1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Bắc Đường (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hay wa, hong chuong moi

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Sí Viêm.

      Cửa lớn thuần màu trắng, Hàn Ngự hít vào hơi sâu, khi hai tay chạm vào cánh cửa cảm giác được luồng điện lưu xẹt qua. kinh ngạc phát , biết cửa phòng giam giữ Phượng Lại được hạ kết giới từ khi nào.

      Nhưng nghĩ tới những gì mình vừa nghe được liền chút do dự, giận dữ dùng toàn bộ sức mạnh của mình phá cửa phòng ra.

      “Rầm” tiếng như bị bạo tạc*. (bạo tạc*: nổ tung)

      Cả người Hàn Ngự ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, người có vết máu do sức mạnh của và kết giới va chạm vào nhau gây ra.

      Thấy có người đột nhiên xông vào, người ngồi ở trong phòng chậm rãi quay đầu lại. Khi tử mâu cùng hắc mâu đối diện nhau, Hàn Ngự nở nụ cười tươi…

      Sau khi uống xong nước thuốc ức chế ma lực mà Hàn Ngự đưa, Long Toa Toa cảm nhận được cách ràng thánh quang Thiên Sứ người mình trong nháy mắt biến mất. dám chậm trễ phút nào, lặng lẽ bay từ Thiên giới xuống nhân giới, tại góc người mở ra cánh cửa đến Ma giới. Đối với tiểu Thiên Sứ như , căn bản là chưa từng đến Ma giới bao giờ.

      Nhìn cánh cửa loé ra ánh sáng mộng ảo, Long Toa Toa vô thức nuốt nuốt nước miếng.

      Hàm răng khẽ cắn môi dưới, mắt nhắm lại, hạ quyết tâm, cắm đầu nhảy vào.

      A a a!!! Khi rơi xuống, vì chưa thích ứng với khí tại Ma giới nên Long Toa Toa kịp mở cánh của mình ra. Trong lúc hốt hoảng, bụng dưới ngừng đau quặn. Ngay khi cho rằng mình tiếp xúc thân mật với mặt đất bất ngờ phát bản thân mình rơi vào vòng ôm ấm áp của người.

      Gương mặt thanh tú, tuấn mỹ xinh đẹp.

      “A..” kinh hãi hét lên tiếng.

      Đối phương nhíu mày, nhìn dáng vẻ xao động bất an của khỏi mở miệng trấn an: “Tiểu thư, cần khẩn trương.”

      Long Toa Toa nuốt nuốt nước miếng nhìn đối phương, bất ngờ phát có đôi tai thuộc về hồ ly, phía sau lại có chín cái đuôi lông xù.

      Cửu vĩ hồ??!!

      Trong lòng chấn động, đây là Cửu vĩ hồ chỉ có thể gặp trong truyền thuyết!!!!

      Sí Viêm nhìn thiếu nữ Vũ Linh từ trời rơi xuống bỗng cảm thấy quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời nghĩ ra được mình gặp thiếu nữ này ở nơi nào.

      Mắt thấy gần đến Đông phương Ma tộc, nóng lòng muốn tới đó. Thấy thiếu nữ này cũng bị thương, liền thả xuống.

      “Đưa cho vị tiểu thư này ít lương khô và nước.” Bản thân cần phải , đương nhiên thể quan tâm được người khác. Sí Viêm phân phó xong liền chuẩn bị rời .

      Long Toa Toa nhìn cảnh sắc xung quanh hoàn toàn xa lạ, cả gương mặt đều đen. vội vàng kéo cánh tay Sí Viêm, đáng thương hỏi: “Xin , có thể cho tôi biết đây là nơi nào ?”

      Tuy rằng muốn thừa nhận, thế nhưng nếu như là Hàn Ngự, cho dù là lần đầu cậu ấy đến Ma giới, nhưng việc chuẩn bị của cậu ấy biết tốt hơn mình biết bao nhiêu lần.

      Sí Viêm nhíu mày, : “Dãy Perce.” (Xin mn đừng hỏi mình núi này là núi nào nằm ở đâu, mình nghĩ tên ngọn núi này là t/g tự đặt thôi, vì đây là ở dị giới mà, mà ở dị giới sao có thể đặt ngọn núi cái tên của đời thực được =D. Thực ra cái tên Perce này khi dịch sang tiếng Việt nghe còn kinh khủng hơn nữa, nó có nghĩa là núi Khăn Tư ạ -_-)

      Khi thấy biểu tình mờ mịt của thiếu nữ kia liền biết biết núi Perce là ở nơi nào. thay đổi câu hỏi: “Tiểu thư, muốn đâu??”

      “Đông phương Ma tộc!!” Suy nghĩ của Long Toa Toa vừa chuyển, nếu nhớ nhầm Hàn Ngự như vậy.

      Sí Viêm kinh ngạc nhìn , lập tức : “Như vậy tiểu thư có thể lên chiếc xe ngựa ở phía sau, đúng lúc chúng tôi cũng cần đến đó.” Đối phương có đôi cánh xinh đẹp hẳn là người của bộ tộc Vũ Linh. Dáng vẻ nũng nịu ấy là thiên kim quý tộc cũng là Công chúa cao quý, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Lại Phi Vũ cũng là người của bộ tộc Vũ Linh, mình và cũng có vài phần giao tình.

      Vận khí tốt như vậy?? Long Toa Toa vừa cảm thán vận khí của mình tốt, vừa chút nghi ngờ lên xe ngựa. Đối với Long Toa Toa có tâm tư đơn thuần mà , hoàn toàn tự hỏi qua, nếu Sí Viêm là người xấu, nếu tâm hoài bất quỹ* thế nào. (tâm hoài bất quỹ*: mang lòng gây rối, có ý muốn làm việc xấu)

      Tất cả chỉ có thể vận khí của quá tốt nên mới gặp được Sí Viêm.

      đường chạy , cuối cùng Sí Viêm và các chiến sĩ của bộ tộc Hồ cũng đến được khu vực Đông phương Ma tộc trước khi bầu trời tối đen.

      Trong vương cung, Xưng Quân vừa suy nghĩ về việc tại sao Phượng Lại bỗng nhiên xuất vào lúc này, vừa nở nụ cười đến trước mặt mọi người.

      Thiếu niên trước mắt có dáng vẻ giống như Thiên Thần đáp xuống bộ tộc Hồ. Trong lịch sử bộ tộc Hồ rất lâu rồi chưa có đế vương là Cửu vĩ hồ.

      ra là Hồ quân.” Xưng Quân chào hỏi Sí Viêm.

      Long Toa Toa đứng ở sau lưng Sí Viêm kinh ngạc nhìn . Người này chính là hồ yếu nhất tộc trong ba năm trước ư, là Cửu vĩ hồ cường đại? (Lời t/g: phải nên sớm biết người ta là Cửu vĩ hồ ư? có thể chậm hiểu hơn chút nữa ??)

      Sí Viêm gật đầu chào hỏi với Xưng Quân vài câu. Dựa theo quy tắc giờ của vương cung những người phải tuyển thủ được vào cung, nên Long

      Toa Toa ở phía sau bị ngăn cản ở ngoài.

      “Xin lỗi, chỉ có tuyển thủ mới được vào thành.” Xưng Quân nhìn thiếu nữ Vũ Linh xinh đẹp trước mắt .

      “Nhưng…” Hàn Ngự Tiểu Tà ở trong vương cung, nhất định phải tìm được cậu ấy. Lông mày Long Toa Toa xoắn lại vào nhau.

      Thấy bóng dáng Sí Viêm, vội vàng gọi.

      “Hồ quân, Hồ quân!! Xin chờ chút!” Nếu mình thể vào, như vậy nhờ Hồ quân này hỗ trợ cũng tồi.

      Nếu , vị Hoàng tử nhìn có vẻ nham hiểm kia nhất định cho mình vào. (Mình thề cái từ nham hiểm này là của t/g -_-)

      Sí Viêm nhíu mày nhưng cũng gì, chậm rãi quay trở về.

      Long Toa Toa kéo đến bên, dùng giọng điệu khẩn thiết : “Tôi có thể nhờ tìm giúp tôi người ở trong cung được ?”

      “Ai??” Sí Viêm suy nghĩ lát, chắc hẳn thiếu nữ này muốn tìm bạn bè Vũ Linh của mình.

      Long Toa Toa nuốt nước miếng : “Là có đôi mắt màu tím, có thể biết cậu ấy. Cậu ấy là Phượng Lại Tà, là tuyển thủ của Đông phương Huyết tộc.”

      Sí Viêm sửng sốt khi nghe Long Toa Toa nhắc đến cái tên này. sớm biết Tiểu Tà Tà là “đứa con cấm kỵ”, cũng biết trở về Đông phương Huyết tộc, nếu chạy đến Ma tộc tham gia “võ đạo đại hội” lần này. Thế nhưng bất ngờ, thiếu nữ trước mắt này lại quen biết nhóc kia.

      “Cũng được ư?” Long Toa Toa thấy Sí Viêm khẩn trương nhìn .

      Sí Viêm gật đầu, sau đó xoay người rời . Long Toa Toa mình đứng ở cổng chờ tin tức của , sau đó nhìn biến mất ở cửa cung, lo lắng thở dài.

      Mặc dù rất muốn thừa nhận, nhưng năng lực của quả nhiên bằng Hàn Ngự. Mọi ngày luôn là hai người hành động cùng nhau, hơn phân nửa mọi việc cần làm, chỉ cần theo Hàn Ngự là tốt rồi. tại cậu ấy ở đây, bản thân lại rối loạn tay chân.

      Sí Viêm và Xưng Quân cùng nhau vào vương cung. Trong đầu đều là hình bóng của Phượng Lại Tà, chính cũng nóng lòng muốn tìm bé, tại ở bên ngoài lại có thêm thiếu nữ cũng muốn tìm , bằng hỏi Xưng Quân chút tin tức cũng tốt.

      “Xin hỏi, tuyển thủ Đông phương Huyết tộc đến chưa?” đường tin tức của hoàn toàn tắc nghẽn nên biết được tình hình của các tộc khác.

      Xưng Quân vừa cười vừa : “Ngày hôm qua mới đến.”

      “A, như vậy trong số họ có ai có đôi tử mâu ?” Với hiểu biết của Sí Viêm về Phượng Lại Tà, chỉ sợ nhóc kia đâm đầu công khai thân phận của mình với mọi người, như vậy với nhóc còn gì thú vị. Hiển nhiên Sí Viêm đoán đúng.

      Xưng Quân sửng sốt, tại sao cũng biết chuyện về “đứa con cấm kỵ”???

      lập tức thu lại vẻ kinh ngạc, : “ biết người ngài đến là người nào?”

      “Người nào?” Sí Viêm kinh ngạc, chẳng lẽ người có đôi mắt tử mâu tràn lan rồi ư? Lẽ nào ngoài Phượng Lại Tà còn có người khác? Hay là Phượng Tê cũng tới???

      “Phượng Tê bệ hạ cũng tới??” Lúc trước nhận được tin tức ta tham gia trận thi đấu này, lẽ nào ta thay đổi chủ ý??

      có.” Xưng Quân nhíu mày: “Là thiếu nữ che mặt, người khác là người của Đông phương Huyết tộc - Bá Tước Phượng Lại.”

      Rầm!!!

      Giống như sấm vang chớp giật, lời của Xưng Quân khiến Sí Viêm hoàn toàn chấn động, ngay cả bước chân cũng quên phải tiếp. nhìn Xưng Quân, xác định hỏi: “Ngài Bá Tước nào, chẳng lẽ là ta nghe nhầm, có chuyện gì xảy ra??”

      “Phượng Lại, Bá Tước Phượng Lại của Đông phương Huyết tộc.” Xưng Quân nhắc lại.

      Giờ khắc này, nét mặt Sí Viêm đại biến.

      Chủ nhân trở về?? Sao có thể, tuyệt đối có khả năng.

      “Có thể phiền ngài cho ta biết tại bọn họ ở đâu ?” Tim đập cấp tốc, cảm thấy tình có cái gì đó đúng. Mặc kệ thế nào, phải nhanh chóng nhìn thấy bọn họ.

      “Mời theo ta.” Xưng Quân thoải mái .

      Tuy rằng biểu tình của vị Cửu vĩ hồ này rất kỳ quái, thế nhưng cũng thêm gì.

      “Ở đây.” Xưng Quân đưa Sí Viêm đến căn phòng của Phượng Lại Tà.

      Sí Viêm trừng mắt nhìn cánh cửa, gõ cũng gõ đẩy thẳng vào phòng.

      Khi thấy tất cả những gì trước mắt liền sững sờ tại chỗ.

      Phượng Lại an tĩnh ngồi bên giường, trong lòng là bé ngủ say mang theo nụ cười ngọt ngào, đôi tay bé nắm chặt tay , dường như rất hạnh phúc.

      Chủ nhân??!! Sí Viêm cả kinh.

      Phượng Lại ngẩng đầu, nghi ngờ liếc mắt nhìn Sí Viêm và Xưng Quân đứng ngoài cửa, rất nhanh lại dời ánh mắt lên gương mặt Phượng Lại Tà.

      Trong lòng Sí Viêm lên cảm giác khác thường, khi Phượng Lại nhìn , ánh mắt hề dừng lại.

      Trong lòng có dự cảm mơ hồ. cắn răng, phóng quả cầu ma pháp về phía Phượng Lại.

      Nương theo tiếng động lớn, thanh chất chửa lửa giận của Sí Viêm vang lên trong phòng: “Ngươi là ai??”

      -Hết chương 22-
      Last edited by a moderator: 4/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chap 23: Thiên Sứ.

      nổ mạnh bị đẩy lùi, bóng dáng sau tro bụi lộ ra. tay Phượng Lại hóa giải tất cả sức mạnh, híp mắt nhìn thiếu niên đứng trước cửa có đôi tai và cái đuôi của hồ ly. Ngay sau đó, khóe mắt của liếc về phía nhóc vẫn ngủ say, chạm vào trán nhóc để bị quấy nhiễu, sau đó đứng lên.

      “Phượng Lại biết ta là ai.” Sí Viêm cười lạnh tiếng nhưng trong lòng lại thầm kinh hãi. hoàn toàn nghĩ tới có người giả mạo Phượng Lại xuất tại Đông phương Ma tộc. Hơn nữa, càng làm cho kinh ngạc chính là ta tìm được Phượng Lại Tà trước bản thân .

      Cảm giác bất an trong lòng lên tới đỉnh điểm, đối phương cố ý che giấu thân phận nhưng khiến cách nào đoán được ta là ai.

      Phượng Lại gì, chỉ híp mắt nhìn vẻ mặt phòng bị của Sí Viêm, bàn tay thầm tụ tập ma pháp.

      “Cẩn thận!” Xưng Quân đứng ở bên chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ bất thường, nghiên cứu rất nhiều về ma pháp. gầm tiếng, tay kéo Sí Viêm đứng trước cửa ra.

      Ngay khi vừa kéo Sí Viêm ra, quang cầu ma pháp cực lớn bay tới tạo thành cái động lớn bức tường phía sau lưng Sí Viêm.

      Sức mạnh kinh khủng!

      Xưng Quân thấy bức tường bị nổ thành lỗ hổng khổng lồ kìm được mà toát mồ hôi lạnh. Mặc dù ma lực của Cửu vĩ hồ thấp, thế nhưng nếu như cố chấp đỡ chiêu này chỉ sợ chết cũng mất nửa cái mạng.

      Giữa hai người này xảy ra chuyện gì? Gặp nhau chưa hai câu động thủ, hơn nữa còn nhận ra người Sí Viêm truyền đến lửa giận cuồn cuộn ngừng.

      Tuy rằng biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng nếu trước khi “võ đạo đại hội” bắt đầu có người chết tại vương cung Đông phương Ma tộc, mặc kệ là ai động thủ chỉ sợ các tộc khác cũng có nghi kị đối với Đông phương Ma tộc. Xưng Quân tuyệt để cho việc này xảy ra.

      “Đáng chết!” Sí Viêm cắn răng nhìn bức tường bị nổ thành cái động lớn, trong lòng khỏi cả kinh. Xem ra thực lực của đối phương hề thua kém bản thân .

      Nhìn Phượng Lại lơ lửng giữa trung dần dần bay về phía mình, Sí Viêm đẩy Xưng Quân ra, trong miệng đọc ma chú cường đại, băng nhận trong lòng bàn tay ngừng bay về phía Phượng Lại.

      Thế nhưng những mũi băng uy lực cường đại ấy trước khi chạm tới Phượng Lại bị bức tường vô hình cản lại.

      Khóe miệng Phượng Lại nở nụ cười tàn nhẫn, tay khẽ giơ lên, nhìn Sí Viêm, đáy mắt lên sát ý.

      “Ánh sáng bạo liệt!!” Sí Viêm và Xưng Quân gần như mở miệng cùng lúc, hai người cũng để ý đến những thứ khác, dùng tốc độ nhanh nhất phát động ma lực lao nhanh khỏi cửa.

      Trong lòng cả hai đồng thời nghĩ đến - Thiên Sứ!!

      Ánh sáng bạo liệt là ma pháp thánh quang chỉ có Đại Thiên Sứ mới có thể sử dụng. Nó có lực sát thương cực kỳ khủng khiếp đối với chủng tộc Ma giới. Nếu như bất hạnh bị thương, cho dù ngươi có khả năng hồi phục tốt như thế nào chỗ bị thương cũng biến thành tro bụi.

      “Tại sao Phượng Lại có thể dùng ánh sáng bạo liệt??” Xưng Quân vừa chạy như điên vừa cau mày hỏi Sí Viêm bên cạnh mình.

      Đây cũng phải là chuyện đùa. “đứa con cấm kỵ” chết ba năm bỗng nhiên xuất , vừa ra tay lại là ánh sáng bạo liệt – ma pháp của Đại Thiên Sứ, quá là quỷ dị.

      phải Phượng Lại.” Sí Viêm vừa cắn răng vừa chạy, trong lòng lo lắng cho Phượng Lại Tà ở trong phòng. Nhưng ngay sau đó lập tức nghĩ đến, trước khi Phượng Lại giả ra tay cũng làm cho Tiểu Tà ngủ say. Xem ra chí ít cho đến nay, ngay cả có ý tách nhóc ra khỏi bọn ta cũng làm hại Tiểu Tà.

      phải Phượng Lại??” Xưng Quân thất kinh, lúc trước căn bản phát ra chút manh mối nào.

      đuổi theo!” Xưng Quân còn muốn thêm điều gì bóng dáng thon dài phía sau giống như quỷ mỵ đuổi theo, động tác nhàn nhã cùng với nụ cười khinh thường khiến cho nội tâm hai người cả kinh.

      theo ta.” Xưng Quân hiểu rằng Phượng Lại giả phía sau có ý muốn đưa hai người vào chỗ chết. Tuy nhiên, để bảo vệ riêng tư của các tộc nên bọn họ bố trí binh lính Ma tộc ở tầng này, hơn nữa bây giờ lại là thời điểm ăn cơm tối, căn bản là có người nào xuất tại đây. Nếu như bị tên phía sau bắt được, những cái khác cần phải , chỉ riêng ánh sáng bạo liệt kia của ta cũng đủ để xử lý và Sí Viêm.

      Lúc này, quyết định, bất luận như thế nào cũng phải gọi viện binh tới trước mới là điều quan trọng.

      Chỉ bằng và Sí Viêm căn bản thể đối phó với tên khủng bố ở phía sau.

      Sí Viêm nghi ngờ theo bên người Xưng Quân, đồng thời hai tay cũng nhàn rỗi. ngừng ném ma pháp về người phía sau. Cho dù làm đối phương bị thương cũng có thể khiến tốc độ của chậm lại.

      Rất nhanh sau đó, Xưng Quân và Sí Viêm chạy tới đại sảnh ở tầng này, Xưng Quân dùng ma pháp phá vỡ cửa sổ, nhìn Sí Viêm : “Nhảy!”.

      Ngay sau đó bản thân liền dẫn đầu nhảy xuống, Sí Viêm cũng theo sát phía sau.

      Vương thành rất cao, hai người ở trung thi triển ma pháp vững vàng hạ xuống đồng cỏ ở dưới tòa thành.

      Long Toa Toa vẫn luôn chờ Sí Viêm kinh ngạc khi nhìn thấy , trong lòng cảm thấy kỳ quái. Tại sao từ cửa lớn mà lại nhảy từ phía xuống. tò mò ngẩng đầu lên nhìn thấy được Phượng Lại nhảy theo Xưng Quân và Sí Viêm.

      là nhảy xuống bằng nhàng chậm rãi hạ xuống.

      “Micheal đại nhân!!” Trong lòng Long Toa Toa rét lạnh đặt mông ngã ngồi mặt đất. ngờ việc phát triển đến tình trạng như bây giờ. Hai mắt mở to nhìn Phượng Lại dừng trung, đáy mắt tràn đầy sợ hãi.

      là ai??” Sí Viêm nhạy cảm bắt được cái tên đáng sợ phát ra từ trong miệng Long Toa Toa, khó có thể tin được nhìn nam tử cao.

      Xưng Quân cũng chăm chú nhìn vào “Phượng Lại”, trái tim thót lên tới cổ họng.

      Thiên Sứ Trưởng – Micheal!!

      “Long Toa Toa, tại sao con lại ở chỗ này.” Phượng Lại, . Sau khi tiếng kêu của Long Toa Toa kết thúc, Micheal bay giữa trung cũng che giấu thân phận của mình nữa. luồng ánh sáng trắng lên, Phượng Lại liền biến mất. Đứng ở giữa trung là Thiên Sứ Trưởng Micheal, trong mắt tràn ngập lãnh ý, sau lưng là đôi cánh to lớn màu trắng, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.

      “A.” Che miệng lại, Long Toa Toa nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Micheal, ánh mắt nghiêm nghị, vẻ mặt lãnh khốc khiến lòng cảm thấy lạnh lẽo. tốt, bản thân nhất thời kích động lại làm bại lộ thân phận.

      “Hóa ra là Thiên Sứ Trưởng Micheal.” Sí Viêm cười lạnh nhìn Đại Thiên Sứ cao cao tại thượng kia. Biểu tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng rét lạnh. Nếu như sức mạnh của có thể miễn cưỡng chống đỡ được bảy Đại Thiên Sứ, như vậy khi đứng ở trước mặt Thiên Sứ Trưởng Micheal, nghênh tiếp bản thân chỉ có cái chết. chỉ , mà ngay cả Phượng Lại có đầy đủ sức mạnh cũng phải đối thủ của ta.

      Nam tử đại diện cho Thần này là người có thực lực nhất Thiên giới, vì sao ta lại đến Ma giới, vì sao lại giả mạo chủ nhân? Mục đích của là gì? Sí Viêm chìm vào suy nghĩ của bản thân mình.

      Khi Xưng Quân biết được thân phận chân của đối phương chuẩn bị tốt hành động tiếp theo. Cho dù đối phương là Micheal đệ nhất Thiên giới thế nào, đừng quên tại ta ở Ma giới.

      Tại Ma giới, ma khí ở Ma giới áp chế thánh quang trong cơ thể Thiên Sứ khiến sức mạnh của bọn họ yếu . Tuy rằng sức mạnh Micheal suy yếu đến mức bọn họ có thể giải quyết ta, thế nhưng dưới áp lực của đông đảo cao thủ các tộc và đại quân Ma tộc của , Micheal cũng chiếm được nửa điểm tốt.

      Xưng Quân định thừa dịp bọn họ đối đáp mà phát tín hiệu, nhưng khi cố gắng tách rời khỏi chú ý của Micheal bỗng cảm thấy khí bên cạnh chấn động mãnh liệt. Cánh tay cảm thấy đau đớn, vội lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn kết giới chẳng biết nhốt bọn họ vào bên trong từ khi nào.

      “Còn muốn chạy??” Micheal cười lạnh nhìn Xưng Quân ôm lấy cánh tay. Mặc dù Nhị hoàng tử Đông phương Ma tộc có năng lực như Minh Hoàng và Tam Hoàng tử nhưng lại có đầu óc thông minh và quyết đoán. Thế mà lại xem thường chính mình.

      có lỗi, Hoàng tử điện hạ. Các ngươi biết thân phận của ta nên phải chết ở chỗ này.” Micheal cũng sợ việc thân phận bại lộ, bởi vì người chết thể tiết lộ bí mật.

      Trong mắt , Sí Viêm và Xưng Quân khác gì người chết.

      Hoàng tử Ma tộc thông minh hơn người, đế vương là Cửu vĩ hồ, ngày thường ai sánh được với hai người này. Nhưng vào lúc này, trong mắt Thiên Sứ Trưởng Micheal cũng chỉ là con kiến hôi thấp kém mà thôi.

      ta chỉ cần khẽ dùng lực là có thể giết được bọn họ.

      Về phần Long Toa Toa…

      Micheal nhìn về phía tiểu Thiên Sứ ngã mặt đất ngừng run rẩy, trong lòng cười lạnh. Gabriel đối với hai tiểu Thiên Sứ này cưng chiều có thừa. Nhưng sớm vừa lòng với Long Toa Toa và Hàn Ngự, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ bọn họ giao phó, ngược lại còn nảy sinh tình cảm với con mồi.

      Cho dù Gabriel cực lực bênh vực cho hai người này, nhưng sao có thể nhìn thấy bất mãn và tức giận giấu dưới ánh mắt nhu thuận của hai người này chứ?

      Mặc kệ vì sao ta lại xuất tại Ma giới, nhưng nếu chính ta tự đưa mình đến cửa cũng để bụng mà giải quyết ta thể. Thủ hạ phục tùng, có giá trị tồn tại.

      Thay vì giữ lại, bằng chết .

      bồi dưỡng nhóm thủ hạ biết phục tùng lần nữa.
      “Micheal, chúng ta thù oán với ngươi, ngươi cần gì đuổi tận giết tuyệt.” Ôm cánh tay, Xưng Quân cảm thấy lạnh người. Lời của Micheal kiêu căng ngạo mạn, tràn ngập tự tin như vậy. Thế nhưng bi ai là, biết tất cả những gì Micheal đều đáng tin.

      Thiên Sứ Trưởng tự mình tạo kết giới, đừng là chạy , ngay cả thanh và hình ảnh của bọn , người ngoài cũng thể nhìn thấy.

      Đây chính là tác dụng của kết giới, bọn họ bị nhốt trong gian kết giới, người ở bên ngoài nhìn vào hề thấy bọn họ ở bãi cỏ này.

      Tâm như tro tàn, nhưng Xưng Quân vẫn chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

      “Giết các ngươi, cần có lý do.” Ma tộc dơ bẩn, hồ ti tiện, bất luận là kẻ nào Micheal cũng xem thường muốn ra tay. Nhưng tại hai người kia biết thân phận của , việc này có ảnh hưởng rất lớn đến bước tiếp theo trong kế hoạch của ta. Giết bọn họ để tránh khỏi phiền phức sau này.

      “Mục tiêu của ngươi là Phượng Lại Tà.” Sí Viêm thầm nắm chặt nắm tay. Khi thấy Micheal hóa thân thành Phượng Lại có cảm giác chuyện này thích hợp. có lý do gì để sử dụng Thiên Sứ trưởng,

      vậy mà lại tự mình ra tay, hơn nữa còn ngụy trang thành bộ dạng của người khác để núp tiến vào Đông phương Ma tộc. Khi đến phòng của Phượng Lại Tà ta ở trong đó, hơn nữa trước khi ra tay còn điểm chú để Phượng Lại Tà bất tỉnh.

      tin rằng nếu như Micheal muốn làm hại Phượng Lại Tà chỉ bằng ngụy trang hoàn mỹ sứt mẻ của ta cùng với nỗi nhớ nhung điên cuồng của bé đối với Phượng Lại mà , nhóc hoài nghi dù chỉ chút. Nếu Micheal muốn giết Phượng Lại Tà đây là chuyện dễ dàng thể dễ dàng hơn.

      Nhưng, lại làm như vậy.

      Ngụy trang Phượng Lại, Tiểu Tà biết việc này. Tất cả những việc này chỉ mục đích của Micheal là Phượng Lại Tà.

      “Xem ra chỉ số thông minh của đế vương Cửu vĩ hồ so với hồ bình thường cao hơn rất nhiều.” Micheal cũng trực tiếp trả lời câu hỏi của Sĩ Viêm, thế nhưng câu của cũng khác gì câu trả lời.

      Nhưng…

      Cho dù biết mục đích của Micheal, Sĩ Viêm cũng bất lực.

      Xem tình hình tại, có còn sống rời khỏi kết giới của ta hay cũng chưa biết, cho dù biết được chân tướng cũng vô kế khả thi.

      Sức mạnh giữa Cửu vĩ hồ và Thiên Sứ trưởng cách nhau quá xa. Đây là khoảng cách thể nào đo đếm.

      Hàn khí từ đáy lòng Sĩ Viêm và Xưng Quân ngừng tuôn ra, bọn họ toát mồ hôi lạnh nhìn Micheal chuẩn bị ra tay.

      Đáng sợ chính là bọn họ thể đánh trả, thậm chí là né tránh công kích của ta.

      Sống hay chết, chỉ trong lúc này.

      “Micheal đại nhân! Xin ngài hãy bỏ qua cho bọn họ!” thể tiếp tục coi như có chuyện gì nữa, Long Toa Toa cố gắng cử động hai chân như nhũn ra chạy đến trước mặt họ, giang hai cánh tay bảo vệ hai người sau lưng.

      …” Sĩ Viêm kinh ngạc nhìn thiếu nữ Vũ Linh bị mình nhặt được, gọi Micheal là… đại nhân? Chẳng lẽ thiếu nữ này phải là người của bộ tộc Vũ Linh, mà là Thiên Sứ?

      Nghĩ lại hình ảnh rơi từ trời xuống cùng với khó hiểu của đối với khu vực Ma giới, trong lòng Sĩ Viêm ít nhiều cũng hiểu .

      Đồng thời cười khổ.

      ngờ mình lại đến nông nỗi được tiểu Thiên Sứ bảo vệ.

      “Ngươi cho rằng ta để cho ngươi sống sao?” Micheal lạnh lùng nhìn Long Toa Toa, hai mắt chút cảm tình.

      Long Toa Toa sững sờ tại chỗ. nghe nhầm có đúng hay , lẽ nào… Micheal đại nhân…

      “Kể cả đồng loại cũng buông tha. Micheal, mệt ngươi còn dám mình là sứ giả của Thần!” Xưng Quân giận dữ nhìn Micheal cao cao tại thượng. Tuy rằng cũng mong chờ được Thiên Sứ cứu giúp, thế nhưng lời của Micheal lại khiến trái tim người ta lạnh giá.

      “Ma tộc ti tiện…” Micheal cười nhạt, nghĩ tới Hoàng tử Ma tộc sắp bị giết chết lại dám mở miệng. cho rằng là người lương thiện sao? Khóe môi nở nụ cười khinh thường khiến khuôn mặt tuấn mỹ của ta có vẻ lãnh khốc.

      “Micheal đại nhân, ngài… lẽ nào ngài muốn giết con?” , làm sao có thể. biết mình khiến các Đại Thiên Sứ rất đau đầu, thế nhưng ngờ, Micheal đại nhân chút do dự muốn giết mình.

      Tất cả đối với Long Toa Toa mà , quá là tàn khốc.

      “Thiên Sứ trưởng giả nhân giả nghĩa.” Hai tay Sĩ Viêm kéo Long Toa Toa cứng đờ về phía sau mình. Xem ra Micheal hạ quyết tâm muốn giết người diệt khẩu. Hiển nhiên, cũng giải quyết luôn cả tiểu Thiên Sứ này.

      “Chủng tộc ti tiện, dám cả gan mở miệng vũ nhục ta.” Đáy mắt Micheal phát ra ánh sáng lạnh nhạt, ngay sau đó lại tươi cười.

      “Người Ma giới bé, các ngươi bị Thần trừng phạt, ta thay mặt Thần tinh lọc linh hồn dơ bẩn của các ngươi.” Micheal cười nhạt, thánh quang hội tụ trong tay chuẩn bị biến ba người Sĩ Viêm thành đống tro tàn.

      Sĩ Viêm cắn chặt hàm răng, muốn để cho Micheal thấy được bản thân mình chật vật và sợ sệt. Cho dù chết, cũng để cho Thiên Sứ trưởng kiêu ngạo này chế giễu.

      Xưng Quân cảm thấy nỗi tuyệt vọng chưa từng có. ngờ bản thân lại cứ như vậy chết , lại là bị Thiên Sứ trưởng giết chết. Đáng tiếc bản thân còn chưa thấy được Hỏa Đề đứng vị trí Ma vương. Đứa em trai lỗ mảng kia, biết phải làm sao mới tốt.

      Càng khiến lo lắng chính là, sau khi bọn họ chết , Micheal tiếp tục ngụy trang thành Phượng Lại. Như vậy, những người biết chuyện này phải làm như thế nào.

      Thiên Sứ trưởng sống tại Ma giới có biết bao nguy hiểm đối với bọn họ.

      Trong lòng ba người, cảm thấy vạn phần tuyệt vọng.

      Ngay khi ba người cho rằng mình sắp chết kỳ tích xảy ra…


      Lời tác giả: Khụ khụ, thực tế khi viết đến Micheal, mỗ Bắc cũng rất thích người này. Mặc dù sứ giả của Thượng Đế nhưng tôi vẫn thích, vì vậy bôi đen , bôi đen !!


      Lời người edit: Chap sau Daddy xuất nhé. Mọi người tung bông tung hoa ăn mừng nào *^*
      Last edited by a moderator: 11/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Dịu dàng chút mà daddy - Bắc Đường
      Chương 24: Người .

      ánh sáng màu tím giống như tia chớp mạnh mẽ xuyên thấu kết giới của Micheal. Ngay lúc ánh sáng bạo liệt đến nửa đường va đập vào ánh sáng màu tím.

      Trong nháy mắt khi ánh sáng tím và ánh sáng trắng va đập vào nhau tạo ra sóng xung kích khổng lồ khiến ba người kia ngã lên bãi cỏ.

      Ngay khi ba người còn chưa thoát khỏi khiếp sợ Micheal nhăn mày lại, liếc nhìn về phía kết giới bị nứt. Khi nhìn thấy đối phương bị chấn động mạnh.

      Nam tử tuyệt mỹ giống như vị thần, ưu nhã từ trung hạ xuống, nhàng bay đến trước người Sí Viêm. vững vàng lơ lửng giữa trung, đáy mắt lên giận dữ nhìn thẳng vào Micheal.

      Bên trong tử mâu mà ánh sáng tức giận.

      “Phượng Lại.” Micheal nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông chẳng biết tại sao lại xuất ở đây. ๖ۣۜDi,ễn♧Đ/an✶L2ê✴Quý❖Đ.ônღღ Thân ảnh thon dài, khí chất trác tuyệt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, bao gồm cả tử mâu tức giận, chính là vị Bá Tước thần bí của Đông phương Huyết tộc – Bá Tước Phượng Lại.

      “Thiên Sứ trưởng Micheal, ngươi là hăng hái.” Lạnh lùng tiếng, Phượng Lại híp mắt nhìn Micheal có khí thế hung hăng trước mắt, tử mâu khẽ nheo lại, gió bão xuất .

      Người chưa nhúc nhích, nhưng gió hung hăng nổi lên. Ở bên người Phượng Lại bỗng mọc lên bốn lốc xoáy, điên cuồng vũ động.

      “Chủ nhân…” Sí Viêm sững sờ tại chỗ nhìn bóng dáng quen thuộc ki, viền mắt tức khắc ửng hồng.

      là chủ nhân.

      “Sí Viêm, ngươi làm rất tốt, còn lại giao cho ta.” Phượng Lại quay đầu lại, giọng có chút lạnh nhạt mang theo khẳng định.

      Lời của Phượng Lại vừa chấm dứt bóng dáng màu trắng bay về phía vết nứt của kết giới đến bên người Long Toa Toa, tay kéo dậy từ mặt đất.

      “Đồ ngốc, cậu còn ngẩn người cái gì nữa!” Hàn Ngự khẽ quát tiếng. Nếu như vừa rồi và Phượng Lại tới kịp, chỉ sợ ba người chết dưới thánh quang của Micheal đại nhân. ๖ۣۜd13n❄đ4n❄l3❄๖ۣۜqý❄đn màn kia nhìn đến kinh tâm động phách, cũng may sức mạnh của Phượng Lại cường hãn, tạo ra luồng sáng màu tím chặn lại ánh sáng bạo liệt muốn mạng người này.

      “A Ngự.” Vừa nhìn thấy Hàn Ngự, sợ hãi trong lòng Long Toa Toa tràn ra, “oa” tiếng nhào vào trong lòng Hàn Ngự khóc rống lên.

      Tất cả những chuyện này đối với quá là kinh khủng.

      Ngày thường, tuy rằng và Hàn Ngự khiến cho các Thiên Sứ khác đau đầu, thế nhưng cũng chưa gây ra lỗi lầm to lớn gì. Mặc dù các đại Thiên Sứ thích bọn họ, thế nhưng Gabriel đại nhân vẫn che chở, để bọn họ ở dưới cánh chim của an tâm lớn lên. Nhưng hôm nay Micheal để cho tiếp xúc thân mật với thần chết, điều này với là kích thích quá lớn.

      Trong lòng Hàn Ngự vừa tức lại vừa lo lắng, tức giận là có đầu óc, tự đưa bản thân vào trong nguy hiểm. Lo lắng chính là nếu như bọn họ đến chậm bước, cho dù chỉ giây mạng của hoàn toàn xong.

      Hàn Ngự vừa trấn an Long Toa Toa khóc nức nở, vừa liếc mắt chờ mong nhìn Phượng Lại lơ lửng trong trung.

      Lúc này có thể được ăn cả ngã về , chỉ để cho Phượng Lại chạy thoát, ღd⊹đ⊹l⊹q⊹đღ mà còn cùng Long Toa Toa chống đối Micheal đại nhân trước mặt mọi người, bọn họ có đường lui.

      Mặc dù như vậy, cũng hối hận. Từ lúc biết được Micheal đại nhân giả mạo Phượng Lại lừa dối Phượng Lại Tà biết , thể nhẫn nhịn được nữa.

      “Lại là kẻ phản bội, xem ra Gabriel nhìn nhầm các ngươi rồi.” Khi Micheal thấy được Hàn Ngự cười nhạt. Tới đúng lúc, có thể giải quyết cùng lúc.

      phải Gabriel đại nhân nhìn lầm chúng ta, mà là chúng ta nhìn lầm ngài! Micheal đại nhân vĩ đại, ngờ ngài vì đạt được mục đích mà từ bất kỳ thủ đoạn nào, ngay cả thủ đoạn gạt người cũng dùng tới. Đây chính là cái mà ngài gọi là thần thánh sao?” Hàn Ngự giận quá hóa cười, trong cười lạnh lại có chút châm chọc Micheal ra vẻ đạo mạo.

      “Ngươi dám chống đối ta!” Dù thế nào Micheal cũng nghĩ tới tiểu Thiên Sứ lại có lá gan bản thân như vậy. Ngay lúc này viên đạn ma pháp bay qua, sức mạnh kinh khủng giống như muốn chiêu đẩy hai kẻ phản bội vào chỗ chết.

      Nhưng viên đạn ma pháp còn chưa động vào được góc áo của hai người bị cơn gió hung bạo phá thành từng mảnh trong trung rồi rơi lả tả đất.

      “Đừng quên đối thủ của ngươi là ta.” Đầu ngón tay Phượng Lại thao túng bốn lốc xoáy lớn, trong thanh lạnh nhạt tràn đầy phẫn nộ.

      Đáy mắt tử sắc cũng còn vẻ an nhàn lạnh nhạt nữa, thay vào đó là tức giận và sát khí.

      “Ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta sao?” Micheal cười lạnh. Phượng Lại đúng là cường đại, thế nhưng mất phần tư sức mạnh, tuyệt đối phải là đối thủ của ta.

      “Vậy phải thử chút mới biết được.” Phượng Lại thản nhiên mở miệng, đồng thời bốn lốc xoáy tiến về phía Micheal.

      Cuồng phong hỗn loạn giống như muốn xé nát ta.

      Mặc dù Micheal như vậy, nhưng trong lòng dám có chút sơ suất. Phượng Lại có thể giết được ta, thế nhưng tuyệt đối có thể khiến đại thương nguyên khí. Sức mạnh của “đứa con cấm kỵ” là vô cùng tận, tất nhiên phải cẩn trọng ứng phó.

      Mở đôi cánh trắng tinh khiết của bản thân ra, Micheal cẩn thận chống đỡ bốn cơn lốc hung mãnh, thân mình linh
      hoạt né tránh, đồng thời ngừng bắn ra ánh sáng ma pháp phá tan bốn lốc xoáy.

      Micheal ngừng chống đỡ bốn lốc xoáy, Phượng Lại bên này cũng mượn lốc xoáy để kéo dài thời gian, bàn tay ngừng tụ tập ma pháp, quả cầu ma pháp từ từ lớn lên, đôi mắt cũng dần biến thành màu bạc.

      Quả cầu ánh sáng ngưng tụ lại thành khối lớn, sau khi Micheal hoàn toàn loại bỏ được bốn cơn lốc quả cầu cũng bay về phía ta.

      Ngay lúc đó, Micheal cũng bắn ra ba luồng ánh sáng bạo liệt cùng vô số mũi tên ánh sáng.

      Trong nháy mắt, khi ba luồng ánh sáng bạo liệt va chạm vào quả cầu màu tím liền nổ tung.

      khí tại Ma giới làm yếu phần sức mạnh của Micheal nên vai của bị những mảnh vỡ của quả cầu màu tím làm bị thương, quần áo lộng lẫy bị phá rách, vai huyết nhục mơ hồ, máu chảy đầm đìa.

      Phượng Lại cũng tốt hơn chút nào. Bờ vai của , phía bên trái bụng và bắp đùi bị ba mũi tên ánh sáng cắm vào, miệng vết thương tạo thành ba lỗ thủng màu đen.

      Máu tươi từ miệng vết thương ngừng trào ra.

      Mặt đổi sắc, thân mình nhúc nhích đứng ở đó, trong tay lại xuất quả cầu màu tím.

      Phượng Lại muốn sống nữa ư?!!

      Micheal thấy muốn công kích giống như tự sát khỏi toát mồ hôi lạnh. trăm triệu lần nghĩ tới Phượng Lại vừa đến sử dụng chiêu thức tất sát, hơn nữa còn tiếc lấy thương thế giữa bản thân và mình làm trao đổi, ngừng công kích.

      Nếu tiếp tục như vậy, bản thân cũng có thể dùng mũi tên ánh sáng ngừng công kích để tạo ra vô số vết thương người Phượng Lại, thế nhưng đổi lại chính cũng được lợi, sức mạnh to lớn của quả cầu màu tím cũng cảm nhận được.

      Tuy rằng đến mức chiêu mất mạng, thế nhưng nếu Phượng Lại muốn tự sát, mặc kệ thương thế người ngừng tấn công, chỉ sợ cho dù bản thân chết cũng khá hơn chút nào.

      Đối phó với “đứa con cấm kỵ” cường đại, đồng thời bị vây ở Ma giới thể phát huy hết sức mạnh, cho dù là Thiên Sứ trưởng Micheal cũng cảm thấy lạnh người.

      Thấy gương mặt Micheal xuất vẻ nặng nề, Phượng Lại bỗng nở nụ cười.

      “Micheal đại nhân, phải ngươi vẫn muốn mạng của ta sao? Như vậy tại ta dùng hai tay dâng tính mạng của mình lên, đổi lại ta muốn ngươi để lại bên cánh.”

      Lời của Phượng Lại riêng gì Micheal, mà ngay cả bọn người Sí Viêm cũng bị chấn kinh rồi.

      Ý tứ của Phượng Lại chính là muốn dùng tính mạng của phá hủy nửa sức mạnh của Micheal.

      Micheal thầm cắn răng, hung hăng trừng mắt nhìn nụ cười nhạt của Phượng Lại. điên rồi có phải ?

      Đôi cánh của Thiên Sứ có ý nghĩa đặc biệt, mất bên cánh chẳng khác nào mất nửa sức mạnh. chỉ như vậy, chiếc cánh mất vĩnh viễn thể mọc lại, vì vậy Thiên Sứ rất quý trọng đôi cánh của mình.

      Lời này của Phượng Lại khiến Micheal cảm nhận được quyết tâm của .

      “Đứa con cấm kỵ” điên cuồng này, ngay cả mạng của mình cũng muốn, điều này khiến Micheal hận đến tận xương tủy.

      gì kinh khủng hơn so với tên muốn sống, ngay cả tính mạng mà cũng có thể từ bỏ. cách khác tất cả những công kích của ngươi ở trước mặt chút cũng tác dụng, chỉ có thể từng chút từng chút phá hủy sinh mạng của , nhưng lại thể ngăn cản hành động của .

      Cho dù là Micheal cũng muốn dùng sức mạnh của bản thân để đổi lấy tính mạng của “đứa con cấm kỵ”.

      “Phượng Lại chết tiệt, ta bỏ qua cho ngươi!!!” Micheal tức giận thu lại kết giới, ngay khi mọi người kịp phản ứng giương cánh bay , ở trung mở ra cánh cửa dị giới biến mất trước mắt mọi người.

      Cho đến khi bóng dáng của Micheal biến mất mọi người mới tìm lại hơi sức từ trong chỗ chết.

      Chỉ có Sí Viêm là người đầu tiên thi triển phép thuật chữa trị ba miệng vết thương cực lớn người Phượng Lại.

      Nếu như đó là mũi tên ánh sáng bình thường sao, nhưng lần này lại là mũi tên ánh sáng của Thiên Sứ. Thánh quang cùng với mũi tên ánh sáng, đối với người Ma giới mà lực sát thương là cực kì lớn.

      Phượng Lại từ cao chậm rãi hạ xuống đứng bãi cỏ, mặc dù có bất kỳ động tác nào, biểu tình thập phần lãnh đạm, thế nhưng sắc mặt vô cùng tái nhợt cùng mồ hôi lạnh trán ngừng rơi đủ để mọi người biết - bị trọng thương, sở dĩ có thể chống đỡ đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào ý chí kinh người.

      Dù sao người mà đối kháng phải ai khác, mà chính là Thiên Sứ trưởng Micheal - người mạnh nhất ngoại trừ thần.

      Đó chính là Thiên Sứ mà ngay cả Minh Hoàng cũng dám đối kháng.

      Phượng Lại ngừng đổ mồ hôi lạnh, thanh mặc dù suy yếu nhưng lại ràng kiên quyết hỏi: “Tiểu Tà ở đâu?”

      -Hết chương 24-
      Last edited by a moderator: 19/12/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25.1: Cầu hôn (thượng)
      Sắc mặt Phượng Lại tái nhợt, dưới hướng dẫn của Xưng Quân và Sí Viêm tới căn phòng của Phượng Lại Tà. Sau khi được Sí Viêm chữa trị, vết thương vai, bụng và đùi nhìn bề ngoài giống như khôi phục hoàn toàn bình thường. Nhưng chỉ Sí Viêm và Phượng Lại biết, miệng vết thương khép lại chỉ là bề ngoài mà thôi, còn bên trong cần có khoảng thời gian lớn để lành lại. Dù sao đó cũng phải là múi tên ánh sáng bình thường, mà là mũi tên ánh sáng thánh quang do đại Thiên Sứ Micheal bắn ra.

      Phượng Lại bước chậm rãi vào phòng, nhàng đóng cửa ngăn cách mọi người ở bên ngoài.

      Xưng Quân nhìn hai tiểu Thiên Sứ phía sau khẽ nhíu mày, ngay sau đó dùng giọng điệu khách khí : “Mời hai vị theo ta, ta chuẩn bị phòng cho hai người.” Trải qua tất cả những chuyện vừa rồi, hiểu được: hai tiểu Thiên Sứ trước mắt này phản bội Thiên giới, công khai chống lại Thiên Sứ trưởng Micheal, bọn họ vĩnh viễn thể quay lại Thiên giới.

      Hàn Ngự và Long Toa Toa gật đầu, chỉ có Sí Viêm còn ở lại. liếc mắt nhìn Xưng Quân, ra hiệu chính mình tời .

      Xưng Quân hiểu ý liền dẫn Hàn Ngự và Long Toa Toa rời .

      Sí Viêm lẳng lặng dựa vào vách tường, đứng ở trước cửa bảo vệ hai người trong phòng.

      Trong phòng, ánh đèn lờ mờ, tiểu mỹ nhân ngọt ngào ngủ yên.

      Bước từng bước chậm rãi đến gần, đây là lần đầu tiên Phượng Lại cảm thấy bước chân mình nặng nề như vậy.

      vượt qua khoảng cách ngắn ngủi đến trước giường, khi tử mâu chạm đến tiểu mỹ nhân ngủ say là lúc lồng ngực bị đầu tóc bạc giống như thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào.

      Ngón tay run rẩy vuốt ve những sợi tóc bạc xa lạ. Đáy mắt Phượng Lại là bi thương và khiếp sợ thể hình dung.

      “Tại sao có thể như vậy...” Bờ môi gợi cảm khẽ mở, thanh tuyệt vọng bi thương bật ra kiềm chế được mà run rẩy, đáy lòng hoảng hốt.

      Phượng Lại quỳ gối trước giường Phượng Lại Tà, hai tay nắm chặt lọn tóc bạc. Nét mị hoặc trong tử mâu giờ đây bị bi thương vô hạn vùi lấp. Tiểu Tà của , tại sao… Tại sao tóc đen lại biến thành tóc bạc??!!

      Khó có thể ức chế đau đớn trong ngực xông ra cuồn cuộn, nắm chặt lấy lọn tóc, nặng nề cúi đầu hạ xuống nụ hôn.

      xin lỗi… xin lỗi…” Giọng khàn khàn lên áy náy vô tận. biết phải biểu đạt như nào, nội tâm như chết chìm trong bi thương. Khi nhìn thấy đầu tóc bạc của Tiểu Tà, đau nhức do ba mũi tên ánh sáng kia gây ra còn kém xa so với đau nhức trong lòng Phượng Lại.

      chưa từng nghĩ đến, lần gặp mặt này, Tiểu Tà lại biến thành như vậy. từng nghĩ nhóc trưởng thành, trở nên thành thục. Nhưng ngờ, nhóc lại có đầu tóc bạc như vậy.

      Những sợi tóc này giống như tố cáo , quấn chặt lấy tim .

      từng cho rằng, thời gian khiến nhóc từ từ quên tồn tại của . từng cho rằng, nhóc sống tốt tại ngôi nhà mà bản thân chuẩn bị.

      Nhưng, sai rồi. Ngay từ lúc nghe được tin tức Tiểu Tà trở lại Ma giới do Long Toa Toa mang đến biết sai rồi, sai trầm trọng. đoán sai chấp nhất của Tiểu Tà, đoán sai tầm quan trọng của bản thân trong lòng Tiểu Tà.

      Tất cả áy náy đều thể thay đổi thực. cho rằng mình chết trong “ngày săn bắt Thiên Sứ” vào ba năm trước. cũng chuẩn bị tốt cho cái chết của mình, thế nhưng, còn sống.

      Đồng thời được thấy nhóc lần nữa, người cứu rỗi .

      Còn sống khiến cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng sau khi gặp nhóc, từ nay về sau có thể đứng cạnh nhóc, thể cảm thán từ tận đáy lòng:

      Còn sống, tốt!!!

      “Tiểu Tà, từ nay trở ta rời khỏi con.” Thanh khàn khàn thốt ra lời hứa hẹn.

      để loại sai lầm xảy ra đến hai lần. Nếu như bản thân từng sống vì trách nhiệm lưng, từ giờ khắc bản thân may mắn có thể sống sót, chỉ sống vì nhóc.

      Ưu nhã đứng lên, khẽ cúi người xuống. Đôi môi Phượng Lại nhàng phủ lên bờ môi khẽ mở như đóa hoa đào của Phượng Lại Tà. Ngón tay chạm trán nhóc, hóa giải ma pháp Micheal hạ trước đó.

      Phượng Lại Tà ngủ say cảm thấy có điều khác thường, hai mắt từ từ mở ra. Khẽ than tiếng, đầu lưỡi bá đạo lại thừa dịp này mà chui vào chiếm đoạt tất cả vị ngọt thuộc về nhóc.

      “A!!” Phượng Lại Tà kinh ngạc mở to hai mắt, đối diện với là đôi tử mâu mị hoặc. Ánh sáng dưới đáy mắt khẽ chuyển động,


      tràn đầy ôn nhu thấy lâu.
      Là daddy!! Kinh ngạc qua , Phượng Lại Tà thả lỏng cơ thể, chủ động vươn chiếc lưỡi đinh hương.
      Phượng Lại thấy Tiểu Tà nhắm mắt đáp lại nụ hôn của mình, trong lòng dâng lên thương vô hạn. Bàn tay to bá đạo đỡ phía sau gáy, cường thế chiếm đoạt mùi vị trong miệng nhóc. Vội vàng hôn, có chút thô bạo, lại có chút dịu dàng.
      Xa cách ba năm, tưởng niệm của Phượng Lại đối với Tiểu Tà kém chút nào tưởng niệm của Tiểu Tà đối với . Bất đồng chính là, tưởng niệm và khát vọng đều bị dấu tại nơi sâu nhất trong lòng.
      Thông qua nụ hôn này, toàn bộ khát vọng và nhớ thương trong tim trong nháy mắt bùng lên. Nụ hôn kịch liệt khiến Tiểu Tà cảm thấy khó thở nhưng cũng đẩy ra dù chỉ chút.
      Liền chết triền miên.
      Cho đến khi Phượng Lại Tà gần như thể chịu được nữa Phượng Lại mới chậm rãi tách khỏi môi nhóc. Đôi mắt khẽ híp nhìn khuôn mặt nhóc vì nụ hôn mà nhiễm hồng, đáy mắt lên nụ cười.
      "Daddy..." Ngượng ngùng tiến vào trong ngực Phượng Lại, lòng Tiểu Tà bị hạnh phúc lấp đầy. ngờ daddy lại đánh lén lúc ngủ. Trong lòng có chút vui sướng, lại có chút e lệ,
      Trong trí nhớ daddy rất ít khi chủ động hôn nha.
      "Tiểu Tà." Bàn tay to lớn chuyên chú vuốt ve sợi tóc mềm mại của nhóc. Đáy mắt lại vì sợi tóc màu bạc của mà thoáng qua bi thương, nhưng bi thương kia rất nhanh bị che dấu.
      "Dạ?" Phượng Lại Tà ngẩng đầu, cười nhìn Phượng Lại, nhu thuận giống như con mèo trong lòng chủ nhân.
      " cần gọi ta là daddy." Vừa vuốt ve đầu Tiểu Tà vừa , câu của Phượng Lại khiến Tiểu Tà ngẩn ra.
      kêu daddy? Vậy nên gọi là gì? Ba ba? Cha?
      "Gọi tên của ta." tay Phượng Lại nâng cằm nhóc, đáy mắt lên dịu dàng.
      Tên? Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to, trong nhất thời cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng rất nhanh mặt nhóc khẽ hồng. Chẳng lẽ, daddy để gọi tên daddy sao?
      Phượng Lại kiên nhẫn nhìn Phượng Lại Tà, thu hết vẻ mặt của nhóc vào trong đáy mắt.
      "Phượng... Lại..." giọng gọi tiếng, Phượng Lại Tà bỗng nhiên cảm thấy hai chữ này khiến tim đập thình thịch.
      Tim, tự chủ đập nhanh hơn.
      "Bỏ chữ phía trước ." Khóe miệng Phượng Lại khẽ nâng lên, cổ vũ Phượng Lại Tà càng lúc càng ngại ngùng.
      "Lại..." Phượng Lại Tà do dự lát rồi khẽ .
      Ngay khi chữ này được thốt ra, đôi môi bị Phượng Lại phủ lên lần nữa.
      Chưa kịp kinh ngạc bị hơi thở của Phượng Lại bao vây. Hạnh phúc bao bọc toàn thân .
      Hai tay tự chủ vòng qua cổ Phượng Lại, đáp lại nụ hôn của .
      "Tiểu Tà, gả cho ta."
      Phượng Lại buông Phượng Lại Tà thở hổn hển ra, thốt ra câu chấn động.
      "Ngài... ngài cái gì?" Phượng Lại Tà mở to hai mắt khó mà tin vào những gì mình vừa nghe được. Là ảo giác sao? Daddy... đúng! Là Lại, tại sao lại như vậy?
      Mặc dù đây là ước mơ từ trước tới nay của , thế nhưng tất cả hạnh phúc ập đến trong ngày khiến cảm thấy choáng váng.
      Hạnh phúc tới quá đột nhiên khiến có chút chịu nổi
      "Em nguyện ý ?" Khuôn mặt tuyệt mỹ của Phượng Lại phóng đại trước mặt Phượng Lại Tà, dung mạo tuyệt mỹ của Phượng Lại khiến tim Phượng Lại tà suýt ngừng đập.
      Phượng Lại lẳng lặng nhìn vẻ mặt khiếp sợ, hai mắt mở lớn của Phượng Lại, đáy lòng khẽ cười.
      Từ lúc gặp lại nhóc, có quyết định này. để ý đến những chuyện khác nữa, chỉ cần nhóc.
      che dấu khát vọng và tình ý, muốn nhóc làm dâu duy nhất của .
      Đây cũng là lần đầu tiên cầu hôn người. Mặc dù danh nghĩ có rất nhiều vợ, thế nhưng đó cũng chỉ để kéo dài sinh mệnh bản thân . Trừ điều đó ra có chút tình cảm.
      Cho dù là người sinh ra Phượng Lại Tà, cũng từng là vị hôn thê của - Liên Kiều, cũng chỉ có tình bằng hữu. Nhiều hơn có.
      "Ngài... rốt cuộc ngài có phải daddy của em ?" tin vào hạnh phúc bỗng nhiên ập xuống, Phượng Lại Tà nhịn được khẽ hỏi câu, hoài nghi Phượng Lại đứng trước mặt.
      Phượng Lại cười khẽ. nhóc này, Phượng Lại giả nghi ngờ, lại hoài nghi người .
      thêm nữa, tay Phượng Lại ôm nhóc từ giường lên. Ngón tay khẽ động, khoác áo choàng lên người nhóc rồi bất thình lình ôm nhóc nhảy ra ngoài cửa sổ, ôm Tiểu Tà trong lòng bay lượn trong bầu trời đêm.
      "A!!" Theo bản năng ôm lấy cổ Phượng Lại, Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to hiểu muốn làm gì.
      Phượng Lại mở ra cánh cửa dị giới ở giữa trung, trong lúc Phượng Lại Tà còn hiếu kỳ ôm nhóc tiến vào.
      Sí Viêm vẫn giữ ngoài cửa phòng, nghe thấy động tĩnh bên trong vội vã mở cửa vào nhưng chỉ nhìn thấy cửa sổ bị mở tung và hai thân ảnh bay lượn sau đó biến mất trong bầu trời đêm.
      Khóe miệng nở nụ cười phức tạp.
      Last edited by a moderator: 26/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :