DỤ DỖ TIỂU HỒ LY ( Nga My)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 236+ 237





      Tiểu Hắc cảnh giác nhìn bốn phía lúc, bốn phía lúc này có gì che chắn, đến con sau cũng thể nấp, tiểu Hắc nhìn vị trí này tương đối hài lòng, lúc này mới : " Con vẹt lam trong phòng Bạch Bạch có vấn đề, tốt nhất là đuổi nó ngay lập tức!"

      Vân Hư giật mình : " Ngươi gọi chúng ta đến chỗ này chỉ để như vậy thôi sao? Ngươi chán ghét con vẹt đó đến vậy à?"

      " phải thứ tốt đẹp! là gian tế!" Tiểu Hắc hạ giọng .


      Vân Hư nghe tiểu Hắc xong, có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại:" Làm sao ngươi biết?"

      Tiểu Hắc :" Tối hôm qua ta thấy lén lén lút lút lật xem gì đó trong phòng Bạch Bạch, sau đó lại ra cửa Thanh Lương Quan bay vòng, biết muốn rình coi cái gì!" Tiểu Hắc ngay từ đầu đối đầu với lam vẹt, ngày hôm qua tức giận rời , lâu lại vụng trộm ở bên ngoài gian phòng Bạch Bạch nhìn chằm chằm vào .

      " Ta nhớ nơi bị thương là cánh......" Thương thế Vân Hư tự mình xem qua, hẳn là bị linh thú cắn xé lưu lại, sâu đủ thấy xương, huyết nhục mơ hồ, chỉ thiếu chút cánh bên phải bị xé tới xương. Thụ thương nặng như vậy, sao lại còn có thể bay vòng trong Thanh Lương Quan?

      Nhìn thấy Vân Hư ràng tin lời của nó, tiểu Hắc vô cùng phẫn nộ, tức giận : " mà bị thương, đêm qua lúc ta thấy trộm , tinh thần rất tốt, chút chuyện cũng có!"

      Vân Hư nghe giọng điệu khẳng định, có chút dao động, nghĩ nghĩ :" Ta thay dược cho , thuận đường nhìn cái bị thương hay là giả."

      Tiểu Hắc liên tục gật đầu, thúc giục Vân Hư cùng Bạch Bạch nhanh hành động. Vân Hư trở về phòng lấy thuốc trị thương cùng băng vải, cùng Bạch Bạch đường trở về gian phòng của nàng, lam vẹt nằm mặt bàn bên cửa sổ, vị trí khác nhiều lắm so với ngày hôm qua Bạch Bạch rời , chưa từng xê dịch.

      Vân Hư tinh tế dò xét phen, phát giác ánh mắt lam vẹt dại ra người lộ ra đau đớn, thần thái ảm đạm, thân thể mềm nằm sấp mặt bàn, hữu khí vô lực ràng là trọng thương chưa lành, hoài nghi trong nội tâm liền yếu vài phần.

      Vốn miệng vết thương lam vẹt hẳn là cứ ba ngày thay dược lần, dược thay dược rất dễ dàng ảnh hưởng việc phục hồi miệng vết thương như cũ, nhưng tại vì nghiệm chứng lời tiểu Hắc, Vân Hư lại khá nhẫn tâm làm khổ hồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

      Lam vẹt dường như ý thức được ý đồ của , vô cùng hợp tác tùy ý mở băng vải cánh, lại nhàng lau thuốc trị thương, lộ ra cái miệng vết thương đáng sợ -- quả là gãy cánh trọng thương.

      Máu vết thương vốn ngừng, tại lại bởi vì động tác của Vân Hư lại lần nữa chảy ra, tuy nhiên động tác của cố gắng nhàng, nhưng vẫn thể tránh né động đến miệng vết thương.

      Lam vẹt hiển nhiên rất đau, trong cổ họng đau đớn rên rỉ mấy tiếng, thân thể bắt đầu khống chế được run rẩy, xung quanh vết thương thậm chí bắt đầu có chút co giật, tình trạng cực kỳ thương cảm.

      Vân Hư vô cùng hối hận tin vào "lời gièm pha" của tiểu Hắc lại đến động thủ thương tổn con chim vô tội này, vội vàng tập trung tinh thần lần nữa bôi thuốc tốt nhất cho nó.

      Liếc mắt nhiều lần người bị hại lương tâm lại càng thêm bất an, Vân Hư thu thập qua loa, nhanh chóng liền lui ra ngoài ý định tìm tiểu Hắc tính sổ.

      Bạch Bạch do dự chút, cuối cùng cũng theo Vân Hư , nàng sợ tiểu Hắc bị Vân Hư trách cứ chịu ủy khuất, tuy lam vẹt cũng rất đáng thương, nhưng ở trong phòng nàng cũng giúp được gì.



      Vân Hư trở lại gian phòng của mình, tiểu Hắc nhảy dựng nhảy đến trước mặt nhanh tiếng hỏi:" Sao rồi?!"

      Vân Hư thả mạnh hộp thuốc băng vải bàn, lớn tiếng :" Như ý nguyện của ngươi! Ngươi thích sao, tại sao phải dối gạt ta? Hại ta sớm thay thuốc cho nó, giày vò nó đến chết sống lại. Tiểu Hắc, ngươi khi nào trở nên nhẫn tâm như vậy?!"

      Bạch Bạch chạy đến, vừa vặn nghe thấy thanh quở trách, biết nguy rồi, vội vàng xông vào gian phòng của .

      Tiểu Hắc nhìn thoáng qua hộp bị thay thế dính đầy vết máu cùng thuốc mỡ dính vào kinh ngạc :" Ngươi xem ràng? Miệng vết thương của nó là ?"

      " Ta thấy ràng!" Vân Hư ngón tay chỉ Bạch Bạch : "Bạch Bạch cũng nhìn thấy!"

      Tiểu Hắc nhìn về phía Bạch Bạch, thấy Bạch Bạch yên lặng gật đầu, biết mình có khả năng trúng kế lam vẹt, vừa tức vừa vội qua lại vài vòng mặt bàn, cả giận :" Ta muốn nhìn nữa!"

      Vân Hư ngăn lại :" Còn xem? Miệng vết thương của nó lại cho ngươi lộn xộn, cánh bị phế !"

      Tiểu Hắc dùng sức mài mài chính móng vuốt mình mặt bàn, oán hận :" Ngươi tin ta?!"

      " Ngươi muốn ta tin ngươi như thế nào? Tiểu Hắc, nếu ngươi thích , chờ thương thế tốt, ta đưa là được, ngươi cần làm như vậy." Vân Hư nghĩ tiểu Hắc muốn có người tranh quan tâm trong Thanh Lương Quan với nó, cho nên mới vu hãm cho lam vẹt, dù sao cùng tiểu Hắc cũng có nhiều năm cảm tình, hy vọng trở nên lòng dạ độc ác như vậy, cho nên câu phía sau trở thành ôn hòa khuyên bảo.

      Thứ Tiểu Hắc muốn phải cái này, nhớ đến nay đều chưa từng chịu ủy khuất như vậy! ràng trông thấy con lam vẹt chết tiệt trong phòng Bạch Bạch trở mình gì đó, sau đó lại rình bốn phía trong Thanh Lương Quan, nhưng chỉ có mình trông thấy, có ích lợi gì chứ? Đáng giận nhất chính là tên hỗn đản Vân Hư này lại tin , hoài nghi bởi vì đố kỵ tùy ý hãm hại con vẹt thối. Bạn đọc truyện được copy tại Truyện FULL

      rất tức giận lại biết nên làm cái gì bây giờ, hổn hển nghĩ xông tới gian phòng Bạch Bạch tìm con lam vẹt tính sổ! Vân Hư xem xét thần sắc hung ác chỉ biết tốt, đâu chịu thả ra ngoài?

      người mèo, kẻ muốn chạy, kẻ muốn ngăn, hành động của tiểu Hắc trong mắt Vân Hư ràng chính là thẹn quá hoá giận, pháp lực của so với tiểu Hắc cao hơn rất nhiều, tiểu Hắc nhảy lên nhảy xuống những vẫn thể chạy ra, tức giận đến xù lông.
      ly sắcsanone2112 thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 238






      thở hổn hển mấy hơi, biết mình có biện pháp thuyết phục kẻ đồ đầu gỗ Vân Hư kia, nghiêng đầu hung dữ với Bạch Bạch:" Hồ ly ngốc, ngươi cũng tin ta?!"

      Bạch Bạch nhìn lại nhìn Vân Hư, chần chờ chút, khẳng định :" Ta tin tưởng ngươi."

      Vân Hư giật mình :" Bạch Bạch, ngươi vừa mới tận mắt thấy, ngươi còn tin tưởng ?"

      Tiểu Hắc so với càng thêm giật mình, quên so đo lời của , chờ mong lại sợ bị thương tổn mạnh miệng :" Ngươi miệng tin tưởng, trong lòng vẫn là tin!"

      Bạch Bạch đến hai bước, cắn cắn môi :" Ta tin tưởng ngươi! Vân Hư sư huynh, tiểu Hắc dối, ...... tuy tính tình xấu, lại hung ác, nhưng chưa bao giờ dối!"

      Tiểu Hắc nghe nàng đánh giá xong, biết nên vui vẻ hay là tức giận, tiểu hồ ly tin tưởng ! Tiểu hồ ly tin tưởng ! Tiểu Hắc cảm thấy oán khí cùng ủy khuất đầy mình thoáng chốc tiêu tán sạch .

      Vân Hư tỉnh táo lại, phải thừa nhận Bạch Bạch sai, tiểu Hắc ở Thanh Lương Quan chờ đợi mấy trăm năm, chuyện xấu làm nhiều lần, nhưng chưa bao giờ dối, cho dù làm sai gây họa, cũng thẳng thắn thừa nhận, tư thái quật cường có chết cũng nhận sai. Bây giờ là thời khắc quan trọng sư phụ bế quan, xác thực hẳn là mọi chuyện phải cẩn thận, lam vẹt đột nhiên xuất lai lịch, thể khinh thường! Nghĩ như vậy, thái độ Vân Hư lập tức mềm xuống:" nghĩ tới ta ở chung với ngươi mấy trăm năm, ngược lại hiểu ngươi bằng Bạch Bạch."

      Tiểu Hắc biết Vân Hư như vậy, cho dù phải hoàn toàn tin tưởng , nhưng cũng đồng ý để lời của ở trong lòng, tâm tình lập tức tốt lên ít, hất mặt "Hừ" tiếng, dùng hành động tỏ vẻ "Ta còn chưa tha thứ cho ngươi"


      Bạch Bạch rất đồng ý lời Vân Hư , gật đầu :" Đúng vậy, mọi người biết tiểu Hắc thời gian dài như vậy, sao có thể vì con vẹt vừa tới lâu hoài nghi ?"

      Tiểu Hắc đối với tín nhiệm của Bạch Bạch thầm cảm kích, nhưng kích động qua lại đột nhiên cảm giác được ổn, trừng mắt hỏi:" Ngươi tin ta là bởi vì ngươi biết ta tương đối lâu?!"

      " Đúng vậy!" Bạch Bạch trả lời theo thực tế.

      Tiểu Hắc gì, thầm nghĩ: Nếu như ta tới muộn hơn con thối vẹt kia, vậy có phải tiểu hồ ly cũng tin ta hay ?

      Chuyện lam vẹt nếu như là , như vậy thể xem là việc , Vân Hư muốn rút dây động rừng, dẫn Bạch Bạch cùng tiểu Hắc gặp Vân Sơ cùng Vân Khởi.

      Vân Khởi nghe qua tiểu Hắc tự thuật, trầm ngâm suy nghĩ hồi :" Việc này chúng ta nắm chắc trong nội tâm là tốt rồi, chúng ta giả bộ như tín nhiệm tiểu Hắc như trước, tiểu Hắc ngươi có thể tiếp tục quan sát cử động lam vẹt."

      Tiểu Hắc lắc đầu :" nên! trông thấy ta theo , làm chuyện xấu nhất định càng thêm chú ý, muốn vạch trần càng khó!"

      Vân Khởi cười :" Mục đích lam vẹt vào Thanh Lương Quan chúng ta cũng biết, giả thiết có ý đồ bất lương, trải qua chuyện Vân Hư nghiệm thương vừa rồi, tất nhiên biết ngươi ở đây thầm nhìn chằm chằm , mà bây giờ có lẽ cao hứng, bởi vì thành công hãm hại ngươi, Vân Hư nhất định hề tin tưởng ngươi, người Thanh Lương Quan sau khi nghe chuyện này, nhất định cho rằng ngươi thích cho nên dối vu oan . Mặc kệ sau này ngươi phát có bất kỳ hành động gì, phần tin tưởng lời ngươi giảm . Cho nên ngươi ngại thẳng thắn theo dõi , ngược lại quá đề phòng ngươi, bởi vì cho rằng, ngươi mật báo cũng vô dụng, đối với có tính uy hiếp."

      Tiểu Hắc nghe lời này xong lập tức hiểu được, đắc ý :" Ta đây phải làm ra rất tức giận ủy khuất, tìm đủ mọi cách chứng minh mình trong sạch?!"

      " Đúng!" Vân Khởi khen ngợi gật đầu.


      Sau đó ngẩng đầu đối Bạch Bạch :" Bạch Bạch ngươi giỏi che dấu giả bộ, ngươi có thể để lam vẹt hiểu được thái độ của ngươi, chỉ là nhất định phải nhớ , ngàn vạn lần thể lộ ra chuyện chúng ta tin tưởng tiểu Hắc."


      Bạch Bạch khó hiểu :" khi chúng ta đều cảm thấy có vấn đề, vì sao dứt khoát bắt nó rời ? Mà phải phiền toái như vậy?"


      Vân Sơ thay Vân Khởi đáp: "Mục đích của nó chúng ta hoàn toàn biết gì, nếu để cho biết chúng ta hiểu thân phận gian tế của , rất có thể nghĩ ra biện pháp khác để đối phó chúng ta, đến lúc đó ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chúng ta rất bị động. Chỉ là trong khoảng thời gian này phải vất vả tiểu Hắc."


      Tiểu Hắc nhận được " nhiệm vụ quan trọng", cho là mình rất được coi trọng, chẳng những nửa điểm biết là vất vả khó xử, ngược lại kích động vô cùng hưng phấn. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn


      Bạch Bạch lo lắng xác định :" Ta chỉ cần để lam vẹt biết tất cả mọi người tin tưởng tiểu Hắc, còn lại cái gì, làm cái gì cũng có thể sao?"


      " Ừ! Lam vẹt ở gian phòng của ngươi, nếu như tùy tiện bắt nó chuyển qua nơi khác , khiến cảnh giác, sớm chiều ở chung, ngươi cũng rất khó che dấu đề phòng cảm xúc trước mặt , so với giả vờ tiết lộ, bằng dứt khoát đừng giả bộ, như vậy khiến cảm thấy nắm chắc tình huống, làm những chuyện càng kiêng nể gì cả." Vân Khởi thấy nhân tình, tâm lý chiến thuật ngươi lừa gạt ta công thủ tuyệt đối là cao thủ.



      ly sắcsanone2112 thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 239+240





      Thương nghị xong, mọi người đều tự tản , Bạch Bạch mình trở về phòng, tiểu Hắc tiếp tục lưu luyến ở chỗ tối tăm trong hoa viên, gần như hiển nhiên giám thị lam vẹt.

      Lam vẹt vẫn ghé vào mặt bàn dưới bệ cửa sổ như cũ, ốm yếu chuyển động đôi mắt vô thần dò xét thần sắc Bạch Bạch. Bạch Bạch có sư huynh công đạo, cũng tận lực che dấu cảnh giác cùng đề phòng mặt. Bạn đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

      người chim đối mặt hồi, Bạch Bạch mở miệng hỏi:" Ngươi có thể ?"

      " Có chút." Lam vẹt nghĩ nghĩ, cố ý gượng gạo đứt quãng câu, khiến người ta vừa nghe cảm thấy linh tính cao, chuyện khó khăn. Như vậy có thể thông qua thám thính tình hình Thanh Lương Quan, lại có thể giữ lại đường sống, nếu như đối phương hỏi ít vấn đề trả lời tốt hay là thử thăm dò, có thể nghĩ sau, thậm chí dùng lí do mồm miệng lanh lợi, cự tuyệt trả lời.

      " Vì sao tiểu Hắc lại trông thấy ngươi tìm gì đó trong phòng ta, lại bay ra ngoài rình tình hình Thanh Lương Quan? Ai phái ngươi tới? Thực ra ngươi tới là muốn làm gì?" Bạch Bạch liên tiếp hỏi ba vấn đề, bình tĩnh nhìn lam vẹt và đợi câu trả lời của nó.

      Lam vẹt giãy dụa ngửa đầu nhìn mắt Bạch Bạch, lo lắng, ý đồ hoạt động về phía trước cách gần nàng chút ít để giải thích, trong cổ họng phát ra vài chữ khàn khàn đơn độc:" có, có……" Vừa thân thể lại nghiêng đông nghiêng tây.

      Nếu như phải tin tưởng tiểu Hắc, Bạch Bạch thấy tình cảnh như vậy nhất định bị lừa, lam vẹt quả thực chính là trời sinh diễn kịch.

      " Ngươi thừa nhận cũng sao, ta để ý ngươi." Lời này của Bạch Bạch phải uy hiếp, mà là trần thuật .

      Lam vẹt chán nản ngã sấp mặt bàn, còn kiên trì đứt quãng nhiều lần:" có, có, là giả,……" Trong ánh mắt rủ xuống lại ra vài tia đùa cợt khinh thường, chỉ là góc độ của Bạch Bạch cái gì cũng nhìn ra.

      Điều này chứng tỏ con hồ ly nhìn như ngu ngốc này tin tưởng ! là mới lạ, lừa gạt Vân Hư mà lại lừa gạt được bạch hồ ly ngốc như vậy! Có lẽ bởi vì con Hắc Miêu cùng nàng ta phải người, cho nên nàng ta mới tín nhiệm con gọi tiểu Hắc Hắc Miêu như vậy …… Tiên nhân phàm nhân đều là dạng, tự cho là thông minh cơ trí, còn bằng những động vật bọn họ, biết phải tin vào đồng bọn.

      Bạch Bạch hai ngày này đều nghỉ ngơi tốt, trước mắt lam vẹt tin được, nhưng nàng biết tiểu Hắc ở dưới cửa nhìn, nhất định tùy ý để con lam vẹt này gây bất lợi với nàng, cho nên nàng thoải mái thu thập xong giường chiếu, kéo chăn qua, ngủ.

      Giấc ngủ này thẳng đến khi buổi chiều mới tỉnh lại, sau đó Bạch Bạch liền lưu lại lam vẹt tĩnh thất tu luyện, tiểu Hắc ở dưới cửa nghe được tiếng , biết mình nên lên sân khấu, liền nhảy lên bệ cửa sổ, cười lạnh với lam vẹt:" Ta xem ngươi còn giả bộ tới khi nào!"

      Lam vẹt nghiêng đầu nhìn nó, che dấu chút nào ý lạnh lùng khiêu khích trong mắt. Tiểu Hắc nghĩ hai lần hãm hại chính mình, còn thiếu chút có thể thành công, cần giả bộ cũng vô cùng tức giận, mắng: "Bây giờ người cũng có, nhìn ngươi còn có thể làm mấy chuyện xấu ?! Lại làm hại bọn họ cho là ta dối?!"

      xong đến hai bước, giơ móng vuốt lên liền hướng lam vẹt chụp lấy!

      Cũng thấy lam vẹt có động tác gì, tiểu Hắc chỉ cảm thấy trước mắt lam ảnh lóe lên, thấy tăm hơi bóng dáng của nó, giương mắt chung quanh, mới phát ràng con vẹt cánh bị trọng thương lại bay lên xà nhà.

      " Ngu ai bằng, bọn họ tin ngươi, ngươi cần gì phải lo lắng thay bọn họ? Những tiên nhân kia chưa từng để những chim thú hóa thân tiểu tiên chúng ta ở trong lòng?" Lam vẹt lúc này chuyện trôi chảy, đâu còn có dáng ngốc đông cứng vừa rồi?



      Tiểu Hắc muốn nhảy đến xà nhà đuổi theo đánh con vẹt, lại nghe kêu thảm tiếng, từ xà nhà nhảy xuống té mặt đất, trong miệng kêu lên đứt quãng: "Cứu, cứu…… Cứu mạng!"

      " Tiểu Hắc ngươi ở đây làm gì?!" giọng của Vân Khởi từ sau lưng truyền đến, tiểu Hắc trong lòng rùng mình, thầm kêu tiếng nguy hiểm ! May mắn bọn họ thông đồng trước, nếu thấy cảnh tượng này ai cũng cho rằng thừa dịp Bạch Bạch ở đấy, vào khiến lam vẹt rơi mặt đất!

      Tiểu Hắc hung hăng trừng mắt liếc nhìn lam vẹt mặt đất, lời xoay người nhảy ra hướng ngoài cửa sổ, thân ảnh màu đen đảo mắt biến mất trong bụi hoa.

      Vân Khởi vào gian phòng, cẩn thận nâng lam vẹt lên thả lại mặt bàn, quan tâm mà hỏi thăm:" Ngươi có khỏe ?"

      Lam vẹt vô lực gật đầu, đứt quãng :" , liên quan tiểu Hắc…… Chuyện, ta là…… Là ác mộng, rơi, rớt xuống, ." Những lời sau này trong thời điểm ánh mắt mơ hồ, bộ dáng kinh hồn chưa dứt.

      Vân Khởi trong nội tâm thầm than, nếu như phải Bạch Bạch vừa mới dùng thuật nhìn tình hình tiểu Hắc bên này, đổi lại ai cũng hiểu lầm tiểu Hắc khi dễ lam vẹt, mà lam vẹt ăn nhờ ở đậu, mềm yếu dám cáo trạng, thậm chí còn chủ động che lấp thay tiểu Hắc.

      Cái con lam vẹt này thực diễn trò!

      Chẳng qua đến diễn trò, Vân Khởi cũng kém, ôn hòa an ủi lam vẹt phen, cũng lần nữa nếu như tiểu Hắc lại khi dễ, nhất định phải lớn mật với những người khác, lại xin lỗi vài câu thay tiểu Hắc, lúc này mới rời khỏi gian phòng Bạch Bạch.

      Tiểu Hắc chạy đến chỗ ở của Vân Khởi, Bạch Bạch ngưng làm phép hồi, vừa thấy Vân Hư tới, lập tức chỉ cao ngón tay lên trời, thầm nghĩ: Ngươi nghĩ oan uổng cho ta rồi, tại biết sai rồi chứ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

      Vân Hư cũng là người quang minh lỗi lạc, gặp mặt liền xin lỗi tiểu Hắc, lại : "Vẹt ràng bị thương lợi hại, vì sao hành động lại linh hoạt như thế?"

      " rất có thể là bị pháp thuật nào đó thao túng làm con rối." Vân Khởi tới vừa vặn nghe thấy Vân Hư nghi vấn

      " Nhị sư huynh từ trước qua, thuật điều khiển động vật đến trình độ nhất định, chỉ cần là vật còn sống đều có thể khống chế tự nhiên. Lam vẹt chính là bị người thao túng đến Thanh Lương Quan làm gian tế có đúng ?" Bạch Bạch lập tức nhớ tới lời Vân Khởi dạy gì đó trước kia.
      sanone2112 thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 241





      Vân Khởi mỉm cười gật đầu :" Đúng!"

      " Chúng ta phải nghĩ biện pháp bắt được người khống chế phía sau!" Vân Hư nghĩ đến chuyện mình bị người lừa gạt thiếu chút nữa hiểu lầm tiểu Hắc, đối với người phía sau màn độc thủ này càng thống hận.

      " Trước mắt quan trọng là chúng ta tu luyện chăm chỉ, đồng thời bảo vệ sư phụ trong lúc bế quan bị quấy rầy, chỉ cần nhất cử nhất động của lam vẹt trong khống chế của chúng ta, tạm thời cần đối với nó làm gì." Vân Khởi tuy biết là người nào có ý đồ gây bất lợi đối với Thanh Lương Quan, nhưng dám ra tay với bọn họ, chỉ sợ thực lực quá yếu, giờ phút này Thanh Lương Quan nên sinh loạn, cho nên cũng ý định chủ động xuất kích.

      Tiểu Hắc tự động xin giết giặc :" Yên tâm , ta nhất định quan sát nó sít sao, hơn nữa tại nó cho rằng thành công hãm hại ta, che dấu cái gì ở trước mặt ta."

      Vân Khởi duỗi tay sờ sờ tiểu Hắc, :" Vậy vất vả tiểu Hắc ngươi."

      Tiểu Hắc ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.




      Thời gian bận rộn qua nhanh chóng, đảo mắt qua nửa tháng, trong thời gian này, cha mẹ Bạch Bạch nhận lời mời của Mặc Yểm rời Bạch Ngọc cốc, Mặc Đầm hỗ trợ chuẩn bị công việc cần thiết cho hôn lễ nữ nhi.

      Lam vẹt vẫn sống ở trong phòng Bạch Bạch như cũ, tiểu Hắc mỗi ngày canh giữ ở gần tấc cũng rời, ngoại trừ ngẫu nhiên thừa dịp Bạch Bạch ở đó rình rập bốn phía, có hành động gì đặc biệt nữa.

      Lam vẹt thương thế tốt lắm, tên là " Lam ngọc", thường xuyên chủ động thay Bạch Bạch chiếu cố tiên thảo nàng nuôi, Bạch Bạch mặc dù biết có hảo ý, nhưng sư huynh phân phó cần phải rút dây động rừng, cho nên nàng cũng cố ý bài xích , ngược lại cảm thấy Lam ngọc thường xuyên ở cùng nàng chỗ, cơ hội làm chuyện xấu, coi như là thu hoạch.

      Hơn nữa lam ngọc chẳng qua cũng là bị người khống chế, Bạch Bạch nghĩ đến thân thể của nó thân bất do kỷ, đối với nó ôn hòa ít, hơn nữa lam ngọc đối với trồng hoa thảo phi thường tốt, Bạch Bạch cũng khỏi bội phục , hồ ly vẹt, cùng ở trong phòng, tạm thời duy trì quan hệ hài hòa gắn bó.

      Ngày hôm đó Bạch Bạch ở trong phòng nghiền nát dược thảo chuẩn bị luyện đan, đột nhiên Huyền Thư bên ngoài có người tìm nàng, thần sắc sau khi truyền lời mập mờ, thấy Bạch Bạch rất kỳ quái, trong nội tâm khỏi sinh ra vài phần chờ mong…… Chẳng lẽ là Mặc Yểm?!

      Tưởng tượng như vậy, cũng nhịn được nữa bước nhanh hướng cửa chính Thanh Lương Quan chạy tới, nhanh đến trước cửa sau đó đột nhiên dừng lại, để ý quần áo tóc mai lần, xác định người mặt mình sạch , dính dược chất, xinh đẹp trước sau như , có chỗ nào ổn, lúc này mới từng bước ra cửa.

      Người đứng ở trước cửa Thanh Lương Quan thân hắc y phải Mặc Yểm, mà là đồng tử Mặc Đầm A Sâm! Bạch Bạch có chút thất vọng, nàng sớm biết Mặc Yểm tới Thanh Lương Quan rồi, nhưng đồng tử đến đây, nhất định có tin tức của .

      A Sâm vừa thấy Bạch Bạch, sửng sốt chút, mặt lộ ra thần sắc kinh diễm, hồi mới hồi phục tinh thần lại hành lễ : "Bái kiến phu nhân!"

      Bạch Bạch xuất ở Mặc Đầm phần lớn đều là bộ dáng hồ ly, khiến bọn người A Sâm đến nay vẫn chưa miễn dịch đối với dung mạo xinh đẹp của nàng, nếu như phải nhớ tới chủ nhân phân phó, còn biết ngẩn người với Bạch Bạch bao lâu.

      Bạch Bạch kỳ quái :" Ta là Bạch Bạch, phải là phu nhân gì đó!"

      A Sâm nháy mắt : "Hơn mười ngày nữa, người chính là phu nhân nhà ta nha, tiểu nhân gọi sớm cho quen."

      " Là Mặc Yểm bảo ngươi tới sao? Tìm ta có chuyện gì?" Bạch Bạch cảm thấy mặt nóng lên, vội vàng chuyển đề tài.

      " Chủ nhân ở bên rừng cây kia chờ người, người nhanh thôi!" A Sâm thần sắc mập mờ, thấp giọng .

      Trong mắt Bạch Bạch nháy mắt sáng lên, vui vẻ gật đầu, liền hướng về rừng cây , A Sâm cười tủm tỉm theo sát ở phía sau, hai người cũng có chú ý, dưới mái hiên có tiểu thân ảnh lam sắc. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

      Ánh mặt trời nồng đậm xuyên qua tán lá cây, nhàng chiếu vào cỏ trong rừng cây , hương thơm cây cỏ phiêu tán trong rừng, Bạch Bạch lại chỉ ngửi thấy hương vị người.




      Nàng mới chạy vào rừng cây, bị người giữ chặt ôm vào ngực, trước mắt là hắc bào quen thuộc, thân thể bị chủ nhân hắc bào vững vàng vây quanh, là Mặc Yểm đến gặp nàng!

      Lúc thấy còn cảm thấy, nhưng khi đứng trước mặt mới phát hóa ra mình nhớ như vậy, tưởng niệm hương vị , tưởng niệm ngực của .

      " Mặc Yểm, ta nhớ ngươi!" Bạch Bạch ở trong lồng ngực của cọ xát, lưu luyến muốn xa rời .
      ly sắcsanone2112 thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 242





      Ánh mặt trời nồng đậm xuyên qua tán lá cây, nhàng chiếu vào cỏ trong rừng cây , hương thơm cây cỏ phiêu tán trong rừng, Bạch Bạch lại chỉ ngửi thấy hương vị người.

      Nàng mới chạy vào rừng cây, bị người giữ chặt ôm vào ngực, trước mắt là hắc bào quen thuộc, thân thể bị chủ nhân hắc bào vững vàng vây quanh, là Mặc Yểm đến gặp nàng!

      Lúc thấy còn cảm thấy, nhưng khi đứng trước mặt mới phát hóa ra mình nhớ như vậy, tưởng niệm hương vị , tưởng niệm ngực của .

      " Mặc Yểm, ta nhớ ngươi!" Bạch Bạch ở trong lồng ngực của cọ xát, lưu luyến muốn xa rời .


      " Nhớ như thế nào?" Mặc Yểm ôm nàng ngồi vào bên tảng đá lớn, vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng ôn nhu hỏi.

      " Như…… Như nhớ gà nướng và rượu hoa đào vậy!" Bạch Bạch tự hỏi hồi rốt cục "nêu ví dụ thuyết minh" , Mặc Yểm hận đến muốn cắn nàng hai cái ngay lập tức.

      ra trong suy nghĩ tiểu hồ ly liền đại biểu cho gà nướng cùng rượu hoa đào! là tức chết người!





      Hung hăng đưa đầu lưỡi nếm hương vị ngọt ngào khắp cánh môi của Bạch Bạch, Mặc Yểm rốt cục cảm thấy báo thù được bị đem thành gà nướng, rượu hoa đào, mới vừa lòng buông tiểu hồ ly mê người muốn chết trong ngực ra.

      Bạch Bạch đôi mắt to màu nâu ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng, thở nhìn , tư thái dịu dàng ngoan ngoãn mặc cho người nhấm nháp, Mặc Yểm thể dùng hết tự chủ lớn nhất miễn cưỡng dịch chuyển ánh mắt, cam lòng dùng sức đặt Bạch Bạch trong lồng ngực của mình xoa vài cái.

      Nếu như phải thời gian cùng địa điểm thích hợp, muốn ở trong này ăn hết tiểu hồ ly!

      Bạch Bạch vô cùng vui vẻ khi Mặc Yểm có thể ở lúc này đến gặp nàng, sư phụ đột nhiên bế quan, sinh tử khó liệu, nàng tuy ngoài mặt cố giữ vững trấn định, ngừng tự với mình, sư phụ lợi hại như vậy, nhất định bình an vô xuất quan, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy như mất chỗ dựa, bàng hoàng yên, hơn nữa trong phòng nàng còn có con lam vẹt rắp tâm hại người, nàng chỉ có thể chuyên chú tu luyện tạm thời quên phiền não.

      Mặc Yểm tìm đến khiến nàng dễ dàng yên ổn mơ hồ bất an tâm trước kia, trời sập xuống còn sợ, có có thể dựa vào!

      Tiểu hồ ly hôm nay phá lệ dính người, Mặc Yểm cao hứng rất nhiều cũng phát giác chút khác thường, khẽ hôn thoáng cái lỗ tai của nàng hỏi: "Trong Thanh Lương Quan có phải là có chuyện gì xảy ra ? Có người khi dễ nàng sao?"

      Bạch Bạch muốn chuyện sư phụ tốt với Mặc Yểm, lại biết nên giải thích tâm tình của mình thế nào, đành phải chôn ở trong lòng ngực của lắc đầu :" Ta sao, ta nhớ cha mẹ ta……"

      " Qua hơn mười ngày nữa, ta mang nàng trở lại Mặc Đầm, đến lúc đó khi nào nàng muốn gặp cha mẹ cũng được, còn có Quế Nhi tỷ tỷ của nàng cùng Huyền Minh ma dơi bây giờ đều ở Mặc Đầm, ngày chúng ta thành thân nàng có thể nhìn thấy bọn họ." Mặc Yểm coi Bạch Bạch giống như tiểu hài tử ôm nhàng vỗ về, nguyên cả đống tin tức tốt Bạch Bạch thích nghe.

      Bạch Bạch trả lời bằng cách ngửa đầu thơm cái vanh dội ở cằm .

      " Đúng rồi, giá y cũng làm xong rồi, ta mang đến, nàng thử trước lần……" Mặc Yểm chỉ chỉ cái hộp gấm lớn bên ngoài phủ tầm vải đỏ, xoay người tháo thắt lưng của Bạch Bạch. Bạch Bạch có chút thẹn thùng đẩy tay của ra, nhảy lên mặt đất gắt giọng: " Ta tự mình đổi!"

      Kinh nghiệm qua cho nàng biết, Mặc Yểm bại hoại thoát y phục của nàng khi dễ nàng phen nàng còn là nàng nữa!

      Mặc Yểm có chút tiếc nuối rút tay về, nhìn Bạch Bạch ôm lấy cái hộp lóe thân cái trốn đến sau rừng cây thay quần áo, chưa từ bỏ ý định trêu chọc:" Muốn ta hỗ trợ hay ?"

      " cần!" Bạch Bạch lớn tiếng phản đối, thanh quần áo lật qua lật lại nhanh hơn rất nhiều, hiển nhiên là sợ chịu nổi chạy tới "quan sát".

      Nàng cho ta giúp nàng mặc, đợi đêm động phòng hoa chúc, ta giúp nàng thoát là được rồi! Mặc Yểm nghĩ đến đây liền mở cờ trong bụng, bắt đầu tưởng tượng Bạch Bạch mặc giá y đỏ rực bộ dáng tuyệt diễm.

      Qua hồi, sau rừng cây nhô ra bàn tay bé non mịn trắng gần như trong suốt, năm ngón tay cong cong bộ dáng ưu nhã như vén đám lá cây, hơn nữa so với tiểu tân nương trong tưởng tượng Mặc Yểm còn đẹp hơn ngàn vạn lần. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

      Mặc Yểm tự chủ được ngừng thở, tất cả trước mắt quá mức hoàn mỹ, dường như hoài nghi mình có ở trong mộng hay , tân nương xinh đẹp này sắp thuộc về sao? Ngay cả cũng tin được đây là !

      thậm chí dám nháy mắt, e sợ khi mở mắt, phát trước mặt tất cả chỉ là ảo ảnh.
      Mai Trinhsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :