Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 20: Ngươi đúng là đổ thần.
      Nghe thấy câu này, đám Lý Chấn, Lý Phong ánh mắt lập tức sáng rực như nhìn thấy vàng, sướng run cả người. Kĩ thuật chơi xúc xắc của Mạnh Hải Châu cả bọn đều rất , tuy được tính là đại cao thủ trong nghề, nhưng so với thứ gà mờ như tên tiểu tử Quân Mạc Tà đúng là voi đứng cạnh kiến, hơn nữa, bộ xúc xắc kia vốn là thứ do bọn họ đặc biệt chuẩn bị từ trước, nếu Mạnh Hải Châu thắng, nên tự đập đầu vào đậu hũ mà chết cho rồi! Quân Tà thua thê thảm, đây là kết cục tất yếu!

      - Ai gieo trước?

      Quân Tà xoa xoa chân, chỗ bị bà Tiểu Nghệ lúc nãy đá trúng, đến giờ vẫn ngâm ngẩm đau.

      - Để ta!

      Mạnh Hải Châu nhắm mắt, tay mân mê xúc xắc, cố gắng đè nén tâm tình kích động, miệng ngừng lầm bầm cầu khấn. Tương lai của cả nhà đều nằm mấy cục nho này, nếu thua, hậu quả khó mà tưởng tượng!

      Quân Tà cố ý thở dài, nhè gõ ngón tay lên mặt bàn, quay sang Độc Tiểu Nghệ, giọng :

      - Theo nàng, có phải gọi quỷ hồn tổ tiên về giúp ? Sao ta cảm thấy xung quanh đột nhiên trở lên u ám lạnh lẽo nhỉ? kì lạ!

      Vừa , vừa vén tay áo lên, rồi làm bộ giật mình kinh sợ:

      - Trông này, nổi hết da gà lên rồi!

      Độc Tiểu Nghệ nhìn làm trò, nhịn được phải lăn bò ra cười, bộ dáng nghiêm nghiêm nghị nghị vừa nãy bay mất tiêu, nàng đột nhiên phát , tên tiểu tử ăn hại này ngờ cũng thú vị như vậy.

      Nhưng có người thấy chuyện đó chẳng thú vị tẹo nào, bọn Lý Phong cho rằng tiểu tử thối này ràng muốn làm trò khỉ để quấy nhiễu tâm trạng Mạnh Hải Châu, lập tức Quân Tà đáng thương bị mấy con mắt trắng dã chiếu tướng trừng trừng lúc. Nhưng và Đường Nguyên cũng chịu thua kém, nghênh ngang trợn mắt nhìn lại.

      Rất lâu sau, Mạnh Hải Châu đột nhiên rống lên tiếng, năm ngón tay vung ra, chuỗi tiếng động thanh thuý vang lên, ba hạt xúc xắc quay tròn trong bát.

      - Sáu! Sáu! Sáu!......

      Bọn Lý Phong căng thẳng nhìn theo mấy hạt xúc xắc chuyển động, liên tục hò hét, nước bọt bắn ra như mưa rào, khí cực kì huyên náo, ồn ào chẳng kém sòng bạc lớn mấy trăm người.

      Hạt xúc xắc đầu tiên ngừng xoay, sáu điểm. Hạt thứ hai cũng ngừng theo, lại sáu điểm.

      Bọn Lý Phong mừng húm như chắc thắng đến nơi dù hạt thứ ba còn chưa dừng lại, mắt ai cũng đỏ rực màu phấn khích, mấy cái loa càng được thể tăng hết cỡ:

      - Sáu! Sáu! Sáu! Sáu!....

      Nếu cả ba hạt đều ra sáu, có đến chín mươi chín phần trăm Quân Tà thua, trừ phi Nữ thần may mắn ra mặt giúp quăng ba mặt sáu. Nhưng Nữ thần may mắn đâu có dễ dụ dỗ quyến rũ như vậy? Cả bọn đồng loạt quay sang nhìn Quân Tà, ánh mắt tràn trề đắc ý.

      Cuối cùng, hạt xúc xắc cũng quay chậm lại, dần dần muốn dừng hẳn. Nhìn vào màu sắc bên của nó, ràng lại mặt sáu nữa.

      Mạnh Hải Châu thở phào nhõm, màn trình diễn hôm nay vượt quá đẳng cấp hàng ngày của , thắng hơi phí!

      Ai ngờ, hạt xúc xắc thứ ba đột nhiên chao đảo mấy cái, lăn đến bên hai hạt kia, cốp cái va vào hạt làm nó xoay , lại loạng choạng cốp cái nữa va vào hạt còn lại, khiến cả hai đều xoay nghiêng rồi mới chịu dừng lại.

      Nháy mắt, cả phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ!

      Đám Lý Phong Lý Chấn trợn mắt nhìn vào, nét mặt trơ cứng, tiểu tử Lý Lâm tuổi nên nhịn nổi, khoé miệng méo xệch, đôi mắt ầng ậc nước đầy ấm ức.

      Ba hạt xúc xắc nằm yên đầy vẻ vô tội trong chung, điểm, hai điểm, ba điểm. Chiếu theo lời Mạnh Hải Châu giao ước, coi như "cháy bài", dù người khác gieo được bao nhiêu điểm, vẫn bị thua.

      Xong rồi, xong hết cả rồi! Mạnh Hải Châu hai mắt trợn ngược, sùi bọt mép lăn đùng ra bất tỉnh, nếu chết được, chắc cũng muốn chết luôn cho rảnh chuyện. Năm người còn lại mặt như đưa đám, sững sờ bất động nhìn vào mấy hạt xúc xắc, chỉ hận thể khóc oà lên cho thoả.

      - Hô...! Hô...! Ha ha ha ha!.....

      Đường Nguyên sung sướng nhảy cẫng lên, cũng lạ, mập như mà nhảy nổi khỏi mặt đất, kì tích! cuống quít nắm chặt hai vai Quân Tà:

      - Tam thiếu, hôm nay Nữ thần may mắn bị ngươi cưa đổ rồi! Tài thần đến cửa, ha ha ha ha....!

      - Hừ, thần tài may mắn khỉ mốc gì, đẳng cấp có vậy thôi! Đến lượt ta!

      Quân Tà cố ý làm bộ sợ hãi thán phục:

      - khiến ta sợ muốn chết! Mạnh huynh độc đấy nha, chơi động tác khó như vậy chẳng phải muốn hù doạ tinh thần ta sao? Ai nha, thảo nào huynh phải chuẩn bị lâu như vậy, khâm phục khâm phục!

      lại thô bỉ cười mấy tiếng:

      - He he! ngờ đổ nghệ của huynh tới đẳng cấp muốn sao được vậy, tuỳ tâm sở dục, ngạo thị chúng nhân, khiến người ta nghe thấy mà sợ hãi, đúng là vạn người có ! Huynh, huynh, huynh chính là đổ trung chi thần! Mạnh đổ thần!

      - Sao lại đến lượt ngươi? Tam thiếu, ngươi có bệnh à? cần ném! Ngươi thắng! hai ba, thông bồi!

      Đường Nguyên lại nhảy dựng lên, khiến thân thể to béo của chịu trận chấn động rung rinh lớn, mãi lúc sau mới yên tĩnh trở lại.

      - Cái rắm! Ngươi còn chưa thắng! Đừng làm trò nữa, mau chơi ! - Lý Phong rống lên, giận run người: - Ngươi đổ ra , hai, ba! Con mẹ nó!

      - Đừng mơ giữa ban ngày làm gì!

      Đường Nguyên bĩu môi, ánh mắt đầy vẻ coi thường, trong đầu bỗng tự hỏi: "ngày xưa tại sao mình lại thua dưới tay loại óc heo này cơ chứ?"

      - cũng có lý! - Quân Tà cười khẽ - Vậy để bản công tử triển lộ ít vô song đổ nghệ cho các ngươi mở rộng tầm mắt! Quân Tà ha ha khẽ cười:

      - Như vậy, bản công tử bộc lộ ít kỹ thuật gieo xúc sắc cái thế vô song cho các ngươi kiến thức kiến thức! Ngươi, mau gọi tên Mạnh đại thiếu đó dậy , nếu lát vin vào cớ nhìn thấy tận mắt rồi lật lọng công nhận kết quả sao? Phải bốn mặt lời!

      “Quái, sao tên ngốc này trở lên thông minh từ bao giờ vậy kìa?” Bọn Lý Phong hẹn đều nhìn nhau nghi hoặc, đường lui nhoi cuối cùng thế là cũng bị bịt kín nốt.

      Độc Tiểu Nghệ chỉ sợ thiên hạ loạn, lanh chanh xen vào:

      - Còn chưa chịu tỉnh? sao, để ta đá mấy cái, tỉnh cũng phải tỉnh!

      Mạnh Hải Châu giả bộ ngất xỉu giật mình đánh thót, đại kế thế là tong. vốn tính sẵn, chỉ cần Quân Tà gieo xúc xắc được điểm tốt hơn , bọn Lý Phong sảng khoái công nhận Quân Tà thắng, sau đó đem thu mấy hạt xúc xắc lại. Lúc đó mới đứng dậy, đường hoàng tuyên bố mình chứng kiến việc, quyết công nhận kết quả, phải chơi lại. Xúc xắc thu, vật đối chứng, bọn Quân Tà á khẩu mới lạ! Thậm chí còn chuẩn bị kĩ cả lời để tranh luận cho hợp lý đanh thép với Quân Tà: “Kẻ cược với ngươi là ta chứ phải họ, bọn họ công nhận ngươi thắng chứ phải ta, ta nhìn thấy, lý đâu công nhận?”

      Ai ngờ Quân Tà chơi ác, phá mưu của thôi, còn muốn Độc Tiểu Nghệ đá mấy cái, thô bỉ!

      Mạnh Hải Châu còn chưa kịp chủ động đứng dậy, Đường Nguyên đem oán khí tích tụ cả ngày “nhiệt tình” tặng cho cước:

      - Thôi trò giả chết ấy ! Đứng dậy mau!

      - Oái! Đau!

      Mạnh Hải Châu giả bộ giật mình ngồi dậy, ngước mắt lên thấy bọn Quân Tà nhìn cười đầy ý. nghiến răng đứng lên, mặt ủ rũ như đưa đám, ánh mắt tràn đầy oán giận. Nếu vì sợ con cọp cái Độc Tiểu Nghệ, dám nổi khùng mà đập Quân Tà trận cho bõ tức lắm.

      Tiếng bước chân bỗng vang lên ngoài cửa, người lật đật tiến vào, giọng gấp gáp vội vàng:

      - Mạnh công tử, Lý công tử….

      đến đây, đột nhiên im miệng, lời vừa định phun ra nuốt trở lại. Gã vừa đến chính là tên thị vệ được lệnh truyền tin, nhưng nhìn nét mặt như đưa đám của bọn Lý Phong, dù là kẻ óc heo cũng liên tưởng được chuyện khủng khiếp gì xảy ra ở đây, nhưng việc diễn biến tới mức này quả vượt qua mọi sức tưởng tượng.

      - Nhìn cho nhé!

      Quân Tà cầm mấy hạt xúc xắc vừa gieo lên đưa tận mặt Mạnh Hải Châu, dùng ánh mắt dương dương đắc ý nhìn khiến khuôn mặt cả bọn xám xịt như tro, liên tục nghiến răng ken két.

      - Giàu to! Giàu to rồi!

      Quân Tà cười rộ, nghênh ngang bước ra cửa, theo sau là tên thị vệ khệ nệ xách cái bao to tướng. Đám Mạnh Hải Nguyên chìm trong đau buồn tang tóc, ủ rũ cúi đầu, chẳng kẻ nào còn tâm tư phát ra trong bộ đồ uống trà lúc nãy, cái bay đâu mất tiêu.
      thuyt thích bài này.

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 21: Đại thắng trở về.
      Độc Tiểu Nghệ theo sau Quân Tà, ánh mắt dán chặt vào cái bao gã thị vệ vác tay. Nàng vốn tưởng hôm nay thu nhập rất tốt, nhưng thấy số bảo bối Quân Tà thắng được trong ván cuối – toàn những món dùng tiền cũng khó mua nổi như vậy, trong lòng khỏi nổi lên cảm giác thỏa mãn. “Tên khốn ngu ngốc chỉ biết ăn no chờ chết này bằng cái quái gì mà vận khí tốt như vậy? Sao kẻ khôn ngoan nhanh nhẹn như ta lại chẳng có gì? Bất công!”

      Tròng mắt nàng ngừng xoay tròn tính toán: “nên dùng biện pháp gì để bắt tên tiểu tử này nôn đồ ra đây? Nếu bây giờ mình ra mặt đòi mất tư cách đại tiểu thư khuê các, nhưng tên đáng chết này hình như có ý mình nuốt cả đống đồ!”

      Đường Nguyên hăng hái vô tư cạnh, cười ngoác đến tận mang tai, nhìn giống Phật Di Lặc cả mười phần:

      - Tam thiếu, ta phục ngươi rồi! Ha ha ha, bộ dáng thất vọng ngơ ngẩn của bọn khốn kia khiến người ta thoải mái. Ây, người em, ngươi xem, ngọc bội và bội kiếm có phải cũng nên….?

      - Cho ngươi? - Quân Tà đứng phắt lại, đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Đường Nguyên trừng trừng: - Ngươi cái khỉ gì vậy? Tại sao ta phải đưa cho ngươi?

      Tại sao nhỉ? Đường Nguyên tức ngơ ngác, lắp bắp:

      - Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi định trả cho ta?

      - Trả cho ngươi? - Nét mặt Quân Tà càng thêm ngạc nhiên: - Ta nợ ngươi hả? Nếu tại sao phải trả? Rốt cục ngươi lảm nhảm cái quái gì vậy?

      - Chuyện này… chuyện này…Ta…ta… Khụ… khụ….

      Đường Nguyên khuôn mặt tức ngốc trệ, bây giờ mới nhớ ra mấy thứ kia toàn bộ do tay Quân Tà thắng được, cũng có nghĩa chúng thuộc về Quân Tà, lấy tư cách gì để đòi lại bây giờ? Nhưng mà…nhưng mà khi về nhà lỡ cha hỏi đến sao? Tiền tất nhiên phải vấn đề lớn, làm sao lấy được đống đồ trong tay Quân Tà mới là vấn đề.

      Đường đại công tử cuối cùng cũng phát ra, tuy Quân Tà đại thắng mà về, nhưng khó khăn của chính vẫn y nguyên chưa giải quyết được. Mới nghĩ đến nét mặt nghiêm khắc của cha, rét mà run

      - Trả lại cho ngươi cũng phải hoàn toàn có khả năng. – Quân Tà lắc lắc đầu: - Nhưng ta tuyệt đối làm việc công, trước đây , bây giờ , sau này cũng luôn!

      tới đây, đột nhiên nhìn vào khuôn mặt đưa đám của Đường Nguyên cười thần bí, giơ giơ ngón tay :

      - He he, cho được, nhưng bán được! Ngươi kiếm được bao nhiêu từ chuyện này, ta bán cho ngươi đúng giá đó! Sao? Muốn mua mập?

      - Hả? Ha ha ha, đúng là người em tốt!

      Đường Nguyên như chết đuối vớ được cọc, mừng đến phát điên, nhảy cẫng lên ôm chặt Quân Tà, cũng chưa kịp nghĩ vừa thua cháy túi, còn cái khỉ gì đâu mà đem ra mua bán?

      Quân Tà đáng thương, thân thể còn chưa đạt tới đẳng cấp chịu được cú ôm “trời giáng” của tên mập, lập tức lăn ngửa ra đường, cả hai đổ kềnh lên nhau. Đường đại thiếu gia quả hổ danh “đại nhân vật”, cả khối thịt nung núc hoàn toàn đè kín Quân Tà, đến chéo áo cũng thò ra ngoài!

      Độc Tiểu Nghệ cười đến sái quai hàm: “Hai tên quỷ con này lớn rồi còn quá nghịch ngợm ”.

      Cả bọn vội vàng kéo Đường Nguyên đứng dậy, hình dáng Quân Tà lúc này mới được nhô ra, bị trận ngộp thở gần chết,bị cả khối thịt kín mít bao trùm, khí cũng lọt tới. buồn bực nghĩ thầm: " ngờ ông đây cũng có ngày bị tên đực rựa đè nghiến xuống đất, là xui xẻo, con mẹ nó....."

      - Đường mập, ngươi làm ông mày nóng rồi đấy, thế ông ra giá! Bội kiếm với ngọc bội, dưới trăm vạn lượng bạc đừng mơ sờ vào! Giá này chỉ có hiệu lực tới ngày mai, chậm ngày, lên trăm năm mươi vạn lượng!

      Quân Tà đứng lên, cảm thấy lỗ mũi vẫn thoang thoảng như có mùi phân heo dính vào, rất buồn nôn khiến ra giá độc ác.

      - Hảaaa?

      Đường Nguyên la lên thảm thiết như heo chọc tiết khiến tất cả những người xung quanh phố đều phải dừng lại nhìn sang.

      Tới ngã tư, cả bọn sắp phải chia tay. Hướng đông là hướng về Quân gia cùng Đường gia, mà hướng tây là Độc gia.

      Lúc này, nhìn bộ dạng cười cợt của Quân Tà, trong tâm Độc Tiểu Nghệ đột nhiên nổi lên cảm giác tên khó hiểu, nàng bỗng nghĩ ngợi lung tung: “Gã Quân Mạc Tà chết tiệt này dù là kẻ bỏ triệt để, kẻ danh tiếng xấu xa, nhưng dùng để chơi đùa cũng rất hứng thú đấy chứ, chẳng sao đâu”.

      Nghĩ tới đây, Độc Tiểu Nghệ quát:

      - Quân Mạc Tà, sinh nhật ông nội ta năm nay, ngươi tới hay ?

      Quân Tà hơi ngớ người, :

      - Nếu người nhà cho ta , ta chắc chắn !

      - Nếu người nhà ngươi cho phép sao? – Độc Tiểu Nghệ chợt cắn môi.

      - Đương nhiên ta ngoan ngoãn ở nhà ! – Quân Mạc Tà đáp liền, còn vế ra : " cho ta , ta bị bệnh hay sao mà phải ?"

      « Khốn khiếp! » - Độc Tiểu Nghệ nghe xong, cũng hiểu tại sao đột nhiên cực kì tức giận, lập tức xông vào Quân Tà đấm đá như điên, hung hăng mắng chửi :

      - Ngươi dám , ta gặp lần đánh lần ! Nghe chưa ?

      Quân Tà vừa bực bội vừa ấm ức, đường đường là thiên hạ đệ nhất sát thủ lại để cho con nhóc vắt mũi chưa sạch đánh cho tối tăm mặt mũi, đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh ! Cái thân thể yếu như sên này biết bao giờ mới phù hợp với đây ? chỉ còn cách lấy tay che kín mặt, miệng hô liên hồi :

      - Ta ! Chắc chắn ! Chắn chắn mà !

      - Hừ, tốt lắm, tiểu tử ngươi cũng coi là biết thức thời ! Nhớ là lễ thọ phải chuẩn bị chu đáo đấy, ít nhất phải kém những thứ hôm nay ngươi thắng được !

      Độc Tiểu Nghệ hung hăng nhìn , đôi mắt to tròn đảo vòng đầy nguy hiểm lên bao đồ rồi mới chịu rời ra, xoa xoa tay hừ tiếng kiều rồi quay người lại, nhún nhảy chân sáo chạy , đôi tay nhắn vung vẩy, bộ dáng tung tăng chẳng khác nào chú nai con đáng đồng cỏ…

      Hóa ra nha đầu này vẫn chưa chịu từ bỏ ý định với đống đồ vật trong tay Quân Tà. Dù trong thâm tâm nàng vẫn là kẻ vô dụng ăn hại mười phần, nhưng loại thái độ này so với trước kia ràng tốt hơn rất nhiều.

      Thấy Độc Tiểu Nghệ , Quân Tà quay đầu lại nhìn Đường Nguyên, nét mặt nửa cười nửa :

      - Đường đại công tử, ngươi cũng là lợi hại ! Khặc khặc, đánh bạc đến thua mất cả vợ chưa cưới, bản lĩnh đó khiến ta phải phục sát đất ! Khâm phục đến cùng cực !

      Đường Nguyên lập tức mặt đỏ tía tai, hận là có lỗ nẻ để chui vào.

      Quân Tà nhìn , ánh mắt từ từ biến thành lạnh lùng :

      - Đường Nguyên, giỏi lắm, phen náo loạn của ngươi thiếu chút đem ta vào chỗ chết ! tình hôm nay hề đơn giản, ngươi có biết hay ?

      - Hả ? Hại chết ngươi ? – Tên mập bị hù đứng tim, có nằm mơ cũng nghĩ Quân Tà đột nhiên ra chuyện kinh thiên động địa này.

      - Chẳng lẽ ngươi cho rằng vận khí của mình đen đủi tới mức đó ? Ngươi hồ đồ tới vậy sao ? Thua bạc rồi thua luôn bội kiếm, thua bội kiếm lại thua tiếp ngọc bội ? Thua mất ngọc bội xong lại thua đến mức đem hôn thê của mình lên làm vật cầm cố ? Đường Nguyên, ngươi hãy tự hỏi mình xem ngươi có thể ngu tới mức đó ? Có thể ngu tới lấy vợ mình ra làm vật gá bạc ? Ngươi bao giờ nghĩ chuyện này nghiêm trọng tới mức nào chưa ? Danh vọng của hai đại gia tộc khi bị trát phân lên tạo thành thứ hậu quả gì ? Ngươi gánh vác nổi sao ? Ngươi… ngờ ngươi thèm động não mà nghĩ, chẳng lẽ ngươi thấy có gì đáng ngờ trong chuyện này sao ?
      thuyt thích bài này.

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 22: Hướng dẫn từng bước.
      Quân Tà hung hăng trừng mắt nhìn Đường Nguyên, ánh mắt như hai mũi dao sắc bén ghim thẳng vào lòng :

      - Ngươi tự nghĩ thử gan ngươi có lớn bằng thân ngươi ?

      Đường Nguyên vẻ mặt sầu khổ, từ từ bình tĩnh lại, cũng phải thằng đần, kỳ tên công tử bột khá khôn khéo. Mập mạp tần ngần nhớ lại những lời Quân Tà , lập tức phát giác ra có nhiều điểm hợp lý. Chuyện này, căn bản phải nhằm vào mình. Ngay cả nằm mơ cũng thể như vậy được.

      Nhưng tại sao nó lại rơi xuống đầu mình. Vì sao chứ?? Chả nhẽ số phận của ta đen như rắm chó vậy sao? ! thể nào. Tuy ta phải là chính nhân quân tử, tuy ta đôi khi cũng làm số chuyện bậy bạ. Những có số việc ta hiểu phải làm thế nào. Chuyện phát sinh hôm nay ràng có chết ta cũng làm. Nhưng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà mình lại người gây ra mọi , hơn nữa là những chuyện mà mình cho dù bị kề dao vào cổ cũng thể làm những chuyện mất mặt đó. Những chuyện đó chắc chắn bôi tro trát trấu mặt mũi của cả gia tộc, làm cho mình cả đời này coi như vùi xuống dưới tận đáy bùn đen mà làm bạn với giun. Nhưng vì cái gì, vì cái gì mà ta lại gây ra những chuyện tày trời như vậy?

      Trong thoáng, vô số câu hỏi lên cách hỗn loạn trong đầu của Đường Nguyên, khiến mập mạp khóc ra nước mắt.

      - Lần trước khi chơi bạc với ngươi, Mạnh Hải Châu có mặc bộ áo quần đó ?

      Ánh mắt Quân Tà vụt loé lên lạnh lẽo, khoé miệng nhếch lên nụ cười hiểm.

      - Phải, nhưng .. nhưng có liên quan gì chứ? Có chuyện gì sao?

      Đường Nguyên ngơ ngác nhíu nhíu mày ra vẻ khó hiểu.

      - Ngươi có ngửi được người Mạnh Hải Châu có mùi hương là lạ ? Mùi này rất dễ chịu.

      Quân Tà hỏi lại.

      - Đúng rồi. Có nghe thoang thoảng, đúng là mùi rất lạ.

      Đường Nguyên hơi mơ hồ nhớ lại.

      - Sau khi ngươi vào, có phải cũng được người bưng lên ly nước giống như ta hôm nay?

      Quân Tà tiến thêm bước

      - Đúng, đúng vậy. Mà vậy sao?

      - Vậy sao ư?

      Quân Tà cười gằn hai tiếng:

      - Cũng chẳng có gì, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên để cho ngươi vạn kiếp bất phục thôi.

      Đường Nguyên phải là kẻ ngu, lẩm nhẩm lại lời của Quân Tà lần, nhất thời nhảy dựng lên, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ:

      - Ngươi,… ngươi … chén trà đó có vấn đề?

      - Chỉ mỗi chén trà đó thôi sao?

      Quân Tà cười lạnh:

      - Quần áo của Mạnh Hải Châu, mùi hương kỳ bí kia, chén trà kia, toàn bộ đều có vấn đề. vài tên cờ bạc gặp lại nhau cần gì phải uống trà? Làm gì có chuyện đó? Ngươi đúng là đồ đầu heo mà. Cái sơ hở to gần bằng cái thân ngươi vậy mà ngươi còn phát ra?

      - Nhưng… nhưng phải ngươi cũng uống sao? Tại sao ngươi việc gì?

      Đường Nguyên vẫn ngớ ngẩn hỏi.

      - Còn nhớ lúc ta uống xong chén trà, đường vào, có nhảy mũi lần ?

      mặt Quân Tà lên vẻ thần bí, dường như cười mà phải cười:

      - Ta còn làm ướt y phục của ngươi nữa, đúng ?

      - Đúng, đúng. Có chuyện này.

      Đường Nguyên vội nhớ ra.

      - Người bình thường hắt xì cùng lắm là chỉ phun ra ít nước miếng. Nhưng ta làm ướt áo của ngươi mảng lớn. Chẳng lẽ ngươi thắc mắc gì sao?

      Quân Tà quay đầu nhìn .

      - Hoá ra là vậy!

      Đường Nguyên giật mình hiểu ra, theo đó đặt ra nghi vấn:

      - Tại sao ngươi lại biết như vậy?

      Sao ta lại biết ư? Quân Tà ngẩn người, con bà nó vấn đề khó trả lời như vậy mà ngươi cũng hỏi ta. Chẵng lẽ ta lại cho ngươi rằng, kiếp trước lão tử quá rành mấy cái đồ thuốc men đó rồi, cần dùng mũi, cần dùng mắt chỉ cần cựa sợi lông là cũng có thể cảm giác được ư?

      Quân Tà vuốt vuốt mũi, nghĩ tới nghĩ lui đành hắt cho mình bô nước tiểu:

      - À.. ừm ta cũng từng bị như ngươi nên mới biết được, hiểu chưa đồ đần?

      - hổ là Quân tam thiếu! là thủ đoạn.

      Đường Nguyên bội phục sát đất, sùng bái thốt lên:

      - Quả là đại hành gia!

      Quân Tà chẳng biết là nên khóc hay cười, hận giơ chân sút quả vào mông , nhắc nhở:

      - Chuyện của ngươi tuy tạm yên. Nhưng việc ngươi gán cả lão bà, chỉ sợ bọn họ truyền ra, tốt nhất là ngươi nên nghĩ cách xử lý .

      - Đúng rồi, ta nên làm gì bây giờ nhỉ ?

      Nhắc tới chuyện này, Đường Nguyên nhất thời hoảng sợ cuống quýt như con kiến bò lung tung có chủ ý.

      - Giờ ngươi chỉ còn cách duy nhất. Đó là lăn mau về nhà, sau đó đem chuyện này bẩm với lão gia nhà ngươi, được dấu giếm điều gì, nhưng được quá lên. Phải tiên hạ thủ vi cường. Để lão gia nhà ngươi nhanh chóng có quyết định. Nếu để lão gia nghe ngóng được từ người khác rồi về hỏi nhà ngươi coi như đời ngươi tàn.

      Quân Tà cười thầm cách hiểm độc.

      - Mà ngươi là do bị hãm hại, nên chắc lão gia tử trách mắng quá nhiều. Hơn nữa, chuyện này xử lý thế nào, lão gia nhà ngươi tuyệt đối thành thạo hơn ngươi nhiều. Chưa kể ngươi còn có thù hận với đám kia mà? Có thù bất báo phi quân tử. Ta chỉ cho ngươi cách này. Bảo kiếm và bội ngọc của ngươi tạm thời cứ để ở chổ ta, sau đó ngươi mang trăm vạn lượng ngân phiếu đến cho bọn họ mà đòi. Bọn họ dĩ nhiên là trả lại được rồi, con bà nó… hừ hừ. Hiểu ý ta chứ?

      Quân Tà hạ giọng thào như dụ dỗ gã thiếu niên lần đầu rình phòng tắm nhà hàng xóm.

      - Hay!!

      Đường Nguyên vỗ đùi:

      - Đây là con đường duy nhất, cũng là cơ hội duy nhất để giành lại chủ động. Nhưng mà, bọn họ chỉ cần mang tiền sang ngươi để chuộc lại hai món đó, chẳng phải…

      - Đồ ngốc, lúc đó bọn họ lấy mấy thứ đó để ép ta thực việc, cũng phải là chuyện thắng thua bằng bạc mà là chuyện ân oán cá nhân. Liệu ta có cho bọn chúng chuộc ? Bờm vừa vừa thôi! đến vậy rồi mà ngươi còn , chờ cái gì nữa chứ?

      Quân Tà cười hắc hắc.

      - À còn nữa, ta cho ngươi cái này.

      Quân Tà như làm ảo thuật, sờ sờ trong ngực áo lấy ra chén trà. Chén trà này đặc biệt ở chổ đáy chén còn mấy khỏa bọt nước..

      - Đây chính là cái chén mà bọn chúng có hạ thuốc mê nên ta thuận tay dắt dê.

      Quân Tà cười nham hiểm:

      - Bên trong chén vẫn còn ít.

      - Ha ha ha…Cao! là cao tay! Tam thiếu là độc.

      Vừa cười nịnh, Mập mạp vừa đưa tay cẩn thận đón cái chén, háo hức giống như con ngựa hoang bị chích phát đao vào mông, lồng lên phi loạn.

      “Con bà nó, các ngươi muốn tính kế bẫy ta ư? Vậy ta cho các ngươi xơi trước!”. Quân Tà nhìn bóng dáng tên mập họ Đường vội vã chạy , trong lòng đắc ý cười khoái trá. Với gia thế của mập mạp và nhạc phụ của , lần này chắc chắn Lý gia và Mạnh gia yên ổn được. Mình chuẩn bị ghế rung đùi xem kịch hay a.

      Lần này, nếu phải có xuất ngoài ý muốn của Độc Tiểu Nghệ, cho dù Quân Mạc Tà có là Quân Tà chăng nữa kết cục cũng khác nhiều. Cho dù mình có thoát vây e rằng cũng phải bại lộ thực lực, trở thành cái đích cho mọi người bắn phá. Cái được bằng cái mất. Tuy bề ngoài đối thủ chỉ là mấy tên gia hỏa như mình nhưng sau lưng đám công tử bột đó đều là những gia tộc quan trọng nhất tại kinh thành. Nếu phải trong gia tộc có người bày mưu tính kế lũ nhãi nhép đó sao dám đấu với Đường Nguyên và Quân Tà, sao dám kiêu ngạo, vuốt mặt chẳng nể mũi thế ư?

      có khả năng! Chắc chắn là có khả năng đó. Phải biết rằng tuy Quân Mạc Tà tên nổi danh là công tử bột vô tích nhưng sau lưng là ai, là Quân lão gia, là Quân gia. Tuy giờ đây Quân gia chỉ có Quân lão gia chống đỡ đại cục, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, phần ba các tướng lĩnh trong quân đội đều xuất thân dưới trướng Quân lão gia. Có thể chỉ cần Quân lão gia còn sống ngày, những người đó chính là hậu thuẫn vững chắc của Quân Tam thiếu này. Bởi vì người bọn họ, dù có nguyện ý hay đều có hình bóng chữ “Quân” đó.

      khi xảy ra chuyện khiến cho sóng gió ngập trời quân (vua) dân đều chấn động. khi Quân gia sụp đổ những người này chạy trời cũng khỏi nắng, nhất định bị các phe phái khác chèn ép tơi bời. Nhưng nếu Quân gia còn tồn tại, bọn họ chắc chắn đoàn kết lòng để kháng địch, mặc kệ là đối thủ trong nước hay kẻ địch từ bên ngoài.

      Cho nên Quân gia thể nào xảy ra chuyện. Cho nên khi Quân Mạc Tà gặp chuyện may, những người này tuyệt đối đứng nhìn bàng quan. Tuy rằng trong thâm tâm mọi người đều khinh rẽ gã hoa hoa công tử này nhưng nếu cần phải ra tay bọn họ hề do dự.

      Ở gia tộc họ Đường Đường Nguyên cũng có vị trí tương tự. Thế lực của Đường gia tuy bằng Quân gia nhưng tại kinh thành này cũng có thể tay che trời. Nếu Đường gia và Quân gia liên thủ cho dù là Độc thế gia tại như mặt trời giữa trưa cũng phải nhượng bộ lui binh.

      Đương nhiên, như vậy có nghĩa là Quân gia kém thế so với Độc thế gia. Khi mà Quân gia ở đỉnh cao của danh vọng cũng từng ép Độc thế gia đến mức thể ngẩng đầu lên thậm chí kéo dài thời kỳ đó đến dăm bảy năm. Nhưng mà giờ Quân gia nhân tài điêu linh còn Độc thế gia mọc lên như nấm sau cơn mưa, tầng tầng lớp lớp, người người đông đúc. So với Quân gia hơn nhiều lắm. Cho nên Độc thế gia rất có tiềm lực. Ít nhất đánh giá bề ngoài Quân gia có vẻ bằng. Nhưng, Quân gia chỉ cần ngày còn có Quân lão gia vẫn còn ngày thể sụp đổ. Cho dù hoàng thất muốn động đến Quân gia còn phải cân nhắc kỹ. Thậm chí có thể là .. dám.

      Vậy mà giờ đây, Lý gia và Mạnh gia lại cùng xuống tay với Đường Nguyên và Quân Tà. Điều này có vẻ có chút khác thường. Trong bất thường có cái phi thường. Nếu có khác thường tất có chuyện.

      Đúng vậy, lần này ra tay chính là mấy gã công tử ăn chơi đàng điếm, cho dù có thất bại bị khui ra tình cũng chỉ là mấy tên nhóc con còn hôi sữa gây chuyện, mọi người cười ha hả cho xong việc, mấy ai nhớ kỹ trong lòng. Nhưng nếu ngược lại, nếu bọn chúng thực thành công sao đây?
      thuyt thích bài này.

    4. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 23: Phản ứng của Đường gia.
      Quân Tà cũng đoán ra rằng. Nếu hôm nay bọn chúng thực thành công được mưu này Đường Nguyên và mình rơi vào khống chế của đối phương! Mà Đường gia sao, vì nhà họ còn có người khác thừa kế. Nhưng Quân gia khác vì chỉ có mình mình là người thừa kế duy nhất.

      Tuy rằng chỉ là cầu, nhưng đối với tên biết nặng nhé như Quân Mạc Tà này có trời mới biết thành ra tai họa gì! Hơn phân nửa là lao vào tai họa nhưng vẫn biết mình vừa làm gì thậm chí lại còn đắc ý phen nữa! Dù sao gia gia thay mình thu thập tàn cục!

      Dù cho lúc này, nếu tranh đấu nhược điểm của mình đều bị đối phương nắm , cho dù lão gia tử có hung mãnh quân pháp bất vị thân, tướng quân phải đưa ra lựa chọn như thế nào ? Cho dù chần chờ chút tạo thành hậu quả khó lường!

      Quân Tà cảm thấy mình cần phải có thêm sức mạnh! Kiếp trước của mình lịch duyệt tuy rằng phong phú nhưng mà ngay bây giờ, Quân Tà cảm thấy ràng là đủ !

      Đầu tiên chính là cái gọi mẫn cảm chính trị, điểm này chính là khiếm khuyết của việc làm sát thủ kiếp trước! Nếu mình kiếp này tiếp tục là sát thủ đương nhiên có vấn đề gì, nhưng nếu là muốn sống yên ổn trong đại gia tộc, hơn nữa lại bảo hộ người nhà của mình bị thương tổn, duy trì đại thế vững vàng nên nếu có cái gọi là mẫn cảm về chính trị căn bản tất cả chỉ là si tâm mộng tưởng!

      Mình có thể làm quan, chìm nổi giữa vua và dân, nhưng mà cuộc đấu tranh này là thể tránh.

      Quân lão gia trở về nhà là buổi trưa. đường trở về, vừa gặp Đường lão gia Đường Vạn Lý đùng đùng nổi giận dẫn đầu đám võ sĩ thị vệ phóng ngựa về phía bắc, nhìn như vậy tất nhiên là tìm người.

      Ở phía bắc, đúng là chỗ của mấy đại gia tộc Lý gia, Mạnh gia! Sắc mặt của Đường Vạn Lý đen như đáy nồi, ánh mắt bừng bừng lửa giận, cơ hồ sắp bùng cháy ra ngoài, Quân lão gia thầm vui mừng:

      “ He he, lâu lắm rồi mới thấy lão già này tức giận như vậy, Đường lão gia luôn luôn hòa khí, lại có thể tức đến độ thế này, bất luân nhằm vào ai cũng có kịch hay để xem!”

      Ai ngờ, đạo diễn và diễn viên của vở kịch này lại là tôn tử mà mình vừa mắt Quân Mạc Tà!

      Quân lão gia rất tò mò hỏi:

      -Đường huynh đâu vậy ? Sao lại vội vàng thế ? Chẳng lẽ có người đoạt mất cháu dâu của huynh à? Nhìn bộ dạng hổn hển của lão tiểu tử huynh này! Ha ha ha…..

      Quân lão chỉ là muốn đùa chút, nhưng lão lại biết tức giận của Đường lão gia Đường Vạn Lý lại phụ thuộc vào chuyện này.

      - Quân lão thất phu, lão tiểu tự ngươi chớ có chiếm được tiện nghi rồi khoe mẽ, ngươi cũng phải thứ tốt đẹp gì! Chờ lão phu tính sổ với Lý gia và Mạnh gia xong rồi tính sổ với lão thất phu nhà ngươi sau!

      Chòm râu trắng của Đường Vạn Lý thẳng tắp, thở hồng hộc, trừng mắt nhìn lão, vung roi ngựa, phóng tới. cũng biết Quân Mạc Tà là hạng người gì, chỉ sợ còn bằng tôn tử của mình, Quân Mạc Tà ngược lại lại toàn thắng, sau lưng tất có cao nhân chỉ điểm. Đúng lúc lại gặp Quân Chiến Thiên, lại thấy Quân Chiến Thiên trêu đùa mình, tự nhiên hòa nhã với Quân lão gia!

      Chỉ còn lại Quân lão gia đứng lặng người há hốc mồm, Đường Vạn Lý lão tiểu tử này có ý gì, câu đầu tiên mắng mình, còn cái gì khiến mình chẳng hiểu mô tê ở đâu. Phải lúc sau lão mới nuốt nước miếng:

      - Lý gia và Mạnh gia sao lại đắc tội ngươi? Song lão tiểu tử đó làm ồn ào đúng hợp ý ta, tục ngữ : Cẩu giảo cẩu, lưỡng chủy mao mà!

      Đường Nguyên theo gia gia của , thần tình xấu hổ, bộ mặt sưng đỏ. Đường bàn tử vừa về tới nhà đúng lúc đó cha ngồi ở đại sảnh. Đường mập thấy vậy liền há mồm kêu cha gọi mẹ kể lể chuyện xảy ra khiến cha sợ tới mức chân run run ngồi cũng vững thiếu chút nữa là rơi xuống. Nhưng nhìn kỹ hóa ra điều khiến cha của Đường mập sợ nhất chính là gia gia , Đường lão gia tử tới.

      Vì thế, đoạn tiếp theo còn gì thú vị, do Đường lão gia bức bách, Đường Nguyên gạt nước mắt kể hết việc từ đầu chí cuối ra….. Có thể tượng tưởng cha con Đường gia giận đến thế nào! Tới lúc Đường Nguyên lấy ra chén trà, dưới đáy còn có dược phẩm lưu lại; vị dược sư trong gia tộc nhìn thấy liền chứng thực tất cả lời của Đường Nguyên đều là .

      Lý, Mạnh hai nhà lại ngoan độc như thế này! Nếu bỏ qua là làm cho xú danh của Đường gia vang khắp thiên hạ! Điều này khiến cho gia tộc luôn luôn coi trọng thanh danh như Đường gia làm sao nhịn nổi!

      Đường lão gia nén được cơn giận này liền kéo Đường Nguyên tới tặng cho mười mấy cái tát sau đó ném xuống đất, thét lớn ra lệnh cho Đường Nguyên dẫn đường tới Lý gia, Mạnh gia đòi công đạo!

      Niên kỷ của Đường lão gia so với Quân lão gia cũng tương đương nhau, có thể là nguyên lão ba triều, mấy năm gần đây luôn ở trong nhà, có vài năm cũng chưa ra khỏi cửa. Mà lúc này lão xuất liền tiền hô hậu ủng, thanh thế to lớn, sát khí trùng thiên! Xem ra chuyến này, hai nhà Lý Mạnh tránh khỏi cảnh chó chạy gà bay rồi.

      Quân lão gia tuy bị Đường Vạn Lý lão gia đầu đuôi vài câu, nhưng thấy Đường lão trong cơn giận dữ, lại biết Đường lão tìm hai nhà Lý Mạnh tính sổ trong lòng lão chẳng những phiền não mà còn có vài phần vui mừng. Vừa nhìn biết nhất định là tên mập Đường Nguyên lại gây phiền toái, may mắn thay Mạc Tà của lão trong khoảng thời gian này ra sức học hành thi cử, mười phần ngoan ngoãn, khiến cho lão yên tâm ít, nếu chắc cũng cấp cho lão ít phiền phức… Chậc chậc, Đường lão thất phu cũng đáng thương. Tuổi cao như vậy rồi còn vì tử tôn mà động khí.

      Nhìn bộ dáng giận dữ của Đường Vạn Lý, Quân lão gia kìm được cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa rồi đắc ý về nhà. Vừa về tới, lão nghe tin Quân Tà cầm bạc cùng thị vệ Trương Đảm ra ngoài đánh bạc, tức bị kích động tới lảo đảo, đánh bạc thắng thua là chuyện , vạn nhất có chuyện gì là lập tức thành chuyện lớn ngay!

      Vừa nghe tin Quân Tà về nhà, lão gia tử tất nhiên nổi giận đùng đùng, tới của tức ngẩn ra: giường lớn, gánh y phục bị tùy tiện ném lên, bên trong lộ ra những kiện y phục đẹp đẽ, nhưng lại chiếc nào gọi là bình thường cả. Còn Khả Nhi với dáng người nhắn cười đến híp mắt, đếm ngón tay xem có thể bán bao nhiêu bạc.

      Khi nhìn kỹ, Quân lão gia tử lại lần nữa chấn động, được gì, có ba khối ngọc bội thượng phẩm, trong suốt tỏa ra ánh sáng ấm áp, vừa nhìn biết đó phải phàm vật. Cái này còn đỡ, lão gia tử chân chín giật phải ở thân ngọc bội mà mặt có khắc chữ ”Năm X, tháng Y, Tôn nhi Phong tuổi”,”Năm A, tháng B, Tôn nhi Chấn tuổi”

      Đây phải là ngọc bội mà trực hệ hậu nhân của Lý gia mới có đủ tư cách đeo hay sao? Đó cũng là vật tượng trưng cho thân phận của Lý gia! Hơn nữa Phong, Chấn hai chữ đúng là tên của hai tôn tử của Lý thái sư, hai ngọc bội này như thế nào lại có ở tay Mạc Tà ? Chẳng lẽ tiểu tử này mới ra ngoài lần đồ sát, lột sạch đồ đạc con cháu nhà người ta ư? Quân lão gia vuốt râu ánh mắt có chút khinh nghi bất định.

      Nhìn ra chỗ khác, Quân lão gia kêu lên đau đớn, do dùng sức quá lớn nhổ mất sợi rây: hai ngọc như ý kia rang là của hoàng thất gì đó ! Ngoài ra còn có Mạnh gia ngọc bội, còn có minh châu, còn có …

      - Những thứ kia làm sao mà có ?

      Lúc hỏi ra câu này, mặt lão gia tử giật giật, có ý định giết Quân Tà: nếu là do tiểu tử này cướp bóc, đúng là phiền toái lớn.

      phải Quân lão gia nghĩ tới những thứ này là do tôn tử bảo bối của mình thắng được, mà lão hiểu rất tôn tử của mình: Cháu mình quyết có khả năng thắng được những đồ “Xa xỉ” này!

      buồn cười! Mình vừa rồi còn chê cười Đường Vạn Lý nhưng nghĩ tới chờ mình ở nhà cũng là phiền toái lớn như vậy!Quân lão gia chỉ biết im lặng…
      thuyt thích bài này.

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 24: Nỗi lo của Quân lão gia tử.
      Lúc này Khả Nhi mới phát gia chủ đứng ở cửa, khỏi hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ, đáp:

      - Những bảo vật này đều là do thiếu gia đánh bạc ở ngoài thắng được.

      - Thắng được? ư?

      Quân Chiến Thiên giọng hơi lạc , trong lòng vừa mừng vừa sợ, nếu phải có định lực siêu cường sợ hãi té ngửa mất rồi. Qua cơn kinh ngạc và vui sướng, Quân lão gia tử liền cảm thấy nghi ngờ, từ khi nào tên tiểu tử này cũng có thể thắng bạc vậy? Từ lúc bắt đầu học đánh bạc mấy năm trước, cho tới giờ vẫn chưa thắng lần nào … Nếu phải do Quân lão gia tử nghiêm khắc hạn chế tiền tiêu vặt của , có lẽ Quân Mạc Tà đem toàn bộ gia sản Quân gia nướng vào sòng bạc. Hơn nữa, lần này chỉ là thắng bình thường, mà còn thắng được toàn là bảo vật quý hiếm…

      - Bẩm, những bảo vật này đều là do công tử thắng được, tỳ nữ có ăn gan trời cũng dám lừa gạt gia chủ. Ngoài những bảo vật này còn có ngân phiếu ba trăm vạn lượng, đều là công tử mang về.

      Khả Nhi khẳng định:

      -Nghe những bảo vật này là do công tử thắng được của Lý công tử và Mạnh công tử. Sau khi về nhà, công tử liền ném mấy thứ này cho tiểu tì thu dọn, sau đó Tàng thư các đọc sách.

      Khả Nhi cảm thấy rất tự hào bởi vì từ trước đến nay công tử chưa bao giờ thắng bạc trở về, nhưng lần này lại có thể thắng nhiều như vậy. Trong lòng tiểu nha đầu này, công tử trở nên rất lợi hại. Tuy rằng trước đây Khả Nhi rất sợ công tử nhưng gần đây công tử lại thay đổi rất nhiều so với trước kia, ít ra là làm cho người khác cảm thấy chán ghét như trước kia nữa.

      - Tiểu tử kia lại đến Tàng thư các.

      Lúc này Quân lão gia tử vui sướng nhiều hơn là kinh ngạc, thấy cần phải thu dọn cục diện rối rắm hộ tôn tử, lại nghe được Khả Nhi như thế, khỏi hai mắt đăm đăm, bộ dáng có vẻ như chịu nổi đả kích, liền run rẩy đưa tay lên sờ trán mình, xác định được mình hôm nay phát sốt, cũng phải là nghe nhầm, lúc này mới hồi phục tinh thần.

      - Được rồi, khi nào nó về bảo nó đến chỗ ta.

      Lão gia tử xong, liền cùng Bàng quản gia mất, chỉ còn lại tiểu la lỵ hai mắt tỏa sáng, lẩm nhẩm tính:

      - Ba khối ngọc bội này ít nhất có thể bán được hơn mười vạn, hạt châu và bảo thạch kia tối thiểu cũng có giá hơn mười lăm vạn, còn cái kia có thể bán… Hơn nữa lại còn có ngân phiếu…Oa..

      - Lão Bàng, ngươi thấy thế nào?

      Dọc đường, Quân Chiến Thiên có chút đắn đo, tên tôn tử này làm cho mình hiểu được, rốt cuộc muốn làm gì? Rốt cuộc làm cái gì?

      - Bẩm, lão nô biết, nhưng giờ tiểu thiếu gia thế là rất tốt.

      Lão Bàng cũng rất mơ hồ, bất quá chỉ cần phải thu thập cục diện thay cho Quân Mạc Tà, thế là chuyện tốt rồi.

      - Nếu có hứng thú đối với việc đọc sách như vậy, ngươi ta có nên đưa vào Văn Tinh thư viện ?

      Trong lòng Quân lão gia tử tự nhiên xuất giấc mơ, Văn Tinh thư viện, đây là nơi đứng đầu thiên hạ đối với người đọc sách. Bên trong tính cả thầy giáo và đệ tử cũng quá nghìn người, con số này đối với dân cư tính hàng triệu của Thiên Hương đế quốc, là quá . cách khác, chỉ có những người gia thế trong sạch, phi thường, là nhân tài đứng đầu mới có tư cách tiến vào nơi này học tập. Mà khi học xong, đều là người được quốc gia săn đón, chỉ cần ngươi có thể tốt nghiệp là được. Nhưng muốn có tư cách tốt nghiệp, ngay cả những tài tử nổi danh cũng phải trải qua quá trình học tập đầy gian nan. Có thể , đối với văn nhân Văn Tinh thư viện chính là con đường dát vàng. Mặc kệ ngươi nổi tiếng đến mức nào, cho dù ngươi là công chúa hay vương tử, nếu có thực tài tuyệt đối được vào Văn Tinh thư viện. Bỗng nhiên, Quân lão gia tử lại tính toán cho Quân Tà tiến vào Văn Tinh thư viện, xem ra trong lòng tin tưởng rằng Quân Tà hồi tâm.

      - Bẩm. Điều này rất khó khăn.

      Ta ngất. Với trình độ của Quân Mạc Tà mà muốn tiến vào Văn Tinh thư viện ư? Có khác gì heo nái biết leo cây đâu chứ. Tất cả những người có thể vào đó đều gian khổ học tập mười mấy năm, đều là những tài tử thanh danh hiển hách khắp nơi mới có tư cách tham gia cuộc thi tuyển chọn, Ngài nghĩ thử cháu của ngài học vấn nghề nghiệp suốt mười sáu năm mới đọc sách có hơn tháng có thể vào sao?

      Đương nhiên lão Bàng hiểu được điều này, tuy vậy vẫn tiếp tục :

      - Mấy lão già ở Văn Tinh thư viện rất cổ hủ, nhưng nếu lão gia đích thân đến vài câu.. khụ khụ, thiết nghĩ, hay từ từ rồi tính.. cân nhắc sau.

      - Ài, tiếc là tên tiểu tử này tu vi huyền khí là quá thấp, nếu có thể tiến vào Thần Huyền học viện đương nhiên là tốt nhất. Quân gia chúng ta đều là lập thân sa trường, nếu là tên tiểu phu tử, đúng là chẳng ra gì.

      Quân Chiến Thiên cũng hiểu được chuyện này rất khó xảy ra, mấy năm trước Nhị hoàng tử muốn vào Văn Tinh thư viện, ngay cả hoàng đế bệ hạ còn phải ăn của lão Phu tử chút hờn dỗi, mới miễn cưỡng được vào, với mình nhất định lại càng khó hơn bội phần.

      Huống chi với cá tính của Mạc Tà…

      - Lão Bàng, theo ngươi sau này ta nên an bài Mạc Tà thế nào cho thỏa đáng?

      Quân lão gia tử thở dài:

      - Cho theo văn, tiểu tử này nhất định khác gì cục đá, cho theo Võ ư, nửa điểm thiên phú cũng có, lại càng thể chịu khổ, có triển vọng. Cho theo kinh thương ư… haizzz có lẽ ngay cả quan tài lão phu cũng có thể đem bán !.. Chẳng lẽ cứ để ăn ngồi rồi chờ chết sao?

      Nhắc đến chuyện này, lão Bàng cũng hết cách, liền an ủi:

      - Tiểu thiếu gia gần đây có chút tiến bộ, chừng lại thay đổi, hồi tâm chuyển ý… Ách, tiểu thiếu gia dù sao cũng còn ít tuổi, tin rằng mọi việc cũng chưa quá muộn…

      - Chỉ sợ đây chỉ là giả mù sa mưa! giờ ngay cả ngươi cũng còn cái thói đó.

      Quân Chiến Thiên nhíu mày, có chút kiên nhẫn :

      - Lão Bàng, thế này cũng giống ngươi à, năm đó ngươi ở chiến trường chỉ người mà dám xông vào mấy vạn đại quân Bàng Liệt, phải giống như ngươi tại đó sao.

      Lão Bàng cười khổ, thầm nghĩ: Ta làm gì muốn như thế, nhưng nếu như vậy, ta còn có thể thế nào nữa? Chẳng lẽ ta thẳng, con cháu đều có phúc phận của chúng, lão gia đừng lo lắng. Tôn tử của ngài ai cũng biết chỉ là phế vật hơn kém, cho dù ngài có quan tâm thế nào, có an bài đường lui cho thế nào, cũng có thể làm cho ngài tàn tạ? Nếu như thế, ngài lại còn rút dao chém ta thành mười bảy, mười tám khúc ư?

      - Còn có biện pháp, có thể bảo vệ thiếu gia, làm cho lão gia hết buồn phiền.

      Lão Bàng đột nhiên nhớ tới việc, liền .

      - Biện pháp gì? mau!

      Quân Chiến Thiên có chút bất ngờ, hôm nay chỉ là càu nhàu tý chút, nghĩ tới lão Bàng lại có biện pháp.

      - Biện pháp này nếu muốn thực thi đúng là có chút khó khăn.

      Lão Bàng ra, liền có chút ngập ngừng:

      - Chính là mua cho thiếu gia đầu bát cấp huyền thú còn , sau đó chúng ta tiếc sức làm cho nó đề cao sức mạnh…

      - Đủ! Đủ rồi.

      Lời Bảng quản gia còn chưa dứt, bị Quân Chiến Thiên cắt ngang phũ phàng:

      - Lão Bàng, ngươi mớ à? Theo ngươi, việc này có thể sao?

      Lão Bàng suy nghĩ chút, liền ủ rũ :

      - Bẩm. có khả năng.

      - Nếu biết là thể, ngươi còn cái rắm gì!

      Quân Chiến Thiên thở dài rầu rĩ .

      Huyền thú, là loại sinh vật đặc biệt của Huyền Huyền đại lục, huyền thú cao cấp đều có năng lực cực kì cường hãn. Trong truyền thuyết, bát cấp huyền thú có thể giao đấu với cao thủ cấp Thiên Huyền mà hề rơi xuống hạ phong. Nếu là cửu cấp huyền thú có năng lực công kích cao hoàn toàn có thể đấu với cao thủ Chí tôn thần huyền mà thua kém chút nào. Nhưng huyền thú cũng phân chia cấp bậc như nhân loại, hơn nữa còn khắt khe hơn nhiều. Cao thủ nhân loại nếu có thể nắm giữ ít kĩ năng, thủ đoạn đặc biệt là có thể vượt cấp khiêu chiến, thậm chí có thể chiến thắng đối thủ có tu vi huyền khí cao hơn mình. Nhưng đối với huyền thú, điều đó là có khả năng.

      Tứ cấp trở xuống huyền thú cùng lắm chỉ có thể là dã thú, hoặc là lực phá hoại lớn hơn chút so với dã thú bình thường. Chỉ có bắt đầu từ ngũ cấp huyền thú mới có ít năng lực đặc thù, tuy vậy huyền thú cấp năm, cấp sáu cũng có tác dụng quá lớn, ấu thú cũng như thế. Đặc biệt hơn, huyền thú trưởng thành đều thể thuần hóa, mà ấu thú lại cần ít nhất vài chục năm mới có thể trưởng thành, thậm chí là cả trăm năm. Như vậy chờ ấu thú trưởng thành cũng già mất rồi, lúc đấy còn có tác dụng khỉ gì nữa? Huống chi huyền thú cấp năm, cấp sáu nhiều nhất chỉ có thực lực của ngân huyền cao thủ. Cho nên huyền thú cấp bậc này giá cả cũng cao, tương đối dễ dàng tìm thấy. Nhưng huyền thú từ cấp bảy trở lên lại như vậy. Thất cấp huyền thú là bước đột phá lớn, có thể có trí thông minh hề kém hơn nhân loại. Ngoại trừ thiên phú kĩ năng ra còn có loại năng lực đặc thù. Bởi chính vì năng lực đặc thù này mà có thể làm cho việc nuôi dưỡng ấu thú trưởng thành trở nên mấy khó khăn.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :