Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 49: Thần bí cao thủ
      Phát thú vị này khiến khóe miệng Quân Mạc Tà khẽ nhếch, vốn cũng nghĩ cùng Tống lão tam đấu rượu, điều này đáng để . Với thân phận của mình nếu là cùng Độc Vô Địch đại tướng quân đấu trận coi như còn đáng giá. Cùng với lão bản của tửu điến nho có cần phải tích cực như vậy ? Câu trả lời đương nhiên rồi.

      Nhưng nếu lão bản của gian tửu điếm này chính là Thiên Huyền cao thủ sao?

      Kết luận tự nhiên là ngược lại.

      "Được hay đều phải do công luận làm chủ, ta tự nhiên có thủ đoạn làm cho ngươi tâm phục khẩu phục." Quân Mạc Tà cười rộ lên, hàm răng trắng bóc nhe ra, bởi vì gặp chuyện tốt cho nên tâm tình phá lệ trở nên vui vẻ, mà có phần biểu thái quá, ánh mắt của nhìn Tống lão tam như con sói đói bụng nhìn con sơn dương béo múp vậy.

      Mặc dù là thiên giai cao thủ thế nhưng Tống lão tam cũng khỏi rùng mình cái, ánh mắt của tiểu tử này tự nhiên trở nên tà đạo vậy a.

      "Như thế là tốt nhất! Thiếu niên, cuộc cuộc, nếu như ngươi thua thế nào đây?" Trung niên nhân chỉ sợ thiên hạ loạn. Trong mắt Tống lão tam tuy phải là nhân vật đơn giản, thế nhưng thiếu niên thần bí kia lại càng làm cho người ta nhìn thấu. Có lẽ khi hai người đáng cuộc, là chuyện rất có ý nghĩ cũng chừng, kẻ luôn gây náo nhiệt còn sợ xảy ra chuyện lớn sao? Nếu bản thân mình ngoài xem náo nhiệt ra còn biết làm cái gì đây? Trong mắt trung niên nhân xẹt qua tia khổ sáp.

      "Nếu như ngươi thua, ta chỉ hy vọng sau này vô luận là lúc nào, ngươi cũng được để cập đến chuyện tốt xấu của rượu nữa, bởi vì ngươi xứng." Tống lão tam nhìn chằm chằm lên người Quân Mạc Tà, : "Quả quan điểm luận rượu của ngươi rất có đạo lý, thế nhưng thể vũ nhục rượu do ta ủ! Cái này dù sao cũng là đích tay nghề đời đời truyền lưu, ưu khuyết của rượu ngươi có chân chính hiểu được, cho nên cần phải ngông cuồng tự phẩm cái gì mới là tốt cái gì là xấu."

      " lời định!" Quân Mạc Tà trở nên nghiêm túc. Đối mặt với kẻ có kiên thức nông cạn về rượu như tên này, mình nếu thua mới là nực cười a.

      "Đợi chút!" Trung niên nhân thể chờ đợi được nữa, mỉm cười xen vào: "Để cho công bằng...Các ngươi nên động vào rượu, chung quy cũng phải cần người làm chứng, đúng ? Cũng thể chỉ dựa vào hai người các ngươi để bình luận thắng thua? Cho dù tất cả mọi người đều là người lịch , cũng nên tránh vạn nhất a. Bản... Nhân đối với rượu coi như cũng si mê, cho nên tại hạ mạn phép xin làm người làm chứng, có được hay ? chỉ chứng kiến, hơn nữa còn là trọng tài, bình phán, đều do mình ta đảm nhiệm, thế nào?"

      Ngôn từ của hai người này kịch liệt như thế, sau này so rượu, lúc lấy ra chắc chắn phải là loại tầm thường, nếu bản thân mà bình phán, chẳng phải có cơ hội nhấm nháp hai loại mĩ tửu sao? Vô luận ai thắng ai thua, đều được nếm rượu ngon, đó chính là nhân sinh cực kỳ vui vẻ a! Nghĩ đến đây trung niên nhân khỏi mở cờ trong bụng. Tống lão đúng là Tống lão tam nha, rượu dưới giường của ngươi lần này nên đem ra hết , ha ha...

      "Được!" Tống lão tam biết thế nào mà khi chứng kiến sắc mặt trấn định của Quân Mạc Tà, trong lòng lại sinh ra cảm giác chột dạ, có loại cảm giác vi diệu như bản thân sắp thua vậy.

      là chuyện cười, đối diện với lời trẻ con của tiểu tử này sao mình phải sợ chứ, có thể uống qua bao nhiêu loại rượu ngon? Lại có thể có được loại mĩ tửu gì, mấy chục năm sưu tầm tích trữ mới được chiêu bài ủ rượu, nếm rượu như ngày nay, sao ta có thể thất bại cơ chứ? Nghĩ như vậy, Tống lão tam cũng lập tức bình tĩnh lại, nhưng trong lòng thầm nghĩ: nếu như bị thua cũng phải chuyện quá xấu! Hoặc giả cũng làm cho tài ủ rượu của mình tăng lên tầng, cho dù thể tăng ít nhất cũng có thể tìm ra chỗ sai của bản thân...

      "Ba ngày sau, vào tầm chiều ta đóng cửa sớm, mọi người tụ tập tai đây, thế nào?" Tống lão tam lên tiếng đề nghị.

      Quân Mạc Tà mỉm cười gật đầu. Nhưng trong lòng lại nghĩ, biết sau lưng vị Thiên Huyền cao thủ thần bí này còn có tổ chức nào hay ? Hoặc là người của Hoàng Hoa đường? Chẳng lẽ đúng như lời , là đồng đạo sao. Nghĩ đến chuyện Tống lão tam ngày đó bị mình dọa tới mức chật vật sợ hãi bỏ chạy, ánh mắt của Quân Mạc Tà lúc này nhìn Tống lão tam lại có thêm vài phần tiếu ý.

      Lúc ấy thực lực bản thân cũng tới Ngân Phẩm, thế mà lại hù lui được cao thủ Thiên Huyền trung giai tuyệt đỉnh, đây là chuyện đắc ý cỡ nào a?

      "Hai cân thịt trâu, hai vò rượu." thanh đột ngột vang lên "Cuộc đấu rượu ba ngày sau, ta cũng tới làm bình phán!" Lời như chém đinh chặt sắt, để cho người khác phản bác, phảng phất như lời tuyên bố cao cao tại thượng của bậc đế vương đối với thần dân của mình vậy.

      Lời này cũng có ý hỏi han, mà là xác định, kết luận, chắc chắn.

      Chỉ có điều thanh này vang lên đối vơi ba người trong tửu điếm chẳng khác gì tiếng sấm nổ giữa bầu trời quang! Hai người hộ vệ của trung niên khẳng định vẫn còn đứng canh cách tửu điếm xa, mà Tống lão tam lại là cao thủ tu vi Thiên Huyền, tinh thần lực của Quân Mạc Tà lại mạnh mẽ vô cùng, cho dù là tung tích của đại hành gia cũng che dấu được , thế nhưng ngờ đám người lại phát được khí tức người này. Vị khách nhân mời mà đến này rốt cuộc đến từ lúc nào? Mà người này lúc lên tiếng lại ngồi ở chiếc bàn sau lưng mọi người, chỉ cách bên ngoài có vài thước.

      Ba người đồng thời quay đầu lại nhìn, chi thấy ba ánh mắt phóng tới chiếc bàn phía xa sau lưng bọn họ chẳng biết từ lúc nào có thêm người, tuy ngồi nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như người này đứng, lưng thẳng tắp, khuôn mặt tuấn hơn người, đường cong khuôn mặt phân minh, ràng, khuôn mặt giống như được điêu khắc từ cẩm thạch vậy, hoàn toàn có bất cứ nét gì ràng. Mái tóc dài buông xuống, cũng có dùng bất kì thứ gì bó lại, đem gương mặt che phân nửa.

      Người này mặc bộ hắc y, lúc này tuy là giữa trưa thế nhưng bộ hắc y phối hợp với khí tức, sắc mặt lại khiến người ta lâm vào loại cảm giác mình ở trong khu rừng rậm u tối! Người này cho ba người cảm giác kì quái, thế nhưng ai đoán được độ tuổi của , dù chỉ là đại khái, 30 cũng có thể, bốn mươi cũng có thể, năm mươi cũng có thể, thậm chí cho dù tám mươi tuổi tựa hồ cũng quá! Người này chính xác là cao thủ, mà lại là cao thủ trong cao thủ, cao thủ đỉnh phong! Từ ánh mắt đầu tiên khi thấy người này, Quân Mạc Tà ngay lập tức đưa ra kết luận! Tại Phong Vân tế hội của Thiên Hương thành, người này đột nhiên thân, ý đồ đến cần hỏi cũng biết. Chẳng phải là vì Huyền Đan mà đến sao? Nhân vật như vậy đối với bất luận thế lực nào mà chỉ sợ nổ ra trận tranh đoạt đẫm máu. Quân Mạc Tà từ người này cảm nhân được loại khí tức cực kì quen thuộc: Độc! Khí tức độc này chính là kiêu ngạo mà độc, nhìn đời bằng nửa con mắt mà độc! Chính giống như mình ở kiếp trước! Tựa như lang vương mình độc thảo nguyên, tuy độc nhưng lại sợ hãi, hề muốn thay đổi độc này, hơn nữa từ trong tịch mịch lại có tư vị hưởng thụ.

      "Xin hỏi các hạ là?" Trung niên nhân cùng Tống lão tam đồng thời đề cao cảnh giác.

      " là ai cả, chỉ là người rượu mà thôi." rủ ánh mắt xuống, thản nhiên tiếp: "Cứ như vậy , tại cho ta vò rượu và đồ nhắm, nhanh lên!"

      Tống lão tam nhíu mày, cũng đàng làm như có chuyện gì, : "Mời khách quan chờ lát." xong liền xoay người .

      Trung niên nhân ha ha cười : " như vầy, vậy ba ngày sao chúng ta đợi tôn giá đại giá quang lâm." Với thân phận cùng nhãn lực của , tự nhiên cũng nhận ra thân phận cùng năng lực của người này hề tầm thường, hơn nữa còn vô cùng cường hãn giống như nhân vật Thần Long trong truyền thuyết; nếu người ta ba ngày nữa tới bình phán hẳn là có ác ý.

      Nhân vật như vậy có thể đắc tội, vậy tốt nhất đừng nên đắc tội là hay nhất.

      "Tiểu huynh đệ, hẹn gặp lại sau ba ngày nữa. Ha ha, ngàn vạn lần đừng để lão phu thất vọng đó." Trung niên nhân cười ha ha hướng Quân Mạc Tà vẫy tay, sau đó tiêu sái xoay người rời .

      Sau khi hăn bước ra khỏi cửa, hai gã thị vệ từ chỗ tối ra, tên : "Vương gia, có muốn tiểu nhân theo dõi tìm hiểu lai lịch thân phận của người kia ?"

      " cần, điều đó cũng có ý nghĩa." Trung niên nhân ha ha cười, đột nhiên thu lại vẻ cười cợt, : "Vừa rồi người nọ vào bằng cách nào, xảy ra chuyện gì?"

      "Vừa rồi có người tiến vào sao? có mà!" Hai gã thị vệ nhìn nhau, trong mắt đều lên vẻ nghi hoặc .

      "Vậy, thôi bỏ !" Trung niên nhân thầm kinh hãi, bản thân hai gã hộ vệ của mình là Địa Huyền sơ cấp nhất đẳng cao thủ, với thực lực như vậy ở trong thành tuyệt đối an toàn, tưởng được, ngay cả cái bóng của người kia hai tên hộ vệ này cũng phát ra.

      Nhân vật cỡ này, rốt cuộc là ai?

      Trong tửu điếm.

      Quân Mạc Tà bắt đầu thấy hứng thú nhìn chằm chằm vào hắc bào nhân, đột nhiên cười cười : "Cảnh vật ở thảo nguyên được chứ?"

      câu này khiến tia lạnh nhạt cuối cùng mặt hắc bào nhân cũng biến mất, nếp nhăn khóe mắt dãn ra, ngước mắt nhìn Quân Mạc Tà. Lúc này Quân Mạc Tà đột nhiên phát ánh mắt của bao la giống như đại dương, thâm thúy giống như ánh sao trong đêm tối, quả là thần bí! Thậm chí có làm cho người ta có loại cảm giác muốn chìm đắm trong đó.

      "Sao ngươi có thể nhìn ra ta đến từ thảo nguyên?" Hắc bào nhân lên tiếng hỏi, khẩu khí nhanh chậm, nhưng từng chữ đều rất ràng mà tản mát, lại có nửa điểm tức giận.

      "Đất dưới đế giày của ngươi phải đến từ Trung Nguyên. Thắt lưng của ngươi chính là làm từ thứ cỏ chỉ có thảo nguyên, từ hai điểm này cũng đủ rồi chứ." Quân Mạc Tà vẫn cười cười, tới rồi ngồi đối diện với .

      "Chỉ với những thứ này chưa đủ." Hắc bào nhân nhìn chằm chằm lên người thanh niên trước mặt mình, tiếp: “Hơn nữa ta cũng chưa cho phép ngươi ngồi ở trước mặt ta! Ngươi còn chưa xứng!"

      "Còn chưa đủ sao? Vậy tiếp nhé, người của ngươi còn có mùi vị đặc biệt của thảo nguyên. Quân Mạc Tà mỉm cười tiếp: "Hơn nữa còn có tư vị của con sói độc. Ta có thể ngửi được, những điều này hẳn là đủ? Bây giờ ta muốn đứng cho nên tự nhiên là muốn ngồi. Đừng là ngồi, cho dù nằm xuống sao?"

      xong Quân Mạc Tà hừ lạnh tiếng, tiếp: "Về phần xứng hay , có đủ tư cách hay , với tiêu chuẩn đáng giá của ngươi so với ta sao giống chứ? Nếu như ngươi vẫn ta đủ tư cách đối ẩm, vậy ta tự động đứng lên!"

      Hắc bào nhân nhìn nửa ngày, sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười : " rất thú vị, như vầy, ngươi cứ ngồi , dù cho nằm xuống cũng sao."

      Hắc bào nhân này là quái đản, măc dù cười thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo cùng độc, tựa hồ phải cười với Quân Mạc Tà mà là cười với khí.

      Đúng lúc này Tống lão tam còng người tới, tay là vò rượu cùng đĩa thịt bò. nhìn Quân Mạc Tà cũng gì, chỉ đem rượu và thức ăn đặt lên bàn, sau đó xoay người muốn ly khai.

      Hắc bào nhân con mắt vẫn trần tĩnh nhìn lên mặt bàn, tay đặt lên chum rượu, phát ra thanh nào, lớp bùn phong kín nắp vò rượu bàn biết biến mất từ lúc nào, mùi rượu mát lạnh lập tức bay ra, người nọ thản nhiên : "Thiên Hương thành quả nhiên bất phàm, ngay cả lão bản ở tửu điếm cũng là Thiên Huyền trung giai, quả là tồi tồi, rất thú vị."

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 50: Cái ta uống phải rượu mà là tịch mịch
      Thân hình của Tống lão tam chấn động, toàn thân lam quang chợt lóe, nhưng vẫn bình tĩnh, khàn khàn cất tiếng :

      - Các hạ tuệ nhãn như đuốc, lão hủ bội phục. Bất quá lão hủ gần đất xa trời, chỉ cầu miếng cơm để sống qua ngày. Còn vấn đề là tửu bảo hoặc là thiên huyền, sớm còn bận tâm nữa rồi.

      Hắc bào nhân thản nhiên đáp:

      - Nếu có thể làm tốt công việc nấu rượu cũng có thể tệ lắm rồi. Còn về những chuyện khác, nghĩ đến cũng là cái hay.

      Tống lão tam thân mình khẽ run lên chút, cũng quay người lại, thấp giọng :

      - Đa tạ chỉ điểm.

      Quân Mạc Tà mỉm cười, :

      - Lão Tống, đem cho ta hai bình rượu của ngươi . Hôm nay bổn thiếu gia cũng phá lệ lần, coi như là lãng phí lương thực.

      Tống lão tam đáp ứng tiếng, lập tức quay lưng . Nhưng trong lòng thầm giật mình cho cái tên nhóc con quái đản lớn mật này, với tu vi của Hắc bào nhân, chỉ cần xoay chuyển ý niệm trong đầu là cũng có thể làm cho Quân Mạc Tà chết đến vài lần, vậy mà tên tiểu tử này cứ tàn tàn hề có chút kiêng nể gì.

      - Ngươi, uống rượu của ta?

      Lần này lại đến phiên Hắc bào nhân sớm có chút kinh ngạc.

      - Ta thích chiếm tiện nghi của người khác, nếu uống rượu của ngươi, phải là thiếu ngươi món ân tình sao. về nợ nần thế gian, chỉ có nhân tình là khó trả nhất.

      Quân Mạc Tà tiêu sái chút:

      - Huống chi, mình bỏ bạc ra mua rượu, phải là uống thoải mái lắm ru.

      - Có đạo lý .

      Hắc bào nhân câu, liền thêm gì nữa, bưng bát rượu lên, uống hơi cạn sạch, lau miệng, :

      - Rượu này, quả nhiên nấu rất ngon, so với rượu sữa ngựa (1) uống còn ngon hơn nhiều. Chỉ là món thịt trâu này, hỏa hầu nêm nếm có chút quá tay, nhưng mà ăn cũng được.

      (1): Rượu sữa ngựa hay còn gọi là sữa ngựa chua, người Mông Cổ quấy sữa ngựa hàng ngàn lần rồi để lên men. Sữa có vị chua, cay, thơm, ngọt với thành phần dinh dưỡng phong phú. Bên cạnh đó, đây còn là thứ đồ uống có khả năng chữa bệnh rất hiệu quả như giúp tăng cường công năng của các cơ quan nội tạng, thúc đẩy tuần hoàn máu, phục hồi chức năng của hệ thần kinh trung tâm, chữa bệnh lao và các bệnh đường ruột.

      Giờ là đến lúc Quân Mạc Tà bắt đầu uống rượu. cũng khách khí, trực tiếp gỡ bỏ lớp bùn niêm phong miệng bình rồi cứ thế mà nốc. Tốc độ uống, hề kém hơn Hắc bào nhân tý nào. Hai người mặc dù cùng ngồi chung bàn, nhưng hồn ai nấy giữ, phận ai nấy lo, ai cũng để ý tới ai, chỉ lo cắm đầu ăn uống. Hắc bào nhân uống rất chậm, với lại tốc độ luôn bảo trì đều đặn, nhanh chậm, thậm chí ngay cả động tác uống rượu, ăn thịt trâu cuả , cũng y như vậy, rất tiêu sái, tự nhiên. Mặc dù ngồi uống rượu ở đây, nhưng tựa hồ như toàn thân đắm chìm trong thế giới của chính mình, độc lập với cả đất trời, thậm chí bất kỳ kẻ nào ngồi cạnh cũng quan tâm, mọi thứ bên ngoài đều bị bài xích. Sau khi uống khoảng bảy tám bát rượu, đột nhiên Hắc bào nhân bất ngờ phát ra việc, phát này, khiến cho ấn tượng của với gã thiếu niên ngồi đối diện tăng lên gấp mười lần. nhận ra rằng, tuy mình là người uống rượu độc, nhưng động tác của tên tiểu tử này so với chính mình càng thêm tịch mịch. Bản thân mình là vì tịch mịch mà uống rượu, mà thiếu niên đối diện này, cũng uống nhưng dường như phải phải là uống rượu, cái mà thưởng thức, chính là tịch mịch, là độc. Có thể bát rượu trước mặt thiếu niên này, mỗi bát đều chứa đơn, tịch liêu. Cho dù là chính mình, cũng chỉ vẫn là dừng lại ở cảnh giới giải sầu đơn, mà thiếu niên này lại là trực tiếp hưởng thụ tịch mịch. Có thể chịu đựng tịch, cũng là người cực kỳ khoát đạt, còn hưởng thụ tịch mịch, cần phải ở trình độ nào đây? Trình độ thế nào có thể cần đến, nhưng ràng người sau hơn hẳn người trước rất nhiều.

      Thiếu niên thần bí này là ai?

      Hai người tịch cùng ngồi chung bàn, cũng có được phong cách tương tự chút, nhưng vẫn hai bên vẫn bài xích lẫn nhau. Quân Mạc Tà tất nhiên thể dung nhập khí tiết của Hắc bào nhân, nhưng Hắc bào nhân có muốn vào thế giới của Quân Mạc Tà cũng muôn vàn khó khăn. lâu sau, Hắc bào nhân phát ra rằng, mình chú ý đến thiếu niên này, thể bị hấp dẫn, mà thiếu niên này lại hoàn toàn hề chú ý đến mình. Giống như chính mình có trong mắt của . Tu vi huyền khí của Hắc bào nhân hiển nhiên tới cảnh giới siêu nhiên,cực cao minh , dĩ nhiên liếc mắt cái có thể nhìn ra được, tu vi huyền khí trong cơ thể của thiếu niên này ít đến mức gần như đáng thương, với tuổi của , tu vi như thế, mà đo với tiêu chuẩn giờ chỉ có thể dùng hai chữ rác rưởi mà diễn tả. Chỉ sợ mình tùy tiện thổi hơi có thể đủ đưa uống rượu với ông bà.

      Nhưng là thiếu niên như vậy, làm thế nào lại có thể tu luyện ra tâm cảnh bậc này?

      Tu vi dễ, chỉ cần là đệ tử thế gia, chỉ cần từ khắc khổ tu luyện huyền khí tâm pháp thượng thừa của bản tộc, thậm chí là được cao nhân chỉ điểm, ít đường vòng, tuổi còn cũng có tu vi tương đối. Việc này tuy hiếm nhưng cũng có gì lạ. Nhưng mà tâm cảnh khó cầu, cao cấp vũ giả muốn tăng cấp độ, đều cần phải có tâm cảnh tương đương mà phối hợp, cái này phải cứ có cao nhân chỉ điểm, hay là đóng cửa khổ tu mà có được. Huống chi, trẻ tuổi như vậy, , thiếu niên này đến trưởng thành cũng có chút hơi quá.

      - Thiếu niên, ngươi rất đặc biệt.

      Hắc bào nhân chậm rãi ra câu.

      - Vậy ngươi có nghĩ là, tại ta có tư cách để ngồi ở đây chưa?

      Quân Mạc Tà cũng quay đầu lại, tiếp tục giả bộ lơ đễnh.

      - Với tuổi của ngươi mà , mới đạt tứ phẩm huyền khí, kinh mạch còn bị thương nặng, rất khác người thường. Cho dù là huyền giả cũng là quá sức tầm thường. Bất quá, chỉ bằng ngươi uống rượu trước mặt ta, mà có thể bảo trì bản tâm lặng như giếng nước, chút dao động. Xem ra, cùng uống với ngươi, cũng xem như là làm nhục lão phu.

      Hắc bào nhân lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm thấy.

      - Với lại tựa hồ ngươi so với ta còn độc hơn, thiếu niên mới nứt mắt, sao có thể có tịch đến vậy được, ngươi rất thú vị!.

      Quân Mạc Tà lạnh lùng ngẩng đầu nhìn :

      - Ngươi cũng khá đặc biệt đó, ngươi biết ta uống rượu trước mặt ngươi, chỉ là vì mượn độc của ngươi mà hưởng thụ. Vốn ta thể nào tìm được tịch mịch, nếu của độc ngươi là đồ ăn, như vậy tịch mịch của ta chính là rượu. Đáng tiếc, vốn là đồ ăn ngon, giờ phút này lại thay đổi hương vị, có chút thối hoắc.

      Quân Mạc Tà đứng lên, tùy tay ném ra thỏi bạc:

      - Người thú vị cũng có lúc thú vị, ra ngươi nên bắt chuyện. đời này, người tò mò cũng quá nhiều, cớ sao ngươi lại bắt mình gia nhập vào đám người đó làm chi.

      xong, cũng quay đầu lại, nghênh ngang mà . Trước khi còn buông thêm câu:

      - Ngươi biết tư cách của ta, ngươi cũng nên đứng lên , ha ha...

      Hắc bào nhân ngẩn ra, nhất thời nhớ tới Quân Mạc Tà lúc trước có câu: "... Về phần xứng xứng, có đủ hay đủ tư cách, ngươi có tiêu chuẩn của ngươi, đối với ta cũng có tiêu chuẩn của riêng ta. Nếu ngươi đủ tư cách uống cùng ta, ta tự động đứng lên!"

      Hắc y nhân bỗng chợt biến sắc mặt. Hóa ra là tiểu tử này lại ta đủ tư cách?. Con bà nó, ta, Ưng Bác tung hoành đời, từ lúc thành danh, có tên nào đủ gan dạ mà càn rỡ trước mặt ta. Mà giờ thiếu niên này thản nhiên ta đủ tư cách, thậm chí ngay tại trước mặt của ta, hề cố kỵ chứ hề xong rồi vắt chân lên cổ chạy bỏ của lấy người. Cảm giác này quả là vô cùng kỳ quái. Nhớ tới lời của mình, Ưng Bác bỗng cười khổ: quả là chính mình bị đối phương làm hiếu kỳ, rồi sau đó bắt đầu mở miệng hỏi. Còn ý cảnh của đối phương cũng ở trong khoảnh khắc tìm câu trả lời cho câu hỏi của bản thân, đột nhiên bị tan vỡ tiêu thất. Nếu mình phá hỏng cảm hứng uống rượu của đối phương quả cũng ngoa chút nào. Hảo tiểu tử! Cho dù ngươi biết ta là ai nên ăn phải phép, nhưng ta cũng nhớ kỹ ngươi!

      Ưng Bác từ trước đến giờ cao ngạo, độc lai độc vãng tiêu sái, hay đứng, vĩnh viễn là cánh ưng bầu trời, con sói đơn độc đại thảo nguyên, từ trước đến giờ ai có thể lọt vào mắt của . Luôn luôn đều là khinh bỉ người khác, chuyện ta ta làm, mà cần quan tâm đến bất cứ điều gì, càng thèm để ý đến nhòm ngó của người khác. Nhưng vạn vạn lần thể tưởng tượng được, có ngày chính mình cũng bị người khinh bỉ. Bị tên thiếu niên kém mình mớ tuổi, huyền khí tu vi ở tận cùng đáy xã hội nhìn khinh bỉ. Mà sau khi khinh bỉ rồi còn thèm chuyện với mình nữa. Đây mới là chuyện bực mình nhất. Cho nên trong lòng vị tông sư của thảo nguyên này vô cùng tức giận. Hừ hừ, ba ngày sau, ba ngày sau lão tử tìm đến tên tiểu tử nhà ngươi. Để xem nhà ngươi còn dám ta đủ tư cách hay . Ưng Bác hậm hực nhai rau ráu miếng thịt trâu, đột nhiên cười ha hả.

      Quân Mạc Tà lững thững bước , trong lòng tràn đầy đắc ý. Quân đại sát thủ quả biết, người áo đen kia ai, mà rốt cuộc là ai đối với Quân đại thiếu gia cũng có ý nghĩa gì cả. Kỳ từ lúc Ưng Bác tiến vào quán rượu, trong nháy mắt Quân Mạc Tà liền phát người này có chổ khác thường. Cho đến khi trực tiếp nhận định tu vi của Tống lão tam, trong đầu Quân Mạc Tà càng thêm khẳng định ý niệm đó của mình. Với tu vi khai thiên tạo hóa công của Quân Mạc Tà giờ còn thể trực tiếp nhìn thấu Tống lão tam mà người này lại thuận miệng đúng ngay, như vậy Hắc bào nhân này thấp nhất cũng là cấp độ thần huyền. Còn nữa, từ người của , Quân Mạc Tà cảm nhận được cái cảm giác tịch hết sức quen thuộc giống như chính mình; lúc hai người nhìn nhau, Quân Mạc Tà phát thấy , trong mắt người này đầy vẻ bình tĩnh cùng cao ngạo. Cho nên Quân Mạc Tà nhận định, người này chính là vị tuyệt thế cường giả vì tin tức huyền đan mà đến, nhưng mục đích của vị cường giả này, lại chưa hẳn là khoả huyền đan đó. Bởi vì Quân Mạc Tà từ trong mắt của , hoàn toàn nhìn thấy ham muốn chiếm đoạt nó. Mà những người có mục đích như thế, thường có loại khí thế đặc thù, Quân Mạc Tà là người như vậy, cho nên nhận định, người này cũng có nhiều hứng thú với khoả huyền đan kia. Chỉ sợ là túy ông chi ý bất tại tửu (2)!

      (2): Ý của tuý ông phải là rượu. Có nghĩa là Ưng Bác đến vì chuyện khác chứ phải vì huyền đan.

      Nhưng mà người như vậy chắc chắn phải biết cách sử dụng khỏa cửu cấp huyền đan kia. Cho nên rốt cuộc là ai, thậm chí biết là ai cũng chẳng có gì quan trọng, cái chính là Quân đại thiếu gia xác định được mục tiêu là phương pháp sử dụng khoả cửu cấp huyền đan người của . Cho nên Quân Mạc Tà liền nghĩ cách khiến cho chú ý đến mình, nhưng khiến cho chú ý thôi vẫn chưa đủ. Cho nên Quân Mạc Tà từ khi bắt đầu ngồi đối diện với , lại bắt đầu tỉ mỉ thiết kế. Từ bị bài xích, đến khiến cho chú ý, sau đó làm cho thưởng thức, sau đó làm cho tò mò, chủ động chuyện, cuối cùng là khinh bỉ... Kỳ nhân tất có kỳ hành. Cho nên mới phải tìm cách đối nghịch. phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Lão tử so với ngươi càng kiêu ngạo hơn. Khong phải ngươi hưởng thụ độc của mình sao? Vậy ngươi có thể so sánh với cái độc của ta ? Toàn bộ thế giới này cũng chỉ có lão tử là người từ địa cầu mà đến. Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy được hành vi của mình tại rất giống với mấy ả lừa đảo ở kiếp trước. Đầu tiên là câu dẫn, sau đó giả bộ xấu hổ, nữa chống nữa mời để khiêu khích, rồi lúc phì phọp bỗng chớp mắt hô to cứu mạng, sau đó có người phá cửa mà vào bắt gian. Oẹ oẹ, ta nhổ, ta nhổ…

      Tóm lại, những gì mà Quân Mạc Tà thiết kế cũng rất thành công. Ít nhất cho tới bây giờ, Ưng Bác cũng biết mình lọt vào bẫy. Cho nên, Quân Mạc Tà khi bước ra khỏi quán rượu của Tống lão tam khắc, cũng hình dung được chuyện vui sắp xảy ra ở ba ngày tới rồi.

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 51: Bắt đầu kiểm tra Đường mập mạp
      Quân Mạc Tà sau khi về đến nhà, Đường Nguyên ngồi đó đợi từ rất lâu rồi. Nguyên lai khi Quân Mạc Tà vừa rời khỏi nhà tên gia hỏa này tới, mực đợi đến bây giờ, "Ngày mai à?" Quân Mạc Tà bắt chéo hai chân liếc mắt nhìn , hỏi.

      "Ngày mai!" Đường mập mạp gật đầu như gà mỗ thóc. Mắt lóe lên quang mang, : "Tam thiếu gia, hảo huynh đệ của ta, toàn bộ ta đều nhờ ngươi đó, lúc trước ngươi đáp ứng ta rồi mà."

      Mập mạp câu hảo huynh đệ lại câu ta ta ngươi ngươi, quả thực trông lúc này như muốn bổ nhào qua ôm Quân đại sát thủ cái! Bộ dạng rất kích động.

      "Mập mạp, ngươi đừng làm ra hành động buồn nôn đó nữa, yên tâm . Chỉ cần làm theo lời của ta, bảo đảm rất an toàn." Quân Mạc Tà chán nản an ủi mập mạp, vài ngày nay Quân đại thiếu gia luôn bị bó chân bó tay rất bức xúc.

      sớm sai người điều tra toàn bộ chuyện về Chu lão thái giám rồi. Người này ngoại trừ là huyền công cao cường, lai lịch thần bí, ngoài ra nổi danh là người thiết diện vô tư, lão đối với bất luận kẻ nào cũng hề vì tình riêng mà nể nang. Mà người này làm việc lại rất cẩn thận tỉ mỉ, hề cẩu thả qua loa. Cho nên vô luận là tình gì Hoàng Đế bệ hạ rất an tâm đều giao cho lão, mà lão thái giám thực phụ tín nhiệm của Hoàng Đế bệ hạ, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra sai sót gì.

      Trừ điều đó ra, Chu lão thái giám có lẽ là bởi vì thân thể trọn vẹn cho nên quanh năm suốt thánh tích cóp mà thành tật xấu: thích sạch !

      Thích sạch cũng phải là loại bệnh, rất nhiều người như vậy. Đơn giản chỉ thích sạch hơn người thường mà thôi, vô luận là thế nào cũng coi là đam mê tốt, thế nhưng vị Chu lão thái giám này lại cực kì thích sạch , đạt tới tình trạnh phi thường thích sạch. Tựu đơn giản như tắm rửa, vô luận là xuân hạ thu đông, vô luận bận rộn cỡ nào, mỗi ngày đều tắm hai lần, mỗi lần tắm xong lại đổi quần áo lần.

      Dọc theo đường , thậm chí chỉ cần người khác chạm vào thân cây, lão lập tức dám tựa vào thân cây đó nữa. Tật xấu này của ngay cả Hoàng Đế bệ hạ cũng làm gì được. Nghe có lần bệ hạ ban thưởng ghế ngồi, vị lão thái giám này lại ung dung móc chiếc khăn trắng tinh từ trong tay áo ra, phủi sạch mặt ghế lần sau đó mới tạ ơn ngồi xuống. Vừa ngồi đủ ấm chỗ phải , vì bệ hạ phân phó xong rồi, cứ thế từng việc lại khiến Hoàng Đế bệ hạ càng thêm sửng sốt.

      Về phần đồ vật riêng tư của lão, kẻ khác đừng nghĩ tới việc động vào dù là vật quý giá gì, chỉ cần người khác động qua lão liền bỏ ngay, người nào vô ý chạm vào lão liền phải trả cái giá rất đắt, chạm tay chém tay, chạm chân chặt chân, vô luận là bộ phận nào cẩn thận chạm vào lão liền đừng nghĩ tới chữ "Nguyên vẹn".

      Hoàng Đế bệ hạ tuệ nhãn như đuốc, người tận dụng ưu điểm này của lão, giao trách nhiệm cho Chu lão thái giám phụ trách việc vệ sinh hoàng cung, để Chu lão thái giám nắm quyền khiến đám cung nữ thái giám trong cung kêu khổ thấu trời. Thế nhưng hiệu quả lại hiển ràng, từ khi Chu lão thái giám phụ trách việc này, cả Thiên Hương hoàng cung đều sạch bóng, tuyệt đối có thể là nơi sạch nhất đại lục!

      Chuyện Chu lão thái giám thích sạch căn bản phải là chuyện bí mật gì, có quá nhiều người biết, trong đó có ít người lĩnh giáo qua, cho nên tất cả mọi người đều cố gắng né tránh lão gia hỏa này, miễn cho bản thân xúc phạm vào chỗ cấm kị của lão biến thái. Vô luận người nào bị lão nhắm trúng kết quả cũng tốt lành gì. Quân Mạc Tà khi nghe thấy chuyện này, căn bản chút nào cảm thấy khó khăn. Thế nhưng lần này Quân Mạc Tà muốn làm theo phương pháp trái ngược, phá hư vĩnh viễn là phương pháp nhanh hơn so với xây mới!

      Với trình độ làm việc chăm chỉ như Chu lão thái giám mà , chỉ cần thân thể Đường Nguyên có mao bệnh gì, nhất định được báo lên; mà người được báo lên lại dựa vào thông đồng của đám quan lại, Đường gia lão gia tử sớm dự liệu hết thảy như thuận lý thành chương vậy.

      Cho nên nếu muốn mập mạp bị đào thải, cũng chỉ có thể gian lận người lão thái giám. Mà muốn đánh vỡ tâm ý niệm của lão, tự nhiên cần phải đáng vào tính xấu của lão.

      "Mập mạp, ngày mai trước canh giờ, khi ngươi vào cung để Chu lão thái giám kiểm tra hãy ăn thứ thuốc này vào. Sau đó đến lúc đó cứ như vậy, như vậy, hết thảy đều làm như thế..." Quân Mạc Tà nháy mắt.

      "Có được hay đây...Thứ này cũng quá buồn nôn ..." Đường Nguyên cầm lấy viên dược hoàn, nháy mắt có phần do dự.

      "Ta đây xen vào nữa, dù sao chủ ý ta cũng cho ngươi rồi, ngươi tự mình nghĩ . Đến tột cùng là muốn tiêu dao khoái hoạt hay dập đầu như con sâu hãy tự mình chọn ." Quân Mạc Tà hừ hừ hai tiếng .

      "Đừng!" Đường Nguyên nắm chặt dược hoàn trong tay, cơ mặt phì nộn vặn vẹo hồi, sau đó : "Ta bất chấp tất cả."

      "Dũng sĩ a, cứ dũng cảm mà đối mặt ." Quân Mạc Tà vỗ vỗ bờ vai của , vẻ mặt đầy thâm tình thắm thiết : "Ta chúc phúc cho ngươi, ngươi thành công thôi. Ta luôn ở sau lưng dùng tinh thần yên lặng cầu phúc cho ngươi.

      "Nếu như khi ta bị đáng, ngươi có thể thay cái mông của ta là tốt." Đường Nguyên ai oán tiếp: "Sau lần này phỏng chừng lão gia tử lột da ta mất, vì làm cho chuyện này xuôi xuống, nhà ta mất ít tiền a..."

      "Ta chỉ có thể ... Ta rất đồng cảm với ngươi: "Quân Mạc Tà thở dài hơi, vẻ mặt thất tình [ bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ; ái, ố, dục ] : "Việc này chúng ta sau, lúc đó ta gặp ngươi. Ờ, đừng quên, trước khi quay về, ngàn vạn lần đưng quên kiện, tuyệt đối nên ăn sáng đấy."

      Đường Nguyên trịnh trọng gật đầu : "Ta nhớ rồi."

      Đường mập mạp rời , thẳng đến khi còn cái bóng, Quân Mạc Tà mới cười đến nỗi khom lưng ngồi chồm hổm mặt đất thể đứng lên được.... Đối với chuyện phá hoại lần này, Quân Mạc Tà có mười phần nắm chắc.

      Nhưng Quân Mạc Tà tuyệt đối ngờ tới, Đường mập mạp trong chuyện này làm ra chuyện phi thường đặc biệt, gọi là kiện Ô Long khiến chuyện này được coi là truyền kì Huyền Huyền đại lục, khiến ngàn vạn người hăng say bàn tán, mà cái tên Đường Nguyên cũng bởi vì chuyện này mà lừng danh thiên hạ, trở thành tên "Danh nhân!" Trăm phần trăm. Đợi cho đến khi Quân đại thiếu gia hiểu ra, cũng biết gì, chỉ có mồ hôi, mồ hôi, mồ hôi như thác nước đổ xuống.

      Đường Nguyên lê thân hình mập mạp cuồn cuộn ra khỏi Quân gia, vừa ra khỏi cổng liền đụng phải Quân Chiến Thiên lão gia tử mang theo đám tùy tùng trở về, song phương đối diện, Đường Nguyên thấy trốn thoát, cũng biết thân thể mình chính là mục tiêu quá , thể che dấu, đàng tiến lên hành lễ bái kiến.

      "Mập mạp, ngươi lại tới tìm Mạc Tà nhà ta à, phải là tới tặng lão bà đó chứ?" Quân lão gia tử trừng mắt tiếp: "Lại có chủ ý quỷ quái gì thế? Gần đây Mạc Tà có tới gặp ngươi thế nhưng lại tiến bộ rất nhiều!"

      Đường Nguyên liền hoảng hốt, sao có thể câu dọa người thế chứ! Lão đường đường là nhâm quốc công lão gia, vậy mà ngày nào khi gặp kẻ vãn bối như ta mở miệng cũng là câu này a? Nhất thời biết trả lời ra sao, lắp bắp mãi mới thốt ra lời: " có, có." Vô ý thức lại dấu tay ra đằng sau.

      Quân lão gia tử lại : " có gì à? Lão phu là hổ sao? Ngươi sao lại có bộ dạng này?" Lão gia tử nghi ngờ tiếp: "Trong tay ngươi cầm cái gì thế? Duỗi tay ra cho lão phu coi coi."

      " có, có gì mà..." Đường Nguyên lập tức khẩn trương đến độ muốn khóc, liên tục lắc đầu, từng bước lùi lại phía sau, đột nhiên đạp phải cái gì đó, bịch tiếng, thân thể mập mạp ngã chỏng vó lên trời lăn vài vòng mặt đất.

      Quân Chiến Thiên lão gia tử cười to : "Trông bộ dạng của ngươi kìa, chẳng lẽ bằng vào thân phận của lão phu còn cướp đồ của ngươi hay sao?" Lão thèm để ý tới Đường Nguyên nữa, cười dài đường vào.

      Đường Nguyên lau mồ hôi lạnh đứng lên, thần hồn còn chưa ổn định, lúc này mới phát dược hoàn trong tay biến mất, chắc là khi ngã xuống nó liền văng ra. Chuyện này phải là đùa, trực tiếp bò mặt đất tìm tòi, cuối cùng cũng tìm được, hồi giật mình, cả kinh, quýnh lên, toàn thân đổ mồi hôi lạnh. Đường Nguyên lúc này có chút mơ hồ, đối với lời lúc trước của Quân Mạc Tà cũng nhớ lắm, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu cho tới khi về đến cổng nhà mới nghĩ ra: nghìn vạn lần đừng quên ăn sáng trước lúc nhé! :88:

      Ài, sau khi nhớ ra chuyện này cũng còn cảm xúc để ăn cơm nữa. Thế nhưng tam thiếu gia như vậy, tất nhiên là có đạo lý của . Ta cũng chỉ phải cố mà ăn sáng thôi. Nghĩ như vậy, lại sau khi hồi vận động, bụng bắt đầu rột rột kêu. Sáng sớm hôm sau cái bụng của Đường Nguyên được nhét đầy biến thành tròn ủng, cái sau đó theo lão cha, đường xe ngựa tới hoàng cung khiến ngã trái đổ phải. Đường Thượng Thư đường tới hoàng cung liên tục ngó nghiên có điểm an tâm. Lão vì ngăn chuyện ngoài ý muốn cho nên mấy ngày nay vội mời rất nhiều người tới kiểm tra thân thể con mình, vững tin lần này có chuyện ngoài ý muốn, trừ thân thể con mình hơi có chút mập mạp ra, những thứ khác căn bản là ổn cả. cho nên Đường thượng thư đại nhân tự tin mười phần. Béo chút sợ gì? Tục ngữ , quân tử nặng uy! Đường thượng thư luôn bắt ép đứa con cưỡi ngựa để giảm cân, thế nhưng đây là lần đầu tiên lão thấy thân thể béo núc của đứa con bây giờ thuận mắt cỡ nào! đường nghĩ ngợi tới hoàng cung, Đường mập mạp lúc này sống trong cảnh chờ đợi, căn giờ đúng theo thời gian mà Quân Mạc Tà nhét viên thuốc vào bụng; cảm giác cuống họng hơi khô, liền đoạt lấy túi nước, ừng ực mà nốc vào, lúc này mới cảm thấy có điểm thoải mái. Lần tham gia tuyển chọn này, tất cả có chín người, trong đó có bốn người là các đại gia tộc đề cử, còn năm người còn lại có đủ loại quan lại đề cử. Muốn mạnh mẽ thắng được đám người này quả thực dễ, Đường thượng thư lần này vì tiền đồ của đứa con cho nên có thể dùng hết tiền gốc! Thế nhưng lão lại biết, đưa con của mình vì chuyện này mà đau đầu, hơn nữa người bạn tốt Quân Mạc Tà lại giúp nghĩ ra kế hoạch tuyệt vời để phá hoại. Nếu là bị hai người này thực thành công, Đường thượng thư lần này có thể mất cả gốc rồi... tại có vẻ phải là "Nếu là" nữa, Đường thượng thư lần này nhất định là lỗ cả gốc a...

      Phương pháp kiểm tra của Chu lão thái giám cực kì khoa học, từ bên này vào, từ bên kia trở ra, căn bản có chạm mặt cùng với đám người tới khảo thí, cho nên nguyên đám người vào. Tất cả mọi người theo đều mang tâm trạng khẩn trương. Nghe lần trước Mộ Dung Thiên Quân tuy được thông qua, thế nhưng sau hơn tháng lại phát chữ bát... Chuyện này mọi người đều biết. Đến tột cùng sao lúc kiểm tra lại phát ra Mộ Dung Thiên Quân dáng hình chữ bát? Mọi người càng nghĩ càng lệch tâm, càng nghĩ càng rung động, có người lập tức còn cảm thấy cao hứng giống như thỏ tử hồ bi. Nếu như bị tên thái giám đùa bỡn, còn kém chút nữa bị tàn phế, cũng được oán hận a! Nếu chuyện này được truyền ra ngoài, đây chính là thiên đại bê bối nha...

    4. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 51: Bắt đầu kiểm tra Đường mập mạp
      Quân Mạc Tà sau khi về đến nhà, Đường Nguyên ngồi đó đợi từ rất lâu rồi. Nguyên lai khi Quân Mạc Tà vừa rời khỏi nhà tên gia hỏa này tới, mực đợi đến bây giờ, "Ngày mai à?" Quân Mạc Tà bắt chéo hai chân liếc mắt nhìn , hỏi.

      "Ngày mai!" Đường mập mạp gật đầu như gà mỗ thóc. Mắt lóe lên quang mang, : "Tam thiếu gia, hảo huynh đệ của ta, toàn bộ ta đều nhờ ngươi đó, lúc trước ngươi đáp ứng ta rồi mà."

      Mập mạp câu hảo huynh đệ lại câu ta ta ngươi ngươi, quả thực trông lúc này như muốn bổ nhào qua ôm Quân đại sát thủ cái! Bộ dạng rất kích động.

      "Mập mạp, ngươi đừng làm ra hành động buồn nôn đó nữa, yên tâm . Chỉ cần làm theo lời của ta, bảo đảm rất an toàn." Quân Mạc Tà chán nản an ủi mập mạp, vài ngày nay Quân đại thiếu gia luôn bị bó chân bó tay rất bức xúc.

      sớm sai người điều tra toàn bộ chuyện về Chu lão thái giám rồi. Người này ngoại trừ là huyền công cao cường, lai lịch thần bí, ngoài ra nổi danh là người thiết diện vô tư, lão đối với bất luận kẻ nào cũng hề vì tình riêng mà nể nang. Mà người này làm việc lại rất cẩn thận tỉ mỉ, hề cẩu thả qua loa. Cho nên vô luận là tình gì Hoàng Đế bệ hạ rất an tâm đều giao cho lão, mà lão thái giám thực phụ tín nhiệm của Hoàng Đế bệ hạ, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra sai sót gì.

      Trừ điều đó ra, Chu lão thái giám có lẽ là bởi vì thân thể trọn vẹn cho nên quanh năm suốt thánh tích cóp mà thành tật xấu: thích sạch !

      Thích sạch cũng phải là loại bệnh, rất nhiều người như vậy. Đơn giản chỉ thích sạch hơn người thường mà thôi, vô luận là thế nào cũng coi là đam mê tốt, thế nhưng vị Chu lão thái giám này lại cực kì thích sạch , đạt tới tình trạnh phi thường thích sạch. Tựu đơn giản như tắm rửa, vô luận là xuân hạ thu đông, vô luận bận rộn cỡ nào, mỗi ngày đều tắm hai lần, mỗi lần tắm xong lại đổi quần áo lần.

      Dọc theo đường , thậm chí chỉ cần người khác chạm vào thân cây, lão lập tức dám tựa vào thân cây đó nữa. Tật xấu này của ngay cả Hoàng Đế bệ hạ cũng làm gì được. Nghe có lần bệ hạ ban thưởng ghế ngồi, vị lão thái giám này lại ung dung móc chiếc khăn trắng tinh từ trong tay áo ra, phủi sạch mặt ghế lần sau đó mới tạ ơn ngồi xuống. Vừa ngồi đủ ấm chỗ phải , vì bệ hạ phân phó xong rồi, cứ thế từng việc lại khiến Hoàng Đế bệ hạ càng thêm sửng sốt.

      Về phần đồ vật riêng tư của lão, kẻ khác đừng nghĩ tới việc động vào dù là vật quý giá gì, chỉ cần người khác động qua lão liền bỏ ngay, người nào vô ý chạm vào lão liền phải trả cái giá rất đắt, chạm tay chém tay, chạm chân chặt chân, vô luận là bộ phận nào cẩn thận chạm vào lão liền đừng nghĩ tới chữ "Nguyên vẹn".

      Hoàng Đế bệ hạ tuệ nhãn như đuốc, người tận dụng ưu điểm này của lão, giao trách nhiệm cho Chu lão thái giám phụ trách việc vệ sinh hoàng cung, để Chu lão thái giám nắm quyền khiến đám cung nữ thái giám trong cung kêu khổ thấu trời. Thế nhưng hiệu quả lại hiển ràng, từ khi Chu lão thái giám phụ trách việc này, cả Thiên Hương hoàng cung đều sạch bóng, tuyệt đối có thể là nơi sạch nhất đại lục!

      Chuyện Chu lão thái giám thích sạch căn bản phải là chuyện bí mật gì, có quá nhiều người biết, trong đó có ít người lĩnh giáo qua, cho nên tất cả mọi người đều cố gắng né tránh lão gia hỏa này, miễn cho bản thân xúc phạm vào chỗ cấm kị của lão biến thái. Vô luận người nào bị lão nhắm trúng kết quả cũng tốt lành gì. Quân Mạc Tà khi nghe thấy chuyện này, căn bản chút nào cảm thấy khó khăn. Thế nhưng lần này Quân Mạc Tà muốn làm theo phương pháp trái ngược, phá hư vĩnh viễn là phương pháp nhanh hơn so với xây mới!

      Với trình độ làm việc chăm chỉ như Chu lão thái giám mà , chỉ cần thân thể Đường Nguyên có mao bệnh gì, nhất định được báo lên; mà người được báo lên lại dựa vào thông đồng của đám quan lại, Đường gia lão gia tử sớm dự liệu hết thảy như thuận lý thành chương vậy.

      Cho nên nếu muốn mập mạp bị đào thải, cũng chỉ có thể gian lận người lão thái giám. Mà muốn đánh vỡ tâm ý niệm của lão, tự nhiên cần phải đáng vào tính xấu của lão.

      "Mập mạp, ngày mai trước canh giờ, khi ngươi vào cung để Chu lão thái giám kiểm tra hãy ăn thứ thuốc này vào. Sau đó đến lúc đó cứ như vậy, như vậy, hết thảy đều làm như thế..." Quân Mạc Tà nháy mắt.

      "Có được hay đây...Thứ này cũng quá buồn nôn ..." Đường Nguyên cầm lấy viên dược hoàn, nháy mắt có phần do dự.

      "Ta đây xen vào nữa, dù sao chủ ý ta cũng cho ngươi rồi, ngươi tự mình nghĩ . Đến tột cùng là muốn tiêu dao khoái hoạt hay dập đầu như con sâu hãy tự mình chọn ." Quân Mạc Tà hừ hừ hai tiếng .

      "Đừng!" Đường Nguyên nắm chặt dược hoàn trong tay, cơ mặt phì nộn vặn vẹo hồi, sau đó : "Ta bất chấp tất cả."

      "Dũng sĩ a, cứ dũng cảm mà đối mặt ." Quân Mạc Tà vỗ vỗ bờ vai của , vẻ mặt đầy thâm tình thắm thiết : "Ta chúc phúc cho ngươi, ngươi thành công thôi. Ta luôn ở sau lưng dùng tinh thần yên lặng cầu phúc cho ngươi.

      "Nếu như khi ta bị đáng, ngươi có thể thay cái mông của ta là tốt." Đường Nguyên ai oán tiếp: "Sau lần này phỏng chừng lão gia tử lột da ta mất, vì làm cho chuyện này xuôi xuống, nhà ta mất ít tiền a..."

      "Ta chỉ có thể ... Ta rất đồng cảm với ngươi: "Quân Mạc Tà thở dài hơi, vẻ mặt thất tình [ bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ; ái, ố, dục ] : "Việc này chúng ta sau, lúc đó ta gặp ngươi. Ờ, đừng quên, trước khi quay về, ngàn vạn lần đưng quên kiện, tuyệt đối nên ăn sáng đấy."

      Đường Nguyên trịnh trọng gật đầu : "Ta nhớ rồi."

      Đường mập mạp rời , thẳng đến khi còn cái bóng, Quân Mạc Tà mới cười đến nỗi khom lưng ngồi chồm hổm mặt đất thể đứng lên được.... Đối với chuyện phá hoại lần này, Quân Mạc Tà có mười phần nắm chắc.

      Nhưng Quân Mạc Tà tuyệt đối ngờ tới, Đường mập mạp trong chuyện này làm ra chuyện phi thường đặc biệt, gọi là kiện Ô Long khiến chuyện này được coi là truyền kì Huyền Huyền đại lục, khiến ngàn vạn người hăng say bàn tán, mà cái tên Đường Nguyên cũng bởi vì chuyện này mà lừng danh thiên hạ, trở thành tên "Danh nhân!" Trăm phần trăm. Đợi cho đến khi Quân đại thiếu gia hiểu ra, cũng biết gì, chỉ có mồ hôi, mồ hôi, mồ hôi như thác nước đổ xuống.

      Đường Nguyên lê thân hình mập mạp cuồn cuộn ra khỏi Quân gia, vừa ra khỏi cổng liền đụng phải Quân Chiến Thiên lão gia tử mang theo đám tùy tùng trở về, song phương đối diện, Đường Nguyên thấy trốn thoát, cũng biết thân thể mình chính là mục tiêu quá , thể che dấu, đàng tiến lên hành lễ bái kiến.

      "Mập mạp, ngươi lại tới tìm Mạc Tà nhà ta à, phải là tới tặng lão bà đó chứ?" Quân lão gia tử trừng mắt tiếp: "Lại có chủ ý quỷ quái gì thế? Gần đây Mạc Tà có tới gặp ngươi thế nhưng lại tiến bộ rất nhiều!"

      Đường Nguyên liền hoảng hốt, sao có thể câu dọa người thế chứ! Lão đường đường là nhâm quốc công lão gia, vậy mà ngày nào khi gặp kẻ vãn bối như ta mở miệng cũng là câu này a? Nhất thời biết trả lời ra sao, lắp bắp mãi mới thốt ra lời: " có, có." Vô ý thức lại dấu tay ra đằng sau.

      Quân lão gia tử lại : " có gì à? Lão phu là hổ sao? Ngươi sao lại có bộ dạng này?" Lão gia tử nghi ngờ tiếp: "Trong tay ngươi cầm cái gì thế? Duỗi tay ra cho lão phu coi coi."

      " có, có gì mà..." Đường Nguyên lập tức khẩn trương đến độ muốn khóc, liên tục lắc đầu, từng bước lùi lại phía sau, đột nhiên đạp phải cái gì đó, bịch tiếng, thân thể mập mạp ngã chỏng vó lên trời lăn vài vòng mặt đất.

      Quân Chiến Thiên lão gia tử cười to : "Trông bộ dạng của ngươi kìa, chẳng lẽ bằng vào thân phận của lão phu còn cướp đồ của ngươi hay sao?" Lão thèm để ý tới Đường Nguyên nữa, cười dài đường vào.

      Đường Nguyên lau mồ hôi lạnh đứng lên, thần hồn còn chưa ổn định, lúc này mới phát dược hoàn trong tay biến mất, chắc là khi ngã xuống nó liền văng ra. Chuyện này phải là đùa, trực tiếp bò mặt đất tìm tòi, cuối cùng cũng tìm được, hồi giật mình, cả kinh, quýnh lên, toàn thân đổ mồi hôi lạnh. Đường Nguyên lúc này có chút mơ hồ, đối với lời lúc trước của Quân Mạc Tà cũng nhớ lắm, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu cho tới khi về đến cổng nhà mới nghĩ ra: nghìn vạn lần đừng quên ăn sáng trước lúc nhé! :88:

      Ài, sau khi nhớ ra chuyện này cũng còn cảm xúc để ăn cơm nữa. Thế nhưng tam thiếu gia như vậy, tất nhiên là có đạo lý của . Ta cũng chỉ phải cố mà ăn sáng thôi. Nghĩ như vậy, lại sau khi hồi vận động, bụng bắt đầu rột rột kêu. Sáng sớm hôm sau cái bụng của Đường Nguyên được nhét đầy biến thành tròn ủng, cái sau đó theo lão cha, đường xe ngựa tới hoàng cung khiến ngã trái đổ phải. Đường Thượng Thư đường tới hoàng cung liên tục ngó nghiên có điểm an tâm. Lão vì ngăn chuyện ngoài ý muốn cho nên mấy ngày nay vội mời rất nhiều người tới kiểm tra thân thể con mình, vững tin lần này có chuyện ngoài ý muốn, trừ thân thể con mình hơi có chút mập mạp ra, những thứ khác căn bản là ổn cả. cho nên Đường thượng thư đại nhân tự tin mười phần. Béo chút sợ gì? Tục ngữ , quân tử nặng uy! Đường thượng thư luôn bắt ép đứa con cưỡi ngựa để giảm cân, thế nhưng đây là lần đầu tiên lão thấy thân thể béo núc của đứa con bây giờ thuận mắt cỡ nào! đường nghĩ ngợi tới hoàng cung, Đường mập mạp lúc này sống trong cảnh chờ đợi, căn giờ đúng theo thời gian mà Quân Mạc Tà nhét viên thuốc vào bụng; cảm giác cuống họng hơi khô, liền đoạt lấy túi nước, ừng ực mà nốc vào, lúc này mới cảm thấy có điểm thoải mái. Lần tham gia tuyển chọn này, tất cả có chín người, trong đó có bốn người là các đại gia tộc đề cử, còn năm người còn lại có đủ loại quan lại đề cử. Muốn mạnh mẽ thắng được đám người này quả thực dễ, Đường thượng thư lần này vì tiền đồ của đứa con cho nên có thể dùng hết tiền gốc! Thế nhưng lão lại biết, đưa con của mình vì chuyện này mà đau đầu, hơn nữa người bạn tốt Quân Mạc Tà lại giúp nghĩ ra kế hoạch tuyệt vời để phá hoại. Nếu là bị hai người này thực thành công, Đường thượng thư lần này có thể mất cả gốc rồi... tại có vẻ phải là "Nếu là" nữa, Đường thượng thư lần này nhất định là lỗ cả gốc a...

      Phương pháp kiểm tra của Chu lão thái giám cực kì khoa học, từ bên này vào, từ bên kia trở ra, căn bản có chạm mặt cùng với đám người tới khảo thí, cho nên nguyên đám người vào. Tất cả mọi người theo đều mang tâm trạng khẩn trương. Nghe lần trước Mộ Dung Thiên Quân tuy được thông qua, thế nhưng sau hơn tháng lại phát chữ bát... Chuyện này mọi người đều biết. Đến tột cùng sao lúc kiểm tra lại phát ra Mộ Dung Thiên Quân dáng hình chữ bát? Mọi người càng nghĩ càng lệch tâm, càng nghĩ càng rung động, có người lập tức còn cảm thấy cao hứng giống như thỏ tử hồ bi. Nếu như bị tên thái giám đùa bỡn, còn kém chút nữa bị tàn phế, cũng được oán hận a! Nếu chuyện này được truyền ra ngoài, đây chính là thiên đại bê bối nha...

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 52: Siêu cấp kiện Ô Long.
      Mắt thấy qua hai người nữa là tới Đường Nguyên, Đường mập mạp rất khẩn trương, cái cổ ngắn ngủn mập mạp chuyển động soi xét bốn phía, cuối cùng chạm mắt với Đường thượng thư ngồi ngay ngắn ghế thái sư!

      Đường thượng thư cũng hiểu đứa con tình nguyện. Cho nên hành trình lần này lão luôn chằm chằm chú ý chỉ sợ đường chạy trốn. tại mắt láo liên như vậy chẳng lẽ còn biết nghĩ gì? Lão liền thấp giọng quát: "Tiểu tử ngươi thành điểm cho lão phu."

      Đường mập mạp co rụt cổ lại, miệng lẩm bẩn hai câu, cuối cùng đành phải xoay người chỗ khác. Đúng lúc này đột nhiên cảm thấy trong bụng sôi lên. Tiếp sau lại nghe thấy thanh ùng ục vang lên, sắc mặt khỏi trắng bệch. liền xoay đầu lại, kêu lên: "Con muốn..."

      "Ngươi muốn cái rắm gì?" Đường thượng thư giận dữ, con ngươi co rút lại, : "Lần này ngươi mà qua, khi về lão phu cắt đứt chân ngươi cho xem! Nếu như ngươi nhảm thêm câu nữa, lão phu lập tức cắt đứt chân ngươi."

      Sắc mặt Đường Nguyên trắng nhợt, ôm bụng ngồi xuống, dần dần cái loại cảm giác này biến mất, lúc này mới hơi cảm thấy thoải mái.

      Trong lòng lại khỏi thầm kêu khổ, Quân Mạc Tà cho loại thuốc này phải chỉ là lừa mình chứ? Như thế nào mà lúc này vẫn chưa có tác dụng nhỉ? nào biết đâu rằng Quân Mạc Tà lúc trước chính là : Ngàn vạn lần được ăn sáng! Mà Đường mập mạp nhà ta lại biến thành dương, cứ nghĩ thành "Ngàn vạn lần nhớ ăn điểm tâm!" Cái này căn bản là hai cực trái ngược nhau, hoàn toàn bị đảo lộn...

      Hơn nữa vừa mới uống đầy bụng nước lạnh, cho nên cũng trung hòa ít dược lực, đúng là như hổ thêm cánh!

      Kết quả cuộc khảo hạch ngày hôm nay có thể như trăm sông đổ về biển, thế nhưng quá trình lại...

      Đám người bên cạnh xì xào bàn tán. Hai thiếu niên nhà Mạnh gia cùng Tống gia chuyện: "Tống huynh, ngươi có biết. Chu... Lão đại nhân rốt cuộc kiểm tra như thế nào ?"

      "Ta ta, ta biết. Bất quá ta nghe , sau khi kiểm tra nhất định còn rất thảm đó..." Thiếu niên họ Tống có điểm yên tâm giọng .

      "Có gì mà thảm vậy?" Đường Nguyên nghển cổ lên : " phải là chuyện Mộ Dung Thiên Quân sau khi kiểm tra liền vài ngày phải chữ bát sao? Trông các ngươi nhất định có thể cầm cự được đó!" Lời vừa ra hai thiếu niên kia sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.

      Đường thượng thư hung hăng nhìn , cắt đứt lời hoang đường của Đường Nguyên, thế nhưng trong lòng lại thầm đắc ý, xem ra đứa con này cũng thông suốt, học được cách đả kích đối thủ, cũng uổng phen khổ tâm của bản thân.

      Đường Nguyên yên lòng yên dạ ngồi ghế chờ, gì lại khiến bụng có phản ứng, thân hình béo núc lập tức uốn éo, trông giống như con giòi vậy, sắc mặt trông quái dị. Mắt thấy sắp nín được nữa, trong lòng khỏi thầm chửi rủa Quân Mạc Tà, dám cho lão tử thuốc xổ lại còn bảo là có tác dụng làm kích thích thôi khí [ xả rắm] ...

      muốn liều lĩnh bay giải quyết, bên trong bỗng truyền tới thanh : "Người tiếp theo, Đường.

      Đường Nguyên a tiếng, sắc mặt lập tức xám ngắt, úp lên mặt ghế hề động đậy.

      Đường thượng thư sung sướng đột nhiên lại thấy mập mạp bước lên, lão khỏi tức giận nhảy dựng lên, hét lớn: "Nghiệp chướng! Người ta gọi ngươi vào, còn mau vào!" Lão liền bay tới cước đá vào mông Đường Nguyên. Mập mạp đột nhiên hú lên tiếng quái dị, hoa chân múa tay ngã nhào vào phòng...

      Đường Nguyên vừa lao vào phòng bị tên tiểu thái giám dẫn , xuyên qua dãy hành lang dài, tiến vào bên trong căn phòng . Khi vừa mới tiến vào liền cảm thấy cả người mát mẻ, rất nhiều bức màn dày đặc ngăn cách ánh dương của ngày thu. Đường Nguyên lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát. Nhất là khi đối diện với lão thái giám kia, sắc mặt tái nhợt giống như tuyết, thân áo bào trắng nhiễm hạt bụi, ngay cả bít tất cũng màu trắng, hàng lông mi hung ác cũng màu trắng. Toàn thân có thêm màu nào khác!

      Đường Nguyên lập tức nhớ tới Câu hồn sử giả trong truyền thuyết, toàn thân run lên, lúc này lại như kì tích, bụng cũng có cảm giác khó chịu nữa..."

      "Là cháu nội của Đường Vạn Lý sao? Thoát y ." Cái tên của Chu lão thái giám rất kì quái, tên là Chu Trục Châu. Lão nhìn mập mạp, nhãn tình cùng ngữ điệu có chút tình cảm, ngón tay nhiễm hạt bụi chỉ lên chiếc áo bố trắng muốt mặt đất, : "Cởi sạch quần áo ra sau đó đứng im."

      Nếu trước mặt chính là vị mỹ nữ, Đường mập mạp đảm bảo cởi quần áo nhanh hơn bất luận kẻ nào khác, thế nhưng vấn đề tại lại khác hoàn toàn, người trước mắt phải là mỹ nữ, cũng giống mỹ nữ, thậm chí nam nhân cũng phải! Mà chính là vị thái giám bất nam bất nữ a...

      Đường mập mạp vẫn còn chút chướng ngại tâm lý. Rề rà chịu thoát y.

      Hàng lông mày trắng muốt của Chu lão Công Công nhíu lại. Ánh mắt có điểm trừng lên, nặng nề hừ tiếng : "Hử?!" Lão ngồi xếp bằng ở ghế, thân thể bất động, nhất thời cỗ áp lực khổng lồ mãnh liệt mà đến, khiến toàn thân Đường mập mạp run rẩy như đứng trong hầm băng.

      "Công công, hic, ngài có thể hay ...Xin... Trước tiên hãy quay mặt ?" Đường mập mạp mặt mày co rúm lại, hai tay nắm chặt đai lưng.

      "Thoát!" Chu lão thái giám lạnh lùng khẽ đảo mí mắt, cho thêm. Quả nhiên là chữ giá ngàn vàng!

      "Nhanh lên chút!" Đối với vị đại công tử nhà hộ bộ Thượng thư lão cũng chút khách khí. Mập mạp toàn thân run lên, trong bụng lại bắt đầu nổi sóng, vừa cởi được cái đai lưng, sắc mặt đột nhiên nhăn lại, xoay người : "Công công, ta có thể ra đây lát được ..." tại Đường Nguyên cũng bất chấp tất cả, muốn ra sao ra, lão tử săp ị ra quần đây...

      "Hừ!" Chu lão thái giám tựa hồ như là người cực kì thích chuyện, lệ quang trong mắt bắn ra, ngón tay chậm rãi duỗi, đột nhiên lam quang đầu ngón tay lóe ra, xì xì vài tiếng, mấy đạo lam sắc quang khí như kiếm như như hồ điệp nhàng bay múa xung quang tấm áo bào rộng thùng thình của Đường mập mạp, trong nháy mắt thân núng nính đầy mỡ, cái bụng khổng lồ cơ hồ chạm tới đầu gối của lộ ra.

      Đường mập mạp hú lên quái dị, cố tình muốn lấy tay che lấy hạ thể. Thế nhưng bàn tay lại vỗ lên bụng, cũng duối tới hạ thể, là cái bụng quá lớn, làm cho mục tiêu cần che đậy lúc lúc .

      Chu Trục Châu chuẩn bị bắt tay vào làm việc, lão nghiêm nghị đứng dậy, chắp tay rời khỏi chỗ ngồi, thân ảnh tuyết trắng bồng bềnh hạ xuống, quay vòng xung quanh thân thể mập mạp mảnh vải che thân của Đường mập mạp, ánh mắt sắc bén soi xét toàn bộ tất cả bộ phận tấm thân lõa lồ của Đường mập mạp.

      "Nâng tay trái lên, để lộ vùng nách ra!" Chu Trục Châu lạnh lùng hạ lệnh, Đường mập mạp vội làm theo, giờ phút này mặc dù tiếp thu, thế nhưng nhiệt độ trong phòng này cũng khá cao, mặc dù mảnh vải che thân cũng cảm thấy lạnh. Thế nhưng theo ánh mắt săm soi của Chu lão thái giám, lại thấy được loại hàn ý lạnh thấu xương, vùng bụng lúc này lại bị hàn ý này cưỡng chế.

      Chu Trục Châu đứng ngoài ba thước, ánh mắt vừa lãng lại vừa như tia điện, ngừng hạ lệnh: "Nâng tay phải lên!"

      "Dùng tay ôm lấy bụng, để lộ ra phía dưới!"

      "Buông, tách chân, giạng ra!"

      "..."

      biết có phải hay mà Đường Nguyên từ từ quen với uy áp của lão thái giám. Áp lực của hàn ý cũng dàn mất hiệu lực. Sắc mặt Đường Nguyên càng ngày càng vàng như nến, mồ hôi to như hạt đậu từng giọt rơi xuống, ngấn cổ rung động, là sắp nhịn nổi.

      Bạch y của Chu Trục Châu trắng như tuyết, mặt hoàn toàn lộ ra bất kì cảm tình gì, thân thể trôi nổi tiến thêm hai bước. Lạnh lùng : "Cúi người, làm cho cái mông vểnh lên!"

      Đến rồi, đến rồi, rốt cuộc tới! Đường Nguyên trong lòng thầm rên rỉ: Ta muốn hình chữ bát, ô ô, cái lão biến thái này! thể tưởng được bản thiếu gia lại thoát khỏi ma chưởng của lão...

      "Nhanh chút !" Chu Trục Châu chắp tay sau lưng, lạnh lùng thúc giục.

      Đường Nguyên do dự chậm rãi cúi người, thế nhưng bởi vì khống chế nổi, suýt nữa phụt ra, cũng biết vạn nhất mà cái thứ nước kia phun ra, đúng là chuyện lớn rồi a, vội vàng đứng thẳng dậy, cố gắng nín nhịn. Như thế liên tục thử nhiều lần, rốt cuộc cũng thể khom người xuống được nữa, nếu như cúi người xuống lần nữa là nín được nữa.

      Chu lão thái giám giận dữ cho rằng mập mạp cố ý quấy phá, lão nhàng tiến tới, cước ép lên cái cổ béo phì của mập mạp, cố dùng sức đè xuống, thân thể Đường Nguyên lập tức xoay chuyển chín mươi độ. Ngay sau đó trong tay Chu Trục Châu từ lúc nào xuất hai cây gỗ gì gì đó màu xanh đặt hai bờ mông của , sau đó lão cúi người, cau mày, tiến sát tới, vận công tụ ở hai mắt chuyên tâm nhìn vào...

      Đúng lúc này, Đường Nguyên rốt cục nhịn được, thân thể hồi co thắt, tiếng thống khổ từ trong miệng thoát ra, đồng thời tiếng "Phẹt^^" rền vang, thảm kịch đột ngột xẩy ra.

      cỗ chất vàng từ khe hở nơi tám tháng mười lăm khe hở của mập mạp mãnh liệt phun ra, mà ngay lúc này, Chu lão đại nhân chỉ cách nơi đó trong gang tấc, cả đời cũng có nghĩ qua, bản thân lại đụng phải chuyện này, muốn né thế nhưng còn kịp nữa...

      Bên ngoài. Đường thượng thư thoải mái ngồi ngay ngắn ghế, thân phận của lão là bậc nào chứ. Đều có nội thị đưa trà ngon từ trong cấm cung tới. Lão chậm chạm nhấm nháp, bên thổi bên gạt, trong đầu lại nghe ngón tin tốt của đứa con.

      Lão biết, phàm là thiếu niên tới đây đều bị Chu lão thái giám trị phen, nhưng việc kiểm tra thân thể nhất định là hợp cách, chân chính chỉ là xem gia thế, tài lực cùng vật lực nhà nào mạnh thành công thôi. Mà lão tin tưởng cho dù ai có tranh đoạt thế nào nữa cũng bằng vị hộ bộ Thượng thư như lão!

      Bên cạnh còn có mấy vị cũng đem con cháu tới kiểm tra, vẻ mặt đám người này được tự nhiên như vậy, chỉ là vẫn phải hướng lão gượng cười chào hỏi mấy câu. Mặc dù ai cũng nhìn ra, Đường gia hiểu rất đối với chức vụ cấm cung nội đình thị vệ thống lĩnh. Hậu bối nhà mình lần này hơn phân nửa là bỏ rồi.

      Trong mũi Đường thượng thư khẽ hừ tiếng, tựu như có ý đám ngươi các ngươi cũng dám tới tranh giành với Đường mỗ sao? Ha ha, là nực cười!

      Đúng lúc này.

      Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng rống to giận giữ! Trong đó lại có tiếng hô đau đớn có vẻ như sống bằng chết. Tột cùng hối hận, tột cùng cừu hận! Giống như tiếng thét đau đớn của thiếu nữ cả đời giữ vững trong nháy mắt hóa thành hư vô vậy! Tiếng kêu giống như tê tâm liệt phế ngừng vang lên!

      Đúng là thanh của Chu lão thái giám.

      Cũng la thanh cuồng nộ tới cực điểm: "Cút! hợp cách!" Chỉ bốn chữ, thế nhưng nó lại như tiếng sấm vang lên, ầm ầm nổ giữa bầu trời Thiên Hương thành, thời cả vạn người đều nghe được, mỗi người đều có thể nghe ra, trong thanh này mang theo đầy vẻ căm hận!

      Thậm chí tại nơi rất xa Quân gia- Quân Mạc Tà cũng nghe được thanh bén nhọn đặc thù này, lập tức cười đến độ lông mày thấy được mắt, đắc ý nâng chung trà lên, mãnh liệt uống ngụm, sau đó vỗ đùi đứng dậy vặn người vài cái: "Đường mập mạp à! thể tưởng được tiểu tử ngươi làm vậy, hổ là phía đối tác tương lai của Quân Mạc Tà ta, rất đáng khen nha! Thế mới đúng. tiếc công ta đặt ra cạm bẫy này!"

      Dừng chút, rốt cuộc lại nhịn được ha ha cười : " muốn nhìn chút xem sắc mặt của lão thái giám bây giờ? Rốt cuộc là thú vị đến mức nào a?" Quân đại thiếu gia còn biết, Chu lão thái giám tại mặt tuyệt vời đến trình độ nào, còn vượt qua ngàn vạn lần điều tưởng tượng...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :