1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Bắc Đường (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: mưu.

      Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà trở lại toà thành dưới đáy nước, binh lính trước cửa toà thành sắc mặt có chút nặng nề, nhìn thấy hai người Phượng Lại đến gương mặt trở nên căng thẳng, mơ hồ có thể thấy được vẻ khẩn trương.

      “Daddy?” Tiểu Tà cảm giác được chút kỳ quái, giọng mở miệng, lại nhận được ánh mắt cần lo lắng của Phượng Lại. ôm Tiểu Tà lạnh lùng vào trong vương cung, xuyên qua hành lang, thấy thị nữ người hầu bận rộn như ngày thường.

      Con ngươi màu tím như dự cảm được điều gì, nhưng cũng có bất kì động tác nào, tâm bình khí hoà giống như bình thường ôm Tiểu Tà trở lại gian phòng của bé.

      “Daddy, trong vương cung dường như có chút kỳ quái?” Nhíu nhíu mày, cảm giác quái lạ xẹt qua trong lòng Tiểu Tà. Nhưng nó lại dám chắc đó có phải ảo giác của mình hay .

      có việc gì, con ngoan ngoãn ở lại trong phòng, nên chạy loạn.” Phượng Lại khẽ nheo mắt lại, đáy mắt mỉm cười dịu dàng vuốt ve đầu bé. Thấy bé gật đầu mới xoay người rời .

      Mở cửa ra, hai chân vừa mới bước ra căn phòng, ngay cả cánh cửa cũng kịp đóng, hai lưỡi đao sắc bén bắt chéo đặt cổ .

      “Tát Nạp.” Đáy mắt Phượng Lại tia kinh ngạc, tử mâu lạnh lùng liếc qua nam tử đứng ở trước mặt . Nhân ngư thân thiện mà mỹ lệ - Tát Nạp.

      “Phượng Lại bá tước, ta nghĩ, có số việc, chúng ta cần chuyện tốt.” Tát Nạp vẫn mỉm cười dịu dàng thân mật như trước, chỉ là trong khẩu khí tránh được có chút cứng rắn.

      “Daddy?” Phượng Lại Tà ở trong phòng chuẩn bị thay quần áo, mơ hồ nghe được ngoài cửa có tiếng chuyện. Bởi vì ở trong nước sóng truyền cực kỳ vặn vẹo nên nó chỉ mơ hồ nghe được tiếng người. Cảm thấy kỳ quái về phía cánh cửa đóng nửa, ngón tay mới vừa chạm vào tay nắm..

      Cửa “bang” tiếng bị Phượng Lại ở bên ngoài đóng lại.

      “Tiểu Tà, con nghỉ ngơi tốt.” Thanh của Phượng Lại từ ngoài cửa truyền tới, vững vàng ổn định như thường.

      Tiểu Tà ở trong phòng, trong lòng lại cảm thấy bất an.

      “Vâng.” Nó cũng gì, chỉ đặt bàn tay cửa, tai áp vào cửa ý đồ muốn nghe được chút gì đó bên ngoài.

      Tử mâu Phượng Lại lạnh nhạt nhìn Tát Nạp, hai người đạt chung nhận thức. Tát Nạp nhún nhún vai, vẫy tay để hai thị vệ áp giải Phượng Lại . Chiếc chìa khoá trong tay cắm vào ổ khoá cửa phòng, nhàng chuyển cái, khoá lại. Sau đó lập tức xoay người rời .

      Thanh khoá cửa chát chúa vang lên làm tim Phượng Lại Tà khẽ run. Nó nghe bên ngoài an tĩnh lại, đưa tay quay chốt cửa, rất nhanh nó liền phát , nó thực bị nhốt.

      tiếng khoá chát chúa kia, cũng phải là ảo giác của nó.

      Đôi mắt màu hổ phách loé lên sợ hãi, tim của nó đập càng lúc càng nhanh, nó có dự cảm chẳng lành. ***************.com

      Phượng Lại lạnh lùng theo sau Tát Nạp cùng hai binh sĩ về hướng địa lao dưới đáy cung điện. Trong địa lao u, nhân ngư đứng đầu có bộ râu quai nón dài ngồi ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phượng Lại.

      “Phượng Lại bá tước.” Thanh trầm thấp hùng hậu truyền tới, Nhân Ngư Vương ra hiệu hai binh sĩ cưỡng ép Phượng Lại lui ra.

      “Vương.” Phượng Lại ưu nhã thi lễ, cũng bởi vì đối phương vô lễ mà nổi giận.

      “Phượng Lại bá tước, ta có chuyện muốn hỏi ngài, hi vọng ngài có thể thành cho ta biết.” Nhân Ngư Vương trong mắt loé lên ánh sáng sắc nhọn, biết vị này ở “võ đạo đại hội” suýt nữa lấy được danh hiệu đệ nhất – bá tước Huyết tộc cường đại, dĩ nhiên lấy cứng đối cứng.

      “Xin hỏi.” Phượng Lại đúng mực nhìn , đáy mắt cũng hiểu .

      “Thời gian trước bộ tộc ta có số nhân ngư bị mất tích, biết có liên quan tới bá tước Phượng Lại hay .” Bàn tay nắm xích ba màu vàng tượng trưng cho vương toạ bộ tộc nhân ngư, khẩu khí Nhân Ngư Vương đột nhiên hạ thấp phần.

      Căn cứ vào quá trình Tát Nạp thống kê trước đó, mỗi tháng đều có 99 nhân ngư mất tích ràng, mỗi tháng đều là số lượng giống nhau, điều này dẫn đến chú ý của bọn họ.

      “Đúng vậy.” Phượng Lại chút nào nguỵ biện, lạnh lùng đáp lại.

      Câu trả lời chút nào che giấu của làm cho Nhân Ngư Vương kinh ngạc. vốn tưởng rằng Phượng Lại xảo biện, nhưng mà ngoài dự liệu của mọi người, lại trả lời cách sảng khoái.

      Hít vào hơi sâu, Nhân Ngư Vương vẻ mặt tức giận.

      “Như vậy, xin ngài có thế cho ta biết, những con dân mất tích kia nơi nào?”

      chết.” Phượng Lại lạnh nhạt trả lời, giọng điệu lạnh lẽo lại đơn giản phun ra hai chữ, lại làm cho sắc mặt Nhân Ngư Vương cùng tất cả những người cá có tại chỗ đại biến.

      chết!!!!

      Số lượng nhân ngư lớn như thế, lại chỉ đổi lấy hai chữ đơn giản như vậy, giống như tấm bia nhuốm máu, nặng nề đè trong ngực mọi người. Điều này đối với bộ tộc nhân ngư luôn luôn thân mật nhiệt tình thương hoà bình mà , quả đả kích trầm trọng.

      Hít vào hơi sâu, Nhân Ngư Vương nỗ lực nhịn xuống tức giận gần như bạo phát của bản thân, hai mắt trừng Phượng Lại.

      “Chết như thế nào?” muốn đáp án, cho dù cái đáp án kia biết.

      Phượng Lại hơi nghiêng đầu, tử mâu hơi nheo lại nhìn Nhân Ngư Vương.

      “Bệ hạ hẳn là biết, bằng hôm nay cũng mời ta tới nơi này.” người biết còn cố hỏi.

      Nhân Ngư Vương trừng mắt nhìn thái độ cao ngạo của Phượng Lại, giận quá hoá cười vỗ vỗ tay từ ghế đứng lên.

      “Tốt, nếu ngài thừa nhận vì cứu mình Phượng Lại Tà mà bắt giết con dân tộc ta, như vậy đừng trách ta khách khí.” Nhân ngư vương hung tợn trừng mắt nhìn Phượng Lại vẫn tỉnh táo như trước, ra hiệu bằng mắt cho binh lính bên.

      “Xin mời Phượng Lại bá tước ở trong địa lao mấy ngày, mấy ngày sau ta chiếu theo luật pháp nhân ngư tộc đưa ra trừng phạt với ngài.”

      Phượng Lại hai tay khoanh ở trước ngực đứng tại chỗ, mắt lạnh đảo qua binh lính muốn tới gần cũng dám tiến thêm bước. Tử mâu lạnh như băng xem thường nhìn nhân ngư vương trước mắt.

      “Bệ hạ, ngài cảm thấy chỉ bằng bọn họ cũng có thể bắt được ta?” Thanh nóng lạnh của Phượng Lại có tia châm chọc. Nếu như phải tự nguyện đến đây gặp nhân ngư vương, chỉ bằng Tát Nạp cùng hai binh sĩ nhân ngư kia có thể bắt được sao. Mặc dù tới, thế nhưng cũng có nghĩa là mặc cho bọn họ xử trí.

      “Ngài muốn phản kháng? Ngài sợ khiến cho Nhân Ngư tộc cùng Huyết tộc bất hảo?” Nhân Ngư Vương cảm thấy kinh hãi, vốn cho là Phượng Lại thẳng thắn như vậy, chuẩn bị chịu đựng trừng phạt tốt, nhưng lại nghĩ đến ý tứ của cũng phải như vậy.

      Sợ hãi với sức mạnh của Phượng Lại, Nhân Ngư Vương thể lấy quan hệ giữa hai tộc uy hiếp . cho cùng Phượng Lại cũng là bá tước Đông phương Huyết tộc, địa vị của ở Đông phương Huyết tộc hết sức quan trọng, đại biểu phải chỉ mình .

      Phượng Lại hé mắt, Nhân Ngư Vương cũng quá mức ngu dốt, biết sử dụng Huyết tộc để đè ép . Chẳng qua…

      Đáy mắt xẹt qua tia cười lạnh.

      coi ai ra gì từng bước đến cạnh Nhân Ngư Vương, chỉ đáng thương cho binh sĩ nhân ngư đứng trong địa lao đều vì áp lực người Phượng Lại phát ra mà dám tiến lên, căn bản cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nắm xích ba trong tay mà toát mồ hôi lạnh, trừng mắt nhìn bá tước Huyết tộc kiêu ngạo kia, từng bước tới gần vương của bọn họ.

      “Phượng Lại ngươi muốn làm cái gì?” Mắt thấy Phượng Lại tiến tới gần Nhân Ngư Vương, Tát Nạp đột nhiên cầm lấy trường kiếm trong tay để ngang giữa hai người.

      “Cút ngay.” Phượng Lại lạnh lùng đảo mắt qua Tát Nạp, nếu như vì lúc trước tận tâm tận lực chữa trị cho Tiểu Tà, sớm bóp nát cổ của .

      cũng vẫn biết, bộ tộc nhân ngư có khả năng phát những nhân ngư mất tích kia là ai gây nên. Thế nhưng vẫn mang theo Tiểu Tà đến đây bởi vì biết, chỉ có bộ tộc Nhân Ngư mới có giải dược, mới có thế cứu được Tiểu Tà.

      Cho nên quản mạo hiểm, chẳng qua…

      Trong tay của cũng nắm tấm át chủ bài, át chủ bài khiến cho Nhân Ngư Vương thể bỏ qua lần truy xét này.

      Tát Nạp bị Phượng Lại quát tiếng, tay cầm kiếm cũng run theo, trong mắt của tràn ngập sợ hãi, nhưng lại gắt gao đứng ở giữa Nhân Ngư Vương và Phượng Lại chịu lui ra.

      Nhưng Phượng Lại cũng rảnh rỗi để cùng dông dài.

      Đầu ngón tay quét qua, Tát Nạp chật vật bị văng ra bên, Nhân Ngư Vương hoảng sợ nhìn Phượng Lại.

      Tử mâu quỷ mị như ma, khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người ta hít thở thông từ từ phóng đại.

      Phượng Lại hé miệng để sát vào tai của Nhân Ngư Vương, thần sắc thản nhiên ở bên tai .

      Nhân Ngư Vương sắc mặt ngày càng khó coi. Cuối cùng tức giận cả người phát run, lại chỉ có thể đứng thẳng dậy dùng ánh mắt hoảng sợ trừng Phượng Lại.

      làm sao mà biết…Làm thế nào mà biết những điều này.

      Nhân Ngư Vương quả thực thể tin vào lỗ tai của mình, thế nhưng khi nhìn thấy trong tử mâu Phượng Lại lên lãnh ý cùng cảnh cáo, thể tin của trong khoảnh khắc đó đều biến thành hư .

      “Bệ hạ, có thể cho ta biết ngài xử phạt như thế nào rồi sao?” Phượng Lại khẽ hất cằm, nhìn vẻ mặt chật vật của Nhân Ngư Vương, trong mắt loé ra tia khinh thường cùng châm chọc.

      “Chúng ta cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu.” Nhân Ngư Vương chậm rãi mở miệng, thanh vẫn run run như trước.

      “Vương!!” Tát Nạp quả thể tin lời của Nhân Ngư Vương, lại có thể đem việc Phượng Lại giết hại nhân ngư sơ lược qua, điều này làm sao có thể.

      “Cái gì cũng đừng , ta mới là Vương.” Nhân Ngư Vương gầm tiếng, cảnh cáo Tát Nạp cùng tất cả binh sĩ có mặt: “Chuyện ngày hôm nay, coi như xảy ra, bất luận kẻ nào tiết lộ nửa câu, giết tha.”

      “Nhưng…” Tát Nạp kinh ngạc giải thích được. kinh ngạc nhìn Phượng Lại rời , nhìn bóng dáng cao gầy lãnh ngạo từ từ xa, khỏi vô cùng đau đớn cúi đầu xuống, căm giận nắm chặt hai tay.

      Vì sao, đến tột cùng là vì sao? Vì sao sau khi vương nghe lời của Phượng Lại lại đưa ra quyết định nghiêng trời lệch đất này. còn nhớ , lúc trước vương từng để đem Phượng Lại cùng Phượng Lại Tà dụ dỗ đến quê hương của nhân ngư. Theo như kế hoạch vì dân tộc báo thù, nhưng vì sao….

      Tát Nạp khó hiểu cũng khiến Nhân Ngư Vương chú ý, tê liệt ngồi ở ghế thở dốc ngừng. Bên tai vẫn quẩn quanh lời của Phượng Lại.

      Bí mật kia ai biết, Phượng Lại vì sao lại biết được.

      Khi Phượng Lại giải quyết hết tất cả, bước nhanh về phía gian phòng của Phượng Lại Tà. Chắc hẳn mới vừa rồi cùng Tát Nạp ở ngoài chuyện khiến cho Tiểu Tà chú ý.

      Nhưng khi Phượng Lại đến cửa phòng Phượng Lại Tà lại bất ngờ nhìn thấy cửa phòng mở rộng, phóng mắt nhìn vào, đâu còn bóng dáng Phượng Lại Tà.

      “Tiểu Tà” Trong lòng dâng lên cỗ dự cảm chẳng lành, đáy mắt Phượng Lại trở nên căng thẳng.

      “Này, còn bao lâu mới đến?” Phượng Lại Tà thở hổn hển theo Mễ Hiết Nhĩ chạy cầu thang dài vô tận, nó khỏi thở dài . Ở dưới nước vận động mệt hơn so với mặt đất, nó mới mấy tầng cầu thang cảm thấy chân như nhũn ra.

      Mễ Hiết Nhĩ dừng đuôi cá mỹ lệ lại nhìn nó, bơi tới bên cạnh nó bơi xung quanh vài vòng, kéo tay của nó, ở trong lòng bàn tay viết: rất nhanh, sắp đến rồi.

      Phượng Lại Tà cắn răng gật đầu. Bất luận như thế nào cũng phải tiếp tục chịu đựng.

      Lại lúc trước chính mình phát ra cửa phòng bị khoá trái, lo lắng trong lòng liền rục rịch ngóc đầu dậy, khi nó chuẩn bị đạp cửa, cửa phòng lại bị người mở từ bên ngoài. Thiếu chút nữa nó đạp trúng cửa, hù doạ Mễ Hiết Nhĩ đứng ở cửa.

      Mễ Hiết Nhĩ cho nó biết, daddy bị Nhân Ngư Vương làm khó, bất an trong lòng nó liền nổi lên. Mặc dù Mễ Hiết Nhĩ biểu thị cũng lắm đến tột cùng là có chuyện gì, chỉ là từ thái độ kì quái của thị vệ bảo vệ vương cung, cùng với thanh kì quái nó nghe được ngoài cửa trước khi daddy rời , hơn nữa nó lại bị khoá trái trong phòng, đủ loại dấu hiệu cho thấy, daddy thực xảy ra chuyện.

      Mà Mễ Hiết Nhĩ cho biết, ấy trong lúc vô tình nghe được cuộc chuyện giữa Tát Nạp cùng Nhân Ngư Vương nên đến đây mật báo, nhưng vẫn chậm bước. Phượng Lại bị mang .

      Nó bước theo Mễ Hiết Nhĩ lên cầu thang dài vô tận, phút cũng ngừng nghỉ, càng xuống phía dưới ngọn đèn lại càng u ám khiến nó càng thêm bất an.

      Daddy, rốt cuộc người ở đâu? Trong lòng dấy lên mong đợi, Phượng Lại Tà dưới chân bị trượt đụng phải Mễ Hiết Nhĩ ở phía trước, hai người trực tiếp từ cầu thang lăn xuống
      Cảm giác trời quay đất chuyển qua Phượng Lại Tà mới cảm nhận được thân thể hai người ngừng lại, mở mắt mắt ra nhìn thấy ở cuối cầu thang là cánh cửa sắt
      cửa sắt có hoa văn kỳ quái, thanh thập tự giá ngược cùng với con rắn uốn lượn ở thập tự giá làm cho lòng nó mơ hồ cảm thấy sợ hãi
      “Daddy ở bên trong sao?” Địa phương quỷ quái này giống như địa lao làm cho người ta nhìn vào có cảm giác khó chịu
      Mễ Hiết Nhĩ giãy dụa cùng Phượng Lại Tà đứng lên, lắc lắc đầu lại gật đầu, ra hiệu Phượng Lại Tà đẩy cánh cửa sắt kia ra
      Phượng Lại Tà đứng lên vén tay áo, hít sâu hơi dùng sức đẩy cánh cửa sắt. Theo thanh “két. . .” vang lên, cánh cửa cũ kĩ chậm rãi được đẩy ra. Bên trong cũng là mảnh hắc ám, Phượng Lại Tà cảm thấy kỳ quái nhíu mày, quay đầu hỏi Mễ Hiết Nhĩ
      “Mễ Hiết Nhĩ, ở trong lòng ko có ánh sáng . . . Đông . . .” Lời còn chưa hết, nó liền cảm thấy được có người ở phía sau đấy nó cái, trong lòng hoảng hốt, nó ngã vào trong bóng tối, bên tai vang lên thanh đóng cửa
      tiếng cười từ trong bóng tối truyền đến
      lâu ko gặp”
      Trong lòng Phượng Lại tràn đầy lo lắng. ở trong vương cung tìm kiếm tung tích của Phượng Lại Tà. ko ngừng hỏi thăm từng thị vệ cùng tỳ nữ vương cung nhưng cũng ko thu hoạch được gì. Trái tim lo lắng bất an bị treo lên cao, dự cảm chẳng lành trong lòng càng lúc càng mạnh, có cảm giác hít thở ko thông. cảm thấy Tiểu Tà xảy ra chuyện ko tốt
      Chết tiệt, lại ko thể tìm được tung tích của bé. Bất an cùng lo lắng trong lòng Phượng Lại đan vào nhau, bắt đầu tự trách mình vì sao ko cẩn thận, vì sao lại ko dự liệu được phát sinh ngoài ý muốn. Mặc dù ko muốn để cho Tiểu Tà biết chuyện mình vì bé mà sát hại nhân ngư, thế nhưng tình huống tại lại càng hỏng bét. hoàn toàn mất tung tích của
      Dưới tức giận, nghĩ đến chỗ Nhân Ngư Vương cùng Tát Nạp. Có thể bọn họ muốn dùng Tiểu Tà để uy hiếp bản thân , hoặc là bọn họ bắt bé lại. Thế nhưng rất nhanh bác bỏ suy nghĩ của mình
      Nhân Ngư Vương cùng Tát Nạp nếu như có ý định gây bất lợi với Tiểu Tà động thủ từ lúc cung cấp thuốc giải cho bé. tỉ mỉ quan sát mỗi lần Tát Nạp đưa lên thuốc giải, biết thuốc giải kia tất cả đều là
      Người mà Tát Nạp cùng Nhân Ngư Vương muốn nhắm vào chỉ có – hung thủ giết người. Tiểu Tà vô tội, tộc nhân ngư tâm tính thiện lương, bọn họ ko liên luỵ tới người vô tội. Đó cũng là lý do vì sao mạo hiểm đưa Tiểu Tà tới đây giải độc
      “Chủ nhân!!” Sí Viêm vội vội vàng vàng từ bãi cát màu vàng chạy tới, vẻ mặt hoảng sợ khẩn trương chạy về phía Phượng Lai
      “Sí Viêm.” Phượng Lai nhìn thoáng qua Sí Viêm, nhưng ko có tâm tư thêm gì
      “Chủ nhân, thuộc hạ có chuyện muốn với người.” Quái lạ, vì sao ko nhìn thấy Tiểu Tà? Sí Viêm có chút kỳ quái nhìn xung quanh, xác định ko có thân ảnh của Tiểu Tà, quyết định đem việc cho Phượng Lai
      “Có chuyện gì sao?”
      “Mễ Hiết Nhĩ kỳ thực là . . .” cuối biến mất trong ánh mắt khiếp sợ của Phượng Lai, tử mâu từ khiếp sợ chuyển thành thông suốt, tia sáng lạnh lướt qua đáy mắt
      tức giận quyền đập vỡ tường đá bên cạnh
      Đầu cúi thấp xuống, thanh chán nản
      “Ta nên sớm nghĩ đến chuyện là như vậy” Trăm chuyện bí mật luôn luôn có sơ hở, lần này phạm phải sai lầm trí mạng
      “Chủ nhân làm sao vậy?” Cảm giác được tâm tình của Phượng Lai có chỗ ko đúng, Sí Viêm lo lắng hỏi: “Tiểu Tà đâu? Ngài đuổi bé về phòng rồi sao?”
      Phượng Lai ngẩng đầu nhìn Sí Viêm: “Nhân Ngư Vương cùng ta chuyện, Tiểu tà bị bọn họ nhốt ở trong phòng”
      Sí Viêm kinh ngạc nhìn Phượng Lai, cùng chủ nhân dự liệu được chuyện này, nhưng thấy chủ nhân bình an ra, chắc hẳn chuyện được giải quyết tốt. Lúc đầu khuyên chủ nhân cẩn thẩn tốt hơn, chẳng qua chủ nhân lại cho biết có biện pháp xử lí
      Nhưng là, việc khi giải quyết hết, vì sao sắc mặt của vẫn khó coi như vậy
      “Nhưng mà, ko thấy Tiểu Tà” Phượng Lai nắm chặt tay lại, con ngươi màu tím nheo lại, tiếng trầm thấp hàm chứa nguy hiểm
      “Ý của chủ nhân là?” Trong lòng Sí Viêm cả kinh, lẽ nào bản thân vẫn đến chậm
      “Ta tìm được Tiểu Tà, hơn nữa còn đem tên hỗn đản kia chặt thành trăm mảnh”
      Phượng Lai xoè tay ra, đặt tượng đá bên cạnh, theo lời của , ánh mắt hơi nheo lại, bàn tay từ từ dùng sức, cột đá cứng rắn dưới tay biến thành bột phấn. ko thích người khác chạm vào đồ của , lần thứ nhất là cảnh cáo, lần thứ hai . . . tuyệt đối ko bỏ qua
      Last edited by a moderator: 6/9/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Tử mâu.

      “Ngươi là ai?” Phượng Lại Tà ngã ngồi mặt đất lạnh lẽo, trước mắt nó mảnh hắc ám, nó vô ý thức lấy tay vuốt ve thủ hoàn cổ tay, hơi thở nguy hiểm lan tràn bốn phía.

      Trong bóng tối truyền đến tiếng cười trầm thấp, phảng phất có thể thấy được áp lực bên trong, lại tràn ngập cảm giác quỷ dị.

      “Hì hì, nhanh như vậy ngươi quên ta sao?” Giọng trong đêm khẽ khàng hỏi.

      Hai mắt nheo lại, Phượng Lại Tà nỗ lực thích ứng với tầm nhìn trong bóng tối. Nó từng cùng thủ hạ của Sóc Ly học tập trong đêm, có thể ở trong bóng tối trong khoảng thời gian ngắn nhất khôi phục thị lực. Nhưng mà nó lại kinh ngạc phát , ở dưới đáy biển, bóng tối chính là bóng tối, u như vậy, căn bản thể nhìn thấy dù chỉ chút.

      “Xin lỗi, ta gặp nhiều người lắm.” Kinh hoảng trong lòng rút , Phượng Lại Tà ổn định hô hấp, cố hết sức để cho lòng mình bình tĩnh lại, sử dụng tai lắng nghe dòng nước.

      “Ngươi làm ta thực rất thất vọng, dâu nhân ngư của ta!” bàn tay quỷ mị im hơi lặng tiếng nâng cằm Phượng Lại Tà lên. (chỗ này nguyên bản là "tân nương nhân ngư". mình k biết để thế nào tốt, mn góp ý mình vs :-()

      Phượng Lại Tà cả kinh nhấc chân lên, bay lên đá cước về phía trước, cảm giác dưới chân đá phải xúc cảm mềm mại, đối phương lui về sau.

      Bời vì dưới đáy biển bị ảnh hưởng bởi lực cản nên cước này của Phượng Lại Tà đá ra, độ mạnh yếu so với mặt đất yếu rất nhiều.

      “Chậc chậc, sao ngươi lại thô lỗ như vậy.” Thanh của người nọ có chút bất mãn truyền đến.

      Phượng Lại Tà cắn cắn môi, lời vừa rồi của người nọ làm cho nó bắt được trọng điểm.
      Bốn chữ “ dâu nhân ngư” đột nhiên gợi lên đoạn hồi ức phi thường tốt của nó tại Ma giới.

      “Phá kim!” Cổ tay vừa chuyển, quang tiên thình lình từ cổ tay kéo dài ra, phong mang trong bóng tối chiếu sáng rất lâu.

      “Quả nhiên là ngươi.” Híp mắt nhìn về phía trước cách nó xa, dưới ánh sáng mờ tối lộ ra khuôn mặt của người, Phượng Lại Tà lạnh giọng .

      cần thô lỗ như vậy, ngươi là thiếu nữ nha.” Đối phương thấy thân phận bị phát , dứt khoát trêu chọc nữa. Đầu ngón tay run lên, vách tường bốn phía gian phòng được đốt lên ngọn lửa màu xanh, băng hoả trong nước biển màu xanh được đốt cháy, rọi sáng đáy biển hắc ám.

      Người trong bóng tối được băng hoả chiếu rọi ra diện mạo chân thực.

      mái tóc dài như rong biển quấn vào thân thể trắng nõn, đuôi cá mỹ lệ cùng gương mặt mang theo nụ cười quỷ dị in ở đáy mắt Phượng Lại Tà.

      Dị nhân ngư!

      Nhân ngư trong hồ nước mỹ lệ kia cắn nó ngụm, giống như ác ma.

      Phượng Lại Tà trong lòng run lên, trong lòng vạn nghi vấn cùng lên.

      Trong nháy mắt nó hiểu , mặc kệ chuyện của daddy là hay giả Mễ Hiết Nhĩ cũng có dự định mang nó gặp Nhân Ngư Vương. Mục đích chân chính của ấy là tự mình mang nó đến đây, đến trước mặt dị nhân ngư. [***************.com]

      lâu gặp, ngươi ngày càng xinh đẹp hơn.” Dị nhân ngư híp mắt nhìn Phượng Lại Tà trước mắt, bé như đoá hoa nở rộ, từ từ ra vẻ mỹ lệ vốn có.

      “Nếu như ngươi có thể cho ta biết, đến tột cùng ngươi muốn làm gì, ta rất thích ý tiếp thu ca ngợi của ngươi.” Quang tiên cổ tay loé ra, nó tập trung suy nghĩ, vận sức chờ phát động, dè dặt nhìn chăm chú vào dị nhân ngư khẽ cử động. Đây là ở dưới nước, về tình về lí, cuộc sống trong nước dị nhân ngư đều chiếm ưu thế tuyệt đối. Nó phạm sai lầm lần, tuyệt đối phạm sai lầm như vậy lần thứ hai.

      “Chậc chậc, đáng tiếc hộ hoa sứ giả của ngươi ở đây, cho dù ngươi biết mục đích của ta, như thế nào?” Dị nhân ngư tiếc hận lại châm chọc nhìn sắc mặt ngưng trọng của Phượng Lại Tà. đoán chắc đây là cơ hội ngàn năm có , dùng Nhân Ngư Vương dây dưa Phượng Lại mới có cơ hội ra tay.

      biết daddy ở bên cạnh nó? Phượng Lại Tà híp mắt, lo lắng cho mình đồng thời biết bây giờ daddy có mạnh khoẻ hay .

      “Có đúng hay ngươi cảm thấy rất kỳ quái tại sao ta lại biết Phượng Lại ở bên cạnh ngươi?” Dị nhân ngư dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phượng Lại Tà, vừa cười vừa : “ cho ngươi biết cũng sao. Vị bá tước Huyết tộc vĩ đại kia giờ khắc này so với ngươi chỉ sợ cũng tốt hơn là bao.”

      “Ý của ngươi là gì.” Phượng Lại Tà trong lòng run lên, theo khẩu khí của hoàn cảnh của daddy có khả năng gặp nguy hiểm.

      “Nhìn dáng vẻ này của ngươi, chắc hẳn cái gì ngươi cũng biết.” Tiếng sắc nhọn của dị nhân ngư vang lên, khuôn mặt xinh đẹp lên vẻ điên cuồng dữ tợn.

      “Ngươi biết bản thân mình trúng độc của ta? Ha ha, đây quả thực là chuyện rất đáng cười.”

      “Ta trúng độc?” Phượng Lại Tà khiếp sợ nhìn dị nhân ngư cười điên cuồng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

      Vì sao nó lại trúng độc, vì sao daddy….

      Trong đầu bỗng nhiên lên khoảng thời gian này thuyền đến bản địa của nhân ngư, daddy để cho Tát Nạp chuẩn bị cho nó thứ thuốc kì quái. Nó vẫn cho rằng thuốc này là để cho vết thương lần trước của nó do đánh lén nhanh chóng lành lại, nhưng hôm nay nghĩ lại, việc cũng đơn giản như vậy.

      Nhìn Phượng Lại Tà biểu tình kinh ngạc mà hỗn loạn, đáy mắt dị nhân ngư thoáng qua tia ác độc.

      “Đúng vậy, vị bá tước vĩ đại kia để ngăn chặn độc tố trong cơ thể ngươi, mỗi tháng tiếc sát sinh chín mươi chín nhân ngư, lấy máu để ổn định độc tố trong cơ thể ngươi. Việc này, chỉ sợ chính ngươi cũng biết ? Ha ha, đáng thương vì ngươi mà tiếc trở thành địch nhân với tộc nhân ngư. Lúc này chỉ sợ bị Nhân Ngư Vương trong lúc tức giận mà xử tử rồi.” Tiếng cười của dị nhân ngư có vẻ đặc biệt chói tai, như lưỡi dao sắc bén truyền vào trong tai Phượng Lại Tà.

      “Ngươi bậy!” có khả năng. Daddy làm sao có thể.... sao có thể…

      Phượng Lại Tà nhíu mày chặt, nhưng trong lòng hiểu . Căn cứ vào những suy đoán tỉ mỉ lúc trước, lời của dị nhân ngư có độ tin cậy rất cao. Thế nhưng daddy chết, bất kể là ai, cũng có khả năng làm daddy bị thương.

      Trong lòng vừa vội vừa lo, nhưng Phượng Lại Tà có cách nào lập tức xoay người phá cánh cửa sắt sau lưng, bởi vì nó biết, dị nhân ngư chính là chờ đợi khắc lúc nó xoay người kia.

      chọc giận bản thân nó như vậy, chẳng qua là muốn nó tức giận mà lộ ra kẽ hở. Nó, tuyệt đối để cho thực được.

      “Thế nào? tin lời của ta? Ngươi chú ý tới mỗi lần máu tươi của ngươi chảy ra đều có những hạt bụi lộng lẫy giống như kim cương sao?” Dị nhân ngư thấy Phượng Lại Tà vẫn có thể bảo trì bình thản, thể thêm mồi lửa.

      “Phải thế nào, phải như thế nào.” Mặc kệ có trúng độc hay , tại nó vẫn còn sống. Điều quan trọng nhất bây giờ phải là truy cứu việc trúng độc, quan trọng là bây giờ nó phải tuyệt đối bình tĩnh, thể để cho dị nhân ngư giảo hoạt trước mắt này thực được ý đồ. Nó muốn sống ra ngoài, nhìn thấy daddy.
      cỗ tín niệm sinh ra dưới đáy lòng của Phượng Lại Tà.

      “Chậc chậc, nha đầu lợi hại, hổ là ‘đứa con cấm kỵ’ ” Dị nhân ngư cười híp mắt nhìn Phượng Lại Tà.

      Phượng Lại Tà nghe được từ ngữ xa lạ, mày nhíu lại.

      “Ngươi cái gì? Cái gì đứa con cấm kỵ?” hiểu vì sao, tim của nó đập nhanh? Nó trừng mắt nhìn dị nhân ngư.

      “Ồ? Ngươi biết?” Dị nhân ngư kinh ngạc trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà, thấy đáy mắt nó loé ra tia mơ hồ, đột nhiên cười ha hả.

      “Ha ha, quả thực rất buồn cười, ngươi lại biết cái gì là “đứa con cấm kỵ”. Như thế nào ngay cả thân phận của mình ngươi cũng biết?”

      Dị nhân ngư cười điên cuồng làm tim Phượng Lại Tà đập nhanh, nó cảnh giác nhìn chằm chằm dị nhân ngư, nhìn dáng vẻ quỷ dị của .

      “Cũng khó trách, sức mạnh của ngươi đều bị phong ấn, nếu phải lúc trước cắn ngươi, máu của ngươi chảy vào trong miệng của ta, ta cũng biết thân phận chân của ngươi.” Dị nhân ngư kềm chế nụ cười, có ý tốt nhìn Phượng Lại Tà.

      “Ngươi cái gì?” Phong ấn sức mạnh, thân phận chân . Từ ngữ quỷ dị dũng mãnh tiến vào trong tai Phượng Lại Tà. Tay nó khỏi run lên nhè , nó hoàn toàn hiểu cái gì, thế nhưng lại làm cho nó có sợ hãi lớn.

      “Hắc, có gì. Ngươi có biết hay ta cảm thấy hứng thú với việc này. Ta chỉ là muốn cho ngươi, ta tha cho ngươi. Sau khi lấy được máu của ngươi, ta trường sinh. Để cho ta có thể trường sinh, dâng ra tính mạng của ngươi .” Dị nhân ngư vừa gương mặt vừa trở nên dữ tợn vặn vẹo.

      lao lực trăm cay nghìn đắng, kiên nhẫn chờ đợi, chính là chờ nó rơi vào cạm bẫy mà thiết lập. So với “đứa con cấm kỵ” máu tươi càng thêm mê người, điều này có tính là gì. [***************.com]

      Vẻ mặt dữ tợn như ác mộng đánh úp tới, Phượng Lại Tà hít ngụm khí lạnh. Trong lúc dị nhân ngư nhào tới nó cũng tránh sang bên, quang tiên trong tay quét về phía dị nhân ngư lại bởi vì trong nước mà bị ảnh hưởng nên thành công đánh đến người của .

      “Hì hì, ngươi có biết vì sao ta muốn ở dưới nước ra tay với ngươi chưa?” Dị nhân ngư cũng vì đánh úp thất bại mà uể oải, cười lạnh, lộ ra hàm răng sắc bén.

      “Bởi vì ở trong nước, quang tiên của ngươi căn bản là thể sử dụng như bình thường.” Đuôi cá vừa chuyển, lần thứ hai đánh về phía nó.

      góp nhặt tất cả tư liệu về nó, nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ nhất. Điều muốn chính là áp chế toàn bộ cử động của nó.

      Chỉ cần quang tiên của nó thể sử dụng như lúc thường, kế hoạch bắt giữ của rất nhanh thành công.

      Ánh sáng tà ác nở rộ tại đáy mắt , khẩn cấp muốn đạt được sức mạnh trường sinh.

      người bị phong ấn sức mạnh, “đứa con cấm kỵ” chưa thức tỉnh, đây là trân quý cỡ nào nha.

      hạ quyết tâm cho Phượng Lại Tà có cơ hội từ trong tay mình trốn thoát, dị nhân ngư cười lạnh, những chiếc vẩy đuôi được phóng ra, giống như lưỡi dao sắc bén xuyên qua dòng nước bay về phía Phượng Lại Tà.

      chết!” Khẽ rủa tiếng, Phượng Lại Tà chỉ có thể dùng hết sức mạnh sử dụng quang tiên để phòng ngự, dùng quang tiên chặn đứng những vảy cá đâm bay đến cơ thể mình.

      “Ngươi cho là ngươi thoát được?”

      Dị nhân ngư cười to, điên cuồng công kích, vảy cá trong nước bay tới càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều.

      Phượng Lại Tà thở dốc ngừng, tập trung tinh thần ứng phó trở lực trong dòng nước, quang tiên trong tay vũ động.

      Chết tiệt chết tiệt! chút nó cũng có dự định làm thức ăn cho cá.

      Bả vai truyền đến trận đau đớn, cho dù phòng ngự kín đáo cỡ nào cũng có kẽ hở, ba phiến vảy cá đâm sâu vào trong vai nó.

      Kêu lên tiếng đau đớn, nó lùi bước nghiêng người, tránh thoát được vảy cá tiếp theo phóng tới.

      Máu tươi trong vết thương vai tràn ra, máu đỏ tươi ở trong nước biển chậm rãi khuyếch tán, được băng hoả chiếu rọi xuống, loé ra ánh sáng như kim cương.

      Phượng Lại Tà kinh ngạc trừng mắt nhìn màn trước mắt, lẽ nào nó thực

      thơm.” Dị nhân ngư nhạy cảm ngửi được hương vị máu của nó trong nước biển, hung tính bắt đầu khởi động, khẩn cấp muốn lần thứ hai nếm được mỹ vị máu tươi kia.

      Giống như viên ngư lôi, dùng tốc độ nhanh nhất nhằm hướng Phượng Lại Tà phóng tới.

      Hàm răng sắc bén kéo xuống khối máu thịt vai nó.

      Đau nhức trong nháy mắt lan tràn toàn thân.

      Lửa dưới đáy lòng thiêu đốt.
      ---------------

      Nâng Tát Nạp chật vật đứng dậy, Phượng Lại vẻ mặt sát khí hướng cầu thang hắc ám vô tận bay .

      mặt trúng quyền của Phượng Lại, Tát Nạp vẻ mặt sợ hãi, biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Phượng Lại sát khí tận trời đột nhiên xông vào phòng của , hai lời cho quyền, trực tiếp đem hàm răng của đánh gãy vài cái. còn chưa kịp đứng lên bị bóng dáng quỷ mị của nhấc lên phía trước.

      dùng thanh lạnh lẽo hỏi cung điện Hắc Ám dưới đáy biển của công chúa Mễ Hiết Nhĩ ở đâu, biết Phượng Lại như thế nào có thể biết được tồn tại của cung điện Hắc Ám. Thế nhưng tình huống lúc đó có cảm giác mình bị nam tử tuấn mỹ này giết chết.

      Sợ hãi từ trong lòng tràn ra, thành thành khai ra vị trí của cung điện Hắc Ám rồi lại bị Phượng Lại cùng thiếu niên tuấn tú kéo tới cầu thang tới cung điện Hắc Ám, nhếch nhác bị tha .

      “Xin ngài tỉnh táo lại chút.” Bị đánh sưng nửa gương mặt, thiếu mấy cái răng cửa Tát Nạp khó khăn mở miệng. bị tốc độ của Phượng Lại làm cho hoa mắt, bắt đầu hối hận, bản thân nên trêu chọc nam tử thoạt nhìn ưu nhã này. là báo săn, báo săn màu đen. Bề ngoài nhìn lạnh lùng ưu nhã, kì thực lại có tính công kích cực mạnh.

      “Ngươi thêm chữ nữa, ta cho ngươi chết tại đây.” Thanh lạnh lùng của Phượng Lại truyền vào trong tai , Tát Nạp hoàn toàn câm miệng.

      Trời ạ, cuối cùng là ai chọc giận đến con báo săn ưu nhã này đây. Lúc trước Nhân Ngư Vương phái người đến bắt , cũng chỉ lộ ra nhàn nhạt vui, đâu giống như tại, sát khí tản ra giống như muốn xé nát người khác.

      Trước mắt phải là bá tước ưu nhã lãnh khốc, mà là Tu La có thể đại khai sát giới bất cứ lúc nào.

      “Chủ nhân.” Sí Viêm thấy được phần cuối của cầu thang, Mễ Hiết Nhĩ quỳ gối cạnh cánh cửa sắt quỷ dị, hai tay chắp lại khép mắt cầu khẩn.

      Ánh mắt Phượng Lại nhíu lại, sát khí nổi lên.

      Mễ Hiết Nhĩ vừa nghe được động tĩnh, mới ngẩng đầu lên, bàn tay to lớn lạnh lẽo liền gắt gao nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của , chút thương tiếc, thô bạo nhấc lên.

      “Tiểu Tà ở đâu?” Tử mâu Phượng Lại hoàn toàn rút vẻ ưu nhã thần bí, màu bạc lãnh chiếm hết đáy mắt , sát khí lạnh lẽo chút nào che giấu.

      Hoảng sợ trừng mắt nhìn Phượng Lại như muốn ăn thịt người, Mễ Hiết Nhĩ trong mắt tràn đầy sợ hãi, hoảng hốt hướng tới Tát Nạp đứng bên cạnh tìm kiếm trợ giúp.

      “Bá tước Phượng Lại, ngài làm gì vậy, xin ngài thả công chúa Mễ Hiết Nhĩ xuống.” Tát Nạp chưa bao giờ thấy qua trường hợp như vậy, kinh hô muốn tiến lên ngăn cản lại bị Sí Viêm đứng ở phía sau đạp cước liền nhếch nhác ngã xuống, lưng bị Sí Viêm gắt gao dẫm lên.

      Sí Viêm nhìn Tát Nạp vọng tưởng giãy dụa, đáy mắt mảnh sát khí. riêng gì chủ nhân, mà ngay cả lúc này cũng có dục vọng tàn sát.

      Nhìn Mễ Hiết Nhĩ liều mạng giãy dụa, Phượng Lại hé mắt, khoé mắt đảo qua cánh cửa sắt phía sau , đôi chân mạnh mẽ thon dài quyết đoán đá văng cánh cửa sắt đóng chặt.

      Mùi máu tươi xông vào mũi.

      Mễ Hiết Nhĩ sợ hãi, Tát Nạp hốt hoảng, Sí Viêm khiếp sợ.

      Phượng Lại nhíu chặt hai mắt, nhìn màn trước mắt.

      “Daddy.” Đứng ở giữa đại sảnh, bóng dáng mỹ lệ, dáng người mảnh khảnh, biểu tình hoảng sợ, con ngươi… màu tím.

      “Tiểu Tà.” Bàn tay Phượng Lại lạnh lùng ném Mễ Hiết Nhĩ cơ hồ sắp chết đuối qua bên, Mễ Hiết Nhĩ vì kinh sợ quá mức sớm ngất .

      Phượng Lại híp mắt lại, từng bước chậm rãi tới gần Phượng Lại Tà trước mắt.

      bàn tay nho nhân ngư bị xé thành hai nửa từ bên hông. Nước biển màu xanh bị máu tươi vẩn đục, sắc xanh trong trẻo bị ô nhiễm.

      “Daddy, con…” Tiếng khàn khàn, Phượng Lại Tà hoảng sợ nhìn Phượng Lại từ từ tới gần bản thân mình, hai tay nắm thi thể dị nhân ngư hơi hơi run rẩy.

      “Đừng sợ.” Phượng Lại dùng thanh dịu dàng trấn an nhóc hoảng sợ, hơi nheo lại ánh mắt, ở sâu trong đáy mắt tràn đầy đau lòng.

      kịp sao? vươn tay ra, chậm rãi tới gần khuôn mặt nhắn nhuốm máu của bé.

      “A..”

      Vô ý thức lui về phía sau, Phượng Lại Tà ý thức được hành động của mình, trầm mặc giằng co.

      Tiếng Phượng Lại Tà khàn khàn: “Daddy, con là quái vật sao?”

      Kìm nén sợ hãi, thanh run rẩy giống như lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt xé rách lòng của .

      “Tiểu Tà, con phải.”

      “Daddy, con phải con người,.. con…con xé nát dị nhân ngư.” Phượng Lại Tà nắm chặt thi thể trong tay vẫn còn hơi ấm, bỗng nhiên thả xuống. Nó run rẩy giơ hai tay nhiễm máu lên, ở trong nước biển bị ô nhiễm cách nào rửa sạch.

      “Daddy, con biết tại sao lại như vậy, con cho rằng người chết là con, nhưng mà… con cứ như vậy, khi xông tới con liền xé thành hai nửa.”

      Phượng Lại Tà chậm rãi ngẩng đầu lên, tử mâu hàm chứa nước mắt mất tiêu cự, vô hồn nhìn Phượng Lại. Nó lặp lại động tác xé nát dị nhân ngư, hai tay dùng sức xé ra.

      Máu thịt trước mắt văng ra, mùi tanh máu thịt lưu lại người của nó! Nó có thể ngửi thấy được, ngửi thấy được mùi vị ghê tởm này.

      Nó biết, nếu như nó là con người, con người bình thường, nó vĩnh viễn có khả năng làm được.

      Vết thương vai bị dị nhân ngư cắn khép lại, nó biết, bản thân nó phải con người... phải loài người.

      Nước mắt màu tím lăn ra khỏi viền mắt, lan ra trong nước biển.

      “Tiểu Tà.” Nội tâm nhịn được tê liệt đau đớn, Phượng Lại xông lên đem Tiểu Tà giống như búp bê vỡ vụn ôm vào trong ngực chặt. Sức lực này cơ hồ như muốn bóp nát bé.

      “Đừng , cái gì cũng đừng nữa.” Thanh của Phượng Lại khàn và , mơ hồ truyền ra tia đau đớn.

      muốn để cho bé phát ra những chuyện này, hy vọng bé vĩnh viễn có thể làm nhân loại bình thường, thậm chí vì tất cả những chuyện sau này mà chuẩn bị thoả đáng, nhất định phải để cho bé dùng thân phận nhân loại mà sống.

      Nhưng, tỉnh lại, thần chí cùng con ngươi màu tím kia để cho biết, tất cả những nỗ lực của hoá thành bọt nước.

      Tiểu Tà của , phải…

      Trong lòng nỗ lực che chở, lại vẫn để cho việc bi thảm này phát sinh. Trong lòng Phượng Lại nguyền rủa chính mình vô dụng, nguyền rủa tất cả căn nguyên của tội ác.

      Phía đám mây kia, là Thượng Đế.

      “Daddy, con là cái gì? Người có thể cho con biết, đến tột cùng con là cái gì.” Chui đầu vào trong lòng Phượng Lại, Phượng Lại Tà cắn chặt môi, dùng thanh run rẩy nhàng hỏi, nhưng câu kế tiếp của bé lại mang theo tiếng nức nở.

      Lời giống như loại than khóc, lại làm cho tâm của Phượng Lại đau nhói.

      “Tiểu Tà, con phải quái vật, con vĩnh viễn cũng phải là quái vật.”

      phải giải thích tất cả những chuyện này như thế nào, phải như thế nào đem số phận đáng ghê tởm này bày ra trước mắt bé. như thế nào có thể cho bé biết những chuyện đáng ghê tởm cất giấu phía sau thân phận bé.

      Con ngươi màu bạc lần nữa bao trùm lên sắc tím, lại mang theo nồng đậm đau đớn.
      Tiểu Tà là Thiên Sứ cứu rỗi , phải như thế nào giải thoát bé khỏi tất cả những bi thương trong số phận này.
      --------------

      Đông phương Huyết tộc – vương cung.

      Phượng Ngâm bắt chéo hai chân thư thái ngồi ghế sô pha, quả đấm chống dưới cằm, cười tà nhìn Phượng Tê quỳ trước mặt .

      Con của , cứ thế đem đến vinh dự cho toàn bộ Đông phương Huyết tộc.

      “Phượng Tê, ngày săn bắn thiên sứ sắp bắt đầu, ta lệnh cho con đến quê hương của nhân ngư, triệu hồi bá tước Phượng Lại.” Con ngươi màu đỏ tà tứ bao hàm ánh sáng quỷ dị.

      Phượng Tê quỳ gối trước mặt Phượng Ngâm, nặng nề gật đầu.

      “Phụ vương còn có gì dặn dò?” [truyện chỉ được đăng tải tại ***************.com]

      còn, con có thể lui ra” Phượng Ngâm nhàng mở miệng, nhìn bóng dáng Phượng Tê lui ra ngoài.

      Phượng Ngâm nâng ly rượu bàn lên, đứng dậy đến cửa sổ sát đất bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cảnh đêm tại Ma giới, khoé miệng ra nụ cười hiểm.

      “Phượng Tê, con ngàn vạn lần được để ta thất vọng.”

      Con ngươi màu đỏ nheo lại, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly. Trong khoảnh khắc xoay người, bóng đêm phía sau che phủ lên , mặt của là nụ cười càn rỡ.

      Đứa bé khôn khéo nhất của , đứa con nghe lời nhất của – Phượng Tê.
      -Hết chương 4-

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Vứt bỏ.

      Hai người ôm nhau chặt...

      Trong mắt Sí Viêm tràn ngập đau đớn, cặp tử mâu kia với là quen thuộc đến khôngthể quen thuộc hơn nữa. Cặp tử mâu này quen thuộc với vì chủ nhân là người sở hữu nó, nó đối với chủ nhân có ý nghĩa như thế nào, mà đối với Tiểu Tà lại có nghĩa như thế nào.

      “Tiểu Tà, nhìn ta." Trong lòng Phượng Lại căngthẳng, cương quyết nâng khuôn mặt nhắnnhiễm lệ trốn trong lòng lên. nhìnchăm chú gương mặt khóc của Tiểu Tà, nhìn tiếng động lưu lại nước mắtmàu tím, nhìn màu tím trong đôi mắt to kia rờirạc, tim của giống như ngừng đập, thương muốn vỡ nát.

      “Tiểu Tà, nhìn ta.” dùng thanh dịu dàng nhất của bản thân ở bên tai bé chậm rãi dẫndụ. Trong thanh của , Phượng Lại Tàchậm rãi chuyển động con ngươi, từ từ ngưng tụmột tia chuyên chú yếu ớt ở mặt , trong mắt bé nhiều hơn là tĩnh mịch gần như vô tận.

      Phượng Lại thấy vậy, trong lòng đau nhói.

      “Nhìn đôi mắt của ta, nhìn con trong mắt ta.” chịu đựng đau đớn xa lạ kia cuộn trào mãnh liệt, dùng thanh dịu dàng dẫn dắt bé, dẫn dắt cặp tử mâu đẫm nước mắt nhìn vào mắt .

      Phượng Lại Tà chỉ biết dựa theo lời của Phượng Lại, ngơ ngác nhìn vào cặp tử mâu mà nó thích nhất. Nó biết daddy muốn cho nó thấy cái gì, nó chỉ là bị động nhìn vàoánh mắt của daddy.

      Nhưng mà rất nhanh nó hiểu daddy muốncho nó xem cái gì.

      Cùng là đôi mắt màu tím kia, lại khảm mặtcủa nó.

      “Tại sao có thể như vậy.” Run rẩy giơ tay lên,nó nhàng chạm vào mắt của chính mình.

      Ánh mắt kia, đôi mắt màu tím, đôi mắt giống như daddy, như thế nào lại ở mặt của nó.

      Khiếp sợ tràn đầy đôi mắt nó, nỗi sợ hãi và bấtan của nó xuyên thấu qua đáy mắt Phượng Lại, cái bóng vừa xa lạ lại quen thuộc này lại chính là nó.

      Đây... là nó sao?

      mái tóc dài đen nhánh tán loạn khuôn mặt nhắn, mi mắt hạ xuống, nó đối với con ngươi màu tím này loé lên sợ hãi. Vẫn làgương mặt đó, vẫn là nó, lại có con mắt giống như daddy.

      Cùng là cặp tử mâu, cho tới nay vẫn là ánh mắtmà nó thích.

      Bàn tay to nắm lấy bàn tay bé nhiễm máu bao trùm lên hai mắt của bé. Đáy mắt Phượng Lại tràn ngập thương tiếc. thấy được khiếp sợ trong mắt bé. Thần chí bé bây giờ thanh tỉnh như vậy, toàn bộ phong ấnvào giờ khắc này bị phá, có cách nào phong ấn đoạn ký ức này của bé lại, thể phong ấn cặp tử mâu kia lần nữa.

      Cho dù khổ sở, cho dù khó có thể tiếp nhận, hắncũng ở bên cạnh bé, cho đến khi bé đónnhận cặp tử mâu kia, đón nhận thân phận “đứacon cấm kỵ".

      “Tiểu Tà, chúng ta là cùng loại người.” chậm rãi mở miệng cho bé tất cả, phải quái vật. bé cùng giốngnhau, chỉ có thân phận là cấm kỵ riêng biệt, có được sức mạnh cường đại mà lại dơ bẩn.

      Đó là thứ thuộc về “đứa con cấm kỵ”, bọn họ có đôi mắt màu tím, lưng mang tất cả nguyềnrủa của thượng đế.

      Kinh ngạc mở to đôi mắt ngập nước, trong mắtPhượng Lại Tà có bất an,lo lắng yên. Tim đập càng lúc càng chậm, nó thể nào lý giải được cảm nhận của mình giờ phút này. Có đôi mắt giống như daddy, thân phận giống nhau.

      Như vậy nó là ai? Nó là người nào? Daddy cùng mẹ của nó là nhân loại? Nhưng mà, vì sao nó phải?

      Daddy là Huyết tộc, nó giống daddy, như vậy,nó cũng là Huyết tộc sao?

      Thế nhưng, lúc trước dị nhân ngư nhắc tới thân phận “đứa con cấm kỵ”, đây là chuyện gì xảyra. Nếu như nó là “đứa con cấm kỵ”, vậy theo như lời của daddy, như nào mới được coi là Huyết tộc?

      Nghi hoặc tập trung tại chỗ trong đầu nó, làm cho nó cảm thấy ngày càng bất an.

      “Daddy, cái gì là “đứa con cấm kỵ”” Nghi hoặctrong lòng, vẫn là buột miệng ra.
      Vậy mà, khi nó nhắc đến bốn chữ này, đáy mắt của daddy lại lên tia đau đớn.
      Đây, đến tột cùng là có chuyện gì?

      “Tiểu Tà, ta cho con biết, nhưng bây giờkhông phải lúc.” Nụ cười nhàn nhạt ở trênmôi, bàn tay Phượng Lại dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhắn của bé, nhìn cặp tử mâu quen thuộc để lộ ra nghi ngờ. Đáy mắt lên bi thương gần như khô kiệt. Kí ức kiađã lâu chưa từng được nhắc đến ở trong đầu lại lên.

      tại, cũng chưa phải lúc.

      Tha thứ cho lời dối có thiện ý của , chỉ là muốn để bé thấy tất cả những chuyện xấu xí chịu nổi này, lại càngkhông muốn để cho bé phát nhiều hơn những thứ dơ bẩn ở sau lưng bé.

      Những việc này, đều phải là những thứ bé nên thừa nhận.

      “Daddy, người biết từ lúc nào.” Phượng Lại Tàđột nhiên nheo lại hai mắt, cắn môi hỏi.
      Dường như daddy bất ngờ với thân phậncủa nó, giống như daddy sớm biết nó khôngphải nhân loại. Bắt đầu từ lúc nào daddy biết tất cả, biết nó phải nhân loại, ngay cả chính nó cũng phát việc này.

      cảm giác chua xót khi bị giấu diếm cuồncuộn nổi lên trong lòng. Nó khao khát muốn biếtkết quả, lại cảm thấy sợ hãi, daddy giấu nó bao lâu, dường như là lâu lắm…

      Lòng nó cảm thấy đau nhói.

      Phượng Lại híp mắt, ngón tay vuốt ve gò mákhông nén nổi chút run rẩy của bé.

      Đáy mắt tồn tại bi thương, nhưng lại lảng tránh câu hỏi của bé.

      “Từ khi nhìn thấy con, ngày đầu tiên ta biết.”

      Ngày đầu tiên!!

      Tại nơi diễn ra cơn ác mộng nửa đêm ấy, trong khu rừng u, ở đó bọn họ quen biết nhau.

      Tim là đau. ra daddy vẫn biết, biết nó phải nhân loại, nhưng vẫn giấu diếm bảnthân nó.

      Vừa nghĩ đến đó, Phượng Lại Tà cảm thấy hít thở thông. Dường như nó bị người nắm chặt cổ, thể hít thở, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, mất toàn bộ huyết sắc.

      “Như vậy, như vậy daddy cùng người ta ký khếước, lại là chuyện gì xảy ra.” Nó hầu như dùng hế khí lực toàn thân để ra những lời này.

      Hai vai nó run rẩy, đáy mắt tràn ngập nước mắt.

      Nếu như nó phải nhân loại, như vậy, khếước kia tồn tại còn có giá trị gì.

      Nếu ngay từ đầu daddy biết nó phải nhân loại, như vậy vì sao còn muốn nó lập ra khế ước đó.

      “Tiểu Tà, ta muốn để cho con lấy thân phậnnhân loại để sống.” Đau lòng nhìn đáy mắt bi thương của bé, lần đầu tiên phản bội tínnhiệm của bé, che giấu tất cả.

      Nhưng, tất cả những suy nghĩ lúc đầu của trượt khỏi quỹ đạo vận mệnh, ban đầu chỉ vì đồng cảm.

      Đồng cảm vì bé có số phận giống , cho nên ra tay mang bé về nhà mình, định rakhế ước có khả năng tồn tại kia.

      Nhưng mà tại, tất cả đều biến chất. Phầnđồng tình kia bất tri bất giác biến chất, trở thành…

      Đau đớn trong mắt, nhưng lại cáchnào vì bé xoá tất cả.

      Nguyện vọng của cũng được ứng nghiệm. Quả nhiên, người bị thượng đế nguyềnrủa, ngay cả cầu nguyện cũng được thần tiếp nhận.

      “Daddy, nhưng con phải là nhân loại, vìsao người cho con.” Nước mắt nóng bỏng từ trong viền mắt lăn xuống, nó biết mình còn có thể làm những gì.

      Nó còn sống, vì khế ước của daddy mà sống, nócho rằng nó là của daddy, cho dù chỉ là huyếtnô, cho dù chỉ vì daddy mà cung cấp nguồn máumới, thế nhưng, nó, là của daddy.

      tại, phần khế ước kia tồn tại,như vậy, nó là của ai? Nó vẫn là của daddy sao?

      Khủng hoảng cùng bi thương dường như muốn nhấn chìm Tiểu Tà, nước mắt của nó khôngngừng rơi xuống.

      Rơi xuống gò má, biến mất trong lòng bàn tay của Phượng Lại, nóng bỏng tay của , tim củahắn.

      “Daddy, con còn là Tiểu Tà của người ư, ngườichính là daddy của con sao? Con đối với người vô ích.” Cả người trong nháy mắt giống như bị rút toàn bộ khí lực, hai chân nó xụi lơ ngã ngồi mặt đất, cúi đầu hai tay ôm lấy khuôn mặt nhắn, khóc tê tâm liệt phế.

      trở thành vô ích. Giờ hiểu vì sao khi nó mười tám tuổi, daddy chịu hút máu của nó, bởi vì máu của nó phải máucủa nhân loại, có cách nào vì daddy cung cấp máu thuộc về loài người. Nó cùng daddy làcùng loại người, nó biết bản thân nónhư vậy, nó thể cung cấp máu cho daddy.

      Thế nhưng mặc kệ thế nào, tất cả đều thayđổi.

      Nụ hôn ở mu bàn tay tạo thành khế ước. Khế ước sau khi nó trưởng thành thành huyếtnô chỉ thuộc về daddy, căn bản ngay từ đầu tồn tại.

      Nó rất sợ hãi. Sợ cứ như vậy mất daddy, sau khi nó trưởng thành, có đúng hay tồn tại của nó đối với daddy là có tác dụng.Daddy nuôi dưỡng nó đến mười tám tuổi, là lúc nó thực khế ước, dâng lên dòng máu ngọt ngào của bản thân, trở thành huyết nô chỉ thuộc về daddy.

      Nhưng…

      phải là nhân loại.

      Đến tột cùng nó là cái gì?

      Nội tâm sợ hãi dường như muốn cắn nuốt nó, nó vô lực che mặt khóc, nó biết mình muốn cái gì, muốn làm cái gì. Nó sợ hãi sau khi tấtcả chân tướng được vạch trần, nghênh tiếp nó là daddy rời . lời kết thúc, nghĩa là từ đâyvề sau tất cả cũng chấm dứt có đúng haykhông.

      cần, cần daddy rời khỏi nó.

      , nó

      Lòng của nó, có lẽ là sớm mất tại ngườidaddy, nó hai bàn tay trắng.

      Phượng Lại híp mắt, trong mắt đau xót, khôngtiếng động nhìn Tiểu Tà ngã ngồi đất khóc giống như đứa trẻ. Tay cách nào vươn ra, gắt gao nắm chặt nắm tay, dùng hết khí lực toàn thân khắc chế xúc động muốn ôm lấy bé của bản thân.

      Trời mới biết, lý trí cùng tự chủ của dường như mất hết.

      là cỡ nào muốn ôm bé vào lòng, cỡ nào muốn ôm bé vào ngực cẩn thận che chở, cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ.

      Thế nhưng có thời gian.

      Ngay khi câu cuối cùng với bé bật ra khỏimiệng, nơi nào đó trong lòng, tai hoạ ngầmđã bị quên sạch, trong nháy mắt lại nhennhóm lên.

      Người vô ích, phải bé.

      Mà là....

      Chính bản thân , có năng lực tiếp tục bảo vệ bé.

      Hai tay nắm lại chặt, Phượng Lại nhìn bé khóc giống như đứa trẻ, trái tim đau đớnnhư bị xé rách. Nhưng lại dùng khí lực lớn nhất để xoay người, lạnh lùng rời khỏi.

      “Sí Viêm, đưa tiểu thư về phòng.” Phượng Lại qua bên người Sí Viêm trầm thấp , nóixong liền bước nhanh rời khỏi nơi áp lựcnày.

      dám cam đoan, nếu còn nhìn bé thêm nữa, có thể nhịn được xúc động muốn ôm bé vào lòng lần nữa hay .

      Đối mặt với bé, mất toàn bộ tỉnhtáo cùng lí trí.

      Tử mâu căng thẳng, mang theo bi thương nặng nề rời .

      Nếu như tất cả đều kết thúc, như vậy để cho bé quên tất cả những chuyện này thôi.

      Nghe tiếng bước chân xa, Phượng Lại Tàhoàn toàn tan vỡ, nó bật khóc thành tiếng.

      Daddy , daddy chút do dự, cứnhư vậy rời .

      Nó giống như đứa trẻ biết làm sao, bất lực lau nước mắt, run rẩy nghẹn ngào. [truyện chỉ được đăng tạidiendanlequydon.com]

      “Tiểu Tà tiểu thư.” Sí Viêm tới bên người Phượng Lại Tà, ngồi xổm xuống. Nhìn dáng vẻnày của bé, lòng của sớm bị nghiềnnát, đáy mắt tràn đầy đau lòng cũng khôngdám để cho bé thấy. biết vì sao chủ nhân rời , vì sao tại lúc Tiểu Tà tiểu thư cần an ủicùng che chở nhất lại buông tay.

      Nhưng mà, cái gì cũng thể .

      “Tiểu Tiểu Bạch!!” Oa tiếng Phượng Lại Tàgục trong lòng Sí Viêm, khóc kịp thở.

      “Daddy cần em, người quan tâm em.”

      Sợ hãi trong nội tâm cuối cùng cũng phát tác ở người, nó cảm thấy mình giống như sắp chết, daddy thực cần nó. Vỏ ngoàibình thản cuối cùng cũng bị xé rách, cuối cùngdaddy cũng lựa chọn buông tay nó.

      bị ném rồi, nó còn bất kỳ giátrị gì nữa rồi.

      Vì sao, vì sao trong lần đầu tiên gặp mặt buông tay nó ra, vì sao muốn cầm tay nó, cho nó hy vọng. Hy vọng chính là tốt đẹp như vậy, nhưng mà kết quả lại tàn nhẫn.

      Vì sao để nó tự sinh tự diệt.

      Vì sao...

      Để cho nó cảm thụ ấm áp, cảm thấy thích, lại ném nó trở lại hầm băng lạnh lẽo.

      “Tiểu Tà tiểu thư.” Đau lòng tột cùng, nhưng Sí Viêm chỉ có thể ôm khóc nỉ non, khóc tê tâm liệt phế, ngay cả cũng cảm thấy trận chua xót nồng đậm.

      “Tiểu Tiểu Bạch, em muốn làm người, em thậtsự có ý nghĩ muốn làm người.” Nó nghẹn ngào, nó nên có cùng thân phận với daddy, nó đủ sức để gánh vác sức mạnh cường đại này, nó chỉ muốn daddy, chỉ cần daddy ở bên cạnh nó, dù cho chỉ là thức ăn của daddy, cung cấp máu cho daddy, nó cũng cảm thấy hàilòng.

      Nhưng tại, ngay cả việc cơ bản nhất nó cũng làm được.

      Sí Viêm cắn chặt hàm răng, trong tiếng khóc bi thương của Phượng Lại Tà, rất sợ bản thân nhịn được, tất cả mọi chuyện rakhỏi miệng.

      Tiểu Tà tiểu thư, liên quan đến thân phận của tiểu thư, mặc kệ là “đứa con cấm kỵ” haynhân loại, kết quả cũng như nhau.

      Chủ nhân, tất cả cũng là vì tốt cho tiểu thư.

      Phượng Lại mình ngồi ghế sô pha trongphòng, chán nản dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

      Trong lòng trận đau đớn nhắc nhở , tất cả mọi chuyện vừa rồi trôi qua.

      xin lỗi, Tiểu Tà, xin lỗi.

      Tiếng khóc thút thít dường như quanh quẩn bêntai, Phượng Lại nhăn đôi mày rậm, bức bách bản thân cần suy nghĩ những việc nàynữa.

      Cần phải giải quyết dứt khoát, hyvọng sau này nhận càng nhiều đau khổ.

      Rời khỏi “võ đạo đại hội”, đại hội kết thúc gần được tháng, tính thời gian, ngày
      "Thiên Sứ săn bắt" xa. tin tưởngkhông lâu nữa, Phượng Ngâm phái người tìm mình quay về.

      Đây là quy củ của “võ đạo đại hội”, ngày “Thiên Sứ săn bắt” cũng giống như “võ đại đại hội”, ba năm lần, Thiên Sứ Thiên giới, ngày ở nơi đây tuỳ ý săn giết người Magiới, chỉ cần xuất ở Nhân giới, bọn họ giết hết.

      Ma giới vì để bảo hộ các tộc ở Ma giới, tổchức “võ đạo đại hội” để tuyển ra ba ngườimạnh nhất, cũng chính ba người này thống soái quân đội các tộc Ma giới tập kết, đối khánglại với quân đoàn Thiên Sứ.

      Đây là trận đánh giằng co, ba năm lần.

      Kết thúc trong đồ sát cùng máu tươi.

      Mỗi lần là máu chảy thành sông, thây phơikhắp nơi, nhưng chưa hề ngừng nghỉ.

      Lúc này đây, bản thân chỉ đạt được danh hiệu Đệ Nhị, hơn nữa trước khi trận đấu bắt đầu, cũng đáp ứng với PhượngNgâm, lãnh binh xuất chiến.

      Nghĩ đến đây, trong mắt thoáng lên tia sáng phức tạp.

      Trận chiến này…

      Sinh tử khó dò.
      -Hết chương 5-

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Xuất chiến.

      Phượng Lại Tà vì phong ấn mới được cởi bỏ, lại thêm kinh hách quá độ nên té xỉu trong ngực Sí Viêm, hoàn toàn chìm vào bóng tối.

      Sí Viêm ôm bé rời khỏi gian phòng tràn ngập mùi máu tươi, chỉ để lại Tát Nạp khiếp sợ và Mễ Hiết Nhĩ hôn mê.

      Sau khi đưa Phượng Lại Tà trở lại gian phòng, vô thanh vô tức ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Phượng Lại Tà ngủ, lâu sau mới rời khỏi phòng.

      ở trong vương cung, tâm tình của Sí Viêm bị đè nén nặng nề.

      Bỗng nhiên thấy bóng người quen thuộc từ cánh cổng vương cung dưới đáy nước vào, bóng dáng từ từ phóng đại khiến khỏi cả kinh.

      Phượng Tê!!

      “Phượng Tê điện hạ.” Quỳ chân đất, Sí Viêm thi lễ đồng thời trong lòng xẹt qua tia lạnh lẽo. Quả nhiên là tới.

      Sớm hơn so với dự đoán của chủ nhân.

      “Sí Viêm, bá tước Phượng Lại ở đâu?” Phượng Tê gật đầu. nhận ra Sí Viêm, đây là trong tứ đại hộ pháp của Phượng Lại, người này cũng tiến vào trong top mười “võ đạo đại hội”, thân thủ bất phàm. ràng Sí Viêm phải Huyết tộc, thế nhưng bởi vì đó là người của Phượng Lại, thân phận của ra sao cũng có nhiều người truy cứu.

      “Mời ngài theo ta.” Sí Viêm đứng lên, cúi đầu dẫn Phượng Tê về phía gian phòng Phượng Lại.

      Tới trước cánh cửa hoa lệ, Sí Viêm gõ cửa: “Chủ nhân, Phượng Tê điện hạ tới.”

      “Để cho ấy vào.” Thanh lạnh lẽo u ám của Phượng Lại truyền đến.

      Sí Viêm mở cửa phòng, mời Phượng Tê vào, bản thân canh giữ ở cửa, đáy mắt mảnh bất đắc dĩ.

      Phượng Tê vào gian phòng, nhìn Phượng Lại ngồi ghế đưa lưng về phía mình, trầm mặc, từ người lấy ra phong thư có con dấu của Phượng Ngâm.

      “Phượng Lại bá tước, phụ vương sai ta giao bức thư này cho ngài.” Đối với nội dung trong thư, mặc dù biết, nhưng dù nhiều hay ít cũng có thể đoán được chút, đơn giản là để cho Phượng Lại tham gia vào ngày “Thiên Sứ săn bắt” lần này.

      Đây phải là lần đầu tiên Phượng Lại tham gia, dù sao đối với Phượng Lại – thân là người trường kỳ chiếm lấy đệ tam mà , tham gia ngày “Thiên Sứ săn bắt” có thể là chuyện thường như cơm bữa. Thế nhưng lúc này đây, Phượng Ngâm lại lao sư động chúng sai đưa bức thư này đến tay Phượng Lại, điều này khiến cho Phượng Tê cảm thấy tình chỉ sợ đơn giản như vậy.

      Đầu ngón tay nhàng chuyển động, phong thư trong tay Phượng Tê giống như được dẫn dắt, bay vào trong tay Phượng Lại.

      Lưu loát mở ra, chữ viết của Phượng Ngâm trang giấy.

      Phượng Lại uể oải híp lại tử mâu, đảo qua mỗi chữ giấy, lập tức khoé miệng xẹt qua tia cười nhạt, đầu ngón tay khẽ động, ngọn lửa trong nháy mắt đốt cháy nội dung trong bức thư.

      “Phượng Tê điện hạ.” Phượng Lại đứng lên, quay đầu nhìn người đứng trước mặt vào giờ khắc này – Phượng Tê.

      Trong nháy mắt hai cặp tử mâu va chạm vào nhau, Phượng Tê liền cúi đầu.

      Đối mặt với đôi mắt của Phượng Lại, trong lòng luôn luôn cảm thấy hổ thẹn cùng tự ti vô tận.

      “Phượng Lại bá tước có chuyện gì mời .”

      Phượng Lại vươn tay, bất ngờ đặt vai Phượng Tê.

      Phượng Tê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phượng Lại.

      “Ý tứ của Phượng Ngâm bệ hạ ta , nhưng ở trong thư bệ hạ có nhắc tới việc để cho ta tự mình cho ngươi.” Phượng Lại lạnh nhạt mở miệng, nhìn đáy mắt Phượng Tê lên nghi hoặc.

      “Có chuyện gì sao?” Phụ vương có chuyện muốn vời mình? Vì sao lúc trước .

      Phượng Lại khẽ híp hai mắt, thản nhiên chậm rãi mở miệng : “Ngày “Thiên Sứ săn bắt” lần này, Phượng Tê điện hạ cần tham gia.”

      “Cái gì?” Phượng Tê khó mà tin được nhìn Phượng Lại, thể tin được lời của .

      “Võ đạo đại hội” lần này đạt được danh hiệu đệ nhất, theo lý dẫn đầu đại quân chống lại quân đoàn Thiên Sứ, đây cũng là do trước đó phụ vương với . Vì sao vừa đến nơi này tình chuyển biến trăm tám mươi độ.

      “Tình huống cặn kẽ ngài có thể hỏi Phượng Ngâm bệ hạ.” Phượng Lại tựa hồ đối với quyết định lần này chút bất ngờ cũng có, vỗ vỗ bả vai Phượng Tê. Sau đó về phía cánh cửa phía sau Phượng Tê, cánh cửa mở ra, dừng lại trong phút chốc nhưng cũng quay đầu lại.

      “Phượng Tê, nếu ngài tham gia ngày “Thiên Sứ săn bắt”, như vậy giúp ta việc .”

      “Là việc gì?” Phượng Tê hồi phục lại tinh thần, hỏi.

      “Ở nơi này chăm sóc Tiểu Tà, cho đến ngày “Thiên Sứ săn bắt” kết thúc mới thôi.” Thanh của Phượng Lại hết sức thản nhiên, nghe ra chút phập phồng lên xuống.

      “Tiểu Tà??!!” Phượng Tê sửng sốt trong chốc lát, sau đó chậm rãi gật đầu : “Có thể.”

      Nếu như mình thể tham gia ngày “Thiên Sứ săn bắt” lần này, như vậy ở lại nơi nào cũng đều như nhau, Phượng Lại nếu có trong Huyết tộc, phụ vương nhất định cầu mình ở lại Huyết tộc. Như vậy ở lại chăm sóc cho Tiểu Tà, hẳn là có vấn đề gì.

      Thay vì Phượng Tê lo lắng, bằng trong lòng xác thực cũng muốn tiếp nhận đề nghị của Phượng Lại.

      “Cảm tạ.” Phượng Lại lần đầu tiên ra lời cảm tạ với Phượng Tê, riêng gì Phượng Tê, mà ngay cả Sí Viêm đứng ở cửa cũng sửng sốt.

      Chủ nhân đây là….

      cần khách khí.” biết tại sao, Phượng Tê cảm thấy thái độ của Phượng Lại có chút kỳ quái. Thế nhưng cụ thể kỳ quái ở đâu, nhất thời cũng được.

      Phượng Lại nhận được hứa hẹn của Phượng Tê liền rời khỏi gian phòng thấy Sí Viêm canh giữ ngoài cửa.

      “Ngươi đưa tiểu thư về phòng?”

      “Vâng, chủ nhân.” Sí Viêm gật đầu, sau đó thấy Phượng Lại trầm mặc rời , chỉ là phương hướng , lại chính là gian phòng của Phượng Lại Tà, Sí Viêm nhịn được hơi cúi đầu xuống.

      Rất nhanh sau đó, thấy Tát Nạp bị Phượng Lại đánh đến thê thảm hùng hổ dẫn đội binh sĩ nhân ngư hướng phía bên này đến.

      “Phượng Lại có ở trong phòng hay ?” Tát Nạp mới vừa rồi bị đám người Sí Viêm ném vào căn phòng dưới tầng hầm, hơn nửa ngày mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại, vừa nghĩ tới Phượng Lại liền vô lực.

      Vì Phượng Lại thất lễ với công chúa, cho nên còn chưa kịp báo tin cho Nhân Ngư Vương biết, liền quyết định trước đem Phượng Lại bắt lại. Mặc kệ vì sao Vương thả cho Phượng Lại con ngựa, thế nhưng Vương cũng so đo với việc làm lúc trước rồi, lại được nước lấn tới, làm công chúa bọn họ bị thương. Sĩ khả sát bất khả nhục, nếu để cho Phượng Lại chút uy hiếp, để tộc nhân ngư bọn họ vào mắt. Bọn họ tuy rằng yếu ớt, nhưng tuyệt đối phải đồ ngốc mặc người chém giết.

      “Các ngươi tìm chủ nhân làm gì?” Đủ mọi chuyện xảy ra làm tâm tình Sí Viêm rơi xuống tận đáy cốc, đối với tất cả những người tạo thành mối hoạ này, cũng đầu hoả.

      Nếu như phải tại công chúa nhân ngư ngu ngốc kia, vọng tưởng đưa Tiểu Tà cho dị nhân ngư, phong ấn của Tiểu Tà trong lúc nguy hiểm cũng bị phá huỷ, khôi phục thân phận “đứa con cấm kỵ”, lúc này chủ nhân cũng ảo não như vậy.
      Tất cả những chuyện này, đều do công chúa nhân ngư Mễ Hiết Nhĩ ngu ngốc kia, cho dù tính khí Sí Viêm có tốt thế nào nữa cũng có kích động muốn giết người.

      làm thương công chúa bộ tộc ta, ta muốn nhất định phải đưa ra công đạo.” Tát Nạp trừng mắt, khẩu khí bất thiện đối với Sí Viêm, là người bị hại cũng chưa có nóng nảy như vậy, thiếu niên gầy yếu trước mắt này như thế nào lại làm cảm thấy cậu ta muốn nổi trận lôi đình.

      “Công đạo? Vậy trước tiên ngươi cho ta biết, quê hương nhân ngư các ngươi như thế nào lại có dị nhân ngư.” Sí Viêm hung ác trừng mắt nhìn Tát Nạp, mặc kệ chủ nhân có trách tội hay , cũng quyết định để cho Tát Nạp biết người làm sai đến tột cùng là ai.

      “Cái gì.” Tát Nạp trợn tròn mắt. Dị nhân ngư? Trong vương cung bọn họ?

      riêng gì Tát Nạp, ngay cả binh lính phía sau cũng đều choáng váng theo.

      “Ngươi nên lung tung, vương cung chúng ta sao có thể có loại người này.” Đây là vu khống.

      Sí Viêm cười lạnh: “Như vậy ngươi có thể cho ta biết, người chết ở trong cung điện Hắc Ám là ai?”

      “Đó là thị nữ của công chúa!” Tát Nạp mở miệng .

      “Thị nữ? Kiểm tra cho cái xác kia, xem là thị nữ hay là dị nhân ngư, các ngươi chắc còn chưa có ngu xuẩn đến mức ngay cả việc này cũng phân biệt được . Công chúa các ngươi là to gan, lại có thể cùng dị nhân ngư tư thông, tiếc dùng tộc nhân nuôi dưỡng . Lợi hại hơn là Vương của các ngươi, lại dung túng cho con mình làm ra việc thương thiên hại lý như vậy. Ngươi cho rằng đường đường là công chúa, tại sao lại ở dưới cung điện Hắc Ám còn u hơn cả tầng hầm.” Sí Viêm hơi đem nội tình của Nhân Ngư Vương cùng Mễ Hiết Nhĩ đều ra. Đây là kết quả vì chủ nhân điều tra được.

      Chỉ là ban đầu cũng chỉ biết được trong cung điện của Nhân Ngư Vương có tồn tại nhân ngư khác thường. Chủ nhân cũng vì lí do này khiến cho Nhân Ngư Vương dám ra tay với ông ta. Dù sao, Nhân Ngư Vương tự mình dung túng dị nhân ngư trong cung điện của bọn họ, đây quả thực chính là bao che, ông ta sao có thể trừng phạt người khác.

      Nhưng lại biết chính xác việc Mễ Hiết Nhĩ cùng cùng dị nhân ngư. Nếu phải ở bãi cát vàng được Phi Vũ cảnh báo, căn bản nghĩ đến vị công chúa nhân ngư kia lúc sinh ra thân thể yếu ớt lại có lá gan lớn như vậy.

      “Ngươi... Ngươi...” Tát Nạp quả thực thể tin được những gì tai mình nghe được. Nhưng ở sâu trong nội tâm lại có thanh cho biết, tất cả những gì Sí Viêm thể tin, nếu vì sao công chúa lại muốn ở nơi như vậy?? Hơn nữa, mọi người còn phải kinh ngạc với việc Vương biết Phượng Lại đồ sát con dân bọn họ lại vì mấy lời của Phượng Lại mà thả .

      Tất cả những việc này đều hợp với lẽ thường, kết hợp với lời của Sí Viêm, Tát Nạp cảm thấy tất cả sáng .

      tại việc đầu tiên muốn làm là kiểm tra cái xác chết ở cung điện Hắc Ám kia, đến tột cùng là người nào.

      “Được, ta ngay bây giờ nhìn xem, ngươi chờ đó cho ta.” Quăng xuống câu tàn nhẫn, Tát Nạp trong lòng sôi trào dẫn theo đám binh lính vội vã rời , bọn họ khẩn cấp muốn biết đáp án. Vương của bọn họ, có hay che giấu cái gì, có hay dung túng cho dị nhân ngư kinh khủng như vậy sinh sống ở trong vương cung bọn họ. Ôm trong lòng suy đoán và bất an, đoàn người Tát Nạp rời .

      Sí Viêm bất đắc dĩ thở dài, bộ tộc nhân ngư, quả nhiên là đám xúc động dễ dàng xử trí theo cảm tính.
      --------------------------
      Phượng Lại đến gian phòng của Phượng Lại Tà, nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn khuôn mặt Tiểu Tà bình yên ngủ giường lớn, khuôn mặt tinh xảo kia, vẫn còn lưu lại vệt nước mắt.

      vươn tay lưu luyến rời xoá vệt nước mắt khoé mắt bé. Phong ấn mở ra, phản phệ bắt đầu. Nắm lấy bàn tay bé lạnh như băng, Phượng Lại mê luyến áp lên mặt mình. Sức mạnh bị phong ấn mấy chục năm, tại ngày nào đấy ùa đến, thân thể Tiểu Tà cách nào chịu đựng được, sức mạnh này mang đến cho bé thống khổ và dằn vặt vô tận.

      Phượng Lại biết việc này, đáy mắt nhìn lên loại tình cảm lo lắng. Vào ngày nào đó trong tương lai, phong ấn tự phản phệ trong vòng tháng, nhưng mà đoạn thời gian đó, sớm ở cạnh bé.

      Bàn tay to mơn trớn khuôn mắt nhắn, bờ môi mềm mại của bé.

      “Tiểu Tà, xin lỗi…” Cúi người xuống, nghiêng người ở môi nhàng hạ xuống nụ hôn, mang theo vô tận lưu luyến si mê cùng đành lòng. Nếu có thể, hy vọng có thể ở bên cạnh bé vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng tình phát triển đến mức này cũng cho thời gian dài như vậy. có nhiều thời gian.
      Ngày "Thiên Sứ săn bắt” sắp bắt đầu, hai ngày trước khi bắt đầu phải rời khỏi quê hương của nhân ngư trở lại Huyết tộc, gia nhập vào đại quân Ma giới, lấy danh hiệu đệ nhị “võ đại đại hội” dẫn đầu quân đội Ma giới xuất chiến.

      Trong lòng lại lần nữa cảm thán Phượng Ngâm dụng kế thâm sâu, Phượng Tê chỉ đạt được danh hiệu đệ nhất mang đến vinh quang trước nay chưa từng có cho Đông phương Huyết tộc, rồi lại thành công thoái thác
      nhiệm vụ xuất quân tac chiến lần này. Tất cả đơn giản vì là đệ nhị, cũng là thành viên của Đông phương Huyết tộc, theo quy tắc của "võ đạo đại hội", nếu như trong top 3 có hai thành viên cùng chung tộc chỉ cho phép người đứng đầu tham gia ngày "Thiên sứ săn bắt."

      Phượng Ngâm hiểu phải lợi dụng tất cả những quy củ này như thế nào. Hai mắt híp lại, Phượng Lại lưu luyến say mê nhìn Phượng Lại Tà yên ổn ngủ giường, khuôn mặt nhắn tinh xảo kia, ngũ quan mĩ lệ thể soi mói này. vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bé, lúc đó ánh mặt trời quá trưa, thân ảnh nho co rúc ở trong ngực Liên kiều, trốn ở dưới ô che nắng lộ ra dung nhan ngây thơ lúc ngủ của đứa trẻ.

      Lần thứ hai nhìn thấy bé là vào đêm ánh lửa đầy trời, thể phủ nhận, lúc đầu cũng phải ngẫu nhiên xuất ở đó, nhưng cũng có ý định ra tay.

      Cho dến khi dưới bàn tay lộ ra khuôn mặt với nụ cười cực rỡ, hoàn toàn để cho sinh ra niềm xúc động, hoặc là đồng cảm. Có thể ngay cả chính cũng biết đó là cái gì.

      Là vì đồng tình với thân phận "đứa con cầm kị?" Chính cũng biết.

      kế ước đơn giản để cho bé sống sót, cho chính bản thân mình lý do, hứng thú nuôi dưỡng huyết nô, cho dù biết căn bản phải nhân loại. chỉ là muốn biết, đứa như vậy, sau này lớn lên thành dạng gì?

      người biết thân phận chính mình là "đứa con cấm kị" có quyền được hạnh phúc ?

      Nhưng, tất cả những chuyện này chỉ sợ chính mình có cách nào tiếp tục xem nữa rồi.

      "Tiểu Tà," nhìn đứa trẻ trong vòng tay mình từ từ trưởng thanh thiếu nữ, nụ hoa sắp nở thành đóa hoa, đáy mắt Phượng Lại lên tia thâm tình ngay cả cũng chú ý tới.

      lại lần nữa hôn lên bờ môi mềm mại kia, dịu dàng chạm , dùng chiếc lưỡi linh hoạt đẩy hàm răng bé, vô hạn thâm tình, vô hạn dịu dàng, ôm lấy khuôn mặt bé, dụng tâm hôn.

      Đầu lưỡi nhàng khiêu khích đầu lưỡi bé, thân ảnh bé trong lúc ngủ say giống như theo bản năng theo động tác của hôn trả lại.

      Hai chiếc lưỡi mềm mại ẩm ướt dây dưa cùng chỗ, quấn quýt lấy nhau, chăm chú khuấy động.

      "Tiểu Tà..." Chống thân mình lên, đôi môi mỏng khêu gợi của Phượng Lại ghé vào bên tai bé, khóe môi nhàng mở ra

      Thanh yếu ớt giống như tiếng muỗi.

      Lại nhàng thổ lộ bí mật trong lòng .

      "..."

      Giọt nước mắt màu tím từ khóe mắt Phượng Lại Tà chậm rãi chảy xuống.

      Phượng Lại biết tỉnh lại, đầu óc bé vẫn ngủ say như trước.

      Nước mắt này lại bất ngờ chảy ra.

      Ngồi ở giường, Phượng Lại cứ như vậy lẳng lặng nhìn khuôn mặt yên bình của bé.

      Thời gian từng chut từng chút trôi qua nhưng lại có ý định rời . Trong mắt của chỉ chứa đựng khuôn mặt yên bình của Phượng Lại Tà.

      Bởi vì biết, tại muốn rời xa, tất cả thâm tình chỉ có thể tại giờ khắc này hiển lộ.

      khi Tiểu Tà tỉnh lại, nhất định phải lãnh khốc xoay người rời .

      cách nào thay đổi...

      Mà lúc này, bị Phượng Lại bỏ mình trong phòng - Phượng Tê, sau khi dùng ma pháp chuyện với Phượng Ngâm, khi xác nhận tất cả những chuyện này đều đúnh như lời Phượng Lại , tâm tình lên xuống bất định.

      "Phụ vương, khi như vậy, xin cho con ở lại bản địa của nhân ngư thời gian ngắn." Phượng Tê nghĩ đến lời của Phượng Lại lập tức mở miệng.

      Phượng Ngâm híp mắt, dùng suy đoán cùng ánh mắt quỷ dị nhìn ảo ảnh của Phượng Tê, thế nhưng rất nhanh lại lộ ra nụ cười từ ái.

      "Dĩ nhiên có thể, có thể trong khoảng thời gian Phượng Lại tham gia ngày "Thiên sứ săn bắt" này, mình tiểu Tà ở lại trong cung cũng tốt, con ở lại đó chiếu cố bé là được rồi."

      Ngoài ý muốn Phượng Ngâm lại trả lời cách rất sảng khoái, làm Phượng Tê cảm thấy kinh ngạc vạn phần, như vậy là có thể?

      "Chẳng qua..." Lời Phượng Ngâm vừa chuyển, cười nhìn Phương Tê: "Sau khi ngày "Thiên sứ săn bắt" kết thúc, việc đầu tiên con phải làm là đem tiểu Tà về Huyết tộc." Đáy mắt Phượng Ngâm có ánh sáng quỷ dị, tia sáng kia làm cho trái tim Phượng Tê lên dự cảm xấu.

      Ngày "Thiên sứ săn bắt" còn chưa bắt đầu, đến khi kết thúc còn khoảng thời gian, như vậy trong khoảng thời gian này, chăm sóc Phượng Lại Tà tốt mới là quan trọng nhất. Vì vậy rất nhanh gật đầu đồng ý.

      Phượng Ngâm hài lòng gật đầu, rất nhanh chặt đứt kết nối.

      Ở trong phòng, Phượng Ngâm hai tay chắp sau lưn, đáy mắt nở nụ cười toan tính, xoay người nhìn bức tranh sau lưng mình còn chưa hoàn thành kia.

      Khuôn mặt của người trong bức tranh kia cùng Phượng Lại Tà giống nhau như đúc.
      Last edited: 12/9/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Nhẫn tâm.

      “Ngài tới tìm ta có chuyện gì?” Thân ảnh thondài xuất trong căn phòng của Phượng Lại, con mắt màu bạc hề có tiêu cự nghi hoặchíp lại, khẩu khí của Đệ Nhị chứa nghi hoặc cùng bất đắc dĩ.

      “Ngày mai ta phải trở về Huyết tộc.” PhượngLại đứng ở trước bàn đưa lưng về phía Đệ Nhị, biết làm những gì.

      “Ngài lo lắng dù chỉ chút?” Đệ Nhịnhíu nhíu mày, y biết quyết định của PhượngLại có nghĩa như nào, cũng bởi vì vậy y mớinhiều lần khuyên . Nhưng so với bất luận kẻnào, y đều biết , mỗi tín niệm trong lòngPhượng Lại là quan trọng cỡ nào, việc màPhượng Lại quyết định, ai cũng thể nghịch chuyển được.

      Đây chính là , là người từ lớn lêncùng y, y biết Phượng Lại, nhưng chưa từngthấy Phượng Lại thay đổi.

      “Đệ Nhị, phải ngài và ta giống nhau sao?” Thanh thản nhiên của Phượng Lại truyền đến.

      Đệ Nhị vô thức đưa tay mơn trớn hai mắt của mình, đôi mắt mất thị lực.

      sai, Phượng Lại hề sai, bọn họ đều cùng dạng người, nguyện ý gánh vác tất cả, trả giá tất cả, chính là…

      Y trả giá chính là hai mắt của mình, thế nhưngPhượng Lại phải trả toàn bộ.

      “Hôm nay ta tìm ngài đến bản địa nhân ngư, là có chuyện cần ngài hỗ trợ.” Phượng Lại vừalàm việc tay, vừa với Đệ Nhị.[***************.com]

      “Chuyện gì?” Thở dài hơi, Đệ Nhị biết vào thời khắc này bản thân bất lực. Chẳngqua là lúc này, y rất ngạc nhiên, Phượng Lại cóchuyện gì mà vội vã cần y như vậy, gọi y từphương Tây Ma tộc đến khiến y thểkhông sử dụng ma pháp di động trong nháy mắt trong ngày đến bản địa nhân ngư,

      “Tiểu Tà, giải phong ấn rồi.” Phượng Lại cũng nóng vội ra, nhưng khi ranhững lời này, khẩu khí của lại có chút bất đắc dĩ.

      Đệ Nhị hơi sửng sốt, rất nhanh khôi phục lạisự lãnh tĩnh, nhưng kinh ngạc trong lòng cũng đãcuộn lên mãnh liệt.

      có chuyện gì xảy ra.” Phong ấn tại sao bỗng nhiên bị phá, nếu như y nhớ nhầm,phong ấn của Phượng Lại Tà là hai tầng phong ấn. Chẳng những có người vào thời điểm bé mới sinh ra phong ấn sức mạnh của “đứa con cấm kỵ”, sau đó Phượng Lại cũng ra tay phongấn thêm lần nữa.

      Theo lý thuyết, phong ấn nghiêm mật nhưvậy, có khả năng xảy ra sai lầm.

      “Là chính bé tự giải phong ấn.” Phượng Lại muốn nhiều lời lại quá trình. Sau khi phong ấn bị giải cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh cũng tiếp nhậntất cả. Bất luận là có chuyện gì xảy ra, tại tất cả kết cục cũng định, phong ấn hoàntoàn phá giải. Sau này dùng phongấn giấu sức mạnh của bé, đây cũng làchuyện thể nào. Quá nhiều phong ấn mang đến nguy hiểm cho bản thân bé.

      tuyệt đối mang sinh mệnh bé ra làm thí nghiệm.

      “Bởi vì nguyên nhân sắp trưởng thành sao?” Đệ Nhị có chút nghi hoặc, y và Phượng Lại là quỷ hấp huyết, Phượng Lại Tà cũng như vậy.

      Lại , quỷ hấp huyết sau khi trưởng thành, sứcmạnh của bản thân trong lúc trưởng thành cũngsẽ bộc phát. bé mặc dù có thân phận “đứacon cấm kỵ” nhưng vẫn là quỷ hấp huyết, đạo lý ấy hẳn là giống nhau.

      Nếu y nhớ nhầm, Phượng Lại Tà hẳn cũng sắp mười sáu, cách thời gian trưởng thành còn hơn hai năm.

      “Dù gì, ta chỉ cần ngài giúp ta việc.”Phượng Lại bỗng nhiên xoay người, đối mặt với Đệ Nhị.

      viên thạch tím hình tròn trôi lơ lửngtrong tay Phượng Lại, tản ra tử quang nhàn nhạt. muốn Đệ Nhị giúp việc, việc mà có biện pháp làm.

      “Thứ này, ngài giúp ta cất kỹ, nên làm như thế nào, ngài hẳn rất ràng.” Phượng Lại híp mắt, giơ tay lên mơm trớn mắt trái của mình, khoémôi nâng lên chút ý cười nhàn nhạt quyến rũ.Dưới lòng bàn tay đạo ánh sáng thoáng qua, tất cả lại khôi phục bình thường.

      Đồ vật chứa sức mạnh cực đại bay đến lòng bàntay Đệ Nhị khiến lòng y run lên.

      “Ngài muốn sống nữa?” Cho dù phong độ cùng có tu dưỡng đến mức nào nữa, Đệ Nhịcũng thể giận dữ vì hành động điêncuồng của Phượng Lại.

      Phượng Lại trả lời y, đến bên cửa, lẳng lặng dựa người vào.

      “Xuỵt.” Ngay khi Đệ Nhị chuẩn bị mở miệng, Phượng Lại ngăn .

      Đệ Nhị phẫn nộ lúc này mới nghe được tiếng hít thở từ từ tới gần, chậm rãi đếngần phía cánh cửa. [truyện chỉ được đăng tạidiendanlequydon.com]

      Phượng Lại Tà cắn môi, đôi chân để trần, váy ngủ màu trắng từng bước tới căn phòng của Phượng Lại.

      Từ lúc nó tỉnh lại cho đến bây giờ là mộtngày. Nhưng sau khi nó tỉnh lại cũng chưa từng gặp daddy. Trong đầu lên tất cả mọi việc xảy ra tại cung điện Hắc Ám, giống như nước lũ tràn vào trong đầu nó, hình ảnh ràng như vậy,như lưỡi dao sắc bén xé nát nó để chomiệng vết thương khép lại.

      Nó đứng ở trước gương, nhìn cặp tử mâu xa lạ rất lâu, vẫn như cũ thể nào tiếp nhận tất cả những chuyện này.

      mực chờ, lại chờ daddy xuất , xuất ở trước mặt nó, ôm nó vào trong lòng, dịu dàng trấn an.

      Nhưng ngày, tròn ngày nó lại đợi được daddy xuất . Thậm chí nó còn chorằng, daddy chỉ là biết nó tỉnh lại nênkhông đến nhìn nó, vì vậy nó để cho Sí Viêmvẫn chăm sóc nó cho daddy biết bản thân nó tỉnh. Nhưng, kết quả Sí Viêm mang về lạilàm cho nó đau lòng.

      Daddy cái gì cũng .

      Cái gì cũng

      Càng đến đây nhìn nó.

      Đắn đo rất lâu, nó vẫn nhịn được tình cảm trong lòng cuộn trào mãnh liệt, nóchạy ra khỏi phòng trong tiếng kinh hô của Sí Viêm, chạy tới trước cửa phòng daddy. Nhưng, khi nó đến trước cánh cửa kia, cánh cửa thể đơn giản hơn nó lại do dự.

      Daddy ở bên trong, nhưng nó lại có dũngkhí mở cánh cửa kia ra.

      Nó do dự bồi hồi trước cửa rất lâu, sau đó nó mới cố lấy dũng khí bước lên bước, chỉ cầnmở cánh cửa kia ra là có thể nhìn thấy daddy.

      Nó tự cổ vũ bản thân mình như vậy.

      Vào lúc tay nó nhàng chạm vào tay nắmcửa, Phượng Lại ở trong phòng đầu ngón tay lên chút tử quang, tiếng độngkhóa trái cánh cửa lại.

      “Cạch cạch….”

      Phượng Lại Tà chuyển động tay nắm cửa lạikinh ngạc phát cánh cửa bị khoá trái, lẽ nào daddy có trong phòng?

      Thế nhưng rất nhanh nó nhớ tới ngày đầu tiên đivào vương cung, Tát Nạp từng qua, chìakhoá các căn phòng trong vương cung thể đưa cho bọn họ, nhân ngư cũng tự ý mở cửa, nếu ngày hôm đó, nó cũng bị Tát Nạp khoá ở bên trong.

      Vì vậy căn bản tồn tại khoá trái, trừ phi là nhân ngư tự mình đến khoá. Nhưng là, Tát Nạp trước đó cũng nhận lỗi, trong khoảng thờigian nó ngủ say điều tra mọi chuyện ràng, ngay cả Nhân Ngư Vương cũng tự mình sámhối, vì nữ nhi của mình mà tiếc để cho dị nhân ngư ở trong cung điện Hắc Ám, đối vớichuyện nó ngẫu nhiên bắt giết nhân ngư cũng chẳng quan tâm.

      Cho nên, bọn họ căn bản có lý do nhốt daddy lần nữa.

      khi như vậy, đối với việc cánh cửa bị khoá này chỉ còn cách!

      “Daddy, con cầu xin người, mở cửa có đượchay .” Nội tâm chua xót dường như muốn nhấn chìm nó, Phượng Lại Tà cố nén nước mắtuất ức, cắn cắn môi, nắm tay lại thấp giọng khẩn cầu.

      Nó biết, daddy ở bên trong, cửa là do daddy khoá lại.

      Nhưng mà, vì sao? [***************.com]

      Vì sao ngay cả mặt cũng cho nó gặp chút, nó chỉ là muốn nhìn daddy, đơn giản chỉ như vậy.

      Phượng Lại ở trong phòng cũng mở miệng , dựa cửa híp mắt lại.

      “Daddy, vì sao người muốn gặp con?Người phải sớm biết con phải nhân loại sao? Như vậy, thân phận của con đối với người mà hẳn là có gì phức tạp mới đúng, người mở cửa, con chỉ muốn gặp mặt người lần.” Phượng Lại Tà chịu đựng nội tâm đau đớn, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh chậm rãi .

      Nó sợ, sợ giọng của bản thân quá kích độngkhiến cho daddy càng chịu thấy nó. Nó nghĩ đến, nếu daddy biết trước thân phậncủa nó, dưới tình huống như vậy mà vẫn xem nó như dưỡng nữ mà đối xử. tại chẳng qua là phong ấn bị phá giải mà thôi, có gì khác biệt.

      Thực , thực có gì bất đồng…

      Mặc kệ Phượng Lại Tà ở bên ngoài cái gì, Phượng Lại ở trong phòng vẫn đứng im bất động, vẫn an tĩnh dựa cửa như vậy.

      Thanh bên ngoài của Phượng Lại Tà lúc đầulà bình tĩnh, cuối cùng khóc thành tiếng. Đệ Nhị trong phòng nghe tất cả mà giậtmình. Y muốn mở miệng cái gì đó, cuối cùngmột thanh cũng phát ra.

      tại y hiểu nguyên nhân vì sao Phượng Lại làm như vậy.

      Phượng Lại Tà lệ thuộc vào đạt tới trìnhđộ thâm căn cố đế. như vậy, Đệ Nhị dám tưởng tượng tình huống Phượng Lại Tà sau khi nhận được tin tức của Phượng Lại như thế nào.

      “Daddy, van cầu người, mở cửa để cho con nhìnngười lần có được hay . Đừng vứt bỏcon, daddy, con van xin người, đừng vứt bỏ con.” Phượng Lại Tà khóc thành tiếng,hai chân nó như nhũn ra ngồi mặt đất, liêntục dùng bàn tay bé của mình đấm cửa phòng, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

      Vì sao muốn gặp nó?

      Lẽ nào sau khi phong ấn phá giải, mọi thứ đều giống nhau sao? Nó vẫn là nó, vì sao daddy muốn thấy nó, ngay cả gặp mặtmột lần nguyện ý để nó gặp.

      Đau khổ trong lòng khiến nó hít thở thông, nhưng chính nó cũng nguyện ý buông tha.


      rất nhớ daddy, chỉ muốn gặp daddy lần. Lẽ nào ngay cả nguyện vọng nho như vậy cũng thể thực sao?

      Vì khóc mà cách nào hô hấp được, mắt của nó thấy hoa văn cửa, nhưng nó vẫn cố chấp gõ cửa phòng.

      “Van cầu người, van cầu người…”

      Chỉ cần liếc mắt cái là tốt rồi, thực chỉcần liếc mắt là tốt rồi.

      “Tiểu Tà!” Đúng lúc Phượng Tê ngang qua, phát Phượng Lại Tà ngồi trước cửa PhượngLại khóc như muốn ngất . Tim của trongphút chốc trầm xuống, bước vọt lên, tay ôm lấy Phượng Lại Tà.

      “Tiểu Tà, em làm cái gì?”

      Phượng Tê đau lòng ngớt, ngoài ý muốn đối mặt với hai mắt khóc đến sưng của Tiểu Tà.

      Con ngươi màu tím!!

      Đôi mắt màu tím này, giống như hai quả bom nổ tung trong lồng ngực .

      Khẽ chấn động, Phượng Lại Tà bị ôm lấycăn bản để ý đến câu hỏi của , tay quật cường đấy ra, cách xa cái ôm của . Nó cơ hồ điên lên mất, chịu đựng củanó đến cực hạn.

      Nó run rẩy bờ môi bị răng cắn đến vô cùng thê thảm, cổ tay vung lên.
      “Tốt, daddy. Người mở cửa, tự con sẽmở.” Nó muốn tiếp tục như vậy nữa. Hôm nay bất luận như thế nào nó cũng phải gặpđược daddy, cho dù nghênh tiếp nó là vạn kiếp bất phục, nó tuyệt lùi bước.

      “Phá kim!!”

      Theo tiếng kêu khẽ, quang tiên từ tay nó kéo dài ra.

      Khi quang tiên đánh về phía cánh cửa hai người ở trong cửa ngăn trở, cánh cửa dĩ nhiên cũng bị phá vỡ. Ánh sáng màu tím nhàn nhạt cánh cửa làm đáy mắt Phượng Lại Tàcảm thấy đau nhức kịch liệt.

      là daddy. [truyện chỉ được đăng tạidiendanlequydon.com]

      “Được, con ngược lại muốn nhìn xem cánh cửakia còn chịu được đến bao giờ.” Hoàn toànkhông đếm xỉa đến, Phượng Lại Tà cơ hồ đãchuẩn bị sẵn sàng dùng toàn bộ sức mạnh củathất thải hoàn, cho dù hai sức mạnh cuối cùng này được sư phụ dặn dặn lại là thể sử dụng.

      Để nhìn thấy daddy, cái gì nó cũng để ý.

      Ngay khi Phượng Lại Tà chuẩn bị ra tay lần thứ hai, cửa phòng bị mở ra.

      Trong lúc Phượng Lại Tà lòng tràn đầy chờmong, người ra lại làm cho vẻ mặt chờ mong của nó trong nháy mắt vỡ tan.

      “Đệ…Đệ Nhị quốc sư?” Sao lại là y. Khôngriêng gì Phượng Lại Tà, ngay cả Phượng Tê bên đều có chút kinh ngạc nhìn ĐệNhị lúc này hẳn tại phương Tây Ma tộc xaxôi, mà giờ lại có thể ma xui quỷ khiến xuấthiện trước mặt hai người.
      “Tiểu Tà tiểu thư, lâu gặp.” Đệ Nhị lộ ra nụ cười ôn hoà giống như ánh trăng sáng tới gần Phượng Lại Tà.

      “Đệ Nhị quốc sư, daddy của ta có ở trong phòng hay ?” Phượng Lại Tà khẩn trương nhăn mày lại, hoàn toàn còn bộ dáng liều mạng như trước, nó chỉ là muốn gặp daddy, chỉ đơngiản như vậy mà thôi.

      “Phượng Lại bá tước ở trong phòng.” Đệ Nhịthành gật đầu.

      Hai mắt Phượng Lại Tà sáng ngời, bước chânchuẩn bị đẩy cửa phòng ra chạy ào vào bị Đệ Nhị ngăn cản ngay phía trước người.

      “Đệ Nhị quốc sư?” Phượng Lại Tà kinh ngạcnhìn Đệ Nhị.

      “Tiểu Tà, Phượng Lại bá tước muốn gặptiểu thư, tiểu thư vẫn nên trở về .” Đệ Nhị tậnlực dùng giọng điệu ôn hoà mở miệng, lại thể ra lời tàn nhẫn.

      Lời vừa dứt, sắc mặt Phượng Lại Tà trong nháy mắt tái nhợt doạ Phượng Tê ở mộtbên. căn bản kịp suy nghĩ cặp tửmâu kia từ đâu mà có, khẩn trương lo lắng nhìnsắc mặt cực kỳ khó coi của Phượng Lại Tà.

      “Tiểu Tà…”

      muốn gặp ta? Vì sao, ta chỉ là, chỉ làmuốn gặp daddy lần mà thôi, chỉ lần, ta làm những chuyện gì khác.” PhượngLại Tà hoảng sợ khẩn trương nắm cánh tay ĐệNhị, hoảng hốt nhìn y.

      “Đệ Nhị quốc sư, ngài thể giúp ta nóichuyện cùng daddy chút được hay sao, thựcsự ta chỉ là muốn gặp daddy lần, tuyệt sẽkhông làm gì khác. Cầu xin ngài, cầu xin ngài…” Thanh cầu khẩn kia ràng như vậy, thanh cầu khẩn cùng khát vọng tràn đầy cõi lòng, cho dù là Đệ Nhị cũng tránhkhỏi cảm thấy khổ sở.

      Nhưng, việc lại cho phép y dao động.

      “Tiểu Tà, ngươi trở về trước .” Đệ Nhị bất đắcdĩ thở dài, cứng rắn chú ý tới giọng nóinức nở khẩn cầu của bé.

      ! Hôm nay nếu thấy daddy, tatuyệt đối rời khỏi đây nửa bước.”Phượng Lại Tà vừa lắc đầu vừa buông cánh tay Đệ Nhị ra. Ánh mắt của nó căng thẳng, lắc mìnhmuốn lướt qua người Đệ Nhị nhằm phía cửa phòng bay nhanh.

      Nhưng, Đệ Nhị sớm đoán được động tác của nó, cổ tay vừa chuyển nắm bả vai của nó, kéo mạnh nó về phía sau.

      Tay kia tại gáy của nó nhàng vỗ cái,đồng tử màu tím của Phượng Lại Tà mở to, sauđó bất tỉnh trong tay Đệ Nhị. Đệ Nhị chuẩn xác tiếp được thân thể rơi xuống của nó, giao nó cho Phượng Tê đứng bên.

      “Làm phiền ngài chăm sóc bé.” Đệ Nhị mỉm cười với Phượng Tê, trong lòng lại cảm thánkhông thôi. Mấy ngàn năm qua, Đông – Tây phương Huyết tộc khó có được bốn cặp tử mâutụ tại chỗ.

      “Được.” Phượng Tê ngẩn người, tiếp lấyPhượng Lại Tà.

      Nhìn Đệ Nhị xoay người trở lại căn phòng, ánh mắt của tự chủ rơi xuống khuôn mặt nhắn tiều tuỵ của Phượng Lại Tà, tất cảnhững chuyện này là như thế nào?

      Rất nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu Phượng Tê, nhưng giờ khắc này quyết địnhtrước mang Phượng Lại Tà trở về phòng. Nhữngchuyện khác, sau này sau.

      Đến tận lúc Phượng Tê mang Phượng Lại Tà rời , Đệ Nhị mới bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía Phượng Lại ngồi ghế, hai tay nắm chặt như muốn vỡ vụn. Phượng Lại lần này nhẫn tâm như vậy, người đau lòng chỉ sợ chỉ mình Phượng Lại Tà.

      Phượng Lại – người gặp biến cũng sợ hãi, lãnh tĩnh lúc này hoàn toàn biến mất. Nếu như phải nhẫn nại của đến cực hạn, cũng để y ra ngoài ứng phó Phượng Lại Tà.

      Nếu như vậy, chỉ sợ nhẫn nại của Phượng Lại đến cực hạn.

      “Cảm tạ.” Hai chữ từ trong răng Phượng Lại nặn ra, thanh đè nén.

      cần khách khí, ngài chuẩn bị khi nào trởvề Huyết tộc?” Đệ Nhị thở dài, vừa rồi PhượngLại Tà nghĩ bậy muốn phá tan trở ngại xông tới. Nếu trước đó phải có chuẩn bị, chỉ sợ thể ngăn được bé. Tốc độ cònnhanh hơn cả tia chớp, là làm giật mình.

      Quả nhiên, sức mạnh của “đứa con cấm kỵ” làvô cùng, cứ như vậy, bé vẫn chưa giải hết toàn bộ phong ấn. Tất cả sức mạnh trở về, đềuphải chờ tới sau này khi phong ấn phản phệ. [***************.com]

      tại.” Phượng Lại híp mắt, khôngthể tiếp tục ở lại đây thêm phút nào nữa, nếu , thể khẳng định mình cóthể nhẫn tâm lần nữa với Tiểu Tà. Khi ngheđược tiếng gào khóc của bé, cảm giáctim của cũng sắp nổ tung, đầu óc giống như bị thiên quân vạn mã chạy qua.

      Chỉ thiếu chút nữa, nhịn được mà mở cửa ra.
      khi xuất ở trước mặt PhượngLại Tà, tuyệt đối nhẫn tâm nhưvậy, bỏ mặc tiếng khóc cùng cầu xin của bé.

      Toàn bộ nguỵ trang của , đều sụp đổ trongkhoảnh khắc đó.
      -Hết chương 7-

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :