Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 10: " hùng hào kiệt trùng thượng tiền"
      Mấy tên gia hỏa này ngoại trừ hơi lớn tuổi, vẫn còn có chút nóng nảy, về cơ bản mỗi người đều vô cùng "đức hạnh", quả là huynh đệ nhà có khác, người nào cũng cao lớn thô kệch, đầu to mắt lớn, râu ria xồm xoàm mặt, vừa mới gặp làm cho người khác liên tưởng đến ngay đám cỏ mọc ngang lối vậy.

      "Thực quá thần kì mà! Mấy tên này được nuôi lớn bằng cái gì vậy ta? Mỗi người đều có đầy đủ những nét "ưu tú nhất, dũng mãnh nhất" của Trương Phi, nếu cho mấy tên này tới thế giới lúc trước của mình đóng Tam Quốc Diễn Nghĩa, chắc chắn cả đám này khỏi cần hóa trang luôn, hơn nữa, quan sát kĩ còn thấy so với hàng hiệu còn "khủng" hơn nhiều".

      Bỗng nhiên, trong lòng Quân Mạc Tà có loại cảm giác là lạ, biết phải thế nào cho đúng nhỉ! Đúng rồi, đó là "Hâm mộ", nỗi "hâm mộ" đến tột cùng: "Thực là làm khó ba huynh đệ Độc gia tộc rồi, luôn luôn ao ước có mấy đứa con đủ khả năng để kế nghiệp cha, thế mà ngờ lại có những cả bẩy người, mà người nào người ấy cũng vô cùng "đức hạnh". Ôi! khéo mà . . ."

      "Quân Mạc Tà! Tiểu tử ngươi có chạy đằng trời?" Độc dẫn đầu, liếc xéo Quân Mạc Tà cái, ngay sau đó là loại thanh mà người ta vẫn gọi là gầm rống vang lên, ra cả sáu người còn lại cũng hiểu ý nhau, đồng thời há miệng rống to:" Quân Mạc Tà, tiểu tử ngươi có chạy đàng trời!"

      Khinh khủng, giống như sấm động giữa ban ngày!

      Cây cỏ trong hoa viên dường như cũng cảm nhận được kinh khủng này, run rẩy thôi.

      Quân Mạc Tà trong lòng vẫn tán thưởng ông tạo sao lại khéo tay tới mức này, thiên hạ quả nhiên nhiều quái , thiếu thứ gì! Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ra bảy cái cột đình sừng sững trước mặt, đó là bảy khuôn giống hệt nhau, mặt đen thui như đít nồi, mười bốn con mắt trợn trừng trông như hung thần ác sát xuất thế vậy, so với họ Quân Mạc Tà phải thấp hơn cả nửa cái đầu.

      Người biết khẳng định nghĩ rằng Quân đại thiếu gia thiếu nợ của bảy vị "tráng hán, dũng mãnh" này!

      Ngày xưa có truyện Nàng Bạch Tuyết và Bảy chú lùn: còn hôm nay Quân Mạc Tà lại ở cùng chỗ với bảy cái cột đình, chuyện này mà đồn ra ngoài khéo sau này viết thành cổ tích cũng nên . . .Quân Mạc Tà trong đầu miên man suy nghĩ, lui về phía sau môt bước, nhìn thẳng bảy vị nhân huynh trước mặt. còn cách nào, nếu làm vậy, chắc chắn phải ngẩng lên mà nhìn. mặt lên vẻ tươi cười, tiêu sái : "Nguyên lai là bảy vị Độc đại ca, thất kính, thất kính; úi, để ta sai gia nhân phà trà mời các vị."

      "Bớt nhảm , ở trước mặt lão tử còn dám hoa chân múa tay à!"

      Độc vẻ mặt dữ tợn, song quyền nắm chặt, khớp xương kêu răng rắc quát: "Quân Mạc Tà, tiểu tử thối ngươi đúng là gan lớn, dám trêu trọc tiểu muội của chúng ta! Giỏi...! Để coi hôm nay lão tử đánh ngươi thế nào!"

      "Giề? Trêu trọc tiểu muội của các ngươi? Độc Tiểu Nghệ? ! Lời này ai vậy? Chuyện này là sao?" Quân Mạc Tà ngạc nhiên , đúng là dám nghĩ tới loại lí do thế này. Bộ dạng cũng có chút giả dối nào cả.

      "Quái, mình bị mấy tên này bức phải lui về sau từ lúc nào vậy nhỉ? Sao chẳng nhớ gì vậy?"

      Trong lòng thầm than:" Độc thế gia ngang ngược bá đạo thành tiếng, trước đây mới chỉ nghe , ngờ hôm nay được đại khai nhãn giới. Phì: ràng muội muội ngươi mỗi ngày đều hành hạ ta tìm vui, đổi ngờ các ngươi lại ngược lại được? Ta còn chưa tới nhà gọi cửa còn may chán, thế mà các ngươi đến đây gầm gào vu khống sao? là buồn cười!"

      Với thân phận Độc thế gia, ngang ngược nổi danh thiên hạ như Tiểu Nghệ, còn có người chán sống trêu trọc nàng ta sao? Đúng là chuyện lạ có , làm trẻ con cười rụng răng.

      "Ngươi còn dám chối! Gây chuyện xong rồi muốn phủi tay sạch đúng ?". Nghe vậy, đứng bên Độc Hùng gào to lên, còn chưa hết câu, bỗng dưng nghi hoặc ngẩng lên, cãi mũi vĩ đại khịt khịt hít hà hai cái mạnh, hai mắt sang lên, cất tiếng hỏi: "Cái gì vậy nhỉ? Tại sao lại thơm như vậy? Thơm ....!"

      Sáu người còn lại hổ là người nhà, gần như cùng lúc đánh hơi được lạ, "Mùi hương này là... quá mê người!", tất cả đờ ra bị lời đó làm bừng tỉnh, cũng chẳng thèm để ý tới Quân Mạc Tà trước mặt, thi nhau hít lấy hít để. Cả bảy cái mũi vĩ đại ngừng hít hà chỉ trong chốc lát, xung quanh như bị biến thành chân .

      Quân Mạc Tà bỗng thấy khó thở, thắc mắc biết chuyện gì xảy ra?" A! Hình như thiếu dưỡng khí phải? Đúng là lũ quái vật!"

      "Ta mũi thính nhất, mùi này hình như là mùi rượu." Độc nhắm mắt lại, chun chun mũi, vẻ mặt thập phần chắc chắn.

      "Đoán mò! Là gì có loại rượu làm thơm như vậy? Mơ ngủ à!" Độc Nhã vẫn ngửa mặt lên trời, bộ dạng vô cùng say sưa.

      "Đây nhất định phải loại bình thường, mà là tiên tửu." Độc Hào tỏ vẻ sành sỏi, rung đùi đắc ý, giống như từng được uống vậy.

      "Ngươi nghĩ mình là ai! Cái gì tiên tửu? Đúng là thiển cận, ngoan ngoãn té sang bên . . ." Độc Kiệt mắng luôn.

      "Ngươi đánh rắm à, chính ngươi mới phải té sang bên đấy?" Độc Hào tức đỏ gay cả mặt.

      Ủa, lẽ là mê dược?" Độc Trùng ngoài miệng vậy nhưng cái mũi vẫn mở to hít hà liên tục.

      "Cho dù là mê dược, tiểu đệ cũng can tâm tìn nguyện để cho mê mẩn cả ngày, lão thiên a, cho ta thử lần , nhỡ đâu từ giờ về sau còn có dịp nữa sao?" Độc Thượng nét mặt đầy say sưa, gần như trong bảy huynh đệ là người hít được nhiều nhất vậy.

      "Đồ vô dụng!" Độc Tiền vô cùng khinh bỉ sáu vị ca ca "đức hạnh" của mình, dè bỉu mắng câu, trong khi bản thân vẫn nhắm ngửa mặt lên trời mắt ra sức hít thở.

      Cả bảy người đều rung đùi đắc ý, hai mắt nhắm nghiền ngửa mặt lên trời hít hà, cho nên cả bọn đều có dể ý thấy, ngay phí trước của bọn họ, cách đầy trượng có xếp hơn mười vò rượu lớn. Bên trong là loại rượu có màu vàng óng, hương thơm từ đó ngừng lan tỏa khắp gian, liên tục chui vào mũ bọn họ, làm ngây ngất lòng người.

      Quân đại thiếu gia trợn mắt há miệng: " Thế gian lại có loại người vô sỉ như vậy sao! Hơn nữa, phải là người mà là những bảy người lận! Tạo hóa khéo tay a!" nhịn được liền giả bộ ho khan vài tiếng.

      Nhất thời cả bảy người bừng tỉnh. Cả bọn đều cảm thấy có chút xấu hổ, vừa nhìn Quân Mạc Tà mới giật mình nhớ ra nhiệm vụ cần làm, đó là nhiều lời tóm cổ tên này mang về Độc gia, nghĩ vậy cả bảy người lập tức dừng lại, mười bốn con mắt trợn tròn kinh ngạc. Chỉ thấy trước mặt biết tự bao giờ cái bàn, Quân Mạc Tà yên yên ổn ổn ngồi đó, tay cầm chiếc ly bằng ngọc trong suốt, bên trong đựng chất lỏng màu vàng nhạt trông vô cùng hấp dẫn, hai mắt nhắm hờ từ từ đưa lên miệng, mặt lên nét tiếu ý. Sau đó, trông bộ dạng vô cùng ngây ngất, hà ra hơi dài.....vô cùng cao hứng lên tiếng khen: "Rượu ngon...."

      Đúng là chuyện lạ có , từ trước tới giờ chưa có nghe ai qua có loại rượu vừa trong vừa thơm như thế!

      "Đại ca, ngươi xem . . . Đúng là rượu đó?" Độc Kiệt nuốt nước bọt ừng ực: "Con mẹ nó, rượu thơm ."

      " thừa! phải rượu là giấm chua chắc? Ngươi có bao giờ thấy dấm thơm như vậy ? Quả là rượu ngon, sao từ trước tới giờ có thấy nhỉ? !" Độc Hào nước dãi chảy dài, rơi lộp bộp đất, nghe thấy vậy cũng đá đểu hai câu.

      "Đừng là gặp, ngay cả ta cũng chưa từng nghe có loại rượu này! Nhìn muồn thử ngụm!" Độc Trùng đưa tay áo lên lau nước dãi miệng, "Xoẹt" cái, ống tay áo ướt sũng.

      " thừa! Ai chẳng muốn được thử ngụm!" Sáu huynh đệ còn lại đồng thời khinh bỉ phen.

      "Quân Mạc Tà!" Độc quát lớn tiếng như xé rách bầu trời, nhưng chỉ trong nháy mắt liền hạ giọng, dịu dàng hỏi: "Trong tay ngươi, là cái gì vậy?"

      kinh sợ, đúng là quái , ngờ người còn hơn cả Trương Phi mà lại có thể dịu dàng như vậy.

      "Cái này cũng phải hỏi, đây là chén rượu, thế ngươi nghĩ nó là cái gì?" Quân Mạc Tà đung đưa chén rượu, làm bộ sơ ý, "Bẹp" tiếng rượu rơi mặt đất vô cùng tà dị, trong chốc lát mùi rượu càng nồng nặc hơn.

      Bảy người đồng thời hai mắt trợn tròn, nhất thời cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tại nơi đó chỗ bị rượu hất ra ướt sũng. Cả bọn hai mắt như tóe lửa: rượu quý như vậy trước giờ chưa có nghe qua mà tên tiểu tử này lại nỡ lòng làm đổ, là đáng hận! Sao lại có thể để như vậy? Ai chứ ta thể nhịn được . . . Đúng, chúng ta thể nhịn được nữa!

      "Ta biết đó là chén rượu! Ta muốn hỏi ngươi trong chén là cái gì cơ?" Độc gầm .

      "Đây là nhà ta! Chén rượu này là chén rượu của ta, ta thích rót cài gì vào đó là quyền của ta, có thể là dấm chua, xì dầu, ngươi ý kiến giề", Quân Mạc Tà hai mắt chớp , sau đó đưa hai chân gác lên bàn, hai bàn chân rung rung đắc ý : "Đương nhiên, còn có thể dùng để rót rượu."

      Câu vừa xong, lại đưa chén rượu lên uống ngụm, tấm tắc khen hai tiếng, đột nhiên giật mình như tỉnh mộng, hai mắt mở lớn hói: "Mà đúng rồi, rốt cục các ngươi tới đây làm gì? Có chuyện gì nhanh lên chút, nếu té đê."

      Bảy vị huynh đệ nhà Độc ánh mắt đều dán vào tay cầm chén rượu của Quân Mạc Tà, ngừng than thở, rượu ngon thế kia mà tên tiểu tử tay chân cứ đung đưa hoài, nếu sánh ra ngoài sao, mỗi cái đưa tay nhấc chân của Quân đại thiếu gia đều làm cho cả lũ giật mình thon thót, tức giận vô cùng nhưng cũng chỉ biết dậm chân tại chỗ mà thôi!

      "Chúng ta phụng mệnh tới bắt ngươi ....." Độc Hùng thuận miệng đáp, còn chưa hết câu bị Độc Hào hung hăng dậm cho phát vào chân, nhất thời nhảy tưng tưng kêu oai oái.

      "Chúng ta phụng mệnh đến mời Quân đại công tử qua phủ gặp mặt chuyến, để cho quan hệ hai nhà càng thêm khăng khít." Độc Hào cố nặn ra vẻ nhã nhặn hiếm thấy, gật gật gù gù, nhấn mạnh từng chữ . Theo từng động tác của , nước dãi miệng bắn ra tứ phía, thấy vậy Quân đại thiếu gia vội vàng lấy tay che chén rượu lại.

      Bên cạnh Độc thông minh đột xuất cũng đứng lên, trong đầu vừa có sáng kiến, cái miệng rộng ngoác ra định chuyện, nhưng khổ nỗi bên trong có nhiều nước bọt quá nên lời, vội vàng nuốt ực ực vài cái rồi : "Đúng đó, đúng đó, đây là ý của Lão gia tử nhà ta, quan hệ giữa hai nhà chúng ta từ trước tới giờ luôn vô cùng thân thiết mà, đúng, chính là vô cùng thân thiết, cho nên đồ tốt nên chia nhau cùng hưởng a,hắc, hắc . . ."

      Sáu người còn lại cũng gật gù tán đồng, bộ dạng vô cùng chân thành.

      "A...Độc lão đại nhân quá khách khí rồi." Quân Mạc Tà cố làm ra vẻ áy láy, tiện thể "Xoát" tiếng đem rượu trong chén hất , đây chính là rượu đầu chưa có pha loãng, uy lực khỏi . Quân Mạc Tà dại gì mà uống nhiều, dù sao cũng chẳng phải là của ngon vật lạ gì, sau đó tươi cười đứng dậy : " như vậy, chúng ta nên mau thôi, nên để Lão đại nhân chờ lâu."

      "Trời, mấy cái cây kia...!" Nhìn Quân Mạc Tà đổ cả chén rượu như vậy cả bẩy người nhịn được đều than thở....

      "Sao thế....." Quân Mạc Tà cố ý ngập ngừng.

      Biết bị người ta nhìn thấu, cả bảy người đều xấu hổ "Hì hì . . ."cười gượng, Độc mặt dày : "Quân công tử, hai nhà chúng ta tình nghĩa thâm hậu, mấy huynh đệ chúng ta thỉnh ngươi sang nhà chơi, ngươi coi rượu này có nên đem theo cho gia gia ta ...... nếm thử ?"

      Quân Mạc Tà ra vẻ khó xử, lắc đầu nguầy nguậy: " được, được, chỗ này của ta cũng có nhiều. Đây chính là cực phẩm ngàn năm khó gặp, dù là giọt cũng vô cùng tinh túy, nghìn vàng khó đổi, ta phải để lại thưởng thức cái ." Vừa vừa đưa ngón tay chỉ về mấy vò rượu: "Mấy vò này uống hết là nhịn, có thêm nữa đâu."

      Cái này cũng nên làm căng quá, bảy người hướng theo ngón tay Quân Mạc Tà nhìn về phía mầy vò rượu cạnh đó, nhất thời ánh mắt dời được!

      "Hừ ... hừ...., mỗi giọt đều tinh túy vô cùng, quả nhiên ngoài dự đoán của ta, ngờ lại còn có thêm người quảng cáo hộ . . . Cái này cũng coi như là chút lễ mọn trả lại cho các ngươi ".

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 11: Tửu lượng tốt
      Quân Mạc Tà giương ngón tay ra chỉ, huynh đệ bảy người nhãn thần đều nhìn theo hướng ngón tay , nhất thời trở nên cứng đờ. Cả đám tức giận mắng:

      - Ngươi còn nhiều lắm? Cái vò lớn như vậy a!

      Bên trong ít ra cũng phải năm mươi cân rượu. Chỗ này ...... ít nhất .... cũng có vài trăm cân, đáng tiếc là chúng ta chỉ có thể ngửi... giọt cũng được nếm, giọt cũng đánh giá nghìn vàng a, ngươi tại sao cướp luôn ?!.... Bất quá, chỉ ngửi hương vị thôi rượu này nghìn vàng cũng đáng.

      - Các vị đại ca, chúng ta phải bái kiến Độc lão đại nhân sao?

      Quân Mạc Tà vài bước, nhìn lại, chỉ thấy bảy người vẫn vẫn đứng yên như cũ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mấy vò rượu, chân giống như mọc rễ dính chặt vào đất, quanh mép nước dãi dầm dề.

      Lẽ nào có keo dính dưới đế giày sao?! Dưới đất nhất định là có keo dán, bất quá ma lực của rượu ngon cũng rất lớn!

      - ra là thế, nhờ bảy vị đại ca nhắc khéo, tiểu đệ xin đa tạ.

      Quân Mạc Tà quay ngược trở lại, trầm giọng quát:

      - Người đâu?

      Lập tức mấy người giúp việc vvọi vàng chạy đến:

      - Thiếu gia có gì phân phó?

      - Bổn Thiếu gia cẩn thận, các ngươi tại sao cũng vô ý như vậy? Đem hết mấy vò rượu này niêm phong lại, nếu phải nhờ các vị Độc đại ca nhắc nhở, rượu của ta bay mùi hết rồi! Sau đó, đem tất cả khiêng cho ta...

      Quân Mạc Tà tới đây ngừng chút.Mấy người giúp việc há hốc mồm, thiếu gia phải lầm chứ? phải lúc nãy người vừa dặn chúng ta nhất định được niêm phong mấy vò này rồi để đây sao? Bây giờ lại như thế?

      Bảy vị mãnh nam của Độc gia nghe vậy đều thấy sướng ĩ, cho rằng Quân Mạc Tà kêu người giúp việc khiêng mấy vò rượu này làm lễ vật tặng cho lão gia tử nhà mình, vừa nghĩ tới sau này có thể thưởng thức chút liền nhịn được mặt lộ vui mừng mà khoa chân múa tay, bỗng nghe:

      - .... khiêng vào để trong kho của ta, chờ buổi tối ta trở về cùng gia gia và tam thúc cử hành gia yến!

      Quân Mạc Tà nghiêm mặt :

      - Nhân tiện mời thêm vài vị khách, mà chừng này rượu e là đủ.... các ngươi nên chuẩn bị thêm rượu dự trữ, kẻo làm chậm trễ việc đón tiếp khách quý.

      Mấy người giúp việc cúi người nhận mệnh, tiến tới mấy vò rượu đem chúng niêm phong lại.

      - Chậm !

      Độc động tác mau lẹ gì sánh được, nhảy tới cạnh vò rượu, hất người giúp việc ra rồi đem mấy bình rượu giấu sau lưng. Tư thế phi thân đẹp mắt như vậy, nếu là người biết còn tưởng rằng tên này chính là tuyệt thế cao thủ xuất tuyệt chiêu. Sáu huynh đệ còn lại cũng sực tỉnh, hẹn mà cùng tiến tới chắn trước mấy vò rượu, bày ra tư thế sắp sửa gặp đại địch đến nơi. Té ra những vò rượu này là để Quân gia khuya hôm nay tiếp tổ chức yến tiệc, mà còn có khả năng đủ rượu. vậy chẳng phải là sau tối hôm nay, tất cả mấy vò rượu ngon này cũng còn? Bọn họ cũng nghĩ tới, lời của Quân Mạc Tà có quá nhiều kẽ hở, lúc mình muốn giữ lại từ từ uống, lúc lại tổ chức yến tiệc, đem rượu tiếp đãi khách cho tới hết thôi, đúng là tiền hậu bất nhất mà. Tuy nhiên, bảy người này khi nghe rượu ngon còn, trong lòng cuống cuồng, làm sao mà nhận ra.

      - Bảy vị đại ca làm vậy là ý gì?

      Quân Mạc Tà làm ra vẻ khó hiểu hỏi.

      - Gia gia của ta chờ ta về tối nay, tốt nhất chúng ta nên nhanh về nhanh.

      câu kia khiến trong đầu bảy người này bỏ ý niệm cướp đoạt.

      -Nguyên lai rượu này dùng để chiêu đãi Quân đại nguyên soái. Ha ha a hắc cạc cạc hì hì..

      Độc cười mà thực ra giống như cười, chẳng biết tại sao lại phát ra thanh như vậy, đột nhiên nháy mắt. Sáu người còn lại nhất thời hiểu ý, như sáu con mãnh hổ xuất sơn, trong nháy mắt đem Quân Mạc Tà chế trụ, sau đó trong nháy mắt đem bốn người giúp việc đánh ngã xuống đất. Độc ngừng thét to:

      - tay thôi, nghìn vạn lần đừng làm ai bị thương.

      Độc Tiền giống như trận gió chạy vào căn phòng trước mặt, lát tay chạy ra. Độc Hùng giọng căm hận mắng to:

      - Đồ con heo, xuống bếp mới có bát!

      Độc Trùng cùng Độc Thượng xoát tiếng ra ngoài, bao lâu, mỗi người trong tay cầm cái chén lớn cười ha hả trở về.

      - Nghìn vạn lần đừng để rớt rượu ra ngoài.

      Độc vẻ mặt trịnh trọng căn dặn:

      - Theo quy tắc cũ, rượu do mọi người thay phiên nhau rót, uống từng vò , đừng uống nhiều quá. Nhanh lên, uống bát cho nghiền. Sau đó chúng ta đem Quân Mạc Tà hồi phủ. Nghìn vạn lần thể uống say, lão lục, tiểu tử ngươi mê rượu nhất, nhớ kỹ uống ít thôi.

      Xem ra mấy người này bình thường ở nhà uống trộm ít, kinh nghiệm rất phong phú.

      - Biết rồi!

      Mấy người còn lại sớm kềm nổi, ào ào chạy tới mấy vò rượu, mỗi người cẩn thận khiêng vò, đem tới bàn đá rồi chia nhau ngồi xung quanh.

      Độc bưng bát rượu lên, trước hết ngửi ngửi cách mê luyến, sau đó mới mở to cái miệng uống ngụm đầy, lập tức, cổ lạnh lẽo như sợi tơ thuận theo cổ họng xuống, ngay sau đó trong bụng dâng lên cổ hỏa diễm rừng rực, cảm giác cả người bay bay như thần tiên. lên tiếng khen:

      - Quả nhiên là hảo tửu! Cực phẩm hảo tửu, trước đây uống rượu ngự cống (rượu dâng lên cho vua) và gì gì đó, toàn là rác rưởi! Sau này chắc chắn phải hỏi kỹ Quân Mạc Tà chỗ bán mới được!

      Sáu người còn lại động tác giống y chang nhau, đồng thời uống ngụm, sau đó đồng loạt “khà” tiếng, đầu ngửa lên trời, ngồi ôm bụng rung đùi khoái trá, hẹn mà cùng nhau rên lên sung sướng.

      Bảy đại hán tử giờ phút này thanh phát ra giống như là của mười kỹ nữ thanh lâu cùng nhau tiếp khách,”ấy ấy” cùng chỗ, thanh cực kỳ kiều diễm ướt át làm cho Quân Mạc Tà cả người lạnh run, rợn hết tóc gáy, cảm giác giống như nửa đêm ngang nghĩa trang, gai ốc nổi khắp người.

      Ngay sau đó, bảy người càng lúc càng gấp, liếp tục múc rượu, thỉnh thoảng vang lên thanh tranh chấp:

      - Lão đại ngươi hai chén rồi, ta mới được chén...

      - Lão thất ngươi lăn qua bên, đừng cướp rượu của ta ...

      - Uống ngon ...

      - Ngươi, ngươi tại sao lại đẩy ta?

      - Lão tam ngươi gì mà uống hết ba chén, là vô sỉ mà.....

      ai ngờ bảy huynh đệ này có thể làm vậy, chính mình đạp văng cửa nhà người ta, đường đường là nhà của đại nguyên soái đế quốc, nhưng thời gian trôi qua biết bao lâu, thấy người thị vệ hay quân sĩ nào tiến tới, bảy tên này ai thấy bất thường, còn cư nhiên ngồi uống rượu như thế, thông minh đến mức này Quân Mạc Tà chỉ còn biết giương mắt mà nhìn. Tình huống này giống như đám đạo tặc phô trương thanh thế xông vào nhà người ta, thản nhiên như ngồi uống rượu, lại còn uống say nữa chứ, uống đến thèm để ý tới chủ nhà báo quan từ sớm. Quân Vô Ý lặng lẽ xuất , nhìn Quân Mạc Tà cười giễu xong lại vô thanh vô tức rời . Phía ngoài cửa, mấy trăm thị vệ của Quân gia cũng lặng lẽ rời …. Rượu này có thể gọi là chân chính rượu mạnh, chính là nước đầu tiên chưa qua pha loãng tí nào, nếu so sánh với cấp độ cồn của kiếp trước ít nhất, rượu này cũng phải bảy, tám mươi độ, có khi còn cao hơn, nếu gọi là cồn tinh khiết cũng có gì quá.

      chén ít nhất nửa cân a, Quân Mạc Tà trong lòng thầm thương hại.

      Quân Mạc Tà ra vẻ bị chế trụ huyền khí mằm im mặt đất, mấy mãnh nam huynh đệ ai để ý đến , chỉ sợ mình uống rượu ít hơn người khác. Đương nhiên, với kiểu chế trụ này với Quân Mạc Tà mà có cũng như . Lúc đầu còn sợ bảy huynh đệ phát nên giả vờ hôn mê, về sau liền ngồi dậy lẳng lặng nhìn bảy người ngươi tranh ta đoạt. Đến cuối cùng đứng hẳn lên, hoạt động tay chân chút, sau đó khoanh tay đứng xem náo nhiệt, bảy huynh đệ ai thèm để ý tới .

      Chỉ chốc lát, thực chỉ chốc lát..." Phanh!" Độc Tiền trẻ tuổi nhất, tửu lượng kém nhất, phát tác cũng sớm nhất, nhịn được, ngã lộn nhào , vừa ngã xong là ngủ luôn.

      Độc Hào tưởng tranh rượu, bất mãn tung cước, đem Độc Tiền đá văng ra ngoài, sau đó bước nhanh tới múc rượu.

      " Phanh!" Độc Trùng đường lấy rượu cũng lảo đảo, cuối cùng nhịn được ngã xuống .

      "Phanh!"

      "Phanh!"

      "Phanh!"

      "Phanh!"

      "Phanh!"

      mặt đất, bảy người nằm la liệt.

      có biện pháp, rượu này quá mạnh mà, phỏng chừng ngay cả hiệu lực của mông hãn dược cũng nhanh được như vậy!

      Tuy tửu lượng là có cao có thấp, bất quá cũng phải tùy loại rượu, bảy tên mãnh nam huynh đệ này cơ hồ là cùng nhau ngã xuống lúc.

      Quân đại thiếu gia lần này đem ra vốn là liệt tửu, mà rượu này chính là nước đầu, quả thực khác gì cồn, bảy tên này tuy rằng tửu lượng bất phàm, nhưng có thể trụ tới lúc này mới gục cũng gọi là kinh khủng, giống như người từ tới lớn chỉ uống bia, đột nhiên uống chén rượu xái (rượu nước thứ hai, nồng độ khoảng 60,70%). Vừa vào miệng sao, thậm chí còn có thể tu hết trong hơi, nhưng khi rượu bắt đầu ngấm vào, vào túy mộng như thế này phỏng chừng vài ngày sau cũng chưa thể tỉnh lại. Huống chi Độc gia huynh đệ bảy người, người nào cũng uống ít nhất ba bốn bát to.

      Trong chốc lát, từ tiểu viện của Quân Mạc Tà, tiếng ngáy vang ra như sấm. Tuy lần này phiền phức được giải quyết êm xuôi, nhưng Quân Mạc Tà cũng vô cùng bực mình. Nguyên nhân chính là do bảy huynh đệ này gây ra."Muốn ngủ cứ ngủ , lại còn ngáy là sao? Nếu chỉ như vậy cũng được , ta nhịn, nhưng các ngươi chỉ có ngáy thôi, nào là nghiến răng, nào là huýt gió, cái kiểu chó nào cũng có… lại còn trầm bổng du dương, thay phiên nhau vang lên nữa chứ". Trong khi Quân Mạc Tà phiền não suy nghĩ Độc , nằm phè mặt đất lại bắt đầu huýt gió.

      Quân Mạc Tà bay lên tung cước thẳng vào “thằng ” của , oán hận mà chửi đổng:

      - Kêu la cái chó gì!

      Lúc đó tiếng huýt gió đột nhiên ngừng lại, Độc bị đá liền trở mình, ngửa mặt hướng lên trời, lẩm bẩm :

      - Hảo tửu...

      Lúc này, đầu tường sát vách của tiểu viện , Quản Thanh Hàn, thân trường bào bạch sắc trắng như tuyết đứng nấp dưới cành cây to giương to đôi mắt mà nhìn, thần sắc ra vẻ thể tin được.

      Nàng có nhận được lời thông tri của Khả Nhi. Tuy nhiên, nàng vẫn tới.

      Khi Độc Gia huynh đệ bảy người đạp nát đại môn mà tiến đến, Quản Thanh Hàn rút trường kiếm ra, chỉ cần Độc huynh đệ mấy người làm cho Quân Mạc Tà bị thương hoặc muốn đem Quân Mạc Tà , Quản Thanh Hàn ra tay ngay lập tức. Dù nàng biết địch lại, nàng cũng tận lực ra tay.

      Tuy nàng từ trước tới giờ vừa mắt với Quân Mạc Tà nhưng dù sao cũng là đời thứ ba độc nhất của Quân gia, cũng chính là tiểu thúc tử (em chồng) của nàng, nàng dù thế nào cũng thể khoanh tay đứng nhìn bị thương tổn. Thêm vào đó, dạo này có vẻ giống “người” hơn trước….

      Nhưng khi chứng kiến tất cả, Quản Thanh Hàn ngạc nhiên đến hai mắt mở to, trong ánh mắt thậm chí có vài phần bội phục khi nhìn thấy Quân Mạc Tà chút run sợ lúc đám người này tiến tới. Trong trí nhớ của nàng, lúc này nếu Quân Mạc Tà sợ đến mức tè ra quần cũng phải chuyện lạ, nhưng hôm nay lại bình tĩnh cách dị thường. Sau đó lại dùng kế lạt mềm buộc chặt, đem bảy huynh đệ của Độc gia dẫn dắt vào bẫy, để cho bọn họ cảm thấy chiếm tiện nghi lớn lao, nhưng kì thực là bị lừa, sau đó tự chuốc mình say đến còn biết gì... Tuy rằng bảy người này đều là ngu đến thể ngu hơn, nhưng kết quả như thế, vẫn khiến Quản Thanh Hàn ngạc nhiên: "Tất cả mưu mẹo này đều do Quân Mạc Tà, tên phá gia chi tử nhát như chuột bày ra sao?"

      Nhè thở dài, Quản Thanh Hàn cũng vô thanh vô tức tiêu thất.

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 12: Độc đến nhà
      Từ trung truyền đến tiếng rít xé gió, luồng lam quang như lưu tinh rơi, trực tiếp đáp xuống tiểu viện của Quân Mạc Tà, chính là Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử gấp rút trở về.

      Khi về đến, lão gia tử liền sửng sốt. Lão vốn tưởng rằng, lão vắng lâu như vậy, cháu mình cho dù là bị bắt , chắc chắn cũng bị hành hạ bầm dập như trái chuối. Tuy rằng cháu mình gần đây tiến bộ rất thần tốc, nhưng vẫn chưa vượt qua ngưỡng cửu phẩm huyền khí, dù là bị đánh, hay bị bắt mất cũng là chuyện trong dự kiến, vốn lão nhân gia chuẩn bị sẵn tinh thần, chỉ cần về tới nhà mà thấy đứa cháu cưng của mình là lão lập tức túm râu Độc Tung Hoành đòi nợ gấp đôi. Tất cả chuẫn bị sẵn, cuối cùng khi về tới nhà lại nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ đến thể bất ngờ hơn.

      Vui mừng? Ngạc nhiên? Sợ hãi?

      “Phim” gì được chiếu ở đây đây?

      Đứa cháu cưng của mình ngồi thoải mái bình yên vô , mà bảy tên tiểu tử độc gia nằm ngổn ngang bất tỉnh nhân mặt đất… Ách, lão gia tử thấy mình lầm rồi, phải là bất tỉnh, mà là say rượu ngủ như chết.

      Quân Chiến Thiên dụi dụi mắt, lão vẫn sợ là mình bị hoa mắt nhìn lầm. Lão gia tử vừa tin tưởng, vừa hiếu kỳ làm sao đứa cháu cưng của mình có thể đạt được chiến thắng huy hoàng như thế này. Đương trường đem tất cả mấy người tới bắt mình ngồi uống rượu, những uống bình thường mà là uống tới say như chết. Mặc dù lão gia tử biết độ mạnh của rượu do cháu mình nhưỡng ra rất là kinh người, nhưng lão ngàn vạn lần cũng tính ra được tình cảnh trước mắt.

      “ Như vậy thắng cháu cũng sao rồi!” Quân lão gia tử mấy câu rồi chấp tay sau đít lững thững bỏ . Chuyện thế này lão cần tham dự nữa.

      Hai cha con Độc Tung Hoành sau khi về tới nhà, biết được bảy tên tiểu tử mang theo lửa giận bừng bừng kéo tới nhà Quân Mạc Tà trong lòng có chút hối hận: “Xem thái độ của Quân Chiến Thiên hôm nay, nếu như bảy tên tiểu tử nhà mình mà có lỡ xuống tay ngoan độc, có lẽ Độc gia và Quân gia phải đụng độ to rồi?”

      “Haiz, ta cũng quá manh động rồi. Nếu trước hết cứ tìm lão già Quân Chiến Thiên mà trút giận cũng to chuyện như bây giờ.”

      Phụ tử sốt hai người sốt ruột như ngồi đống lửa. ra, nếu luận về thực lực, Độc gia hề thua kém Quân gia. Tuy nhiên, nếu hai nhà tới nước cờ thể quay đầu là thực khai chiến với nhau hậu quả kinh thiên động địa! Thêm vào đó, tại Quân Chiến Thiên còn gì để mất nữa, chính là thể lùi bước, lão chắc chắn liều mạng, có lỡ chết cũng ráng kéo theo càng nhiều người càng tốt, mà chỉ sợ đến lúc đó, e là chỉ có Độc gia mà cả cái Thiên Hương đế quốc này cũng phải bồi táng theo Quân gia….

      Trời ạ, to chuyện quá rồi!

      Độc Tung Hoành lão gia tử ngừng tới lui, lòng nóng như lửa đốt. Độc Vô Địch chỉ dám giương mắt ra mà nhìn, dám ho he tiếng.

      Chờ đến khi mặt trời đổ về phía Tây, hai cha con cho dù ngu đến mấy cũng cảm thấy bình thường: “Sao giờ này vẫn chưa về? Hay là mấy tên tiểu tử nhà mình ra tay biết nặng , đem Quân Mạc Tà đánh cho tàn phế rồi chứ? Sau đó lại đụng phải Quân Chiến Thiên quay về, lão già đó quá giận dữ nên …. Lão thiên ơi! Có khi nào Quân Chiến Thiên thèm để ý phong độ trưởng bối mà xuống tay luôn ?”

      Hai cha con đều hiểu trong lòng, chuyện này rất có khả năng xảy ra, rồi hai người nhìn nhau, đồng thời nhận ra kinh hãi trong mắt đối phương.

      Đúng lúc này, tên thị vệ vội vã chạy tới:

      - Bẩm gia chủ, Quân gia Quân Mạc Tà công tử sai người đưa tới số đồ vật.

      - Nhanh trình lên .

      Độc Tung Hoành trong lòng cảm thấy ổn. tuy nhiên, nếu là đồ vật do Quân Mạc Tà sai người đem tới , chứng tỏ vẫn bình yên, chưa có chuyện lớn gì xảy ra nên lão cũng yên tâm.

      Đồ vật Quân Mạc Tà đưa tới chính là cái túi , Độc Tung Hoành cầm ở trong tay sờ sờ, mặt liền biến sắc, nhanh chóng đem cái túi dốc ngược ra bàn, vô số đồ vật rơi ra.

      - Phế vật mà, đúng là đám phế vật.

      Độc Tung Hoành lão gia tử nổi giận đùng đùng, tung cú song phi vào mồm Độc Vô Địch đại tướng quân:

      - Ngươi nhìn coi, mấy đứa con của ngươi được nuôi thành cái giống gì.

      Lão gia tử run run chỉ tay thẳng vào mặt con:

      - Ngươi nhìn xem, bảy người đánh người, vậy mà tất cả đều bị bắt sống! Ngay cả ngọc bội gia tộc cũng bị người ta đem tới quẳng trả vào mặt! là làm mất mặt lão tử mà!

      Đột nhiên bị tai họa từ trời rơi xuống, Độc Vô Địch chỉ biết ôm đầu kêu to, trong lòng thầm oán hận: “Cái gì mà ta nuôi thành cái giống gì? Chẳng lẽ bảy đứa cháu phải cũng do lão nhân gia người dạy ra sao?”

      Đồ vật trong túi mà Quân Mạc Tà gửi tới chính là ngọc bội tuỳ thân của bảy huynh đệ Độc gia, chỉ có con cháu của chi trưởng Độc thế gia mới được đeo loại ngọc bội này, cũng là tượng trưng cho danh phận của chúng. Bên trong túi còn có mảng giấy viết:

      - Bảy vị Độc đại ca đều làm khách tại Quân gia, chúng ta sống cùng nhau rất hợp ý, chỉ khoảng hai ba tháng nữa trở về, mong Độc lão đại nhân và Độc đại tướng quân cần mong nhớ.

      - Cái gì mà làm khách? Cái gì mà hai tháng nữa quay về? Lại còn xin đừng mong nhớ nữa chứ?

      Độc Tung Hoành tức giận đến xì khói lỗ tai:

      - Vô Địch, ngươi lập tức tới Quân gia, đem bảy tên tiểu tử ra hồn về đây! Lão tử phải từ từ lột da chúng mới hả giận!

      Độc Vô Địch vui mừng như vừa thoát chết, bước gấp ra ngoài như chạy trốn. Vừa bước ra nghe trong phòng vang lên tiếng rống giận dữ, vội vàng leo lên ngựa, thúc cho chạy nhanh.

      Lần này, Độc Vô Địch đại tướng quân mang theo trăm tên thân vệ tới Quân gia, dùng chính quy lễ nghĩa mà tới, đó là gửi thiếp báo trước. Bảy đứa con của có thể kiêng nể xông vào nhà Quân gia, cũng có thể xem như thiếu niên hồ đồ biết chuyện, chỉ cần giải thích vài câu là được. Tuy nhiên, Độc Vô Địch lần này đích thân tới nên cũng dám liều lĩnh mà xông vào, dù có hơi lưu manh, nhưng vẫn đường đường là trong những tướng quân nổi tiếng ai biết của Thiên Hương đế quốc.

      Thân vệ theo Độc Vô Địch xuống ngựa đem danh thiếp đưa tới, báo danh xin cầu kiến Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử, người gác cổng thu lấy danh thiếp rồi có chút khách khí đáp lời:

      - Lão đại nhân có trong phủ, người vừa mới xuất môn ra ngoài.

      Độc Vô Địch nhất thời có chút thẹn quá giận “ ràng mới cùng với lão gia tử nhà ta bạt kiếm giương cung, sau đó vội vàng trở về, ta về nhà liền tới đây, chẳng cách bao nhiêu thời gian, tên này lại vừa mới xuất môn là ý gì? Nếu phải các ngươi chế trụ nhi tử của ta, chiếm hết thương phong, cá ngươi cũng thoải mái như bây giờ? Còn bày đặt ở đó giả điên?”

      Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi, “Người phải đứng dưới diên, thể cuối đầu” mà, sau đó xin cầu kiến Quân Vô Ý Quân tam gia: “Con của lão đứng tiện, cũng có nhà luôn chứ?”

      Người gác cổng còn chưa vào báo tin, nghe tiếng cười sang sảng:

      - ra la Độc huynh đại giá quang lâm, Vô Ý vô cùng vui mừng, lâu nhìn thấy huynh, còn phải thông báo cái gì chứ, ta nghiêm chỉnh xếp hàng chào đón huynh còn kịp.

      Độc Vô Địch nhìn lại thấy Quân Vô Ý mặc thân thanh bào ngồi xe lăn từ trong nội viện từ từ tiến tới, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười với .

      Quân Vô Ý trước mặt, so với lúc trước có gì khác cả, nhưng với kinh nghiệm được hun đúc từ sa trường đẫm máu của Độc Vô Địch, cảm thấy có điều gì đó bình thường.

      Trầm tĩnh! Đúng vậy, quá trầm tĩnh, đến nỗi làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi!

      Thêm vào đó, dưới ánh mắt tĩnh lặng của Quân Vô Ý, Độc Vô Địch cảm giác được có cỗ hào khí xung thiên! Giống như thanh thần binh lợi khí, sau bao năm nhẫn được rút ra khỏi vỏ, phong mang tái , như rồng gầm hổ thét, như uy lăng thiên hạ, tái chiến phong vân! (uy phong khắp thiên hạ, mưa gió khắp nơi)

      Lúc này, Độc Vô Địch đột nhiên có loại cảm giác người đứng trước mặt mình phải là Quân Vô Ý, người mười năm qua tàn phế; mà chính là Bạch Y tướng quân năm xưa! Chính là người tiếu ngạo thiên hạ, chỉ huy muôn vàn gót sắt đạp bằng Huyền Huyền đại lục: Quân Vô Hối! Phụ thân của Quân Mạc Tà, người từng bách chiến bách thắng, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, thống suất ba quân bất bại quân thần!

      Trong giây phút đó, trong lòng Độc Vô Địch đột nhiên dâng lên tôn kính thể giải thích.

      Quân Vô Hối, người mà Độc Vô Địch suốt đời tôn kính, ngưỡng mộ, cũng là mục tiêu lớn nhất cho Độc Vô Địch phấn đấu cả kiếp này. từng là thuộc hạ của Quân Vô Hối khi xưa, nhiều khi, nửa đêm nằm mộng, còn nghe mồn tiếng vó ngưa lộp cộp vang lên trong gió của năm tháng xưa theo về.

      - Vô Địch, chờ ta chiến thắng trở về, ta và đệ huynh đệ hai người chúng ta liên thủ, đem Vũ Đường đế quốc dày xéo dưới vó ngựa của hai ta nhé ha ha ha…

      Đây chính là những lời mà Quân Vô Hối trước khi xuất chinh, ngồi lưng ngựa vỗ vai Độc Vô Địch, khí thế ngạo thiên mà .

      Nhưng cuối cùng, Vô Hối và Vô Địch, hai vị huynh đệ này cả đời còn lại đều có lấy cơ hội cùng nhau xong pha sa trường nữa. Đây cũng là điều tiếc nuối lớn nhất của Độc Vô Địch, khiến mỗi lần uống say lúc nào là nhắc lại.

      - Tuân mệnh, thưa…

      Độc Vô Địch kích động bước tới hai bước, miệng muốn thốt ra hai chữ “đại ca” mà khi xưa hay gọi Quân Vô Hối, nhưng cũng kềm được, tỉnh táo nhìn , cuối cùng nhận ra người ngồi xe lăn là Quân Vô Ý, người tàn phế mười năm nay.

      Vào lúc này, Độc Vô Địch đột nhiên ngẩn ngơ, đôi mắt lại có chút ươn ướt.

      - Độc huynh?

      Quân Vô Ý nhàn nhạt nhìn Độc Vô Địch, lão chiến hữu, mà cũng là lão huynh đệ từng sóng vai chiến đấu cùng mình, ánh mắt có chút cảm tình mà lại lạnh lùng như băng.

      Năm đó, Quân gia song hùng chết trận, Quân gia tuy rằng vẫn là đại gia tộc của Thiên Hương thành, nhưng thể nào so với trước đây. Lúc đó, Độc thế gia mới bắt đầu xuất , lợi dụng xuống của Quân gia mà chiếm đoạt nửa binh quyền. Tuy tất cả việc này là do thủ đoạn của hoàng đế bệ hạ an bài, muốn cân bằng thế lực của các bên, nhưng trong lòng Quân Vô Ý vẫn cảm thấy ủy khuất cho gia tộc.

      Vì Quân gia, vì phụ thân, càng vì hai vị đại ca quá cố mà thấy ủy khuất!

      Quân Vô Ý thậm chí còn cảm thấy Độc Vô Địch xứng đáng với tận tâm đề bạt mà Quân Vô Hối dành cho năm xưa! Bị tàn phế nhiều năm, trong lòng Quân Vô Ý hình thành nên ngọn núi ủy khuất to lớn. Vì vậy, dù gặp lại lão chiến hữu, lão bằng hữu Độc Vô Địch, Quân Vô Ý cũng lấy gì làm vui sướng.

      Toàn bộ người trong kinh thành này, ngoại trừ mấy lão gia tử của các đại gia tộc ra, ai là sợ Độc Vô Địch đại tướng quân! Nhưng Quân Vô Ý ! Chẳng những hề e sợ, ngược lại, mỗi khi gặp mặt nhau, Quân Vô Ý đều tìm cách chế nhạo móc. Những lần ấy, Độc Vô Địch chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, cách nào chống đỡ.

      - Tam đệ, ngu huynh vấn an đệ, gần đây thân thể vẫn tốt cả chứ hahaha…

      Tại Thiên Hương thành, Độc Vô Địch ngoại trừ vài người thể trêu vào, chỉ có vài người là kiêng kỵ, mà Quân Vô Ý trước mặt nghi ngờ gì chính là người kiêng kỵ nhất trong số đó. Nếu phải vì chuyện ngày hôm nay xảy ra quá đột ngột, chỉ có chính bản thân tự mình đứng ra giải quyết mới êm xuôi, bao giờ nguyện ý đối mặt với người bằng hữu xưa này.

      Độc đại tướng quân cố điều chỉnh nét mặt rồi cười cười :

      -Nghe bảy con thỏ con nhà của huynh hiểu chuyện, dám làm càn tới quý phủ sinh , lại được quý phủ ưu ái lưu lại làm khách, lần này ngu huynh tới đây để xách cổ bọn chúng về, nghiêm khắc dạy dỗ! Nhất định tra hỏi ràng bọn chúng dựa hơi vào uy phong của ai mà dám lớn mật, tiến tới Quân gia làm loạn.

      Cho dù với tính cách trầm ổn của Quân tam gia cũng nhịn được cười giễu: “ biết dựa hơi uy phong của ai? Ngươi ra như vậy mà thấy mắc cỡ sao?”

      - Vậy sao? Có chuyện này sao? Sao tiểu đệ hề hay biết?

      Quân Vô Ý cười nhạt quay đầu hỏi gia nhân:

      - Bảy vị thiếu gia Độc gia có ghé đây sao?

    4. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 13: Tống tiền
      Bảo vệ cửa đứng trang nghiêm hồi đáp:

      - Dạ có, bảy vị Độc thiếu gia đích xác có đến, bọn họ đến tìm thiếu gia. Về phần vì chuyện gì, thuộc hạ cũng biết.

      Tên thủ vệ gác cổn này chính là quan binh cũ của Quân Vô Ý, đương nhiên hiểu ý tứ của Quân Vô Ý.

      - ra là thế. Việc này chung là việc của đám con nít chơi đùa, phải trách nhiệm của ngươi.

      Quân Vô Ý nhàn nhạt nhìn Độc Vô Địch, thản nhiên hỏi:

      - Độc huynh, chuyện tình của đám tiểu bối lại khiến cho Độc huynh tự mình đích thân đến đây, ha ha, thực là cha con tình thâm.

      Độc Vô Địch khuôn mặt hơi đỏ, chậm rãi :

      - Huynh thực ra cũng muốn quản bọn chúng, nhưng vì lão gia tử lo lắng, nhất định muốn vi huynh đến xem mà thôi, nếu bảy tiểu tử hiểu chuyện làm xằng bậy, mang tới phiền phức cho Quân gia hỏng bét.

      - Đúng vậy, ha ha, nếu vậy hỏng bét .

      Quân Vô Ý nhàn nhạt cười cười, :

      - Bất quá nếu là chuyện của bọn , Quân gia đệ đều là mắt nhắm mắt mắt mở để ý. Độc huynh nếu muốn tìm, chắc là phải tìm đứa cháu của đệ mà hỏi thôi. là ngại quá, thân thể này của đệ quá kém, mới mấy câu với huynh thấy mệt mỏi, đệ xin cáo từ.

      Độc Vô Địch vẻ mặt trở nên tím tái, ngây ngốc cả nửa ngày, ra lời: “Để ta trực tiếp tìm Quân Mạc Tà truyện, cái này là sao? Thân phận của ta là gì? là thân phận gì? Ta dù sao cũng là trưởng bối của nha. Tuy nhiên, Quân tam gia thân thể khỏe ai cũng biết, tới tận đây đón tiếp ta, rất nể tình rồi, nếu ta cứ cố ép buộc hay cho lắm.”

      - Người đâu, nhanh chân báo tin cho thiếu gia, có Độc đại tướng muốn gặp .

      Quân Vô Ý mỉm cười, ôm quyền :

      - Độc huynh xin cứ tự nhiên. Quân gia và huynh cũng phải người ngoài, tiểu đệ thực hơi mệt mỏi, xin cáo từ.

      - Tam đệ xin cứ tự nhiên, bảo trọng nhé.

      Độc Vô Địch cười khan tiếng, cảm thấy cả người khó chịu. Tuy năm xưa Độc gia chưa bao giờ làm gì có lỗi với Quân gia, nhưng dù sao cũng bị hoàng đế bệ hạ mang ra dùng làm công cụ chống đối Quân gia. Thêm vào đó lại là ngay khoảng thời gian Quân gia song hùng vừa chết trận cách minh bạch, ai cũng cảm thấy khó xử, nên cũng trách Quân Vô Ý có thành kiến với mình.

      Những năm gần đây, Độc Vô Địch vẫn mong muốn cởi bỏ gánh nặng bị hiểu lầm này. Mặc dù tự vấn, có thể thẹn với lương tâm, nhưng mỗi lần đối mặt với Quân Vô Ý, hiểu vì sao luôn ngại ngùng cúi đầu. Trong thâm tâm, vô cùng hối hận khi xưa được cùng Quân Vô Hối đồng sinh cộng tử, đến cuối cùng gia tộc của mình lại ….

      Tuy rằng Độc gia tộc vẫn thầm có ý bảo vệ Quân gia, nhưng tên tiểu tử Quân Mạc Tà này thực dạy được, coi như ra tay giáo huấn thay Quân Vô Hối đại ca…

      Độc Vô Địch thầm thở dài, hướng về dãy nhà Quân gia tiến tới. Khí thế mênh mang lúc nãy của Quân Vô Ý hoàn toàn tan biến. hiểu khí thế đó là dằn mặt : Chuyện của đám để đám giải quyết, trưởng bối nên tùy tiện nhúng tay vào.

      Độc Vô Địch rất muốn hét lớn tiếng:

      - Ta cũng muốn nhúng tay làm gì!!!

      Nhưng hiểu tại sao, khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quân Vô Ý, càng nhìn càng thấy giống người đại ca mà tôn kính nhất, cuối cùng, chút mạo phạm cũng dám làm.

      Khi thấy xa xa, Quân Mạc Tà đứng chờ , Độc đại tướng quân cố gắng lấy lại vài phần khí thế tự nhủ: “Lão tử đối với tam thúc của ngươi còn có chút biết làm sao mà đối diện, còn với tên tiểu tử dám đùa giỡn khuê nữ của ta, mở to mắt ra mà coi ta trị ngươi như thế nào!”

      “Ách, tại sao tiểu viện của tên tiểu tử này tới cái cửa cũng có là sao?”

      Cửa viện? Cửa viện đương nhiên là bị Độc huynh đệ bảy người đập tan rồi còn đâu. Quân đại thiếu gia vô cùng lễ độ, từ xa khom mình hành lễ:

      - ra là Độc bá phụ đại giá quang lâm, là làm cho con nở mày nở mặt mà, xin thỉnh bá phụ vào trong.

      Độc đại tướng quân cũng khách khí, tự nhiên tiến vào. Ngay sau đó, liền nhìn thấy đống nằm la liệt mặt đất.

      Độc Vô Địch hít ngụm khí: “ Lão thiên ah, sao lại ra thế này ?”

      “Bảy tên vương bát đản này, lão tử thực muốn đập chết mấy đứa bay mà!” Độc Vô Địch giận dữ thầm mắng. Trước khi dặn dò kỹ bảy tên tiểu tử rằng có tới Quân gia chỉ ra tay bắt Quân Mạc Tà, nên làm náo loạn Quân gia, cuối cùng lại thành ra như thế này. thế no nữa phần sai vẫn là bảy thằng nhóc con mình, nghĩ đến đây khí thế vừa cố gắng lấy lại khỏi giảm xuống thêm vài ba phần.

      - Bảy vị Độc huynh nhìn thấy rượu của quý phủ mùi vị tệ nên có hơi quá chén hahaha…

      Quân Mạc Tà cười cười, mặt dày đế thêm:

      - Uống xong liền ngủ !

      - Rượu tệ? Uống hơi nhiều? Chẳng phải bọn nó uống rượu chưa say bao giờ sao? Bây giờ lại uống say rồi ngủ như chết? Phi, lão tử tại sao lại dạy ra được cái thứ vô dụng này cơ chứ!

      Khuôn mặt của Độc Vô Địch lúc này sạm đen, quát:

      - Dẫn ta xem!

      Quát xong tiến tới, đột nhiên lại quay đầu, chỉ ngón tay thẳng mặt Quân Mạc Tà mà :

      - Thằng nhóc, lão tử cảnh cáo ngươi, sau này đừng có chọc đến con của ta! Hôm nay ta nể tình phụ thân và tam thúc của ngươi mà bỏ qua cho ngươi, nếu ngươi còn dám tiếp tục, ta băm cái thây thúi của ngươi ra rồi quăng cho chó gặm!

      Quân Mạc Tà nhìn Độc Vô Địch cười tủm tỉm , đáy mắt lệ quang lóe lên, chậm rãi vươn tay gạt ngón tay của Độc Vô Địch chỉ vào mặt mình ra, sau đó lại chỉ thẳng ngón tay vào mặt lão mà mắng:

      - Lão tiểu tử! Ta mặc kệ lão có phải là loại lưu manh mà dân chúng đồn đãi hay , nhưng ta cho lão biết, nếu dám tới Quân phủ náo loạn lần nữa, ta nhất định nhịn nữa đâu, cho ta gửi cái hôn tạm biệt nhé! Àh, thêm nữa, sau này đừng để nữ nhi của lão quấn quít lấy ta! Hôm nay ta nể tình lão là trưởng bối nên bỏ qua cho lão, nếu còn có lần sau, bản công tử ta nhất định cho lão làm ông ngoại tiện nghi của con ta hahaha!

      Độc Vô Địch tức giận đến trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa té cắm mặt xuống đất. phải biết biệt hiệu của mình chính là "lưu manh", thế nhưng Quân Mạc Tà tuyệt đối là người duy nhất dám chửi thẳng mặt như thế, hung hăng vung bàn tay to bè của mình ra tát tới.

      Quân Mạc Tà cũng thèm nhúc nhích mà tránh, trái lại còn giương mắt nhìn thách thức.

      - Hừ!

      Độc Vô Địch cuối cùng cũng đánh xuống: “Dù thế nào cũng là nhi tử của Quân Vô Hối đại ca, tính ra cũng có phần là cháu mình, nếu mình đánh cũng hay ho gì.”

      Độc Vô Địch ráng kềm nén lửa giận, theo Quân Mạc Tà tới sương phòng, chợt nghe thấy bên trong tiếng ngáy rung trời vang lên, lại trầm bồng du dương rất là có quy luật nên khỏi thêm phần tức giận, tung cú song phi làm cửa phòng nát bấy, sau đó hét lớn:

      - Đều lăn ra đây cho lão tử.

      Hét to như thế nhưng tiếng ngáy vẫn đều đặn vang lên.

      Mùi rượu nồng nặc từ trong phòng bay ra

      Độc Vô Địch nhịn được chun mũi:

      - Đây là loại rượu gì? Tại sao lại có mùi thơm như vậy!?

      nhìn thấy nhi tử bị gì, chỉ là ngủ say nên lòng hơi yên tâm! Độc đại tướng quân phi tới, chỉ nghe vô số tiếng bang bang phanh phanh vang lên liên tục, tay đấm chân đá như đánh vào mấy bao cát.

      Tiếng ngáy vẫn vang lên như sấm!

      Độc Vô Địch choáng váng mặt mày!

      Quân đại thiếu gia cười thầm: “Ngươi tưởng rượu đầu do bản thiếu gia nhưỡng ra là nước lã ah? Quan trọng là bây giờ ngươi có đánh bọn chúng cho tới chết, bọn chúng chưa chắc tỉnh. Bọn chúng uống nhiều rượu thượng hạng như vậy, nếu có biện pháp đặc thù của ta chuyện say tới chết cũng có thể xảy ra đó. Ha ha ha, đúng là kịch hay còn chưa hết mà!”

      - Nười đâu, đem mấy thằng nhóc này khiêng ra ngoài!

      Ngày hôm nay, Độc Vô Địch cảm thấy bị mất tới mặt của bà ngoại luôn chứ đừng chi mặt . Tôn nghiêm của cả đời ngày hôm nay bị quăng vào nhà xí hết. Tuy nhiên, còn chưa biết, hương vị "mất mặt"chỉ mới bắt đầu mà thôi...

      - Chậm !!!

      Quân Mạc Tà cười lạnh tiếng:

      - Đại tướng quân chẳng lẽ muốn đến là đến, muốn sao? Lão coi Quân gia ta là địa phương nào ?"

      - Ngươi còn muốn như thế nào nữa?

      Độc Vô Địch xoay bộ mặt hung thần ác sát lại, cơ hồ thể chịu đựng nổi nữa:

      - Lão tử buông tha cho ngươi việc quyến rũ nữ nhi bảo bối của ta, tiểu tử ngươi còn dám dây dưa, ngươi chán sống rồi sao.

      - Cái này gọi là trước khi giết người, lý do! Độc Gia bảy vị công tử vừa đến Quân gia ta đập nát hai cánh cửa đại môn làm bằng gỗ tử đàn nhà ta, ta tính giá nghìn lượng bạc, đả thương ba người hầu của ta, tiền thuốc men hết năm trăm lượng, đập nát cửa tiểu viện của ta, bạc ròng ba trăm…

      Quân Mạc Tà dựng thẳng lên ngón tay, sau đó bấm bấm tính toán:

      - Thêm vào đó, chế trụ ta, tự động cướp đoạt loại rượu cực phẩm của ta mà uống, niệm tình hai nhà quen biết lâu, ta bỏ mấy con số lẻ gọi là chút “lộc”, chỉ cần giao ra đây hai ngàn năm trăm vạn lương vàng, đại tướng quân cứ tự nhiên mang bảy vị Độc công tử ra về!

      - Cái gì?!!

      Độc Vô Địch hét lớn tiếng, làm mấy tên thị vệ phía sau đều lảo đảo:

      - Hai nghìn năm trăm vạn lượng?

      - sai! Số lẻ ta cho làm “lộc”, chỉ lấy chẵn hai ngàn năm trăm vạn lượng!

      Quân Mạc Tà sắc mặt đổi, tỏ ra rất là khoan hồng độ lượng.

      - Lão tử khinh cái bộ mặt *** chó nhà ngươi! Hai nghìn năm trăm vạn lượng vàng? Lão tử cũng muốn nghe chút mấy tên tiểu tử làm sao uống hết hai ngàn năm trăm vạn lượng tiền rượu. Nếu như ngươi ràng, lão tử tìm Quân lão gia tử hỏi xem tên tiểu tử ngươi học ai cái tính lừa đảo trắng trợn này.

      Độc Vô Địch giận quá hóa cười.

      Quân Mạc Tà sắc mặt động, lạnh lùng cười:

      - Nếu là rượu thường, nhiêu đó vàng bảy vị Độc huynh uống cho tới chết cũng hết, nhưng rượu của ta chính là loại rượu cực phẩm độc nhất thiên hạ. Thêm vào đó, rượu các vị đại ca uống chính là rượu đầu, mỗi vò rượu đầu khoảng năm mươi cân, mà mỗi cân rượu đầu có thể chia ra thành năm mươi bát , mà mỗi bát này có thể pha chế thành vò rượu cực phẩm, mà vò rượu cực phẩm này, ta định bán với giá mười vạn lượng! Tổng cộng tất cả là hai ngàn năm trăm vạn lượng, còn những tổn thất lúc nãy ta nhắc, ta coi như con số lẽ, ta miễn cho lão, bỏ hẳn luôn, cho trọn vẹn “giao tình” hai bên!

      - Hơn nữa, chén rượu giá đều là vạn lượng chén, tuyệt đối có chút gian dối, vật tốt giá cao mà.

      Quân Mạc Tà vẻ mặt đầy chinh khí, chẳng giống giỡn tí nào.

      - Lão tử chửi tam thúc nhà ngươi!

      Độc Vô Địch chửi to:

      - Ngươi nghĩ uống loại rượu này xong biến thành tiên sao ??

      Độc đại tướng quân tức giận muồn nổ phổi: “Toàn bộ quân phí của Thiên Hương đế quốc trong năm cũng chỉ có ba nghìn vạn lượng bạc,tính ra số tiền mà bảy đứa tiểu tử nhà mình uống rượu gần bằng năm quân phí??? Cái này nhất định là ngươi giở trò ? Con nít dối, vật tốt giá cao!?"”

      - Thỉnh đại tướng quân ăn cẩn thận, nên nhục mạ tam thúc của ta! Cái này gọi là “của hiếm là của quý”! Rượu này, toàn bộ thiên hạ chỉ có mình ta có! Ta bán vạn lượng chén, nếu là người khác ra giá mười vạn lượng, chưa chắc gì ta bán.

      Quân Mạc Tà hừ hừ hai tiếng, sau đó đặt hai chén rượu lên bàn, tiện tay nhấc lên vò rượu, rót ra chén, sau đó lại rót thêm chén nữa. Làm cái thủ thế mời dùng thử rượu .

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 14: Quyết định điên cuồng.
      Độc Vô Địch thở phì phò ngồi xuống, tiện tay nâng chén rượu bên cạnh lên ngửa cổ hơi uống sạch, thanh ừng ực ừng ực vang lên. Lão tự chủ được khen: "Rượu ngon! Đúng là rượu ngon, nghe dang lâu nay mới được thấy a!"

      "Đây đúng là thứ rượu tốt." Quân Mạc Tà cười giống tiểu hồ ly, : "Xin hỏi đại tướng quân, mười vạn lượng vò, chẳng lẽ là quá đắt sao?"

      Chép chép miệng, Độc Vô Địch buột miệng : "Đáng giá, quá đáng giá."

      Nhấn thời lão trợn trừng mắt dật mình : "Rất, rất đáng, giá trị cái rắm! vò rượu ngươi bán mười vạn lượng, ngươi định chém người à!"

      "Mười vạn lượng chính là mười vạn lượng, chỉ có giá, ai mua mua, nếu đại tướng quân có mắt, rắp tâm dối, ta cũng chẳng còn các nào."

      Quân Mạc Tà trở mình, ánh mắt xem thường, tiện tay cầm chén rượu đẩy qua : "Đây là rượu nước đầu, Độc đại tướng quân thử chút cũng mất vạn lượng bạc chén đâu! chén này là tiểu chất kính trưởng bối, coi như là tặng tính tiền."

      Độc Vô Địch hừ lạnh hai tiếng, rất muốn thèm, thế nhưng lại cưỡng được hấp dẫn bực này, liền mở rộng miềng : "Rượu này quả tồi, thế nhưng cũng phải là thượng phẩm, cũng đến mức vạn lượng chén a." xong lão liền bĩu môi nâng chén rượu lên, chớp mắt dốc cạn vào trong cổ họng.

      "Khà" cỗ mát lạnh như tơ tằm truyền tới yết hầu, "ầm" tiếng lại như núi lửa sắp phun trào, Độc Vô Địch cảm thấy máu huyết toàn thân cũng bị thiêu đốt, chén xuống bụng, cư nhiên cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, lão cố gắng khắc chế cảm giác này.

      Hai mắt cũng đỏ bừng lên.

      "Rượu ngon! hổ là rượu nước đầu!" Độc Vô Địch nâng cái chén trống trơn lên lắc lắc, rồi đặt mạnh lên bàn : "Thêm chén nữa!"

      " vạn lượng chén, tuyệt hai lời." Quân Mạc Tà hừ tiếng tiếp: "Độc tướng quân, người uống hết chén vạn lượng bạc rồi đó! Cư nhiên còn muốn thêm chén nữa? Vậy mà còn rượu này phải thượng phẩm, là giá trời!

      chén trước là tặng, nếu muốn uống nữa, vậy tiểu chất cũng còn đủ rượu để tặng nữa rồi!"

      "Rượu này quả thực là hảo tửu, bất quá cũng đến cái giá vạn lượng chén chứ?" Hai mắt Độc Vô Địch tham lam nhìn bình rượu, trong đầu lão có loại dục vọng muốn xông lên đoạt bình rượu kia, thế nhưng ngoài miệng vẫn chịu thừa nhận.

      đùa! Đây chính là vấn đề lớn a! Nếu mình thừa nhận chén rượu này đáng giá vạn lượng bạc, vậy Độc thế gia phá sản tại đường tràng rồi.

      "Theo ý tứ của Độc đại tướng quân, chẳng lẽ muốn ghi nợ?" Quân Mạc Tà cười lạnh tiếng tiếp: "Hay là Độc gia xông vào nhà Quân gia, tùy ý đập phá, khiến chúng ta mang nhục phen,.

      Cuối cùng thấy nhà ta có rượu ngon liền quay lại mạnh mẽ cướp đoạt, hay coi hết thảy những lời này đều là lời ngoài miệng, tựa như quá khứ? Cho nên định bỏ ? Quân gia ta ngay cả điểm mặt mũi ấy cũng có hay sao? Há có thể để cho người của Độc các người khi dễ?"

      "Những lời này của tiểu tử ngươi, cũng đâu phải là do ta như thế!" Độc Vô Địch nhảy dựng lên, tội danh này quá lớn a, coi như là Độc Vô Địch đại tướng quân cũng gánh nổi!

      "Nếu phải như vậy, vậy là cái khác, Độc đại tướng quân cho rằng Độc thế gia nên bồi thường cho nhà ta như thế nào đây?" Quân Mạc Tà dẫn dắt từng bước .

      "Đương nhiên là bồi thường rồi! Độc thế gia chúng ta tuy nhiên..."

      "Như vậy tốt rồi. Vậy là tổng cộng bạch ngân ngàn năm trăm lượng." Quân Mạc Tà cắt đứt lời lão, cười gian xảo .

      "Rác rưởi, hỗn đản!" Độc Vô Địch trợn mắt há mồm, lão lắc đầu ba lượt... người dày dặn kinh nghiệm chiến trường như lão cũng phải ngẩn ngơ hồi lâu mới nghẹn lời : "Ngươi nên ép người mua rượu nha. Sao ta có thể biết được rượu này nhất định là vạn lượng? Đây chẳng phải là chiếm tiện nghi của nhà ta sao? Chỉ vì rượu của ngươi cho nên ngươi có thể đẩy giá lên trời, nếu ta mà chấp nhận còn đạo lý gì nữa!"

      "Dựa theo ý tứ của Độc đại tướng quân là muốn ta đem bình rượu này ra ngoài bán được giá bao nhiêu, sau đó ngài trả như vậy?" Quân Mạc Tà hỏi.

      " sai! sai! Đúng là ta có ý đó, ngươi có thể đem vò rượu giống như vậy đem ra ngoài bán, nếu mọi ngươi tán thành, vậy Độc Vô Địch ta tất nhiên cam chịu rồi!"

      Độc Vô Địch đắc ý cười, rốt cuộc cũng tìm ra được biện pháp trị tiểu tử này, rượu của ngươi quả thực là cực phẩm phải bàn, thế nhưng giá bình cũng chỉ đến 182 lượng bạc là cùng, mặc dù đó cũng phải là con số , thế nhưng vẫn là gì so với cái giá bạch ngân 1500 vạn lạng!

      "Được! lời định! Nhưng ta trước Độc gia các ngươi được nuốt lời, được phép tìm ta gây phiền phức!" Quân Mạc Tà nhất thời đập bàn .

      "Được! Nhưng mà, phải trong vòng ba tháng! Trong khoảng thời gian này, tiểu tử ngươi nếu như động đến nữ nhi ta, lão tử tới hỏi tội ngươi!" Độc Vô Địch lầm bầm hai tiếng, nhìn lại khuôn mặt bóng như gạo của tên tiểu tử trước mắt này,

      Trong lòng lão nghĩ tới gian kế, liền : "Nếu nhà ngươi bán được với cái giá 2500 lượng, sau này hảo tửu nhà Độc gia chúng ta phải do ngươi cung ứng! Thế nào? Đây chính là lần đánh cuộc, ngươi có dám hay ?"

      Dừng lại hồi lâu, rốt cuộc Độc đại tướng quân cũng lộ ra ý đồ.

      "Ta đối với loại rượu này có mười phần tự tin, cho nên lời định! Nhưng ngươi cũng phải quản chặt nữ nhi của mình đó, nếu nàng tới tìm ta, ta cũng chịu trách nhiệm với chuyện phát sinh sau đó đâu!" Quân Mạc Tà hừ lạnh hai tiếng .

      Trong lòng thầm nghĩ, Độc gia các ngươi cứ chuẩn bị núi nợ ! Đúng là nhà trâu! Đừng vạn lượng, cho dù nhiều hơn nữa cũng thành vấn đề, chờ mà khóc !

      Quân Mạc Tà điều chiếc xe ngựa tới, Độc Vô Địch liền ra lệnh tiếng, đám tướng sĩ liền tiến tới nâng bảy huynh đệ như con lợn chết ném lên xe, Độc đại tướng quân cẩn thận bước .

      là thiên phẩm mĩ tửu a, tiểu tử này cũng quá keo kiệt , vừa rồi chỉ rót được chén . Quân Mạc Tà nhìn lão rời , cười cười sau đó quay về phòng, vuốt cằm trầm tư, Quân gia giờ quá yếu, bản thân mặc dù dùng dược khiến huyền khí của tam thúc tăng lên đến cấp thiên huyền, thế nhưng cũng chỉ là sơ cấp. Phỏng chừng với thực lực bây giờ, còn chưa thể đấu lại với Thịnh Bảo Đường...Hoặc là cũng khiến thực lực của gia gia tăng lên bậc, chẳng phải trong tay mình còn có viên cửu giai huyền đan sao? Vừa lúc nên dùng, nến lợi dụng tốt hẳn là có thể đem thực lực gia gia tăng lên tới chí tôn thần huyền trung giai! Bất quá viên đan dược kia dùng như thế nào đây? Bản thân mình cũng nữa.

      Rốt cuộc vấn đề này làm sao giải quyết, trong lòng Quân Mạc Tà suy nghĩ hồi lâu, từng nghĩ vô số lần muốn tung tin tức này ra đê hấp dẫn cường giả đại lục tới, nhưng thủy chung vẫn kiềm chế được suy nghĩ này.

      Phải viên cửu cấp huyền đan là tuyệt đối đủ rồi, tin là ngay cả chí tôn thần huyền cao thủ cũng bị động tâm, hoặc , chỉ cần người có đủ thực lực để cướp, có người nào động tâm cả!

      Thế nhưng làm như vậy chả khác nào như chơi với lửa, mà tình hình trước mắt, nếu như thất bại Quân gia thể nào gượng dậy được nữa.

      Cho dù trước mắt Quân gia có hai vị thiên huyền cao thủ cũng thể đùa kiểu này được!

      chính là tàn khốc như vậy, thiên huyền cao thủ giống như người tiến nhập tới đỉnh phong thế giới này, nhưng khi càng đứng cao, con người lại càng cảm thấy vô lực!

      Lãng thổ của Thiên Hương quốc thể , thế nhưng so với cả đại lục cũng chỉ được xếp thứ mười , cho dù là như vậy thế nhưng lại là nơi tàng long ngọa hổ, cường giả như mây! Mặc dù cường giả thân cũng nhiều, thế nhưng Quân Mạc Tà biết số lượng cường giả thân lại rất nhiều, đều giấu thân nơi núi rừng sâu thẳm! Gia gia, tam thúc thực lực mặc dù kém, thế nhưng lại đủ dùng!

      tin tưởng khi phong vân tụ hội, diễn ra tràng long hổ tranh phong!

      Mà chính mình trong tay lại nắm giữ cửu cấp huyền đan, đó là miếng mồi hấp dẫn nhất!

      Vô luận là thiên huyền hay là chí tôn thần huyền, người nào mà muốn có đồ vật tốt cả, mà nếu như tin này được truyền ra ngoài, lập tức dẫn cường giả tới, lúc đó máu tanh nhuộm đỏ khắp nơi!

      Đến lúc đó chỉ cần sơ sẩy chút, đừng là Quân gia, mà ngay cả Thiên Hương quốc cũng bị san phẳng, chuyện này phải là có khả năng!

      Nhưng nếu dụ những người này đến, vậy mình sao có thể đoạt được phương pháp dùng viên cửu phẩm huyền đan này? Thực lực Quân gia làm sao để đề tăng? Chẳng lẽ cứ giấu trong bảo khố, dùng đến, điều này quá làm khó người rồi!

      Quân Mạc Tà cau mày tự hỏi hồi lâu, thủy chung vẫn chưa đưa ra được lựa chọn, cứ giữ bên người, hay là mạo hiểm phen đây? đột nhiên ngửa mặt lên trời, khỏi nhớ tới kiếp trước của mình, người độc khắp thế giới, tiếu ngạo tứ hải, có chỗ nào có thể ngăn bước chân của mình! Nhưng bây giờ thế nào đây, đụng chuyện là bó tay bó chân?

      Nghĩ tới đây, cỗ khí tức cuồng ngạo từ trong tâm bắn ra, nhịn được cười dài tiếng, trong lòng lập tức đưa ra quyết định!

      vào hang cọp, sao bắt được cọp con?

      Ngay cả vì quyết đinh ngày hôm nay mà dẫn tới bao nhiêu cường giả thần huyền tới, ta cũng đâu có gì phải sợ?

      điều này cũng đơn giản là chuyện huyền khí, mà chính là đợt khảo hạch trí tuệ của mọi người!

      Tâm kế của Tà Quân còn sợ ai nữa?

      Ngay cả thần huyền như mây, ta cũng có thủ đoạn để ứng phó!

      Quân Mạc Tà bình tĩnh hạ quyết tâm, rốt cuộc khóe miệng cũng nở nụ cười mỉm, lại theo thói quen đưa tay phải lên xoa cằm.

      Nếu như là huynh đệ kiếp trước của thấy động tác, vẻ mặt bây giờ của , sợ rằng ngay lập tức chạy trốn xa. Bởi vì thái độ này chứng tỏ làm ra chuyện động trời. , phải quyết định điên cuồng, hơn nữa quyết định này vô luận là thành hay bại đều khiến cả thế giới oánh động!

      nhìn qua khe cửa, bầu trời dần ngả về tây, hoàng hôn buông xuống.

      Nhưng Nhi nhàng tiến vào, bẩm báo: "Thiếu gia, lão thái gia mời ngài đến dùng cơm."

      Quân Mạc Tà ừ tiếng.

      "Gia gia hôm nay sao lại cao hứng vậy nhỉ? Chẳng lẽ là có chuyện vui?" Nhìn vẻ mặt Quân Chiến Thiên lão gia tử có chút hả hê cùng nét vui mừng khôn tả, Quân Mạc Tà khỏi hỏi thầm câu.

      "Khiến ta cười chết mất, cái lão vương bát đản kia, cũng biết từ nơi nào kiếm được phương thuốc cổ truyền, là từ ngọc san hô dưới đáy biển có thể trị khỏi thương thế trong đan điền, đê cháu bỏ ra cái giá trời năm trăm linh hai vạn để mua về dùng luyện công, phụ công gì đó, kết quả ngươi đoán thế nào?" Quân lão gia cười đến nỗi híp con mắt lại, cả người run rẩy từng hồi.

      "Sao vậy ạ? Chẳng lẽ là hàng giả? Là phế vật dùng được?" Quân Mạc Tà thấy lão thế liền hỏi lại.

      Ừm, bây giờ lão gia tử muốn thổi phồng chuyện này lên, mà tam thúc ở bên cạnh cũng gì.

      "Oa ha ha ha." Quân lão gia tử tay vỗ bàn, tay vỗ đùi, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, : ", phải là phế vậy, mà đúng là hàng , rất , dùng rất tốt! Ha ha. Kết quả, kết quả, mau đem rượu đến đây cho lão nhân gia, nếu ta cười đến chết mất." Sau khi lão gia tử uống ngụm rượu, liền thở ra hơi tiếp: "Nghe tới thời khắc mấu chốt, đan dược thần kỳ chữa thương ngọc san hô cư nhiên nổ mạnh tiếng! là quá tốt mà! Oa ha ha ha."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :