1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dịch Mệnh - Lâu Vũ Tình (11/11) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Dịch Mệnh

      Chương 8.5

      Editor: muanhobaybay


      (Vì sao thể tin tưởng, làm thương tâm nữa?)

      Đứng ở cửa nhà hồi lâu, thẳng tới khi chuẩn bị đủ tâm lý, Phàn Quân Nhã hít hơi sâu, chuẩn bị vào nhà, sờ sờ túi tiền, mới nhớ là mang chìa khóa.

      Đắn đo chút, thử đẩy cửa cái, cửa liền mở ra.

      khóa cửa?

      liền hiểu , phát mang chìa khóa theo sao? Vừa vào nhà, chỉ thấy ngồi ngay ngắn ở phòng khách, chắc là thức cả đêm. Ngẫm lại, cả đêm cũng chưa trở về, sao có thể ngủ được chứ. Nhìn hình bóng ở trước mắt, trong lòng vừa ấm áp vừa tự trách. kỳ thực… vẫn rất để ý đến , chỉ là ra miệng mà thôi, mà lại những lời thiếu suy nghĩ, trách thương .

      Nếu có tình cảm, hai năm nay, chẳng nhẽ chỉ vì lòng thương xót mà hai người lăn lộn giường nhiều lần như vậy sao? có tình với chàng trai, làm sao lại cho phép chàng trai làm chuyện đó lâu như vậy.

      Càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thực đáng giận.

      cái gì cũng , thấy trở về, nghiêm mặt lạnh đứng dậy vào phòng, trong chốc lát chuẩn bị để ra ngoài.

      “Yến Yến.” cầm lấy tay .

      dừng lại, quay đầu, cũng lên tiếng trả lời.

      “Thực xin lỗi. nghĩ tới điều em , quả là đủ thành thục, cho tới nay, vẫn trốn tránh việc đối mặt với khúc mắc của chính mình, khi phát sinh xung đột, hay dùng cách của đứa mà gây chuyện khiến cho người lớn chú ý, bức bách em thỏa hiệp, tạo cho em áp lực như vậy, tha thứ cho hết thảy.”

      nghĩ lâu, có lẽ đúng như em , trong tiềm thức của luôn có tự ti cùng quấy rối, chính chịu thừa nhận, khi có người đụng chạm tới điều cấm kỵ của , trong lòng liền loạn thất bát tao (rối loạn), ràng nghĩ muốn giữ người để ý nhất, cuối cùng lại gây ra chuyện, đem em đẩy ra xa hơn. quả xứng với em, có bắng cấp lại có tư tưởng nông cạn ngây thơ.”

      “Gây khó dễ cho em nhiều như vậy, là quá mệt mỏi. Nhưng là, liệu… em có thể cho thêm cơ hội nữa ? lần cuối cùng, sửa chữa tất cả sai lầm, tiếp tục ngây thơ chọc em phiền lòng, cũng thực ngồi nghe em chuyện, tôn trọng cảm giác của em, cố gắng làm được cái mà em muốn. Cũng thể… cần nhanh như vậy thất vọng về ?”

      xong, im lặng, im lặng chờ đợi quyết định của .

      lúc lâu sau, cũng đáp lại, khi mở miệng, lại hỏi : “ cho rằng, em chút nào sao?”

      “Lúc đó tức giận lung tung, lời tối hôm qua thu hồi toàn bộ.” vội vàng .

      thực lo lắng đắn đo trong chốc lát, mới trả lời : “Quân Nhã, cần sợ hãi em rời , cho dù chúng ta chia tay, sau này đều tự cưới tự gả, chúng ta vẫn là người thân, em bỏ rơi , từ nay về sau qua lại với nhau. Cho nên, chúng ta vẫn là chị em tốt, cần mệt mỏi đuổi theo bước của em, hãy tìm người thực phù hợp với , em phải gánh vác tâm lý mang áp lực nặng nề, có lẽ như vậy, đối với và em đều là cách sắp xếp tốt nhất.”

      …” cần người nào khác để bầu bạn, chỉ cần … Đón nhận vẻ mặt kiên định của , hiểu được, dù thêm cái gì nữa, cũng thay đổi quyết định.

      thực muốn khóc… ràng là tốt như vậy, tình cảm trân quý như vậy, lại bị cái đầu heo của phá hỏng.

      ràng muốn thêm điều gì đó, nhưng lại mở miệng được. Vừa mới tôn trọng ý muốn của , muốn giống quá khứ, chơi xấu rồi bức bách làm theo ý muốn của

      “Liền… như vậy sao?”

      chần chờ chút, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu.

      Nhưng là… Trong mắt ràng muốn rời xa mà, vì cái gì lại cứ muốn chia tay? Vì sao thể tin tưởng, làm thương tâm nữa?

      Hết chương 8.
      Last edited by a moderator: 5/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.1

      Editor: muanhobaybay

      ( muốn tổn thương lần nữa.)



      kết thúc sao?

      Ngày đó, quyết định làm xác minh, nghĩ, hai người cần có chút thời gian bình tĩnh lại, điều chỉnh lại tâm tình.

      Sau đó, suy nghĩ lâu, biết khó mà làm được tốt nhất, nhưng muốn dùng hành động làm cho nhìn thấy thay đổi của , sau đó quyết định lại lần nữa, có chấp nhận hay .

      Nếu, cố gắng đến cuối cùng, vẫn thể trở thành người có thể mang lại hạnh phúc cho , đó là vấn đề của bản thân , thản nhiên tiếp nhận, trở về thân phận là người thân.

      Từ ngày đó, Tiết Thư Yến phát cơ hội nhìn thấy ở nhà rất hiếm.

      Mỗi ngày sớm về muộn, cơ hồ gặp được câu nào với , có khi là xuất cảnh mất ba đến năm ngày, củng chỉ để lại bàn tờ giấy ngắn gọn nơi . Trước kia, khi xuất ngoại, mỗi ngày đều gọi điện về, hoặc gửi tin nhắn, viết tòan những lời tâm tình buồn nôn, cộng thêm rất nhiều, n câu “Rất nhớ em.”, mà tại, trừ bỏ tờ giấy bàn, cùng dòng tin nhắn “ đến Bành Hồ, mọi thứ bình an.”, liền vô thanh vô tức ( có tin tức).

      Cho tới năm ngày sau, khi về nhà, thấy hành lý ở cửa, cùng thân hình ngủ say giường, mới biết trở lại.

      Sau đó, sáng sớm hôm sau, lại thấy bóng dáng .

      Lại qua vài ngày, ở trong ngăn kéo, nhìn thấy bằng tốt nghiệp của .

      Lễ tốt nghiệp của diễn ra, cho biết, mình lặng lẽ hoàn thành hết thảy mọi chuyện. ràng ước định, phải tham gia lễ tốt nghiệp của , mà lại cho , như là cuộc sống của còn quan hệ gì với , như người xa lạ ở đâu đó xa xôi.

      Chạng vạng ngày, từ trường trở về, vừa mới tỉnh ngủ, rửa mặt chải đầu, chuẩn bị ra ngòai, đứng ở cửa phòng nhìn .

      Từ tủ, lấy quần áo ra, chuẩn bị phải thay quần áo, lại nghĩ tới cái gì, ngừng động tác quay ra nhìn , thấy có bộ dáng tránh , liền hỏi câu: “Em có thể… ra ngòai chút hay ?” tại thay quần áo ở trước mặt

      Tiết Thư Yến nhúc nhích, vẫn đứng thẳng nhìn chăm chú.

      “Kia… sao.” lấy quần áo vào phòng tắm.

      Chuẩn bị tốt rồi, sắp ra tới cửa, tự nhiên câu: “ là cố ý sao?”

      “Gì?” động tác mang giày của Phàn Quân Nhã dừng lại, nhất thời lý giải được ý tứ của .

      “Chúng ta có thể chuyện chút hay ?”

      nhìn xuống: “Có lâu ? Nếu vội, chờ trở về sau nhé. A, được, hôm nay trở về rất khuya rồi, em ngủ sớm chút, ngày mai sau.”

      ngày đêm điên đảo như vậy, làm việc và nghỉ ngơi loạn hết cả lên, thân thể chịu đựng được đâu.”

      “Hoàn hảomà, tự mình tính toán tốt.”

      hài xong, lại nhìn thời gian biểu thêm lần, nếu xuất môn kịp mất, nhưng mà hình như còn chưa muốn chấm dứt đề tài, hiểu là nên trước.

      bất lực thở dài hơi: “Quân Nhã, trả thù em sao?” Chẳng lẽ làm người , cũng làm người thân được hay sao?

      ngẩn người, mới hiểu được ý tứ của . Nếu là của trước kia, quả lảm ra tình này, lấy khỏe mạnh của mình, làm lợi thế đảm đương công việc, nhất định đau lòng, luyến tiếc, sau đó thỏa hiệp, cái gì đều tùy tiện theo ý .

      Giờ ngẫm lại, quả quá ngây thơ , nhưng mà lần này, có ý tưởng như vậy.

      phải, em cần nghĩ linh tinh, rồi, khiến em phải khó xử nữa…” Nhìn vẻ mặt toát ra vô lực, lo lắng muốn làm sáng tỏ. muốn tổn thương lần nữa.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      (" ra... Cậu sớm có cảm giác thoải mái phải ?")


      "Chỉ là gần đây lịch làm việc khá dày, thời gian tới thoải mái hơn, em cần lo lắng, tự chiếu cố tốt cho mình, ."


      " sao?"


      ". Công tác phải là như vậy sao? Mọi việc thể theo tuỳ hứng của chính mình, phải em vẫn thường như vậy sao?" Có lẽ, cũng có chút trốn tránh , cùng ở dưới mái hiên, vốn là tuy hai mà , tại lại chỉ giống người thân chào hỏi nhau, làm sao có thể thản nhiên thừa nhận, thể thân , ôm , gắng gượng tâm tình của mình, chỉ là nhìn , tâm lại đau.


      thừa nhận, có mấy lần kết thúc công việc, đều ngủ lại công ty, nếu đến chỗ ở của người đại diện ngủ đêm, tránh việc phải ở cùng chỗ với , với lại phân chia gian lúc ở chung cũng là vấn đề, làm thế nào cũng thoải mái, chỉ có gian phòng ngủ, vô luận là hay ngủ phòng khách, đều rất xấu hổ.


      Trong thời gian này giữa hai người cần có chút khoảng cách, đây là săn sóc của , cũng khiến phải suy nghĩ.


      Nhưng chủ yếu là muốn hoàn thành kiện. Trừ ra, trong lòng thể dung nạp thêm bất kì ai khác, công tác chỉ vì đảm bảo cơm áo cho phải lo nghĩ, cũng nghĩ tới phát triển nghiệp người mẫu lên đỉnh cao.


      thử điều chỉnh tâm tính của mình, theo như , bắt đầu tự phụ trách cuộc sống của mình.


      từng ... tất cả là vì em. Quả những lời này trở thành trách nhiệm quá nặng nề, làm cho phải gánh vác thành bại trong sinh mệnh người khác, công bằng với , khó trách , gánh vác nổi tình cảm nặng nề của .


      phải học lớn lên, phụ trách chính mình, thể để phải gánh vác tội lỗi "phá huỷ Phàn Quân Nhã".


      "Lễ tốt nghiệp sao? Vì sao cho em biết?"


      im lặng. " biết nên cho em dùng thân phận gì để tham dự." Cùng bạn học, nên giới thiệu như thế nào? đắn đo lâu, cuối cùng vẫn , thà rằng người nào đó, có người thân nào chúc phúc, cũng muốn bất luận ai , là tỷ tỷ của , làm được.


      "Thực xin lỗi, giờ có việc gấp, có việc gì về sau." vội vàng xoay người, giấu lệ trong đôi mắt, để thấy yếu ớt của .


      Gần đây, thường đem "Thực xin lỗi" thành câu bên miệng, luôn nhanh chóng giải thích với .


      Phàn Quân Nhã như vậy, làm thấy quen, hiểu sao thấy rất đau lòng.


      "Quân Nhã..."


      "A, đúng rồi, ngày mai Trung Bộ, cũng tiếp thêm quảng cáo, ngày kia Hoa Đông để lấy cảnh, trước với em tiếng, phải rồi."


      Cửa lớn nhanh chóng đóng lại, làm cho phản ứng kịp...


      Như thế nào lại... sắp xếp hành trình dày đặc như vậy? Thân thể có thể chịu đựng được sao?


      Trò chơi nhân gian thường ngày, ông lão đem "Nhân sinh đắc ý tẫn hoan." (Cuộc sống hả hê cần phải vui vẻ hết mình) ở ngay bên phải mình, đột nhiên biến thành như vậy, làm cho quen được. muốn chứng minh cái gì với sao? Nhưng là, phải muốn lấy thành tựu trong nghiệp của chứng minh lớn dần, phải lại xuyên tạc rồi chứ?


      thể thừa nhận, lo lắng.


      Đẩy ra cửa phòng bệnh, tới bên giường bệnh, điều chỉnh lại bình truyền, Phàn Quân Nhã liền bừng tỉnh.


      miễn cưỡng mấp máy mí mắt, suy yếu hỏi: "Buổi chụp ngoại cảnh ở Hoa Đông..."


      " lui tuần." Người đại diện dịch góc chăn cho , trả lời.


      "Còn bên công ty..."


      " giải thích rồi, cậu yên tâm, bọn họ thông cảm, cứ an tâm dưỡng bệnh ."


      gật đầu, an tâm nhắm mắt lại: "Vậy là tốt rồi."


      "Cậu..." Quanh co nửa ngày, người đại diện biết mở miệng như thế nào. " ra... cậu sớm có cảm giác thoải mái phải ?"


      HẾT CHƯƠNG 9.2
      Last edited by a moderator: 21/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Dịch mệnh - Lâu Vũ Tình
      Chương 9.3

      Editor: muanhobaybay

      Hành trình gần nhất xong xuôi, chạy đông chạy tây, Bành Hồ vì cảnh cuối cùng, thuyền lung lay sáu giờ, cả người mệt mỏi nôn ra như muốn hỏng, sau khi trở về lại bận quảng cáo bôn ba nam bắc, thân thể có làm bằng sắt cũng thể chịu đựng được, bác sĩ là mệt nhọc quá độ, lại bị viêm dạ dày, có tượng mất nước.

      Bời vì muốn phối hợp với hành trình, biết mình là người chủ chốt, ít nhà tài trợ vì mà tới, thể để việc dạ dày khó chịu làm rối loạn, cắn răng chống đỡ tới khi xong việc mới chữa.

      Đột nhiên làm việc chuyên nghiệp như vậy, siêu có trách nhiệm, hại mọi người còn chưa quen.

      Đại khái đóan được người đại diện muốn hỏi cái gì, Phàn Quân Nhã thản nhiên : “Nếu cảm thấy ngượng ngùng, hãy giúp tôi đàm phán tốt chút là được rồi.”

      “Cậu… thiếu rất nhiều tiền sao?” Nếu là như vậy, có thể thương lượng với công ty bên kia xem, giúp cậu ta có lợi nhiều hơn chút.

      phải thiếu. Nhưng mà có kế hoạch cần đến rất nhiều.”

      “Là… vì muốn kết hôn sao?” Tạo quỹ kết hôn?

      Tòan bộ công ty đều biết có bạn là thanh mai trúc mã, quả thực là si tình tới mức có giới hạn, chuyện kết hôn chỉ còn vấn đề thời gian thôi, ai hòai nghi điều đó.

      Ai ngờ, lại trầm mặc.

      thể nào? Người đại diện kinh ngạc cực độ, đánh giá vẻ mặt buồn bực của . Tình kiên định như vậy cũng thay đổi sao? có tuyệt đối.

      khởi động thân thể, tay vươn ra muốn với lấy áo khoác.

      “Cậu làm gì? Nằm , tôi giúp cậu được mà.” Người đại diện vội vàng ngăn , đè quay lại giường.

      “Di động của tôi ở trong túi áo khoác, cậu giúp tôi gửi tin nhắn.”

      “Gửi cho Yến Yến nhà cậu?” Tình cảm thay đổi gì chứ. ràng là tình cảm kéo dài mãi thể dứt. miên man suy nghĩ mà cảm thấy buồn cười, tòan bộ thế giới thay đổi Phàn Quân Nhã cũng thay đổi tình cảm.

      “Ừm. Hãy đánh <ngày kia về nhà, bình an> .”

      Đánh xong sáu chữ này, chậm chạp đợi mà thấy câu chữ tiếp theo, người đại diện kinh ngạc. “Cứ như vậy?”

      Trước kia khi tham gia hoạt động, cân thận mà vài lần người đại diện nhìn thấy nội dung tin nhắn của Phàn Quân Nhã, đều là những lời tâm tình buồn nôn, thấy nổi hết cả da gà. Với cá tính của Phàn Quân Nhã, có việc gì cũng phải làm nũng đáng thương, từng tí việc, bị truyền nước biển từng giọt từng giọt, có bao nhiêu suy yếu đáng thương, em có đau lòng , … linh tinh và linh tinh.

      cho ấy là cậu ở bệnh viện sao?” Xác nhận lại chút.

      cần. ấy lo lắng.” ấy mang thai, ấy đến đây, cho ấy biết làm chi?

      (muanhobaybay: mang thai…..)

      rất giống Phàn Quân Nhã. Người đại diện mãnh liệt hòai nghi, người ở trước mắt này có là Phàn Quân Nhã sao?

      Tuy rằng phi thường kinh ngạc, vẫn theo ý tứ của mà gửi tin nhắn có sáu chữ này.

      “Hai người cãi nhau sao?” Tin nhắn như vậy cảm giác tình cảm nhạt chút, hòan tòan giống tình .

      Ngày trước ở Bành Hồ, còn điên điên chạy xem nhân viên công tác làm sao báo bình an cho người nhà, copy hình thức mấy tin nhắn, làm theo truyền tin cho người nhà, hành vi siêu quái dị, trở thành người quái dị nổi danh, coi đó là mười đại nạn của công ty để giải thích quái dị của , mọi người hỏi nhau rốt cuộc là bị làm sao vậy?

      .” Cãi nhau là quá khứ rồi, tại trong giai đoạn tiến hành họp bàn chia tay.

      “Thế sao cậu lại gửi tin nhắn lạnh lùng như vậy?”

      “Rất lạnh lùng sao? Bình thường cậu gửi tin nhắn cho mọi người như thế nào?” quên trạng thái trường xử lý vụ tạm thời chia tay, phương thức trước kia thể dùng lại. Nhưng mà từ trước tới nay, mặc dù thời niên thiếu chưa kết giao nhiều bạn bè, đều dùng phương thức vô cùng thân thiết với , trong lúc đó hình thức báo bình an cho người nhà, còn chưa biết nên học phương thức báo bình an cho như thế nào. Nếu cha mẹ còn sống, đương nhiên biết chuyện với cha mẹ như thế nào, nhưng mà với , muốn dùng phương thức với người thân, tình trạng trước mắt cũng thể đùa giỡn với , biết nên gì với , truyền tin cho như thế nào.

      xem nhân viên công tác báo bình an cho người nhà đều là như vậy, đành phải bào chế lại.


      Chương 9.4

      Editor: muanhobaybay


      (“… chỉ là muốn chứng minh, giống…” Suy nghĩ lâu, mới nhàng ra những lời này.)


      Còn phải hỏi người khác nên với bạn cái gì? Cuối cùng người đại diện khẳng định, giữa hai người này có vấn đề lớn.

      “Báo bình an cái gì? tại cậu khỏe mạnh sao?” Viêm dạ dày là vấn đề , vấn đề lớn là đầu bị hỏng rồi. Có muốn bác sĩ bổ cho bổ ? Rất giống bị người ngoài hành tinh bắt cóc, siêu quái dị. Bắt mất tiểu quỷ tùy hứng luôn làm theo ý mình , để người trầm mặc u buồn ở lại.

      “Tuyệt thể để Yến Yến biết.” làm Yến Yến thương tâm, khó xử nữa, hơn nữa, ấy có thể nghĩ lấy sức khỏe của mang ra kháng nghị

      “Cậu muốn mình đơn ở bệnh viện sao?”

      “Cậu muốn về cứ về , dù sao nơi này có y tá mà.” Ai nghe mà hiểu được ngụ ý chứ.

      Người đại diện nhún nhún vai, cũng khách khí với . “Ta liền đây.”

      “Mau cút.” phải Yến Yến cũng cần.

      “…”Quên , người đại diện cũng có hiểu biết về giải phẫu tu bổ não bộ, phải nghĩ trái nghĩ, người đại diện cảm thấy vẫn nên tìm người đến bổ .

      ra ngòai phòng bệnh, lập tức cầm di động gọi điện…

      Phàn Quân Nhã định ngủ chút thôi, nhưng có lẽ bôn ba nam bắc, vượt qua cực hạn chịu đựng của cơ thể, lâu được ngủ giấc an ổn, lúc này ngủ liền ngủ tới tận đêm.

      Sở dĩ tỉnh lại, là vì cảm giác được có người tới bên giường.

      Dạo gần đây, rất mẫn cảm, khi ngủ chỉ cần tiagió thổi cỏ lay, tự động tỉnh lại.

      Đôi mắt chưa thích ứng được với bóng tối, nhất thời thấy người tới, chuẩn bị mở miệng hỏi, hương thơm quá mức quen thuộc liền tiến vào mũi, làm chưa kịp suy nghĩ bật thốt lên : “Yến Yến?”

      Đối phương lên tiếng trả lời, vội vàng muốn đứng dậy, tay đè lại bả vai , tay cầm tay kia truyền nước biển của , lòng bàn tay ấm áp.

      lơi lỏng xuống, an tâm nắm lại, ngón tay giao triền.

      “Vì sao cho em biết?” Thanh bình tĩnh truyền tới tai , nghiêng đầu, nhìn thấy biểu tình của , cũng nghe ra tâm tình trong giọng của , liền cảm thấy hoảng hốt.

      lo lắng giải thích: “Cái kia… phải… Lần này là ngoài ý muốn, em cần khổ sở, , cố ý…”

      lăng loạn xạ… lại hiểu được ý tứ mà muốn biểu đạt.

      Phải ở lại bệnh viện, còn lo lắng cho cảm xúc của sao?

      Đứa này, tuy đủ ổn trọng thành thục, nhưng thực để ý .

      Mũi cay cay, dám mở miệng, sợ nghe ra nghẹn ngào trong thanh .

      Nhưng mà, từ thay đổi tần suất hô hấp liền tìm ra manh mối. “Yến Yến, em khóc sao? chỉ bị viêm dạ dày chút thôi, chừng ngày mai có thể xuất viện, em…”

      “Vì sao lại muốn như vậy? Còn làm cho chính mình mệt mỏi phải nằm viện, nghĩ muốn chứng minh cái gì đây?” đánh gãy lời , trực tiếp hỏi ra nghi hoặc dưới đáy lòng.

      “… chỉ là muốn chứng minh, giống…” Suy nghĩ lâu, mới nhàng ra những lời này.

      phải có thành tựu tốt trong công tác ở công ty, em trở lại bên cạnh , đó là hai việc khác nhau…”

      biết, biết . Cuộc sống của , làm cái gì, tự phụ trách cuộc sống của chính mình, hoàn tòan liên quan đến em, muốn trở lại bên cạnh hay là lựa chọn của em, chính em lấy hay bỏ, phân định ràng, cho nên em cần khẩn trương.”

      Tiết Thư Yến kinh ngạc.

      nghĩ tới ra những lời này, giống .

      Trước kia, chỉ biết , đây là vì em. Chợt nghe có thể cảm động rất nhiều người, nhưng thực tế, cảm tình nặng nề đó khó có thể cự tuyệt, bởi vì là vì , cho nên có lựa chọn nào khác.
      Last edited: 26/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.5

      Editor: muanhobaybay

      ( chân thành hy vọng, đứa này đến làm thay đổi, làm cho ý thức được ràng, vai phải gánh vác trách nhiệm, học được ổn trọng, học được suy nghĩ trước sau.)



      Nhưng mà tại, lại , đó là cuộc sống của , có liên quan tới , muốn bên hay , là tự quyết định.

      hiểu sao? lớn dần, bắt đầu học được việc gánh vác?

      cúi đầu suy ngẫm, trầm mặc .

      “Quân Nhã, em có việc muốn với .” lâu sau, mới nhàng mở mệng.

      “Được, em .”

      “Chờ xuất viện, tốt nhất căng da thẳng chút cho em.”

      Người luôn bình tĩnh khi tức giận mà lại có thể ra lời huyết kịch vậy sao? cần hoài nghi, đó chính là Tiết Thư Yến, dù phẫn nộ phát điên, vẫn nhớ ở trong bệnh viện phải giọng chút, Tiết Thư Yến kéo lại lý trí.

      lại làm gì sai sao?” Gần đây trêu chọc nha. Vô luận hồi tưởng thế nào, sớm về muộn, cơ hội chạm mặt rất ít, vậy sao nha?

      “Ngày hôm qua em bệnh viện, có biết gây ra chuyện tốt gì ?” cắn răng, chữ chữ được rít ra.

      biết.” Đáp rất kiên quyết.

      “Em, mang, thai!”

      “Ách, mang thai! A!” kêu lên sợ hãi.

      giọng chút, muốn chết sao?”

      “Em, em, em mang, mang…” lắp, phun ra được câu đầy đủ.

      “Cho nên chỉ biết em nghĩ nhiều mà phá hủy hình ảnh của .” luôn động tay động chân lên đồ bảo hiểm, phải biết, nhưng mà vạn phòng ngàn phòng, vẫn bị trúng chiêu.

      “Kia, kia…” gì. Trước kia, mặc cảm tự ti trong lòng quấy phá, luôn cảm giác chắc chắn với việc có được , khi đó phi thường lo lắng, có lẽ chỉ có đứa mới có thể giữ chân . tại, bắt đầu hiểu được băn khoăn của , vì sao vẫn chịu mang thai, vẫn đề là ở người , phải đủ thương , phải muốn có được kết tinh tình của hai người, mà là vì còn quá trẻ, Phàn Quân Nhã trẻ con hết sức lông bông, phải làm cha như thế nào, tiếp nhận trách nhiệm nuôi dưỡng dạy dỗ bé con ra sao? Khoảng cách bốn tuổi, cố gắng đuổi theo , biết nên vẫn hoãn đặt chân để phối hợp với bước chân của .

      tại hiểu

      “Kia… Em tính tóan làm sao bây giờ?” Thanh nho , khiếp sợ lo lắng hỏi.

      Thấy trầm mặc , vội vàng tiếp: “ thể cần đứa , ngay cả nghĩ cũng thể, cục cưng mà biết, cục cưng rất thương tâm…”

      “Em chưa cần.”

      Như vậy là bỏ.

      thở dài hơi nhõm. “Vậy… chúng ta thử lại lần được ? Ít nhất là vì cục cưng, cho… thêm cơ hội. nghĩ, chừng đó là ý trời, nếu tại sao sớm tới muộn tới, cố tình lúc này đứa lại xuất , ngay cả cục cưng cũng muốn cho cha mẹ cơ hội, em nghĩ có phải ?”

      Đứa này, có lẽ là cơ hội xoay chuyển cho hai người, cho là như vậy.

      Tiết Thư Yến lườm cái, lười phản bác già mồm át lẽ phải của .

      Cái gì là ý trời, ràng chính giở trò gây ra, còn ngang ngạnh là do ông trời.

      “Yến Yến?” vẫn hé răng, đóan ra suy nghĩ của lúc này, làm cho lo lắng đề phòng.

      bao giờ tôn trọng em, tùy hứng làm bậy?”

      cam đoan.” Giờ phút này trong bụng còn có bằng chứng “ tôn trọng lại tùy hứng làm bậy” , làm cho lời tuyên thệ của có chút mỏng manh, nhưng mà Tiết Thư Yến sớm bị huấn luyện kiên cường, nên vẫn tiếp nhận.

      “Vậy… tại coi như chúng ta hợp lại sao?” cẩn thận hỏi .

      “Còn sao?”

      Cánh tay bị nhéo cái, giận dữ nhéo đau, hiển nhiên là cho thêm cơ hội.

      Còn lại ngốc ngốc nở nụ cười, trong đầu là ba ba vui sướng, cho dù cánh tay bị nhéo ứ thanh, đều cam tâm tình nguyện.

      lên đây ngủ , phụ nữ có thai thể thức đêm.” lùi ra để trống nửa giường, vỗ vỗ bên cạnh nhiệt tình mời mọc.

      liếc nhìn cái, vẫn chậm chạp chưa lên giường, khởi động thân người, hoàn tòan quên thân thể suy yếu, thào thầm với bụng , giống như ba ngốc nhất thiên hạ, sờ sờ bụng cùng cục cưng chúc ngủ ngon.

      Khóe miệng Tiết Thư Yến nhếch lên nở nụ cười. chân thành hy vọng, đứa này đến làm thay đổi, làm cho ý thức được ràng, vai phải gánh vác trách nhiệm, học được ổn trọng, học được suy nghĩ trước sau.
      Hết chương 9.
      Chương 10.1: Kết hôn

      Editor: muanhobaybay

      Ba năm sau.

      Hôm nay, sau khi kết thúc giờ lên lớp cuối cùng, Tiết Thư Yến quay về chỗ ngồi thu dọn đồ dùng cá nhân. Học kì sau thay đổi phòng nghiên cứu, vài cậu học trò tới hỗ trợ, sắp xếp, sửa sang lại khá ổn thỏa, liền thừa ra hai hòm sách cùng vật dụng linh tinh dùng tới.

      Sau khi tốt nghiệp, liền nhận công tác tại trường cũ, trở thành nữ giảng viên trẻ tuổi nhất hệ, cá tính bình dị gần gũi lại còn trẻ, học trò nam nữ cùng thích, nữ học trò tìm để tâm chuyện tình cảm, nam học trò gửi thư tình cho , sau khi công khai kết hôn, ít trái tim nam học trò tan nát.

      “Chồng đến đón ạ?” Nam nữ học trò giúp thu dọn mấy quyển sách, tay là cuốn báo cáo cuối học kỳ, tới cửa phòng giáo viên, vừa chuyện phiếm.

      “Chắc là vậy.” Tiết Thư Yến suy nghĩ. Vừa chuyện với , tới đây mà.

      “Cậu gặp chồng bao giờ chưa?” ngoại lệ, vài đứa cực kì tò mò về chồng của .

      “Gặp rồi a, siêu đẹp trai, siêu trẻ tuổi, hơn nữa tại là sao kim- người mẫu quảng cáo.” Trời ơi, khuôn mặt kia, dáng người kia,…

      “Ý là thực già sao?” Tiết Thư Yến liếc nhìn mấy cậu học trò.

      “A, phải, phải, em có tư tưởng tiến bộ, cũng vượt qua phong trào tình chị em, có thể thấy được sức quyến rũ của là khôn cùng, mới có thể đem người đàn ông đẹp trai như vậy, có điều kiện ưu tú như vậy buộc chặt chẽ bên ngừơi, mực khăng khăng với a.” Vì cuối kì học, nên chân chó (nịnh bợ) chút.

      Tiết Thư Yến cười yếu ớt, .

      ơi, có thể giúp em xin chữ kí của chồng ạ?” Tiếp tục, nữ học trò ngây ngô, mắt sáng long lanh, miệng như muốn chảy nước miếng nhìn .

      trầm ngâm chút, trả lời có lệ: “ thử xem.” Chủ yếu là muốn người nào đó tự kỷ. bé này mà biết dưới vẻ đẹp đó là bộ mặt cùng đức hạnh của người nào đó, đảm bảo mộng ảo mê luyến của đều tan biến, ngay cả mảnh vụn cũng còn.

      cười cười, gần tới cửa phòng, nam học trò ngừng bước chân, kinh ngạc giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

      “Kia có phải là chồng giáo ?” là… trẻ tuổi tới ngờ. Hơn nữa còn có bé con ngọt ngào đáng cánh tay, khuôn mặt mượt mà như trái táo, làm cho người khác thích chỉ muốn sờ nắn chút.

      Công bố đáp án…

      Phàn Quân Nhã ôm bé con hướng tới bên này, chỉ quét mắt cái: “Sao gọi tới chuyển phòng cho em?”

      Tiết Thư Yến cười nhìn : “Hôm trước bị đau thắt lưng mà phải ?”

      cuối vừa xong, Phàn Quân Nhã kinh nhạc, nam nữ học trò đều lên tia đồng tình: “Là vậy sao? Hình như chồng có thể lực tốt lắm?”

      Đúng vậy, với khí chất người mẫu thời thượng, trởi sinh là người tỏa sáng đứng sân khấu, hòan tòan thể tưởng tượng đôi tay thon dài kia có thể làm việc khuân vác.

      Người có ý, người nghe lại cố ý, tựa như mũi tên nhọn cắm vào người nào đó, tâm bị thương máu tươi chảy đầm đìa…

      “Bà xã quá đáng.” Phàn Quân Nhã mang vẻ mặt bi thương, làm như tự tôn nam tính bị nhục nhã nghiêm trọng.

      Tiết Thư Yến thèm để ý tới , chỉ tiến tới tiếp nhận thùng giấy cậu học trò đưa cho, để sau xe. “Chồng giáo vì sao lại bị đau thắt lưng vậy?” Có người hiếu kỳ hỏi.

      nên hỏi.” Người nào đó đột nhiên bày ra khí khái nam tử, tiến lên ngăn cản.

      “Vì sao?”

      “…” Bởi vì thực sỉ nhục. Ô ô…

      Thói hư tật xấu nhân loại chính là như vậy, dù nên hỏi, nhưng người ta cố hỏi cho bằng được.

      “Rốt cuộc vì sao, vì sao, vì sao a?”

      Tiết Thư Yến tựa tiếu phi tiếu, liếc nhìn biểu tình u oán của ông xã cái. “ có gì, chuyển đồ vật nên đau lưng thôi. Hôm nay cảm ơn các em hỗ trợ, ngày kia gặp nhé.”

      Sau khi chia tay với các học trò, Phàn Quân Nhã muốn chết muốn sống. đem thìa khóa xe ném cho , chút cũng để ý việc phụ nữ lái xe, chính ôm bé con tiến vào ngồi ghế sau, người ở bên ngoài nhìn xem hình ảnh quái dị.

      Tiểu tròn tròn nhà thực đáng , có chịu để ôm.

      Sau khi đeo dây an tòan xong, điều chỉnh kính chiếu hậu, liếc nhìn cái: “ làm sao vậy, đó là biểu tình gì?”
      Last edited: 9/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.