Chương 10.5
Editor: muanhobaybay
“ từng có rất nhiều cơ hội có thể rời ấy, lựa chọn con đường cuộc sống thỏai mái, nhưng mà, cuối cùng vẫn ở lại bên người ấy, bởi vì thời khắc mấu chốt thấy thay đổi của , thấy cố gắng tạo ra tương lai cho , nhưng mà nguyên nhân quan trọng nhất chỉ có biết, cho dù có thể thích người khác, cũng có biện pháp ai như ấy.
Cho nên, em nghĩ xem, em cậu ấy nhiều như thế nào? đến mức có thể bao dung, cố gắng tới trình độ nào? Người đàn ông thích trăm phần trăm lại chỉ có năm mươi phần trăm hài lòng, còn người đàn ông có trăm phần trăm hài lòng lại chỉ thích có năm mươi phần trăm, em muốn lấy hay bỏ? lựa chọn người đàn ông chỉ có năm mươi phần trăm hài lòng, sau đó, cố gắng đem nó nâng lên tới bảy mươi phần trăm.” Hơn nữa, đời này bao giờ… có thể cầu cao hơn nữa, nhớ lại từng phần từng phần câu chuyện về người ấy, thấy lòng chua xót.
chuyên chú suy nghĩ về lời của , tới giữa mảnh đất thi công, liền quay lại hỏi câu: “Ký túc xá nữ phải tu sửa ạ?”
“Ừ. Trận động đất gần cấp bảy vừa rồi làm cho vách tường có dấu hiệu bị nứt, lo lắng cho an tòan của các em, hơn nữa vài năm nay số lượng giường ngủ đủ, sau khi vấn đề được đưa ra bàn bạc, nhà trường quyết định tu sửa lớn và xây dựng rộng ra.”
gật đầu: “Đêm hôm đó, động đất quả là khủng khiếp, cho nên , nếu biết sớm liền hưởng thụ sớm vài năm, cuộc sống ngắn ngủi, sau đó phát sinh tình gì ai mà biết được, đem chính mình vất vả như vậy làm chi…”
“Đúng vậy, nếu biết sớm…”
Đáng tiếc đời khống có nếu biết sớm, rất nhiều chuyện, phát sinh chính là xảy ra, ngàn vàng cũng đổi được điều biết sớm, nếu cuộc sống sao lại có nhiều điều tiếc nuối như vậy…
Tiếng cười trong trẻo của quanh quẩn bên tai , sau đó, tiếng nổ ầm ầm vang lên, tiếng cười ngừng lại. chỉ thấy trước mắt mờ mịt, thời tiết tháng chín nóng bức người, cảnh sắc tươi đẹp, nhưng tầm mắt nhìn lắm…
Đau… cố gắng đè ép đau đớn ở ngực, nhưng dường như thể chịu đựng. Nếu biết sớm, nếu biết sớm, … chỉ cần duỗi tay ra là có thể…
“ ơi?” Tiếng gọi mềm bên tai làm bừng tỉnh. lắc lắc đầu, đôi mắt khôi phục lại tầm nhìn, ở trong con ngươi là ảnh ngược khuôn mặt thanh tú của .
Vừa rồi… là bị làm sao vậy?
hoảng hốt suy nghĩ, cảm giác như có quãng nào đó bị trống rỗng…
“… Cho nên, nếu biết sớm liền hưởng thụ sớm vài năm, cuộc sống ngắn ngủi, ngay sau đó phát sinh việc gì ai mà biết được, làm cho mình vất vả như vậy làm chi…”
hiểu làm sao mà thần kinh căng thẳng, hồi xúc động thể , tay nắm chặt cánh tay , lực đạo quá mạnh làm đau đối phương.
“ à?” bị túm lại, bước chân dừng lại, cảm thấy hoang mang vô cùng bởi hành động của .
Phục hồi lại tinh thần, ý thức được hành động của chính mình, Tiết Thư Yến mờ mịt tự hỏi: làm cái gì vậy?
muốn mở miệng, ở phía trước, tiếng nổ ầm ầm vang lên, màng tai đau đớn, cũng làm hai người dại ra, bị chấn động.
Nhìn hai thanh cốt thép ở phía trước, hai người đứng bất động, lúc lâu sau vẫn giữ vững trầm mặc, thể mở miệng.
“Vừa rồi em… có phải là tìm được đường sống trong chỗ chết ?” Cố gắng phát ra thanh, cứng ngắc hỏi. Nếu chậm vài giây, có lẽ và hai thanh cốt thép kia nằm chung chỗ, chết cũng bị trọng thương… Nếu phải giáo đúng lúc giữ lại.
“Chắc vậy, chắc là vậy.” Tiết Thư Yến cũng kinh ngạc kém .
Chỉ là duỗi cánh tay ra, thời gian ba giây đồng hồ, cứu được sinh mạng của trẻ tuổi.
“Oa…” Phản ứng chậm chạp, cảm xúc nháy mắt thay đổi nhanh, sợ hãi : “ ơi, cứu em mạng. có biết trước ạ?”
“ biết…” Vì sao lại vươn tay ra? Chính cũng thể giải thích, suy nghĩ lý giải, sao đầu đau quá.
“Cho nên, em mà, cuộc sống ngắn ngủi, việc về sau ai có thể ngờ tới… ơi, có khỏe ? Sắc mặt nhìn được tốt lắm.”
“Có thể… bị say nắng rồi.”
Đầu càng lúc càng choáng váng, chỉ muốn nôn ra.
“Vậy , chúng ta tìm chỗ để ngồi trước , em mời ăn cơm được ạ?”
“Được.” nhắm mắt lại, tầm mắt khôi phục bình thường, nhàng thở ra, quyết định đem nghi hoặc hông thể giải thích vứt ra sau đầu, suy nghĩ nữa.
Hết chương 10.
Last edited by a moderator: 31/1/15