1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Dịu Dàng Đến Bên Anh - Nam Lăng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Trong lòng đột nhiên lại thấy bực bội, thầm nhắc nhở mình lần sau ít lo mấy chuyện như thế này.

      Nghiêm Kí chuyện, nhưng Hạ Vũ lại có dự định dốc bầu tâm cùng . cúi gằm mặt xuống, rồi lên tiếng giải thích: “mẹ em cứ mực muốn em tham gia cuộc thi múa ba lê, em lại muốn từ bỏ ba lê hoàn toàn. Vì để... để em từ bỏ ý định này, mẹ cắt tiền tiêu vặt của em. Nhưng em muốn tiếp tục lãng phí thêm thời gian nữa, tuổi đời của khiêu vũ vốn rất ngắn ngủi, em phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Dẫu cho... dẫu cho mẹ em nhất mực đồng ý, em cũng muốn thử xem thế nào.”

      Ánh mắt Hạ Vũ trống rỗng ngước nhìn những quả khinh khí cầu lơ lửng giữa trung, tự với mình, nửa khuôn mặt xinh đẹp phảng phất nỗi hoang mang, chân thực mà huyền ảo.

      Nét mặt u buồn ấy gần như làm Nghiêm Kí nhìn đến ngơ ngẩn.

      có phải ? Nghiêm Kí?”

      Giây tiếp theo, Hạ Vũ đột nhiên hồ hởi quay sang, làm Nghiêm Kí nhìn chớp mắt vào trở tay kịp, hoảng hốt đưa ánh mắt sang hướng khác, buột miệng : “À, phải.”

      Nghiêm Kí trầm tĩnh giờ phút này lại luống cuống tay chân cực kỳ hiếm thấy. lơ đễnh cắn miếng hamburger nhưng bị sặc, thấy Hạ Vũ chăm chú nhìn mình như có điều gì muốn , vẻ mặt trang trọng chưa từng có, bất giác thấy chột dạ, đành cười gượng: “Tiếc , tôi vẫn chưa thấy múa ba lê.”

      Nghe vậy, Hạ Vũ ngẩn ra, hai mắt bỗng sáng lên nhìn sang Nghiêm Kí, sau đó khẽ ấp úng : “A, đúng rồi, vẫn chưa thấy em múa ba lê.”

      Nghiêm Kí chỉ buột miệng , trong đầu Hạ Vũ lại xoẹt qua ý tưởng, thế là cau mày nghiêm túc suy ngẫm. Trong chốt lát, hai người đều gì, chỉ có tiếng răng Nghiêm Kí khẽ chạm vào nhau khi ăn bánh.

      Nghiêm Kí ngồi im lặng, ăn xong ánh đứng dậy, : “ thôi, tôi đưa về!”

      Hạ Vũ tỉnh lại từ trong suy tư, ngước mắt nhìn : “Em vẫn chưa xong việc.”

      “Về , còn mặc bộ này nữa, chiều nay bị cảm nắng đó!”

      Hạ Vũ kiên quyết lắc đầu: “Em kiên trì được nửa ngày rồi, mọi người đều vất vả như thế, họ làm được, em cũng có thể.”

      Nghiêm Kí thấy hết cách với nàng Hạ Vũ bướng bỉnh này, mặt chút biểu cảm nhìn , thầm thở dài trong lòng.

      Hạ Vũ đứng lên, tiếp tục hỏi với vẻ cực kỳ đứng đắn : “Bây giờ em về, tiền lương phải làm sao? Em làm công đâu!”

      “Tôi trả lương cho .”

      Nghiêm Kí đột nhiên tức giận, buột miệng .

      Hạ Vũ nhìn Nghiêm Kí với ánh mắt trong sáng, khi cảm thấy mình sắp bị đôi mắt ấy nuốt chửng rầu rĩ : “Nhưng phải thuê em.”

      bướng bỉnh của Hạ Vũ làm Nghiêm Kí bực mình. chẳng hiểu nổi tại sao lại bỏ cả thời gian nghỉ trưa, ngồi chuyện chẳng đâu vào đâu với nhóc, nên nhấc chân chuẩn bị rời khỏi: “Vậy thôi, chú ý nghỉ ngơi, tôi trước đây.”

      Sau đó, bỏ , mắt cũng chẳng thèm ngẩng lên.

      “Nghiêm Kí!”

      vừa được mấy bước, Hạ Vũ bỗng gọi với theo. Đợi đến khi quay lại nhìn lại cuống tay chân, chớp mắt liên túc, dáng vẻ đau khổ muốn lại thôi. Nghiêm Kí cau mày, quay người định tiếp, Hạ Vũ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, quyết phen sống mái to: “Ơ kìa! Em có chuyện muốn với .”

      Lần này, Nghiêm Kí dứt khoát quay lưng lại với , lộ tư thế bất đắc dĩ lắng nghe.

      Hạ Vũ cũng nghĩ được nhiều như thế, dứt khoát bộc bạch những tâm tư trong lòng cho nghe.

      biết vì sao hôm nay chúng ta gặp nhau ? cho biết, phải là trùng hợp, cũng phải duyên phận, em biết đến đây, cho nên... cho nên em mới đến. Sau đó... sau đó vừa đúng lúc gặp được việc làm thêm này... Em vốn định dàn cảnh mình gặp nhau, giống như người ta thường diễn phim ảnh, em cố ý giả vờ tình cờ gặp , sau đó là duyện phận, xin hẹn hò với em ở nơi này, nhưng... nhưng em biết phải là người như thế, hơn nữa em cũng xác định được mình có kỹ năng diễn xuất như . Em... em giỏi dối. Sau đó em nghĩ, cứ thế này đứng trong đám đông nhìn lát là được rồi, chỉ lát thôi, ai biết được lần sau là lúc nào chứ. Nghiêm Kí, đột nhiên em hiểu ra rằng, nếu cố gắng có thu hoạch, hẹn hò cũng thế. Bởi vì thích em, nên từ chối hẹn hò cùng em, đây là quyền lợi của , nhưng... xin hãy cho em cơ hội để cố gắng, em bằng lòng dùng cố gắng của mình để được hẹn hò cách công bằng.

      Em tham gia cuộc thi múa ba lê, em thay đổi chủ ý rồi. chưa bao giờ nhìn thấy em múa, cho nên em muốn xin hãy tỉm hiểu về em lại lần nữa. Em, Hạ Vũ, cũng có thể trở thành người xuất sắc nhất! Rồi đến lúc đó hãy quyết định có cho em cơ hội được hẹn hò lần hay ?”

      Cảm giác ra tất cả nhừng lời tận đáy lòng chẳng dễ chịu chút nào. Hạ Vũ cố gắng để lời thỉnh cầu của mình được danh chính ngôn thuận, nhưng hiểu sao lại thấy bản thân có chút hèn mọn. ngẩng đầu, ưỡn ngực, hất cao cằm, tạo cho mình vẻ người cứng cỏi nhưng khóe miệng lại khẽ run, bộc lộ yếu đuối.

      chưa bao giờ đứng sau người rồi dùng ánh mắt khẩn cầu chờ đợi lời tuyên phán của ta, lại còn phải ương ngạnh đứng thẳng lưng.

      từ trước tới nay vẫn luôn kiêu hãnh trước mặt người khác, tỏa sáng sân khấu. Nhưng tại, Hạ Vũ của giờ phút này đây, đến cả bản thân cũng thấy xa lạ, lại mang máng cảm thấy, đó cũng là cách để theo đuổi hạnh phúc nên ai có thể nặng lời trách móc .

      Sau đó, nghe thấy cơn gió mang đến tiếng “được” khe khẽ lại hơi trầm, tựa lời đáp mông lung. Hạ Vũ bỗng mỉm cười, mơ màng cho rằng đây là điểm khởi đầu của hạnh phúc.

      Cuối tuần, sau khi tan học, Hạ Vũ dẫn Lãng Lãng đến của hàng Haagen – Dazs ở gần đó. Hẳn là Nghiêm Kí dặn dò từ trước nên bác lái xe làm tốt chức trách đợi ở bãi đỗ. Có thể thấy, Hạ Vũ được Nghiêm Kí cực kỳ tin tưởng.

      Hạ Vũ chưa có nhiều kinh nghiệm ở riêng với trẻ con, nhưng giữa và Lãng Lãng có quá nhiều chướng ngại. Mặc dù chi phí cho lần ăn Haagen – Dazs gần như khiến mất đứt ngày làm việc, nhưng chẳng hề đau lòng. lớn bé chụm đầu nghiên cứu loại kem có thể bén lửa, thậm chí với cầu của Lãng Lãng, Hạ Vũ còn phải bịa ra câu chuyện ngay tại đó, câu chuyện có tên là “Núi băng rực cháy” : “Ngày xửa ngày xưa có bé, gia đình sống trong ngồi làng dưới chân ngọn núi băng, cực kỳ thích khiêu vũ, hy vọng ngày nào đó đôi giày màu đỏ, sau đó chạy lên đỉnh núi khiêu vũ. bé nghĩ cảm giác khiêu vũ băng nhất định là rất tuyệt vời, tựa như nhảy điệu múa đẹp nhất thế gian, trở thành người nhảy giỏi nhất thế giới. Nhưng nhà rất nghèo, họ chỉ có thể tạm đủ ăn, chứ đừng đến chuyện mua giày múa. bé ấy rất thất vọng, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Cuối cùng, đến năm kia, khi bé mười hai tuổi, mùa đông năm ấy vô cùng lạnh giá, gia đình vé chẳng thể nào tìm được thức ăn, ngày nào cả nhà cũng phải chịu đói. Lúc đó, bé ngẩng đầu nhìn núi băng ngoài cửa sổ, dường như thấy núi băng có ánh sáng. Trong vầng hào quang ấy có đôi giày múa màu đỏ phát sáng lấp lánh, đó là đôi giày đẹp nhất mà bé từng thấy. Thế là để ai trong gia đình hay biết, lặng lẽ ra khỏi nhà, mặc bộ quần áo rách rưới, đội mưa tuyết leo lên núi. Đến khi leo lên đến đỉnh núi hai chân lạnh cóng, nhưng hiểu vì sao, khi nhìn xuống liền thấy chân có đôi giày múa màu đỏ phép thuật, sau đó bắt đầu nhảy, cứ xoay tròn, xoay tròn mãi, bao giờ dừng lại được nữa. Người nhà bé nhìn lên núi băng, phát đó có ngọn lửa nhảy nhót, ngọn lửa màu đỏ, ngọn lửa ấy cứ rực cháy mãi, chưa bao giờ tắt.”

      “Sau đó sao ạ?” Lãng Lãng tròn đôi mắt thơ dại, nghiêng đầu hỏi Hạ Vũ.

      Hạ Vũ mỉm cười nhìn ngọn lửa bập bùng cốc kem, đột nhiên nỡ kể cho thằng bé cái kết bi thảm : “Ngọn lửa ấy chính là do bé biến thành, bé ấy cuối cùng cũng tìm thấy được thứ mà mình muốn, phải sao?”

      Lãng Lãng nghĩ ngợi lúc, vẻ mặt ngơ ngác: “ ơi, con hiểu.”

      Hạ Vũ dịu dàng mỉm cười xoa đầu cậu nhóc, có chút thương cảm chăm chú nhìn ngọn lửa bập bùng, thẫn thờ tự mình: “Đợi đến khi lớn lên con hiểu, muốn đạt được thứ mà mình muốn, cuối cùng phải trả giá.”

      Đáp lại buồn bã của là cậu nhóc tham ăn Lãng Lãng nhìn chằm chằm vào cốc kem, nuốt nước bọt ừng ực: “ ơi, núi băng đáng ghét , chúng ta cùng tiêu diệt nó nhé!”

      “Hẹn hò” cùng Lãng Lãng trở thành phần hồi ức đẹp của Hạ Vũ, còn điều tiếp theo phải đối mặt chỉ có cuộc sống tàn khốc, đan xen nhiều hy vọng.

      Mẹ công tác về, dưới ánh đèn màu da cam trong phòng khác, khuôn mặt mệt mỏi chờ đợi , chiếc bóng in tường bình tĩnh mà uy nghiêm.

      Lần này, Hạ Vũ đứng trước mặt mẹ. Hai mẹ con có đôi mắt rất giống nhau, trong đó còn in bóng khuôn mặt của đối phương. Ở giữ hai người có khoảng cách , nhưng dẫu cho có cố gắng thế nào chăng nữa, cũng thể bước vào khoảng trời riêng của đối phương được nữa.

      Hoặc có thể , mẹ khó có thể bước vào thế giới nội tâm của con , cũng giống như bà chuẩn bị để con vào thế giới nội tâm của mình vậy.

      Hai người quá thân thuộc với nhau nhưng lại dần dần trở nên xa cách.

      Mẹ Hạ Vũ lên tiếng trước, giọng so với lúc lật bài ngửa giao tranh lần đầu tiên bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí nghe ra giọng còn rất trầm, mang theo bất đắc dĩ: “Tiểu Vũ, rồi có ngày con hiểu, từ bỏ rồi bắt đầu cuộc sống lại từ đầu là việc khó khăn, nặng nề nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Mẹ rất phục con, vì con dám đương đầu với lựa chọn khó khăn nhất của đời người, đứng trước mặt mẹ, kiên quyết với mẹ con muốn bắt đầu lại.” đến đây, khóe mắt mẹ Hạ Vũ rưng rưng, giọng cũng có chút nghẹn ngào: “Mẹ... mẹ đột nhiên cảm thấy cực kỳ kiêu hãnh, bởi vì Tiểu Vũ của mẹ đưa ra quyết định mà có lẽ rất nhiều người suốt đời cũng dám làm, dẫu cho con chỉ mới hai mươi hai tuổi.”

      Nhìn những giọt nước mắt của mẹ dưới ánh đèn, trong lòng Hạ Vũ chợt dâng lên nỗi cay đắng, chua xót, đau lòng gọi tiếng: “Mẹ...”

      Hạ Vũ bật khóc vì hiểu rằng, ngoan cố, bướng bỉnh của mình cuối cùng làm tổn thương trái tim ba mẹ. Giấc mơ của được xây bằng lo lắng của ba mẹ.

      “Nhưng Tiểu Vũ à, đến ngày nào đó con cũng làm mẹ, rồi con hiểu cho mẹ. Dù cho con trẻ cứ khăng khăng giữ lấy sai lầm, chịu tỉnh ngộc, người làm mẹ cũng thể nào lập tức chấp nhận đó ngay được, bởi vì...” giọt nước mắt lăn dài má mẹ Hạ Vũ, “... Bởi vì quá sợ hãi, sợ con mình đánh mất cuộc đời, sợ nó hạnh phúc. Tiểu Vũ, tha thứ cho mẹ, đây là cách nghĩ ích kỷ nhất, cũng là chân thực nhất của người làm mẹ.”

      Hạ Vũ cúi gằm mặt xuống, khóc thành tiếng, dáng vẻ ngoan ngoãn như chú cừu non.

      “Nhưng mấy ngày nay, mẹ dần dần nghĩ thông suốt rồi!” Mẹ Hạ Vũ mỉm cười rơi nước mắt, kiêu hãnh, hài lòng nhìn đứa con mà bà thấy tự hào nhất, vén những sợi tóc xõa ra phía sau tai : “Nếu Tiểu Vũ của mẹ dũng cảm hơn những người bình thường, vậy dù con có bắt đầu lại với khiêu vũ đại, con cũng thua kém những người khác, dầu sao đó cũng là thứ con đam mê, phải sao? Con thích ba lê mà lại có thể trở thành người giỏi nhất, vậy với khiêu vũ đại, mẹ còn lý do gì phải lo lắng nữa chứ.”

      Những giọt nước mắt dịu dàng của mẹ như cơn sóng cuốn lấy Hạ Vũ. Trong lòng , ngoài run rấy còn là cảm động, hổ thẹn cùng nỗi day dứt khôn nguôi. Trước đây chỉ nhìn cách nghĩ của mẹ dưới góc độ tiêu cực, cho rằng mẹ là người phụ nữ hẹp hỏi, thích quản lý cuộc sống của con cái, nhưng lại ngờ rằng, ra tấm lòng của mẹ bao la hơn mình nghĩ rất nhiều. Tất cả xuất phát điểm của những việc mẹ làm đều từ chữ - .

      “Mẹ ơi, con xin lỗi... con xin lỗi mẹ...” Giọng Hạ Vũ run run, hiểu mẹ trải qua bao đêm trăn trở, khó thành lời mới có thể đưa ra quyết định để tự do tung cánh. hứa với bà: “Con hứa với mẹ, dù bắt đầu lại từ đầu, con cũng trở thành người... giỏi nhất!”

      Dưới ánh đèn màu cam là cái ôm có chút khoảng cách của hai mẹ con. Khoảng cách nho giữa hai người lúc ban đầu, cuối cùng vì người tự sải bước dài, biến mất trong đêm tối.

      Cuối buổi chuyện tối hôm ấy, Hạ Vũ với mẹ, vẫn quyết định tham gia cuộc thi ba lê. Mặc dù mẹ rất bất ngờ nhưng vẫn điềm nhiên tiếp nhận. Hạ Vũ cũng ngờ rằng quyết định mình trằn trọc thao thức suốt bao đêm mới có thể đưa ra cách khó khăn, lại chỉ vì câu của Nghiêm Kí mà dễ dàng bị bác bỏ hoàn toàn. lúng túng trong ma lực của tình .

      Nhưng sau khi chuyện với mẹ xong, Hạ Vũ bỗng nhiên ý thức được, lần cuối cùng tham gia cuộc thi múa ba lê, có lẽ cũng phải là quyết định đúng đắn. gắn bó khăng khít với giày múa ba lê suốt mười mấy năm trời, đó là mười mấy năm đan xen giữa máu và nước mắt. Thời thơ ấu yếu ớt và cả thời thanh xuân của đều trôi qua cùng ba lê. Giày múa trở thành phần thể tách rời với cơ thể , cho dù hôm nay từ biệt tại đây, cũng muốn dùng cách của mình, trịnh trọng đặt dấu chấm tròn trịa.

      Trong lòng hiểu rằng, dùng thành tích rực rỡ để an ủi thời thanh xuân qua là cách từ biệt tốt nhất.

      Vì tình , cũng vì cuộc sống của chính mình, Hạ Vũ nắm chặt nắm đấm tự nhủ với bản thân như thế. đột nhiên cảm thấy ung dung tự tại, trong đôi mắt là ánh sáng lấp lánh của ánh đèn sân khấu lâu nhìn thấy.

      Cuộc thi múa ba lê diễn ra sau hai mươi ngày nữa. Mặc dù qua thời gian đăng ký, nhưng do giáo viên hướng dẫn của Hạ Vũ quá thích học trò này, nên vẫn mạo hiểm đăng ký cho suất. Hạ Vũ cực kỳ cảm kích trước việc làm này của giáo.

      trong tâm hồn vướng chút tạp chất, khi xác định được tâm tư của mình trút bỏ hết những biểu yếu đuối, thể ý chí mà người bên cạnh khó có thể tưởng tượng nổi.

      bắt đầu vùi mình trong phòng tập, luyện tập lại các kỹ thuật cơ bản kể ngày đêm, động tác làm làm lại biết bao nhiêu lần, mồ hôi ướt đẫm từng mảng áo.

      Chỉ đề của cuộc thi lần này được công bố, nhưng điều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Hình thức thi năm nay thay đổi rất nhiều so với các năm trước. Sau khi trải qua vòng biểu diễn cá nhân, cuối cùng các thí sinh còn phải tham gia vòng biểu diễn tập thể, tiết mục biểu diễn tập thể là vở Hồ thiên nga của Tchaikovsky mà ai nấy đều biết.

      Trong vòng biểu diễn tập thể, các thí sinh phải biểu diễn các vai thiên nga đen, thiên nga trắng kinh điển, chỉ có người biểu diễn xuất sắc mới có hy vọng giành giải quán quân.

      Bởi vì đặt quá nhiều kỳ vọng vào Hạ Vũ nên về phần biên đạo trong vòng biểu diễn cá nhân có thể giáo viên hướng dẫn - Lý - vắt kiệt óc sáng tạo. Vốn dĩ, tiết mục biên đạo múa của ấy vẫn thường theo máy móc, theo lối mòn, nhưng lần này chính lại cảm thấy hài lòng. hôm vào mười giờ đêm, khô Lý đột nhiên quay lại trường để lấy đĩa CD trong phòng làm việc thấy phòng tập của Hạ Vũ vẫn sáng đèn. rón rén nhìn qua khe cửa, ai ngờ lại thấy Hạ Vũ hoàn toàn khác.

      Hạ Vũ luyện tập ba lê cả ngày nên cơ thể cực kỳ mệt mỏi. Đến mười giờ đêm, khi định về nhà, đột nhiên thay đổi ý định, mở ca khúc nổi tiếng thế giới của Bon Jovi – It’s my life

      It's my life
      It's now or never
      I ain't gonna live forever
      I just want to live while I'm alive
      It's my life
      My heart is like an open highway
      Like Frankie said
      I did it my way
      I just wanna live while I'm alive
      It's my life
      This is for the ones who stood their ground
      For Tommy and Gina who never backed down
      Tomorrow's getting harder make no mistake
      Luck ain't even lucky
      Got to make your own breaks
      It's my life
      And it's now or never

      Lời dịch:

      Đó là cuộc sống của tôi
      Bây giờ hoặc là bao giờ
      Tôi đâu thể sống mãi
      Tôi chỉ muốn sống khi tôi còn tồn tại
      Đó là cuộc sống của tôi
      Trái tim tôi tựa đường cao tốc
      Như Frankie
      Tôi làm bằng cách của tôi
      Tối chỉ muốn sống khi tôi còn tồn tại.
      Đó là cuộc sống của tôi
      Cho nhưng ai đứng đất mẹ
      Cho Tommy, Gina – những người bao giờ chùn bước
      Rồi ngày mai khó khăn hơn để mắc phải sai lầm
      Và may mắn cũng chẳng thể bên ta mãi
      Hãy làm nên kỳ tích của riêng mình.
      Đó là cuộc sống của tôi
      Và bây giờ hoặc chẳng bao giờ nữa.

      Vào thời khắc Hạ Vũ mệt mỏi đến đỉnh điểm, thường kèm theo cảm giác thất bại, mờ mịt đối với tương lai, bất lực với tình . Tất cả đều theo mồ hồi, tuôn trào ra ngoài cơ thể, sau đó, mệt đến nỗi chẳng còn sức lực mà khóc nữa.

      Chính vào lúc đó, Hạ Vũ bật ca khúc này để thanh gào thét cuốn phăng tất cả những nỗi bất an trong lòng. càng nghe càng thấy kích động. Dòng máu nóng chảy khắp cơ thể, ca khúc này dường như được viết dành riêng cho , vô cùng chân thực, mỗi câu hát đều chạm vào linh hồn , khiến run rẩy.

      Sau đó, cởi giày múa ba lê đầm đìa mồ hôi, để đôi chân của mình đứng thẳng sàn nhà lạnh băng. Bài hát đến đoạn: “It's my life, It's now or never”, ngẫu hứng nhảy múa theo nhạc, tâm hồn được giải phóng, tay chân cũng được giải phóng.

      Hạ Vũ vươn người, đôi tay mạnh mẽ vung lên trong gian, xoay tròn hai vòng rồi đột nhiên tung người nhảy lên, cơ thể hoàn mỹ phá vỡ cảnh đêm yên tĩnh. trở thành tinh linh trong đêm tối, tư thế nhảy múa tràn đầy cảm xúc và ân nhạc rộn rã hoàn toàn hòa lẫn vào nhau.

      Ngày mai càng gian khổ, thế sao, cứ nhảy múa .

      Nữ thần may mắn để ý đến , thế sao, chỉ muốn nhảy múa.

      Đây là cuộc sống của . muốn nhảy múa.

      Lý ngẩn ra nhìn với những bước nhảy kiên định, mạnh mẽ trong phòng tập. bé áy trở thành người hoàn toàn khác, cái tôi khác xuất sắc hơn, còn điệu mà nhảy, có lẽ là tuyệt vời nhất, giàu cảm xúc nhất được thấy trong đời,

      Hạ Vũ dùng linh hồn của mình để nhảy, còn trước kia, chỉ có thể dùng cơ thể mình để khiêu vũ, mặc dù xinh đẹp, nhưng có cảm xúc.

      vốn cho rằng mình gặp hạt giống ba lê xuất sắc nhất trong cuộc đời này, nhưng ra bé có thể càng tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, chói lọi đến nỗi làm người ta thoáng chốc thể mở mắt.

      Lý mang theo kinh ngạc, lặng lẽ ra về.

      Tối hôm đó, suốt đêm ngủ. dự định biên đạo cho Hạ Vũ tiết mục biểu diễn cá nhân, đồng thời hòa trộn giữa khiêu vũ đại và múa ba lê.

      thiên tài thể bị bó buộc suốt đời với thứ được. Có lẽ Hạ Vũ có thể được xa hơn rất nhiều so với tưởng tượng của .

      Lý đắm mình trong ánh nắng ban mai, nhìn ánh mặt trời mời mọc, điệu nhảy trong đêm tối của Hạ Vũ làm cực kỳ cảm động.


      Vào buổi chiều muộn, khi cái nóng nực đầu hè còn chưa xua hết, Nghiêm Kí nhận được tấm vé rất kỳ lạ. tấm vé có in hình các mặc trang phục biểu diễn, kiễng mũi chân với đôi giày múa màu trắng tinh khiết, thời gian là tám giờ tối tại Nhà hát lớn thành phố. vé chỉ có số ghế, hề tiết lộ bất cứ thông tin nào khác của người gửi.

      Chỉ có điều, tấm vé ghi “Cuộc thi múa ba lê liên trường toàn quốc” lên tất cả.

      “Nghiêm Kí, đột nhiên em hiểu ra rằng, nếu cố gắng có thu hoạch, hẹn hò cũng thế. Bởi vì thích em, nên từ chối hẹn hò cùng em, đây là quyền lợi của , nhưng... xin hãy cho em cơ hội để cố gắng, em bằng lòng dùng cố gắng của mình để được hẹn hò cách công bằng.

      Em tham gia cuộc thi múa ba lê, em thay đổi chủ ý rồi. chưa bao giờ nhìn thấy em múa, cho nên em muốn xin hãy tỉm hiểu về em lại lần nữa. Em, Hạ Vũ, cũng có thể trở thành người xuất sắc nhất! Rồi đến lúc đó hãy quyết định có cho em cơ hội được hẹn hò lần hay .”

      Nhớ lại đôi mắt to tròn, bướng bỉnh, lanh lợi đó, Nghiêm Kí nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào tấm vé ở bàn, trầm tư hồi lâu.
      Last edited: 28/10/15
      Aliren thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10:

      Tối hôm đó, sau giờ tan tầm, Nghiêm Kí vẫn chưa có ý định về nhà. Những tia nắng cuối ngày dần tắt, Nghiêm Kí bị đêm đen bao phủ yên lặng ngồi đó. Bên ngoài cửa sổ là thế giới trụy lạc, sa đọa, trong đêm tối có biết bao người mất phương hướng, tìm thấy lối về.

      Tấm vé bé chẳng hề bắt mắt yên lặng nằm bàn làm việc, khiến cho Nghiêm Kí luôn quyết đoán cảm thấy khó xử.

      , là nghe theo mách bảo của con tim; , cũng là nghe theo mách bảo của con tim.

      chút nhộn nhạo như cỏ dại lặng lẽ sinh sôi trong lòng , thể phân biệt được điều này là tốt hay xấu. Điều duy nhất mà Nghiêm Kí biết là, thích cuộc sống mất kiểm soát.

      từng cho rằng, thứ khó nắm bắt nhất đời này là cái chết và bệnh tật, nhưng bây giờ lại thấy nó rất mơ hồ, ra thứ thể kiểm soát được còn có cả trái tim của con người.

      Nghiêm Kí nhìn thế giới sáng đèn bên ngoài cửa sổ. vốn tưởng mình nhìn thấu vạn vật chúng sinh, nhưng có số việc, xét cho cùng là do tu hành chưa đủ, cho nên khiến cuộc sống lệch ra khỏi quỹ đạo.

      Thời gian cứ thế trôi qua từng phút, từng phút , lúc này là bảy giờ năm mươi phút.

      Lại năm phút nữa trôi qua.

      "Đối với tôi mà , khiêu vũ chính là cuộc sống, là nghiệp mà tôi chuẩn bị theo đuổi cả đời, trừ nó ra, tôi chẳng hiểu bất cứ thứ gì khác nữa. Lý tưởng của tôi là trở thành vũ công khiêu vũ đại xuất sắc, cống hiến cho khán giả những điệu nhảy nghệ thuật nhất, nhưng thực tế tôi thể nghe theo quyết định của ba mẹ, trở thành mọt diễn viên múa ba lê. Đây là quãng thòi gian tôi đau khổ nhất, tôi phải đứng trước lựa chọn, hoặc đấu tranh cho lý tưởng mình, hoặc nghe theo ba mẹ, suốt đời múa ba lê, suốt đời được vui vẻ."

      "Sau đó em nghĩ rằng cứ đứng trong đám đông nhìn lát thế này là được rồi, chỉ lát thôi, ai biết lần sau là lúc nào chứ."

      "Cứ đứng trong đám đông nhìn lát thế này... chỉ lát..."

      Nghiêm Kí bỗng bật dậy, cầm tấm vé bàn, chạy như bay ra ngoài.

      Trong văn phòng, đồng hồ lặng lẽ chỉ đến vạch số tám.

      Từ thưở , Hạ Vũ ngừng bôn ba cùng các cuộc thi. Có thời gian, các cuộc thi đối với chỉ như chuyện cơm bữa, từ gấp gáp đến nỗi hai chân run lẩy bẩy lúc ban đầu, đến bình tĩnh, thoải mái hoặc tê liệt sau này. Trong thời gian đó, trải qua những tháng ngày dài đằng đẵng.

      Nhưng năm tháng đó, chẳng qua chỉ như sợi dây cót bị ép phải kiên trì đến cùng. Dưới khàn đài là ánh mắt mong đợi của ba mẹ, thầy , sân khấu là những cái nhìn chòng chọc của đối thủ muốn chiến thắng . bướng bỉnh trong tích cách khiến thể nào chấp nhận mình trở thành người thất bại, cho nên đành nhìn giày múa ba lê dưới chân, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, tất cả bất đắc đĩ trong lòng đều biến thành niềm tin: Ngoài làm người chiến thắng ra, còn bất kỳ lựa chọn nào khác.

      Còn lần này là lần cuối cùng giày múa ba lê đứng sân khấu. Hạ Vũ đứng ở phía hậu đài trang điểm, trong lòng cảm khái muôn phần, còn hình ảnh phản chiếu của trong gương cho thấy chút thương cảm lên khuôn mắt dưới lớp phấn hồng nhạt.

      ấy đến chưa?

      Có khi nào chưa nhận được vé?

      Nhân được rồi liệu có đến ?

      Tự hỏi bản thân hết lần này đến lần khác, cuối cùng Hạ Vũ lắc đầu mạnh, muốn vứt những câu hỏi ấy ra khỏi đầu.

      ấy đến hay đều phải thắng.

      Du có có được tình của , cũng thể để thua cuộc sống của mình.

      Trong vòng biểu diễn có nhân, Hạ Vũ là người thứ năm. mặc bộ trang phục biểu diễn màu đen bó sát người, tóc búi cao, làm tôn lên dáng người thon gầy với những đường cong tuyệt đẹp. đứng phía sau cánh gà, vén màn ngó xuống phía dưới khán đài giống như hồi còn bé. Trong lòng ràng cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn nén được tờ mò, nghĩ đến lát nữa tất cả ánh mắt của mọi người tập trung người , tất cả ánh đèn lướt theo , nỗi lo lắng trong lòng bị thay thế bằng hưng phấn tột độ.

      Trước đây có giáo viên đánh giá : Trời sinh để đứng sân khấu, tố chất tâm lý cực kỳ tốt.

      Lần này, ánh mắt của Hạ Vũ tìm kiếm ba mẹ dưới khàn đầu. biết hai người họ nhất định ngồi ở nơi nào đó bên dưới, yên lặng chờ đợi lên sân khấu, hề che giấu kiêu hãnh khuôn mặt.

      Ánh mắt của Hạ Vũ bất giác đảo qua đảo lại tìm kiếm, biết mình nhìn thấy Nghiêm Kí ở dưới khán đài, nhưng vẫn kìm được hướng mắt về phía chỗ ngồi của , trong lòng thấp thỏm mơ màng cùng với mong đợi thể khống chế.

      Dưới khán đài, tràng pháo tay rền vang như sấm động. Màn biểu diễn của thí sinh thứ tư cực kỳ xuất sắc, ấy là đối thủ nặng kí nhất của Hja Vũ trong cuộc thi lần này – Lâm Ưu Nhiên. Từ đến lớn,hai người luôn là đối thủ ngang tầm của nhau, tuy thể họ là hai đối thủ thân thiết, nhưng cũng phải kiểu cứ gặp là tràn ngập mùi thuốc súng, chỉ hận thể dùng ánh mắt giết chết đối phương như người ta vẫn tưởng tượng.

      Mối quan hệ giữa Lâm Ưu Nhiên và Hạ Vũ cứ nhàn nhạt như thế, hai bên cũng để lại cách thức liên lạc với nhau. Lúc , số lần họ gặp nhau nhiều hơn chút, sau khi lớn lên, mỗi năm họ chỉ gặp vài lần. Lúc lướt qua nhau sân khấu, hai bên ngẩng cao đầu, sau đó câu: “Xem bản lĩnh của cậu ra sao?”

      Khi trưởng thành, Lâm Ưu Nhiên còn xinh đẹp như lúc còn bé, có dặm bao nhiêu phấn cũng thể che hết những nốt mụn lặng lẽ mọc khuôn mặt. Hạ Vũ vẫn giữ được vẻ mịn màng như thế, lần này, hai người lại lướt qua nhau, sau đó dừng lại cách cực kỳ ăn ý.

      Lâm Ưu Nhiên vẫn luôn là lạnh nhạt, nhìn thấy Hạ Vũ cũng chỉ gật đầu với vẻ mặt chút biểu cảm: “Hai năm gặp, tớ nghĩ cậu nhảy nữa.”

      Hạ Vũ mỉm cười. Sau khi lên Đại học, thường xuyên xuất trong các cuộc thi, cho nên hiểu lắm những người như Lâm Ưu Nhiên. nhiệt tình đối với các cuộc thi của ấy từ bé đến lớn vẫn hề giảm sút, dù du học ở nước ngoài, nhưng chỉ cần trong nước có cuộc thi là ấy liền bay về đăng ký tham gia, vì thế được mệnh danh là “Người cuồng thi đấu.”

      “Là dự định nhảy nữa.” Hạ Vũ úp úp mở mở, thành công trong việc khiến Lâm Ưu Nhiên kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào chớp mắt.

      “Nhưng phải là tớ khiêu vũ, chỉ là định múa ba lê nữa.”

      “Cậu gì cơ?” Lâm Ưu Nhiên nghe thấy điểm số cho bài thi của mình vì vẫn “tiêu hóa” câu của Hạ Vũ.

      Hạ Vũ nhún vai tỏ vẻ có chuyện gì, khuôn mặt rạng rỡ như trút được gánh nặng, với đối thủ luôn đuổi sát mình từ thời thơ ấu: “Cuối cùng tớ cũng có thể khiêu cũ như kẻ điên rồi!”

      sân khấu, người dẫn chương trình đọc tên Hạ Vũ. thoải mái vẫy tay chào Lâm Ưu Nhiên, khẽ câu: “Tạm biệt!”

      Sau lần này, họ chẳng còn gặp lại nhau nữa.

      “Đúng là kẻ điên.”

      Lâm Ưu Nhiên chẳng thể nào lý giải nổi, đưa mắt nhìn bóng dáng uyển chuyển ra giữa sân khấu kia, cuối cùng nhịn được mắng câu.

      Khi Nghiêm Kí vội vã men theo chút ánh sáng yếu ớt tìm thấy vị trí của mình, do cẩn thận giẫm lên chân người đàn ông ngồi bên cạnh, liền khẽ lên tiếng: “Ồ, tôi xin lỗi!”

      Người đàn ông tết tóc thành bím sau đầu, tràn trề hơi thở nghệ thuật đó lại chẳng chút để ý, chỉ tập trung lên sân khấu, vẻ mặt chuyên chúi kèm với nụ cười có chút cao sâu khó lường.

      Sau tràng vỗ tay, tấm màn đậm màu sân khấu từ từ được kéo lên, thướt tha đứng ngay giữa tiêu điểm của ánh đèn. Mặc dù cách quãng khá xa, nhưng Nghiêm Kí vẫn nhận ra người con ấy, mang khí chất tươi mát như mùa xuân mà chốc chốc lại tỏa hương thơm nồng nhiệt của mùa hạ.

      Ánh mắt Nghiêm Kí nhìn lên sân khấu có chút phức tạp.

      Sau đó, khi ca khúc mang tên Bolero vang lên, giai điệu dịu dàng êm ái phiêu lãng sân khấu, cả khán đài lặng ngắt như tờ.


      Như giấc mơ, thấy em khiêu vũ sân khấu, ánh trăng bồng bềnh giữa màn đêm.

      Sâu rất sâu, những vết thương trong trái tim em,

      Vết thương này, vế thương kia, đừng cố gắng chịu đựng mình.

      ai có thể đổ lỗi cho em cả,

      Em chỉ cần là chính em thôi.


      Hãy lắng nghe,

      thanh của những mũi chân lướt điệu Bolero quyến rũ, phi phàm,

      Khiêu vũ em,

      Mang những nỗi đau tìm nơi có thể hàn gắn những vết thương.


      Trong căn phòng tối,

      Những tình cảm dâng lên tràn qua cửa sổ,

      Dẫn dắt những giấc mơ của em ngày càng mãnh liệt.


      Dù bất cứ khi nào,

      cũng luôn soi sáng cho em,

      Bảo vệ em,

      Cùng tương lai mà em quý.


      Dù ở bất cứ nơi đâu,

      luôn ngừng cầu khẩn,

      Để được bảo vệ em.


      Điệu Boledo nhiệt tình mà rực rỡ đong đầy,

      Em chẳng bao giờ đơn mình cả,

      Hãy cứ thỏa sức khiêu vũ trong cuộc sống hữu hạn này,

      Đó chính là nơi em mãi mãi thuộc về


      Hạ Vũ hoàn toàn chìm đắm trong ca khúc ấy. dùng mũi chân để khiêu vũ, đến những vòng xoay cũng thấm đẫm bi thương. vươn đôi tay khát vọng tới thế giới hư vô, nhưng thứ nhận được chỉ là nỗi tịch liêu, khiến đôi chân liên tiếp lùi lại phía sau mấy bước. Sau đó, bỗng ngẩn ra, nhìn ánh trăng bồng bềnh cao, ánh trăng bao phủ khắp người , có giọng bên tai: Hãy nhảy , khiêu vũ , hãy dùng mũi chân nhảy điệu Bolero của riêng em, đó là nơi mãi thuộc về em, em chẳng bao giờ đơn mình cả.

      sục sôi khiêu vũ trong tiếng thầm, sau đó xoay biết bao nhiêu vòng, tựa chút bướm xinh đẹp giãy giụa, sắp phá kén chui ra, bởi vì đây là đêm tối thuộc về , ánh trăng nghe thấy lời khẩn cầu của , mang người bằng lòng bảo vệ đến trước mặt.

      Dưới khán đài im phăng phắc,dienAQDan LQDonbbbba tất cả mọi người đắm chìm vào trong đó, họ cảm nhận được tuyệt vọng cùng ý chí kiên cường của chú bướm sân khấu, rồi tỉnh lại khi nốt nhạc cuối cùng biến mất. Sau đó, cả khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy cho màn biểu diễn đặc sắc có hai vừa được tận mắt chứng kiến.

      Đôi mắt của Nghiêm Kí sâu thẳm tựa như biển cả, ngẩn người lúc rồi mới từ từ vỗ tay cùng mọi người.

      Lúc này đây, đầu óc trống rỗng. Những lời ca em dịu của khúc ca Bolero vẫn còn vang vọng đâu đây. mặc áo đen vẫn thoăn thoắt nhảy múa trong tiếng nhạc, vô cùng đẹp đẽ và huyền ảo.

      Sau đó, nghe thấy bên tai là giọng trầm thấp pha chút hưng phấn: “ ấy làm thiên nga là rất đúng.”

      Giọng đó của người đàn ông ngồi bên cạnh.

      Nghiêm Kí hơi kinh ngạc quay sang, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt vui mừng của người đàn ông đó, dường như rất vui khi có người nghe thấy. ta liếc nhìn Nghiêm Kí, rồi quay đầu lại nhìn Hạ Vũ cúi người chào khán giả sân khấu, mặt nở nụ cười hưng phấn: “ ấy là thiên tài. Thiên tài đều khiêu vũ bằng cả tâm hồn. ấy làm được rồi!”

      Bóng đêm che khuất khuôn mặt của ta, nhưng trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, Nghiêm Kí vẫn nghe ràng lời người đàn ông đó . Lúc quay đầu lại, chỉ thấy chú bướm đen sân khấu biến mất, nhưng để lại dấu vết vỗ cánh của mình giữa trung.

      Lúc gặp lại lần nữa, là bốn mươi phút sau. Khi giai điệu của vở ballet Hồ thiên nga vang lên, chú thiên nga trắng quyến rũ lặng lẽ đến gần hoàng tử. Hoàng tử kinh ngạc nhìn chú thiên nga đoan trang, cao quý từ từ biến thành nàng thiếu nữ Odetta. Hai người họ nhau, cùng đến gần nhau, lắng nghe nhịp tim của nhau, nhưng lúc này, mụ phù thủy xuất , hoàng tử thề nguyền giải cứu công chúa thiên nga ra khỏi vùng lầy đau khổ, đồng thời thề với nàng rằng tình của mình mãi mãi bao giờ thay đổi.

      Nghiêm Kí yên lặng nhìn nàng công chúa thiên nga tỏa sáng rực rỡ sân khấu. người cực kỳ ghét khiêu vũ mà cũng bị rung động bởi tư thế khiêu vũ của . ra, dối , coi khiêu vũ là nghiệp trọng đời của mình.

      Nàng chúa thiên nga sân khấu cực kỳ xinh đẹp, cao quý. Nghiêm Kí lại bất giác nhớ đến buổi tối nọ, đường quốc lộ ven biển, mặc áo trắng nhảy múa cùng gió, vốn tưởng muốn biến mất trong làn gió, nhưng cuối cùng lại chỉ cúi người trước biển cả.

      trẻ tự do như cơn gió thế này,dienđ đannd ledada quynndonnn thể nào nhìn thấu. Điều mang đến cho luôn là kinh ngạc và vui mừng thể nắm bắt được, mà chẳng bao giờ hỏi có bằng lòng hay .

      Dù khi xuất hay lúc biến mất, vẫn là người bị dắt mũi.

      Sau khi chị ra , chẳng có nhiều trông đợi với cuộc sống này nữa, chỉ hy vọng có thể bình thản sống qua ngày.

      Cuộc sống có quà nhiều tiếng cười cũng gây nghiện giống như thuốc phiện vậy. Nếu ngày nào đó đột nhiên có nó nữa, biết liệu mình còn có thể tiếp tục sống nữa hay .

      Nghiêm Kí đứng dậy rời khỏi ghế trong giai điệu đẹp đẽ của vở Hồ thiên nga, quả quyết sải bước ra ngoài. nàng công chúa thiên nga sân khấu mang theo mong đợi đối với tình , lại kiễng mũi chân hăng say xoay tròn.

      đường về nhà, mưa gió rít gào, dự báo thời tiết tối nay trời mưa kèm theo sấm chớp. Mùa xuân cũng đến rất đúng lúc, thành phố năm nay ít mưa, khí hanh khô nên luôn khiến tâm trạng người ta trở nên khó chịu.
      Aliren thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Nghiêm Kí về đến nhà, Lãng Lãng vẫn chưa ngủ, lăn qua lăn lại giường ông bà ngoại như quả bóng chịu ngồi yên. Nghiêm Kí nghe thấy thanh ồn ào liền bước vào phòng ba mẹ. Ba mẹ hết cách với Lãng Lãng: “Tối nay xem hết bảy, tám tập Tom và Jerry rồi vẫn chưa chịu ngủ, ra muốn làm con chuột.”

      Mẹ mỉm cười, nhưng khuôn mặt vẻ buồn ngủ. Nghiêm Kí ôm Lãng Lãng lên, bế “quả bóng” sang phòng của cậu nhóc. Theo cầu của “quả bóng ”, tiếp tục đọc cho cậu nhóc nghe câu chuyện Tây Du Kí. Tối đó khi kể đến đoạn Tôn Ngộ ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, giọng Nghiêm Kí hơi trầm, vào tai cậu nhóc tự nhiên lại có tác dụng ru ngủ. Dù đôi mắt ngái ngủ nhưng Lãng Lãng vẫn gặng hỏi: “Cậu ơi, Tôn Ngộ sao lại đánh con ạ?”

      Nghiêm Kí nhìn cơn mưa dần nặng hạt ngoài cửa sổ, gấp sách lại, trả lời cách khó hiểu: “Có số rất đáng sợ, tránh xa chút tốt hơn.”

      Ai dè, thính giả duy nhất – Lãng Lãng – ngủ say từ lúc nào, yên tĩnh như chú cún .

      Đêm về khuya, Nghiêm Kí chẳng buồn ngủ chút nào. rót cho mình ly vang đỏ, sau đó đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, biết nghĩ gì.

      Lúc này, tin nhắn điện thoại vang lên: “ ra ban công !”

      Nghiêm Kí nhìn tên chủ nhân của số máy, “ Hạ Vũ” - được lưu cách cực kỳ quy củ lông mày nhíu lại.

      bất giác bước như trúng phải bùa chú. Tay vẫn cầm ly rượu, mở cửa ban công tầng hai nhìn xuống dưới, sau đó đứng sững người tại chỗ như trời trồng.

      Lúc này, Hạ Vũ cả người ướt đẫm đứng bãi cỏ tầng . cởi bộ trang phục thiên nga trắng, thay vào đó là bộ trang phục thiên nga đen. Gấu váy màu đen xõa ra, Hạ Vũ ướt như chuột lột rất giống thiên nga dưới nước. chuẩn bị sẵn sàng để nhảy múa trong mưa.

      khẽ ngẩng đầu ngước nhìn ban công. Ánh mắt nồng nhiệt khiến người ta thể nhìn thẳng. Những giọt mưa từ trời trút xuống làm ướt đẫm mái tóc và chảy qua hai giò má như muốn nuốt chừng lấy , nhưng tuyện nhiên hề để ý.

      lớn trong mưa: “Hoàng tử Siegfried gặp thiên nga trắng Odetts trước, nhưng trong dạ hội, chàng lại gặp thiên nga đen Odillia, cuối cùng chàng chọn thiên nga đen, làm tổn thương trái tim của thiên nga trắng. Em hỏi giáo rốt cuộc người hoàng tử là ai, giáo , gặp ai trước người ấy. Em nghĩ, về điểm này, em thua rồi...”

      Nghiêm Kí im lặng đứng ban công, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm.

      giáo bảo em diễn thiên nga trắng, nhưng em nghĩ... mình thích hợp với thiên nga đen hơn, cho nên...” Hạ Vũ gạt những giọt mưa che khuất tầm nhìn, thở dài hơi: “Điệu múa của thiên nga đen, em chỉ múa cho xem.”

      nhạc uyển chuyển, có sân khấu bằng phẳng, giờ phút này, tiếng mưa ào ào làm nhạc nền, trời và đất là sân khấu, còn khán giải duy nhất đứng ban công, từ cao nhìn xuống, vẻ mặt vẫn biểu lộ cảm xúc.

      Đây là tư thế hèn mọn làm sao, nhưng đối với thiên nga đen thoăn thoắt nhảy múa dưới mưa mà , nhảy múa cách hèm mọn như thế này có lẽ chỉ có lần duy nhất trong đời. Nhưng thế sao, theo đuổi tình chút kiêng dè chẳng có gì là sai cả.

      Hạ Vũ để mặc nước mưa tưới lên người, lên cả tâm hồn mình. tự nhủ với lòng rằng cuộc đời này chỉ hèn mọn lần, chỉ dũng cảm lần, cũng chỉ buông thả lần.

      Vì vậy, hãy để tất thảy đến thoải mái chút vậy.

      Cả người ướt đẫm, mỗi lần xoay tròn đều bắn ra rất nhiều bọt nước. Thiên nga đen sải cánh nhảy múa trong thế giới của mưa, vì người đàn ông nó từ cái nhìn đầu tiên, vì để thu hút tất cả ánh mắt của người đàn ông đó nên nó nhảy múa cực kỳ đẹp đẽ, vươn tay ra với ta, mời ta khiêu vũ, sau đó cùng rơi vào vòng xoáy của tình .

      Hạ Vũ nhập tâm nhảy múa. Điệu múa này lén tập rất lâu rồi, mỗi động tác đều lặp lặp lại mấy chục lần trong đầu. dốc hết tất cả tình của mình vào trong từng động tác, hy vọng có thể hiểu được, mong đợi có thể hồi đáp.

      Vị khán giả duy nhất - Nghiêm Kí – nhìn bóng dáng uyển chuyển của thiên nga đen trong màn mưa. Vẻ đẹp của tự nhiên cùng vẻ đẹp của cơ thể kết hợp cách hoàn mỹ trong đêm mưa. thứ mỹ cảm khó tả thành lời ập vào thịt giác của . Ngoài thị giác ra, tất cả các chức năng khác của cơ thể mất tác dụng, chỉ có thể đứng sững ban công thưởng thức, lời nào.

      Mưa càng lúc càng lớn, bãi cỏ hết sức lầy lội, sau đó, Hạ Vũ liên tiếp ngã mặt đất.

      Nhìn thấy bóng dáng vừa ngã mặt đất, trở thành bóng đem trong đêm tối, bàn tay cầm ly rượu của Nghiêm Kí hơi run rẩy, mấy giọt rượu bắn ra ngoài.

      Điệu múa trong cơn mưa khiến tâm hồn run rẩy. Miệng Nghiêm Kí muốn hét lên gì đó, nhưng lại chẳng có thanh nào được phát ra. chỉ bất giác bước mấy bước về phía trước, muốn nhìn cho tình hình bãi cỏ. Trái tim cũng bị bóp nghẹt lại, lòng dạ rối bời.

      Hạ Vũ nằm sõng soài đó, ở trong mưa chỉ dùng hai tiếng “nhếch nhác” để hình dung.

      Hạ Vũ ngẩn ra lúc, ôm lất mắt cả chân. Mang máng cảm thấy cơn đau từ dưới lòng bàn chân, hình như bị sái chân rồi. cười nhạt trong mưa, cơ thể rất lạnh nhưng máu trong người lại sục sôi. nghĩ bụng, đây hẳn là cái giá của điên cuồng.

      Hạ Vũ giả bộ đứng lên như có chuyện gì, đưa tay, làm động tác cúi chào với người đàn ông đứng ban công. Màn biểu diễn kết thúc, phép màu của cây đũa thần biến mất, giờ chỉ còn Hạ Vũ cúi đầu e thẹn dưới mưa.

      Cuộc đời này chỉ cho phép bản thân phóng túng lần, còn bây giờ, phóng túng kết thúc, nên chạy trốn thôi.

      Khi thấy áo đen vốn đứng sững như trời trồng đột nhiên quay người chạy , sắp biến mất trong màn đêm, Nghiêm Kí ngẩn người mất mấy giây mới hét lên: “Chết tiệt...”

      vứt ly rượu, chạy xuống tầng rồi lao như điên vào trong cơn mưa xối xả.

      Hạ Vũ bị thương quên mình chạy như bay trong mưa. Sau khi hành động cách điên cuồng hổ thẹn và lúng túng dâng trào như thủy triều, mất dũng cảm lúc mới đến, cuối cùng dám đối mặt với Nghiêm Kí.

      từng với Lãng Lãng, đời này có vũ điệu tỏ tình, tương truyền đó là vũ điệu đặc biệt chỉ bộ lạc thổ dân đảo quốc Thái Bình Dương mới có. xinh đẹp đung đưa cơ thể mềm mại, xinh đẹp trước mặt tù trưởng trẻ tuổi, có chút kiều, hoang dã. Cuối cùng, quỳ trước mặt tù trưởng, hai tay nâng chai nước, còn tù trưởng khi lựa chọn đúng mình ngưỡng mộ, uống hết nước trong chai cỉa ấy coi như nhận lời.

      Dưới cơn mưa, khuôn mặt Hạ Vũ đỏ bừng. nghĩ, nhảy vũ điệu tỏ tình, nhưng dũng cảm như ở bộ lạc ấy, có dũng khí chờ đợi kết quả, cũng làm hết sức mình, còn sức lực để tiếp tục buông thả nữa.

      “Hạ Vũ, Hạ Vũ, dừng lại , tôi đưa về!”

      Nghiêm Kí cả người ướt đẫm, đứng trong mưa lớn tiếng gọi. Trong lòng Hạ Vũ có đôi chút vui mừng, ấy đuổi theo đến đây.

      Mặc dù lòng bàn chân rất đau, nhưng bước chân của Hạ Vũ vẫn dừng lại, có cách nào đối diện với Nghiêm Kí, làm việc mà trong mắt các khác đó là việc người thường thể tưởng tượng nổi, ngay cả bản thân cũng thấy hổ thẹn thay cho mình.

      Hạ Vũ tự giễu bản thân, Hạ Vũ, theo đuổi đàn ông đến mức độ này, mày đúng là quá mất mặt.

      Nghĩ đến đây, bước chân lại nhanh hơn, tự con cá chạy trốn trong mưa.

      Nước mưa làm tầm nhìn mờ nhưng Hạ Vũ vẫn thấy chiếc xe taxi chưa có khách đỗ ven đường. cố nhịn cơn đau chạy về phía trước, mở cửa lao lên xe, với bác tài: “Bác ơi, đến Hoa Cảnh Viên.”

      Bác lái xe quen với những hành động điên cuồng của giới trẻ, nên trước vị khách cả người ướt đẫm này, hai hàng lông mày hề động đậy, cho xe chạy về phía trước. Hạ Vũ thở hồng hộc, nhưng vẫn quay đầu lại, thấy Nghiêm Kí cả người ướt như chuột lột, đứng ngẩn ra ở bên đường.

      Màn đêm làm vẻ mặt Nghiêm Kí như mờ nhạt . Hạ Vũ nhìn nhếch nhác đứng dưới mưa có chút hồn xiêu phách lạc, lại thấy có đôi chút xa lạ.

      ra chỉ mỗi hồn xiêu phách lạc.

      Hạ Vũ bỗng thấy rất vui vẻ, liền kéo cửa kính ô tô xuống, hét lên với : “Nghiêm Kí, là đồ nhát gan, dám hẹn hò với em ? Dám ?”

      Xe taxi chở “thiên nga đen” vẫn lao vun vút trong làn mưa. Tiếng hét cả vang xa, hòa vào làn mưa, hết lần này đến lần khác dội vào tai Nghiêm Kí. Nghiêm Kí để nước mưa dội lên mình từ đầu đến chân, tự trong mưa: “Em đúng, tôi là kẻ nhát gan...”

      Nước mưa chảy vào miệng, nhưng Nghiêm Kí lại nếm được nỗi thất vọng trong lòng, giờ phút này dòng máu nóng cuồn cuộn chảy về tim, cảm thấy cơ thể mình bị thứ gì đó thiêu cháy, thế là đứng mãi trong mưa, để nước dập tắt ngọn lửa bập bùng, giúp bản thân mau chóng tỉnh lại.

      Cái giá của điên cuồng chỉ là mắt cá chân bị thương, tối hôm đó Hạ Vũ lên cơn sốt.

      Trong cuộc thi múa ba lê, đoạt giải quán quân như lẽ đương nhiên. Sau cuộc thi, đến người cao ngạo như Lâm Ưu Nhiên cũng đến chút mừng , giọng nhàn nhạt, nhưng vẻ mặt lại chấp nhận chịu thua: “Hai năm gặp, Hạ Vũ, cậu vẫn là cậu.”

      Chu Du ¹ phẫn uất mà than rằng: “Trời sinh ra Du sao còn sinh Lượng?” Tâm trạng của Lâm Ưu Nhiên lúc này hẳn cũng như Chu Du lúc đó, bất đắc dĩ, rồi lại khâm phục.

      1. Chu Du (175 – 210), tên tự là Công Cẩn, danh tướng của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Chu Du nổi tiếng với chiến thắng ở sông Xích Bích, trước quân Tào Tháo. Đó là trận chiến lớn nhất thời đó.

      số người, trời sinh bộc lộ tài hoa, nếu có năng khiếu lại công thêm chút cố gắng, thành tựu thường rất phi phàm.

      Thế giới này rất công bằng, nàng Lâm Ưu Nhiên khổ công mười mấy năm trời bỗng nhiên nhận thức được điều này.

      Hạ Vũ lại chẳng có tính tự giác của “thiên tài”, chỉ có bản thân mới biết thảm đỏ dưới chân thấm bao nhiêu máu và nước mắt của mình, trong đó, mùi vị cay đắng, chua xót chỉ có mình nếm trải.

      Sau cuộc thi, mọi người trong gia đình đều hỏi han nhiều đến hướng sau này của Hạ Vũ. Đại gia đình , trừ ba chỉ ở nhà đảm nhận việc nội trợ, những người khác đều có cuộc sống riêng của mình. Mẹ miệt mài với nghiệp riếng, chị Hạ Tang mải mê đương với tay đua ô tô Tần Gia Lạc, Hạ Vũ say mê với khiêu vũ, còn em trai Hạ Hâm dạo này quyết chỉ trở thành tay chơi bass ưu tú.

      Mặc dù can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau nhưng lúc chăm sóc Hạ Vũ, chị Hạ Tang vẫn tò mò hỏi câu: “Tối qua em chạy đâu thế?”

      Hạ Vũ nằm yếu ớt giường mà khóe miệng vẫn cong lên, thà với chị: “Theo đuổi người con trai. ấy đồng ý với em, nếu em được giải nhất hẹn hò cùng em.”

      Hạ Tang nghe xong kinh ngạc há hốc miệng: “Lại có chàng muốn hẹ hò với em?”

      Trong mắt Hạ Tang, em của mình là giai nhân trẻ tuổi. Theo như biết, ở trường Hạ Vũ cũng được số chàng theo đuổi, nhưng kinh ngạc kinh ngạc, Hạ Tang vẫn rất vui mừng. Trước đây, cảm thấy em này chỉ là cái máy khiêu vũ, chưa biết mùi khói lửa nhân gian, ra cuối cùng nhóc cũng trưởng thành. Đây là việc tốt, cả ngày khiêu vũ cuộc sống còn gì là vui vẻ nữa chứ?

      Hạ Vũ bật cười khanh khách, than thở với chị : “Thế đấy, đúng là biết tốt xấu! Lần sau ta muốn hẹn hò với bổn nương, bổn nương cũng bằng lòng.”

      Hạ Vũ bị ốm, lên cơn sốt, nằm giường mấy ngày nhưng vẫn ung dung thoải mái, ngày ngày ôm máy tính xem vòng chung kết cuối cùng của cuộc thi khiêu vũ quốc tế tại Thụy Sỹ.

      Kết quả của cuộc thi đấu cuối cùng cũng được công bố. Thí sinh hạt giống số trước giải đấu Tạ Nhất Mạn thất bại, thành tích đứng thứ ba.

      Trong trận chung kết, thí sinh người Slovenia điều chỉnh lại tâm lý thi đấu. Trong tình huống các thí sinh khác đều biểu diễn rất xuất sắc, bộc lộ tài năng khiêu vũ phi phàm, trong bản nhạc nền theo phong cách Gypsy, Tây Ban Nha. Nhân vật Carmen ¹ mà hóa thân tràn đầy sức trẻ, mỗi động tác đều tỏa sáng rực rỡ. vai áo đính bó keo thơm to, miệng ngậm cành hồng trượng trưng cho tình , ánh mắt khiến người ta mê mẩn, thể cách hoàn mỹ quyến rũ và hoang dã của thiếu nữ Gypsy. Ánh mắt khán giả hoàn toàn bị thu hút. Đến cao trào của bài nhảy, Carmen bị Jose đâm trọng thương, tình làm gần như đứt từng khúc ruột, cố gắng gào thét, giãy giụa trong tuyệt vọng, cuối cùng, trong khúc nhạc ca ngợi tình rộn ràng, cả người từ từ ngã xuống.

      1. Là nhân vật trong vở kịch opera bất hủ của Georges Bizet. Nhân vật Carmen là Gypsy.

      Màn biểu diễn kết thúc, tất cả khán giả có mặt tại đó đều hào phóng tặng những tràng vỗ tay nhiệt liệt cho trẻ, bày tỏ lòng ngưỡng mộ đến cũng như nhân vật Carmen hóa thân.

      Nhà vô địch bộ lộ hết tài năng, cùng lúc đó, Tạ Nhất Mạn lại có vẻ khá bị động. Nếu so sánh giữa hai người, nhược điểm trong bài biểu diễn của chị ta bộc lộ nét, tuy kỹ thuật rất điêu luyện, nhưng thiếu cảm xúc, rất khó tác động vào tâm tư, tình cảm của khán giả.

      Hạ Vũ nhìn Tạ Nhất Mạn bước lên bục nhận giải, nụ cười của chị ta có chút gượng gạo.

      Trong lòng Tạ Nhất Mạn chắc là buồn lắm?

      Nhưng buồn sao, Hạ Vũ bình tĩnh tắt máy tính, đây là cuộc thi tàn khốc, thực lực mới chính là thứ ngôn ngữ giao lưu duy nhất, tất cả những thứ khác đều đáng nhắc đến.


      Gần như cùng lúc đó, Nghiêm Kí cũng nhận được điện thoại từ nước ngoài, nàng kiêu ngạo khóc nức nở, tâm trạng gần như sụp đổ.

      Nghiêm Kí phải mất hơn giờ đồng hồ mới có thể an ủi vỗ về được ta. dịu dàng : “Đừng khóc nữa nào... Em chỉ kém may mắn chút thôi, lần sau có cơ hội, lúc đó em nhảy tốt hơn...”

      nàng khóc sụt sùi ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng im lặng, mỉm cười hỏi: “ ?”

      “Ừ!”

      “... Vậy tức giận với em phải ? Em biết em nên giận dỗi với , cũng nên vội lời chia tay. Nghiêm Kí... em... em rất hối hận, những ngày qua em rất sợ tha thứ cho em, tâm trạng cũng bấp bênh, cho nên... hu hu... biểu diễn thất thường, nhảy tốt lắm! phải hiểu cho em, hu hu... , em biết mình có thể tiếp tục được nữa hay ...”

      Đầu dây bên này, Nghiêm Kí gì. im lặng ngước nhìn bầu trời đầy sao, cuối cùng khẽ trả lời câu: “Em cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngời trước , chuyện của chúng ta, khi nào em trở về sau.”

      cúp điện thoại, trong lòng băn khoăn, ngước nhìn những ngôi sao lấp lánh bầu trời, chẳng hiểu sao lại nhớ đến người con khác. ấy có đôi mắt xinh đẹp, đen láy, lấp lánh tựa như ngôi sao bầu trời, có lúc nhìn thấy trong đó lạc quan, lương thiện, còn có bướng bỉnh làm người ta phải đau đầu.

      Nghiêm Kí bất giác nghĩ, nếu lúc này đổi lại là Hạ Vũ, ấy với mình thế nào?

      ấy nhất định , người đoạt giải nhất ấy nhảy đẹp hơn em, nhưng sao, em vẫn còn trẻ, em vẫn còn cơ hội chiến thắng, ấy thể cứ mãi mãi đứng ở vị trí thứ nhất được, có phải ? Nghiêm Kí...

      Nghiêm Kí cúi đầu cười tự giễu, ấy là bướng bỉnh nhưng luôn thẳng thắn chấp nhận như thế.

      Cười lúc, vẻ mặt bỗng nhiên sa sầm, biết nghĩ những gì, tựa như tất cả mọi thứ đời này đều thể làm vui vẻ. Vẻ mặt u ám như đêm tối, mãi vẫn giãn ra.

      Lại đến cuối tuần, chẳng đợi Nghiêm Kí có bất cứ câu trả lời nào, Hạ Vũ cuối cùng cũng chấp nhận , dù có cố gắng thế nào chăng nữa vẫn bằng lòng hẹn hò cùng . từ chối lần nữa.

      Hạ Vũ trải qua thấp thỏm chờ đợi lúc ban đầu đến thất vọng vào phút cuối, quá trình đó có thể là cực kỳ khó chịu.

      lên lớp với tâm trạng xuống dốc. Vết thương ở chân vẫn chưa khỏi, nhưng ngại nhờ người dạy thay, may mà lúc lại cũng thấy lắm. Bác sĩ dặn dò thời gian này được vận động mạnh, đặc biệt là được khiêu vũ, làm tăng thêm gánh nặng cho mắt cá chân khiến Hạ Vũ cực kỳ sợ hãi, vâng vâng dạ dạ.

      Đối với diễn viên múa mà , chân là bộ phận quan trọng nhất của cơ thể. Trước đây, Hạ Vũ cũng từng bị thương, biết phải bảo về như thế nào nên dám làm bừa.

      Nghiêm Kí vẫn như cũ, chịu xuất trước mặt . Khi tan học, đợi các bé về hết, Hạ Vũ mới chậm chạp bước xuống tầng, lúc ra khỏi cổng nhà văn hóa, ngờ lại thấy chiếc xe đỗ ở đó, Lãng Lãng thò đầu ra gọi: “ ơi, !”

      Hạ Vũ kinh ngạc, thấy Nghiêm Kí ngồi vững chãi sau tay lái. Chắc hẳn mới cắt tóc nên tóc hơi ngắn, nhưng mái tóc mới lại càng làm nổi bật sức sống của tuổi trẻ.

      ơi, qua đây !” Lãng Lãng ra sức gọi.

      Hạ Vũ ngập ngừng dám qua đó, cuối cùng chỉ bước đến bên cửa xe, nụ cười lúng túng hết chỗ , ánh mắt chỉ tập trung người Lãng Lãng, chứ sống chết chịu nhìn Nghiêm Kí, mặt đỏ bừng bừng.

      “Lên xe , tôi đưa về!” Nghiêm Kí trầm giọng .

      Hạ Vũ vội lắc đầu, xua tay từ chối: “ cần đâu, em tự bắt xe về được.”

      “Chân làm sao vậy?” Nghiêm Kí tinh mắt, nhận ra có chút bất thường.

      “À, có gì đâu, vẫn rất tốt mà, thôi... em trước đây!”

      Hạ Vũ vội vã muốn , liền mỉm cười, vẫy tay với Lãng Lãng: “Nào, hôn gió tạm biệt !”

      Lãng Lãng vâng lời, gửi cho Hạ Vũ nụ hôn gió. Hạ Vũ cũng mỉm cười hôn gió lại cậu nhóc, sau đó cũng chẳng nhìn Nghiêm Kí, quay người bước .

      “Hạ Vũ, đợi ...”

      Tiếng Nghiêm Kí vang lên phía sau, khiến cả người Hạ Vũ đờ ra. đứng lại, lúng túng cúi gằm mặt xuống, Nghiêm Kí xuống xe chạy về phía .

      Đứng trước mặt , Nghiêm Kí có vẻ hơi do dự : “Tôi...”

      Hạ Vũ biết chuẩn bị lời từ chối, trong lòng hốt hoảng, ngẩng đầu tranh trước: “Em từ bỏ đâu, Nghiêm Kí à!”

      Nghiêm Kí nhìn đôi mắt sâu thẳm của , Hạ Vũ hoảng hốt, cố lấy dũng khí chắc như đinh đóng cột: “Em... em cố gắng khiến thích em.”

      Buột miệng xong, đến bản thân Hạ Vũ cũng ngẩn ra. biết do đâu mà mình cứ bám riết Nghiêm Kí mãi như thế. Có lẽ bởi có những khi đôi mắt nhìn tựa như vùng biển sâu thẳm, chỉ cần nhìn vào đó mở màng cảm thấy trong đôi mắt ấy ngập tràn tình thương, muốn thích cũng được.

      Nghiêm Kí nhìn , hai người im lặng lúc rồi mới : “Lên xe , bây giờ khó bắt xe lắm!”

      Hạ Vũ bỗng như quả bóng xì hơi, hằm hằm tức giận nhìn quay người về phía chiếc xe.
      Aliren thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Mấy ngày sau, Hạ Vũ nhận được tấm vé xem biểu diễn rất kỳ lạ. còn nhận kèm lá thư, trong thư kẹp tờ giấy, nét chữ đẹp đẽ, phóng khoáng.

      Đó là của Nghiêm Kí gửi đến, bên viết: “Tôi đồng ý với em, cho em cuộc hẹn.”

      Hạ Vũ ôm lấy tấm vé, bỗng vui mừng khôn xiết.

      Buổi biểu diễn diễn ra vào hai ngày sau. Hạ Vũ cố gắng nén cảm giác kích động, cẩn thận cho tấm vé vào ví, bởi vì tấm vé có bất kỳ thông tin cụ thể nào về buổi biểu diễn nên chỉ cho đó là buổi biểu diễn ca kịch gì đó. Mỗi ngày cứ trằn trọc suy nghĩ xem tối đó nên mặc quần áo gì để tạo ấn tượng hoàn toàn mới với Nghiêm Kí.

      Chọn chọn lại mãi, cuối cùng chọn chiếc váy liền thân hiệu Zara màu đỏ, kiểu dáng khá đơn giản. Mái tóc dài của được tết đuôi sam, có mấy sợi tinh nghịch lọt ra, nhà rủ xuống hai bên tai, hình ảnh trong gương ngọt ngào, thoải mái.

      Lúc Hạ Vũ sửa soạn, trang điểm xong bước xuống tầng, cậu em Hạ Hâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào , còn nghịch ngợm huýt sao: “Chị hai, sao tối nay chị ăn diện thế?”

      phải việc của em.” Hạ Vũ xấu hổ đạp túi xách lên đầu em trai, làm cậu chàng la oai oái.

      Nghiêm Kí đến muộn mấy phút. đứng từ xa nhìn thon thả, mềm mại mặc váy đỏ đứng trước cửa nhà hát nhưng vẫn đứng do dự lúc lâu, mãi đến khi Hạ Vũ thấy , mỉm cười rạng rỡ chạy qua, mới định thần lại.

      ngẩn người nhìn Hạ Vũ mỉm cười ngọt ngào dưới ánh đền, vẻ mặt có chút mơ màng.

      Được gặp Nghiêm Kí là Hạ Vũ thấy hết sức thỏa mãn, huống hồ cùng hẹn hò, khiến từ đầu đến cuối miệng luôn mỉm cười, càng hy vọng cũng để lộ vẻ tươi cười rạng rỡ. : “ còn ngẩn ngơ gì nữa thế? Buổi biểu diễn bắt đầu rồi!”

      Nghiêm Kí vẫn im lặng, chăm chú nhìn Hạ Vũ. Vẻ mặt thâm sâu khó đoán.

      “Vào thôi!” Cuối cùng cũng lên tiếng.

      Hai người sóng vai lên tầng hai của nhà hát, Hạ Vũ thấy tấm băng rôn màu đỏ trước cửa: “Buổi biểu diễn đáp lễ của Tạ Nhất Mạn sau khi về nước.” ngẩn người lát, buột miệng : “Ơ, là chị học khóa của em...”

      có đôi chút kinh ngạc, hoàn toàn ngờ Nghiêm Kí lại mời xem buổi biểu diễn sau khi về nước của Tạ Nhất Mạn. Trong ấn tượng của , Nghiêm Kí là người rất ghét khiêu vũ, điều này khiến Hạ Vũ cảm thấy bất ngờ.

      “Woa, em chẳng hề biết chị ấy tổ chức buổi biểu diễn sau khi về nước cả...”

      Mấy ngày nay, Hạ Vũ chỉ nằm ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh, cũng chẳng trách cập nhật thông tin nên biết, chỉ thỉnh thoảng có nghe mấy bạn học nhắc đến, Tạ Nhất Mạn chỉ giành được giải Ba là điều hoàn toàn bất ngờ đối với tất cả mọi người. Chị ta về nước cũng rất lặng lẽ, mặc dù như vậy, phía nhà trường vẫn long trọng cảm ơn vì mang thêm vinh quang về cho trường. cho cùng trình độ của Tạ Nhất mạn cũng đứng thứ nhất toàn châu Á, có thể đạt được thứ hạng cao như vậy trong cuộc thi cấp quốc tế với đầy rẫy đối thủ mạnh là cực kỳ xuất sắc rồi.

      Trong lòng ít nhiều cũng khâm phục chị học khóa này, Hạ Vũ mang tâm lý học tập, thưởng thức vào nhà hát. chỉ thấy toàn đầu người nhấp nhô, còn ghế trống vì khán giả cực kỳ nhiệt tình với những màn biểu diễn cá nhân như thế này.

      Chỗ ngồi của họ có tầm nhìn có thể là tốt nhất. Hạ Vũ nhìn khắp lượt, phát cách đó xa, mấy người bạn thân của Tạ Nhất Mạn đều ngồi cùng nhau. Nhóm đó rất nổi tiếng trong trường, vì đều là những nhân vật thuộc hàng hoa khôi của các khoa, gia cảnh cũng tương đương. Các thiên kim tiểu thư tập hợp lại với nhau thành hội bạn thân cũng là chuyện hết sức bình thường, bởi vì họ đều là những mỹ nữ vênh váo, ngoại hình đẹp, thích chưng diện, là tiêu điểm mà các nữ sinh trong trường thi nhau bắt chước.

      Hạ Vũ vừa ngồi xuống liền thấy trong những mỹ nữ ngồi ở phía ấy quay đầu sang, cười e thẹn, vẫy tay với bên này, giống như chào hỏi ai đó.

      Hạ Vũ hết nhìn bên phải lại nhìn bên trái, lúc này mới phát người mà ấy chào là Nghiêm Kí. khẽ gật đầu với ấy khiến Hạ Vũ bất giác thấy bồn chồn, liền huých vào khuỷu tay , hỏi: “... quen với chị ấy à?”

      quen.” Nghiêm Kí trả lời cách qua quýt, sau đó im lặng nhìn lên sân khấu. Lúc này ánh đèn khá mờ, Hạ Vũ hơi nghiêm đầu ngắm bên mặt có chút lạnh lùng của Nghiêm Kí, bất giác thấy buồn bực trong lòng.

      Còn nhóm mỹ nữ bên kia lại liên tục quay đầu sang bên này, ghé tai nhau thầm gì đó, Hạ Vũ bất giác lại càng thấy bồn chồn.

      Trực giác mách bảo với Hạ Vũ, lần hẹn hò này chẳng đẹp như tưởng tượng. bấu vào tay mình, tự nhủ lòng được suy nghĩ lung tung. Nhưng vẫn nhịn được liền lên tiếng trêu chọc, hỏi người bên cạnh: “Này , sao chuyện? Con người sinh ra cái miệng là để mà, sao lại quên được chứ?”

      đưa sang ánh mắt trách móc, nhưng miệng vẫn toe toét cười.

      Nghiêm Kí quay sang liếc mắt nhìn đôi mắt long lanh như làn thu thủy của Hạ Vũ, sau đó quay đầu lại : “Đó là đối với em, miệng tôi sinh ra là để giả bộ lạnh lùng.”

      “Phụt...” hạ Vũ bịt miệng cười, tâm trạng thấy khá lên nhanh chóng.

      Rất nhanh, màn biểu diễn bắt đầu. Nữ diễn viên chính duy nhất và cũng tỏa sáng nhất của buổi biểu diễn bước ra sân khấu. Mặc dù thất bại trong cuộc thi cấp thế giới, nhưng lúc này đây, sân khấu, nghi ngờ gì nữa chính là Nữ hoàng khiêu vũ trong mắt tất cả mọi người có mặt ở đây.

      Đứng giữa sân khấu, Tạ Nhất mạn mặc bộ trang phục biểu diễn lộng lẫy đung đưa trong tiếng nhạc du dương, cơ thể uyển chuyển thế sức hút của khiêu vũ. Theo Hạ Vũ thấy, Tạ Nhất Mạn của tối nay hẳn là bước ra khỏi trạng thái thi đấu nên trình độ biểu diễn thậm chí còn được nâng cao, chí ít cảm xúc cũng nắm bắt đầy đủ.

      Hạ Vũ quên mất mối nghi ngờ trong lòng, cực kỳ nhập tâm theo dõi màn biểu diễn của Nữ hoàng khiêu vũ, trong ánh mắt thấp thoáng khâm phục và cả chút gì cam lòng khuất phục.

      nghĩ, đợi thời gian nữa thôi, có thể nhảy đẹp hơn Tạ Nhất Mạn.

      Nghiêm Kí quay sang nhìn nửa khuôn mặt của nàng chăm chú theo dõi buổi biểu diễn lúc, rồi mới quay đầu lại, nhìn lên sân khấu như có ý gì đó.

      Buổi biểu diễn hôm nay của Tạ Nhất Mạn chủ yếu là nhũng tiết mục trình diễn trong cuộc thi khiêu vũ quốc tế, Hạ Vũ xem mấy lần rồi. Nhưng lúc xem trực tiếp, cũng thể khâm phục trình độ xuất sắc của biên đạo múa. Theo như biết, những điệu nhảy này là do Cố Tây Sở biên đạo. Điệu nhảy mang đậm sắc thái riêng, thể phong cách cá nhân của Cố Tây Sở, kết hợp giữa sức mạnh và tình cảm cách hoàn mỹ, cuối cùng đến cao trào của điệu vũ là bùng nổ trong cảm xúc. Theo Hạ Vũ thấy, Cố Tây Sở trẻ tuổi tràn đầy tham vọng, trái với những

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      “A!!!!!!”

      Hạ Vũ ngồi sau lưng Cố Tây Sở hét ầm lên. Lúc đầu giữ kẽ nắm chặt lấy tay vịn phía sau của chiếc mô tô, nhưng đến cuối cùng do quá sợ hãi, hai tay ôm chặt eo Cố Tây Sở. Sau đó, xe càng lúc càng chạy nhanh, như đua cùng gió vậy. Hạ Vũ vừa sợ vừa thấy kích thích, có cảm giác như điên cuồng chạy trốn trong ngày tận thế.

      nhắm mắt, ôm chặt lấy Cố Tây Sở rồi hét to.

      tạm thời quên người đàn ông mang tên Nghiêm Kí, quên nỗi đau tình , để điên cuồng thay thế cho ưu thương lâu thêm chút nữa.

      Xe chạy mạch đường quốc lộ ven biển, cuối cùng cũng dừng lại bên bãi biển. Vào giây phút xe dừng, cả người Hạ Vũ vẫn cứng đò, duy trì tư thế ôm chặt lấy Cố Tây Sở. nhắm chặt hai mắt như ngủ, bên tai vang lên tiếng những con sóng lớn tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, tựa như có ai đó khẽ thầm bên tai, cảm giác mộng ảo như giấc mơ.

      lí nhí: “Em chết rồi sao?”

      “Vẫn sống.”

      Trong đêm tối, giọng của Cố Tây Sở cực kỳ êm tai: “Chỉ là có chút “lộ hàng”.”


      Hạ Vũ hoàn toàn tỉnh lại, hoảng loạn mở mắt nhìn cả người lượt, thấy chiếc váy vẫn rất kín đáo, lúc này mới nhận ra bị Cố Tây Sở trêu chọc nên có chút tức giận, trừng mắt nhìn .

      dưới ánh trăng tuy mái tóc có hơi rối nhưng vẻ mặt hằm hằm lúc này quả thực rất đáng . Cố Tây Sở xuống xe với vẻ mặt ta đây đạt được mục đích, vươn tay ra như thân sĩ: “Tiểu thư, có thể nể mặt cùng nhảy với tôi bản được ?”

      nào có thể từ chối kỵ sĩ tuấn như thế này, huống chi lại ở bên bờ biển cực kỳ lãng mạn, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo.

      Hạ Vũ khẽ mỉm cười, vươn đôi tay nõn nà, sau đó được đôi tay to lớn nắm lấy. Cảnh đêm như bản nhạc, hai người đan tay vào nhau, từ từ khiêu vũ trong gió biển mằn mặn. Lúc này, biển cả, mặt trăng, những vì sao cũng là khán giả của họ.

      Cố Tây Sở đưa tay lên cao, Hạ Vũ theo đó xoay hai vòng, nụ cười khuôn mặt như nụ hoa đón gió lúc đầu xuân, ràng dưới rễ vẫn còn cảm nhận cái lạnh của mùa đông, trong nụ hoa chan đầy ấm.

      “Thầy ơi, sau này nếu thầy thích nào đó hãy đưa ấy ra bãi biển khiêu vũ thầy nhé, chiêu này tuyệt lắm đó, ấy nhất định từ chối thầy đâu!” Đối diện với nụ cười của Cố Tây Sở, Hạ Vũ choáng váng .

      Cố Tây Sở cười rất xấu xa: “Chiêu này rất lôi cuốn có phải ?”

      “Đúng thế, trái tim em sắp tan chảy mất rồi!”

      Hạ Vũ ôm lấy ngực giả vờ ngất xỉu: “Nếu để các bạn nữ trong trường biết được, chắc chắn em được nhìn thấy ánh mắt trời vào sớm mai nữa.”

      “Đến mặt trời cũng ghen tị với em đó, thiên nga à!” Cố Tây Sở nháy mắt ra hiệu với Hạ Vũ: “Em trở thành con quỷ phong lưu mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ đó!”

      “Ôi, thầy ơi, thầy cũng tự sướng quá đó!”

      “Hơ, người tự sướng làm sao có thể tự tin.”

      Hai người dạo bãi cát, Hạ Vũ vứt giày ra xa, giẫm chân trần cát. Mắt nhìn bàn chân mình lún sâu trong cát, bãi cát bằng phẳng in lên những dấu chân , cũng giống như người nào đó khắc trong tim dấu vết chỉ thuộc về người đó. Từ nay về sau, trái tim thể nào bằng phẳng, thể nào có dấu vết nữa rồi.

      Gió biển hơi lạnh, cứ thổi mãi, thổi đến nỗi Hạ Vũ thấy mũi mình cay cay. đón gió để gió thôi khô những giọt lệ nơi đáy mắt rồi tự nhủ với lòng hãy để bay cùng gió, càng xa càng tốt.

      Hai người họ ngồi bãi cát, Hạ Vũ lắng nghe thanh của biển, thấy Cố Tây Sở ngồi bên cạnh chẳng có chút động tĩnh gì liền quay đầu sang thấy nằm xuống, hai tay gác sau đầu, nhàn nhã ngắm sao.

      ra bầu trời chẳng có lấy ngôi sao nào, khí trong thành phố quá ô nhiễm, bầu trời trở thành dĩ vãng xa xôi.

      “Thầy ơi, trời đâu có sao.”

      “Trong lòng có sao là được rồi!”

      Cố Tây Sở uể oải đáp, Hạ Vũ nghĩ thấy đúng, nên cũng sóng vai nằm xuống, ngước nhìn bầu trời đêm.

      Im lặng lúc, Hạ Vũ lên tiếng: “Thầy ơi, tối nay em bị người ta từ chối.”

      “Rất bình thường, tôi cũng thường xuyên bị người ta từ chối.”

      Hạ Vũ kinh ngạc: “Hả? Thầy cũng bị con từ chối?”

      Vẻ mặt Cố Tây Sở rất bình tĩnh: “Ừm, trước nữa chê tôi đa tình, trước trước nữa chê tôi đẹp trai lại đa tình, trước trước trước nữa chê tôi quá nổi tiếng, có thời gian hẹn hò cùng ấy, trước trước trước trước nữa... Ừm, hết rồi, chỉ bấy nhiêu thôi.!”

      “Thế mới rồi sao ạ?” Trái tim bé của Hạ Vũ hơi kích động. nghe về những chuyện riêng tư của Cố Tây Sở mà tất cả nữ sinh trong trường đều mong mỏi được biết.

      mới rồi...” Cố Tây Sở nghĩ lúc: “... ấy chê tôi nhưng lại bắt cá hai tay, bị tôi phát .”

      “Sau đó sao ạ?” nàng Hạ Vũ bất giác thấy tò mò.

      khuôn mặt Cố Tây Sở hề có quá nhiều điều phiền muộn vì tình , nên mỉm cười cực kỳ thoải mái: “Còn sau đó gì nữa? Để ấy toàn tâm toàn ý với con cá kia thôi!”

      ra người hoàn mỹ như Cố Tây Sở cũng gặp phải chuyện thế này, đồng tình trong lòng Hạ Vũ cuồn cuộn dâng trào, nghĩ lát rồi : “Thầy ơi, ở đây chẳng có ai khác, thầy muốn khóc cứ khóc ạ, cùng lắm em cho thầy mượn váy lau nước mắt.”

      , trong lời của chế giễu nhiều hơn là đồng tình. nhất thời cẩn thận xen vào việc riêng tư của Cố Tây Sở, hơn nữa trong tình huống thế này, Hạ Vũ cảm thấy đồng tình là thừa thãi. Người đàn ông mạnh mẽ như Cố Tây Sở đâu cần đồng tình từ những người xung quanh.

      Cố Tây Sở nghe xong bật cười ha hả, tiếng cười thoải mái hòa vào làn gió, ngồi dậy, chỉ vào mắt mình pha trò : “Em xem, có nước mắt rồi này, nào, cho tôi mượn váy của em.”

      xong, giả vờ như sắp chạm vào gấu váy của Hạ Vũ.

      Hạ Vũ cười rũ rượi lăn mấy vòng, cười đến sắp chảy cả nước mắt: “Hơ, đâu có dễ dàng như thế, thầy phải khóc ra nước mắt em mới cho mượn, thầy mau khóc .”

      Sau đó, nằm bãi cát gào to bài hát của Lưu Đức Hoa: “Đàn ông khóc , khóc , đâu có gì là sai trái...(*)”

      (*) Bài hát Đàn ông khóc đâu có gì sai trái của Lưu Đức Hoa.

      Cố Tây Sở dịu dàng nhìn điên cuồng bãi cát, liền lại gần nằm sóng vai bên cạnh . Hai người đều im lặng, nghe biển ru tâm hồn mệt mỏi của mình rồi Hạ Vũ từ tốn hỏi: “Thầy ơi, thích người nhưng được đáp lại phải làm thế nào?”

      cố gắng chưa?”

      cố gắng rồi ạ!”

      “Sau đó vẫn thất bại à?”

      “Vẫn thất bại ạ!”

      “Vậy hãy cầu nguyện trong lòng.”

      “Cầu nguyện điều gì ạ?”

      “Cầu nguyện mỗi ngày ta đều hạnh phúc, sau đó em chỉ cần chờ đợi.”

      “Chờ đợi cái gì ạ?”

      “Đợi ta quay đầu lại tìm em.”

      “Cầu nguyện ác độc như thế... hình như chỉ có phù thủy mới làm thôi. Thầy ơi, khi thầy thích người ta mà được đáp lại, thầy đều cầu nguyện như vậy sao?”

      “Cái này... đương nhiên là , trường hợp của chúng ta giống nhau.”

      “Sao lại giống?”

      thế nào nhỉ?... Thế này , các đều xứng đáng được chúc phúc, còn về phần đàn ông, những người đàn ông xấu xa rất nhiều, cái này tôi hiểu quá rồi, cho nên đàn ông đều bị nguyền rủa. Thêm nữa...” Cố Tây Sở toét miệng cười xấu: “Hạ Vũ, tôi giống em, tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống thích ai đó mà người ta đáp lại.”

      Hạ Vũ ngẩn ra, thấy trêu chọc trong mắt Cố Tây Sở liền trừng mắt với , bật dậy chạy đến bên bờ biển, hét lên với biển cả bao la: “Biển cả ơi, ta cho mi bí mật, thầy Cố Tây Sở bị đá rồi!”

      Hét xong, quay đầu lại khiêu khích nhìn Cố Tây Sở, cằm hếch lên cao, lộ cá tính có thù tất báo.

      Cố Tây Sở khẽ mỉm cười, cũng chịu lép vế bật dậy chạy đến trước mặt Hạ Vũ, hét lớn: “Hạ Vũ bị đá rồi!”

      “Thầy mới bị đá!”

      “Em mới bị đá!”

      “Thầy mới bị đá!”

      “Em mới bị đá!”

      Hai người đứng bên bờ biển cãi nhau đến long trời lở đất, tâm trạng rất hưng phấn rồi cùng ôm bụng cười rũ rượi.

      Hạ Vũ cười sắp chảy nước mắt, vì có xuất của thần tượng Cố Tây Sở mà u ám trong lòng dần dần loãng rồi tan theo cùng bọt sóng.

      Buổi tối về đến nhà, Hạ Vũ mở điện thoại lên mới thấy Nghiêm Kí gọi cho rất nhiều lần, vì lúc ở nhà hát để chế độ im lặng nên nghe thấy. Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, nghĩ bụng rốt cuộc ta còn gọi đến làm gì nữa, từ chối đến nước này rồi, còn tàn khốc hơn lên tiếng gấp trăm gấp ngàn lần.

      Hạ Vũ nghĩ thầm, ngờ lại có cuộc gọi đến, vẫn là Nghiêm Kí, do dự lúc, cuối cùng vẫn bắt máy.

      Hạ Vũ im lặng, giọng của Nghiêm Kí ở đầu dây bên kia hơi sốt ruột: “Tối này em cùng ai vậy? Gọi điện sao bắt máy?”

      Nghe thấy giọng của , nỗi đau cố gắng kìm nén lại ùn ùn kéo đến, như cái lưới vây lấy tâm hồn, buồn bực nên lời.

      “Sao lại gì, người xe mô tô đó là ai? Sao em có thể tùy tiện lên xe của người ông xa lạ như thế, xảy ra chuyện làm thế nào?” Giọng của Nghiêm Kí gần như trách móc.

      Ngọn lửa tên trong lòng Hạ Vũ bùng cháy. dùng phương thức tàn khốc đẩy ra xa, bây giờ lại gọi điện đến ám chỉ rằng bộp chột. Hạ Vũ chỉ cảm thấy lòng tự trọng bị làm tổn thương đến hai lần.

      Như con nhím xù lông khi gặp nguy hiểm, Hạ Vũ lên tiếng để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân.

      “Đúng, trong mắt tôi là đứa con như thế, phải sao? Ngu xuẩn, tùy tiện, hiểu chuyện, giống như rác rưởi, bụi bặm, đáng nhắc đến, có phải ?”

      Giọng Hạ Vũ hơi run rẩy, kích động nắm chặt lấy điện thoại: “Vì vậy, tôi người tôi gặp là thầy gió của tôi, cũng tin đúng ? Trong mắt , tôi là đứa con tùy tiện, thích người rồi lại leo lên xe của người khác có phải ?” Khóe mắt Hạ Vũ đỏ ửng: “Nghiêm Kí, giả vờ giả vịt gọi điện đến làm gì? Sỉ nhục tôi lần chưa đủ, vẫn muốn sỉ nhục thêm lần nữa...”

      phải, Hạ Vũ, nghe tôi giải thích...” Đầu dây bên kia, Nghiêm Kí vội .

      “Tôi muốn nghe giải thích... Tôi muốn nghe gì nữa...” Hạ Vũ ấm ức bật khóc.

      Tất cả ấm ức trong lòng đều theo nước mắt tuôn ra, Hạ Vũ lau nước mắt, lên án: “Để có thể được hẹn hò cùng , mỗi ngày tôi nhảy suốt mười lăm tiếng đồng hồ, nhưng cứ nghĩ đến , tôi lại có thêm dũng khí... Cho dù... tôi lalf khẽ thua cuộc cũng đáng bị đối xử như vậy...”

      Hạ Vũ nghẹn ngào: “ cho rằng tôi quấn lấy sao? nghĩ như thế đúng ? Nghiêm Kí, tôi thừa nhận, tôi thích . Nhưng vẫn đáng để Hạ Vũ tôi phải dẹp bỏ lòng tự trọng, bám lấy mãi buông. Tạm biệt!” Hạ Vũ bất ngờ cúp điện thoại, nhìn cái bóng đơn của mình tường, cuối cùng bật khóc nức nở.
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :