1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Dịu Dàng Đến Bên Anh - Nam Lăng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Nghiêm Kí tiếp tục im lặng.

      " Kí, để tôi giới thiệu về bản thân nhé!" Hạ Vũ ngồi thẳng người, tâm trạng sục sôi: "Tôi là Hạ Vũ, khiêu vũ đối với tôi mà chính là cuộc sống, là nghiệp mà tôi chuẩn bị theo đuổi cả đời, trừ nó ra, tôi hiểu gì về những thứ khác. Lý tưởng của tôi là trở thành diễn viên múa đại xuất sắc, cống hiến cho công chúng những điệu múa nghệ thuật nhất, nhưng thực tế là, tôi thể nghe theo quyết định của ba mẹ, trở thành diễn viên múa ba lê. Thời gian này là quãng thời gian đau khổ nhất của tôi, tôi phải đối mặt với lựa chọn, hoặc là đấu tranh cho lý tưởng của mình, hoặc nghe theo ba mẹ múa ba lê cả đời.

      Sở dĩ tôi những lời này bởi vì tôi thấy khiêu vũ trong mắt có thể chỉ là thứ gì đó cực kỳ nhoi, đáng để ý đến, nhưng đối với tôi mà , nó là tất cả."

      Hạ Vũ đặt tay lên trái tim, chân thành nhìn Nghiêm Kí: "Lúc nãy, lời của ba Vũ Nguyệt làm tôi tổn thương, nhưng bây giờ tôi lại thấy sợ hãi nhiều hơn, bởi vì giả như tôi cứ tiếp tục trạng thái như vậy cả đời này, trong mắt người khác, có thể tôi chỉ là " vũ công" hơn kém.

      Hạ Vũ kích động bày tỏ tiếng lòng, thấy vui mừng vì đời này cuối cùng cũng tìm được người có thể chia sẻ những suy nghĩ lòng như thế này. Quan hệ giữa với xa cách, nhưng cũng chẳng gần gũi, bất cứ lúc nào họ cũng có thể gặp lại nữa, cũng chẳng hề có chút hứng thú với mọi thứ của , nhưng ánh mắt giờ phút này cực kỳ ấm áp, khiến người ta có ảo giác rất đáng tin cậy.

      Hạ Vũ kể hết cho Nghiêm Kí nghe về giấc mơ của mình, khiến thấy có đôi chút kiệt sức, lưng lại dựa vào tấm gương càm khái : "Tôi muốn sau khi chết , người ta ghi lên bia mộ của tôi rằng, thời trẻ ấy lựa chọn sai lầm, sau đó cả đời đều trôi qua trong hối hận."

      " biết ..." Thính giả Nghiêm Kí im lặng lát, đầu hơi ngước lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ rồi tiếp: "Thời còn trẻ, con người có quyeend lựa chọn là chuyện cực kỳ hạnh phúc. Giả sử có ngày, khi có quyền lựa chọn, mà chỉ có thể miễn cưỡng bước về phía trước..." Nghiêm Kí quay đầu lại nhìn Hạ Vũ, mỉm cười, trong mắt Nh có những tia sáng ấm áp: " phát ra bây giờ cũng đau khổ đến thế."

      Hạ Vũ ngơ ngác nhìn nửa khuôn mặt Nghiêm Kí. tự hỏi lòng, dùng trải nghiệm của bản thân để an ủi sao? ám chỉ rằng, thậm trí đến có hội lựa chọn cũng có, bị đẩy vào vùng trung tâm của sóng gió aao?

      lúc sau, Nghiêm Kí đột nhiên chủ động lên tiếng: "Tôi có ghét khiêu vũ hay vẫn coi khiêu vũ là nghiệp cả đời, phải sao? Vì vậy, quan điểm của tôi quan trọng."

      Hạ Vũ gần như buột miệng : , điều này rất quan trọng vì để ý chính là việc thích. ra bản thân cũng biết lý do tại sao nữa?

      Hạ Vũ cắn môi, đắn đo hồi lâu mới từ tốn : "Tại sao lại chứ? Vũ công sống vì khán giả, khán giả có thể rời xa vũ công, nhưng vũ công thể có khán giả, cũng giống như cá với nước vậy. Cho nên tôi hy vọng mọi người đều quý nó, đó phải là chuyện cực kỳ tốt đẹp sao?"

      Nghiêm Kí nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ, mỉm cười: "Vậy tôi hỏi vấn đề được ?"

      "Được."

      "Tối hôm đó, lúc khiêu vũ trước biển,

      [​IMG]

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      5.3

      Lãng Lãng níu tay cậu, cánh tay mũm mĩm chỉ vào người mặc áo đỏ chăm chú ăn mì phía ngoài quán, hưng phấn kêu: "Cậu ơi, cậu nhìn kìa, là giáo!"

      Nicole yên lặng nằm trong lòng Nghiêm Kí cũng "gâu gâu" lên hai tiếng.

      Khi Lãng Lãng thấy Hạ Vũ Nghiêm Kí cũng nhìn thấy , màu mắt hệt như sắc trời lúc này, thầm nghĩ: Lại gặp rồi, dạo này mình và này có duyên .

      Lãng Lãng rời khỏi tay cậu, khi cậu nhóc vui sướng gọi tiếng " ơi" Hạ Vũ vùi đầu ăn mì. Lúc bên tai vang lên tiếng gọi " ơi" ràng, phản ứng đầu tiên của chỉ coi đó là ảo giác.

      Theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang bên phải "tiểu mập mạp" như chú nai con chui vào lòng , ngẩng đầu, dùng đôi mắt lim dim nhìn Hạ Vũ, nũng nịu: " ơi, con đói!"

      "Tiểu mập mạp" cứ ngước đầu nhìn , mắt lấp lành như sao, Hạ Vũ thậm chí còn nghe thấy tiếng cậu nhóc nuốt nước bọt, có người lớn nào nỡ lòng từ chối khuôn mặt mong chờ thế này?

      "Cái đồ hư hỏng nhà con đến đúng lúc."

      Hạ Vũ thậm chí còn kịp cảm nhận niềm vui sướng khi gặp lại Lãng Lãng lần nữa, liền mỉm cười ôm lấy cậu nhóc, gắp miếng thịt bò thơm nức, đút vào cái miệng bé xíu há ra từ lâu.

      Lãng Lãng hứng thú dạt dào nhai miếng thịt bò, Hạ Vũ hài lòng cúi đầu nhìn cậu nhóc, rồi quay đầu sang Nghiêm Kí cách đó mấy bước ôm chó, trong lòng hơi do dự, biết có để ý chuyện Lãng Lãng ăn đồ mà ăn dở hay ?

      Hạ Vũ do dự, định rằng mình mắc bệnh truyền nhiễm gì nhưng ánh mắt của Nghiêm Kí hướng về phía khác. nhìn vào trong quán chật chội đầy người, năm bảy người khác cũng vội vào trong.

      Hạ Vũ đột nhiên hiểu ra, ra cũng là thực khách trung thành của quán, biết trong lòng Nghiêm Kí nghĩ gì, liền buột miệng giảu đáp giúp: "Vẫn chưa đến trăm bát, nhanh thanh toán !"

      Nghiêm Kí gật đầu, rảo bước vào trong.

      Trong khi cậu Nghiêm Kí vác cái bụng rỗng xếp hàng chờ thanh toán, "quả bóng " đặt mông ngồi đùi Hạ Vũ, khuôn mặt hớn hở vì được giáo đút cho ăn từng miếng , khóe miệng còn dính vết dầu mỡ bóng loáng.

      Hạ Vũ mỉm cười, lấy khăn giấy lau miệng cho cậu nhóc, rồi lại gắp miếng rau xanh đút vào miệng "tiểu mập mạp" khiến cậu bất mãn: " ơi, con muốn ăn thịt!"

      " được, con cũng cần phải ăn nhiều rau xanh, con nghe câu "Rau xanh, củ cải nhiều dinh dưỡng" chưa?"

      Hạ Vũ dạy bảo là vậy, nhưng cùng lúc đó vẫn gắp miếng thịt còn lại trong bát đút vào cái miệng nhóp nhép ngừng của Lãng Lãng, dịu dàng hỏi: "Sao con cùng cậu về nhà ăn cơm?"

      "Đường bị tắc cậu và con đều rất đói." Lãng Lãng xong lại được Hạ Vũ đút cho miếng mì. Hạ Vũ tiện thể lau vết dầu mỡ bên miệng "quả bóng ", rồi thơm cái lên trán cậu nhóc.

      Lúc Nghiêm Kí bước ra khỏi quán liền chứng kiến cảnh tượng ấm áp này. Cháu trai quý của ngồi trong lòng trẻ, ta cúi đầu nhàng lau miệng cho thằng bé, mỉm cười rồi thơm thằng bé cái, tóc của hai người ánh lên vầng hào quang dưới ánh đèn đường, hòa hợp như bức tranh sơn dầu phương Tây trong trí nhớ của . Chủ đề của bức tranh sơn dầu ấy là: Đức mẹ và Chúa hài đồng.

      đứng thẫn thờ lúc, nhìn nụ cười mãn nguyện khuôn mặt Lãng Lãng, niềm cay đắng, chua xót bỗng trào dâng.

      nhớ đến người chị thân nhất của mình. Chị cưa nằm yên lặng như thế, đứa bé mà chị dùng cả tính mạng để bảo vệ dần dần trưởng thành, học được nhiều trò nghịch ngợm, cũng học được cách thương người khác, nhưng xuân qua rồi thu đến mấy mùa, chị vẫn chịu tỉnh lại, chịu ôm lấy cục cưng của mình mà dùng đôi mắt nhắm chặt giày vò từng chút, từng chút niềm hy vọng trong lòng mỗi người thân của chị.

      Nếu người ôm Lãng Lãng là chị mà phải Hạ Vũ tốt biết bao.

      Lúc này, nếu Hạ Vũ quay đầu lại nhìn về phía cửa quán, thấy Nghiêm Kí dưới ánh đèn biểu lộ vẻ mặt đau thương. Tâm tư của dường như bay , đến vùng đất xa xôi nào đó. Nhưng Hạ Vũ chỉ chăm chú nhìn cậu nhóc đáng ngồi đùi mình, bỏ lỡ cảnh tượng đó. Khi Nghiêm Kí bước đến rồi buông chú chó ra, tươi cười ngẩng đầu nhìn , hỏi: "Bát thứ bao nhiêu?"

      Khóe môi Nghiêm Kí cong lên, có vẻ cực kỳ đắc ý. "Tám mươi tư."

      Lãng Lãng ăn nửa bát mì, từ đầu gối Hạ Vũ cậu nhóc nhảy phốc lên, ôm lấy Nicole ngồi ghế, hỏi Nghiêm Kí: "Cậu ơi, con có thể đút cho Nicole ăn mì được ? Mì này ngon cực kỳ luôn ý."

      Nghiêm Kí nở nụ cười dịu dàng: "Nó phải là con, nó cần con đút, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn mì của con !"

      Lãng Lãng mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi giữa Hạ Vũ và Nghiêm Kí, như chiếc cầu nối hai bên bờ, tạo giao điểm giữa hai đường thẳng song song.

      Lãng Lãng muốn uống nước dùng, Hạ Vũ liền múc đút cho cậu nhoca. Sau đó, lo Nghiêm Kí để ý việc Lãng Lãng uống đồ thừa, biết phải giải thích thế nào, lại nhàn nhã chỉ vào người vội bước ra khỏi quán, : "Người thứ trăm lẻ ."

      Hạ Vũ cảm thấy dáng vẻ tức giận của người lần trước, liền mỉm cười: "Lần trước tôi là người thứ trăm lẻ ba."

      "Tôi trăm lẻ năm." Nghiêm Kí tiếp lời.

      Ánh mắt hai người gặp nhau rồi cùng mỉm cười.

      Ánh mắt của Hạ Vũ hướng về Nghiêm Kí dịu dàng, biết cười ngồi trước mắt liền nghĩ dáng vẻ khi cười của quả thực rất đẹp, hy vọng nụ cười ấy có thể kéo dài thêm chút. muốn nhìn nhưng dám nhìn lâu, liền bối rối chuyển ánh mắt sang hướng khác.

      Mì bò được mang lên ba bát. Hạ Vũ kinh ngạc khi thấy bát mì nóng hổi trước mắt, ánh mắt do dự nhìn Nghiêm Kí. Nghiêm Kí tách đũa giúp Lãng Lãng, chỉ câu: "Ăn nhanh , nếu nguội mất đó!"

      "...Cám ơn!" Hạ Vũ ấp úng .

      Nghiêm Kí tao nhã ăn mì, Lãng Lãng tự ăn được lúc, thấy hơi no, bèn bế Nicole lên đút từng sợi cho nó. Nicole "đau khổ" ăn mì, Lãng Lãng đút dễ dàng cho lắm, áo khoác màu xanh da trời bị dính mấy giọt nước dùng, nhưng cậu nhóc hề để ý, vẫn rất

      [​IMG]
      Aliren thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      5.4

      Trong nụ cười của Hạ Vũ chất chứa cả niềm thương cảm. đứa trẻ vừa đáng lại vừa đáng thương như thế, ông trời cướp hạnh phúc của thằng bé, nhưng lại trao cho nó người cậu tuyệt vời.

      cúi đầu xuống, giọng như làn gió: " dạy dỗ thằng bé rất tốt."

      Nghiêm Kí ngồi bên cạnh gì, những ngón tay thon dài lướt lưng Nicole. Nicole nằm đầu gối Nghiêm Kí, ngoan ngoãn hưởng thụ vuốt ve của .

      Hạ Vũ nhận thấy, khen ngợi như vậy có đôi chút đường đột, có khi vào tai Nghiêm Kí lại trở thành những lời bất lịch . Sau khi do dự lúc mới quyết định : "Xin lỗi, Liêu Hà kể hết với tôi rồi!"

      Hạ Vũ ảo não cúi đầu, những sợi tóc bay bay trong gió, che giấu nét ửng đỏ đôi má hồng.

      " cần phải xin lỗi." Bên tai Hạ Vũ vang lên giọng trầm ấm của Nghiêm Kí: "Thằng bé từng với tôi, giáo mà nó quý nhất. rất tốt với nó, tôi phải cảm ơn mới đúng."

      "Đó là việc nên làm thôi, nhưng việc tôi có thể làm suy cho cùng là rất ít ỏi." Hạ Vũ nhìn Lãng Lãng ngửa cổ cười vang, bất giác thở dài.

      do dự lúc, đôi mắt đen sâu thẳm ngước nhìn Nghiêm Kí chăm chú nhìn về phía trước, lấy hết dũng khí hỏi: "Thằng bé... có biết ?"

      Nghiêm Kí nghiêng đầu liếc Hạ Vũ cái, trong mắt là vùng biển sâu thẳm. Sau đó lại quay đầu nhìn cháu, nụ cười khẽ bên môi biến mất cùng gió đêm, hòa trong tiếng nhạc vui tươi là nỗi buồn giăng kín.

      "Rồi cũng có ngày nó biết, tôi chỉ hy vọng ngày đó đến muộn chút."

      cơn gió thổi đến, nỗi bi thương trong lòng Hạ Vũ như cỏ dại điên cuồng sinh sôi nảy nở. thấy hối hận vì đó là chủ đề do khơi ra, đến cuối cùng lại biết làm thế nào để an ủi Nghiêm Kí với tâm trạng hắt hiu thế này. Bởi vì biết cách an ủi, nên đành chọn im lặng.

      Trong công viên , đến đâu cũng gặp những tiếng cười đùa vui vẻ, nhưng đôi nam nữ ngồi sóng vai này lại rơi vào bầu khí lặng ngắt như tờ. Hạ Vũ cảm nhận được tâm trạng sa sút của Nghiêm Kí, nghĩ nghĩ lại, cố gắng nở nụ cười, quyết định phải làm gì đó để xóa nét buồn gương mặt .

      Đột nhiên quay đầu sang, dùng ánh mắt nóng bỏng : " khiêu vũ nào!"

      Nghiêm Kí kinh ngạc nhìn , ánh mắt tránh né, vẻ mặt cự tuyệt trong im lặng: "Tôi biết nhảy... hơn nữa tôi cũng thích."

      Hạ Vũ đâu còn là nàng thích nổi giận, thích phát khùng giống như lần đầu gặp nhau nữa, bởi vì dần dần hiểu được rằng thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Nếu đánh giá chủ quan, tùy tiện thường hay đổ oan cho người lương thiện, cũng làm lỡ cơ hội nhận được tình cảm thông từ người khác.

      Lần này, khi bị từ chối, Hạ Vũ tức giận mà bỏ . Nụ cười của có đôi chút bướng bỉnh, đứng dậy, tiến đến trước mặt Nghiêm Kí, chắn mất tần nhìn về phía trước của , buộc phải nghiêm túc đối mặt với lời mời của . Giọng của thậm chí còn lộ ra chút nghịch ngợm và kiêu ngạo: " biết cũng cần phải vội, Hạ Vũ có thể dạy cho bạn."

      Nghiêm Kí chẳng hề bị tác động bởi những lời đó, Hạ Vũ đột nhiên dũng cảm đưa tay ra kéo . Tay của rất ấm, hai bàn tay nắm lấy nhau, nhiệt độ truyền đến trái tim Hạ Vũ khiến nó cũng sục sôi, đập thình thịch trong lồng ngực.

      Nhưng Hạ Vũ tuyệt đối cho phép bản thân nhút nhát lần nữa, bởi vì hy vọng tối nay nụ cười xuất khuôn mặt Nghiêm Kí. dùng sức kéo : "Lại đây nào, chàng luôn cau có, dù cho nghê thuật cơ hội, cũng hãy cho trò giải trí đại chúng cơ hội chứ, hãy đến

      [​IMG]
      Aliren thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6

      Tối hôm đó, khi về đến nhà Hạ Vũ cứ thức mãi, chịu ngủ, phấn khích về tinh thần chiến thắng mệt mỏi về thể xác. Đôi mắt trong veo, bướng bỉnh đợi mẹ về, sau đó với mẹ quyết định của mình.

      Trước đó, Hạ Vũ với ba về suy nghĩ của mình.

      "Ba ơi, con nghĩ kỹ rồi, con tham gia cuộc thi múa ba lê lần này, hơn nữa... con cũng muốn múa ba lê nữa, con muốn nhảy điệu nhảy con thích, đây là nguyện vọng từ bé đến giờ của con. Con trưởng thành, mẹ thể quyết định hộ con cả đời được. Ba ơi... con xin lỗi!"

      "Ngốc ạ, xin lỗi cái gì chứ, điều này chứng tỏ Tiểu Vũ trưởng thành rồi, còn là nhóc ôm ba gào khóc, chịu giày múa nữa. Chỉ là, nghiệp của mẹ con vừa bước sang quỹ đạo mới, có rất nhiều khó khắn, thêm vào đó, đến tuổi này rồi, tính tình cũng hơi nóng nảy, con cứ từ từ chuyện với mẹ, lần chưa được cũng đừng lo lắng, mấy lần rồi mẹ con cũng hiểu ra thôi. Tiểu Vũ, con có hiểu ý ba ?"

      Hạ Vũ cúi đầu gật gật vài cái, hai hàng lông mi dài che ánh sáng trong mắt . Giờ phút này bị chi phối bởi nỗi hổ thẹn và day dứt trong lòng. hiểu ràng làm trái ý mẹ trong giai đoạn bà vất vả thế này là tăng thêm nỗi phiền lo cho mẹ, nhưng quyết định được ấp ủ trong lòng từ rất lâu này quanh quẩn trong đầu biết bao năm trời, khi quyết định dứt khoát, cảm thấy mình thể kéo dài thêm ngày nào nữa. muốn chờ đợi thêm nữa.

      Hạ Vũ cứ đợi mãi như thế, đến gần mười giờ đêm mới nghe tiếng phanh xe vang lên trước cửa nhà, chắc hẳn lái xe Tiểu Vương đưa mẹ về.

      Hạ Vũ chạy như bay xuống lầu, mở cửa. Mẹ đứng trước cửa, chuẩn bị móc chìa khóa, thấy liền có chút kinh ngạc: "Cái con bé này, sao vẫn chưa ngủ?"

      Hạ Vũ ngập ngừng , mẹ day day huyết thái dương, để lộ vẻ mệt mỏi: " pha cho mẹ tách trà."

      "Vâng ạ!"

      Hạ Vũ chạy như bay pha trà, động tác hơi chậm chạp vì trong lòng suy nghĩ xem phải bắt đầu thế nào.

      Hạ Vũ bưng hai tách trà lên, hai mẹ con mỗi người cầm tách. Tách trà tay vẫn còn tỏa hơi nóng, mỗi người đều nghĩ đến những tâm riêng của mình. Hạ Vũ nhớ lại lời Nghiêm Kí lúc chiều, khi ngẩng đầu nhìn mẹ, quyết định đánh liều phen.

      "Mẹ ơi, mẹ còn nhớ hồi thường hay mắng con chịu múa ba lê, mà cứ nhảy mấy điệu lung tung, lộn xộn ạ?"

      Động tác thổi cho trà bớt nóng của mẹ Hạ Vũ dừng lại chút, sau đó bà nhấp ngụm, khẽ "ừm" tiếng.

      Nhưng giữa hai mẹ con có thần giao cách cảm, Hạ Vũ biết mẹ chăm chú lắng nghe. đến nước này rồi, thế là bé bắt đầu liến thoáng.

      "Mẹ à, đó phải là điệu nhảy lung tung, lộn xộn, đó là khiêu vũ đại. Con biết mẹ vẫn luôn thích ba lê cổ điển, con cũng múa ba lê cổ điển, nhưng hôm nay..." Hạ Vũ chăm chú nhìn mẹ, buột miệng : "Con... cuối cùng con cũng có dũng khí rằng con thích ba lê, con thể tiếp tục theo đuổi nó được nữa, con cũng tham gia cuộc thi. Con muốn theo đuổi khiêu vũ đại, con muốn làm vũ công với những bước nhảy tự do. Từ bé đến giờ con đều rất vâng lời mẹ, nhưng lần này, mẹ hãy để con buông thả lần, làm chuyện mà con thích, được mẹ?"

      Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào mẹ, tay nắm chặt thành ghế sô pha, các khớp xương đều trắng bệch, cuộc đối đầu của với mẹ cuối cùng cũng chuyển từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, chắc mình thắng được mấy phần, nên chỉ có thể chờ đợi.

      kinh hãi trong lòng bà Tân Hân, Hạ Vũ khó có thể hình dung được. Bà sụ ngờ tối nay chào đón bà lại là những lời lẽ ngỗ ngược như thế. Bà tức giận đến nỗi gần như cầm nổi tách trà tay, liền nhàng đặt xuống, dùng vẻ mặt, giọng lạnh lùng để kiềm chế phẫn nộ trong lòng, hai hàng lông mày dường như chưa hề động: "Con biết mình múa ba lê bao năm rồi ?"

      Hạ Vũ hiểu cuộc chiến tranh bắt đầu, vẻ mặt chút sợ hãi đáp lại: "Mười lăm năm ạ!"

      Mẹ mỉm cười, nụ cười có đôi chút thê lương, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén, bà nhìn chằm chằm vào : "Tám tuổi con lên sân khấu, mười sáu tuổi là quán quân giải trẻ toàn quốc. Năm mười bảy tuổi, giáo viên ba lê giỏi nhất người nước ngoài muốn nhận con làm học trò, nhưng bởi vì lúc đó con bị ốm, mẹ đành lòng để con ra nước ngoài chịu khổ..."

      Khi thấy mẹ đứng dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp, Hạ Vũ mới cảm nhận được lửa giận trong lòng bà sục sôi như thế nào, bà nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ: "Hai mươi hai tuổi, chỉ thêm bước nữa thôi là con có thể đạt đến đỉnh cao, con lại đột nhiên với mẹ con muốn múa ba lê nữa, con muốn bỏ hết thảy, bắt đầu học cái thứ khiêu vũ đại kia từ đầu."

      Hẳn là thể tin nổi nên mẹ lấy tay vỗ ngực, bất lực xua tay, lắc đầu: "Con phải là con của mẹ, Hạ Vũ ạ, con tuyệt nhiên phải... Bây giờ mẹ rất nhức đầu, những lời con lúc nãy mẹ có thể coi như chưa nghe thấy, còn về việc con phải làm gì, mẹ nghĩ con biết ràng."

      xong, mẹ tức giận bỏ .

      "Mẹ..." Đúng lúc này, Hạ Vũ bỗng gọi giật mẹ lại khi bà bước ra đến cửa, trong mắt lấp lánh vẻ kiên nghị: "Con hai mươi hai tuổi rồi. Mười lăm năm quanua con nghe theo ý muốn của mẹ, trở thành vũ công ba lê xuất sắc nhất." hít sâu hơi tiếp: "Mười lăm năm sau, con tin rằng nghe theo ý muốn của mình, con cũng có thể trở thành vũ công khiêu vũ đại xuất sắc nhất, bởi vì con là Hạ Vũ, con của mẹ."

      trẻ Hạ Vũ đứng sừng sững trong ánh đèn dịu , ánh mắt trong veo. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi hai năm qua, dùng cách quả quyết như thế này để tỏ thái độ với người mẹ cứng rắn của mình, hơn nữa lại hề có ý định chùn bước.

      Đôi cánh của chú chim non vẫn chưa hoàn toàn cứng cáp nhưng nung nấu ý nghĩ bay lên.

      Bà Tân Hân quay lưng lại với đứa con có đôi chút xa lạ này, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nét mặt nghiêm nghị, hờ hững bỏ .

      "Thời kỳ ngỗ ngược" của Hạ Vũ cuối cùng cũng đủng đỉnh đến vào mùa xuân năm hai mươi hai tuổi. Ý định này được nung nấu từ rất lâu, tựa như hạt giống trong đêm bỗng phát triển thành cây đại thụ, có sức sống ngoan cường.

      Bà Tân Hân cuối cùng cũng nhận ra, từ trước đến nay, người làm mẹ như bà vậy mà chưa hoàn toàn hiểu đứa con này. Vẻ ngoan ngoãn của con bé còn, thay vào đó là bướng bỉnh, cố chấp mà trước nay bà vẫn chỉ quy loại tính cách này cho người con lớn Hạ Tang. Nhưng đến nay, bà thấy mình hoàn toàn sai lầm, bướng bỉnh của Hạ Tang chỉ ở bàn tiệc, nó chỉ mực thích ăn miếng trả miếng lại bà, thích gây chuyện linh tinh, nhưng về những việc liên quan đến tiền đồ của nó, Hạ Tang vẫn chịu nhường bước. Đây cũng là lý do vì sao bà vẫn mắt nhắm mắt mở để mặc nó làm loạn. Bà biết những đứa con có tính cách khác nhau phải cho chúng gian khác nhau, áp lực khác nhau.

      Người xon vâng lời nhất và cũng là người bà dành tâm huyết nhiều nhất hóa ra lại là đứa ngỗ ngược nhất. Nó như cái lò xo, càng bị đè ép bao nhiêu, sức bật trở lại càng cao bấy nhiêu. Nó mới hai mươi hai tuổi quyết định lấy lại quyền làm chủ cuộc sống của mình. Nó giấu suy nghĩ tận sâu dưới đáy lòng, thậm chí còn coa suy nghĩ muốn giao lưu với mẹ, nó tự quyết định xong xuôi rồi cuối cùng mới thông báo cho ba mẹ.

      Bà Tân Hân ngồi im lặng mình trong văn phòng, tay tì lên trán, đôi mày cau lại, bà cảm thấy mình mất quyền khống chế trước rất nhiều chuyện.

      Sâu trong đáy mắt bà lên đôi mắt ngoan ngoan của Hạ Vũ, rốt cuộc là từ khi nào nó bắt đầu thay đổi?

      Bà nhìn tập công văn giấy tờ đặt trước mặt, bất giác ngồi nghĩ ngợi. Vì những thứ này, phải chăng bà bỏ lỡ rất nhiều thứ quan trọng khác? Bừ phải làm thế nào đây?

      Quan hệ của Hạ Vũ và mẹ cuối cùng cũng rơi vào giằng co khiến cả hai khó xử. Hai người mấy ngày liền chẳng hề chuyện với nhau, Hạ Vũ cũng định thỏa hiệp như thế. Ngày ngày sớm về khuya, chuẩn bị xin vào lớp khiêu vũ đại. Cố Tây Sở mở lớp dạy lý thuyết về khiêu vũ đại cho sinh viên năm ba, mặc dù là học lý thuyết, nhưng vì người đứng lớp là Cố Tây Sở tiếng tăm nên mỗi buổi học đều chật kín sinh viên. Theo cầu của sinh viên, nhà trường thể đổi từ phòng học sang giảng đường lớn, nhưng dù làm vậy vẫn có sinh viên tìm được chỗ ngồi mà phải đứng nghe giảng suốt ba tiết học.

      Hôm nay Hạ Vũ đến muộn, đành phải đứng cạnh cửa lớp nghe giảng. bục, Cố Tây Sở mặc áo sơ mi, quần bò, mái tóc đen dài hơi xoăn vén gọn ra sau tai. Vì quen nhìn Cố Tây Sở mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nay thấy ôn tồn nhã nhặn, toát ra khí chất u buồn nên biết bao trái tim thiếu nữ dưới bục giảng bị cướp .

      "Trường phái Tân Tiên Phong thiên về phản truyền thống, phản mỹ thuật, phản văn hóa, phản lý tính, phản nghệ hản vũ đạo, thậm chí còn làm tan rã các yếu tố vũ đạo, tiến hành nhiều loại thử nghiệm về kỹ xảo biên đạo múa. Nó sáng tạo ra loạt các phương pháp biên đạo múa, phương diện kỹ xảo hình thành nên hình thức tự do."

      Cố Tây Sở đứng bục, giảng giải các slide máy chiếu, nhìn hình ảnh vũ đạo màn hình rồi quay phía lớp học khẽ mỉm cười: " cách đơn giản, trường phái Tân Tiên Phong con đường mà người khác chưa từng qua. Nhưng điều này có nghĩa là khiến cho người khác còn đường nào để ."

      Lời vừa dứt, sinh viên liền cười ầm lên, có nữ sinh còn ôm ngực, mê mẩn nhìn thầy giáo đẹp trai bục giảng, giọng lắc đầu cười đùa: "Thấy ơi, ngoài theo đuổi thầy ra, em còn con đường nào để nữa rồi!"

      " tóm lại, mong mọi người nhớ kỹ, mảnh đất của nghệ thuật có khái niệm cạnh tranh. Tất cả mọi thứ đời đều move on¹, nghệ thuật cũng move on. Đây có lẽ là trong những chuyện khiến con người ta kích động nhất trong lịch sử nhân loại, hãy để chúng ta cùng chờ đợi thế giới sáng tạo vô tận này nhé, mời các bạn nghỉ."

      1.Tiến lên.

      Cố Tây Sở vừa tuyên bố tan học, các nữ sinh dưới bục giảng ồn ào, tới tập chen đến trước bục. Ngoài mặt họ muốn giãi bày với thầy giáo thân những điều còn băn khoăn đối với nghệ thuật, nhưng thực chất có đến 99% chỉ muốn tiếp xúc với người phát ngôn của nghệ thuật - thầy giáo Cố Tây Sở - trong khoảng cách gần, ngửi mùi mồ hôi đặc trưng người , hoặc thử đếm số lông mi của trong vòng ba mươi giây.

      Hạ Vũ cũng cố gắng chen đến trước bục, luồn lách linh hoạt giữa các khe hở trong đám người, cùng luca đó có người bạn của ra thảo luận về Tạ Nhất Mạn trong cuộc thi tại Thụy Sỹ. Hạ Vũ lúc này mới nhớ ra, hai hôm nay vì chuyện buồn phiền của mình mà quên quan tâm đến chủ đề này. liền dừng lại lắng nghe lúc.

      " còn nghi ngờ gì nữa, tổ thi đấu của chị ấy đứng đầu. Chị ấy may mắn vì cùng tổ với hai thí sinh người châu Mỹ. Tổ C và tổ D mới gọi là cạnh tranh gay gắt, các thí sinh của châu Âu đều tập trung ở hai tổ này, cạnh tranh đến mất cobf, xem ra Nữ hoàng khiêu vũ của chúng ta được ông trời giúp đỡ."

      "May mắn cộng thêm thực lực, thắng mới lạ."

      "Nhưng cũng khó bảo đảm được xuất đối thủ cạnh tranh bí hiểm. Tổ F có thí sinh mấy tên tuổi, đến từ Slovenria, biểu của ấy để lại ấn tượng rất sâu sắc. Ngược lại, màn biểu diễn của chị Nhất Mạn hơi thiếu sáng tạo, chỉ có thể coi là bình thường, thậm chia hơi cứng nhắc."

      "Chiến thuật gì vậy nhỉ, từ khi bắt đầu có ai giở con át chủ bài ra chứ?"

      Hai người bạn xa dần. Hạ Vũ nhún vai bước , tiếp tục luồn lách về phía trước, cực kỳ hưng phấn nhìn Cố Tây Sở bị bao vây giữa tầng tầng lớp lớp các nữ sinh, nhịn được liền bật cười.

      Cố Tây Sở kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, vừa hay đúng luca ấy cũng nhìn về phía , ánh mắt hai người gặp nhau. Hạ Vũ đứng tù xa mỉm cười ngọt ngào với , trong mắt có chút đùa bỡn và đồng tình, đôi mắt trong veo như nước mùa thu.

      Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùng đôi mắt lấp lánh bên ngoài đám đông ấy, trái tim Cố Tây Sở bất giác nhộn nhạo, tuy miệng , nhưng nụ cười môi chỉ dành riêng cho người con ấy.

      Đợi đến khi chuông vào học lại vang lên, các có tiết học cuối cùng cũng thể rời . Hạ Vũ còn giờ học đành kiên nhẫn đợi cuối cùng rời , sau đó đưa cho Cố Tây Sở chai nước khoáng.

      Lúc nãy, có rời khỏi đó lúc, chạy mua cho Cố Tây Sở chai nước, hơn nữa còn chọn nhãn hiệu mà hay uống.

      Vẻ mặt Hạ Vũ vẫn tươi cười: "Thầy ơi, giải giảng viên được thích nhất toàn trường năm nay nhất định lại thuộc về thầy rồi!"

      Cố Tây Sở khát khô cả cổ họng lổ ra vẻ mặt đau khổ, mở nắp chai uống ngụm, nụ cười vẫn đọng lại nơi khóe môi: "Vì thế, mỗi lần nhận giải tôi đều bị các giảng viên khác nhốt trong nhà vệ sinh đánh cho trận tơi bời. Họ bảo đánh tôi bầm dập như mặt heo luôn để sang năm tôi được nhận giải nữa."

      Hạ Vũ tiếp tục trêu chọc: "Dù thầy có là heo cũng là con heo đẹp trai nhất!"

      Cố Tây Sở có động tác nhiua mày cực kỳ quyến rũ, mỉm cười gật đầu đáp: " tồi, năm nay đợi lúc bị đánh, tôi với các giáo viên như thế."

      Hạ Vũ gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, thầy ơi, thầy giúp em chuyển lời với họ, fan club bao giờ bỏ rơi thầy đâu."

      Cố Tây Sở thích thú nhìn nhóc thông minh, tinh nghịch, trước matwh: "Sao? Em là chủ tịch của fan club à?"

      "!" Hạ Vũ lắc đầu, cười toét miệng: "Ước mơ của em là có ngày trở thành người quản lý của thầy, cả ngày chỉ ngồi đếm tiền."

      Có Tây Sở vỗ vai nhóc Hạ Vũ: "Ước mơ rất hay, chỉ tiếc là người quản lý của tôi giờ trong độ tuổi trung niên, xem ra em còn phải đợi thêm mười mấy năm nữa. Hơn nữa, lúc đó thầy ông chú nhảy nổi nữa rồi, có lẽ khi đến lượt em, em chỉ có thể đếm tiền xu thôi!"

      Hạ Vũ nghe xong, liền cúi đầu ủ rũ: "Thôi được, có lẽ em nên bắt đầu làm chủ tịch fan club trước, lén chiếm dụng mấy thứ quà gì gì đó cũng coi như kiếm được đôi chút."

      Cố Tây Sở bật cười: "Thế mới thực tế."

      Hạ Vũ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền quay người lại, vẻ mặt thần bí khó lường nheo mắt nhìn Cố Tây Sở. Cố Tây Sở kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      "Thấy ơi, trong mắt em có hai từ, thầy có phát ra ?" Giọng của Hạ Vũ giống như nữ phù thủy đọc thần chú.

      Cố Tây Sở hoàn toàn ngờ tới, nhún vai đáp: "Xin lỗi, tôi phát ra, là gì vậy?"

      Hạ Vũ giơ tay chỉ vào mắt trái: "Đây là move."

      Rồi chỉ sang mắt phải: "Đây là on."

      xong, cuối cùng làm ra vẻ huyền bí nữa, nở nụ cười rạng rỡ: "Thầy ơi, cuối cùng em cũng quyết định rồi, em muốn bước vào vương quốc của sáng tạo, muốn làm thiên nga ."

      Cố Tây Sỏe hiểu ý, nhìn Hạ Vũ lát, cuối cùng cũng mỉm cười rạng rỡ, dang rộng hai tay: "Welcome!"

      Mặc dù Hạ Vũ nhận được ủng hộ của thần tượng, nhưng cuộc chiến tranh khói súng trường kì ở nhà vẫn tiếp diễn. Hạ Vũ thỏa hiệp, mẹ cũng chấp nhận quyết định của khiến bầu khia trong nhà rất nặng nề, ức chế.

      May mắn là quyết định của Hạ Vũ nhận được ủng hộ của các thành viên khác trong gia đình. Vào buổi tối trước lúc Hạ Tang đua xe, thậm chí còn qua phòng Hạ Vũ, câu: "Là trái hay phải quan trọng, quan trọng là em đưa ra quyết định!" xong chị ấy định bước , rồi lại quay đầu nhìn Hạ Vũ, khóe miệng lạnh lùng nở nụ cười: "Chị còn tưởng cả đời em làm cừu non của mẹ."

      Hạ Vũ mỉm cười nhìn bóng lưng chị lúc, nhưng cuối cùng cũng nhớ đến sắc mặt u ám của mẹ, nụ cười mới đó nhạt dần, để mặc bóng đêm bao phủ nỗi đau và yếu đuối của mình.

      Chỉ có trời mới biết, chỉ dám sợ hãi trong bóng đêm, còn khi đêm tối qua , lại mặc áo giáp tiếp tục chiến đấu.

      ngày nữa lại trôi qua, đến nhà văn hóa thiếu nhi dạy khiêu vũ.

      Hạ Vũ rất mong chờ đến cuối tuần vì điều đó có nghĩa là được gặp hai người lớn như cặp cha con kia. hiểu sao hai người họ như cho sức mạnh để tiếp tục sống, bởi mỗi khi thấy yếu đuối, Hạ Vũ đều mang đôi giày búp bê có gắn đinh trang trí mà Nghiêm Kí tặng, xoay mấy vòng trong phòng, tưởng tượng ra ánh mắt cực kỳ dịu dàng ấy, sau đó nhìn nét mặt vui tươi trong gương, tự nhủ: "Hạ Vũ, mày sai, mày có thể làm được."

      Nhưng đến trưa thứ Bảy, bị ba gọi lại và ở trong bếp lắng nghe những lời dạy bảo dịu dàng của ông. Đại ý là ông hy vọng Hạ Vũ có thể hòa hảo với mẹ vì hai người ai để ý đến ai chỉ làm nghiêm trọng hơn tâm trạng tiêu cực của mọi người, cũng chẳng có lợi gì cho việc đạt được mục đích của .

      Hạ Vũ nhận thấy thái độ của mình quá cứng nhắc. mực chỉ muốn thể mình thỏa hiệp, mà để mẹ có thời gian làm dịu xung đột, điều này quá tàn nhẫn đối với bà. bất giác cúi đầu, cảm thấy tự trách vì phương pháp xử lý vô cùng trẻ con của mình.

      Thế là, buổi chiều hôm ấy đến muộn. Lúc đến, Nghiêm Kí và Lãng Lãng đến, Hạ Vũ rối rít xin lỗi các vị phụ huynh có mặt, may mắn là mọi người đều có ấn tượng tốt với nên ai để bụng.

      Hai tiếng đồng hồ của buổi học chiều trôi qua thuạn lợi, Hạ Vũ nhìn trộm Nghiêm Kí mấy lần, nhưng xem ra có vẻ rất bận rộn, cứ cúi đầu làm việc máy tính suốt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

      Đến lúc tan học, Nghiêm Kí dắt Lãng Lãng đến chào tạm biệt Hạ Vũ nhưng vì nhận điện thoại của Hải Lạc nên chỉ vội vẫy tay chào lại. Hải Lạc mời tối mai ra ngoài ăn, vì gần đây có nhà hàng Nhật Bản mới khai trương, còn luôn miệng bảo đảm: "Tớ mời, tớ mời, cái đồ nghèo kiết xác nhà cậu."

      Hạ Vũ mơ màng đứng bên đường bắt xe về nhà. Tối qua vô cùng mong đợi được chuyện với Nghiêm Kí, kể với về thành quả nỗ lực của trong tuần vừa qua, biết tại sao lại hy vọng có thể giãy bày tâm với .

      Nhưng ngờ hôm nay lại cách xa với mong đợi của khiến tránh khỏi có chút thất vọng.

      Trong lúc Hạ Vũ lơ đãng vì mải suy nghĩ chiếc xe đỗ trước mặt. ngước nhìn, hai mắt sáng lên, vẻ mặt ủ dột bỗng lấy lại được thần sắc.
      Aliren thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6: (tiếp)

      Lãng Lãng ngồi ghế sau nhoài người ra ngoài cửa xe, cánh tay mũn mĩm huơ loạn lên: " ơi, cậu con hỏi có muốn lên xe hay , bây giờ khó bắt được xe lắm ạ!"

      Giọng của "loa truyền thanh" Lãng Lãng om sòm ngừng nghỉ, Nghiêm Kí ngồi bên tay lái đau đầu nhìn cậu nhóc. Hạ Vũ bật cười, vui vẻ : "Bảo với cậu của con, cậu ấy là quý ông đích thực."

      mỉm cười nhìn Nghiêm Kí qua cửa kính, cái "loa truyền thanh " đúng là rất nghe lời, lập tức nghiêng đầu chuyển lời: "Cậu ơi, giáo cậu là quý ông đích thực."

      Nghiêm Kí cuối cùng cũng nhịn được nữa, liền từng từ qua kẽ răng: "Tai cậu bị điếc."

      Cậu nhóc thận trọng quay người lại với Hạ Vũ: " ơi, cậu con tai cậu bị điếc."

      Hạ Vũ bật cười ha hả, cảm thấy những phiền muộn trong tuần vừa qua tan biến, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

      Biết thông minh tinh nghịch, đáng của đứng ngoài xe, Nghiêm Kí hơi mất kiên nhẫn : "Lên xe !"

      Phụ nữ và trẻ em, toàn những lời thừa.

      Suốt dọc đường, xe cứ được đoạn lại phải dừng lại, Lãng Lãng mang theo Nicole nên luôn miệng chuyện với Hạ Vũ. Hạ Vũ bảo cậu nhóc hát, cậu nhóc liền hát hết bài này đến bài khác. vỗ tay, thỉnh thoảng cũng hát cùng cậu nhóc, khiến khóe miệng Nghiêm Kí chuyên tâm lái xe cũng dịu dàng cong lên, bầu khí trong xe rất vui vẻ, con đường bị tắc còn quá phiền muộn nữa.

      Khi gần đến khu nhà Hạ Vũ ở, điện thoại của Nghiêm Kí đột nhiên đổ chuông, liền bắt máy, "a lô" tiếng rồi thêm gì nữa, vẻ mặt vốn dịu dàng bỗng u ám tựa như có giông tố sắp ập đến. Hạ Vũ nín thở, nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt của , trong lòng dâng trào dự cảm lành.

      Lãng Lãng ngồi phía sau vẫn vui vẻ ca hát, Hạ Vũ bắt đầu vỗ tay loạn nhịp, mắt chớp nhìn chằm chằm vào Nghiêm Kí.

      "Tôi đến ngay." Nghiêm Kí chỉ câu rồi cúp máy.

      Sau đó, quay đầu lại: "Xin lỗi, đành phải để xuống trước vậy."

      Hạ Vũ chưa bao giờ thấy Nghiêm Kí nghiêm túc, trang trọng như thế, dường như mọi niềm vui đều lặng lẽ biến mất chút dấu vết sau cuộc điện thoại này và bị mang đến nơi rất xa.

      "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Nghiêm Kí từ từ dừng xe lại ven đường, sau đó chăm chú nhìn cậu nhóc vui vẻ ở ghế sau, cố gắng kiềm chế lúc rồi khẽ : "Bệnh tình chị tôi nguy kịch rồi!"

      Hạ Vũ ngẩn ra, thấy nỗi đau từng chút, từng chút dâng lên trong mắt Nghiêm Kí, nhưng hoàn toàn biết phải gì lúc này.

      Nghiêm Kí liếc nhìn , thúc giục: "Xin lỗi, đành phải để xuống trước vậy."

      "!" Hạ Vũ theo phản xạ lắc đầu cự tuyệt, nhìn vẻ kiên nghị toát lên trong mắt Nghiêm Kí, trong lòng có quyết định: "Để tôi cùng nhé!"

      chăm chú quay đầu nhìn "tiểu mập mạp" vẫn còn vui vẻ ca hát ở ghế sau. Đối với đứa bé ngây thơ, non nớt như thế mà , cuộc đời vừa bắt đầu phải trải qua nỗi đau cay đắng, chua xót nhất trong đời. Nó vốn dĩ chẳng có gì nhiều, nay ông trời lại muốn cướp sinh mệnh của mẹ nó, điều này quá tàn nhẫn.

      Hạ Vũ biết bản thân tuyệt nhiên làm bất cứ trò trống gì, chỉ hy vọng trong thời khắc đau lòng này, có thể ở bên họ.

      yên lặng nhìn Nghiêm Kí: "Nó còn bé như thế, có lẽ nó cần đến tôi."

      Nghiêm Kí gì, sau đó quay đầu khởi động xe.

      Mặt trời ngả về Tây, khoảng trời phía xa nhuốm màu vàng ấm áp, giọng hát non nớt của Lãng Lãng ngân vang trong gian.

      Em mình con đường ngoại ô.

      Em mang bánh đến cho bà ngoại

      Nhà bà ở chỗ vừa xa vừa vắng vẻ

      Em phải coi chừng đường có sói hay

      Khi mặt trời xuống núi ngủ

      Em phải chạy về nhà

      Cùng mẹ vào giấc mơ ngọt ngào.

      Hạ Vũ mỉm cười vỗ tay, cùng hát với Lãng Lãng, hát mãi, hát mãi, giọng hát dần nghẹn ngào, nhìn đứa bé sắp mất người mẹ, giọt nước mắt tuôn rơi khóe mi.

      Nghiêm Kí nghiêng đầu nhìn có khóe mắt ướt đẫm bên cạnh, trong mắt chứa đầy hình ảnh cháu trai cưng của , giọng hát hơi run rẩy, cũng giống như trái tim run rẩy thể khống chế.

      Ngày này, cuối cùng cũng đến mà hề báo trước.

      Chị à, cuối cùng chị muốn tiếp tục sống như thế này nữa ư? Nhưng sao chị có thể bỏ rơi con mình, bỏ rơi chúng em?

      Trong tiếng hát vang, trái tim Nghiêm Kí bị xé vụn ra đau đớn.

      Dọc đường, xe cộ đông đúc như mắc cửi nên lúc họ đến bệnh viện muộn. Lúc ôm Lãng Lãng chạy hộc tốc đến cửa phòng bệnh, có mấy người đứng trước cửa, bà cụ trong số đó nhìn thấy Nghiêm Kí, vẻ mặt đau đớn, khẽ : " mười phút trước rồi!"

      Nghiêm Kí nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, im lặng lúc, sau đó chỉ hỏi câu: "Lúc chị ấy có đau đớn ?"

      Giọng của khản đặc, dường như muốn cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng gào thét muốn phá tung lồng ngực.

      Bà cụ khóe mắt đỏ hoe, lắc đầu : "Rất thanh thản, như thể ngủ thường ngày vậy, chỉ tiếc lúc nó các cháu đều ở bên cạnh."

      Nghiêm Kí rầu rĩ gật đầu: "Cháu vào nhìn chị ấy lát."

      Bà cụ nhìn Lãng Lãng đứng cách đó mấy bước ngờ nghệch nắm tay Hạ Vũ: " để Lãng Lãng nhìn mẹ nó lát sao?"

      " cần đâu!" Giọng Nghiêm Kí khản đặc: "Nó còn bé quá!"

      quay đầu nhìn đứa cháu trai quý, trong đôi mắt có vùng biển xanh thẳm. Hạ Vũ ngẩn người nhìn Nghiêm Kí, thấy quay đầu lại, từng bước, từng bước đến gần cánh cửa kia, mở ra rồi bước vào trong.

      Hạ Vũ nắm chặt cánh tay mềm mại của Lãng Lãng, cậu bé cảm nhận được liền ngẩng đầu, ngây thơ : " ơi, cậu thăm mẹ con rồi, mẹ con rất thích ngủ, cậu lúc con ngoan phải học theo mẹ, ngoan ngoãn nằm ngủ."

      Hạ Vũ kìm nén nỗi đau xót trong lòng, từ từ ngồi xuống nhìn Lãng Lãng, dịu dàng : "Lãng Lãng có người mẹ tuyệt vời, cũng phải học theo mẹ con, ngoan ngoãn nằm ngủ."

      "Vâng ạ!" Đôi mắt lấp lánh của Lãng Lãng phản chiếu nụ cười thê lương của Hạ Vũ.

      Bà cụ bước tới gần, Lãng Lãng quay người lại, vui vẻ vẫy tay: "Bà Lâm ơi, con đến thăm mẹ ạ!"

      Bà cụ quay người lau nước mắt, sau đó quay lại với đôi mắt đỏ hoe, với Lãng Lãng: "Lãng Lãng ngoan, hôm nay mẹ con mệt, ngủ rất say, chúng ta đừng làm ồn, để yên cho mẹ ngủ, được ?"

      Lãng Lãng vui, bĩu môi : "Nhưng cậu cũng vào thăm mẹ đấy thôi ạ!"

      Bà cụ nhất thời biết trả lời thế nào, ngập ngừng nhìn đứa trẻ mồ coi trước mặt, giọt nước mắt sắp tuôn rơi. Hạ Vũ nhẫn tâm để thằng bé nhìn thấy nước mắt, bèn kéo Lãng Lãng quay người lại, mỉm cười an ủi: "Cậu chỉ vào xem mẹ ngủ có ngon hay , rồi lập tức ra ngay."

      Lúc này, bà cụ cũng nhanh chóng lau khô nước mắt, phụ họa theo: "Đúng thế, cậu con ra ngay đấy!"

      Lãng Lãng vẫn nửa tin nửa ngờ, nhìn chằm chằm vào bà cụ, nghi ngờ hỏi: "Bà Lâm, tại sao mắt bà lại đỏ vậy?"

      Bà cụ do dự lát: "Buổi tối gió to, mắt bà bị cát bay vào."

      Sau đó bà mỉm cười, chuyển chú ý của cậu nhóc, chỉ vào Hạ Vũ đứng bên cạnh: "Lãng Lãng, xinh đẹp này bà chưa gặp bao giờ, là ai vậy?"

      Lãng Lãng mặt mày rạng rỡ kéo Hạ Vũ, nhiệt tình giới thiệu bằng giọng non nớt: "Bà Lâm, đây là Hạ Vũ của cháu, ấy dạy cháu khiêu vũ, còn dạy cậu nhảy nữa đó bà."

      Bà cụ thân thiện gật đầu với Hạ Vũ, miễn cưỡng nở nụ cười: "Vậy Lãng Lãng phải khiêu vũ giỏi, sau này nhảy cho bà xem được ?"

      Vừa dứt lời, khóe mắt bà khống chế được, bắt đầu rưng rưng.

      "Vâng ạ." Lãng Lãng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

      Hạ Vũ thầm thở dài, im lặng ôm lấy "tiểu mập mạp", khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu nhóc, giọng khẽ như hơi thở của gió.

      " sao, sau này con."

      Gần như cùng lúc đó, Nghiêm Kí cũng bước vào phòng bệnh, trong mắt giờ chỉ còn thân hình gầy yếu nằm giường được phủ khăn trắng toát kia. Chủ nhân của thân thể này lên thiên đường, trước khi chẳng hề để lại cho những người sống bất kỳ lời trăn trối, thậm chí cả ánh mắt lưu luyến cũng .

      Chị ấy ra thanh thản như thế, yên tĩnh đến gần như tàn nhẫn.

      Nghiêm Kí đứng bất động nhìn người chị bao giờ còn tỉnh lại được nữa. đứng đờ ra như khúc gỗ, đôi môi mím chặt.

      Các bác sỹ, y tá quen biết mấy năm thấy Nghiêm Kí bước vào, vẻ mặt nặng nề liền an ủi: "Chúng tôi cấp cứu hơn giờ đồng hồ, nhưng vẫn... may mà lúc ra ấy rất thanh thản."

      "Bảo trọng." Vừa , bác sỹ vừa đẩy cửa bước ra ngoài.

      Nghiêm Kí bước lại gần giường bệnh, cánh tay run rẩy kéo tấm khăn ra, muốn nhìn người chị thân của mình lần cuối. Tay lướt qua vầng trán còn hơi ấm của chị. Chị ấy cứ thanh thản nhắm mắt nằm đó, giống như mỗi lần đến thăm trong bốn năm qua, nhưng cuối cùng thể quay lại như thế được nữa, chị rời bỏ thân xác để linh hồn bay về nơi xa hơn.

      hề muốn thừa nhận và chị dương cách biệt.

      "Chị ơi, em xin lỗi, em lại đến muộn nữa rồi!"

      khẽ thầm, hệt như hồi còn bé hai người cùng ngồi ở bàn học ôn bài, khẽ hỏi chị: "Chị ơi, em xin lỗi, hồi nãy em chơi bóng ba phát chứ chị?"

      "Em đó, lần này là lần thứ mấy rồi hả?" Chị vừa nghiêm khắc lại vừa có chút dung túng khi quản giáo như thế.

      Thời gian cứ vô tình trôi , những lời ấm áp ấy giờ chỉ còn là hồi ức của ngày xưa. Người chị thân nhất của , thậm chí còn kịp chào tạm biệt đặt chân lên con đường đến thiên đường.

      Nghiêm Kí cúi đầu hôn lên vầng trán lạnh ngắt của chị, trịnh trọng hứa: "Chị yên tâm, em quý Lãng Lãng như chính sinh mạng của mình."

      Chị xa nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như hôm qua. Nghiêm Kí im lặng ngắm nhìn, trong mắt là vùng biển chết.

      biết câu này là điều chị muốn nghe nhất, nay chị nghe thấy, cuối cùng cũng có thể yên lòng mà ra .

      ra của Nghiêm Vân là đòn chí mạng với những người trong gia đình. Ba mẹ Nghiêm Kí đến muộn, ôm đầu đau đớn gào khóc. Mặc dù từ lâu họ chấp nhận chị trở thành người thực vật, nhưng ra của chị ấy vẫn khiến những người thân sống khó có thể chấp nhận được trong thời gian ngắn, huống chi lại là người đầu bạc tiện kẻ đầu xanh. Mẹ Nghiêm Kí khóc đến chết sống lại, lưng ba Nghiêm Kí dường như lại càng còng xuống.

      Mọi người sợ Lãng Lãng cảm giác được điều gì đó nên mấy chú thay nhau bế cậu nhóc đến khu vui chơi giải trí ở gần đó. Hạ Vũ bỗng trở nên nhàn rỗi, nhưng hiểu vì sao, cũng muốn rời , mặc dù có quan hệ gì với người khuất, nhưng biết, hai người họ đều quan tâm đến Nghiêm Kí.

      đứng đó lặng lẽ quan sát, thấy Nghiêm Kí ôm mẹ mình, để bà đau đớn gào khóc trong lòng. hành lang sáng sủa lắm, chỉ dám đứng từ xa nên nhìn vẻ mặt của . chỉ biết tựa như chiến sĩ gang thép kiên cường, im lặng m lấy người mẹ già nua, như người đàn ông đội trời đạp đất, chống đỡ khoảng trời cho những người thân của mình.

      hiểu sao tin rằng, khuôn mặt có nước mắt, nước mắt của được giữ lại trong tim, còn trước mặt mọi người luôn tỏ ra kiên cường.

      người con trai kiên cường như thế, khi người thân yếu đuối, có thể tìm để nhận cái ôm, nhưng khi yếu đuối tìn ai cho cái ôm đây?

      biết chưa ăn gì nên chạy ra ngoài mua chút gì đó để lót dạ, mặc dù cũng đoán được chưa chắc muốn ăn nên tâm trạng bỗng trở nên nặng nề.

      Lúc quay lại gần phòng bệnh thấy Nghiêm Kí đâu nữa. cũng ngại dám làm phiền yên tĩnh của mọi người nên chỉ cầm đồ ăn do dự qua lại. lát sau, đột nhiên nhớ ra lúc nãy khi chuyện với Lãng Lãng, có nghe cậu nhóc kể mỗi khi hai cậu cháu đến thăm mẹ Nghiêm Vân, khi thời tiết tốt, cậu nhóc cùng cậu đến đài thiên văn ngắm mây trắng trôi bầu trời. Hoặc nếu là buổi tối, họ đài thiên văn đếm sao, sau đó đem con số đếm được kể với mẹ Nghiêm Vân ngủ say, với mẹ, mỗi ngày đỉnh đầu mẹ có bao nhiêu đám mây, bao nhiêu ngôi sao bầu bạn cùng mẹ.

      "Cậu con , như thế những lúc chúng ta có ở đó, mẹ cũng thấy đơn." Cậu nhóc thuật lại như thế.

      Từng đợt sóng trong lòng Hạ Vũ sục sôi, nhấc chân chạy thẳng lên tầng.

      Lúc Hạ Vũ đặt chân lên đài thiên văn, dừng lại thở hồng hộc rồi ngó nghiêng xung quanh lúc. Sau đó, hai mắt dừng lại ở bóng dáng đứng bên lan can.

      Trong màn đêm đen kịt, bóng dáng cao lớn của Nghiêm Kí bị bóng tối ngột ngạt che phủ. quay lưng với , đứng hút thuốc, khói thuốc xuyên qua màn đêm, cảnh tượng này khiến trái tim Hạ Vũ bất giác run rẩy.

      muốn ôm lấy từ sau lưng, để bi thương, đơn, đau lòng nữa.

      Nhưng lý trí mách bảo rằng thể làm như thế, bởi vì họ chỉ là bạn bè, những người bạn xa cách nhưng cũng gần gũi, giữa hai người còn có chút khoảng cách.

      Thế là chỉ có thể bước qua đó, nhàng, cố hết sức làm phiền suy nghĩ của . Nhưng cho dù dè dặt như thế, nhưng Nghiêm Kí vẫn nghe được tiếng động phía sau. chậm rãi quay người lại, thấy đứng cách đó mấy bước.

      im lặng , điếu thuốc trong tay cháy dở, Hạ Vũ lúng túng nhưng vẫn làm bộ tự nhiên thoải mái, chìa túi đồ ăn tay ra, khẽ : "Tối nay chưa ăn gì, ăn chút !"

      " cần đâu, tôi đói." lạnh lùng cự tuyệt, giọng trầm thấp. Hạ Vũ nhìn người đàn ông lạnh lùng như băng trước mặt, giống như lần đầu tiên gặp , lạnh lùng cự tuyệt nhưng hiểu ra rằng, có nhiều chuyện giống như trước nữa.

      Hạ Vũ , đôi mắt trong veo ngước nhìn , ép buộc, cũng bỏ . Nghiêm Kí quay lưng lại với rồi : " về , hôm nay vất vả cho rồi!"

      Hạ Vũ bất động, bỏ túi đồ ăn tay xuống, đến đứng bên cạnh , ngửi mùi thuốc lá nhè người , trong lòng lại cảm thấy đôi chút thỏa mãn.

      khẽ thân trong màn đêm: "Tôi , tôi cũng muốn giống như các vì sao được bầu bạn cùng ."

      Giọng Hạ Vũ rụt rè mà kiên quyết, vốn nghĩ mình bị Nghiêm Kí đuổi cách vô tình, nhưng thấp thỏm đợi lúc lâu, chỉ nghe khẽ tiếng: "Được."

      Trái tim treo lơ lửng của được thả lỏng.

      Hai người cứ đứng im lặng đài thiên văn như thế. Gió hơi lớn, thổi tung mái tóc hai người. Hạ Vũ ngước mắt nhìn bầu trời đêm như những sợi nhung tơ xanh chàm phía xa xa: "Hồi tôi còn bé, ba mẹ tôi từng rằng, con người ta khi mất biến thành ngôi sao, ở bầu trời nhìn những người thân dưới nhân gian, vì vậy chúng ta càng phải cố gắng sống tốt để họ được yên lòng."

      "Đó đều là những chuyện người lớn lấy ra để lừa trẻ con."

      Nghiên Kí hút hơi thuốc, khói thuốc bay theo gió. Hạ Vũ quen mùi thuốc liền ho tiếng, lập tức vứt nửa điếu thuốc còn lại , giẫm lên mấy cái nghiền nát.

      "Người chết cũng chết rồi, còn nhìn thấy, nghe thấy được nữa. Những ngôi sao bầu trời còn hạnh phúc hơn những người chết, vì ít nhất chúng còn được xuất bầu trời."

      Nghiêm Kí dùng những lời lẽ kịch liệt để chegiấu tuyệt vọng và bi thương trong lòng. Lúc này đây, như đứa trẻ vì hiếm khi tranh luận cùng Hạ Vũ như thế.

      Hạ Vũ im lặng ngước mắt nhìn người con trai trước mặt. Cuối cùng cũng còn vẻ mặt lạnh lùng, vô tình vốn có nữa. thả bi thương của mình vào trong đêm tối. Trong đôi mắt sâu thẳm chứa đầy nỗi tuyệt vọng khi mất người thân, Nghiêm Kí như vậy khiến Hạ Vũ thể nào duy trì lý trí được nữa.

      từ tù đến gần , đứng cách nửa gang tay, dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn , an ủi , và lần đầu tiên gọi tên .

      "Nghiêm Kí..." Giọng của hơi run rẩy, "... Tôi có thể ôm như ôm Lãng Lãng lát được ?"

      Dưới ánh trăng, Nghiêm Kí ngẩn người nhìn trong sáng như nước trước mặt. Làn sóng mềm mại trong mắt như phép màu nhiệm, xua cảm giác lạnh lẽo người . giây sau đó, cơ thể gượng gạo của được ôm lấy. Hai tay ôm chặt lấy . nhớ lại nhiệt độ lạnh cóng đến thấu xương trán chị mình, trái tim lạnh của cuối cùng cũng cảm nhận được chút ấm áp.

      Trong vòng tay Hạ Vũ, những giọt nước mắt của cuối cùng cũng rơi vai .

      ôm chặt Hạ Vũ nhắn trong lòng mình, muốn hấp thu hơi ấm người , giọng gần như nức nở, nghẹn ngào: "Bốn năm trước, nếu tôi bay về sớm hơn ngày, có lẽ họ dã ngoại."

      Hạ Vũ dịu dàng vỗ về lưng , dỗ dàng như con trẻ: "Đó phải là lỗi của . ai nghĩ rằng mọi người như thế."

      Những giọt nước mắt của Nghiêm Kí từ từ rơi xuống gò má kiên cường của . chàng trai mạnh mẽ như vậy, khi tình cảm bị sụp đổ tổn thương phải chịu gần như chí mạng.

      " Hôn nay tôi lại đến muộn, bên cạnh chị ấy khokng có bất cứ người thân nào, cứ mình đơn như thế mà ra . Tôi... tôi thể tha thứ cho bản thân mình được."

      Nghiêm Kí khàn giọng vì đau khổ, Hạ Vũ ôm chặt lấy cả thân người sát vào , nước mắt cũng tuôn trào: "Được vậy cứ thoải mái khóc , tôi khóc cùng . Tối nay hãy khóc cho cạn nước mắt, sau đó ngày mai mỉm cười đối mặt với Lãng Lãng."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :