Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 26: có chí lớn
      Làm hơi vội, chắc có nhiều sạn, em thông cảm nhá!

      - là như thế? Cha ngươi cũng quá giỏi nha!

      Quân Mạc Tà giật mình, cha của bàn tử ngờ thủ đoạn cao minh thế. Muốn làm đại nội thị vệ thống lĩnh phải được mọi người thừa nhận thực lực, mà Đường Nguyên quả được, nhưng nếu ra tay giúp Đường bàn tử qua hết các cửa, mập mạp cuối cùng ngồi lên được cái chức này cũng có thể.

      - Rất giỏi cái quái gì? là làm khổ ta mà, tam thiếu, ý cha ta và gia gia là muốn ta phát triển từ từ, tôi luyện bản thân trong hoàng cung thời gian, sau đó cha ta lựa thời điểm thích hợp mà chuyển ta , chuyển tới chuyển lui, cuối cùng ngày ta có thể ngồi lên vị trí của ông ta bay giờ, ngươi hiểu chưa?

      Đường Nguyên mặt lộ vẻ khổ sở.

      - vậy là chấm trúng ngươi cho vị trí gia chủ của Đường gia sau này?

      Mạc Tà mở to hai mắt mà nhìn, thể tưởng tượng được với đức hạnh của tên mập mạp này mà sau này có thể trở thành Đường gia nhất đại chi chủ, đại gia tộc của Thiên Hương đế quốc?

      - Haizzz, đúng vậy. Mấy ngày trước, có lão già biết ở đâu chạy tới, là bạn tốt mấy chục năm của gia gia ta. Bốn mươi mấy năm tin tức, giờ thấy Đường gia ta phất lên, mới chạy tới nhận làm bạn tốt. Có loại bạn tốt vậy sao? Vậy mà gia gia ta vẫn tin .

      - Ngưng! Chuyện này liên quan gì tới ngươi?

      Quân Mạc Tà đầu quay mòng mòng, khả năng kể chuyện của tên mập mạp này cũng quá kinh người , kể chuyện mà chuyện nào liên quan chuyện nào cả!

      - Liên quan quá chứ! Sau khi lão già này tới Đường gia, lại lôi Đường Côn, Đường Bảo, Đường Quốc ba người ra làm cái chó trắc nghiệm huyền khí gì đó. Sau khi xong vui mừng cho gia gia ta rằng ba tên ra gì đó là thiên tài tu luyện huyền khí gì đó, muốn thu nhận bọn chúng làm đồ đệ, rồi lại cam đoan trong vòng mười năm thôi, giúp cho cả ba tên đề thăng tới cảng giới Địa Huyền. Gia gia ta nghe thế vui mừng, gật lia gật lịa. Mà cả nhà ta, gia gia chỉ có bốn đứa cháu… Đến giờ ngươi hiểu chưa?

      Đường Nguyên than thở.

      - Ta vẫn chưa hiểu ! Ta nghe ngươi Đường gia có khả năng trong mười năm tới xuất ba gã Địa Huyền cao thủ, đối với Đường gia chính là chuyện tốt. Nhung mà, chuyện này cũng liên quan gì tới ngươi cả, ra ngươi muốn cái gì?

      Quân Mạc Tà mờ mịt nhìnhắn.

      - Tam thiếu nha, bình thường ngươi rất thông minh, sao hôm nay ngu thế? Ba người ca ca đệ đệ của ta theo sư phụ hết, thế nghiệp Đường gia thế nào? Chẳng lẽ có ai kế thừa? Chỉ còn ta là đứa còn lại duy nhất, cha ta và gia gia khôngchọn ta chọn ai bậy giờ? Bởi vậy ta mới là bất đắc dĩ!!!

      - Ta cho tam thiếu ngươi , mấy đại gia tộc nhà chúng ta, tốt xấu có đủ, nhưng luôn giống nhau ở điểm này: Luôn cần có ngươi làm gia chủ, duy trì sản nghiệp đổ. Sau đó, tìm người có tư chất tốt, có khả năng trở thành huyền khí cao thủ, cố gắng bồi dưỡng, trở thành thủ hộ thần của gia tộc. Sau này, những người đó huyền khí tu vi cao, lại tiếp tục bồi dưỡng ra cho gia tộc nào là tử sĩ, nào là lực lượng bí mật, cứ như vậy mà đời đời truyền xuống, từ đó thành thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ), ngay cả hoàng gia cũng khôngdám đối mặt trực tiếp, bảo đảm nhang khói cho tổ tiên muôn đời sau cũng tắt.

      - Tất cả các gia tộc đều có chung mục tiêu thế này.

      - Mà ta, tình thế đưa đẩu trở thành đúng cái thứ may này. Từ nay ta phải cách biệt với phong hoa tuyết nguyệt, nỗi khổ như vậy ngươi có hiểu cho ta ?

      Đường Nguyên than thở tiếp.

      - Ta hiểu rồi. Ta hiểu quả ngươi là tên ngu ngốc.

      Quân Mạc Tà chút khách khí đích khinh bỉ :

      - Đường gia cho ngươi quan to lộc hậu, bồi tài ngươi thành đương gia, cho ngươi vinh quang đời, ngươi còn thỏa mãn? Nếu bọn họ ba người có thiên phú tu luyện huyền khí, chuyện tốt thế này liệu có đến phiên ngươi ? Hay ngươi định đến đây khoe khoang? Ngươi có biết trong thế gian này, những việc như quyền kế thừa gia tộc, hay chỉ là chút gia sản là có thể làm em tương tàn, cửa nát nhà tan, ngươi còn đứng đây khoe mẽ sao?

      - Ta muốn làm quan! Ta lại càng muốn làm gia chủ! Rác rưởi hết! Ngươi còn muốn ta mấy lần?

      Đường Nguyên đỏ mặt tía tai :

      - cần tới chuyện trách nhiệm phải phụ trách , tất cả công việc của Đường gia . Ta chỉ cần tới chuyện trong quan trường người lừa ta gạt, ngươi nghĩ ta muốn làm loại người như vậy sao? Lão tử tí bản lĩng cũng có, chỉ muốn cả đời tự do tự tại, làm tên công tử quần áo lụa là mà rong chơi! Ta chưa bao giờ muốn lãnh bất cứ trách nhiệm nào, vai ta có con mẹ nó to như thế, mà lòng ta cũng chưa bao giờ ham muốn, ngươi chưa?

      Đường Nguyên rống to ,nước bọt văng khắp nơi.

      Quân Mạc Tà cau mày:

      - Làm quan ngươi muốn, làm đương gia gia tộc ngươi cũng làm, muốn gánh bất cứ trách nhiệm gì, vậy cuối cùng ngươi muốn làm gì?

      Đường Nguyên trong mắt lộ ra ước mơ:

      - Tam thiếu à, người khác hiểu ta ta , ngay cả ngươi cũng hiểu ta sao? Chúng ta là huynh đệ tri kỷ, ngươi có dự định phong lưu tiêu sái cả đời, ta cũng thế, tuy nhiên, phải phong lưu với nữ nhân. Cả đời này, ca ca ta đam mê nhất là vàng bạc. Chỉ cần nhìn thấy vàng bạc từ trong túi người khác chảy ào ào vào túi mình là ta thỏa mãn lắm rồi ….

      Quân Mạc Tà ngửa mặt lên trời biết gì: “ Tên mập nhà ngươi cái gì ah? Ai là tri kỷ của ngươi? Tri kỷ của ngươi là tên Quân Mạc Tà, phải là ta, tuy rằng ta là Quân Mạc Tà, àh , ta chính xác cũng phải…”

      - Ngươi cũng biết ta thich nhất là việc buôn bán, với sản nghiệp của cả Đường gia, ta chỉ có hứng thú chưởng quản sinh ý của gia tộc, sau đó làm cho cả cái đại lục này đâu đâu cũng có cửa hiệu của Đường gia ta.

      Đường Nguyên khí thế bàng bạc đưa cánh tay so với bắp đùi của Quân Mạc Tà còn bự hơn vung tới vung lui. Cả người từng khối thịt cú rung lên từng chặp.

      Quân Mạc Tà rất kỳ quái hỏi:

      - Cái này có gì khó khăn đâu, ngươi chỉ việc với Đường lão gia tử thôi mà.

      Đừng nhìn Đường Nguyên như vậy mà phán đoán bừa, trong lòng Quân Mạc Tà , khả năng buôn bán của mập mạp chính là cao thủ trong đám cao thủ! Cái này cũng là ưu điểm suy nhất của tên mập mạp. Tuy nhiên, Đường lão gia tử có nhận ra.

      - nè…

      Đường Nguyên khóc ra nước mắt, xoay người cái, cởi bỏ trường bào của mình, lộ ra nguyên cái lưng nung núc thịt như con heo nái. Khả Nhi vội vàng kêu lên sợ hãi tiếng, vẻ mặt đỏ bừng.

      - Nhìn thấy tam thiếu? Đây là hậu quả của việc ràng với lão gia tử nè!

      Đường Nguyên đem lưng mình cho Quân Mạc Tà xem.

      - Trời, dùng lực … quá mạnh.

      Quân Mạc Tà giương mắt mà nhìn lưng Đường mập mạp, hơn mười vết roi rướm máu, xung quanh còn lên vẻ tím đen ứ máu bầm.

      - Còn ở đây nữa…

      Đường bàn tử xoay người lại, bụng còn in năm sáu dấu chân to. “Khoe” xong mới bỏ trường bào xuống tiếp:

      - Còn vài chỗ tiện cho ngươi xem, chỗ đó so với hai chỗ ta cho ngươi xem còn ác độc hơn. Xém chút nữa ta bị đánh tới phọt “ấy” luôn.

      - là bá đạo a.

      Quân Mạc Tà dở khóc dở cười:

      - Xem ra việc này thể cứu vãn rồi. Giờ có gì cũng vô dụng. Con đường làm quan của ngươi được vẽ sẵn rồi, ta nghĩ chỉ cần ngươi quá hô đồ, chuyện gì cũng qua thôi. Ta , giờ ngươi còn chưa biết làm sao, cho dù ngươi có nghĩ ra biện pháp gì cũng thực được. Thôi, cố gắng mà làm quan , sau đó yên phận mà kế nhiệm chức gia chủ.

      Quan đại thiếu gia quả biết phải gì, biết bao nhiêu người vì chức quan này mà luồn cúi, thậm chí bỏ con bỏ vợ, dùng bất cứ thủ đoạn tán tận lương tâm nà để ngồi lên. Vậy mà Đuờng bàn tử có thể ngồi mát ăn bát vàng lại mực cự tuyệt. Cái này gọi là chuyện gì đây?

      “Lẽ nào so với chính mình lại còn tà hơn sao? Đây chẳng phải là cướp đoạt chén cơm của mình?”

      - Lão tử thà làm ngọc vỡ, chứ làm ngói lành, thà chết theo!

      Đường Nguyên hùng dũng đứng lên, hai tay đặt ở trước ngực, thần sắc kiên định nhìn ra cửa, rồi ngâm thơ:

      Lão tử bất đương gia,

      Lão tử bất tố quan;

      Lão tử bình sinh nguyện,

      Tựu thị tránh đại tiễn.

      ( làm quan, cũng lo nhà cửa, chuyện thích làm là kiếm nhiều tiền)

      “ Phốc”… Quân Mạc Tà ngồi ghế nghe tới đó ngã cái đụi mặt đất; “Lão tử hai kiếp làm người, chưa bao giờ gặp thằng no dở hơi như thằng này”

      - Cũng phải còn biện pháp nào, bởi vì vẫn còn cửa ải chưa thông, cái cửa này dủ gia gia ta có dùng tất cả tài sản của Đường gia cũng mua chuộc được. Cửa này do Chu lão thái giám canh giữ.

      Đường Nguyên gạt nước mắt .

      - Chu lão thái giám?

      Quân Mạc Tà trong miệng , nhưng trong lòng đột nhiên nảy ra ý kiến: “ Khả năng buôn bán của Đường bàn tử khá là cao, nếu ta giúp thoát nạn này, mang tới cho đại ân. sau này hai người hợp tác buôn bán chẳng phải là giàu to sao?”

      Khi nghĩ tới việc này, Quân Mạc Tà nhịn được, lấy loại ánh mắt “ta lợi dụng ngươi” nhìn chằm chằm Đường Nguyên, làm cho Đường Nguyên sợ hãi nổi hết gai ốc.

      Đường Nguyên ôm ngực, có chút sợ hãi:

      - Ngươi... tại sao ngươi loại dùng nhãn thần như thế nhìn ta? Ta, ta sợ nha…ta còn là xử nam đó!

      - Ọc ọc ….

      Quân Mạc Tà vất vả mới có chút đắc ý, bị câu kia của mập mạp mà khiến cho ngũ tạng đều muốn theo miệng mà phun ra ngoài.

      Quân Mạc Tà đảo cặp mắt trắng dã:

      - Được rồi, lời vô nghĩa nữa. Ngươi Chu lão thái giám phụ trách cửa nào? Xem ta có thể nghĩ ra biện pháp gì hay !

      Chu lão thái giám chính là thái giám thiếp thân của bệ hạ lâu nay, từ trước đến nay thâm tàng bất lộ, nhưng Quân Mạc Tà phỏng đoán người này có thể là vị cao thủ.

      - Chu lão thái giám có cái tên rất khôi hài là Chu Trục Châu, nhưng cho dù là Quân Chiến Thiên hay Độc Vô Địch đối với lão thái giám này cũng phải vô cùng khách khí. Vì thế có thể thấy, người này tuyệt đối là cao nhân.

      - Lão thái giám này chính là người phụ trách nghiệm thân. Chính là phải trần truồng cho lão già kia xem xét coi có bệnh hoạn gì .

      Đường Nguyên vẻ mặt đau khổ tiếp:

      - Ca ca ta tuy là chỉ hơi mập chút xíu, nhưng thân thể vô cùng khoẻ mạnh, bệnh gì cũng có, nhất định qua cửa ải này. Đây chính là việc ta đau đầu.

      Đường bàn tử vỗ vỗcái bụng thùng phuy của mình, tuy phiền não, nhưng cũng có chút đắc ý, cười hề hề :

      - Ta nghe được hồi xưa khi tên Mộ Dung Thiên Quân tới nghiệm thân, biết bị làm sao mà khiến cho tên tiểu bạch kiểm đó đứng lê lết khó khăn cả tháng sau.

      Ngữ khí của Đường bàn tử nghe có vẻ vô cùng hả hê.

      - Ngươi đắc ý cái chó gì? Ngươi cũng sắp bị lê lết y chang thằng đó rồi.

      Quân Mạc Tà vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt nhìn mập mạp . thực khó hình dung trong đầu tên mập này có cái quái gì trong đó.

      - Chết, đúng vậy, đúng vậy, tam thiếu, ngươi phải cứu ta, ta muốn cũng bị lê lết như thế…

      Đường Nguyên nhất thời nhớ tình cảnh của bản thân, khóc ra nước mắt .

      - Nghiệm thân có phải là cởi sạch, dưới trái phải gì cũng kiểm tra phải ?

      Quân Mạc Tà đột nhiên nảy ra ý hay. Vươn ngón tay giữa, làm ra cái tư thế rồi hỏi tiếp:

      - Cái này cũng kiểm tra?

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 27: Sắp tới đột phá
      - Nghiệm thân, cởi sạch, toàn thân cao thấp đều phải kiểm tra sao?

      Quân Mạc Tà dường như có chút suy nghĩ, vươn ngón tay. Làm cái tư thế bóc trần, chớp mắt vài cái:

      - Mặt sau, ách, cũng kiểm tra hay thôi?

      - là kiểm tra bệnh trĩ gì gì đó.

      Đường Nguyên có chút khổ thể :

      - Phòng bị bất cứ tình huống nào, nơi đó có bệnh tiện chắc là thông qua.

      Đường mập mạp cả người phát lạnh, tóc gáy dựng thẳng:

      - Tam thiếu, ta nghe khi kiểm tra bị người nam nhân, ách, phải, là thái giám nơi đó lắc qua lắc lại, còn phải cởi trống trơn, ta nghĩ tới đó nổi hết gai ốc.

      - Ta tại cũng sởn tóc gáy.

      Quân Mạc Tà gãi cánh tay, nơi đó nổi hết gai ốc.

      Có thể làm cho Quân đại sát thủ cũng sởn tóc gáy, khủng bố của ngọn gió này quá là kinh người .

      - Rốt cuộc có biện pháp ? Huynh đệ ta trông cậy vào ngươi!

      Đường Nguyên hy vọng nhìn .

      - Có! Bất quá, ngươi phải tới tìm ta trong buổi sáng ngày nào đó kiểm tra tiến cung, sau đó ta giúp ngươi chuẩn bị. Ân. Như thế….

      Quân Mạc Tà nháy mắt cười cười, đột nhiên ôm bụng cười ha ha.

      - hiểu được ý tứ gì.

      Đường Nguyên chớp mắt .

      -Ngươi cần hiểu được, kỳ ta cũng luyến tiếc ngươi vào cung nha, ta còn muốn hợp tác với ngươi cùng nhau làm việc buôn bán. Hai ta cùng nhau phát tài lớn.

      Quân Mạc Tà cười hắc hắc, chú ý quan sát sắc mặt Đường mập mạp.

      - Việc buôn bán gì? Mua bán lớn nữa chứ?

      Đường Nguyên tinh thần rung lên, quả thực có chút nhảy nhót, cảm động nháy mắt:

      - Tam thiếu, ngươi thực là tái sinh phụ mẫu biết cả con trùng trong bụng ta.

      - Cút , ngươi ngẫm lại ngươi phụ kỳ vọng của cha ngươi, bọn họ thu thập ngươi như thế nào a, tất cả các tiền bạc cha ngươi dùng để mua chuộc quá quan cho ngươi trước đây đều uổng phí!

      Quân Mạc Tà nhấc chân đá cước.

      Đường Nguyên ôm ông kêu đau tiếng, nhe răng nhếch miệng:

      - có việc gì, chỉ cần thánh chỉ tới, chẳng lẽ cha ta còn có thể đem ta đánh chết phải ? Ta lại kéo dài thời gian chút, là có thể chuẩn bị kẻ chịu tội thay, ha ha ha…

      Đường mập mạp có chuyện gì thân tiêu sái nhàng. Quân Mạc Tà cười ha ha, đột nhiên cảm thấy được tâm buồn bực đều trở thành hư ; mập mạp này, kẻ dở hơi, nhưng khi bên cạch vui vẻ.

      Mạc Tà cười, đột nhiên nhớ tới tên mập mạp Đường Nguyên từng qua câu: "Bạn tốt xa ngàn dặm đường bốn mươi năm liên hệ đột nhiên xuất , mà còn là vị siêu cấp cao thủ" khỏi dừng lại tiếng cười, thầm nghĩ trong lòng: “Siêu cấp cao thủ? Có thể siêu cấp cao thủ cỡ nào? Chẳng lẽ cũng là bị tin tức huyền đan hấp dẫn tới? Này cũng quá nhanh a? Nếu là như thế mà , xem ra Thiên Hương thành chắc chắn lập tức phong vân nổi lên.”

      Mặc kệ, dù cho long hổ phong vân các loại có như thế nào, ta là người xắp đặt phía sau, ngư ông đắc lợi a!

      Khai Thiên Tạo Hóa Công trong cơ thể tự động vận hành, Quân Mạc Tà cảm thấy kình lưu trong mạch tại ràng tiếp cận trạng thái bão hòa. Từ nguyên bản là luồng khí lưu , biến thành chân khí di động thông suốt nhanh chóng trong thân thể tại, trong lúc giơ tay nhấc chân, cũng càng cảm thấy tùy tâm sở dục.

      Quân Mạc Tà có loại dự cảm cổ quái, hoàn toàn có lý do gì, chính là thời điểm luồng khí lưu trong kinh mạch đạt tới bão hòa, chính là thời điểm Khai Thiên Tạo Hóa công bắt đầu tiến vào tầng thứ hai, cũng là thời điểm có thể mở ra tầng hai Linh Lung Hồng Quân tháp!

      Cho nên trong khoảng thời gian này, Quân Mạc Tà cũng dám chậm trễ. Mỗi thời khắc đều cố gắng vận chuyển Khai Thiên Tạo Hóa Công, tăng tiến tu vi, trong hai ngày gần nhất, Quân Mạc Tà kinh hỉ phát , thời điểm mình tu luyện chỉ có thể hấp thu linh khí phát ra từ Hồng Quân Tháp, lại có thể từ trong khí ngoại giới hấp thu được linh khí giống nhau, tuy rằng phân lượng rất ít. Hơn nữa thực loãng, nhưng biểu thị, đây là tiến bộ lớn!

      Đối với mình đột phá thần công trọng thứ hai, mở ra Hồng Quân tháp tầng thứ hai, Quân Mạc Tà vô cùng chờ mong. Tầng thứ nhất chính là trụ cột, có thể khủng bố như thế, nếu là mở ra tầng thứ hai …..

      Vài ngày gần đây nhiệt độ khí đột nhiên hạ xuống, gió thu hiu quạnh, cả thành hoang vắng. Là vàng như mưa bay đầy trời, nhưng bởi vì phần lớn thời gian Quân Mạc Tà đều ở nhà luyện công, từ trong thiên địa hấp thu được lượng lớn thiên địa linh khí. Chính mình hấp thu được, liền đem linh khí đó đem rải khắp trong tiểu viện của mình, vì thế tiểu viện của cùng với tiểu viện của Quân Vô Ý và tiểu viện của Quản Thanh Hàn giống nhau, cư nhiên vẫn là mảnh xanh um tươi tốt, tựa như giữa mùa hè. Thậm chí có chút cành cư nhiên ngừng mọc nhánh mới, nảy sinh chồi, ly kỳ nhất chính là, gốc cây băng thành bần lan Quản Thanh Hàn tha thiết nhất, cư nhiên lại trổ ra vài cái nụ hoa nho , tượng khác thường này, làm cho Quản Thanh Hàn xem như trân bảo.

      Phong vân sắp tới tại Thiên Hương thành, thể nghi ngờ cho Quân Mạc Tà áp lực cực lớn!

      Áp lực. Cũng có thể chuyển thành động lực! Cho nên Quân Mạc Tà ép bách bản thân mình, cần phải ở trong thời điểm trước khi phong vân đến, đem thực lực chính mình lại tăng lên lần nữa!

      “Chính mình kiếp trước luôn luôn đọc lai độc vãng, kiêng nể ai. Tự do tự tại, có thể tùy thích! Thế nhưng ở dưới hoàn cảnh tại, nghĩ tới đại gia tộc người nào bảo vệ thể chấp nhận. Chính mình nếu muốn ở thế giới này tiêu diêu tự tại dư sức, nhưng mình thực sư muốn toàn bộ Quân gia sau này ai ai cũng biết tiếng, tuyệt đỉnh thế lực còn phải cố gắng nhiều. Ba trăm người chính mình tự tay huấn luyện trước kia, sau này có công dụng lớn!”

      Lần đầu tiên trong đời, Quân Mạc Tà có ý muốn thành lập thành viên tổ chức của chính mình. Cũng là lần đầu tiên trong hai kiếp làm người có suy nghĩ này.

      “Chờ khi ông nội tăng lên thực lực, làm sáng tỏ mọi khúc mắc của Quân gia, chính mình phải bắt đầu phát triển thế lực bí mật rồi, như thế nào cũng muốn cho ra vài tay cao thủ. Nếu , đối mặt với cường giả như mây, vài cái ngân huyền kim huyền có năng lực làm được chuyện gì?”

      Thế nhưng nếu quả là cao thủ đứng đầu, lại có thể dễ dàng thu phục như vậy? Quân Mạc Tà nhức đầu, đột nhiên nhớ tới, biết kiếp trước ở địa phương nào xem qua câu: “ Thân hổ mạnh mẽ chấn động, thiên hạ hùng đều cúi đầu bái lạy, mỗi người lòng son dạ sắt, toàn bộ lòng trung thành và tận tâm, từ nay về sau đánh hạ cơ nghiệp muôn đời đổ,”

      “Ta muốn cũng có thể được “thân hổ chấn động”, phàm là người nhìn thấy ta là chí tôn thần huyền cúi đầu bái lạy,như thế tốt bao nhiêu?’ Quân Mạc Tà nâng cằm, rất đứng đắn nghĩ thầm.

      Cầm trong tay ba tờ thiếp mời, ánh mắt Quân Mạc Tà chợt lóe, bất kể như thế nào, Nhị hoàng tử mời khách là phải , nguyên nhân rất đơn giản, điểm thiết yến vừa lúc là Nghê Thường các! Lần trước nghe trộm, vị “Nguyệt nhi nương” kia đối với Quân gia hận khắc cốt giờ còn quanh quẩn trong lòng Quân Mạc Tà.

      Bực nữ nhân ác độc này, Quân Mạc Tà nếu thăm dò chi tiết của nàng, sau đó diệt trừ, cảm thấy có lỗi với bản thân.

      Mà nhị hoàng tử mở tiệc chiêu đãi lần này lại cho Quân Mạc Tà cơ hội rất tốt.

      Còn có, ân, tính tính thời gian. Chuyện tay nỏ bằng đám gân huyền thú kia, giờ cũng qua khá nhiều thời giạn, chính là biết nhân thủ ông nội phái ra có chiếm được tin tức ?

      Về phần đại hoàng tử thiết yến Yên Vũ lâu, còn có tam hoàng tử bãi rượu Cẩm Tú hồ. Quân Mạc Tà hoàn toàn để ở trong lòng. Tạm thời với , địa phương này hoàn toàn có nửa điểm hấp dẫn.

      Quyết định, giờ ngọ hôm nay phải Nghê Thường các!

      Quân Mạc Tà mặt mày hơn hở mỉm cười, từ từ bước ra khỏi tiểu viện. Chuẩn bị minh mục trương đảm tự với ông nội mình, chính mình tới kỹ viện, làm cho lão nhân gia ngài cấp cho hai cái bảo tiêu, tốt nhất là bảo tiêu thực lực kiên cường.

      Vội vàng rời cửa, liền chứng kiến Quản Thanh Hàn áo trắng hơn tuyết, chậm rãi mà đến, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Quân Mạc Tà:

      - Ngươi phải ra ngoài?

      - Ân, ta Nghê Thường các. Quân Mạc Tà thành , hơn nữa đây cũng phải chuyện gì nhận ra người, đứa con hoàng đế mời khách nơi nào, ta chỉ là khách nhân bị mời, tựa hồ thế nào cũng tính đến đầu ta a?

      - Vô sỉ! chỗ đó chư nhiên còn có thể mặt dày mày dạn như thế, nguyên tưởng rằng ngươi chính là lãng tử quay đầu, ngờ mới giả trang người tốt hai ngày, liền lộ nguyên hình!

      Quản Thanh Hàn nhất thời tức nhận đỏ bừng mặt, bực bội tới đánh chỗ, như muốn tiến lên dạy dỗ trách mắng. Vừa mới xem người này thành vài ngày, hôm nay cư nhiên trước mặt mình muốn thanh lâu lêu lổng! Đúng là cái gì có thể nhẫn cái gì thể nhẫn? Thúc có thể nhẫn tẩu thể nhẫn!

      Quân Mạc Tà lắc mình tránh thoát chường Quản Thanh Hàn đánh tới, cười ha ha, :

      - Đại tẩu, kỳ bộ dáng ngươi tức giận xem rất khá, ta đúng là rất lòng.

      Quản Thanh Hàn mặt mày lạnh lẽo, ra tay như gió, lời. Hôm nay nếu dạy dỗ tiểu tử này chút, chỉ sợ lại chứng nào tật nấy! Dù sao hôm nay luận bàn còn chưa có tiến hành đâu! Tam thúc cũng là, ràng là ông nội an bài “luận bàn” như thế nào liền cho kết thúc!

      Quân Mạc Tà trái phải, đột nhiên bước lướt cái, thoát ra xa ngoài trượng, hắc hắc cười :

      - Đại tẩu, cái luận bàn này nên để sau a, ta trở về cùng tỷ luận bàn. Người ta còn chờ ta tới nhanh mà.

      Quản Thanh Hàn bị làm cho tức giận tới ngực trận khó chịu! Quân Mạc Tà vốn là , nhị hoàng từ mời khách là ở Nghê Thường các chờ ; nhưng nghe ở trong lỗ tai Quản Thanh Hàn lại phải ràng như vậy, tựa hồ đúng là kỹ nữ thấp hèn chờ , nơi nào có thể giậm chân giận giữ?

      “Tiểu tử này mấy ngày này có điểm nhân dạng, ta tuyệt thể để sa đọa xuống như vậy! Nếu là như thế, ta như nào làm thất vọng cha mẹ chồng mất cùng với đại ca đây?”

      Quản Thanh Hàn cắn môi, bước nhanh hướng về thu phòng Quân lão gia tử đến. Quân Mạc Tà vừa bên cũng cảm thấy ngạc nhiên; chính mình vi diệu tiến bộ, cơ hồ ngay cả mình cũng thể tin được. Đoạn thời gian trước cùng Quản Thanh Hàn so chiêu, mình thể phát huy thực lực chân chính, vả lại còn phải hết sức khắc chế phản ứng giết người bản năng, dưới tình huống thể đánh trả, trốn tránh tự nhiên là tương đối khó khăn, nhưng hôm nay dưới tình huống Quản Thanh Hàn thịnh nộ, xu hướng trốn tránh, né tránh cư nhiên thành thạo!

      Mà ngày đó từng đánh trúng chỗ yếu hại của vị thiên huyền cường giả! Tuy rằng có đề phòng, nhưng trúng chính là trúng, chuyện này thực là thể xóa bỏ!

      Nghĩ lại tỷ mỉ, những điều này trước đây làm được hoặc đủ năng lực làm, nhưng hết thảy tại lại phát sinh tự nhiên vậy! Chẳng lẽ, mình trong khoảng thời gian này, thực bất tri bất giác tiến bộ nhiều như vậy sao?

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 28: khoác mà biết ngượng.
      Hồi tưởng lại ngày đó Quân Vô Ý tai Hoàng Hoa giết người, Quân Mạc Tà khỏi nhíu mày, tựa như nghĩ tới vấn đề nào đó.

      Nếu như ở kiếp trước mà , công lực của mình bây giờ hậu thiên vũ giả rồi.

      Nhưng tại thế giới này, cấp bậc rất nghiêm cẩn, chia ra làm nhiều cấp, khiến Quân Mạc Tà cảm thấy rất vi diệu.

      Huyền khí ở thế giới này chia ra từ nhất phẩm đến cửu phẩm, sau đó là ngân phẩm đến thần huyền; mỗi cấp bậc đều ràng, nhưng bản thân mình do tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công, nếu loại bỏ năng lực thần bí này ra, đơn thuần lấy lực lượng bình thường để đối chọi với cao thủ thần huyền là có khả năng, thậm chí rất rất thích hợp.

      Bàn thân mình tu luyện so sáng với cấp bậc ở thế giới này mà , chẳng khác nào trực tiếp thông qua nhất, nhị...Tam cấp huyền khí, bắt đầu từ tứ cấp huyền khí mà tiến. Sau khi tu luyện thời gian dài như vậy, nếu đơn thuần lấy lực lượng bản thân mà tương đương với ngân phẩm huyền giả rồi, cho dù là ngân phẩm huyền giả đỉnh phong mình cũng có thể dễ dàng giết chết! Lấy tốc độ tiến bộ này mà , chờ khi mình tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công đệ nhất trọng đến đại viên mãn, là tương đương với ngân phẩm của thế giới này đột phá lên kim huyền, nếu là đột phá lên đệ nhị trọng sao đây? biết là đạt đến tình trạng gì nữa a?

      Còn nữa, ở thế giới này lại có thể dùng ngoại lực làm tăng tu vi huyền khí nữa, như vậy bản thân tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công có dễ dàng hay ? Nếu là có, vậy có lợi như thế nào đối với con đường tu luyện của mình đây?

      Vừa nghĩ tới đây, Quân Mạc Tà nhất thời cảm giác bản thân va chạm quá ít với thế giới bên ngoài rồi, hẳn là từ giờ trở năng ra ngoài chút. Dù sao thế giới trước mắt so với thế giới của mình còn rộng lớn và bất đồng hơn rất nhiều.

      Quân lão gia tử có ở nhà, Quân Mạc Tà tự tung tự tác kêu hai tên thị về theo mình ra ngoài. Dù sao cũng là nhị hoàng tử mời tiệc rượu, chỉ cần nhân thủ như thế này là ổn, nếu đối phương có ác ý, vậy chẳng phải là bê đá đập vào chân mình hay sao, cho nên chuyến này tuyệt đối xảy ra vấn đề gì.

      Quản Thanh Hàn vừa thấy Quân đại thiếu gia rời , ngay lập tức liền tới thư phòng của Quân lão gia tử, thấy phòng trống , cơn giận giữ vẫn chưa tiêu tan, nàng liền vội vã chạy tới phòng tam thúc Quân Vô Ý.

      Quân Vô Ý phát ra chủ lệnh phái đám người trung thành ra ngoài tiếp ứng đám thiếu niên thiếu nữ chạy nạn, đây là quyền lực mà lúc trước Quân lão gia tử truyền xuống cho tam gia, bất quá tam gia lúc này cũng có tư vị nắm quyền lực trong tay mà cảm thấy sung sướng, ngược lại, chỉ có thể ngồi xe lăn mà chỉ huy, tinh tế cân nhắc về vấn đề mà Quân Mạc Tà , con đường mà Quân Mạc Tà vẽ ra quả là kế sách truy tung cao siêu, càng nghĩ lại càng cảm thấy bên trong có nhiều ảo diệu, Quân tam thiếu gia mỗi cái nhấc chân giơ tay, mỗi câu dường như đều bao hàm cỗ thâm ý, mỗi lần trở về mình lại cảm thấy cái gì đó rất mới mẻ!

      Sau khi trở về Quân Mạc Tà : "Luyện công giống như luyện bản năng, ta cần tận lực luyện công, nhưng mỗi khi luyện công ta phải dồn hết tinh thần vào đó." Tựa như chỉ câu này khiến Quân Vô Ý mỗi lần nhớ tới lại cảm thấy vô cùng thơm mát, giống như ăn cọng cam thảo, dư hương mãi vẫn tán.

      Lời này đâu chỉ là có đạo lý, quả thực bên trong còn chứa cả chân lý nữa! Nếu như luyện công đến trạng thái như vậy, vậy phải cần nghị lực cỡ nào? Thế nhưng nếu có thể như vậy, đạt được thành tựu như thế nào đây? cần phải , cả đời này Quân Vô Ý chạm mặt biết bao nhiêu cao thủ, cho dù là huyền thiên cao nhân cũng ít, thế nhưng tuyệt đối ai làm được như Quân Mạc Tà!

      Quân Mạc Tà bây giờ vẫn còn trẻ thế nhưng có loại hiểu biết đối với võ học như vậy, vậy thêm vài tuổi nữa sao? Đến lúc đó có khả năng so sáng với người bất hủ trong truyền thuyết chăng?!

      Quân Vô Ý lặng lẽ trầm mặc thở ra hơi, mày kiếm trậm rãi nhướng lên nghĩ: nếu như Mạc Tà có thể làm được, vì sao mình lại thể? Chẳng lẽ mình vô dụng đến vậy sao? Trong lúc này Quân Vô Ý chợt hiểu, nếu như muốn bằng vào thực lực của mình để báo thù, cũng có thể được gia tộc Hàn Yên Dao tán thành, cái loại phương pháp luyện công này của Quân Mạc Tà có lẽ chính là phương pháp thích hợp nhất đối với mình cũng chừng!

      Quân Vô Ý vẫn lâm vào trầm tư, thế nhưng vẫn chưa thể thoát ra khỏi tâm niệm cổ hủ trong đầu, Quân Vô Ý lúc này thầm quyết định tự mình phải chân chính con đường cường giả! Mặc dù biết con đường này rất gian nan.

      Quân Mạc Tà đơn giản có thể tự tu luyện chính là bởi vì kiếp trước của tu luyện qua nội lực cùng với Khai Thiên Tạo Hóa Công có điểm tương đồng, thế giới huyền khí giống như là vật thể đặc thù. Nó có thể tự động chảy theo khí huyết mà tự động vận hành, càng huống chi Quân Mạc Tà còn có linh khí của Linh Lung Hồng Quân Tháp ngừng trợ giúp, muốn đạt đến mức như này quả thực là khó.

      Thế nhưng ngày nay Quân Vô Ý cũng nghĩ làm được như vậy quả thực là khó như lên trời! Thế giới huyền khí này tựa như căn nguyên mà , mặc dù có công dụng gần như nội lực, thế nhưng tính chất lại hoàn toàn bất đồng, huyền khí càng trú trọng lực sát thương hơn, hiểu quả cuồng bạo hơn, nếu như thuận theo tự nhiên vận hành, sợ rằng lâm vào thảm kịch tẩu hỏa nhập ma. Cho nên người tu luyện huyền khí đều cẩn thận từng li từng tí. Trong lúc tu luyện phải tĩnh tâm để ngoại lực quấy rầy.

      Xem ra Quân Vô Ý bây giờ có loại ý nghĩ này người vĩ đại phá cách ý tưởng tu luyện cũ ở thế giới này rồi.

      câu rất hay, chỉ cần có dũng khí là thành công nửa rồi!

      Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nền mà vội vã, dường như là người mang theo tâm trạng giận giữ xông tới đây.

      "Là Thanh Hàn sao? Vì sao lại có bộ dạng tức giận như vậy, xảy ra chuyện gì rồi!" Quân Vô Ý trong nháy mắt đoán ra lai lịch của tiếng bước chân kia.

      "Tam thúc, Quân Mạc Tà cái tên hỗn đản kia sao thúc lại trông nom , hôm nay ngang nhiên với cháu là tới Nghê Thường các ở Linh Vụ hồ đó!" Trông Quản Thanh Hàn thở hổn hển, hiển nhiên là rất tức giận, lời của nàng mang đầy vẻ địch ý với Quân Mạc Tà. Hiên tại là người nhà, ngoài Quản Thanh Hàn, Chiếp Giáp, và lão gia tử Quân Chiến Thiên, chỉ có tam thúc thân tàn mà trái tim phế là được nàng kính trọng.

      "Là việc này sao?" Quân tam gia có chút bất ngờ, chuyên này có tính là gì!

      "Hả? Việc này? Việc này mà còn sao ạ, mới nghỉ ngơi ở nhà được vài ngày, bây giờ lộ ra nguyên hình muốn chơi bời lêu lổng, việc này sao có thể được a?" Quản Thanh Hàn vừa vừa thở hổn hển, ràng rất tức giận.

      "Ừ, chuyện này ta biết, là ta để đó." Quân Vô Ý từ trong trầm tư tỉnh lại, thản nhiên .

      "Thúc biết sao? Là thúc cho ? Thúc." Quản Thanh Hàn ràng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, phảng phất như là lần đầu mới biết Quân Vô Ý vậy, nàng nghĩ, thượng bất chính hạ tất loạn a....

      "Thanh Hàn, ngươi hiểu nhầm rồi, lần này là nhị hoàng tử chủ động hẹn chuyện, địa điểm chính là ở chỗ gì...Gì Nghê Thường các ở Linh Vụ hồ đó." Quân Vô Ý mỉm cười tiếp: "Thanh Hàn, Mạc Tà kì thực rất hiểu chuyện đó."

      "Hiểu chuyện." Quản Thanh Hàn có chút , lấy chuyện tự tung tự tác mấy năm gần đây của Quân Mạc Tà mà , quả thực là chuyện ác gì làm, khiến trời đất và lòng người đều căm phẫn, bây giờ Quân Vô Ý lại phun ra câu "rất hiểu chuyên" cái này là sao đây!

      "Lúc trước cháu , bây giờ rồi thưa thúc." Quản Thanh Hàn ràng có chút tiếc nuối thở dài, trước khi xoay người rời còn : "Nguyên lai là thói quen cũ, bây giờ cháu hiểu rồi."

      "Ài , còn có nhiều chuyện, sau này ngươi hiểu." Quân Vô Ý ở phía sau thản nhiên , đảo mắt cái tinh thần lại chìm đắm trong cảnh giới tu luyện huyền khí.

      Quản Thanh Hàn chỉ khẽ dừng bước chút, sau đó lập tức bước luôn.

      Quân Vô Ý thở dài thấp giọng : "Người đâu, mời quản gia Bàng thúc đến đây lát." lão Bàng tới rất nhanh, đảo mắt thấy xuất trước mặt Quân Vô Ý.

      "Bàng thúc, hôm nay cháu có việc muốn nhờ thúc làm." Quân Vô Ý hai tay vuốt mặt, tựa hồ như việc này khó có thể quyết định.

      "Chuyện gì? Xin tam gia cứ việc phân phó." Sắc mặt lão Bàng trở nên trịnh trọng. Đây chính là Quân Vô Ý vừa mới tiếp nhận chức vụ gia chủ giao cho mình công việc đầu tiên, bất kể là chuyện gì mình cũng phải cố hoàn thành mĩ mãn mới được.

      "Nghe đoàn trị an môn của kinh thành phát ra ở Hoàng Hoa Đường có mấy hài tử tàn tật, là đáng thương." Quân Vô Ý rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, : "Thúc chuyến tới đó xem còn bao nhiêu người sống, sau đó mang tất cả về Quân gia, đại gia nghiệp của chúng ta cũng chỉ cần bớt chút cơm nuôi bọn nhóc mà thôi."

      "Vâng, lão làm ngay đây." Lão bàng nghe xong liền muốn rời .

      "Nếu như nhất thiết phải bại lộ thân phận nên để lộ; nếu như có người cản trở, thúc cứ thẳng là ý tứ của ta!" Hai trong mắt của Quân Vô Ý phát sáng, thần quang trong mắt dần trở nên sắc bén!

      Tại Nghê Thường các.

      Tầng thứ ba rất rộng rãi thế nhưng hôm nay bên trong chỉ có vài người ngồi, mỗi người thần sắc đều là ung dung tiêu sái, y phục thư sinh, người ngồi ở chính giữa, khuôn mặt tuấn lãng, tuổi tác tầm đôi mươi, quần áo phải rất hoa lệ nhưng lại toát lên khí thể quý phái.

      "Nhị gia, bất quá chỉ là tên Quân Mạc Tà ăn mặc lụa là , tên phá gia chi tử, sao ngài phải tự mình ra mặt. Chỉ cần bất cứ người nào trong chúng ta ra mặt gặp đủ nể mặt lắm rồi, hôm nay nhị gia lại tự mình gặp , chẳng phải là quá đề cao tiểu tử kia sao."

      Người lên tiếng chính là thanh niên tầm 18, 19 tuổi, thân thể như ngọc, sắc mặt trắng trẻo, giống như vị nữ tử. Bây giờ tiết trời là cuối thu thế nhưng trong tay gã vẫn còn cầm chiếc quạt liên tục phe phẩy, trông ra thể thống gì, thế nhưng mọi người ở xung quanh lại gì, hiển nhiên người này cũng có chút lại lịch.

      "Thành huynh đệ, nhị gia thể cấp mặt mũi cho Quân Mạc Tà, lời vừa rồi của huynh đệ quả là sai, chính xác tên bại hoại ăn trắng mặc trơn, thành đủ bại có thừa. Đối với thân nửa điểm giá trị cũng có, thế nhưng sau lưng lại là gia thế lớn, trưởng bối rất có phân lượng, nhị gia lần này chỉ là cấp mặt mũi cho Quân Chiến Thiên mà thôi." lão đầu tuổi chừng 50,60 tuổi ngồi ngay ngắn ghế chậm rãi .

      "Cho dù có là Quân Chiến Thiên tới thế nào chứ?" Vị trẻ tuổi kia . Vị Thành huynh kia ha ha cười : "Quân Chiên Thiên mặc dù quyền cao chức trọng thế nhưng về huyền khí tu vi, nhiều lắm là tới thiên huyền cao thủ mà thôi. Nếu như có ý muốn giết lão, chỉ cần mời cha ta ra tay, chẳng tốn tý sức nào!"

      Lời này vừa ra, ngay cả nhị hoàng tử ngồi cạnh cũng phải khẽ nhíu mày.

      Chúng nhân nhất tề đều cau mày. "Chỉ là thiên huyền mà thôi, người nhàng, chỉ tính Thiên Hương quốc thôi xem có tổng cộng bao nhiêu thiên huyền cao thủ? Các ngươi tuy đều thành gia đại nghiệp, cao thủ có thừa thế nhưng dù sao cũng chỉ là đám thế gia giang hồ, sao có thể xứng với Quân gia xưng bá trong giới quân đội, ai có thể so sáng được. cách khác, nếu là Quân Chiến Thiên lão gia tử muốn tiêu diệt cả nhà các ngươi, vậy mới đúng là tốn sức á!"

    4. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 29: Nghê Thường các
      "Về phần phụ thân ngươi. Mặc dù mọi người chưa có gặp thế nhưng từ lời truyền ngôn mà , bất quá cũng chỉ là tu vi huyền thiên mà thôi, coi như là cùng đơn đấu đả đấu với Quân lão gia tử cũng biết mỉu nào cắn mỉu nào, thậm chí khả năng phụ thân người thảm bại bỏ mình còn lớn hơn a. Thế mà còn dám đối phó với Quân Chiến Thiên tốn sức, đúng là dối biết ngượng mồm.”

      Người họ Thành này chính là hậu nhân của Giang Đông huyền khí thế gia, phụ thân là Đừng đại gia chủ của Thành gia, gần đây biết xảy ra chuyện gì mà lại đầu quấn dưới trướng nhị hoàng tử, nhị hoàng tử thấy gia thế nhà cũng bất phàm cho nên mới khách khí chút.

      Thế nhưng bộ dáng người này giống nam nhi, tính cách ngu ngốc lại còn kiêu ngạo, tự cho mình là cao nhất, bộ dáng lúc nào cũng ra vẻ mình là "lão tử là đệ nhất thiên hạ" bằng.

      Bình thường đem người khác để vào mắt. Mặc dù bản thân chỉ là ngân huyền đỉnh phong, thế nhưng lại tự coi mình có bản lãng ai bì được.

      Nhị hoàng tử hôm nay cho tới đây là bởi vì biết Quân Mạc Tà là tên ăn chơi trác táng, ở chỗ này vừa lúc lại hợp cạ, thậm chí là lấy độc trị độc. Thế nhưng lúc này thấy biểu của như vậy, lại lo lắng có ở chỗ này mà làm hỏng việc hay ?

      người ngồi bên cạnh, vẻ mặt có chút uể oải, hai chân lúc khép lúc mở, tư thế có chút kì cục, cũng chính là vị Lưu đại nhân ngày đó truy kích vị thần bí kia rơi xuống nước, thằng bị lực ngàn cân đá cho quả, khiến trong hoàng cung lại có tên thái giám mới ra đời. Bất quá bây giờ làm việc bên ngoài cung!

      Lưu đại nhân đem chuyện ngày đó coi như việc đại sỉ nhục!

      Trong mấy ngày nay, Lưu đại nhân lúc nào cũng điên cuồng dùng mọi phương pháp để trị liệu, sau đó lại điên cuồng lùng bắt kẻ gây họa kia, thế nhưng ngày đó cũng thấy được chân diện mục của vị thần bí nhân kia, nhiều nhất là thấy được cái mông trắng bạch mà thôi, cho nên mỗi ngày bắt được người khả nghi, lại làm theo trình tự máy móc: tiểu tử cởi quần ra, đưa mông cho Lưu đại nhân coi!

      Cho nên thời gian này trong nhị vương phủ truyền ra cái tin đồn: Lưu đại nhân từ sau khi bị thương, tính tình đại biến, chỉ có hứng thú nhìn mông đàn ông, mà nhất định phải là mông nam nhân trẻ tuổi, càng trắng càng tốt. Điều này làm cho đám thuộc hạ của Lưu đại nhân luôn luôn sống trong cảnh bất an lo sợ, mỗi khi qua hậu đình hoa viên lại phải che cái mông lại. Nếu như vạn nhất bị Lưu đại nhân coi trọng cái mông đầy đặn của mình. Vậy sau này mình còn làm người thế quái nào được nữa?

      "Nhị gia, Quân tam thiếu gia tới." Cửa vừa mở ra, người vóc dáng cao gầy tuyệt mĩ nhàng vào, mắt phượng má hồng, bộ ngực đầy đặn vểnh lên, eo thon bó chặt, gót uyển chuyển như gió thổi lá sen, chập chờn như bướm vờn nhành hoa, thế nhưng lại hề lộ ra vẻ xuồng sã lẳng lơ, đúng là tiểu mĩ nữ quốc sắc thiên hương.

      "Nguyệt nhi, càng ngày càng xinh đẹp nha." Nhị hoàng tử mỉm cười khen câu, trong ánh mắt lộ vẻ mê say, đứng dậy hướng cửa lớn tới.

      Linh Vụ hồ sóng lượn lăn tăn, làn nước xanh biếc, con đường lớn cạnh hồ xuất chiếc kiệu lắc lư nhanh chậm tiến tới.

      Nguyệt nhi nương chỉ vào cỗ kiệu : "Nhị gia mời xem, vài người kia đều là hộ vệ bên cạnh Quân Chiến Thiên lão nhân. Từ đó có thể thấy người trong kiệu nhấ định là Quân Mạc Tà rồi."

      "Quả nhiên là cỗ đại hồng kiệu cực kỳ xa hoa." Nhị hoàng tử thiếu chút nữa nhịn được cười to. Vị Quân tam công tử này quả thực là có phong cách riêng nha, đụng hàng với bất kì ai cả."

      "Còn phải là tên ăn trắng mặc trơn, bại gia chi tử!" Trong mắt Nguyệt nhi bắn ra đạo hàn quang, nàng quay đầu, thản nhiên cười : "Nhị gia, hôm nay Quân Mạc Tà để ta tiếp đãi có được ?"

      "Ngươi ư?" Trong mắt nhị hoàng tử bắn ra tia phẫn nộ, nhưng thấy ánh mắt Nguyệt nhi toát ra vẻ kiên định, rốt cuộc cũng thở dài : "Cũng tốt, bất quá đừng để chiếm tiện nghi là được."

      "Hì hì, nhị gia yên tâm, tiện nghi của Nguyệt nhi người bình thường sao chiếm được, nếu muốn chiếm tiện nghi của Nguyệt nhi, phải trả cái giá rất đắt đó." Nguyệt nhi mỉm cười tự tin nhìn chiếc kiệu màu đỏ từ từ dừng lại.

      " cũng đúng, ngay cả nhị gia ta còn chưa kiếm được chút tiện nghi nữa là, ha ha." Nhị hoàng tử tự tin cười to.

      Ở phía dưới Quân Mạc Tà từ trong kiệu ra, bước chân xuống dưới có chút lảo đảo, phun ngụm nước bọt, sau đó ngửa cổ lên trời hắt xì cái, vặn người hai lượt, dùng tay đấm lưng vài cái, lúc này mới chậm rì rì như con cua bước từng bước lên lầu.

      " đúng là có cá tính, tồi nha." Ánh mắt nhị hoàng tử đầy vẻ thâm thúy nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của Quân Mạc Tà, "Nghĩ ra Quân gia danh chấn ba quân đại lục, đời Quân Chiến Thiên lão gia tử lại có tên hậu nhân duy nhất như vậy. Ôi, là đáng thất vọng!" thở dài xoay người vào.

      Quân Mạc Tà lúc vừa xuống kiệu liền nghĩ tới kiện, lúc mình quay về gia gia có viết lại bàn trong thư phòng chữ to: ĐOẠN!

      nhịn được lắc đầu cười, lão nhân gia vẫn còn yên tâm với mình a, cư nhiên còn để lại chứ đề tỉnh mình! Bất quá, đoạn, cũng phải cứ đoạn là đoạn ngay được, xem ra hôm nay nhị hoàng tử gặp xui xẻo rồi. Quân Mạc Tà từ bước tiến vào Nghê Thường các, dùng tay vân vê chóp mũi, tới gần cửa liền hỏi tên người hầu đứng gần đó: "Nhị hoàng tử bọn họ ở chỗ nào?"

      "Nhị hoàng tử bọn họ ở lầu ba Vũ Y Thính chờ công tử đó." Người hầu này cung kính .

      "Vũ Y Thính? Chính là nơi có mấy nương cởi sạch y phục sau đó múa may sao?" Quân Mạc Tà hắc hắc cười hai tiếng tiếp: "Nhị hoàng tử hiểu lòng ta, , quả thực là con sâu trong lòng ta mới đúng." mang bộ mặt mê đắm lên lầu.

      Mấy người hầu của nhị hoàng tử đồng thời ngất. Thầm nghĩ vị này tưởng nhị hoàng tử mời tới để chơi hay sao? Trông bộ dạng đúng là lợn mà! Hôm nay mời khách chính là nhị hoàng tử đó nha, sao có thể xuất việc mời ngươi chơi được?!!

      "Ha ha, Mạc Tà hiền đệ, là lâu rồi gặp, hôm nay quả là có khí độ nho nhã nha, chỗ nào mà thấy tuấn bất phàm cả!" Nhị hoàng tử thân thiết đứng lên, vừa nhàng lại vừa cao quý, nhưng hết sức thân mật ngoắc tay với Quân Mạc Tà.

      "Ách, cái này, việc này, xin ra mắt nhị vương gai." Quân Mạc Tà tựa hồ có chút được mà sợ: "Mạc Tà sao có dũng khí nhận lễ của nhị vương gia đây, dám, dám."

      "Ha ha, nên khách khí." Nhị hoàng tử vội vàng đỡ đứng lên cho Quân Mạc Tà hành lễ, thế nhưng vừa chạm vào tay , trong lòng nhất thời có chút khó chịu, người này căn bản tâm muốn hành lễ, chỉ làm bộ mà thôi, mình chưa kịp đưa tay ra đứng lên rồi.

      Quân Mạc Tà đương nhiên hành lễ với rồi, trong lòng Quân Mạc Tà, dù cho có là hoàng đế cũng đáng để mình xá cái. Nếu như thế giới này có thần, liệu có bái hay là bái đây? Thế nhưng Quân Mạc Tà lại nghĩ: thế giới này nếu có thần, vậy cũng quan hệ chó gì tới mình?

      Càng huống chi chỉ là vị hoàng tử? Trong mắt vị sát thủ như Quân Mạc Tà mà , bất quá lúc nào cũng có thể biến thành cỗ tử thi.

      "Ha ha, vứt luôn nghi lễ quân thần , hai nhà chúng ta kì thực có quan hệ tồi." Nhị hoàng tử mỉm cười thân thiết tiếp: "Nhớ khi còn bé, chúng ta thương hay chơi đùa chỗ, nhưng theo thời gian qua , tại trở thành người lớn rồi, nhớ lại thủa xưa, quả thực là có phần tiếc nuối."

      Lời này của nhị hoàng tử ra có ý nhắc nhở Quân Mạc Tà: ngươi ta trong lúc đó còn có mối quan hệ quân thần, tiểu tử ngươi nên làm càn, người khác có thể coi trọng thế lực của Quân gia, thế nhưng ta mà thèm để trong mắt sao? Ta là quân, ngươi là thần, vốn ta chính là hoàng tử cao cao tại thượng, hơn ngươi bậc a.

      "Đúng nha đúng nha." thế nhưng trong lòng Quân Mạc Tà lại nghĩ: hiểm tàn nhẫn có thừa, khí độ hẹp hòi, việc như vậy mà cũng chịu bỏ qua sao có thể làm được việc lớn!

      Nghĩ tới đây, khỏi yên lòng, bên cạnh còn có bốn người nhìn chằm chằm mình nha, nhất là cái tên mười bảy mười tám tuổi, mặt trơ trán bóng kia, ánh mắt của nhìn mình tràn ngập vẻ khinh thường cùng khinh bỉ: nhị hoàng tử mời ta, như thế nào lại dẫn theo tên đáng ghét như vậy? biết ngươi tính như thế nào nữa, dám trợn mắt nhe nanh với lão tử à!

      "Hiền đệ, để ta giời thiệu cho ngươi vài người bạn tốt, mọi người làm quen chút." Nhị hoàng tử vừa xong, bốn người kia cũng đồng thời đứng lên.

      "Đây là sư phụ của ta, là đại học sĩ ở Hoằng Văn quán, tên là Phương Bác Văn tiên sinh.

      Thái độ khiêm nhường của nhị hoàng tử như vậy khiến Phương Bác Văn cực kì khoái chí, lão vuốt râu mép nhìn Quân Mạc Tà ha ha cười : "Lão phu cũng chỉ là người vứt mà thôi, sao so được với đám thanh niên tuổi trẻ tài cao các ngươi."

      "Chào đại học sĩ." Quân Mạc Tà nhìn lão đầu này, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác. Lão già này già mà tâm già nha, thế nào mà lại là vứt , thần ngưng khí đủ, tinh khí nội liễm, người như vậy, cư nhiên là sư phụ của nhị hoàng tử sao? Là người của Hoằng Văn quán? Có lai lịch nha!

      "Vị này là Lưu Tư Bác, Lưu đại nhân, Lưu đại nhân văn võ toàn tài, chính là nhân tài hiếm có của bổn triều đó." Nhị hoàng tử mỉm cười .

      Quân Mạc Tà nhìn từ xuống dưới người này, vị này ngay đó làm hại mình lõa lồ mà chạy đây mà, còn thiếu chút nữa làm mình lộ hàng nha. nhìn kĩ vị Lưu đại nhân này, thần sắc có chút bông đùa, hỏi: "Lưu đại nhân đứng có chút giống người thường nha, hic hic, tư thế hiên ngang cao vút, hai chân mở rộng nam nhi táo bạo dứt khoát nha."

      nghĩ tới câu đầu tiên Quân Mạc Tà lại động vào vết sẹo của mình, Lưu Tư Bác nhất thời đỏ bừng mặt, bộ dạng lúc này của hai chân xòe rộng, dường như e sợ thằng bị thương vậy, đương nhiên tư thế này giống với người thường rồi.

      "Quân tam thiếu gia cũng giống người thường nha, so với người khác tuấn hơn nhiều lắm." Lưu Tư Bác ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng lại chửi rủa Quân Mạc Tà thôi.

      "Vậy mà ngài cũng nhìn ra, ta cũng rất là buồn bực đây, tại sao mình lại đẹp trai như vậy chứ? là đẹp trai đến độ trời đất phải ghen tị nha! Đẹp trai khiến người ta phải ghen ghét! Quả là tri kỉ, tri kỉ nha! Vì lời này của ngài, hôm nay ta xin mời rượu ngài!" Quân Mạc Tà đắc ý vuốt tóc, lắc đầu làm dáng. Đối với lời châm chọc của Lưu Tư Bác mặt dày coi như là lời tán thưởng.

      Mọi người trầm ngâm gì. Chưa từng thấy người nào tự sướng như tên này a. Lưu đại nhân lại càng buồn bực, quỷ mới thèm làm tri , tri kỷ của ngươi!

      "Quân tan thiếu gia quả là danh bất hư truyền, nghe danh lâu nay mới được gặp mặt, đến khi gặp mặt rồi lại thấy càng nổi tiếng hơn lời đồn đại nhiều! Bội phục bội phục, ha ha, kẻ hèn này xin được giới thiệu, ta là Thành Đức Thao." Thấy ánh mắt Quân Mạc Tà nhìn về phía mình, Thành đại công tử miễn cưỡng nặn ra nụ cười, kiêu ngạo , chỉ chắp tay lấy lệ, cũng chêm vào mấy câu đả kích Quân đại thiếu gia.

      "Thành Đức Thao? Chưa từng nghe qua." Quân Mạc Tà tiến tới trực tiếp vỗ lên gáy cái. Tên này rất điêu nha, ngay từ đầu nhìn bổn công tử bằng ánh mắt sắc như dao, như muốn đâm lão tử vậy, tưởng lão tử nghe hiểu hả, tên hỗn đản ngươi còn kém lắm!

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 30: Cực phẩm hoàn khố
      Thành Đức Thao bị câu của Quân đại thiếu gia làm cho tức giận đến nổi khuôn mặt nhắn trở nên trắng bệch. Nước da vốn trắng bởi vậy càng giống như vôi.

      - Ha ha, tam thiếu à, đây là thiếu chủ của Thành thị gia tộc. Quân công tử nhớ cũng có gì là lạ.

      Từ khi Quân Mạc Tà đến, Phương Bác Văn chưa hề rời mắt khỏi khỏi , đối với từng cử chỉ, từng hành động, từng câu đều quan sát rất kỹ lưỡng.

      - Thành Đức Thao, là ai?

      Quân Mạc Tà lé mắt nhìn :

      - Thành gia hả?

      Toàn thân Thành Đức Thao run lên vì giận dữ, cắn chặt răng mà :

      - Quân công tử, vốn nghe danh Quân gia nổi tiếng lâu, uy danh của lệnh tôn như sấm rền bên tại. Hôm nay gặp mặt, Quân công tử quả nhiên là có phong cách quý phái.

      Những lời này của Thành Đức Thao rất xảo quyệt, ràng là có ý chế giễu Quân Mạc Tà từ có cha, có lấy nữa điểm giáo dục.

      Mọi người nghe vậy đều hoảng hồn, những lời này chỉ xúc phạm Quân đại thiếu gia mà còn đụng chạm đến toàn bộ Quân gia nữa. Trong nháy mắt mồ hôi của Nhị hoàng tử rơi lộp độp như hạt mưa rào, mẹ nó chứ cái tên Thành đại công tử này đúng là tinh gây rối, chỉ cần câu đẩy Quân gia về phía đối lập. Trong lòng lầm ràm cầu thần bái phật, các ngài hãy hát bài nối vòng tay lớn khiến cho tên công tử bột Quân Mạc Tà này có nghe mà đừng hiểu ý của câu đó.

      Nhưng tiếc điều, chư vị thần phật hôm nay chơi hết nên có nghe lời cầu khấn của Nhị hoàng tử.

      Quân đại sát thủ làm sao mà hiểu được cơ chứ, khẽ khịt mũi, :

      - Hoá ra là thiếu chủ của Thành gia, thất kính, thất kính! Vừa rồi có chút thất lễ, hôm nay lần đầu gặp nhau, trước hết hãy thăm hỏi nhau chút mới phải lễ. Ờ, Thành Đức Thao con mẹ ngươi khoẻ chứ???

      Quân Mạc Tà dằn giọng nhả từng chữ dài và .

      Cái này là… so với việc chỉ thằng hói đầu mà chửi hoà thượng cũng chả khác là mấy.

      Thế này giống như con mẹ hàng tôm hàng cá chanh chua cong cớn lại còn ân cần hỏi thăm lệnh đường của người ta nữa chứ.

      Làm người sao lại vô sỉ đến thế được nhỉ?

      Cái được gọi là phong thái của đệ nhất công tử bột của Thiên Hương thành, đến hôm nay mọi người mới được mở rộng tầm mắt. Đúng là tai nghe bằng mắt thấy, quả chính xác à.

      Thành Đức Thao giận đến nỗi tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhắn lúc xanh lúc trắng đứng lên đối mặt với Quân Mạc Tà. Ai ngờ tên công tử bột này xuất thân cao quý mà chả khác gì tên lưu manh, tính cách y hệt như tên du côn, nên cái cao ngạo là đệ tử thế gia của thành ra có đất dụng võ. Huống chi, tuy gia thế của Thành Đức Thao , cũng có thể được xem là cường hào phương nhưng cho cùng cũng chỉ là huyền khi thế gia giang hồ mà thôi. So với vị thế rực rỡ của Quân gia trường chính trị và quân đội đúng là đáng để nhắc tới.

      Cũng may là đám người của Nhị hoàng tử căn bản là để lời thề hùng hồn tiêu diệt Quân gia của Thành đại công tử trong lòng. Éch ngồi đáy giếng, cũng chỉ biết miệng giếng mà thôi làm sao biết được thế nào là trời cao đất dày.

      cách khác, cho dù Quân Mạc Tà vẫn quần là áo lụa, vẫn phá phách cái thứ Thành Đức Thao, Thành đại công tử nhà ngươi căn bản cũng đủ tư cách để chuyện. Lại còn dám đụng chạm đến tổ tiên Quân gia, kiểu này dễ dẫn đến hoạ diệt tộc như chơi, tất cả cũng là do Thành đại công tử xưa nay quá kiêu ngạo, suy nghĩ mà cứ buột miệng thốt ra.

      Mà giờ đây Quân Mạc Tà phản kích cách thẳng thừng. Nếu Thành Đức Thao dám mở miệng mắng trả tất cả mọi người đều có thể đoán được chuyện gì xảy ra. Đại binh của Quân gia lập tức làm gỏi Thành thị gia tộc.

      Đó là lý do tại sao Quân Mạc Tà có thể chửi loạn thèm e ngại nhưng Thành Đức Thao tuyệt đối được.

      Nhưng mà rốt cuộc Thành đại công tử phải tuýp người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, dù giờ đây bị Quân Mạc Tà sĩ nhục nhưng cũng dám trực tiếp trả đòn. Tuy nhiên, cả khuôn mặt đỏ bừng như máu heo, toàn thân phừng phừng lửa giận.

      Mấy người còn lại tuy có vẻ thờ ơ lạnh nhạt nhưng trong lòng vẫn có chút hả hê: Sướng chưa con? Quân Mạc Tà là ai cơ chứ? Cho dù vẫn là tên hoa hoa công tử nhưng là hậu nhân duy nhất đời thứ ba của Quân gia, cái Thành gia nho như ngươi mà dám vuốt râu hùm ư? biết thân biết phận nhảy ra trêu chọc để rồi ăn phải quả đắng này, đúng là tự rước lấy nhục.

      Đúng lúc này, trận làn gió thơm lượn lờ chung quanh, thanh ôn nhu khẽ cười :

      - Các vị quý khách quang lâm, Nguyệt Nhi đặc biệt mang theo chúng tỷ muội vội tới để trợ hứng cho các vị.

      Lập tức năm sáu mỹ nữ thướt tha tới, trong phòng mấy nam nhân đều là có chút thú huyết sôi trào.

      Quân Mạc Tà thu liễm kiêu ngạo lại, khi nghe thấy mỹ nhân chuyện, trong mắt bắn ra dâm quang, há miệng to, nước miếng tong tong.

      đương nhiên là nhìn vị kia Nguyệt Nhi nương.

      Quân Mạc Tà lần này tới đến Nghê Thường Các, hơn phân nửa lý do là vì nàng ta mà đến, nếu , ba vị hoàng tử song song mở tiệc chiêu đãi, hà tất chỉ cần đáp ứng Nhị Hoàng Tử? Hôm nay nàng dám xuất trước mặt mình, cơ hội thế này, Quân Mạc Tà làm sao buông tha được.

      Mọi người thấy hình dạng này của Quân Mạc Tà trong lòng khinh bỉ cực kỳ. Đức hạnh thế này sao gọi là danh môn thế gia công tử được? Nguyệt Nhi nương có xuất sắc đến đâu dù sao cũng là thanh lâu, lẽ nào vị Quân đại thiếu gia này muốn làm chuyện xấu mang tiếng khắp thiên hạ?

      Nhị Hoàng Tử càng nhíu mày, có ý với Nguyệt Nhi sớm phải bí mật gì, chỉ bất quá Nguyệt Nhi này biết ý nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, vẫn có ý cự tuyệt, làm cho Nhị Hoàng Tử trong lòng ngứa ngáy. Với thân phận của , đương nhiên thể cưới hỏi đàng hoàng, thậm chí là lấy về làm tiểu thiếp cũng là tuyệt đối được, nhưng trong lòng sớm xem Nguyệt Nhi là người phụ nữ của mình.

      Nguyệt Nhi nương nhàng cười, bước vào bức rèm che. Sau khi bước vào nhàng ngồi xuống, vung tay lên, tiếng đàn êm tai như tiếng suối vang lên, vô tình làm cho tiệc rượu có phần chán chường có thêm vài phần tao nhã.

      Rượu và thức ăn rất nhanh được bưng đến, Nhị Hoàng Tử lúc này có gì với Quân Mạc Tà, Quân đại thiếu gia tựa hồ hoàn toàn giống như tai bị điếchai mắt dán chặt vào Nguyệt Nhi nương đánh đàn bên trong.

      Đám người của Nhị Hoàng Tử thấy thế liền khó chịu.

      Mọi người từ lâu biết Quân Mạc Tà là tên công tử quần áo lụa là, mười phần ăn chơi, hành như thế này là chuyện đương nhiên. Tuy vậy, ai ngờ người này lại thể bộ dáng thèm thuồng mê mẩn kinh khủng tới mức này.

      Khi Nhị Hoàng Tử bình luận về mấy đại gia tộc trong thành, tuy trong cùng thành nhưng bên trong là minh tranh ám đấu, đề phòng lẫn nhau. Những lời này, Quân Mạc Tà miệng nước miếng tong tong liên tục trả lời cho có:

      - Đúng, đúng, sai, sai….

      Ngay khi Nhị hoàng tử cho rằng Quân Mạc Tà hiểu mình gì, chuẩn bị tiếp tên này tiếp nữa câu sau:

      - … Nhị điện hạ sai nha, ngực của Nguyệt Nhi nương quả tròn to nha, ta mong có thể có thể sờ sờ con mẹ nó ngực to này mấy cái.

      Câu này làm cho Nhị hoàng tử đứng hình, chỉ biết giương mắt mà nhìn, giống như bị ai quật nguyên chiếc dép vào mặt.

      Tiếp theo, đám người Phương Bác Văn, Lưu Tư Bác thay nhau ám chỉ thế lực của Nhị hoàng tử mạnh mẽ thế nào, nếu cùng Quân gia hợp tác tốt thế nào. Tuy ý tứ ràng, rành mạch nhưng dù cho là heo khi nghe cũng hiểu ý trong đó.

      Khi tới việc Nhị Hoàng Tử chiêu hiền đãi sĩ, cách đối xử với người mình mời về, Lưu Tư Bác, Thành Đức Thao càng cố gắng nhiều, mồm năm miệng mười thuyết phục Quân Mạc Tà.

      Quân đại thiếu gia cứ binh tới tướng ngăn, bất kể chuyện gì cũng tham gia bàn luận, nhiệt tình vô cùng, nhưng càng về sau lại càng nhiều, dai, dài mà lại dở, cứ râu ông nọ cắm cằm bà kia mà phang, làm cho chẳng ai được câu nào ra hồn.

      đến chính trị phương cách, cách trị quốc, thế nào là vì phúc lợi của dân chúng, Phương Bác Văn lão tiên sinh vô ý câu:

      - Thực lực của nước chính là tài lực.

      Mọi người ào ào tán thành.

      Quân Mạc Tà cũng gân cổ lên tham gia, thao thao bất tuyệt, đến cuối cùng khi kết thúc xa vấn đề chính vạn tám ngàn dặm rồi.

      - Tiền bạc đúng là thứ tốt, Phương đại nhân tốt lắm, ha ha tới bài bạc, oa ha ha, có lần bản công tử cùng Đường bàn tử hai người e sợ khi xuất làm kinh hãi dân chúng, liền cải trang, thầm cẩn thận tiến vào sòng bạc, ngày đó, ta đổ tới kinh tâm động phách, cái danh Đổ thần của bổn công tử cũng là lần chiến đấu này mà thành danh! Nhưng từ đó về sau lại còn đối thủ. Haizzz, vô địch là quá tịch mịch !

      Quân Mạc Tà dương dương đắc ý với mọi người, xong lại quá hưng khởi, buông đũa xuống, đứng dậy, chân dẫm ghế, hai tay vung lên:

      - Nơi đó còn có đấu thú, nào là xà đấu, cẩu đấu, chọi gà... cái chó gì cũng có.

      Quân Mạc Tà thao thao bất tuyệt, nước bọt văng khắp nơi. đến cái này giống như trúng chỗ ngứa! Trong trí nhớ trước đây của Mạc Tà, có gì giỏi, riêng về các khoảng ăn chơi tuyệt đối là cao thủ trong các cao thủ, có thể là dùng dao mổ trâu mà giết gà cũng quá.

      Tuy Thành đại công tử cũng có vài phần khí chất công tử quần áo lụa là, nhưng lại là từ dưới thấp bò dần lên cao, dù có cố treo cái bảng “công tử quần áo lụa là” ngực khi so sánh với Quân đại thiếu gia cũng là quá kém cỏi.

      Trong chốc lát, mọi người đều trừng mắt nhìn Quân đại thiểu thoả thích biểu diễn, cả đám như bị sét đánh.

      Ai cũng nghĩ thầm trong lòng: “ Ngươi và Đường Nguyên mà còn cần phải giả trang sao? Đường bàn tử như viên thịt di động, có thay đồi trang phục thế nào người ta liếc mắt là nhận ra ngay. cả huyền huyền đại lục này, muốn kiếm cái bụng nào to như cái bụng của cũng là cả vấn đề, cơ bản là thể nào tìm ra.”

      “ Hai người các ngươi đánh bạc, ai dám ăn tiền các ngươi? Tất nhiên là thành Đổ Thần rồi? Nhưng quan trọng là nãy giờ chúng ta đâu có về cái này? Hồi nãy tới chuyện gì rồi nhỉ?” Mọi người đầu choáng mắt hoa, lão thiên ah, thế nào thành ra chủ đề này vậy trời!

      Nhị Hoàng Tử trong lòng hối hận muốn chết, sớm biết có kết quả này, tốn hao nhiều tâm tư tinh lực làm gì biết?

      Hết lần này tới lần khác cái gì cũng bàn luận được! Thậm chí câu nghiêm túc cũng ra được, chuyện này là nản….

      Chỉ có Phương Bác Văn là nhíu mày, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Quân Mạc Tà. Trong đầu lão đầu này mang từng câu, từng chữ nãy giờ Quân Mạc Tà ra mà tỉ mỉ phân tích. Nhìn cách chuyện cắt đầu chộp đuôi, lão già này nghĩ tên tiểu tử này chắc là có triển vọng gì rồi. Nhưng đột nhiên, lại phát việc rất thú vị, mà chuyện này lại làm lão thân thể chấn động, thần sắc trở nên ngưng trọng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :