1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Bắc Đường (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      P/s: chương này xuất "người " của Tiểu Tà nhé ạ, mn đoán xem là ai  
      Chương 34: Phi Vũ

      Phượng Lại Tà tìm kiếm Bạch Hổ ở trong cung điện khổng lồ, thầm mắng mình cẩn thận. Nhất là sau khi nhìn thấy Lại ném Đại Bạch lên chín tầng mây. Chẳng lẽ mấy ngày nay cái đồ ngốc Đại Bạch kia tự mình trở về sao?

      nhớ tới lần đầu tiên gặp mỗ Bạch Hổ, lúc ấy bạn Đại Bạch miệng cọp gan thỏ của chúng ta phiền muộn vì lạc đường trong rừng rậm. nên sớm hết hy vọng với Đại Bạch mới phải.

      Căm giận ngồi xổm bậc thang, Phượng Lại Tà cảm thấy hối hận. Hối hận tại sao nhặt được con Bạch Hổ bình thường, vì sao là dị tộc giống như Tiểu Bạch và Phi Vũ, nếu như vậy và nó có thể lập khế ước, cho dù có lạc mất cũng tìm được.

      Phượng Lại Tà cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy phiền muộn, hoàn toàn hề để ý tới bóng dáng lặng lẽ tới gần.

      Vào lúc bóng đen từ từ bao phủ đỉnh đầu mới cảm giác được có ai đó đến gần. chậm rãi ngẩng đầu lên, bất chợt chống lại đôi mắt xanh lam của Phi Vũ.

      là em?” Phi Vũ hết sức kinh ngạc nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt. Từ xa cho rằng bản thân mình nhìn nhầm người, nhưng sau khi đến gần, tuy rằng dung mạo thay đổi, nhưng biểu cảm vẫn trước sau như .

      “Tiểu Vũ??” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn thiếu niên trong trẻo tuấn mỹ trước mắt. chớp chớp hai mắt, trong lòng bỗng nhiên nảy lên ý, ngay sau đó liền nở nụ cười mỹ lệ: “Tiểu Vũ, tại có rảnh hay ?”

      “Cái gì?” Phi Vũ còn chưa kịp phản ứng thấy Phượng Lại Tà đứng lên, cười hì hì nhìn .

      , giúp em tìm con Bạch Hổ, nó to chừng này, biết chạy đâu.” Phượng Lại Tà vừa khoa tay múa chân vừa thúc giục Phi Vũ để mau bay lên nhìn xem.

      Thực ra cũng có thể bay, thế nhưng hôm nay mặc váy, vì để lộ cảnh xuân nên ngoan ngoãn bộ tốt hơn.

      “Nhưng…” Phi vũ chưa kịp từ chối bị Phượng Lại Tà cứng rắn ép buộc giang cánh tìm Bạch Hổ lạc đường cho .

      Phượng Lại sau khi chuyện với Đệ Nhị xong tới chỗ Phượng Lại Tà thấy tìm kiếm khắp nơi, tiến lên hỏi: “Sao vậy?”

      “A, …” Bị Phượng Lại làm cho hoảng sợ, ánh mắt Phượng Lại Tà chợt lóe lên. có nên cho biết vào lúc có ở đây “lại” nhặt được sủng vật ? Con Bạch Hổ này rất bình thường, ngoại trừ rất có linh tính tất cả đều “bình thường”. Lại để ý đến việc nuôi thêm con chứ?

      “Hửm?” Thấy được nửa dừng lại, Phượng Lại tốt tính thêm gì.

      “Lại, để ý việc em nuôi thêm con Bạch Hổ chứ?” Phượng Lại Tà nở nụ cười nịnh nọt.

      .” Phượng Lại sửng sốt. cho rằng có chuyện gì xảy ra, ra là việc này.

      “Có điều… Nó chỉ là con Bạch Hổ?” phải nghi thần nghi quỷ, mà là vận may của Tiểu Tà thực quá tốt. Mỗi lần nhặt được sủng vật đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, ví dụ như “Tiểu Bạch” – là vương của Lang tộc, hay ví như Tiểu Tiểu Bạch, nay là người đứng đầu Hồ tộc.

      “Lại!!” Phượng Lại Tà bất mãn chu cái miệng nhắn nhìn : “Sủng vật người ta nhặt được thực chỉ là con Bạch Hổ.”

      Phượng Lại khẽ cong khóe môi, vươn tay nhàng vuốt mái tóc , đáy mắt tràn đầy cưng chiều.

      Bỗng nhiên Phi Vũ bay trở về. Khi thấy Phượng Lại bên cạnh Phượng Lại Tà hoàn toàn ngây ngẩn, vì vậy quên vỗ cánh dẫn đến việc bản thân rơi thẳng từ xuống.

      Bụi bặm mù trời.

      “Khụ khụ!!” Phi Vũ bị rơi xuống, trong đầu chỉ có ý nghĩ: gặp quỷ. Tại sao Bá Tước Phượng Lại chết vào ba năm trước lại xuất trước mặt ??

      “Tiểu Vũ, ngờ kỹ thuật bay của lại kém như vậy.” Tiếc hận nhìn thoáng qua Phi Vũ quỳ rạp mặt đất, Phượng Lại Tà hiểu vì sao êm đẹp lại ngã từ trời xuống? Vì vậy chỉ có thể lý giải là do kỹ thuật bay của quá vụng về.

      có ai gặp qua người chim bị ngã chết chưa?

      gặp, ngay trước mắt. người chim to lớn té ngã vô cùng thê thảm.

      Phi vũ xấu hổ từ mặt đất bò dậy, phát Phượng Lại vẫn đứng trước mặt mình. Cuối cùng nhịn được quét ánh mắt dò hỏi về phía Phượng Lại Tà.

      …”

      “Hì hì, Lại chết.” Nở nụ cười ngọt ngào, Phượng Lại Tà rất tự giác kéo cánh tay của Phượng Lại, mặt có bốn chữ to “em rất hạnh phúc”.

      "A...” Phi Vũ sửng sốt, nhớ đến bộ dạng vừa rồi của bản thân liền cảm thấy vô cùng mất mặt, vì vậy sang chuyện khác: “ tìm được con Bạch Hổ.”

      tìm được Đại Bạch?? Nó ở đâu?” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn Phi Vũ, vội vàng hỏi.

      “Nó bị giam trong căn phòng, nhìn qua cửa sổ thấy nó bị buộc vào sợi dây xích.” Phi Vũ nhíu mày, hết tất cả những gì mình thấy.

      vừa xong Phượng Lại Tà ngây ngẩn cả người. Đồng chí Đại Bạch nhà bị nhốt? Bắt cóc?

      “Đưa ta nhìn.” tay Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà vẫn sững sờ tại chỗ, nhìn Phi Vũ .

      Phi Vũ hiểu giương cánh bay về phía mình phát ra bạch hổ, Phượng Lại ở phía sau cũng sử dụng thuật phi hành theo phía sau .

      biết tâm tình Phi Vũ giờ rất phức tạp. hiểu vì sao Phượng Lại tử trận vào ba năm trước đột nhiên xuất .

      Rất nhanh sau đó bọn họ đến trước cái cửa sổ. Phượng Lại Tà nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất thấy bạch hổ ở trong phòng bị dây xích sắt to khóa lại. Kia chính là Đại Bạch mất tích mấy ngày nay, nhưng càng khiến giật mình chính là vô số vết máu thân bạch hổ, vết thương trải rộng người nó khiến bộ lông tuyết trắng trở thành màu đỏ tươi, lúc này nó hấp hối quỳ rạp đất.

      “Đại Bạch…” Phượng Lại Tà run rẩy nắm chặt hai tay. thể tin vào những gì bản thân mình nhìn thấy. Mấy hôm trước bạch hổ vẫn còn hăng hái bên người , tại sao chỉ mới chớp mắt biến thành như thế này.

      Căn bản thừa thời gian để suy nghĩ, tức giận ném quả cầu ma pháp phá tan cánh cửa sổ kia, Phượng Lại liền ôm bay vào.

      Hai chân mới vừa chạm đất, Phượng Lại Tà liền vội vàng chạy tới bên người bạch hổ, ngồi xổm xuống đau lòng vuốt ve đầu nó.

      “Đại Bạch, Đại Bạch ngươi làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?” Cắn cắn cánh môi nhìn Đại Bạch. Ngày thường nó luôn vui vẻ, vậy mà giờ khắc này chỉ có thể hấp hối ngước mắt nhìn , trong cái nhìn ấy bao hàm vô số kích động và bi thương khiến Phượng Lại Tà đau lòng nóng nảy. Ai cũng biết Phượng Lại Tà cưng chiều và coi trọng sủng vật như nào, giờ lại chứng kiến sủng vật của mình bị đánh thành như vậy, chỉ sợ sắp bạo phát rồi.

      Phượng Lại lạnh lùng nhìn bố cục căn phòng, hiển nhiên bố cục căn phòng này giống như phòng bọn họ. Như vậy xem ra đây là nơi ở của tuyển thủ tham gia lần thi đấu này.

      “Đại Bạch, được ngủ.” Nhìn bạch hổ có chút uể oải, trong lòng Phượng Lại Tà cảm thấy lo lắng, chỉ sợ nó ngủ tỉnh dậy nữa. nhíu mày ngừng ở bên tai bạch hổ.

      Phượng Lại nhàng kéo dậy dùng tay ôm cả thân thể run rẩy của vào trong ngực, tay kia phóng ra luồng tử quang vây lấy bạch hổ chồng chất vết thương.

      “Đừng lo lắng, nó có việc gì.” Vết thương này thoạt nhìn có vẻ dọa người, nhưng ra vẫn chưa trí mạng.

      “Rốt cuộc là tên hỗn đản nào làm ra loại chuyện tốt này, nếu như bị em biết nhất định xử lý .” Hận đến ngứa răng. Tuy rằng thái độ Đại Bạch ngạo mạn, thế nhưng trong ba năm qua ngoại trừ ba người Tiểu K cũng chỉ có bạch hổ ở bên cạnh . Vào vô số đêm bị cơn ác mộng làm cho giật mình tỉnh dậy đều ôm nó, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể nó truyền đến khiến cảm thấy an ổn.

      Nó có thể có sức mạnh như Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch, nhưng nó lại an tĩnh, hơn nữa lúc nào cũng ở bên cạnh . Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù tới đâu nó đều lắc lư cái đuôi dài chậm rãi bên cạnh .

      “Hoàng tử Phi Vũ, ngươi có biết căn phòng này là của tuyển thủ tộc nào ?” Phượng Lại bình tĩnh hỏi Phi Vũ. Phi Vũ sửng sốt, im lặng suy nghĩ.

      “Nếu như ta nhớ nhầm tầng này đều là tuyển thủ của Tây phương Ma giới, về phần là bộ tộc nào ta lắm.”

      Phượng Lại gật đầu, cảm thấy tình thoạt nhìn hề đơn giản như bề ngoài. bạch hổ lạc đường, lại là lạc đường trong vương cung. Dựa theo lẽ thường tuyển thủ của các tộc chưa quen thuộc Đông phương Ma giới nên động chạm linh tinh, hơn nữa đây còn là vật sống. tại những nhốt bạch hổ ở trong phòng, hơn nữa còn sử dụng hình phạt riêng, đây là chuyện tuyển thủ của tộc khác nên làm. Bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, cúi đầu hỏi Tiểu Tà trong ngực mình.

      “Tiểu Tà, mấy ngày trước có phải em dẫn theo bạch hổ xuất ở trong vương cung hay ?”

      Phượng Lại Tà gật đầu, chỉ có khoảng thời gian Lại xuất mới chú ý đến tồn tại của Đại Bạch, ngờ lại phát sinh chuyện lớn như vậy. Nếu sớm biết có chuyện như vậy trước kia đeo cho Đại Bạch cái vòng cổ giống như Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch, chỉ cần nắm ở trong tay lạc.

      lạc còn chưa tính, ngờ nó bị hành hạ tàn nhẫn như vậy. Bọn họ có hiểu luật bảo vệ động vật vậy.

      Phượng Lại thoáng suy tư hồi, dường như xác định được gì đó: “Tiểu Tà, nếu tôi đoán sai mục tiêu của đối phương phải bạch hổ, mà là em.” Ánh mắt khỏi trầm xuống, suy đoán này khiến Phượng Lại rất vui.

      “A?? Em??!!!” Tiểu Tà cả kinh, hiểu nhìn Phượng Lại.

      “Nếu như lúc trước các tuyển thủ thấy em đứng cùng bạch hổ phải biết đây là sủng vật của em. Nếu biết mà vẫn làm, như vậy chỉ sợ đối phương có địch ý với em.” Phượng Lại dùng ma pháp điều trị khiến máu tươi người bạch hổ chậm rãi ngừng lại. Ngón tay khẽ động, cửa phòng mở ra, bạch hổ mê man được đưa về phòng Phượng Lại Tà.

      Mà lúc này, Phượng Lại Tà chỉ biết nhìn Phượng Lại.

      mới đến Đông phương Ma tộc có vài ngày mà thôi, như thế nào có người nhìn thuận mắt rồi. Cho dù nhìn thuận mắt cũng có cần phải giận chó đánh mèo trút lên sủng vật của ? Thở phì phì chu cái miệng nhắn, Phượng Lại Tà quyết định , an vị ở đây chờ chủ nhân của căn phòng rút thăm trở về.

      Phượng Lại cũng ngồi xuống theo. biết tính tình của Tiểu Tà, chỉ cần người hoặc thú được xem trọng bị chút thương tổn rất phẫn nộ, liều lĩnh tìm người gây nên thương tổn đòi lại công bằng.

      Giống như tại, biết ở chỗ này cũng có vấn đề gì, vì với sức mạnh tại của Tiểu Tà chỉ sợ cả vương cung này mấy người có thể đánh lại. Dù sao người sức mạnh của người bình thường cũng so sánh được với sức mạnh của “đứa con cấm kỵ”.

      Nhưng vẫn thong thả ngồi xuống cùng chờ hung thủ lộ diện. Đối với , bất luận kẻ nào có tâm tư bất chính với Tiểu Tà đều cẩn thận. Nếu cần thiết, ra tay diệt trừ.

      Tất cả... Đề phòng những chuyện chưa xảy ra. (Tất cả ở đây là diệt trừ tất cả những ai có ý đồ k tốt với TT)

      Phi Vũ đứng bên nhìn vẻ mặt tức giận của Phượng Lại Tà, lại nhìn nhìn gương mặt lạnh lùng của Phượng Lại, trong lòng biết nên hay ở. Khi ánh mắt của chống lại hai mắt của Phượng Lại, khẽ sửng sốt. Phượng Lại gật đầu với mình, trong mắt có ác ý. có chút trì độn đáp lại, sau đó chật vật thu hồi ánh mắt.

      Bá Tước Phượng Lại chết, thầm nghĩ.

      Vào ba năm trước khi nghe được tin Phượng Lại tử trận, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều chân thực. tồn tại cường đại như vậy, người ai địch nổi tử trận. còn chưa kịp đọ sức với ta.

      Mà….

      chết, người cường đại như vậy há có thể chết cách dễ dàng. Trong lòng biết là vui mừng hay chán nản, lúc này Phi Vũ còn oán giận Phượng Lại như xưa nữa. Có thể thay đổi cách nhìn từ “võ đạo đại hội” trong ba năm trước.

      Vào lúc ba người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình cửa phòng nhàng bị mở ra từ phía bên ngoài. người xuất trước mặt ba người.

      Phượng Lại Tà khó có thể tin mở to hai mắt nhìn người đứng ở cửa.

      “Là cậu!!!!”
      -Hết chương 34-

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Sóc Ngôn

      Thiếu niên đứng ở cửa cười nhạt nhìn Phượng Lại Tà, khóe môi nhếch lên cách xem thường.

      ngờ lại tìm ra sớm như vậy.” hề cảm thấy lúng túng và xấu hổ, thiếu niên tự nhiên tiêu sái đến chiếc ghế dựa trong phòng và ngồi xuống, đôi mắt trào phúng nhìn gương mặt khiếp sợ của Phượng Lại Tà.

      “Sóc Ngôn, vì sao??!!” Phượng Lại Tà nắm hai tay lại chặt nhìn người thiếu niên lâu gặp, sao có thể quên diện mạo của cậu. Mèo nê qu,ý d0n Ba năm trước vào lúc hủy diệt nhân cách thứ hai Sóc Ngôn liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, sau này bọn họ cũng gặp lại cậu nữa. Gương mặt kia hề xa lạ, nhưng…

      “Vì sao??” Sóc Ngôn cười lạnh.

      hỏi tôi vì sao?? Có trách nên trách nó may gặp phải chủ nhân như .” Sau khi phát bạch hổ trong phòng biến mất cậu biết nó được bọn họ đưa . Đáy mắt lên nụ cười nhạt, cậu nhìn Phượng Lại Tà : “Tiếc rằng các người phát quá sớm, song tôi cũng chiêu đãi nó rất tốt.”

      “Chết tiệt!!!” Tức run cả người, Phượng Lại Tà bước bước dài đến trước mặt Sóc Ngôn, đôi tay bé run rẩy nắm vạt áo cậu ta, trong đôi mắt màu tím tràn đầy phẫn nộ.

      “Cậu có bất gì bất mãn cứ nhằm vào tôi, cậu có phải là đàn ông bắt nạt con vật?” Nếu như cậu ta phải Sóc Ngôn, nếu như cậu ta phải em trai Tiểu Bạch và sư phụ nhất định đánh cho cậu ta rơi răng đầy đất.

      “Buông tay!!” Bị Phượng Lại Tà nắm lấy vạt áo, Sóc Ngôn cảm thấy chán ghét. Cậu nhăn mày lại, hai tay đẩy Phượng Lại Tà ra.

      Cậu hận ta, cho dù ta cùng “ ấy” có gương mặt như nhau cậu vẫn hận. Là tự tay ta giết “ ấy”, hoàn toàn hủy diệt người mà cậu , hủy diệt đến mức cậu thể tìm được chút vết tích của “ ấy”. Cho dù Phượng Lại Tà có cùng thân thể, nhưng chung quy ta cũng chỉ là kẻ giết người.

      Bị Sóc Ngôn đẩy mạnh về phía sau, Phượng Lại Tà lui lại mấy bước, thân thể run rẩy đụng vào trong ngực của người phía sau.

      Ngẩng đầu, chống lại đôi tử mâu: “Lại.”

      Phượng Lại nhìn Sóc Ngôn trước mặt liền biết chuyện này ngay từ đầu nhằm vào Tiểu Tà.

      tay ôm Tiểu Tà vào trong lòng, tay kia thi triển ma pháp về phía cổ Sóc Ngôn. Trong nháy mắt, cần cổ của Sóc Ngôn cách khí bị cánh tay Phượng Lại nắm chặt nhấc lên.

      “Ưm…” Mất toàn bộ khí, Sóc Ngôn thống khổ cau mày, nhưng cậu ta giãy dụa, chỉ dùng đôi mắt oán hận trừng Phượng Lại Tà.

      “Lại!! Đừng!!” Phượng Lại Tà chợt hồi phục tinh thần, hai tay ôm lấy cánh tay giơ lên của Phượng Lại, l3ê q4uý đô/n nhìn lắc đầu.

      “Cậu ta là em trai của Tiểu Bạch và sư phụ.” thể nhìn cậu ta bị Lại giết chết, muốn Tiểu Bạch và sư phụ đau khổ.

      “Ai cần … giả vờ tốt bụng.. Thả tôi… ngày nào đó tôi giết !!” Từ trong cổ họng nặn ra từng từ từng chữ, Sóc Ngôn để ý đến ý tốt của Phượng Lại Tà, cậu cười nhạt nhìn .

      Cậu nhận ra ngay từ ngày đầu tiến vào vương cung. Cho dù thay đổi rất nhiều, cho dù dùng chiếc khăn che khuất nửa gương mặt của mình cậu vẫn nhận ra trong đám đông.

      Hận, cũng sống lại từ ngày đó.

      Trong mắt Phượng Lại lóe lên sát ý, sức mạnh tay hề thả lỏng.

      “Lại, đừng giết cậu ta, cậu ta thể gây tổn thương cho em!!” Cố sức kéo cánh tay của Phượng Lại xuống, Phượng Lại Tà nhanh chóng thi hành ma pháp bàn tay để nới lỏng kiềm chế với Sóc Ngôn.

      Lấy được tự do, Sóc Ngôn chật vật ngã xuống đất, ôm cổ họng mãnh liệt ho khan.

      Phượng Lại khẽ nhíu mày nhìn Tiểu Tà lo lắng. Đây là lần đầu tiên ngăn cản , sợ tức giận.

      “Cậu ta muốn giết em!!” Phượng Lại nhìn Phượng Lại Tà lo lắng. Cho dù đối phương là em trai của Sóc và Sóc Ly có sao, cậu ta muốn làm hại Tiểu Tà, chỉ bằng điều này cũng đủ để cậu ta chết.

      nhìn thấy hận ý trong mắt Sóc Ngôn, ánh mắt này giống như ánh mắt của Phượng Ngâm năm đó. biết loại hận ý này có thể khiến đối phương làm ra chuyện mà ai ngờ được.

      Cho nên cần phải đề phòng tất cả những chuyện có thể xảy ra.

      Trước khi cậu ta chưa kịp động thủ, phải giải quyết cậu ta. Chấm dứt hậu hoạn!!!

      “Lại, em thể để sư phụ và Tiểu Bạch khổ sở. Trước đây bọn họ chăm sóc em rất tốt, L,Q=Đ em thể để giết em ruột của họ.” Phượng Lại Tà lắc lắc đầu, cảm động quan tâm của đối với mình, nhưng thể để giết Sóc Ngôn. Nếu như ngày hôm nay đổi lại là người khác, như vậy rất vui vẻ nhìn Lại giải quyết phiền phức cho mình, thế nhưng đối phương là Sóc Ngôn.

      Khẽ thở dài, Phượng Lại vuốt vuốt tóc . Lời sai, thế nhưng… Tử mâu khẽ nheo lại nhìn bóng người chật vật đứng lên.

      có thể giết cậu ta, thế nhưng nếu để phát cậu ta có hành vi mờ ám, cho dù là Tiểu Tà cầu , tuyệt nương tay.

      “Nếu cậu còn muốn sống đừng có ý tưởng bất chính.” Cường ngạnh ôm lấy bả vai Phượng Lại Tà, l9q1đ Phượng Lại lạnh giọng cảnh cáo Sóc Ngôn mặt đỏ bừng đứng lên.

      xong ôm Phượng Lại Tà, đầu cũng quay lại từ cửa sổ bay ra ngoài.

      Mà Phi Vũ sững sờ nhìn hồi lâu hiểu chuyện gì xảy ra. Đối với tất cả những gì phát sinh ở đây hoàn toàn ở trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê. chần chờ muốn giương cánh rời lại nghe được thiếu niên có tên là Sóc Ngôn thở dốc, giọng khàn khàn: “Còn biết ai chết trước đâu.”

      Tiếng than kia như lời nguyền rủa khiến Phi Vũ vô thức rùng mình. nhìn thoáng qua Sóc Ngôn phía sau nở nụ cười vặn vẹo rồi giương cánh bay ra ngoài từ cửa sổ.

      Được Phượng Lại ôm vào trong ngực, Tiểu Tà cúi thấp đầu câu nào.

      Sau khi trở lại căn phòng, Phượng Lại đặt ngồi ở mép giường, ngón tay nhàng nâng cằm lên, l.ê q-ý đ8n nhìn cắn chặt môi, mi mắt rũ xuống cảm thấy bất đắc dĩ.

      Hạ xuống nụ hôn nhàng để giải thoát cho cánh môi bị cắn chặt, dịu dàng liếm ưu sầu bên khóe môi .

      “Đừng nghĩ nhiều.” Tiểu Tà của cần thương cảm như vậy, hy vọng luôn luôn vui vẻ.

      “Lại, em hối hận….” Đôi tay bé nắm góc áo chặt, đôi mắt khẽ buông xuống, khóe môi mím lại quật cường.

      “Em hối hận khi hủy diệt con người của mình, cũng hối hận khi xóa tan hy vọng của Sóc Ngôn, em hối hận chính là… làm sớm hơn.” l>Q5đ Đôi mắt màu tím khẽ nheo lại, dựa vào người . Nếu như lúc trước sớm khôi phục lại nhân cách của mình, hủy nhân cách thứ hai, như vậy Sóc Ngôn thích “ ấy”, “ ấy” cũng có làm tổn thương Lại, Sóc Ngôn lại càng bỏ .

      Tất cả, tất cả đều vì do dự và bất cẩn của .

      Thực ra cảm thấy mình làm gì sai, phải thánh nhân, có khả năng vì Sóc Ngôn mà tặng chính thân thể mình cho nhân cách khác, càng thể để cho nhân cách thứ hai thương tổn Lại.

      Đau dài bằng đau ngắn, chỉ có thể giải quyết tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian ngắn nhất khiến Sóc Ngôn hoàn toàn hết hy vọng.

      Nhưng ngờ tính cách của Sóc Ngôn lại cực đoan như vậy.

      “Tiểu Tà.” Thấy giọng điệu Phượng Lại Tà càng lúc càng đè nén, đáy mắt Phượng Lại có đau lòng. biết, Tiểu Tà của giống như nhóc vô tâm vô phế, nhưng trong nội tâm lại là người trọng tình trọng nghĩa. Người có thể khiến quan tâm rất ít, nhưng mỗi người đều nỡ để nhóc chịu tổn thương. Mặc kệ là hay sủng vật của , hoặc là hai tiểu Thiên Sứ kia, đều tâm đối đãi.

      Tiểu Tà của nhóc quật cường.

      “Em định khi nào chuyện này cho Sóc và Sóc Ly biết.” Nếu thể vi phạm nguyện ý giết Sóc Ngôn của bé, như vậy chỉ có thể để hai em Sóc kìm chế hành động của Sóc Ngôn.

      Khẽ sửng sốt, Phượng Lại Tà ngẩng đầu.

      cho bọn họ biết?” hề nghĩ đến vấn đề này, thế nhưng sau khi Lại cảm thấy đây là biện pháp tốt, hơn nữa Tiểu Bạch và sư phụ nhất định vội vàng tìm kiếm cậu ta.

      “Lại, bây giờ em tìm bọn họ.” Vội vàng nhảy xuống giường, mới vừa bước hai bước bị bàn tay to của Phượng Lại bế trở về.

      “Bọn họ còn chưa trở về.” Bất đắc dĩ thở dài, tính cách vội vàng nóng nảy này của vẫn thay đổi. Tất cả mọi người rút thăm, tại chỉ sợ còn chưa trở về, Sóc Ngôn kia hẳn trở về trước mọi người.

      “A, em sốt ruột mà.” Phượng Lại Tà ngượng ngùng le lưỡi chớp chớp mắt to.

      Phượng Lại khẽ cười nhìn hành động trẻ con của bé.

      “Trước xem bạch hổ của em .” ôm nhóc đến bên khác của chiếc giường. tấm thảm mềm mại bạch hổ yếu ớt thở nằm đó.

      tại chỉ có thể chờ Sí Viêm trở về.” Phượng Lại vỗ vỗ vai Tiểu Tà an ủi . Chỉ có Sí Viêm tinh thông thuật chữa trị mới có thể điều trị hoàn toàn các vết thương người bạch hổ. Mà lúc này Sí Viêm vẫn rút thăm ở đại hội.

      “Lại, Đại Bạch có việc gì chứ?” Đau lòng nhìn bạch hổ người đầy vết thương, bỗng nhiên Phượng Lại Tà cảm thấy hối hận. hẳn phải đánh Sóc Ngôn trận mới đúng, cho dù đánh chết cậu ta, nhưng vẫn là báo thù cho Đại Bạch.

      Nhưng….

      ngờ, nam sinh có chút lạnh lùng, có chút khó chịu, ngờ trong vòng ba năm ngắn ngủi cậu lại trở thành người có thủ đoạn độc ác như vậy. Đại Bạch chỉ là sủng vật của , nó có thâm cừu đại hận gì với cậu ta mà cậu ta cũng có thể ra tay. dám tưởng tượng, nếu phát Đại Bạch chậm chút, có phải nghênh đón cũng chỉ còn tấm da hổ hay .

      “Chỉ là vết thương ngoài da, cũng bị thương đến gân cốt, có lẽ do mất máu quá nhiều nên mới hôn mê.” Phượng Lại giải thích đơn giản tình trạng thương tích của bạch hổ, tách nắm tay vì khẩn trương mà nắm chặt của , giống như an ủi.

      Sí Viêm mới vừa trở về phòng liền bị Phượng Lại gọi sang. Sau khi nhìn thấy bạch hổ nằm trong phòng Phượng Lại Tà sửng sốt, ngay sau đó bắt tay vào trị liệu.

      Sí Viêm ngồi xổm xuống nhìn bạch hổ, đôi tay sạch ra ánh sáng trắng nhu hòa chậm rãi bao vây bạch hổ, Phượng Lại Tà khẽ thở ra hơi.

      “Tại sao có thể như vậy?” Sí Viêm nhìn vết thương người bạch hổ giật mình, nhịn được hỏi.

      “Là Sóc Ngôn.” Phượng Lại Tà cắn cắn môi.

      Sí Viêm sửng sốt, cũng có thể xem như biết Sóc Ngôn. Thời gian trước khi còn huấn luyện tại phủ Bá Tước từng chú ý đến thiếu niên Lang tộc luôn đứng bên Sóc cùng Phượng Lại Tà. Nhưng phải sau đó biến mất rồi ư?

      “Cậu ấy trở về, hơn nữa ở trong vương cung.” Phượng Lại Tà có chút buồn bực, sau đó nghĩ tới điều gì lại hỏi Sí Viêm.

      “Tiểu Bạch và sư phụ trở về chưa?”

      trở về, hẳn bọn họ về đến phòng.” Sí Viêm gật đầu. Phượng Lại Tà gì đó bên tai Phượng Lại, sau đó vội vàng rời .

      “Chủ nhân, con bạch hổ này…” Sí Viêm thấy Phượng Lại Tà rời , ánh mắt khỏi trầm xuống nhìn Phượng Lại chần chờ .

      “Ừ.” Phượng Lại híp híp mắt nhìn vết thương người bạch hổ từ từ khép lại thản nhiên gật đầu.

      Quả nhiên chủ nhân phát .

      Sí Viêm gật gật đầu, tay vẫn tiếp tục quá trình điều trị, trong lòng khỏi cảm thán vận may của Phượng Lại Tà trước sau như tốt.

      Chạy thẳng về phía gian phòng của Sóc và Sóc Ly, Phượng Lại Tà mở cửa phòng ra mạnh.

      “Tiểu Bạch!! Sư phụ, con có chuyện muốn với hai người…” Trong nháy mắt khi mở cửa ra, lời của Phượng Lại Tà bị nghẹn tại cổ họng. sững sờ nhìn tình huống trong phòng.

      “Tiểu Tà? Con mau tới đây, Sóc Ngôn trở về, lần này em ấy đại diện cho bộ tộc nhân ngư tham gia trận đấu lần này.” mặt Sóc Ly che giấu được ý cười, đáy mắt tràn đầy kích động và vui sướng. tới bên người Phượng Lại Tà kéo đến trước mặt Sóc và Sóc Ngôn. Vì quá vui mừng nên chú ý đến sau khi Phượng Lại Tà nhìn thấy bóng dáng Sóc Ngôn biểu tình trở nên cứng ngắc.

      “Tiểu Tà, lâu gặp.” Nở nụ cười thản nhiên, Sóc Ngôn tự nhiên chào hỏi Phượng Lại Tà. Nếu phải Phượng Lại Tà mới gặp cậu lâu tại căn phòng kia, nếu phải Đại Bạch còn hấp hối nằm trong phòng , cho rằng Sóc Ngôn trước mắt hoàn toàn bỏ qua quá khứ, có ý bắt tay thân thiết với mình.

      Nhìn nụ cười tự nhiên, biểu tình thân mật kia của Sóc Ngôn, thể tin được đây là người mình gặp lúc trước, người nguyền rủa , người muốn chết – Sóc Ngôn…

      -Hết chương 35
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Ngân lang

      lâu… gặp…” Dưới ánh mắt tìm tòi của Sóc Ly vàSóc , Phượng Lại Tà ngoài cười nhưng trong cười khẽ động khóe miệng chào hỏi Sóc Ngôn.

      “Tiểu Tà, vừa rồi con muốn gì với chúng ta?” hề để ý đến dị trạng của Phượng Lại Tà, Sóc Ly cười hỏi. vẫn chìm đắm trong niềm vui em trai trở về, nụ cười vô cùng sáng lạn.

      , có gì… Con chỉ muốn hỏi kết quả rút thăm của mọi người như thế nào thôi.” Với diễn kịch chỉ là chuyện . cười tươi nhìn Sóc Ly, khóe mắt lại nhìn về Sóc Ngôn cười rạng rỡ.

      cho rằng trình độ biến sắc mặt của mình rất cao, ngờ Sóc Ngôn cũng kém. tại ai mà tin được người thiếu niên trước mắt này là người ngược đãi sủng vật của , vậy còn ngừng lời nguyền rủa.

      thầm lắc đầu, cũng chỉ có thể cẩn thận ứng phó.

      “Cũng tệ lắm.” Sóc Ly cười gật đầu.

      “Tiểu Tà??!!” Sóc vẫn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng gọi Phượng Lại Tà.

      “A??” Quay đầu nhìn lại, Phượng Lại Tà hiểu chớp chớp mắt to.

      “Em ra đây, có lời muốn với em.” Sóc nhàng nheo lại hai mắt, dẫn đầu đứng lên bước ra khỏi phòng.

      Phượng Lại Tà có chút nghi hoặc theo, vì sao bỗng nhiên Tiểu Bạch gọi mình.

      cùng Tiểu Tà?” Ngồi ở trước bàn, Sóc Ngôn tò mò nhìn về phía Sóc Ly tò mò hỏi.

      Sóc Ly nhún nhún vai: “Khúc mắc của vẫn chưa được cởi bỏ, biết lần này có kết quả hay . l,q.đ Bá Tước Phượng Lại cũng trở về, nhưng…” Sóc Ly khỏi thở dài. Đối với chấp nhất này của Sóc , ba năm qua đều ràng, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.

      “À.” Gật đầu, Sóc Ngôn nâng cái chén trong tay lên, để ý uống ngụm.

      Phượng Lại Tà theo phía sau Sóc tới vườn hoa trong vương cung. Có lẽ vì các tuyển thủ đến tham gia “võ đạo đại hội” đều là đàn ông nên chỗ này có ai qua lại.

      Trong vườn hoa to như vậy cũng chỉ có cùng Sóc hai người.

      Sóc ngồi xuống chiếc ghế đá trong đình trong vườn hoa, Phượng Lại Tà cũng ngoan ngoãn tới.

      “Tiểu Bạch, muốn gì với em?” Phượng Lại Tà khó hiểu nhìn Sóc . Dọc theo đường câu cũng khiến cảm thấy kỳ quái.

      Sóc nhìn vào hai mắt Phượng Lại Tà, trầm mặc lúc mới : “Em có cảm giác gì với Sóc Ngôn?”

      Bất thình lình hỏi vấn đề này khiến Phượng Lại Tà cảm thấy choáng váng, m,è.o l1q3đ chớp chớp mắt to nhìn Sóc .

      “Cảm giác gì?”

      Sóc nhíu mày: “ là khế ước thú của em, có thể nhận thấy tâm tình em dao động.”

      câu đơn giản lại giống như cánh hoa rơi vào mặt hồ gợn lên những đợt sóng trong lòng Phượng Lại Tà. Ánh mắt trở nên căng thẳng, thầm kêu tốt, bị phát .

      cảm giác được khi em nhìn Sóc Ngôn, tâm tình bị đè nén. Chuyện gì xảy ra.” Sóc cau mày hỏi, nếu cảm nhận được tâm tình nhóc này dao động, đột nhiên gọi bé tới đây. Đối với việc năm đó Sóc Ngôn đột ngột bỏ , biết rất . Ngày hôm nay biểu của Sóc Ngôn khi nhìn Phượng Lại Tà rất tự nhiên, tuy rằng có gì phải nghi ngờ, nhưng vẫn cảm thấy quỷ dị.

      Hoàn mỹ!! Chính vì biểu quá mức hoàn mỹ mới thể cách ràng cổ quái. L,Q.Đ Tính tình Sóc Ngôn cũng hướng ngoại, có khả năng sau khi em ấy trải qua chuyện như vậy còn có thể nở nụ cười tươi với Phượng Lại Tà, như vậy….

      “A.” Xin đó Tiểu Bạch, cũng cần nhạy cảm như vậy . lại quên mất mình và Tiểu Bạch vẫn còn mối quan hệ chủ - thú, lần này lại phạm phải sai lầm lớn như vậy.

      “Tự em , hay để hỏi Sóc Ngôn?” Sóc thấy Phượng Lại Tà trả lời mở miệng .

      “A! thể!” Phượng Lại Tà sửng sốt, đùa gì vậy, nó là muốn chạy tới để về chuyện kia, thế nhưng sau khi nó nhìn thấy cảnh tượng hòa thuận vui vẻ của em họ trong đầu có ý niệm, nếu cứ dấu chuyện này ra liệu có tốt hay . Dù sao bọn họ cũng là em ruột, dù sao bọn họ cũng vừa cửu biệt trùng phùng.

      “Vậy em .” Sóc nhếch khóe miệng, biết nhóc như vậy.

      Dưới cầu của Sóc , Phượng Lại Tà đành năm mười thuật lại toàn bộ quá trình việc. l/q,đ cũng muốn Sóc chạy hỏi Sóc Ngôn.

      Càng nghe lông mày Sóc càng nhăn lợi hại, tay tự giác nắm lại thành quyền.

      Bất thình lình, đứng bật dậy.

      “Tiểu Bạch, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ!!” Nhìn sắc mặt tái xanh của Sóc , Phượng Lại Tà khỏi cảm thấy đau đầu.

      Sóc khẽ nheo lại hai mắt, con ngươi đỏ sẫm nhìn về phía Phượng Lại Tà.

      cảm tạ em ngăn cản hành động của Phượng Lại Bá Tước.” Câu cảm tạ này, rất lòng, bởi vì biết , chỉ cần là người dám thương tổn Phượng Lại Tà, Phượng Lại đều chút lưu tình giết chết đối phương, huống chi Sóc Ngôn ngừng luôn muốn giết Phượng Lại Tà trước mặt .

      “À.” Phượng Lại Tà bất đắc dĩ rũ đầu xuống, nó có thể ngăn cản Lại lần đầu nhưng thể ngăn được lần thứ hai. L/q.đ Lại tuyệt cho phép nhân vật nguy hiểm như vậy tồn tại bên người mình.

      “Em nghĩ nên kiềm chế Sóc Ngôn chút, cách khác lần tiếp theo Lại nghe em.” Mà nó cũng có bất kỳ lý do gì để khuyên can Phượng Lại hoàn toàn suy nghĩ vì nó. Lần đầu tiên còn có thể mượn lý do Tiểu Bạch cùng sư phụ có ơn với mình, nhưng lần thứ hai? Lần thứ ba? phải lần nào cách này cũng có hiệu quả.

      Nhất là sau khi Lại hạ tối hậu thư.

      “Tiểu Ngôn nghe ta.” Sóc thẳng thắn mở miệng đánh vỡ hy vọng của Phượng Lại Tà.

      Phượng Lại Tà suy sụp hai vai. Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ thời điểm Sóc Ngôn ra tay với mình đành phải nhìn Lại giết chết cậu ấy sao?

      “Em yên tâm, có cách.” Sóc híp mắt, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Phượng Lại Tà, hóa thành cự lang màu bạc trong ánh sáng chói mắt.

      “Tiểu Bạch??!!” ấy làm cái gì vậy? Phượng Lại Tà nhìn hành động của Sóc khôg khỏi kinh hô tiếng.

      “Nếu có ở bên cạnh em, em ấy dám càn rỡ.” Ở bên người bé là phương pháp tốt nhất. Biến trở lại là ngân lang, từ trước đến giờ ở bên cạnh bé trở thành vật cưỡi cùng hộ vệ tuyệt sắc cự lang màu bạc – Tiểu Bạch.

      “Tiểu Bạch… Nhưng còn phải tham gia trận đấu.” Viền mắt Phượng Lại Tà nóng ấm, nó biết Sóc cần làm như vậy. tại là Lang Vương địa vị cao quý, căn bản cần dùng đến thân sói.

      “Đến ngày thi đấu quay trở lại hình người là được.” Dường như lâu quay về thân sói, Sóc cảm thấy có chút quen. giật giật vuốt sói của mình, thử cào vết ở mặt đất.

      Cảm giác, tệ!!!

      Đáy mắt Phượng Lại Tà có kích động cùng ý cười. Tuy rằng , nhưng rất tưởng niệm hình thái ngân lang của Tiểu Bạch. Ngay khi ngân lang còn cúi đầu thích ứng với thân thể của mình, Phượng Lại Tà bỗng nhiên ngồi xổm người xuống ôm lấy cái đầu cực đại: “Hoan nghênh trở về, Tiểu Bạch.”

      Tiểu Bạch khẽ sửng sốt, ánh mắt chậm rãi trở nên nhu hòa. Đôi mắt khẽ nheo lại, nó ngẩng đầu tru lên tiếng rất .

      Khi Phượng Lại Tà cùng Tiểu Bạch trong hình thái ngân lang trở lại căn phòng, Sóc Ly sững sờ tại chỗ, trừng mắt nhìn ngân lang phách lối lại có chút đáng đánh.

      ?” Gặp quỷ, êm đẹp vì sao lại quay trở lại làm ngân lang?

      Sóc Ngôn vẫn ngồi ghế cũng chỉ an tĩnh nhìn thân sói của Sóc . Gương mặt vẫn trầm tĩnh uống trà, nhưng bàn tay cơ hồ sắp nghiên nát ly trà.

      “Hống!!!” ngốc đến nỗi ngay cả em trai của mình cũng nhận ra . Tiểu Bạch nhịn được trợn trắng mắt. tới bên cạnh bàn, bốn chân bước lên chiếc ghế vốn thuộc về mình an ổn ngồi xuống.

      Hình ảnh kia, cực kỳ quỷ dị.

      Hai nam tử tuyệt mỹ, thiếu nữ tuyệt sắc, còn có con ngân lang to lớn ngồi uống trà cùng nhau?

      “Sư phụ, trong khoảng thời gian này Tiểu Bạch ở chỗ con, sư phụ cũng cần ngại nha.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to nhìn Sóc Ly những lời lúc trước Sóc chỉ cho mình. Sóc Ly gật đầu, ngại, tuyệt để ý. có thể lý giải hành động của Sóc là theo đuổi? Cười thầm trong lòng, Sóc Ly hề phát hai người em trai của mình ầm thầm nhìn nhau, trong mắt là ba đào mãnh liệt. Sóc Ngôn vẫn treo nụ cười thản nhiên khóe miệng nhìn Tiểu Bạch. Đôi mắt tối mờ khiến người khác đoán ra nghĩ gì. Mà Sóc cũng an tĩnh quan sát lại .

      Mỗi người đều theo đuổi tâm của riêng mình, rất nhanh thời gian trà chiều đè nén này cũng qua . Sóc Ngôn tạm biệt với đám người Sóc Ly trở lại phòng mình, Tiểu Tà cũng Tiểu Bạch cũng rời .

      Còn lại mình, Sóc Ly nhìn bóng dáng Tiểu Bạch cùng Tiểu Tà xa trong lòng tự chủ nhớ đến người tại Đông phương Huyết tộc xa xôi – Phượng Tê.

      biết tại ấy có khỏe hay ??!!

      Sau khi trở lại phòng, Phượng Lại Tà cũng Tiểu Bạch vẫn đứng trong phòng nhúc nhích, nguyên nhân ở chỗ ánh mắt Phượng Lại nhìn về phía bọn họ.

      “À… Lại, Tiểu Bạch như vậy Sóc Ngôn dám làm gì.” Phượng Lại Tà về phía trước kéo cánh tay Phượng Lại . Ánh mắt Lại nhìn bọn họ kỳ quái, nó thể đến tột cùng là cái gì.

      “Hống!!” Giống như phụ họa thêm cho lời của Phượng Lại Tà, Tiểu Bạch thấp rống tiếng.

      Phượng Lại nhìn lúc sau đó thu hồi ánh mắt vỗ vỗ đầu của Tiểu Tà, thầm than trong lòng.

      Xem ra Tiểu Tà của cũng là người chậm chạp, nếu như thế nào lại nhìn ra Sóc đối với bé, kỳ thực là…

      Than tiếng, có lẽ vĩnh viễn biết, đối với bé, với Sóc đều là chuyện tốt.

      Chí ít, như vậy Sóc trở thành Hỏa Đề thứ hai.

      Nhìn Phượng Lại Tà dựa vào người Phượng Lại, đôi mắt Sóc có chút đau đớn.

      dấu vết cúi đầu xuống chuyển tầm mắt sang bạch hổ được Sí Viêm trị liệu ở bên.
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Hút máu

      Dưới điều trị của Sí Viêm, có thể Đại Bạch hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng do mất máu quá nhiều khiến thân thể nó vẫn còn suy yếu. Nhiều ngày nay nó chỉ có thể nằm giường Phượng Lại Tà điều dưỡng. Vì mất Đại Bạch làm bạn bên người nên Tiểu Bạch lại quay trở về bên người Phượng Lại Tà. l,q/đ Điều này khiến hoảng hốt nhớ lại ba năm trước, khi đó Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch cả ngày đánh lộn ở bên người , lúc đó lại quanh quẩn cả ngày bên người daddy.

      Thế nhưng bây giờ, còn gọi Phượng Lại là “daddy” nữa rồi. “Lại”, cái từ này dần dần trở thành thói quen của , tiếp nhận, thậm chí còn hơn cả thích.

      Có điều….

      Từ sau khi Sóc Ngôn xuất , Lại dường như lo lắng gặp nguy hiểm, mỗi ngày đều thân cận với khiến khỏi cười trộm trong lòng. Đây có được gọi là “trong họa có phúc” ?

      Lúc Tiểu Bạch phải tham gia trận đấu, Phượng Lại Tà chịu được khoảng thời gian buồn chán này liền quấn quýt Phượng Lại đòi đưa mình xem “võ đạo đại hội”. Hơn nữa hôm nay Tiểu Bạch có trận đấu, Phượng Lại Tà tất nhiên ngừng cố gắng năn nỉ. đôi mắt to tội nghiệp nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Phượng Lại, ủy khuất và chờ mong được nhóc diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

      “Làm ơn…” Chu cái miệng nhắn ra, rất ủ khuất .

      “Được rồi.” Cuối cùng cách nào bỏ qua khẩn cầu cùng hy vọng trong đôi tử mâu kia, Phượng Lại đành phải gật đầu. thực tế, với sức mạnh tại của Tiểu Tà hoàn toàn cần lo lắng có người làm hại . Thế nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nhóc này nhìn như quỷ tinh linh, tuy rằng thông minh nhưng lại hề có tâm cơ, đối với mưu quỷ kế ngầm, chút cũng cảm nhận được.

      “Lại, ngài tốt nhất!!” Nhón chân kéo cổ xuống, Tiểu Tà rất chân chó dâng lên môi thơm của mình, muốn tách ra lại bị bàn tay kìm lại cái ót.

      “Nếu đây là tạ lễ của em, vậy hẳn nên thành tâm thêm chút.” Ngữ khí Phượng Lại thản nhiên khiến mặt Tiểu Tà đỏ lên, câu mập mờ mà phiến tình khiến tim đập nhanh hơn. L.Q;Đ Chưa kịp hỏi cái khác, môi lần nữa phủ lên môi . giống với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của , nụ hôn của như cuồng phong bão táp mà mất dịu dàng, nụ hôn của khiến hai chân như nhũn ra tựa vào trong ngực , hai tay vô lực vòng qua cổ .

      Giống như qua cả Thế kỷ Phượng Lại mới rời khỏi môi , sau đó tiếp tục liếm liêm cánh môi sưng đỏ.

      thay quần áo, chúng ta đến hội trường.”

      Hé ra khuôn mặt nhắn ửng đỏ, Phượng Lại Tà gật đầu chạy về phòng mình thay quần áo. Vỗ vỗ đầu Đại Bạch nằm giường để nó ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, sau đó vui vẻ rời khỏi phòng.

      Phượng Lại dùng gió lốc thay cho bộ, hai người rất nhanh đến đài thi đấu của “võ đạo đại hội”. Quả nhiên rất nhiều người, chật như nêm cối, Phượng Lại bay giữa trung ôm Phượng Lại Tà trong lòng.

      Trận đấu ngày hôm nay là để chọn ra top 20 người mạnh nhất, qua trận đấu hôm nay top 20 xuất . Sóc , Sóc Ngôn, Hỏa Đề, Phi Vũ, Phi Mặc đều lo lắng tiến vào trận tranh tài này. cơ bản, những trận đấu trước vẫn là bị vây trong trạng thái sợ sóng to gió lớn, chưa tiến vào trạng thái chiến đấu ngoạn mục, cũng có tuyển thủ có thực lực mạnh đến dọa người.

      Những khán giả xem trận thi đấu đều đặt hy vọng của mình vào trong top 10. Bọn họ tin rằng đó mới chính là tinh hoa của “võ đạo đại hội”. Những trận đấu trước cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo mà thôi.

      kém!!” Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà đến sân Sóc thi đấu. Phượng Lại Tà từ cao nhìn xuống Sóc gã của tộc ba mắt đối chiến. Gã của tộc ba mắt bị hành động đùa giỡn của Sóc khiến tức giận thôi, chỉ cần Sóc ra tay , gã kia liền hóng mát ở chỗ nào rồi.

      Buồn chán ngáp cái, bởi đối thủ quá yếu nên Sóc dùng thực lực chân chiến, vì vậy Phượng Lại Tà căn bản có biện pháp nhìn ra thực lực của Sóc đến tột cùng mạnh đến cỡ nào.

      Có chút tiếc nuối, lại chú ý đến Sóc Ngôn ngồi trong đám người phía dưới đài.

      mặt Sóc Ngôn mang theo nụ cười hoàn mỹ, nụ cười tinh xảo kia khiến gương mặt vốn có chút trẻ con lãnh ngạnh của cậu ta trở nên nhu hòa.

      Đáy lòng Phượng Lại Tà khỏi mềm nhũn, tiểu quỷ này hẳn có tình cảm sâu đậm với Sóc và Sóc Ly, l0q5đ nếu sao cậu ta có thể cố ý chạy tới đây xem trận đấu của Sóc trước trận đấu của mình bắt đầu.

      Sóc Ngôn khán phòng như cảm nhận được ánh mắt của Phượng Lại Tà ngẩng đầu lên, đôi mắt chống lại cặp tử mâu của Phượng Lại Tà.

      Ý cười môi ta càng sâu thêm khiến tay chân Phượng Lại Tà cảm thấy lạnh lẽo. Vô cùng kinh ngạc nhìn nụ cười của Sóc Ngôn, trong lòng luôn cảm thấy là lạ.

      “Là cậu ta.” Cánh tay ôm Tiểu Tà khỏi thít chặt. Phượng Lại híp mắt nhìn Sóc Ngôn cười ngồi giữa khán phòng trong lòng lên đề phòng. cảm nhận được người thiếu niên Sóc Ngôn này có loại hơi thở kỳ quái khiến có chút quen thuộc rồi lại xác định được cảm giác này. cho Tiểu Tà biết, vì có vài việc muốn đích thân chứng thực.

      “Lại, chúng ta mặc kệ cậu ấy.” Đôi tay bé vuốt ve gương mặt của Phượng Lại. tại cảm thấy lo lắng Lại vì an nguy của mình mà giải quyết Sóc Ngôn. Tuy rằng Sóc Ngôn rằng muốn gây phiền toái cho mình, thế nhưng ít nhất tại cậu ấy ngồi đàng hoàng ở phía dưới.

      cái liếc mắt Phượng Lại cũng nhìn Sóc Ngôn chỉ nhìn Sóc đánh bay đối thủ ra ngoài dễ dàng lấy được thắng lợi trong trận đấu này. Đôi mắt Sóc nhìn về phía vị trí của Sóc Ngôn đầu tiên, l.Q9Đsau khi nhìn kỹ trong chốc lát mới chuyển hướng đến giữa trung, trong thoáng chốc chống lại đôi tử mâu mỉm cười.

      cười lộ ra hàm răng trắng noãn, lúc nhìn đến Phượng Lại ôm nụ cười trở nên cứng ngắc. Thế nhưng rất nhanh liền biến mất.

      “Hì hì, em biết Tiểu Bạch thua.” Nụ cười của Phượng Lại Tà cực kỳ rực rỡ, tự hào nhìn Phượng Lại, bộ dạng như muốn “thế nào, tồi đúng ”.

      “Thực lực của tầm thường.” Phượng Lại đúng trọng tâm gật đầu, bằng lúc trước cũng tìm Sóc . Sóc có dòng máu của Lang tộc và Huyết tộc nên có được ưu thế khó có được.

      “Hừ hừ, nếu sao có thể là sủng vật của em được.” Chí ít là trước đây. Phượng Lại Tà hất cằm lên, có thể lý giải câu của là vì Sóc là sủng vật của cho nên thua.

      Cười thầm bộ dáng xinh đẹp của bé, đôi môi Phượng Lại chạm vào trán .

      “Tiểu Tà.”

      “Hửm??” Đôi mắt của Lại xinh đẹp, cho dù mình và đều là tử mâu, nhưng nó vẫn cảm thấy đôi mắt của Lại xinh đẹp hơn. Ánh sáng chợt lóe, như có ánh sáng kim cương trong đó.

      “Ta muốn hút máu em…” Giọng khàn khàn vang lên bên tai , thanh này cũng chỉ có hai người nghe được, hơi thở nóng ấm phả vào cần cổ khiến khẽ run rẩy, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên nhìn .

      “Được!!” Lúc trước lập khế ước chính là trở thành huyết nô của , thế nhưng thân phận của lại phá hủy tất cả. vẫn cho rằng bản thân mình thể cung cấp máu tươi cho , thế nhưng sau khi bản thân uống máu của biết hai người có thân phận “đứa con cấm kỵ” có thể uống được máu của nhau. Thế nhưng thấy Phượng Lại vẫn chậm chạp có hành động gì, cho rằng Lại ưa thích uống máu của nhân loại và máu của quỷ hấp huyết hơn, đối với đồng loại là , Lại muốn uống.

      Vấn đề này vẫn luôn rối rắm trong đầu nó.

      “Em sợ ngài uống quen.” Giọng nho , ra rối rắm trong lòng mình.

      quen?” Lẽ nào sau khi bé uống máu của mình cảm thấy quen ư? Phượng Lại cảm thấy đau đầu, nếu là như vậy cũng chỉ có thể để Tiểu Tà uống máu của nhân loại hoặc máu của quỷ hấp huyết. Có điều tự lấy máu, sau đó dùng môi đút cho .

      “Đúng vậy, trước kia phải Lại đều uống máu tươi của nhân loại và quỷ hấp huyết sao, nếu như là máu của em, ngài có thể thích ?” Nếu bởi vì mùi vị máu tươi hợp khẩu vị của , có thể bị vứt bỏ hay ? biết suy nghĩ này của mình là rất ngốc, thế nhưng thứ lỗi cho lần đầu tiên rơi vào ái tình là .

      .” Nhìn gương mặt chân của nhóc, Phượng Lại cảm thấy buồn cười. Tiểu Tà của vì sao luôn khả ái như vậy, luôn ra lời khiến người khác phải mỉm cười.

      “Chỉ cần là máu của em, ta đều thích.” Hương vị ngọt ngào trong máu của bé giống như hai tay ác ma dụ dỗ . Nếu trước đây phải lo lắng cho thân thể sớm nhịn được ra tay.

      Chờ đợi vài ngày là do hy vọng cho nhóc có thời gian quen với hình thức hút màu này.

      “Vậy… Vậy được rồi, ngài hút , nhớ phải dịu dàng chút nha.” Phượng Lại Tà ngượng ngùng gật đầu, vươn tay chuẩn bị cởi ra cổ áo của mình lại bị Phượng Lại ngăn lại.

      “Tiểu Tà, em làm gì?”

      “Hút máu phải ở cổ sao?” Chớp chớp hai mắt, hiểu vì sao lại ngăn cản mình, lẽ nào có cái gì đúng sao?

      Đáy mắt Phượng Lại lên nụ cười, lại bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Tiểu Tà, em cho rằng tại chúng ta ở đâu?”

      Lời của Phượng Lại giống như gõ gậy vào đầu đánh thức thần chí của Phượng Lại Tà. Lúc này nó mới nhớ tới tại hai người ở trong phòng Phượng Lại, mà là đỉnh đầu của khán giả trong hội trường “võ đạo đại hội.”

      “Nhưng… Là ngài muốn uống mà?” Cho dù da mặt dày như Phượng Lại Tà cũng bị ý nghĩ đen tối của mình làm cho xấu hổ. trừng mắt nhìn đáy mắt tràn ngập ý cười của Phượng Lại.

      Cười cái mông, ràng là trêu chọc mình, thực là hồng nhan họa thủy.

      “Ta là muốn.” cũng tại, phải sao? Phượng Lại ung dung đáp trả.

      Tự biết đuối lý, Phượng Lại Tà ngoan ngoãn ngậm miệng, chu cái miệng nhắn biểu đạt bất mãn của mình.

      Trận thi đấu kế tiếp.

      Phượng Lại Tà thây Sóc Ngôn chậm rãi lên sân thi đấu, chẳng lẽ phải cậu ấy đến xem Sóc thi đấu mà là tới để chuẩn bị cho trận đấu của mình?

      Mang theo vô hạn hiếu kỳ, Phượng Lại Tà bắt đầu quan tâm đến trận thi đấu này. cảm thấy rất ngạc nhiên, Sóc Ngôn biến mất ba năm đến tột cùng phát sinh chuyện gì.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Thánh quang

      Sóc Ngôn ưu nhã ung dung tiêu sái lên đài, thân thể trưởng thành cao lớn thon dài, có chút mỏng manh nhưng lộ vẻ gầy yếu.

      Sóc ngồi ở dưới đài, hai chân gác lên nhau nhìn Sóc Ngôn lên. Những trận thi đấu trước Sóc Ngôn đều có xung đột và nên chưa biết được thực lực chân chính của Sóc Ngôn. l/q.đ Thế nhưng nghe đại ca về những gì chứng kiến trong những trận đấucủa Sóc Ngôn, nếu như ba người bọn họ đều có thể trưởng thành trong ba năm qua, như vậy trưởng thành của Sóc Ngôn quả thực có thể dùng từ “bay vọt” để hình dung. Trong ba người trưởng thành kinh người nhất.

      Lời của Sóc Ly khiến cho chú ý. Trong ba năm nay vẫn ở cùng với Sóc Ly, tốc độ trưởng thành của bản thân khiến Sóc Ly vô cùng kinh ngạc, thậm chí có thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng ngờ Sóc Ly lại hình dung Sóc Ngôn như vậy.

      Tốc độ trưởng thành nhanh hơn mình? Sóc cảm thấy rất là tò mò với thực lực bây giờ của Sóc Ngôn.

      Phượng Lại và Phượng Lại Tà đứng giữa trung cũng nhìn Sóc Ngôn đài. l/q/đ Dáng vẻ trầm ổn tại của cùng với lúc trước là khác biệt trời vực. Phượng Lại càng nhớ hơn, lúc trước phái Kim Diện Ngân Diện dò xét “Thương Nguyệt”, Sóc Ngôn dưới công kích của hai người căn bản thể đánh trả. Thế nhưng tại… nhìn Sóc Ngôn bình tĩnh đứng đài khỏi kinh ngạc.

      và Sóc Ngôn năm đó, là cùng người ư?

      “A, Phi Mặc!!!” Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn người lên đài thân màu đen – Phi Mặc.

      phải chứ, Phi Mặc đánh với Sóc Ngôn!!” Phượng Lại Tà kinh ngạc. Thân thủ Phi Mặc tồi, tuy rằng được coi là đứng đầu, thế nhưng cũng được xem là cao thủ. Chí ít trong cảm nhận của nó, trong “võ đạo đại hội” lần này, Phi Mặc hẳn cần lo lắng tiến vào top 10.

      “Lại, ngài Phi Mặc đánh với Sóc Ngôn ai có cơ hội thắng cao hơn?” Phượng Lại Tà nhìn Phượng Lại. l.q.đ Theo những gì nó nhớ ba năm trước đây Phi Mặc mới gặp Sóc Ngôn, hai người lúc đó cùng cấp bậc. Nếu như là lúc đó có thể hoàn toàn khẳng định Phi Mặc có thể đánh bay Sóc Ngôn trong vòng mười chiêu.

      Nhớ kỹ năm đó và Sóc Ngôn, Tiểu Bạch đứng ở bên xem bọn họ luyện tập. Sóc Ngôn từng thực lực của Phi Mặc là tầm thường, nếu như đánh với Phi Mặc chỉ sợ được mấy chiêu thua rồi.

      Nhưng ba năm qua, tin rằng Phi Mặc nhất định có tiến bộ, mà Sóc Ngôn… biết nơi nào trong ba năm qua, thế nhưng có thể cảm nhận được khác biệt, hẳn cũng có trưởng thành nhất định.

      “Phi Mặc thất bại.” Phượng Lại chỉ thản nhiên nhìn lướt qua đưa ra đáp án khiến Phượng Lại Tà giật mình. l3q4đ thể nào, Lại chỉ nhìn thoáng qua đoán Phi Mặc thua?

      “Tốt nhất nên bỏ quyền thi đấu ngay bây giờ.” Bỗng nhiên giọng nữ xa lạ từ phía sau Phượng Lại Tà truyền đến. Trong nháy mắt khi Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà xoay người nhìn thấy đôi mắt quen thuộc.

      “Mễ Hiết Nhĩ?” Phượng Lại Tà xác định, người lơ lửng giữa trung có đôi chân xinh đẹp cư nhiên lại có gương mặt giống hệt công chúa nhân ngư Mễ Hiết Nhĩ.

      “Phượng Lại Tà, lâu gặp.” Mễ Hiết Nhĩ nở nụ cười xinh đẹp, nhưng đáy mắt lại có tia tàn nhẫn.

      “Ngươi… Sao lại…?” Thứ lỗi cho khả năng ăn của nó, nó thể lý giải người sinh ra câm làm cách nào có thể mở miệng chuyện.

      “Ngươi rất kinh ngạc sao? l9q0đ Nhưng điều khiến ngươi càng thêm kinh ngạc còn ở phía sau.” Mễ Hiết Nhĩ cao ngạo hất cằm bay tới bên người Phượng Lại, ánh mắt xem thường nhìn Phượng Lại Tà trong lòng .

      “Trước khi bé kinh ngạc, ta giết chết ngươi.” Trong nháy mắt, Phượng Lại nhanh như tia chớp vươn cánh tay bóp cổ Mễ Hiết Nhĩ, mặc kệ vì sao Công chú mỹ nhân ngư này lại xuất ở đây, vì sao có thể chuyện, những chuyện này đối với đều quan trọng.

      chỉ cảm giác được ta có địch ý mãnh liệt với Tiểu Tà.

      “A!!!” Mễ Hiết Nhĩ ngờ người thoạt nhìn cao quý ưu nhã như Phượng Lại rat ay tàn ác như vậy. Mễ Hiết Nhĩ hề phòng bị bị Phượng Lại bóp cổ, tay chân ra sức giãy dụa.

      “Buông ra… Buông…” Mở miệng cách khó khăn, Mễ Hiết Nhĩ trừng mắt nhìn Phượng Lại.

      “Chờ đến khi ngươi chết ta buông.” l8q3đ Lời của Phượng Lại băng lãnh chút tâm tình, triệt để ép khí thế bệ vệ của Mễ Hiết Nhĩ xuống.

      “Quang đạn!!!” Giãy dụa vô lực, Mễ Hiết Nhĩ cắn răng, lòng bàn tay phóng ra quả cầu ánh sáng nho bay về phía Phượng Lại.

      “Lại!!!” Phượng Lại Tà nhìn quang đạn bay về phía Phượng Lại theo phản xạ đưa tay ngăn trở. Ánh mắt Phượng Lại căng thẳng, ôm Tiểu Tà tránh , quang đạn sượt qua gò má .

      Lưu lại đó là vết máu.

      “Tại sao ngươi lại có thánh quang?” Vết thương đau đớn nóng rát mặt cũng làm Phượng Lại chật vật,l0q9đ bàn tay khẽ lướt qua vết thương gò má, giống như kỳ tích vết thương dần khép lại. Đôi mắt nhìn về phía Mễ Hiết Nhĩ tràn ngập sát khí.

      “Ha ha, ta cũng muốn bị các ngươi phát sớm như vậy, nhưng bị các ngươi biết cũng sao. Chỉ cần có thánh quang, ta có thể tùy tiện giết chết “đứa con cấm kỵ” các ngươi.” Mễ Hiết Nhĩ thở dốc ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Phượng Lại và Tiểu Tà có điên cuồng.

      “Ngươi và Sóc Ngôn là đồng bọn? l-q3đ Phượng Lại lạnh lùng mở miệng, trong lòng Tiểu Tà chấn động.

      Mễ Hiết Nhĩ và Sóc Ngôn?

      “Ha ha, thay vì hỏi những điều này bằng ngươi nên lo lắng cho cái người gọi là Phi Mặc thôi.” Mễ Hiết Nhĩ cười lạnh nhìn Phượng Lại.

      Phượng Lại quay người lại thấy Phi Mặc đài bị Sóc Ngôn đánh cho vết thương đầy người. Đáng sợ nhất là vai phải của bị đốt thành lỗ thủng lớn, cánh tay phải dùng kiếm vô lực rũ xuống.

      Phi Mặc!!!” l-q4đ Phượng Lại Tà kinh hô tiếng, chớp mắt tin nhìn Phi Mặc lúc trước còn hăng hái giờ trở thành như vậy.

      tại ngươi muốn đối phó ta hay cứu ? Nếu ngươi rat ay, như vậy chết rất nhanh.” Mễ Hiết Nhĩ cười hiểm, hai mắt độc ác nhìn Phượng Lại Tà trong lòng Phượng Lại.

      Hai mắt Phượng Lại nhíu lại, ôm Phượng Lại Tà bay về phía đài tỷ võ. Trước khi Sóc Ngôn kịp đánh chiêu cuối cùng về phía Phi Mặc tạo ra trận gió bão kích liệt ngăn chặn công kích của Sóc Ngôn, đồng thời đưa Phi Mặc hấp hối xuống đài khiến trận đấu bị gián đoạn.

      “Này…” l9q.đ Mọi người bị màn phát sinh trước mắt hù dọa. Vì bọn họ quá mức chuyên chú xem trận đấu đài nên chú ý đến động tĩnh đỉnh đầu mình. tại lại thấy Phượng Lại đột nhiên nửa đường ra cắt đứt trận thi đấu này.

      Kỳ thực trong lòng mọi người sớm ngóng trông trận đấu này kết thúc, vì… Trận đấu này quá mức tàn nhẫn, thiếu niên gọi là Sóc Ngôn kia ra tay công kích đối thủ chiêu chiêu đều hiểm ác, chỗ nào bị tấn công chỗ đó đều là vết thương trí mệnh(1294-7592). Nhìn bả vai của Phi Mặc bị Sóc Ngôn dùng ma pháp quang đạn công phá, nhìn cánh tay dùng kiếm của rũ xuống trong lòng mọi người đều , cánh tay này sợ bị phế.

      “Bá Tước Phượng Lại…” Phi Mặc được Phượng Lại cứu ra dùng hết sức lực nâng thân thể dậy nhìn người đứng trước mặt mình, máu tươi ngừng chảy ra từ miệng vết thương của .

      được lộn xộn.” Phượng Lại khẽ nhíu mày, sau đó nhanh chóng dùng ma pháp bảo vệ Phi Mặc, sau đó sai thiếu niên Huyết tộc tìm Sí Viêm đài tỷ võ khác.

      Thương thế nghiêm trọng như vậy chỉ sợ cho dù là Sí Viêm cũng khó giải quyết.

      “Chết tiệt!!!” Sóc Ngôn thấy nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim tức giận, nhưng cũng có dự định buông tay. giơ tay lên chuẩn bị công kích lần nữa bị đôi tay đè xuống.

      “Còn nhiều thời gian.” Mễ Hiết Nhĩ tới gần bên người Sóc Ngôn bên tai .

      phải ngươi đừng tới hay sao?” Sóc Ngôn thấy Mễ Hiết Nhĩ hài lòng gạt tay ta ra, căm giận nhìn Phi Mặc nửa mê nửa tỉnh dưới đài.

      Thiếu chút nữa có thể giết .

      “Sóc Ngôn, cậu điên rồi sao?” Phượng Lại Tà nhìn Phi Mặc vô cùng thê thảm nhịn được lửa giận trong lòng. Nó thể tin trừng mắt nhìn Sóc Ngôn còn là Sóc Ngôn trước kia, đáy mắt tràn ngập đau buồn và phẫn nộ.

      Đây phải Sóc Ngôn mà nó biết, phải thiếu niên khó tính mà thiện lương.

      “Phượng Lại Tà, đây đều là do ngươi ban tặng. Sở dĩ Phi Mặc bị như vậy đều là vì ngươi!!!” Sóc Ngôn cười lạnh tiếng, ai bảo Phi Mặc lại thân cận với Phượng Lại Tà như vậy. người con như vậy căn bản đáng để cho bất kỳ kẻ nào suy nghĩ vì ta, kể cả hai – Sóc .

      “Cậu..!!!” Phượng Lại Tà giận dữ đứng lên, quang đạn màu tím trong tay bay thẳng đến phía Sóc Ngôn.

      “Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi?” Cười lạnh tiếng, Sóc Ngôn ngay lập tức đáp trả băng quang đạn màu trắng, quang đạn của hai người va chạm vào nhau giữa trung tạo ra trận nổ, dư khiến người khác khiếp sợ. Sức mạnh cường đại.

      “Sóc Ngôn, nên kích động.” Mễ Hiết Nhĩ nhíu mày tiến lên bước đè lại sát khí người Sóc Ngôn.

      “Đừng cản ta, nếu ngươi muốn động thủ để ta.” Hiển nhiên Sóc Ngôn muốn nghe lời của ta, chút khách khí gạt tay ta ra.

      Nhưng cổ tay của lại bị Mễ Hiết Nhĩ nắm chặt, bàn tay nắm chặt cổ tay mang theo ma pháp như muốn bóp nát tay .

      “Buông tay!!” mặt Sóc Ngôn xuất vẻ thống khổ, cau mày nhìn Mễ Hiết Nhĩ.

      Mễ Hiết Nhĩ tàn cười tiếng, kề sát vào bên tai Sóc Ngôn : “Ta muốn rat ay? Ta cho ngươi biết, người giết Phượng Lại Tà chỉ có thể là ta!!!” xong liền buông Sóc Ngôn ra, sau đó nhìn về phía Phượng Lại Tà giận dữ ở dưới đài.

      “Phượng Lại Tà, bảo vệ mạng của ngươi tốt, tự ta giết ngươi.” ta híp đôi mắt mang theo ánh sáng ác độc lại. ta chờ mong giờ phút kia lâu rồi, lâu đến nỗi ta muốn chờ đợi nữa. Thế nhưng vì đại phía sau, ta phải nhẫn nại, cực lực nhẫn nại là điều mà ta phải học từ .

      “Tốt nhất các ngươi nên biến mất trước mắt ta ngay bây giờ.” Lời lạnh lùng cảnh cáo của Phượng Lại vừa thốt ra cơn gió lốc màu đen lớn bao lấy Mễ Hiết Nhĩ và Sóc Ngôn đài ném lên nóc nhà, bọn họ hoàn toàn biến mất trước mắt .

      màn quỷ dị xuất trước mắt mọi người khiến tất cả sững sờ. Trọng tài bước lên đài tỷ võ hoàn toàn biến dạng, nuốt nuốt nước miếng.

      “Cái này… Phải tuyên bố như nào?” Trọng tài vô thức nhìn về phía Phượng Lại có vẻ mặt trầm. hữu của mang lại cảm giác áp bách cường đại.

      “Phi Mặc thua.” Phượng Lại cũng có ý muốn thay đổi kết quả, đánh bại Sóc Ngôn là sau khi có kết quả.

      “A.” Trọng tài lau mồ hôi, phải Phượng Lại vào ba năm trước ….

      Quả nhiên lời đồn là đáng tin.

      “Chủ nhân!!” Sí Viêm đến từ đài tỷ võ của mình, vừa tới thấy Phi Mặc được bảo vệ trong tử quang của Phượng Lại, thân vết thương khiến cả kinh.

      “Là Thiên Sứ?” Nhạy cảm phát ra ở mép vết thương bị đốt trụi rat ơ máu, Sí Viêm nhíu mày. Nhìn nóc phòng bị lật tung, cho rằng có Thiên Sứ đến đây đánh lén.

      Vết thương người Phi Mặc là do thánh quang Thiên Sứ gây nên.

      “Là Sóc Ngôn.” Phượng Lại híp mắt , Sí Viêm cả kinh.

      “Như thế nào lại…” Vết thương kia ràng là do thánh quang của Thiên Sứ gây nên, lẽ nào là nhìn lầm?

      “Còn có Mễ Hiết Nhĩ.”

      ta… phải ta…”

      “Trước chữa trị cho Phi Mặc, những thứ khác chúng ta trở về rồi .” Nhìn Phi Mặc toàn thân là máu, khẩu khí Phượng Lại khỏi có chút áp lực.

      “Tiểu Tà.” Bàn tay nhàng đặt đôi vai run rẩy, Phượng Lại gọi tiếng.

      “Đều là vì em!!” Bất chợt xoay người nhào vào ngực Phượng Lại, thanh Tiểu Tà có chút chua xót. Giống như những gì Sóc Ngôn , nếu phải vì hận nó Sóc Ngôn thay đổi thành như vậy, lại càng hại Phi Mặc vô tội.

      Phượng Lại đau lòng ôm bé vào ngực, dùng ma pháp nâng Phi Mặc lên cấp tốc rời khỏi tầm mắt của mọi người.

      Điều tại cần làm chính là nhanh chóng chữa trị vết thương cho ta.

      Từ đầu đến giờ Sóc vẫn nhúc nhích ngồi khán phòng. Ánh mắt của tối tăm khiến người khác nhìn ra tâm tình, hai tay của nắm lại thành quyền.

      Cuối cùng ý tứ của Đại ca, nhưng….

      Trong lòng lại cảm thấy tức giận Sóc Ngôn.

      Cho dù hận TiểuTà, cho dù muốn cường đại hơn, nhưng sức mạnh kia là có chuyện gì. Nếu nghe nhầm sức mạnh kia thuộc về Ma giới.

      Tiểu Ngôn, chẳng lẽ em thực từ bỏ tất cả những gì thuộc về Lang tộc ư?

      -Hết chương 38-

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :