DỤ DỖ TIỂU HỒ LY ( Nga My)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      chương 42:

      đến nửa ngày, Bạch Bạch cùng Bích Bích, hai tên tiểu tử vừa ngu vừa khờ dại liền trở thành tri kỷ. Bích Bích trước cổ vũ của Bạch Bạch đánh bạo lần đầu tiên rời khỏi đại bản doanh của mình, từ trong cây hoa hồng nhảy lên lưng của nàng, để cho nàng mang du ngoạn trong bụi hoa hồi.

      Bích Bích mặc dù sinh sống trong vườn hoa này hai ba trăm năm, nhưng bởi vì chân thân là cây hoa hồng, thể tùy tiện chuyển ổ, mấy ngày gần đây mới vừa vặn tu thành hình người, cho nên trong năm dài tháng rộng buồn chán chỉ có thể nhìn thấy vài cọng cây hoa trong tầm mắt, hôm nay theo Bạch Bạch nhìn được rất nhiều màu sắc khác nhau, tâm tình kích động khó có thể hết, chỉ kém có đứng dậy hoa chân múa tay vui sướng ở lưng Bạch Bạch.

      Mặt trời chậm rãi lên tới đỉnh đầu, Bạch Bạch cảm thấy hơi mệt chút, bụng cũng đói réo ỉ. Thương thế của nàng mới tốt lên được bao lâu, thân thể vẫn rất suy yếu, muốn với Bích Bích, trước đưa nàng ta trở về, bản thân ăn no và nghỉ đủ lại rồi đến tìm chơi với nàng ta, trước mặt liền đột ngột xuất chiếc hắc bào quen thuộc — Mặc Yểm đến.

      Bích Bích ngồi lưng Bạch Bạch ngửa đầu nhìn lên cùng lúc, vừa vặn trông thấy khuôn mặt Mặc Yểm khó coi. Bạch Bạch hơi chột dạ, lùi lại hai bước, trọng tâm ổn suýt chút nữa ngã cái. Bích Bích lưng nàng hồi xóc nảy, bị dọa đến oa oa kêu to.

      Mặc Yểm hơi miễn cưỡng tay đem Bạch Bạch ôm lấy rồi : "Tại sao lại lén ra ngoài? Thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn, nàng càng ngày càng nghe lời."

      Nghe khẩu khí hình như phải rất nghiêm trọng…… Bạch Bạch cúi đầu làm bộ thành nhận lỗi, quả nhiên Mặc Yểm cam lòng tiếp tục trách cứ nàng, xoa xoa đầu của nàng coi như xong.

      Mắt nhìn thấy người ngồi lưng Bạch Bạch – Bích Bích cố gắng thò đầu ra nhìn để "đoạt màn ảnh", Mặc Yểm có chút kinh ngạc : "Ngươi có thể biến hóa?"

      Sau khi Bích Bích biến thành hình người, đây là lần đầu tiên ở gần chủ nhân như vậy, hưng phấn tới mức muốn lớn tiếng thét lên, nhưng lại sợ để lại ấn tượng xấu với chủ nhân, cuối cùng giong run run : "Vâng…… Đúng vậy! Ta…… Ta gọi là Bích Bích."

      thanh như muỗi vo ve, khuôn mặt nhắn khẩn trương cúi xuống, tựa như muốn đâm đầu vào lông Bạch Bạch, hoàn toàn còn giống vẻ hoạt bát ngang ngược khi ở cùng Bạch Bạch, mà giống tiểu nữ sinh thẹn thùng hướng nội.

      Bạch Bạch nhân cơ hội vui vẻ với Mặc Yểm: "Bích Bích là bạn tốt của ta, ta có thể mang nàng về phòng chơi được ?"

      Mặc Yểm nghe xong, trong lòng khó chịu, Bạch Bạch chưa từng nhiệt tình như vậy đối với .

      "Để lần tới sau, nàng trước theo ta trở về uống thuốc ." Dứt lời, cầm Bích Bích bé lên, tiện tay ném , Bích Bích sợ tới mức "oa" tiếng sợ hãi, thân thể tự chủ được mở đằng vân giá vũ bay .

      Phốc tiếng, Bích Bích rốt cục đụng vào vật thể mềm nhũn nào đó mà bị ngừng lại, mở mắt xem xét, đập vào mắt màu xanh quen thuộc, lại vừa vặn về tới chân thân của mình, phía gốc cây Lục Ngạc cực lớn.

      Chủ nhân là lợi hại nhaa! Tiện tay mà có thể chuẩn xác đưa nàng về nhà như vậy! Bích Bích trong nháy mắt quên nỗi sợ hãi vừa rồi, chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt mù quáng, thể tự kiềm chế đối với thần tượng sùng bái trong lòng mình.

      Xa xa nghe thấy tiếng Bạch Bạch lo lắng kinh hô: « Bích Bích, ngươi ở đâu? Ngươi…… ngươi sao chứ?! »

      Bích Bích leo lên đĩa mật (*nhụy hoa), lớn tiếng kêu lên: « Bạch Bạch, ta về đến nhà rồi! có việc gì! Nhớ ngày mai tới tìm ta chơi! »

      Bạch Bạch nghe được nàng ta trả lời, mới biết được vừa rồi mình trách lầm Mặc Yểm, còn tưởng rằng khi dễ Bích Bích. Bạch Bạch nằm trong khuỷu tay Mặc Yểm, rướn cổ lên định trả lời tiếng, bị Mặc Yểm trong lòng khó chịu, tay ấn trở về.

      Tại sao chỗ dựa đực mặt lúc nào cũng luôn cau có? Bạch Bạch lén dò xét chút, ràng Mặc Yểm rất vui, nàng rụt đầu lại lên tiếng, miễn cho khỏi chứng nào tật nấy, lại bắt nạt nàng.

      Để tranh thủ cơ hội ngày mai tìm Bích Bích chơi đùa, hôm nay Bạch Bạch nhu thuận chút phản kháng, uống ực ngụm cạn thuốc, rất có thành ý biểu lần này thái độ của mình rất hài lòng hợp tác.

      Mặc Yểm thấy nàng nghe lời có chút kỳ quái, cứ như thường lệ cho nàng ăn miếng mứt mơ, trong miệng Bạch Bạch chứa hương vị mứt ngọt ngào thơm lừng, thò chân trước cào cào vạt áo Mặc Yểm, cả thân thể lăn qua lăn lại làm nũng, nịnh nọt cọ xát vài cái lấy lòng. Bạn đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

      Mặc Yểm bởi động tác thân cận này của nàng mà tâm tình vui vẻ, mặt vốn căng thẳng liền trầm tĩnh lại, thậm chí còn có chút cười cười.

      Thời gian Bạch Bạch ở chung cùng tính ngắn, tuy nàng ngu ngốc nhưng cũng biết mình làm nũng thành công, vội vàng nuốt ực mứt vào, nhân cơ hội xin xỏ ngắn gọn vào đúng trọng điểm : « Ngày mai ta tìm Bích Bích chơi được ? »

      Nếu chỗ dựa đực quyết tâm cho nàng ra khỏi cửa phòng, nàng tuyệt đối ra được đến nửa bước.

      Nếu như nghe lời mà chuồn êm, dù cho thành công hậu quả cũng có thể rất nghiêm trọng, bây giờ nàng vẫn còn nhớ lúc tính tình chỗ dựa đực quá đáng thần sắc đáng sợ. Cho nên tốt nhất là trực tiếp xin xỏ đáp ứng.

      Mặc Yểm vừa bực mình vừa buồn cười, người này ngu ngốc, giờ ngược lại giảo hoạt lên, biết muốn đối phó phải làm nũng nịnh nọt! Nhưng mà bộ dạng nàng ỷ lại phục tùng như vậy đúng là đáng ! Dù sao cũng phải đại gì, nhớ thời gian chính xác xách nàng trở về là được, đương nhiên vẫn phải đưa ra điều kiện với nàng: « Có thể được, nhưng là, từ nay về sau nàng phải giống hôm nay ngoan ngoãn uống thuốc."

      Bạch Bạch nghĩ nghĩ ngợi ngợi chút liền đáp ứng.

      Gặp lúc Mặc Yểm tâm tình tệ, lại thuận thế tranh thủ quyền lợi cho chính bằng hữu mới của mình: « Bích Bích rất thích ngươi, ngươi hòa khí chút đối với nàng được . »

      « Ừ. »

      "
      Ta mang nàng trở về chơi được ?"

      "
      Nàng lo lắng chút nào sao? Bích Bích rất đẹp." Hồ ly ngu ngốc này chút ý thức nguy cơ đều có! Vừa rồi liếc qua, diện mạo tiểu hoa hình như cũng tệ, hoa , hơn nữa rất hiếm có cây hoa hồng loại Lục Ngạc tu thành hoa , muốn bộ dạng khó coi mới là kỳ quái.

      "
      Bích Bích rất xinh đẹp, ta rất mến, tại sao phải lo lắng?"

      « Ta chơi hôn cùng nàng ta, chơi với nàng sao? » Mặc Yểm cười đùa .

      Bạch Bạch nhớ lần trước trong động phủ U Lan tiên tử phát sinh kiện thoải mái, rụt rè : « Vậy các ngươi chơi , ta…… Ta quấy rầy các ngươi. »

      Mặc Yểm chỉ cảm thấy mình khó được khi tâm tình tốt, như quả bóng cao su phình lên liền bị người đâm rách, trong lòng tự dưng chẳng hiểu tại sao lại mọc lên nỗi buồn bực cáu kỉnh. Lẽ ra giờ tiểu hồ ly biết điều như vậy, bản thân mình hẳn phải vui vẻ mới đúng, vì sao hết lần này tới lần khác tâm tình lại tệ hại muốn mắng người?

      Bạch Bạch thấy lông mày chậm rãi dựng thẳng lên, chỉ biết chắc nổi giận, nhưng lại biết mình chọc chỗ nào, kinh sợ xoay người nhảy xuống thảm, vài bước chuồn đến chỗ ngõ ngách trong phòng cách xa Mặc Yểm nhất, co lại thành cục đánh giá .

      Ma nhãn nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy lại càng tức giận, biết nên giận nàng hay nên giận chính mình! Cố gắng hít sâu mấy lần, cố tỏ vẻ mặt ôn hoà với Bạch Bạch: « Chạy xa như thế làm gì, ta gọi người làm cho nàng gà nướng ăn."

      Giống như cảnh báo được giải trừ! Bạch Bạch chậm rãi thả lỏng thân thể, đến trước mặt Mặc Yểm, : « Ta nghe lời, ngươi nên tức giận." Điệu bộ giống như đứa trẻ con biết nên làm sao.

      Mặc Yểm làm sao còn có thể tức giận, trong lòng lại thương tiếc, ai! Vật đáng thương bị hành động của doạ sợ hãi, đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Từ nay về sau có việc gì ít hung dữ với nàng chút, tiểu hồ ly nơm nớp lo sợ chịu chủ động thân cận nữa, may nha!

      Mặc Yểm ôm Bạch Bạch phân phó A Miểu đến phòng bếp lấy con gà nướng đưa tới, cảm thấy mỹ mãn cho nàng ăn từng miếng từng miếng , hề phát giác ra chính mình trong lúc hề hay biết bắt đầu chủ động khống chế đè nén tính tình của mình để nhân nhượng trấn an đối tượng đặc biệt nào đó.Điều này trong quá khứ, căn bản là chuyện thể có.
      Mai Trinh, ly sắcsanone2112 thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 43:


      Mạc Yểm tính tình tuy có kiêu ngạo, bất khuất nhưng dù gì cũng sống , hai ngàn năm, thần tiên hay quái đều biết đến.

      Khi rảnh rỗi động phủ đều có đủ loại khách đến bái phỏng, Bạch Bạch tự nhiên rất được họ để tâm lưu ý. Trong những lượt khách viếng thăm này, có rất nhiều người tận mắt thấy bên cạnh Yểm Quân đại nhân kiêu ngạo bất khuất có thêm con bạch hồ. Hơn nữa, con bạch hồ được Yểm Quân đại nhân hết sức quý.

      vị tinh quân dám thề độc rằng ông ta chứng kiến con bạch hồ tinh nghịch leo lên đầu, vờn tóc của Yểm Quân đại nhân. Vậy mà Yểm Quân chỉ cười cười bế nó xuống, nhàng xoa đầu nó hai cái, tuyệt nhiên hề tức giận !

      Phải biết rằng Yểm Quân đại nhân thực chất là người vô cùng chú trọng đến hình tượng của bản thân. Mấy trăm năm trước có nàng hoa tiên dung mạo mỹ miều được sủng ái, trong lúc chơi đùa làm vãi phấn hoa lên đầu , lại còn cười lấy đó làm trò vui.

      Kết quả là trở mặt ngay lập tức, chút lưu tình đem nàng ta ném ra khỏi động phủ, nàng ta đau khổ van nài như thế nào chăng nữa cũng thèm liếc mắt nhìn.

      Lại từng có tên thượng tiên chịu được vẻ ngang ngược, kiêu ngạo, ương ngạnh của Yểm Quân, liền lôi kéo vài tên cường đạo chuyên gây gổ đánh nhau tiên giới, lập kế hoạch móc tay áo của Yểm Quân vào con ngựa rồi cho ngựa kéo .

      Lúc này Yểm Quân trổ thần uy, đánh trọng thương tên thượng tiên kia. Nếu phải do những tên khác chớp thời cơ lúc Yểm Quân để ý, đem tên thượng tiên trốn , còn bị Yểm Quân đánh đến chết.

      Người khác mạo phạm đến nửa điểm còn được, vậy mà lại để cho con bạch hồ kia mặc sức giương oai người , vậy có phải là kỳ quái ?

      lâu sau lại có tin đồn rằng Yểm Quân đến các động phủ của thần tiên lẫn quái cướp sạch bảo vật là vì lo lắng cho thương thế của con bạch hồ, vơ vét tiên đan linh dược cho bạch hồ chữa trị vết thương.

      Tin tức truyền qua truyền lại, thanh danh của Bạch Bạch càng ngày càng lớn.

      Chỉ là số người được thấy dung mạo của Bạch Bạch khi biến thành người là rất ít, cho nên mọi người nghĩ đến quan hệ nam nữ, mà đều cho rằng tuyệt đại cao thủ Yểm đại nhân trong lúc nhàm chán nuôi bạch hồ giết thời gian, biết con bạch hồ may mắn này từ nơi nào đến và có điểm gì đặc biệt mà được Yểm đại nhân ưu ái như vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn

      Chuyện của Mặc Yểm được các lão tiên nhân truyền qua truyền lại thiên đình, nên tin tức đến được tai Thiên Đế cũng ít.

      Quỳnh Nguyệt tiên tử vừa được mẫu thân xin cho giải trừ cấm túc, nghe được tin này tức giận, đập vỡ ít bình hoa lẫn chén trà trong phòng.

      Tiên tỳ Vân nhi cũng tránh được mấy cái tát, nước mắt cứ lã chã rơi. Vừa thu dọn xong đống bừa bộn Thanh Hạc – tiên đồng bên cạnh Thiên đế đến gọi : « Vân nhi tỷ tỷ, Thiên đế cho gọi tỷ tỷ, mời tỷ tỷ theo ta chuyến nào »

      Vân nhi chấn động, lo lắng hỏi : « Thiên đế… Thiên đế gọi nữ tỳ đến, là, là… ». Chẵng lẽ tại nàng chăm sóc tốt cho Quỳnh Nguyệt tiên tử nên triệu nàng đến trách phạt ? Vân nhi ai oán nghĩ, Quỳnh Nguyệt tiên tử tính tình vốn như vậy, nữ tỳ nhoi như nàng làm sao có thể khuyên bảo được, nàng cùng lắm chỉ là chịu tội thay mà thôi. (*giận cá chém thớt)

      Thanh Hạc hiểu được điều nàng ta lo lắng, mỉm cười an ủi : « Yên tâm, phải chuyện xấu đâu. »

      Vân nhi hơi hơi an tâm, lau khô nước mắt, sửa sang lại đầu tóc, theo Thanh Hạc đến ngự thư phòng của Thiên đế.

      Trong ngự thư phòng của Thiên đế, ngoài Thiên đế còn có thanh niên tuấn mỹ mà lần trước nàng gặp qua là Minh Ất chân nhân. Vân nhi tiến về phía trước hành lễ, nơm nớp lo sợ, cúi đầu chờ câu hỏi.

      Minh Ất chân nhân thấy mặt Vân nhi dấu tay nhíu mày hồi, cần hỏi cũng biết đấy là kiệt tác của ai.

      Thiên đế nét mặt sa sầm, than thầm trong bụng. Tiểu nữ nhi của ông ta dung mạo xuất sắc, tư chất cũng coi như thông minh, duy chỉ có tính tình ai dám nhận xét.

      Ông có ý định tiếp tục thuyết phục Minh Ất chân nhân thu nhận Quỳnh Nguyệt làm đồ đệ, giúp nhi nữ của mình mở mang kiến thức, đối nhân xử thế. ngờ Minh Ất chân nhân lại cầu gặp tỳ nữ thân cận của Quỳnh Nguyệt tiên tử. giờ, khi thấy tình cảnh của nữ tỳ này, ông ta lại ngượng ngùng biết phải như thế nào.

      « Ngươi là Vân Nhi ? » Minh Ất chân nhân cất giọng hòa nhã, làm cho người nghe thấy có thiện cảm. Vân Nhi cũng ngoại lệ. Nàng ở bên cạnh chủ nhân quen bị ngược đãi, chưa từng được nghe người có địa vị cao như vậy chuyện ôn hòa với mình. Mấy ngày hôm nay Thiên đế lại còn đỗi đãi với vị Minh Ất chân nhân này như thượng khách. Gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, Vân Nhi vội vàng gật đầu xác nhận.

      Minh Ất chân nhân cũng vòng vo, tiếp tục hỏi : « Nghe vài ngày trước ngươi hộ tống công chúa đến Mực đầm, có chuyện này ? »

      Vân Nhi chần chừ thoáng, rồi gật đầu đáp : « Đúng là có việc này ạ »

      « Ngươi có thể cho ta biết tại Mực đầm ngươi và công chúa gặp gỡ ai và phát sinh chuyện gì ? »

      Vân Nhi nhìn Thiên đế, dám mở miệng, đem chuyện ở Mực đầm ra kể làm mất mặt công chúa, cũng là làm mất mặt Thiên đế nên thể tùy tiện kể.

      Minh Ất thấy nàng khó xử, liền quay sang với Thiên đế : « Việc này vô cùng hệ trọng, kính xin Thiên đế bỏ qua cho Vân Nhi Vân Nhi mới dám thẳng »

      Thiên đế còn có thể gì nữa, đành phải gật gật đầu đồng ý. Trong thâm tâm, ông tính toán xem phải xử lý rắc rối của nữ nhi mình như thế nào để cho chuyện này lan rộng ra, kẻo lại bôi do trát trấu vào mặt.

      Vân Nhi được Minh Ất chân nhân đỡ với Thiên đế, trong lòng thầm than tiếng, rồi đem tình ngày đó ra kể. Nàng cố gắng kể chuyện sao cho khéo, uyển chuyển, nhưng trước mặt nàng là hai nhân vật thông minh, vậy nên có thể hiểu được tường tận cả những chi tiết khúc mắc trong lời kể của nàng.

      Thiên đế quả có chút tức giận khi biết nữ nhi của ông biết tốt xấu như thế nào, chủ động ngã vào lòng của đại ma đầu Mặc Yểm. Nhưng chỉ vì con hồ ly tinh thấp kém mà Mặc Yểm đối xử chút dung tình với nữ nhi của ông, nên trách nữ nhi của mình cảm thấy thiệt thòi, tức giận.

      Minh Ất chân nhân hiển nhiên chú trọng đến khúc mắc gian tình giữa Quỳnh Nguyệt tiên tử và Mặc Yểm, mà chỉ tế nhị hỏi về mối quan hệ của Mặc Yểm và bạch hồ kia.

      Thiên đế nhớ lại gần đây có nghe thấy vài tiên nhân đề cập đến Mặc Yểm nuôi con bạch hồ bên mình, còn hết sức nuông chiều, quý bạch hồ, bây giờ nghe Vân nhi , trong lòng thầm nghĩ : « Xem ra con bạch hồ cũng chỉ ở bên cạnh Mặc Yểm có thời gian ngắn, đây cũng phải là chuyện gì to tát. So với việc ở Địa phủ việc này hoàn toàn đáng để lưu tâm »

      Minh Ất chân nhân hỏi xong cho Vân Nhi lui xuống, sau đó ngồi ghế lời, gương mặt đọng vẻ trầm tư suy nghĩ, dường như trong lòng có việc gì đó nan giải.

      Thiên đế ho khan tiếng, nghiêm mặt hỏi : « Minh Ất, ngày trước trẫm nhờ ngươi giải quyết việc náo loạn Địa phủ, chẳng hay ngươi có phương pháp nào giải quyết chưa ? »

      phải kiên nhẫn chờ đến ngày Minh Ất xuất quan, ba ngày hai lần phái người đến mời. Chỉ vì đây là việc hệ trọng, tình hình thể kiểm soát, cả Địa phủ loạn, ma quỷ quái hoành hành ngang ngược. Điện Diêm quân có mười vị, năm vị hy sinh khi làm nhiệm vụ, hai vị biết tình trạng ra sao, ba vị còn lại bị thương nặng được người thiên đình cứu.

      Ông muốn phái thiên binh thiên tướng thiên đình xuống Địa phủ trấn áp ma, nhưng thiên đình toàn đám ăn hại, lúc cần đến viện cớ ốm, có lấy người nguyện ý ra trận giết giặc. còn cách nào viện trợ cho Địa phủ, ông ta đành phải mặt dày cầu Minh Ất ra tay giúp đỡ.

      Lần trước vất vả mãi mới mời được Minh Ất đến, lại bị Quỳnh Nguyệt tiên tử phá hỏng. Lần này hãn hữu lắm Minh Ất mới chủ động tới, Minh Ất lại hỏi đến chuyện , làm cho Thiên đế gấp đến nỗi như ngồi đống lửa.

      cho cùng, việc ông ta muốn Quỳnh Nguyệt tiên tử bái Minh Ất làm sư phụ cũng là hy vọng muốn quan hệ song phương càng thêm bền chặt, hề nghĩ đến đối phương cơ bản là hề để tâm đến lời của mình.

      « Địa phủ náo động có các vị Diêm quân dẹp loạn, Minh Ất xin được cáo lui trước. » Minh Ất tiện tay vung nhuyễn tiên (*cái phất trần), đợi Thiên đế đồng ý, đứng dậy chắp tay xoay người bỏ .

      Thiên đế nhìn theo bóng lưng xa dần của Minh Ất oán hận vỗ ngự án, thấp giọng mắng : « Hai huynh đệ nhà này biết điều. »
      Mai Trinh, ly sắcsanone2112 thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 44:

      Minh Ất quay trở về Thanh Lương Quan, tiểu đồng thân cận Huyền Thư đứng trước cửa, vừa thấy về, liền vội vàng bẩm báo : « Vợ chồng Bạch Nguyên lại tới rồi, chờ ở điện bên cạnh ạ » Minh Ất chân nhân thở dài tiếng, « Biết rồi. »

      Việc gì đến phải đến, có tránh cũng được, chân bước về phía tòa điện bên cạnh, vừa vừa nghĩ biết phải xử lý chuyện này như thế nào. Khi đến trước cửa điện, trong lòng sẵn có dự định, liền thoải mái đẩy cửa tiến vào.

      Bên trong điện, đôi nam nữ ngồi ngay ngắn uống trà, nghe thấy tiếng động liền vội vàng đứng lên chào.

      Hai người bọn họ đều mặc trang phục trắng như tuyết. Người đàn ông dung mạo hơn ba mươi, trong vẻ tuấn mỹ mang theo ít mị hoặc, nhất là đôi mắt câu hồn, đến nam giới nhìn thấy người đàn ông này còn nhịn được mà tim đập rộn ràng, so với Minh Ất chân nhân hề thua kém.

      Người phụ nữ tuổi cũng tương đương với người đàn ông, dung mạo của nàng với Bạch Bạch có nét tương đồng đến bảy, tám phần, đôi mắt mở to làm cho người đối diện có cảm giác đây là thục nữ khờ dại, tinh khiết.

      Đôi nam nữ này đứng cạnh nhau có thể làm cho hầu hết tuấn nam mỹ nữ trong thiên hạ mờ nhạt. Đây đúng là thân sinh phụ mẫu của Bạch Bạch, Bạch Nguyên và Vân Hạo Tuyết.

      Bạch Nguyên tuy được hàn huyên nhiều với Minh Ất chân nhân, nhưng đối với Minh Ất vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng, cố gắng kiềm chế tính nôn nóng, mở miệng hỏi : « Minh Ất đại tiên, vợ chồng chúng tôi đợi tháng rồi, là mất ăn mất ngủ, Bạch Bạch…. tình hình con chúng tôi như thế nào ? Chẳng nhẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chịu thiên kiếp ư ? »

      Vân Hạo Tuyết vành mắt đỏ hồng, xem chừng kiềm chế được, những giọt lệ châu lã chã rơi : « Đều tại thiếp nóng vội, cứ thúc ép Bạch Bạch phải chăm chỉ tu luyện, nếu nữ nhi cũng phải trải qua thiên kiếp sớm như thế. Nếu nữ nhi có thể đợi đến lúc tiên xuất quan, có đại tiên che chở vợ chồng thiếp cũng an tâm. »

      Bạch Nguyên thấy ái thê đau buồn chịu nổi, vội vàng cầm tay nàng trấn an : « Việc này thể trách nàng được, chúng ta đều mong muốn Bạch Bạch có thể nhanh chóng đứng trong hàng ngũ tiên ban cùng chúng ta, lúc đầu chúng ta cùng hề bàn bạc trước với đại tiên, haizzz ! Thôi Bạch Bạch cũng nên trải qua thiên kiếp này. Nàng đừng khóc nữa, đại tiên nhất định có biện pháp giúp Bạch Bạch bình yên trở về đoàn tụ với vợ chồng ta mà. »

      Minh Ất chân nhân nghe xong những lời này, trầm ngâm giây lát : « Vài ngày trước ta nghe được tin tức rằng Bạch Bạch sống sót qua kiếp nạn, tính mạng dáng lo ngại. Chỉ là kiếp số của nàng vẫn chưa vượt qua được. Nếu lúc này cố chấp đưa nàng về chỉ sợ kiếp nạn đến với nàng lại càng lớn thôi. vô cùng có hại cho nàng. »

      Hai vợ chồng Bạch Nguyên khi nghe Bạch Bạch trải qua thiên kiếp bình an trong lòng nhõm. Nhưng lúc sau lại lo lắng đứng bật dậy, vẻ mặt đau khổ : « Lần trước đại tiên thời hạn năm, tại mới qua mấy tháng, tình hình Bạch Bạch như thế nào đến bây giờ vợ chồng chúng tôi hoàn toàn biết, ngài bảo chúng tôi phải yên tâm như thế nào được đây ? »

      Minh Ất chân nhân khuyên nhủ : « Vợ chồng các người cũng trong giai đoạn tu luyện quan trọng, chỉ cần sống qua năm này là gia đình được đoàn tụ, từ nay về sau sống yên bình Thiên đình. Ta cam đoan chỉ mấy tháng sau, Bạch Bạch có thể bình an trở về đoàn tụ với vợ chồng các người. »

      Nghĩ đến thời hạn năm, vợ chồng Bạch Nguyên rốt cuộc cũng thấy nhõm, mặt pha chút vui mừng.

      Tiễn cha mẹ Bạch Bạch xong, Minh Ất chân nhân thần sắc phức tạp, đứng dậy, ra ngoài hiên nhìn đăm đăm xuống cây hoa hồng mà tự tay mình trồng lúc lâu, cuối cùng thở dài : « Ý trời, ý trời… Chỉ còn mấy tháng nữa thôi, mong rằng Bạch Bạch, ngươi làm cho ta thất vọng »

      Minh Ất xoay người gọi tiểu tiên đồng Huyền Thư lại, giao phó : « Ngươi phái thuộc hạ kha khá theo vợ chồng Bạch gia, tuyệt đối để cho họ biết tin tức tại của Bạch Bạch. » Huyền thư khom người lễ phép, nhanh chóng lui xuống sắp xếp thủ hạ.

      Bạch Nguyên và Vân Hạo Tuyết rời khỏi Thanh Lương quan. Vân Hạo Tuyết nghĩ tới nữ nhi ở dưới nhân gian chịu khổ, kìm được, khẽ bật khóc : « Nếu biết như thế này, thiếp tình nguyện thành tiên mà làm con hồ ly bình thường, vui vẻ sống ở nhân gian cùng với Bạch Bạch, bây giờ thành tiên lại phải nóng ruột nóng gan lo lắng… »

      Bạch Nguyên nhàng khuyên nhủ : « Tuyết nhi, nàng lảm nhảm gì vậy… Haizzz, nếu để cho người ta nghe được… »

      Vân Hạo Tuyết dậm chân : « Nghe thấy được sao nào ? Bạch Bạch từ khi sinh ra cho tới nay 500 năm, nhưng thời gian ở bên cạnh chúng ta cộng lại cũng chưa được 10 năm…

      Trước đây nữ nhi ở núi cũng khá tốt, ít nhất chúng ta cũng biết con được bình an. Nhưng còn giờ sao ? Đến ăn cũng biết con nó ăn uống như thế nào, có bị người ta bắt nạt , có lạnh , có khổ ?

      Con người vô cùng xảo trá hiểm, Bạch Bạch của chúng ta khờ dại như vậy… Đại tiên chỉ là Bạch Bạch có thể bình an trở về chứ con nó… »

      xong nước mắt lại tuôn rơi. Ở nhân gian thấy thiên đình vô cùng tươi đẹp, đến khi đứng trong hàng ngũ tiên ban mới biết cuộc sống thiên đình còn lâu mới bằng được cuộc sống dưới hạ giới tự do tự tại.

      Muốn xuống hạ giới nhất định phải xin phép mới được xuống, nếu bị thiên đình trách phạt. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

      Bạch Nguyên nhàng ôm nàng, an ủi : « Làm sao ta lại lo lắng. Cũng may đại tiên Bạch Bạch vượt qua được đại thiên kiếp, còn lại tiểu thiên kiếp, chẳng lẽ lại vượt qua được. Chỉ còn mấy tháng nữa là bạch Bạch nhất định bình yên trở về. Chúng ta cố gắng chịu đựng thêm mấy tháng nữa rồi đâu vào đó thôi. Nếu bây giờ chúng ta cố tình xuống hạ giới bị thiên đình trách phạt, chỉ còn lại mình, Bạch Bạch biết phải làm như thế nào ? Như vậy phải càng đáng lo hơn sao ? »

      Vân Hạo Tuyết biết phu quân có lý, mệnh trời thể làm trái. Nếu như làm trái với mệnh trời, bọn họ bị phạt. Bọn họ sợ chết, chỉ sợ để lại mình Bạch Bạch làm sao bọn họ có thể yên tâm được.

      Tại Mực đầm, Bạch Bạch thoáng thấy có ai nhắc mình, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng rộng lớn bao la đến ngẩn ngơ.

      Bích Bích thấy vẻ mặt nàng vui, từ bên trong cây hoa hồng nhảy lên đầu nàng, vào tai nàng : « Bạch Bạch, ngươi làm sao vậy ? »

      « Ta nhớ cha mẹ của ta. »

      « Cha mẹ ? Ai, ta còn biết hình dáng cha mẹ của ta ra sao nữa… » Bích Bích u buồn đứng dậy. Trước đây nàng thường nghe Bạch Bạch kể về cha mẹ, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa nghi hoặc là tại sao mình có cha mẹ. Có người thương chắc hẳn vui sướng hơn nhiều so với cứ lủi thủi đơn mình.

      bạch hồ, tiên hoa cùng lúc trầm ngâm suy tư, có hứng thú để ý đến việc trêu ong thưởng hoa.

      biết bao lâu sau, con đường đá cạnh vườn hoa vang lên tiếng bước chân. Bạch Bạch thò cái đầu nho ngó xem thấy hai gã thư đồng.

      Ở bên Mặc Yểm, Bạch Bạch nhiều lần gặp hai gã thư đồng này. Người mặc áo xanh là A Sâm, người mặc áo đen là A Miểu.

      Hai người này tay mỗi người bưng cái khay, khay đựng ba bình sứ màu xanh, hình như là mang đến phòng của Mặc Yểm.

      Chợt nghe thấy A Miểu hỏi : « A Sâm, kiến thức ngươi rộng, ngươi có biết đây là loại rượu gì ? Mùi là thơm nha, mới ngửi chút mà cả hồn vía đều muốn bay mất, nếu uống hết có khi phải say cả năm tỉnh. »

      A Sâm đắc ý : « Đây là Lục thoa tiên ông ở Nam Hải rừng đào đưa tới, rượu đào hơn nghìn năm, thơm mới lạ chứ. Nghe rượu này được cất từ những quả đào thượng hạng rồi đem chôn dưới đất bùn mà thành. tay ta và ngươi là sáu bình, có khi thần tiên thượng giới có muốn cũng được uống đấy chứ. »

      A Miểu líu lưỡi : « Rượu trân quý như vậy sao Lục y tiên ông lại từ nguyện biếu cho Yểm Quân đại nhân ? Danh tiếng của Yểm Quân đại nhân lớn nha. »

      A Sâm vênh mặt : « Còn phải nữa ! Nghe Lục y tiên ông trước đây từng chịu ơn lớn của Yểm Quân đại nhân. Mỗi lần cất được những bình rượu quý đều đem biếu Yểm Quân đại nhân nhấm nháp trước tiên. »

      Hai người vừa vừa đến trước của phòng của Mặc Yểm, liền đẩy cửa vào.
      Mai Trinh, ly sắcsanone2112 thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 45:


      Bạch Bạch ngửi ngửi, trong khí tràn ngập mùi thơm của rượu, át cả mùi thơm của hoa hồng.

      Đảo mắt thấy A Sâm và A Miểu ra khỏi phòng, vừa vừa cười theo chẳng mấy chốc rời khỏi sân, nghĩ đến những lời trò chuyện của hai gã thư đồng, Bạch Bạch dấu nổi tò mò. Bích Bích gõ gõ vào lỗ tai của Bạch Bạch, hỏi : « Rượu là cái gì vậy ? Có vẻ như là uống ngon lắm đó »

      « Ta cũng lắm, cha mẹ ta từng uống rượu nhiều gây tổn hại cho cơ thể… » Bạch Bạch cũng chắc chắn.

      « A Miểu và A Sâm đến thần tiên cũng muốn uống. Có phải cha mẹ ngươi giấu ngươi, lén lút uống rượu mà cho ngươi uống ? »

      « phải đâu. Cha mẹ ta rất thương ta, có món gì ngon đều cho ta ăn hết. » Bạch Bạch lớn tiếng phản bác.

      Bích Bích chép miệng có chút phục, nhưng cuối cùng vì tính hiếu kỳ nên nàng chỉ còn trông cậy vào Bạch Bạch lấy chút rượu đến cho nàng nếm thử.

      « Uống nhiều quá có hại cho thân thể, nhưng uống chút chắc có vấn đề gì đâu. Dù sao chủ nhân cũng có ở đây, ngươi đến đấy nếm thử chẳng phải biết hay sao ? » Bích Bích nhiệt liệt khuyến khích.

      Bạch Bạch ngẫm thấy cũng có lý, vậy nên lớn tiếng tuyên bố : « Được, để ta nếm thử xem sao, nếu rượu dễ uống, ta mang cho ngươi 1 chút. »

      Bích Bích vui vẻ nhảy trở lại cây hoa hồng, thúc giục : « nhanh lên, ta chờ người. » Nếu như phải cần có đồng ý của chủ nhân, nàng nhanh chóng theo Bạch Bạch uống trộm rượu, thuận đường ghé thăm phòng của chủ nhân luôn.

      Chủ nhân bất công, chỉ cho Bạch Bạch vào phòng mà cho nàng vào, hừ hừ.

      Bạch Bạch rời khỏi bụi hoa, ba chân bốn cẳng chạy về gian phòng. Sáu bình sứ men xanh chứa rượu hoa đào đường đường chính chính được đặt mặt bàn.

      Bạch Bạch thè đầu lưỡi hồng nhạt liếm môi. ra đây là rượu ! Lời cha mẹ dặn nàng được uống rượu còn đọng trong ký ức của nàng. Đứng đây ngửi thấy mùi rượu thơm quá, hiếm khi có được cơ hội này, nàng phải thử lần mới được…

      Bình rượu rất thấp, Bạch Bạch dùng thân giữ bình rượu, chân giữ cổ bình, chân mở nắp bình. mùi thơm ngát xông vào mũi, đủ làm cho chưa uống say.

      Mùi rượu này rất kỳ lạ, lúc trước chưa mở ra ở xa xa có thể ngửi thấy mùi rất nồng, lúc này khi mở ra rồi đứng ở gần ngược lại mùi thơm trở nên thoang thoảng. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

      Bạch Bạch thè đầu lưỡi từ từ nếm qua chút rượu, thấy rượu này hương vị còn ngon hơn kẹo nhiều, về sau vị ngọt nhạt dần, càng ngày càng trở nên cay nóng rực. Hương vị kích thích này, cám dỗ người uống phải nếm thêm nữa để thưởng thức vị thanh của nó.

      Cứ như vậy, Bạch Bạch tự chủ uống ngụm rồi lại ngụm nữa, thậm chí quên mất bên ngoài có đồng bọn Bích Bích thấp thỏm chờ đợi.

      Kết quả là khi Mặc Yểm trở về phòng chứng kiến tiểu hồ ly uống rượu.

      Bạch Bạch ngồi phịch mặt bàn, vò rượu ở bên cạnh. Nàng lảo đảo lúc mới đứng dậy được, đôi mắt màu nâu nho ngập lệ châu, long lanh mê ly nhìn Mặc Yểm, « chi » tiếng kịp suy nghĩ nhảy đến ngực .

      Say rượu làm cho động tác của hồ ly chậm ít, nếu như phải Mặc Yểm có chuẩn bị từ trước để đỡ nàng có khi nàng ngã chổng vó mặt đất.

      Nghĩ đến vết thương của nàng vừa hồi phục chút, nếu bị ngã thể nào cũng bị thương nặng, nghĩ đến việc nàng khóc, Mặc Yểm lắc đầu, bất đắc dĩ ôm Bạch Bạch đặt lên giường.

      Bạch Bạch cũng ngoan ngoãn chịu ngủ, đôi mắt lờ đờ, người lảo đảo muốn đứng dậy, bước chăn đệm mà cứ như bước mây, được hai bước người liền nghiêng cái, ngã ngay chăn, tứ chi quẫy đạp vài cái nhưng cũng đứng lên được, ngược lại trông giống như bị ngã chổng vó, bộ dạng rất buồn cười.

      Mặc Yểm nhìn thấy điệu bộ ngốc nghếch của nàng, cười ha hả. Loài hồ ly đúng là trời sinh đáng , cả người được bao phủ bởi bộ lông trắng bông xù mềm mại, cái bụng ngửa lên cố gắng vặn vẹo, làm cho Mặc Yểm thể đưa tay vuốt ve.

      Mặc dù uống rượu nhưng Bạch Bạch lờ mờ nhận ra trước mắt là Mặc Yểm, vì vậy thoải mái giơ cái bụng cho vuốt ve, còn tứ chi ôm lấy tay chơi đùa.

      Lông tơ bụng của Bạch Bạch so với các vùng khác mềm mại hơn làm cho Mặc Yểm vuốt ve ngơi tay. Bạch Bạch cũng tự động phát ra tiếng mèo con mê hoặc giống như tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

      Những thanh đấy khi lọt vào tai Mặc Yểm, ngừng nhớ đến tiếng kêu trong những đêm triền miên mê loạn mà Bạch Bạch phát ra, tự chủ được, người nóng dần lên.

      « Nàng hóa thành người , chúng ta cùng nhau luyện công được ? » Mặc Yểm thấp giọng dụ dỗ.

      « được, ngươi muốn đánh ta… » Bach Bạch mơ màng vừa nấc rượu vừa trả lời.

      Mặc Yểm hiểu, hỏi : « Ta đánh mắng nàng như thế nào ? » Từ lúc cùng với Bạch Bạch luyện « song tu », khi ở giường luôn ôn nhu, chưa bao giờ la mắng nàng ?!

      « Ta muốn cùng Hồng Hồng luyện công, ngươi nổi giận, ngươi mắng ta …ô ô ô ! » Bạch Bạch tuy say đến mềm cả người, nhưng trí nhớ lại y nguyên, đặc biệt khắc sâu trong tâm khảm của nàng là thái độ lạnh lùng, coi thường của , nghĩ đến làm cho nàng thương tâm, ô ô khóc.

      Mặc Yểm người cứng đờ, nhớ lại nguyên nhân chia tách lần trước liền thấy trong lòng pha chút áy náy, lại có cả chút tức giận.

      cho cùng cũng chính gây ra chuyện này, nàng vốn là tiểu hồ ly trong sáng hiểu chuyện, lừa nàng, lại còn đột nhiên giận dữ với nàng, khó trách nàng chịu biến thành người.

      Mặc Yểm duỗi tay sờ sờ lông mày của Bạch Bạch, ôn nhu : « Từ nay về sau nàng chỉ luyện công với ta thôi, ta nổi giận với nàng, mắng chửi nàng, đối xử với nàng tốt! »

      « ? »

      « . »

      Đôi mắt hồ ly của Bạch Bạch nheo thành hai hình trăng non, tựa như rất vui vẻ, tứ chi buông bàn tay của Mặc Yểm ra, bắt đầu biến thân. Mặc Yểm kiềm chế, bình tĩnh chờ đợi mỹ nhân phong tình thân.

      luồng ánh sáng bao vây quanh người Bạch Bạch, hào quang so với trước đây có phần sáng chói hơn. Hào quang chậm rãi tan dần, nhưng tiểu mỹ nhân áo trắng thấy xuất giường, mà thay vào đó chỉ có con hồ ly nho trắng muốt.

      Bạch Bạch hình như hề hay biết, nấc lên hai cái, đầu nghiêng sang bên ngủ liền.
      Mai Trinh, ly sắcsanone2112 thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 46:

      Bạch Bạch nửa đêm tỉnh lại, phát cả người mình bị bao trong thân thể và cánh tay Mặc Yểm, trở mình cũng dễ dàng, khó trách ngủ được ngon! Vì vậy động động chân tay muốn bò ra, nàng vừa động, Mặc Yểm liền tỉnh. "Tại sao ngoan ngoãn ngủ?" Mặc Yểm bất mãn, ngữ khí tự nhiên cũng có chút bất thiện.

      Bạch Bạch co rụt cổ : "Ngươi đè nặng ta, ta khó chịu!"

      Mặc Yểm phẫn nộ : "Khi luyện phương pháp song tu phải ta cũng thường xuyên đè nặng ngươi sao? Ngươi ràng rất vui vẻ cơ mà!"

      Bạch Bạch nghe được hai chữ "song tu", thân thể ràng thoáng run rẩy, lập tức cứng ngắc. Mặc Yểm phát nàng ổn, lại cảm thấy có chút đau lòng, còn tiếp tục chủ đề, buông cánh tay ra, ôm người nàng chuyển đến bên gối. Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

      bên trợn mắt lời bịa đặt: "Vừa rồi nàng uống rượu, say khướt, níu lấy ta tha."

      "A?" Bạch Bạch vẻ mặt mờ mịt, nhìn biết là quên tiệt hết chuyện xảy ra khi say rượu, Mặc Yểm nhìn bộ dạng thanh thuần vô tội kia mà thấy buồn bực vô cùng.

      Bầu khí chó má! Sau khi say rượu loạn tính chó má! Đối phó với loại hồ ly ngu xuẩn hiểu phong tình này nên dùng biện pháp trực tiếp, dù sao nàng cũng rất dễ bị lừa.

      Bạch Bạch biết trong lòng của thay đổi chủ ý, nghe nhắc tới rượu, xem xét sắc trời ngoài cửa sổ, khỏi "A" tiếng. Nguy rồi nguy rồi, chính mình lại ngủ đến giờ, Bích Bích chờ nhất định cực kỳ tức giận! Mặc Yểm trở về, muốn trộm rượu là tuyệt đối có khả năng! Làm sao bây giờ?

      Bạch Bạch nhìn Mặc Yểm, lại nghĩ tới Bích Bích mà tức giận có thể so sánh với pháo trúc hỏa lực, rốt cục quyết định, chủ động nhảy đến ngực Mặc Yểm, nằm sấp trước mặt, vẻ mặt chờ mong hỏi dò: "Ngươi có thể đáp ứng ta việc ?"

      "Việc gì?" Mặc Yểm trả lời mà lòng yên, trong đầu bây giờ đều đầy chủ ý như thế nào ăn tươi được tiểu hồ ly, thầm nghĩ: Ngươi biến thành tiểu mỹ nhân theo ta luyện phương pháp song tu, đừng việc, mười việc, trăm việc ta đều đáp ứng ngươi! Nhưng mà bây giờ tiểu hồ ly nghe đến song tu lông dựng đứng lên, đành phải chậm rãi an ủi vậy.

      rất hối hận, lúc trước tại sao phải vì đứa U Lan tiên tử ràng tốt kia mà làm tổn thương lòng Bạch Bạch. Nếu như ít việc xen giữa, Bạch Bạch bị con hồ ly tinh đực kia lừa gạt, càng thiếu chút nữa bị lừa sắc!

      Mình cũng nổi giận với nàng, dọa nàng chạy mất. Bạch Bạch cũng đơn thân chịu hết thiên kiếp lại bị thợ săn bắn thành trọng thương. giờ cũng khiến cho chính mình dãi ba thước thèm thuồng, mà lại cố tình ăn được.

      Kỳ cũng phải ăn được. Nếu cương quyết muốn, tiểu hồ ly hoàn toàn có khả năng chống cự, nhưng nỡ, tiểu hồ ly bị thương tổn quá lớn. hơn nữa bởi vì thoát được quan hệ với , nàng từng tin tưởng như vậy, hề đề phòng chút nào với , mặc ta cần ta cứ lấy, nhưng mà lại thể bảo vệ nàng được tốt, khiến cho cả thể xác và tinh thần nàng bị tổn thương.

      Đến hôm nay, sao có thể nhẫn tâm vì nhất thời vui thích mà khiến nàng sợ hãi thương tâm được?

      Có lẽ nuôi sủng vật gây nghiện, quen có con vật ôn hoà đáng làm bạn bên cạnh như vậy, lâu chạm qua bất kỳ người đàn bà nào. Nàng tinh khiết giống như tờ giấy trắng, hết thảy đều mở ra đặt trước mặt , thậm chí biết cần phải phòng bị.

      Chỉ cần biểu đạt chút thiện ý đối với nàng, nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng , ỷ lại vào . cần lo lắng bên ngoài lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng, sau lưng có mưu tính toán gì hay , cần lo lắng nàng phản bội , bán đứng ……

      Mỗi lần nàng dùng cặp mắt hồ ly tràn đầy khờ dại vô tội chăm chú nhìn , lòng của lại ngăn được liền trở nên mềm nhũn.

      Bạch Bạch chưa bao giờ cố gắng che giấu ý nghĩ cùng cầu của mình, tỷ như tại. "Cái rượu kia có thể cho ta chút ?" Bích Bích đợi cả ngày thấy mình quay lại, nhất định rất tức giận, nếu sáng mai mình tay gặp nàng ấy, nàng ấy rất có thể giận quá mà thèm để ý tới mình.

      "Ngươi muốn lấy rượu làm gì?" Mặc Yểm cảnh giác, phải uống lần thành nghiện, thành tiểu quỷ sâu rượu chứ?!

      "Bích Bích cũng muốn thử xem……" Bạch Bạch làm nũng .

      Hơn nữa đối bằng hữu rất có nghĩa khí.

      "Hừ!" Mặc Yểm mất hứng, con hồ ly ngốc này làm sao lại luôn nhớ thương người khác? Đối với hoa mới quen còn để ý hơn so với . hy vọng trong lòng tiểu hồ ly chỉ có , cần chia xẻ với bất kỳ kẻ nào, cho dù là đinh điểm vị trí.

      "Ngươi đáp ứng ta ." Bạch Bạch cố gắng cọ cọ ngừng trong ngực Mặc Yểm.

      "Được, nàng biến thành người, ta cho Tiểu Hoa vò rượu đào hoa." Tốt nhất cho Tiểu Hoa say chết, đừng đến trước mặt Bạch Bạch loạn lắc.

      Bạch Bạch chần chừ hồi, rốt cục : "Được rồi!"

      Luồng ánh sáng trắng lên, Mặc Yểm cảm thấy hai tay ôm là tiểu mỹ nhân, còn là cục lông xù tiểu hồ ly nữa. Bạch Bạch xoay người đứng lên, nghĩ muốn lấy bình rượu đào hoa.

      Mặc Yểm vất vả lắm mới đợi được thời khắc này, đâu chịu dễ dàng buông nàng ra, hơi dùng sức chút, đem Bạch Bạch đặt dưới thân mình.

      "Rượu của ta……" Bạch Bạch cho là muốn đổi ý, vừa kháng nghị vừa giãy dụa đòi đứng dậy.

      Mặc Yểm qua thời gian dài hề chạm qua nữ nhân, Bạch Bạch đối với là mỹ nhân có sức hấp dẫn tuyệt đối, thân thể dãy dụa trong lúc này đơn giản chỉ khơi mào mãnh liệt dục vọng của , thuận miệng tiếng: " thiếu của nàng được đâu, ta xem thương thế của nàng chút trước ."

      Vừa vừa động thủ lột sạch quần áo của Bạch Bạch.

      Bạch Bạch trước cùng hồ thiên hồ đế hơn tháng, đến lúc này đương nhiên biết muốn làm gì, nhưng là vừa nghĩ tới vẻ mặt hung ác lãnh khốc của ngày ấy trong động phủ Hồng Hồng, trong lòng nàng sợ hãi, thừa dịp Mặc Yểm cởi áo bào vội co lại làm cục trốn vào cuối giường.

      Sau lúc say rượu đêm qua, Mặc Yểm biết vướng mắc trong lòng nàng, bỏ áo bào ra, tính tình nhẫn nại trấn an, lừa gạt: "Bạch Bạch lại đây, để ta xem miệng vết thương của nàng khỏi chưa."

      Bạch Bạch mắc mưu: "Ngươi sớm xem qua rồi! Ta qua, ngươi hung ta!"

      Mặc Yểm mỉm cười, thái độ lại càng ôn hòa ít: « Ta hung nàng đâu. Nàng xem hơn tháng qua, có khi nào ta lại hung dữ với nàng chưa ? »

      Bạch Bạch mếu máo : « Ta uống thuốc ngươi hung ta, ta ra ngoài chơi ngươi hung ta, ta tìm Bích Bích ngươi cũng hung ta. »

      Mặc Yểm dở khóc dở cười, tiểu hồ ly yếu ớt này đúng là mang thù!

      « Nàng cần rượu đào hoa sao? Nàng tới cho ta nhìn xem, ta đem rượu đào hoa cho nàng. Nếu như miệng vết thương khỏi rồi, hôm nay có thể uống thuốc, nàng có thể tìm Bích Bích chơi." Theo lời của nàng, ra loạt các điều kiện rất có sức hấp dẫn đối với Bạch Bạch.

      Bạch Bạch bán tín bán nghi, Mặc Yểm xem đúng thời cơ, thân thủ bắt lấy mắt cá chân của nàng, tay kéo nàng tới hung hăng ngăn chặn, đợi nàng kháng nghị liền hôn lên đôi môi đào, tay liền hướng đến nơi mẫn cảm người nàng…… Trong lòng Bạch Bạch có chút sợ hãi, có chút cố kỵ, có chút muốn, nhưng là cơ thể lại vượt lên trước bước mà đầu hàng.

      Môi của Mặc Yểm, hai tay Mặc Yểm, thân thể Mặc Yểm đối với nàng mà , cũng có lực hấp dẫn lớn lao, Bạch Bạch trong mơ mơ màng màng thầm nghĩ, chơi hôn và luyện phương pháp song tu cùng chỗ dựa đực thoải mái hơn so với cùng Hồng Hồng……

      Sau khi bị thương, thể lực Bạch Bạch tốt, Mặc Yểm cũng muốn nàng mệt mỏi quá, càng lo lắng làm đau nàng, cho nên tự giác khắc chế rất nhiều, chung, tính là tận hứng.

      Nhưng là đối với Mặc Yểm đói bụng lâu mà , rất là thỏa mãn. Sau khi triền miên vẫn hào hứng dạt dào như cũ, ôm Bạch Bạch nhàng hôn môi, theo khuôn mặt nhắn, lỗ tai đến cổ, rồi đến vai, bộ ngực sữa, eo ……

      Mỗi tấc đều muốn bỏ qua. Bạch Bạch bị hôn cho ngứa ngáy, ngọn lửa trong người cháy bừng lên, toàn thân như nhũn ra, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, mông lung giọng nức nở nghẹn ngào, khó nhịn mà giãy dụa thân thể, hai ba cái càng trêu chọc Mặc Yểm tăng thêm ba cấp đại hỏa.

      "Tiểu tinh!" Mặc Yểm vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận. Làm lần nữa, Bạch Bạch nhất định khó mà chịu nổi, còn cứ nhịn xuống như vậy lại rất khó qua! cam lòng hôn liếm hồi người nàng, cùng nhau ma xát mới miễn cưỡng tiêu tan hồi hoả, Mặc Yểm cam lòng, ôm sát Bạch Bạch ngủ.

      Dù sao cũng là cá trong nước, từ nay về sau có thể từ từ ăn, vội vội……
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :