CHƯƠNG 28: Sau khi ăn xong Mặc Yểm bảo tiểu nhị mang tới bồn nước ấm, tự tay đem Bạch Bạch cả người đầy mùi gà nướng và dầu mỡ tắm rửa sạch . Bạch Bạch hôm nay rất nghe lời cũng rất biết điều, sau khi leo ra khỏi chậu nước ráng nhịn, có vẫy lông, tự động tự giác chạy đến bên cưa sổ rung rung nước bám người, chỉ sợ làm cho tên đáng ghét bị ướt rồi đến đây gây với nàng. Ngược lại, thái độ Mặc Yểm cũng ôn hòa khác thường, ôm nàng đến bên giường còn lấy hai viên thuốc đỏ rực cho nàng ăn, là có thể bổ sung nguyên khí thân thể cường tráng, Bạch Bạch cẩn thận hít hà xác định phải là đồ giả, lúc này mới bán tín bán nghe há mồm nuốt vào. Thuốc vừa mới nuốt vào bụng liền cảm giác có luồng khí nóng từ đan điền chậm rãi truyền hơi ấm lên, làm cho Bạch Bạch thoải mái đến nỗi suýt chút nữa ngồi phịch xuống giường lăn lộn hai vòng. Mặc Yểm rất nhẫn nại vuốt ve nàng từng chút , chậm rãi giúp nàng dẫn thuốc đến xương cốt tứ chi, bởi vì rất thư thái nên Bạch Bạch khôgn hề lưu ý mà ngủ thiếp . Trong lúc ngủ mơ nàng thấy lỗ mũi, lỗ tai ngứa ngứa, giống như có vật gì quấy nhiễu. thể chịu nổi quấy rầy, nàng mơ mơ màng màng duỗi chân trước ra quệt qua lỗ tai, cái này đời nào được quấy nhiễu nàng. Nhưng mà cái mũi rất ngứa, nàng thể nhịn được, hắt xì hai cái, rốt cục mở hai mắt ra. Trước mặt, Mặc Yểm mỉm cười nhìn nàng, trong tay cầm hung khí, chính là cái đuôi to của nàng. Bạch Bạch vốn muốn cự nự nhưng nhìn thấy đôi mắt của Mặc Yểm lại quên mất là định gì. Ánh mắt của người đàn ông trước mặt phảng phất ngọn lửa thiêu đốt, làm cho người ta cảm thấy còn chói mắt hơn so với ánh sáng mặt trăng chiếu mặt đất bên giường. "Biến thành hình người , chúng ta cùng luyện phương pháp song tu...". Trong đêm tối, giọng của Mặc Yểm trở nên trầm thấp, cực kỳ mê người, Bạch Bạch toàn thân chấn động. Quái. Sao lại cảm thấy trong người còn nóng hơn với khi vừa mới uống thuốc? phải nóng da, mà là sức nóng từ sâu trong thân thể tản ra, nhiệt lượng trong người hết lần này đến lần khác mang đến loại cảm giác diễn tả được. Sáng hôm nay, Bạch Bạch nếm được mùi vị nam nữ cá nước thân mật, tuy đoạn sau vì công lực yếu kém nên bị hôn mê, nhưng cũng hiểu được loại tiếp xúc nào có thể "giải quyết" được cảm xúc nôn nóng bất an quái dị rồi lại khẩn trương sung sướng này. Nhưng nàng có tính hay cự tuyệt nên biểu đạt ý kiến của mình: " cần!" Thấy sắc mặt của Mặc Yểm trong nháy mắt trầm xuống nên Bạch Bạch có chút sợ hãi, bất giác lùi ra sau, ủy khuất noi: " là khó chịu...". "Ta ràng thấy ngươi cực kỳ sung sướng, ngươi tự nhìn xem... lưng ta cũng có...". Mặc Yểm cười xấu xa kéo tay áo của mình, cánh tay lộ ra ba vết cào nhàn nhạt. Bạch Bạch ngẫm nghĩ hiểu buổi sáng vì sao mình lại kích động như vậy mà lại để người hán vài dấu cào, hơi thẹn thùng, thấp giọng lẩm bẩm phản bác: "Đó là bắt đầu à...". "Đúng vậy, sáng nay là lần đầu tiên, ngươi quen mà thôi, đêm nay thử lại lần nữa, cam đoan khó chịu... từ đầu đến cuối ngươi đều cảm thấy sung sướng...". Mặc Yểm dụ dỗ. Căn cơ của Bạch Bạch có thể bị hủy sáng nay hủy rồi, tại nàng ngủ được nửa ngày, lại được ăn uống no nê, quan trọng nhất là còn đặc biệt cho nàng uống hai viên Cửu Diệm Đan, đêm nay vô cùng thích hợp để hưởng thụ, và tiện thể rửa sạch "sỉ nhục", làm sáng tỏ "hiểu lầm". Bạch Bạch xưa nay giỏi ghi thù, vừa rồi được ăn hai con gà nướng, với lại công lực tăng tiến ràng nhờ hiệu quả của đan dược, trong lòng chần chờ chút nhưng cuối cùng quyết định tin tưởng lần. Trong ánh mắt chờ mong của Mặc Yểm, Bạch Bạch lần nữa biến thành hình người, chỉ là lần này hình như có chút cố... Bạch Bạch cảm thấy là lạ có chút ổn, nhưng nhất thời suy nghĩ ra là ổn chỗ nào, ngẩng đầu xem xét. Ánh mắt nhìn nàng cũng rất quái lạ. Nàng bất an quỳ muốn ngồi dậy, hai chân dường như đụng phải đám lông mềm như nhung. nàng giật mình đưa tay sờ sau mông, lại mò trúng cái đuôi của mình. Nàng ràng hóa thành hình người mà. Sao lại còn cái đuôi? Bạch Bạch thấy ánh mát Mặc Yểm chăm chú nhìn đỉnh đầu nàng, vội vàng đưa tay lên sờ, cũng là lông mềm như nhugn phủ đầy tai. Tại sao lại có thể như vậy? Mặc Yểm thấy ánh mắt khiếp sợ của nàng, trong lòng có chút nỡ, căn cơ của Bạch Bạch bị tổn hao quá mức nghiêm trọng làm cho nàng cách nào biến thành hình người đầy đủ, tai và đuôi cũng vẫn là hình dáng của hồ ly, tuy khuôn mặt nhắn xinh xắn vẫn như cũ nhưng ràng cũng phải là dáng vẻ của thiếu nữ bình thường. Từ sau hai trăm năm tuổi Bạch Bạch có thể hóa thành hình người đầy đủ, ba trăm năm tiếp theo nàng chưa từng thấy bộ dáng nửa hồ nửa người của mình, lúc này sợ hãi cùng xấu hổ nên quẫn trí, co lại thành bọc muốn hóa thân thành hồ ly. Mặc Yểm lấy tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng : "Nàng như vậy cũng rất xinh đẹp, đừng biến thành hồ ly". Vừa vừa nhàng vỗ vai Bạch Bạch vài cái an ủi. Bạch Bạch vừa khóc vừa : "Ngươi gạt ta, ta giờ ra người, khôgn ra cáo, xấu hổ chết được. Hu hu hu... đều tại ngươi... đều tại ngươi!" Nếu như mình cùng luyện phương pháp song tu cái gì đó, làm sao biến thành cái dạng này giờ? Nàng vừa khóc vừa muốn tránh khỏi lòng biến trở về hồ ly, hoặc tìm chỗ nào kín đáo trốn . "Bạch Bạch khôgn xấu chút nào, Bạch Bạch xinh đẹp nhất!" Mặc Yểm biết tại sao mình lại ngu xuấn như vậy, ăn khép nép nịnh nọt đàn bà, lại còn dễ dàng mở miệng ra. Cảm thấy hối hận, Bạch Bạch ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, đáng thương : "Ngươi gạt người!" " lừa ngươi, là !" Mặc Yểm hề nghĩ tới ra những lời ngu xuẩn như vậy, nhưng rốt cục thấy tâm tình Bạch Bạch khá lên chút, hiểu sao lại hối hận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn "Chẳng qua chỉ là vài câu nhảm, để làm cho con hồ ly này đừng khóc, ngoan ngoãn để cho ta ăn hết nên mới như vậy!" Trong lòng Mặc Yểm tìm lời bào chữa cho hành vi thất thường của mình. cúi đầu xuống hôn nàng , dùng hành động để chứng minh rằng dù nàng có cái đuôi hay cái tai đầy lông đều rất đẹp, đều làm cho động lòng. Nước mắt Bạch Bạch mang theo vị mặn, vẫn rất nhanh chóng ngọt như mật đường, Mặc Yểm mặt dụ hoặc nàng, mặt cẩn thận cởi bỏ áo của nàng. thân thể lả lướt của Bạch Bạch ra dưới ánh trăng, mịn màng trơn láng như trân châu, cái đuôi hồ ly trắng như tuyết vì hưng phấn mà khẽ khàng run rẩy, thỉnh thoảng đảo qua đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng, sống lưng bóng loáng như ngọc, cái mông mượt mà vểnh lên như như . Nhìn thấy thế, Mặc Yểm miệng lưỡi khô đắng cảm thấy tiểu hồ ly so với sáng nay càng mê người hơn. chứng minh, Bạch Bạch hề ngu ngốc về phương diện tình dục. mặc Yểm thậm chí cảm thấy nàng còn thôgn minh tuyệt đỉnh hơn bất cứ nào, chỉ cần khiêu khích chút là thân thể của nàng triền miên đáp lại. Những thủ đoạn tán tỉnh thi triển người nàng rất nhanh được thông suốt, sau đó hồi báo lại gấp đôi người . Cả hai đều nhớ đêm triền miên mấy lần, trước lúc ôm nhau thỏa mãn mà ngủ, Mặc Yểm sờ lên khuôn mặt nhắn vô cùng thanh lệ của Bạch Bạch, trong lòng vô cùng thỏa mãn , thậm chí cảm thấy bộ dạng nửa người nửa cáo này của Bạch Bạch cũng tệ. Cứ như vậy, Mặc Yểm dạy hư Bạch Bạch. Hư đến người chết mê chết mệt cần đền mạng. Thời gian này tự cho là mình chiếm tiện nghi nhưng biết rằng ngày bị hồ ly hư hỏng làm cho mê mệt phải là ngày quá xa vời.
CHƯƠNG 29: Trong nháy mắt qua ba ngày, ba ngày này dùng lời người phàm để phải là cuộc sống giống như thần tiên. Nhưng đối với Mặc Yểm à , trong tận đáy lòng khinh thường thần tiên nên cũng cho rằng thời gian bọn họ trải qua có gì đáng hâm mộ. chỉ biết mấy ngày nay cuộc sống rất hài lòng, thực thỏa mãn với Bạch Bạch, nếu thời gian cứ như vậy trôi qua dường như cũng tệ, ít nhất cũng khôgn có chút ý chán ngán. Mỗi sáng thức dậy ôm Bạch Bạch như em bé, mặc quần áo trang điểm phen, sau đó ôm tiểu mỹ nhân hóa thành tiểu hồ ly, đọc sách, phơi nắng ở bên cửa sổ. Bạch Bạch dễ dụ, nếu ngẫu nhiên bị chọc tức, chỉ cần lấy gà nướng đưa đến trước mặt nàng, nàng có thể ghi thù, cùng bắt tay thân thiện lần nữa. Thân thể Bạch Bạch lâu chưa hồi phục, cho nên có cách nào mỗi ngày tu luyện tiên môn đjao pháp giống như trước. Mặc Yểm cũng bằng lòng cho nàng tiếp tục tu tiên cho nên lúc nào cũng cố tình đánh lạc hướng để cho nàng có cơ hội nghĩ đến chuyện tu luyện. Về phần phương pháp đánh lạc hướng ra sao... ngoại trừ gà nướng còn có sắc dụ. Bạch Bạch tuy tính tình khờ dại đơn thuần nhưng về phương diện tình dục lại là báu vật vô cùng nhiệt tình hiếu học. Từ sau khi thưởng thức hương vị trái cấm, đối với việc "song tu" có khi còn nóng lòng hơn Mặc Yểm. Về điểm này, Mặc Yểm vô cùng hưởng thụ, cho nên bình thường đối với Bạch Bạch tự giác nhân nhượng rất nhiều. Tỷ như tại... "Ngứa lưng!" Bạch Bạch nũng nịu cọ lên đùi Mặc Yểm, mắt rời quyển sách tay, tay kia tự nhiên đưa xuốgn nhàng gãi sống lưng Bạch Bạch, tiểu hồ ly thoải mái thả lỏng thân thể, hưởng thụ phục vụ cẩn thận nhàng, mắt nheo lại, cổ họng phát ra tràng thanh càu nhàu mông lung, cái đuôi to rủ xuống bên chân Mặc Yểm thong thả đung đưa. Lại qua hồi... "Đói bụng!" Đối tượng được nhắc đến mãi vùi đầu vào trong quyển sách để ý đến nàng, tiểu sủng vật được nuông chiều mấy ngày nay quên cả sợ hãi, bò dậy, níu lấy tay áo Mặc Yểm, hai ba bước nhảy lên cánh tay cầm sách của , bên dựa vào cái đuôi để duy trì cân bằng, bên dùng bốn chân đạp quấy nhiễu , làm cho cách nào tiếp tục chăm chú đọc sách, chủ động ưu tiên giải quyết nhu cầu no đói của nàng. Lúc này Mặc Yểm bất đắc dĩ phải lắc đầu, xoa cái mũi của nàng, sau đó theo cầu của nàng, lớn tiếng gọi tiểu nhị dưới lầu chuẩn bị gà nướng mang lên. Trong khách sạn, bọn tiểu nhị đều duy trì thái độ phục vụ Mặc Yể rất nhiệt tình chu đáo, nguyên nhân chỉ vì khen thưởng rất nhiều, nếu mang cho chút gì đó đều có được hai lượng bạc, gần nửa tháng tiền lương của bọn họ. Cho nên khi đến ở trogn mấy ngày nay bất luận là đâu đều có người theo sau phục vụ. Chỉ là trong khách sạn từ chưởng quỹ cho đến tiểu nhị đều thấy hết sức kỳ quái, đời này sao lại có người khách thích ăn gà nướng đến thế? ngày ít nhất hai ba con nhiều năm sáu con, sức ăn như vậy bằng với người vạm vỡ có thể lực làm việc nặng suốt ngày, còn công tử đây ràng hào hoa phong nhã, bộ dạng thư sinh, khẩu vị lại tốt như vậy. Hơn nữ theo như lời của tên tiểu nhị thu thập chén dĩa vị côgn tử này ăn gà cực sạch , chút xương gà cũng tìm thấy, giống hệt A Hoàng và Vượng Tài ở trong sân. đến A Hoàng và Vượng Tài, cũng biết hai con chó này bị cái gì kích thích, từ khi Mặc công tử vào ở trong khách sạn, chúng nó mỗi ngày đều đánh huyết gà rồi sủa to làm cho các vị khách được yên giấc, cuối cùng đành phải bắt bọn chúng chuyển ra sân trước mới yên tĩnh được chút. Bạn đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Bọn họ biết, hai con chó này ra là gọi Bạch Bạch, đối với huynh đệ giống chó săn kiêm hộ vệ này Bạch Bạch phải trước kia cùng bọn họ mãnh liệt truy đuổi con mồi sao? Người khác phát được bóng dáng của Bạch Bạch nhưng mũi chó còn ngửi được mùi vị của nàng hay sao? Đáng tiếc bọn chúng có cách nào ra tiếng người, đành phải oan ức bị mang tiếng là làm ồn quấy nhiễu người khác, ảnh hưởng đến hình tượng con vật giữ nhà của mình. Bạch Bạch ăn xong phần gà quay hôm nay, thỏa mãn ngồi phịch lên cái bàn bên cạnh cửa sổ, phơi nắng cái bụng. Mặc Yểm chợt nhớ tới hôm nay nếu cho nàng uống hai viên Cửu Diệm đan còn thuốc nào cho Bạch Bạch tẩm bổ cả. Bạch Bạch hết lần này đến lần khác dùng thuốc, tình trạng khá hơn chút. Xem ra những thuốc tiên này cũng có ích, nếu như lười nhác dùng nữa xem ra khá nổi. Chính vì suy nghĩ thế cho nên những động thần tiên quái trong phạm vi năm trăm dặm đều bị hại. Cỏ thuần ngàn năm, Tử Cực Thái Quân Thiên hoàn đan, Diêu mộc đại tiên mộc tủy tương, Ngọc hồ long thần kim đan ngàn năm, Bách hoa đồng tử ngàn năm…trong phạm vi năm trăm dặm, chỉ cần Mặc Yểm nghe qua hoặc tình cờ thấy được "thuốc bổ", đều bị cướp sạch! Đáng thương cho những tiên nhân và tinh bị cướp đều chỉ biết ôm đầu khóc rống, vốn là có nơi để kiện cáo. Tìm Thiên đế ư? Đừng giỡn! Hơn nghìn năm trước thiên đình bị đại loạn, chúng tiên và tinh tuổi được chứng kiến tận mắt nhưng cũng được nghe kể lại hàng trăm phiên bản. Chi tiết, quá trình tỉ mỉ tuy có chút giống nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là Tôn Hầu tử sau khi đại náo Thiên đình, tai họa cực kỳ nghiêm trọng mấy ngày liền đế đô thiếu chút nữa bị dời xây dựng lại. Nếu như phải nhờ Mặc Yểm và huynh đệ cùng mẹ Minh Ất đại tiên kịp thời ra mặt giúp việc còn ồn ào đến mức độ nào, chỉ e rằng Thiên đế cũng phải thay đổi người. Chuyện cũ này ở Thiên đình đều bị nghiêm cấm nhắc tới, tiên nhân bình thường ít người biết, tinh lại càng ít hơn. Nếu có biết được cũng chỉ là mơ hồ từng đoạn thông qua lời kể của những lão tiên ngàn năm tuổi tự mình trải qua hào kiếp của thiên đình. Nhưng những tiên nhân, tinh ít tuổi này làm sao mà luyện được "thuốc bổ" vừa ý Mặc Yểm. tháng ngắn ngủi, trong vòng phạm vi năm trăm dặm, những hang động thần tiên, quái có chút danh tiếng đều bị gió mưa lạnh lẽo, bị đánh cướp khỏi phải , cả những nơi còn chút ít chưa bị cướp đều rất khẩn trương dọn nhà tránh họa. Bạch Bạch mỗi ngày đều được tẩm bổ nhưng biết lai lịch của số thuốc kia. Mặc Yểm mỗi lần đánh cướp đều thừa dịp lúc Bạch Bạch ngủ, bắt nàng bỏ vào ống tay áo mang hành . Thiên kiếp chẳng biết lúc nào lại đến, hứa là bảo vệ nàng, để nàng mình ở lại trong khách điếm cũng ổn. Nhưng cũng biết tính tình Bạch Bạch, cái con hồ ly này tâm địa rất tốt, nhất định vui khi thấy những tiên nhân, quái kia khóc sướt mướt, dáng vẻ khổ sở, chừng còn mềm lòng nghe lời bọn kia, vậy còn cướp đoạt gì nữa? Bạch Bạch tuy cũng có chút thắc mắc vì sao Mặc Yểm có nhiều linh đan diệu dược như vậy, lại có loại vô cùng giống nhau, nhưng nghĩ đến dương liễu cam lộ của Quan Bồ Tát mà còn có nên hoài nghi gì nữa cả. Chỉ có điều khiến cho người ta khó hiểu chính là sau mỗi lần Bạch Bạch uống thuốc bổ hồi, liền khôi phục lại bộ dạng lúc trước, pháp lực chút cũng tăng tiến. Thay đổi duy nhất là dùng tiên đan đến ngày thứ bảy, Bạch Bạch có thể hóa ra thân người đầy đủ. Vì thế Bạch Bạch vô cùng vui vẻ, chỉ có Mặc Yểm nghĩ đến việc nhìn thấy bộ dạng thanh thuần nửa người nửa hồ đáng của nàng, trong lòng bất giác có chút tiếc nuối.
CHƯƠNG 30: Lo lắng của Mặc Yểm qua , liền quyết định đem Bạch Bạch về động phủ của mình. Trong phủ của có rất nhiều sách vở về tu luyện tiên môn, đều là do phụ thân vì vợ mà tìm về, nghĩ đến mẫu thân, trong lòng lại dâng lên niềm bi phẫn hậm hực, xông lên làm chua xót cả hai mắt, muốn xông tới Thiên đình giết chóc lần nữa cho thống khoái! Tâm niệm vừa động, người phát ra luồng sát khí đậm đặc, khiến cho tên tiểu nhị tham lam đứng bên cửa định vào xin thưởng cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, làm cho toàn thân thở nổi, cảm giác hoảng sợ tràn ngập khắp người, tự chủ được mà xoay người chạy ra ngoài. Luồng sát khí đáng sợ này cũng khiến cho Bạch Bạch nằm mê man đầu gối Mặc Yểm cảm nhận được, hơn nữa còn mãnh liệt hơn so với tên tiểu nhị đứng ngoài cửa sổ lúc nãy nhiều! Trong lúc ngủ mơ màng, người nàng liền run lên cái, vặn vẹo người cách bất an. Mặc Yểm đắm chìm trong tâm trạng kích động, phát giác đùi có động tĩnh, cúi đầu nhìn, thấy Bạch Bạch ôm đuôi co người thành đống, ngủ an ổn, bộ dạng buồn cười, luồng khí ấm áp nhàng như làn gió xuân chậm rãi xua tan u uất oán hận trong lòng , sát ý như khối băng bị đặt trong lửa, trong nháy mắt bị tan chảy, biến mất còn thấy bóng dáng đâu nữa. đưa tay vuốt ve thân thể mềm mại mát mẻ của nàng. Bạch Bạch cảm nhận được còn bị uy hiếp nữa, mơ màng há miệng cắn tay áo Mặc Yểm, nghiến răng kẽo kẹt, rồi lại an tâm mà thiếp . Tiểu nhị vừa mới bị dọa chết khiếp đứng dưới lầu cũng cảm thấy toàn thân buông lỏng, cảm giác sợ hãi hít thở thông vừa rồi đảo mắt còn nữa, dường như chỉ là giấc ác mộng ảo giác. trận gió thổi tới, tiểu nhị rùng mình hắt xì cái to, lúc này mới phát quần áo mình từ trong ra ngoài ướt đẫm mồ hôi lạnh. ót mồ hôi cũng chảy ròng ròng, sờ đến trái tim của mình, đập rất bình thường, gãi gãi đầu nửa ngày cũng hiểu được vừa rồi mình bị cái gì, biết bị cái bệnh lạ nào… Nghĩ vậy, cuối cùng chẳng cần quan tâm nịnh nọt mấy vị khách lớn nữa, tiểu nhị quyết định chạy nhanh kiếm đại phu. còn trẻ, còn có mẹ già con thơ, thể cứ như vậy mà chết vì cái bệnh ràng. Mặc Yểm tính toán kỹ càng, hôm sau liền trả phòng cùng Bạch Bạch rời . Bạch Bạch cũng có ý gì, chỗ dựa cái biết nơi nào rồi, chỗ dựa đực này đối với nàng cũng tệ, trước mắt cứ ở bên người cũng được. Hơn nữa, cùng luyện phương pháp song tu với chỗ dựa đực rất vui vẻ nha! Lúc mới đầu thấy có điểm giống mấy động vật hàng xóm chân núi trước kia giao phối, về sau lại cảm thấy hình như phải, động tác giao phối của các bạn động vật đều rất đơn giản, hơn nữa lại rất nhanh là xong, giống như nàng và ở chung chỗ như vậy, động tác nhiều, là đa dạng, hơn nữa lại thường xuyên luyện vào lúc nửa đêm. Nhưng mà cái phương pháp song tu này ngoài cái thú vị bên ngoài chả có ích lợi gì! Bạch Bạch"cần cù chăm chỉ ngày ngày ngừng" luyện, cũng hơn tháng mà công lực cũng có tăng lên nửa điểm. Chỗ dựa đực của nàng luôn an ủi, qua chút thời gian nữa mới nhìn thấy được hiệu quả, cũng đúng! Nàng biết luyện công thể nào lần là được. Nàng ở trong động tu luyện gần năm trăm năm, tại mới chỉ hơn tháng là cái gì! Quả là nên nóng vội. May mắn là Mặc Yểm vận dụng pháp lực tìm hiểu Bạch Bạch suy nghĩ gì, Bạch Bạch cũng có nhắc đến những tâm tư này với , nếu đoán chừng dở khóc dở cười, tức muốn chết, có lẽ… có chút cảm thấy áy náy, chỉ là có lẽ vậy. Mặc Yểm định đường kiếm ít cỏ tiên làm thuốc bổ cho Bạch Bạch, tiên đan trực tiếp cho ăn là ổn rồi, cỏ tiên để lúc về động phủ luyện thành thuốc cho Bạch Bạch dùng. Vì vậy, hành trình bị chậm rất nhiều. Việc này chỉ khổ cho những chỗ thần tiên quái bị qua, có rất nhiều tên Mặc Yểm vốn quen biết, lại càng bọn chúng có dính dáng đến tiên đan tiên thảo cần hay , nhưng mà chẳng sao, tự nhiên có người tự đến "mách báo" lấy lòng. Chuyện gần đây cướp đoạt tiên đan tiên thảo khắp nơi, ít thần tiên ma cũng được nghe đồn, ai có bảo vật tự nhiên cảm thấy lo lắng. Đúng là có ít tên tâm địa xấu xa nhân cơ hội này mà lợi dụng Mặc Yểm đả kích đối thủ, nhằm báo thù riêng, chủ động báo cho "tình hình tồn kho" của đối thủ. Những tên gặp phải tổn thất tất nhiên cũng cam chịu, cũng muốn người khác phải chịu tội như mình, liền báo cho tình trạng của cải của tên khác, trong chốc lát đủ loại tin đồn bay đầy trời, dọa những thần tiên quái khác. kiện đơn thuần lúc đầu trở nên ngày càng phức tạp, tình thế còn ngày càng lan rộng hơn. Mặc Yểm cũng mặc kệ những thần tiên quái kia náo loạn thành bộ dạng gì, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi. Bạch Bạch mỗi này ăn "thuốc bổ", càng ngày càng nhiều, ăn uống cũng tốt, công lực thấy thêm, ngược lại thân thể mập ra nhiều. Trong đêm, Mặc Yểm ôm tiểu mỹ nhân xinh đẹp ngày càng đầy đặn, cũng thấy rất vừa lòng thỏa mãn – chỗ nên béo béo lên ít, chỗ nên gầy vẫn rất gầy như trước. Tiểu hồ ly tinh trời sinh là thứ mê người, làm sao đẹp lâu như vậy chứ! người hồ tiếp tục sống tiêu dao vui vẻ, cuối cùng cũng có ngày họ gặp phải chuyện xấu. Việc này cũng là do hành vi cướp bóc tùy ý của Mặc Yểm mà ra… Mặc Yểm xưa nay dầu muối vào, người có thể lọt vào mắt cũng rất ít, chẳng có mấy khi muốn thứ gì đấy. Có ít tiểu tiên, tiểu đều tính toán cho mình, đều muốn chủ động dâng vật quý để thiết lập mối quan hệ với . Có che chở, từ nay về sau, trong tam giới cần e ngại gì cả, thần tiên ma khác muốn động vào cũng phải suy nghĩ lần xem có dám trêu chọc vào chỗ dựa thế lực hay . Nhưng mà muốn biết được hành tung của Mặc Yểm rất khó, Mặc Yểm thích bị người ngoài rình mò, cũng hề có liên hệ với bất cứ thần tiên quái bình thường nào, chỉ đến lúc chỗ nào đấy có tin bị Mặc Yểm cướp đồ mọi người mới biết được ở chỗ đó, lúc đó Mặc Yểm cũng rời . Nguồn truyện: Truyện FULL Tuy nhiên, những tinh thông minh cũng có thể dựa theo trình tự hành động của Mặc Yểm mà đoán được hướng của , đặc biệt là tinh xinh đẹp đa tình mà thông minh phi thường. Ngày hôm đó, Bạch Bạch làm nũng đòi ăn gà nướng, Mặc Yểm liền đưa nàng vào tửu lâu tốt nhất trong cái trấn nghỉ trọ. Mặc Yểm chọn lựa phòng tốt để ngồi xuống. Đợi tiểu nhị đem món ăn lên lui ra, Bạch Bạch mới từ trong tay áo Mặc Yểm chui ra, nhảy lên mặt bàn, hướng về phía đĩa gà nướng mà cắn miếng. Mặc Yểm nhanh tay nhanh mắt, khẽ vươn tay ôm nàng trở về. Hy vọng cắn được miếng gà nướng của Bạch Bạch thất bại, liền ở trong lòng mà dùng sức vặn vẹo, làm nũng : "Ta muốn ăn gà nướng, thả ta ra!" "Biến thành người, quy củ ngồi xuống, dùng đũa để ăn!" Mặc Yểm cho nàng thương lượng. Lúc trước là lo nàng căn cơ bị hao tổn, thân thể suy yếu nên nàng thế nào cũng đc, tại nàng mỗi ngày đều được ăn thuốc bổ như vậy, nguyên khí dư thừa, nhất định phải làm cho nàng học được quy củ. Hơn nữa muốn chỉ những lúc thân mật với nàng ban đêm mới nhìn thấy hình dạng con người xinh đẹp của nàng, phải làm cho nàng nhanh quen với cách sống của con người. Bạch Bạch mấy ngày nay được nuông chiều nên sớm quên nỗi sợ hãi với Mặc Yểm, nghe vậy ngẩng cái đầu lên, lớn tiếng phản kháng: " muốn! Ta muốn cứ ăn như thế này!" Mặc Yểm giận tái mặt : "Vậy đừng ăn!" Bạch Bạch lâu rồi bị hung, chớp chớp mắt như muốn khóc. Mặc Yểm nhìn thấy thế có chút mềm lòng, trong chốc lát người cáo cứ giằng co như vậy mãi. Cửa phòng bỗng vang lên mấy tiếng gõ nhàng, giọng của nữ nhân từ bên ngoài truyền vào, ôn nhu mà còn có linh hoạt, kỳ ảo, ưu nhã : "Trong phòng có phải là Yểm quân ?"
CHƯƠNG 31: Dung mạo U U thua xa Bạch Bạch, nhưng mà người cũng như tiếng, người đều tràn ngập loại khí chất kỳ ảo tao nhã, dịu dàng khéo léo vào giữa phòng, nhún mình thi lễ cái với Mặc Yểm, cử chỉ giơ tay nhấc chân tao nhã trong lúc đó đủ để làm say đắm lòng người. Gió thổi qua, hồi như có như hương khí, càng làm cho lòng người thoải mái. Mặc Yểm tuy gặp nhiều mỹ nhân, nhưng nhìn thấy nàng ta cũng tránh khỏi được trước mắt sáng ngời, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên hổ là có ngàn năm tu vi, tinh U Lan, còn hơn nhiều hoa bình thường. Vốn dĩ mang theo Bạch Bạch, tạm thời lòng dạ nào trêu chọc mỹ nhân bên cạnh, chẳng qua vừa rồi Bạch Bạch nghe lời, mới cố ý gọi tinh hoa lan này đến, để làm cho Bạch Bạch có chút "cảm giác nguy cơ bất trắc". Công lực của Bạch Bạch kém, biết ngoài cửa tới là người hay là , nghe Mặc Yểm mời người đó vào đây, phản ứng đầu tiên chính là trốn vào trong tay áo của … Trước đây ở khách điếm cũng là như vậy, nam nhân cao lớn mang theo con bạch hồ dễ dàng khiến cho người ngoài chú ý. Mặc dù có gì có thể đủ uy hiếp được Mặc Yểm, nhưng Bạch Bạch muốn bị người ta chỉ trỏ chú ý, hơn nữa mặc dù nàng mới ở xã hội loài người có mấy tháng, nhưng vẫn có cảm giác lạ lẫm, bình thường có thể gặp người cũng thấy người. Trước khi U U vừa đến nghe thấy tiếng người, nhưng lại chỉ thấy Mặc Yểm ngồi mình, ngược lại đũa bát lại có hai đôi, trong thâm tâm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà tốt nhất là nên hỏi nhiều. Ngay từ lúc nhìn thấy Mặc Yểm, nàng cảm thấy mình hề sai, đàn ông khôi ngô như vậy, tài giỏi như vậy đáng cho mình bỏ rụt rè chủ động thân thiết. đôi mắt phượng kín đáo đưa tình như vừa nhìn thấy đức lang quân như ý, môi đào của U U khẽ mở, mở miệng : "Nghe mấy ngày gần đây Yểm Quân tìm kiếm tiên thảo linh đan bốn phía, trong động phủ thiếp vừa vặn có loại cây u lan tiên thảo, chính là thiếp thân năm trăm năm trước gieo xuống, biết Yểm Quân còn có hứng thú đến trong động phủ thiếp thân chuyến?" Mặc Yểm nhếch môi cười cười, đứng dậy hai bước đưa tay nhàng chút, đem U U ôm vào trong lòng, cúi đầu ngửi mùi thơm phảng phất cổ nàng, lười biếng : "Nàng tới…… cũng chỉ là muốn mời ta đến trong động phủ của ngươi xem cây tiên thảo?" Khuôn mặt U U đỏ bừng, có chút oán giận Mặc Yểm khinh người cợt nhả, lại lén lút vui vẻ với đối phương hình như cũng giống ý mình, ừm tiếng ỡm ờ nằm trong lòng Mặc Yểm, giọng : "Yểm Quân nghĩ muốn cái gì, thiếp nào dám vâng lời sao?!" Ngụ ý, ngươi muốn tiên thảo cũng được…… Muốn ta cũng được! Nữ tinh giống con loài người bị lễ giáo gò bó, xưa nay đều là chủ động đa tình, U U như vậy xem như vô cùng kín đáo. tiểu mỹ nhân đưa tới tận miệng như vậy đến quân tử cũng phải ngắt lấy, chắc chắn có thể làm tự ái đàn ông của người nam nhân hài lòng. Dưới loại tình huống này rất ít đàn ông làm gì, ít nhất Mặc Yểm phải là thành viên thuộc về số ít nam nhân. Tay khẽ vuốt ve đôi môi đào mềm mọng của U U, Mặc Yểm trầm giọng cười : "Như vậy, cung kính bằng tuân mệnh." Ngay lúc hai người liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp, thời điểm sắp quyến rũ thành công, đột nhiên từ trong tay áo vai nam chính thò ra cái đuôi trắng ôi ôi! U U bỗng nhiên trông thấy trong tay áo tình lang toát ra vật thể , lòng dạt dào khao khát phơi phới lập tức bị dọa lên đến chín tầng mây, thét a lên tiếng kinh hãi, đột nhiên đẩy Mặc Yểm lui vài bước, lắp bắp:"…… Đó là cái gì?!" Bạch Bạch chú ý tới Mặc Yểm trong nháy mắt cứng ngắc, rất lễ phép kêu lên: "Ta tên là Bạch Bạch, xin chào Hoa lan tỷ tỷ!" Nàng ở trong tay áo ngửi thấy mùi thơm gà nướng tinh thần sớm tập trung, hết lần này tới lần khác U U chút hứng thú rời cũng có, thể nhịn được nữa, đành phải chủ động ra chào hỏi, sau đó…… ăn cơm! Dù sao tỷ tỷ trước mắt này chính là hoa lan tu thành tinh, mọi người xem như đồng loại, vậy cần phải che dấu tung tích. U U cảm thấy rất thất lễ trước mặt Mặc Yểm, lộ ra khuôn mặt nhắn xinh đẹp biết nên khóc nên cười, lúng túng : "Ngươi, chào ngươi, thiếp thân tên là U U." Hồ ly tinh này và Mặc Yểm là quan hệ như thế nào?! "Bọn ngươi chờ chút rồi tới nhà nàng được ?" Bạch Bạch nhảy ra khỏi tay áo Mặc Yểm, ôm lấy cánh tay của năn nỉ . Trong nội tâm Mặc Yểm thầm hài lòng…… Tiểu hồ ly ghen tị! Biết lo lắng từ nay về sau nên ngoan ngoãn nghe lời. Đáng tiếc còn chưa có hết hứng thú, chợt nghe Bạch Bạch tiếp tục : "Gà nướng còn chưa có ăn, là lãng phí á!" Trong nháy mắt, hình như có cái gì đó mặt cặp đôi nam nữ vừa thiếu chút nữa thông đồng dụ dỗ nhau kia bây giờ vỡ vụn, hai kẻ "người lớn" đồng thời bị tiểu hồ ly chọc tới. Động phủ U U đương nhiên ở bên trong u cốc, có lầu gác đẹp đẽ để nghỉ chân, cũng có vườn để cây giả, tất cả dường như đều là điêu khắc tự nhiên đẹp đẽ mà thanh tĩnh hề nhờ nhân tạo, cỏ thơm mọc thành bụi rất tự nhiên, hoa và cây cảnh sum suê, suối chảy trong veo…… Mỗi vật đều ở đúng nơi của nó, ở bên đường có khối đá lớn tùy ý yên vị, cũng cảm thấy hình dáng tảng đá vừa vặn, chỗ ngồi bằng phảng thỏa mái , dường như cố ý để cho người thuận tiện nghỉ ngơi mà sinh. Bạn đọc truyện được copy tại Truyện FULL Bạch Bạch hiểu những bố trí đẹp đẽ, khéo léo này, nàng chỉ cảm thấy trở lại rừng núi lần nữa, nhìn thấy đâu đâu cũng ra hoa hoa thảo thảo còn có ong mật bươm bướm là làm nàng rất vui vẻ sung sướng. đợi chủ nhân tiếp đón, lại reo hò tiếng nhảy mặt đất đuổi theo con bướm. U U thầm thở phào, khỏi vừa đúng lúc, chuyện của nàng phải e ngại! Mặc Yểm cũng phải là người hiểu tình cảm, hai người bốn mắt đối diện nhau, tất cả đều nên lời nào! Bạch Bạch chạy đoạn ngắn, phát chỗ dựa đực chưa cùng đến, cảm thấy trong lòng nhột nhạt, gần đây nàng luôn gặp ác mộng, trong mộng thấy Thiên kiếp đến, là đạo sấm sét đánh nàng tới hồn vía lên mây, trong lúc này lại liếc thấy bốn phía im ắng, xinh đẹp xinh đẹp, nhưng cũng giống như có gì đó nguy hiểm chờ nàng…… nên nên, hay là trở về bên chỗ dựa đực tương đối an toàn hơn! Vì vậy, ngay lúc đôi uyên ương hoang dã cởi được nửa quần áo, cuốn tròn vòng tìm chỗ thỏai mái giường để nằm, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra lần nữa! "Ta cũng muốn chơi hôn !" Bạch Bạch đồng thời sử dụng bốn chân, thoáng cái nhào tới hai người hét lớn. Chỗ dựa đực vì sao có thể thừa dịp nàng mất mà vụng trộm cùng người khác chơi đùa chứ? Nàng cũng muốn chơi! U U biết nên dùng vẻ mặt gì đối mặt với việc xấu hổ như vậy, sắc mặt Mặc Yểm trầm xuống, quát: "Chính ngươi chơi, được làm loạn!" Bạch Bạch vô tội lại oan ức nhìn , biết vì sao mình lại làm mất lòng , vì sao hôm nay đối với nàng hung dữ như vậy? Mặc Yểm trong lúc tình cảm mãnh liệt, bực bội gạt mớ tóc rối loạn, : "Nhìn ta như vậy làm gì? Ta muốn cùng nàng ấy luyện phương pháp song tu, ngươi cũng phải nhìn sao?!" Bạch Bạch nghe vậy hấp háy mắt, nhìn về phía U U ở bên cạnh yên lặng gì, thu lấy đám quần áo tán loạn cúi đầu , nàng lo lắng : "Lần đầu tiên rất thoải mái." U U ngạc nhiên ngẩng đầu, ít dám tin lỗ tai mình, thầm nghĩ: Hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh, là biết cảm thấy rất nhục nhã, chuyện như vậy cũng dám ra! Nghĩ vậy có chút hứng thú hài lòng: Ta thoạt nhìn qua trong trắng ngây thơ như vậy sao? Làm sao nàng ta lại bảo là lần đầu tiên…… Ta ràng sớm phải là…… Nàng ta lại biết trong suy nghĩ của Bạch Bạch, lần đầu tiên căn bản hề liên quan tới trinh tiết xử nữ. thực tế, Bạch Bạch hoàn toàn hiểu trinh tiết là vật gì — nếu cũng bị Mặc Yểm dẽ dàng lừa gạt sắc, nàng vẫn cho là làm lần đầu tiên chính là lần đầu tiên hai người luyện phương pháp song tu cùng nhau. Lần đầu hợp tác, phối hợp có chút thoải mái cũng là bình thường thôi…… Ít nhất là nàng nghĩ như vậy.
CHƯƠNG 32: việc cuối cùng kết thúc là Mặc Yểm mang Bạch Bạch rời . Đôi mắt phượng của U U dường như đánh giá người hồ trước mặt mình, nay biết chuyện nhất định thành, rất có phong cách mà để ý quần áo, giả vờ thi lễ : "Yểm Quân có việc nhưng có thể tự mình sắp xếp chứ, tối nay đến tìm thiếp cũng sao……" Dứt lời tao nhã xoay người rời , để lại cho Mặc Yểm cử chỉ, bóng hình thướt tha. Đáng tiếc lúc này Mặc Yểm còn lòng dạ nào thưởng thức! thầm nghĩ nuôi con vật cưng ở bên cạnh giết giờ giải buồn, sao biết tên tiểu tử này lại phá hỏng "chuyện tốt" của nhiều lần, nếu dạy dỗ từ nay về sau phải làm thế nào?! Bạch Bạch thấy sắc mặt Mặc Yểm u ám, ngây thơ cho rằng U U bởi vì sợ " thoải mái", cho nên quyết định tạm thời cùng luyện phương pháp song tu, bị cự tuyệt cho nên mất hứng…… Mình dường như "hợp tác đồng bọn " với nàng ta, phá hỏng ngay trước mặt mà! Chỗ dựa đực mấy ngày này đối xử với nàng tốt lắm, tại tâm tình tốt cần an ủi, coi như mình báo đáp chút là được rồi, để mời mình ăn thiệt nhiều gà nướng. Nghĩ tới đây, Bạch Bạch rung đuôi biến ra hình người, chủ động ôm lấy Mặc Yểm, nịnh nọt:"Nàng ấy luyện phương pháp song tu với ngươi, ta luyện cùng ngươi được ." xong cọ cái người , kiễng mũi chân hôn mạnh lên môi cái, cười tít mắt nhìn . Hơn tháng sống chung thân mật gắn bó, thân thể hai người sớm quen thuộc lẫn nhau, hương thơm hoa quả ngọt người Bạch Bạch xông thẳng vào trong mũi, thân thể xinh đẹp lả lướt dán chặt lấy , trong nháy mắt Mặc Yểm liền có phản ứng. Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Mặc Yểm tự nhiên cảm nhận được thân thể của mình thay đổi, mới vừa rồi bị tinh hoa lan quyến rũ nồng nhiệt, lúc này lại cháy lên, "khí nóng" mãnh liệt hơn trước gấp trăm lần. Nhưng nghe được lời của Bạch Bạch, chân mày cau lại, hít thở sâu hơi, miễn cưỡng đè dục vọng xuống, tay đẩy Bạch Bạch ra lưu tình chút nào. Bạch Bạch lui vài bước mặt mũi khó hiểu nhìn , vẻ mặt vô tội lại đáng thương. "Ta muốn luyện phương pháp song tu với ai, chẳng lẽ cần ngươi đồng ý sao?!" Mặc Yểm cười lạnh . nghĩ tới hồ ly ngu ngốc này nhìn tưởng như hiểu tình hình, cũng ỷ lại được cưng chiều mà kiêu, muốn độc chiếm , quả thực là làm trò cười! Lần này quyết thể lại tiếp tục thả lỏng nàng. Bạch Bạch nháy mắt mấy cái, cũng bị tính tình Mặc Yểm sao được chọc giận, đấu võ mồm nàng am hiểu, dậm chân cái giận rỗi: "Bại hoại! Ta chán ghét ngươi!" xong xoay người bỏ chạy, trong lúc nhất thời, sợ hãi đối với Thiên kiếp sắp đến cũng tạm thời để sau đầu. Càng ngày càng có phép tắc! Mặc Yểm lên hai bước muốn đem nàng quay trở về dạy bảo cho tốt, nhưng là phải dạy bảo như thế nào? Có , tiểu hồ ly khóc long trời lở đất, mắng, cho dù nàng cãi, cũng nghe lời. Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Bạch Bạch biến mất trong rừng, Mặc Yểm hất tay áo lên, thầm nghĩ: Vì nàng mà hao tâm tổn tứ nhiều như vậy để làm gì, chẳng qua chỉ là con tiểu hồ ly ngu ngốc. Chẳng bằng tìm tinh hoa lan hưởng thụ đêm. U U hiển nhiên là vô cùng hoan nghênh đến, tiểu hồ ly tinh phá phách ở bên cạnh nữa, hai người cũng nhiều lời, cởi quần áo dắt tay cùng nhau vào Vu Sơn. Mặc Yểm nằm thân thể thơm mát của U U mây mưa triền miên, tiểu mỹ nhân nũng nịu nhàng nguyện ý hầu hạ…… Vốn đáng nhẽ nên hết lòng hưởng thụ, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn thể nào chuyên tâm được, trước mắt lúc lúc đều là vẻ oan ức khó hiểu của Bạch Bạch trước khi , chọc ghẹo phiền muộn nóng nảy trong . Chuyện nam nữ coi trọng nhất là cùng nhau tập trung tư tưởng, chỉ có U U nóng lòng mong mỏi, tự nhiên cảm giác so với trước kia cùng Bạch Bạch ở chỗ chênh lệch rất nhiều. Mặc Yểm vốn muốn phong lưu với mỹ nhân khác, đến giường rồi lại cảm thấy hứng thú tẻ nhạt, làm qua loa cho xong rồi vứt gối ra bên cạnh, khoác hắc bào lên, ngay câu âu yếm cũng , liền xoay người khỏi. U U phẫn nộ trừng mắt nhìn bóng dáng xa, thầm phỉ nhổ: "Nhìn thấy phong lưu thức thời, mới bắt đầu, mất thăng bằng chẳng khác tảng đá thối thông thường! Đồ đàn ông thối!" Chẳng có lòng dạ nào, nên dù cảnh trí trong động U Lan tiên tử vốn được trang trí tỉ mỉ, rung cảm lòng người cũng làm Bạch Bạch thấy thực vui, xông ra ngoài đụng loạn lên, ra khỏi sơn cốc cách ý thức. Sắc trời dần tối, Bạch Bạch tức giận vội vàng xuống dưới, cũng chú ý phân biệt đường. May là loài cáo cùng loài chó là họ hàng gần, về cũng phải khó, chỉ là trong lòng nàng thấy buồn bực, muốn ảo não như vậy, lại nhớ tới lúc bên cạnh chỗ dựa đực bị bắt nạt. Cứ như vậy hồi mà chẳng có mục đích gì, núi chợt nghe có tiếng người, Bạch Bạch biến thành người trốn phía sau cây, nghe hai giọng từ xa lại gần có vẻ quen thuộc. "Ngươi độc này người của ta khi nào có thể tan? Hồng huynh đệ, phải ta giục ngươi, nhưng là như bây giờ, ta cực kỳ quen a!" Giọng than thở nghe như là Lăng Thanh Giám! Vì sao lại chạy đến vùng núi hoang đất hoang này? "Ít nhất phải hai ba tháng, giờ ngươi bộ dạng này, quen cũng là bình thường, ta phải mang ngươi gặp mỹ nữ giải sầu sao." Cái giọng này cũng rất quen thuộc! Là hồng hồ ly Hồng Hồng ! "Hắc hắc! Hồng huynh đệ, U Lan tinh thực xinh đẹp như ngươi sao? Có thể xinh đẹp bằng bạch hồ ly sao?" Từ giọng của Lăng Thanh Giám có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt say đắm của . "Ngươi nghĩ khá lắm, bạch hồ ly đẹp như vậy, ngay cả tiên nữ trời cũng chưa chắc vượt được, chẳng qua U Lan tinh này cũng kém, ngươi thấy biết. Rất xinh đẹp , người còn có mùi tử lan hương tuyệt thế mới thực là mất hồn a! Hơn mười năm trước, trước khi ta gặp Thiên kiếp từng gặp qua nàng lần, chẳng qua tu vi nàng so với ta cao hơn, khinh ghét ta chỉ là tiểu hồ tiên. Ta khi đó thề rằng, chờ ta vượt qua Thiên kiếp, tu vi thành công, nhất định phải tìm cơ hội cùng nàng thân thiết." Vừa đến mỹ nhân, giọng Hồng Hông cũng hưng phấn lên. Hai giọng sốt sắng thảo luận kế sách theo đuổi mỹ nhân, hứng thú chuyện càng tăng vọt. Đột nhiên Lăng Thanh Giám tiếng thở dài, : "Thấy như thế nào, nhiều lắm là chỉ có thể giương mắt nhìn, ta như bây giờ, ôi ôi, xấu hổ khi gặp người a! Ách, hồng huynh đệ ta phải ghét bỏ thể xác ngươi , sai, sai rồi!" Hồng hồng nghe xong là cam lòng: "Hừ, nếu phải ngươi câu khẩu quyết cũng học thông, thìsẽ cả ngày chỉ có thể đội lấy thân hồ của ta khắp nơi, ta đây lúc biến thành người, đời lại có mấy người đàn ông có thể so sánh với ta ?!" Lăng Thanh Giám cười gượng vài tiếng, trong nội tâm có chút thất lễ, thực phải thừa nhận, hình dạng của mình thể so sánh với Hồng Hồng, thực là kém chút. Chỉ có điều, ai bảo là người ta là hồ ly tinh?! "Ai ở đó?!" Hồng Hồng đột nhiên hướng tới Bạch Bạch thân trong chỗ bóng tối của cây rừng quát. Bạch Bạch thò người ra, vừa lúc nhìn thấy Lăng Thanh Giám đứng ở giữa con đường núi, nằm sấp vai chính là Hồng hồ ly, đúng là Hồng Hồng! "Hồng Hồng, ta là Bạch Bạch! Vì sao ngươi lại tới nơi này?" Bạch Bạch rất vui vẻ ra phía trước, gặp lại đồng loại xúc động có thể so với ở đất khách nhìn thấy đồng hương! Nhất là trong thời gian tâm tình nàng suy sụp. núi người cáo bỗng nhiên nhìn thấy dưới ánh trăng trong bóng tối của rừng cây có người bạch y thiếu nữ đẹp đến nỗi khiến người ta choáng váng đầu óc ra, ban đầu kinh ngạc sau lại vui vẻ! "Nàng là bạch hồ ly?!" thanh của Hồng Hồng dĩ nhiên là từ trong miệng Lăng Thanh Giám vọng lại. "Chính là nàng, chính là nàng! Hồng Hồng, nàng chính là tiểu mỹ nhân ở cùng chỗ vị hắc y công tử kia mà ta đến!" Hồng hồ ly hưng phấn mà đứng lên vai Lăng Thanh Giám để . Bạch Bạch lắp bắp kinh hãi, trợn tròn đôi mắt hỏi : "Các ngươi…… Các ngươi ai là ai?"