DỤ DỖ TIỂU HỒ LY ( Nga My)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 218




      Nàng ta còn đỡ, bây giờ rồi Tây Hải Long cung chợt nhớ ra thị vệ có qua con đem hai hồ tiên kia cột vào sau xe tra tấn, trong lòng ít nhiều cũng e ngại Bạch Bạch, hoặc chính xác là e ngại Mặc Yểm đứng đằng sau Bạch Bạch, nên vội vã chạy về Long cung, cùng Thiên đế phân giới tuyến. Nhưng lại nghe con còn gây chuyện, thẹn quá hóa giận, bạt tai con cái, khiến cho Lục công chúa ngây ngẩn, khóc thét lên.

      Lục công chúa tuy được Tây Hải Long vương sủng ái nhất, nhưng từ cũng được nuông chiều, chưa từng bị đánh chửi, hôm nay nàng ta lại bị đánh trước mặt mọi người, vừa thương tâm, lại vừa xấu hổ và giận dữ, chịu được khóc thét lên.

      Tây Hải Long vương bực lại thêm bực, phẫn nộ quát: " Ngươi thích khóc ở lại đây mà khóc, trẫm coi như có đứa con như ngươi!" xong cũng lên xe mà trực tiếp cưỡi mây hướng về Nam Thiên môn mà .

      đám thị vệ nhìn nhau, dám dừng lại, tiếp tục . Hai tiên tỳ Tử Bối và Thanh Bối tiến lên, đỡ Lục công chúa dậy, khuyên hồi, nàng ta lau mắt, nén xấu hổ, tủi thân xuống bay trở về Tây Hải Long cung.

      Nếu như phụ vương cần đến nàng nữa, nàng hông còn là công chúa cao quý, lúc đó biết còn thảm đến thế nào! Chỉ cần điểm này thôi nàng dám cứng đầu với phụ vương.

      Bên này hỗn loạn hồi rốt cục cũng yên ổn trở lại, bên kia Bạch Bạch cùng Vân Khởi nghĩ tới Long Vương bị Mặc yểm dọa cho vỡ mật, thậm chí nghĩ tới việc cho người truy cứu.

      Bọn họ gặp lại nhau ở phía nam, nhức đầu biết phải bố trí hai hồ tiên ở đâu…



      Thanh Lương Quan hề , nhưng bên trong hầu hết là nam nhân, Bạch Bạch là nữ đệ tử ở đó còn dễ , nhưng nếu mang hai nữ nhân khác đến ở có rất nhiều điểm bất tiện, Bạch Bạch cũng muốn mang thêm phiền phức cho các sư huynh.

      Cuối cùng nghe theo sắp xếp của Vân Khởi, đưa hai hồ tiên về động Bạch Ngọc cốc của cha mẹ Bạch Bạch, động này cách Thanh Lương quan xa, cũng tiện chăm sóc, ngoài ra còn giao cho hai hồ tiên đôi kim linh cứu mạng, nếu phát sinh cấn đề cấp bách, ném kim linh vào nước, Thanh Lương Quan biết ngay.

      Theo như Bạch Vãn Doanh hai hồ tiên này, người lớn hơn là Tô Chi, người hơn là Tô Vi Vi, là cháu của Tô Chi, các nàng đều thuộc chi hệ bạch hồ. Hai nàng thoát khỏi ma trảo cảm thấy vô cùng may mắn nhưng lo lắng ít, chỉ sợ chẳng may bị người Thiên đình phát biết bị xử phạt như thế nào.

      Nhưng mà dù có như thế nào ít nhất cũng phải đến Tây Hải Long cung chịu khổ, các nàng rơi vào tay Lục công chúa có hai ngày mà toàn thân dưới đều chằng chịt vết thương, tuy ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng đau đớn khó chịu, hơn nữa bị thương ảnh hưởng đến tu vi.

      Vân Khởi thu xếp xong cho hai hồ tiên, đưa Bạch Vãn Doanh về, mới cùng Bạch Bạch quay về Thanh Lương Quan.

      Minh Ất chân nhân lẳng lặng nghe Vân Khởi và Bạch Bạch tường thuật lại việc cứu người, sau đó hỏi Bạch Bạch: " Nếu Thiên đình còn phát sinh những chuyện như thế này, ngươi lại gặp phải ngươi định làm thế nào?"

      Vấn đề này nếu ngày hôm qua hỏi nàng nàng nhất định do dự mà đáp: " Đương nhiên là phải cứu các nàng!" Nhưng bây giờ vừa trải qua chuyện, nàng cùng với Nhị sư huynh chỉ đơn giản là mới cứu hai hồ tiên khỏi nguy hiểm trước mắt, còn việc đảm bảo an toàn sau này nàng có thể làm được ? Cứu xong bỏ đó sao?"

      Đúng như sư phụ , Thiên đình Bạch hồ tiên có tổng cộng hơn mười người, còn có vô số các hồ tiên khác, hôm nay nàng cứu các hồ tiên này, ngày mai lại có người khác tới hại các hồ tiên nàng phải làm như thế nào bầy giờ?

      Bạch Bạch cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng nhất quyết ngẩng đầu lên khẳng định: "
      Đệ tử vẫn cứu các nàng, mặc kệ là đệ tử thể bảo vệ đến cùng cho các nàng, nhưng cứu được lúc nào hay lúc ấy."

      Minh Ất chân nhân mỉm cười nghĩ thầm: Quả là tiểu hồ ly thiện lương cố chấp, trong lòng nghĩ vậy liền muốn sờ vào cái đầu của nàng, đầu ngón tay vừa chạm đến bộ lông trắng dài của Bạch Bạch mới đột nhiên bừng tỉnh, trước mặt là thiếu nữ xinh đẹp chứ phải tiểu hồ ly lông xù trắng như tuyết nữa.

      Có chút xấu hổ thu bàn tay về, Bạch Bạch nhìn , hiểu, thương tâm : " Sư phụ có phải là thích Bạch Bạch! Chê Bạch Bạch quá ngu ngốc…"

      Minh Ất chân nhân cười khổ : "
      phải, chỉ là đột nhiên nhớ ra Bạch Bạch đại nương"

      Bạch Bạch ngạc nhiên, tưởng Minh Ất muốn đến vấn đề nam nữ thụ thụ bất thân, trong lòng có chút tổn thương trộm nhìn Minh Ất, vừa nhớ lại quá khứ của mình…Sau đó thừa dịp đề phòng, nhanh chóng bổ nhào vào ôm lấy cánh tay , lên án: "
      Đệ tử nghe lời sư phụ và cha mẹ biến thành người, nhưng sau đó sư phụ sư huynh chẳng ai chịu chơi với đệ tử! Tất cả mọi người đều thích đệ tử!"

      Nàng cảm nhận được thay đổi của mọi người bên cạnh nàng, tuy vẫn thương nàng như cũ, nhưng ngoại trừ cha mẹ nàng và tiểu Hắc những người khác khi chuyện với nàng mắt thường nhìn trái, nhìn phải mà dám nhìn thẳng vào nàng, lại càng dám đụng chạm vào nàng, dường như hận thể đứng cách nàng ba thước, giống như người nàng có loại bệnh dịch hiểm nghèo vậy.

      Bạch Bạch cảm thấy rất buồn, trước đây mọi người gặp nàng đều ôm lấy, nàng cảm thấy biến thành người có lợi!

      Minh Ất chân nhân ngoại trừ cười khổ biết làm sao: " phải là thích ngươi, chỉ sợ chịu được mà thành quá thích ngươi thôi…" Bạch Bạch bây giờ bám chặt lấy , nỡ đẩy nàng ra khiến nàng bị tổn thương, từng đợt từng đợt hương thơm bay vào trong mũi, cánh tay có thể cảm nhận được đường cong uyển chuyển của Bạch Bạch, trước mắt lại là dung mạo thuần khiết tinh tế thế gian hiếm có, Minh Ất đột nhiên hiểu ra tại sao Mặc Yểm lại động tâm trước Bạch Bạch.
      ly sắcsanone2112 thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 218 ( TT )





      người hấp dẫn tuyệt đối như vậy, bỗng dưng xuất trước mặt, nếu chuẩn bị có mấy người có thể chống cự được? chứng kiến nàng lớn lên, lại là sư phụ của nàng mà gần như còn chống cự được… May mắn chỉ là " gần như" mà thôi…

      Minh Ất chân nhân nhìn xuống, đúng lúc thấy bàn tay bé duyên dáng như hoa lan của Bạch Bạch đặt cánh tay áo màu xanh của mình, hai màu sắc tương phản tạo nên cảm xúc đối lập, bàn tay trắng như tuyết trong ánh sáng lung linh của ngọn đèn phảng phất trở nên óng ánh long lanh, móng tay màu trắng nhạt bao trùm lên đầu ngón tay như những cánh hoa, mỗi móng tay đều trơn nhẵn tinh sảo, như trân châu sáng bóng… Chỉ là bàn tay thôi mà cũng đẹp như vậy rồi.

      Nếu như biết tính cách của Bạch Bạch Minh Ất chân nhân phải hoài nghi, có phải nàng luyện xong mị thuật cao cấp và thi triển người nữa .

      Từ từ hít hơi, Minh Ất chân nhân lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bạch, ánh mắt khôi phục vẻ trong suốt, giống như chưa từng có những suy nghĩ khác đối với Bạch Bạch, từ từ : " Mọi người vẫn thích ngươi như trước, chỉ là cách đối xử với người và động vật giống nhau. Ngươi là tiểu hồ ly mọi người có thể tùy ý thân cận, nhưng khi ngươi biến thành người chỉ những người cực kỳ thân thiết và trượng phu của mình mới có thể thân cận"

      Bạch Bạch tủi thân : "
      Đệ tử làm hồ ly còn thích hơn!"

      Đối với những tiểu nương giận dỗi Minh Ất chân nhân cũng chẳng biết phải làm cách nào. Bọn họ muốn Bạch Bạch làm quen với cuộc sống của con người, muốn nàng bị Mặc Yểm coi là sủng vật, lại càng muốn nàng bị người khác khinh thị, coi là ngoại tộc.

      tại xem ra Bạch Bạch thích ứng còn có chút khó khăn.

      Minh Ất chân nhân biết nên khóc hay nên cười : " Bạch Bạch từng muốn trở thành người tốt, thế mà mới gặp phải trở ngại muốn bỏ cuộc giữa chừng sao?"

      Bạch Bạch vểnh miệng câu nào, rốt cuộc cũng buông cánh tay của Minh Ất chân nhân ra, ngồi cách xa chút, tuân thủ quy tắc nam nữ thụ thụ bất thân.

      Minh Ất chân nhân thầm thở ra, : "
      Tốt lắm! Bạch Bạch muốn cứu những hồ tiên, hoa tiên bị ngược đãi, ngươi có biện pháp chính thức nào chưa?"

      Bạch Bạch nghiêng đầu suy nghĩ lâu nhưng vẫn có đáp án, ủ rũ : "
      Đệ tử là ngốc, nghĩ được biện pháo nào cả. Tiên nhân tại sao lại bắt nạt hồ tiên, hoa tiên, mèo tiên, thỏ tiên… Chúng ta tu luyện thành tiên vô cùng gian nan, kết quả là đến thiên đình cũng bắt nạt bọn ta, chẳng những phải hầu hạ tiên nhân, mà khi hầu hạ lại còn bị bọn họ đánh chửi, bằng ở nhân gian làm tinh khoái hoạt tự tại còn hơn."

      Minh Ất chân nhân : "
      Nếu như Bạch Bạch nghĩ ra biện pháp gì đến hỏi Mặc Yểm thử xem, nhất định có biện pháp."

      Muốn lấy được vợ phải trả giá đắt, quản lý Địa phủ đối với Mặc Yểm mà vô cùng thành thạo, ngại giúp phu nhân giải quyết "
      vấn đề " này đâu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

      Mặc Yểm vì Bạch Bạch nên có quan hệ ngày càng sâu đối với Thiên đình, tương lai cục diện của tam giới cân bằng càng vững chắc, Minh Ất chân nhân rất thích lợi dụng cơ hội này để đạt được mục đích.

      "
      ?" Bạch Bạch do dự.

      "
      Đương nhiên là , ngươi nghĩ mà xem, trước đây khi ngươi cần Mặc Yểm hỗ trợ, chẳng phải làm rất tốt sao?"

      "
      Nhưng còn giao điều kiện với đệ tử…" Nghĩ đến việc Mặc Yểm có thể đặt điều kiện với mình, Bạch Bạch có chút tự nhiên.

      "
      Nếu điều kiện giao mà ngươi có thể làm được ngươi làm, còn nếu làm được thương lượng cùng với ."

      "
      Được rồi!" Bạch Bạch vốn dĩ rất dễ bị lừa gạt, mà thực tế người lừa gạt nàng lại là người nàng tín nhiệm nhất.

      Nhìn Bạch Bạch vui vẻ rời , Minh Ất chân nhân đột nhiên cảm thấy áy náy, bất kể là như thế nào cuối cùng cũng là lợi dụng nàng, chỉ mong Mặc Yểm biết quý trọng nàng, giữ cho nàng mãi mãi có được tâm hồn tinh khiết.

      biết qua bao lâu, Minh Ất chân nhân cúi đầu nhìn thoáng qua ống tay áo của mình, lúc nãy Bạch Bạch ôm lấy vẫn còn phảng phất dư

      Bạch Bạch trở lại phòng mình, tiểu Hắc nằm bệ cửa sổ phơi nắng, vừa thấy nàng về liền u ám giận dữ hỏi;" Ngươi trốn đâu chơi thế? Sao bây giờ mới quay trở về?" Hồ ly ngốc nghếch vụng trộm ra ngoài chơi lại gọi cùng, quả thể tha thứ!

      "
      Ta ra ngoài chơi! Ta cùng Nhị sư huynh cứu người!" Bạch Bạch cảm thấy mình làm được việc tốt, vui vẻ kể chuyện ngày hôm nay cho tiểu Hắc nghe, cuối cùng tổng kết : " Tiên nhân Thiên đình cũng có điểm xấu, thích bắt nạt những tinh tu thành tiên như chúng ta, tiểu Hắc, từ nay về au nếu như ngươi bị ăn hiếp, ta nhất định giúp ngươi.

      Tiểu Hắc ngạo mạn hè mọt tiếng: " Ta tu thành tiên rồi nhất định rất lợi hại, ai dám bắt nạt ta, ta cho vuốt bay ngay ra ngoài!"

      "
      Sao? Tiểu Hắc, ngươi tu được thành tiên, cũng biến hóa được thành người, làm sao ngươi ở lại được Thiên đình vậy?" Bạch Bạch đột nhiên nghĩ ra vấn đề.

      Chuyện này tiêu Hắc cũng lắm, nhưng mà đương nhiên thê để mất mặt trước Bạch Bạch, vì thế ra vẻ thần bí, : " Tại sao ta phải cho ngươi biết?"

      Đúng lúc ngũ sư huynh Vân Ngưng qua, nghe được tiểu Hắc , chút khách khí ra nội tình của : " ràng là ngươi cũng biết!"

      "
      Ai ta biết?!" Tiểu Hắc đến chết còn mạnh miệng.

      Vân Ngưng để ý tới tiểu Hắc, quay qua với Bạch Bạch: " Còn mèo hung ác này là sau khi ta đến Thanh Lương quan có nó, lai lịch của nó ta biết rất , là do ta nhặt nó về!"

      Tiểu Hắc làm ra vẻ " Ta thèm chấp nhặt ngươi" Dáng vẻ cao ngạo nhưng chỉ sợ vẻnh tai lên nghe thiếu chữ nào.

      "Tiểu Hắc thể hóa thành hình người cũng có linh tính, tám chín phần mười sinh ra từ Thiên đình, bọn họ đạo hạnh cao, cho nên khi hạ sinh hài nhi vẫn dùng hình hài , rất nhiều linh thú trong các động phủ của tiên nhân đều có nguồn gốc như thế"

      Có thể cha mẹ của tiểu Hắc đều rời xa , cho nên thể nuôi nấng , dạy tu luyện. Ta nhặt được ở bên ngoài Thanh Lương Quan, bị linh thú đánh bị thương, gầy nhẳng, lại xảo quyệt, đến tên của mình là gì cũng biết, nhà ở đâu cũng hay." Vân Ngưng suy nghĩ, thẳng ra những gì mình biết.

      Bạch Bạch nghĩ đến việc tiểu Hắc phải xa cha mẹ từ , đến cha mẹ mình là ai cũng biết, thể cảm thông, ôm lấy tiểu Hắc. Ai ngờ tiểu Hắc hiểu, nhe răng trợn mắt cắn vào tay Bạch Bạch cái đau, tức giận : "
      Ai bảo ngươi dùng ánh mắt đấy nhìn ta? Ta cần hồ ly ngốc nghếch nhà ngươi thương hại."
      ly sắc thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 219








      Tiểu Hắc ngạo mạn hè mọt tiếng: " Ta tu thành tiên rồi nhất định rất lợi hại, ai dám bắt nạt ta, ta cho vuốt bay ngay ra ngoài!"

      "
      Sao? Tiểu Hắc, ngươi tu được thành tiên, cũng biến hóa được thành người, làm sao ngươi ở lại được Thiên đình vậy?" Bạch Bạch đột nhiên nghĩ ra vấn đề.

      Chuyện này tiêu Hắc cũng lắm, nhưng mà đương nhiên thê để mất mặt trước Bạch Bạch, vì thế ra vẻ thần bí, : " Tại sao ta phải cho ngươi biết?"




      Đúng lúc ngũ sư huynh Vân Ngưng qua, nghe được tiểu Hắc , chút khách khí ra nội tình của : " ràng là ngươi cũng biết!"

      "
      Ai ta biết?!" Tiểu Hắc đến chết còn mạnh miệng.

      Vân Ngưng để ý tới tiểu Hắc, quay qua với Bạch Bạch: " Còn mèo hung ác này là sau khi ta đến Thanh Lương quan có nó, lai lịch của nó ta biết rất , là do ta nhặt nó về!"

      Tiểu Hắc làm ra vẻ " Ta thèm chấp nhặt ngươi" Dáng vẻ cao ngạo nhưng chỉ sợ vẻnh tai lên nghe thiếu chữ nào.

      "Tiểu Hắc thể hóa thành hình người cũng có linh tính, tám chín phần mười sinh ra từ Thiên đình, bọn họ đạo hạnh cao, cho nên khi hạ sinh hài nhi vẫn dùng hình hài , rất nhiều linh thú trong các động phủ của tiên nhân đều có nguồn gốc như thế"

      Có thể cha mẹ của tiểu Hắc đều rời xa , cho nên thể nuôi nấng , dạy tu luyện. Ta nhặt được ở bên ngoài Thanh Lương Quan, bị linh thú đánh bị thương, gầy nhẳng, lại xảo quyệt, đến tên của mình là gì cũng biết, nhà ở đâu cũng hay." Vân Ngưng suy nghĩ, thẳng ra những gì mình biết.

      Bạch Bạch nghĩ đến việc tiểu Hắc phải xa cha mẹ từ , đến cha mẹ mình là ai cũng biết, thể cảm thông, ôm lấy tiểu Hắc. Ai ngờ tiểu Hắc hiểu, nhe răng trợn mắt cắn vào tay Bạch Bạch cái đau, tức giận : "
      Ai bảo ngươi dùng ánh mắt đấy nhìn ta? Ta cần hồ ly ngốc nghếch nhà ngươi thương hại."




      Bạch Bạch tức giận nhưng lại khóc lên, từng giọt từng giọt nước mắt trong mắt lướt qua khuôn mặt rơi người tiểu Hắc, tiểu Hắc giống như sắp bị phỏng, nhanh chóng ngồi chồm hổm dậy : "Này này này! Ta có dùng sức cắn ngươi nha, cũng đổ máu, ngươi khóc cái gì? cho phép khóc! Bằng người khác lại cho là ta khi dễ ngươi đấy!"

      Vân Chỉ cũng luống cuống, nắm cánh tay Bạch Bạch, chẳng quan tâm chú ý nam nữ phân biệt, vén ống tay áo của nàng lên nhìn thương thế. cánh tay trắng trẻo có vài cái ấn đỏ lên giống như dấu răng nho , cơ bản tính là bị thương gì, phỏng chừng qua hồi dấu biến mất. Tiểu Hắc tuy tính tình xấu, nhưng vẫn là có chừng mực.

      Bạch Bạch lắc lắc đầu :" Ta sao!"

      " Vậy ngươi khóc cái gì?!" Tiểu Hắc thở phào nhõm, hung ác chất vấn.

      " Ta nghĩ tiểu Hắc cùng Mặc Yểm đều là từ có cha mẹ ……" Bạch Bạch lau nước mắt .

      Vân Chỉ gãi gãi đầu :" Mặc Yểm cùng tiểu Hắc…… khác nhau quá xa mà." cũng biết chuyện Mặc Yểm lúc còn , cho nên đối với chuyện Bạch Bạch đem tên Hắc Miêu liên hệ với sát thần cảm thấy rất khó tin.

      Tiểu Hắc cũng rất sùng bái Mặc Yểm, bởi vì nghe Mặc Yểm vô cùng lợi hại, thần tiên trời lại thêm ma quỷ quái Địa phủ đều sợ . Cho nên đối với lời Bạch Bạch cảm thấy rất hứng thú, hỏi:" Mặc Yểm từ cũng cha mẹ ở bên người sao? Vậy luyện được pháp thuật lợi hại như vậy như thế nào?"

      " Ta cũng biết…… Lần sau gặp , ta hỏi chút." Nghĩ đến lần sau gặp mặt Mặc Yểm, Bạch Bạch lại cảm thấy rất là chờ mong.

      Thời gian ở Thanh Lương Quan qua cực kỳ nhanh, Bạch Bạch mỗi ngày ngoại trừ cùng các sư huynh sư phụ học tập các loại pháp thuật, Minh Ất chân nhân cũng có ý để cho vài đồ đệ ra ngoài làm việc mang theo nàng, tăng cường kiến thức cho nàng, ngoại trừ Đại sư huynh Vân Sơ cùng Tam sư huynh Vân Cảnh bế quan dưỡng thương, các sư huynh khác đều từng cùng Bạch Bạch ra ngoài.

      Bên ngoài tiên nhân nhìn nhìn thấy đệ tử Thanh Lương Quan, phần lớn vô cùng khách khí, nhưng ánh mắt hướng Bạch Bạch cũng có chút phức tạp, truyền thuyết Thiên đình về nữ đệ tử Thanh Lương Quan này ít, trong đó phản đối chiếm đa số. Nguồn: http://truyenfull.vn

      Nhờ Thiên đế ban tặng, Bạch Bạch tại tiếng xấu lan xa, chỉ là sau khi những tiên nhân kia chính thức tiếp xúc qua với Bạch Bạch, đều sinh ra hoài nghi nghiêm trọng đối với lời đồn đãi. Tiểu hồ tiên này mỹ mạo tuyệt luân thể nghi ngờ, nhưng nếu như muốn dâm đãng vô sỉ, ai cũng có thể làm chồng, chút cũng nhìn ra, cái gì ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh càng vô căn cứ, đây ràng chỉ là tiểu nương khờ dại ôn nhu thôi……

      Lại hồi tưởng lần nhân phẩm Thiên đế, tám chín phần mười là cố ý bôi nhọ Thanh Lương Quan!

      Cứ như vậy, số người Bạch Bạch xuất môn gặp dần dần nhiều, Thiên đế khổ tâm bố trí lời đồn bắt đầu tự sụp đổ, Thiên đế cũng phải biết chút nào chuyện này, chỉ là biết chính xác mối quan hệ của Mặc Yểm và Bạch Bạch đến tột cùng là tốt đến loại trình độ nào, chỉ sợ lại có hành động gì, Mặc Yểm vì giúp tình nhân trút giận lên giết Thiên đình, cho nên mỗi ngày chỉ ở Thiên cung sinh hờn dỗi, dám tiếp tục gây rắc rối.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 220






      Bên ngoài tiên nhân nhìn nhìn thấy đệ tử Thanh Lương Quan, phần lớn vô cùng khách khí, nhưng ánh mắt hướng Bạch Bạch cũng có chút phức tạp, truyền thuyết Thiên đình về nữ đệ tử Thanh Lương Quan này ít, trong đó phản đối chiếm đa số. Nguồn: http://truyenfull.vn



      Nhờ Thiên đế ban tặng, Bạch Bạch tại tiếng xấu lan xa, chỉ là sau khi những tiên nhân kia chính thức tiếp xúc qua với Bạch Bạch, đều sinh ra hoài nghi nghiêm trọng đối với lời đồn đãi. Tiểu hồ tiên này mỹ mạo tuyệt luân thể nghi ngờ, nhưng nếu như muốn dâm đãng vô sỉ, ai cũng có thể làm chồng, chút cũng nhìn ra, cái gì ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh càng vô căn cứ, đây ràng chỉ là tiểu nương khờ dại ôn nhu thôi……

      Lại hồi tưởng lần nhân phẩm Thiên đế, tám chín phần mười là cố ý bôi nhọ Thanh Lương Quan!

      Cứ như vậy, số người Bạch Bạch xuất môn gặp dần dần nhiều, Thiên đế khổ tâm bố trí lời đồn bắt đầu tự sụp đổ, Thiên đế cũng phải biết chút nào chuyện này, chỉ là biết chính xác mối quan hệ của Mặc Yểm và Bạch Bạch đến tột cùng là tốt đến loại trình độ nào, chỉ sợ lại có hành động gì, Mặc Yểm vì giúp tình nhân trút giận lên giết Thiên đình, cho nên mỗi ngày chỉ ở Thiên cung sinh hờn dỗi, dám tiếp tục gây rắc rối.




      Mà nguyên nhân hề tiến thêm bước nhằm vào Thanh Lương Quan, phần lớn cũng là vì tình hình Địa phủ chuyển biến xấu lại lần nữa. Minh Ất chân nhân lúc trước tháng bảy giúp thiên binh thiên tướng trấn thủ Quỷ Môn quan, tháng bảy qua , tất cả đệ tử thanh Lương Quan đều rút về Thiên đình. Lúc bắt đầu những ma quỷ quái Địa phủ kia còn khiếp sợ thế lực của Mặc Yểm, dám có hành động gì, hơn nửa tháng qua, phát hắc sát tinh khủng bố kia lại hư tiêu thất (biến mất tung tích), chỉ như thế, hai thủ lĩnh phản quân Huyền Minh ma dơi cùng với Ngọc Lưu Ly phi cũng biết tung tích.

      Hai này tay nắm hai chi phản quân mạnh nhất, tại hai chi phản quân đều là án binh bất động, chỉ cố thủ địa bàn, khác hẳn hơn mười lộ phản quân thiếu uy hiếp của bọn , nguyên đám lại lần nữa sục sôi đứng dậy.

      Lúc bắt đầu chỉ là giúp nhau đánh đánh nhau cướp đoạt địa bàn, cảm thấy náo loạn địa phủ nữa cũng có người ra mặt, lá gan cũng càng ngày càng lớn, ngoại trừ địa bàn Huyền Minh ma dơi cùng với Ngọc Lưu Ly phi còn dám đụng, những thứ khác rất nhanh bắt đầu lại tấn công hướng Quỷ Môn quan lần nữa.

      Tuy Dương Môn đóng cửa, nhưng tới môn kéo theo ít Quỷ Hồn mới làm phong phú đội ngũ cũng tệ lắm. Vì vậy, vất vả khôi phục chút trật tự Địa phủ lần nữa lâm vào hỗn loạn. Quỷ mới ở thế gian sau khi chết còn chưa kịp đầu thai bị kéo làm binh tốt phản quân.

      ít ma phản quân dần dần cường đại lên, cũng bắt đầu thử thăm dò đánh Quỷ Môn quan, chỉ cần đoạt được cả quan ải, cho dù Dương Môn mở, con đường thông thế gian cũng là đường bằng phẳng.

      Vũ Khúc Tinh Quân cùng Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ mang theo những thiên binh thiên tướng kia vừa mới nghỉ qua hơi sau tháng bảy, tình thế lần nữa lại chuyển biến xấu, ngoại trừ bất đắc dĩ có biện pháp khác, những người Thiên đình có thể phái xuống phái, tại cũng chỉ có thể tận lực nghe thiên mệnh.

      Thiên đế vạn bất đắc dĩ mới lần thứ hai để nét mặt già nua cầu Minh Ất chân nhân ra tay, làm sao dám vào thời khắc sắp chết đắc tội Thanh Lương Quan nữa?!

      tư tiền tưởng hậu, cảm thấy Minh Ất chân nhân ngay từ đầu có mưu kế, cố ý để ý tới phản loạn Địa phủ, mặc kệ chũng lớn mạnh lại đến áp chế mình.

      Đáng hận chính là tất cả tiên nhân danh nghĩa Thiên đình đều thuộc quyền của (Minh Ất chân nhân), có thể điều động thực tế lại càng ít. Chẳng những người Thanh Lương Quan thể ra lệnh, ngay cả Thái Thượng Lão Quân, Chân Vũ Đại Đế còn có những người Long cung kia, mỗi người cũng chỉ là bề ngoài vi tôn (coi là Thiên đế), thường xuyên bằng mặt bằng lòng đối với hoặc bế quan ra, dù sao cũng là chịu nghe điều khiển.

      Những thiên binh thiên tướng có thể điều động kia chỉ là bình thường, những người này ở Thiên đình làm mưa làm gió đùa giỡn tiên tỳ, khi dễ vài tiên đồng còn có thể, phải đối mặt ma quỷ quái Địa phủ cả đám đều thành gà đất chó kiểng, cực kỳ vô dụng!

      Nghĩ được vẹn toàn, Thiên đế khỏi bụng oán khí. Ngay lúc này, chợt nhớ tới người, người này năm đó từng giúp đại ân, thân phận cũng tin được, có lẽ có biện pháp có thể giúp giải quyết khốn cảnh. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

      Nghĩ chút, Thiên đế do dự nữa, lúc này cầm bút viết xuống hàm tín, gọi thị vệ thân tín, cẩn thận phân phó :" Ngươi đem phong thư này đưa đến Thần Nông cốc tự tay giao cho Hủy Dịch, thỉnh bí mật đến Thiên cung chuyến, việc quan trọng được để người bên ngoài biết được, bức thư này phải trực tiếp đưa đến tận tay , nhanh nhanh về!"

      Thị vệ trầm giọng lĩnh mệnh, cất kỹ phong thư, hành lễ cáo từ sau khắc ngừng, nhanh chóng hướng Thần Nông cốc mà .

      Thần Nông cốc cách Thiên cung tương đối xa, bình thường là chỗ vắng vẻ hiếm có dấu chân người, chính là chỗ năm đó Thần Nông tu luyện chế dược, nhưng hoang phế lâu ngày. Thị vệ Thiên đế tìm suốt thời gian ngày đuổi tới trước cốc, lập tức bị tình cảnh trước mặt làm cho hoảng sợ.

      Thiên đình mà cũng có chỗ như vậy?! Chẳng lẽ là nhầm đến động phủ quái gì ở thế gian đây……

      Khắp sơn cốc tựa hồ bị bao phủ bởi tầng sương mù đỏ sẫm, trong sương mù dày đặc mơ hồ ngửi thấy mùi vị máu tanh khiến người ta buồn nôn, trong cốc hoa cỏ rừng cây ra màu xanh biếc quái dị, nhìn kĩ chẳng những có sức sống, ngược lại lộ ra hàn diêm dúa lẳng lơ.

      Ở đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
      ly sắcsanone2112 thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 221+222






      Thị vệ đưa tin do dự đứng dậy, dạo qua vòng xung quanh sơn cốc, xem địa hình xác thực đúng là Thần Nông cốc, tấm bia đá đứng sừng sững cự đại ở cửa cốc cũng được ghi rành mạch.

      lúc to gan, muốn cất bước nhập cốc đột nhiên bên tai có người quát:" Dừng lại! Ngươi là người phương nào, đến Thần Nông cốc có chuyện gì?"

      Thị vệ hoàn toàn muốn vào bên trong, vì vậy thuận thế dừng bước lại, giương giọng tự giới thiệu:" Tiểu nhân là Qua Lăng ngự tiền thị vệ trong Thiên cung, đặc biệt vì Thiên đế đưa tin mà đến. Xin hỏi cao tính đại danh tiên sinh?"

      Trong đám sương mù màu đỏ truyền đến tiếng ho :" Ta là Hủy Dịch, đem thư Thiên đế đặt ở dưới tấm bia đá ."

      Qua Lăng khó xử :" Thiên đế phân phó tiểu nhân phải đem thư tự tay giao tận tay cho tiên sinh, chuyện này……"

      " Ngươi theo lời của ta làm, ta tự nhiên có thể nhận được thư." Người tự xưng là Hủy Dịch dường như rất nguyện ý ra gặp người.

      Qua Lăng chỉ đành chịu làm theo, đặt thư của Thiên đế ở dưới tấm bia đá Thần Nông cốc, cổ quái…… Thậm chí chuyện kinh khủng xảy ra! tấm bia đá lại từng chút từng chút chảy ra máu tươi, từ từ khiến bức thư sũng nước, sau đó Qua Lăng thấy những dòng máu tươi kia như có tính ăn mòn rất mạnh, trong nháy mắt ăn mòn thư chút cũng dư thừa.

      Rất tà khí! Trong lòng Qua Lăng bồn chồn, Thần Nông cốc này còn có Hủy Dịch đều lộ ra dị cổ quái! Nhưng Thiên đế có lệnh, cũng đành phải kiên trì chờ đối phương hồi .

      Qua hồi, Hủy Dịch rốt cục :" Như vậy, ta theo ngươi chuyến." Theo tiếng , đám sương đỏ trong cốc đột nhiên phai nhạt ít, Qua Lăng thấy hoa mắt, thanh niên áo lam xuất ở trước mặt của .

      Người thanh niên áo lam này nhìn ước chừng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú thon gầy, sắc mặt tái nhợt quá mức khỏe mạnh, nhìn như là người thân hoạn bệnh nặng lâu ngày dứt, con mắt nửa nhắm nửa mở, bộ dáng chưa tỉnh ngủ chán chường. Bạn đọc truyện được copy tại Truyện FULL

      Qua Lăng vụng trộm nhìn vài lần, cảm giác càng quái dị, ràng người ngay trước mắt, hình dáng tướng mạo ràng hề che dấu, lại cảm giác, cảm thấy như là ở trong sương mù khiến người xem minh bạch, tựa hồ thần sắc gì đặt ở mặt đều biến thành , bằng cách nào cũng thế, nhìn nữa ngay cả ngũ quan đều trở nên mông lung, mỗi lần liếc, đều cảm thấy cùng với người mình liếc trước đấy phải cùng là người.

      Qua Lăng thấy trong nội tâm sợ hãi, chỉ nghe giọng đối phương có tình cảm, sau đó hướng về Thiên cung bay , Qua Lăng ngẩn người, vội vàng cưỡi mây đuổi theo.

      Thiên đế trong Thiên cung chờ cổ cũng dài hơn, vừa thấy Hủy Dịch liền như thấy thân nhân, nhiệt tình thỉnh vào trong ngự thư phòng chuyện, cuộc chuyện này liền chuyện nửa ngày, chờ Hủy Dịch đứng dậy cáo lui Thiên đế thậm chí vui vẻ ra mặt đứng dậy đưa tiễn, chắc hẳn câu chuyện có kết quả thoả mãn, Qua Lăng ở hành lang thấy trong nội tâm bồn chồn.

      Cho đến khi Hủy Dịch biến mất bên ngoài cửa cung, Thiên đế vẫy tay với : "Chuyện lần này ngươi làm rất tốt, hai quả Tử Hoàn đan liền thưởng cho ngươi. Việc Trẫm gặp Hủy Dịch nhớ thể truyền ra bên ngoài." Vừa , vừa mở cái hộp đặt ngự án, lấy hai viên đan hoàn màu đỏ tím vứt cho Qua Lăng. Hộp Tử Hoàn đan này là Hủy Dịch vừa mới tặng cho, chừng ba trăm miếng, Thiên đế trong nội tâm cực khen Hủy Dịch biết làm người, cũng lấy ra hai quả cho Qua Lăng làm phí.

      Tử Hoàn đan đối với tiên nhân tu luyện rất có ích, nhưng luyện chế khó khăn, có thể được ban cho như vậy, đủ thấy tâm tình Thiên đế tốt đến cực điểm.





      Qua Lăng hưng phấn mà tạ ơn Thiên đế, nghĩ nghĩ lại vẫn quyết định ra nghi kị của mình:"Xin thứ cho vi thần nhiều chuyện, vị Hủy Dịch tiên sinh này tựa hồ có chút cổ quái……"

      Thiên đế vô tình khoát khoát tay :" Cái gì cổ quái? thích cùng người ở chung thôi, nhưng lại là người có tài! Biết chia sẻ ưu tư cùng ta, so với những người biết điều quả thực là thiên địa khác biệt." Trong miệng người biết điều, tự nhiên là chỉ các tiên nhân và Minh Ất chân nhân rồi.

      Qua Lăng nhìn Thiên đế khen ngợi Hủy Dịch như thế, dám thêm cái gì nữa, chọc giận Thiên đế, thu hồi tặng phẩm toi! Vì vậy khom người cúi đầu lui xuống.

      Thiên đế mình ở sau ngự án, vuốt râu dài dưới hàm, trong nội tâm khoái ý, tìm Hủy Dịch quả nhiên là đúng, mặc dù có cho ra biện pháp cụ thể nào, nhưng lập tức đáp ứng hỏi thăm mối quan hệ giữa Thanh Lương Quan cùng Mặc Yểm, thăm dò đối phương ràng, sau đó tùy thời ra tay, vì giải trừ họa lớn trong lòng, trung thần hiền giả như vậy tại sao muộn như vậy mới nhớ tới chứ?

      ở chỗ này dương dương tự đắc, lại chưa từng nghĩ tới, là trung thần người tài, tại sao lại để gã Thiên đế lòng dạ hẹp hòi như sử dụng?

      Hủy Dịch rời Thiên cung sau cũng có trở về Thần Nông cốc, rất nhanh liền biến mất bóng dáng, mà mọi người ở Thanh Lương Quan còn chưa biết có người bắt đầu có chủ ý với bọn .

      Ngày hôm đó, Bạch Bạch theo Vân Hư từ Linh Tố sơn trở về, liền gặp tiểu động vật trong Thanh Lương Quan, đó là con vẹt lớn miệng đỏ tươi lam sắc, nghe là Tứ sư huynh Vân Lan đường trở lại Thanh Lương Quan nhặt được. cánh lam vẹt vết máu loang lổ, hẳn là bị vài linh thú tập kích, tại đắp dược liền ở trong phòng Bạch Bạch nghỉ ngơi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

      Vân Lan chỉ bốn chữ:" chiếu cố." Sau đó ném lam vẹt bỏ chạy.

      Tiểu Hắc nhìn Điểu Nhi mới tới này, rất muốn nhào tới cắn ngụm, Bạch Bạch phát thần sắc tốt, vội vàng che trước mặt lam vẹt :" Ngươi thể cắn ! bị thương, rất đáng thương!"

      Tiểu Hắc mài mài răng, hừ tiếng quay đầu để ý tới, con mèo thích tập kích chim chóc là thiên tính, hơn nữa cái con vẹt thối này đến, Bạch Bạch nhất định nghiêng về phía , dành hết thời gian chiếu cố , cũng thường xuyên chơi cùng mình. Nghĩ đến đây, tiểu Hắc nhìn con lam vẹt lại càng thuận mắt.

      Lam vẹt ốm yếu nằm ở mặt bàn, bộ dáng tội nghiệp kia quả nhiên rất nhanh đoạt chú ý của Bạch Bạch, Bạch Bạch lại vì nó bưng thủy, lại tìm Vân Hư thương lượng có dược thảo gì có thể giảm bớt nỗi thống khổ của nó, khiến thương thế của nó nhanh tốt hơn.

      Tiểu Hắc thừa dịp Bạch Bạch chú ý, nhảy đến bên người lam vẹt, thử nhếch miệng uy hiếp con vẹt :" Ngươi thành cho ta chút, nếu ta nhổ sạch lông ngươi, hừ hừ!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :