Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 10: Lão gia tử nổi giận.
      Quân lão gia tử dĩ nhiên thể ngờ được, buổi tối hôm nay lại có lắm chuyện đến vậy. Tôn tử của lão được an bài chỗ tốt nhất thiên hạ, dễ gì có người nào dám tới ám sát cơ chứ. Nhưng mặt sực nhớ đến chuyện, lão nghe Quân Tà hơn nửa đêm chạy đến Lạc Nguyệt hồ tắm rửa, liền tức giận ngủ, nghĩ tới ngủ say, lại bị đánh thức bởi trận gà bay chó sủa, vừa hỏi hóa ra bên Quân Tà lại phát sinh vấn đề, nhất thời xì khói nghi ngút đầu.

      - Cháu sao, rất khỏe, rất khỏe.

      Quân Tà theo bản năng tay lấy khăn lông che phần hạ bộ, thần tình quẫn bách. ở trong nước trần như nhộng, lại đột nhiên xông vào hơn mười vị đại gia, mỗi người đứng cao nhìn xuống thấy hết, tuy là Quân Tà da mặt dày như cái thớt, tâm cảnh cũng đủ trầm ổn, cũng có chút chịu nổi.

      - Che cái gì mà che? Của quý của ngươi, ở trước mặt gia gia ngươi còn ngại cái gì? Nhớ khi xưa lúc ngươi còn bé gia gia ngày ngày tay ôm ngươi, tay kia búng nó.

      Quân Chiến Thiên câu làm cho Quân Tà suýt nghẹn thở hôn mê bất tỉnh.

      Sau lưng , mấy người thị vệ cao lớn vạm vỡ hai vai run rẩy, mỗi người đều nén cười đến mức da mặt đỏ bừng, thở gấp hổn hển. Có vài tên cả gan lén lút nhìn trộm nơi thiếu gia che đậy, đánh mắt cho nhau, trong mắt tựa hồ thần tình nóng bỏng muốn đánh giá “cái đó” như thế nào….

      - Ai làm?

      Khuôn mặt Quân Chiến Thiên đanh lại, lạnh lẽo tàn khốc hằn lên, sát cơ .

      - Ặc?

      Quân Tà có chút hồ đồ, đảo mắt liền hiểu được , làm bộ dáng hổ thẹn cúi đầu gục xuống:

      - thấy , cháu bị ngất.

      - Phế vật!

      Quân lão gia tử hầm hừ mắng câu, ngữ khí tràn đầy thất vọng. Nhìn kỹ xem tôn tử, xác định có việc gì, cũng lại hứng thú xem tôn tử lõa thể, vả lại bản thân tiểu tôn tử, chút cũng có tố chất con cháu binh gia , các nương còn giống như vậy! Hừ ! là …. Bất đắc dĩ đành gật đầu :

      - Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe .

      Xoay người ra ngoài, đám thị vệ cũng đều theo, Quân Tà lúc này mới thở phào hơi, bỏ cái khăn che xuống dưới, đầu mồ hôi lạnh.

      Hôm sau, lão công tước Quân Chiến Thiên tại điện Kim Loan trước mặt hoàng đế phát hỏa, chỉ vào mặt vài vị quốc cữu thái sư và hoàng thân quốc thích, thủ phụ đại thần chửi ầm lên, thèm kiềm chế, cũng tuyên bố, nếu lại có người ám sát tôn tử duy nhất của mình, mỗi nhà đều phải xuất cái mạng mà đền còn chuyện khác sau.

      Yên lặng mười năm ,lão Nguyên soái khi phát hỏa, cả triều văn võ câm như hến, ngay cả đương triều hoàng đế cũng lời liên tục an ủi.Bất quá cũng có người nhìn được, cha vợ đại hoàng tử, cũng chính là Ngự sử đại phu đương triều Tống Thế Nghị vốn là tân quý tộc, nương theo đại hoàng tử lên tới vị trí như nay, đối với vị lão công tước này lại biết gì nhiều, lại tự phụ có đại hoàng tử là chỗ dựa phía sau, liền chống đối Quân Chiến Thiên hai câu, cũng hướng hoàng đế bệ hạ tham tấu bản, lập tức ngay tại đương trường bị Quân Chiến Thiên trái quyền, phải quyền trực tiếp đánh thành đầu heo, còn rớt hai cái răng.

      Đại hoàng tử kiên trì ra khuyên giải, bị lão công tước cước sút vào dưới bụng, ôm bụng lăn đùng ra đất. Nhất thời ai dám hó hé. Sau cùng hoàng đế bệ hạ hòa giải, đích thân đảm bảo vấn đề an toàn cho Quân tam thiếu gia. Quân Chiến Thiên mới thôi tức giận, phất tay áo mà . Lúc qua đám người ủng hộ các vị hoàng tử nhìn lướt cái, làm cho những người đó mỗi người hai chân đều run run như sợi bún…

      Lão công tước có mười năm phát uy, mười năm im hơi, khi phát uy làm cả triều văn võ nhất thời tè ra quần. Ở Kim Loan điện còn dám ra tay, ngay cả hoàng tử còn dám động thủ, còn cái gì mà dám?!

      Chỉ có hoàng đế bệ hạ nhìn vào bóng dáng rời của Quân Chiến Thiên mà trong lòng thở dài. Quân Chiến Thiên hôm nay phen phát hỏa, tuy rằng uy phong, nhưng hoàng đế bệ hạ cũng biết, Quân gia có vị tam thiếu gia này làm cho lão gia tử hoàn toàn thất vọng. Lại liên tưởng đến Quân Chiến Thiên từng hướng chính mình thỉnh cầu cưới Linh Mộng công chúa, hiểu được rằng, hẳn đó là việc cố gắng cuối cùng của lão vì bảo toàn huyết mạch gia tộc.Mà chính mình lại vô tình cự tuyệt!

      Nếu Quân Mạc Tà có chút tiền đồ, Quân Chiến Thiên cũng nổi trận lôi đình ở kim điện, hôm nay sở dĩ khống chế được, đơn giản lão gia tử nhìn thấy Quân gia có tương lai gì. Quân Chiến Thiên cùng với Quân gia ở trong nước lẫn nước ngoài gây thù hằn vô số, chỉ cần buông tay ra , cừu địch hẳn đều bỏ qua cho đám con cháu của . Cho nên lão gia tử tại tuyệt ngại cùng cường thế đối đầu. Ai dám đụng đến Quân gia ta, đến tôn tử ta, ta cho ngươi ăn đấm trước. Dù sao Quân gia ta như thế, ta cần quái gì phải nhẫn nhịn chịu đựng?!

      Chẳng lẽ Quân gia thời to lớn mạnh mẽ, Quân gia từng được xưng tụng là thần hộ mệnh Thiên Hương đế quốc, chẳng lẽ cứ như vậy mà diệt tuyệt? Hoàng đế thở dài hơi, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận cực độ. Có lẽ năm đó, nên …..

      Chủ ý lão công tước đúng là sáng suốt, các lão bộ hạ trong quân đội mỗi người mặt mày hớn hở, tất cả người có chủ ý thầm hủy kế hoạch vốn có, mặc dù tại đương trường đại hoàng tử bị mất mặt mũi, cũng có nhiều oán khí, đến oán, cũng chỉ biết giận cha vợ mình, biết tốt xấu, tự chuốc lấy nhục, nhìn thấy lão già kia nửa điên nửa cuồng sao?!

      Đương nhiên vẫn có ít người trong lòng khó chịu, chẳng lẽ lão già ngươi trường sinh bất lão sao, chờ ngươi đoạn khí, ngày đó khiến cho Quân gia ngươi tuyệt chủng đoạn hậu.

      Nhưng, nhiều lắm cũng chỉ trong lòng nghĩ mà thôi, tại Thiên Hương đế quốc, có thế lực gì có đảm lượng ở trước mặt lão công tước Quân Chiến Thiên chính diện trắng trợn đối kháng với lão gia tử!

      Duy có…

      Thái sư đương triều, thủ phụ đại thần Lý Thượng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lời nào, nhưng sau khi Quân lão gia tử rời , cũng bí nhíu mày, mặt lập tức lộ ra tươi cười. Xem ra , Quân Chiến Thiên đối với tôn tử mình bảo hộ rất kỹ. khi như vậy, Quân Mạc tà chính là nhược điểm của Quân Chiến Thiên ? cái nhược điểm như vậy nếu nắm giữ được quá tốt, làm con người đương nhiên có khuyết điểm, vô luận người này có thực lực cường đại đến bao nhiêu, cũng phải sợ …

      người nào chú ý ở góc, Lý thái sư cùng hộ điện tướng quân Mạnh Như Phi liếc nhìn nhau, đều từ khóe miệng ra tia cười thần bí.

      Lại Quân gia, trong phòng Quân Tà.

      Cửa đóng lại, Khả Nhi mặt đỏ bừng, quay thân muốn chạy .

      - Ngươi rất sợ ta?

      Quân Tà nhìn thân thể mình, dù sao cũng sớm bị tiểu nha đầu này xem hết, xem ra cần gì vội vàng, người ta là tiểu nương ta để ý, mình là đại lão gia sợ cái gì.

      - Sợ.

      Khả Nhi nhanh chóng gật đầu, mà lại cảm thấy đúng, vột vàng đổi giọng:

      - , …. Sợ.

      Quân Tà cười cười, cứ trần như nhộng từ trong bồn gỗ đứng lên. Khả Nhi lại thét tiếng chói tai , bưng kín hai mắt của mình.

      Quân Tà chạy nhanh mặc quần áo vào , tới trước mặt Khả Nhi mỉm cười :

      - Mở mắt ra , việc gì nữa rồi.

      Khả Nhi chầm chậm hé ngón tay, len lén nhìn ra, phát Quân Tà mặc y phục vào, lúc này mới yên tâm bỏ hai tay xuống dưới, mặt hồng hồng , rất là đáng .

      Quân Tà nhìn tiểu nha đầu thực đáng , nhịn được vươn tay ra, vỗ nhè vào đầu nàng. Khả Nhi nhất thời cả kinh , ngẩng đầu lên nhìn, lại phát trong ánh mắt Quân Tà đầy ấm áp, giống như là đại ca ca thấy được tiểu muội, chẳng biết tại sao trong lòng có ý nghĩ ,dĩ nhiên sợ hãi, thầm nghĩ

      "Thiếu gia tại thoạt nhìn cũng thuận mắt ".

      Trong lòng vừa mới nghĩ vậy, đột nhiên lại cả kinh: “ Ta sao lại nghĩ như vậy? ràng là đồ háo sắc, là tên công tử bột! Ta cho phép làm bẩn trong sạch của ta! Nếu dùng sức, có chết mà thôi!”. khỏi quật cường từng bước lui ra phía sau, thần tình đầy ý cảnh giác.

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 11: Biến hóa của việc thoát thai hoán cốt.
      Quân Tà hai đời làm người, kiếp trước phải vượt bao khó khăn thế gian mới đứng đầu giới sát thủ, thoáng nhìn trong lúc đó, dĩ nhiên hiểu tâm tư tiểu nha đầu này, khỏi cảm thán chủ nhân thân thể này, ngay cả nha đầu bên người cũng muốn gặp, là nỗi thất bại, thở dài hơi, :

      - Nơi này cần ngươi đứng hầu, người ra ngoài .

      Khả Nhi hơi khom người, thầm nghĩ, chỉ cần ta kề cận ngươi ngươi thể làm chuyện gì bại hoại, vả lại ngươi liên tiếp thụ thương, thân thể suy yếu, cũng bắt được ta. Lúc này mới lui xuống.

      Quân Tà tới trước cửa sổ, hít hơi dài, khí lưu tùy ý chuyển động trong cơ thể, kiểm tra thân thể của chính mình. vừa mới tỉnh lại, cũng phát chính mình cùng mấy ngày trước có bất đồng rất ràng, chỉ là có thời gian xem xét mà thôi. Lúc này khi chú tâm kiểm tra, kết quả nhất thời khiến chấn động: ánh mắt ràng có thể thấy vị trí xa hơn, trong vòng ba trượng, cho dù là đất có con kiến , đều có thể thấy được có mấy chân, toàn bộ thế giới trong mắt mình, tựa hồ cũng thay đồi, cây cối bụi cỏ xanh biếc, sinh cơ dạt dào. Vầng thái dương rực rỡ vừa hé lộ, Quân Tà ngước mặt nhìn thẳng vào ánh mặt trời, mãi lúc lâu vẫn thấy chói mắt, dường như mặt trời chỉ là quả cầu lửa ấm áp mà thôi. Lỗ tai cũng tinh tường hơn nghe đến được mấy trượng, thậm chí còn nghe được con côn trùng bò tới bò lui trong bụi cỏ, thậm chí còn có thể nghe thanh con giun cựa mình dưới đất, nhất thời cảm thấy thế giới này vô cùng kỳ diệu.

      Nhớ kiếp trước thời điểm nội lực của mình đại tiến bước vào tiên thiên chi cảnh, chỉ có khắc kia khi đột phá mới có cảm thụ kỳ diệu như thế, hơn nữa giờ vạn vật quy , thiên địa quy về cảnh giới siêu nhiên, Quân Tà khỏi mừng rỡ phát cuồng: chẳng lẽ sau đêm luyện công, ta cũng lần nữa đạt tới tiên thiên chi cảnh ư? Thần tốc đến vậy ư? Vội vàng vận khí tức trong nội thể lên, vừa nhìn, mặt bỗng đần ra như ngỗng ị.

      Trong cơ thể luồng khí lưu kia yếu vô cùng, chẳng qua chỉ nối liền với nhau, đối với khí lưu bậc này, nếu để vung đao thái rau làm đồ ăn còn được, chứ còn múa đao giết người hả, cứ nằm mơ . Nếu như quả đạt đến tiên thiên cảnh giới, chắc chắn ốm yếu như thế này.

      Nhưng nghĩ nghĩ lại, nếu chạm đến tiên thiên chi cảnh, như thế nào lại xuất kết quả kinh người như vậy, cái này tất nhiên là chỗ kì diệu của Khai Thiên Tạo Hóa Công! Nghĩ tới đây, tinh thần lúc trước hơi thất vọng giờ lại phấn chấn lên như được uống Viagra.

      Vén tay áo lên nhìn, Quân Tà thấy mặt mũi tối sầm, đây.. đây mà là cánh tay đại lão gia sao: da trắng như phấn, cho dù so với đại nương cánh tay của nàng còn chưa chắc làn da non mịn của mình. Vội vàng bước đến trước tấm gương đồng, Quân Tà cửu khiếu xì khói lăn đùng bất tỉnh. Khuôn mặt tuy vẫn như trước kia, bất quá lại trắng hơn rất nhiều, vốn kiếp trước Quân Tà chướng mắt nhất kiểu khuôn mặt như thế này: tiểu thư sinh non choẹt, siêu cấp tiểu bạch diện, hơn nữa còn là thân thể tiểu bạch diện phi thường gầy yếu!

      Quả ghét của nào trời trao của ấy! Quân Tà thầm, khỏi cười khổ: chính mình tới dị giới này, vốn là sống thấy quỷ rồi, có phát sinh thêm vài tình kì dị, có gì đáng kỳ quái đâu?

      Bất quá trải qua cả đêm luyện công cùng với tẩy kinh phạt tủy, tại chính mình với Khai Thiên Tạo Hóa Công hẳn là đúng con đường này rồi?Nhưng sao tố chất thân thể lại còn yếu nhược như vậy nhỉ?!

      Tâm niệm vừa động, lại kiểm tra thân thể lần nữa, vừa tra vào trong, Quân Tà đích xác kinh hãi, nguyên lai thân thể của mình nếu chỉ xem hình dáng là gầy yếu cực kì, kì thực cơ thể tổ chức trong đó tính dẻo dai đủ mười phần, nếu là kiếp trước của mình, chỉ sợ muốn bằng cũng được, mà trước mắt tố chất xương cốt kinh lạc cũng đạt tới tình trạng phi thường cao, thân thể nay, đương nhiên có thể là gặp may mắn, tin tưởng rằng đối với tiến trình võ đạo sau này dĩ nhiên là thân thể tốt nhất. Hơn nữa, lấy bộ mặt trước mắt xuất , tuyệt đối có người nguyện ý tin tưởng, chủ nhân thân thể ốm yếu như vậy lại là sát thủ tuyệt thế, cái mặt nạ ngụy trang tốt nhất thiên hạ.Tượng tưởng như vậy, tự nhiên Quân Tà lại có thêm động lực tiếp tục luyện công, vô cùng cao hứng nghĩ đến cái ngày khôi phục lại thực lực nguyên bản.

      tháng kế tiếp, Quân phủ phát sinh tình làm cho tất cả mọi người cảm thấy thể nghị luận: từ xuống dưới đều biết Quân Mạc Tà đại thiếu gia công tử bột tự nhiên hơn tháng nay ra khỏi cửa làm xằng làm bậy, trai đú đởn, cũng gây , càng giết người phóng hỏa; cho dù là ở trong nhà, cũng theo quy củ, nếu phải chính ở trong tiểu viện, đương nhiên là Tàng thư các, đương nhiên có thấy đùa giỡn thị nữ nào. Hơn nữa đối với tất cả hạ nhân đều trở nên rất là hòa khí.

      Tất cả những điều này hết thảy xảy ra cái làm cho Quân phủ tất cả mọi người đều cảm thấy điều này thể tưởng tượng. Chẳng lẽ mặt trời mọc từ phía Tây hay là thái dương lâu lâu nổi hứng từ phía Nam, phương Bắc ra, dù sao cũng chắc chắn phải từ phía Đông mọc ra. Trời đất quỷ thần ơi, các ngài rốt cục cũng mở mắt, tam thiếu gia cuối cùng có chút dấu hiệu cải tà quy chính rồi.

      Nhìn biến hóa của tôn tử , Quân Chiến Thiên lão gia cảm thấy hoài nghi trong lòng.Tiểu tử này, sao lại có dấu hiệu cải tà quy chính?

      Trong thời gian tháng, Quân Tà rốt cục đem đệ nhất trọng Khai Thiên Tạo Hóa Công luyện tới cảnh giới nhập môn, cảnh giới cũng được củng cố ít, đối với đại lục huyền bí này cũng hiểu biết được vài phần, tuy rằng thể như sử học gia đưa ra đánh giá, nhưng nếu là so với Quân Mạc Tà trước kia mà , Quân Tà tại có thể chuyên gia hay giáo sư, việc trời, việc dưới đất nửa điểm cũng sai mấy…..

      Điều duy nhất làm cho Quân Tà cảm thấy khó chịu chính là tòa Hồng Quân tháp gồm có chín tầng , suốt tháng công phu, Quân Tà thủy chung vẫn ở tầng thứ nhất, vô số lần muốn mở ra tầng thứ hai, chỉ cần là cảm giác công lực hơi có tiến bộ liền thử lần, nhưng mỗi lần đều ăn quả đắng về. cảm giác trong đầu ngàn vạn cây châm cùng đâm phát mới bằng được loại thống khổ này. Điều này làm cho lòng Quân Tà ngứa ngáy khó chịu, tầng thứ nhất Khai Thiên Tạo Hóa Công có thành quả nghịch thiên như vậy, tầng thứ hai tầng thứ ba chẳng phải có nhiều thứ tốt hơn sao? Nhưng….. A… vào được! vào được, làm sao bây giờ? !

      Cứ kiên trì thử hết lần này đến lần khác, cũng thành công, cho dù Quân Tà có kiên nhẫn tới đâu cũng chịu đựng nỗi. Cuối cùng, Quân Tà phải chấp nhận phũ phàng với trạng thái giờ muốn mở tầng thứ hai, nhất định là có khả năng. Phỏng chừng cũng giống như tầng , cơ duyên đến đột ngột, trong lúc vô ý liền vào, nếu cơ duyên đến, có lao đến bể đầu chảy máu cũng là phí công vô ích, cái này bao lần nếm thử rồi, quan hệ, chính mình hay là cứ kiên trì luyện công tiếp. Đương nhiên, Quân Tà cũng đem huyền khí gia truyền ra nghiên cứu, phát huyền khí thế giới này cùng với nội lực tu luyện kiếp trước khá giống nhau, nhưng trong hai cái cái thiên hướng về dạng đấu khí còn loại kia tính chất nghiêng về luyện khí pháp môn. Bất quá, huyền khí khi tu luyện lên giai, huyền khí xảy ra biến hóa vi diệu biến chất mà sinh ra màu sắc khác, riêng điểm này ra kiếp trước Quân Tà gặp qua công phu Ngũ Độc có chút giống nhau. Chẳng qua huyền khí có độc mà thôi. Có Khai Thiên Tạo Hóa Công trong tay, dĩ nhiên Quân Tà nhìn công pháp huyền khí bằng nữa con mắt, chẳng qua vì để che dấu tai mắt người ngoài, hay là luyện tập cho có tính tượng trưng—miễn cưỡng tăng lên tứ phẩm huyền khí, Quân Tà cũng cho rằng đủ rồi, liền đình chỉ việc luyện tập.

      Ở tại đại lục huyền ảo này, huyền khí, từ nhất phẩm tới cửu phẩm, sau đó là tầng cao hơn là ngân huyền khí, kim huyền khí, ngọc huyền khí, địa huyền khí, thiên huyền khí, chí tôn thần huyền. Nhất phẩm đến tam phẩm là màu hồng : hồng nhạt, hồng phấn, hồng. Tứ phẩm đến lục phẩm là màu tím : tím nhạt, tím, tím bầm. Thất phẩm đến cửu phẩm là màu đen : tím đen, đen, đen đậm. Ngân phẩm màu bạc, kim phẩm màu vàng, ngọc phẩm màu xanh, thiên phẩm màu lam, chí tôn thần huyền là vô sắc.

      Mà huyền khí mỗi phẩm nâng cấp đều là phi thường gian nan, hơn nữa thời điểm tiến giai đều mang theo đau đớn cực đại, có chút giống với việc tu luyện nội công tẩy mao phạt tủy. Quân Tà bây giờ có thể phát ra chính là tứ phẩm huyền khí màu tím nhạt, đối với đệ tử thế gia mà , đây là thành tích hết sức đáng thương đến thảm đạm.
      thuyt thích bài này.

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 12: Đường đại thiếu gia thua bạc gán cả lão bà.
      Mấy ngày nay, Quân Tà ở nhàn rỗi có việc gì làm, suốt ngày chơi đùa chuyện với Khả Nhi. Vì gần đây hành vi và tính cách của Quân Tà bỗng dưng thay đổi hẳn, tiểu nha đầu rót cuộc cũng còn sợ hãi như trước. Mặc dù vẫn dám ở gần nhưng cũng tránh né như khi xưa. Mà giờ đây mỗi khi Quân Tà kể chuyện chuyện cổ tích, tiểu nha đầu chống hai tay lên má, mắt mở to chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của Quân Tà, chỉ sợ xao lãng mất tập trung bỏ sót mất càu phí lắm. Thần thái tuỳ thuộc vào câu chuyện, lúc bi lúc hài, khi cười khi khóc hoặc hai mắt mở to, vô cùng khẩn trương.

      lậnn Quân Tà kể lại câu chuyện Nàng Tiên Cá làm cho tiểu nha đầu khóc như nước lụt phá đê Hoàng Hà hay Trường Giang, cứ thút tha thút thít suốt ngày. Khiến Quân Tà ngửa mặt nhìn trời khóc ba tiếng thề với lòng bao giờ kể chuyện buồn cho nữ nhân nghe nữa. Nước mắt, nước mắt.. ài, cũng đủ cho người chìm lỉm trong đó mà uống trà với Diêm Vương!

      - Thiếu gia, Đường công tử đến.

      Quân Tà kể đến đoạn Tôn Ngộ bị giam ở lò bát quái, tiểu nha đầu mở to mắt chăm chú lắng nghe đến nhập thần, đôi bàn tay bé chốc chốc cứ vặn xoắn vào nhau, trong lòng cực kỳ lo lắng cho tình cảnh nguy hiểm của Tôn Đại Thánh. Đột nhiên có gã thị vệ vội vàng chạy vào bẩm báo.

      - Đường công tử?

      Quân Tà ngạc nhiên hỏi, rồi bỗng dưng vỗ đầu như sực nhớ ra, hạ lệnh:

      - Mau mời vào.

      Từ ngoài xa quả cầu thịt lăn tới, vừa lăn vừa hô, thanh vô cùng thê thảm:

      - Tam thiếu gia, Mạc Tà huynh đệ, cứu mạng ta, chuyện ổn rồi hu hu.

      Mắt Quân Tà trợn ngược, miệng há hốc nhìn quả cầu thịt lăn, chuyện lạ quả là chuyện lạ, thể tin được cái viên thịt này lại biết . Mãi cho đến khi quả cầu thịt này lăn gần đến nơi, Quân Tà mới nhận ra đó chính là con người.

      Người này chắc chắn có cổ, chí ít đó cũng là nhận xét của Quân Tam Thiếu sau khi cẩn thận quan sát. Bả vai rộng, cánh tay vừa ngắn lại thô, khiến cho phần thân giống như là giọt nước lớn, nhưng hai cái đùi lại quá , chắc chỉ đủ vòng tay ôm. Toàn thân thịt nung núc thành từng lớp như Trường Giang sóng sau đè sóng trước. ngắn gọn trừ bỏ đôi tăm tre của có thể giống cái gì cũng được chỉ là giống người mà thôi. Từ ngòai cửa đến đây cũng chỉ có vài bước ngắn ngủi, nhưng viên thịt băm này thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm ra chiều rất mệt nhọc. Người này chính là đại thiếu gia của Đường Gia, trong những đại gia có thể sánh vai với Quân Gia, Đường Nguyên. Quả đúng như hình dung, tên này bự còn hơn heo nữa. Quân Tà thầm nghĩ.

      - Ồ, Đường đại thiếu gia, có chuyện gì vậy? Sao lại kêu la xin cứu mạng? Tên mù nào dám trêu chọc huynh cơ chứ?

      Quân Tà nhìn gã bạn của Quân Mạc Tà, trong lòng cố nén cười, cất tiếng hỏi.

      - Bọn , đồ @#$%^&* còn ai khác ngoài đám Lý gia, Mạnh gia, và Tống gia nữa cơ chứ.

      Đường đại thiếu gia vô cùng óan giận, cố gắng mở to con mắt dưới lớp mỡ rên rĩ:

      - Mấy hôm nay ta đến Thiên Kim đường, huynh đệ này của ngươi chơi lèo mười ngày nay hề đứng dậy, thua hết mười lăm vạn lượng bạc. Tam thiếu, ngươi phải cứu ta, phải cứu ta. Bằng ta…ta về nhà bị cha ta đánh chết thôi hu hu!

      - Mười lăm vạn lượng bạc!!

      Quân Tà giật bắn mình:

      - Sao lại thua nhiều thế? Mà tiền ngươi đâu ra mà lắm vậy??

      Đường Nguyên than thở:

      - Ngày đầu ta còn thắng. Thắng những năm vạn lượng cơ…

      - Chẳng lẽ thua ngươi cứ tiếp tục đánh sao? Rốt cuộc làm sao thua?? Cỡ ngươi mà cũng dám chơi sao!

      Quân Tà trừng mắt nhìn .

      Đường Nguyên dám cãi lại, chỉ biết than thở:

      - phải tháng trước ngươi cũng thua mười vạn lượng đó sao? Ta thua so với ngươi có chút xíu xìu xiu, vậy mà còn mắng ta…ài.

      - nữa được gì cơ chứ. Ai da, ta thấy mười lăm vạn lượng bạc, Đường đại thiếu gia ngươi cũng phải là tìm ra, sao lại còn tìm ta mà hô cứu mạng chứ?

      Quân Tà nhất thời nghĩ rằng, cái tên béo ú na ú nần trước mắt này chắc chắn thể phỏng đoán theo lẽ thường được, đây là chính là điển hình hiếm thấy của mấy tên phá gia chi tử

      - Cha của ngươi chắc chắn phải vì mười lăm vạn lượng bạc mà đánh chết ngươi chứ? À, mà có phải ngươi thua hơn con số đó vậy?

      - Là.. là..ta về sau hết sạch tiền nên mới bảo để về nhà lấy thêm. Lý Bác liền khích ta, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nếu ta muốn thắng trọn đây là cơ hội tốt nhất. Ta nổi máu tham, liền…

      Đường Nguyên đưa mắt nhìn Quân Tà ra vẻ tội nghiệp, mặt vẻ hối hận thôi.

      - Liền cái gì?

      Đột nhiên Quân Tà cảm giác được có điều gì đó ổn.

      - Mưu tại nhân, thành tại thiên. Ta nhất thời nóng ruột ..bèn..bèn đem ngọc bội và bảo kiếm gán thành ba mươi vạn lượng bạc, nghĩ là thắng ván này rồi về. ngờ… ngờ… cuối cùng cũng thua.

      Đường Nguyên vẻ mặt sầu thảm ngập ngừng kể lại.

      - Ngươi!!Ai da, cái này phải gọi là bại tại nhân. Ta nhớ kiếm của ngươi là bảo kiếm Xuy Tuyết, cha ngươi tốn lắm tiền mới mua được về. Nó là thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn. Còn nữa ngọc bội của ngươi là do ôn ngọc cực phẩm chế tác mà thành, ta nhớ hai món đó phải tiêu tốn hơn trăm vạn lượng mới mua được. Mà ngươi chỉ cầm có ba mươi vạn lạng? Cho dù có bán phá giá cũng đến nỗi vậy chứ?

      Quân Tà thấy nghẹn họng, biết gì nữa. Lão bạn này quả là bán nhà mà chơi mất rồi , haizzz.

      - Ta cũng chẳng còn cách nào khác. Lúc đó căng thẳng quá, chả biết nghĩ sao trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ nên mới phạm phải sai lầm.

      Đường Nguyên thở dài.

      - Cho dù ngươi có thua cả hai món đó lúc đó cứ ghi nợ đấy, hôm khác sang chuộc lại được sao?? Cha ngươi vốn cũng cưng chiều ngươi, cùng lắm răn dạy vài câu, sao nỡ lòng giết ngươi được chứ? Tám mươi, trăm vạn lượng bạc, ngươi cũng moi ra được mà.

      Quân Tà lầm bầm

      - cũng bằng thừa, hai món bảo bối này chẳng lẽ ta muốn lấy lại sao?

      Đường Nguyên có chút oán giận:

      - Gia pháp của lão gia tử nhà ta chẳng phải ngươi cũng biết đó sao, lần trước người còn nhìn thấy ta ăn trận đòn rồi mà. Thiếu điều muốn lột cả da ta ra.

      - Cho nên ngươi tiếp tục chơi? Vậy ngươi gán cái gì? người ngươi đồ đáng giá cũng ít, chả nhẽ tám mươi hay trăm vạn lượng lại có?

      Quân Tà lịch duyệt hơn người, hơn nữa rất sành tâm lý của dân cờ bạc. Chắc chắn là cái tên heo mập này gán cái gì đó rồi, bằng cũng chẳng nóng ruột đến vậy.

      - .. . Lúc ấy người ta có cái gì đáng giá. Nên ta quýnh.. quýnh quá. Ta. ..ta đem lão bà gán nợ rồi.

      Đường Nguyên mặt chảy dài, bộ dạng như muốn đập đầu tự sát:

      - Là lão bà chưa xuất giá của ta đó a…a..a

      - Á!!

      Khả Nhi đứng cạnh thét lên kinh hãi, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Đường Nguyên, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc pha lẫn chút chán ghét. Trong lòng nàng cố kìm cơn giận dữ: vất vả lắm thiếu gia mới trở thành người tốt mà cái tên bạn chó má này lại mò tới nhiễu .

      - Cái gì? Ngươi gán luôn lão bà? Con mẹ nó, chuyện này mà ngươi mang cả lão bà của ngươi theo hả?

      Quân Tà suýt ngã khỏi ghế, thiếu điều bất tỉnh đương trường. Quá hoành tráng, quả thể tưởng tượng nổi. Vị hôn thê của Đường Nguyên đâu chỉ đơn giản là lão bà của mà còn là con của Hình Bộ Thị Lang Tôn Thành Hà, là tiểu thư khuê các danh môn vọng tộc. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, người ta cười cho thối mũi. Con trai Hộ Bộ Thượng Thư đánh bạc đem con của Hình Bộ Thị Lang ra gán nợ. ặc ặc. Vụ này mà đến tai Đường lão gia tử dễ lão đem tên mập này căng da tùng xẻo, hút mỡ thắp đèn quá.

      - Ta …ta dẫn nàng theo.

      Đường Nguyên khóc ròng:

      - Ta viết biên lai nợ, ghi tên nàng nợ trăm vạn lượng bạc. … Giấy trắng mực đen… còn .. còn có chữ ký của ta nữa…a .a

      - Thánh thần thiên địa ơi! Ngu! Ngươi ngu như con lợn ấy!

      Con của Hình bộ thượng thư, đồng thời là con dâu của Hộ Bộ thượng thư, chuyện này quan hệ đến thanh danh và tiền đồ của hai đại gia tộc. Mà dám vác con nhà người ta ghi nợ trăm vạn lượng bạc. Quân Tà như muốn hóa điên cười khổ:

      - Vậy mà ngươi cũng ký! trăm vạn lượng kia đâu?

      - Thua luôn.. cũng thua luôn rồi…

      Đường Nguyên ngồi phệt dưới đất như con heo nái, khóc rống lên:

      - Bọn họ nếu trong vòng ba ngày đem đến trăm năm mươi vạn lượng số tiền đó cũng cần nữa, người cũng chả cần luôn. Bọn họ đem giấy nợ này công bố ra ngoài.. hu hu..

      - Con mẹ nó chứ!

      Quân Tà đắng họng

      - Sao lại là trăm năm mươi vạn lượng? Mới đầu chỉ có trăm vạn thôi mà?

      - Đó là điều kiện cho ta nợ thêm ba ngày đấy

      Đường Nguyên nước mắt nước mũi tèm lem kêu khóc:

      - Tam thiếu, ngươi nhất định phải cứu ta. Ta…ta cùng đường rồi hu hu.

      - Cứu ngươi?? Ngươi bảo ta làm cách gì để cứu ngươi bây giờ hả đồ đần độn kia? Ta bới thùng rác ra chừng đó bạc được chắc.

      Quân Tà thẳng thừng cự tuyệt. Đùa hay giỡn vậy, loại người như ngươi ta còn muốn giết cho xong, dám bảo ta xuất bạc cứu dân cờ bạc ư? Phì, ta khinh. Chớ có mà nếu có ta cũng giúp.

      - Ngươi cần xuất bạc đâu!

      Đường Nguyên giống như hồn nhập lại thân, nhất thời tỉnh táo, nháy mắt rất bỉ ổi, :

      - Đám Lý Phong và Mạnh Hải Châu đưa ra điều kiện, là Quân Tam thiếu lâu gặp, Chỉ cần ta dẫn ngươi đến sòng bạc của chúng, chơi với chúng vài ván, bọn chúng trả giấy tờ cắm vợ cho ta

      - Ta mà có uy tín cỡ vậy sao?

      Quân Tà lắc lắc đầu, cứ nhìn cái mã bề ngoài của mình chắc trong quá khứ cũng là tay chơi có hạng trong sòng bạc, về phần danh vọng… haizzz chỉ sợ là có mỗi cái ác danh mà thôi.
      thuyt thích bài này.

    4. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 13: Ai dám bẫy ta?.
      - Chính xác vô cùng! Tam Thiếu à.

      Đường Nguyên ôm cánh tay khiến cho Quân Tà cảm giác được như mình bị bỏ vào trong bao thịt mỡ:

      - Bọn họ đều như vậy! Chỉ cần Tam Thiếu ngươi đến đó là có thể trả lại biên lai cầm đồ ấy cho ta, coi như chưa từng có chuyện gì.

      - Sao? Bọn chúng như vậy à?

      Quân Tà nhíu mày, ánh mắt ra tia lo lắng. phát ra chỗ ổn. Chuyện này có chút khó hiểu à nha? Vốn là mập mạp thua mất lão bà nhưng tại sao lại chuyển lên người mình vậy? Dường như ở đây có điều gì quỷ bí mà mục tiêu của nó là chính mình?

      Đây chính là cái bẫy.

      Cái khác cần , lấy tính cách siêu cấp bao che của Quân Mạc Tà trước kia nghe được huynh đệ mình bị khi dễ liền nỗi giận lôi đình, lại nghe được đối phương nể mặt mũi mình thế vênh vênh tự đắc đến. Đương nhiên khi đó lọt vào bẫy của đối phương sớm bố trí. Nếu đối phương có thể chơi đùa mập mạp như vậy với Quân Mạc Tà ngây thơ trước kia cũng có khó khăn gì.

      Nếu đây là mưu nhắm vào Quân Mạc Tà người lập ra kế hoạch này biết rất tính cách của Quân Mạc Tà như lòng bàn tay.

      đúng. Nếu chỉ nhắm vào mình Quân Mạc Tà thôi ai lại có hứng thú tính toán như vậy. xem ra bọn họ nhằm vào Quân lão gia tử. Mà người ở phía sau bọn chúng cũng là nhân vật thể trêu vào như Quân lão gia tử đây.

      Quân Tà nhìn kỹ mập mạp trước mặt, trong lòng thầm suy đoán mập mạp là nhân vật gì? Là bạn hay là địch? Nhìn bộ dáng muốn ‘đái’ ra quần của Đường Nguyên Quân Tà thầm kết luận nếu mập mạp này giả vờ tên ngu hơn heo. Nếu mập mạp giả vờ đây chính là siêu sao điện ảnh nỗi tiếng. Hơn nữa cũng chính là nhân vật nguy hiểm vô cùng.

      hay ?

      Trong nháy mắt Quân Tà quyết định. Chuyện tốt như vậy được sao? Bằng vào khả năng đổ thuật của mình còn sợ thua sao? Hơn nữa nếu sao biết được là tên nào muốn chơi mình đây? Từ trước đến nay Quân Tà có ý định để cho địch nhân ở nơi bí nhìn hành động. Phải lôi ra ngoài xử lý. Đây chính là tác phong của trước nay.

      thầm vận chuyện chút tạo hóa thần công trong cơ thể, khóe miệng Quân Tà lộ ra vẻ tươi cười. Cho dù là đánh bạc ta cũng thua. Với cỗ nội lực này muốn làm bừa là chuyện đơn giản vô cùng.

      - Chúng ta còn bao nhiêu ngân phiếu?

      quyết định xong nên Quân Tà quay người sang hỏi Khả Nhi.

      Nghe được Quân Tà dùng hai chữ ‘chúng ta’ để hỏi khiến cho trong lòng Khả Nhi đột nhiên xuất cảm giác xấu hổ lại có chút ngọt ngào. Gương mặt ửng đỏ:

      - Từ khi lão gia cắt xén chi tiêu của thiếu gia tại thiếu gia còn có mười hai vạn lượng ngân phiếu, ba vạn lượng kim phiếu, kim diệp tử còn ba trăm lượng, bạc trắng trăm đỉnh, bạc vụn…

      - Đủ rồi đủ rồi. cần dùng nhiều như vậy đâu.

      Thấy Khả Nhi còn muốn tính nữa làm cho Quân Tà hoảng sợ vội vàng ngăn cản nàng lại. Nếu sợ rằng nha đầu này còn tính ra có bao nhiêu tiền đồng nữa…

      Quân Tà :

      - Lấy năm vạn lượng ngân phiếu và hơn mười lượng bạc vụn là được rồi.

      - Như vậy sao đủ?

      Đường Nguyên muốn nhảy dựng lên, vẻ mặt cầu xin:

      - Huynh đệ à. Tam thiếu à. Đây bằng số lẻ người ta nữa đó. Ngươi phải muốn bức chết ca ca ta đó chứ? Ca ca cầu ngươi mà!

      Quân Tà nghiêm mặt .

      - Mập mạp. phải ngươi mới chỉ cần ta đến đó là xong việc sao? Chúng ta đánh bạc chứ phải cúng tiền cho người ta. Đường đại thiểu à. Mang nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn tin đổ thuật đệ nhất thiên hạ của ta sao?

      - Đỗ thuật đệ nhất thiên hạ của ngươi?

      đôi mắt trợn tròn. Đối với gương mặt béo ị của Đường Nguyên mà đây là động tác có cầu rất cao. Khóe miệng Đường Nguyên nhếch nhếch. Nếu trong lòng buồn thúi ruột sợ rằng cười ngã ngửa rồi. Trong lòng chửi thầm tiếng: “Rắm thúi! Phì, phì, ngươi là đỗ thuật đệ nhất thiên hạ sao? Ta khinh.Trước giờ có thấy ngươi thắng lần nào? Nếu thua tiền mà ngươi xưng thiên hạ đệ nhất ai dám giành đâu.

      Mặc kệ, chỉ cần ngươi là được rồi. Ta có thể cầm giấy thế chấp kia về còn sợ thằng nào? Mẹ nó chứ, lúc trước sao ta lại đưa lão bà ra thế chấp làm gì nhỉ? Kỳ quái mà. Mang ít tiền cũng tốt, ít nhất cũng thua nhiều.”

      Quân Tà cầm ngân phiếu phân phó cho hạ nhân chuẩn bị hai con ngựa. Đường Nguyên vội vàng vô cùng, cái thân thể như heo của ‘xoát’ tiếng liền lăn tới cửa, đôi mắt nhìn quanh như canh điều gì:

      - mau tam thiếu. Nếu đụng tới lão gia tử kia của ngươi là xong đời đó. Ngươi cũng biết ca ca ta mỗi lần đến đây phải chịu áp lực lớn…ài.

      Quân Tà cười cười nhảy lên lưng ngựa liếc mắt :

      - Ta thấy hôm nay ngươi đâu có sợ bao nhiêu đâu?

      Đường Nguyên nhảy lên lưng ngựa làm con ngựa phải hít ngụm khí cố gồng thân thể đứng thẳng, bốn chân run rẩy mềm nhũn như muốn ngã xuống bất kỳ lúc nào. Có thể trong lòng con ngựa này buồn bực: Tổ bà nó, ta chở ít người, cho dù là tướng quân người bận khôi giáp tay cầm binh khí cũng có thể tự nhiên như có gì. Người này hôm nay sao lại nặng như vậy? Chỉ vì tính toán sai lầm chút thôi mà suýt gãy mịa chân rồi…

      Quân Tà phì cười tiếng, hai chân kẹp chân ngựa về phía trước. Tám gã thị vệ lưng hùm vai gấu đều vác đao kiếm người theo sau.

      Con ngựa chở Đường Nguyên di chuyển khó khăn. Vừa vừa thở phì phò, bộ dáng chỉ còn thiếu lè lưỡi ra nữa thôi…

      Ra khỏi cửa chính là đường Đông Phong. Trong Thiên Hương thành này có thể con đường xa hoa nhất, người lại phố đông như nước chảy. Đường Nguyên nào có lo lắng con ngựa chịu được, thúc ngựa về phía trước dẫn đường quay đầu lại nhìn ngừng. Vẻ mặt suốt ruột. Hiển nhiên là ngại Quân Tà quá chậm.

      Đảo mắt ra đến đầu đường Đông Phong, cách đó xa ở hướng nam là tòa tửu lâu – Thiên Lý Phiêu Hương Lâu. Đây là sản nghiệp của Lý Gia. Phía sau tửu lâu là khu nhà đó, đó chính là ‘Thiên Kim Đường’ trong miệng Đường Nguyên. Địa hình nơi này bí mật, là nơi các thiếu gia vung tiền như rác. Bên trong có đầy đủ dụng cụ đánh bạc.

      Quân Tà muốn giục ngựa đến liền đột nhiên cảm thấy bên ven đường có hai thiếu nữ. người tức giận trước trong miệng hét to:

      - cần theo ta. Phiền chết được!

      Thiếu nữ còn lại theo sau ngừng khuyên giải. Sau hai người bọn họ là đám thị vệ theo. Thoạt nhìn đây chính là thiên kim tiểu thư con nhà giàu có.

      Quân Tà liếc mắt nhìn liền thấy thiếu nữ kia bĩu môi, vẻ mặt điêu ngoa. Bộ dáng cũng khá xinh đẹp. Thiếu nữ đó vốn nỗi nóng nhưng lại thấy ánh mắt Quân Tà nhìn chằm chằm mình nhịn được phun ngụm nước miếng:

      - Nhìn cái giề?

      khi tâm tình bản thân bực mình nhất lại thấy Quân Tà với xú danh hoa hoa công tử nhìn chằm chằm mình nàng liền tức giận vô cùng. Trong đầu chợt xuất ý niệm: “Lấy ra trút giận”.
      thuyt thích bài này.

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 14: Độc Tiểu Nghệ.
      Trong lòng Quân Tà chấn động, đột nhiên nhớ lại ngày dạo đường lớn ở kiếp trước liền nhìn thấy ‘nàng’ xinh đẹp, ánh mắt tự chủ được nhìn chằm chằm nàng nhưng ai ngờ người đó lại nỗi nóng quay đầu lại mắng câu: “Nhìn cái gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ sao lưu manh?” Hai người bởi vậy mà có thể quen biết với nhau.

      Quân Tà là đời sát thủ nên vẫn luôn cẩn thận che giấu mọi chuyện về mình.Hôm nay đến thế giới này gặp lại cảnh xưa trong lòng khỏi có chút bồi hồi. Giờ đây Quân Tà như quay lại bánh xe của lịch sử, trong lòng tràn dâng ấm áp. Lại nhìn thấy thiếu nữ kia trong lòng cảm giác thân thiết khó hiểu. Mỉm cười :

      - Vị nương này, dường như chúng ta gặp qua ở đâu rồi phải. Ta thấy nàng quen mắt?

      Thiếu nữ kia trừng mắt:

      - Phì! Bổn nương đối với cái thứ bại hoại như ngươi cũng quen mắt. Quân Tam Thiếu, hôm nay ngươi muốn dở chiêu mới nào đây? Giả bộ lần đầu gặp gỡ sao?

      Ách! ra có quen biết trước? Quân Tà nhanh chóng lục lại tư liệu về nữ nhân điêu ngoa này sau đó cười xấu hổ:

      - là có duyên. ra chúng ta lại biết nhau trước rồi. Độc tiểu thư.

      Có duyên? cái gì đây?

      ‘Độc ’ tiểu thư trừng mắt nhìn mà thiếu nữ theo sau cười lớn. Lúc này Đường Nguyên thấy Quân Tà theo liền quay đầu lại vừa đúng lúc nghe lọt những lời của Quân Tà liền khỏi bội phục sát đất. ra Quân Tà có thể kéo gần quan hệ với mỹ nữ lành nghề như vậy. Bất quá Đường Nguyên bội phục chính là Quân Tà dám cùng với Độc Tiểu Nghệ nổi tiếng điêu ngoa nhất kinh thành vậy. Tin rằng ở toàn bộ Thiên Hương thành này tìm được bao nhiêu người có gan như .

      Thiếu nữ kia trừng mắt nhìn Quân Tà, đôi mắt chậm rãi xuất hung quang:

      - Quân Mạc Tà. Có phải bị đánh lần còn chưa tởn sao? Vừa đúng lúc tâm tình bổn nương tốt nên tiện thể giúp ngươi ‘xoa bóp’ gân cốt cho.

      Quân Tà ngẩn ra, mãi đến lúc này mới nhớ là Độc Tiểu Nghệ chính là người mà Quân Mạc Tà sợ hãi nhất. Hình như từng làm chuyện gì bị Độc Tiểu Nghệ hành hung trận hơn nữa tháng sau thể xuống giường.

      - Độc tiểu thư lâu ngày gặp.. Ta là… Khụ khụ… Tiểu đệ còn có việc xin cáo từ trước. Hẹn gặp lại.

      Quân Tà xoay người chuẩn bị . Nhìn tư thế cây ớt này giương nanh múa vuốt muốn lên đánh là hiểu hàng rồi. Ở trong trí nhớ của Quân Mạc Tà cây ớt này lớn lắm nhưng thủ hạ lại cao minh. Có thêm mấy tên Quân Mạc Tà chăng nữa cũng phải là đối thủ. Quân Tà đương nhiên e ngại nhưng tại phải là thời gian bại lộ thực lực nên quyết định làm con rùa rụt đầu vào mai cho chắc. Ừm. Nam nhân đại trượng phu thèm chấp nữ nhân.

      - Đứng lại cho bổn nương!

      Độc Tiểu Nghệ ngẩng mặt dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn thiên hạ liếc Quân Tà:

      - Các ngươi muốn đâu? Có phải lại làm chuyện xấu gì nữa hả? cho Quân Mạc Tà ngươi biết nếu gặp bổn nương rồi ngươi ngoan ngoãn ở lại cho ta tiêu hết cục tức này rồi ngươi muốn lăn đii đâu .

      mặt Đường Nguyên đổ mồ hôi đầm đìa dậm chân cái, trong lòng kêu khổ ngớt: “Ta chửi mười tám đời tổ tông Quân Tà nhà ngươi. Vị nãi nãi này muốn trốn còn kịp vậy mà ngươi còn chọc vào? Bộ dáng xinh đẹp vậy quan trọng hơn mạng bản thân mình hay sao?”

      Nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ này tạo ra bộ dáng ương ngạnh kiêu ngạo làm Quân Tà xuất chủ ý trong đầu:

      - Độc tiểu thư. Nơi chúng ta muốn … Khụ khụ… Nơi này đối với những nữ hài tử thích hợp cho lắm…

      - Chẳng lẽ các ngươi muốn kỹ viện?

      Ta ngất!Quả nhiên là mạnh mẽ mà. Ngay cả những từ như vậy cũng dám .Độc Tiểu Nghệ hừ lạnh tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người bọn họ:

      - Hạ lưu vô sỉ .

      - Ai chúng ta kỹ viện? Nàng cho rằng ai cũng nghĩ giống nàng sao?

      Quân Tà nổi giận đùng đùng như bị hàm oan:

      - Chẳng qua chúng ta Thiên Kim Đường đánh bạc mà thôi…Ách!

      Dường như phát bản thân lỡ lời nên Quân Tà vội vàng im lặng.

      - Thiên Kim Đường? Đánh bạc?

      Nghe Quân Tà những từ lạ lẫm mà bản thân mình biết gì khiến cho nàng càng thêm phẫn nộ nhưng nghe được câu sau hai mắt Độc Tiểu Nghệ sáng rực lên. Sau đó híp mắt nhe răng :

      - Ta còn chưa qua đó lần nào. Dẫn ta !

      Khẩu khí như mệnh lệnh thể cãi lại. làm cho người ta bội phục.

      - Tiểu thư…

      Thiếu nữ bên cạnh kia hiển nhiên là thị nữ của nàng, sợ hãi kéo tay áo muốn ngăn cản. Điều này đương nhiên là rất hợp lý. Nơi mà hai đại công tử bột tiếng xấu nhiều hơn tiếng tốt của Thiên Hương thành muốn chẳng phải là nơi tốt lành gì. Tiểu thư nhà mình là danh môn thiên kim sao có thể cùng với họ được.

      Độc Tiểu Nghệ thèm để ý đến, kích động :

      - Yên tâm. Hai ca ca của ta mỗi ngày đều đến Thiên Kim Đường. Bổn nương luôn cho rằng đây là chỗ đặt biệt nên lần này phải đến ‘chơi’ cho biết!

      xong kéo kéo lỗ tai Quân Tà:

      - Mau dẫn ta . Chỉ cần ngươi dẫn ta hôm nay ta bỏ qua cho ngươi.

      Quân Tà muốn tránh khỏi rất dễ nhưng trong lòng vừa động vẫn trốn. Còn tạo ra vẻ mặt đau khổ để cho nàng nắm lỗ tai kéo về phía trước.

      Tám tên thị vệ phía sau cười khổ. Nhìn thoáng qua tám gã thị vệ sau Độc Tiểu Nghệ hợp ý. hợp ý sao được? bởi vì tình cảnh mười sáu người này đều như nhau. theo cái tên công tử ác bá như Quân Tà đương nhiên trong lòng nghẹn khuất. Mà theo Độc Tiểu Nghệ chưa chắc gì dễ chịu hơn. Mỗi người đều cho uất ức trong lòng nên dễ dàng thân mật với nhau.

      Đường Nguyên than thở thôi. Sao xui xẻo đến mức nửa đường gặp phải con cọp cái này vậy? Nếu giấy thế chấp của ta bị nàng thấy được … Đường Nguyên sợ muốn tè trong quần. ả này mà biết dám chắc chỉ trong nửa ngày mọi chuyện truyền khắp đế đô. Trong vòng hai ngày vua của các nước láng giềng đều biết. Như vậy ta tự sát còn dễ chịu hơn.

      Đoàn người chậm rãi vào Thiên Lý Phiêu Hương Lâu, sau đó xuyên qua thính viện lại đến hậu viện. Đường Nguyên gấp đến nỗi thể chờ được chạy vào quát to:

      - Quân Tam thiếu gia đến đây rồi. Nhanh trả lại cái kia cho ta.

      tiếng cười đắc ý vang lên, sau đó ở trước cửa xuất sáu thanh niên. Vừa xuất còn chưa lên tiếng thấy Độc Tiểu Nghệ nắm lỗ tai Quân Tà khiến cho sắc mặt bọn họ còn hơn tro tàn.

      tại có hai phe phái bảo trì trung lập giữa các hoàng tử là Độc và Quân Gia. Hai thế lực này ở trong triều đình đều giữ địa vị quan trọng vô cùng.Mà Độc Tiểu Nghệ nà chính là viên ngọc quý duy nhất của Độc thế gia. Độc thế gia dương thịnh suy, có bảy đứa con trai nhưng chỉ có búp bê này thôi. Vật càng hiếm càng quý nên đều xem Độc Tiểu Nghệ là bảo bối trân quý cực kỳ. Kiêu căng từ , nhưng mà thiên phú của Độc Tiểu Nghệ lại cao vô cùng. Tuy còn tuổi nhưng tu vi huyền khí cũng có chút thành tựu và với tinh thần chính nghĩa nên ở trong Thiên Hương thành có thể là thanh danh vang xa, được mọi người gọi là ‘Khắc tinh của của lưu manh’. Tám tên công tử lưu manh tính luôn cả Quân Tà ở chỗ này ai cũng nếm qua đau khổ từ nàng rồi. đến Độc Gia lão gia tử Độc Khiếu Thiên là siêu cấp huyền khí cao thủ. Nghe người này đạt đến thiên cấp rồi. Là người duy nhất ở trong đế đô dám gọi Quân Chiến Thiên là lão gia hỏa. Hai người này có chức vị tương đương nhau, đều là đại công tước của đế quốc. Còn phụ thân của Độc Tiểu Nghệ là Độc Vô Địch và ba thúc thúc của nàng đều là đại tướng quân của đế quốc. Bảy người ruột đều nhậm chức ở quân bộ. Có thể là quyền thế to lớn. Theo tình thế tại chỉ có Quân gia mới có thể tranh đấu với bọn họ.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :