp sợ như vậy. Nhưng mà có! Chẳng qua chỉ rằng ở bên ngoài tiểu viện của Lăng Thanh Ba có gặp được hai con hồ ly là Hồng Hồng và Bạch Bạch mà thôi. Chẳng lẽ…… chẳng lẽ là sư phụ trách cứ mình tùy ý kết giao với tinh sao? đúng, ràng sư phụ mực dạy bảo phải đối đãi ngang hàng với chúng sinh, thể vì đối phương là phàm nhân hoặc tinh, mà trong lòng lại có thành kiến. « Con là, hồ ly tinh tên Bạch Bạch ở cùng Mặc Yểm?! » Giọng của Minh Ất chân nhân khó dấu nổi bao hàm rất nhiều cảm xúc. "Vâng……" Vân Hư phỏng đoán rằng, chẳng lẽ Bạch Bạch cùng sư phụ cũng có quan hệ gì đó thành? Minh Ất chân nhân còn đợi hỏi lại, chợt nghe ngoài cửa có tiếng tiên đồng thấp giọng bẩm báo: « Vợ chồng Bạch nguyên ở bên ngoài xưng có việc gấp cần cầu kiến chân nhân. » Minh Ất chân nhân giật mình: « Mau mau mời bọn họ vào gặp. » Quay đầu rồi với Vân Hư : « Mặc Yểm ở cùng Bạch Bạch là việc nhất thiết được nhắc đến với bất kỳ ai hết. Con lui ra trước . » Trong lòng Vân Hư chứa đầy nghi vấn, nhưng cũng phải nghe lời phân phó của sư phụ, rời theo cửa hông của thiên điện, lúc đến ngưỡng cửa của điện lờ mờ nghe được giọng lạ lẫm tràn đầy lo lắng: « Chân nhân, ngài cuối cùng cũng xuất quan, Bạch Bạch được cứu rồi…… » Bạch Bạch? Lại là Bạch Bạch? Bạch Bạch mà chủ nhân của giọng này và Bạch Bạch mà mình từng gặp gỡ là cùng người sao ? Tại sao sư phụ lại cho chuyện của Bạch Bạch ra ngoài ? Mà « cặp vợ chồng Bạch Nguyên » dường như trước đây mình chưa bao giờ nghe qua, trong trí nhớ cũng chưa từng thấy bọn họ tới cửa thăm hỏi, tại sao dáng vẻ của sư phụ lại có vẻ hết sức quen thuộc thân với bọn họ? Tuy Minh Ất chân nhân nhìn có vẻ là người hiền hoà, nhưng bình thường rất ít có thâm giao với người nào, tiếp kiến khách cũng đều là tại chính điện, ngoại trừ những người có quan hệ cực kỳ thân thiết bên ngoài, đều mời người khác đến thiên điện ngài dùng để luyện công, cặp vợ chồng Bạch Nguyên và sư phụ rốt cục là có quan hệ như thế nào? Về phía Mặc Yểm, người làm cho hai đại nhân vật Thiên đình bàn luận, bận rộn trấn an con vật cưng đáng thương của mình kinh hãi vì bị thương. nửa điểm cũng thèm để ý mình đắc tội người nào, lại càng có e ngại những người kia có ý nghĩ gì về , dù sao cũng có ấn tượng tốt đối với vị tiên nhân nào trời cả, vả lại cũng dư thời gian mà để ý. Quỳnh Nguyệt tiên tử cũng biết là hôm nay may mắn cho nàng ta, chưa kịp khoe khoang thân phận mới, nếu thái độ của Mặc Yểm còn chừng có thể ác liệt gấp mười gấp trăm lần. Bỏ qua bên đề cập tới các loại ân oán giữa với Thiên đình, xét theo tính tình của , cho dù hôm nay người giẫm lên Bạch Bạch chính là Thiên đế, cũng bởi vậy mà có vài phần khách khí, huống chi chẳng qua chỉ là tiên nữ phóng đãng ? , đối với , người đàn bà kia giờ trở thành bộ dáng gì còn chẳng nhớ lắm.
CHƯƠNG 41: Bôi thuốc mỡ giảm đau tiêu sưng lên đuôi của Bạch Bạch xong, Mặc Yểm xoa xoa cái đầu của nàng giáo huấn: "Sao ngoan ngoãn nằm trong phòng dưỡng thương, lại chạy loạn ra ngoài? giờ nàng thể như lúc trước, cũng may là giẫm lên đuôi, nếu như giẫm lên người, lên vết thương làm sao. Chỉ thoáng nhìn nàng, nàng liền gặp vấn đề!""Ta nhớ nhà, nhà của ta có rất nhiều rất nhiều hoa hồng, còn có ong bướm chơi với ta…… Chúng nó giẫm ta…… Ô ô ô!" Bạch Bạch hữu khí vô lực ai oán, trong giọng đủ mười phần ủy khuất thương tâm. Ngụ ý là trách người nhà chạy đến giẫm nàng! Tự dưng bị thương làm cho tâm tình nàng kém đến cực điểm, tâm lý phòng ngự giảm xuống rất nhiều, khó có thể mở miệng được với Mặc Yểm câu đầy đủ. Mặc Yểm tuy bị phàn nàn, nhưng trong lòng vẫn thầm kinh hỉ (*ngạc nhiên hài lòng). Khẽ cười xoa cái đầu của nàng vài cái, theo sở thích của nàng hỏi: "Nàng thích hoa hồng màu gì ?" "Tất cả đều thích!" "Ta hái xuống trải giường nàng được ?" Khó có khi tiểu sủng vật của nguyện ý chuyện! Mặc Yểm nửa điểm cũng hề lo lắng giường của đại nam nhân trải đầy hoa hồng là chuyện doạ người cỡ nào. " cần! Hái xuống, các nàng ấy rất đau!" Bạch Bạch hơi chống người lên, khẩn trương. "Được! Vậy hái, nàng ngoan ngoãn uống thuốc, ta cùng nàng đến cạnh cây hoa hồng ngủ." Mặc Yểm chợt nhớ tới thuốc trong phòng mới luyện nửa, Bạch Bạch ghét nhất uống thuốc, những tiên thảo tiên hoa kia muốn luyện thành đan dược mất thời gian quá lâu, thương thế của nàng căn bản chờ được, cho nên đành phải tạm thời sắc thành thuốc đen sì, khổ sở cho nàng uống. Mỗi lần đều là vừa đấm vừa xoa, nàng mới miễn cưỡng bằng lòng uống hết, phối hợp như vậy, biết tới khi nào mới có thể phục hồi vết thương, mới có thể lại biến thành hình người. Mặc Yểm vỗ về thân thể nhắn xù lông của Bạch Bạch, nhịn được nhớ tới dư vị thân thể xinh đẹp tuyệt diệu mê người khi nàng hóa thành người, trong lòng nhộn nhạo. Bạch Bạch lại nghĩ nhiều như vậy, bàn tay ấm áp của Mặc Yểm nhàng vuốt ve người nàng quá thoải mái, rất có hiệu quả thôi miên, so với Phụ thân cũng kém, làm nàng hỗn loạn lại muốn ngủ…… Có bên cạnh, liệu có người nào thừa dịp nàng ngủ đến giẫm nàng cước ?! Bạch Bạch ôm lấy cái đuôi to bị thương của mình, an tâm uốn éo xoay mình, chìm vào mộng đẹp trong mùi thuốc nhàn nhạt. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Được Mặc Yểm cẩn thận điều trị, thương thế Bạch Bạch khôi phục rất nhanh, tháng sau, miệng vết thương chỉ còn lại vết sẹo hồng hồng, hơn nữa vết sẹo, lông hồ ly tuyết trắng bắt đầu dài ra. Bạch Bạch rất yên tâm, nàng từng gặp qua con mèo lớn đánh nhau trong núi, bị cắn thương miếng, miệng vết thương mặc dù tốt, nhưng vẫn có mảng mọc lại lông nữa, duyên cớ thiếu mảng lông, rất khó coi! Mặc Yểm nhìn nàng ngày ngày khỏe lên, bắt đầu tính toán dụ nàng biến thành hình người, gần gũi thân mật cái, nhưng lại muốn vận dụng chú thuật người Bạch Bạch để khống chế nàng, tình nguyện cùng chậm rãi xoa xoa cho tiểu hồ tiên này, hơn nữa rất hưởng thụ niềm vui thú trong đó. Tuy thể nếm tư vị nam nữ ân ái mất hồn, nhưng có tiểu động vật đáng ôn hòa như vậy bên người, cảm giác cũng cực kỳ vui vẻ. Những ngày tiếp theo, ban ngày Mặc Yểm trong phòng luyện đan, chuyên tâm luyện dược, buổi chiều ôm Bạch Bạch đến ngủ gần bụi hoa hồng — chính xác là Bạch Bạch ngủ gối , dùng pháp thuật khoanh chân huyền phù trung, bình thường mang đến vài bí tịch tu luyện tiên đạo để xem, xem mệt ôm Bạch Bạch cùng ngủ trưa chỗ. Vết thương thân thể Bạch Bạch tuy tốt lên, nhưng căn cơ bị hao tổn vẫn có dấu hiệu khôi phục chút nào, hơn nửa thời gian trong ngày đều là hỗn loạn trong mộng, Mặc Yểm có chút bận tâm đối với loại tình hình mơ hồ này, cho nên đều tận lực cố gắng đem mang nàng theo người. Nhanh chóng từ xuống dưới trong Mực đầm đều biết tiểu hồ ly này là tâm can bảo bối của chủ nhân. Sáng sớm hôm nay Bạch Bạch bị chim chóc ngoài cửa sổ đánh thức, phát Mặc Yểm ở bên cạnh, nhịn được lại chạy tới bên ngoài bụi hoa hồng chơi. Mặc Yểm , từ nay về sau cho người nào tùy tiện đến Mực đầm, cho nên, nàng cảm giác mình có thể yên tâm mà chiếm lĩnh mảnh lớn vườn hoa hồng này. Bạch Bạch thân hồ ly, vui vẻ chậm rãi dạo trong vườn hoa, nàng rất cẩn thận né tránh rễ cây hoa, để tránh giẫm chúng bị thương, tình cờ đứng người dậy liếm liếm giọt sương đọng cánh hoa, hù dọa mấy con ong hút mật , phi thường cao hứng, hề hay biết càng chạy càng sâu, chợt nghe bên trái vẳng đến hồi tiếng khóc nỉ non. Bạch Bạch lại càng hoảng sợ, cẩn thận từng tí , đẩy cành lá ra hướng bên kia nhìn tới, chỉ thấy mặt đất rải rác có vài đóa hoa hồng bị tàn phá kinh khủng còn nhìn thấy được vẻ đẹp nữa — đây đúng là nơi nàng bị giẫm lên hôm đó! Hoa này là do tiểu nương giẫm lên nàng hái xuống, về sau bị nữ nhân rất hung dữ đoạt lấy ném mặt đất giẫm loạn lên…… Nghiêng đầu lắng nghe, tiếng khóc hình như là từ cây hồng màu xanh vẳng đến từ xa, ở đây có hoa ư? Bạch Bạch nhanh chân qua, mới vài bước, chỉ nghe thấy từ chỗ cây hồng màu xanh vang lên tiếng quát khóc thanh thúy: "Hồ ly ngu ngốc, cho phép tới đây!" Bạch Bạch dừng bước lại, ủy khuất : "Vừa rồi ta có đắc tội ngươi, tại sao ngươi lại mắng ta?" Cây hồng màu xanh run run vài cái, từ đỉnh bông hoa cực đại chui ra tiểu nương áo xnah to như ngón tay cái, tay chống nạnh với Bạch Bạch: "Hừ, sao lại đắc tội ta? Từ khi ngươi đến đây, chủ nhân đều quấn lấy ngươi mỗi ngày, nhìn cũng thèm nhìn ta! Ngay cả ta tu thành hình người cũng để ý…… Đồ hồ ly ngu! Hồ ly thối! Hồ ly xấu xa!" Người nàng ta tí nhưng giọng lại , nhưng đến về sau, trong giọng càng ngày càng lộ tiếng khóc nức nở. " Ai là chủ nhân của ngươi?" Tuy Bạch Bạch cảm giác mình rất vô tội, nhưng là tiểu nương người ta thương tâm như vậy, nàng cũng nên lại khắc khẩu với nàng ta. " Hừ! Mỗi ngày đều ngủ ở đây cùng ngươi!" " Là…… Mặc Yểm?" "Hả? gọi Mặc Yểm ư? Sao ta lại nghe người khác gọi Yểm quân?" Lục y tiểu nương bên lau nước mắt, bên hỏi. "Ta cũng biết…… Ta cùng chơi với ngươi, ngươi đừng giận ta được ?" Bạch Bạch rất muốn có bằng hữu! Bằng hữu này là cây hoa hồng nàng thích nhất biến thành, như vậy rất tốt! Về phần Mặc Yểm…… mới phải bằng hữu của nàng! Nhưng mà giờ mình cùng là quan hệ gì? Bạch Bạch ngẫm nghĩ hiểu, cũng miễn cưỡng, chuyên tâm tranh thủ thiết lập tình hữu nghị với Tiểu Hoa trước mặt. Tiểu nương áo xanh vừa mới tu luyện thành hình người, trong trí nhớ có hạn chỉ có Mặc Yểm trước thường xuyên đến chăm sóc nàng, đối với chuyện thiên địa nhân thế, đều là từ vài câu do người qua lưu lại. Bạch Bạch chủ động đề nghị chơi cùng nàng, trong lòng nàng ta cực kỳ vui vẻ, nhưng mặt lại cố làm bộ, : "Được rồi! Thấy người biết mình sai rồi nên bỏ qua." "Ta gọi là Bạch Bạch, ngươi tên là gì a?" Bạch Bạch so đo nàng yếu ớt, đầu tiên tự giới thiệu. Cây hồng màu xanh này mới thành tinh lâu, đây là lần đầu tiên chuyện với người (kỳ cũng tính là người), làm sao biết tên mình là gì được. Nhưng nàng ta lại muốn yếu khí thế trước mặt đồng bọn mới, vắt óc suy nghĩ hồi, nhớ lại từng có người rất nhã nhặn tán thưởng nàng, hoa của nàng "sắc như ngọc bích", vì vậy thốt ra : « Ta gọi là Bích Bích, sắc như ngọc bích! » « Tên của ngươi rất êm tai!" Bạch Bạch thành tâm khích lệ. Bích Bích hận thể dài ra cái đuôi giống như của Bạch Bạch, để làm cho nó vểnh lên cái, dương dương đắc ý : « Đó là đương nhiên! »