DỤ DỖ TIỂU HỒ LY ( Nga My)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 52:


      Mặc Yểm trong lúc hỗn loạn, thuận tay phát ra chưởng, trong lòng thấy hối hận, lại trông thấy bộ dạng này của Bạch Bạch, càng thêm đau lòng. tiến lên hai bước định an ủi nàng Bạch Nguyên Tùng vọt lên đứng chắn trước mặt Bạch Bạch, cao giọng : "Bạch Bạch, con có biết pháp lực căn cơ của con bị hao tổn, đến nay khôi phục được chính là do Mặc Yểm ? với con là cùng luyện cái phương pháp gọi là song tu gì đó, nhưng chính là lợi dụng thân thể của con, lừa con bị thất thân, nên pháp lực căn cơ đều bị hủy hết. Ngươi dù có sống sót qua được Thiên kiếp cũng thể thành tiên."

      Bạch Bạch hiểu được cái gì gọi là "lừa gạt thân thể", nhưng pháp lực căn cơ của nàng bị Mặc Yểm hủy hoại nàng nghe rất . Nàng mở to đôi mắt nhìn Mặc Yểm, hy vọng lên tiếng phủ nhận. Nàng phải từng hoài nghi , nhưng Mặc Yểm luôn ôn nhu che chở cho nàng, nàng mà nghi ngờ quá hẹp hòi.

      Bạch Nguyên Tùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mặc Yểm : "Ngươi là ngươi biết việc này phải . Nhưng ngươi lại lừa gạt Bạch Bạch rằng chỉ mấy tháng khôi phục. Đáng thương cho nữ nhi của ta tin ngươi như vậy!"

      "Trước đó đúng là ta biết!" Mặc Yểm định thốt lên như vậy, nhưng bây giờ điều này làm được gì? Sau này biết chân tướng việc, vẫn cứ tiếp tục lừa gạt Bạch Bạch. Nguồn: http://truyenfull.vn

      Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Bạch từ tin dần dần chuyển thành hoài nghi, chuyển thành thất vọng rồi lại thành tức giận… Mặc Yểm cảm thấy lúc này những gì trân trọng quý báu nhất giữa và Bạch Bạch vỡ nát, cứu vớt được…

      Bạch Nguyên quyết buông tha, từng bước ép sát : "Bây giờ ngươi còn có thể giúp Bạch Bạch khôi phục pháp lực căn cơ, còn bốc phét cái gì mà ba năm thôi tu vi của con ta tăng gấp mười. Haha. Ngươi coi chúng ta là những đứa ngốc sao?!"

      Bạch Bạch ôm phụ thân, ngơ ngác nhìn Mặc Yểm, trong lòng ngừng hỏi: " lừa ta, mực lừa ta? Vì sao? Vì sao?"

      Trái tim Mặc Yểm như bị người ta đâm cho vài nhát, muốn giải thích nhưng hết lần này đến lần khác đều mở nổi miệng. tìm ra phương pháp, có thể giúp Bạch Bạch khôi phục pháp lực căn cơ và còn khiến cho tu vi của nàng tăng gấp mười lần. Tất cả những điều này đều là , nhưng cho dù ra Bạch Bạch có tin ?

      Mặc Yểm muốn kéo Bạch Bạch về phía mình, ôm nàng vào trong lòng, che đôi mắt làm lòng đau như cắt, đưa nàng đến nơi có người, giải thích cho nàng hiểu. Bạch Bạch lương thiện, dễ mềm lòng, chỉ cần nhàng với nàng, nhất định nàng tha thứ cho . rất muốn được thấy bộ dạng như trước đây của nàng, tin cậy, nhu thuận tựa vào lòng .

      Khi giơ tay về phía Bạch Bạch, thân thể nàng co rụt lại, thút tha thút thít : "Ngươi xấu, ngươi là người xấu. Vì sao ngươi lại hại ta, lừa ta?"

      Cánh tay ngay lập tức cứng đờ lại, tai nghe thấy Bạch Nguyên Tùng quyết liệt thêm mắm thêm muối: "Ngươi ham muốn dung mạo của Bạch Bạch, lừa gạt thân thể nó rồi lại quý trọng, ngươi trắng trợn trêu hoa ghẹo nguyệt, sỉ nhục con ta, đuổi nó . Nếu như phải công pháp căn cơ tổn thất hơn nửa làm sao khi Thiên kiếp đến nó lại tránh được mũi tên của tên thợ săn bình thường? Bạch Bạch nghĩ rằng được ngươi cứu, làm sao nó lại so đo với ngươi. Kỳ tất cả đều là do ngươi hại.

      Nếu như phải tại ngươi nó có thể yên ổn ở bên cạnh Lăng Thanh Ba vượt qua Thiên kiếp, mấy tháng sau có thể đứng trong hàng tiên ban đoàn tụ với vợ chồng ta, phải trải qua gian nan nguy hiểm như bây giờ. Đúng là kiếm củi ba năm thiêu giờ."




      CHƯƠNG 53:


      Mỗi câu câu chỉ trích, Mặc Yểm thể phản bác mà cũng muốn phản bác. thấy Bạch Bạch lom lom quan sát mình như quái vật tà ác luồng tức giận để đâu hết dâng lên! Khoảng thời gian này đích thân quan tâm bảo vệ nàng đều là giả cả hay sao? Đúng là làm cho nàng bị thương, nhưng hề cố ý, quyết định từ giờ trở chuyên tâm quý nàng, đền bù cho nàng gấp mười, gấp trăm lần tu vi mà nàng mất, nhưng vì sao nàng lại chịu tin tưởng ? Tại sao lại dùng ánh mắt đấy nhìn ?

      Chẳng qua chỉ là con hồ ly tinh nho , biết thế nào là tốt xấu, cần gì phải chết sống lại cầu xin nàng tha thứ. muốn nữ nhân nào mà có, chỉ cần vẫy tay cái cửu thiên tiên tử cũng ngoan ngoãn chủ độn đến với .

      Nhưng là….Nhưng là những nữ nhân kia phải là nàng, hồn nhiên như nàng, nhu thuận bằng nàng, đẹp bằng nàng, đáng bằng nàng, ôn hòa bằng nàng, toàn tâm toàn ý tin tưởng như nàng… Từ đáy lòng giọng nho phản bác lại.

      Tuy nhiên trong lúc đó lòng kiêu ngạo cũng giãy giụa đòi lên tiếng, tự chủ miệng phát ra: "Cùng lắm chỉ là năm trăm năm tu vi có gì mà ghê gớm? Cho dù ngươi có đứng trong hàng tiên ban có ra sao, con hồ ly nho so với tên thị đồng ở bên cạnh ta còn bằng. Các ngươi coi Minh Ất là cái gì, chẳng qua chỉ là con chó dưới tay Thiên đế mà thôi!"

      Bạch Bạch tức giận đến mức nước mắt chảy ròng ròng, nghẹn ngào : "Ta…Ta vô dụng, nhưng mà ta ở chân núi chờ đợi năm trăm năm, vất vả lắm mới luyện thành, ta muốn thành tiên, muốn sum họp cùng cha mẹ, tất cả đều tại ngươi. Ngươi là đồ bại hoại, ta chán ghét ngươi! Ta chán ghét ngươi!"

      Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Mặc Yểm thấy hối hận. cũng biết là sai, muốn an ủi Bạch Bạch, nhưng khi lại ngược lại với những gì trong lòng nghĩ. : "Ngươi ngoan ngoãn cùng ta, năm nghìn năm tu vi rất dễ dàng, thành tiên có làm được cái gì? Ngươi ở bên cạnh ta, dù là thần tiên trời cũng phải cung kính với ngươi."

      Bạch Bạch quật cường : "Ngươi lừa ta! Ta cần năm nghìn năm tu vi của ngươi, ta muốn thành tiên. Thần tiên sư phụ dạy ta. Ta theo ngươi, ta chán ghét ngươi!"

      Nàng đề cập đến Minh Ất thôi, nhưng khi nhắc đến lại khơi dậy trong lòng Mặc Yểm nỗi thù hận sâu sắc. nổi giận, phất tay áo, lạnh lùng cất tiếng: "Tốt, tốt lắm! Ngươi cút ! Ngươi xéo mà tìm thần tiên sư phụ của ngươi! Chẳng qua chỉ là con hồ ly tinh mà thôi, sau này cho dù ngươi có cầu xin ta, ta cũng thèm liếc mắt nhìn ngươi!"

      xong, thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt biến mất.

      Bạch Nguyên Tùng vội ôm chặt Bạch Bạch, thấp giọng : "Bạch Bạch đừng khóc, chúng ta mau! có cha đây rồi!" phải ông ta sợ nữ nhi chịu , mà là ông sợ Mặc Yểm đổi ý, cướp Bạch Bạch về. Nguồn truyện: Truyện FULL

      Bạch Bạch hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu, hóa thân thành hồ ly, xoay người xuất phát cùng phụ thân hướng về phía Ngọc sơn nhà mình. Trước khi , nàng quay đầu nhìn lại Mực đầm trong làn mây mù, quyết tâm chạy . Những giọt nước mắt ở dưới vòm cây bị gió thổi, thoáng chút còn dấu vết.

      Tạm biệt, tạm biệt tất cả tất cả Mực đầm…

      Bạch Bạch dứt khoát ra , nhưng Mặc Yểm lại vô cùng hối hận. Tại sao lại những lời nhảm nhí kia? Tại sao thể nhẫn nhịn chút? Bạch Bạch chịu ở lại đây, vậy giữ cả phụ thân nàng ở lại. Nàng muốn thành tiên, cùng lắm lên thiên đình, lôi Thiên đế xuống ghi danh cho nàng. Nàng muốn cùng cha mẹ sum họp, đón mẹ nàng đến Mực đầm.

      Nhưng nàng là đệ tử của Minh Ất, tên gian tặc Minh Ất kia liệu có dễ dàng mà buông tay?
      Mai Trinh, ly sắcsanone2112 thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 54:


      Minh Ất… Minh Ất…. Mặc Yểm sửng sốt nghĩ, Minh Ất phải định dùng Bạch Bạch làm quân cờ để đối phó với mình chứ? Con người Minh Ất trông có vẻ đạo mạo nhưng bên trong tâm địa quanh co khúc khuỷu khôn lường, thể đề phòng!

      Nhưng Bạch Bạch chỉ là tiểu hồ ly trong sáng, có khả năng làm hại người khác, nàng bị người ta làm tổn thương là may lắm rồi!

      Mặc Yểm ngồi trong phòng, bao nhiêu tâm tư suy nghĩ phập phồng trào dâng, hề để ý thấy bên ngoài cửa sổ trời tối.

      giường trống rỗng, hề có bạch hồ ly ngây thơ khờ dại, cũng hề có tiểu mỹ nhân thướt tha thanh lệ. Ánh trăng sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu mặt đất, trong trẻo nhưng lạnh lùng dị thường, mặt đất chỉ có duy nhất hình bóng của . Lại lần nữa, chỉ có duy nhất mình !

      Trước đây, lâu lắm rồi, cái thời kỳ đen tối đấy, cũng có cảm giác tương tự như bây giờ. Khi đó phụ thân thường xuyên ra ngoài tìm mẫu thân của bị mất tích. cứ mình ở trong Mực đầm chờ đợi, làm bạn với chỉ có những mảnh hồi ức ngọt ngào ngắn ngủi.

      nhớ nhớ lại những mảnh hồi ức kia, nghìn năm trước như ra trước mắt , vẫn y nguyên như trong trí nhớ của , ràng, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhặt nhất, đến mức phải hoài nghi rằng đây có phải hoài niệm của hay là hạnh phúc mà chưa từng được nếm trải dư vị. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

      Trong trí nhớ của , lúc nào cha mẹ cũng rất thương nhau. Mẹ dịu dàng chải tóc cho , cha đứng đằng sau chải tóc cho mẹ. Trong gương đồng, hình ảnh ba người hạnh phúc sống chết bên nhau, gắn kết vĩnh viễn chia lìa.

      Cha dịu dàng ôm lấy , khen còn nhưng cực kỳ dễ nhìn, tương lai nhất định làm cho rất nhiều nữ nhi phải mê đắm. Cha cực kỳ mẹ , gương mặt có nhiều nét giống mẹ, cho nên cha lại càng thương , ngắm nhìn , khen ngớt.

      Những lúc đấy, mẹ đỏ mặt sẵng giọng mắng: "Suốt ngày chỉ biết mèo khen mèo dài đuôi."

      Trong mắt mẹ có nét ôn nhu cao quý, làm cho cảm thấy mình là hài tử được quý nhất trong thiên hạ.

      biết từ khi nào, thế gian chỉ còn lại mình , mẹ tự nhiên mất tích, cha đau lòng gần chết, cả ngày ra ngoài tìm kiếm. năm rồi lại năm trôi qua, có lẽ cha cũng biết là tìm được, nhưng cha vẫn cứ nhất quyết lang thang ở bên ngoài, bởi vì cha sợ nếu trở lại Mực đầm đối mặt với đứa con trai có nhiều nét giống ái thê của mình, vì thương nhớ quá độ mà phát điên.





      CHƯƠNG 55:


      Bỗng đến ngày, cha đột ngột trở về, Mặc Yểm mới giật mình phát rằng còn là hài tử bé ngày nào được cha bế tay và cha cũng già rồi. Với tu vi của cha có trải qua trăm ngàn năm cũng thể già, vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, khuôn mặt nhuốm đầy phong sương.

      Phụ thân rất vui mừng, rốt cuộc cũng tìm được tin tức của mẫu thân . Phụ thân kích động, cùng đứa con đến Thiên đình, nhưng phụ thân lại phải chứng kiến màn đau đớn đến đứt từng khúc ruột.

      Phụ thân chứng kiến thê tử mà mình thương say đắm xem như tính mạng của bản thân, nép vào lòng của nam nhân khác. Trong tay bọn họ nắm tay thiếu niên , thiếu niên này với Mặc Yếm có đến sáu bảy phần giống nhau, nhưng lại có nhiều nét giống mẹ hơn. Vợ của bây giờ là vợ của kẻ khác.

      Hai người bọn họ ngơ ngác nhìn vợ mình và mẹ mình ôn nhu mặc quần áo cho thiếu niên kia, dịu dàng nở nụ cười với nó. Thiếu niên kia phải tên là Mặc Yểm, mà tên là Minh Ất, cũng là con của nàng.

      Phụ thân câu nào, cũng hề xông lên hỏi tại sao, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như mất hồn mất vía, nắm tay Mặc Yểm quay trở về Mực đầm, từ đấy hề bước ra khỏi Mực đầm bước.

      Mặc Yểm vẫn đơn mình. Phụ thân còn bình thường như trước, ngày ngày lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến ngày chết. Phụ thân mất , hồn phách trùng nhập luân hồi, cứ luẩn quẩn bên thân xác.

      Tâm nguyện cuối cùng của phụ thân là đem phụ thân luyện hóa thành ngọc quý, rồi khảm lên chiếc trâm, đưa đến tận tay cho mẫu thân .

      Mặc Yểm làm theo nguyện vọng, làm xong mê hoặc nàng tiên tử, khiến cho nàng mang trâm gài tóc để lẫn vào hộp đồ trang sức của mẫu thân .

      Cây trâm cài tóc hề có gây hại cho người, nhưng nghe mẹ khi nhìn thấy chiếc trâm liền ngừng rơi lệ, lòng đau như cắt, cứ nhất quyết nắm chặt cây trâm chịu buông tay. Tiên nhân phát ra chiếc trâm gài tóc có bất cứ loại độc dược bùa chú nào, đành bó tay cách nào giải quyết.

      tháng sau, mẫu thân xuất ở Mực đầm, ngơ ngẩn lang thang tìm kiếm hình bóng của phụ thân , nàng nàng nhớ lại hết rồi, nhưng quá muộn….

      Mẫu thân cũng qua đời, Mặc Yểm cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân tại sao mẹ mất tích, tại sao lấy người khác, tại sao quên chồng, quên con. Tất cả, tất cả nguyên nhân đều do cha của Minh Ất đứng đầu khởi xướng.

      lên Thiên đình, oán giận trong lòng cứ tự do phát tiết. chỉ có mình, kết quả như thế nào nữa đối với cũng khác nhau. Các vị thiên tiên thần nhân chịu nổi kích động của , đến khi chẩn bị giết Thiên đế, Minh Ất bỗng xuất trước mặt…. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

      Cuối cùng, mình trở lại Mực đầm, dạo chơi nhân gian, thưởng thức cuộc sống nữ sắc, ngày ngày cứ như vậy trôi qua, cũng phải là tốt.

      ngưởi có gì để lo lắng, có gì để phiền toái, có gì để phiền não, có gì để bi ai thống hận, có gì để phẫn nộ… Chỉ có tĩnh mịch mà thôi….

      Mặc Yểm biết xuất thần như thế trong bao lâu, tựa như nghe thấy tiếng khóc, là Bạch Bạch?! Trong lòng bỗng tràn đầy hạnh phúc, thấm vào cả xương tủy, xua tan tất cả đơn tĩnh mịch. Mặc Yểm bật dậy chạy đến chỗ phát ra tiếng khóc.

      Tiếng khóc từ sâu bên trong bụi hoa hồng vọng ra. Mặc Yểm tay run rẩy vạch hoa lá, nhưng có hình ảnh bạch y quen thuộc, mà chỉ có đóa hồng xanh rất to, Bích Bích co người đóa hoa, khóc nức nở.

      Mặc Yểm thất vọng, tất cả khí lực trong người như tiêu biến hết. chậm rãi ngồi mặt đất, ngơ ngác nhìn Bích Bích khóc rống lên, im lặng lời.

      Bích Bích đắm chìm trong bi thương, lúc nhìn lên mới phát ra Mặc Yểm, Bích Bích nhanh chóng ngồi thẳng người, giọng chờ mong hỏi: "Bạch Bạch? Bạch Bạch ở đâu?"

      Mặc Yểm thản nhiên : "Nàng rồi."

      Bích Bích sửng sốt, dậm chân : "Nàng nàng nhanh chóng trở về. Ta chờ ở đây ba ngày rồi."

      "Nàng trở về nữa đâu" Ba ngày? phải mới chỉ qua đêm thôi sao?

      "Ngươi lừa ta"

      Mặc Yểm , đứng dậy ra khỏi vườn hoa.

      Chẳng qua chỉ là tiểu hồ ly tinh! Trong lòng thầm nhủ những lời này, trở lại căn phòng, ngả đầu nằm lên giường, muốn ngủ giấc. khoát tay làm cho tiếng khóc của Bích Bích thể lọt vào căn phòng.

      biết ngủ trong bao lâu, khi tỉnh lại, theo thói quen sờ sờ vào gối, nhưng tay chỉ thấy gấm hoa lạnh buốt, chứ phải thân thể mềm mại ấm áp của Bạch Bạch. Tâm trí lại trào lên cảm giác mất mát mãnh liệt, Mặc Yểm thấy thất bại vô cùng. tay cầm chiếc gối gấm hoa bực tức ném xuống đất.

      Chẳng qua chỉ là tiểu hồ ly tinh thôi mà!

      xuống giường, được hai bước, chịu được lại nhặt chiếc gối lên. Đó là chiếc gối mà khi Bạch Bạch bị thương hay nằm ngủ. sợ vết thương của nàng bị đau nhức, liền kiên quyết tìm chiếc gối hoa mềm mại nhất cho nàng. Sau khi thương thế lành, Tiểu Bạch thành thói quen giữ khư khư cái gối ở giường, mỗi ngày đều nằm gối mà ngủ.

      Giường đệm tựa như còn vương vấn mùi sáp hoa ngọt ngào đặc biệt của Bạch Bạch… Mặc Yểm đột nhiên nhận thấy tự chủ mà vuốt ve giường đệm. Trong lòng tức giận, muốn vứt bỏ gối đệm này … Khỉ ! làm được!

      Chẳng qua chỉ là tiểu hồ ly tinh thôi mà!

      Lần đầu tiên Mặc Yểm cảm thấy pháp lực cao cường như vẫn có thể bị trúng tà!
      Mai Trinh, ly sắcsanone2112 thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 56:



      Bạch Bạch gấp rút lên đường theo phụ thân, cuối cùng tới ngày thứ sáu về lại đến Ngọc sơn, thấy khắp núi đồi nở rộ hoa hồng, Bạch Bạch vừa vui mừng vừa đau lòng, bởi vì chưa kịp lời từ biệt với Bích Bích, biết nàng ta tức giận đến thế nào!

      Bích Bích là bằng hữu tốt nhất mà nàng quen biết khi tới trần gian. Hồng Hồng và Vân Hư tuy rằng cũng coi như là vậy, nhưng mà dù sao thời gian ở chung rất ngắn. Chỉ là, nàng duy trì thương tâm được bao lâu, liền trở thành mừng như điên, bởi vì thân ảnh của mẫu thân nàng ngờ ở dưới chân núi Ngọc sơn!

      Trong khi Bạch Nguyên Tùng nửa mừng nửa lo, thi Bạch Bạch giống như phi nhào vào trong lòng Vân Hạo Tuyết, cố sức cọ cọ củng củng, hận thể hoàn toàn dán lên người bà.

      Vân Hạo Tuyết nhìn thấy Bạch Bạch vui mừng đến chảy nước mắt ròng ròng. Tuy Bạch Nguyên Tùng cũng vui vẻ, nhưng cũng càng nhiều kinh nghi bất định. Vào lúc này, bỗng nhiên thấy sơn đạo đằng sau Vân Hạo Tuyết có người thiếu niên mặc y phục màu xanh ra, dung mạo tuấn mỹ kể, thần sắc thản nhiên mờ ảo tựa như gió, khiến người ta nắm bắt được suy nghĩ của . Đó chính là Minh Ất chân nhân.

      Thấy Minh Ất chân nhân đến, Bạch Nguyên Tùng biết việc chính mình lén hạ phàm giấu diếm được nữa rồi. Thế nhưng, nếu như thê tử là do ngài ấy mang xuống dưới, cho dù Thiên đình biết được, cũng có mầm tai vạ gì. Minh Ất chân nhân là nhân vật quan trọng mà ngay cả Thiên đế cũng phải nể mặt ba phần.

      nhà ba người của mình có thể đoàn tụ bình an được hay , toàn bộ đều phải xem ý tứ của Minh Ất chân nhân. Vậy nên, Bạch Nguyên Tùng bất chấp xúc động được gặp lại thê tử, trước tiên tiến lên bái kiến.

      Minh Ất chân nhân hơi nhấc tay lên khua chút, Bạch Nguyên Tùng đành cúi đầu thể bái lạy được nữa, chỉ nghe : "Bạch tiên sinh cần đa lễ, vào bàn lại thôi."

      Bên kia, Vân Hạo Tuyết nhớ tới chính , tràn đầy xúc động trong lòng vội vã ngưng lại, ôm Bạch Bạch quay ra, đối mặt với nàng: "Đây là thần tiên sư phụ của ocn, Minh Ất đại tiên, mau gọi sư phụ !"

      Bạch Bạch liếc mắt nhìn Minh Ất chân nhân, thân thể rụt lại, tựa hồ lại càng hoảng sợ hơn, qua hồi mới rụt rè mở miệng : "Sư phụ…" Hai chữ ngắn ngủn đó, ba người ở đây đều nghe được mà cam lòng. Bạn đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

      Sắc mặt Bạch Nguyên Tùng biến đổi, định chuyển sang tiến hành giáo dục đối với nàng vì tội bất kính với sư trưởng, nhưng Minh Ất chân nhân lại hình như thèm để ý chút nào, "Ừ" tiếng, xoay người vào động phủ của nhà hồ ly trước tiên.

      Bạch Bạch thừa dịp chú ý, tay giật áo của cha mình, : "Con còn nhớ, Mặc Yểm , là đại ca của Minh Ất chân nhân…"

      Bạch Nguyên Tùng thất kinh, : " được lung tung!"

      Bạch Bạch cúi đầu thanh minh: "Cha cảm thấy, diện mạo cùng Mặc Yểm rất giống nhau sao?"

      Bạch Nguyên Tùng vừa nghĩ, quả thực là như vậy, hình dáng của hai người chí ít có tới sáu bảy phần giống nhau, thế nhưng khí chất tuyệt nhiên bất đồng, chủ yếu chính là bọn họ sớm gặp qua Minh Ất chân nhân nhiều lần, nghĩ dung mạo vốn nên như vậy, cho nên nghĩ tới người kia. Lúc này Bạch Nguyên Tùng mới nhớ lại ra, thảo nào lúc mới gặp Mặc Yểm lại nghĩ nhìn quen mắt như vậy!

      Vân Hạo tuyết hiểu nên hỏi: "Mặc Yểm là người phương nào?"

      Bạch Nguyên Tùng nhớ lại cuộc tao ngộ với Bạch Bạch, muốn ra bây giờ khiến thê tử thương tâm, huống hồ còn có Minh Ất chân nhân chờ ở trong động phủ, chỉ đành thở dài tiếng rồi : " lại với nàng sau, trước tiên xem Minh Ất chân nhân thế nào ."

      Trong lòng tin lời của Bạch Bạch rồi, thế nhưng bọn họ quen biết Minh Ất chân nhân tới mấy trăm năm, chính là nhân vật quan trọng số số hai Thiên đình, mặc kệ thế nào, chí ít về mặt nhân phẩm có thể tin được. Minh Ất chân nhân nổi tiếng niều năm, thế nhưng chưa hề từng nghe ta lại có đại ca, sợ rằng việc nà có tình gì khác.

      nhà ba người tâm tình thấp thỏm quay về trong động phủ, đây là động phủ do bộ tộc bạch hồ truyền lại, cũng là nơi tu luyện trước đây của Bạch Nguyên Tùng cùng Vân Hạo Tuyết, lâu sau khi Bạch Bạch sinh ra, hai vợ chồng trở thành tiên lên Thiên đình, lưu lại Bạch Bạch ở đây mình. Động phủ ở tại Ngọc sơn, tổ tiên của bộ tộc bạch hồ tùy ý dùng chính dòng họ của mình mà đặt tên cho động phủ, gọi là "Ngọc bạch động". đầy đủ chút, chính là động phủ của nhà bạch hồ ly núi Ngọc sơn, bởi vậy có thể thấy việc đặt tên tùy ý của bọn họ là có truyền thống, tên "Bạch Bạch" như vậy cũng kỳ quái chút nào.

      Minh Ất chân nhân quan sát thoáng qua Bạch Bạch trốn trong lòng Vân Hạo Tuyết, lấp ló tới lui chăm chú nhìn trộm , bình tĩnh: "Ta cùng Mặc Yểm quả là huynh đệ cùng mẹ khác cha."

      nhà Bạch Nguyên Tùng nghĩ tới vừa mới mở miệng mà điều này, nghĩ tới việc vừa rồi chuyện ở bên ngoài đều bị tai nghe thấy, khỏi ngượng ngùng biết phải làm sao.

      Chỉ nghe Minh Ất chân nhân tiếp: "Từ chúng ta tách ra ở hai nơi, tổng cộng số lần gặp mặt chưa tới năm lần. Chỉ là dù thế nào, chuyện Bạch Bạch lần này, ta cũng khó có thể miễn tội.

      Thốt ra lời này, vợ chồng Bạch Nguyên Tùng đều đỏ mặt, cười khổ rồi : "
      Đại tiên tự trách mình như vậy, ngược lại, khiến phu thê nhà ta vô cùng xấu hổ, phải trách là chúng ta nóng lòng đoàn tụ với Bạch Bạch, thúc dục nó ngày đêm tu luyện, kết quả tiến cảnh lại vượt sớm trước mười năm so với thời gian đại tiên bế quan tu luyện, cách nào có thể che chở nó vượt qua thiên kiếp… Cũng là mệnh Bạch Bạch định trước tránh khỏi kiếp nạn này."

      "
      Các người phải là trách ta sau khi xuất quan lại chẳng quan tâm tới Bạch Bạch, thậm chí vẫn ngăn cản phu thê các người tìm hiểu tin tức của Bạch Bạch?" Minh Ất chân nhân hoàn toàn nghiêm túc, đơn giản điểm ra nghi vấn trong lòng vợ chồng Bạch Nguyên Tùng, thẳng hồi khiến bọn họ đỏ mặt tới tận mang tai, thừa nhận hẳn, mà cũng thể phủ nhận.

      Nhất là Bạch Nguyên Tùng, sau khi cân nhắc, thấy chúng tiên thiên đình đều thoái thác tránh né, khi đến phàm trần lại thấy tình cảnh của Bạch Bạch xong, giờ lại biết quan hệ giữa Mặc Yểm và Minh Ất chân nhân, thể khiến hoài nghi, tất cả chuyện này là do Minh Ất chân nhân ở sau lưng trợ giúp thêm dầu vào lửa, cho dù phải vậy, chí ít cũng xóa được hiềm nghi về hành vi dung túng cái ác, căn bản là mong muốn Bạch Bạch rơi vào tay Mặc Yểm lâu hơn chút!

      Đương nhiên, ý nghĩ như vậy chỉ dám để ở đáy lòng, tuyệt đối dám mở mồm tuyên cáo, ngay cả chính cũng thể nghĩ thông suốt, Minh Ất chân nhân làm như vậy có thể có điểm gì tốt. Nếu như Mặc Yểm thực như lời , quan hệ cùng phải hơn là với người lạ.

      Bạch Bạch cùng có danh phận thầy trò, từ nhận chiếu cố dẫn đạo của , cho dù thích Bạch Bạch, cũng có lý gì lại phải hại nó cả.

      Cũng may Minh Ất chân nhân lại làm như cũng ngại bị phu thê bọn họ liên tưởng tới kẻ xấu vãng lại, thần thái thong dong : " tinh thành tiên cần phải tới hồng trần trải qua lịch kiếp năm trước , cần phải nếm trải đủ thiên kiếp lần, để từ giã nghiệt trái phàm trần, đồng thời lấy tâm theo chính đạo. Đối với Bạch Bạch mà , lịch kiếp của nàng chưa kết thúc mà chúng ta lại ngang ngược nhúng tay vào sửa mệnh trái ý trời cho nàng, hậu quả rất khó đoán trước. Lúc đầu ta phái người thỉnh các vị tiên hữu giấu diếm việc của Bạch Bạch, chính là vì muốn các người mạo hiểm với nguy cơ xúc phạm giới luật của Thiên đình, hạ phầm sửa vận mệnh của nàng. Đáng tiếc người tính bằng trời tính, ta nghĩ để các người an tâm đợi, nhưng trái lại, lại khiến các người các thêm lo lắng. E đây cũng là thiên ý!"

      hồi lời lẽ cực kỳ nghiêm khắc này, nếu từ miệng người ngoài, hai vợ chồng hơn phân nửa cho rằng đó là lời bậy, già mồm át lẽ phải. Thế nhưng từ miệng Minh Ất chân nhân thốt ra, bọn họ thể tin. Cần biết rằng, ở Thiên đình, Minh Ất chân nhân chính là nhân vật thể là hai!

      Bạch Nguyên Tùng và Vân Hạo Tuyết mặt lúc đỏ lúc trắng, Vân Hạo Tuyết nghe hiểu lời của , run giọng hỏi: "Bây giờ mệnh đồ của Bạch Bạch sửa, liệu… liệu có hậu quả gì?"
      Mai Trinhly sắc thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 57:


      Minh Ất chân nhân lắc đầu : " nay ta cũng biết nên thế nào, ta cầu xin với Thiên đế, đặc xá tội phu thê các ngươi lén xuống trần gian, ngoài ra xin dùm các ngươi được xuống trần gian năm, các ngươi ở đây làm bạn với Bạch Bạch, chỉ mong điều ta lo lắng chỉ là dư thừa."

      Vợ chồng Bạch Nguyên Tùng nghe được cảm thấy bất an, thế nhưng việc đến nước này, bọn họ thể để Bạch Bạch ở bên cạnh Mặc Yểm chịu ủy khuất được, còn mấy tháng, bọn họ thực nhẫn tâm như vậy, nhất là Bạch Nguyên Tùng, trong lòng biết cho dù Bạch Bạch có sống qua năm cũng có khả năng thành tiên, nhưng lại muốn nữ nhi tiếp tục chịu ủy khuất nữa.

      Hơn nữa có thể ở nhân gian làm bạn với nữ nhi năm, là điều vui mừng bất ngờ, Vân Hạo Tuyết ôm Bạch Bạch, mặt cuối cùng cũng nở nụ cười.

      "Việc Bạch Bạch tu luyện uổng phí, đợi qua mấy tháng xác định bình an, bắt đầu lại lần nữa. Cái lục lạc này các ngươi nhận , nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, chỉ cần mang nó vứt vào trong nước, ta biết." Minh Ât đưa qua cái lục lạc màu vàng, phân phó phen rồi rời khỏi động phủ, cưỡi mây bay lên trời.

      Vân Hạo Tuyết thương nữ nhi, lúc này mang lục lạc đeo lên cổ Bạch Bạch. Bạch Bạch chạy liên tục vài ngày, sớm mệt mỏi chịu nổi, lúc này trở lại bên người phụ mẫu, yên tâm ngủ ở trong ngực Vân Hạo Tuyết.

      Ngủ hồi, khi tỉnh lại là sáng sớm ngày hôm sau, trong mũi ngửi thấy được hương thơm gà nướng ngào ngạt, so với mọi thứ khác có tác dụng lớn hơn nhiều, Bạch Bạch trở mình ngồi dậy, chỉ thấy mẫu thân cầm hai con gà nướng vào.

      Đặt con gà nướng lên bàn, Bạch Bạch nhảy qua, Vân Hạo Tuyết đưa tay sờ sờ cái bụng của nàng rồi : "Nhanh ăn ! Chắc là con đói bụng lắm rồi!"

      Bạch Bạch láu lỉnh cọ cọ vào tay bà, làm nũng : "Mẫu thân là tốt nhất!" xong liền hài lòng đè con gà nướng ra, a ô cắn ngụm vào chân gà. Nguồn truyện: Truyện FULL

      Thấy tâm trạng nữ nhi tốt lên, Vân Hạo Tuyết cũng cười rộ lên, chỉ là nụ cười vừa lóe lên hóa thành bi thương, bà nghe từ miệng trượng phu, biết Bạch Bạch trải qua những chuyện gì, đau lòng đúng là gạt người.

      Về việc đa tình trọng dục đối với hồ tiên mà , thất thân hoàn toàn tính là chuyện gì to tát, thế nhưng nghĩ đến pháp lực căn cơ tu luyện năm trăm năm thanh thanh bạch bạch của nữ nhi lại bị thằng đàn ông vô liêm sỉ hủy diệt trong chốc lát, khỏi oán hận nghiến răng nghiến lợi.

      Nếu như Bạch Bạch phải tu luyện lần nữa, e rằng lại năm trăm năm nữa, sợ ngày phu thê bọn họ đợi được nữ nhi trở thành tiên phàm còn rất xa, đêm qua bọn họ thương lượng rồi, từ nay về sau bao giờ ép nàng tu tiên nữa, phu thê bọn họ cũng phải người ảnh hưởng lớn tới trời đất gì, liều mạng để tiên giới xoá tên, thà rằng nhà ba người vui vẻ cùng nhau sống ở Ngọc Sơn.

      Nếu như có thể, ngược lại ngại kén cho Bạch Bạch người con rể biết thương quý trọng đứa con ngoan của bà… Để nàng quên người đàn ông ghê tởm vô liêm sỉ kia! Thấy nữ nhi trở nên như vậy, bởi do hiểu chuyện tình nam nữ, cho nên cũng biết đau lòng, rốt cuộc là bất hạnh hay may mắn đây.

      Dựa vào khuôn mặt khả ái, dễ thương của nữ nhi bảo bối của bà, có thể đoán được người tới cầu thân có thể xếp thành mấy vòng quanh Ngọc Sơn!

      Đợi qua mấy ngày nữa, kiếp số Bạch Bạch qua , cũng hoàn toàn quên người đàn ông thối tha kia, đến lúc đó phu thê bọn họ đưa Bạch Bạch thăm người thân, chỉ sợ khi đó đám hồ ly đực quấn bên cạnh, cho dù đuổi cũng đuổi được!

      Nghĩ đến có thể chọn con rể, lông mày Vân Hạo Tuyết lại giãn ra lần nữa, nhìn nữ nhi mà cười híp mắt.



      CHƯƠNG 58:



      Bên trong cung Thanh Lương, Minh Ất chân nhân ngồi mình dưới mái hiên, nhìn gốc cây hoa hồng trước mặt suy nghĩ xuất thần, nhìn bốn phía, mơ hồ than thở: "Chẳng lẽ là do ta nhúng tay mạnh quá, mới có thể phá hủy đoạn nhân duyên này?"

      "Sư phụ?" Vân Hư từ xa chỉ thấy sư phụ quay mặt về phía cây hoa hồng thào tự , chần chờ chút mới tiến lên chào.

      Minh Ất chân nhân có chút quý đệ tử này, vẫy tay cho ngồi vào bên cạnh.

      Vân Hư lén nhìn vẻ mặt sư phụ chút, lớn mật hỏi: "Sư phụ có tâm gì sao?"

      Minh Ất chân nhân bình tĩnh nhìn cây hoa hồng : "Sư phụ tự cho bản thân là thông minh, mà lại làm sai mọi chuyện…"

      "Sư phụ sao có thể làm sai chuyện gì?" Những lời này của Vân Hư là rất tâm, trong cảm nhận của , địa vị của sư phụ thậm chí Như Lai Phật tổ so ra còn kém hơn, việc này quan hệ tới thực lực, chỉ thuần tùy là vì từ theo bên cạnh sư phụ, hiểu phẩm chất đối nhân xử thế của sư phụ, vì thế mà cảm phục sâu sắc. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

      Có thể là có chút mù quáng, căn bản cảm thấy lời và việc làm của sư phụ đều là tuyệt đối chính xác. Cho nên trước đây sư phụ bảo giấu diếm tin tức của Mặc Yểm và Bạch Bạch, mặc dù thấy hơi kỳ lạ, thế nhưng vẫn giữ mồm giữ miệng có đến nửa câu nghi vấn.

      Minh Ât chân nhân đối với đồ đệ tín nhiệm mù quáng này, mỉm cười, cũng biết trong nụ cười mang vui vẻ hay chua xót nhiều hơn: "Ngàn năm trước, Vi sư từng phải trả giá đại giới mà tự tổn hại tu vi của mình, nhìn trộm thiên cơ, tuy rằng chỉ là thấy ít việc vụn vặt, nhưng cũng biết trước chút tin tức, làm việc, để Thiên đình và thế lực khắp nơi duy trì cân đối, có thể khiến thế gian được hưởng thái bình lâu hơn. nghĩ tới…"

      Vân Hư trợn tròn hai mắt, trong lòng sợ hãi than, sư phụ thông thiên triệt địa, có pháp lực nhìn thấy trước tương lai, lại hiếu kỳ muốn chết, sư phụ cuối cùng nghĩ tới điều gì đây?

      Thế nhưng sư phụ , cũng dám hỏi nhiều, muốn lại thôi đến mức rất là khổ sở

      May là Minh Ất chân nhân tuy , nhưng lại ra vài câu bên dưới: " nghĩ tới thông minh bị thông minh hại, chỉ tính toán được, còn tự nhiên phá hủy đoạn nhân duyên."

      Vân Hư nghe hiểu, thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên cạnh trở thành người nghe biết điều.

      Minh Ất chân nhân cũng cần ý kiến người bên ngoài, thầy trò ngồi đối diện nhau hồi, bỗng nhiên mái đại điện đối diện có hồi chuông có gió tự kêu, tiếng đinh đinh vang lên.

      Minh Ât chân nhân nhướng mày, đây chính là cái lục lạc mà mấy ngày trước đưa cho nhà bạch hồ để báo nguy hiểm, rời khỏi Ngọc Sơn được mấy ngày, tiếng chuông vội vã như vậy lẽ Bạch Bạch bên đó xảy ra chuyện gì sao?

      Vội vã đứng dậy phất ống tay áo, về phía Ngọc Sơn, tay mới niệm pháp quyết, bỗng nhiên nghĩ đến loại khả năng… Có phải Mặc Yểm tìm thấy Bạch Bạch rồi hay ?

      Vừa nghĩ như thế, động tác làm phép liền ngừng lại, nếu như loại khả năng này là , nếu lúc này chống lại Mặc Yểm, sợ rằng xảy ra chuyện xấu…

      Minh Ất nhìn sang đệ tử Vân Hư ở bên cạnh biết lý do, hơi trầm ngâm, phân phó : "Vân Hư, Ngọc Sơn ở dưới nhân gian có bằng hữu của vi sư, có thể gặp phải phiền phức. Lúc này vi sư trước bất tiện, ngươi xuống xem xảy ra chuyện gì. Nếu như là Mặc Yểm muốn dẫn Bạch Bạch , ngươi chỉ cần lập tức phụ trách bảo vệ vợ chồng Bạch Nguyên Tùng an toàn, cần cản trở gì hết! Nếu như là chuyện khác, ngươi có thể tự mình xử lý xử lý, thể xử lý phá bỏ lục lạc vi sư để đó, vi sư hạ phàm giúp ngươi. Chuyện vi sư phân phó, được với bất kì kẻ nào, ngươi nhanh ! Đóa hoa hồng này mang ngươi đến Ngọc Sơn."

      Dứt lời tiện tay bẻ đóa hoa hồng trắng ném vào trung, đóa hoa hồng bay về hướng tây nam, Vân Hư dám chậm trễ, đáp mây theo.
      Mai Trinh, ly sắcsanone2112 thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 59:



      Bạch Bạch Ngọc sơn xác thực xảy ra chuyện, nhưng lại hoàn toàn giống với suy nghĩ của Minh Ất chân nhân. Khi Vân Hư đuổi tới vừa lúc nhìn thấy Bạch Nguyên Tùng đứng trước động Ngọc Bạch, đầu lắc lư loạn lên, nhìn thấy vừa kinh ngạc lại khó nén nổi thất vọng.

      Vân Hư lên trước hai bước tự giới thiệu mình: "Bần đạo là đệ tử Minh Ất chân nhân phái xuống, tên là Vân Hư, tiên sinh chính là phụ thân của Bạch Bạch?"

      Bạch Nguyên Tùng lo lắng chưa xong tình trạng của Bạch Bạch, thấy Minh Ất chân nhân tới, chỉ phái đến đệ tử, rất thất vọng, nhưng mà giờ phút này ngựa chết cũng chỉ có thể nhờ ngựa sống, cũng bất chấp chú ý cấp bậc lễ nghĩa, kéo lấy Vân Hư vào trong động, bên vội vàng : "Bạch Bạch chẳng biết tại sao người lúc lạnh lúc nóng, hôn mê hai ngày, cũng biết là loại bệnh lạ gì……"

      Trong động Ngọc bạch, Bạch Bạch nằm giường, Vân Hạo Tuyết ngồi bên cạnh lặng lẽ rơi lệ, nhưng lại thúc thủ vô sách. Bà rất muốn ôm Bạch Bạch vào lòng an ủi, để nàng khá hơn chút, nhưng người Bạch Bạch lúc này có khi bỏng đến mức như than lửa, có lúc lại lạnh giống như hàn băng, căn bản cách nào ôm được. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

      Vân Hư đặt tay lên người Bạch Bạch kiểm tra, cũng hoảng sợ, trước vẻ mặt chờ mong của vợ chồng Bạch Nguyên Tùng nhìn , nên lời chữ "". Loại tình trạng của Bạch Bạch, cũng chưa từng thấy qua, ngay cả tẩu hỏa nhập ma cũng có phản ứng kịch liệt như vậy.

      Nếu giờ mời sư phụ đến ngay lập tức, có đầy đủ dược vật cũng thể ổn định bệnh tình, cho nên biện pháp tốt nhất là mình lập tức mang Bạch Bạch về Thanh Hà quan thỉnh sư phụ ra tay điều trị, muốn tìm loại dược liệu gì Thiên đình cũng thuận tiện hơn nhiều.

      Nghĩ như vậy, cũng dám kéo dài lâu, ngẩng đầu với vợ chồng Bạch thị: "Tình trạng Bạch Bạch nguy cấp, bần đạo muốn mang Bạch Bạch đến Thanh Hà quan chữa trị, biết ý hai vị thế nào?"

      Bạch Nguyên Tùng cùng Vân Hạo Tuyết đương nhiên liều mạng gật đầu ủng hộ, bọn họ được Thiên đình chấp thuận có thể ở dưới trần gian năm, nhưng cũng vì vậy mà mất quyền tiến lên Thiên đình trong năm, nếu , bọn họ sớm đưa Bạch Bạch đến Thanh Hà quan rồi.

      Việc này nên chậm trễ, Vân Hư phất ống tay áo, thu Bạch Bạch vào trong đó, từ biệt vợ chồng Bạch thị rồi vội vàng đạp mây trở về Thanh Hà quan.

      Minh Ất chân nhân thấy trở về nhanh như vậy, quá mức kinh ngạc, vừa muốn hỏi, lại nghe Vân Hư vội vàng : "Sư phụ, Bạch Bạch nàng thân nhiễm bệnh lạ, thỉnh mau mau thi cứu……" Vừa vừa bỏ Bạch Bạch từ trong tay áo ra đặt lên giữa bàn bát tiên trong đại sảnh.

      Minh Ất chân nhân cúi đầu xem xét, khỏi "A" lên tiếng, phía tay áo Vân Hư vừa rồi đặt Bạch Bạch bị nướng cháy mảng lớn! Cái áo choàng của Vân Hư chính là Thái Thượng lão quân ban tặng, nước lửa bình thường khó có thể xâm nhập, kể cả để lửa hồi cũng có biến hoá gì, giờ lại do nhiệt độ người Bạch Bạch nướng cháy?

      Bạch Bạch mềm nhũn nằm bàn bát tiên, trong nháy mắt, mặt bàn bát tiên màu đen lại nổi lên tầng băng mỏng, giống như là vừa mới lấy ra từ trong đống băng đặt dưới ánh mặt trời gay gắt, những điểm xa hơn chút thậm chí bốc lên cả hơi nước.

      Minh Ất chân nhân đưa tay lên bụng Bạch Bạch dò xét, thân thể mềm mại lại lạnh như băng, có thể ràng cảm nhận được trái tim đập phập phồng, thậm chí máu trong huyết mạch di chuyển nhanh chóng, nhưng nhiệt độ rét băng như vậy tuyệt thể có ở sinh vật bình thường.

      Minh Ất chân nhân nhíu mày thử dùng pháp lực lẻn vào trong cơ thể của Bạch Bạch theo huyết mạch của nàng để quan sát xem rốt cục là nơi nào xảy ra vấn đề, thời gian từ từ trôi qua, lông mày cũng càng ngày càng cau chặt, Vân Hư đứng bên cũng cả kinh, đợi tay vừa rời khỏi Bạch Bạch, liền nhịn được hỏi: "Sư phụ, Bạch Bạch như vậy…… có thể cứu được hay ?"

      Minh Ất cúi đầu suy nghĩ kỹ lúc, thở dài: " cũng vẫn thế, hỏi căn nguyên liền làm lung tung, vốn là có lòng tốt, lại thiếu chút nữa gây thành đại hoạ, nhưng cũng may…"




      CHƯƠNG 60:



      Vân Hư nghe thấy hình như có cơ hội, trong lòng cũng thả lỏng, cùng Bạch Bạch tuy phải tình sâu nghĩa nặng, gặp mặt cũng quá ba lần, nhưng cũng rất mến tiểu hồ ly đáng lại thiện lương này. Thực ra, hoàn toàn hiểu động vật tu tiên so với người thường tu tiên càng nguy hiểm gian nan hơn nhiều lần, đành lòng đứng nhìn tiểu hồ ly này vất vả tu luyện lại biến thành dưng gặp nạn. Những người bên cạnh Bạch Bạch lo lắng đến mức bạc tóc, nhưng nàng lại chút cảm giác gì, chỉ cảm thấy mình ngủ giấc dài, khi tỉnh lại phát địa phương thay đổi, màn lụa màu xanh, đệm cũng màu xanh, ánh nắng sáng ngời chiếu qua cửa sổ lớn, giống khách điếm, cũng giống gian phòng bình thường.

      người mềm nhũn chút khí lực đều có, muốn quay đầu cẩn thận đánh giá gian phòng lạ lẫm này cũng làm được. Tuy vậy, mấy tháng gần đây tình trạng hữu khí vô lực cũng xuất nhiều lần, nên Bạch Bạch cũng quá để ý, con mắt đảo lòng vòng, cố hết sức thử mở miệng kêu: "Có…… có ai ?"

      "Ngươi tỉnh?" có tiếng nhàn nhạt từ phía sau truyền đến, cảm giác quen thuộc rất giống mỗi lần nàng luyện công đến điểm quan trọng, giọng kỳ ảo linh hoạt kia xuất chỉ dẫn. Sau đó cảm giác có đôi bàn tay mát mẻ nhàng đặt bụng nàng, luồng nhiệt lưu ấm áp theo bàn tay kia chậm rãi vào trong cơ thể, Bạch Bạch lập tức cảm thấy thân thể thoải mái lên ít, tuy vẫn có khí lực gì, nhưng tinh thần lại khá lên ít.

      "Thần tiên…… sư phụ? Cha mẹ ta?" Bạch Bạch thoải mái cơ hồ muốn lăn hai vòng, đáng tiếc ngay cả khí lực quay người cũng dậy nổi.

      Trước mắt xuất ống tay áo, chiếc áo dài nguyệt sắc đập vào tầm mắt mắt, trong mũi ngửi thấy mùi hương ấm áp thoang thoảng, phải đàn hương cũng phải hương vị cỏ cây, vô cùng đặc biệt, lại khiến người ta thấy yên bình an ổn.

      Bạch Bạch còn khí lực để ngẩng đầu, nhìn thấy được mặt Minh Ất chân nhân, , khuôn mặt này quá giống với Mặc Yểm, mỗi lần Bạch Bạch nghĩ đến đều cảm thấy rất khổ sở, nghe thấy giọng này lại khiến nàng có cảm giác vô cùng an toàn. Từ mỗi khi nàng luyện công gặp phải vấn đề khó, thanh xa xôi của thần tiên sư phụ luôn dẫn nàng vượt qua cửa ải khó khăn, giọng tín nhiệm này dường như xâm nhập vào xương tuỷ.

      đỉnh đầu lại lần nữa truyền đến giọng quen thuộc của thần tiên sư phụ: "Thân thể Bạch Bạch có chút vấn đề, cha mẹ ngươi nhờ Vân Hư đưa ngươi đến chỗ sư phụ chữa bệnh, bọn họ rất nhanh lên Thiên đình gặp ngươi."

      "Cám ơn sư phụ!" nhìn thấy mặt , Bạch Bạch chuyện lại thêm vài phần thân mật cùng ỷ lại: "Ta bị bệnh gì?".

      Minh Ất chân nhân chậm rãi ngồi vào bên cạnh Bạch Bạch, nhàng đưa tay vuốt vuốt thân thể nàng, vừa điều chỉnh các loại chân khí chạy loạn khắp nơi trong cơ thể cho nàng, vừa nhàng giải thích: "Ngươi ăn quá nhiều tiên đan tiên thảo, dược hiệu của những tiên đan tiên thảo này chồng chất trong người, thời gian lâu mất khống chế, chạy loạn trong thân thể ngươi, vì vậy thân thể ngươi lúc nóng lúc lạnh, may mắn là từ ngươi tu luyện công pháp giống người thường, tuy có cách đem các dược liệu này dung hợp triệt để, nhưng lại có thể bảo vệ thân thể ngươi bị chúng thương tổn, nhưng cũng vì vậy mà khiến ngươi hôn mê."

      Bạch Bạch cố sức nghĩ lại chuyện phát sinh trước khi ngủ, hình như là mình ở trong bụi hoa hồng chạy loạn, sau đó mệt chết được, liền ghé vào gốc cây hoa ngủ, ngoại trừ mệt còn chút khí lực, chút cảm giác khác thường cũng đều có. Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

      Bạch Bạch thân lông hồ ly mềm mại bông xù, sờ vào cảm giác vô cùng thích, Minh Ất thay nàng điều chỉnh chân khí, trong đầu liền xuất ý niệm: nếu phải Bạch Bạch cùng Mặc Yểm chia tay, người lúc này thay Bạch Bạch chữa thương chính là Mặc Yểm .

      Mai Trinhly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :