DỤ DỖ TIỂU HỒ LY ( Nga My)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 65



      Có lẽ đây là kết quả của việc y cố ý nhúng tay vào thiên mệnh, dùng thiên mệnh để thực mưu đồ cá nhân, rốt cuộc mối nhân duyên tốt giữa Bạch Bạch và Mặc Yểm đều bị phá hỏng.

      Thôi được, trước hết y chú tâm chữa trị vết thương của Bạch Bạch , rồi sau đó xem xét liệu có cơ hội nối lại tiền duyên của hai người hay .

      "Bạch Bạch vừa suy nghĩ chuyện gì thế?" Minh Ất hỏi.

      Bạch Bạch hưng phấn : "Đợi cho đến khi thương thế của đệ tử khỏi, sư phụ giúp đệ tử luyện pháp thuật lợi hại có được ạ? Đệ tử muốn bảo vệ phụ thân và mẫu thân, để cho người khác bắt nạt phụ mẫu của đệ tử!"

      "Ngươi … nhớ tới Mặc Yểm sao?" Minh Ất khẽ. Y và phụ mẫu của Bạch Bạch đều nhất trí, mấy ngày nay cố tránh nhắc tới Mặc Yểm trước mặt Bạch Bạch, sợ làm cho nàng thương tâm. Hôm nay đột nhiên Bạch Bạch lại đến vấn đề "bắt nạt người khác", mà trong Thanh Lương quan nàng chỉ tiếp xúc với y và Vân Hư, người nào có dịp khi dễ nàng cả, như vậy nhất định nàng nghĩ đến những việc trước kia. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

      Bạch Bạch gật đầu buồn bực : " xem thường đệ tử, thường xuyên trêu chọc cười cợt đệ tử, biết đúng sai phải trái gì cả, lừa gạt đệ tử, lại còn đánh phụ thân đệ tử bị thương!"

      Minh Ất hỏi: "Bạch Bạch chán ghét , hận lắm à?"

      Bạch Bạch ủ rũ nhoài người lên giường nghĩ nghĩ rồi : "Ta sợ …"

      Minh Ất biết đáp án này là tốt hay tốt, việc thành như thế này đều là do Mặc Yểm tạo ra, biết có phải do ảnh hưởng bởi việc thảm thương trước kia hay ? Nếu phải từ lúc Mặc Yểm lần lượt mất cha mẹ thân sinh, chỉ sợ ngày hôm nay công tử nho nhã, phong lưu, kín đáo, cho dù tính tình có kém cũng hỉ nộ vô thường, hành động cực đoan, tùy tiện khi dễ tiểu bạch hồ.

      Nếu như vậy cho dù có việc trước kia Bạch Bạch phạm lịch kiếp hạ phàm, gây ra những việc ngoài ý muốn, cho dù Bạch Bạch có tu luyện thành công rồi sau đó mới gặp gỡ , vì giao hoan thân mật với mà phá hủy căn cơ, cũng chưa chắc rằng có thể thay đổi được mọi chuyện.

      Mặc Yểm bây giờ đơn giản là hiểu được thê tử là như thế nào, và phải làm sao để quý trọng người mình mến.

      Nhưng mà nếu phải chính y nhúng tay vào, có lẽ tính tình của Bạch Bạch cũng như ngày nay, cho dù nàng tu tiên cũng có thể sử dụng phương pháp khác, rất có thể là dùng tuổi trẻ quyến rũ xinh đẹp hấp dẫn của mình để dụ dỗ mê hoặc người…

      Tuy trước đây y chưa từng gặp Bạch Bạch, nhưng năm trăm năm này đều là Bạch Bạch đều do y dẫn đường và giám hộ ngầm, như vậy cái sai này phải do y sao?






      CHƯƠNG 66:


      Tuy trước đây y chưa từng gặp Bạch Bạch, nhưng năm trăm năm này đều là Bạch Bạch đều do y dẫn đường và giám hộ ngầm, như vậy cái sai này phải do y sao?

      Thiên ý khó đoán, cho dù là nhân vật chủ chốt Thiên đình cũng khó có thể sáng tỏ minh bạch được trước mọi việc.

      Tạm thời suy nghĩ về vấn đề này, hai tay y đặt người Bạch Bạch, bắt đầu giúp nàng hấp thụ các dược tính tràn lan khắp cơ thể, sau đó từ từ điều trị chân nguyên trong cơ thể nàng.

      Bạch Bạch cảm thấy rất thoải mái, mặc cho Minh Ất làm, những phiền não rất nhanh chóng bị vứt ra khỏi đầu.

      Việc Minh Ất chân nhân thu nhận nữ đồ đệ nhanh chóng lan ra bên ngoài khiến cho mấy tên đệ tử của chỉ trong vòng tháng ngắn ngủi đều bị hấp dẫn mà quay trở về. Đại sư huynh Vân Sơ, Nhị sư huynh Vân Khởi, Tứ sư huynh Vân Lan, Ngũ sư huynh Vân Chỉ trước sau lần lượt đều về Thanh Lương quan, mục đích đương nhiên là muốn biết vị tiểu sư muội được sư phụ phá lệ thu nhận rốt cuộc là thần thánh phương nào.

      Bạch Bạch thoáng chốc có rất nhều các vị sư huynh, nhất thời cảm thấy hoa mắt. Các sư huynh tuy tính tình giống nhau nhưng đối với vị tiểu sư muội này đều mực thương, quan tâm. Đại sư huynh Vân Sơ tính tình trầm ổn, đoan nghiêm, rất có phong thái của vị huynh trưởng, đối xử với các sư đệ đều rất nghiêm khắc, vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy chỉ thể trước mặt tiểu sư muội.

      Nhị sư huynh Vân Khởi tính tình ôn hòa màng danh lợi, có nét tương đồng với Minh Ất chân nhân. Tam sư huynh Vân Cảnh khỏi cần . Tứ sư huỳnh Vân Lan tính tình hoàn toàn tương phản với tên Vân Cảnh, biết có phải do Minh Ất chân nhân bị Tam sư huynh giày vò khổ sở , mà thu nhận Tứ sư huynh tính tình vô cùng chất phác, ít , đôn hậu thành , quanh năm suốt tháng chỉ thấy trầm mặc, đừng là nữ nhân, ngay cả đến nam nhân cũng dám nhìn lấy cái. Vân Cảnh thường xuyên giễu cợt vị Tứ sư đệ là kẻ đầu gỗ từ trời rơi xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL

      Ngũ sư huynh tính tình nóng nảy, may mà còn là người lý trí, đến nỗi phân biệt được nặng , mức độ quậy phá cũng nghiêm trọng, điều này làm Minh Ất yên tâm được chút ít. Lục đệ tử Vân Hư cùng với các vị huynh muội lâu lắm mới có thể tập hợp, đương nhiên rất náo nhiệt. Bạch Bạch ở bên họ, nghe họ chuyện về kiến thức trong tam giới mà ngừng hâm mộ. Đến khi nào nàng mới có thể tự do ngao du tứ hải như họ đây?

      Minh Ất chân nhân chưa từng chi tiết cho nàng biết về bệnh tình của nàng, nhưng ở Thanh Lương quan hơn tháng, ngày nào y cũng tự mình đến khám và chữa bệnh cho Bạch Bạch nên nàng cũng mơ hồ đoán được bệnh của nàng chỉ sợ đơn giản như sư phụ .

      Nhưng phải chữa trị như thế nào? Năm trăm năm tu vi bây giờ chỉ còn nữa, cho dù là hết bệnh rồi, còn muốn tu luyện lại lần nữa cũng phải mất mấy trăm năm, cứ như vậy mà nghĩ, khoảng cách đến được mộng ước của nàng ngày càng xa thêm rồi.

      Sáu vị sư huynh, ngoại trừ Vân Hư, còn năm người còn lại đều có chức vị Thiên đình, thể lưu lại lâu trong Thanh Lương quan. Sư huynh, đệ, muội ở cùng nhau mấy ngày sau đó liền vội vội vàng vàng rời , chỉ có Tam sư huynh tính khí bay nhảy, chấp nhận an bài của Thiên đình, hơn nữa trong lòng vẫn nhớ đến dung mạo của tiểu sư muội nên mặt dày mày dạn ở lại.

      Ngày hôm đó, Bạch Bạch nằm bên cửa sổ phơi nắng nghe thấy tiếng "meo meo". Nàng liền thò đầu ra thấy tiếng kêu kia là của con mèo đen "Tiểu Hắc", nó ngồi xổm bên dưới cửa sổ, ngẩng đầu hướng nhìn lên . Bạch Bạch từ sau lần trước bị nó cắn cho cái nên mỗi lần gặp lại đều có chút sợ hãi, thường thường chỉ cần thấy bóng dáng nó từ xa là nàng trốn , tại nàng cảm thấy nó rất hung dữ. Mặc Yểm ra sao nó cũng y như vậy.
      Mai Trinhly sắc thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 67


      Tiểu Hắc mặc dù là đứng dưới cửa ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bạch, nhưng lại có thần thái kiêu căng coi thường người khác: "Bạch hồ ly, ngươi ra đây chơi với ta!"

      Bạch Bạch rất muốn chơi với bạn mới, nhưng kinh nghiệm lần trước bị cắn khiến nàng có cảnh giác cao độ đối với Tiểu Hắc: "! Ngươi lại cắn ta!"

      Tiểu Hắc kiên nhẫn nhìn nàng, đe dọa: "Ngươi chơi với ta, ta cắn ngươi, ngươi chơi với ta, ta liền cắn ngươi!"

      Bạch Bạch suy nghĩ lại, do dự biết có nên khuất phục trước ác bá .

      Tiểu Hắc rất cao hứng, cong người nhảy lên bệ cửa sổ, dựng đứng bộ lông màu đen người lên, nhe hàm răng trắng ra với Bạch Bạch, hung dữ : "Hồ ly ngu ngốc, nghĩ xong chưa?!"

      Bạch Bạch vừa xoay người nhảy đến mặt ghế hơi cách xa chút, vừa lớn tiếng phản bác :"Ngươi mới ngu ngốc!"

      Tiểu Hắc tức giận, bổ nhào về phía Bạch Bạch, động tác của mèo rất nhanh nhạy, hồ ly cũng kém, hai con vật đen trắng trong phòng ngươi đuổi ta chạy, nhảy lên nhảy xuống, rất náo nhiệt.

      Dù sao thân thể Bạch Bạch cũng chưa khôi phục, càng lúc càng có khí lực chậm dần , lúc này sư phụ Minh Ất trị liệu thương thế cho nàng rồi, Vân Hư ở trong phòng tu luyện, Vân Cảnh lại càng biết dã nơi nào, muốn tìm người đến ngăn Tiểu Hắc hung ác cũng biết phải nơi nào. Bạch Bạch vô cùng nóng vội, nghĩ tới biến thành hình người đuổi Tiểu Hắc , thầm nghĩ nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn.

      Tiểu Hắc biết ý đồ của nàng, vượt lên trước bước chiếm lĩnh bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Bạch Bạch, vừa thở vừa dương dương đắc ý : "Hồ ly ngu ngốc, mau cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn theo ta ra ngoài chơi ta cắn ngươi!"

      Bạch Bạch mệt mỏi nằm mặt ghế hồi mới khôi phục được, giộng cứng ngắc : "Ta cầu xin, cũng chơi với ngươi!"

      Tiểu Hắc cũng là bại hoại!

      Tiểu Hắc nghĩ tới tính tình Bạch Bạch quật cường như vậy, nhưng trong lòng lại có giọng ngừng thúc giục mau đem Bạch Bạch ra ngoài Thanh Lương quan, nếu Bạch Bạch phối hợp, mạnh mẽ bắt ép nàng đem ra ngoài là tuyệt có khả năng.

      Kỳ dựa theo pháp lực mà , Bạch Bạch tuy căn cơ hủy, nhưng vẫn là cao hơn Miêu đại tiên, Tiểu Hắc ngay cả hình người cũng chưa tu luyện thành, may mà người Bạch Bạch có thương tích, cũng nghĩ tới biến thành người để đối phó , nếu căn bản có biện pháp, chớ đừng đến bắt nạt Bạch Bạch. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

      Xem ra là phải lừa gạt…… Tiểu Hắc trong nội tâm sốt ruột, đành phải ủy khuất chính mình chút.

      Nên lừa gạt nàng thế nào mới được? Tiểu Hắc hừ tiếng, nhớ tới ngày bình thường gặp Bạch Bạch luôn thích hoa hoa cỏ cỏ trong sân, vì vậy miễn cưỡng dùng giọng mềm : "Ta phát trong rừng có hoa rất đẹp, vốn muốn mang ngươi chơi, tại sao ngươi nhìn được lòng tốt của người khác?"

      Bạch Bạch quá tin tưởng cái đồ bại hoại vừa rồi còn hung như thế mà đột nhiên lại có hảo tâm như vậy, chần chờ : " ư?"

      Tiểu Hắc giọng điệu chắc chắn: "Đương nhiên là !" Để tăng mạnh thêm độ tin cậy, lại khoác lác: "Những bông hoa kia đều là màu đen, bên cạnh cánh hoa còn có kim sắc ngân sắc (*màu vàng màu bạc), là tiên hoa tuyệt thế Thiên đình cũng khó thấy được, xem ngươi hối hận!"




      CHƯƠNG 68





      Bạch Bạch nghe vô cùng kì diệu, rất là động tâm, nhưng khi nhìn lại Tiểu Hắc hàm răng trắng hếu, lại có chút sợ hãi, quả quyết: "Ta với ngươi, ngươi được cắn ta bắt nạt ta!"

      Tiểu Hắc trong long mừng thầm, vội vàng gật đầu : "Yên tâm , cam đoan cắn ngươi bắt nạt ngươi! Sao ngươi dong dài như vậy? nhanh , bằng kịp a!"

      xong xoay người làm bộ phải , được vài bước lén nhìn lại, quả nhiên thấy Bạch Bạch theo đằng sau cách hai trược, khỏi cực kỳ đắc ý: hồ ly ngốc quả nhiên rất dễ lừa gạt!

      Thanh Lương quan nổi danh Thiên đình, nhưng việc này đều la do công lao của chủ nhân, có bất cứ thứ gì đặc biệt, hùng vĩ tráng lệ, cũng có mấy loại quan ải phòng ngự trận pháp gì gì, cùng tình hình ở Mặc đầm xem như "hiệu quả như nhau". Tiểu Hắc dễ dàng mang theo Bạch Bạch ra khỏi cửa, chạy mạch, đến thời gian hai nén hương, rời xa phạm vi Thanh Lương quan.

      Bạch Bạch nhìn cảnh trí lạ lẫm xung quanh, từng mảng lớn cây cỏ xanh tươi tuy xinh đẹp phi phàm, lại cảm thấy có chút chột dạ sợ hãi, nhịn được chậm lại, với Tiểu Hắc ở đằng trước: "Có còn xa ? Ách, nếu quá xa, về muộn, sư phụ và sư huynh lo lắng….."

      Tiểu Hắc đè nóng vội xuống, tại nếu như Bạch Bạch quay đầu lại, có thể thất bại trong gang tấc, lần tới muốn tìm cơ hội lừa gạt nàng ra ngoài cũng chẳng phải dễ dàng a. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

      Quay người lại miễn cưỡng dung vẻ mặt ôn hoà với Bạch Bạch: "Ngay ở phía trước, rất nhanh đến thôi, hình như ta còn ngửi thấy được hương hoa a. Xem hoa xong chúng ta lập tức trở lại, bảo đảm chân nhân và Vân Hư cũng đều phát được người từng ở đó."

      Bạch Bạch chần chừ chút, nghĩ thầm Tiểu Hắc tính tình xấu, nhưng mà dù sao cũng là mèo trong Thanh Lương quan, hại nàng, long hiếu kỳ với tiên hoa đè bất an xuống, lại cùng Tiểu Hắc chạy hồị

      Phía trước xuất rừng cây , sương mù mờ ảo, che chắn, cực kỳ thần bí. Bạch Bạch biết nơi này là Thiên đình, có khả năng có ma quỷ quái gì chiếm giữ, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, tựa hồ trong rừng có nguy hiểm gì đó chờ nàng….

      tự chủ được dừng bước, dù Tiểu Hắc khuyên can mãi cũng chịu vào.

      Tiểu Hắc cảm thấy nóng vội, đột nhiên thấy Bạch Bạch dựng đứng người lên, thẳng từng bước về phía trước. Tiểu Hắc cảm thấy kỳ quái, ngẩn người biết nhất định là vị đại nhân kia rat ay, vui vẻ vội vàng theo sau.

      Bạch Bạch vô cùng hoảng sợ, nàng chút cũng muốn lên, nhưng thân thể hình như có ý thức riêng, căn bản nghe lời nàng.

      Trong rừng rậm đều là sương mù dày đặc, hoàn toàn thấy tình hình xung quanh, vài bước, Tiểu Hắc vốn dĩ nên ở bên cạnh lại nhìn thấy, tâm hoảng ý loạn run giọng kêu lên:"Tiểu Hắc…Tiểu Hắc ngươi ở đâu?"

      Tại nghe thấy được tiếng đáp lại, trong ý nghĩ hỗn loạn thầm nghĩ nằm xuống phủ giấc…Thiên dình cũng có quái? được ngủ, ngủ rồi quái ra ăn tươi nàng! Bạch Bạch cũng chỉ có thể nghĩ tới đây, thân thể nghe lời quơ quơ rồi liền mềm oặt ngã xuống mặt đất.

      Trong sương mù dày đặc xuất bong dáng cao lớn màu đen, từng bước tới gần Bạch Bạch, cẩn thận ôm lấy nàng, thỏa mãn than tiếng, hai tay ôn nhu vuốt ve từ đầu tới đuôi Bạch Bạch lần, cuối cùng ôm nàng vào ngực!

      Đáng tiếc nhìn thấy lúc nàng mở to mắt, bộ dáng vừa khờ dại lại yếu ớt đáng , nghĩ tới đây, kẻ thần bí có chút tiếc nuối thở dài, ngón tay nhàng đặt lên mi tâm nàng (*điểm giữa 2 đầu mày), luồng ánh sáng bạc lên, dáng vẻ hình người hoàn mỹ của Bạch Bạch và Vân Cảnh hiếu kỳ từ rất lâu lộ biến ra.
      Mai Trinh, ly sắcsanone2112 thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 69:


      Thiếu nữ thanh lệ tuyệt sắc mềm nhũn tựa trong ngực người thần bí, hương hoa quả ngọt lịm quen thuộc tràn đầy lồng ngực, người thần bí nhịn được ôm nàng chặt hơn chút…… Đáng tiếc thời gian có nhiều…… Sương mù dày đặc chậm rãi tản , lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của người thần bí, phải quái định ăn thịt hồ ly trong tưởng tượng của Bạch Bạch, mà là kẻ sớm ăn nàng từ đầu tới đuôi – Mặc Yểm.

      Mặc Yểm từ trong tay áo lấy ra cây tiên thảo kỳ quái trong suốt như thủy tinh, để vào trong miệng mớm, cúi đầu trằn trọc mở đôi môi đào của Bạch Bạch, cẩn thận đem tiên thảo trong miệng mớm vào, bên nhàng vỗ về cổ họng Bạch Bạch, xác nhận nàng hoàn toàn nuốt xuống hết tiên thảo.

      Lưu luyến hồi đôi môi mềm mại của Bạch Bạch, mới quyến luyến rời ngẩng đầu, tinh tế đánh giá khuôn mặt nhắn mà nghĩ tới trăm ngàn lần, muốn lại buông nàng ra, đáng tiếc Hỗn nguyên tiên thảo tuy có thể đem dược lực ở nơi hư trong người nàng điều về mối, làm cho chúng va chạm lẫn nhau, nhưng muốn khai thông những dược lực này ra dung hợp cùng tu vi cơ thể của Bạch Bạch, vẫn chỉ có Minh Ất mới có thể, cho nên tạm thời thể mang Bạch Bạch được.

      Nếu còn buông tay, người Thanh Lương quan tìm đến phát ra mình, tất cả bố trí đều uổng phí, Mặc Yểm hôn lên mi tâm của Bạch Bạch, trong chớp mắt Bạch Bạch biến về nguyên dạng hồ ly.

      nhàng thả Bạch Bạch xuống mặt đất, khắc thu tay lại rời , Mặc Yểm cảm thấy khổ sở thực như xẻo cả mảng lớn máu thịt trong lòng ….. Nhẫn a nhẫn a, đợi căn cơ Bạch Bạch khôi phục, toàn bộ thân thể tốt rồi, lại đến đem nàng mang về, sau đó vĩnh viễn buông ra!

      Lại nhìn kỹ Bạch Bạch lần nữa, Mặc Yểm vô thanh vô tức biến mất trong rừng cây. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

      biết qua bao lâu, Tiểu Hắc nằm mặt đất tỉnh lại đầu tiên, mờ mịt nhìn chung quanh chút, cánh rừng này nó nhận ra, bình thường thường xuyên đến chơi đùa, nằm cách đó xa là con hồ ly ngu ngốc…… Nàng tại sao lại ở chỗ này?

      Tiểu Hắc cố gắng nhớ lại hồi, chậm rãi nhớ ra tất cả, sáng sớm nó nhìn thấy cây hoa rất đẹp trong này, sau đó vội vàng chạy về vừa đấm vừa xoa đem bạch hồ ly tới xem, kết quả tới đây phát sương rất dày, sau đó cái gì cũng biết.

      Tuy nhiên, nó cùng hồ ly ngu ngốc cũng thân thiết, sao lại muốn đem nàng đến xem hoa? là rất kỳ quái!

      Đầu óc cứng như đá suy nghĩ được gì, Bạch Bạch vặn vẹo thân mình, cũng tỉnh lại.

      mèo cáo ngây ngốc nhìn nhau, Bạch Bạch : "Ta ngủ bao lâu rồi hả?" Nàng nhớ ràng chính mình cùng Tiểu Hắc vào trong rừng xem hoa, sao hoa thế nào cũng xem được, ngược lại lại lăn ra đất?

      Tiểu Hắc cũng đâu nhớ hoa gì a! Nhưng mà nó còn nhớ chính mình sống chết quấn lấy lôi Bạch Bạch tới, khỏi có vài phần thẹn quá hoá giận, hung dữ : "Con heo lười! Chỉ biết ngủ! Ngươi ngủ lâu như vậy, hoa gì cũng héo hết!"

      Bạch Bạch rất ủy khuất: "Ta ngủ, ngươi có thể gọi là ta tỉnh nha!"

      Tiểu Hắc làm gì biết xấu hổ mà lại mình cũng ngủ, chỉ là tỉnh so với Bạch Bạch sớm chút, đành phải hừ tiếng : "Còn biết xấu hổ, ta gọi ngươi rất nhiều lần ngươi đều tỉnh lại!"

      Bạch Bạch cũng biết nó hay giả, nàng tuy là sâu ngủ, nhưng cũng đến mức sét đánh ngang tai vẫn ngủ, sao lại gọi cũng tỉnh?

      Tiểu Hắc sợ nhiều lòi đuôi, ngẩng đầu ưỡn ngực trước ra ngoài cánh rừng, Bạch Bạch chậm theo ở phía sau. Ra khỏi cánh rừng, chỉ thấy mặt trời hơi ngả đằng tây, Tiểu Hắc cảm thấy việc hôm nay có vẻ cổ quái, sợ trở về Minh Ất chân nhân mà biết phải chịu phạt, vì vậy quay đầu đe dọa Bạch Bạch: "Việc hôm nay ra ngoài chơi, cho ngươi nhắc tới với bất kỳ kẻ nào, bằng ta…… ta thấy ngươi lần cắn ngươi lần!" Nó vốn muốn " chơi với ngươi ", nhưng sợ như vậy ngược lại khiến Bạch Bạch đắc ý, vì vậy lập tức sửa lại câu có sức mạnh uy hiếp "đe dọa".

      Bạch Bạch thành thành gật đầu, dù sao mình cũng có việc gì, nàng cũng muốn sư phụ sư huynh lo lắng. Hai con mạch chuyện, dọc theo đường cũ nhanh chóng chạy về Thanh Lương quan.



      CHƯƠNG 70



      Mãi cho đến rời khỏi cánh rừng được đoạn đường xa, Bạch Bạch mới cảm thấy thở phào nhõm, vừa rồi giống như có người mực chằm chằm nhìn nàng ở đằng sau, đáng sợ, từ nay về sau cứ ở trong Thanh lương quan là được rồi, có việc gì nên ra khỏi cửa!

      Sắp đến Thanh Lương quan trông thấy xa xa có cỗ xe ngựa cực kỳ tinh xảo hoa lệ đỗ trước cửa. Xe là con ốc xoáy ngũ sắc cao bằng chừng chiều cao của hai người, xe có mấy ô cửa sổ đều được gắn pha lê trong suốt nhìn thấu, còn treo bức mành trân châu lấp lánh nhu hòa, vách xe dùng từng mảnh đồi mồi, san hô, ngọc trai tinh xảo ghép thành hoa văn trang trí, chính là Thiên đình cũng khó gặp.

      Kéo xe là bốn con ngựa toàn thân trắng như tuyết, dọc sống lưng có cánh chim nửa trong suốt, Thiên mã như vậy tiên nhân bình thường trong Thiên đình cũng dùng nổi!

      Thời gian Bạch Bạch đến Thiên đình rất ngắn, hơn nữa ngay cả con mèo trong Thanh Lương quan cũng chưa từng thấy qua chiếc xe ngựa xinh đẹp như vậy, dừng bước lại trợn mắt há hốc mồm, ít dám tin vào hai mắt mình.

      Tiểu Hắc ở Thanh Lương quan này ít nhất hai ba trăm năm, trước đây cũng gặp vài khách quý, nhưng choáng váng nhiều như vậy, trông thấy dáng vẻ chưa từng thấy qua của Bạch Bạch, vội vàng giả bộ thần thái khinh thường, cái đuôi quét lướt qua sống lưng Bạch Bạch, thúc giục: "Còn nhìn nữa?! Lúc này chân nhân có khách đến, ngươi mau theo ta đến cửa sau vào!"

      Bạch Bạch "A" lên tiếng, lưu luyến rời nhìn chiếc xe ngựa này lần nữa, theo Tiểu Hắc vòng ra phía sau Thanh Lương quan. Tiểu Hắc quen thuộc đẩy hoa cỏ cao tới nửa người ở chân tường ra, lộ ra cái lỗ tường.

      "Mau chui vào!"

      Cái lỗ này lớn vừa vặn có thể cho phép Bạch Bạch cùng Tiểu Hắc người thông qua, xuyên qua lỗ tường cùng mảng bụi hoa lớn sau cái lỗ, tiến đến phạm vi hậu viện của Thanh Lương quan.

      "Ở nơi này tại sao lại có lỗ chó vậy? Thanh Lương quan nuôi chó." Bạch Bạch rũ sạch bụi bậm cỏ dại người, thuận miệng hỏi. Nếu như phải nhìn thấy ở nhân gian, nàng còn biết mọi người tại sao yên lành lại đào cái lỗ tường.

      "Lỗ chó cái gì?! Đây là lỗ mèo!" Tiểu Hắc liếc xéo nàng, khinh nàng hiểu biết.

      là Tiểu Hắc mặc dù là con mèo biết nhảy lên leo xuống, nhưng trời sinh tính lười biếng, nghe dưới thế gian có đục cái lỗ ở tường viện để thuận tiện cho chó ra vào, thầm nghĩ đó cũng là phương pháp tốt cho thói lười biếng, đỡ phải bò tường vất vả, vì vậy quấn quít lấy Vân Hư đòi đục cho nó cái lỗ như vậy. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

      Cho chó dùng gọi là lỗ chó, Hắc miêu đại tiên nó dùng đương nhiên là lỗ mèo.

      Bạch Bạch có tâm tư cùng nó tranh cãi, thầm nghĩ nhanh chóng trở về phòng, để sư phụ sư huynh phát nàng từng lén ra ngoài, chọc bọn họ lo lắng.

      Vì tránh người ta nhìn thấy, Bạch Bạch cáo biệt Tiểu Hắc xong, phân biệt đường về, rón ra rón rén vào bụi hoa định hướng tới phòng mình. được nửa, đột nhiên nghe thấy bên đường truyền đến thanh bước chân cùng tiếng cười .

      Trong đó có giọng nữ ôn nhu : "Sao lại đúng lúc vậy, chúng ta đặc biết tới để gặp Vân Cảnh sư huynh mà ngày nào tỷ tỷ cũng nhắc tới, vậy mà lại có ở đây?"
      Mai Trinhsanone2112 thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 71



      (*Hoa si: người si dại vì hoa, hoa ở đây là trai đẹp )

      Giọng nữ này có chỗ quen tai, Bạch Bạch bắt đầu cố gắng nhớ xem rốt cuộc là nghe được ở đâu.

      Giọng nữ xa lạ kia lại : "Vân Hư tiểu sư huynh, Vân Cảnh ca ca rốt cuộc đâu vậy?"

      Giọng nữ khó ưa trước đó lại : "Chẳng lẽ là nghe thấy tỷ muội chúng ta sắp đến nên lại trốn tránh mặt chúng ta à?"

      Vân Hư vội : "Hai vị công chúa sao lại vậy, tính tình Vân Cảnh sư huynh ra sao hai vị cũng biết, huynh ấy thích nhất là tụ tập bằng hữu uống rượu chơi xuân, đời nào lại ngoan ngoãn đợi ở Thanh Lương Quan ?"

      "Ngày nào Tam công chúa miệng cũng nhắc đến Vân Cảnh sư huynh, càng khiến ta hiếu kỳ, nếu vắng, vậy chúng ta ở chỗ này đợi về vậy!"

      Giọng nữ đầu tiên lại cất lên, ngữ rất ôn nhu, nhưng trong giọng lại mang theo vẻ ngạo mạn ai sánh kịp, thoáng nghe có vẻ như là thương lượng, nhưng thực tế căn bản là cho phép người khác được cự tuyệt. Nguồn: http://truyenfull.vn

      Bạch Bạch vừa nấp trong bụi hoa vừa suy nghĩ, người nàng quen biết nhiều lắm, tính tới tính lui loại bỏ hồi, cuối cùng rốt cuộc nhớ tới, đây phải là nữ nhân rất hung dữ chạm mặt tại Mặc Đầm sao? Hình như gọi là…… Quỳnh Nguyệt tiên tử?!

      "Vân nhi, ngươi chuẩn bị ít nước trà. Tam công chúa, chúng ta đến bên kia đình ngồi chút."Quỳnh Nguyệt tiên tử đổi từ khách thành chủ, xem Thanh Lương Quan giống như vườn ngự uyển nhà mình.

      Vân Hư hiếm khi gặp phải loại con "chủ động" như vậy, hết lần này tới lần khác các nàng muốn tìm người, nhưng vị tam sư huynh Vân Cảnh "mạnh vì gạo, bạo vì tiền" kia lại tránh chịu gặp vị nữ đại thần tôn quý của , biết phải an bài như thế nào mới được. Hai nàng, người là Nam Hải Long Cung Tam công chúa, người là con mới nhận lại lâu của Thiên Đế, Quỳnh Nguyệt tiên tử, tuy Thanh Lương Quan trước giờ vẫn độc lập với vua tôi Thiên giới, nhưng mà cũng nên ra mặt đắc tội với những nữ nhân tôn quý này.

      Vân Hư tính tình rất tốt, từ trước đến nay đều nhiệt tình giúp đỡ mọi người, trong lòng tuy bất mãn đối với hai nữ tử này, nhưng cũng có biểu ra mặt, vẫn ôn hòa : " như vậy, hai vị công chúa xin cứ ngồi tạm, ta xem Tam sư huynh khi nào trở về."

      Bạch Bạch khắc sâu ấn tượng với ngang ngược hung ác của Quỳnh Nguyệt tiên tử, cho nên muốn bị các nàng phát , lập tức nín thở lặng lẽ kín đáo trở về phòng.

      Nàng trở về phòng lâu nghe thấy tiếng gõ cửa, là Vân Hư đến tìm nàng.

      Tay Vân Hư cầm cái khay, mặt khay bày đầy điểm tâm nho nhiều màu sắc, cười lớn: "Bạch Bạch mau đến xem, Tam sư huynh đặc biệt mang về cho muội vài thứ tốt, huynh ấy ngang qua Bách Hoa Viên, đám tiên hoa mời huynh ấy ăn, đều là mật hoa phấn hoa làm thành mấy món điểm tâm, ngửi thôi thấy vừa ngọt vừa thơm rồi, muội nhất định rất thích."

      Bạch Bạch vui vẻ nhảy đến bờ vai của từ từ lên cổ của rồi : "Tam sư huynh tốt, Vân Hư sư huynh tốt!"

      Chỉ hành động đơn giản chân thành như vậy, khiến mặt mày Vân Hư hớn hở, thể xác và tinh thần thư thái. đến bên cạnh bàn, bỏ đĩa bánh xuống, lấy miếng bánh mềm mềm hồng hồng hình hoa mẫu đơn đút tới miệng Bạch Bạch.

      Bạch Bạch a ô ngụm ăn hết, miếng bánh tan ra trong miệng, hương hoa ngạt ngào làm say lòng người, vừa vào miệng liền tan, từng chút từng chút từ đầu lưỡi ngấm vào trong tim, quả nhiên là mỹ vị thiên hương.

      Bạch Bạch chỉ món bánh mềm : "Sư huynh ngươi cũng ăn miếng , mùi vị tuyệt lắm!"

      Vân Hư nhìn xem bộ dáng khoái hoạt thỏa mãn của Bạch Bạch, so với chính mình ăn còn muốn cao hứng hơn: "Muội thích ăn nhiều chút ! Tam sư huynh đặc biệt mang cho muội đó."

      Mấy miếng bánh mềm hồng hồng hình mẫu đơn nhanh chóng được Bạch Bạch tiêu hóa hết trong miệng, Bạch Bạch chợt nhớ tới vừa rồi cuộc đụng mặt tại hoa viên với Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa, kỳ quái hỏi: " phải bảo là Tam sư huynh có ở nhà sao? Huynh ấy vừa trở lại rồi sao?"

      Vân Hư có chút kinh ngạc liếc nhìn Bạch Bạch, Bạch Bạch cúi đầu : "Khi nãy muội ở bên ngoài sân nghe được sư huynh cùng với khách chuyện, là Tam sư huynh có ở đây… Ách, Quỳnh Nguyệt tiên tử kia rất dữ nha, muội muốn gặp mặt nàng ta, cho nên có tới chào hỏi khách…"Sư huynh có trách nàng có lễ phép hay ?

      Vân Hư đưa tay sờ sờ cái đầu của nàng, cười : "Ra là như vậy à, muội thấy các nàng cũng tốt, thấy các nàng rồi mới biết được, chỉ có tiểu sư muội của ta đáng nhất!" Hai nữ nhân kia tuy xinh đẹp, đáng tiếc đều là những kẻ thích hếch mũi nhìn người.

      Dừng chút, hạ giọng : "Tam sư huynh đến Thanh Lương Quan trước các nàng, vừa nghe các nàng đến đây, liền dặn ta nhất định phải có ở đây… Những điểm tâm này vốn là huynh ấy muốn đích thân đưa tới cho muội, rốt cuộc sợ bị các nàng phát , đành phải kêu huynh giúp huynh ấy thay."

      Bạch Bạch nheo nheo đôi mắt : "Tam sư huynh gian xảo nha!" Đẩy Lục sư huynh ra còn mình lại trốn mất, nhưng mà ra Tam sư huynh cũng thích hai nữ nhân đó.

      Vân Hư gật đầu : "Đúng vậy! Chẳng qua vì huynh ấy hứa dạy ta ba chiêu kiếm pháp thượng thừa, nên huynh mới miễn cưỡng đáp ứng."

      "Ách, nhưng mà huynh ở chỗ này với muội, lại để khách cứ chờ đợi ngoài hoa viên, vậy có tốt ?" Bạch Bạch chọn lấy miếng bánh ngọt làm theo hình đóa hoa hồng màu vàng, nịnh nọt hai tay bưng lấy đưa đến trước mặt Vân Hư.

      Vân Hư "thụ sủng nhược kinh" (*được chiều mà thấy sợ hãi), cầm lấy cho vào trong miệng, chỉ cảm thấy cả đời có được ăn đường ngọt, miếng bánh này cũng vẫn là thứ ngọt ngào nhất đời!

      "Các nàng đợi được, tất bỏ thôi." Vân Hư bỗng nhiên cũng có chút ý đồ, thực tế lúc này giữa sư muội đáng cùng công chúa điêu ngoa, chút do dự lựa chọn sư muội. Hai nữ nhân kia đồng ý chờ, cứ để cho các nàng chờ .

      Hai sư huynh muội cùng nhau vừa trò chuyện vừa ăn, chẳng mấy chốc ăn hết sạch đĩa điểm tâm vào bụng. Trong sân có động tĩnh, qua lát, tiểu thư đồng chạy lại bên cửa sổ với Vân Hư: "Đại sư huynh trở lại, ở thiên sảnh chờ gặp sư phụ!"

      Đại sư huynh Vân Sơ vừa mới được vài ngày, đột nhiên lại trở về, sợ là có phát sinh chuyện lớn gì rồi, Vân Hư nhìn Bạch Bạch : "Chúng ta cùng gặp Đại sư huynh nha! biết huynh ấy trở về vì chuyện cấp bách gì."

      Bạch Bạch tất nhiên gật mạnh đầu, nàng rất mến các sư huynh, có thể theo chân các sư huynh ở chung chỗ lúc nào cũng đều tốt hết!

      Vân Hư biết Bạch Bạch muốn gặp Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa, liền mở ống tay áo đem Bạch Bạch giấu vào trong, rồi cùng tiểu đồng thẳng hướng thiên sảnh mà bước.

      Hai vị công chúa ngồi trước hoa viên, ngồi nửa ngày trời thấy người tiếp đón, quan trọng là nguyên đám tiểu đạo đồng qua hoa viên vội vội vàng vàng, coi như hai đại mỹ nhân các nàng chẳng hề tồn tại , muốn hỏi thăm xem Minh Ất chân nhân cùng vài tên đại đệ tử ở đâu, nếu phải là có ở trong quan lại bế quan tu luyện, nhất định là chẳng có kẻ nào hoặc người nào có vai vế ra mặt đón tiếp các nàng.

      Ngay đúng lúc các nàng tức giận đầy bụng, đột nhiên từ cửa chính tiến đến nam tử áo xám oai vệ, trầm ổn, các đạo đồng trong quan đều tiến lên kêu "Đại sư huynh", ra là nhân vật đứng hàng thứ hai trong Thanh Lương Quan, Vân Sơ, trở lại.

      Vân Sơ ngũ quan đoan chính, tuy còn cách vẻ tuấn khoảng xa, nhưng là nam tử chín chắn, khí độ trầm ổn, nhìn lên cũng có điểm thu hút người khác. Tam công chúa thấy vậy giật góc áo Quỳnh Nguyệt tiên tử, hai người nhanh nhẹn bước tới, chắn trước mặt Vân Sơ.

      Tam công chúa thân mật nở nụ cười kiều : "Vân Sơ đại sư huynh, lâu gặp!"

      Đột nhiên bị mỹ nữ đến gần, Vân Sơ khẽ giật mình, hai nữ nhân diện mạo xinh đẹp, vẻ mặt tươi cười này là ai ?
      Mai Trinhly sắc thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 72



      Thanh Lương Quan rất hiếm khi tiếp đãi nữ khách, thậm chí gần đây nam khách cũng hiếm gặp, đa số những kẻ ái mộ danh tiếng chân nhân mà đến còn chưa vào được cửa bị những tiểu đồng đạo trước cửa lịch từ chối, những kẻ có thể tiến vào trong này, lai lịch khẳng định hề đơn giản.

      Vân Sơ liền nhớ lại vừa nãy nhìn thấy xa giá của Nam Hải Long Cung trước cửa, lập tức liên tưởng đến Nam Hải Long Cung Tam công chúa lưu luyến si mê tên Tam sư đệ xấu xa nhà mình, trong nội tâm thầm mắng Tam sư đệ Vân Cảnh chuyên gây chuyện thị phi, bây giờ trở về liền khiến cho sư môn được yên bình.

      Vân Sơ ngốc đến độ tiếp chuyện với Tam công chúa, cho nàng có cơ hội kể lể việc nhà, cũng thể có nhận ra nàng hay , chỉ là nghiêm mặt : "Hai vị mời ngồi tạm, tại hạ có việc gấp muốn bẩm báo sư phụ, xin lỗi tiếp chuyện được!"

      Dứt lời liền chắp tay, căn bản để cho các nàng có cơ hội chuyện, liền vượt qua các nàng bước nhanh về hướng hậu viện.

      Vân Sơ quả thực là có việc gấp, mà cho dù có, cũng bình tĩnh lãng phí thời gian ở chỗ những công chúa tiểu thư này.

      Tam công chúa gặp phải uất ức lớn như vậy, lại đuổi theo kịp, cảm thấy trước mặt tối sầm, lộ ra khuôn mặt băng lạnh mà có thể thấy phủ mấy tầng sương giá.

      Quỳnh Nguyệt tiên tử tuy quan hệ với nàng tệ, nhưng mà giữa hai người đẹp, nhất là hai mỹ nhân kiêu ngạo tự phụ giống nhau, khó mà có được mối quan hệ thực tốt, chứng kiến tỷ tỷ phát giận, Quỳnh Nguyệt tiên tử cười dịu dàng : "Tỷ tỷ, những kẻ trong Thanh Lương Quan này, từ xuống dưới đối với tỷ là vô lễ, tỷ nhất định phải gặp Vân Cảnh ca ca để đòi lại công bằng nha!"

      Sáng hôm nay Tam công chúa đến Thiên cung vấn an nàng, trò chuyện về những việc kỳ lạ trong tam giới gần đây, trong đó có việc Thanh Lương Quan Minh Ất chân nhân phá lệ thu nữ đồ đệ là bạch hồ. Lời còn chưa dứt khiến cho Quỳnh Nguyệt tiên tử giận xanh mặt. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

      Minh Ất chân nhân cự tuyệt cầu của Thiên Đế thu nàng làm đồ đệ, nếu như là bởi vì hề có ý định thu đệ tử cũng sao, đằng này vừa quay mặt cái liền thu nạp đệ tử mới, hơn nữa còn là ả hồ ly ti tiện! Bảo nàng làm sao mà tức giận cho được?

      Lại nhớ đến việc trước kia ở Mặc đầm, bởi vì tiểu bạch hồ đạo hạnh thấp kém mà nàng phải chịu xua đuổi nhục nhã của Mặc Yểm, Quỳnh Nguyệt tiên tử chỉ hận thể đem tất cả bạch hồ trong thiên hạ rút gân lột da!

      Tam công chúa vốn cam lòng đối với nghĩa muội xuất thân thấp kém hơn mình đột nhiên lại chạy đến trước mặt biến thành Thiên cung công chúa cao cao tại thượng, cố tình nhìn thấy người ta tức giận, chẳng những dừng đề tài lại ở đây, còn thổi phồng lên mối quan hệ giữa mình và Tam đệ tử Thanh Lương Quan Vân Cảnh, Minh Ất chân nhân đối với chính mình cũng coi trọng như thế nào. Ám chỉ Quỳnh Nguyệt tiên tử cho dù thân là con Thiên đế, nhưng mà ngay cả cạnh cửa của Thanh Lương Quan cũng chạm tới được.

      Quỳnh Nguyệt công chúa rất giận dữ nhưng sau đó tỉnh táo lại, cố ý hạ thấp tư thái, xúi Tam công chúa mang nàng đến Thanh Lương Quan mở rộng tầm mắt, Tam công chúa lỡ leo lên lưng cọp, đâm lao phải theo lao, vì vậy đành cắn răng, kiên trì cùng Quỳnh Nguyệt tiên tử đến bái kiến.

      Tam công chúa vốn nghĩ đường đường là Long cung công chúa, lại cùng Thiên cung công chúa đến thăm, hơn nữa lại đích danh là muốn tìm Vân Cảnh, Thanh Lương Quan thể nào đóng cửa tiếp, nếu như gặp được Vân Cảnh là tốt nhất, còn nếu như gặp, vậy cũng có lý do chính đáng để bỏ cuộc, dù thế nào chăng nữa cũng coi như là đến Thanh Lương Quan làm khách bữa.

      Tiếc là nàng ta tính được bước mở đầu, lại tính được bước kết thúc!

      Quỳnh Nguyệt tiên tử suy nghĩ cũng phải đơn giản, như thế nào lại chịu cứ như vậy tay mà quay về, lại để cho Tam công chúa đè bẹp mặt mũi của nàng? Nàng tự chủ trương lôi kéo Tam công chúa chờ Vân Cảnh trong viện, chờ chờ, cuối cùng khiến cho tâm trạng Tam công chúa từ yên ổn ngồi chờ thành nổi trận lôi đình — bị thái độ coi thường của từ xuống dưới Thanh Lương Quan chọc giận.

      "Người tranh danh tiếng, Phật tranh hương hoa", nàng trở nên giận dữ, hôm nay nhất định phải đợi cho được Vân Cảnh, nàng tin Thanh Lương Quan có thể giả vờ mắt nhắm tai ngơ mực nhìn thấy nàng, để ý tới nàng!

      Vân Sơ vùng thoát được khỏi hai nữ nhân phiền phức, liền đến trong sảnh, qua hồi, liền thấy Tam sư đệ lén lén lút lút lẳng lặng tiến đến.

      Vân Sơ trông thấy liền nổi giận, trầm giọng : "Ngươi phải có đây sao? Nếu trở lại, trước tiên ra phía trước thỉnh hai vị "con dâu" ấy dùm cho!"

      Vân Cảnh vái chào, cười khổ : "Đại sư huynh, huynh tha cho đệ ! Đệ là vô tội mà, đệ cùng Tam công chúa kia chỉ gặp mặt hai lần, ngoài ra biết chuyện gì khác, đệ cũng biết vì sao các nàng lại tìm tới cửa. Trời đất chứng giám, cho tới bây giờ đệ chưa làm sai gì đối với các nàng!"

      Vân Sơ hừ lạnh tiếng còn muốn tiếp, cửa phòng liền mở, bóng trắng hướng nhào tới, đúng là Bạch Bạch.

      "Chào đại sư huynh!" Giọng điềm đạm khiến cho gương mặt Vân Sơ căng thẳng cũng lập tức hóa mềm , chẳng thèm giáo huấn sư đệ nữa, thân mật ôm lấy Bạch Bạch xoa hai cái, cười : "Bạch Bạch ngoan!"

      Vân Cảnh cùng Vân Hư nghe thấy giọng ôn nhu như nước của , lông tóc liền dựng đứng cả lên, nghĩ đại sư huynh bộ dạng căng thẳng, gương mặt cả ngày kéo dài như người ta thiếu nợ cả vạn lượng bằng, lại biết cười như vậy, hơn nữa lại còn dùng ngữ khí buồn nôn như vậy chuyện với nữ nhân…… Ách, Tiểu sư muội tại tính nữ nhân, nhiều lắm là tính hồ ly cái.

      "Này này, đừng có chỉ biết cố nịnh nọt Đại sư huynh thôi nha!" Vân Cảnh có chút ghen tức.

      "Chào Tam sư huynh!" Bạch Bạch từ từ đưa tay qua , rất là thân mật. "Điểm tâm của Tam sư huynh cho ăn rất ngon, đáng tiếc ăn sạch hết rồi!" Bạch Bạch vừa vừa tiếc nuối liếc nhìn Vân Sơ, nếu như biết Đại sư huynh sắp trở về, nàng nhất định để dành lại mời Đại sư huynh cùng ăn.

      " sao, nếu Bạch Bạch thích, ngày mai sư huynh đến Bách hoa viên lấy nữa." Vân Cảnh .

      "Có phiền hay ? Muội thấy tiên tử tỷ tỷ của huynh làm cái này cũng dễ dàng a……"

      " phiền toái, vì Tiểu sư muội quí, ta hy sinh chút nhan sắc có là bao?!" Vân Cảnh vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt .

      Vân Sơ Vân Hư mặt lộ vẻ khinh bỉ, ràng là muốn mượn cơ hội chạy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt có.

      "Vân Cảnh, ngày mai bắt đầu đến thạch động phía sau núi bế quan, lĩnh hội thấu được kiếm phổ "Dĩnh tiên kiếm" khỏi ra ngoài." Thanh của Minh Ất chân nhân từ cửa truyền đến, vui giận lại khiến cho "hào khí" đầy ắp của Vân Cảnh bị đánh cho tan tành mây khói.

      "Sư phụ, người đừng phạt Tam sư huynh được ?" Bạch Bạch nhảy vào lòng sư phụ cầu xin.

      Minh Ất ôm nàng, sắc mặt tựa hồ dễ nhìn hơn đôi chút, khó khăn giải thích câu: "Bằng vào tư chất của Tam sư huynh ngươi, ba tháng là được xuất quan rồi."

      Bạch Bạch đồng tình liếc nhìn Vân Cảnh, bế quan tu luyện học giỏi pháp lực hẳn xem như là chuyện tốt a.

      Vân Sơ tiến lên phía trước : "Sư phụ, ti Địa phủ hôm qua phát sinh chuyện lớn! Đệ tử cứu được Lôi Chấn Tử, vốn muốn tìm kiếm các tiên hữu khác bị thương mất tích trong Địa Phủ, nhưng thấy việc này phải chuyện đùa, cho nên trước trở về bẩm báo sư phụ."

      Minh Ất chân nhân khoanh chân ngồi ở giữa đám mây giường, ý bảo các đệ tử ngồi xuống chuyện.

      Cảm thấy chuyện này rất là lạ, mặt Vân Sơ lên tia hưng phấn lẫn kích động. Những ngày qua, mực ở tại Địa Phủ tìm kiếm các tiên hữu bị thương lẫn mất tích, hôm qua trong lúc vô tình tìm được Lôi Chấn Tử bị trọng thương, đường hộ tống rời khỏi Địa phủ trở lại Thiên đình, băng qua Vong xuyên (*dòng sông Lãng Quên), đúng lúc đụng phải ba đại ma đầu có chút thế lực ở Địa Phủ mang theo mấy vạn quỷ tốt binh tranh đoạt địa bàn.
      Mai Trinhly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :