Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 25: Sắp xếp.
      Huyền thú từ cấp ba trở lên trong thân thể tự động hình thành loại tinh thể, tên là “Huyền đan”, mà huyền thú từ cấp bảy trở lên có loại năng lực đặc thù, đó là có thể hấp thụ năng lượng huyền đan trong cơ thể động vật khác, từ đó làm cho mình lớn nhanh hơn.

      Nhưng cũng vì vậy mà huyền thú cấp bảy cực kì khó kiếm, chỉ cần có con, giá cả là trời. Còn huyền thú cấp tám? Nó là vô giá! Chỉ có trong truyền thuyết….

      Ít nhất là vài chục năm nay, chưa hề nghe đến người nào bắt được huyền thú cấp tám.

      Huyền thú cấp cao tập trung chủ yếu ở sâu bên trong Thiên Phạt sâm lâm, ngay cả cao thủ cấp chí tôn thần huyền cũng dám xâm nhập. Thiên Phạt sâm lâm diện tích rộng lớn, rộng đến vô cùng vô tận, chí ít cũng phải chiếm đến phần tư diện tích của đại lục. Ở bên ngoài chỉ có ít tiểu huyền thú yếu ớt và vài con dã thú, nhưng càng vào sâu càng nguy hiểm, hơn nữa, khi đánh lại nó chỉ còn cách bỏ chạy, bởi vậy Thiên Phạt sâm lâm còn được gọi là thiên đường của huyền thú cấp cao, thể nào truy tìm nó được. Nếu thực lực đủ, thậm chí còn có hy vọng sống sót trở về.

      Nếu muốn có ấu thú của huyền thú cấp tám, cần ít nhất ba vị cao thủ thiên huyền, đánh bại ít nhất hai huyền thú cấp tám trưởng thành mới được, điều này chắc chỉ dễ trong lời . Hơn nữa, phòng ngự của huyền thú so với thiên huyền cao thủ còn mạnh hơn nhiều. Nếu hôm đó Nữ thần may mắn ban phúc cho ngươi, chỉ gặp hai mà gặp cả đàn … có đến cấp cao thủ chí tôn thần huyền cũng chỉ biết ngửa mặt lên trời khóc hận rồi nhắm mắt xuôi tay mà luôn.

      Cao thủ đời chỉ cần lên đến cấp thiên huyền, ai chả là hùng cõi, hay đại nhân vật có thân có phận? Vinh hoa phú quý cái gì cũng có, việc gì phải theo cái việc này để kiếm miếng ăn?

      Vậy nên Quân lão gia tử nghe được đề nghị này chỉ biết dở khóc dở cười.

      - Đến Tàng thư các, xem thử cái tên tiểu qủy này rốt cuộc làm gì!

      Quân lão gia tử vẫn cảm thấy tôn tử mấy ngày nay có chút quái dị. Hai người trước sau, lững thững đến Tàng thư các. Nhưng tới Tàng thư các, lại chả có gì để mà xem.

      - Bẩm, canh giờ trước thiếu gia ra khỏi Tàng thư các, biết đâu.

      Thị vệ trông coi Tàng thư các vội bẩm báo.

      Hai người ngớ mặt nhìn nhau.

      - Về thư phòng .

      Quân lão gia tử mệt, có chút rệu rã, tiện thể phân phó:

      - Những quyển sách mà xem lúc nãy, đều đưa đây cho ta.

      Trong khi Đường Vạn Lý lão gia mang theo đại đội nhân mã hùng hùng hổ hổ tiến đến Lý gia và Mạnh gia để đòi lại công đạo cho tôn tử, cũng là lúc Quân Chiến Thiên lão gia tử cảm thấy hết sức phiền lòng vì cháu của mình.

      Đại viện của Lý gia, Lý Du Nhiên tiêu sái đứng dưới gốc hoa mẫu đơn, bộ áo bào trắng nhiễm hạt bụi. Khuôn mặt tuấn gần như hoàn mỹ mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu lắng nhìn bầu trời phương xa bắt đầu đổi mây đen, lâu gì. trận gió ấm áp thổi qua, thổi bay tay áo của Lý Du Nhiên, thế lại càng khiến cho trông như quỳnh lâm ngọc thụ, thiên cung tiên ba (lấy từ câu quỳnh lâm ngọc thụ, huệ chất lan tư, ý khen tặng vẻ hào hoa phong nhã), làm cho người khác thấy khỏi tán thưởng, thanh tao như thế, có thể so sánh với phượng mao lân giác, hiếm thấy đời.

      Trước mặt , ba huynh đệ Lý Phong, Lý Chấn đứng thẳng người, lúc này gió thu thổi làm dịu lòng người, chỉ có mặt ba người này lại đổ mồ hôi, lại cũng dám lau, để kệ cho mồ hôi cứ thế rơi, rơi xuống chóp mũi, rơi vào đuôi lông mày,… Mồ hôi rơi vào trong mắt, cực kì khó chịu, thế nhưng lại cũng dám chớp mắt dù chỉ cái.

      - Việc đến nước này, gì cũng muộn, bỏ , coi như là Quân Mạc Tà tốt số. Còn các ngươi….

      Lý Du Nhiên tới đây, thân thể ba người đồng thời run rẩy. Là thế hệ tiếp theo của Lý gia, nhưng những người này lại có vẻ sợ hãi người thiếu niên tao nhã trước mặt tới tận xương tủy. Chưa từng có ai thấy người thiếu niên này tức giận, nhưng ba người mỗi lần thấy , đều có cảm giác mùa đông mặc áo nhảy vào hố băng

      - Các ngươi mỗi người chịu bốn mươi trượng, trừ lương nửa năm.

      Lý Du Nhiên cười cười, ánh mắt nhìn về phương xa, cử chí cực kì tiêu sái, ánh mắt như nước mùa xuân chảy:

      - Ngày mai bắt đầu, nên làm cái gì, phải làm cái gì, biết chưa?

      Chịu bốn mươi trượng, gậy gãy cũng phải trầy da rách thịt, mà ngày mai lại còn có việc phải làm,… trừng phạt này có thể cực kì khắc nghiệt, hề có chút nhân tính nào, hơn nữa ba người này với Lý Du Nhiên lại còn là huynh đệ cận huyết. Nhưng Lý Du Nhiên cứ bình thản ra, ngữ khí , mắt bình thản, tựa như phải xử em của mình, thậm chí phải ba con người, mà là xử ba con chó vô tri.

      Nhưng ba người Lý Phong lại như nghe được lệnh đại xá, liên tục cảm ơn, giống như trừng phạt này là được “Pháp luật khoan hồng”, đáng kể.

      - Được, Quân Mạc Tà. …. Ha Ha Ha.

      Lý Du Nhiên cười, thản nhiên :

      - .

      Nghe được hai chữ này, ba người mới dám động đậy thân mình, cực kì ngoan ngoãn ra, mặt lộ vẻ may mắn dị thường.

      - Người đâu!

      Lý Du Nhiên vỗ hai tay, tức có hai gã Hắc Y nhân vô thanh vô tức xuất bên cạnh , cúi người chờ lệnh.

      - Được, điều tra cho tử tế chút, xem Quân Mạc Tà lần này thắng tiền bằng cách nào? Vì sao mê huyễn tề có tác dụng? Còn nữa, tìm hiểu xem việc Độc Tiểu Nghệ xuất hiên có phải là vô tình hay … Ngay cả có Độc Tiểu Nghệ Quân Mạc Tà cũng nên có cơ hội thắng…, có vài điều đấy, điều tra cho rồi về báo cho ta.

      chuyện vẫn cực kì mềm mỏng nhàng, làm như muốn tốn sức để .

      - Vâng!

      Hai gã Hắc Y nhân cung kính hành lễ, còn chưa xoay người, thấy người áo xanh thở hổn hển chạy tới, tới cách Lý Du Nhiên mười bước chạy chậm lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở, khiến cho mặt đỏ bừng, lúc này mới thở được bình thường, tới trước mặt Lý Du Nhiên:

      - Bẩm công tử, lão Hầu gia của Đường gia mang theo Đường Đại công tử cùng với hơn trăm người, ngàn dặm đường, hùng hổ tiến tới nhà chúng ta.

      - Ồ, vậy sao?

      Lý Du Nhiên nhíu mày, giọng :

      - ngờ ngay cả Đường Nguyên cũng tính được đến thế này, xem ra kế hoạch trước đây của mỗ phải điều chỉnh rồi…. Ha ha… được, cho bọn Lý Chấn, nếu Lão Đường có hỏi trả lời … như thế như thế…mà trả lời. Còn nữa: thi hành gia pháp ngay. Chờ đánh được nữa mang đến cho Đường lão gia xét hỏi.

      gã hắc y nhân nhận lệnh nhanh chóng chạy .

      Lý Du Nhiên nhếch mép cười, đột nhiên xoay người hỏi:

      - Đường lão gia lần này mang người theo, có người nào mà chúng ta vẫn để ý ?

      - Có!

      Người áo xanh do dự

      - Có ba người.

      - Ba người… thế là đủ rồi.

      Lý Du Nhiên mỉm cười thần bí, ngửa đầu nhìn trời mây đen cuồn cuồn, có cảm giác mát nhè , lẩm bẩm đến nỗi ai nghe thấy: “Trời sắp mưa, mà bây giờ tinh nhuệ của Đường gia hết, đúng… đây là cơ hội tốt a”.

      Ngẩng đầu, ánh mắt lần đầu tiên có vẻ thận trọng, giọng dồn dập :

      - Lập tức báo cho Tần Hổ, thừa dịp này, lấy cái vật mà ta cho . Chỉ được phép thành công, được phép thất bại, cơ hội này chỉ có !

      xong ngẩng đầu nhìn trời, tiếp:

      - cho , có thời gian hành động là buổi chiều!

      - cho , những người mà dùng được phép xuất , dù thành công hay , được lưu lại dấu vết!

      - Vâng!

      Hắc Y nhân khác tiến đến.
      thuyt thích bài này.

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 26: Năm Loại Dược Liệu
      Lý Du Nhiên nhìn hán tử áo xanh chậm rãi :

      - Ngươi . Ta biết rồi, lần này ngươi làm rất tốt…

      Hán tử áo xanh kích động ôm quyền :

      - Đa tạ công tử. Thuộc hạ cáo lui.

      xong liền giống như được ân xá vội vàng rời khỏi.

      Sắc mặt Lý Du Nhiên vẫn bình thản như nước, hơi hơi vuốt cằm chuyển ánh mắt chỗ khác. Hán tử áo xanh cúi người lui lại hơn mười bước mới xoay người nhanh. Cho đến khi xa nơi đó mới dám thở ra hơi. Ở trước mặt vị công tử gia này dám thở mạnh chút nào.

      Lý Du Nhiên cười nhạt, mái tóc đen bay phất phơ trước gió:

      - Người đâu. Lập tức thông báo đến tổ phụ đại nhân nghị cùng với bệ hạ trong cung rằng Đường Vạn Lý mang theo rất nhiều cao thủ đến Lý gia nhưng người cần lo lắng. Người tới đương nhiên là tốt nhưng đây cũng là cơ hội rất hiếm khi có được. Mọi đều có lợi và hại nhưng phải xem thử có nắm giữ được hay thôi.

      Từ góc khuất truyền ra tiếng ‘vâng’ rồi tiếng gió vang lên xem ra người kia rời rồi.

      - Lần này tuy để xổng mất Quân Mạc Tà, khiến cho Quân Gia may mắn thoát thân nhưng nếu làm cho Đường lão Hầu gia Mạnh gia đại náo trận đương nhiên khiến cho Mạnh gia phen khổ sở. Nếu lúc này tổ phụ đại nhân làm cho hai nhà Mạnh - Đường trở mặt nhau là có thể kéo Mạnh gia về phía chúng ta, thậm chí có thể thu phục…

      Lý Du Nhiên thở dài hơi, xòe bàn tay thon dài trắng nõn ra cẩn thận hái xuống chiếc lá ở cành hoa mẫu đơn trước mặt, cúi đầu nhìn chiếc lá trong tay đầy ôn nhu:

      - Bất quá… Như vậy cũng rất tốt. Ít ra cũng khá thú vị.

      Tiếng bước chân từ xa truyền đến như sấm rền đến trước cổng…

      Lý Du Nhiên cười , chân mày giương lên :

      - Mở cửa. Dùng lễ nghi long trọng nhất nghênh đón Đường lão hầu gia!

      xong câu đó đột nhiên vươn ngón tay thon dài ra trước, hoàng quang chợt lóe khiến cho chiếc lá mang theo chuỗi sáng vàng rực vô thanh vô tức cắm vào cây mẫu đơn…

      Ngay khi lá cây rời khỏi bàn tay đột nhiên bầu trời chợt lóe ra tia chớp, mây đen cuồn cuộn kéo đến đỉnh đầu, cuồng phong thổi khắp nơi. Tia chớp thoáng , tà áo trắng của Lý Du Nhien dưới cuồng phong bay phấp phới, thân hình cao lớn vừa động đột nhiên biến mất khỏi đình viện.

      Quân Mạc Tà ở đâu?

      nơi mà Quân lão gia tử ngờ. Quân lão gia tử từng khẳng định rằng cả đời Quân Tà thể nào đến chỗ đó bởi vì nơi đó Quân Mạc Tà từng bị đánh hai lần, mỗi lần đều bị đánh đến nữa tháng thể rời khỏi giường. Hai lần này cũng là hai lần Quân Mạc Tà từ lúc sinh ra đến nay bị đánh.

      Nơi đó chính là tiểu viện của tam thúc Quân Vô Ý.

      Quân Vô Ý cả đời sống trong quân đội nên nay cả chổ ở bản thân cũng đặt gần Binh đường của Quân Gia. Quân Vô Ý bình tĩnh ngồi xe lăn, ánh mắt xuyên thấu qua bụi hoa nhìn vào thao trường của Quân Gia, thần sắc trong mắt biến ảo liên tục, hùng tâm lâu được chôn giấu trong lòng dường như sôi sục trở lại. Quân Tà ngồi chồm hổm trước mặt , hai tay thầm vận huyền công từ dưới hai chân Quân Vô Ý lên rồi lại xuống dưới. cẩn thận kiểm tra lần cuối, kiểm tra mỗi nơi của kinh mạch. Thậm chí mỗi sợi lông của Quân Vô Ý. tháng trước Quân Tà thể di chuyển nội lực thuận buồm xuôi gió được, thậm chí thể nào kiểm tra nhưng giờ những có nội lực mà nội lực này còn được xưng là Tuyên Cổ Đệ Nhất Công - Khai Thiên Tạo Hóa Công. Quân Tà đương nhiên cẩn thận kiểm tra lần. muốn bảo đảm vạn vô nhất thất mới quyết định phải trị liệu như thế nào.

      - Sao?

      Thần sắc của Quân Vô Ý rất bình tĩnh như hề quan tâm, khẩu khí nhàng nhưng đôi tay sớm nắm chặt, mu bàn tay nỗi lên gân xanh nên cũng thấy trong lòng hề bình tĩnh như biểu bên ngoài.Tuy rằng thấy sắc mặt Quân Tà vui mừng nhưng thể tin hai chân tàn phế lâu có hi vọng phục hồi như cũ. Quân Tà chính là hi vọng cuối cùng của . thậm chí dám hỏi Quân Tà có thể chữa khỏi hay mà chỉ dùng ‘Sao?’ để hỏi thôi. hi vọng có thể nghe được đáp ắn khẳng định…

      - Tình huống tuy tốt lắm nhưng cũng cần bi quan.

      Quân Tà cười cười tiếp:

      - Cần phải tốn công phu đôi chút nhưng có thể nắm chắc mười phần là tam thúc lại lần nữa đứng đôi chân của mình.

      - Tốt!

      Quân Vô Ý nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng và hưng phấn nhưng lẫn trong đó có chút hoài nghi. Dù sao cũng có ít vị danh sư đương thời đều phải bó tay nhưng đứa cháu hoàn khố của gần đây tuy rằng có chút cổ quái lại có được bản lĩnh cứu chính mình ư? Đây là lúc Quân Vô Ý như cá rời khỏi nước chỉ biết chờ chết thôi. Chỉ cần cọng rơm thôi cũng muốn dùng hết sức nắm lấy. Cho dù cháu đùa nhưng thêm cơ hội cùng lắm cũng chỉ là thêm lần thất vọng mà thôi. Những tư vị trong lòng Quân tam gia người ngoài há có thể biết được?

      Quân Tà :

      - Để cháu cho mấy vị thuốc, tam thúc phái người tìm mua là được. Tin rằng ngày tam thúc có thể đứng lên còn xa nữa.

      Quân Vô Ý có chút vội vàng:

      - Tốt! Là mấy vị thuốc nào? Có cái gì quý hiếm sao? Để ta phái người tìm là được!

      - Liệt tràng hoa, thông thâm thảo, cửu diệp thảo, đoạn tục căn…Còn có phần kinh hà.

      Quân Tà hơi năm vị thuốc, đương nhiên đây là dùng tên thuốc ở tại thế giới này. Mấy ngày trước Quân Tà ở trong Tàng thư các tìm hiểu điển tịch y dược. Dù sao những tên cây thuốc kiếp trước mình biết khó có thể dùng đến. Cũng may trong Tàng thư các có ít điển tịch y dược, những vị thuốc Quân Tà cần phối thuốc đều nghiên cứu kỹ. Chỉ cần dựa theo tranh ảnh trong điển tịch là có thể đối chiếu được.

      - Thông tâm thảo, đoạn trường hoa thỉnh thoảng ta có nghe qua nhưng cửu diệp thảo và phần kinh hà là cái gì?

      Quân Vô Ý nhíu nhíu mày, phải biết rằng Quân Vô Ý bệnh lâu thành y nên kiến thức đối với y dược có chút bất phàm. Nghe Quân Tà ra hai vị thuốc mà bản thân mình lại biết nên tránh có chút kỳ quái.

      Quân Tà cười cười, từ trong lòng lấy ra quyển sách. Đây là Kỳ hoa dị thảo đồ chí đưa đến trước mắt Quân Vô Ý lật ra:

      - Đây là cửu diệp thảo, đây là phần kinh hà. Mấy thứ này ngoại trừ Phần kinh hà hơi khó tìm thấy các vị thuốc còn lại đều rất thông thường. Dược khố trong phủ ta có thể có, mà cho dù có cũng có thể tìm mua các hiệu thuốc trong thành. Những dược liệu này dùng phương pháp độc môn của cháu điều phối có thể nắm chặt ngoài bảy thành chữa khỏi bệnh cho tam thúc.

      - Tốt!

      Ánh mắt Quân Vô Ý nhìn chằm chằm vào các vị thuốc trong sách như nhặt được chí bảo, thanh có chút run rẩy. Suốt mười năm! Ta..ta..ta có thể thấy được hi vọng ‘đứng’ lên rồi.
      thuyt thích bài này.

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 27: Cho ta thấy bản lĩnh của ngươi .
      - Tam thúc chú ý, nếu kho thuốc của phủ chúng ta có dược liệu mà phải ra ngoài mua được phái người. Tốt nhất là phái nhiều người, mỗi người phụ trách thu mua vị thuốc, để cho bất kỳ người nào có thể biết được chúng ta mua những loại thuốc này để làm gì. Tuy người khác chưa chắc đoán được mục đích của chúng ta nhưng vẫn phải dự phòng tình huống xấu nhất. Ngay cả khi thu mua được tất cả các loại dược liệu, cháu cũng phải tự mình kiểm tra qua mới có thể điều chế thuốc.

      Quân Tà chậm rãi :

      - giờ tình thế của Quân gia chúng ta như nước sông mùa khô, gia cảnh càng lúc càng tiêu điều. Nhưng chỉ cần Tam thúc khôi phục, cục diện của Quân gia ta chắc chắn khác ngay. Cháu tin rằng trong kinh thành này số người hy vọng Tam thúc vĩnh viễn đứng dậy cũng ít. Cho nên việc này phải tiến hành cách thận trọng. Chỉ cần Tam thúc bình phục, người chính là lá bài chủ chưa lật của Quân gia. Tam thúc, ý của cháu chắc người hiểu được?

      - sai.

      Quân Vô Ý cực kỳ vui mừng nhìn cháu mình:

      - Mạc Tà, ngươi trưởng thành rồi. Cho dù Tam thúc thể đứng lên được nữa, nhưng chỉ cần có ngươi, Quân gia tuyệt đối suy sụp.

      Những điều Quân Tà vừa , dĩ nhiên Quân Vô Ý cũng hiểu , thế nhưng chính tai lại nghe được từ cháu mình, hơn nữa lại thu xếp vẹn toàn, thậm chí phương hướng về lâu về dài cũng có thể tính toán được. Đó mới chính là cái khiến Quân Vô Ý vô cùng cao hứng.

      Quân Tà cười khổ, lắc lắc đầu. Kiếp trước là thiên hạ đệ nhất sát thủ, nhưng giờ lại có người vui mừng khích lệ: ngươi trưởng thành, hài vãi chưởng…

      Đúng là nhục !

      tình Quân Tà hơi khó chịu về khích lệ đó. Trong lòng khỏi thầm nghĩ: “May là Tam thúc là Mạc Tà ngươi trưởng thành chứ nếu phang cho mình câu Quân Tà ngươi trưởng thành,..Con bà nó chắc mình đập đầu vào đậu hũ mà chết quá hức hức ”

      Nếu bây giờ là kiếp trước, có ai đó mà với Quân Tà kiểu như vậy, chắc chắn điều ngày này sang năm là giỗ đầu của kẻ đó.

      - Mạc Tà, ngươi xem đám hộ vệ của chúng ta luyện tập như thế nào?

      Nghe xa xa những thanh hò hét nhịp nhàng vọng lại, nhìn đám đại hán thân thể cường tráng, mồ hôi chảy thành dòng, trong lòng Quân Vô Ý bất giác lại có chút xao động.

      - Ờ, chẳng qua chỉ là đám biết khoa chân múa tay mà thôi!

      Quân Tà trong lòng miên man, nghe hỏi đột nhiên buột miệng luôn, khẩu khí giấu vẻ khinh thường.

      - Khoa chân múa tay?

      Quân Vô Ý lắc đầu bật cười:

      - Ngươi đám thị vệ đạt thất huyền, bát huyền đó luyện tập chỉ là khoa chân múa tay sao? Mạc Tà, khẩu khí của ngươi à.

      - Đó mà cũng gọi là luyện tập ư? Có tác dụng gì đâu chứ?

      Quân Tà nhếch miệng:

      - Cùng lắm đó chỉ có thể gọi là rèn luyện thôi, sao có thể là tập luyện được. Chẳng khác gì đám vô công rỗi nghề tập trung lại để rèn luyện khí lực, thậm chí rèn luyện khí lực cũng nên hồn nữa. Hiệu quả cực kỳ kém cỏi, cháu hiểu được những gì bọn họ luyện đó khi ra chiến trường có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng, hay có gây ra thương tổn cho địch nhân khi giao chiến hay ? Trong mắt cháu, bọn họ chả khác gì đám đầu óc ngu si, tứ chi phát triển chỉ biết đâm đầu vào chổ chết, hết người này đến người khác. Căn bản chỉ là đám thiêu thân, hiểu chuyện, chỉ tốn thời gian công sức hơn kém.

      - Chịu chết? Tốn thời gian vô ích?

      Quân Vô Ý nhịn được trừng mắt lên quát:

      - Mạc Tà, ta biết cháu ham mê tập võ, biết được tầm quan trọng của luyện tập nhưng ngươi thể hạ thấp bọn họ được. biết có tội, nhưng vì cái mà mình biết mà vũ nhục những binh sĩ đó, thể tha thứ được. Những thị vệ đó, là những chiến sĩ tinh nhuệ từng kinh qua trăm trận, do giờ có chiến tranh mới về làm thị vệ cho Quân gia. Bất kỳ người nào cũng là hán tử đầu đội trời, chân đạp đất. Những gì ngươi vừa , ta xem như là thuận miệng đùa. Nếu ngươi còn dám vũ nhục bọn họ, đừng trách ta khách khí. được cười nhạo như thế.

      Quân Vô Ý dứt, sát ý lạnh lẽo cũng bỗng nhiên tràn đầy. Cho dù Quân Tà vốn trầm ổn cũng phải chấn động. Tam thúc của mình thân dù tàn nhưng tâm tuyệt đối phế. Nếu khi bình phục, vị Tam thúc này chắc chắn là lá chắn che chở tốt nhất cho mình.

      - Cười nhạo? Có câu thuốc đắng dã tật, mất lòng. Cháu tam thúc nghe khó chịu nhưng những gì cháu tuyệt có ý chê cười.

      Quân Tà vội buông tay, vẻ mặt trở nên vô tội:

      - Cháu cũng bọn họ là đồ vô dụng, cũng hề có ý vũ nhục bọn họ. Mỗi nam nhi thiết huyết trở về từ chiến trường đều đáng được tôn trọng. Bọn họ luyện tập cũng rất khắc khổ, rất chuyên tâm, điều này ai cũng thấy được. Những phải cứ chuyên cần, khắc khổ luyện tập như vậy là có thể chiến thắng chiến trường. Cháu bọn họ tốn thời gian vô ích là vì cách luyện tập của những người này là sai lầm.

      - Luyện tập sai ư?

      Quân Vô Ý tuy mặt vẫn còn nét giận dữ, nhưng cũng tự vấn, cháu mình so với trước thay đổi rất nhiều, mỗi câu đều có mục đích, tuyệt nhảm nhí bao giờ. Chẳng lẽ…

      - Cứ nhìn là thấy, Tam thúc người nhìn hai người kia đấu với nhau. Người xem thử bọn họ đùa giỡn hay vật nhau? Đánh nhau nương tay, vừa đánh vừa cười như vậy mà gọi là luyện tập sao? Ngay cả luận võ bình thường cũng thể đùa giỡn như vậy được. Chẳng lẽ đó phải là khoa chân múa tay ư?

      Quân Tà lại chỉ chỉ ngón tay:

      - Còn mấy người nâng gỗ phía bên kia. Nhìn thấy mồ hôi như tắm đấy, rất vất vả đấy? Nhưng ra chẳng có tác dụng gì cả. Căn bản là vượt cực hạn của bọn họ. Vốn dĩ khí lực bọn họ rất mạnh, nâng lên hạ xuống đến mức đổ mồ hôi ướt đầm đìa cho dù có làm mười năm cũng chả có gì tiến bộ, cái duy nhất mà họ có thể đạt được chính là động tác của tay thuần thục hơn chút. Còn tiềm lực của bản thân mà họ có thể tự khai phá lại hoàn toàn lãng phí, như vậy phải là tốn thời gian vô ích hay sao?

      - Người như vậy muốn sống sót chiến trường chỉ trông chờ vào may mắn. Muốn được xưng hô là dũng sĩ là hùng còn cách xa đến mười vạn tám nghìn dặm.

      Quân Tà hờ hững nhìn nhóm người ở phía xa xa:

      - Trình độ này nhiều nhất cũng chỉ làm được thị vệ trong nhà bình thường, còn muốn hơn nữa e là khó lắm. Tam thúc xem thử, cháu có sĩ nhục bọn họ ?

      Những lời Quân Tà rất khó nghe, nhưng bất ngờ là Quân Vô Ý lại hề có chút tức giận chỉ trầm tư suy nghĩ.

      Quân Tà cười hăng hắc:

      - Nếu gia gia muốn dựa vào những người này để bảo hộ Quân gia sợ là Quân gia bị người ta tiêu diệt mấy trăm mấy ngàn lần rồi. Bởi vậy cháu tin rằng trong tay gia gia phải có lực lượng tinh nhuệ hơn nữa, đó mới là sức mạnh chân chính của Quân gia. Tuy cháu chưa từng thấy qua, chưa từng nghe được, nhưng cháu khẳng định là có. Còn về phần những người này chỉ dùng vào mục đích nguỵ trang mà thôi. Tam thúc, người cho ta biết những người nguỵ trang này có vị trí quan trọng trong lòng người đó chứ?

      Lúc này, Quân Vô Ý nhìn Quân Tà với ánh mắt rất kỳ quái. lát sau, mới chậm rãi :

      - Nếu giao những người này cho ngươi huấn luyện liệu họ có trở thành những người giỏi nhất ?

      - Giao cho cháu huấn luyện? Ha ha, cháu có hứng thú này đâu.

      Quân Tà bĩu môi:

      - Mỗi ngày ngửi mùi mồ hôi người bọn họ chắc chết quá. Mùi binh sĩ tuyệt đối phải là mùi mồ hôi. Quân hồn phải cứ hô là có mà phải giết mới thành.

      - Đẩy ta tới chổ đó.

      Quân Vô Ý hừ tiếng, hơi có chút trầm tư nhưng mặt lên kiên định

      - Quân Mạc Tà, hãy cho ta thấy bản lĩnh của cháu.
      thuyt thích bài này.

    4. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 28: Có phải phế vật hay ?
      Hai người đến cạnh sân tập, Quân Vô Ý ho khan tiếng, quát:

      - Toàn quân tập hợp! Tất cả tập trung lại đây cho ta, xếp thành hàng!

      Đó chính là quân lệnh!

      Tuy mười năm qua Quân Vô Ý hề phát ra quân lệnh, nhưng giờ đây khi Quân Vô Ý hô vang những lời này, bỗng dưng xung quanh toát lên có cỗ khí thế sát phạt mãnh liệt. Đột nhiên mang đến hi vọng, vị đại tướng quân nắm quyền sinh sát trong tay này lần nữa tung hoành.

      Tất cả khi nghe quân lệnh, trong lòng mỗi người đều có chung cảm giác: nếu chạy tới với tốc độ nhanh nhất, đảm bảo đầu ngươi rơi xuống đất, tuyệt đối có đường sống.

      Trong giây lát, ba trăm võ sĩ hộ viện xếp thành hàng đứng trước mặt hai người. Nhìn từng khuôn mặt đẫm mồ hôi đứng trước mặt, Quân Vô Ý hài lòng gật đầu, nhấc tay chỉ vào Quân Tà :

      - Từ giờ phút này, việc huấn luyện các ngươi do tam thiếu gia toàn quyền phụ trách. Vô luận bảo các ngươi làm cái gì, đều phải vô điều kiện phục tùng! Nghe chưa?

      Những lời này vừa ra liền gây ra trận xôn xao ở bên dưới, thế nhưng hồi lâu sau có ai trả lời. mặt Quân Vô Ý lộ ra vẻ giận dữ, nhưng vẫn gì mà chỉ nhìn Quân Tà. Như , tại, bắt đầu từ lúc này, Quân Tà chính là chỉ huy cao nhất ở đây, cách khác, vào lúc ra mấy câu đó đem toàn bộ quyền lực giao cho Quân Tà. Trước mặt những người này cho dù có làm gì đó cũng là chuyện của Quân Tà.

      Về phần Quân Tà sử dụng quyền lực của mình như thế nào, Quân Vô Ý nhúng tay vào. Nếu cháu của mình ngay cả cửa này cũng qua nổi, điều đó liền chứng minh những điều nó hai ngày nay chỉ là bốc phét. Chính mình có thể cần tin tưởng vào nó nữa.

      Quân Tà cười khổ trong lòng, tiến lên bước, trầm giọng :

      - Vừa rồi ta với tam thúc vừa chuyện với nhau về việc huấn luyện của các ngươi, tam thúc hỏi ta, các ngươi huấn luyện thế nào; có tính là tinh nhuệ ? Có phải là hảo hán tử ? Ha ha…

      Thanh của Quân Tà lớn, nhưng lại thành công hấp dẫn được chú ý của ba trăm người. đám người mắt nhìn Quân Tà, chờ tiếp, biết trong mắt vị thiếu gia phế vật này, bản thân mình được đánh giá như thế nào?

      - Ta , các ngươi chỉ là đám phế vật! Ngoại trừ việc lãng phí cơm ăn ra, căn bản chỉ là đám phế vật ăn rồi ngồi chờ chết. Nếu tại xảy ra chiến tranh, cho những người các ngươi ra chiến trường, đảm bảo các ngươi chết kịp trăn trối. Gì ta biết nhưng về điều này, ta hề nghi ngờ!

      Ba trăm tráng sĩ nhất thời hô hấp trở nên nặng nề, phẫn nộ nhìn Quân Tà, mặt đỏ phừng phừng, cửu khiếu muốn xì khói. Nhục nhã! Cực kì nhục nhã.

      đại hán bước lên bước, ánh mắt gần như phun ra lửa nhìn Quân Tà, phẫn nộ :

      - Tam thiếu gia, những lời này là có ý gì? Mặc dù chúng ta là thị vệ Quân gia, nhưng cũng là binh lính trải qua hàng trăm trận chiến! Cho dù người là chủ nhân cũng thể tùy tiện vũ nhục chúng ta như vậy được.

      - Vũ nhục các ngươi? Ồ , chính các ngươi mới vũ nhục các ngươi, còn bảo ta lại vũ nhục các ngươi sao? Các ngươi đủ tư cách để ta vũ nhục sao?

      Quân Tà cười cười, vươn tay chỉ vào mình, :

      - Có phải rất phục ? Rất muốn đánh ta trận sao? Được thôi, ta cho các ngươi cơ hội, chỉ cần các ngươi có thể phản bác quan điểm của ta, các người liền có thể đánh ta trận, tam thúc chắc chắn nhúng tay vào, đây là mệnh lệnh thứ nhất của ta!

      trận ồn ào lan truyền xung quanh. Thanh của Quân Tà lại lạnh lùng vang lên:

      - Ta hỏi các ngươi, các ngươi tự xưng là trải qua hàng trăm trận đánh, như vậy cùng với các ngươi tiến vào binh nghiệp, hẳn là có rất nhiều người trở thành tướng quân, thành thiên tướng, ách, dù sao cũng là làm quan, phải là sĩ tốt tầm thường. Địa vị hoàn toàn cao hơn so với các ngươi! Điểm này hẳn là các ngươi phủ nhận chứ?

      Đại hán kia liền ngẩn người, hơi ngập ngừng gật đầu, điều này cần gì phải hỏi, chiến trường, khẳng định có nhiều binh sĩ tích công mà thăng chức. Rất nhiều đồng đội của mình tích góp công lao, từng bước thăng chức. Điểm ấy là bình thường, thiếu gia nêu ra để làm gì?

      - Nhưng vì sao, vì sao các ngươi lại trở thành tướng quân? Bởi vì các ngươi làm được như họ. Cho nên khi so sánh với bọn họ, các ngươi bị đào thải lần thứ nhất!

      Quân Tà nhìn bọn họ cách vô tình:

      - Tiếp theo, cùng thời với các ngươi, ta tin rằng có rất nhiều người tu vi huyền khí có lẽ bằng các ngươi, hoặc có thể mạnh hơn các ngươi chút, hoặc là thua kém lắm so với các ngươi. Có đúng ?

      Đúng vậy, vì sao chúng ta lại thể trở thành tướng quân? Mọi người bị những câu vừa rồi làm cho đầu óc rối loạn, còn chưa phục hồi được tinh thần, nghe vậy liền tự chủ mà gật đầu. Cũng có ít người thầm trong lòng: những người đó trở thành tướng quân chẳng qua là nắm bắt được cơ hội, vận khí tốt mà thôi. nhảm, những lời này quả là vô nghĩa, có thực lực được tuyển vào quân ngũ sao? Thực lực hơn hẳn nhiều người chẳng lẽ lại vẫn là tiểu binh như chúng ta sao?

      - Nhưng trong bọn họ có rất nhiều người sau khi nhập ngũ, đều từ chiến đấu mà trở thành cửu phẩm huyền khí, trở thành cao thủ chân chính. Do đó sau chiến tranh được rất nhiều gia tộc tuyển mộ, chuyện này có ?

      Những chuyện như thế này đương nhiên là thường xảy ra, mọi người lại gật gật đầu, khí thế còn sắc bén như lúc trước. Thậm chí trong mắt số người còn lên vẻ xấu hổ. Mỗi khi tiến giai phẩm, đều là lần khó khăn, phẩm giai càng cao tiến giai lại càng khó. Bát cấp và cửu cấp tuy chỉ chênh nhau bậc, nhưng lại chênh lệch như trời và vực. Có rất nhiều người chỉ mất vài năm liền có thể tu thành bát cấp huyền khí, nhưng dùng cả đời cũng thể tiến lên bậc thành cửu cấp. Càng tiến bước dài nữa vào hàng ngũ ngân huyền cao thủ. Dưới cửu phẩm hết thảy đều là con kiến. Những lời này, cũng phải cho vui mà thôi.

      - Bọn họ tiến giai, các ngươi lại . Như vậy, so với những người này, các ngươi lại bị đào thải lần nữa. Có người nào đồng ý hay ?

      Quân Tà khinh thường nhìn bọn họ.

      Yên tĩnh, mọi người đều im lặng được gì.

      - Sau khi chiến tranh chấm dứt, rất nhiều người rời khỏi quân đội, có ít người được các tổ chức bí mật của quốc gia hoặc ít tổ chức võ trang tư nhân mời vào, hoặc là được quân đội điều động, có việc này ?

      Quân Tà nhàng cười cười, lại hỏi.

      Những chuyện như thế này lại càng phổ biến. Mọi người đều im lặng, vẻ xấu hổ mặt lại càng đậm.

      - Vậy mà trong những người đó, vẫn có các ngươi. Các ngươi lại bị đào thải lần thứ ba.

      Quân Tà lại tiếp tục đả kích:

      - Mà vào lúc các ngươi vào Quân gia, có ai còn nhớ là lúc đến đây có tổng cộng bao nhiêu người ?

      - Báo cáo thiếu gia, tổng cộng có năm trăm người!

      Đại hán kia tuy hiểu được ý tứ của Quân Tà, mặt càng thêm đỏ, nhưng vẫn như cũ mà trả lời.

      - Ồ, cách khác, thiếu hai trăm người. Như vậy, hai trăm người kia đâu?

      Quân Tà chậm rãi, thong thả bước lên hai bước:

      - Ta chỉ biết là phải bọn họ bị đuổi , cũng phải là chết, mà là bọn họ được tuyển chọn làm những việc trọng yếu. Vì cái gì mà lại chọn các ngươi? Bởi vì các ngươi mạnh mẽ như bọn họ. Hiển nhiên, trong việc này các ngươi lại bị đào thải!

      Có người hô hấp trở nên nặng nề, có người mắt trở nên đỏ ngầu, nhưng vẫn như trước ai lên tiếng.

      - Các ngươi cho ta biết, bao nhiêu lần bị đào thải như thế, trong thâm tâm các ngươi, tự hỏi như thế có phải phế vật hay ?

      Quân Tà đầu hơi nghiêng, hướng lỗ tai về phía bọn họ, hỏi.
      thuyt thích bài này.

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 29: Cổ động.
      Vẫn có ai trả lời, tất cả đều thở hổn hển như trâu, mặt đỏ bừng như muốn ứa máu. sỉ nhục cùng cực tràn ngập trong tim mỗi người, nhất thời cảm thấy cực kì xấu hổ.

      Vì sao? Vì sao người khác làm được, chúng ta lại làm được? Người khác có thể đột phá, sao chúng ta thể? Từng là em chung chiến hào, giờ họ đứng đầu mình rồi. Mà tại sao mình lại đứng được đầu người khác?

      - Có lẽ các ngươi , lập được công lớn trở thành tướng quân, đều là do vận khí tốt! Tiến giai cấp huyền khí là do thiên phú tốt hơn! Người ta chọn các ngươi, là do người chọn biết nhìn người! Ta cho các ngươi biết, tất cả những điều đều là vớ vẩn! Vận khí? Vì sao các ngươi có? Biết được căn cốt mình tốt, lại tự thừa nhận mình là phế vật. Oán giận người khác có mắt nhìn người, lý do cực kì ngu xuẩn. Nếu các ngươi là chủ, các ngươi chọn đám phế vật hay người hữu dụng?

      Tất cả ai gì, chỉ thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng.

      - Ta điều này, phải muốn động vào vết thương của các ngươi. Mà là do cuộc sống của các ngươi bây giờ quá sung sướng, đánh mất dũng khí. Tục ngữ sai, biết sai mới hiểu Lễ, biết nhục mới giỏi được! Sai hết rồi, nó đáng sợ! Nhưng đáng sợ là, chính các ngươi còn biết mình sai, còn đắc ý, tự cho mình là nhất. Điều này thể nào tha thứ. Mà nhóm các ngươi bây giờ, chưa ai từng nghĩ đến những lời ta , nếu có, bây giờ cũng có ở đây!

      - Động lực thúc đẩy con người có rất nhiều loại, nhưng sỉ nhục là loại quan trọng nhất! Các ngươi có muốn tiếp tục làm thứ rác rưởi? Có muốn tiếp tục nằm ăn giữ nhà hộ viện như con chó? Có muốn tiếp tục bị người ta lăng nhục? Có muốn tiếp tục bị ta chửi cho ngẩng mặt lên?

      Mỗi câu Quân Tà , phía dưới lại truyền lên tiếng lớn : “!”. Mới đầu là lộn xộn, nhưng đến cùng, lại như dời non lấp bể ( bài sơn đào hải), khiến mọi người phải la lên! Cổ họng như rách ra, nhiệt huyết cả người đều xông lên não! (tăng xông mà chết!!!- DG)

      - Tốt! Điều này chứng tỏ các ngươi còn có hi vọng cứu được!

      Quân Tà bước hai bước, đột nhiên nghiêng đầu :

      - Có người nào muốn điều này ?

      Quân Tà lại chậm rãi bước thêm vài bước, ung dung tiếp:

      - Chúng ta cho dù là phế vật, cũng mạnh hơn cái bọn chỉ biết quần là áo lượt ăn ăn uống uống chờ chết! Đúng ? Cho nên các ngươi vì lệnh của tam thúc mà nghe lời ta, nhưng vẫn khinh thường ta, đúng ?

      Rất nhiều người ngẩng đầu lên, xem mặt họ, tuy ai , nhưng trong lòng cũng ít nhiều nghĩ thế.

      - Tiếc là các ngươi sai rồi, hơn nữa là sai cả mười phần!

      Quân Tà vỗ vỗ tay :

      - Ta đúng là đứa trẻ quần là áo lượt, mà các ngươi đều là người trải qua vài trăm trận chiến sinh tử, nhưng hôm nay ta cho các ngươi biết, các ngươi thể nào so được với ta! Vì sao ư? Rất đơn giản, vì ta có ông nội tốt, thúc thúc tốt, vì ta có người cha tốt, ta còn có hai người tốt nữa. Là vì họ làm tất cả, mới có được Quân gia ngày hôm nay. Điều đó, các ngươi có! Quân Mạc Tà ta quần là áo lượt, cho dù giết người cũng có người khuyên ta, cũng có người giết hộ ta. Điều này, các ngươi có. Vì thế, các ngươi thể bằng ta. Trời có thiên đạo, có làm mới có ăn, cho dù là quần là áo lượt, cũng cần phải trả giá. Hơn nữa là cái giá rất lớn. Người bình dân ăn chơi trác táng, vì bọn họ có điều kiện, vì cha chú bọn họ trả giá, cho nên cái từ sỉ nhục người khác quần là áo lượt các ngươi cũng được nghe. Vĩnh viễn bao giờ có!

      - Cái khác , có ví dụ sờ sờ trước mắt đây. Ông nội ta là Quân Chiến Thiên, xuất thân bình thường, gia nhập quân đội, chiến đấu trăm trận, mới có Quân gia ngày hôm nay! Các ngươi có nghĩ, điểm xuất phát của ông nội ta ngày xưa hơn các ngươi sao?

      Quân Chiến Thiên quật khởi, ở đế quốc truyền kì. Với kì tích cuộc đời ông, những người này chắc chắn hơn ai hết. Nghe vậy, mắt khỏi bùng lửa. Có người toàn thân run rẩy, kích động cực kì. Chúng ta cũng có thể có ngày được như vậy sao?

      - Được rồi, nhiều như vậy, ta tin các ngươi hiểu được ý ta. Các ngươi có đủ vận khí, sống sót chiến trường, cũng có thể sống như bây giờ, thậm chí có thể coi như du hí. Nhưng, các ngươi trả giá như thế, chỉ đủ cho các ngươi tiếp tục sống như vậy! Chỉ thế thôi!

      Quân Tà đột nhiên dừng bước, quay mắt về bọn họ, từng từ :

      - Ta chỉ hỏi các ngươi, có muốn đột phá cảnh giới trở thành cao thủ nhất lưu? Có muốn trở nên hơn người? Có muốn làm chuyện lớn hay ở nhà giữ cửa, tiếp tục cuộc sống lý tưởng? Còn nữa…

      Quân Tà cười quỷ dị:

      - Các ngươi có muốn con cháu cũng giống ta, làm công tử ăn chơi trác táng mà ai dám khi đễ? Các ngươi có nghĩ nếu các ngươi thành công, con cháu các ngươi có đủ tiền đồ, các ngươi thành công có thể cho bọn chúng được trợ giúp vô hạn? Các ngươi có muốn cho con cháu mình có địa vị mà ít ai có được! Thậm chí có thể thành đại gia tộc như Quân gia, Lý gia, Độc gia! Vận mệnh con cháu các ngươi phụ thuộc vào thay đổi của các ngươi!

      Quân Tà đưa ra viễn cảnh tốt đẹp, làm mọi người đều kích động, nắm chặt tay, nổi cả gân xanh, hai mắt lên tơ máu.

      Bỗng nhiên, yên tĩnh, Quân Tà hét lớn tiếng:

      - Có muốn ? cho ta biết!

      - Muốn!

      Ba trăm người cùng rống to. Xé toạc mây xanh. Ba trăm lời phát ra từ tận đáy lòng, cùng nhau hò hét. Giống như trong nháy mắt này, đất trời đều chấn động.

      - Nếu muốn, phải nghe theo hiệu lệnh của ta, dùng phương pháp huấn luyện của ta, câu cũng được oán hận! Ta cho các ngươi trả giá, đạt được thu hoạch lớn nhất!

      Quân Tà lạnh lẽo nhìn bọn họ:

      - Nhưng, nhớ cho kĩ, điều quan trọng là, huấn luyện của ta có khả năng làm các ngươi chết! Cũng có thể tàn phế! Đây là cái giá lớn mà các ngươi phải trả, ta cho các ngươi cơ hội để suy nghĩ, nghĩ kĩ, đồng ý báo cho ta biết, tiến lên bước! Nếu sợ, đứng nguyên. Ta cảnh cáo trước, huấn luyện của ta chưa chấm dứt, trừ khi chết, tuyệt đối được tự ý rời ! Cho nên, bây giờ các ngươi phải chọn!

      - Ta đếm ba tiếng! Ba tiếng này là thời gian để nghĩ!

      Quân Tà hét lớn tiếng:

      - !

      Hai với ba còn chưa hô xong, ba trăm người thiếu ai chỉnh tề bước tới, dùng sức hò hét, làm chấn động cả mặt đất. Quân Vô Ý đứng bên cạnh nhìn, trong mắt ngoài vẻ tràn đầy thán thưởng, còn có … bội phục. Quân Tà cổ động sĩ khí như vậy, giờ phút này, chỉ sợ nếu sai bọn họ tìm chết, họ cũng nhíu mày. Quân Tà đưa sĩ khí của họ lên cực điểm rồi. Cổ vũ tâm huyết của những lão binh đến cực hạn. Thậm chí Quân Vô Ý là người luyện sĩ khí cho quân đội, hôm nay nghe xong những lời này, cũng nhiệt huyết sôi trào, thở phì phò, trong nháy mắt, tựa hồ trước mắt là chiến hỏa, khắp nơi đều là báo động, xác chết thành núi, máu chảy thành sông.

      Tiếng kèn thê lương, tựa như loại hùng ca vang lên ở tận sâu thẳm linh hồn, mang theo ý quyết tử của Thiên quân, lại kích động nhiệt huyết nam nhi, đánh trăm trận hối hận. Sinh tử hối hận!

      Ánh mắt của máu! Giờ khắc này chính là thứ ra trong mắt của Quân Vô Ý cùng ba trăm lẻ người. Giờ khắc này, ba trăm người này đều thấy được, để thoát khỏi sỉ nhục này, chết có làm sao?

      Mà ngay cả Quân Tà cũng biết, hôm nay bị Quân Vô Ý thúc heo nái leo cây, phải huấn luyện những người này, sau này lại vì mình lập ra binh đoàn sát thần vang danh thiên hạ.

      Binh đoàn này mang tên: Tàn Thiên Phệ Hồn!

      Tà Quân của thế giới này tung hoành khắp thiên hạ là dựa vào đội quân này. Sĩ nhục đến tận cùng mới tạo biệt đội tử thần. Tạo ra vô số chiến tích huy hoàng.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :