Chương 56: Ôn tồn
Trong đêm đen yên tĩnh, những ngôi sao sáng bầu trời loé ra những tia sáng lấp lánh, Phượng Lại Tà đứng ban công ngẩng đầu nhìn trời đêm mỹ lệ.
“Tiểu Tà!” Chợt thanh truyền từ dưới ban công đến, cúi đầu nhìn xuống hơi sửng sôt.
“Tiểu Bạch?”
đứng bãi cỏ dưới ban công chính là Sóc , cậu cười xấu xa, ngẩng đầu nhìn ban công.
“Xuống đây, có chuyện muốn với em!” Sóc cười .
Phượng Lại Tà chớp đôi mắt to, hề nghi ngờ chống hai tay nhàng phi thân từ ban công xuống, hành động doạ người của làm Sóc hết hồn, vội vàng bật chân phi thân lên đỡ bằng tay.
“Em làm gì thế!” l,q''đ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn vô tội của , đầy bất mãn.
“ phải bảo em xuống đấy à?” Phượng Lại Tà rất vô tâm chớp đôi mắt to, chẳng phải nhảy xuống nhanh hơn cầu thang sao?
“Em chả cẩn thận gì cả!” Trong lòng tuy biết xưa đâu bằng nay, độ cao như vậy hoàn toàn làm bị thương nhưng Sóc vẫn kìm được nhủ thầm câu, sau đó cậu bĩu môi đặt đứng vững mặt đất.
“ tìm em có chuyện gì?” Phượng Lại Tà vuốt phẳng quần áo mình, đoạn nhìn , lúc Tiểu Bạch lấy thân phận vua tộc Sói xuất ở phòng tiếp khách chú ý đến biểu tình muốn cậui lại thôi của , quả nhiên có chuyện giấu diếm.
“ có chuyện này muốn với em, theo vào rừng lúc được ?” Sóc bình thản mở miệng.
“Nếu biến thành sói bạc em vui lòng hơn.” l]q|đ cười híp mắt nhìn Sóc vô cùng tuấn tú, vẫn rất nhung nhớ con sói bạc phách lối, đánh rắm thối kia.
Vậy mà chỉ thuận miệng , ngờ Sóc biến thành sói bạc trước mặt , cậu lắc bộ lông người, dùng cặp mắt đỏ sẫm nhìn : “Bây giờ có thể theo chưa?”
xong cậu ra hiệu bảo Phượng Lại Tà ngồi lên lưng cậu.
Sau khi Phượng Lại Tà kinh ngạc liền cười tủm tỉm, hề khách khí giang chân ngồi lên lưng cậu như thể từng làm vô số lần. Thiếu nữ mảnh mai cưỡi sói bạc cao lớn về phía rừng rậm.
Thế nhưng có đôi mắt nhìn chăm chú hết thảy, cho đến khi bóng người sói biến mất trong rừng mới chậm rãi nới lỏng nắm đấm, lặng lẽ rời .
“Tiểu Bạch, muốn gì với em? Mau .” Cưỡi Tiểu Bạch được lúc, Phượng Lại Tà khỏi cúi người xuống ôm lớp lông nhung ở cổ cậu, kìm được liền dán khuôn mặt nhắn vào bộ lông đó, thực ra rất nhung nhớ Tiểu Bạch nhưng rất Tiểu Bạch thể thành sủng vật của mình nữa, bởi cậu trở thành Sóc .
vị vương thống nhất tộc sói phương Đông, người đứng ở vị trí cùng của tộc sói.
“Lúc đầu trong địa lao nhiều sói như vậy sao em lại chọn .” Tiểu Bạch thong thả mở miệng hỏi.
“À…” Phượng Lại Tà biết sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này, suy nghĩ lúc liền đáp: “Bởi vì trong đó có mỗi là sói bạc, tuy lúc đó rất nhếch nhác nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em bị bộ lông này thu hút, sau đó chứng minh ánh mắt của em độc đáo, phải ư?” Lúc đó ai mà nghĩ được con sói bạc gầy giơ xương, dinh dưỡng đầy đủ lúc ấy sau này lại trở thành người thống nhất tộc sói phương Đông.
Chuyện này chỉ có thể là vận khí của quá tốt thôi.
Đợi nửa ng
Chương 56: Ôn tồn
Ban đêm.
Ban đêm yên tĩnh, bầu trời những ngôi sao lóe ra những tia sáng lấp lánh, Phượng Lại Tà đứng ở ban công, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đẹp đẽ kia.
"Tiểu Tà." Chợt giọng từ dưới ban công truyền đến, cúi đầu nhìn xuống dưới, hơi sửng sốt.
"Tiểu Bạch?"
Đứng ở bãi cỏ dưới ban công, chính là Sóc toàn thân mặc quần áo đen, ngẩng đầu, nhìn đứng ban công, mỉm cười xấu xa.
"Xuống , có chuyện muốn với em." Sóc cười .
Phượng Lại Tà chớp chớp đôi mắt to, hề nghi ngờ gì, nhàng chống hai tay nhảy xuống từ ban công, hành động của , làm Sóc sợ hết hồn, vội vàng bật người lên đỡ lấy bằng tay.
"Em làm gì thế?" nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn ra vẻ vô tội của , đầy bất mãn.
" phải là kêu em xuống sao? " Phượng Lại Tà vô tâm chớp đôi mắt to, nhảy xuống chẳng phải nhanh hơn cầu thang sao?
"Em chả cẩn thận gì cả." Trong lòng mặc dù biết mạnh hơn xưa, độ cao như vậy hoàn toàn làm bị thương, nhưng Sóc vẫn nhịn được thầm câu, sau đó đặt đứng vững mặt đất, bĩu bĩu môi.
" tìm em có chuyện gì?" Phượng Lại Tà vuốt phẳng quần áo của mình, nhìn , hôm nay Tiểu Bạch lấy thân phận là vua của Lang Tộc xuất ở phòng khách, liền chú ý tới vẻ mặt muốn chuyện với mình nhưng lại thôi của , quả nhiên, có chuyện muốn với mình.
" muốn với em chuyện, em có thể vào rừng chuyến với được ?" Sóc bình thản mở miệng .
"Nếu như biến thành Ngân Lang em vui lòng hơn nhiều." cười híp mắt nhìn Sóc vô cùng tuấn tú, vẫn rất nhớ nhung con sói bạc phách lối kia.
Thế nhưng, cũng chỉ là thuận miệng vậy thôi, nhưng hề nghĩ đến, Sóc lại biến thành Ngân Lang ở trước mặt , lắc lắc bộ lông người, dùng cặp mắt màu đỏ thẫm kia nhìn .
"Bây giờ có thể theo rồi chứ hả?"
xong, ra hiệu bảo ngồi lưng của mình.
Sau khi cơn kinh ngạc của Phượng Lại Tà qua, cười tủm tỉm, khách khí trèo lên lưng của , giống như từng làm vậy vô số lần, thiếu nữ mảnh khảnh cưỡi con Ngân Lang to lớn, về phía khu rừng rậm kia.
Nhưng, lại có đôi mắt, nhìn chăm chú từ đầu đến cuối, cho đến khi thấy bóng lưng của người sói biến mất ở trong rừng rậm, mới chậm rãi buông lỏng nắm tay nắm chặt ra, lặng lẽ rời .
"Tiểu Bạch, muốn gì với em? Mau ." Ngồi lưng Tiểu Bạch lát, Die nd da nl e q uu ydo n Phượng Lại Tà khỏi cúi người xuống ôm bộ lông nhung cổ của , kìm được dán khuôn mắt nhắn vào bộ lông đó, thực tế, rất nhớ Tiểu Bạch, nhưng biết, nó thể nào trở thành thú cưng của mình nữa, bởi vì nó trở thành Sóc .
vị vua thống nhất Lang Tộc phương đông, người đứng ở vị trí cùng của Lang Tộc.
"Ban đầu trong địa lao có nhiều con sói như vậy, tại sao em lại chọn ?" Tiểu Bạch chậm rãi mở miệng hỏi
"À." Phượng Lại Tà biết tại sao lại đột nhiên hỏi cái này, suy nghĩ chút rồi mới trả lời: "Bởi vì nơi đó chỉ có mình là con Ngân Lang, mặc dù trông khi đó rất nhếch nhác, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em bị bộ lông này thu hút, sau này chứng minh, Die nd da nl e q uu ydo n ánh mắt của em độc đáo, phải sao?" Lúc đó ai mà nghĩ được con sói gầy như củi, thiếu dinh dưỡng ấy, sau này lại có thể trở thành người thống nhất Lang Tộc phương đông.
Chuyện này chỉ có thể là do vận khí của quá tốt.
Chờ cả ngày, cũng thấy Tiểu Bạch có phản ứng gì, Phượng Lại Tà cảm thấy có chút kỳ quái siết lỗ tai của .
"Tại sao lại gì cả?"
" muốn cho xong , em giúp đỡ chút, sau đó đưa em về." Tiểu Bạch trước sau bình thản như , hề nghe ra tia dao động.
Phượng Lại Tà chớp chớp đôi mắt to, quả thể tin được, hơn nửa đêm chạy đến tìm mình, mục đích là muốn hỏi tại sao ban đầu nhìn trúng ? Sau đó sao? có sau đó? càng nghĩ lại càng hiều được tâm tư của Tiểu Bạch.
Chỉ là, trong lòng mặc dù có chút nghi vấn, nhưng Phượng Lại Tà lại thêm điều gì, ngày mai bắt đầu chiến đấu với thiên sứ, trong lòng của dinendian.lơqid]on cũng chất đầy suy nghĩ. Cứ như vậy, ngồi lưng của Ngân Lang, thong thả theo Ngân Lang chậm rãi từng bước từng bước , người sói chậm rãi di chuyển ở giữa khu rừng, cho đến hồi lâu sau, Ngân Lang mới đưa về trước phòng.
Nhìn Phượng Lại Tà nhảy từ lưng của mình xuống đất, Tiểu Bạch biến lại thành Sóc , đứng ở trước mặt Phượng Lại Tà, nhìn bộ ngực bé của , nhìn cười híp mắt nhìn mình, kiềm hãm được, đưa tay ra, vuốt vuốt tóc của .
"Ơ." làm gì vậy? Nhìn Sóc yên lặng mà chỉ chuyên tâm vuốt tóc của mình, Phượng Lại Tà chợt nghĩ đến Sóc Ly.
"Sư phụ chưa tới sao?" Hôm nay cũng thấy bóng dáng của sư phụ.
" cả ở trong tộc." Nhắc tới Sóc Ly, ánh mắt của Sóc khỏi tối sầm lại, thả tay xuống, cười khổ : "Tâm tình của ấy được tốt, trong tộc cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý, ấy ở lại nơi đó cũng có hề gì."
Phượng Lại Tà cúi cái đầu , có chút buồn buồn mở miệng :
"Sư phụ, có phải người giận em hay ?" Mặc dù cần cảm thấy áy náy bởi chuyện của Sóc Ngôn, nhưng Sóc Ngôn dinendian.lơqid]on vì mình mà chết, mà sư phụ cùng Sóc Ngôn cho tới nay đều sinh hoạt chung chỗ, cảm giác quen thuộc tự nhiên, em trai ruột bởi vì mà chết, đoán chừng cho dù sư phụ tốt tính cũng cảm thấy bất mãn đối với .
" có." Sóc chút do dự trả lời.
"Hả?" có chút tin tưởng nhìn .
" cả hề giận em, ấy nhờ chuyển lời xin lỗi tới em, Tiểu Ngôn quá , còn hề lớn lên, đối với mình cùng chuyện của người khác cũng có năng lực phán đoán." Sóc thở dài, đột nhiên, nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước cửa, khóe miệng giật giật rồi : "Được rồi, thế thôi, về, em nghỉ ngơi ." xong, ngay lập tức xoay người rời .
Đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Sóc rời , Tiểu Tà khỏi thở dài, xoay người muốn trở về nhà, lại thấy được Phượng Lại đứng ở trước mặt mình.
"A."
" về thôi." thêm gì, Phượng Lại nắm lấy bả vai của đưa về phòng.
Tiểu Tà mặc cho dẫn mình trở về phòng, thế nhưng, lúc muốn xoay người rời , lại kéo vạt áo .
"Tiểu Tà?" Giọng mang chút nghi vấn cúi đầu nhìn , Phượng Lại hiểu ý của .
"Lại, tối nay, em thể được ngủ cùng sao?" kín đáo ngẩng đầu lên, trong hai mắt chứa đầy chờ đợi.
Phượng Lại thở dài, mỉm cười : " sao có thể chứ? "
Tiểu Tà mỉm cười, theo tới phòng của .
Phượng Lại để Tiểu Tà nghỉ ngơi trước, rồi sau đó tự mình tắm rửa sạch .
Thế nhưng, thời điểm từ phòng tắm ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
"Tiểu Tà." Giọng của có chút khàn khàn, híp mắt nhìn Phượng Lại Tà chỉ mặc chắc áo sơ mi của ngay trước mắt.
Áo sơ mi của mặc ở người của , như bao trùm cả người vậy, cổ áo to làm lộ ra da thịt trắng nõn cùng bên bả vai của , cảnh vật giữa hai chân, hề che đậy, theo bản năng, nghĩ tới đêm ấy, người mảnh vải che thân là hoàn mỹ.
"Lại, em muốn trở về lấy áo ngủ, lấy đồ của mặc, ngại chứ?" Phượng Lại Tà hờ hững nhìn Phượng Lại, biết mình vô tình gợi ra cảnh tượng mờ ám.
Áo mở phân nửa ngồi ở mặt giường lớn mềm mại, hai chân khêu gợi trần truồng hiểu khẽ mở ra, trong đó là hấp dẫn vô hạn.
" ngại." Phượng Lại vội vã dời tầm mắt của mình , dùng khăn lông lau khô tóc mình.
"Để em làm cho!" Vươn tay ra, Phượng Lại Tà ngoan ngoãn phục vụ cho .
Phượng Lại chỉ có thể đưa khăn lông cho , mình ngồi ở bên giường, nhìn thân hình nhắn của quỳ gối phía sau mình, hai tay cầm khăn lông mềm mại lau chùi mái tóc ướt của .
Động tác của dịu dàng, nghiêm túc, nhưng thân thể của lại dán chặt ở tấm lưng trần truồng của Phượng Lại, có thể cảm thấy ràng, ở dưới bộ áo sơ mi đó, vẫn giống như đêm hôm đó, mảnh vải che thân.
Chỉ nghĩ đến thân hình hoàn mỹ như vậy của , lại bị lớp vải che , Phượng Lại kích động đến nỗi muốn tự tay xé toang cái áo sơ mi đó.
"Lại. . . . . ." Lau được lúc, đáy mắt Phượng Lại Tà thoáng qua nét tà ác, hai tay của an phận nắm khăn lông, mà lại vuốt ve ở người , bả vai rộng rãi, thân thể rắn chắc.
Hai tay bé giống như hai ngọn lửa nho , đến mức, như thiêu đốt làn da của Phượng Lại.
"Tiểu Tà, đừng làm loạn." Giọng của có chútkhàn khàn, hai ngày nay bởi vì vội vàng giải quyết chuyện tình của Ma giới, hề đụng tới , thế nhưng hiển nhiên là, tiểu nha đầu này thích chuyện đó.
"Em làm loạn, em chỉ muốn sờ chút, thứ thuộc về em." Giọng của có chút mập mờ, cái đầu nhắn tiến tới bên cạnh đầu của , bờ môi lên nét tà ác, hướng về phía vành tai của mà cắn.
"Em!" Hít vào ngụm khí lạnh, Phượng Lại quả thể tin được ấy cố tình khiêu khích mình. "Lại, ôm em được chứ?" ở bên tai của , tựa như van xin, tựa như hấp dẫn, tựa như muốn mời gọi .
"Tiểu Tà, ngày mai…." Bất cứ lúc nào, đều rất vui lòng thỏa mãn nguyện vọng của , thậm chí cần cầu, còn hận được đè ở dinendian.lơqid]on giường mà hung hăng đoạt lấy, nhưng, tình huống bây giờ có chút tiện, ngày mai, đại chiến sắp tới, lo lắng ngày mai ở cảm thấy khó chịu.
"Hư. . . . . ." ôm cổ , thân thể sán đến trước mặt của , chớp mắt nhìn .
"Chính vì như thế, em mới càng muốn ôm ." Ngày mai, ngày mai như thế nào, ai có thể biết, bởi vì như thế, còn lâu mới hi vọng mình có chút tiếc nuối.
Thở dài hơi, Phượng Lại dường như hiểu ý của , hề áp chế xao động trong thân thể mình nữa, chủ động ôm , cúi đầu hôn lên bờ môi của .
Tay của Phượng Lại từ từ thăm dò vào trong áo sơ mi, nhàng giữ chặt eo của Tiểu Tà, lòng bàn tay xù xì dán chặt lên làn da mềm mại như tuyết của Tiểu Tà, đầu ngón tay gần như chạm đến bộ ngực mềm mại của .
Tiểu Tà hơi run rẩy, mặc cho đặt mình nằm ở mặt giường lớn mềm mại.
Bộ ngực mềm mại mượt mà hoàn toàn bị chộp lấy, vừa tràn trề thưởng thức, đồng thời dịu dàng bóp lấy.
Tiểu Tà nở nụ cười e thẹn, cắn chặt môi dưới, cặp mắt ướt át nhìn Phượng Lại.
Tay của dò dẫm xuống dưới, lau cái bụng trơn bóng mịn màng của Tiểu Tà, nhanh chóng mò về nơi bí mật của .
Cúi đầu, khẽ cắn chặt vành tai mềm mại, khẽ dùng sức bóp bộ ngực to thẳng, bàn tay hướng về nơi bí mật của mà thăm dò.
Trong miệng Tiểu Tà phát ra tiếng rên rỉ, cả thân thể như căng phồng lên, đầu óc trống rỗng, tiếng thở dốc dồn dập, thân thể như lửa nóng.
"A. . . . . ." Tiểu Tà giọng hô, toàn thân cứng ngắc, đầu ngón tay như lửa nóng chậm chạp xâm nhập nơi bí mật của .
Nơi bí mật bị khai phá, cánh cửa của vườn hoa mất sức kháng cự. Lửa nóng ở nơi đầu ngón tay linh hoạt khống chế, cánh cửa bất lực thoáng khép lại, lại khẽ kéo ra.
" cần, a. . . . . ." Tiểu Tà thẹn thùng giọng hô, cánh cửa bí xấu hổ mở ra, nơi tư mật lộ ra, ở trước mặt khẽ run.
xinh đẹp thẹn thùng cắn răng, tận lực điều chỉnh nhịp thở, nhưng thể trốn tránh, kích tình còn tiếp tục.
Ngón tay lặng lẽ rời , Tiểu Tà thở dốc nhìn , khuôn mặt nhắn đẹp đến làm người ta nín thở mắc cỡ đỏ bừng lên.
cúi đầu hôn đôi môi của nàng, bá đạo liếm môi, cái tay, cởi quần áo của mình ra, người đặt giữa hai chân .
Cái đó của mãnh liệt vào, đường cong đẹp đẽ của Tiểu Tà nhanh chóng thẳng đứng, nơi bí mật như căng cứng, cảm giác đau nhói nhanh chóng lan ra khắp người, Tiểu Tà vô thức khẽ mở miệng. Đôi môi đỏ mọng hấp dẫn mềm mại khẽ nhếch lên lập tức bị chặn lại, nhiệt liệt hôn, như bị lạc trong chuyển động của .
Last edited by a moderator: 15/6/16