Chương 35: Gặp nhau trong mưa. - Tống lão tam, ngươi làm sao vậy? Bị tiểu tử này làm cho hồ đồ ư? Trung niên nhân tiêu sái nhấc bầu rượu, rót cho mình ly đầy, cười dài : - Chẳng qua chỉ là cuồng nhân, thuận miệng bậy mà thôi, ngươi xưa nay phóng khoáng, đến mức để bụng chuyện này chứ, thích rượu của ngươi nhưng ta lại thích à. - Vương gia có điều biết, thành tựu kiêu ngạo cả đời của Tống lão tam ta chính là nấu ra loại rượu ngon như thế, ngoài ra các thứ khác đối với ta mà , chỉ như mây khói mà thôi. Tiểu tử kia khinh rượu của ta, lão phu tất nhiên chỉ cười mỉm, thèm để ý tới Tống lão tam xuất thần nhìn về phương hướng rời của Quân Tà, tiếp: - Đáng tiếc, lúc ta nghe được những lời cuối cùng rồi, tri kỉ trong giới rượu rất khó gặp được người, đây mới là điều đáng tiếc. - Tửu quốc tri kỉ? Đáng tiếc? Trung niên nhân được gọi là “Vương gia” kia có chút ngạc nhiên. - sai, đúng là rất đáng tiếc! Tống lão tam gật đầu khẳng định - Thiếu niên này, có thể được như thế, quả nhiên là người chân chính hiểu rượu. xong lẩm bẩm trong miệng: “Uống rượu chân chính chính là uống tâm tình! Chính là uống ý cảnh! Cũng phải đem rượu đổ vào bụng rồi hét lên là uống rượu, đấy chỉ có thể gọi là giày xéo rượu mà thôi! Phải uống rượu, phải phẩm rượu, phải hân thưởng rượu, bỏ qua tửu quốc tri kỉ này, quả nhiên là điều ăn năn nhất trong cuộc đời…” Mắt liếc nhìn, ràng Quân Tà vừa vừa lấy nón tre sau lưng đội lên nhưng biến mất thấy đâu. Tống lão tam thần sắc vừa động, đột nhiên trong mắt tinh quang chợt lóe, trong đồng tử lóe ra tia nhàn nhạt màu xanh lam. Đáng tiếc là “Vương gia” ở ngay phía sau lại hoàn toàn nhận ra điều khác thường trong mắt Tống lão tam. Địa phẩm hoàng, thiên lam nhạt! ngờ lão già lôi thôi lếch thếch chỉ biết nấu rượu như Tống lão tam lại là cao thủ Thiên huyền thâm tàng bất lộ. Dưới Chí tôn thần huyền, cao thủ cấp thiên huyền có thể xem như là nhân vật đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp. Nhân vật như thế ngờ lại náu thân ở tửu quán hẻo lánh. Đáng tiếc, nếu Quân Tà chưa , với linh giác độc đáo của , tất nhiên phát ra chỗ bất phàm của Tống lão tam, hơn nữa cũng nghe được những lời này của Tống lão tam. Đáng tiếc, lúc này Quân Tà ngay cả cái bóng cũng thấy… Quân Tà ra khỏi tửu quán, chậm rãi bộ mạch, trong lòng dần dần bình ổn, đầu óc cũng thanh tỉnh dần. Trạng thái kì dị cũng được giải trừ, trạng thái vừa rồi có thể đại biểu cho Tà Quân Quân Tà, khắc điên cuồng đấy là chính là tính tình của Tà Quân kiếp trước ngạo thị thiên hạ. sợ đắc tội người khác, muốn là , muốn làm là làm, cho dù trước trước mặt có hàng nghìn hàng vạn người hò hét, cho dù là thế nhân chửi rủa, Tà Quân cũng cuồng ngạo nghênh đón, đơn thương độc mã đối diện thiên quân. Tùy tâm sở dục, cố kỵ điều gì, để ý đến cảm thụ của bất cứ kẻ nào. Thế nhân tán tụng ta, đem ta lên tận mây xanh, ta cũng chẳng màng. Thế nhân khinh bỉ ta, chửi rủa ta xuống vực, ta cũng chẳng bỏ vào tai. Phần tính cách kì dị này, cũng là nguyên nhân cái tên Tà Quân của . Nhưng tại sau phen phát tiết, Quân Tà khôi phục lý trí, dĩ nhiên tiếp tục bảo trì tính tình “Tà Quân” như vừa rồi, khí lực thu liễm. ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ mưa lớn thế này cũng có gì hay để , bèn hướng về phía Quân gia mà bước . Ngay tại lúc chuẩn bị rẽ sang góc đường phía trước, vẻ mặt Quân Tà đột nhiên ngẩn ra, cước bộ chậm lại, vì ở phía trước bỗng truyền ra vài thanh xen lẫn trong trời mưa to. Nếu phải Quân Tà linh mẫn hơn người khó có thể nghe được. Thanh này vọng đến: “… Cuối cùng cũng thành công, nếu ông trời đổ mưa to thế này, quả là thể đụng được đến món đồ của Đường giả, quả nhiên là lão thiên phù hộ…” Đường gia? Quân Tà trong lòng vừa động, nhất thời liền nghĩ đến gia tộc Đường Nguyên. Suy nghĩ vừa chuyển, thân hình liền lóe lên như tia chớp, dấu mình dưới mưa, đem thân mình tránh sau góc tường. Tường đất này bình thường cũng được gọi là cao, vô luận thế nào cũng phải là nơi lý tưởng để trốn, nhưng dưới trời mưa to thế này, mọi thanh mông lung, cơ hồ đối diện nhìn cũng thấy, đây lại là chỗ nấp tốt nhất. chậm rãi cúi đầu xuống, mặc cho trời mưa, tức từ đầu đến chân thành khối. Đơn giản là tiếng mưa rơi vào nón tre và tiếng mưa rơi lên tường đất hoàn toàn bất đồng nên Quân Tà thể cẩn thận, vốn là tiếng mưa rơi vào người và vào tường cũng có điểm bất đồng , nhưng so với nón tre lại khác hoàn toàn. Dưới tiếng thở hổn hển, năm sáu người tựa như phi thường lao lực tới, chút nào nghi ngờ trời mưa lớn thế mà vẫn có người khác. Trong đám đó có người ôm cái bao, từ góc đường lại, người : - Chuyện này lâu nay cố gắng tìm cách, nhưng vẫn thể đắc thủ. Rốt cuộc giờ đây huynh đệ chúng ta cũng thành công, Đại đương gia biết được, chắc cực kì cao hứng. Tên còn lại thở gấp : - Thành cũng thành, nhưng cái giá phải trả cũng , ngờ rằng sáu đại cao thủ của Đường gia ra ngoài bốn người, người còn lại vẫn có thể phát chúng ta lẻn vào. Nếu phải thần bí nhân kia dẫn dụ hai vị cao thủ của Đường gia, lại có mười bốn vị huynh đệ liều chết cản phía sau, chỉ sợ chúng ta cũng…khụ khụ khụ.. tới đây liền kịch liệt ho khan. - Bất quá thứ này trọng yếu, tuyệt đối được có sơ suất. Chúng ta nên mau chóng về giao cho Đại đương gia mới phải. Nhanh xử lí chuyện này, chúng ta liền có thể an ổn ít lâu. Ai da, mấy ngày nay là quá đủ rồi. cần trì hoãn nữa, đêm dài lắm mộng, tận dụng thời gian ! - Đúng vậy, bất quá, Lang ca, lúc trước ở Đường gia là do em vợ của huynh dẫn chúng ta vào, vạn nhất nếu Đường gia điều tra… chỉ sợ em vợ của huynh cũng khó thoát khỏi kiếp nạn à? - Sợ cái gì! Chờ bọn điều tra ra chúng ta chúng ta cũng cầm tiền thưởng cao chạy xa bay, khoái hoạt rồi. Trời đất bao la, Đường gia dựa vào cái gì có thể tìm ra chúng ta? Về phần em vợ của ta, phỏng chừng sớm biến mất rồi, còn chờ Đường gia bắt sao? Tiểu tử kia nhanh nhảu lắm, lo lắng cho bằng lo lắng cho chính mình ! - cũng đúng. Sáu người liền vội vã cất bước , cự ly tới chỗ Quân Tà càng lúc càng ngắn. Quân Tà chú ý quan sát liền thấy, trong sáu người có bốn người bị trọng thương, hai người còn lại cũng bị thương , đường máu chảy long tong ngừng, cũng có hai người liên tục ho khan, mỗi lần ho khan mặt đất lại có vệt hồng, bất quá liền nhanh chóng bị mưa xóa nhòa. Rốt cuộc bọn họ lấy vật gì của Đường gia mà trọng yếu như thế? vào hai mươi người mà ở lại mười bốn người, chỉ có sáu người thoát ra được. Trong sáu người lại còn có bốn người bị trọng thương, thế nhưng còn có thể vừa lòng, đắc ý như thế? Đường gia nếu có thứ tốt như thế, Đường Nguyên há lại khoe ra với mình ư? Đột nhiên, người bị thương nặng nhất trong số đó thân mình chấn động, đình chỉ ho khan, lớn tiếng quát: - Ai? Bước ra! Ánh mắt như điện hướng về phía Quân Tà. Toàn thân tỏa ra ngân quang xán lạng, huyền khí tụ lại, tùy thời có thể phát ra kích lôi đình. Người bị thương nghiêm trọng như thế ngờ lại là cường giả ngân huyền. Mà ngờ lại phát ra tung tích Quân Tà.
Chương 36: Địa huyền cường giả? Ngân huyền thủy, kim huyền khởi, có nghĩa là, huyền khí vượt qua cửu phẩm, đạt tới mức ngân phẩm huyền khí, mới bước vào con đường của cường giả. đại lục, phương pháp tu luyện huyền khí có thể là rất nhiều, mà ngay cả trong quân đội, sĩ tốt bình thường cũng có được huyền khí, nhưng hầu hết những người này chỉ dừng lại ở cửu phẩm, vĩnh viễn cao hơn được. Nguyên nhân chính mà những thị vệ của Quân gia bị Quân Tà chửi ngày trước có phản ứng là do họ đều vượt qua tám phần tu vi huyền khí, đều đạt tới bát phẩm, ít người còn đến được bát phẩm đỉnh phong, nhưng người nào có thể tiến tới được cửu phẩm. Dù chỉ là tầng, cơ hồ gần gang tấc mà cách biệt đến nghìn trùng. Mà từ cửu phẩm đến ngân phẩm giống như con đập lớn, chia cách hai bờ hồ vậy. Dưới cửu phẩm chỉ là con kiến. Chỉ lời thể tất cả. Mà phương pháp tu luyện huyền khí cao cấp chân chính, bắt đầu từ ngân phẩm có phân biệt rất lớn. Ngân huyền cường giả và năm người đứng ngoài đều dừng lại, sáu cặp mắt bén nhọn nhìn xuyên qua màn mưa. người năm người kia đều dày đặc hắc khí, chứng tỏ năm người này đều đạt tới cửu phẩm đỉnh phong. Người đứng đầu tuy trọng thương, nhưng toàn thân vẫn phát ra ngân quang chói mắt, hiển nhiên là tới đỉnh ngân phẩm, chuẩn bị tiến vào kim phẩm. Cũng chính là phát ra Quân Tà. Trách được bọn họ lại có thể lấy được đồ của Đường gia, chọn lúc thực lực của Đường gia yếu nhất, lập tức đưa hai mươi cao thủ, lại còn có nội ứng, nếu như vẫn lấy được, thực lực của Đường gia quá sức khủng bố. Nhưng thực tế hai mươi người này vào cũng chỉ có sáu người ra, mười bốn người nằm lại cũng đều là cao thủ cửu phẩm, thực lực Đường gia quả thể coi thường. Mưa vẫn trút xuống điên cuồng, mưa bụi dày đặc giăng mờ như sương, thời tiết này đối diện nhau cũng khó nhìn thấy, huống chi, đây còn là hoàng hôn. Quân Tà có chút uể oải, thực lực của mình vẫn còn quá thấp, cố gắng giấu hơi thở, những thể bằng kiếp trước, che dấu cách hoàn hảo được. Xem ra, tình thế hôm nay phải có trận ác chiến Nhưng dựa vào thực lực của mình, có thể đánh thẳng sáu cao thủ này sao? Điều này nửa điểm cũng chắc. Cho dù là đánh người, với thực lực tại của , cũng thể thắng nổi. Đáng tiếc, chính mình lại nhìn thấy việc xấu của đối phương, giờ muốn thoát cũng nổi, đối phương giết mình diệt khẩu, vì giữ cái mạng này buộc phải nghĩ cách thôi. Đường đường là vua sát thủ, giờ này lại gặp cục diện này, đúng là tạo hoá trêu ngươi. Haizzz!! buồn bực suy nghĩ, Quân Tà đột nhiên phát ra điểm, điều rất trọng yếu, phát này làm cho buồn bực trở nên sung sướng, thậm chí là hưng phấn, đến nỗi muốn cười phá lên. Mặc dù đối mặt với sáu cao thủ mạnh hơn mình nhưng giờ phút trong lòng Quân Tà nắm chắc phần thắng. Quân Tà như như trong làn mưa bụi, sáu người đối diện tuy rằng cảm giác có người, những cũng xác định được có bao nhiêu người, càng thấy được Quân Tà, nên dám vọng động. Dù sao bọn họ cũng vừa đại chiến, thực lực giảm mạnh, còn có người bị trọng thương, nếu cẩn trọng, động là lập tức gặp hoạ sát thân. Nhưng tình huống này với Quân Tà chẳng khác ban ngày bao nhiêu. Thậm chí còn hơn ban ngày nữa. Khai Thiên Tạo Hóa Công tuy cực kì huyền diệu, có huyền cơ bên trong nhưng Quân Tà mới tu luyện được tháng, tu vi nông cạn, dĩ nhiên thể lĩnh hội được huyền ảo trong đó, còn lâu mới có được khả năng nhìn ban đêm. Nhưng sáu người này như sợ ai nhìn thấy, đem huyền khí trong cơ thể đề thăng đến cực hạn, ngân quang hắc khí chói mắt trong làn mưa, trong mắt Quân Tà, đây chính là sáu cái bia ngắm tuyệt vời, hơn nữa lại đích ngắm này cực kì . Giữa biển rộng mênh mông sương mù dày đặc, thuyền lớn lạc đường lại gặp hải đăng…. Đây chính là cảm giác của Quân Tà. Độ sáng thế này đạn đạo có thể bắn trúng. Quân Tà phát ra huyền khí này có khuyết điểm cực lớn: Cực kì bắt mắt, thể giấu được hành tung. Nếu muốn chiến đấu, đầu tiên là phải tập trung huyền khí, nhưng khi huyền khí tụ lại người lại có hào quang. Nhất là, ở trước mặt siêu cấp sát thủ như Quân Tà, sáu người này như sáu con lợn béo, chờ người ta đến mổ thịt. Khó trách khi Quân Tà đổ xúc xắc ăn gian ai nghi ngờ, ở cái thế này này chỉ cần tu luyện huyền khí qua tứ cấp, ngũ cấp là có thể làm được, nhưng vấn đề là có dị trạng người.Trừ phi là chí tôn thần huyền, nhưng chí tôn thần huyền mà cần phải ăn gian cờ bạc sao? Người sáng tạo ra huyền khí công pháp quả là thiên tài. Làm sao biết ta xuyên việt đến đây gặp tình huống này? Đây chính là điều kiện tốt nhất cho sát thủ như ta hành động. Nếu sáu người này là sáu con lợn, huyền khí trong mắt Quân Tà chính là thức ăn gia súc. Chỉ có ăn nhiều thức ăn, lợn mới béo được đến thế, nhưng lại chủ động chạy đến đồ tể, khoe ra bộ dạng, tự hào : xem này, ta béo lắm, ta múp lắm, mông căng tròn nhiều mỡ, đồ tể à, xem chỗ nào được thịt ! Mà Quân Tà lúc này chính là đồ tể. Đương nhiên, giết lợn cũng phải có kỹ xảo. Bởi vì sáu con lợn trước mặt hơi khó giết, mất tập trung chút, nó còn có thể cắn lại, dù sao “ Đồ tể” tại còn yếu, đúng là "bất trụ nhất củng".(tắc tị chổ này, ai biết xin giúp. Cảm ơn) Cổ tay áo lật lên, dưới động tác của cơ thể, mười tám đồng tiền giấu ở đó biến mất trong lòng bàn tay Quân Tà. Thân mình Quân Tà cũng nhúc nhích, trong mắt thấp thoáng màu máu. Khí lực của Khai Thiên Tạo Hóa Công vận chuyển, toàn bộ rót vào mấy đồng tiền… Trong chiều thu mưa lớn, ở thời khắc trời đất quay cuồng, vua sát thủ đến từ thế giới khác, lần đầu tiên lộ ra bản năng của mình.Lần đầu tiên trình diễn nghệ thuật giết người của . Phanh, phanh, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, sáu con người chậm rãi tách ra, dẫm chân dưới mưa, vẫn duy trì khoảng cách lẫn nhau, cẩn thận về phía Quân Tà. Bọn họ cảm nhận được, đối phương còn ở đó, chưa . Người này tuyệt thể giữ lại, mặc kệ là ai, nhất định phải giết. Trong lòng sáu người đều nghĩ như vậy. Trong trời mưa bụi, người đối diện vừa động, tiếp theo liền chứng kiến sáu luồng hoàng quang chói mắt xé tan làn mưa, như tia chớp lao tới yết hầu của sáu người. Nội lực đặc dị của Quân Tà lưu chuyển, sau khi khiến cho mấy đồng tiền bay , cả người xuất ra hào quang, cực kì chói mắt. Hoàng quang lóe lên, sáu người kia cảm thấy lạnh run. Sáu người đồng thời cảm giác người mình cứng lại, kinh hãi cực kì, trong đó có người mở to mắt hoảng sợ, như muốn khóc : - Địa..địa huyền…! Người nào mới có thể phát ra hoàng quang chói mắt như vậy? Tốc độ cũng nhanh như thế? Trừ phi là địa huyền cao thủ, còn những cấp khác, chưa đủ tuổi để phát ra huyền khí sáng như vậy. ngân phẩm là kim phẩm, kim phẩm là ngọc phẩm, ngọc phẩm mới tới được địa huyền. Chênh lệch như là so trời với đất vậy. Cao thủ như vậy bố mình có dám đánh chưa? Mẹ nó chứ!Diệt khẩu? Là bị người ta diệt khẩu chứ phải mình diệt khẩu người ta! Cho dù đối phương là cao thủ kim phẩm bình thường, mà thân thể sáu người này khỏe mạnh nhất, cũng chưa chắc là đối thủ. Huống chi cả sáu người trọng thương lại gặp vị cao thủ địa huyền?
Chương 37: Giết người cướp vật. Ngày chết đến! Sáu người đồng thời có cảm giác tuyệt vọng đến phát khóc! Bọn họ chỉ nhìn thấy sáu đạo hoàng quang chói mắt, chú ý rằng, người trước mặt hề khiến cho bọn họ có áp lực cường đại như địa huyền cao thủ. Nhưng trong lòng tự nhiên lại sinh ra sợ hãi tuyệt vọng, làm cho họ tự nhiên mất tập trung, mà cũng chỉ cần thoáng đó, lại quyết định tính mạng của sáu người này. Sở dĩ Quân Tà trước tiên đem mấy đồng tiền phát ra hào quang chói mắt, chính là vì đoán được điều này. sát thủ vĩ đại phải am hiểu được tâm lý của đối thủ, nghĩ, sáu người kia gặp phải đại cao thủ thể đánh nổi, tất nhiên phải thất thần. Mà Quân Tà chờ cũng chính là cái khoảnh khắc đó. ngân phẩm huyền giai bị trọng thương, đột nhiên lại phải giao chiến với cao thủ địa huyền đỉnh phong, tất nhiên cực kì sợ hãi và nghi ngờ. Có cảm giác như nghiền nát. Vài người này còn bị đuổi giết, chắc chắn thấy mất hết can đảm, buông tay thất thủ. Quân Tà chờ chính là lúc đó! Nếu lúc trước trực tiếp đánh úp, sáu người ít nhất ba người có thể né được đồng tiền của Quân Tà, vì phân ra thành sáu đạo lực lượng khống chế, tất nhiên thể chuẩn xác bằng được. Mà cho dù bọn họ chỉ còn người, Quân Tà cũng đủ gặp phiền toái rồi. Tuy bọn họ bị thương, nhưng chỉ cần người Quân Tà cũng khóc hận mà ra . Tiểu lý phi đao sở dĩ nổi danh bách phát bách trúng, là vì mỗi lần chỉ phóng có đao! Quân Tà xem trọng nhất là ngân phẩm huyền giả kia, tuy bị trọng thương, nhưng vẫn khiến cho Quân Tà bị áp lực rất lớn. Cũng chính là người phát ra tung tích của Quân Tà. Sau khi sáu đồng tiền chói mắt bay ra, lập tức mười hai đạo quang mang đen tuyền bám sát theo sau. Nhưng sáu phi tiêu phía trước khiến bọn họ chú ý, lại thêm trời mưa to cản trở tầm mắt, hồn vía còn chưa ổn định, chỉ có cách mà nhảy tránh mấy cái phi tiêu tiền này, bọn họ còn dám dùng vũ khí mà đỡ, sợ đỡ đòn của vị “Địa huyền cao thủ” này bị phản chấn mà làm thương tổn nội phủ. thực tế nếu là địa huyền cao thủ phóng ra ám khí, bọn họ căn bản có cơ hội mà chứng kiến cái hào quang kia, cho dù là ngân phẩm huyền giai cũng ngoại lệ, đáng tiếc, lúc khiếp sợ bọn họ cũng để ý đến điều này. Tuy bọn họ né rất nhanh, nhưng vẫn có hai người hét lên thảm thiết, né kịp, phi tiêu cắm thẳng vào yết hầu, máu phun ra, người ngã xuống. Thậm chí người ngã xuống cũng đều cho rằng mình chết: cao thủ địa huyền đánh ra đòn, cửu phẩm nho như mình ngoài chờ chết còn biết làm gì? Huống hồ vị trí phi tiêu lại là cổ họng…. Nhưng ai chú ý, phi tiêu dù cắm ở yết hầu, nhưng cắt đứt khí quản. Bốn tiếng kêu thảm thiết khác cũng đồng thời vang lên, mười hai thanh phi đao hoặc cổ họng, hoặc giữa trán, bốn người mỗi người đều dính hai thanh, mà toàn ở những bộ phận quan trọng. Trong mắt tràn đầy vẻ bất lực, lấy tay nắm vào chuôi đao ở yết hầu, nằm gục xuống dưới mưa. Vị ngân phẩm cao thủ kia càng được Quân Tà chăm sóc kỹ, mình bị thương né nổi, lại càng thê thảm. đầu người găm bốn đao, cắm sâu trong thân thể, lút nhìn thấy chuôi. Bọn họ đến chết vẫn hiểu, chính mình tránh được đòn đầu tiên, sao lại bị phi đao phi trúng? Cao thủ địa huyền coi mình chỉ như con kiến, đòn trúng, nên nghĩ đến thân phận mà dừng lại, vì sao lại ra tay, vì sao :48:, vì sao:48:? (vì nó là nv chính :113: ). Đối với đối thủ cấp thấp hơn mình lại đánh lén, thậm chí là hai lần…. chẳng lẽ tại cao thủ địa huyền đều là những kẻ biết xấu hổ như vậy? Cao thủ địa huyền ở thế giới này phần lớn đều tự trọng thân phận của mình, sao lại trở nên vô liêm sỉ như vậy? Cao thủ “cấp địa huyền” Quân Tà lại chút do dự, lao đến như tia chớp, thuận tay rút phi đao trán thi thể, cước bộ chưa dừng lại, hai bước như , bay đến vị trí hai người ngã xuống lúc trước, xoay ngược cổ tay, đâm thẳng vào tim. Hai người này tuy bị thương , nhưng vết thương đủ để mất mạng. Tuy bây giờ vẫn còn hoảng sợ, nhưng vẫn còn sức chiến đấu, người còn sức, tuyệt đối thể tha. Ngay cả khi hấp hối. Cái giây phút cuối cùng ở kiếp trước dạy cho Quân Tà điều này. Người có khả năng uy hiếp với mình, chỉ có người chết! Sát khí trong lòng Quân Tà điên cuồng dâng lên, khuôn mặt trở nên vô tình lãnh khốc. Bàn tay nắm phi đao của Quân Tà còn chưa đâm xuống, mũi chân hướng ra ngoài, khi phi đao vừa đâm chân di chuyển, phi đao đâm xuống lập tức buông tay, xoay người hướng đến tên còn lại, lấy tay làm dao, chém thẳng vào cổ họng. Động tác liên hoàn cực kì nhanh chóng, làm người ta kịp nhìn, như là màu vàng của kim tệ vừa rời tay, thân ảnh Quân Tà phi theo, bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên, Quân Tà rút ra phi đao đầu bọn họ, bốn cỗ thi thể ngã xuống mặt đất còn chưa phát ra thành tiếng, chuôi phi đao đâm vào tim, mà tay kia chém thẳng vào cổ họng. Tim dính đao, người nọ ngay cả hừ tiếng cũng thể, trực tiếp mất mạng! (disconnect to server !!!). Trong chớp mắt, yết hầu người cuối cùng gãy bốn cỗ thi thể cũng ngã xuống đất. Sau khi hoàn thành, Quân Tà mới thở dốc, với thân thể của bây giờ, phải hoàn thành những động tác như vậy là khó. Lúc trước Quân Mạc Tà gần như làm cho thân thể này sạch ( ý làm sạch, chả còn cái gì, yếu nhớt), nếu có thoát thai hoán cốt lúc trước cùng với tháng rèn luyện, hồi phục, chắc chắn thể có được loạt động tác chiến đấu vừa rồi. Nhưng dù vậy, thời gian quá ngắn, phát huy cả mười phần, tinh thần cũng hoàn toàn buông lõng, thể kháng cự lại được phản ứng ngược của các động tác, chỉ thấy cả người chỗ nào đau, gân cốt toàn thân như rã rời, đó là cảm giác đau đớn thấm vào tận tim gan. Trong miệng người cuối cùng oa tiếng, phun ra luồng máu tươi, phun thẳng vào mặt Quân Tà, đầu nhếch lên, ánh mắt hối hận nhìn Quân Tà, : - Ngươi…. Ngươi phải…. Địa… Khi cái chết đến, mới kịp tỉnh ngộ. Người trước mắt tuyệt đối phải là cao thủ địa huyền! - Con mẹ nó, ngươi đúng là đầu heo! Quân Tà thở dài, với tiếc hận của : - Nếu là cao thủ địa huyền, đối phó với mấy tên rác rưởi như ngươi mà phải đánh lén sao? Người nọ đột nhiên phát ra vài tiếng khanh khách quái dị, hai mắt long sòng sọc, mặt vẻ cam lòng cùng phẫn nộ. Thân hình cố gượng, toàn thân như đèn hết dầu biết lấy đâu ra sức lực, giơ bàn tay chỉ vào Quân Tà, muốn cái gì lại được, chỉ nhìn trừng trừng Quân Tà, lúc lâu sau, lại ngã xuống đất, giật giật vài cái rồi đoạn khí, hai mắt vẫn mở to, đúng là chết nhắm mắt. Vốn vẫn còn được, tuy rằng chắc chắn phải chết, nhưng cũng có thể cố được lúc, ai ngờ lại chết như vậy. Câu của Quân Tà làm cho tức uất mà chết. vòng, nhặt lại tiền cùng phi đao, sau đó thuận tiện kiểm tra cả sáu người. Vẻ mặt Quân Tà thoải mái, động tác tự nhiên, như là lục túi của mình, hề có sáu thi thể máu chảy đầm đìa. Sống kiếp sát thủ sớm luyện cho khả năng thấy núi lở mà hoảng, hơn nữa cảnh máu chảy này, Quân Tà cũng thấy nhiều rồi…. Rốt cục lục soát trong người ngân phẩm cao thủ kia cũng ra được cái bọc , tung tung nó trong tay, Quân Tà đưa tay nhặt mũ tre rơi bên cạnh rồi giắt nó ở thắt lưng, bước nhanh mấy bước tới góc đường. Mưa vẫn rơi nặng hạt, làm thành màn ngăn cách phía sau Quân Tà, chia Quân Tà với những cái xác kia thành hai thế giới.
Chương 38: Chỉ là trùng hợp? Đầu phố, trời mưa tầm tã, từng vệt máu đỏ tươi dần dần tan ra, chỉ để lại sáu cổ thi thể lẳng lặng nằm đó, trong đó có cỗ thi thể hai mắt trợn trừng, oán giận nhìn trời, thần tình có vẻ cam lòng… Nhìn xung quanh mấy lần, Quân Tà liền cẩn thận xoay người bước về hướng Quân gia. Mưa vẫn trút nước ầm ầm, Quân Tà thoải mái bước chầm chậm cách lạnh lùng, cần che vết máu mặt. Cho dù tại cần rửa cũng chỉ thấy đấy là màu hơi nâu tối, ai biết được đây là máu của sáu người. Hơn nữa với thực lực của Quân Tà nay, chắc chắn ai tin có thể là đối thủ của vị ngân phẩm cùng với năm vị cửu phẩm huyền giai cao thủ. Ngay lúc Quân Tà sắp bước vào đại môn Quân gia, thân ảnh cao lớn xuyên qua màn mưa, như hỏa tiễn lướt nhanh đến đầu phố, vừa liếc thấy sáu người nằm mặt đất liền vô cùng kinh động. Liền phóng tới, tay vỗ lên sáu người lần, phát được gì, ánh mắt liền trở nên thâm trầm tới cực điểm. Người này đeo cái mặt nạ kì quái làm cho người ta thể thấy bộ dạng của , thế nhưng nhất cử nhất động lại vô cùng thong dong, nhàng tiêu sái. Sưu tiếng, mang theo ánh vàng rực rỡ trực tiếp bay lên gốc đại thụ cao hơn năm trượng, liền nhảy cái đứng ở ngọn cây, mắt nhìn xung quanh. Hai lần nhảy hề mang theo nửa điểm nhọc nhằn, tựa hồ tốn chút khí lực nào cả. Kim quang hơi chớp động, là kim phẩm cao thủ. Ánh mắt như tia chớp xuyên qua màn mưa, hướng về tứ phía cẩn thận điều tra lần, sau đó liền từ cây nhảy xuống, dưới trời mưa giàn giụa lại lục soát sáu cỗ thi thể lần nữa, sau đó liền theo từng đạo tơ máu tán bước từng bước . Nhưng ràng là bước từng bước ngờ so với cao thủ thi triển toàn lực để chạy trốn còn nhanh hơn nhiều. Phương hướng kia, cũng chính là phương hướng mà Quân Tà rời . Người này ngờ tâm tư có thể tinh tế như thế, dưới trời mưa thế này ngờ chỉ cần liếc mắt cái tìm ra phương hướng chính xác. lần theo dấu vết, mấy vòng đột nhiên đứng lại, thấp giọng mắng. Nguyên lai theo dấu vết Quân Tà để lại, vừa đúng vòng tròn, vì cao thủ kim phẩm thần bí này theo dấu lúc lại phát mình trở lại điểm đầu tiên… - Rốt cuộc là ai? Là ai? Tâm tư thâm trầm! Người này thấp giọng tự hỏi, ngửa đầu lên trời, xuất thần suy tư. Rốt cuộc là ai làm rối loạn bố cục của ta? Là ai mà có thể nắm bắt thời cơ chính xác, sai chút nào thế? Rốt cuộc là ai có thể hiểu được kế hoạch của chính mình? Biết được hành động của mình? Hành động lần hoàn toàn là bất ngờ, ngay cả mình trước đó cũng hề biết, thậm chí trận mưa to này cũng là bất thình lình đổ xuống. Như vậy vấn đề ràng phải là có người nào đó biết được mình làm chuyện này nhưng rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào? Chẳng lẽ là… Thần bí nhân đau khổ suy tư, suy đến mọi góc cạnh, thậm chí đem từng hoài nghi của mình lần lượt đưa ra… Người này tâm cơ luôn luôn thâm trầm, mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay, phải sắp xếp hết sau đó mới hành động, tâm tư cẩn mật phải là cực điểm. Chuyện giống như hôm nay, có đánh chết cũng tin đời có chuyện trùng hợp như thế. Cho nên ngay từ đầu hình thành lối suy nghĩ theo tâm lí bình thường, nhận định đây là người, tổ chức hoặc gia tộc nào đó đối với mình hoặc gia tộc của mình triển khai mưu, hành động. Từ điểm xuất phát này mà dẫn đến cách xa cả vạn dặm. Người này tuyệt đối nghĩ tới chuyện này kỳ chỉ là trùng hợp. trùng hợp phi thường thú vị. Nếu tên ngân phẩm cao thủ kia phát ra Quân Tà, với cách sống của Quân Tà tất nhiên dưới việc thực lực chưa đủ tùy tiện kết thù kết oán, nếu ngân phẩm cao thủ phát phải là Quân Tà mà chỉ là người bình thường, cũng có thể bình yên đêm đồ vật này mang về, thậm chí nếu là người này đến sớm chút, với thực lực của Quân Tà nhất định phải là đối thủ của người này… Ngoài tất cả các chuyện trùng hợp việc hôm nay quả đặc biệt, chuyện đời nào có phải chuyện người. Quân Tà tuy rằng trùng hợp cầm vật quan trọng, nhưng chính bản thân cũng biết vật này có tác dụng gì. Quân Tà lần này ra ngoài cũng là trùng hợp, gần tới lễ Trung thu, cơn mưa liền gợi lên nỗi nhớ quê hương trong lòng Quân Tà. Mà ở thế giới này lại thể tìm được người để thổ lộ, cho dù muốn kiếm cái quán bar như kiếp trước cũng có, ở nhà tinh thần sa sút hiển nhiên lại càng thích hợp, hơn nữa Quân Tà cũng muốn mọi người chứng kiến bộ dáng yếu đuối của mình, vì thế liền ra ngoài định mượn rượu giải sầu, nghĩ bị trung niên nhân kia vài câu phá vỡ tâm tình, rượu lại càng khó uống, cuối cùng nuốt nổi rốt cục khách sáo vài câu rồi bỏ . Tâm tư phiền muộn, Quân Tà cứ thế dạo trường, tựa hồ cảm thấy dưới trời mưa to như thế lòng thoải mái hơn chút. Sau đó, cũng rất “trùng hợp” gặp chuyện trước mắt này. Bao nhiêu trùng hợp như vậy, rốt cục cũng làm cho Quân Tà gặp được mấy người trộm đồ vật của Đường gia, cơ duyên xảo hợp nghe được bọn họ chuyện. Thực lực tại của Quân Tà còn chưa cao, còn chưa có kế hoạch gì, dù sao đối với Đường gia Quân Tà cũng phải có quá nhiều hảo cảm. Đường gia làm mất cái gì kệ bố nhà nó chứ, cũng để trong lòng, lại càng quan tâm đến chuyện phải của mình. Nhưng ngờ mấy tên như chó nhà có tang kia lại phát ra , điều này làm cho Quân Tà muốn lui cũng được, hơn nữa thực lực bọn người kia đều cao hơn Quân Tà, muốn chạy trốn cũng rất khó. còn cách nào, Quân Tà cũng đành dùng công phu tốt nhất là ám khí, lợi dụng thiên thời giúp mình, thi triển quỷ kế, đem mấy người này tuyệt diệt. Nếu giết hết, Quân Tà cũng ngại “thuận tay” lấy món đồ này. Kết quả là, vật mà đối với thần bí nhân vô cùng quan trọng, lại dưới bao nhiêu trùng hợp, như là vô tình lọt vào tay Quân Tà. Nhiều chuyện như thế, bỏ riêng ra từng cái đáng chú ý, nhưng hợp lại cùng chỗ lại trùng hợp khiến cho người ta kinh hãi. Người chiếm tiện nghi cũng biết vì sao lại thế này, còn người hỏng việc có đến chết cũng biết tại sao. Nhiều trùng hợp như vậy, đúng là như ma xui quỷ khiến, ngay cả lão thiên cũng hạ hồi mưa to trợ giúp. Chuyện này thể là thiên ý, hoặc là ông trời thúc đẩy “Trùng hợp!” Thần bí nhân thấy việc đến nước này, chuẩn bị ly khai bất thình lình nghe tiếng người ồn ào, xông loạn tới. Đường gia thị vệ xuất động quy mô lớn, hướng về bên này truy tìm. khỏi thở dài tiếng, kim quang chớp động, ba ba ba… sáu thanh vang lên liên tục, đầu sáu người nằm mặt đất liền vỡ toác ra, đậu phụ bắn tung tóe, thể nhận ra mặt nữa, ống tay áo phất cái, sưu tiếng liền nhảy vào màn mưa, biến mất tăm hơi. Đợi đến lúc người của Đường gia đến đầu phố chỉ còn chứng kiến sáu cỗ thi thể đầu óc bẹp dí, mà người cần tìm, sớm biến mất vô tung vô ảnh… Quân Tà hề biết mình trong lúc vô tình phá kế hoạch trọng yếu của kẻ địch lớn nhất của Quân gia, hơn nữa còn tiện tay đem trân bảo gì đó của người về. Thậm chí còn thấy là ủy khuất: vốn ta cũng chỉ muốn dưới mưa, nhớ nhà, hưởng thụ chút nỗi nhớ quê tịch mịch cùng độc, lại bị mấy tên chết tiệt này phá hỏng khí! đúng là buồn bực… là trăm thuận à, mượn rượu tiêu sầu, gặp được quán có vẻ nhìn được, chờ người ta đưa ra rượu được xem là tuyệt thế hảo tửu cuối cùng là chẳng nuốt nổi. ra cửa lại gặp mưa lớn, thế lại còn phải giết người… Con bà nó! Vận khí cũng là… Quân Tà ngửa mặt lên trời thở dài, sờ sờ gói trong ngực, từng bước tiến vào đại môn Quân gia.
Chương 39: Quản Thanh Hàn. Cơn mưa ào ạt cuối cùng cũng ngớt đôi chút, nhưng vẫn còn nặng hạt. Quân Tà thong thả ung dung bước , đám hạ nhân ngắm mưa qua cửa sổ nhìn thấy đều rất kinh ngạc, trợn mắt nhìn nhau : Có trời mới biết lần này thiếu gia lại nghĩ ra cái chuyện điên cuồng gì nữa đây? Bất quá, nếu so với khi trước cái việc chạy long nhong giữa trời mưa to gió lớn này vẫn còn dễ chịu chán. Chỉ là có chút hơi bình thường: mưa như vậy chạy ra ngoài làm gì? Vừa đến hoa viên, đột nhiên truyền đến tiếng tiêu bi ai nức nở xuyên qua màn mưa. Tiếng tiêu tràn ngập đau thương, mất mát, nghe tiếng tiêu có thể hiểu được tâm trạng u oán và sầu khổ của người thổi. Thế nhưng Quân Tà nghe thấy có cảm giác như nó rất hợp với tâm cảnh của lúc này. Vô ý khua chân tiến vào hoa viên. Trong tòa lương đình ở giữa hoa viên, mặc áo trắng ngồi đôn bằng đá, quay lưng về phía Quân Tà. Vai gầy như hạc, tóc tựa mây đen, eo thon mảnh khảnh. Nhìn dáng, lập tức thấy rằng nữ tử này tuy xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng thoát tục. Giữa trời mưa gió lê thê lại chỉ có tiếng tiêu tha thiết du dương làm bạn càng khắc thêm vẻ đơn của nàng. Quân Tà lẳng lặng đứng ngoài đình, mặc cho mưa quất rát mặt. khẽ nhắm mắt lắng nghe những thanh du dương của tiếng tiêu. Trong lòng bỗng bồi hồi, giống như mình lại được nghe khúc Hồng Lâu Mộng của kiếp trước mà mình thích nhất, khúc “Uổng Ngưng Mi”(1) cũng bi ai cũng da diết như thế này. Quân Tà cảm thấy tình cảm như câu thông với trời đất, mưa dập gió vùi, trời thu sầu não, vì ai mà u oán, tại ai mà khổ đau? Giây phút này, Quân Tà bổng cảm giác được, tâm tình của này cũng giống mình, đơn và tịch mịch. Thậm chí so với mình còn bàng hoàng và bất lực hơn. Mưa thu rã rích, biết lúc nào mới bớt hoà cùng với tiếng tiêu ai oán, ngay cả gió cũng cất tiếng nức nở nỉ non. Tiếng tiêu trầm thấp dần, giống như sợi tơ lay động cách tinh tế trong gió, rồi dần dần tắt lịm. Bạch y nữ tử ngồi ngay ngắn bất động, nhàng buông ngọc tiêu, thở dài sâu lắng. Tiếng thở dài chìm trong tiêng mưa gió nghe có vẻ bất lực. Trong lòng Quân Tà cũng chất đầy cảm xúc, kìm được mà buông tiếng thở dài. Thanh tuy nhưng khiến nữ tử kia giật mình, vụt xoay người lại. Đôi mắt đẹp nhìn Quân Tà ra vẻ ngạc nhiên rồi bỗng biến thành vẻ chán ghét và khinh bỉ : - Là ngươi. - Tiếng tiêu hay lắm, rất tuyệt vời. Quân Tà mỉm cười thản nhiên cất bước tiến vào toà lương đình. Nước mưa người chảy dài khiến nền nhà ướt cả mảng lớn. - Đại tẩu, sao hôm nay lại có nhã hứng đến vậy? này thần tình tươi sáng nhưng rất lạnh lùng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, phong tư yểu điệu. người toát khí chất cao nhã nhưng độc. Chính là chị dâu của Quân Mạc Tà, là thê tử của Quân Vô Ưu, Quản Thanh Hàn. Cũng là nữ nhi của Quản thị thế gia tiếng tăm lừng lẫy, được xưng tụng là tài nữ của Thiên Hương quốc. Nhưng ra là thê tử của Quân Vô Ưu cũng thoả đáng. Hai người này từ cùng chơi với nhau được định hôn, cách đây ba năm khi Quân Vô Ưu được hai mươi hai tuổi còn Quản Thanh Hàn vừa tròn mười tám, hai nhà chuẩn bị hôn lễ cho hai người lại gặp lúc đại chiến bốn nước. Quân Vô Ưu và đệ đệ Quân Mạc Sầu nhận ấn tiên phong xuất chinh sa trường. Hai nhà vì thế ước định, chờ Quân Vô Ưu đại thắng trở về, đó là ngày hai người thành thân, thành toàn mối nhân duyên này. Trước khi xuất chính nhận sính lễ cho nên có thể Quản Thanh Hàn là người của Quân Gia, chỉ chờ Quân Vô Ưu trở về là cử hành hôn lễ. Thậm chí hôn lễ cũng chuẩn bị sẵn sàng. ngờ, Quân Vô Ưu về, vùi xương chốn sa trường khiến cho người thanh mai trúc mã lâm vào cảnh người dương kẻ , người lạc lối chốn u minh, kẻ khóc hận cõi dương thế. Nắm xương Vô định bên sông lạnh, Người ở trong mơ - vẫn nhắc thầm. (2) Tin dữ truyền đến, Quản Thanh Hàn ngất xỉu đương trường. Tỉnh lại bất chấp gia đình khuyên cản, nàng nhất định về Quân gia, tự cho mình là vợ goá của trưởng tôn Quân gia, phụng dưỡng lão gia. Quân lão gia tử từng nhiều lần khuyên nàng, dù sao cũng chính thức thành thân, hơn nữa gia thế và dung mạo của Quản Thanh Hàn có thể xếp vào hạng vạn người có , lo gì có nhân duyên tốt? Chỉ cần Quân gia đưa ra tờ từ hôn, Quản Thanh Hàn lập tức trở thành người tự do. Quản Thanh Hàn nhất định chịu, lão gia của hai nhà chỉ sợ nàng nghĩ quẩn, làm chuyện hay, đành phải ngầm đồng ý. Chỉ chờ khi nào nàng hồi tâm chuyển ý để nàng trở lại Quản gia. Toàn thể Quân gia, từ Quân lão gia tử, Quân Vô Ý cho đến quản gia người hầu đều hết sức kính trọng vị Thiếu nãi nãi này, người nào dám trái lời. Ở Quân phủ này nếu có người chọc giận Quản Thanh Hàn cũng chỉ có chú em Quân Mạc Tà này mà thôi. Sau khi người chị dâu xinh đẹp vào ở Quân gia cái tên phá gia chi tử quần là áo lụa Quân Mạc Tà này chịu yên phận, ăn lỗ mãng, cử chỉ ngả ngớn khiến cho trong lòng Quản Thanh Hàn chán ghét đến cực điểm. Thi thoảng nhịn được nàng cũng ra tay giáo huấn vài phen. Vị Quản tiểu thư này chỉ là tài nữ mà võ nghệ cũng có chút tinh thông, tuy chưa đạt ngân phẩm nhưng cũng là cửu cấp đỉnh phong, xử lý Quân Mạc Tà là chuyện dễ như trở bàn tay. Bất quá tên tiểu tử này chịu nhốt con lợn lòng lại, cũng biết chị dâu xinh đẹp của mình nặng tay lắm nên vẫn lén lút rình mò. Quản Thanh Hàn chịu thua mấy trò lưu manh của đành chỉ biết trốn tránh trong phòng. Hôm nay trời mưa khiến nỗi đau khổ bấy lâu trong lòng nàng sống dậy. Nàng muốn khuây khỏa đau thương nên mới đến tòa lương đình này mượn tiếng tiêu để giải bớt ưu phiền, ngờ tên tiểu tử này vẫn đội mưa mà đến. Đúng là cái đồ tinh trùng thượng não, lú lẫn mất rồi, chẳng lẽ biết tu vi của ta là cửu phẩm huyền khí cao hơn ngươi rất nhiều ư? Muốn dạy cho ngươi bài học cũng chỉ là nhấc tay đuổi ruồi. Vấn đề là ta muốn kinh động người trong phủ, càng muốn làm cho lão nhân gia đau lòng chứ ta há sợ ngươi sao? - Ờ, rãnh rỗi có việc gì làm nên thổi vài khúc cho đỡ buồn. Chẳng lẽ tam thiếu cũng là hành gia trong chuyện này. Nghe lời khen của Quân Tà, trong lòng Quản Thanh Hàn dâng lên nỗi chán ghét, cái thứ quần là áo lượt như ngươi mà cũng biết tiếng tiêu hay hay dở sao? Chẳng qua là mượn cơ hội để đến gần ta mà thôi. Nàng trừng mắt nhìn , để xem thử hôm nay lại có chiêu gì mới đây, cho nên lời đáp lễ cũng kém phần sắc bén. Với trí tuệ của Quân Tà sao lại hiểu cơ chứ. Bất quá cũng rất bội phục đứng trước mặt này. Càng hiểu “sâu sắc” thêm về cái tên Quân Mạc Tà này, chả trách người khác khinh thường . Đối với mối thâm tình đến cố chấp của Quản Thanh Hàn, trong lòng cũng có chút kính nể. - Tiếng tiêu tức tiếng lòng, chuyện cũ qua. Đại tẩu nên mở lòng để quên tất cả. Tất cả rồi cũng qua thôi mà. Quân Tà ngập ngừng chút rồi mở lời khuyên nhủ. Quản Thanh Hàn khẽ hừ tiếng, môi điểm nụ cười lạnh lẽo, quay mình , thèm để ý tới . Quân Tà cảm thấy vô cùng khó chịu, với tính cách của , ngươi để ý đến ta, việc quái gì ta phải quan tâm đến ngươi. Mỹ nữ à, mỹ nữ sao chứ? Chẳng lẽ mỹ nữ có thể vênh mặt với ta được sao? miễn cưỡng ôn tồn : - Vừa rồi mạo muội, quấy rầy đại tẩu, xin cáo lui. xong cười khẽ xoay người bước , chút do dự. Ngươi để ý đến ông, càng khỏe. Ông tếch về ngủ. Quản Thanh Hàn có chút bất ngờ. Vốn tưởng rằng tiểu tử này lại giở trò bám dai như đĩa, cù cưa lôi kéo thân cận phen. ngờ rằng chỉ vỏn vẹn có hai câu, cũng dây dưa, lập tức rời mặc cho mưa như trút nước. Nhìn bóng dáng của Quân Tà dần khuất trong màn mưa. Quản Thanh Hàn há miệng thở dốc, định rồi lại thôi. Mắt hạnh chợt lóe, nàng bỗng phát rằng hôm nay tiểu thúc tử khác với mọi hôm nhiều lắm. Trước kia tên tiểu tử này mặt luôn có nụ cười xấu xa bỉ ổi, ánh mắt lại có chút thà, nhìn ngó láo liên, mỗi khi thấy mình chảy nước dãi. Nhưng nhớ lại thần thái, động tác vừa rồi của , hoàn toàn có nữa điểm lỗ mảng, rất trịnh trọng rất trầm ổn. Hơn nữa ánh mắt từ đầu đến cuối cũng có nhìn mình, cũng hề mày la mắt liếc. Chưa kể bóng dáng rời rất đĩnh đạc, bước trong mưa nhưng rất bình tĩnh. là thay đổi sao? Quản Thanh Hàn trong lòng cười lạnh. Chắc là vì mấy chiêu chai mặt có tác dụng, nên giờ biến thành bộ dáng chính nhân quân tử để đến thân cận với mình ư? Nàng lẩm bẩm, Quân Mạc Tà ta há có thể để cho ngươi toại nguyện ư? Cho dù ngươi có thay đổi cả ngàn bộ dáng trong lòng ta ngươi vĩnh viễn là tên phá gia chỉ tử hạ lưu vô sĩ bại hoại, bao giờ thay đổi. Mưa lớn như vậy, ngươi đội mưa tới chỉ để với ta hai câu thôi sao? Có quỷ mới tin ngươi. Chắc chắn là trong lòng ngươi có quỷ. Ngươi mà là chính nhân quân tử ư? Phì, ta khinh. Ai dám tin điều đó chứ?Nụ cười khuôn mặt của Quản Thanh Hàn trong nháy mắt vụt lạnh như băng. Bất quá tiểu tử này hôm nay thấy ta, trong mắt hề có nữa điểm vui mừng.. Hừ!! (1) trong các khúc nhạc mà Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng rất thích. Đây là Khúc ba: UỔNG NGƯNG MI (Hoài công biết nhau). UỔNG NGƯNG MI bên hoa nở vườn tiên, bên ngọc đẹp hoen ố màu. Bảo rằng chả có duyên đâu, sao lại được gặp nhau kiếp này? Bảo rằng sẵn có duyên may, sao lại đổi thay lời nguyền? bên ngầm ngấm than phiền, bên đeo đẳng hão huyền uổng công. bên trăng dọi sông, bên hoa nở bóng lồng trong gương, Mắt này có mấy giọt sương, Mà dòng chảy suốt năm trường, được chăng? (2): Trích từ bài Lũng Tây hành của Trần Đào. Lũng Tây hành Thệ tảo Hung Nô bất cố thân Ngũ thiên điêu cẩm táng Hồ trần Khả liên Vô Định hà biên cốt Do thị xuân khuê mộng lý nhân. --Dịch Nghĩa-- Thề quét sạch giặc Hung Nô chẳng tiếc thân Năm nghìn chiến sĩ mặc áo gấm, đội mũ da điêu vùi xác trong bụi Hồ Đáng thương cho những bộ xương bên bờ sông Vô Định Vẫn còn là người trong mộng của chốn xuân khuê. -- Bản dịch của Ngô Văn Phú -- Thề quét Hung nô, chẳng tiếc thân, Chết vùi trong cát mấy nghìn quân. Nắm xương Vô định bên sông lạnh, Người ở trong mơ - vẫn nhắc thầm.