DỤ DỖ TIỂU HỒ LY ( Nga My)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 118


      Mặc Yểm vừa xuất khiến Vân Cảnh nhìn ngừng tò mò, hắc y nhân thần bí này phép thuật cao cường như thế, khí thế như thế, người bình thường thể có được.

      Thế nhưng cho rằng bản thân đẹp trai, pháp lực cao cường có thể giậu đổ bìm leo, bức áp, lừa gạt sắc đẹp sao?

      Vân Cảnh cũng chịu thua địch thủ, muốn tổn thương tiểu sư muội của , cho dù là lão thiên đế cũng phải liều mạng! tay đem Bạch Bạch đặt trong vạt áo, tay giơ kiếm lên, Vân Cảnh cười :

      "Rốt cục cũng chịu xuất gặp người, đúng lúc thỉnh giáo vài chiêu thức của các hạ!

      Mặc Yểm biết Bạch Bạch rất để ý đến những người bên cạnh nàng, muốn đem Vân Cảnh đánh bại cũng khó. Thế nhưng nếu đem Vân Cảnh đả thương, Bạch Bạch nhất định tức giận cùng thương tâm, lúc đầu lỡ tay đả thương cha nàng, dáng dấp kinh khiếp, khóc lóc của nàng muốn nhìn thấy lần thứ hai.

      "Ngươi phải là đối thủ của ta, để Bạch Bạch ở lại, lập tức rời !"

      Mặc Yểm vất vả mới đem Bạch Bạch để bên cạnh , tuy thể đem lòng của nàng hướng về phía nhưng tuyệt đối cũng thể thả nàng !



      Bạch Bạch đẩy đẩy vạt áo trước của Vân Cảnh, nữa đầu thò ra nhìn lén, thấy Mặc Yểm cau mày chờ nàng, trong lòng cả kinh vội vã trốn trở vào, nàng thấy bộ dáng giận dữ của Mặc Yểm sợ hãi.

      Mặc Yểm thấy nàng phản ứng nư vậy, trong lòng đau khổ, cái tiểu hồ ly vô liêm sỉ này, bên cạnh hết ăn lại uống, ăn no muốn chạy, bản thân đối với nàng tốt như vậy, nàng có lấy điểm cảm kích, chỉ cần có cơ hội tốt liền ưu tiên nghĩ cách rời ! có đáng sợ như vậy ?

      Hay là nàng vẫn còn ghi hận ngày trước mắng nàng, lừa nàng, hại nàng thiếu chút nữa mất mạng?

      "Vì sao nàng muốn ?"

      Mặc Yểm cố gắng áp chế cam long cùng tức giận, mở miệng hỏi.

      Vân Cảnh lần nữa giành trả lời:

      "Nàng phải là người của ngươi, bị ngươi kiên quyết bắt lại, muốn rời phải là rất bình thường sao?"

      Mặc Yểm tiếp tục bỏ qua , mắt nhìn chằm chằm vào chỗ hở ra trước ngực , Vân Cảnh cà lơ phớt phơ :

      " Ngươi nhìn chằm chằm vào ngực ta như thế ta xấu hổ a! Ta đối nam nhân có hứng thú, ngươi ta, ta đau lòng."

      miệng bậy, nhưng khóe mắt vẫn nhìn về phía Quỷ Môn Quan, MặC YểM rốt cục cũng bỏ cho ít thời gian, mở miệng :

      " cần nhìn, tai cho dù bọn họ có tới cũng vô dụng, Bạch Bạch phải ở lại đây."

      Vân Cảnh nãy giờ liên tục tìm cách kéo dài thời gian, vì hy vọng Thiên Lý Nhãn phụ trách quan sát tình hình địch có thể thấy bọn ở giữa trung bên này, che, đậy, Thiên lý Nhãn cùng Thuận Nhĩ Phong có thể nghe thấy được động tĩnh bên này của bọn .

      Chỉ cần các sư huynh đệ tới, cho dù là thể đánh bại Mặc Yểm, nhưng ít nhất cũng có thể mang Bạch Bạch chạy là xong. nghĩ tới Mặc Yểm từ lâu nhìn thấu tâm tư của , hơn nữa cũng có sợ hãi.

      " Ngươi ngại, vậy chờ các huynh đệ của ta tới rò tiếp tục tốt phân bua phải trái."

      Vân Cảnh cuối cùng dứt khoát giở trò vô lại, kiếm tay nhoáng lên liền thu lại, nghênh ngang xếp gối ngồi giữa trung. Kiếm pháp của sớm luyện thành, có thể cùng với thân thể hòa làm , cho nên người bên ngoài cơ bản thể nhìn thấy mang theo kiếm, chỉ có lúc đối địch mới có thể thấy thanh kiếm tách ra từ trong cơ thể.

      Mặc Yểm lườm tên lưu manh trước mặt cái, có chút kỳ quái, kẻ lúc nào cũng giả nhân giả nghĩa ra vẻ đạo mạo như Minh Ất, thế nào lại nhận lấy đệ tử như vậy, nhưng mà cho dù Minh ất có dẫn tất cả đồ tử đồ tôn của mình tới, cũng tin vào khả năng cần động thủ cũng có thể đem Bạch Bạch lưu lại —- trừ phi Minh Ất có thể vô tình để mặc cho các ma quỷ quái tất cả chạy đến nhân gian, giết lên thiên đình.

      Với lực lượng của phản quân ở địa phủ tại, cần tới bang trợ của , Minh Ất hẳn là có khả năng bảo vệ cho quỷ môn quan, kỳ quái chính là lần này chỉ phái đệ tử đến đây, chính mình yên ổ ở thiên đình chịu ra tay.

      Mặc Yểm có suy nghĩ là phía sau chuyện này là mưu mà biết, quay về với thực tế, hai Minh Ất cũng thể làm gì được .

      Tình thế trước mát chỉ dựa vào mấy tên đệ tử của Minh Ất, cho dù là pháp thuật của Bạch Bạch đột nhiên tăng mạnh, muốn bảo vệ cho Quỷ Môn Quan cũng có chút miễn cưỡng, nếu như bọn người này kiên quyết mang Bạch Bạch rời . ngại ngược lại trợ giúp địa phủ phản quân công phá Quỷ Môn Quan, muốn thay đổi thế cục đối với chẳng qua chỉ là suy nghĩ.

      Thanh Lương Quan hành luôn lấy giữ gìn ổn định tam giới là trách nhiệm, đến mức vì luyến tiếc tiểu sư muội Bạch Bạch mà ngồi xem tam giới đại loạn. Bạn đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

      Nhìn Bạch Bạch bên trong vạt áo của Vân Cảnh ra ra vò vào đánh giá , hận thể lập tức đạp Vân Cảnh, đem nàng từ chỗ trốn xách ra, thế nhưng vừa nghĩ đến dáng dấp khóc đau thương của Bạch Bạch, liền thể làm gì khác hơn là nghiến răng nghiến lợi đợi.
      Mai Trinhly sắc thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 119




      Qủy Môn Quan, Thiên lý Nhãn nhìn thấy tình huống bên này, phái người báo lại với mấy người Vân Sơ, Vân Cảnh mang theo Bạch Bạch ở điện Diêm La bị hắc y nhân thần bí cản đường.

      Vân Sơ và Vân Khởi liếc nhau, quỷ tốt bình ở dưới cổn thành bị đẩy ra xa mười dặm, cho dù bọn họ tấn công lần thứ hai, chỉ cần Vân Lan, Vân Chỉ và Vân Hư ba người này có thể bảo vệ trận, bọn họ nếu nhanh chóng trở về chắc còn kịp.

      Kỳ quái chính là biết hắc y nhân kia từ đâu tới, các đường phản quân có thể tạm thời rút lui chắc hẳn cũng là do giúp đỡ, vậy đối với bọn họ là có thiện ý.

      BÂy giờ tự dưng lại chặn đường Vân Cảnh và Bạch Bạch, đến tột cùng là muốn làm gì đây. nhân vật lợi hại như vậy nếu như kết cấu cùng phản quân, sợ rằng Quỷ Môn Quan tuyệt đối thể giữ.

      Vân Sơ vội vả gọi ba sư đệ tới dặn dò, sau đó cùng với Vân Khởi chuẩn bị xuất phát cứu Vân Cảnh. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

      Vân Hư bước lên kéo hai vị sư huynh lại :

      " Hắc y nhân này có thể là Mặc Yểm, là sư huynh của sư phụ, nhưng mà đối với sư phụ có thành kiến, cùng Bạch Bạch??????? Từ trước quen biết, sư huynh, các ngươi cẩn thận!"

      xong chúy ý tới ánh mắt kinh ngạc của Vân Sơ và Vân Khởi, thối lui vài bước cùng với Vân Lan, Vân Chỉ mỗi người có vị trí riêng của mình, chuẩn bị thủ thành.

      Trong mắt Vân Khởi lóe lên tia hiểu ràng, cũng đoán được khái quát. Mặc Yểm khống chế thủ lĩnh của các phủ phản quân, phái người dùng biện pháp đem Bạch Bạch bắt , Vân Cảnh tìm được Bạch Bạch, muốn dẫn Bạch Bạch rời , cho nên bị ngăn cản.

      "Đại sư huynh, chúng ta phải cố gắng tránh xung đột với Mặc Yểm, chúng ta tùy cơ ứng biến."

      Vân Khởi hướng Vân Sơ . Mặc Yểm có thể dễ dàng áp đảo các thủ lĩnh của các lộ phản quân, pháp lực vô biên, đối phó với Vân Cảnh nửa điểm cũng khó, thế nhưng dựa theo những gì Thiên Lí Nhãn , chỉ đem người ngăn cản, có động thủ, chuyện này lên muốn làm cho mọi chuyện đến đường cùng, mặc kệ là vì nguyên nhân gì.

      Có thể tranh thủ giúp đỡ trấn thủ Quỷ Môn Quan cho đến tháng sau, bọn họ nhất định có thể thành công rút lui, nhưng nếu đắc tội với , chẳng khác nào vô duyên vô cớ đem cho phản quân viện binh mạnh mẽ, đến lúc đó cho dù bọn có liều mạng cũng thể giữ Dương Môn Quan bị công phá. Nếu giúp cũng thể để Mặc Yểm trở thành kẻ thù mới được.

      Vân Khởi suy nghĩ cẩn thận chu đáo, tính cách giống với sư phụ Minh Ất Chân Nhân, mặc dù trong các sư huynh đệ đứng thứ hai nhưng đối Vân Sơ gì nghe nấy.

      Vân Sơ đại khái cũng có thể đoán được chút đầu mối, nhất là nếu hắc y nhân kia cùng với hắc y nhân mà nhìn thấy ở vong Xuyên là cùng người, càng nan giải.

      Hai sư huynh đệ chạy tới thấy Vân Cảnh ngồi khoanh chân dưới đất, cười vui vẻ, và Mặc Yểm hờ hững ở trước mặt , tư thế thả lỏng, thế nhưng cho dù là Vân Sơ cũng cảm thấy áp lực rất lớn —- vừa xa xa thấy bóng lưng của Mặc Yểm, cơ bản khẳng định người này là cao thủ lần trước gặp ở Vong Xuyên.

      " Chẳng hay sư đệ, sư muội của tại hạ có chỗ nào đắc tội? Tại hạ trước tiên tạ lỗi!"

      Vân Sơ và Vân Khởi song song tiến lên thi lễ, rất khách khí. bên thầm quan sát hắc y thanh niên.

      Mặc Yểm nhìn qua so với Vân Cảnh lớn hơn bao nhiêu, bất quá sư phụ Minh Ất Chân Nhân của bọn họ, thoạt nhìn dáng dấp thanh niên công tử cũng khác nhau là mấy, vừa nghĩ tới như lời Vân Hư , đây là sư huynh của sư phụ— Quả nhiên hình dáng bên ngoài có chút giống nhau, Vậy người này chính là sư bá của bọn họ, cũng nên đối khách khí chút.

      Bạch Bạch nghe được giọng của hai sư huynh, dũng khí cũng tăng lên chút, ló ra kêu:

      "Sư huynh!"

      Giọng lớn, lộ ra vài phần giống như tiểu hài tử bị khi dễ ủy khuất thấy gia trưởng. (bậc trưởng bối trong nhà)

      Mặc Yểm trừng mắt với Bạch Bạch, thành công làm cho Bạch Bạch nuốt câu tiếp theo vào trong bụng, lại đối với khách khí Vân Sơ và Vân Khởi lờ , thản nhiên :

      "Người đều đến đông đủ rồi sao?"
      Mai Trinhly sắc thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 120





      Mặc Yểm làm cho mấy người đệ tử của Thanh Lương Quan hoảng sợ, sao lại giống như là chờ bọn , giết lượt, nhưng có vẻ gì là muốn làm vậy, Vân Cảnh mặt biến sắc :

      "Ngươi có ý tứ gì?"

      Mặc Yểm khinh thường nhìn lướt qua , mở miện với Bạch Bạch:

      "Bạch Bạch các sư huynh của nàng đều tới rồi, nàng còn muốn trốn đến khi nào?"

      Bạch Bạch thân thể chấn động, nghĩ đến mình là đệ tử của Thanh Lương Quan, lại vô dụng làm cho sư phụ cùng sư huynh hổ thẹn, Vì vậy cố gắng to gan, từ trong lòng Vân Cảnh nhảy ra.

      Mặc Yểm nhịn xuống xúc động trong lòng, tay đem Bạch Bạch xách về, miễn cưỡng rời mắt khỏi nàng, với Vân Sơ:

      " tình rất đơn giản, Bạch Bạch ở lại, ta duy trì tháng này, Quỷ Môn Quan an toàn phải lo, con ma quỷ quái cũng thể ra được."

      Vân Khởi ánh mắt ngưng lại, quả nhiên là hướng tới tiểu sư muội của bọn . Nguồn truyện: Truyện FULL

      Vân Sơ nghe vậy trong lòng cực kỳ khó chịu, thế nhưng nghĩ đến lợi hại của Mặc Yểm cùng với lời ban nãy của nhị đệ, xiết chặt nắm tay cố lập tức mở miệng.

      Vân Cảnh nhịn được, cười cợt :

      "Nếu chúng ta đáp ứng sao? Ngươi tính cưỡng đoạt lấy?!"

      Mặc Yểm lạnh lùng cười. Cuối cùng cũng chịu trả lời vấn đề của :

      " Nếu , các ngươi mang Bạch Bạch , ta liền mở các lộ phản quân ra. tại chỉ có mười ba lộ phản quân, nghe phía sau còn có trăm ngàn quỷ tốt binh lần lượt kéo tới. Xem ra tồn tại của Bạch Bạch quan trọng, vậy ta cũng làm khó các ngươi, nhưng chỉ điểm cho mấy ma quỷ quái, để các lộ phản quân của bọn họ hợp lại làm , có hệ thống chút, ra cũng rất thú vị."

      Vân Sơ rốt cục nhịn được:

      " ma quỷ quái đến thế gian, có bao nhiêu người phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, chết oan chết uổng, thế gian giống như địa phủ ty, ngươi nhẫn tâm sao?!"

      Mặc Yểm kì quái nhìn cái:

      " Có cái gì đành long, người từ trước biết địa phủ ty tốt, vì sao lại muốn đem nhiều hồn, ma nhốt ở nơi này? Bọn họ chịu được cực khổ, con người lại chịu nổi? Thần tiên cũng chịu nổi?"

      Vân Khởi :

      " bậy, quỷ hồn ma ở địa phủ ty đều là những người vô cùng hung ác!"

      Mặc Yểm :

      " thiên đình tất cả thần tiên đều là người tốt sao? Thế gian có người vô cùng hung ác sao?"

      "Cái này…" Vân Cảnh nghẹn lời, ở thiên đình phải mới ngày , ngày hai, dương nhiên biết ít thần tiên cũng phải là người tốt gì, đế chế nào chả như vậy.

      Vân Khởi biết tiếp tục tranh cãi cũng được gì, trong tình thế này nếu bọn họ kiên quyết muốn mang Bạch Bạch tình huống chỉ càng chuyển biến xấu.

      "Bạch Bạch ở lại cũng sao, thế nhưng thỉnh các hạ miễn cưởng nàng làm điều nàng muốn."

      Vân Khởi suy nghĩ chút, cuối cùng hạ quyết định.

      "Được, chỉ cần nàng ngoan ngoãn lưu lại, tất cả việc khác đều tùy ý."

      Mặc Yểm hoàn toàn nhận lời, cũng muốn miễn cưỡng Bạch Bạch.
      Mai Trinhly sắc thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      :yoyo65::yoyo65::yoyo65::yoyo65:
      Last edited: 11/11/15

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 121





      Vân Sơ rốt cục nhịn được:

      " ma quỷ quái đến thế gian, có bao nhiêu người phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, chết oan chết uổng, thế gian giống như địa phủ ty, ngươi nhẫn tâm sao?!"

      Mặc Yểm kì quái nhìn cái:

      " Có cái gì đành long, người từ trước biết địa phủ ty tốt, vì sao lại muốn đem nhiều hồn, ma nhốt ở nơi này? Bọn họ chịu được cực khổ, con người lại chịu nổi? Thần tiên cũng chịu nổi?"

      Vân Khởi :

      " bậy, quỷ hồn ma ở địa phủ ty đều là những người vô cùng hung ác!"

      Mặc Yểm :

      " thiên đình tất cả thần tiên đều là người tốt sao? Thế gian có người vô cùng hung ác sao?"

      "Cái này…" Vân Cảnh nghẹn lời, ở thiên đình phải mới ngày , ngày hai, dương nhiên biết ít thần tiên cũng phải là người tốt gì, đế chế nào chả như vậy.

      Vân Khởi biết tiếp tục tranh cãi cũng được gì, trong tình thế này nếu bọn họ kiên quyết muốn mang Bạch Bạch tình huống chỉ càng chuyển biến xấu.

      "Bạch Bạch ở lại cũng sao, thế nhưng thỉnh các hạ miễn cưởng nàng làm điều nàng muốn."

      Vân Khởi suy nghĩ chút, cuối cùng hạ quyết định.

      "Được, chỉ cần nàng ngoan ngoãn lưu lại, tất cả việc khác đều tùy ý."

      Mặc Yểm hoàn toàn nhận lời, cũng muốn miễn cưỡng Bạch Bạch.



      "Cái gì?!"

      Vân Cảnh nhảy dựng lên, la to:

      " Như vậy sao được? Chúng ta rồi lỡ đổi ý làm thế nào?! Đến lúc đó đối Bạch Bạch làm gì cũng đều được!"

      Vân Sơ cũng nhíu mày, Vân Khởi cho cấp bọn ánh mắt bảo an tâm, chớ nên nóng nảy, tiến lên ;

      " Chúng ta cầu các hạ có thể tay ta gánh chịu trách nhiệm bảo vệ thủ môn quan, chỉ cần các hạ có thể tuân thủ lời hứa, đối xử tử tế với Bạch Bạch, chỉ cần can thiệp vào việc phản quân tác loạn là được."

      Vân Sơ đối cới nhị sư đệ vô cùng tín nhiệm, cũng biết bảo vệ Vân Khởi thua bất cứ sư huynh đệ nào, cho nên trong lòng cự lại nhưng vẫn thầm lên tiếng. giống Vân Cảnh, vừa rồi mới cùng các sư huynh đệ liên thủ, biết tình thế khó khăn, bây giờ dù đành lòng cũng phải nhẫn nại.

      Thấy Mặc Yểm chuyện biết, người này tron lòng có gì kiêng kỵ, chỉ cần vui vẻ, việc gì cũng đều làm được, chỉ cần cái nhất tay của liền giết chết hơn vạn quỷ tốt binh, cũng như chỉ cần bản thân thích trong mắt , sinh linh lầm than chả là gì.

      Nếu như bọn biết ngàn năm trước Mặc Yểm từng mấy ngày liền ở trong thiên cung đập phá, e rằng có đối kiên nể như thế, tránh xa mới là lạ.

      Mặc Yểm thèm để ý hừ tiếng, cuối cùng đáp ứng điều Vân Khởi , tiến lên muốn đem Bạch Bạch bắt về. Bạn đọc truyện được copy tại Truyện FULL

      Những tên Thanh Lương Quan này đến cùng thực tế là muốn vì Bạch Bạch ra tay giúp bọn họ.

      Thân ảnh Vân Khởi chợt lóe lên đứng chắn trước mặt Bạch Bạch.

      Sắc mặt Mặc Yểm trầm xuống, nhếch lông mi, bọn người này lại muốn đổi ý?!

      Vân Khởi mỉm cười :

      "Các hạ chờ sư huynh đệ chúng ta cáo biệt với Bạch Bạch, rồi rời ."

      xong quay đầu hướng Vân Cảnh và Vân Sơ đánh mắt cái, Vân Cảnh quan tâm đến ôm cổ Bạch Bạch :

      " Sư muội ngoan, ngươi đừng sợ, nếu như tên hỗn đản này khi dễ ngươi ngươi nhất định phải cố sức chống cự , lén chạy về tìm sư huynh, biết ?"

      Bạch Bạch nghe nhị sư huynh xong biết bản thân lưu lại đây là kết cục định, tuy có hơi sợ, nhưng vì muốn các sư huynh lo lắng nên kiên cường, nhu thuận gật đầu.

      Vân Sơ tiến lên xoa đầu Bạch Bạch, gì.

      Mặc Yểm nhìn thấy hai người bọn họ đối Bạch Bạch động tay động chân, Bạch Bạch lại có chút nào giống bộ dáng phản kháng, tức giận đến hai mắt gần như phát hỏa.

      Vân Khởi thờ ơ lạnh nhạt, tâm trạng bình tĩnh, lên phía trước, bên tai Bạch Bạch câu, sau đó ngẩng đầu lên tiếng :

      "Bạch Bạch, tam sư huynh của ngươi đúng, nếu vị công tử này trái với lời hứa, miễn cưỡng nguơi làm chuyện gì, ngươi cần lo lắng, nghĩ biện pháp tìm đến sư huynh. Đánh được sư huynh muội cùng chết trận tại Quỷ Môn Quan, cùng lắm hồn phi phách tán, vĩnh viễn được siêu sinh, chỉ cần làm hết sức, cả đời này cũng coi như uổng phí, sư phụ cũng vì chúng ta mà kiêu hãnh."

      ra những lời này, quả nhiên thấy Mặc Yểm biến sắc. Mấy người bọn họ hồn phi phách tán, vĩnh viễn siêu sinh, Mặc Yểm quan tâm, thế như nếu cả Bạch Bạch cũng theo chân bọn họ cùng nhau chết tại trận, biến thành tro bụi, Mặc Yểm ….bỏ được sao?! Vân Khởi, Vân Sơ cùng Vân Cảnh cưỡi mây bay trở về Quỷ Môn Quan.

      Mặc Yểm ôm Bạch Bạch mặt trầm trở về đại điện, cuối đầu lạnh giọng quát dẹp đường;

      "Ngươi thành hứa với ta, được đến Quỷ Môn Quan mạo hiểm biết !"

      Bạch Bạch chạy trốn được, lại bị các sư huynh lưu lại, vốn cũng rất chột dạ, tại các sư huynh đều , Mặc Yểm liền bắt đầu hung dữ với nàng, vừa sợ, vừa ủy khuất, ôm lấy đuôi cuộn thành đống, lời nào.

      Tốt! trả lại sắc mặt như vậy! Mặc Yểm vừa bực mình lại vừa buồn cười, dứt khoác đem nàng nhét vào trong vạt áo, hừ hừ! Xem nàng còn chạy trốn đâu!

      Vân Cảnh đường rời khỏi Quỷ Môn Quan, nhịn được quay đầu lại nhìn xung quanh, bộ dáng lưu luyến muốn rời bỏ, trong miệng oán giận Vân Khởi lải nhải, Vân Khởi mỉm cười giải thích, Vân Sơ vốn cũng lo lắng cho Bạch Bạch, thế nhưng thấy sư đệ cười giải thích, chỉ biết Bạch Bạch hẳn là có việc gì. Vân Cảnh đột nhiên nhớ tới việc:

      "Nguươi vừa rồi lén lúc cùng Bạch Bạch gì đó? Chẳng lẽ là biện pháp đối phó Mặc Yểm?"
      Mai Trinhly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :