CHƯƠNG 18: Chờ Bạch Bạch giãy dụa trồi lên mặt nước, nghênh đón nàng là tiếng cười to xấu xa của Mặc Yểm. Bạch Bạch tức giận đến phát run, lớp lông trắng bông xù bị dính nước, ẩm ướt ủ rũ dán vào người, bộ dạng vừa chật vật lại vừa đáng thương. Hơn nữa, bên trong cặp mắt hồ ly xấu hổ giận dỗi bị hơi nước che mờ , làm cho người ta vừa thương tiếc vừa lại thấy buồn cười. Mặc Yểm tay kéo nàng vào trong lòng, cạo cạo đầu mũi nàng, cười : "Cho ngươi giở trò xấu, chúng ta cùng nhau tắm nhé". Trong lỗ mũi Bạch bạch cũng có nước thể nhịn được nữa liền hắt xì to hai cái, rốt cục lại cất tiếng khóc. Cái chỗ dựa đực này là xấu xa, vô cùng bại hoại. Hơn nữa lại thích khi dễ, bắt nạt nàng, trêu cợt nàng. Nàng cần phải ở chung chỗ với tên bại hoại này. Dựng đầu gối, đặt Bạch Bạch lên , Mặc Yểm chậm rãi lấy tay vốc nước để rửa bùn đất người cho Bạch Bạch, mà để ý tới tiếng khóc của nàng, Bạch Bạch khó lúc, uất ức trong lòng cũng vợi chút, thút tha thút thít muốn định đứng lên cách xa Mặc Yểm chút. Mặc Yểm làm sao chịu để con tiểu vật cưng mà vừa mới vất vả tắm rửa sạch lại ở mặt đất trở nên bẩn thỉu nữa?! Đưa tay lấy cái khăn vải ở bên cạnh, gói kỹ lưỡng tiểu hồ ly an phận lại. Lúc này mới ôm nàng bước ra khỏi thùng tắm, để nàng lên mặt bàn. Bạch Bạch lắc người vòng quanh trong khăn vải lúc, rốt cục cũng được tự do. Sau khi giãy thoát khỏi khăn vải quấn quanh, việc đầu tiên chính là giũ mạnh người để bắn nước ra khỏi thân thể. Bỗng chốc nửa gian phòng đều bị nàng vẩy nước mấy lần. Cái động tác đặc trưng của con chó sau khi rơi xuống nước lên bờ này khiến cho thân thể mới vừa mới lau khô của Mặc Yểm lại lần nửa ẩm ướt. Hành động trả thù thành công ngoài ý muốn, làm cho Bạch Bạch vừa có cảm giác mừng thầm lại vừa cảm thấy sợ hãi hiểu. Mặc Yểm chỉnh sửa nàng như thế nào. Mặc Yểm dường như cười mà phải cười, liếc nhìn Bạch bạch. Bạch Bạch sợ tới mức lùi lại tại chỗ hai bước, vì lùi quá nhanh nên suýt chút nữa là ngã lật mặt, lại thêm lần nữa rước lấy trận cười to của Mặc Yểm. Sau khi bị dọa, cái con tiểu hồ ly vừa ngu lại vừa dốt này là khôgn tao nhã. Vừa mới nổi giận chút, lập tức bị cử động ngốc nghếch của nàng biến thành vui vẻ. Mặc Yểm tùy tiện giũ giũ quần áo mặc bên trong và áo khoác ngoại bào đen tuyền. Bụi bậm, cáu bẩn quần áo liền tự động rơi xuống đất, lần nữa biến thành mới tinh, trơn bóng, so với được giặt ủi còn sạch hơn. Tâm trạng Bạch Bạch yên, nhìn thong thả ung dung mặc quần áo chỉnh tề. tuy biết là trốn thoát khỏi gian phòng được, nhưng hay là cứ chuẩn bị sẵn tư thế chạy trốn khi bị truy đuổi nhỉ. Tất cả chuẩn bị trước mặt Mặc Yểm đều là dư thừa, chỉ thấy đưa tay , ràng tốc độ phải nhanh, nhưng Bạch Bạch sửng sốt khôgn tránh nổi, ngơ ngác bị tay nhấc lên. Bạch Bạch kinh hãi, cũng chẳng quan tâm mặt mũi, thể diện, đứng dậy cuộn mình ôm chặt lấy cái đuôi to, cúi đầu nức nở nghẹn ngào tiếng, nheo cặp mắt hồ ly lại, chờ đợi số phận bị người ta ra sức đánh cho hả giận. Bộ dáng vừa đáng thương lại vừa đáng , Mặc Yểm làm sao mà xuốgn tay đánh cho được, cười cười ôm nàng vào trong lòng, vuốt ve thân thể tám phần còn hơi chút ẩm ướt của nàng, lại xoa xoa đầu nàng, cảnh cáo quá nghiêm khắc, : "Từ nay về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, cho phép chạy loạn, chưa?" Cứ như vậy thôi sao? Tên vo lại này bắt nạt nàng sao? Cho đến khi được nhàng đặt lên giường, Bạch Bạch vẫn hơi chút thể tin nổi Mặc Yểm lại đơn giản như thế này mà bỏ qua cho ànng. Vừa rồi lúc mang nàng trở về phòng, ràng nàng cảm giác được là cực kỳ cực kỳ khôgn vui, ôm cánh tay của nàng cứng nga cứng ngắc, dường như chuẩn bị bóp chết nàng bất cứ lúc nào. Làm sao mà lúc nãy nàng vừa mạo phạm , lại đột nhiên tức giận chứ? Bạch Bạch nghiêng đầu vụng trộm dò xét, Mặc Yểm nằm vật xuống bên cạnh nàng, cảm giác tình hình là mình còn có thể bình an làm ổ chiếc giường lớn mềm mại, hơi thực đúng lắm. Mặc Yểm ra rất muốn tức giận. Thực tế trông thấy Bạch Bạch chẳng những cũng tên đệ tử phái của Minh Ất mà mình ghét nhất cười cười , bên cạnh còn kỳ quái chẳng biết tại sao lại thêm con Hồng hồ ly tinh, quan trọng nhất lại là con hồ ly đực, tâm trạng càng thêm tồi tệ. Nhưng hành động ngốc nghếch, thành thực, và vẻ kiệt sức hổ thẹn của Bạch Bạch, làm cho cũng khôgn tức giận nổi, bỏ , nhìn nàng như vậy cũng làm cho vui lên được chút. Tạm tha cho nàng vậy. Dù sao mình có tức chết nữa, nàng ta cũng hiểu tại sao mình lại tức giận. Nguồn: http://truyenfull.vn Trở mình qua, nhìn thấy tiểu hồ ly vẫn giữ bộ dạng cảnh giác cẩn thận, khỏi tỏ ra dịu dàng :"Tối nay xà tinh lại đến nữa, nàng biến thành hình người ngủ cùng ta giấc, nghỉ ngơi chút nha!" "Tại sao phải biến thành hình người?" "Nhân tiện chúng ta cùng luyện tập phương pháp song tu". Mặc Yểm hoàn toàn kiểu hơp tình hợp lý, hơn nữa còn tỏ ra thực nghiêm túc: "Đây là giai đoạn nhập môn song tu cần phải trải qua. Chúng ta phải giúp nhau quen thuộc thân thể của đối phương trước, lúc luyện công mới có thể phối hợp tốt được". Bạch Bạch cái hiểu cái , miễn cưỡng nghe theo. Ôm thân mình thiếu nữ kiều, mềm mại vào trong lòng, Mặc Yểm thở dài thra mãn, cúi đầu tìm kiếm đôi môi đào của tiểu mỹ nhân chơi trò hôn . Bạch Bạch dường như cũng thích trò chơi này, ngoan ngoãn như thuật phối hợp với . Sau lúc triền miên, càng chủ động đưa cái lưỡi đinh hương ra, tìm vào trong miệng Mặc Yểm và đầu lưỡi ngọt ngào của chơi đùa. Tiểu hồ ly tuy ngây ngốc, nhưng lại là thứ bảo bối tuyệt diệu mà đàn ông tha thiết mơ ước... Học được thực là, nhanh... Mặc Yểm trong lòng vui mừng, tay chân bất lương, thừa dịp Bạch Bạch ý loạn thần mê, hết sức nhàng đẩy cổ áo của nàng ra, mở rộng phạm vi hôn từ môi nàng sang đến vành tai mềm mại đáng , cần cổ mảnh khảnh, bả vai, xương quai xanh... của nàng. đường xuống mở rộng biên cương đất đai. Tiến côgn quá sức mãnh liệt nhiệt tình, rất nhanh kích thích dục tình của Bạch Bạch, đồng thời cũng làm cho nàng cảnh giác sợ hãi. Vì vậy, bi kịch xảy ra... lúc Mặc Yểm có ý định lấy tay giật vạt áo của nàng ra, đột nhiên trước mắt luồng ánh sáng trắng lên. Dưới tay còn, lại nhìn trước mắt, cũng còn bóng dáng của tiểu mỹ nhân tuyệt sắc đâu. cục tiểu động vật trắng như tuyết buông lỏng cái đuôi to, nhanh chóng lẻn đến trong góc phía cuối giường, quay người lại, dùng đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh, nửa sợ hãi nửa nghi hoặc nhìn , trong cặp mắt hồ ly long lanh nước còn có chút vị dục tình còn sót lại. Con mắt quen thuộc, nhưng khuôn mặt nhắn xinh đẹp tuyệt trần biến thành mặt hồ ly lông mềm như nhung. Thoáng như bị chậu nước đá giội xuống đầu, Mặc Yểm thất bại nhìn tiểu động vật trắng như tuyết trước mặt thôi, vừa muốn giận dữ cũng vừa muốn cười to, thực... thực là chết tiệt con mẹ nó. Cả người nóng như lửa đốt, trong nháy mắt bị nước lạnh giội còn tẹo nào, là chết tiệt, con hồ ly tinh khốn nạn hiểu phong tình. Mặc Yểm rút ra kinh nghiệm xương máu, đúc kết học được kinh nghiệm, về sau lần tới chuẩn bị ăn cái con hồ ly ngốc này, trước đó nhât định phải cởi sạch quần áo nàng đem giấu , triệt để ngăn chặn khả năng nửa đường nàng định biến thân. để ý gì đến hình tượng, tê liệt ngã xuống giường hít sâu hai cái, chậm rãi bình tĩnh lại nôn nóng và ham muốn tình dục, Mặc Yểm tạm thời muốn nhìn thấy con hồ ly ngu ngốc tức chết kia nhắm mại lại, ngủ. Bạch Bạch trốn kỹ ở góc phòng lúc, xác nhận Mặc Yểm ngủ, lúc này mới rón ra rón rén tới. Từng bước từng bước cẩn thận cò cọ lên người Mặc Yểm, xem có phản ứng gì hay , cuối cùng mới thoáng an tâm được chút, liền chủ động tới cái gối bên cạnh Mặc Yểm. Vừa rồi là hù dọa nàng mà
CHƯƠNG 19: Bạch Bạch cảm thấy chưa bao giờ tim lại đập nhanh như vậy, như là tim muốn rớt ra ngoài. loại hơi nóng kỳ lạ rực lên thiêu đốt toàn thân nàng đến phát run. Dường như có giọng cảnh cáo nàng, nếu lại tiếp tục xuống dưới nữa xảy ra chuyện, vì vậy nàng muốn mà lại cũng muốn lắm khôi phục lại chân thân… Chỗ dựa đực hình như rất vui! Hừ hừ! Chỗ dựa đực phải là người tốt, cần phải lo có vui vẻ hay ! Khuôn mặt Mặc Yểm trước mặt Bạch Bạch khiến nàng đột nhiên rất có thôi thúc muốn thừa dịp ngủ để cào hai cái, cào lên mặt , xem lần tới có dám hù doạ nàng, khi dễ bắt nạt nàng nữa hay ! Nhưng mà điều này cũng chỉ có thể tưởng tượng thoáng qua mà thôi, nàng có gan đó. Làm cho chỗ dựa đực tỉnh dậy vì bị cào, biết muốn sửa nàng ra sao đây. Bạch Bạch tiếc nuối nhìn xuống móng vuốt của chính mình, lại nhìn lên mặt Mặc Yểm, rất vô dụng phải buông tha cái cơ hội phản kích hiếm có này. Nàng ra khỏi phòng được, Lăng Thanh Ba biết bây giờ như thế nào, Bạch Bạch nghĩ nghĩ lại, mí mắt cứ nhất định rơi xuống dưới, biết có phải là lại lây bệnh sâu ngủ hay … Sau lúc, người Bạch Bạch nghiêng cái, liền ngủ ngay. Ánh trăng dần dần ra từng chút bầi trời, đợt gió lạnh mang theo chút mùi tanh thổi cửa sổ phòng mở ra. Mặc Yểm đột nhiên mở to mắt, thấy thân thể Bạch Bạch co lại thành cục, ngáy khò khò ngủ bên cạnh gối mình. Vốn bởi cảm thấy Thanh Nhi đến nên dâng lên cảm giác phiền chán lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc tan biến còn chút nào. Phía tiểu viện Lăng Thanh Ba hình như truyền tới chút động tĩnh, Mặc Yểm cam lòng bỏ lại con tiểu vật cưng đáng vô địch của mình, nên liền cuốn cái nhét nàng vào trong ống tay áo, đứng dậy đuổi theo. Bên trong tay áo khoác của có Càn Khôn, Bạch Bạch ngủ trong đó giống như ngủ an ổn giường bình thường, hề có cảm giác với các động tác của , vẫn ngủ vô cùng say sưa. Bên kia có phúc như thế này, từ lúc mặt trời lặn, tất cả mọi người ở đó đều ở vào trạng thái khẩn trương đề phòng, đừng là chợp mắt ngủ, ngay cả mắt cũng dám nháy bừa nữa. Lăng Thanh Giám nghe theo lời đề nghị của Vân Hư, cầu chưởng quầy khách sạn sơ tán các vị khách trong điếm . Trong đêm qua mới xảy ra vụ án chết người, tối nay còn có quái đột kích tới, nên hầu hết khách trọ đều vội vàng trả phòng, chỉ còn lại có bộ phận cực ít, hiếu kỳ mãnh liệt quá độ hoặc là kẻ tự cho mình tài cao lớn mật vẫn còn ở lại chỗ này. Vốn trước ngựa xe đông nghịt như nước, giờ khách điếm trống rỗng, tuy rằng ở hành lang treo đầy đèn lồng, chiếu sáng như ban ngày, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác gió lạnh từng cơn. Dưới mái hiên lầu hai của quán rượu trước khách điếm, trong góc ngọn đèn chiếu sáng tới, ỉ vọng tới tiếng hai người con chuyện với nhau. "Hì hì, Thanh nhi tỷ tỷ, người bên ngoài đều đánh rắn động cỏ, tại sao ngươi lại cẩn thận như vậy, ngược lại, lại làm mấy tên quỷ có can đảm này kinh hãi, khiến bây giờ người ta lại yểm bùa, lại làm trận pháp đề phòng ngươi thế! Vậy phải làm sao bây giờ hả…" Người con chuyện, giọng lanh lảnh, bên trong mang theo tiếng khàn khàn rất , da thịt trắng như tuyết, tóc đen như mực, tóc cài trâm vòng vàng, mỗi khi nàng ta chuyển động lại phát ra tiếng va chạm rất . Nàng ta cười tủm tỉm đánh giá người con khác, áo xanh ở bên cạnh. khuôn mặt diêm dúa lẳng lơ còn phảng phất dẫn theo vài phần khinh miệt. đường viền y phục đen người nàng ta còn có thêu hoa văn màu vàng hoàng kim, đồng mầu với hoa văn chiếc đai lưng thắt chặt cái eo thon , dưới thắt lưng là chiếc váy dài màu đen ôm sát. Thân thể dường như có xương cốt như bình thường, quấn quanh cây cột màu đen, hình dạng hết sức kỳ dị. Nàng ta chính là con tinh rắn cạp nong – Kim Hoàn Nhi mà Thanh Nhi mời đến để giúp đỡ. Thanh Nhi ở bên cạnh nghe thấy trong lời của nàng ta có châm chọc, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng biết mình cố tình quay về cầu xin nó giúp đỡ, nên chỉ đành phải giả bộ nghe thấy, : "Ta nghe người trong trấn , huynh muội nhà họ Lăng mời tên tiểu đạo sĩ rất có bản lĩnh giúp đỡ, còn bùa chú của tên đạo sĩ kia lợi hại như thế nào. nay xung quanh tiểu viện kia có bố trí trận pháp, chắc chắn quá nửa cũng là bút tích của , xem chừng ngược lại, là tiên môn chính tông, chờ chúng ta đến động thủ, muội muội phải cẩn thận nha!" "Ha ha ha! Đáng thương quá! Chẳng qua là cái tên tiểu đạo sĩ nho , sao lại có thể doạ dẫm khiến cho tỷ tỷ vỡ mật ra được chứ? Chớ phải là tỷ tỷ từng nếm qua đau khổ dưới tay hay sao?" Kim Hoàn Nhi cười đến mức láo xược càn rỡ, mặt nghĩ khác, trong lòng lại thầm nhủ kinh hãi. Nàng ta tự biệt pháp lực của Thanh Nhi còn cao hơn của mình chút. Nếu tiểu đạo sĩ kia lợi hại như vậy, việc có lẽ khó giải quyết đây. Thanh Nhi oán hận : " tên tiểu đạo sĩ ta còn thèm nhìn để vào mắt, ta là lo lắng Yểm Quân bị con quyến rũ kia mê hoặc, lại đến phá hỏng chuyện tốt của ta!" "Yểm Quân? phải là bạn cũ của tỷ tỷ sao? Tại sao lại cam lòng đến phá hỏng chuyện của tỷ tỷ?" Đôi mắt quyến rũ của Kim Hoàn Nhi nheo lại thành đường, biết rồi còn cố hỏi. Đại danh Mặc Yểm, nàng ta sớm có nghe , chẳng những pháp lực cao cường, hơn nữa còn được công nhận là người đàn ông đẹp trai tuyệt đỉnh, chẳng biết có bao nhiêu nữ ngày nhớ đêm mong, ngóng trông mình có thể được ưu ái. Nghe ý của Thanh Nhi, e là kết đôi với tình mới khác. Hừ hừ! Kim Hoàn Nhi nàng, dáng người dung mạo so với Thanh Nhi hề thua kém chút nào. Nếu có thể nhìn thấy chàng đẹp trai này, nhất định phải làm cho đoạt lấy mình, đến lúc đó sắc mặt của Thanh Nhi nhất định càng thêm thú vị hơn. Nghe những lời của Kim Hoàn Nhi giẫm lên chỗ đau của mình, Thanh Nhi rốt cục thể nhịn nổi được nữa, : "Muội muội tại sao lại châm chọc khiêu khích tỷ tỷ? Lúc này tỷ tỷ cầu xin ngươi, thế nhưng cũng thiếu ngươi việc tốt. Nếu có ý giúp đỡ, trả lại "Vạn Độc Kinh", mời trở về liền !" Nàng ta bỏ ra hết vốn, cũng lấy độc môn bí tịch "Vạn Độc Kinh" của mình ra trao đổi, mời Kim Hoàn Nhi xuất thủ tương trợ, nghĩ nó nhận việc tốt, mà miệng lại vẫn buông tha người ta, là đáng giận! "Muội muội giỡn thôi! Tỷ tỷ làm sao lại chấp nhặt cho muội muội?" Kim Hoàn Nhu cũng biết Thanh Nhi nổi giận, lập tức chuyển biến tốt, hề trêu chọc nàng ta nữa. Thanh Nhi lạnh lùng : "Ngược lại là tỷ tỷ ta đây đúng! Nhờ vả muội muội giúp ta cuốn lấy huynh muội nhà họ Lăng, đợi sau khi chuyện của ta thành công, muội muội được tự túc rời . Sau này "Vạn Độc Kinh" có chỗ gì , muội muội đến Lăng phủ ở kinh thành tìm ta, tỷ tỷ nhất định biết gì hết, sót giữ lại gì cả." (*nguyên văn: tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.) Kim Hoàn Nhi đột nhiên quay đầu , thè cái lưỡi dài ra, quấn lấy con chuột to mọng ra ngoài hành lang kiếm ăn, chu cái miệng ra, liền nuốt sống toàn bộ con chuột vào mềm, ngửa đầu, yết hầu giật giật nuốt con chuột xuống, lấy tay áo xoa xoa khoé môi, lười biếng : " lời định!" Lúc gần đến giờ tí, hai nàng ta trượt mặt đất đến, đem đuôi rắn hoá thành người, nhấc cái đèn lồng tha thướt mềm mại đến bên ngoài tiểu viện của huynh muội họ Lăng ở. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn Kim Hoàn Nhi nhíu mày nhìn cảnh vật chung quanh : "Tỷ tỷ có thể có phương pháp phá trận ? Chúng ta làm sao để nấp vào?" Thanh Nhi xuỳ tiếng cười lạnh : "Ai chúng ta muốn vào? Ta muốn khiến mấy đứa rùa đen này chính mình rút đầu ra chịu chết!" Dứt lời, nàng ta ném cái lồng đèn tay vào phía trong viện, đôi ống tay áo màu xanh vung lên cái, nguyên đám đèn lồng treo ở dưới hành lang gần đó lướt qua tường viện như sao băng, bay vào trong nội viện. toà khách viện trong nháy mắt biến thành biển lửa. Tôi tớ trong khách viện thần kinh siết chặt, mắt thấy xảy ra hoả hoạn, dây thần kinh đương căng thẳng kia liền đứt đoạn, biết là ai hét to tiếng: "Xà tới rồi! Giữ mạng chạy mau !"Mọi người trong cả tiểu viện xáo động đứng dậy, liền chen chúc đẩy cửa viện xông ra ngoài. Vân Hư ở trong phòng bảo vệ cho huynh muội họ Lăng, lo lắng trúng kế điệu hổ ly sơn của xà , nên nửa bước dám rời. Hồng Hồng làm phép dập tắt lửa, cho nên rảnh ra tay ngăn bọn họ lại, gọi bọn cũng nghe, nên đành trơ mắt nhìn bọn họ lao ra khỏi khách viện, thoát ly khỏi phạm vi bảo vệ của trận pháp. Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi cười ha hả, đứa vọt đến trước cửa viện, chặt đứt đuờng lui của bọn họ, đứa ở phía trước bắt đầu giết hại. Hơn mười tôi tớ người làm đáng thương, chưa kịp phản ứng gì bị răng nọc của hai xà cắn thương, thi thể nằm mặt đất. Thanh Nhi dòm mắt tập trung vào tường viện gần đó, bỗng nhiên phát lực đánh sụp tường viện, đá ngói bị gốc cây to đè sập, uy lực của pháp trận tại chỗ đó giảm rất nhiều. Hai xà nhìn nhau cười, nghênh ngang vào trong nội viện.
CHƯƠNG 20: Rất nhiều chuyện đoán được mở đầu, mà lại nhất định có thể đoán được kết cục. Thanh Nhi dương dương đắc ý còn chưa cười xong, đột nhiên cảm thấy trận gió lạnh đập vào mặt, chưa kịp nhìn cái gì bất ngờ đánh mình cái eo lưng nhắn gập lại, thân thể bẻ quặt góc vuông thể tưởng tượng nổi, né khỏi bóng hồng quang trong gang tấc. Kim Hoàn Nhi bên cạnh phản ứng cực nhanh, môi đào khẽ mở, phun ra đám khói độc đen sì, tấn công thẳng về phía nơi bóng sáng phát ra. Ra tay tấn công Thanh Nhi chính là Hồng Hồng. Thứ sử dụng chính là cây trường thương màu đỏ sậm, chiêu thể thành công, thấy đám khói đen đánh úp lại, vội vàng ngưng thở, rút lui ba thước. Xà nhanh nhẹn, nên hồ tiên cũng đủ thời gian để làm gì hơn nữa, cặp giao đấu cũng chưa bên nào chiếm được thế thượng phong. Thanh Nhi vừa suýt trúng phải chưởng của đối phương, mặt tối sầm, trong cơn giận dữ cũng chẳng muốn truy vấn lai lịch của , huy động ống tay áo màu xanh quấn về phía đối phương. Có câu "lựa gậy mà đánh rắn" (*nghĩa tương đương: tùy cơ ứng biến), khi tay áo của nó quấn được tới, nhắm thẳng đến hai tay cầm thương của đối phương. Đâu biết đối phương né tránh, mà là trực tiếp đưa trường thương lên, mặc cho nàng ta cuốn lấy, Thanh Nhi mừng rỡ cho rằng đối phương có kinh nghiệm đối địch, biết lợi hại của chiêu "Câu hồn thanh tụ" (*gọi hồn cho tay áo màu xanh, chắc là tay áo trở nên có linh tính, có hồn, tự chuyển động đó), cuốn đến cán thương vặn nhanh kéo mạnh cái. Làm sao biết được vui mừng chẳng qua chỉ trong lát, đoạn tay áo xanh giao quấn với cán thương đột nhiên cháy khét ra hơi nước. Bùm tiếng liền bùng lên đám lửa dữ dội, mãnh liệt đốt tới phía nàng ta. Tình cảnh này cũng tương tự y như ngày hôm qua, Thanh Nhi nhanh chóng quyết định xé đứt hai tay áo, nhảy ra xa vài bước, tức giận : " hồ hèn hạ vô sỉ, ngươi giở trò gì thương vậy?!" Hồng Hồng cười ha hả rồi : "Dùng độc với ngươi chứ sao? Ta vẽ lên thương loại bùa hùng hoàng chuyên để xử lý loại phụ ác độc như ngươi!" Dứt lời, nhoáng cái, đồng thời đâm thương thành ba đường về phía đầu, ngực, bụng của Thanh Nhi. Thanh Nhi chú ý thấy tay Hồng Hồng đeo đôi bao tay màu trắng bạc, biết đối phương là có chuẩn bị rồi mới đến, khỏi thầm kêu khổ. tay áo xanh của nàng ta có có kèm theo chất kịch độc, chỉ cần đụng vào da thịt đối phương và làm cho đối phương bị trúng độc, làn da thối rữa. Người ta hiển nhiên đề phòng đến chiêu này của nàng, cho nên hai tay cầm thương còn đeo thêm cả bao tay, cán thương lại có bùa hùng hoàng khắc chế mình. Động cũng động vào được, khiến cho bản thân mình căn bản thể tấn công đối phương ở cự ly gần. Vốn cũng thể coi là binh khí xuất sắc, lại trở thành binh khí lợi hại khắc chế chiêu số phép thuật của mình. "Từ khi nào hồ ly tinh lại trở thành tay sai của tiên môn đạo nhân vậy?!" Thanh Nhi mặt lạnh lùng chế giễu, mặt lại nháy mắt về phía Kim Hoàn Nhi, ra dấu ý bảo nàng ta tới hỗ trợ. Nàng chỉ cho là huynh muội họ Lăng tìm tên tiểu đạo sĩ giúp đỡ, mà biết làm sao lại đột nhiên thêm con hồ ly tinh nữa. Chẳng nhẽ lại là… do con bạch hồ ly tìm đến nhờ giúp? Mấy đứa hồ ly này rốt cuộc có thù hận gì với nàng mà lại hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện của nàng?! Kỳ thực Thanh Nhi chỉ biết oán hận người khác mà ngẫm lại chính nó chẳng qua chỉ vì đố kỵ với tiến bộ tu luyện của Bạch Bạch, mà trù tính muốn hại nàng ta bị đánh về nguyên hình. Tâm địa nếu so với cay nghiệt, hiểm của người ngoài vượt hơn nhiều. Hồng Hồng xuất giữa trời, làm rối loạn triệt để tính toán của Thanh Nhi. thằng Vân Hư nàng ta còn nắm chắc xử lý được, còn thêm hồ tiên đạo hạnh cao thâm nữa, lập tức khó khăn tăng lên ít. Nàng ta lo lắng đêm dài lắm mộng, thầm nghĩ phải tốc chiến tốc thắng. Kim Hoàn Nhi lại có chủ ý, ánh mắt hướng tới gian phòng Lăng Thanh Ba phía sau lưng Hồng Hồng, cười duyên : " phải còn có vị tiểu đạo trưởng? Tại sao hai tỷ muội chúng ta lại được trông thấy?" Hồng Hồng giống Bạch Bạch, thân là con hồ tiên bình thường, trong đầu quanh co khúc khuỷu mấy cũng thể so được với xà trước mắt, nghe vậy lớn tiếng : "Các ngươi cần nhảm, cũng cần nhất định phải thử thế, qua quan ải của ta rồi hẵng sau!" Kim Hoàn Nhi chớp chớp mắt : "Tiểu huynh đệ còn trẻ lại tuấn, ta vừa thấy liền mến, làm sao cam lòng động thủ với ngươi được?" Vừa vừa lắc cái eo nhắn tới hai bước, tư thái mềm mại đáng động lòng người, phong tình vạn chủng, nửa điểm cũng nhìn ra dáng vẻ muốn đánh nhau đến sống chết với người khác. Hồng Hồng liếc sang nàng ta, chỉ thấy nàng ta sóng mắt mê ly, trong lòng tự chủ được mà mềm nhũn, tay cầm thương liền buông lỏng, mũi thương chậm rãi rủ xuống đất. "Cẩn thận mị thuật (*phép thuật quyến rũ) của xà !" Vân Hư ở trong phòng mực chú ý cẩn thận tình thế bên ngoài, thấy Hồng Hồng có vẻ khác thường, vội vàng lên tiếng nhắc nhở. hét lớn tiếng phát ra từ đan điền (*1 tâm huyệt ở bụng), chú thêm pháp lực của mình vào, nên tiếng hét như là tiếng chuông tinh khiết giáo hoá, khiến Hồng Hồng bừng tỉnh ngay tức khắc. Hồ ly có đặc tính mị (*vừa đẹp lại vừa mến cái đẹp), nguyên là cực kỳ dễ dàng động tình động dục, thiếu chút nữa Hồng Hồng gặp phải cái đầu chữ sắc chỉ bởi lời của đối phương (* đầu chữ sắc là con dao đó). Trước mặt bạn bè lại bị ôi mặt, da mặt nhịn đuợc, thẹn quá hoá giận, đưa mũi thương lên nhằm hướng Kim Hoàn Nhi đâm tới. Thanh Nhi thấy Kim Hoàn Nhi thất thủ, vừa cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng hơi mừng thầm vì bản thân bị thằng hồ ly này tấn công đến chật vật. Nhưng nếu để Kim Hoàn Nhi xử lý dễ dàng chính mình mất mặt, sau này rốt cuộc bao giờ dám xưng tiền bối Đại tỷ trước mặt nó nữa. "Muội muội, chúng ta liên thủ xử lý rồi sau!" Thanh Nhi rất muốn nhân cơ hội này mà châm chọc Kim Hoàn Nhi đôi câu, nhưng mà trong lúc này đại vẫn quan trọng hơn. Kim Hoàn Nhi hừ lạnh tiếng, mắng Hồng Hồng: "Rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt!" Nàng ta phất tay áo dài, lộ ra khoảng cánh tay trắng như tuyết, cánh tay đeo tầng tầng lớp lớp dưới trăm cái vòng vàng bé tí. Cả đám vòng vàng này theo động tác vung tay của chủ nhân mà rời khỏi tay, bay vọt về phía Hồng Hồng. Vòng vàng bay lượn vòng vòng đến, mọi quỹ đạo đều giống nhau, có vài cái bắn thẳng đến, có vài cái lại quấn thành đường vòng cung, tấn công về phía Hồng Hồng ở cả hai bên, cũng có cái thậm chí vòng vòng từ sau lưng đánh úp lại. Hồng Hồng mặc dù động tác nhanh, nhưng nhất thời cũng bị đánh đến mức tay chân luống cuống. Vòng vàng vừa rời khỏi hai tay của chủ nhân, bên cạnh nó liến sinh ra những cái răng bé tí, khi đụng vào da tuyệt đối chảy máu tại đó. Hơn thế, Kim Hoàn Nhi và Thanh Nhi đều là vật toàn thân kịch độc, dính vào vũ khí của chúng nó đều gặp nguy hiểm, chứ chỉ chảy máu thôi. Thanh Nhi nhìn thấy cơ hội khó thành, vội vàng tiến lên tấn công bên hông. thể dùng chiêu câu hồn thanh tụ, nàng ta còn có "Vẩy độc". miếng vảy nho màu xanh gần như thể nhận ra dưới ánh trăng, bay chỉ tạo ra tiếng gió cực , thường tới gần sát rồi mới có thể phát ra. Vẩy độc giống loại thanh thế quanh co uy hiếp người khác của vòng vàng, nhưng thể nghi ngờ là độc hung hiểm còn nhiều hơn. Vân Hư thực biết nếu mình ra tay Hồng Hồng nhất định gặp bất trắc. Tuy độc xà thể lập tức đưa vào chỗ chết, nhưng chắc chắn làm cho bản thân Hồng Hồng bị trọng thương. Vì thế, lập tức do dự nữa, bèn lấy phục ma giới mà ta để lại, niệm câu thần chú để đất, trong nháy mắt phục ma giới lớn thành vòng tròn khoảng 3 thước. Quay đầu, với huynh muội họ Lăng: "Các người đứng ở trong vòng này, bất luận phát sinh chuyện gì, thấy hay nghe được gì, đều tuyệt đối được ra!" Lăng Thanh Giám và Lăng Thanh Ba tuy nhìn được tình hình chiến đấu ở bên ngoài, nhưng nghe tiếng động cũng biết là vạn phần nguy cấp, trước đây Hồng Hồng từng cho bọn họ về công dụng của phục ma giới, biết đây là bảo vật cứu mạng cuối cùng trong lúc nguy cấp, nên vội vàng đứng vào trong. Vân Hư giương tay cầm phất trần lên, xuyên qua cửa sổ ra ngoài, ngăn lại trước mặt Thanh Nhi, phát quét hạ bảy tám mảnh vẩy độc bắn về phía Hồng Hồng. Áp lực được buông lỏng, Hồng Hồng chuyên tâm đối phó với cuộc tấn công của Kim Hoàn Nhi. Bốn người sân càng đấu càng khó phân thắng bại. Mặc Yểm vào đến trong viện của Lăng Thanh Ba từ sớm, nhưng nhất định ra tay, chỉ ngồi ở nóc nhà nhàn nhã xem xà quát tháo giết người, đấu trận với Hồng Hồng và Vân Hư. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn chỉ đáp ứng Bạch Bạch bảo vệ tính mạng Lăng Thanh Ba, về phần những người khác sống chết thế nào, nửa điểm cũng để tâm. Thực ra, nếu kẻ gặp xui xẻo chính là đệ tử của Minh Ất và con hồ ly đực lả lơi làm bậy trước mặt con vật cưng nhà mình, căn bản càng thấy vui mừng. Chỉ hận hai nữ nhân vô dụng Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi, lâu như vậy mà còn xử lý được hai đứa bọn họ. Mạc Yểm nhìn bọn họ đấu pháp mà cảm thấy nhàm chán – tố chất quá kém, xem hay chút nào! kiên nhẫn, bên ống tay áo phải lay động hồi, cái đuôi cáo trắng như tuyết thò ra ngoài tay áo. Trong tay áo động đậy nhiều hơn, như thể có đồ vật gì đó ở bên trong quay cuồng. Sau lúc, cái đuôi rụt lại, cái đầu trắng như tuyết thò ra – Bạch Bạch rốt cuộc cũng tìm được lối ra trong ống tay áo đen sì. Mặc Yểm chút khách khí, ôm nàng vào ngực, búng búng cái mũi nhọn của nàng, cười nhạo: "Ngươi là heo hay là hồ ly vậy?"
CHƯƠNG 21: Bạch Bạch tỉnh dậy, phát bốn phía đều màu đen kịt, hơn nữa ràng phải ở chiếc giường lớn trong phòng kia. Vốn bị hoảng sợ, vừa mới kịp phản ứng nhận ra mình bị Mặc Yểm nhét vào trong tay áo, nàng lại bị chế nhạo trận chút thương xót. Thù mới hận cũ lập tức phun trào trong lòng, tức giận đến nỗi tạm thời quên sợ hãi đối với , nàng vừa oán hận cãi lại, mắng: "Đồ bại hoại!", vừa cố gắng giãy dụa muốn cách xa chút. Mặc Yểm chưa bao giờ là quân tử nhún nhường, tốt tính cả. Trong mắt , Bạch Bạch chẳng qua chỉ là món đồ chơi mới, trêu đùa rất thú vị. Tuy cực kỳ mến, nhưng có nghĩa là để mặc nàng tức giận chống đối, mắng lại mình. Phản ứng của Bạch Bạch lúc này khiến cho sắc mặt của trầm xuống, trở tay đem nàng đặt xuống đầu gối, giật mạnh cái đuôi to của nàng cái, với vẻ uy hiếp: "Xin lỗi !" Bạch Bạch bị đau, kêu ì xèo hai tiếng. Nàng tuy rất dễ bị bắt nạt, nhưng tính tình lại hết sức quật cường, nửa điểm cũng muốn khuất phục. thèm đếm xỉa, nàng khóc to lên, những giọt nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống quần áo của Mặc Yểm, lát sau thấm ướt cả mảng lớn. Mặc Yểm vừa nhìn thấy nàng khóc, lập tức cảm thấy đau đầu. Nếu đổi là đứa tinh khác sớm khiến cho nó cút chút thương xót. Hết lần này đến lần khác, đúng là cảm thấy cực kỳ hứng thú với tiểu hồ ly này, căn bản nỡ vứt bỏ. cũng có thể dùng pháp thuật để làm cho nàng lập tức ngừng khóc, nhưng mà cũng thể cứ mực làm như vậy, vì khi bản thân mình thu hồi pháp lực lại, tên tiểu tử này chắc chắn khóc đến long trời lở đất (*nguyên gốc: băng sơn địa liệt), càng thể cứu vãn được. Chẳng qua chỉ là nuôi con tiểu vật cưng, tại sao cuối cùng lại cảm thấy như mình chăm lo cho đứa trẻ con?! Hơn nữa lại là tiểu nương biết xấu hổ, đặc biệt thích khóc! Lại đánh nàng vài cái nữa cho phép nàng khóc? được! Nhìn bộ dạng này của nàng, nếu muốn đánh nàng nữa, nàng chắc chắn càng khóc váng lên hơn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL Dỗ dành nàng, bảo nàng đừng khóc? Càng được! ràng là nàng nghe lời, chẳng lẽ còn muốn phải nhận sai, nhận hành xử thoả đáng? Mặt còn để đâu được chứ! Hơn nữa, ngộ nhỡ nàng nuôi thói xấu, từ nay về sau hơi có chút thuận ý là khóc náo lên ngớt phải làm sao bây giờ? Trong lòng Mặc Yểm vòng vo mấy phương pháp, nhưng đều cảm thấy phải tốt lắm, cúi đầu cái, trông thấy ở dưới sân Vân Hư và Hồng Hồng bị Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi làm cho tay chân luống cuống, rơi vào thế hạ phong… Có rồi! "Ngươi xem tên đạo sĩ thúi và Hồng hồ ly kìa, sắp bị xà xấu đánh bại rồi." Mặc Yểm cười, xoay người Bạch Bạch lại về phía đó, để cho nàng có thể chứng kiến được ràng tình hình chiến đấu ở dưới sân. Bạch Bạch bận việc… tức giận khóc, cho nên cũng còn chú ý mấy đến tình bên ngoài, lúc này bị Mặc Yểm nhắc nhở, đôi mắt mông lung đẫm lệ mới mở ra, quả nhiên trông thấy Vân Hư và Hồng Hồng bị Thanh Nhi và con xà khác chưa từng thấy qua, đánh đến tình thế cực kỳ nguy hiểm. Hồng Hồng và Vân Hư đều là người tu luyện tiên đạo, thực ra pháp lực so với hai con xà kia cũng kém là bao, nhưng mà năng lực tấn công và kinh nghiệm đối phó với địch so với loại tinh ma đạo các nàng kia quen hại người giết người, tàn nhẫn tranh đấu cơm ăn, hoàn toàn ở cùng trục ngang. Hai người ỷ vào uy lực của binh khí và lá bùa, ngay từ đầu còn khắc chế được xà , nhưng sau khi đánh hơn mười hiệp, Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi thăm dò được nước cờ của bọn . Hai con hợp lực lại, thế công càng ngày càng mãnh liệt, hai người chỉ còn sức chống đỡ. Bạch Bạch nhìn chăm chú, liền hiểu cho dù mình xuống dưới cũng giúp được việc, chỉ khiến bọn họ thêm phiền phức. Mặc Yểm nhàn nhã vuốt ve bộ lông hồ ly dày rậm lưng nàng, kéo dài giọng có chút đắc ý: "Muốn ta giúp đỡ hay …" Tuy rằng thấy khó chịu với hai tên tiểu tử biết tự lượng sức mình, phải chịu khổ bên dưới, nhưng nếu như Bạch Bạch nguyện ý ngừng khóc, mở miệng van nài, cầu xin , có thể lo việc cứu hai cái mạng bọn họ. Bạch Bạch có ngu dốt cũng biết đây là Mặc Yểm áp chế mình. Quả nàng muốn Vân Hư và Hồng Hồng bị thương. Khụt khịt mũi dừng khóc lại, có nên cầu xin cái đồ bại hoại hay ? Trong thâm tâm đấu tranh vật lộn. Mặc Yểm thấy nàng khóc, càng yên tâm bình tĩnh, chờ nàng cúi đầu cầu khẩn, lại còn ra vẻ lơ đãng bình luận: "Bọn họ còn có thể chống đỡ được trong khoảng thời gian nửa nén hương nữa…" Như thể ứng theo phán đoán của , ở bên dưới Hồng Hồng hô tiếng, đầu trường thương tay sau nhiều lần tấn công với Kim Hoàn Nhi rốt cục bị bẻ gẫy. Kim Hoàn Nhi dương dương đắc ý trêu đùa: "Tiểu huynh đệ, còn đánh nữa hay thôi? Ngoan ngoãn kêu ta tiếng Hảo tỷ tỷ, ta bỏ qua cho ngươi lần này, thế nào?" Hồng Hồng dung mạo tuấn tú, hơn nữa ai cũng đều biết hồ tinh tính mị, bất luận nam hay nữ đều là người đẹp hiếm có, giỏi chuyện giường chiếu hạng nhất. Kim Hoàn Nhi hiếm khi gặp được mỹ nam tử mê người như vậy, nàng ta liền có lòng muốn kết đoạn sương sớm nhân duyên. Hồng Hồng mặt tối sầm, mắng: " biết xấu hổ, ai để ý tới loại người như ngươi chứ, đồ rắn vừa già vừa xấu, vừa bẩn vừa thối nát!" thích thân mật với nữ có dung mạo xinh đẹp, nhưng phải ở kiểu tình huống này. Thanh Nhi ở bên kia nghe thấy tiếng kinh ngạc của Kim Hoàn Nhi, điệu đà cười rộ lên phì phì. Cười đến mức khiến Kim Hoàn Nhi thẹn quá hoá giận, mắng với giọng căm hận: "Muốn chết sao!"Vòng vàng tay tấn công càng nhanh hơn. Bạch Bạch nhìn thấy mấy chiếc vòng vàng nguy hiểm xẹt qua bên người Hồng Hồng, chỉ suýt chút nữa là làm bị thương, nàng khỏi khẩn trương, quay đầu sang, cặp mắt như long lanh nước, tràn đầy ý cầu khẩn nhìn Mặc Yểm, nhưng lại vẫn muốn mở miệng. Mặc Yểm toàn thân chấn động, ánh mắt như thế, rất nhiều năm trước đây từng nhìn thấy, giống như sầu như oán, trong bi thương lại mang theo ý khẩn cầu… Vốn định ép buộc, mà rốt cuộc lại nửa câu nên lời. Đưa tay vuốt ve đầu Bạch Bạch, nhàng khiến nàng nhìn với ánh mắt khiến tâm rối loạn nữa, miễn cưỡng phải bình thản : "Nàng ngoan ngoãn nha, ta cứu bọn họ." Ở sân, ống tay áo của Thanh Nhi quấn lấy phất trần của Vân Hư, Vân Hư cố gắng muốn thu hồi lại, nhưng đột nhiên thấy trong tay áo có luồng ánh sáng trắng xanh (*xanh lam) bay về phía tay cầm phất trần của mình, kèm theo mùi tanh nồng sặc sụa. Vân Hư biết hung hiểm, vội vàng buông tay tránh . Luồng ánh sáng trắng kia trát tiếng lên tay áo đạo bào (*đạo bào: áo của người tu đạo), lúc này mới nhìn thấy nó chính là cái ranh nanh dài phát ánh xanh! Đấy chính là kỹ năng độc đáo của Thanh Nhi, răng nọc giấu trong tay áo màu xanh. Tay áo nhìn như mềm mại có lực, nhưng kỳ chẳng những tay áo có kèm theo chất kịch độc, mà sau khi quấn lên mục tiêu, trong tay aá liền bắn ra răng nọc ám toán đich thủ. Tuy thể rằng bách phát bách trúng, nhưng cho dù đối phương may mắn đào thoát được, cũng lưu lại chút gì đó. Vân Hư né được kiếp, nhưng phất trần dùng làm binh khí lại bị Thanh Nhi cuốn mất, người ngoại trừ lá bùa còn vũ khí hộ thân nào nữa. Thanh Nhi thấy chiêu thành công, cười lạnh tiếng, ống tay áo quấn về phía cổ Vân Hư. Hồng Hồng vừa mới né được hơn mười chiếc vòng vàng liên tục tấn công, vì vậy rảnh tay cứu giúp Vân Hư được, trong lòng lo lắng, lọn tóc bị chiếc vòng vàng vừa xoay trở lại từ phía sau cắt đứt đám tóc. Sinh tử treo đường chỉ! Lúc Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi cho rắng sắp thành công, đột nhiên cảm thấy đằng sau căng thẳng, thân thể tự chủ được bị kéo lui về phía sau, như là mây mưa ập đến (*đằng vân giá vũ), còn chưa kịp phản ứng nhận thức được chuyện gì xảy ra, thân thể ngã mạnh xuống đất. Trong sân thêm bóng người màu đen – Mặc Yểm tay ôm Bạch Bạch, lẳng lặng đứng chắn trước Vân Hư và Hồng Hồng. Thanh Nhi giao chiến với Vân Hư và Hồng Hồng lâu mà thấy Mặc Yểm ra mặt, thầm mừng rỡ, nghĩ đến vui sướng chỉ trong chốc lát, chuyện lo lắng nhất xảy ra. Kim Hoàn Nhi chưa từng nhìn thấy Mặc Yểm, chỉ biết người trước mặt này chắc chắn là kình địch, nàng ta miễn cường cười cười : "Các hạ là ai vậy? là cực kỳ lạ mặt." Đẹp trai như vậy, nếu như trước kia từng gặp, nhất định bỏ qua, lại càng quên được. Mặc Yểm thèm liếc nhìn nàng ta cái, trực tiếp với Thanh Nhi: "Ta bảo là ngươi nên động vào Lăng Thanh Ba rồi, ngươi nghe hiểu sao?"
CHƯƠNG 22: Vừa rồi Mặc Yểm dùng thủ thuật che mắt kẻ khác, cho nên đôi bên trong trận ác đấu đều nhìn thấy và Bạch Bạch, cũng nghe được tiếng của bọn họ, nếu Bạch Bạch khóc rống hồi lâu như vậy, bọn họ thể nghe thấy. Vân Hư và Hồng Hồng vốn tính tới trường hợp xấu nhất, nghĩ tới trong giây khắc nguy cấp nhất lại tìm được con đường sống trong chỗ chết. Nhìn bóng dáng tiêu sái của Mặc Yểm, hai người tuy may mắn nhưng lại có ít suy nghĩ. Cái tên tiểu tử áo đen này rốt cục có lai lịch thế nào? Vừa ra tay liền đánh lui hai xà , pháp lực so với hai người bọn họ phải chỉ là cao hơn hai phần. Thanh nhi cố giãy dụa đứng lên, tức giận : "Ta chuẩn bị hơn trăm năm, chẳng lẻ chỉ vì câu của ngài mà củi ba năm thiêu trong giờ?" (*ý trong phút chốc từ bỏ ý định mà mình tốn công chuẩn bị lâu) "Vậy tính sao?" Mặc Yểm từ trước đến giờ đều cho rằng thực lực quyết định tất cả, mạnh bằng người ta nên phục tùng, cho nên nghĩ mình làm như vậy là thỏa đáng. "Ngài… ngài khinh người quá đáng! Vô tình vô nghĩa…" Thanh Nhi biết mình đánh lại Mặc Yểm nhưng cũng cam tâm bỏ cuộc giữa chừng. Mặc Yểm nhìn lướt qua Kim Hoàn Nhi đứng bên cạnh, lãnh đạm : "Mang theo con rắn vàng cạp nong này, lập tức cút ." Tới tình cảnh này, ai có lý trí hẳn đều biết cách xử lý tốt nhất là xoay người rời , rồi ung dung bày mưu tính kế sau. Nhưng Mặc Yểm khiến Thanh Nhi tức giận đến còn lý trí, lại tận mắt chứng kiến Mặc Yểm ôm Bạch Bạch trong lòng như là bảo bối, nên trong lòng đố kỵ đến đỏ con mắt. Ả dùng mật ngữ với Kim Hoàn Nhi: "Tên đàn ông này vô tình vô nghĩa, người cùng ta liên thủ đánh bại , Lăng Thanh Ba cũng thuộc về ngươi." Kim Hoàn Nhi nghe bọn họ chuyện cũng mơ hồ đoán được thân phận của Mặc Yểm, bắt đầu nảy sinh ý muốn rút lui, nhưng nghe điều kiện đặt ra của Thanh Nhi khỏi sinh lòng tham, thầm nghĩ. "Mặc Yểm từng có quan hệ xác thịt với Thanh nhi, nàng ta nhất định phải hoàn toàn biết pháp lực của rốt cuộc thế nào nên mới dám bảo mình liên thủ tấn công, chúng ta hợp lực chắc hẳn phải có phần thắng. Lăng Thanh Ba là chân mệnh kim phượng khó gặp, nếu như mình nhập được vào thân xác nó, bốn mươi năm sau giới còn mặc ta tung hoành sao? Chính Đại La Kim Tiên có đến cũng làm khó ta được!" Thanh Nhi nhìn thần sắc biến đổi của Kim Hoàn Nhi biết nàng ta dao động, lại dùng mật ngữ tiếp: "Tỷ muội chúng ta cùng đến bên cạnh , đồng thời bất ngờ tập kích, cho dù bản lĩnh cao đến đâu cũng tránh được!" Ả như vậy phải có lý, bình thường tuy loài rắn hành động thong thả nhưng lúc tập kích con mồi tốc độ lại cực nhanh, các động vật khác khó bì kịp. Hai xà đồng thời tấn công ở hai bên, thình lình kịp phòng bị rất khó mà bị trúng độc. Hai ả trông mong là có thể hạ độc ngay được Mặc Yểm, chỉ cần trì hoãn động tác của chút cũng đủ để các ả thi triển các loại độc chiêu tấn công vào chỗ hiểm của . thể để lộ bản thân mình gần đây luyện được chiêu "Sương vàng mưa độc" (*"Kim vụ độc vũ")… Kim Hoàn Nhi lúng liếng đôi mắt mị hoặc, vặn eo lắc mông đến bên cạnh Mặc Yểm, ôn nhu ủy khuất : "Công tử đối với tỷ muội ta như vậy, khiến người ta đau lòng. Thanh Nhi tỷ tỷ dù có làm sai, công tử giáo huấn là được, ta thay mặt tỷ tỷ nhận lỗi với công tử." Thanh Nhi cũng điều chỉnh sắc mặt, nước mắt lã chã chực khóc, với Mặc Yểm: "Yểm quân, chàng nhẫn tâm! Thiếp gây phiền toái cho Lăng Thanh Ba là được, chàng ngàn vạn lần đừng để ý tới Thanh Nhi nhé." Hai ả thần thái bộ dạng gầy yếu thê thảm, nhưng mị thuật (*kỹ thuật quyến rũ) ngầm trong mắt phát huy đến cực hạn. Vân Hư và Hồng Hồng mới vừa rồi suýt nữa mất mạng vì hai ả mà trong lòng kìm được cũng phải mềm nhũn. Trong nháy mắt, hai ả tiếp cận thành công được Mặc Yểm, hai bàn tay ngọc thon thon khoác lên tay của . Bạch Bạch bị mùi tanh nồng người hai ả làm cho đầu óc choáng váng buồn nôn, tự chủ được giãy dụa muốn rời khỏi ngực của nhưng lại bị siết chặt ngăn lại thể động đậy, đôi mắt lại bị bàn tay che lên. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn Hai xà đắc ý vì thực được gian kế, hai mắt lóe sáng dữ tợn, móng tay trong bóng tối biến thành thanh sắt đen, gần như đồng thời đâm tới cánh tay Mặc Yểm. Kim Hoàn Nhi chu cái miệng đào nhắn, thổi làn khói độc màu vàng bao trùm cả ba người, còn Thanh nhi cắn cái lên đầu vai Mặc Yểm. Vân Hư và Hồng Hồng đứng sau lưng Mặc Yểm thấy cảnh tượng như vậy, quá sợ hãi xông lên định giải cứu, lại chứng kiến màn khủng khiếp hơn. Hai bên trái phải của Mặc Yểm phụt ra hai mảng lớn huyết dụ màu đỏ đen, đồng thời Kim Hoàn Nhi và Thanh Nhi cụt đoạn lớn. Phốc phốc hai tiếng, hai cái đầu người dữ tợn mang theo máu đen tanh nồng lăn tròn mặt đất vài vòng rồi dừng lại – ngờ Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi chỉ trong khoảnh khắc bị chém đầu. Mất mạng sống, hai thân thể rốt cục cách nào đứng thẳng được, mỗi cái nghiêng bên té xuống đất. Hai cái xác vốn còn nhận , máu thịt lẫn lộn, cánh tay trong nháy mắt bị vỡ thành từng mảnh, vô cùng xấu xí mềm oặt rủ xuống hai bên người. Đứng chính giữa trường "huyết án", toàn thân Mặc Yểm dường như lên luồng lân quang bàng bạc. chút máu đen khói độc cũng dính được vào người , thân thể nhàng khoan khoái như quý công tử vừa mới tắm rửa xong, thay y phục ra ngoài dự tiệc, tao nhã xoay người lại, đối diện với Vân Hư và Hồng Hồng trợn mắt há hốc mồm biết phải phản ứng thế nào. Hai mắt Bạch Bạch bị che kín, hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mùi máu tanh lại càng đậm đặc hơn lúc nãy. Nàng khó chịu muốn chết, giãy dụa mãi được nên mở miệng : "Thả ta ra, thả ta ra! là khó chịu! Buồn nôn…" "Dám nôn tay ta, ngươi cứ thử xem!" Mặc Yểm phát nàng ổn, liền hung dữ đe dọa. "Ta… ta nhịn được…" Giọng Bạch Bạch yếu ớt. Lập tức nàng phát mình bị luồng sáng bạc bao quanh, lại ngửi thấy mùi khó chịu nữa nên vội vàng hít sâu, cảm giác buồn nôn được áp chế. Mặc Yểm thấy nàng sao nên buông tay cho nàng thấy lại ánh sáng. Lúc này hai thi thể nguyên hình mặt đất, hai cái đầu xà như hai trái bóng cao su , dưới ánh trăng cái xác cũng nhanh chóng thu lại, trong nháy mắt chỉ còn như cái gậy bình thường. Trong sân máu đen vương vãi khắp nơi, gió u thảm, Vân Hư lấy lại bình tĩnh, tiến đến thành tâm tạ ơn Mặc Yểm: "Đa tạ Mặc tiên sinh cứu mạng." từ trước đến giờ đều ân oán rất ràng, tuy mấy lần gặp mặt Mặc Yểm đều có thái độ kiêu căng nhưng tối nay cứu mạng và Hồng Hồng. Mặc Yểm tiện tay vuốt ve Bạch Bạch nằm trong ngực, bước thẳng qua Vân Hư, đẩy cửa phòng ra. chỉ vào huynh đệ họ Lăng hoang mang lo sợ co rúm lại thành bọc: "Thấy chưa? có việc gì cả!" xong, đợi Bạch Bạch trả lời, cũng quay đầu lại, ôm nàng toàn thân lóe sáng biến mất ngay tại chỗ. Hồng Hồng đứng dậy đến hỏi, " tên họ là gì vậy, quá lợi hại! Nhưng thủ đoạn như thế… như thế…" Người ta vừa mới vừa cứu mạng của , dám phê bình thủ pháp chém giết xà của người ta. " tự xưng là Mặc Yểm, thủ đoạn tuyệt phải là tiên môn chính tông, tàn nhẫn… ừm… cực đoan, ngược lại có vài phần… gần giống với ma." Vân Hư như vậy là muốn cho qua, thực tế trong lòng muốn là thủ đoạn bạo ngược, tàn nhẫn, ma cũng bằng. Nhưng cũng phải là biết biến báo, hai con xà này vốn là đáng chết còn việc chết như thế nào, chém đầu hay dùng pháp khí thu thập, cũng có gì khác biệt, chỉ là thủ đoạn đẹp mắt hay , đổ máu nhiều hay ít mà thôi. Điểm kỳ quái chính là, ràng Mặc Yểm cũng có hảo cảm đối với hai người bọn họ, cũng quá để ý đến chuyện sống chết của huynh muội họ Lăng, vì lẽ gì trong lúc nguy cấp lại ra tay tương trợ?