Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 78: Bốn phương xuất động
      Vì cửu cấp huyền đan trước mắt, cường giả trong thiên hạ tiến vào thành Thiên Hương biết bao nhiêu, trong đó ít Chí Tôn Thần Huyền, thậm chí còn xuất hai vị trong Bát Đại Chí Tôn!

      Tuy rất nhiều người tu, nhưng khi huyền đan xuất , chắc chắn hỗn loạn.

      Quân Mạc Tà tính toán, loại hỗn loạn này đối với vô cùng có lợi! Có thể lợi dụng cục diện hỗn loạn này, cùng với cao thủ có thực lực khổng lồ làm suy yếu hai đại thế lực đối đầu với mình!

      Quân đại thiếu hề do dự, nhắm mắt lại, ổn định lại thần thức, đưa tay ra xoa khỏa phế đan trước mặt, khi ngón tay cảm thấy lành lạnh, Quân Mạc Tà lập tức khởi động lực lượng thần dị của Hồng Quân Tháp, chỉ trong phút chốc, linh khí nồng đậm theo kinh mạch bàn tay của Quân Mạc Tà rót thẳng vào khỏa phế đan.

      Với tu vi của Quân Mạc Tà nay, muốn dẫn phát loại khí tức khổng lồ thế này là thể. Vì thế, phải mượn lực lượng khinh khủng của Linh Lung Hồng Quân Tháp!

      Căn phòng u tối tăm bỗng nhiên sáng bừng lên, khỏa huyền đan đen tuyền đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, sau đó đột nhiên tiêu thất. Lúc này, từ trong khỏa huyền đan, cỗ năng lượng cường đại phát tán ra, xuyên qua căn phòng, tràn ngập bốn phương tám hướng.

      - Là năng lượng của cao cấp huyền đan! năng lượng tinh thuần!

      Bên trong mật thất của Thịnh Bảo Đường, ba lão giả đầu bạc ngồi khoanh chân tu luyện, đột nhiên cả ba cùng nhau mở to mắt, cửu trưởng lão thất thanh la lên!

      - Là cửu cấp đỉnh phong huyền đan!

      Ba người đồng thời nhìn nhau, trong mắt ai cũng thấy hưng phấn.

      - !

      Tam trường lão ra lệnh tiếng, ba người chút do dự, như tia chớp phá tung mái nhà mà bay ra, sau đó đứng nóc cao nhất của Thịnh Bảo Đường!

      Tiếng sấm vang vọng bầu trời, cơn mưa lúc này vô cùng nặng hạt!

      Tam trường lão với vẻ mặt hiền hoà nhắm mắt lại, dùng thần thức tìm tòi, sau đó hai mắt hổ mở lớn....

      - Huyền đan xuất tại thành Tây!

      Cùng lúc đó, hai người còn lại hướng ánh mắt về phía Tây của Thiên Hương thành.

      - !

      Ba bóng người như ba bóng chim bay lên, chỉ nháy mắt tiêu thất trong trung.

      Sau khi ba người rời , ngay phía dưới mái nhà bị thủng lỗ to, mưa ào ào tuôn xuống, có bốn người từ từ xuất , ba nam nữ. trong đám lên tiếng:

      - Chuyện vui thế này, làm sao có phần của ta cho được? Chúng ta mau đuổi theo xem trò vui !

      Lời còn chưa dứt, này dường như sợ bị những người còn lại ngăn cản, liền tung mình ngay, ba người còn lại nhìn nhau cười khổ tiếng rồi xông ra bên ngoài.

      Bên trong nhà tiếp khách của hoàng thất, phía bên mặt Đông của tiểu viện, lần lượt có sáu bóng người chỉnh tề phi thân ra, cả sáu người đều toàn thân lam quang, đứng chỉnh tề. Ngay sau đó, nam nhân mặc trường bào dài tay xuất , thân hình cơ hồ cao tới chín thước (thằng này quái thú chắc, tính ra mét là gần... 3m :110:), thân hình vô cùng gầy gò, nhìn thoáng qua giống như là cây gậy trúc, khuôn mặt chất phác, phi thân ra giữa đám người. Bảy người này hết sáu người là Thiên Huyền cường giả, còn người này tuy chưa thể tu vi, nhưng địa vị chắc chắn rất cao, đội ngũ mạnh mẽ!

      Người nam nhân có khuôn mặt chất phác thấp giọng :

      - !

      Bảy người đồng thời tung người lên!

      Đúng lúc này, cửa căn phòng phía Tây tiểu viện mở ra, giọng mang theo tiếu ý chậm rãi phát ra:

      - Thạch huynh, chuyện hay thế này mà gọi tiểu đệ sao? Chẳng lẽ huynh muốn độc chiếm sao?

      thân ảnh màu trắng từ trong cơn mưa bước tới. Mưa rơi vô cùng nặng hạt nhưng ngờ thể chạm chút nào vào áo choàng của . bước trong mưa to gió lớn nhưng nhất cử nhất động lại giống như dạo chơi trong hoa viên tràn ngập hoa tươi, phong độ vô cùng tao nhã ung dung.

      Quốc sư của Vũ Đường đế quốc - Phí Mộng Thần!

      Người nam nhân kia lạnh lùng cười:

      - Phí Mộng Thần, ai ngăn cản ngươi cả, chỉ cần ngươi sợ chết, liền có thể theo ta!

      Phí Mộng Thần cười to :

      - Thạch huynh, là người khác còn muốn theo huynh, trong Bát Đại Chí Tôn; nhưng với thực lực của Phí mỗ, huynh cũng hiểu ta có cần theo sau hay mà!

      ra nam nhân cao ngồng này là trong Bát Đại Chí Tôn, Thạch Trường Tiếu của Thần Tứ đế quốc!

      Thạch Trường Tiếu lạnh lùng cười, cũng đáp lời, phất ống tay áo cái, cả người như đằng vân giá vũ, lấy tốc độ nhanh nhất mà hướng về phía thành Tây. Phí Mộng Thần cười ha ha rồi vọt người đuổi theo. Những người còn lại cũng lời, chỉ yên lặng phi theo phía sau hai người!

      Bên trong tửu quán, Ưng Bác miệng toàn hơi rượu cười ha ha :

      - Hảo tửu! là hảo tửu!

      cùng với Vương gia làm người phẩm rượu, lại bị rượu ngon giữ chân, đến khi muốn rời trời đổ mưa to rồi.

      Người lưu người trời lưu người! (lưu = lưu giữ)

      bị mưa vây ở bên trong tửu quán này, may mà còn có rượu làm bạn, nếu biết khó chịu tới mức nào, huống chi là người quen phiêu bạt, có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, lúc này lại có rượu ngon, lại có người bồi rượu nên cảm giác cũng khá là tốt.

      uống đến bây giờ, hai vò rượu mà Quân Mạc Tà mang đến sớm còn giọt, vì thế mới miễn cưỡng uống tiếp rượu còn lại của Tống lão tam. Vốn rượu này cũng có thể là ngon, cuối cùng sau buổi chiều nay lại trở thành thứ rượu cố nuốt trôi, là đáng buồn, được hoàn mỹ!

      ra, phủ đệ của Bình Đẳng Vương Dương Hoài Nông cách nơi này xa, nhưng chưa uống hết số rượu còn lại làm sao có thể rời ? "Nếu rời chẳng phải là cho con chim ưng rãnh rỗi này chiếm tiện nghi sao? Cho dù là bát "khuyển" chí tôn sao, chia nhau cũng phải người vò, huống chi vò của ta còn bị chia vài chén cho Tống lão tam." Cuối cùng, hai cha con Vương gia cũng còn ngồi đây. Chuyện này làm Tống lão tam vô cùng buồn bực: " Đây là rượu của sư phụ ta, rượu này ta chuẩn bị nghiên cứu bị hai tên các ngươi uống hết như uống nước lã là sao..."

      "Nhưng bực nhất chính là bực bản thân mình, tại sao sau khi uống được rượu của sư phụ xong, sau đó uống loại rượu kiệt tác của mình, vốn hồi xưa uống cũng dám uống, luyến luyến tiếc tiếc, để bây giờ có muốn nuốt cũng nuốt trôi..."

      người là chức Vương gia duy nhất của Thiên Hương đế quốc, người còn lại là người ai ai cũng biết trong Bát Đại Chí Tôn. ngờ những nhân vật tai to mặt lớn lại vô lại đến thế này!

      Lúc nhân vật thứ ba trừng mắt nhìn hai đại nhân vật còn lại, Ưng Bác đột nhiên mở to mắt, bắn ra hai đạo thần quang khiếp người, đứng dậy cười to:

      - Cơ hội hoạt động gân cốt rốt cuộc cũng tới rồi!

      Thân hình lóe lên, lập tức tiêu thất trong tửu quán, chẳng thấy tung tích.

      Tống lão tam dù sao cũng là Thiên Huyền cao thủ chính tông, lập tức cũng phát ra cỗ tinh thần năng lượng làm rung chuyển trung. Tống Thương trong mắt lóng lánh, vài lần muốn đứng lên, nhưng rốt cục thở dài hơi ngồi xuống, cúi đầu, lấy rượu của mình bày bàn ngửa đầu làm hơi cạn sạch: "Dựa vào thực lực của mình, muốn tranh đoạt huyền đan của Thần Huyền, kết cục cũng chỉ có : Chết thảm!"

      Sau khi chứng kiến thực lực khủng bố của Ưng Bác , Tống Thương cuối cùng cũng dập tắt chủ ý tranh đoạt huyền đan, quyết định bỏ số vốn mà mình có ra mà chơi.

      - xảy ra chuyện gì thế?

      Vương gia thấy Ưng Bác đột nhiên rời , lại thấy thần sắc của Tống Thương bình thường nên khỏi tò mò hỏi thăm.

      - Cửu cấp huyền đan! Khỏa cửu cấp huyền đan mà cả kinh thành đồn thổi xuất !

      Tống Thương nặng nề trả lời:

      - Cửu cấp huyền đan nếu được chứa trong hộp hàn ngọc phát ra khí tức! Loại khí tức này là thể làm giả!

      - Cửu cấp huyền đan?

      Vương gia thở dài cái:

      - Ưng Bác vừa rồi đột nhiên biến mất chính là vì tranh đoạt thứ này?

      - đúng là , nhưng vị thần ưng này chưa chắc vì khỏa huyền đan kia, có thể chỉ dựa vào chuyện này để tìm đối thủ tốt mà thôi. Với tính tình của , ta nghĩ để ý tới vật ngoài thân!

      Tống Thương gục đầu xuống ảm đạm:

      - Đây là cuộc chiến của cấp bậc Thần Huyền, ta có khả năng tham gia!

      Vương gia gì mà chỉ im lặng.

      hiểu tâm tình của Tống Thương, liều mạng tu luyện cả đời, lại phát ra cuộc tranh đấu tuyệt vời gần trong gang tấc, thế nhưng ngay cả tư cách tham gia cũng có được, loại cảm giác này bi ai đến dường nào?

      Bốn phương hướng đồng thời xuất động!

      Phương Bắc, ba thân ảnh nhanh như điện, chính là ba vị Thần Huyền trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành, Phong Tuyết Tam Cửu Lục, lần nữa lại liên kết ra tay!

      Đông Phương, mười sư huynh đệ của Lý Du Nhiên nhanh chóng tiến tới, mặt mỗi người đều ra vẻ kiên tâm, nhất định thành công!

      Phía Nam, hai người Thạch Trường Tiếu - trong Bát Đại Chí Tôn và Phí Mộng Thần - quốc sư Vũ Đường đế quốc dẫn đầu đội ngũ, phía sau bọn họ còn có sáu bảy thân ảnh với lam quang huyền khí xuyên qua màn mưa mà tiến!

      Phía Tây, Ưng Bác như con chim ưng bay vút lên, hắc y tung bay trong trung vang lên những tiếng phần phật, chứng tỏ tốc độ nhanh vô cùng!

      Mục tiêu chỉ có , chính là ngôi nhà đổ nát phát ra khí tức của cửu cấp huyền đan!

      Tất cả thần thức của Chí Tôn Thần Huyền đều tập trung vào chỗ này, chút cũng ít!

      Ở những địa phương xa hơn chút, trong màn mưa tối trời tối đất lâu lâu lại xẹt lên vô số thân ảnh với lam sắc hoặc hoàng sắc, giống như những lồng đèn thay nhau lóa sáng, nhìn từ xa như những đốm lửa ma trơi lập lòe từ từ tiến tới.

      - Tên này đúng là ngu xuẩn, dám ngang nhiên trong đêm mưa to gió lớn này khởi động huyền đan, chẳng lẽ biết cho dù trời có mưa to hơn nữa cũng thể ngăn chặn khí tức của huyền đan sao? Chẳng lẽ có cạm bẫy chờ sẵn?

      Tam trường lão râu tóc bạc phơ bay ở giữa, ngờ vừa bay với tốc độ nhanh thế này mà vừa có thể mở miệng chuyện, thậm chí hơi thở hề rối loạn, quả là công phu cao siêu mà.

      - Ít ra, chuyện về huyền đan là có ! Khí tức phía trước ràng là cao cấp huyền đan, cái này là thể giả được, còn chuyện có mai phục hay chúng ta thể biết được!

      Vẻ mặt lục trưởng lão ngưng trọng, ba người suy nghĩ đường phát ra động tĩnh gì đó, nhưng cho tới lúc này họ vẫn chưa thu hoạch được gì.

      - Nơi đó cũng xuất khí tức của vị thần bí thực lực siêu cường hãn kia, cũng thấy khí tức đó tiến tới vị trí huyền đan.

      Trong thanh của cửu trường lão vẫn còn chút khiếp sợ. từng chứng kiến khí tức của vị "cường giả trong truyền thuyết" đó lần, đến nay vẫn rét mà run, lòng vẫn còn sợ hãi!

      - Tam ca, ta có chút khó hiểu, với lực lượng của vị tiền bối này, sớm được ...

      Cửu trường lão còn chưa kịp xong bị Tam trường lão cắt ngang:

      - được ra hai chữ kia!

      Tam trường lão ngữ khí dồn dập, giống như hơi hoảng loạn.

      - Vâng, vâng...

      Cửu trường lão cũng biết mình lỡ lời, liền vâng dạ đáp lời.

      - Mỗi người có chí hướng riêng, chuyện đó làm sao có thể miễn cưỡng được!

      lúc sau, tam trưởng lão mới lên tiếng, ba người sau đó đều thấy khó chịu trong lòng, im lặng mà bay nhanh tới.

      Đột nhiên, tam trưởng lão chợt lóe ánh mắt, nhìn về phía Nam, nhíu đôi mày bạc mà :

      - Cao giai huyền đan quả nhiên là tràn đầy hấp dẫn, ngay cả Thạch Trường Tiếu và Phí Mộng Thần cũng đến đây! Lão Lục, lão Cửu, hai người các ngươi trước tiên ngăn cản bọn họ, còn ta nhanh chân đoạt huyền đan vào tay rồi tính tiếp!

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 79: Đề thăng như thế!
      - Phía Đông cũng có người đến, chẳng qua thực lực mạnh nhất cũng chỉ là tu vi Thiên Huyền, biết tự lượng sức mình, đối với tam ca thể tạo nên phiền toái gì, chúng ta phía Nam.

      Lục trưởng lão nhìn đám thân ảnh với quang mang màu lam da trời từ Đông phương bay tới lãnh đạm .

      Tam trưởng lão gật đầu, hai tay mở ra, tốc độ nhanh hơn gấp đôi, bay ra xa nhanh như sao băng.

      Lục trưởng lão cùng cửu trường lão hai người râu tóc tung bay bạc trắng, phi hành trong trung lục trưởng lão lớn tiếng quát:

      - Băng phong ba ngàn dặm, phong tuyết chú ngân thành! Phía trước có phải là chí tôn Thạch Trường Tiếu và Phí Mộng Thần Phí huynh phải ?

      Thạch Trường Tiếu thân thể phi hành đột nhiên kềm hãm tốc độ, ngừng lại giữa trung, mắt chút biểu tình nhìn hai vị trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành:

      - ra là các ngươi!

      Phí Mộng Thần cũng ngừng lại cười ha ha :

      - dự là lâu gặp, ngờ hôm nay lại có thể gặp tam lục cửu ba đại trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành, là hân hạnh, hân hạnh!

      tâm tư cẩn trọng, khi thấy chỉ có hai vị trưởng lão xuất liền phán đoán vị còn lại cướp huyền đan, liền phát ra câu , cũng như chính là lời nhắc nhở Thạch Trường Tiếu.

      Tuy rằng có rơi vào tay hai người chăng nữa cuối cùng vẫn phải phân thắng bại cuối cùng, nhưng thể nào để mấy người của Phong Tuyết Ngân Thành này chiếm tiện nghi được. Dù sao ba đại trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành cũng đạt tới cảnh giới Thần Huyền, nếu là đơn đả độc đấu đơn mình còn dễ dàng thủ thắng, nhưng nếu bọn họ liên kết cũng khó , đối phương dù sao cũng có tới ba người.

      Thạch Trường Tiếu chậm rãi gật đầu, sắc mặt hề thay đổi, thần quang trong mắt , nhìn hai người lẳng lặng :

      - Tránh ra!

      Cửu trường lão cười ha hả:

      - Tránh ra? Chẳng biết hai vị muốn đâu? Mọi người dù sao cũng đều là lão bằng hữu, nếu hai vị có việc gấp, cứ thoải mái ra, có lẽ hai huynh đệ chúng ta có thể giúp tay.

      Thạch Trường Tiếu cười lạnh tiếng:

      - Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta? Cho dù tại tên tiểu tử Hàn Phong Tuyết tự mình xuất thủ cũng dám những lời này với ta! Các ngươi to gan!

      Tuy mỗi người ở đây ai cũng là Thần Huyền cường giả, nhưng Thạch Trường Tiếu này cũng là nhân vật trong Bát Đại Chí Tôn, huyền công của là Chí Tôn Thần Huyền cao giai, mà ngân thành tam lục cửu chỉ là Thần Huyền sơ giai, cho dù người mạnh nhất là tam trường lão cũng chỉ là Thần Huyền sơ giai đỉnh phong mà thôi. chênh lêch của hai bên phải là ! Thạch Trường Tiếu đương nhiên có tư cách những lời này, nếu phải cũng có suy nghĩ giống Phí Mộng Thần, cố kỵ ba người đối phương liên thủ, lại sợ Phí Mộng Thần làm ngư ông đắc lợi, sớm ra tay rồi!

      - Lời của Thạch huynh là sao? Mọi người đều gặp nhau nhiều năm, hôm nay mưa thu nhàng, bóng đêm mê người, mọi người cùng nhau ôn chuyện xưa phải tốt hơn sao, trong túi này của ta có chứa tuyết được đặc chế theo bí pháp của ngân thành, mọi người cùng ngồi xuống, phẩm ly trà nhé.

      Lục trưởng lão tròn mắt hưu vượn, cơn mưa tầm tã nghiêng trời thế này mà từ miệng có thể ra hai từ " nhàng", mà trời đêm sấm sét giật đì đùng thế này, lại mặt dày "bóng đêm mê người", lại còn lão bằng hữu cùng nhau uống trà nữa chứ!

      - Ha ha ha...

      Thạch Trường Tiếu cười tiếng dài, đột nhiên vung tay, tiếng cười càng lúc càng lớn, giống như tiếng gầm của thần long tung hoành thiên địa, cuối cùng hòa làm với tiếng sấm ầm ầm trong trung, "oanh oanh long long" đinh tai nhức óc!

      đạo thiểm điện giống như xé rách bầu trời giáng xuống như dòng kẻ nối liền thiên địa, chiếu tất cả các khuôn mặt của mọi người từ từ trở nên trắng bệch!

      Khi tia chớp này phóng ra, Thạch Trường Tiếu mang theo tiếng cười dài bay thẳng tới, đôi nhục chưởng vung ra như nâng hai tòa núi lớn, đồng thời tấn công tới cả hai người lục trưởng lão và cửu trưởng lão!

      Tuy hình bóng hắc y của vẫn lưu lại tại trung cách 2 người khoảng năm trượng, nhưng song chưởng của tới trước ngực của lục trưởng lão và cửu trưởng lão.

      - Trường tiếu kinh thiên, nhất chưởng động địa! Quả nhiên hổ danh trong Bát Đại Chí Tôn!

      Lục trưởng lão và cửu trường lão cùng hét lớn, đồng thời xuất thủ!

      Người mình biết chuyện nhà mình, tuy tất cả mọi người đều là Thần Huyền cảnh giới, nhưng với thực lực cường hãn của Thạch Trường Tiếu, dù cho hai người có liên thủ chỉ có thể duy trì thế bất bại trong thời gian ngắn mà thôi, trong Bát Đại Chí Tôn làm sao mà dễ dàng đối phó? Thêm vào đó còn có thêm Phí Mộng Thần đứng bên rình mồi, lục cửu hai đại trưởng lão dám nửa điểm chậm trễ, cùng nhau ngưng kết huyền lực toàn thân, ra tay đối kháng!

      Bang bang hai tiếng, dưới kích của Thạch Trường Tiếu, hai người đồng thời bị đánh văng ra, nhưng trong lúc văng ra, hai người tay trái nắm tay phải, tai trung lộn vòng đẹp mắt rồi xoay người phá tan màn mưa mà quay về vị trí cũ, soạt soạt hai tiếng vang lên, hai đạo ánh sáng như hoa tuyết ra trong màn đêm.

      Hàn phong phi tuyết kiếm!

      Bên trong kiếm quang, trong thiên địa dường như có vô số bông tuyết tung bay, gió thổi lạnh tới thấu xương!

      Thạch Trường Tiếu hưng phấn mà gào tiếng:

      - Vạn lý hàn phong khởi, mãn thiên tuyết hoa vũ! Hàn Phong Tuyết có thể dạy các ngươi bộ Hàn Phong Phi Tuyết Kiếm đến mức này cũng hổ danh là Phong Tuyết Chí Tôn!

      xong lập tức tung song chưởng tiếp tục tấn công, vô số đó kiếm hoa phi tuyết cũng chạm được vào người .

      - Thạch huynh chính xác vô cùng, vì thế thành chủ của chúng ta mới bài danh thứ ba trong Bát Đại Chí Tôn!

      Lục trưởng lão toàn lực vận kiếm, thân hình mơ hồ, kiếm quang cứ phát ra từng đóa từng đóa, vô cùng bá đạo.

      - là làm càn mà!

      Thạch Trường Tiếu bắt đầu tức giận. Lời này của lục trưởng lão chẳng khác nào kém xa so với Hàn Phong Tuyết! Mặc dù là kém rất xa, nhưng dám thẳng vào mặt của Thạch Trường Tiếu lại làm mất hết thể diện. phi hành tại trung, xoay người cách quỷ dị, giống con dơi khổng lồ bình tĩnh treo mình trung.

      Đột nhiên, thân ảnh bất động của Thạch Trường Tiếu bỗng nhiên bắt đầu di động, vô số tàn ảnh từ thân hình của bay ra, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, giống như bầu trời xuất cách đồng thời vô số Thạch Trường Tiếu, đứng thành hàng thẳng tắp trong trung!

      tiếng hú dài vang lên, vô số Thạch Trường Tiếu trong trung ầm ầm toàn bộ bay xuống, phá nát vô số đóa hoa tuyết được ngưng kết từ kiếm quang!

      Đúng lúc này, Phí Mộng Thần hú dài tiếng, như tia chớp xẹt ngang qua thân thể lục trưởng lão, thèm quay đầu lại mà tiến thẳng về phí ngôi nhà đổ nát!

      Thời khắc này chính là cơ hội!

      Nếu lúc này lục trưởng lão cùng cửu trường lão ra tay ngăn cản Phí Mộng Thần, chắc chắn cả hai người mất mạng dưới song chưởng của Thạch Trường Tiếu! Cả hai có cách nào khác đành trơ mắt nhìn Phí Mộng Thần mạnh mẽ vượt cửa ải của mình, bọn tại phải toàn lực ứng phó với sát chiêu của Thạch Trường Tiếu!

      mình Quân Mạc Tà đứng ở giữa phòng, thần thức cường đại của nhìn chăm chú phát tán ra xung quanh, đột nhiên ánh mắt của co rút lại, xoát tiếng phi thân ra khỏi căn phòng , phía sau bỗng nhiên xuất thêm lão giả đầu bạc...Căn phòng đổ nát từ từ rung động rồi đổ ầm xuống.

      Tam trưởng lão nhìn vào khỏa huyền đan huyền đan trong tay Quân Mạc Tà, hòa ái mỉm cười :

      - Các hạ, thất phu vô tội, hoài bích có tội (người thường có tội nhưng nắm bảo vật trong tay là có tội); các hạ nên giữ huyền đan trong tay, tốt nhất là giao cho lão phu bảo quản! Lão phu bảo vệ cho ngươi mạng, đan đổi mạng, rất là công bằng đúng !

      - công bằng sao? Tính mạng và khỏa huyền đan đều là của ta, cần gì đến các hạ bảo toàn! Cao thủ toàn bộ đều tập trung tại Thiên Hương thành, các hạ làm sao có thể đảm bảo cho tính mạng của ta!

      Quân Mạc Tà vô cùng khẩn trương, trong lòng mắng ầm lên: "Tại sao chỉ có tên tiến tới? Mấy thằng khác chết hết rồi sao? Chẳng lẽ ta bắt chước năng lượng của huyền đan đúng sao?"

      "Ta mặc dù ngoài miệng cứng rắn, đề phòng vạn nhất, nhưng trước mặt là vị Chí Tôn Thần Huyền a! Tin rằng chỉ cần phất tay cái là huyền đan thay chủ ngay! Chẳng lẽ cho lão gia hỏa này chiếm cái tiện nghi to lớn này sao? Những người khác tại sao chậm như vậy?"

      Quân đại thiếu cũng nghĩ sai rồi, ra tam trưởng lão phải muốn ra tay mà là cũng cố kỵ, người có thể chiếm huyền đan vào trong tay làm sao có thể là người đơn giản, nếu , lúc nãy tiến vào phòng vô cùng nhanh chóng, mà người này có thể phát từ trước là có thể nhận ra rồi!

      Thậm chí nếu ra tay đánh chết người này, thể bảo toàn cho khỏa huyền đan, nếu nhất thời sơ suất có thể làm tổn hại khỏa huyền đan lúc đó mất nhiều hơn được!

      - Lão phu là tam trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành, ta tin rằng ta có chút danh tiếng, chỉ cần ngươi giao ra khỏa huyền đan, lão phu đảm bảo ngươi có thể an toàn rời khỏi nơi đây!

      Tam trưởng lão tiến lên trước bước mỉm cười .

      Tam trưởng lão dù sao cũng là Thần Huyền cao thủ, nhanh chóng phán đoán người trước mắt có thể thực lực cũng cao, chỉ cần tiến lên bước là chắc chắn có thể chế trụ người này!

      Nếu lực lượng đủ chỉ còn cách dùng trí! Thứ Quân Mạc Tà muốn chính là hỗn chiến, phải lỗ mãng, đánh bừa đối với vị Chí Tôn Thần Huyền chẳng khác nào là tìm chết!

      Vì thế, Quân Mạc Tà phải dùng mọi cách có thể để kéo dài thời gian, chờ những người khác tiến đến! Trước lúc đó, thể nào để mất huyền đan!

      Tâm niệm vừa chuyển, đột nhiên người Quân đại sát thủ đoàn hào quang thanh sắc huyền khí phát ra sặc sỡ, cả thân ảnh đứng trong mưa như khối phỉ thúy sáng chói lóa mắt.

      - Ngọc Huyền đỉnh phong sao? Ha ha ha, còn lâu mới đủ...

      Tam trưởng lão lắc đầu, giọng có vẻ khinh bỉ. Trong lòng càng lúc càng nắm chắc, người trước mặt mình chỉ là cái nho Ngọc Huyền đỉnh phong. Người này trong mắt người thường, hoặc cả thành Thiên Hương cũng có thể xem như là cao thủ, nhưng trong mắt Thần Huyền như lão, chính là trò cười, hoặc gọi là con kiến cho vui!

      " lúc nãy ta quá cẩn thận rồi, nếu xác định đối thủ có thực lực thế này, ta cũng cần chuyện vô nghĩa nữa, trực tiếp cướp đoạt thôi!"

      Tam trưởng lão tuyệt đối nắm chắc, chỉ cần lão ra tay, tuyệt đối có thể cướp đoạt huyền đan vào tay trước khi người kia có thể ra tay phá hủy huyền đan!

      Nhưng ngay lúc này, lại lại đột nhiên phát chuyện, chuyện có thể là vô cùng cổ quái!

      Mà chính vì việc này mà đình chỉ cước bộ, thể ra tay!

      Bởi vì thanh sắc huyền khí người Quân Mạc Tà đột nhiên biến mất, thay vào đó lại là hoàng sắc nhàn hạt, sau đó trong nháy mắt lại biến thành thổ hoàng sắc (màu vàng đất), rồi lại lập tức biến thành kim hoàng sắc (màu vàng kim)! Cuối cùng, ngờ biến thành màu vàng chói lọi, chiếu sáng cả góc trời, những hạt mưa cũng trở nên tao nhã điểm xuyết cho cảnh đẹp như mộng ảo, cao quý mà thanh lịch này!

      Đây là chuyện gì xảy ra?

      Vì sao cái quang mang huyền khí chỉ trong chốc lát từ Ngọc Huyền đỉnh phong biến thành Địa Huyền đỉnh phong?

      Tam trưởng lão tung hoành giang hồ mấy chục năm, đây chính là lần đầu tiên chứng kiến loại chuyện li kì này. Quả chuyện này phá vỡ hoàn toàn quy tắc tu vi huyền khí! Người này làm cách nào vậy trời??!!!

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 80: Thần Huyền tề tụ!
      Khi tu luyện huyền khí tới trình độ nhất định, từ từ ổn định, chỉ cần tiến giai, sắc thái của huyền khí tuyệt đối phát sinh thay đổi. Sau khi tiến giai, mặc dù có thể áp chế lực lượng của chính mình, nhưng có cách nào phát ra sắc thái huyền khí thấp hơn như trước khi tiến giai.

      Ví dụ như Thiên Huyền cao thủ, cho dù giả bộ tới mức nào chăng nữa, cũng thể phát ra sắc thái huyền khí của Địa Huyền cao thủ!

      Đây là chuyện thể thay đổi!

      Muốn màu sắc huyền khí thay đổi, chỉ có con đường duy nhất: Tiến giai!

      Đây là quá trình thể nghịch chuyển!

      Nhưng có người nào từng nhìn thấy, chỉ trong chớp mắt, Ngọc Huyền trực tiếp tiến giai tới Địa Huyền, sau đó lại phá tan Địa Huyền sơ, đến trung giai, đến cao giai, cuối cùng tới luôn Địa Huyền đỉnh phong?

      Chỉ cần người có đầu óc hơi bình thường tuyệt đối tin vào chuyện thế này!

      Nhưng tại, cái lý luận quỷ dị mà người nào tin tưởng lại xuất trước mắt của vị Chí Tôn Thần Huyền tam trưởng lão này!

      Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, vị tam trưởng lão này vẫn kềm được theo bản năng đưa hai tay lên dụi dụi mắt: " Cái này phải chăng là ta nằm mơ?!"

      "Nhưng cũng sao, cho dù là Địa Huyền đỉnh phong sao? Chẳng lẽ có thể địch nổi Chí Tôn Thần Huyền như ta sao?" Tam trưởng lão tự an ủi mình rồi quát to tiếng:

      - Tiểu tử, cần phải giả thần giả quỷ, ra vẻ huyền bí, dâng....

      vốn định "dâng huyền đan lên cho ta" nhưng khi mới được chữ cầm những chữ còn lại vì cảnh tượng cực độ khiếp sợ trước mắt làm nuốt hết mấy chữ còn lại vào bụng!

      "Con bà nội nó, rốt cuộc là chuyện điên cuồng gì thế này? Chẳng lẽ lão phu già cả mắt mờ rồi sao?" (nguyên tác luôn, thêm thắt gì hết :110:)

      Trong khi dụi dụi mắt, huyền khí hoàng sắc đại biểu cho thực lực Địa Huyền đỉnh phong người tên hắc y nhân trước mặt đột nhiên lại tiêu thất, thay vào đó là tầng lam nhạt vô cùng tao nhã!

      Màu lam nhạt lại từ từ mở rộng ra, từ từ biến thành màu lam da trời, rồi thâm lam, rồi cuối cùng là màu lam xanh thẳm của biển rộng!

      Thiên Huyền đỉnh phong!

      Tam trưởng lão tí nữa là kích động đến té cắm đầu xuống đất!

      Chỉ trong thời gian phóng cái rắm, thậm chí là cái rắm phóng ra mà mùi thối còn chưa kịp lan tỏa, tên tiểu tử này đương nhiên đề thăng từ Ngọc Huyền đỉnh phong tới Thiên Huyền đỉnh phong? Đề thăng lúc chín giai vị!

      Chẳng lẽ tên gia hỏa này là quỷ hồn sao?

      Mới vừa nghĩ đến đây, tam trưởng lão lại trợn mắt há hốc mồm, màu sắc xanh thẳm như biển rộng hoàn toàn biến mất, lúc này xung quanh còn tí quang mang nào.

      Nhưng chính vì còn màu sắc gì mới làm tam trưởng lão sợ hãi: "Chẳng lẽ hắc y gia hỏa này lại tiếp tục tấn thăng cảnh giới Thần Huyền hay sao?" Tam trưởng lão nghi ngờ nhìn hắc y nhân, lúc mới gặp, nhìn thấy nóng nảy mất bình tĩnh trong ánh mắt của thần bí hắc y nhân, nhưng tại, tên gia hỏa này khí định thần nhàn, lại ung dung nhìn thẳng vào mắt với ánh mắt lạnh nhạt thương hại, sau đó lại chuyển biến thành khinh miệt.

      tại, dưới chứng kiến của tam trưởng lão, ánh mắt phía sau mặt nạ của Quân Mạc Tà làm cho tam trưởng lãocó cảm giác thần quang như điện, tràn ngập hào khí coi thường thiên hạ, lạnh lùng vô tình tựa như nắm quyền sinh sát cả nhân loại trong tay!

      Đây chính là ánh mắt của Chí Tôn Thần Huyền! Nếu so với Thạch Trường Tiếu, thậm chí là thành chủ Hàn Phong Tuyết của còn muốn sắc bén hơn!

      "Trời ơi! Đất ơi! Thần ơi!" Tam trưởng lão lắc lắc đầu: " Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Đúng vào lúc này, Phí Mộng Thần hú dài tiếng, từ cao đáp xuống, hòa cùng Quân Mạc Tà và tam trưởng lão tạo thành hình cái tam giác đều vô cùng cân xứng!

      Phí Mộng Thần thân là quốc sư Vũ Đường đế quốc, trời sinh tính tình vô cùng cẩn thận, khi thấy vị tam trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành và hắc y nhân này tạo thế giằng co trong lòng vô cùng hoài nghi: "Chẳng lẽ hắc y nhân kia lại có thực lực tranh đấu với cao thủ Thần Huyền sao? ngờ tam trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành cũng dám tùy tiện động thủ!"

      Tình thế này, ba người ai dám động thủ trước.

      Nếu vừa rồi Phí Mộng Thần tới, tam trưởng lão dù cho trong lòng lo lắng, nhưng cũng miễn cưỡng xuất thủ. Thậm chí nếu đối phương là Thần Huyền cường giả, nhiều nhất là cướp được huyền đan mà thôi!

      Nếu sư ra tay, chắc chắn có thể cướp được huyền đan!

      Bởi vì ra, tên thần bí nhân trước mặt nếu so với Chí Tôn Thần Huyền mạnh tương đương với con kiến!

      Nhưng tại, Phí Mộng Thần xuất , làm cho hai người ai cũng dám xuất thủ!

      Tam trưởng lão mà ra tay, chẳng khác nào đem ngực giơ ra cho Phí Mộng Thần đạp! Hơn nữa, còn có tên hắc y nhân thực lực thần bí này, vạn nhất bị hai tên này trước sau tiền hậu giáp kích, tất nhiên muống chết cũng khó. Tình hình lúc này quả là vô cùng xui xẻo!

      Phí Mộng Thần đương nhiên cũng băn khoăn giống y như thế, chỉ có điều còn nghĩ sâu xa hơn tam trưởng lão chút: "Người có thể chiếm được huyền đan làm sao có thể là nhận vật tầm thường? Tình thế này là khó xử vô cùng! Tam trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành cũng dám tùy tiện động thủ, tại sao ta lại tới sớm làm gì biết? Tại sao ta lại chờ tới cùng lúc với Thạch Trường Tiếu? Hối hận ! Vừa hạ xuống gặp ngay tình cảnh trước sau tiền hậu giáp kích của hai tên Thần Huyền, là con mẹ nó xui xẻo mà! ( Cái này cũng nguyên văn nốt :61:)

      Trong ba người này, chỉ có Quân Mạc Tà là cố phô trương thanh thế, dù cho có chuyện xảy ra cũng lo lắng, huyền đan căn bản chỉ là khỏa phế đan, cũng có Dương Độn để phòng thân. Trong lòng cũng ngừng mắng chửi: " Hai tên khuyển Thần Huyền Ưng Bác và Thạch Trường Tiếu chẳng lẽ ngã ngựa gãy cổ chết mẹ nó rồi, tại sao giờ này còn chưa xuất ? Các ngươi nhanh chân đến đông đủ để ta còn quăng viên phế đan này lên trời coi như cúng hồn cho các ngươi xông vào giành giật, sau đó ta thân xem oánh nhau nào, ta là khinh bỉ hai tên chí tôn các ngươi, đường đường là hai người trong Bát Đại Chí Tôn, vậy mà còn chậm chân hơn cả Chí Tôn Thần Huyền bình thường!"

      tại hai gã gia hỏa chặn trước sau, loại tư vị này khó chịu, toàn thân công hạ lập tức đầu ngón tay cũng dám động, chỉ sợ khẽ động lộ ra sơ hở, vậy kế hoạch này tính sao đây! Ta ta ta, mẹ nó ta đúng là người xui xẻo nhất đời này mà.

      Chuyện gì cũng đoán chắc rồi, chỉ ngờ Ưng Bác cái loại người chiến đấu như cuồng nhân cùng Thạch Trường Tiếu này cũng đến a!

      Ba người mắt to trừng đôi mắt , mỗi động tác của mọi người ở đây có bị khóa, thế nhưng cũng ai dám động đậy, cũng ai bị sứt mẻ gì, ba người đều đứng quan khán, toàn bộ đều lộ ra vẻ phong phạm của tuyệt thế cường giả, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại ước thúc lẫn nhau, ai chịu làm cánh chim đầu đan a!

      Quân Mạc Tà chỉ cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng mình tuôn ra ào ào, may mà có màm mưa che đậy, nếu chỉ sợ trước mắt hai lão gia hỏa này lộ ra sơ hở. Cao thủ hàng giá nha!

      Rốt cục...

      Xa xa truyền tới hai tiếng kêu đau đớn, phăng phăng hai tiếng, tựa hồ như có vật gì bị bẻ gãy, tiếp đó là cỗ khí tức cổ kinh khủng lăng đè xuống, thanh Thạch Trường Tiếu từ xa truyền tới: "Phí huynh, ngươi bỏ qua mất cơ hội tốt như vậy, bây giờ Huyền Đan này là của ta!"

      Lời còn chưa dứt, hắc y thân ảnh của Thạch Trường Tiếu thoáng ra giữa trung, áo choàng màu đen ở giữa trung phất phơ, ngờ giống như đem màn mưa rào đẩy ra.

      "Ha ha ha, Thạch Trường Tiếu, ngươi cao hứng quá sớm đó, Huyền Đan lão tử cũng muốn!" thanh giống như sói tru vang lên, thanh giống như kim loại va chạm vào nhau, khi lọt vào tai mọi người, ngờ lại làm cho huyết khí đám người nhộn nhạo, cảm giác khó chịu lên lời!

      thân ảnh màu đen từ sát mặt đất bay tới, giống như Thương Ưng kiếm ăn bầu trời, thân hình ưu nhã, ánh mắt tàn khốc, sắc mặt tịch mang theo vẻ bễ nghễ, phi tốc mà đến, lại có phong phạm của bậc vương giả.

      Lại vị cao thủ trong bát đại chí tôn tới! Thảo nguyên ưng thần, Ưng Bác !

      Thạch Trường Tiếu biến sắc, vội vã hạ xuống, thế nhưng luận thân pháp, Ưng Bác so với còn cao hơn bậc, hai người đối diện bốn con mắt lạnh nhạt nhìn nhau, quang mang xạ kích ra tứ phía, lại giống như tia chớp bầu trời khiến cho đám người bắt gặp mà giật mình thon thót.

      Xoạt xoạt hai tiếng, Phong Tuyết ngân thành sáu trưởng lão cùng chín trưởng lão đồng thời rơi xuống, trong tay mỗi người đều nắm thanh kiếm cụt, sắc mặt hơi tái nhợt, giống như con chó ăn vụng bị chủ đáng đuổi, rơi xuống sau lưng ba vị đại trưởng lão, ba người sóng vai mà đứng, trong lòng đều thầm cân nhắc!

      Ba lục cửu tam trưởng lão tụ làm , kỳ thực thực lực cũng yếu hơn thần huyền chí tôn!

      lát sau, lại có sáu người phá tan màn mưa lẳng lặng đứng thẳng sau lưng Thạch Trường Tiếu, đúng là mấy người dưới tay Thạch Trường Tiếu.

      Dường như người còn chưa tới đủ.

      "Nguyên lai mấy vị tiền bối sớm tụ tập tại chỗ này, vãn bối Lệ Kiếm Hồng bái kiến các vị Ngân Thành tiền bối, bái kiến Thạch sư bá, Ưng sư thúc. Vãn bối thay mặt gia sư đều ra mắt vấn an các vị tiền bối!" người trung niên Bạch y nhân mang theo chín Bạch y nhân chậm rãi ra, chính là mười vị sư huynh đệ Lý Du Nhiên.

      Điều này cũng kỳ quái, thực lực của bọn họ trong đám người là yếu nhất, cho nên tới cũng chậm nhất.

      "Kỳ quái, lão tử cùng Lệ Vô Bi có quan hệ gì? Đồ đệ của sao lại gọi lão tử là sư thúc? Các ngươi từ đâu mà nhận bừa thế." Ưng Bác híp mắt lại, lạnh lùng : "Thạch Trường Tiếu, chẳng lẽ ngươi cùng Lệ Vô Bi là sư huynh đệ sao?"

      Lệ Vô Bi!

      Lý Du Nhiên bọn người này ra là đệ tử của người đứng thứ năm trong bát đại chí tôn, lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi!

      "Cái đuôi ưng ngốc! Ngươi bậy cái gì đó?" Thạch Trường Tiếu khẽ đảo mí mắt : "Mặc dù ngươi cùng Lệ Vô Bi có oán thù, thế nhưng tiểu bối tới vấn an, ngươi lại có thái độ phá hoại như thế? Còn có phong độ của vị tiền bối thần huyền hay ! Lão tử như thế nào lại sáng ngang với ngươi chứ!"

      "Phi, tính cách của lão tử, đến phiên ngươi dạy!" Ưng Bác hừ hai tiếng, đĩnh đạc hướng tới mười người kia, : "Bọn tiểu bối các ngươi, khỏi phải làm quen dây dưa, tốn nước miếng làm gì! Các ngươi hôm nay tới đây khẳng định là vì Huyền Đan, đừng kêu tiếng sư thúc , cho dù dập đầu chín cái, Thạch sư bá của các ngươi cũng đem Huyền Đan nhường cho các ngươi đâu. Tốt hơn hết là thành thành chuẩn bị đấu võ ! phát ra vị Thạch sư bá này trông thấy Huyền Đan tròng mắt lập tức đỏ lên sao? ra với chút thực lực của các ngươi cũng dám tới đâu góp vui, lão tử ngược lại muốn đối đầu với các ngươi đó!"

      Lệ Kiếm Hồng trong lòng sớm hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông của Ưng Bác rồi, thế nhưng trong miệng lại cười hiền lành, : "Tiền bối rất đúng." thừa nhận giao tình này, cũng có gì phải xưng hô là sư bá sư thúc gì cả.

      Thực tế người trong bát đại chí tôn, từ trước tới nay đều xưng danh tự của đối phương là sư thúc sư bá, Ưng Bác này thuần túy là muốn cưỡng từ đoạt lý cố tình gây . Bởi vì trong bát đại chí tôn, người độc môn phái cũng chỉ có hai, mà Ưng Bác lại chính là trong số đó.

    4. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 81: Chí tôn giằng co
      Trưởng lão ba vị huynh đệ sóng vai đứng thẳng, sắc mặt ngưng trọng, mấy người bọn họ vẫn cho rằng địch nhân lợi hại nhất tối nay cũng chỉ là mình Thạch Trường Tiếu mà thôi, chỉ cần ba người liên thủ, nhất định thua Thạch Trường Tiếu, nhưng tại tình huống lại ngoài dự đoán của ba người.

      chỉ có người bịt mặt hắc y kiềm giữ huyền đan là có thực lực thâm bất khả trắc, ở đây cũng chỉ có vị bát đại chí tôn Thạch Trường Tiếu, mà còn có cả Ưng Bác cũng đến, cư nhiên còn rất nhiều đệ tử của lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi nữa, ngoài ra còn có vị thực lực quá mức cường đại, cơ hồ dưới bát đại chí tôn là Vũ Đường quốc sư Phí Mộng Thần, thậm chí Thạch Trương Tiếu cũng chỉ tự thân tới mà còn có sáu vị Thiên Huyền cao thủ cùng theo!

      Cục diện xoay chuyển cách bất ngờ!

      Thế cục tại trường lúc này càng thêm vi diệu tới cực điểm.

      Chỉ có thực lực của Quân Mạc Tà là yếu nhất, nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm mọi người, cửu cấp đỉnh phong huyền đan, ở tận cùng bên trong, thế nhưng lại đứng gần nhất, sau đó là Phong Tuyết ngân thành ba vị trưởng lão Chí Tôn Thần Huyền; bên kia là quốc sư Phí Mộng Thần Vũ Đường đế quốc. Xa hơn nữa là Ưng Bác cùng Thạch Trường Tiếu, cuối cùng là đám người phía xa giằng co.

      Thế cuộc quá vi diệu, mười vị đệ tử lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi, sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu được sáu Kim Thiên Huyền giúp đỡ! Yếu nhất cũng là Địa Huyền cường giả.

      Có thể được hai mười hai người vây quanh tin tưởng chính là chuyện nho đáng để tự hào trong tình thế thập phần tuyệt vọng này. Nhưng tại trong lòng Quân Mạc Tà chỉ có hưng phấn.

      Người rốt cục đến đông đủ rồi sao!

      Huyền đan của ta cũng nên xuất ra rồi!

      Ta có thể có năng lực đánh lại các ngươi thế nhưng nếu chạy trốn cũng cũng tuyệt đối là người đệ nhất thiên hạ!

      Ánh mắt Quân Mạc Tà chớp động, muốn bắt đầu động tác, lại thấy xa xa xuất hiệp bóng người như thiểm điện, bốn vị Bạch y nhân nhanh chóng tiếp cận.

      Mà trong bốn người này Quân Mạc Tà có thể nhận ra hai người.

      Tiêu Hàn, Mộ Tuyết Đồng!

      Bên người Tiêu Hàn còn có vị thiếu niên tuấn cái mũi trông hơi giống mũi ưng. Bên người Mộ Tuyết Đồng là vị Bạch y thiếu nữ khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, mái tóc như mây, dáng người cao gầy, da trắng như tuyết, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy nét ngây thơ trong sáng. Đôi mắt bồ câu đen nháy nhìn đám người trong sân, bộ dạng có phần hưng phấn.

      Nhìn hồi, đột nhiên trong bàn tay tuyết trắng của nàng giơ lên, "Ba" tiếng, chiếc ô che đầu mình cùng Mộ Tuyết Đồng. Tất cả mọi người ánh mắt đều sáng như đuốc, sao thấy cảnh này cho được? mặt chiếc ô kia chính là cái đồ án tiểu cẩu hùng đáng ...

      Ba vị trưởng lão vừa thấy màn này, trong nội tâm lập tức kêu khổ ngớt, tiểu nãi nãi của ta, tràng diện như vậy ba lão già khọm chúng ta còn nhanh ứng phó nổi, các ngươi lại còn tới đây làm gì a! Đây phải là muốn lấy cái mạng già của chúng ta sao?

      bầu trời, ngân xà cuồng loạn nhảy múa, ánh mắt mọi người đều nhìn lên, vẻ mặt mờ mịt bất định.

      Ánh mắt Thạch Trường Tiếu xuyên qua đám người, trực tiếp đính mặt Ưng Bác , : "Cái đuôi ưng ngốc kia, ngươi muốn viên huyền đan này à?" Cao thủ đài tuy nhiều, thế nhưng có người nào chính thức gây uy hiếp cho vị sinh tử chí tôn này, chỉ có duy nhất người có thể làm được điều đó, thể nghi ngờ chính là: Ưng Bác !

      Chỉ cần thuyết phục được Ưng Bác , huyền đan tựa như nằm trong lòng bàn tay mình rồi! Về phần những người khác, thậm chí kể cả Phong Tuyết ngân thành ba vị trưởng lão Chí Tôn Thần Huyền, Thạch Trường Tiếu cũng thèm để trong mắt!

      " nhảm! Cửu cấp huyền đan thủy chung là vật hiếm có, lão tử muốn mới là lạ á? Chẳng lẽ ngươi muốn sao? Vậy ngươi chạy tới chỗ này hứng mưa làm gì?" Ưng Bác trào phúng cười cười tiếp: "Thạch Trường Tiếu! Lão tử đối với ngươi rất bất mãn! Lão tử từ ngàn dặm xa xôi tìm ngươi đánh nhau, ngươi lại bê cái tác phong đáng ghê tởm chịu ra mặt, hôm nay lão tử muốn cùng ngươi đánh trận thống khoái mới được!"

      Thạch Trường Tiếu cảm thấy chán nản!

      Ta cũng phải là loại người như ngươi chiến đấu như thằng điên, cái loại thiếu dinh dưỡng trong não, chỉ biết đáng đấm! Ngươi cũng được coi là trong những bát đại chí tôn, như thế nào mà lại chạy ra phố phường làm ra loại việc vô lại như vậy?

      Hơn nữa ngươi đánh nhau cũng thèm chọn đối thủ xứng tầm, bây giở lại ở chỗ này chặn đường đòi cùng ta đáng nhau? Đây phải là muốn ta mất mặt sao? Vậy huyền đan kia tính sao đây?

      Trong chốc lát trong nội tâm vị danh chấn thiên hạ sinh tử chí tôn này thầm xoay chuyển mấy lượt.

      "Ai muốn lấy huyền đan? Ai muốn lấy huyền đan vậy đó chính là cùng lão tử đối nghịch!" Ưng Bác quay sang bốn phía ha ha cười, tiếng ngâm dài vang vọng tới tận mây xanh, trong lòng lúc này tràn đầy hăng hái cùng hào khí bừng bừng! Ở đây có hai ba bốn năm, năm vị Chí Tôn Thần Huyền, hôm nay có thể đánh trận thống khoái rồi!

      "Ưng Bác , ngày hôm nay bỏ qua , ngươi nêu như muốn đáng nhau, vậy lúc khác ta tùy thời phụng bồi!" Thạch Trường Tiếu sắc mặt lạnh lẽo, chút biểu tình, thần quang trong đôi mắt tựa hồ dày đặc như mưa tuyến phủ khắp lối chiếu lên khuôn mặt Ưng Bác , : "Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, mục tiêu của ngươi cho tới bây giờ cũng phải là huyền đan, cho dù cấp cho ta chút mặt mũi ngươi cũng đâu có sao!"

      "Cấp cho ngươi cái rắm ấy! Mục đích của lão tử chính là huyền đan! Lão tử với ngươi có bầu bí dây dưa gì hết, dựa vào cái gì mà cấp mặt mũi cho ngươi. Hôm nay lão tử chính là muốn giao thủ với ngươi, ngươi có thể làm gì được lão tử?" Ưng Bác cách chỗ Thạch Trường Tiếu bảy tám trượng, cũng tỏ ra yếu thế chút nào lên tiếng.

      Nếu là luận tu vi Huyền khí của hai người, tuy đều là người trong bát đại chí tôn, thuộc về tầng thực lực, thế nhưng bài danh cấp bậc Ưng Bác so với Thạch Trường Tiếu còn kém hơn bậc về phương diện thực lực cũng kém hơn chút, hai người nếu đụng độ, chỉ cần phải sinh tử chiến, tin tưởng trải qua ngàn chiêu cũng đừng mơ tưởng phân thắng bại!

      Hôm nay có Ưng Bác tại đây, chỉ cần quyết tâm cuốn lấy Thạch Trường Tiếu mà . Như vậy cho dù Thạch Trường Tiếu có liều mạng dứt đuôi được cũng qua được đám người còn lại kia!

      Cao thủ cấp thần huyền chí tôn phải chỉ có đông người mà giết được, cho dù nguời cùng tập hợp đám nhân vật bên ngoài vây công người còn lại cũng thể thắng được. Thế nhưng nếu cầm chân thàng vấn đề!

      Mà trong quá trình tranh đoạt huyền đan, thời cơ có thể là trôi qua chỉ trong cái nháy mắt, cần phải tói ngàn chiêu, coi như là hai chiêu có điểm sơ hở cũng đủ để người ta cướp mất huyền đan!

      Phí Mộng Thần, Phong Tuyết ngân thành cùng ba vị Chí Tôn Thần Huyền, đám người này phải vẫn luôn nhìn chằm chằm vào huyền đan đó sao?

      Thậm chí còn đám cao thủ Thiên Huyền ở chung quanh nữa, bọn họ tuy đáng lọt vào mắt của thần huyền cường giả thế nhưng cũng phải là hạng đèn cạn dầu!

      Càng quá đáng chính là phương xa lại ngừng vang lên thanh vù vù, lờ mờ có thể thấy bốn phương tám hướng ít người tới, chắc chắn là đám thần huyền tiểu thiên huyền cường giả, địa huyền tiểu ngọc huyền, thậm chí còn có ít người trong đó là kim huyền, chỉ có điều thấy ở đây tụ tập nhiều người như vậy, bên trong lại thiếu nhân vật đỉnh cấp, bên ngoài là vô số người vậy quanh, tất cả đều chú ý tới động tĩnh ở bên này, có tiến lên cũng có rời , hiển nhiên vẫn còn ý định “muốn được chia phần bánh”, cũng quên mất thực lực của bản thân.

      Ưng Bác cương quyết đem ánh mắt xuyên qua màn mưa, quét qua tất cả mọi người lần, đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt dài tiếng, tiếng thét cùng tiếng sấm bầu trời hòa làm , càng về sau tiếng thét như tiếng sấm sét càng lúc càng lớn đáng thẳng vào tim mọi người!

      Tiếng thét này khiến vài người công lực hơi yếu chút nháy mắt liền cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, lỗ mũi nhịn được mà phun ra tơ máu, sắc mặt tái nhợt như người chết!

      "Lão tử chính là Ưng Bác ! Lão tử chính là muốn tuyên chiến với Thạch Trường Tiếu!" Ưng Bác hung ác cười to: "Dưới gầm trời này ngươi biết tự lượng sức quả ít, nếu thức thời mau cút hết cho lão tử!"

      Ngoài đường tràng truyền tới vài tiếng kinh hô mơ hồ, hiển nhiên là khiếp sợ tới cực điểm!

      Cái này gọi là người có tên, cây có bóng!

      Ai có thể đoán được, tại Thiên Hương thành lúc này lại có tám đại quân tôn như thần tiên trong truyền thuyết của lục địa xuất , hơn nữa lại xuất những hai vị!

      tại ai muốn cùng hai người kia đoạt huyền đan? Đó có khác gì tự tìm chết? Có mấy người biết điều ảm đạm thở dài xoay người mà , biến mất trong màn mưa, tự động rút lui khỏi cuộc tranh đoạt huyền đan.

      Thế nhưng lại có rất nhiều người chỉ lui lại mấy trượng rồi đứng im bất động. Cho dù ngươi là Chí Tôn Thần Huyền thế nào? Chờ ngươi cùng Thạch Trường Tiếu đấu đễn nỗi lưỡng bại câu thương, lão tử còn biết chiếm tiện nghi sao? Pháp luật đấu lại được quần chúng, ngươi mặc dù là thần huyền điên phong, liệu có thể giết sạch được chúng ta hay sao?

      Người có chủ ý như vậy tuyệt đối phải là ít.

      "Người nọ chính là Ưng Bác sao? Là trong những đại lục bát đại chí tôn? như thế nào lại hung hăn vậy, cha bảo thái độ làm người như vậy tốt, cha luôn là người đúng mà." Xa xa, thiếu nữ ngây thơ thè lưỡi nghịch ngợm .

      Mộ Tuyết Đồng đứng ở bên người nàng, thở dài cười khổ : "Tiểu công chúa, lần này ngươi nên tới. Tràng diện ở đây là quá lớn rồi."

      "Mộ Tuyết Đồng, ngươi nắm chắc việc có thể bảo vệ an toàn cho công chúa sao?" Tiêu Hàn quái dị nở nụ cười tiếp: "Người như ngươi từ lúc nào lại sợ đầu sợ đuôi như vậy, việc bảo vệ công chúa cứ giao cho ta là được, đồ đệ nhát gan!"

      Mộ Tuyết Đồng hừ tiếng : "Ưng Bác cùng Thạch Trường Tiếu đều ở chỗ này, nếu là Ngân Thành Đương Chân chúng ta chiếm được huyền đan, chỉ sợ khiến hai người này nổi giận. như vậy tin tưởng cho dù ba vị trưởng lão cũng chưa chắc có thể nắm chắc toàn vẹn rời , huống chi là chúng ta? Tiêu Hàn, đầu ngươi bị lừa đá hay sao? Ngươi nhìn xem ở đây rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ? tự cho mình tiến giai lên Thiên Huyền tài trí hơn người! Đúng là ếch ngồi đáy giếng!"

      Mộ Tuyết Đồng cực kỳ có lý, giờ khắc này, nơi đây tụ tập toàn những người có thực lực khủng bố, cao thủ nhiều như cẩu, Thiên Huyền đầy đường, thần huyền nấp cũng ít, nếu chỗ này mà bạo phát đại chiến, tình hình chiến tất nhiên hết sức thảm liệt, chớ chi là Tiêu Hàn chỉ là mới bước vào Thiên Huyền, coi như là đạt đến thần huyền sơ giai cùng Tam Lục Cửu ba đại trưởng lão cũng chưa chắc có thể bình yên thoát thân, ngay cả thần huyền cao thủ cũng như vậy, chứ đừng gì đến người khác!?

      Tiêu Hàn giận dữ, định quay lại châm chọc câu, đột nhiên đạo ánh mắt sắc bén quét tới, nhịn được nội tâm phát ra tia sợ hãi, rốt cuộc đem lời nuốt xuống.

      Bởi vì người vừa nhìn qua chính là nhất đại sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu!

      tại tình hình ở đường tràng cực kì vi diệu, huyền đan lại ở trong tay Quân đại thiếu gia, mà Quân đại thiếu gia lại đứng ở trung tâm, từ đó nhìn ra từng tầng từng tầng vòng vây tỏa ra ngoài, tất cả đều là cao thủ, tu vi thấp nhất cũng là Thiên Huyền sơ giai! Mà ít nhất cũng có mười tầng vây quanh , đám người ở tít bên ngoài cùng thực lực cao lắm, nhưng nhân số lại đông như kiến!

      Với đội hình phô trương hoàng tránh như vậy, tin tưởng bất kì người nào ở vào vị trí của Quân Mạc Tà cũng cảm thấy kiêu ngạo cực kì, cùng đau đầu cực kì! Đám người vây ngoài cũng vì đứng ở đây mà cảm thấy kiêu ngạo.

      Nhưng tại trong đội hình cường đại này, lại người nào có dũng khí manh động!

      Hai đại chí tôn giằng co, người nào dám vọng động?

      Hoàn toàn ở trong trạng thái cân bằng vi diệu! Mà dạng cân bằng này khiến Quân đại thiếu gia thể nhẫn được nữa!...Buộc phải phá vỡ!

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 82: Huyền đan thay chủ
      Mười đại đệ tử của Lệ Vô Bi đứng bên ngoài, bọn họ chỉ chờ Phong Tuyết ngân thành cùng Thạch Trường Tiếu Ưng Bác bọn người động thủ, mấy người lập tức động, tranh đoạt huyền đan, sau đó chạy xa.

      Bọn họ có thực lực tranh phong với Chí Tôn Thần Huyền thế nhưng bằng vào thực lực tự thân chỉ cần có tia khe hở, cũng đủ để bọn họ đắc thủ, khi đắc thủ huyền đan, tin tức truyền xa ngàn dặm a!

      Mà Phong Tuyết ngân thành ba vị trưởng lão cũng có chủy ý như vậy, đều muốn ngồi đợi Ưng Bác cùng Thạch Trường Tiếu động thủ. Chỉ cần hai tên oan gia này động thủ, như vậy trong khoảng thời gian ngắn có thời gian để tâm đến bọn họ nữa. Đến lúc đó có uy hiếp cũng chỉ có Phí Mộng Thần mà thôi, với lực lượng của ba người, phần thắng tự nhiên là khá cao.

      Quốc sư Vũ Đường đế quốc đại nhân Phí Mộng Thần hai tay thả vào tay áo, khép hờ hai mắt, bộ dạng trông rất thong dong, phảng phất như hết thảy mọi chuyện nơi đầy đều có quan hệ với vậy, thế nhưng trong lòng tính, cứ đứng nghỉ ngơi dưỡng sức, lát nữa chỉ cần kích đắc thủ thôi.

      Thạch Trường Tiếu lại hãm vào tình thế rất khó khăn, luận thực lực có thể là khả quan nhất trong đám người này, cũng có tới bảy vị cao thủ trợ chiến. Nhưng cũng rất hiểu, chính bởi vì thực lực của bản thân mạnh mẽ nhất cũng chính là đích ngắm của mọi người, nếu như mình ra tay trước, cục diện vi diệu này cứ duy trì như vậy sợ rằng ổn, nhưng nếu mình ra tay tất diến ra hồi ác chiến, hỗn chiến!

      Nhưng có Ưng Bác tại đây, nếu như hỗn chiến mặc dù nắm chắc tất thắng thế nhưng cũng nắm chắc có thể cướp được huyền đan! Nếu đoạt được huyền đan, vậy bản thân mình tới đây làm gì? Cũng phải đến du lịch a!

      Nhất là phần đông cao thủ nơi đây khi hỗn chiến bản thân mình sao thế nhưng đám thủ hạ của mình thế nào? Thực lực của bọn họ cũng phải quá cao, đều dựa vào bản thân mình cả, mà cao thủ ở đây lại rất nhiều, chỉ cần động cái là có thể nguy đến tính mạng ngay! Nếu như bọn họ chết , cho dù có đoạt được huyền đan cũng đáng giá!

      Còn như Ưng Bác hoàn toàn có nhiều cố kỵ như vậy, tới đây căn bản phải là vì huyền đan, chỉ là người độc lai độc vãng, có chuyện gì rằng buộc, chính là kẻ cuồng chiến tranh. Chỉ cần thấy đối thủ trước mặt là lại ngứa ngáy tay chân muốn chạy tới động thủ!

      Thạch Trường Tiếu càng nghĩ lại càng đau đầu, trong lòng phân vân biết có nên cướp lây huyền đan nữa hay là đây!

      vị Chí Tôn Thần Huyền khác là Ưng Bác thực lúc này cũng miên man suy nghĩ, những người trước mắt này tụ tập ở đây mục đích cũng phải vì so tài với mình. Nếu có người xuất thủ, có lẽ trong nhát mắt tên hắc y kia chạy tới cướp huyền đan, đến lúc đó mệt rồi, thời gian truy đuổi kéo dài, Thạch Trường Tiếu tất nhiên có cơ hội đoạt huyền đan, như vậy dự định ban đầu của mình chẳng phải thất bại sao?

      Trong chốc lát, đám người ở đây đều như cá mập chờ mồi, đám cao thủ ai chịu gật đầu động thủ trước.

      thanh khàn khàn lạnh như băng vang lên: "Các ngươi đám chỉ có thể làm vật trang trí mà thôi, tất cả chỉ như đám cọc gỗ thôi sao? Muốn đánh cũng nhanh tỉnh lại mà đánh , mưa to như vậy, lão tử sắp cảm mạo mất, quả thực so với nữ nhân còn ẻo lả hơn, mau sắn quần áo rồi lao lên động thủ ."

      Tất cả mọi người nhất tề giận dữ, ai có thể to gan lớn mật như vậy, những lời này mà cũng dám ra, tên này định đắc tội với hết thảy mọi người ở đây chắc, rất có cá tính a!

      Ánh mắt mọi người trong nháy mắt tập trung vào chỗ phát ra thanh , tìm tòi xem xét, càng kinh ngạc hơn chính là nguyên lai tên tối trung hắc y nhân đột nhiên kích động dị thường chửi ầm lên, hoa chân múa tay, ngón tay chỉ lên đám bát đại chí tôn, Chí Tôn Thần Huyền, mắng chửi ngớt.

      rất có phong cách!

      Đây là loại người gì a, ràng huyền đan tay rất khó giữ, thế mà dám chủ động trêu chọc người ta, phải lá gan lớn bằng trời mới đúng, hay là ngâm mưa lâu quá cho nên bây giờ phát điên rồi!

      "Câm miệng!" Năm sáu người đồng thời mở miệng gầm lên.

      "Đồ hỗn trướng! Ở đây nào có chuyện cho đám tiểu bối các ngươi xen vào?" Ưng Bác tính tình rất nóng nảy, thân hình lóe lên, giống như quỷ mị xuất trước mắt hắc y nhân bịt mặt, chưởng hung hăng vỗ lên mặt , mặt : "Cái miệng lưỡi bén nhọn của tên gia hỏa này! biết trời cao đất rộng là gì!"

      Phong Tuyết ngân thành ba trưởng lão khẩn trương mở to hai mắt nhìn.

      Chiến trạnh... Chắc chắn là do cái tát của Ưng Bác này mà khơi mào a!

      Người khác có lẽ biết, thế nhưng ba vị trưởng lão há có thể biết? Hắc y nhân trước mắt kia cũng phải là nhân vật đơn giản, cho dù Ưng Bác chính là trong tám vị đại tôn, muốn dễ dàng bắt được hắc y nhân bịt mặt kia chỉ sợ cũng chưa hẳn là chuyện dễ dàng, thậm chí nếu quá chủ quan, chừng còn có thể làm hại bản thân cũng biết chừng!

      Người áo đen này rất có khả năng là vị thần huyền, hơn nữa là cấp độ còn cao hơn cả thần huyền cao thủ!

      Nghĩ tới việc vừa rồi tùy ý biến hóa màu sắc Huyền khí, trong lòng ba vị trưởng lão vẫn còn sót lại tia rung động! Luyện đến cảm giới nhàng có thể biến hóa Huyền khí như vậy! Người khác , cho dù là người được xếp vào thần huyền chí tôn tam giáp Ngân Thành thành chủ Hàn Phi Tuyết cũng có thể làm được như vậy a!

      Hừ hừ, thế nhưng trước mắt Ưng Bác cái lão lão gia hỏa cuồng vọng tự đại này lại để vào mắt. Hơn nữa cùng Phong Tuyết ngân thành mấy người cũng để mặc, tựu nhìn xem ăn quả đắng mới tốt. Chuyện này cũng khiến ít kẻ vui mừng, ba vị trưởng lão đương nhiên là muốn nhắc nhở. Ngồi đợi Ưng Bác xấu mặt trận.

      Nhưng chuyện kế tiếp lại khiến mọi người ngạc nhiên.

      Vị thần bí hắc ý kia rất bối rối chạy trốn, "Bộp" tiếng thanh thúy vang lên, tát của Ưng Bác đáng trúng ngực người kia, hắc y "A" lên tiếng sợ hãi, thân hình sớm bị đáng bay ra ngoài, còn bộ dạng hung hăng như lúc trước nữa, thân hình ở giữa trung còn liên tục kinh hoảng hô to: "Cứu mạng a, tha mạng a."

      Tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt! Nguyên đám người cơ hồ hai mắt đều trợn lớn hết mức có thể, cái này, chuyện này là thế nào đây! kẻ to gan lớn mật, cao thủ thâm sâu như vậy mà lại kêu cứu mạng a.

      Khiến mọi người thể tưởng tượng đó chính là, bản tay phải của hắc y nhân bịt mặt cầm huyền đan cũng bởi vì chịu kích này mà huyền đan đột nhiên rời khỏi tay, may mắn thế nào lại lọt vào trong tay Ưng Bác .

      Ưng Bác chỉ cảm thấy cỗ khí tràng rất to lớn mà lại dị thường tinh thuần đột ngột truyền vào tay mình, vô ý thức chụm đầu ngón tay lại, lập tức đem huyền đan giấu .

      cũng ngờ chưởng này của mình lại có hiệu quả như vậy! Hắc y nhân bịt mặt này trong tay giữ cửu cấp đỉnh phong huyền đan, xung quanh vô số cao thủ đứng đầu vây lấy, thế nhưng vẫn trấn định tự nhiên như vậy, thậm chí còn dám kiêng kị chửi người, ngay cả mình cùng Thạch Trường Tiếu cũng dám mắng. Trông giống như vị cường đại cao thủ mà giống như kẻ đầu đường xó chợ hơn!

      Lúc đầu, Ưng Bác nghĩ tới mình xuất thủ cũng phải là vì huyền đan, mà là cùng với giao thủ, thậm chí chút cũng có ý định xem , tuyệt đối coi kẻ tầm thường!

      Cho nên chưởng của Ưng Bác trong đó cũng chứa rất nhiều toan tính phía sau, tàng rất nhiều biến hóa tinh diệu, cho dù hắc bào bịt mặt vô luận tránh né ra sao công kích của mình cũng có biến hóa.

      chưởng này vô luận là thủ pháp hay phương vị đều là động tác của bậc cao thủ đỉnh phong.

      Thế nhưng sau chiêu này cũng cần dùng đến chiêu sau nữa, chưởng này tuy rằng thô thiển vô cùng thế nhưng hắc bào bịt mặt kia lại chịu nổi kích, tất cả các chiêu thức tinh diệu ở phía sau đều bỏ phí, chỉ với chưởng khiến tên gia hỏa này bay rất xa!

      Tên hắc bào bịt mặt bị đáng bay được lúc lâu thế nhưng Ưng Bác vẫn còn đứng đần ở đó, đắc thủ quá dễ dàng khiến cảm thấy bất ngờ chăng? Ta muốn tìm đối thủ xứng tầm a, tên này đúng là vô dụng mà!

      Sau khi kinh ngạc qua , ánh mắt Ưng Bác có phần phức tạp, xem ra huyền đan trong lòng bàn tay giống như vật ngoài thân, sau nửa ngày mới lên tiếng: " Ta, ĐCM nó!"

      Trong đám người ở đây, gồm toàn bộ lại cũng chỉ tìm được người vì huyền đan mà đến, mà người này tự nhiên chính là thảo nguyên ưng thần Ưng Bác ! Nhưng tại, vượt qua tất cả suy đoán của mọi người, giống như số phận trêu đùa, nghĩ ra người cần lại chiếm được!

      Hơn nữa còn dễ dàng đắc thủ nữa!"

      Biến cố này lập tức ngay cả đại tông sư như Thạch Trường Tiếu cũng kinh ngạc há hốc mồm!

      Mặc cho ai cũng nghĩ ra hắc bào bịt mặt chỉ là tên giống như nến đầu thương!

      Thậm chí là nến cũng bằng, người ta là nến đầu thương ít ra còn bị hoà tan, mà như ngay cả kích cũng chịu nổi!

      Đắc thủ dễ dàng như thế khiến bát khuyển chí tôn rất thương tâm, đặc biệt với thân pháp cực kỳ quỷ dị trong đám bát đại chí tôn như Ưng Bác , nếu như muốn , cho dù Thạch Trường Tiếu dùng toàn lực ngăn trở cũng có ý nghĩa gì!

      tại cơ hồ tất cả mọi người đều hối hận đứt ruột!

      Bọn họ tự nhiên dám tùy tiện xuất thủ với Ưng Bác , bởi vì bọn họ cũng phải là Thạch Trường Tiếu, nghĩ đến khiêu chiến cùng với nhân vật đỉnh cao như vậy đúng là người chán sống!

      Cho nên nguyên đám người oán hận đều đưa ánh mắt tìm tòi bóng dánh tên hắc bào bịt mặt, nếu như tìm được mọi người có thể tranh nhau băm thành đống thịt vụn! Nhằm xả bụng ác khí này!

      có thực lực mà đòi nghênh đời? Làm hại lão tử phán đoán sai mất cơ hội tốt!

      Lão tử làm gì được thảo nguyên ưng thế nhưng chả lẽ thu thập được ngươi? So với nến đầu thương ngươi còn mềm hơn a!

      Nhưng người liên can đều theo hướng hắc bào bịt mặt bị đáng bay tìm tòi. Thế nhưng hắc y nhân bịt mặt lại lặng lẽ, lén lút tiêu thất từ lúc nào!

      Chẳng lẽ tiểu tử này là giấy, là bụi đất sao, tựa như trúng chưởng nát vụn?

      người còn sống sờ sờ, trước mặt hai vị thiên hạ chí tôn, bốn vị Chí Tôn Thần Huyền, gần hai mươi vị Thiên Huyền cao thủ coi vào đâu, cộng thêm N Huyền khí cao thủ nhìn chằm chằm lại đột nhiên biến mất. Giống như là khí bốc hơi, vô tung vô ảnh! Tựa hồ là chưởng kia của Ưng Bác trực tiếp biến thành khí vậy!

      "Chát!" Lại tiếng thanh thúy vang lên.

      Còn chưa khôi phục lại khiếp sợ lúc trước, mọi người lại ngây người như gỗ kinh ngạc vô ý thức nhìn tới nơi phát ra thanh, ra là từ chỗ ba vị trưởng lão Phong Tuyết ngân thành, vị Chí Tôn Thần Huyền cao nhân này lại vung tay tự tát vào mặt mình cái!

      Rất thanh thúy, rất êm tai, rất vang dội, rất dễ nghe!

      Đây là hành động gì?!

      Hai vị trưởng lão cùng tiến lên quan tâm hỏi: "Tam ca, ngươi làm sao vậy?"

      Ba đại trưởng lão quan hệ cho tới bây giờ đều là rất tốt!

      "Khụ, có muỗi." Ba trưởng lão xấu hổ .

      Mọi người giống như nghe thấy tiếng sấm, nhất tề đều cảm thấy chóng mặt!

      Cuối thu, mưu cũng trở nên nặng hạt, coi như là con chim ưng sợ rằng cũng bị đè xuống, chi là muỗi? Sao lại có loại muỗi bá đạo như vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :