Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 21: Gặp ta, chỉ có chết...
      Bản thân vốn là sát thủ! Khi gặp người đáng chết, chắc chắn tên đó phải chết nghi ngờ gì cả!

      lúc này muốn trở lại làm sát thủ!

      Quân Vô Ý muốn lao lên, đột nhiên có cánh tay giữ vai lại, ngoảnh lại thấy đó chính là bàn tay của Quân Mạc Tà.

      "Tam thúc, cháu hiểu, vị tướng từng vào sinh ra tử, trải qua bao nhiêu trận chiến ác liệt như thúc, vẫn nhận ra điề rằng: đạo lý với lũ súc vật này chẳng khác nào đàn gẩy tai trâu ư? Quân Mạc Tà khẽ mỉm cười .

      "Cái này.....?" Quân Vô Ý có câu trả lời."Thử vương pháp với chúng sao? Có tác dụng gì đây? Nếu bọn chúng còn nghĩ tới hai chữ vương pháp làm như vậy. Thúc nghe chúng sao, chúng chính là vương pháp đó? Vương pháp trong mắt chúng có đáng xu, chỉ là thứ vô dụng mà thôi. Nhưng thúc lại khư khư muốn giảng giải nhân tính với chúng, ha ha...., lũ súc sinh này nếu còn có chút nhân tính giết hai chị em kia cách dã man như vậy. chuyện nhân tính với lũ súc sinh sao? Thúc cảm thấy đó là chuyện vô ích sao?" Quân Mạc Tà bình thản .

      "Như vậy...? Ngươi định xử trí thế nào?" Quân Vô Ý kiên quyết .

      "Chuyện này, như tác phong của cháu từ trước tới nay(ọe...sát thủ, tác phong giề đây), cứ làm dứt khoát nhanh gọn, có phải đơn giản hơn ?" Lời vừa mới thoảng qua, Quân Mạc Tà thân hình lui lại cách quỷ dị, ánh mắt vẫn nhìn về phía Quân Vô Ý, sắc mặt chút biểu cảm. Lúc này, nhìn vào đôi mắt của làm cho người ta cảm thấy có chút gì đó ấm áp của tình người. Tay phải đột nhiên vung mạnh về phía sau, chỉ nghe thấy tiếng rên vang lên; năm ngón tay nắm chặt cổ họng của tên đại hán lúc nãy, bàn tay thoáng dùng lực, bóp chặt lại, "rộp" tiếng, cổ họng tên đại hán bị bóp nát!

      câu "Ta là Vương pháp"của tên đại hán khơi dậy hung tính của Quân Vô Ý, hùng hổ bước tới định giáo huấn tên súc sinh này trận, nhưng ai ngờ vừa tới gần, tên đó bị Quân Mạc Tà chiêu giết chết làm gương.

      "Với loại người này. phải nhiều, tốn nước bọt", Quân Mạc Tà bình thản , rút tay lại, chậm rãi lau vết máu , vẫn quay đầu lại, buông tay ra cả cơ thể của tên đại hán như đống thịt rơi bịch xuống đất, lúc này mới nhàng : " làm thôi, làm phải làm cho sạch , nhổ cỏ phải nhổ tận gốc".

      Thi thể tên đại hán nằm đất hai mắt trợn trừng kinh hãi, rất xảo hợp chúng lại hướng về đôi mắt chứa đầy cừu hận của bị giết khi nãy. Chắc chắn đến bây giờ cũng có nghĩ đến con tiện nhân mình vừa giết lại chỉ mất đồng tiền thủng thuê được siêu cấp sát thủ báo thù cho ả.

      Như vậy, điều đó cũng có nghĩa, mạng của chỉ có giá đồng?

      , mạng của có giá cao như thế, bởi vì có rất nhiều người chết chỉ vì đồng tiền này!

      Mặc dù trước khi bị giết có dám nghĩ tới nợ máu của mình lại được người khác rửa sạch, càng biết rằng đồng tiền rách nát của nàng lại có thể thuê được đại sát thủ báo thù cho hai chị em! Nhưng nếu nàng biết được, chắc chắn cũng mỉm cười nơi chín suối!

      Ông trời có mắt a....!

      Bởi vì thời điểm mà Quân Mạc Tà nhặt đồng tiền thủng duy nhất rơi ra từ người của , cũng là lúc mà trong lòng - siêu cấp sát thủ, đưa ra lời thề: "Từ nay về sau, Tà Quân ta thể đội trời chung với những kẻ đứng sau Hoàng Hoa đường này! Toàn bộ đều phải chết, gà chó tha!"

      Quân Vô Ý thấy cháu mình chiêu đoạt mạng, mặt đổi sắc, nhất thời cảm thấy có chút tàn nhẫn : "Mạc Tà, chỉ nên dạy dỗ bọn chúng chút thôi, có nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt ? Những người này, dù sao cũng nên để vương pháp xử lí, đó mới là công đạo!"

      "Tam thúc, tuy thúc là chính nhân quân tử, nhưng cháu có câu này thể , , thúc quá bảo thủ!". Phía sau tiếng bước chân vang dồn dập vang lên nhưng Quân Mạc Tà vẫn thèm quay đầu lại, tiếp: "Thúc vẫn muốn đạo lí với họ sao? Vẫn muốn cảm hóa bọn chúng? Cho dù thúc lấy thân phận của mình, cầu quan phủ xử lí bọn này sao? Cháu có thể cam đoan với thúc, hôm trước bắt hôm sau thả, những chuyện thế này lại tiếp tục diễn ra bình thường!"

      Mấy đại hán đứng ở cổng nhìn thấy thi thể của đồng bọn chết thảm, nổi giận gầm lên tiếng, xông về phía hai người

      "Tam thúc, kỳ thực Võ giả chúng ta có việc luôn phải ghi nhớ..." Quân Mạc Tà cười lạnh lùng, khuôn mặt dị dung có biểu cảm gì, ánh mắt thâm sâu lường, mơ hồ pha chút lệ mang, chút bận tâm với mấy tên lao tới tiếp: " tại xem ra bọn chúng đúng là kiêng kị gì hết, như vậy, vương pháp của Thiên Hương quốc ngày hôm nay hiển nhiên còn có chút gì uy hiếp được bọn chúng nữa; ha ha....., bây giờ vương pháp chình là bao che cho tội ác, cũng chỉ là công cụ cho mấy tên súc sinh làm bậy mà thôi. Bọn chúng trước đây làm ác, gây tội có người đứng ra trừng trị nên coi trời bằng vung, nhưng hôm nay gặp chúng ta nên phải bị trừng phạt!"

      "Thúc nên nhớ kĩ, những lúc thế này võ giả thể để pháp luật ràng buộc nữa! Phải xuống tay, lấy mạng đền mạng, lấy ác trị ác, đem tất cả những tên cặn bã này giết hết! Đề cao chính nghĩa mà cần suy nghĩ về cái gì gọi là luân thường đạo lí, vương pháp hay báo ứng chó má gì hết. Lũ khống kiếp này chó má cũng bằng, đáng chết!"

      "Cho nên gặp cháu, chắc chắn phải chết!" Quân Mạc Tà cười , mặt đối mặt với Quân Vô Ý, lưng quay về phía mấy đại hán như cũ, tay áo tung bay, vẻ mặt bất chấp tất cả. Trong nháy mắt xoay ngược người lại, nhanh như chớp xông vào giữa mấy tên đại hán, vài tiếng "rắc, rắc..." liên tiếp vang lên, rồi nhanh chóng vượt qua bọn chúng, cũng chẳng buồn ngó lại, thong thả bước vào trong đại môn của Hoàng Hoa đường. Nhìn phong thái ung dung tiêu sái của chẳng khác dạo chơi là mấy.

      Phía sau , đại hán trong tay vẫn còn cầm đơn đao, nhưng yết hầu bị thủng lỗ lớn. Tên thứ hai ngực trái bị lõm hẳn xuống trông vô cùng đáng sợ, tên thứ ba hạ thể bị dập nát máu tươi ko ngừng chảy ra. Tên cuối cùng cổ bị bẻ gẫy, cái đầu mềm oặt, vẹo sang bên. Tất cả đều chết!

      Quân Mạc Tà hơi đồ sát, sau đó thân ảnh tiêu thất vào vào Hoàng Hoa đường.

      "Mặc dù mấy con chó canh cửa của Hoàng hoa đường chỉ là mấy tên võ giả tầm thường, cùng lắm là Huyền khí cấp hai hoặc ba, nhưng Quân Vô Ý khi thấy Quân Mạc Tà ra tay giết người, nhất kích tất sát, thong dong tiêu sái, cũng cảm thán thôi! Đúng, tất cả đều là chiêu đoạt mạng, liền mạch như nước chảy mây trôi, vô cùng chính xác !

      Cái này thể gọi là may mắn được!

      Đây chính là kĩ năng giết người đáng sợ!

      "Nếu vào địa vị của mình biết có thể tránh được nữa?" Quân Vô Ý trong giây lát tự hỏi, quả thực nếu như mình tập trung cao độ việc tránh đòn chắc cũng có vấn đề gì. Nhưng thủ đoạn giết người của Mạc Tà lại vô cùng hiểm độc, toàn nhằm vào những chỗ sơ hở, chỉ cần chiêu lấy mạng, có thể thủ đoạn này hoàn toàn có thể lấy mạng của Ngân phẩm Huyền khí, còn những võ giả cao cấp hơn cũng khó trước được điều gì, chỉ giao chiến thực mới biết được.

      Quân Tam gia bỗng nhiên bừng tỉnh, thằng cháu mình xông vào trong đó biết có gặp nguy hiểm gì nữa, chuyện này.... "Hoàng hoa đường ngạo mạn như vậy chắc bên trong có cao thủ chống lưng", nghĩ vậy liền phi thân ngay vào bên trong. Nhưng mọi chuyện lại như tưởng, cảnh tượng trước mắt làm trợn mắt há mồm kinh hãi.

      Vừa mới qua đại môn, thấy trước mặt nằm năm sáu thi thể, nguyên nhân tử vong giống hệt nhau: cổ họng của tất cả đều nát vụn!

      Quân Vô Ý cấp tốc phi thân vào trong, cuối cùng cũng tìm thấy Quân Mạc Tà bước ra từ gian phòng, vô cùng ung dung nhưng cũng rất nhanh nhẹn, vừa tàn khốc nhưng cũng kém phần ưu nhã! Khung cảnh bên trong căn phòng làm người ta cảm thấy ớn lạnh. Quân Mạc Tà vô luận nam nữ, người cũng tha, trước mặt của là địch nhân, nhưng sau lưng , mọi nơi qua, ngoại trừ Quân Vô Ý, tất cả đều chết hết! người thoát!

      tại, Quân Vô Ý cũng quá lo lắng, biết đằng sau Hoàng hoa đường là đại thế lực, bất quá nó cũng chỉ là chỗ chuân chuyển bên ngoài, phụ trách việc thu mua mà thôi, nên về cơ bản có cao thủ tọa trấn. Quân Mạc Tà ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, mấy tên hộ vệ kia căn bản đều chịu nỗi kích ngỏm củ tỏi. Hơn nữa bất kể là già hay trẻ, có hay biết võ công, cũng vẫn làm thế, trước sau như hạ thủ chút lưu tình, mạng cũng tha.

      Quân Vô Ý đường đường là Thiên huyền đại cao thủ, nhưng sau cũng có lấy cơ hội nào để ra tay! Tuy mang tiếng là bảo vệ nhưng cũng chẳng có động tay động chân chút nào, giống khán giả nhiều hơn.

      Quân Mạc tà từ đầu tới cuối mặt vô cảm, ra tay nhanh như chớp, "Rộp" tiếng, lại có thêm tên hộ vệ bị bóp nát cổ họng, sau đó tung ra cước đá văng tên đó ra sau, rồi lao vào màn đao ảnh tầng tầng lớp lớp trước mặt đá nát hạ thể của tên hộ vệ, tên đó kêu thảm tiếng, thất khiếu chảy máu..." là mất hứng..."

      đường qua, nơi nơi máu chảy người chết, thi thể nằm la liệt đất! Oanh...! Ba đạo ngân quang chói lòa đánh tan cửa trong nội viện, dừng lại hỏi."Các ngươi là ai? Dám tới đây gây chuyện? Có biết đây là đâu hả?" người trung niên tầm bốn mươi tuổi quát hỏi.

      "Tới gây chuyện?Ta có a! Ta chỉ là được người khác thuê tới đây giết người thôi! Có gây chuyện gì đâu!" Quân Mạc Tà cười dài , trong khi chuyện, động tác cũng có dừng lại.

      Ba tên mới đến đồng thời nhìn ra xung quanh. Trong lòng kinh sợ vạn phần, mặt đát xung quang ngổn ngang khoảng bốn, năm mươi thi thể!

      " to gan! Là kẻ nào sai ngươi tới đây, mau?" Tên trung niên tức nổ phổi quát: "Rốt cục ngươi biết nơi này là nơi nào ? Ngươi có biết chỗ này là của ai hả?"

      Quân Mạc Tà vẫn tỉnh queo, quay đầu lại : "Tam thúc, cháu mệt rồi, ba người này giao cho thúc vậy, thúc cũng nên làm vài động tác cho giãn gân giãn cốt, tuy nhiên cần làm nhanh lên, đây là kinh thành nên quan binh đến rất nhanh đó."

      "Quan binh?" Quân Vô Ý cười lạnh gật đầu, đột nhiên cả người di động, phi thân bay lên, Huyền khí màu lam bao bọc cơ thể!

      "A! Thiên huyền cường giả" ba người sợ hãi kêu thảm, chưa kịp phản ứng bị đánh bay ra xa. Thiên huyền cường giả đối phó với mấy tên Ngân phẩm tép riu đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, đơn giản chỉ là đồ sát mà thôi! Cơ bản, vừa mới động tay động chân cái xong xuôi.

      Quân Vô Ý muốn lạm sát nhưng tại Quân Mạc Tà làm cho mọi thứ thể vãn hồi nữa rồi, chính xác là tàn sát, mống cũng tha. Hơn nữa, thời gian cũng có nhiều, cho nên cần phải làm cho nhanh, gọn gàng, sạch . Còn nữa, những kẻ nơi đây kẻ nào là đáng chết, cho nên giết sạch cũng có quá đáng!

      Tuy vậy, trong thâm tâm Quân Tam gia vẫn có chút hài lòng với hành động của Quân Mạc Tà.

      Trong khi Quân Vô Ý "dọn dẹp" Quân Mạc Tà tiến vào căn phòng, tìm kiếm chút, sau đó "Bang... bang..." vài tiếng, Quân đại sát thủ ném cái rương ra ngoài sân, tiện tay cầm lấy cây đao bổ mạnh nhát, "Xoảng..." tiếng chém vỡ nó, nhất thời vàng bạc lấp lánh cùng ngân phiếu rơi đầy ra sân.

      Quân Vô Ý vẫn còn kinh ngạc Quân Mạc Tà tiếp tục vung đao lên, chém bay khóa cửa của mấy căn phòng gần đó rồi quát lớn: "Tất cả ra ngoài, cầm lấy bạc trốn ! Nhớ kĩ cứ theo hướng đông mà chạy thoát được!" Nhất thời trong phòng lao ra hơn mười thanh niên nam nữ tới lấy bạc rồi chạy luôn.

      Khi phòng giam cuối cùng được mở ra, mùi kinh khủng xộc luôn vào mũi hai người, vừa nhìn vào bên trong, Quân Vô Ý bỗng cảm thấy ân hận với thái độ do dự, hài lòng với Quân Mạc Tà lúc nãy, cảm thấy chuyện đó chẳng khác nào bao che tội phạm!

      Bên trong phòng đặt vô số bình lớn. Đầu để hở lộ ra vô số đầu người, khuôn mặt xanh xao, vàng vọt, trông vô cùng tội nghiệp: "Bốp" tiếng, vung tay đánh nát cái cái bình, trông thấy toàn bộ cơ thể người đó, Quân Vô Ý nhịn được khóe mắt đỏ lên!

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 22: Phải xử trí thể nào?
      Người ra trước mắt Quân Vô Ý, do bị nhét vào trong bình thời gian dài nên phần thân dưới trở nên biến dạng kinh khủng, từ bắp chân tới phần hông cho dù đứng thẳng người lên cũng được nổi hai thước, cánh tay cũng vặn vẹo vô cùng quái dị, xem ra bọn họ phải chịu cảnh như vậy từ rất lâu rồi. Cả người chỉ thò mỗi cái đầu ra để ăn uống, còn đâu đại, tiểu tiện đều làm luôn tại chỗ, cho nên căn phòng mới có mùi kinh khủng như thế.

      Những người còn lại trong phòng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía hai người, trong miệng ú ớ như muốn gì đó nhưng được, hóa ra tất cả đều bị cắt mất lưỡi rồi . . .

      "Đây là những người kém nhất".... Đúng, đó là những người mà lũ súc vật kia cho là có tiền đồ, nên mới nhét bọn họ vào đây nuôi, qua đoạn thời gian để cơ thể biến dạng, rồi bán họ cho những gánh xiếc, những người đó lợi dụng vẻ dị dạng của những con người đáng thương này để hốt bạc người xem. Quân Mạc Tà cũng chỉ dám ngó qua lần rồi quay . "Tam thúc, bây giờ thúc còn cho rằng lũ súc vật kia đáng chết nữa ? Có thể giảng đạo lí với chúng ?"

      "Lũ khốn khiếp chết hết tội, bọn chúng xứng đáng chịu vạn đao phanh thây!" Quân Vô Ý vừa thẹn, vừa giận! "Loại việc làm độc ác như vậy thể tưởng tượng được chúng có thể tàn nhẫn làm được! Bọn chúng chết quá tiện nghi rồi!"

      "Đầu tiên là chúng thu nhận trẻ mồ côi, sau đó tuyển chọn số đứa có tư chất tốt nhất huấn luyện thành những cỗ máy giết người, còn những đưa có bề ngoài dễ nhìn để lại dạy dỗ chút, nam thành tiểu đồng, nữ thành hầu , những đứa kém hơn chút đào tạo thành tay sai chó săn cho chúng nó, tất cả những đứa còn lại được "nuôi dưỡng" cẩn thận như trước mắt đây! Cho nên những kẻ bị giết ở đây đều phải chịu trách nhiệm về chuyện này! Bọn chúng còn là người sao? Còn khuyên bảo được sao? Cho nên cháu ngần ngại quyết định đuổi tận giết tuyệt! Phải giết hết .... giết để mình cảm thấy thoải mái hơn chút!"

      Quân Mạc Tà nhàng gật đầu, thấy vậy, mấy thanh niên nam nữ lúc nãy rụt rè mới cúi xuống nhặt chút vàng bạc, sau đó quay về phía hai người dập đầu tạ ơn rồi hường thẳng ra đại môn chạy trốn . . .

      "Tam thúc, người có nghĩ rằng trong đám hài tử ở đây, cũng có đứa là con cái những bộ hạ ngày trước tử trận sa trường của người ? Nghìn vạn lần thúc nên vội vàng phủ nhận, trời có lúc mưa lúc nắng, cho nên thể tránh được loại chuyện kiểu này xảy ra!" câu đó làm cho hai mắt Quân Vô Ý đỏ hoe!

      Tuy câu có phần lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng thể phủ nhận nó cũng rất có lí.

      "Tại Thiên Hương quốc, những nơi thế này phải là chỗ nào cũng có, ngẫu nhiên mới có thể bắt gặp lần nhưng tuyệt đối ít! Chẳng qua chúng có lộ liễu như nơi này mà thôi." Quân Mạc Tà thở dài tiếng, nhướng mày nhìn lên bầu trời; hình như có rất nhiều người dồn dập chạy tới đây phải.

      "Những đứa vừa nãy chạy trốn may ra còn có hy vọng sống sót, nhưng mấy đứa này phải làm sao đây? Cháu có chủ ý gì ?" Bản thân là Thiên huyền cao thủ cho nên Quân Vô Ý cũng nhận ra động tĩnh vừa rồi. Nhưng khó khăn ở chỗ hơn mười hài tử này thể tự mình chạy được: hơn nữa hai người muốn đưa chúng cùng lại càng thể, mà để lại đây chỉ có con đường chết mà thôi.

      "Còn chủ ý nào hay nữa sao? Thúc coi, những đứa này lưỡi bị cắt, tai điếc, tay chân hoàn toàn dị dạng, đời này như vậy coi như chấm hết với chúng. . . kéo dài cuộc sống chỉ khổ thêm mà thôi, chúng nó bây giờ sống bằng chết". Quân Mạc Tà thở dài.

      "Ý của ngươi là......" Quân Vô Ý kinh sợ: " được! Tuyệt đối được! Chúng quá đáng thương rồi, chúng ta nỡ lòng nào xuống tay được sao?"

      Quân Mạc Tà quay đầu nơi khác chán nản : "Nếu như vậy, chúng ta cũng mau thôi. Người của quan phủ đến rồi, bây giờ mà là phiền đấy. Nếu người đủ can đảm ra tay, vậy cứ để họ sống với thống khổ này ."

      Dừng chút, tiếp: "Người muốn chúng tiếp tục sống, đó chính là cực hình thống khổ nhất! Ai.... mà thôi, để cho số phận định đoạt vậy, còn thời gian nữa. thôi."

      Quân Vô Ý thở dài hơi, thủy chung vẫn đủ tàn nhẫn để hạ thủ, cuối cùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn thoáng qua lượt, rồi cắn răng phi người theo sau Quân Mạc Tà, hai người nhanh chóng vượt qua tường vây tiểu viện, thân thể nhấp nhô vài lần, lát sau biến mất.

      Hai người vừa rời , tiếng bước chân rầm rập vang lên ngay ngoài đại môn của Hoàng Hoa đường, tiếp theo là vô số đầu người láo nháo tiến vào nội viện . . .

      "Mạc Tà, thúc cảm thấy cháu có chút quá tàn nhẫn, hiếu sát! Điểm này, cháu cần phải biết kiềm chế chút. Chuyện hôm nay cháu làm rất đúng, bất quá nhờ đó ta mới thấy ngươi tâm tính có phần lãnh khốc. Lần sau gặp những chuyện kiểu này cần phải suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động", Quân Vô Ý lên tiếng khuyên bảo.

      "Trừ ác tức là dương thiện. Tam thúc, ta cũng phủ nhận ta ham giết chóc, nhưng ta cho tới bây giờ cũng giết nhầm người tốt, cho dù là chút thương tổn cũng có làm! Nhưng với những kẻ đáng chết, ta giết sạch cả nhà, chó gà tha!" Quân Mạc Tà sắc mặt vẫn bình thản như nước, mỉm cười lạnh lùng, hai chân cũng có dừng lại. Đối với địa hình này, hai người rất quen thuộc, thân pháp vô cùng linh động, vượt qua mấy ngã tư và vài bức tường nữa, hai người dừng lại ở nơi khá vắng vẻ, tiếng bước chân, vó ngựa phía sau cũng còn nghe thấy ràng.

      "Ngươi đúng, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu gặp lại nơi như vậy ta cũng thẳng tay tiêu diệt; để nơi như thế tồn tại, thiên lý khó dung!". Quân Vô Ý cau mày thắc mắc: "Mạc Tà, vì sao vừa nãy lại giết hết mà bắt tên tra khảo người đứng sau bọn chúng? Nếu có thể tra ra kẻ đứng sau, ra tay tiêu diệt có phải tốt hơn ?"

      "Tam thúc, người nghĩ loại chuyện cơ mật kiểu này mấy tên tép riu đó biết sao? Hỏi làm gì tốn công! Cho dù hỏi được sao? Chẳng lẽ chúng ta tìm chúng, như vậy phải là tự vạch áo cho người xem lưng sao?" Quân Mạc Tà nhìn vị Tam thúc của mình đầy thâm ý: "Kỳ thực tên chủ tử đằng sau nếu nghe được tin này có thể ngồi yên sao? Chắc chắn nâng cao cảnh giác, bố trí nhân thủ, thiên la địa địa võng đợi chúng ta tự đưa đầu vào, mà cũng có thể là sai người lùng sục, hoặc thầm điều tra. Như vậy có phải tốt hơn ? Lúc đó, chúng ta ở trong tối bọn chúng ngoài sáng, cứ thảnh thơi mà xem kịch hay, muốn làm gì cũng dễ dàng hơn!"

      Còn có nguyên nhân khác mà Quân Mạc Tà muốn nhắc tới, đó là nếu như tra ra người đứng sau mọi chuyện là trọng thần trong triều, Tam thúc người có dám hạ thủ ? Giống như Hoàng hoa đường này vậy, giả dụ kẻ đứng sau mọi chuyện là tên hoàng tử chó má kia, thúc có dám động vào ?

      " có lý." Quân Vô Ý mày kiếm dựng lên: "Bất quá từ bây giờ trở ta thề rằng nếu còn nơi nào ghê tởm như vậy, ta mà gặp giết hết!"

      "Tam thúc.... chuyện này cũng nên biết giữa hai người chúng ta là được. Ha ha... Chờ sau khi về phủ, người lập tức an bài những người thân tín, đuổi theo cứu mấy đứa chạy trốn vừa nãy. Nếu chỉ dựa vào bản thân chúng chỉ sợ là thoát được."

      "Vậy vì sao ngươi còn . . . phát ngân lượng cho chúng?" Quân Vô Ý khó hiểu hỏi.

      "Để chúng có thể mua vài bộ quần áo, thêm ít đồ ăn, tiêu xài thoải mái chút mà thôi." Quân Mạc Tà mỉm cười: "Duới tình huống như vậy, chúng ta căn bản còn cách nào khác để giúp đỡ nữa; nếu như có thể sống sót, đó chính là bản lĩnh của chúng. Phàm những đứa có thể sống sót, trốn được xa, hành tung bí càng có giá trị để đào tạo! Những việc này Tam thúc lo hết ."

      vui vẻ chuyện, đột nhiên Quân Mạc Tà dừng lại, lạnh lẽo : "Theo lâu như vậy, các hạ cũng nên ra chứ?"

      Quân Vô Ý nhất thời kinh hoảng, chẳng lẽ có người theo dõi? Vì sao mình lại phát ra? Bản thân nhiều năm khổ luyện, sau khi giải độc tiếp nhập Thiên huyền sơ giai, danh phù kỳ thực, mà sao biết có người theo dõi từ lâu? Người này biết là cao thủ loại nào mà mình phát được? Tại sao Mạc Tà lại phát ra?

      xong câu đó, Quân Mạc Tà đứng bất động, ánh mắt nhìn xuống đất cách chăm chú. Giống như đó có cái gì rất hấp dẫn, cuốn hút, làm thể dời mắt ra được.

      lúc sau, có tiếng vang lên: "Ha ha, quả nhiên bất phàm!" Lam quang màu đậm chợt lóe lên, bóng người cao gầy xuất bên ngoài vài chục trượng, ánh mắt lấp lánh nhìn vào Quân Mạc Tà: "Ngươi có thể cho ta biết, tại sao ngươi phát ra lão phu theo dõi ?"

      Quân Mạc Tà lạnh lùng cười: "Cách thức mỗi người giống nhau, đều có chỗ xảo diệu riêng nên đừng hỏi những câu thừa thãi như vậy, thế gian này chuyện lạ thiếu! Ngàn vạn lần đừng tự cho mình là thiên hạ đệ nhất! Ta tự hỏi, lão trượng ngươi theo dõi hai chúng ta là có mục đích gì?"

      Khăn che mặt của người này vô cùng đơn sơ, xộc xệch, ràng mới lấy người ra buộc lên, chắc là do bị phát lên quyết định như vậy.

      "Lão phu cũng có ác ý, chỉ là hâm mộ hai vị hành hiệp trượng nghĩa nên nhất thời hiếu kỳ nảy ra ý định bám theo thôi. Ha ha, thực ra cũng đều là đồng đạo cả".

      "Nếu có ác ý, vậy xin lão trượng cứ tự nhiên. Chúng ta có chuyện quan trọng phải làm, vả lại ta cực kì thoải mái khi có người bám đuôi, càng muốn chuyện với những người cứ ra vẻ thần thần bí bí! Cho dù có là cao thủ Thiên huyền nữa!" Quân Mạc Tà chút khách khí .

      "Hậu bối tiểu tử, ngươi cũng dám chuyện với ta như thế, ngươi có biết hậu quả rất nghiêm trọng ? Nếu lão phu muốn hai người các ngươi lưu lại cần gì phải đứng chuyện suông thế này?" Lão đầu tựa hồ rất tức giận, hai mắt trợn trừng. Vừa nghe lời này, Quân Vô Ý hừ lạnh tiếng, cả người thủ thế, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

      "Hậu bối tiểu tử? ! Ngươi chúng ta sao? Lão đầu tử, ta muốn gây thù chuốc oán, cũng muốn vô cớ giết ngươi! Muốn lưu chúng ta lại sao? Ngươi cứ thử xem! Coi ai lưu ai!" Quân Mạc Tà mắt hung quang, đột nhiên lam quang trong suốt lên lượn lờ trước mặt, hai tay chụm lại, "phụt" tiếng, trong tay xuất vầng sáng màu xanh thẫm!

      "Lão đầu, ngươi có can đảm bám theo chúng ta, chứng tỏ ngươi chán sống rồi, vậy ta thành toàn cho ngươi!" Quân Mạc Tà ngạo ngễ , lúc này ánh mắt của nhìn lão giả cao cao tại thượng: "Thiên đường có lối , lại muốn vào địa ngục sao? Ta tiễn ngươi đoạn vậy, sẵn sàng chưa?"

      Quân Mạc Tà vô cùng tự tin vào bản thân, mười phần nắm chắc có thể giải quyết lão giả này cách gọn gàng! Lão đầu này dường như chỉ là Thiên huyền trung giai mà thôi, trong mắt cũng giống như con kiến hôi, bóp lúc nào là chết lúc đó.

      "Thiên huyền đỉnh phong". Lão giả thất kinh, liên tiếp lùi ra sau ba bước, ánh mắt đầy biến đổi, từ chỗ mười phần nắm chắc chuyển thành sợ hãi gần chết!

      "Cái gì có thể giả chứ Huyền khí của Thiên huyền đỉnh phong thể làm giả được! Lẽ nào Thiên huyền đỉnh phong cao thủ thực có thuật trụ nhan, thậm chí cà cải lão hoàn đồng? Mịa, đập đầu vào đá mất rồi! Người kia cũng là cao thủ Thiên Huyền, hôm nay còn đánh đấm kiểu éo gì đây? lẽ Thiên Hương thành lại có nhiều cao thủ kinh khủng vậy sao?"

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 23: mình trong rừng sâu.
      - Các hạ tu vi huyền khí bí hiểm, lão phu tự nhận mình kém, lúc nãy quá lời cho lão phu xin lỗi. Còn nếu muốn đánh trận lão phu xin hẹn dịp khác lãnh giáo cao chiêu. Tuy nhiên, lúc nãy lão phu có , chúng ta là người đồng đạo, lão phu rút lại lời này, nếu sau này hữu duyên tái kiến, lúc đó các hạ minh bạch lời lão phu.

      Lão đầu xong lam quang phát ra, gió xoáy nổi lên, phi thân nhanh, quay đầu cái cũng thèm, tốc độ nhanh như con ngựa hoang bị chém nhát sau đít.

      Quân Vô Ý thở phào nhõm. Đưa ánh mắt dò xét nhìn Quân Mạc Tà:

      - Mạc Tà, tại sao con đạt Thiên Huyền rồi? Con làm thế nào mà tu vi tiến nhanh khủng khiếp thế?

      Quân Mạc Tà chỉ cười mà trả lời. Sau đó nháy mắt, hai người lại tiếp tục vội vàng trốn . Sau khi thay đổi vài lộ tuyến, tiến đến rừng cây.

      Ngay khi tới gần rừng cây, Quân Mạc Tà đột nhiên lại đứng lại, quay đầu to:

      - ngờ có kẻ sợ chết, dám theo đuôi chúng ta. Ngươi sợ chết đúng ? Vậy ra đây , ta tiễn ngươi đoạn đường!

      Quân Vô Ý kinh hãi: “Lại có người theo dõi sao? Sao ta hoàn toàn có phát ?” Trong lòng lại dâng lên cảm giác thất bại.

      Nhưng lần này, chờ lúc lâu cũng thấy động tĩnh. Lúc này, Quân Mạc Tà mới mỉm cười :

      - Được rồi, qua phiến rừng cây này là chúng ta có thể về nhà. tại xác định có ai theo đuôi chúng ta.

      Quân Vô Ý giờ này mới hiểu ra:

      - Mạc Tà, ra con nãy giờ giả bộ sao?

      Quân Mạc Tà mắt trợn tròn :

      - Tam thúc, người đừng với con người cũng tin con đạt Thiên Huyền đỉnh phong cảnh giới chứ? Người bây giờ là Thiên Huyền sơ giai, đến người cũng phát ra tung tích lão nhân kia, thế con dựa vào cái gì mà có thể phát ? Ha ha ha, lão nhân kia thực lực cũng mạnh mẽ, nhưng về tâm lý “thỏ” quá. Lão vừa nghe con “phơ” lão, lão sợ hãi cong mông bỏ chạy mất dép, có lịch tí nào mà hahaha…

      - Ai bảo thần sắc của con giả bộ giống làm chi.

      Quân Vô Ý lắc đầucười khổ tiếp:

      - Nếu đổi lại là ta, ta cũng e là bị ngươi lừa mấy kiếp luôn rồi. Thêm vào đó, lam quang đậm sắc như thế, gặp người khác cũng cong đít mà chạy.

      - Cũng còn cách nào khác tam thúc ah. Ai mà biết chúng ta ra ngoai lần này lại có chuyện lớn thế này? Nếu chúng ta cẩn thận chẳng phải mang tới họa diệt tộc sao? Thiên Huyền cao thủ lúc nãy thực lực ngang tay với gia gia, thực là dư sức bắt chúng ta! Nếu cùng người như vậy giao đấu thực chúng ta ngu còn hơn chữ ngu nữa.

      Quân Mạc Tà vừa tiến sâu vào rừng vừa :

      - Con phỏng đoán đằng sau của Hoàng Hoa Đường chắc chắn có đương gia thế lực to lớn vô cùng, chúng ta phải cẩn thận, lại càng thể kết quá nhiều thù địch. Trước khi chúng ta có đủ khả năng diệt cỏ tận gốc, trăm ngàn lần thể để bại lộ thân phận.

      Quân Mạc Tà nghe tiếng động dưới chân của Quân Vô Ý phát ra khi bước vào rừng. liền :

      - Tam thúc, người chú ý cách ta nhé.

      Quân Vô Ý trong lòng hoài nghi: “Chỉ là cách bước , chẳng lẽ còn có cái gì đặc biệt trong đó?”

      Quân Mạc Tà tuy bước trong rừng rậm, nhưng cả thân người hầu như đụng tới cành cây. Phía trước có tay trái vô cùng nhành vạch cành lá ra, thân thể nhanh chóng lách qua, ngay cả chiếc lá khô cũng rơi xuống, tay phải phía sau lại ngay lập tức mangcành lá đưa về chỗ cũ. Dưới chân , chỗ bước chân nào cũng là bước bằng đầu ngón chân những chiếc lá xanh dưới đất, sau khi qua, chút dấu vết mặt đất cũng để lại.

      Thậm chí nếu mặt đất có con sâu bị bước lên cũng bị dẫm chết.

      Mỗi bước bước ra, đều đúng vào vị trí mà khuôn mặt luôn luôn được giấu phía sau các tàng cây. Hai tay trước sau luôn duy trì cách cân đối khi bước , cơ thể cố gắng thu lại. Tuy nhiên, với tư thế này, ngay lập tức có thể tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

      Tất cả các phản ứng này đều tự nhiên trôi chảy, mà tốc độ lại nhanh. Tay, mắt, chân, eo và tất cả các bộ phận phối hợp với nhau trong lúc bước như thiên ý vô phùng ( áo trời vết chỉ), lại hoàn toàn trơn tru, tựa hồ mọi động tác đều xuất phát từ bản năng của cơ thể.

      Trong lúc đó, hô hấp cũng được phong bế, lỗ chân lông cũng khép lại, ngăn chặn toàn bộ mọi dấu vết hay mùi vị do cơ thể phát ra.

      Tất cả các động tác này, nếu chỉ nhìn thoáng qua cũng phát có gì ảo diệu, nhưng nếu là người có nhãn quan nhìn thấy, nếu người có khả năng này giấu mình trong rừng cây có trời cũng phát ra.

      Dưới chân toàn là lá khô, nhưng quân Mạc Tà khi bước gây ra bất cứ tiếng động no. Thậm chí khi bước qua khoảng trống trong rừng, có chú chim non hót vang, ngay khi Quân Mạc Tà vượt qua, chú chim này vẫn nghểnh mỏ tiếp tục hót. cơ thể người to lớn như thế bước qua mặt nó, loại sinh vật mà sợ hãi con người trở thành bản năng, vậy mà nó có bất cứ phản ứng gì.

      Quân Vô Ý có chút hoảng sợ!

      Thiên Huyền cường giả, cũng là đại tướng quân chinh chiến sa trường, dĩ nhiên hiểu , muốn làm được như Quân Mạc Tà là chuyện vô cùng khó. Cảng giới như thế này cứ phải tu vi huyền khí cao có thể làm được. Những kinh nghiệm này như tan vào máu thịt của Quân Mạc Tà, trở thành bản năng sinh tồn của . Cho dù có là Chí Tôn Thần Huyền chăng nữa, nếu có trải qua cực hình huấn luyện cách nghiêm túc cả trăm năm cũng làm được như Quân Mạc Tà.

      Thậm chí là cho dù được huấn luyện chăng nữa, muốn làm tốt như Quân Mạc Tà cũng là chuyện khó như lên trời.

      Quân Vô Ý tự nhận mình rất cẩn thận, nhưng sau khi nhìn thấy biểu của Quân Mạc Tà rồi, Quân Vô Ý quay đầu lại nhìn phía sau, nào là vết chân mặt đất, rồi cành cây khô bị giẫm nát, tất cả lưu lại thành vệt dài, đột nhiên cảm thấy mắc cỡ.

      - Nếu chúng ta bỏ qua những cái nhặt như dấu chân, lá khô rơi rụng hay dập nát, vô tình để lại dấu vết chính là cung cấp đầu mối cho người muốn truy tìm theo dõi chúng ta. đời này, muốn an toàn cho mạng sống phải có năng lực đặc biệt hơn người, cho dù như thế, vẫn có thể bị ngươi ta truy ra tung tích. Vì thế, chúng ta phải cực kỳcẩn thận, thời gian này chúng ta đủ cường địch lắm rồi.

      Quân Mạc Tà trầm giọng . Lần này ra ngoài, cách hành xử của Quân Mạc Tà và tam thúc của mình có hơi chút tương phản. Nhưng lạ chỗ là, cả hai người đều thấy việc đó bình thường.

      ra, Quân Vô Ý so với Quân Mạc Tà Quân đại sát thủ tâm tính chính trực hơn nhiều. Tam gia là người hùng trương nghĩa, chân thực nhiệt tình, gặp việc nghĩa bao giờ từ chối, đây là điểm đáng kính của .

      Mà Quân Mạc Tả cũng có thể coi như tên sát thủ “dễ thương”, mặc dù nguyên tắc làm việc khá là “tà”. Chẳng hạn như lần này, mặc dù trong lòng có ý xuống tay với Hoàng Hoa Đường, nhưng nếu phải vì bất chợt có đồng tiền từ trong người bé kia rơi ra ngay bên chân , chưa chắc gì xuất thủ. may, chính nguyên tắc lạ kỳ này của chính là điiểm bất đồng giữa và Quân tam gia.

      Với tính cách này của hai thúc cháu, giống như là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Tất nhiên, Quân Mạc Tà rất kính nể tam thúc của , nhưng trong nội tâm, lại ủng hộ tính cách này.

      Điều này có gì là kỳ quái. Người có loại tính cách này, thế gian àny ai ai cũng kính nể. Nếu tinh thần trượng nghĩa quá mạnh, hành động thường là ít khi cân nhắc, rất dễ thất bại, thậm chí là chết. Nếu vì thế mà thất bại đáng.

      Tính cách này của Quân tam gia, có thể coi là ưu điểm, cũng có thể coi là khuyết điểm. Quân đại sát thủ xác định, nếu có người lợi dụng tính cách này mà bày binh bố trận, tam thúc chắc chắn sập bẫy! Chắc chắn!

      Nếu ngược lại, sử dụng thủ đoạn như vậy với Quân Mạc Tà, tin tưởng chắc chắn người bày ra thu hoạch bất cứ lợi ích gì, chẳng những thế, có khí trộm gà được còn mất nắm gạo.

      Sở dĩ Quân Mạc Tà mọi lúc mọi nơi đều cách suy nghĩ mới mẻ của cho Quân Vô Ý nghe, cũng mong Quân Vô Ý hoàn toàn thay đổi, nhưng nếu có thể thay đổi chút ít cách làm đối nhân xử thế có phần hơi cúng nhắc của tam thúc là tốt rồi. Trong tình huống đặc biệt, phải có thủ đoạn đặc biệt!

      Quân Vô Ý sau khi được Quân Mạc Tà chữa lành vết thương, bản thân nhận định, chắc chắn phái sau của Quân Mạc Tà có thế ngoại cao nhân chỉ điểm. Những thủ đoạn và kinh nghiệm cổ quái của Quân Mạc Tà, chính do người này truyền thụ cho . Đứa cháu của truyền thụ cho những kinh nghiệm này, cũng giống như vị cao thủ kia truyền thụ, cũng phải chuyện mất mặt gì, nên có ý kiến gì chuyện Quân Mạc Tà nhắc nhở .

      Vì thế, Quân Vô Ý trong lòng vô cùng bình thản.

      Lần này, Quân Mạc Tà cùng xuất môn với Quan Vô Ý, chính là giúp tam thúc của giải sầu, thêm vào đó cũng muốn tới Linh Vụ Hồ, Nghê Thường Các, “thăm hỏi” Nguyệt Nhi nương chút. Dù sao nha đầu này cũng tỏ thái độ mối hận khắc cốt ghi tâm với Quân gia, nếu có thể nhanh chóng diệt trừ làm luôn cho xong. Tuy nhiên, vừa nghĩ nếu bản thân mà mang theo tam thúc vừa mới lành vết thương chưa bao lâu tiến tới kỹ viện, hình như có chút quá đáng.

      Đừng nghĩ Quân Vô Ý dạo này coi trọng Quân Mạc Tà, nếu mà biết Quân Mạc Tà định dẫn tới kỹ viện, nhất địng đánh thằng cháu thành cái đầu heo luôn.

      Vì thế, Quân Mạc Tà quyết định hủy kế hoạch. Tuy nhiên, thu hoạch ngày hôm nay cũng kém, quan trọng nhất là, tam thúc mười năm nay ngồi xe lăn, hôm nay biết thuật dịch dung rồi, chắc chắn tay chân để yên, ngồi nhà buồn chán. "Lúc đó ta cần phải tiếp tam thúc nữa, thời gian rảnh của ta nhiều hơn hahaha…”

      - Tam thúc, khi về tới, con có việc muốn nhờ người.

      Quân Mạc Tà vừa vừa chuyện, cố ý làm chậm lại động tác của mình để Quân Vô Ý có thể nhìn , sau này còn áp dụng làm kỹ năng bản thân bảo vệ chính mình.

      - Lúc trước con có mua khối kim loại vẫn thạch khá lớn, con định nhờ người chia nó ra dùm con.

      Quân Mạc Tà dùng hết mọi cách tìm hiểu vẫn hiểu loại thiên thạch có kim loại này. chỉ biết cố gắng nung nóng, làm cho thể tích thu lại, khối lượng cũng giảm đáng kể, nhưng cuối cùng vẫn cách nào nấu chảy ra hẳn. Mà thực lực tại của thể nào cắt được loại kim loại này. Vì thế, chỉ còn cách nhờ Quân Vô Ý giúp đỡ. Những cái khác, Quân đại sát thủ có thể mạnh hơn tam thúc, nhưng nếu về huyền khí tu vi, Quân đại sát thủ tạm thời sánh bằng Thiên Huyền cường giả được.

      - thành vấn đề.

      Quân Vô Ý xúc động đáp ứng. tại, thân thể triệt để phục hồi như cũ. Vả lại huyền khí của Thiên Huyền cảnh giới vẫn tiếp tục thu hoạch dược lực còn dư của Phần Kinh Hà, tăng theo từng ngày, nên thập phần tự tin:

      - Chỉ cần con muốn nó có hình dạng gì, ta cắt cho con hình dạng đó hahaha…

      Quân Vô Ý sung sướng . Thế nhưng, còn chưa biết, chỉ vì câu phát ra lúc cao hứng, cuối cùng Thiên Huyền cao thủ thiếu điều cạn khô tất cả huyền khí trong cơ thể, bò ra mà cắt khối kim loại cho Quân Mạc Tà hai ngày liên tục mới hoàn thành. Sau đó hoàn toàn sợ chết khiếp “ là khủng bố mà, cắt cái này còn thê thảm hơn oánh nhau với người khác mười trận liên tục ah”

    4. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 24: Thói quen luyện công đáng sợ!
      Mấy ngày sau đó, Quân Vô Ý miệt mài cắt kim loại cho Quân Mạc Tà cả ngày lẫn đêm ngừng. những làm thành hình dáng tiểu phi đao, mà đến trọng lượng cân đối cũng phải tuyệt đối theo ý Quân Mạc Tà, làm tới khi Quân Mạc ừa ưng ý mới ngưng, để có thể sử dụng cách tiện tay và quen thuộc nhất.

      Quân Mạc Tà có Khai Thiên Tạo Hóa Công nên có thể khôi phục rất nhanh chóng, khổ nhất là mấy người đại hán thổi lửa cho lò luyện kim loại, To cao tráng kiện như thế, sau mấy ngày, hai tay của người no cũng sưng to hơn cả bắp đùi.

      - Mạc Tà, thúc vô cùng thắc mắc, vì sao ta chưa từng bao giờ nhìn thấy con luyện công vậy?

      Quân Vô Ý luôn thắc mắc chuyện này. Những lúc luyện tập giữa Quản Thanh Hàn và Quân Mạc Tà mà , chẳng qua là trò chơi, mà , phải trò chơi “thống khổ” mà thôi; nhưng trừ những lần đó ra, Quân Vô Ý chưa bao giờ thấy Quân Mạc Tà đả tọa luyện công, nhưng hết lần này tới lần khác bản lĩnh thần bí của Mạc Tà càng ngày càng làm cho cảm thấy khiếp sợ. cảm giác mỗi khắc Quân Mạc Tà đều tiến bộ, ngày ngàn dặm, tốc độ tiến cảnh như thế, làm sao Quân Vô Ý khinh ngạc cho được?

      - Luyện công?

      Mạc Tà vô cùng kinh ngạc nhìn tam thúc của :

      - Tam thúc, con mỗi khắc đều là luyện công mà, chẳng lẽ nhãn thần của tam thúc kém như thế, trước mắt như thế mà nhìn ra?

      - Cái gì?

      Quân Vô Ý khỏi mở to hai mắt mà nhìn, rất là ngạc nhiên.

      - Lẽ nào tam thúc cho rằng chỉ có tĩnh tâm chỗ, nín hơi tĩnh khí , khoanh chân mà ngồi nhúc nhích, khí tụ đan điền mới là luyện công sao?

      Quân Mạc Tà ngữ khí dường như là vô cùng kinh ngạc:

      - Con cảm thấy tu luyện huyền công mỗi thời mỗi khắc đều có thể tiến hành, lúc ăn cơm, lúc bước , lúc chiến đấu, hay lúc chuyện, đứng, ngồi, hay chạy đều như thế, đều có thể là lúc luyện công! Dù cho là lúc ngủ, trước khi ngủ tự nhủ chút, sau đó vừa ngủ vừa có thể luyện công ah.

      - ngày đêm có mười hai thời thần, chính là ngay cả giây con cũng để nó lãng phí trôi qua. Ngay cả lúc này đây, con cũng là luyện công, sao thúc lại hỏi con tại sao chưa bao giờ luyện công?

      Quân Mạc Tà cười .

      Quân Vô Ý hai mắt trừng lên càng ngày càng lớn, giật mình “ Như vậy mà cũng có thể sao?”

      - tới tu luyện, chỉ tới huyền khí tu vi, còn có độ linh mẫn, cảnh giác của thân thể, đồng thời, luyện tập nhãn quan, thính giác, xúc giác thân thể cũng gọi là tu luyện. Chỉ cần người muốn, như thế cũng gọi là luyện công mà.

      Quân Mạc Tà nghiêm túc :

      - Khi chiến đấu, ta có thể rèn tinh thần. Khi độc, ta có thể rèn ý chí, khi náo nhiệt, chính là thời điểm tốt nhất để rèn tĩnh tâm. Còn về phần công lực, đối với con mỗi thời mỗi khắc đều là tự động vận hành, trừ trường hợp khi tới giai đoạn sắp đột phá, cần phải tập trung vượt qua, còn lại thời gian, con đều là tu luyện công lực. Cái này bộ khó lý giải lắm hả thúc?

      Quân Mạc Tà xong chú ý nhìn Quân Vô Ý, lúc này hai con mắt trừng lớn hết cỡ, cơ hồ có thể lọt ra cả mắt ra ngoài bất cứ lúc nào.

      - Con vừa luyện công, vừa làm việc hàng ngày, phân tâm làm nhiều việc lúc như thế, vậy mà con bị rối loạn ư?

      Quân Vô Ý hít ngụm lãnh khí:

      - Cái này thực quá khó đối với ta.

      - Thế nào gọi là phân tâm làm nhiều việc khác nhau lúc?

      Quân Mạc Tà rất bất đắc dĩ trả lời:

      - Tất cả chuyện này thành bản năng của con, hoàn toàn tự nhiên mà làm, cũng có bất cứ trắc trở gì, sao gọi là phân tâm được.

      Quân Vô Ý được tiếng nào nữa. cuối cùng cũng hoàn toàn nhận thức được chuyện: Cháu của chính là quái thai! Người bình thương như , so với quái thai như Mạc Tà, chẳng khác nào tự tìm phiền phức! :110:

      Phương thức luyện công như thế này quả thể tưởng tượng nổi. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn tẩu hỏa nhập ma từ lâu, thậm chí, nhiều khi biến thành điên khùng luôn cũng chừng. Vậy mà Quân Mạc Tà ra giống như là chuyện bỏ cơm vào miệng mà nhai rồi nuốt vậy.

      Luyện công, huyền khí chẳng lẽ đơn giản như thế sao ?

      - Tam thúc cũng cần cố gắng mà làm theo. Kỳ thực, thằng ra đây chỉ là quá trình dài tập luyện, cuối cùng tự nhiên trở thành thói quen thôi.

      - cách khác, khi chúng ta bước , mắt nhìn phía trước, chân bước đường, miệng chuyện với nhau, đồng thời chúng ta cũng ngửi thấy mùi thơm hay hôi của bùn đất, hoa cỏ, mắt nhìn ra các màu sắc khác nhau, rồi nhìn thấy người người ra người, ngựa ra ngựa, chúng ta cũng đâu thấy khó khăn tí nào, lại còn nhận biết rất ràng. Nếu thẳng ra, đây chẳng phải cũng là phân tâm làm nhiều việc lúc sao, nhưng chúng ta đâu cảm thấy khó khăn trắc trở gì. Tất cả đều là tự nhiên mà thành thôi.

      Quân Mạc Tà thản nhiên cười:

      - ra luyện công cũng có thể làm như vậy. Còn việc thúc làm được, chẳng qua là thúc chưa đủ chuyên tâm, còn chưa thực chú tâm vào làm mà thôi. Mỗi ngày, lúc làm bất cứ chuyện gì cũng đều tự nhủ với mình lần: “Ta luyện công”, ngay lúc đầu có thể còn chưa quen, nhưng về lâu về dài, những lời tự nhủ này trở thành thói quen, làm cho thúc khi làm bất cứ chuyện gì cũng nghĩ tới việc luyện công, càng về sau, thúc càng cảm thấy phương pháp luyện công như thế có gì là khó khăn trắc trở nữa.

      - Chỉ đơn giản như vậy thôi thúc.

      Quân Mạc Tà cười:

      - ví dụ thúc cháu hai người chúng ta vừa vừa chuyện nãy giờ, để ý chuyện xung quanh, đến khi để ý chẳng phải tới nơi rồi sao?

      Quân Vô Ý trầm tư ngẩng đầu lên, quả hậu môn của Quân Gia cách đó xa rồi.

      - Khó trách con đối với tất cả mọi việc đều bình thản như vậy. ra trong lòng con, con nhìn mọi việc cách bình thản lãnh đạm, thái độ như mọi sinh mệnh đều trong tầm khống chế…

      Quân Vô Ý trầm tư , sau đó mới phát , bản thân mình sau khi bắt chước hành động bước của Quân Mạc Tà, đến lúc này dừng lại, đột nhiên cảm giác toàn thân mệt mỏi.

      Mà Quân Mạc Tà, ràng huyền khí, thân thể đèêu bằng nhưng chút mệ mỏi cũng thấy. thể thừa nhận, loại “thói quen” này lực lượng là cường đại.

      Hai người vừa về đến nhà, có hạ nhân báo lại:

      - Độc Vô Địch đại tướng quân có đến tìm tam thiếu gia, Đường Nguyên Đường công tử cũng tới tìm tam thiếu gia.

      Thêm vào đó là ba tấm thiếp mời, đương nhiên là thiếp mời Quân Mạc Tà dự tiệc.

      là vừa khớp: tấm là của Đại hoàng tử, của Nhị hoàng tử, còn lại đương nhiên là của Tam hoàng tử… Cả ba vị hoàng tử của hoàng đế đều cố mà kết giao với tên công tử bột như Quân Mạc Tà, là chuyện lạ có mà.

      Quân Vô Ý nhìn cái sâu rồi :

      - Mạc Tà, từ bây giờ trở , con đường của con cần , chỉ cần trong lòng con hiểu là được. Ta và gia gia quản con nữa. Chúng ta hoàn toàn tin tưởng con!

      Trong khoảng thời gian này, biểu của Quân Mạc Tà làm cho Quân tam gia hài lòng vô cùng, thậm chí là có vài phần nể phục. Sở dĩ quyết định buông tay, tất cả mọi chuyện đều giao cho Quân Mạc Tà là vì phát , Quân Mạc Tà tuy rằng cái gì cũng có vẻ thèm quan tâm, nhưng riêng có việc: Vô luận làm bầt cứ chuyện gì, đều thích bị người khác nhúng tay vào. Thêm vào đó, lòng cảnh giác của hình thành như loại bản năng rồi. Bất luận kẻ nào muốn chiếm được tiện nghi của người như Quân Mạc Tà, là khó còn hơn lên trời.

      - Đa tạ tam thúc

      Quân Mạc Tà trầm mặc hồi rồi nghiêm túc lời cảm tạ.

      - Quân Mạc Tà! Tên tiểu tử ngươi rốt cuộc bỏ cái quái gì trong cái thứ rượu rắm chó đó? Đến giờ bảy tên nhóc nhà ta vẫn hôn mê bất tỉnh! Nếu bọn chúng có chuyện gì xảy ra, ta nhất định băm ngươi cho chó ăn.

      Độc Vô Địch đại tướng quân nổi trận lôi đình, vừa thấy Quân Mạc Tà vừa lộ diện nhảy dựng lên mà mắng.

      Chỉ trong đêm, đích Độc lão gia tử từ trước tới giờ luôn luôn bưu hãn trở nên hốc hác ít. ra, ruột thịt tình thâm làm sao mà quan tâm, từ khi bảy vị mãnh nam của Độc gia trở về, đều là bất tỉnh nhân cho tới bây giờ, dùng cách no cũng tỉnh, nào là canh tỉnh rượu, trà giải rượu, kể cả uống dấm chua, uống nước tương cũng có tác dụng gì. Đến cuối cùng, biện pháp lấy dao ra đâm cũng có tí tác dụng. Nếu phải bảy người ngáy to như sấm, chứng to chỉ ngủ say do uống quá nhiều, có khi Độc lão gia phát điên luôn rồi “ Cháu của Quân Chiến Thiên ngươi là cháu , còn bảy đứa cháu của ta phải chắc? Làm cho bảy đứa nhà ta ra như thế này, có còn muốn để cho ta sống cơ chứ? Mà bảy thằng nhóc này cũng là, uống rượu đến mức có thể say như thế này quả là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (trước có, sau này cũng ) mà.

      - Độc Vô Địch, bằng vào thằng nhãi con nhà ngươi mà dám vô lễ trước mặt lão phu sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ lão phu dám ra tay giáo huấn ngươi? Lúc trước ngươi dung túng con cháu đến Quân phủ ta gây chuyện, trắng trợn đập phá nhà ta, sao ngươi ngon mà . Sau đó lại mồm năm miệng mười đền bù thiệt hại, đến giờ nửa xu ta còn thấy. Bây giờ, con cháu ngươi tới nhà ta uống rượu mập thây, về nhà say xỉn lại tới nhà ta ăn vạ hả, ngươi nghĩ thiên lý có công đạo phải ?

      Quân lão gia tử trầm .

      - Còn chưa tỉnh sao? Hahaha, việc này quá đơn giản.

      Quân Mạc Tà cười thầm trong lòng: “Ta đương nhiên biết các ngươi thể cứu tỉnh bảy con trâu nước đó rồi!”. lười biếng ngồi xuồng nghế, lại bắt chéo chân lên :

      - Ta bỏ cái quái gì trong đó ah? ràng là say rượu quá chứ sao. Tuy nhiên, muốn ta ra tay cứu tỉnh bọn họ, quan trọng là phải có tiền ah!

      - Lại tiền…

      Độc Vô Địch mặt biến thành màu đen, hết sức đau đầu: “Quân gia ở Thiên Hương quốc mặc dù còn mạnh mẽ như xưa, nhưng cũng có tiếng là siêu cấp gia tộc, vì sao người thừa kế duy nhất lại là thằng nhãi tham tiền thế này? Há mồm cũng tiền mà ngậm miệng cũng là bạc, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tống tiền là sao?”

      “Có mấy vò rượu mà nó chặt chém giá hai ngàn năm trăm vạn lượng… Hoàng đế có tịch thu tài sản cũng ngoan độc bằng thằng nhãi này!”

      - Lần này ngươi lại định chém ta bao nhiêu? Ta trước, nếu là quá nhiều khỏi cần mở miệng !

      Độc Vô Địch nhìn chằm chằm vào Quân tam thiếu, cắn răng mà to.

      Lần này nhiều lắm, bảy vạn lượng bạc là đủ rồi, thuốc thang để cứu tỉnh bọn họ tuyệt đối là đồng tẩu vô khi, vật mỹ giá cả liêm (trẻ con dối, vật đẹp giá cao), hàng giá cả ổn định mà!

      - May mà chỉ là bảy vạn lượng ah, nếu tất cả mấy đầu ngón tay của ngươi tính cũng hết.

      Độc Vô Địch chế nhạo.

      - Nếu thế cũng chẳng sao cả, ta có thể dùng thêm ngón chân mà! Yên tâm!

      Quân Mạc Tà trề môi :

      - Tiền trao cháo mới múc, thuận mua vừa bán, cho ký sổ (Thằng này ác thiệt)

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 25: Phiền não mới
      Độc Vô Địch mặt xạm tới đen tím, hung hăng lấy ra ngân phiếu, cảm thấy trong lòng bực bội vô cùng. Khó có thể tưởng tượng, danh tướng Quân Vô Hối năm đó phóng ngựa giữa thiên quân vạn mã, cuối cùng lại có đứa con du thủ du thực như thế này.

      Quân Mạc Tà đứng dậy ra ngoài, chút sau lại trở về, theo sau là mấy đại hán, mỗi người mang theo vài vò rượu:

      - Bảy vò rượu này, từng chén mà bón cho bọn , càng nhiều càng tốt! Nuốt xuống số rượu này là tỉnh lại.

      Say bởi rượu đầu, dùng rượu pha nước sau mới có hiệu quả.

      - Ngươi giỡn mặt ta sao?

      Độc Vô Địch giận tím mặt:

      - Ngươi cho là ta biết phương pháp này? sớm thử từ lâu rồi nhưng vô dụng! Uống bao nhiêu, mửa ra bấy nhiêu.

      - Ngươi biết cái gì? Bọn họ sở dĩ uống say như vậy , cũng vì bọn họ uống cực phẩm rượu ngon độc môn bí truyền của ta, chén có thể pha ra vò rượu. Tửu lực lớn thế, bọn họ uống vô cùng nhiều, sao lại say cơ chứ? May mà bọn họ tu vi huyền khí cũng cao, nếu gặp người thường uống nhiều cực phẩm rượu của ta, bị say đến chết là chuyện thường. Vì thế, dùng phương pháp khác để giải rượu ngoài cách của ta có tác dụng.

      - Cho dù ngươi biết cách dùng rượu trung hoà tửu lực trong bao tử bọn họ, nhưng rượu của ta dù có pha loãng ra cũng vượt xa các loại rượu khác trong thiên hạ, nên rượu thường đương nhiên giải được! Chỉ có rượu ta nhưỡng ra, sau đó đem pha loãng, làm cho rượu đầu và rượu pha loãng hoà vào nhau trong bao tử bọn chúng mới có hiệu quả! sâu xa vậy ngươi hiểu nổi ? có kiến thức nên biết thưởng thức, có thử nghiệm làm sao có thêm kiến thức? Vậy mà cũng gọi là đại tướng quân của đế quốc!

      Quân Mạc Tà chút lưu tình.

      - Ngươi cứ cho là có đạo lý . Nhưng cần gì tới bảy vò? Bọn chúng có bảy người, tối đa hay hai vò là đủ rồi! Ngươi nhân cơ hội làm tiền phải ?

      Độc Vô Địch quả hiểu lắm về rượu đầu say và rượu bình thường say khác nhau chỗ nào nên thể làm gì khác hơn là đổi đề tài. Đây chính là vạn lượng bạc vò! Giá trời a.

      - Rượu này của ta còn chưa có khai trương. Ngày hôm nay coi như cho ngươi mở hàng khai trương .

      Quân Mạc Tà cười tủm tỉm, tay đếm ngân phiếu xoẹt xoẹt :

      - Cái này là cho ngươi chiếm chút tiện nghi ngày khai trương đó! Sau này chưa chắc mua được rượu của ta với giá này đâu!

      Mặt Độc Vô Địch xám tới thể xám hơn, thực sợ rằng kềm được tính nóng, trước mặt Quân lão gia tử mà tát thằng nhóc này phun răng ra ngoài nên lập tức bỏ về. là vô lại đỉnh phong mà.

      - Dạo này có người con hay trêu chọc tiểu nha đầi Độc gia hả?

      Quân lão gia tử hiền từ cười, nheo mắt lại nhìn đứa cháu cách ấm áp.

      - Gia gia, ngươi cũng tham gia náo loạn sao? Tiểu nha đầu dã man kia con trốn còn kịp, vậy mà bọn họ tìm con ta khi dễ khuê nữ nhà bọn họ… ràng là con khi dễ con có, còn ăn vạ sao? Thực có thiên lý mà!

      Quân Mạc Tà rất ủy khuất.

      - Có gì mà có thiên lý? Đơn giản là tiểu nha đầu kia chấm con rồi chứ sao!

      Lão gia tử cười vẻ cáo già:

      - Nếu tiểu nha đầu kia coi trọng con, bọn họ cũng chẳng tới đây làm ầm ĩ lên. Lão hỗn đản Độc Tung Hoành trước sau vẫn là người tính toán thiệt hơn, bày đặt giả ngu với ta. nghĩ lão phu nhìn ta tâm địa gian xảo của chắc?

      - Gì tâm địa gian xảo vậy gia gia?

      Quân Mạc Tà kỳ quái. Thậ , việc hiểu gì cả.

      Quân Chiến Thiên vân vê ria mép:

      - Dù cho Độc Tiểu Nghệ coi trọng tiểu tử ngốc con hơn nữa, Độc thế gia cũng muốn cho con dễ dàng về làm rể đâu. Vì sao ư? Đơn giản bệ hạ cho phép Quân gia và Độc gia làm thông gia, ngươi hiểu ?

      - Ta đương nhiên minh bạch chứ, Thiên Hương đế quốc hai đại quân gia tộc nếu làm thông gia với nhau, đối với hoàng thất là uy hiếp quá lớn.

      - Con vẫn chưa đâu!

      Lão gia tử cũng hơi buồn bực, loại chuyện này tôn tử vẫn còn hồ đồ sao?

      - Dự định quan trọng nhất trong chuyện này của Độc thế gia làm xong rồi! Nếu Độc Tiểu Nghệ nếu làm vợ con được là tìm cái chết sao? Trước hết, bọn họ làm ầm ĩ lên, sau đó kiếm cơ hội hành con chết lên chết xuống, dẫn đến hai nhà trở mặt luôn, đương nhiên chỉ là hành động che mắt thiên hạ, con hiểu ? Để sau này này bệ hạ suy nghĩ: Tuy rằng Quân gia lấy nữ nhi được sủng ái nhất của Độc gia làm dâu, nhưng cũng vì thế mà hai nhà trở mặt thành thù rồi.

      - Đến khi đó, những có gì rắc rối, mà ngược lại, bệ hạ vì lo sợ hai nhà chúng ta nội chiến, chắc chắn còn tự mình làm mai làm mối cho hai đứa nhóc tụi con nữa. vậy con hiểu chưa? Lão già Độc Tung Hoành khi phái mấy đứa cháu qua đây làm ầm ĩ, dù nháo thành cái chuyện gì, cũng dự định tới bước này rồi! Hừ, chắc lão hỗn đản bây giờ đắc ý lắm đây!

      - Lão già Độc Tung Hoành nghĩ ta là kẻ ngu, có thể mưu sau lưng ta được ah? Thế nhưng nghĩ cái mưu nho của lão ta còn nhìn ra, chẳng lẽ bệ hạ nhìn ra? Lão gia hỏa ngay cả cái mưu nho mà làm cũng xong, đúng là ngu như heo mà! Chúng ta nếu chuẩn bị trước cho sau này, đến khi xảy ra chuyện chắc chắn bị con heo này liên lụy!

      Quân Mạc Tà “ách ách “ liên miệng, chỉ biết giương to mắt mà nghe: “Quả là tin được trong đầu lão gia tử lại thâm sâu như thế, ngay cả người xuyên việt như mình mà vẫn thể nào theo kịp suy nghĩ bọn họ.”

      Quân lão gia tử nháy mắt gian xảo với thằng cháu, cổ vũ nhiệt tình:

      - Cưới hay cưới ta cũng cần quan tâm, chuyện quan trọng nhất của lão phu bây giờ là con làm sao cho ta được bế đứa chắt trai là ta sung sướng phát điên rồi.

      Quân Mạc Tà mồ hôi đầm đìa. Gia gia như vậy, hỏi sao tôn tử học hư nhanh đến thế ah:

      - Cái trước hết phải bàn bạc...

      - Bàn cái gì mà bàn. Dù có xảy ra chuyện gì lão già Tung Hoành mới là người phải đau đầu, liên quan chó gì tới Quân gia của ta, ai bảo tôn nữ của thương con làm chi!

      Lão gia tử thản nhiên phủi bỏ trách nhiệm. Sau đó lại :

      - Thời điểm này phải chuyện quan trọng trước, tiểu tử con giờ dữ dằn ha, cả ba vị hoàng tử đều tranh thủ muốn bợ đít con, quả là ngon lành nha!

      Quân Mạc Tà sờ sờ cằm, mơ màng say sưa:

      - Cũng còn cách nào khác, ai bảo cháu của gia gia đẹp trai tuấn, khí chất phi phàm làm chi, đến ngay cả nam nhân mà cũng muốn ngắm đẹp trai của con mà! :110:

      - Đúng là quá đẹp trai tuấn mà, nam nhân của Quân gia ta, có ai mà tuấn tú phong độ cơ chứ. ( thêm lão này nữa :110: )

      Khi nghe Quân Mạc Tà tự sướng cao độ như thế, lão gia tử cũng khinh bỉ, ngược lại còn say sưa theo.

      - Tuy nhiên, có tuấn tú đẹp trai cũng quan hệ chuyện này, con cũng nên suy nghĩ làm sao đối phó cho tốt ba vị hoàng tử , ai trong ba người cũng là loại khó chơi, dính vào là gở ba đời ra đó. Đừng nghĩ con có chút thông minh mà tự cao, bọn họ ai cũng cò thể manf con đem bán đó, biết chưa?

      - Dạ, con hiểu. ra con dự tính là…

      Quân Mạc Tà ra cũng muốn , nhưng sợ gia gia lo lắng nên mới chuẩn bị làm làm cho gia gia yên tâm.

      - cần phải cho gia gia kế hoạch của con? Đây chỉ là chuyện riêng của con, hề dính dáng gỉ đến Quân gia. Mà chuyện của con con tự nhận định là được, cần báo cáo với gia gia hiểu ?

      ngờ lão gia tử chưa nghe cắt ngang, rồi chắp tay sau đít bỏ .

      Quân Mạc Tà hơi cán nản: “ Người muốn biết người còn hỏi làm gì, con cũng đâu định với người. Trong lòng suy nghĩ nửa ngày có nên cho người người lại làm như quan tâm haizz…”

      Quân thiếu gia quay lại tiểu viện của mình thấy Đường bàn tử ( mập mạp) trông đứng trông ngồi.

      lâu gặp rồi. Từ lần gặp trước xong, Quân đại sát thủ bận rộn nhiều việc, cũng hơn tháng gặp vị bằng hữu này, trong lòng cũng có chút nhớ.

      Tuy nhiên, nhớ có nhớ nhưng vừa trở về nhìn thấy cảnh này bao nhiêu nhớ mong tan tành ngay…

      viên thịt tròn quay tới lui liên mồm hỏi tiểu Khả Nhi:

      - Chừng nào quay về…

      - Sao chưa về nữa…

      - phải chết luôn bên ngoài chứ?...

      Khả Nhi có chút sợ hãi khi tiếp tên mập mạp khuôn mặt dữ tợn Đường Nguyên này: “ cứ tới lui, lỡ vấp chân cái, vô tình đè lên người mình chẳng phải mình chết toàn thây sao?”

      Quân Mạc Tà cầm trong tay ba tấm thiếp mời như cầm bai quả lựu đạn: “Ba thằng này phải thương lượng với nhau chứ? Cả ba cùng mời lúc, đây là ý gì đây?” Quân Mạc Tà bực bội trong lòng, gặp viên thịt di động lúc này nên sẵng giọng quát:

      - Đường bàn tử, ngươi tới đây làm cái chó gì?

      - Tam thiếu, ngươi trờ về rồi ah. Ta, ta … ngươi chỉ bảo ta với, ta khó sống rồi, e là sau này gặp lại ngươi được nữa.

      Đường Nguyên nước mắt nước mũi rơi lả chả.

      - Lần này ngươi mà nghĩ cách giúp ta ta , ta

      - Ngươi sao? ăn mấy bữa cơm hả? sống được nữa? Vậy nhanh chân tìm miếng đất có phong thủy tốt xong đập đầu vào đít mà chết ? nhanh, có chuyện gì xảy ra?

      Quân Mạc Tà ngồi ghế mà :

      - Bàn tử, có gì ra, hay ngươi lại đánh cược thua, các nợ luôn lão bà lần nữa.

      - Rác rưởi, ta là loại người này sao?

      Quân Mạc Tà làm bộ đứng lên:

      - ta ngủ!

      - Đừng mà đại gia! Ngài là đại gia, là lão đại của ta mà, giúp ta lần , nếu ta chết chắc rồi.

      Đường Nguyên vội vàng ngăn cản .

      - nhanh, thiếu gia ta bận rộn, rảnh ngồi với ngươi.

      Quân Mạc Tà thong thả .

      - Ai da, nghĩ lại mà ta còn sợ hãi, lão thái gia nhà ta muốn ta tiến cung huhuhu..

      Đường Nguyên khóc .

      - Cái gì? Gia gia ngươi bắt ngươi làm thái giám? Gia gia ngươi cũng ác nha?

      Quân Mạc Tà giật mình chút, hai con mắt trừng lớn.

      - Ngươi mới làm thái giám đó. Lẽ nào ngươi nghĩ trong cung có chức khác ngoài thái giám?

      - Chức vị khác đương nhiên là có, nhưng ngươi thích hợp, nếu ta thái giám thích hợp hơn chút!

      Quân Mạc Tà vuốt cằm, nhún vai cười.

      - Ngươi vậy là ý gì? Ý ngươi là ta chỉ thích hợp làm thái giám sao? Ngươi muốn chọc ta tức chết mà!

      Đường Nguyên bi phẫn, khóc ra nước mắt.

      - Vậy ngươi ta nghe ngươi có sở trường gì? Có thể làm chức vụ gì?

      Quân Mạc Tà thèm ngó ngàng tới bi phẫn củaĐường bàn tử, nhàn nhạt cười .

      - Ta có rất nhiều sở trường, ví dụ như ….

      Đường bàn tử ngây ngốc nửa ngày xong cũng phát ra được chữ nào.

      - Ví dụ như, gia gia ngươi kêu ngươi thay thế vị trí của Mộ Dung Thiên Quân phải ?

      Quân Mạc Tà thấy suy nghĩ nửa ngày, gấp tới gần nhất xỉu mới đùa nữa, cười cười hỏi:

      - Chính xác!

      Đường Nguyên vỗ đùi rồi tiếp:

      - Cha ta biết lo lót, vận động quan hệ thế nào mà qua được tất cả các ải, chỉ còn cửa ải cuối là có người xưng là thiết diện Chu lão thái giám nghiệm thân của ta, nếu xong là ta phải vào cung. Ngươi sao ta gấp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :