1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Dịu Dàng Đến Bên Anh - Nam Lăng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7:

      Buổi tối đó, đài thiên văn của bệnh viện, dưới bầu trời đầy sao và cả hơi thở ấm của cái ôm ấy lưu lại rất lâu trong tâm trí Hạ Vũ. Để rồi sau này khi ngẫm lại, thấy mình từ lúc nào trở thành con thiêu thân, màng đến hết thảy mà lao vào nơi ấm áp. Phải ngẫm nghĩ rất lâu dưới ánh trăng, cuối cùng mới thở dài nhận ra điên cuồng của bản thân đều bắt đầu từ buổi tối đó, từ cái ôm đó.

      người cần quy luật nào cả. Hạ Vũ chưa từng nếm trải mùi vị của tình nên tối đó mất ngủ. Mắt mở to trong bóng tối, đầu tua tua lại hết lần này đến lần khác cảnh tượng khi ấy. Bóng lưng đơn trong đêm tối, những làn khói bao quanh thân người , đơn, thâm trầm trong bóng tối dày đặc.

      Chỉ trong chớp mắt, đóa hoa mang tên tình trong trái tim Hạ Vũ sau hai mươi hai năm đột nhiên hé mở.

      Đối với người chỉ quan tâm đến khiêu vũ như Hạ Vũ mà , đây là cảm giác mới lạ. ngủ được, trằn trọc mãi mà hai mắt vẫn mở thao láo, kìm được đành nhớ lại tất cả mọi thứ về Nghiêm Kí. Vẻ mặt lạnh như băng của , nụ cười xuất phát từ nội tâm của , còn cả nỗi bi thương lời trong mắt , nhắc nhở Hạ Vũ hết lần này đến lần khác chuyện: thích mất rồi!

      trong độ tuổi chưa hiểu thế nào là , chỉ biết sợ qua thế nào là thích: Thích có nghĩa là nghĩ về người ấy, trong đầu toàn là hình ảnh của người ấy, chỉ muốn người ấy được vui vẻ, muốn cùng người ấy xua nỗi ưu thương và chia sẻ buồn lo trong cuộc sống.

      Hạ Vũ chắc chắn rằng từ đêm đó trở , thích người đàn ông.

      thực tế, cuộc sống theo mực thước trong hai mươi hai năm qu ngoài mặt thuần hóa Hạ Vũ. ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hành vi cử chỉ chưa bao giờ linh hoạt. Từ hai mươi hai năm qua của về cơ bản có thể dự đoán được tương lai của trong hai mươi hai năm sau, tiếp tục nghiệp múa ba lê, sau thời kỳ huy hoàng là thời điểm xuống, hoặc làm vũ sư tao nhã, hoặc lấy người đàn ông xuất sắc tương tự. Họ tình cờ gặp nhau vào buổi tối nào đó, xoay tròn đẹp đẽ sân khấu, ngồi khán đài, ánh mắt từ đầu đến cuối rời khỏi , sau đó tình cờ gặp nhau sau cánh gà rồi bắt đầu chuyện tình đẹp đẽ.

      Nhưng chỉ có Hạ Vũ biết, câu chuyện định sắn thế này thuộc về người khác, nó bao giờ xảy ra với . Ngoan ngoãn chỉ là vẻ bề ngoài, còn nội tâm của cực kỳ hoang dã và vẫn mơ ước về vô vàn những khả năng. nghĩ, là Hạ Vũ, câu chuyện của độc nhất vô nhị, cũng như người đàn ông mà thích cũng là độc nhất vô nhị.

      Lúc này đây, vì thích Nghiêm Kí mà cuộc sống của Hạ Vũ cuối cùng cũng tiếp giáp với điểm giới hạn.

      Trái tim rung động tựa thủy triều mênh mông, nhấn chìm lý trí. thức dậy sớm, đối diện với mặt trời mọc lúc tảng sáng, vui vẻ muốn gọi tên người. Nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng, chỉ có ánh mắt dấy lên ngọn lửa nồng nhiệt, thiêu đốt lý trí.

      học nghệ thuật vốn có trái tim tự do, bó buộc. khi học xác định được xác định được tâm tư của mình, tình ý giống như ngọn lửa, đến cả thần cũng thể dập tắt.

      Mấy ngày sau, Hạ Vũ đắn đo về việc có nên chủ động hỏi thăm Nghiêm Kí hay . cầm điện thoại lên mấy lần rồi lại đặt xuống. Mặc dù nhiệt tình trong lòng sắp thể ngăn nổi, nhưng hiểu rằng, họ phải là bạn bè thân thiết. cách tiêu cực họ chẳng qua chỉ là những người xa lạ có thể thường xuyên gặp nhau. Thế nhưng, Hạ Vũ cứ bưởng bỉnh cho rằng, sau cái ôm ấy, ít nhất họ bắt đầu chia sẻ cuộc sống riêng của mỗi người và những tâm trong lòng, quan hệ của họ thể coi là bình thường nữa.

      Vì vậy, cuối cùng vào tối thứ Tư, lúc sắp ngủ, lấy dũng khí gửi tin nhắn cho Nghiêm Kí: " và Lãng Lãng vẫn khỏe chứ?"

      Trong đêm tối, thấp thỏm chờ đợi, mơ mơ màng màng lúc lâu. Khi đồng hồ báo qua mười giờ, tiếng chuông tin nhắn mới vang lên.

      "Rất khỏe, cảm ơn."

      Tin nhắn chỉ vẻn vẹn bốn chữ, ngắn lời đủ ý, xa lạ mà khách sáo, truyền đạt quá nhiều nhưng thực tế lại là rất nhiều. Trong bóng tối, Hạ Vũ thấy có chút thất vọng, bất giác do dự: ra, thích người mà được đáp lại, lại khó chịu đến thế.

      Nhưng, Hạ Vũ thể biết rằng, tất cả mới chỉ là bắt đầu.

      hoàn toàn có chút tin tức gì về Nghiêm Kí và Lãng Lãng, đành chò đợi cuộc gặp vào cuối tuần. Ngày thứ Bảy trước khi ra khỏi nhà, hai mắt Hạ Vũ sáng ngời, trong mắt như có ngọn lửa. đứng trước gương rất lâu, kẻ mày, tô son trong háo hức mong chờ, làn da trắng như tuyết làm nổi bật đôi môi đỏ nhạt. trong gương có hàm răng trắng, đôi mắt sáng, muốn phô bày khuôn mặt xinh đẹp nhất trước mặt người mình thích.

      Nhưng chiều hôm đó, Nghiêm Kí xuất . cùng Lãng Lãng đến lớp là người đàn ông trung niên. Lãng Lãng giới thiệu: "Đây là bác lái xe cjar nhà con."

      "Sao cậu con tới?" Hạ Vũ làm bộ tự nhiên hỏi cậu nhóc, vừa cẩn thận đánh giá thần

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7 (tiếp):

      Hải Lạc hiểu lắm về Nghiêm Kí, thậm chí đến cả Liêu Hà cũng chắc chắn có thể hiểu hết được tâm tư của ông họ này. Hai em Liêu Hà từ lúc bước vào tuổi vị thành niên còn chia sẻ những bí mật với nhau nữa, trong lòng họ ngầm hiểu rằng, ai can thiệp vào cuộc sống riêng của ai. Vì vậy, khi biết Hạ Vũ thích Nghiêm Kí, Hải Lạc và Liêu Hà đều thống nhất với nhau: Đối với Hạ Vũ mà , đây tuyệt đối phải là chuyện tốt.

      Tạm bỏ qua khác biệt về tuổi tác, từng trải của hai người, Hải Lạc cứ nghĩ đến đôi mắt sâu thẳm của Nghiêm Kí liền thấy Hạ Vũ ngây thơ, thuần khiết tuyệt nhiên hợp với ta. Trong mắt của Hải Lạc, với dạng công tử như Nghiêm Kí, đứng bên cạnh phải là kiêu ngạo, rực rỡ tỏa sáng, chứ phải kiểu người như Hạ Vũ. Ở tuổi của ấy, thậm chí còn chưa hiểu đàn ông rốt cuộc là loại sinh vật gì bộp chộp, hấp tấp sa vào vùng lầy của tình .

      Hải Lạc quyết định phải kéo bạn mình thoát khỏi chuyện tình cảm này.

      "Cậu đợi lâu rồi phải ?" Hải Lạc vừa vừa ngồi xuống.

      "Tớ cũng vừa tới." Hạ Vũ cẩn thận đánh giá sắc mặt của bạn thân, trong lòng cân nhắc đến thái độ của ấy. Chắc hẳn, Hải Lạc tán thành chuyện tình cảm của vì trước đây ấy cũng từng ám chỉ, người đàn ông như Nghiêm Kí phù hợp với mình.

      Hải Lạc gọi người phục vụ: "Blue mountain, cảm ơn!"

      Sau khi châm thuốc hút, ánh mắt của xuyên qua làn khói trắng, sắc sảo nhìn Hạ Vũ.

      "Kể xem nào, Tiểu Vũ!" Ngón tay kẹp điếu thuốc của Hải Lạc búng tàn thuốc điệu nghệ, ánh mắt Hạ Vũ cũng phiêu diêu cùng những sợi khói thuốc. Hải Lạc thấy bạn mình gì lại nhắc nhở: "Nào, Hạ Vũ, kể về chuyện ma xui quỷ khiến của cậu !"

      Lúc này, trái tim Hạ Vũ khẽ run rẩy, nhưng ánh mắt tỉnh táo khác thường. ngồi thẳng lưng, kiên định nhìn Hải Lạc: "Hải Lạc, tin tớ , tớ bị ma xui quỷ khiến gì hết."

      Hải Lạc , ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm vào bạn. Hạ Vũ quyết định gì đó, đấu tranh trong nội tâm mấy hôm nay làm mệt mỏi mà lại biết tâm cùng ai. Đề tài liên quan đến tình nằm ngoài phạm vi hiểu biết nên rất cần người có thể lắng nghe những băn khoăn trong lòng mình.

      Hạ Vũ bắt đầu liến thoắng kể lại, nhiều lúc diễn đạt ý được lắm còn khua tay múa chân phụ họa
      "Tớ... tớ nên thế nào đây... trái tim của tớ chịu nghe lời nữa rồi. Hải Lạc, đấy, giống như cậu hồi cậu với Liêu Hà mới quen nhau vậy! Lúc ấy tớ hiểu cảm giác nhớ da diết người là như thế nào, còn chế giễu cậu nữa, nhưng... bây giờ cuối cùng tớ trải nghiệm rồi. là kỳ diệu, ngày nào tớ cũng nghĩ về ấy, hy vọng được nhìn thấy, được chuyện cùng ấy."

      đến đây, Hạ Vũ từ từ cúi gặm mặt xuống, dám nhìn bạn thân với vẻ mặt nặng nề ngồi đối diện, khẩu khí cũng giảm đôi chút: "Tớ cũng nghĩ mọi chuyện như thế, lần đầu gặp nhau bọn tớ chẳng vui vẻ gì, lần thứ hai gặp mặt còn tranh cãi trận, tớ nghĩ

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8

      Mới đó mà những ngày cuối tuần tiếp theo lại đến. Dù Hạ Vũ chấp nhận việc Nghiêm Kí xuất , nhưng khi nhìn xuống khu vực dành cho phụ huynh, bác lái xe thà, trung hậu ngồi chống cằm ngủ gật ngay vị trí Nghiêm Kí thường ngồi trái tim lại sục sôi, đến cả vẻ mặt tươi cười của các bé cũng làm vui lên được.

      buổi chiều đầu hạ thường khiến người ta mệt mỏi mà say trong giấc nồng, nhưng đầu óc Hạ Vũ lại vô cùng tỉnh táo. nhìn xuống đôi giày múa màu trắng của mình, ràng muốn buông bỏ từ lâu, nhưng vì hết lý do này đến lý do khác mà dám với mẹ, trải qua biết bao giày vò, còn làm lãng phí những tháng ngày tuổi trẻ. Tất cả đều do yếu đuối từ sâu trong nội tâm mà thành.

      Bây giờ lại thầm thích người con trai, trường hợp thích người mà người ta biết thế này người ta hay gọi là thầm.

      Hạ Vũ rối bời. Giấc mơ về khiêu vũ đại của từng như hoa quỳnh, lặng lẽ nở trong đêm tối, chẳng lẽ với tình lại theo vết xe đổ ấy? mình lặng lẽ nghiền ngẫm vị đắng của tình , sau đó tiếp tục lặp lại cuộc đời hèn nhát?

      tuyệt đối như thế.

      Sau hồi vùng vẫy, Hạ Vũ gào thét trong lòng rằng, dù kết quả có tốt hay xấu, cũng làm chuyện ngốc ngếch như thế nữa.

      Dù là thích người ta trước, trái tim chịu thua trước cũng cần thầm gì cả, ít nhất cũng cho biết. phải lột xác, trở thành người hoàn toàn mới.

      Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Hạ Vũ đưa ra quyết định. Ánh nắng của mặt trời nhảy nhót trong mắt , rực rỡ, đẹp mê hồn.

      Sau khi tan học, Lãng Lãng chạy tới ôm chân Hạ Vũ như mọi khi rồi ngẩng đầu nhìn , nũng nịu: " ơi, hôm nay con nhảy có đẹp ?"

      Hạ Vũ ngồi xuống, dịu dàng mỉm cười với cậu nhóc, chạm vào cái mũi xíu, thân thiết : "Nếu nhảy đẹp thêm chút nữa cho con ăn kem, chịu ?"

      "Yeah! Hạ Vũ muôn năm!"

      Lãng Lãng hạnh phúc nở nụ cười ngây thơ khiến Hạ Vũ cũng bất giác cười theo. Khi nhìn cậu nhóc đáng , dường như còn thấy khuôn mặt tươi cười của người nào đó, trong lòng chỉ quanh quẩn niềm tin: Hy vọng giờ phút này cũng hạnh phúc.

      Đợi các bé về hết, Hạ Vũ quyết định lên phòng Giáo vụ. Học kì này kết thúc vào mấy tuần nữa, phòng Đào tạo hy vọng trong học kỳ sau, môn múa ba lê vẫn do đảm nhiệm. Hạ Vũ suy nghĩ lát rồi khéo léo từ chối. Lý do phải vì thích các cậu bé đáng ấy. Những khuôn mặt tươi cười của các bé luôn nhắc nhở Hạ Vũ phải giữ gìn thuần khiết của tâm hồn, nhưng đứng trước bước ngoặt trong nghiệp, bắt buộc phải toàn tâm toàn ý cho khiêu vũ. Suy cho cùng, về khiêu vũ đại tụt hậu hơn so với người khác rất nhiều, nên phải dành thời gian để luyện tập.

      Khi ra khỏi nhà văn hóa cũng là lúc hoàng hôn, làn gió mát bao quanh người xua tan những mệt mỏi còn vương trong lòng. Hạ Vũ dừng lại, sau đó quay đầu, quyết định đến quán mì Lão Thang.

      Vì vừa vừa nghĩ ngợi nên mất nhiều thời gian hơn so với ngày thường. Đợi đến lúc đến được quán mì hàng dài đứng trước quầy thu ngân, các bàn ăn cũng kín người, nhưng có vẻ đầu bếp chính - Lão Thang - vẫn bận rộn trong bếp. Khi hỏi nhân viên thu ngân được biết bán hết hơn bảy mươi bát.

      Hạ Vũ nhìn vu vơ về phía trước, còn khoảng chục người đứng đợi để thanh toán, cũng xếp hàng rồi cúi đầu đọc tin tức điện thoại. Khi đọc xong mẩu tin, hàng người phía trước di chuyển được quãng khá xa. Hạ Vũ ngẩng đầu, theo thói quen bước về phía trước, nhưng ngờ trong lúc chút phòng vệ chạm phải đôi mắt sâu thẳm.

      Chưa bao giờ nghĩ gặp lại Nghiêm Kí ở nơi này nên Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào mất mấy giây. Nghiêm Kí đứng cách Hạ Vũ vài bước, yên lặng nhìn . Rất nhiều chuyện xảy ra, cái ôm đài thiên văn là tồn tại thể xóa nhòa trong tâm trí . Bởi vì phải là diễn viên chuyên nghiệp có diễn xuất điêu luyện cho nên thể nhập vào vai diễn là người xa lạ.

      Nghiêm Kí lên tiếng phá vỡ bầu khí trầm mặc, gật đầu : " Hạ Vũ, trùng hợp đấy!"

      tiếng " Hạ Vũ" vô hình trung kéo giãn khoảng cách vốn có đôi chút thân thiết ấy. Hạ Vũ cảm thấy mình nắm bắt được tin tức quan trọng, nhưng vì giờ phút này đầu óc hơi mơ hồ, nên vẫn chẳng thể nào xác định được.

      cũng lịch mỉm cười: " Kí, trùng hợp đấy, Lãng Lãng đâu?"

      " ơi, con ở đây ạ!" Giọng ngọt như mía lùi của Lãng Lãng vang lên từ sau lưng Nghiêm Kí, cái đầu nhô ta, cười khanh khách ngừng với Hạ Vũ.

      "A, ra con ở đây." Hạ Vũ làm bộ ngạc nhiên, giả vờ thấy ánh mắt sâu thẳm của Nghiêm Kí nhìn mình, khom người búng lên mũi Lãng Lãng, : "Trốn sau lưng cậu là định dọa sao? Hả? Thành thạt khai mai!"

      Lãng Lãng nghiên túc trả lời: "Con đâu có muốn dọa , dọa rồi giận, mua kem cho con nữa."

      Cậu nhóc bị hỏi câu liền khai ra hết, Hạ Vũ cũng biết Nghiêm Kí có thấy phản cảm với loại đồ ăn lạnh như kem bay liền ngẩng đầu, lúng túng liếc cái, vội giải thích: "Tôi... tôi chỉ muốn động viên thằng bé."

      Nghiêm Kí vẫn nhìn với khuôn mặt chút biểu cảm. Hạ Vũ chịu nổi cái nhìn giày vò người ta trong im lặng như thế, cũng nghĩ ra chủ nhân của độ mắt ấy nghĩ gì, đoán chắc là vui liền húng hắng vài tiếng, dạy bảo cậu nhóc: "Có thể ăn kem, nhưng con cũng phải ăn cả rau xanh, củ cải nữa, nếu trông giống như kem cốc, thành hình tam giác đó."

      Uổng cho Hạ Vũ là giáo, sau phen khéo léo dẫn dắt dần dần lại thành uy hiếp trắng trợn, cẩn thận làm lộ ra bản chất bà đồng.

      Lãng Lãng nghe xong, cái miệng bé xíu đỏ tươi mím lại, ấm ức ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Cậu ơi, con thích ăn rau xanh với củ cải, cậu nhìn con có giống kém cốc ?"

      Nghiêm Kí bật cười, cố ra vẻ nghiêm túc cúi đầu nhìn cậu nhóc, nhưng nụ cười nơi khóe miệng tiết lộ tâm trạng vui vẻ của .

      "Có hơi giống, lại còn là vị sô la nữa."

      Lãng Lãng mặc chiếc áo thể thao màu nâu sẫm, cậu nhóc như vậy, mắt long lanh nhìn hai người lớn trêu chọc mình, ê a kêu: "Hu hu... Cậu ơi, con muốn trở thành kem cốc, con muốn."

      ngờ, chỉ câu mà suýt làm Lãng Lãng phát khóc, Hạ Vũ biết phải làm sao liền nhìn Nghiêm Kí, đúng lúc chạm phải đôi mắt long lanh thấp thoáng nụ cười của , liền hốt hoảng an ủi cậu nhóc: "À, sau rồi, Lãng Lãng giống kem cốc, giống kem que, giống kem que thôi!"

      Lãng Lãng khóc bỗng hóa cười, lại ngờ nghệch ngẩng đầu hỏi Nghiêm Kí: "Cậu ơi, nhìn con giống kem que ạ?"

      "Hình chữ nhật..." Nghiêm Kí ung dung đút tay vào túi quần , rồi nhìn cháu trai quý: "Con mà ăn nhiều hơn chút hai chân có thể to như eo."

      Cậu nhóc hiểu lời đùa của người lớn, thề thốt thành khẩn: "Vâng, con nghe lời cậu."

      Vì bầu khí vui vẻ này mà Hạ Vũ thả lỏng tâm trạng nặng nề của mình xuống chút, bất giác với giọng điệu thường ngày: "Ơ, sao có thể trêu thằng bé như thế?"

      "Là trêu nó trước mà." Nghiêm Kí tán thành, cúi xuống cọ cọ cằm lên đầu cậu nhóc: "Phải con?"

      "Dạ?" Cậu nhóc há cái miệng bé xíu ra, sau đó nghiêm sắc mặt : "Cậu ơi, đâu có trêu con, con mà."

      Hạ Vũ vui vẻ, trừng mắt khiêu khích nhìn Nghiêm Kí, giọng tràn đầy kiêu ngạo: "Cậu nhóc này bây giờ là người của tôi!"

      Đối diện với người con trai mến mộ, trong đôi mắt to xinh đẹp của Hạ Vũ chứa đầy vẻ nũng nịu, ngừng tỏa ánh sáng rực rỡ, dẫu là trong quán mì nhốn nháo, chật chội vẫn chói lóa như thế, khiến người ta thể rời mắt.

      Giữa những tiếng ồn ào, trái tim cứng rắn của ai đó hơi tan chảy, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu.

      Tối hôm đó, đối với Hạ Vũ mà , niềm hưng phấn khi mua được trong trăm bát mì của quán mì Lão Thang tuyệt nhiên đáng nhắc đến. chìm đắm trong niềm vui trùng phùng nên về đến nhà, nằm chiếc giường của mình. Sau đó, khi sờ lên khuôn mặt đỏ ửng của mình, còn cười ngốc nghếch nhìn trần nhà.

      ngờ có thể tình cờ gặp như vậy. Suy cho cùng, thành phố này rộng như thế mà hai người họ lại có cùng sở thích về ăn uống. thậm chí còn nghĩ rằng, có lẽ ông trời định sắn duyên phận này.

      Nhưng sau khi cười được hồi lâu, Hạ Vũ thông minh cũng tỉnh táo trở lại. Cuối cùng cũng nắm bắt được tin tức mà suýt chút nữa bỏ lỡ kia. Nghiêm Kí tránh .

      ràng bác lái xe đảm nhận việc đưa đón Lãng Lãng, vậy mà họ lại gặp nhau trong quán mì sau khi tan lớp, phải tránh là gì? ràng phụ huynh có trách nhiệm, khi chị vừa mất, nhất định lơ là chuyện chăm sóc cháu trai, sao có thể nhờ người khác làm hộ chứ?

      Trừ việc cố tình tránh ra, còn cách giải thích nào hợp lý hơn.

      Dưới ánh đèn, Hạ Vũ cuộn tròn như đứa bé, cắn móng tay, rơi vào trạng thái chán nản, thất vọng.

      Khi con người có tâm trạng tốt thường nghĩ mọi chuyện xung quanh mình đều đẹp mà lại quên mất rằng, cuộc sống thường đan xen cay đắng với ngọt bùi.

      Chẳng lẽ, Nghiêm Kí cảm nhận được tâm tư muốn tiếp cận của nên mới tránh xa? Chắc hẳn là như thế vì cách từ chối lời này phù hợp với cá tính của . có thể như người nhàn rỗi, ngồi cùng bàn, chuyện vui vẻ với bạn, nhưng sau khi chia tay, lần nữa tránh xa, trong đáy mắt là vẻ xa cách, từ chối tiếp xúc. người đàn ông kiêu ngạo như thế, khi làm tổn thương người khác cũng rất vô tình, hơn nữa còn khiến người ta trở tay kịp.

      Hạ Vũ mỉm cười chua chát, gần như có thể khẳng định ngày mai xuất , hơn nữa, cũng xuất ở quán mì kia.

      Ngày thứ hai lên lớp, quả nhiên đúng như phán đoán của Hạ Vũ. Sau khi tan học, đợi các bé về hết, hối hả chạy đến bên cửa sổ kín đáo của tòa nhà bên đường, ở đó có thể nhìn xuống cổng chính của nhà văn hóa thiếu nhi với tầm nhìn rất lý tưởng.

      nhìn chằm chằm chớp mắt vào cánh cổng ấy, rồi cuối cùng cũng đợi được người đó. bước khỏi xe, đón lấy cháu trai quý từ tay bác lái xe, khom người hỏi thằng bé cái gì đó, sau đó bảo bác tài về trước còn và Lãng Lãng lên chiếc xe việt dã, từ từ rời khỏi.

      cao, Hạ Vũ bình tĩnh quan sát tất cả, sau đó máy móc quay người lại, cả người từ từ trượt xuống, để mặc thứ tân trạng tên cuồn cuộn bao vây.

      Nụ cười môi lạnh lùng, hàm chứa chút gì đó như là tự giễu.

      Chỉ có kẻ ngốc như mới cho rằng mình thầm, người thông minh như ta chắc biết mọi chuyện từ lâu nên mới tránh bước, cho cơ hội tiếp cận.

      Haizz, Hải Lạc đúng, dịu dàng của ta chỉ dành cho người thân, còn với những người qua đường khác, đâu chỉ dùng mấy từ "tàn nhẫn, vô tình" là có thể hình dung được?

      Quan niệm tình của Hạ Vũ dần dần hình thành trong mài giũa của lưỡi dao sắc bén.

      Buổi tối đó, Hạ Vũ tiếp tục theo dõi tường thuật cuộc thi khiêu vũ quốc tế Lausanne. Tình hình cuộc thi thay đổi đột ngột, tâm trạng của người Slovenia trong vòng loại dường như được tốt, ảnh hưởng trực tiếp đến bài biểu diễn dự thi, công thêm chủ đề dự thi đủ đặc sắc, thậm chí còn mang chút sắc thái chính trị nên ban gián khảo khen chê thống nhất.

      Còn Tạ Nhất Mạn lần này biểu diễn rất ổn định. Nữ hoàng khiêu vũ cuối cùng cũng đốt cháy được cảm xúc, mặc dù cảm xúc này đến hơi muộn nhưng lại nhue nắng hạn gặp mưa rào, tạo hiệu quả vô cùng tốt. Ban giám khảo nhất trí cho rằng ngôi vị quán quân Nữ hoàng khiêu vũ dành cho Tạ Nhất Mạn là hoàn toàn xứng đáng.

      Hạ Vũ xem được lúc, chắc là do tâm trạng sa sút nên thấy màn biểu diễn của Tạ Nhất Mạn có chỗ nào đặc sắc, ngược lại cho rằng màn biểu diễn của chị ta có chút gì đó hào nhoáng, giả tạo. Phía sau màn biểu diễn hoa lệ ấy, biết chị ta có hòa cảm xúc của mình hay , về vấn đề này, có lẽ chỉ bản thân Tạ Nhất Mạn mới biết.

      Xem được lúc, Hạ Vũ cảm thấy mất hứng nên tắt máy tính rồi nằm xuống giường.

      Hạ Vũ vừa bước vào độ tuổi biết thế nào là tình , lại gặp phải cự tuyệt im lặng mà kiên quyết khiến còn chưa kịp mở lời cảm thấy lòng tự tôn bị xé nát thành từng mảnh , vô cùng chán nản và tức giận.

      Hạ Vũ cực kỳ buồn chán nhưng chẳng có chỗ nào trút ra, đành trút giận, nện liên tiếp vào chiếc gối ôm bên cạnh, coi nó là khuôn mặt của người nào đó.

      nghịch ngợm như trẻ con, điện thoại đặt cạnh giường bỗng đổ chuông, Hạ Vũ chăn chú nhìn màn hình và dám tin vào mắt mình.

      Nghiêm Kí gọi đến.

      Trong lòng rối như mớ bòng bong. ta muốn hẹn

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      8.2

      Ánh đèn lặng lẽ in bên tường bóng già trẻ dựa vào nhau. Mẹ Nghiêm Kí nhàng lau những giọt nước mắt khuôn mặt Lãng Lãng, giọng của bà cũng rất đỗi dịu dàng: "Nhanh mở mắt ra xem kìa, xem ông ngoại đưa ai đến với con kìa, nào!"

      Lãng Lãng sốt đến mơ mơ màng màng vẫn cứ nhắm mắt, bàn tay lại nắm chặt lấy cổ áo bà ngoại, khẽ khóc thút thít, tựa như con thú con trong rừng rậm bị bắt nhốt, tiếng khóc sao mà đơn đến thế.

      "Là giáo Hạ Vũ đó. Lãng Lãng, con mở mắt ra xem này, bà ngoại lừa con đâu, lúc nãy phải con khóc ầm ĩ đòi giáo đưa con ăn kem sao? Chú mèo than ăn, nhanb mở mắt ra xem kìa."

      " giáo, màu vào đây, mau vào đây !" Mẹ Nghiêm Kí vẫy tay với Hạ Vũ. Khuôn mặt bà nhuốm chút mệt mỏi, những nếp nhăn mặt cũng giãn ra trong đêm tối, Hạ Vũ gật đầu, bước vào phòng với tâm trạng nặng nề.

      Cảm giác hổ thẹn, day dứt sâu sắc bao phủ trong lòng Hạ Vũ. ngờ câu vô tình của ngày hôm qua khiến thằng bé nhớ mãi đến tận bây giờ, lại càng gây thêm phiền phức khó giải quyết cho cả gia đình vốn mệt mỏi này.

      " ơi..." Lãng Lãng cuối cùng cũng mở mắt ra. Cậu nhóc phá rối, luôn nhảy nhót ngừng giờ đây như chú mèo con nằm trong lòng người lớn, yếu ớt nhìn . Quả thực ánh mắt trong trẻo ấy làm thể nhìn thẳng.

      Lãng Lãng thế naỳ làm Hạ Vũ xúc động, muốn ôm chặt lất. biết mình có thể làm gì, chỉ muốn cho cậu nhóc chút ấn áp ít ỏi, để cậu biết rằng mình được rất nhiều người thương.

      dang hai tay ra, mỉm cười, những tia sáng ấm áp nhảy nhót trong đôi mắt: "Chú mèo than En, nghe lời , khóc nữa, khỏi ốm rồi mua kem cho con, được ?"

      "Được ạ!" Giọng Lãng Lãng thều thào, sau đó giơ ngón tay út ra: " ơi, ngoắc tay."

      Dáng vẻ của cậu nhóc làm Hạ Vũ thiếu chút nữa rơi nước mắt. Nén cảm xúc của mình xuống, cười : "Được, ngoắc tay, nhất định được làm được."

      Vừa , vừa giơ tay ra, tay lớn ngoắc tay bé, dường như nuốn bảo về lời húa trọn đời.

      "Nào, bà ngoại mệt rồi, để ôm con nào." Hạ Vũ khom lưng, dang tay ra. Dưới ánh đèn, hoàn toàn hề nhận ra nụ cười của mình chan đầy hơi thở tình mẹ. vẫn chưa làm mẹ nhưng bắt đầu thử cho thương.

      Lãng Lãng chớp chớp mắt, trong đôi mắt mong chờ ấy đan xen giữa lúng túng, vui sướng, còn có cả chút mơ màng, biết phải làm sao. Cậu nhóc ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn bà ngoại, tựa như hỏi ý kiến, bà ngoại dịu dàng cười với cậu, cổ vũ: "Qua với , tay bà ngoại mỏi nhừ rồi!"

      "Nào, để xem có bế nổi Lãng Lãng nhà chúng ta ?"

      Lá gan Hạ Vũ to dần, bế cậu nhóc mũm mĩn lên, ôm cả thân người yếu ớt mà nóng hổi ấy vào lòng, để trán cậu vùi lên vai , rồi khẽ đong đưa nhè như thể đó là đứa bé sơ sinh, còn vỗ tay lên lưng cậu, dịu dàng : "Phải giảm béo thôi, suýt nữa bế nổi con đó, được phép ăn nhiều kem, biết chưa?"

      "Vâng ạ!" Cậu nhóc nửa tỉnh nửa mên giọng lí nhí như muỗi kêu, lanh lợi thể tả được. xuất của Hạ Vũ như liều thuốc an thần hiệu quả, ổn định tâm trạng nóng nảy của cậu nhóc.

      Mẹ Nghiêm Kí ngồi đối diện giường nhìn Lãng Lãng nằm trong lòng Hạ Vũ, bỗng nhiên mắt đỏ hoa. Ba Nghiêm Kí nhàng bước lại gần, đặt tay lên vai bà như an ủi.

      Hạ Vũ hiểu những tình cảm phức tạp trong mắt hai người họ. Trái tim của cũng trăn trở ngừng, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sức nặng vài mình. Lần đầu tiên đòi tình thương từ ba mẹ như đứa trẻ nữa, ngược lại, sức nặng trong lòng làm hiểu rằng, tương lai xa, cũng trở thành người mẹ, có những đứa trẻ của riêng mình.

      Hạ Vũ lòng dạ rối bời, nghĩ đến người mẹ luôn bận rộn của mình, còn cả những sợi tóc bạc thỉnh thoảng lộ ra mái đầu bà.

      rơi vào trầm tư, khẽ quay người, bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm như biển cả. Khoảnh khắc khi bốn mắt gặp nhau, trái tim lỡ mất nhịp.

      Nghiêm Kí đứng yên lặng bên khung cửa sổ, cơ thể cao lớn hòa lẫn vào bóng tối. Trong tay , điếu thuốc cháy dở, nhưng có vẻ như hề có ý định hút chút nào. cứ đứng yên lặng như thế nhìn mọi thứ diễn ra trong căn phòng này, trong đó là cuộc sống của , là niềm vui vsf cả nỗi đau ông trời trao cho , những điều khiến đau khổ nhất là những gì làm được chỉ có mỗi ngần ấy. Thứ cho thằng bé vĩnh viễn chỉ có thể là lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, nhưng có những lúc, thứ thằng bé cần lại là vòng ôm dịu dàng của người phụ nữ.

      Sau đó, khi mang tên Hạ Vũ này xuất , chăm chú nhìn chỉ mất mấy phút dỗ dành được cậu nhóc khóc lóc ầm ĩ suốt buổi tối.

      Trong bóng đêm, dường như tỏa ra vầng hào quang, cử chỉ, động tác đều phảng phất nét quen thuộc. chẳng qua chỉ là nhóc chưa lớn hẳn, vì sao có thể làm được hết thảy những điều này?

      nỗi đau đớn tưởng như phát điên trong lòng Nghiêm Kí. Chỉ vì là con , vì thằng bé cần vòng tay tương tự như của mẹ nó mà thôi.

      chỉ chuyện đơn giản như thế nhưng lại làm được. Cuối cùng hút hơi thuốc.

      Hạ Vũ và mẹ Nghiêm Kí cùng dỗ Lãng Lãng uống thuốc, sau đó lại bế cậu nhóc lúc, cuối cùng cậu bé thiếp vai Hạ Vũ. Tảng đá treo lơ lửng trong lòng mọi người cuối cùng cũng được gỡ xuống, Hạ Vũ nhàng đặt cậu nhóc nằm giường, lúc này, mệt đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi.

      Ông bà ngoại ở lại với cậu nhóc, Hạ Vũ theo Nghiêm Kí ra ngoài, bước ra ban công lộng gió.

      Hai người đứng cách nhau mấy bước, Nghiêm Kí cau mày, đứng quay lưng lại với cảnh đêm hút thuốc. Hạ Vũ nhìn màn đêm mênh mông vô tận phía xa xa, để mặc cho cơn gió mát cuốn bay nỗi buồn thương khuôn mặt và cả trong lòng .

      Sau hồi im lặng, lên tiếng trước: "Xin lỗi, tôi nên với thằng bé kem cốc gì gì đó, tôi xin lỗi!"

      "Chỉ là thằng bé thích , muốn gặp thôi. cần phải để ý đến cái cớ của thằng bé."

      Giọng Nghiêm Kí bình tĩnh khác thường, ngược lại có vẻ sốt ruột như lúc nãy trong điện thoại. Hạ Vũ nghĩ bụng, lúc nãy chắc hẳn lo đến cuống hết cả lên rồi.

      nửa khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Vũ đối diện với , hô ngước lên nhìn bầu trời đêm bao la, rộng lớn, trong lòng giăng kín những tâm trạng. rầu rĩ thở dài hơi, biết lấy dũng khí từ đâu, buột miệng câu: "Em cũng thích , muốn gặp được , nhưng lại tìm được cái cớ nào để gặp cả."

      Câu vu vơ mà nhàng này nghi ngờ gì tựa như quả bom hạng nặng, hoàn toàn nổ tung, tạo nên lỗ hổng lớn bức bình phong được ngầm dựng nên giữa hai người.

      Nghiêm Kí im lặng, chỉ có làn khói thuốc màu xanh lam phất phơ cùng gió chứng minh vẫn lắng nghe.

      Hạ Vũ nhếch môi cười tự giễu, nếu được phơi bày cũng cần phải giấu giếm nữa. thể cho phép bản thân lại tiếp tục yếu đuối thêm nữa, khẽ : "Chiều nay em thấy đón thằng bé ở ngoài cổng."

      mỉm cười với làn gió : "Haizz, chắc hẳn ba tuàn vừa rồi cũng làm như vậy phải ? Cứ mực đợi ở bên ngoài, đến khi chuông tan học vang lên, sau đó lập tức ngay."

      Hạ Vũ đột nhiên quay người, đối mặt với người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh, khí thế hùng hổ, đồng thời cũng cực kỳ trẻ con thúc bách , mong chờ đối mặt, cho cậu trả lời hợp lý.

      Nhưng Nghiêm Kí vẫn hề nhúc nhích, cứ đứng đó như thể mất hồn phách. Hạ Vũ cuối cùng cũng tức giận, sải bước đến trước mặt , mặt đối mặt, phẫn nỗ nhìn vào đôi mắt né tránh của .

      "Nghiêm Kí, là đồ khốn khiếp, cho biết, bản nương thích là phúc từ kiếp trước của . Em là rắn độc, là thú dữ hả? Làm sao phải né tránh em như thế? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?"

      Hạ Vũ ngẩng đầu, ưỡn ngực, phẫn

      [​IMG]

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9:

      Những ngày sau đó, Hạ Vũ suy ngẫm kỹ càng những lời của Cố Tây Sở. hôm khi trời nhá nhem tối, Hạ Vũ mang đôi giày màu đen, khiêu vũ trong phòng.

      Khi những nốt nhạc rock sôi động điên cuồng du đãng, Hạ Vũ cũng nhảy hết mình cùng nhạc, đột nhiên có cảm giác được mở mang đầu óc, thấy mình cách xa ba lê, đến gần hơn ước mơ của mình. hiểu ra, tình và ước mơ ra rất giống nhau, chỉ khi từng cố gắng và trả giá, dẫu cho thứ chờ đón mình là thất bại thảm hại ít nhất đời này cũng còn gì tiếc nuối.

      Lúc trẻ xông pha, chẳng lẽ chờ đến già mới hối hận sao?

      Nghiêm Kí từ chối sao? ấy vẫn chưa thích , vậy việc cần làm là cố gắng khiến cho thích mình. Khiêu vũ đại nhảy chưa tốt sao? vẫn còn trẻ, cơ thể rất dẻo dai, vẫn còn thời gian luyện tập để dần dần thành thục.

      Trước tiên, Hạ Vũ suy nghĩ của mình cho Hải Lạc. Giọng có chút hưng phấn, bởi vì cho rằng mình quyết định chính xác, vì quyết định này, có thể thoải mái tiếp tục thích Nghiêm Kí, cuộc đời bắt đầu tràn trề những niềm hy vọng.

      Đầu dây bên kia, Hải Lạc im lặng hồi, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp: “Được rồi, mình hết cách với nàng cuồng khiêu vũ như cậu, nếu cậu thích cứ mạnh dạn , bị tổn thương đừng có tìm mình kể khổ, mình chỉ thích hợp say cùng cậu đến khi trời sáng thôi.”

      “Ừm! Cứ quyết định thế nhé!”

      “Trời ơi, rốt cuộc ông họ lạnh lùng kia của Liêu Hà niệm chú gì mà cậu mê muội thành ra thế này hả trời? Tớ nhớ trước đây có mấy chàng cũng rất được theo đuổi cậu, sao thấy cậu rung động?”

      “Ha ha... Mấy chàng non choẹt đó lấy gì mà so với ấy?”

      “Người đàn ông lớn tuổi... Nhưng tớ nhé Hạ Vũ, sau khi cậu từ chối mấy chàng kia, tớ xém chút nữa cho là cậu thích tớ đấy...”

      Đầu dây bên kia, Hải Lạc với giọng cực kỳ đứng đắn, khiến Hạ Vũ cười rũ rượi. bất giác nghĩ, những người học nghệ thuật, Cố Tây Sở, rồi cả Hải Lạc, dễ nghe chút rất có khiếu hài hước, còn khó nghe chính là hơi điên điên khùng khùng, thần kinh có vấn đề.

      Hạ Vũ nhún vai, chừng mình cũng là trong số đó.

      Tối thứ Năm, Hạ Vũ nhận được điện thoại của Lãng Lãng. Cậu nhóc cầu phải thực lời hứa. Hạ Vũ đồng ý, hứa với cậu nhóc sau khi tan học đưa cậu ăn kém cốc ngon nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải biểu tốt, được phép trong lúc xoay tròn lại kéo ngã luôn cả Nicole, càng được phép đấu võ mồm với bạn nam con lại trong lớp. Các bạn phải chung sống hòa thuận với nhau, chỉ có chàng thân sĩ mới có thể lấy lòng được các .

      Đầu dây bên kia, Lãng Lãng ngoan ngoãn cách khác thường, gì nghe nấy, xem ra hấp dẫn của kem lấn áp hết thảy.

      Gác điện thoại, Hạ Vũ lại rơi vào trầm tư. Dựa vào chút hiểu biết và cảm giác của về Nghiêm Kí, đoán cuối tuần này xuất . ấy xuất , vậy mình chỉ có cách xuất trước mặt thôi.

      Hạ Vũ ôm gấu bông, ngồi khoanh chân giường suy nghĩ. Hôm qua khó khăn lắm mới moi được chút thông tin từ miệng Liêu Hà. Công viên vui chơi giải trí lớn nhất thành phố do công ty Nghiêm Kí đầu tư ngày mai khai trương, đích thân đến đó cắt băng khánh thành. Hạ Vũ nghiêng đầu nghĩ ngợi lúc, ngày mai phải đến lớp nên có thể gặp người đàn ông cố chấp này chút.

      Sáng hôm sau, ngay từ sớm Hạ Vũ đến khi vui chơi giải trí mới xây đó, nhưng nắm được thời gian của Nghiêm Kí, vì vậy dự định dạo chơi ở đây cả ngày.

      Khi vui chơi giải trí này cực kỳ rộng lớn, những đoàn xe diễu hành, mô hình lâu đài rồi thế giới cổ tích được xây dựng ắt hẳn tốn ít tiền của. Trước ngày khai trương, Hạ Vũ thấy ít quảng cáo, thậm chí bạn trong lớp còn nhắc đến “lâu đài ma thuật”, mỗi bé đều khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng nhất định phải đến chỗ đó chơi .

      Lúc , Hạ Vũ chỉ chăm chú học khiêu vũ, thời gian rảnh cũng thường ở lớp tập luyện, thậm chí chưa bao giờ được đến công viên thoải mái vui chơi lấy lần. Sau khi trưởng thành, lần đầu tiên bước chân vào thế giới trẻ em lại vì người đàn ông. Mới nghĩ đến đây, Hạ Vũ thấy mình đúng là cực kỳ buồn cười.

      Bất giác, cảm thán về thời thơ ấu qua.

      Quả nhiên, đúng như dự đoán của , Nghiêm Kí vẫn chưa đến, nhưng trong công viên có rất nhiều khách đến tham quan. Ban tổ chức cũng chuẩn bị rất nhiều tiết mục đặc sắc để chào đón những vị khách đến từ khắp nơi. Hạ Vũ dạo vòng trong khuôn viên, ngờ tìm được công việc làm thêm.

      Công viên vui chơi giải trí thuê rất nhiều người hóa trang thành những nhân vậy hoạt hình để chụp ảnh chung và vui đùa cùng các bé. Chắc là do ngày đầu tiên khai trương nên người làm đủ. Lúc Hạ Vũ ngang qua bàn làm việc liền tò mò vào hỏi, thấy họ thông báo vẫn thiếu người, nghĩ bụng mình cũng nhàn rỗi nên quyết định đăng ký, sau đó được họ đưa cho bộ đồ hoạt hình.

      phải đóng vai bạn của Mickey, Minnie đáng .

      Mười giờ sáng, khi Nghiêm Kí tạm thời gác lại việc của công ty, đến khu vui chơi giải trí cắt băng khánh thành là mười giờ. đứng dưới ánh mặt trời chói chang, đưa mắt nhìn vòng, lượng người đến vượt quá dự kiến nhưng công việc của khu vui chơi vẫn được tiến hành đâu ra đấy. Là cổ đông lớn nhất của nơi này, tạm thời thấy mãn nguyện với kết quả đạt được.

      Sau đó, bỗng thấy vai mình bị ai đó vỗ vỗ, hơi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy sau lưng mình, dưới ánh mắt trời, Minnie lông xù đáng mỉm cười, vẫy tay với . Sau đó, vụng về đưa cho que kem hoa quả, thấy đứng bất động, liền tức giận kéo tay , kiên quyết nhét que kem vào đó, sau đó vẫy vẫy tay bỏ .

      Dưới ánh mắt trời, Nghiêm Kí mặc âu phục, thắt cà vạt, nhìn que kem tay. ngẩn người lúc, sau đó lại nhìn sang bên cạnh, dưới cây nấm khổng lồ xa đằng kia có cửa hàng , cậu nhóc tóc xoăn kiễng chân nhận que kem, vội vàng bóc lớp vỏ, thè chiếc lưỡi xinh ra liếm, vẻ mặt cực kỳ thích thú.

      Nghiêm Kí cúi đầu nhìn tay mình, rồi ma xui quỷ khiến thế nào, cũng bóc lớp vỏ ra.

      Trong mắt người khác, ăn kem là chuyện cực kỳ đơn giản, nhưng trong lòng lại làm việc vượt ngoài khuôn khổ. Dáng vẻ lóng nga lóng ngóng, đến động tác ăn thôi cũng dứt khoát. Ai bảo chàng thuộc tầng lớp tinh như nghiêm Kí trước mặt người ngoài luôn mang vẻ mặt chững chạc, trầm tĩnh lại chỉ dám đừa nghịch, trêu đùa cùng Lãng Lãng

      [​IMG]
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :