Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 5: niềm hi vọng
      Những lời này của Quân Tà tuy rằng rất nhưng lọt vào tai Quân Vô Ý lại giống hệt như sét đánh giữa khoảng .

      Bổng nhiên ánh mắt của Quân Vô Ý mở lớn, cả người đột nhiên xuất tầng hào quang mờ ảo khiến người khác thể thấy rỏ. người bộc lộ ra cổ khí thế cường đại, vội vàng nắm tay Quân Tà:

      - Mạc Tà, chẳng lẽ ngươi có biện pháp chữa khỏi cho ta?

      Xem ra Quân Vô Ý qua mấy năm dưỡng thương cũng đình chỉ tu luyện Huyền khí tâm pháp. Tầng hào quang này biểu thị là sơ giai Địa Huyền cao thủ. Với độ tuổi của cũng rất khó để đạt được trình độ như vậy.

      Cả Thiên Hương thành có bao nhiêu Địa Huyền cao thủ? Quân Vô Ý có thể ở tuổi ba mươi đạt đến cảnh giới này có thể là kỳ tài ngút trời rồi. Đó còn là kinh mạch nữa người của bị thương. Nếu có khuyết điểm đó sợ rằng thực lực của tiến vào cấp độ cao thâm hơn rồi.

      Cánh tay Quân Tà vang lên thanh ca ca, bởi vì lực lượng cường đại của Quân Vô Ý mà nứt ra nhưng thần sắc của vẫn lạnh nhạt như ko,giống như đây phải là da thịt của mình, cảm giác đau đớn chút nào, mà chỉ mỉm cười :

      - Hy vọng lớn, nhưng có thể thử lần.

      Quân Vô Ý vội vàng bừng tỉnh, buông lỏng tay ra . Nhìn tay mình mà mặt xuất tia khó hiểu:

      - Ngươi đau sao? Tại sao lại kêu lên?

      - Đau chứ!

      Quân Tà lạnh nhạt :

      - Nhưng kêu có hết đau ? Nếu có thể hết đau cháu nhất định la lớn lên. Đáng tiếc... thể!

      Nhìn thấy bộ dáng lạnh nhat của Quân Tà như vậy khiến cho Quân Vô Ý ngẩn ra. sâu nhìn cái, rồi đột nhiên cười to:

      - Ha ha. Ta bây giờ có chút tin tưởng ngươi có bản lĩnh trị khỏi bệnh cho ta.

      Đứa cháu này dường như giống với trước kia nữa rồi...

      - Điều cần làm lúc này chính là sáng sớm mỗi ngày phải cho hạ nhân xoa bóp toàn thân, tốt nhất là hạ nhân có chút võ công xoa bóp dọc theo kinh mạch. được bỏ qua bất kỳ chổ nào. Sau đó, hằng ngày vào buổi tối cũng phải ngâm nước nóng canh giờ. Hai việc này phải làm liên tục được gián đoạn. Trong thời gian này cháu chuẩn bị chút. Qua thời gian ngắn là có thể bắt đầu chữa trị. Được chứ...

      Quân Tà cười cười .

      Tâm tình của Quân Vô Ý dần dần bình tĩnh trở lại:

      - Tốt! Mạc Tà. Tam thúc này tin ngươi lần!

      Hai tay chậm rãi nắm chặt, Quân Vô Tình :

      - Nếu được ta cũng phải làm thử!

      câu : "Ngay cả ngươi vui đùa ta ta cũng phải làm..."

      hi vọng so với có hi vọng nào đương nhiên tốt hơn nhiều.

      - Những năm gần đây chẳng lẽ tam thúc có gọi dược sư đến sao?

      Quân Tà có chút kỳ quái. Sau khi kiểm tra tình huống thân thể Quân Vô Ý lần lạc quan chút nào. Kinh mạch cả phần eo đều bị phong tỏa. Hơn nữa trong đó còn có loại độc tố dần dần ăn mòn kinh mạch. Nếu phải mấy năm nay tu dưỡng tốt cơ thể sớm bị khô héo hoàn toàn bị phế rồi, thể nào khôi phục lại được nữa. Nhưng mà đối với loại bệnh này có thầy thuốc cao minh cho dù chữa được cũng nhìn ra tình trạng bệnh tình chứ.

      - Có chứ! Tất cả những dược sư có danh tiếng trong đế quốc đều đến xem qua. Ta bị người khác dùng thủ pháp độc phong bế kinh mạch, lại bị hạ loại độc dược vô danh quỷ dị vô cùng khiến ta sống được chết xong.

      Quân Vô Ý oán hận :

      - Phụ thân từng thử nhiều lần nhưng thể hóa giả được thủ pháp phong tỏa độc kia. Về phần độc dược vô danh ấy lại có thuốc nào giải được. Chỉ có phương pháp trị khỏi cho ta là dùng Huyền khí bức ra.

      - Đó là ...

      Quân Tà hỏi nữa liền dừng lại.

      - Người ám toán ta mười năm trước là Thiên Phẩm cao thủ. Nếu muốn giải khai phong ấn của và bức kịch độc ra phải nhờ đến Chí Tôn Thần Huyền cao thủ toàn lực ra tay mới được. Mà cao thủ Chí Tôn Thần Huyền chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, bình thường như thần long thấy đầu thấy đuôi, rất khó gặp. Càng huống chi sau khi trị khỏi cho ta, cao thủ đó chịu ảnh hưởng của kịch độc, khiến cho vị Chí Tôn Thần Huyền này bị mất nửa công lực, vĩnh viễn thể khôi phục lại.

      Quân Vô Ý cười tiếng bi thảm:

      - Có vị Chí Tôn Thần Huyền nào vì ta mà hi sinh lớn vậy ? Mạc Tà, tu luyện đến Chí Tôn Thần Huyền còn khó hơn lên trời. Ai vì người khác mà giảm tu vi của mình xuống hơn phân nửa đây?

      - tàn nhẫn! Cho người khác biết hi vọng có thể trị khỏi nhưng đó chẳng khác nào có hi vọng...

      Quân Tà lắc đầu thở dài:

      - Xem ra người này rất hận tam thúc. Dùng phương pháp độc này để hành hạ người. Mục đích của là muốn cho người sống được chết xong.

      Ngừng lại chút liền bất ngờ hỏi:

      - Người kia chính là kẻ thù của Quân gia ta sao?

      - Mạc Tà... Ngươi từ chỗ nào biết được phương pháp trị liệu cho ta?

      Quân Tà đối với vấn đề này ánh mắt của chỉ chợt lóe ra tia đau xót, tận lực nhắc đến đề tài đó mà chỉ nhìn Quân Tà từ xuống:

      - Hôm nay ngươi như thay đổi thành người khác vậy!

      - Khuyết điểm của tam thúc ra đều khắc sâu trong lòng cháu...

      Quân Tà đổ mồ hôi lạnh :

      - Cháu cũng là do vô tình biết được mà thôi, hơn nữa phương pháp này rất có hiệu quả. Tam thúc, điều này ngài đừng ra bên ngoài. cháu hi vọng tam thúc sớm khỏi cũng là vì cháu. Hi vọng sau này tam thúc bình phục để cháu an ổn làm nhị thế tổ thôi. Ha ha...

      - Tiểu tử thúi!

      Quân Vô Ý cười mắng câu nhưng thần sắc đột nhiên nghiêm túc lại:

      - Mạc Tà. Vô luận là thành công hay tam thúc cũng sẻ nhận phần ân tình này của ngươi!

      - Tam thúc. Người cứ chờ đợi để che gió che mưa cho cháu làm nhị thế tổ . Ha ha...

      Quân Tà kiểm tra qua lần rồi nên trong lòng càng tự tin hơn:

      “ Chỉ cần có thể luyện được chút nội lực ở kiếp trước, sau đó lấy thuật châm cứu độc môn rồi tìm hai phần thuốc khác phối hợp vào là có thể trị khỏi!”

      Sở dĩ cho Quân Vô Ý dùng vài loại phương pháp chậm rãi khôi phục lại ban đầu kia cũng là lý do của Quân Tà mà thôi. Bởi vì tại có chút nội lực nào cả. Mà khi dùng kim chân phải có nội lực chống đỡ mới được.

      Đôi mắt Quân Vô Ý sáng rực lên, nghe được những lời đầy tự tin này của Quân Tà:

      - Mạc Tà, ngươi chỉ có tu vi Tam Phẩm Huyền Khí mà thôi. Cho dù so với người thường cũng chỉ mạnh mẽ hơn chút mà thôi, nhưng bị ta dùng lực lên cánh thế mà mặt biến sắc chút nào. Khả năng nhẫn nại và chịu đựng như vậy thể nào chỉ là nhị thế tổ thôi...

      trảo vừa rồi tuy rằng có dùng toàn lực, nhưng mà trảo của Địa Huyền cao thủ người thường há có thể chịu đựng được? Chỉ sợ là Kim Huyền cao thủ cũng phải cau mày nhưng Quân Tà chỉ là người có tu vi Tam Phẩm Huyền Khí lại có thể thừa nhận, thậm chí còn vận dụng Huyền khí thấp kém của bản thân để chống cự nữa!

      Dưới trảo kia phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ, Quân Vô Ý là người hiểu ràng. Hơn nữa dưới tình huống chút đề phòng nào lại nhận lấy trảo này mà hề đổi sắc. Phần tâm tính này...

      Đáng tiếc! Nhìn Quân Tà mà trong lòng Quân Vô Ý thở dài hơi. Đáng tiếc tuổi của Quân Tà tại quá lớn. Cho dù bây giờ có chịu khó tu luyện Huyền khí cũng thể nào đạt được tu vi cao hơn. Lấy tâm tư kiên nhẫn của mà xem sợ rằng Quân gia xuất cao thủ cường đại...
      thuyt thích bài này.

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 6: Huyền khí
      - Tam thúc, bệnh của người, cháu nghĩ rằng phải tìm người xoa bóp, mà người này nhất định phải là người tâm phúc. Tốt nhất là đừng để cho người khác biết được. Nếu cháu và thúc nuốt nổi quả nhục này đâu.

      Quân Tà cẩn trọng dặn dò thêm.

      - Ha ha, có cho vàng tam thúc cũng dại gì mà ra đâu! Tam thúc của ngươi đâu có phải là thằng ngu. Ngươi sợ dẫn đường cho phiền toái tới tìm mình chứ gì? cho cùng, nếu ngươi có thể chữa được bệnh liệt của ta, đối với Quân gia mà vô luận ta hay ngươi đều trở thành những vương bài chưa lật. Sao ta hiểu được điều này cơ chứ? Tên tiểu quỷ này, ngươi để cho ta chút thể diện nào nữa rồi.

      Quân Vô Ý cười ha hả, chợt thoáng nhăn mặt rồi nghĩ vẫn vơ, thằng nhóc này cũng chính là đứa cháu mà mình từng thương nhất, nhưng cũng biết bao lâu rồi mình chưa thân thiết với nó? Hay là vì lâu lắm rồi chưa chuyện nên hôm nay gặp lại mình bỗng dưng có cảm giác xa lạ.

      nhiều năm mang tiếng là gã công tử bột chả nhẽ dưới lớp quần áo lụa là đó còn chứa bộ mặt khác sao? Quân Vô Ý nhìn bóng dáng của Quân Tà dần xa, trong lòng khỏi có được cái cảm giác có chút chờ mong.

      Chờ mong chính là hy vọng thương tật của mình có thể chữa khỏi. Nhưng càng chờ mong cháu mình thực bộ mặt khác

      - Tam thúc, người là Địa Huyền rồi à?

      Quân Tà cười như phải cười, hỏi.

      - Ngươi liếc liếc cái gì?

      Quân Vô Ý cười ha hả trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng đáp:

      - Vừa mới tiến vào cảnh giới đó trong năm nay, vẫn còn chưa ổn định lắm.

      -Oài, lại khiêm tốn.

      Quân Tà bĩu môi:

      - Địa huyền là gì hả tam thúc?

      Nét mặt của Quân Vô Ý trở nên nghiêm chỉnh, đáp:

      - Huyền khí được chia làm chín bậc, chín bậc đó gọi là Ngân Phẩm, Kim Phẩm, Ngọc Phẩm. Đến đây còn chia theo cấp độ nữa mà các cấp cao hơn được gọi là Địa Huyền, Thiên Huyền và Chí Tôn Thần Huyền.

      - Nhất phẩm đến tam phẩm huyền khí bộc lộ ra bên ngoài với các màu hồng, hồng phấn, đỏ thẫm. Tứ phẩm đến lục phẩm đều là màu tím, còn thất phẩm đến cửu phẩm là màu đen. Mạc Tà, nếu ngươi có ra ngoài phải thận trọng xem xét. Tai nghe bằng mắt thấy, nếu coi chừng ăn quả đắng đấy.

      - Vâng thưa tam thúc. Cháu biết.

      Quân Tà cười .

      Tâm tình của Quân Vô Ý trở nên thoải mái hơn, ngân nga giọng ngâm:

      - Ngân huyền thủy, kim huyền khởi, ngọc huyền thanh thanh khai như ý, cửu huyền chi hạ tẫn lâu nghĩ; địa huyền liệt, thiên huyền , chí tôn thần huyền vô ảnh hình, nhất nhập cửu tiêu tiện hóa long!

      - Đó là cách chia cấp của huyền khí, chỉ khi nào đạt đến ngân huyền mới được xem như là bắt đầu. Mà ngươi…

      Quân Vô Ý nhìn Quân Tà, ánh mắt có vẻ ôn hòa hơn:

      - Ngươi phải có con đường riêng của ngươi. Nam nhi cần thiết đừng để tay nhuốm máu.

      Quân Tà cười khẽ:

      - Cháu hiểu, cháu giết người đâu.

      Trong lòng thầm , ta giết người đâu. Ờ nhưng mà nó phải đừng chọc ta he he.

      Hiên tại Quân Tà cũng có hứng thú gì mấy với Huyền khí căn bản, cho nên cũng thắc mắc gì thêm. Sau khi đưa Quân Vô Ý về phòng Quân Tà lững thững bỏ nhưng mới được nữa đường, quay lại chui vào Tàng thư các.

      Sỡ dĩ phải vào Tàng Thư các này là vì đầu óc vị Quân tam thiếu này hổng kiến thức trầm trọng, ngoài những chuyện gú, ăn chơi đàn điếm chả còn cái quái gì. Có vác kính lúp mà soi khắp cái đầu này Quân Tà cũng lôi ra được tin tức nào có tác dụng tý. Cho nên cần thời gian để sắp xếp lại, tối thiểu phải moi được trong đầu tên Quân Tam thiếu này được cái gì đó, ngay cả có gì dùng được chí ít cũng phải nắm về Quân gia.

      Quân Tà tiến vào Tàng thư các luôn cả ngày hề hé mặt ra.

      - Bẩm Lão gia, sau khi Thiếu gia rời khỏi chổ của ngài có đến chuyện với Tam gia lát. Dường như Tam gia rất cao hứng, mấy năm gần đây chưa thấy Tam gia vui vẻ như thế bao giờ.

      Trong thư phòng của Quân Chiến Thiên, lão già khom mình báo cáo hành tung của Quân Tà.

      - Hả?

      Quân Chiến Thiên giật mình. Quan hệ giữa hai chú cháu này mấy năm nay vẫn giống như nước với lửa, hễ thấy mặt là châm chích lẫn nhau, sao hôm nay lại trở trời ngồi cùng chỗ tán gẫu? Nhưng đây chẳng phải là chuyện đáng mừng sao? ngờ Vô Ý chủ động cởi bỏ nút thắt, đúng là tin nổi!

      - Bọn họ bàn về chuyện gì?

      Quân Chiến Thiên lơ đãng nâng chén trà nên, làm bộ hỏi bâng quơ.

      - Mấy năm nay Tam gia tuy tàn nhưng phế, huyền khí tu vi tinh tiến rất nhiều, bước đầu đạt tới cảnh giới Địa giai nên thuộc hạ dám tiếp cận quá gần để nghe chuyện, có điều thuộc hạ thấy hai người đều rất vui vẻ, trò chuyện cực kì tâm đầu ý hợp.

      - Hợp nhau?

      Quân lão gia khoé môi giật giật

      - Trước đây bọn chúng gặp nhau, chưa cãi lộn đến gây án mạng phải cảm tạ ông trời, nay quay ngoắt 180 độ, tin nổi!

      - Thuộc hạ cam đoan chuyện này mười phần chính xác! Hơn nữa, thưa lão gia, thiếu gia sau khi trò chuyện với tam gia liền lập tức tới Tàng thư các, nghe đến bây giờ vẫn chưa thấy ra ngoài. Thuộc hạ tự thấy Tàng thư các cũng có thứ gì quan trọng, mà chuyện thiếu gia cùng tam gia vui vẻ trò chuyện là chuyện lớn, nên thuộc hạ mới lập tức tới đây bẩm báo!

      - Ngươi làm sai, chỉ là tiểu tử kia Tàng.... Thư các? -

      Quân Chiến Thiên mồm miệng há hốc, mắt trợn ngược lên:

      - Ngươi nhìn thấy vào thư các sao? Tên tiểu tử khốn kiếp Quân Mạc Tà lại vào Tàng thư các? Phiêu Hương các, Vạn Hoa các gì gì đó?

      Lão già kia gật đầu lia lịa:

      - Thưa lão gia, đúng là Tàng Thư các, tuyệt đối là Tàng Thư các!

      Quân Chiến Thiên đứng phắt dậy, ngừng lại lại trong phòng, bộ dáng trầm ổn thong dong mọi ngày bay đâu mất sạch, lão trầm tư vân vê râu mép:

      - Lão Bàng, theo ngươi tên tiểu tử thúi này đến Tàng thư các làm gì?

      Lão đột nhiên ngẩn ra:

      - Chẳng lẽ định phóng hoả nơi đó?

      - Thiếu gia ngồi bên trong đọc sách có vẻ rất chăm chú, sợ rằng còn lâu mới ra ngoài, mọi chuyện có gì khác thường cả, vì vậy thuộc hạ mới yên tâm trở về!

      Bàng lão khoé miệng giật giật, cố gắng nén cười.

      - đọc sách?

      Quân lão gia tử thêm lần giật mình, bàn tay giật đứt mấy sợi râu mà hay, vẻ tin:

      - Đúng là đọc sách chứ?

      - Thuộc hạ dám dối!

      Trầm ngâm cả nửa ngày, Quân lão gia mới khoát tay:

      - Đọc sách cũng là chuyện tốt, nếu có việc gì đừng quấy rầy . Đợi khi xem xong, lập tức đem tất cả số sách mà đọc đến cho ta, ta muốn biết rốt cục định làm gì. phải muốn tìm Xuân cung đồ đấy chứ? Hừm, Xuân cung đồ cũng chẳng sao, xem ra tiểu tử này thú vui cũng ít, nhớ hồi còn trẻ, ta cũng.... Khụ khụ, lão Bàng, cho phép kẻ nào đến quấy rầy tên tiểu tử đó!

      - Vâng, lão gia!

      Quân Chiến Thiên ngừng lại lại, ngửa đầu lên trời trầm tư

      "Nếu phải Xuân cung đồ... chẳng lẽ tiểu tử này đột nhiên tỉnh ngộ, lãng tử hồi đầu à?"

      Lão lắc đầu thở dài:

      "Nếu đây là , lão phu muốn thắp hương cảm tạ tổ tiên linh thiêng!"

      Mãi đến khi trời sập tối, lão quản gia Bàng mới thu thập những quyển sách Quân Tà đọc ôm về cho Quân lão gia, được chừng vài chục cuốn.

      Quân Chiến Thiên nhì tiêu đề mấy cuốn sách đặt trước mặt, chân mày nhăn tít: "Huyền Huyền đại lục phong vân, Đại lục kiến thức, đại lục sơn đồng, Phong vân nhân vật bảng, Kỳ hoa dị thảo đồ chí, Đại lục chiến tranh luận, Huyền Huyền binh pháp lục.... Ồ?"

      Quân lão gia tử cả đêm cẩn thận lật xem từng cuốn sách đứa cháu đọc lúc ban ngày, sắc mặt biến đổi liên tục, lúc mơ hồ khó hiểu lúc mừng rỡ, vừa thở dài ngao ngán xong thở ra nhõm, vừa gật đầu vui mừng lắc đầu ổn, dường như tất cả cảm xúc lão trải qua suốt nửa đời người dùng hết trong đêm này
      thuyt thích bài này.

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 7: Tháp Hồng Quân lung linh.
      Liền mấy ngày sau đó, Quân Tà vẫn hề bước chân ra khỏi cổng. Sáng sáng, vừa ra khỏi giường lập tức đến Tàng Thư các rồi ngồi lì ở đó suốt ngày ra. Quân lão gia tử cũng chẳng khác là bao, tối tối lão đều sai người lấy hết số sách đứa cháu đọc ban ngày tới trước mặt, sau đó vùi đầu nghiền ngẫm, phân tích, sắc mặt liên tục biến đổi, hết buồn lại vui....

      Bọn người hầu trong Quân phủ còn phát thêm điều kì quái mới nữa ở vị tiểu thiếu gia này: Đêm đêm đều ra ngoài sân ngồi, hơn nữa lại luôn chọn chỗ tối tăm nhất mà ngồi. là… Tà!

      Nhưng bọn họ cũng quá để tâm, dù thiếu gia dạo này có hơi kì quái, nhưng so với trước đây quả tốt hơn rất nhiều.

      Đêm nay, Quân Tà lại mình ngồi dưới gốc cổ thụ, im lặng hưởng thụ cảm giác màn đêm đặc quánh chầm chậm ôm ấp lấy thân thể, trong lòng bỗng dậy lên cảm giác an toàn khó tả. Đúng, chính là cảm giác an toàn! Đối với Vua sát thủ từng tung hoành thiên hạ như , bóng đêm chính là người mẹ hiền bao dung, người bạn thân thiết tin cậy nhất.

      Quân Tà ngửa mặt nhìn trời, trong lòng đột nhiên xuất cảm giác hoang đường, cứ ngỡ mình ở trong giấc mơ chứ phải . Sau mấy ngày vùi đầu vào đọc sách, đại khái hiểu được tình hình của thế gới này, nhưng càng hiểu càng thấy mờ mịt! Nếu phải là giấy trắng mực đen sờ sờ ra đấy có lẽ cho rằng mình quay lại thời quá khứ, thời Trung Hoa cổ đại. Hai thế giới này quả thực quá giống nhau! Từ ngôn ngữ, màu da cho đến văn hoá, trang phục đều khiến liên tưởng đến thời đại Đường Tống cực thịnh năm xưa.

      Quân Tà rên lên tiếng, gục mặt xuống đầu gối, hai tay ôm chặt lấy gáy, đau khổ nghĩ thầm:

      “Tại sao? Tại sao phải là Trung Hoa cổ đại? Nếu đúng như thế, có biết bao lợi thế đây? Dù muốn to tát cải biến tiến trình lịch sử, với kiến thức của mình tuyệt đối biến thành nhà ‘tiên tri’, dễ dàng vượt qua mọi , lành nhiều mà dữ ít!”

      Rốt cục Huyền Huyền đại lục này là địa phương quái quỷ nào? Kim Huyền, Ngân Huyền, Địa Huyền, Thiên Huyền...... Huyền khí...... Huyền cái con bà nó! Tại sao phải nội gia công lực cơ chứ?

      Chỉ có nhật nguyệt luân chuyển ngừng, bóng đêm êm ái dịu dàng ở nơi đây mới đem lại cho cảm giác thân thuộc giống như ở cố hương Trung Quốc.

      Quân Tà đột nhiên cảm thấy xúc động dâng tràn, nét mặt nhăn nhúm đau đớn, hét lên tiếng, kích động chỉ tay lên trời mắng chửi lão tặc thiên!

      Đột nhiên, Quân Tà cảm thấy cơn đau đầu kịch liệt tràn tới, tâm tính cứng cỏi như cũng chịu nổi phải bật ra tiếng rên rỉ, sau đó trời đất như chao đảo xoay vần...

      Cảnh vật xung quanh quay cuồng trước mắt, bóng đêm vô tận biến thành con quái vật hung hãn nuốt chửng lấy , mọi thứ ngày càng trở lên hư ảo...

      Quân Tà hô hấp khó nhọc, hàm răng cắn chặt môi đến bật máu, mí mắt như muốn rách toạc ra nhưng vẫn cố chịu đựng mà phát ra thêm thanh nào nữa.

      thân mình trong thế giới này, phải cứng cỏi tự vượt qua mọi đau khổ. Ở nơi xa lạ này, có ai để nương tựa, và cũng quyết ỷ vào bất cứ kẻ nào!

      Giết! Giết! Giết! Giết! Vận dụng sát kĩ, mở con đường máu, giết khắp mặt đất, giết tới tận trời! Giết! Giết! Giết! Giết!

      Quân Tà thần trí mơ hồ, cảm thấy trong não hải bỗng xuất đốm sáng xa xăm, càng lúc càng gần, càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng , cuối cùng hoá thành toà bảo tháp bảy màu lung linh, toả sáng rực rỡ. Toà tháp ngừng xoay tròn trong đầu , sau mỗi vòng xoay lại phun ra quầng sáng thánh khiết mênh mông, đồng thời cũng đem đến cho cảm giác đau đớn muốn chết sống lại như trải qua mười tám tầng địa ngục!

      Thân thể hoàn toàn tê dại, chân tay mất hết mọi cảm giác, ý thức dần trở lên mơ hồ, chỉ có đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn thế giới xung quanh, đôi mắt đó càng ngày càng biến thành đỏ sậm, đỏ như máu vậy...

      Cũng biết trải qua bao lâu, cơn gió lạnh chợt thổi qua, Quân Tà đột nhiên rùng mình ớn lạnh.

      "Đầu thu, ban đêm quả nhiên lạnh!"

      Quân Tà nghĩ thầm, đột nhiên tỉnh táo trở lại.

      "Ta cảm thấy lạnh, ta còn có cảm giác, ta hoá ra ..."

      đứng bật dậy, mồ hôi sớm làm ướt đẫm quần áo từ bao giờ...

      Dường như vừa trải qua vòng sinh tử luân hồi!

      Xuyên việt đến thế giới này, dù thừa kế thân thể của Quân Mạc Tà nhưng vẫn thuỷ chung là Quân Tà, mãi đến khí trải qua lần sinh tử này mới thực thân hồn hợp nhất, thực trở thành Quân Mạc Tà, thực làm chủ thân thể!

      vội sửa sang bộ dạng nhếch nhác, lập tức khoanh chân ngồi xuống, đôi mắt nhắm chặt, tập chung tinh thần chìm vào tư hải, cần thận cảm ngộ. biết nỗi thống khổ lúc trước hoàn toàn do tay toà tháp nhập vào thân thể gây ra, nên lập tức nghĩ tới toà tháp đó có điều quỷ dị. Nếu chỉ đơn thuần chỉ là dung hợp với thân thể, tất gây ra đau đớn đến vậy, toà tháp thần bí nghiễm nhiên trở thành hy vọng lớn nhất của . thể làm chuyện này, Quân Tà chắc bứt rứt đến phát điên.

      Quân Tà cảm thấy rất mình "nhìn" thấy toà tháp trong não hải. Toà tháp hình dáng cực kì tráng lệ, đẹp mắt. Những luồng sáng bảy màu phân biệt trôi nổi bề mặt. Nó chậm rãi xoay tròn, và sau mỗi vòng xoay, Quân Tà đều cảm thấy rất ràng khí huyết của cũng hoàn thành vòng lưu chuyển theo chiều kim đồng hồ, liên tục dứt.

      Chuyện quái quỷ gì vậy? Quân Tà nghi hoặc "nhìn" toà tháp, chuyện này quả vượt ra khỏi trí tưởng tượng của , khiến á khẩu biết sao cho đúng.

      Liệu ta có thể "tới gần" hơn để xem nhỉ? Ý nghĩ hoang đường vừa nảy ra trong đầu Quân Tà, toà tháp đột ngột hoá lớn, cánh cửa tầng đầu toà tháp bỗng mở ra, làn sương mù dày đặc từ đó phun ra, trong nháy mắt tràn ngập ý thức của , làn sương dày tới mức muốn hoá thành thực chất. Quân Tà hít sâu hơi, khắp người đều cực kì sáng khoái, thậm chí linh hồn cũng lâng lâng muốn hát.

      Quân Tà "nhìn" quanh, mới phát tới của tháp tự bao giờ. cửa lớn ba chữ cổ: Hồng Quân tháp!

      Quân Tà bước vào trong. Bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ thấy sương khói mịt mù, rồi đột nhiên làn sương sôi trào, hai hàng chữ lớn từ từ ra: Linh Lung cửu tầng tháp. Tuyên Cổ đệ nhất công!

      Sương khói trong tháp lưu động càng lúc càng nhanh, câu khẩu quyết mơ hồ bỗng xuất trong ý thức Quân Tà khiến ngẩn người. Sau đó luồng thông tin khổng lồ đột nhiên xông thằng vào đầu , chẳng khác nào cả đoàn tàu lao hết tốc độ vào túp lều tồi tàn khiến chịu nổi, đầu óc muốn nổ tung, đôi mắt hoa lên, té nhào ra mặt đất!

      lúc sau, mệt mỏi hé mắt, thấy mình vẫn nằm mặt đất cứng lạnh như trước, nhưng trong đầu ràng lại lên bộ công pháp tu luyện, thậm chí có cả hình nhân biểu diễn những động tác, chiêu thức.

      - Khai Thiên Tạo Hóa công!

      Quân Tà thào, hai tay nắm chặt lại, đôi mắt biến thành sáng rực!
      thuyt thích bài này.

    4. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 8: Khai Thiên Tạo Hóa công pháp.
      Quân Tà mừng húm, biết mình vừa được quả núi may mắn đè lên đầu, đây chính là khoáng thế kì duyên. "Khai Thiên Tạo Hóa công" thần bí khó lường, hiệu quả tất nhiên thể tầm thường, mà tòa Linh Lung tháp 9 tầng lại càng là món bảo bối cầu mà được. Quân Tà dù có vô tri đến đâu cũng từng nghe qua cái danh như sấm này, trong truyền thuyết của Trung Hoa, đỉnh đỉnh đại danh Hồng Quân lão tổ chính là sư phụ của ba vị đại tiên Thái Thượng lão quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ. Tòa tháp này vốn mang danh Hồng Quân lão tổ, tại sao lại xuất ở thế giới này?

      Quân Tà kích động tới mức tưởng như thể chờ thêm giây, muốn lập tức tu luyện bộ "Khai Thiên Tạo Hóa công", nhưng cũng phải là kẻ thiếu hiểu biết nên cố gắng đè nén tâm tình, trước tiên xem xét qua lượt thân thể của mình, kết quả làm suýt té xỉu. biết tự lúc nào da xuất lớp cặn bã màu đen nhầy nhụa, những vậy nó còn bốc mùi "thơm" ngang với chuột chết lâu ngày. Lớp "bì giáp" đó thậm chí còn có độ dày đáng nể, khiến khỏi buồn nôn. ý nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu Quân Tà, "đây chẳng lẽ lại là Tẩy kinh phạt tủy trong truyền thuyết? Chẳng lẽ sau khi thân thể chịu nỗi đau thấu trời hành hạ, toàn bộ tạp chất trong thân thể ta ca bài mã tẩu mà chuồn hết ra ngoài?" Quân Tà mừng rỡ tưởng muốn phát điên. Nếu biết trước có hiệu quả thần kì như vậy, chút đau khổ với lão tử có tính là chi. Quả , trong suy nghĩ của Quân Tà, chỉ cần thực lực bản thân tăng lên, nỗi đau thân xác hoàn toàn thèm để ý, cho dù những đau đớn đó có hành đến chết sống lại, cũng sẵn sàng chấp nhận, sẵn sàng đánh đổi. Quân Tà sung sướng đứng phắt dậy, mặc kệ mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể, lao mạch tới hồ nước cạnh nhà rồi nhảy ùm xuống.

      Đột nhiên, mấy tiếng quát đồng loạt vang lên:

      - Ai?!

      Quân Tà hừ tiếng, đáp:

      - Là ta! Bổn thiếu gia ta tắm rửa, đừng kẻ nào đến làm phiền đấy!

      - Ồ, ra là thiếu gia.

      giọng vang lên, rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng.

      ........

      Trong thư phòng, Quân lão gia tử nhíu nhíu lông mày:

      - Chuyện gì mà ồn ào quá vậy?

      Lão quản gia vội vã chạy tới, khom người bẩm báo:

      - Thưa, đó là thiếu gia, thiếu gia vừa nhảy xuống hồ, là muốn tắm rửa chút.

      " Tắm rửa?! Nửa đêm lại nhảy xuống Lạc Nguyệt hồ tắm rửa?"

      Quân lão gia tức muốn xì khói ra đằng mũi, rống lên giận giữ:

      - Tiểu tử thối, làm ta tức chết!.

      Lão hầm hầm phất tay áo, thẳng vào trong phòng ngủ. Hy vọng đứa cháu ngỗ ngược cải tà quy chính ôm ấp từ mấy ngày nay đột nhiên tan thành mây khói, trong người lão cảm thấy phiền não buồn bực thôi. Đời là thế, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, Quân lão chỉ hận thể đem tên nghiệt chướng này ra mà đánh cho mông đít nở hoa, để cho biết thế nào là lễ độ......

      Quân Tà an tĩnh thả người bập bềnh nước, cơ thể hoàn toàn thả lòng, chỉ có hai tay dang ra thỉnh thoảng đập vài cái để bị chìm xuống nước, dễ chịu lúc này khó mà diễn tả được. Lớp cặn bã bẩn thỉu người được tẩy rửa triệt để, thấy mình tựa như vừa thoát khỏi hố phân khổng lồ, cảm thấy thoải mái vô cùng. Điều tiếc nuối duy nhất chính là dù hoàn toàn hòa hợp với thân thể mới này, nhưng tu vi bản thân còn quá kém cỏi, càng thể so sánh với tu vi ở kiếp trước, nhưng tạp chất trong người toàn bộ thanh tẩy sạch , tương lai của khó mà lường hết được. Quân Tà miên man chìm vào suy tưởng, khóe miệng vô thức nở nụ cười mãn nguyện.

      Những thị vệ đứng canh phía xa thấy cảnh thiếu gia trôi nổi mặt nước, chẳng cần cử động mà vẫn yên ổn chìm đều tròn mắt kinh ngạc: thiếu gia học được loại thần công gì vậy? Sao có thể khơi khơi mà nổi mặt nước? Nếu chiếu theo Huyền khí tu vi mà , ít ra đạt tới cảnh giới Huyền ngọc mới làm được điều này!

      lúc sau, Quân Tà nhảy phắt lên bờ, nhưng thấy loạng choạng mệt mỏi, thân thể đúng là dễ chịu, nhưng lại truyền đến cảm giác yếu ớt, yếu ớt đến cực độ. ra Quân tam thiếu gia vốn đem cái thân thể này "luyện" triệt để tới mức "mạnh mẽ" chẳng khác nào thanh gỗ mục, lần này trải qua thêm trận tẩy kinh phạt tủy kịch liệt, linh thần hợp nhất, Quân tà còn chưa lập tức lăn ra ngất xỉu tính là có ý chí siêu nhân rồi. Cắn răng cố bước về phòng, Quân Tà thay bộ quần áo trắng tinh sạch rồi cầm lấy bát cháo tổ yến do Khả nhi đưa tới, khóe miệng lên nụ cười thoải mái.

      Dù ở bất kì thế giới nào, thực lực vẫn là thứ quan trọng bậc nhất. Người, có thể có thế lực, nhưng quyết thể có thực lực mạnh mẽ. Dù ở kiếp trước, cũng chưa bao giờ có khát vọng tăng cường thực lực bản thân như lúc này. độc trong thế giới hoàn toàn xa lạ, điều duy nhất giúp hoàn toàn yên tâm mà sống, chính là có sức mạnh cường đại, sức mạnh đủ để nắm vững vận mệnh bản thân, khống chế sinh tử kẻ khác trong lòng bàn tay.

      Lúc này, Quân Tà tin rằng mình nắm trong tay bảo khố khổng lồ, bảo tháp thần bí kia chính là chỗ dựa lớn nhất của ở kiếp này, có đánh chết cũng tin rằng trong tháp chỉ đơn giản chứa bộ "Khai Thiên Tạo Hóa công", chắc chắn nó còn tác dụng kì diệu khác mà chưa nắm bắt được, nhưng tin rằng chỉ cần cho đủ thời gian, từ từ tìm ra mọi bí mật.

      Hơn nữa, bộ công pháp được xưng là "Tuyên cổ đệ nhất công: Khai Thiên Tạo Hóa công" càng khiến hiếu kì, công pháp huyền diệu như vậy, há có thể là thứ tầm thường hay sao?

      Từ từ nhớ lại phương thức vận hành tầng thứ nhất "Quang chiếu đại diễn", Quân Tà ngồi xếp bằng mặt đất, tâm thần hợp nhất, ninh thần thổ nạp, chậm rãi hành công theo yếu quyết...

      " Linh quang tính động, quang chiếu đại diễn; ý thượng cửu tiêu, túc đạp tiên tuyền; kiền khôn tự ác, tâm tức bảo sơn; thần phách cửu luyện, bất đọa hoàng tuyền..."

      Sau vòng vận công, ngờ Quân Tà chút cảm giác khác lạ cũng thấy, giống như chưa từng vận công vậy, nhưng hề nản lòng, tiếp tục kiên nhẫn hành công, giữ cho linh đài trong sáng, có chút buông lỏng.

      Cũng biết qua bao lâu, Quân Tà chiếu theo khẩu quyết Khai Thiên Tạo Hoá công vận hành chừng hai trăm vòng chu thiên có dư, nhưng vẫn hoàn toàn có chút phản ứng nào, bên trong kinh mạch hoàn toàn trống rỗng. Ngồi khoanh chân mặt đất khá lâu, hai chân cảm thấy tê rần. Dù thân thể trải qua tẩy kinh phạt tuỷ, thay đổi tận gốc, nhưng sức mạnh tiềm bên trong lại chưa hề được khai phá, thậm chí Quân Tà còn cảm thấy đầu óc choáng váng, tưởng chừng muốn xỉu.

      Quân Tà hít sâu hơi, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, tính khí ngang bướng cố chấp nổi lên: Ta tin luyện ra khí cảm! Luận tà, ta chính là đệ nhất! Kẻ nào có thể tà hơn Tà quân ta? Ông đây quyết tin cái gọi là tà! Ông đây quyết tin kẻ nào xưng là tà! Nhưng cái gì gọi là tà phải tuân theo ông! Ta là tà quân! Là vua của tà!

      Tiếp tục chìm vào tu luyện, lúc lâu, rất lâu sau đó, Quân Tà cảm thấy thân thể còn tuân theo điều khiển của nữa, mọi sợi cơ, thớ gân đều cứng ngắc khó chịu, vận hành theo công pháp Khai Thiên Tạo Hoá được hơn ba trăm chu thiên, vẫn y như cũ, chưa có chuyện gì xảy ra. Quân Tà nhắm mắt lại, dùng ý chí cường hoành bắt thân thể tiếp tục chịu đựng, trong đầu chỉ còn chấp niệm duy nhất: chu thiên xong... Lại thêm chu thiên nữa.... Lại thêm ....

      Cuối cùng, biết thời gian trôi qua bao lâu, Quân Tà đột nhiên mơ hồ cảm thấy Nê Hoàn cung phía đỉnh đầu hơi nhảy lên cái rồi dần dần nóng lên, liền sau đó, bên trong kinh mạch xuất cảm giác khác lạ, nhưng cảm giác này hết sức mơ hồ, thoang thoảng như có như , nếu tinh thần tuyệt đối tập chung chắc chắn phát ra. Luồng khí mới này mỏng như sợi tơ, bé đến cực điểm nhưng bản chất lại vô cùng dị thường cổ quái, bởi lẽ người mới bắt đầu bước vào luyện công dù luyện ra khí cảm nhưng nhất định chúng thể nhưng thành thực thể như vậy, có điều Quân Tà mơ mơ hồ hồ hoàn toàn biết điều này.

      Vừa vặn đúng lúc luồng khí tức mỏng manh mà dị thường xuất ở kinh mạch Quân Tà, toà tiểu tháp bảy màu trong tư hải đột nhiên chậm rãi bay lên rồi từ từ xoay tròn, sau mỗi vòng quay từ trong đó lại phun ra luồng sương mù dày đặc màu trắng. Làn sương phiêu phù trôi nổi giữa trung mỗi lúc dày đặc, từng sợi tơ màu trắng mà mắt thường cách nào phát giác đột nhiên từ trong làn sương bay ra bám vào thân thể Quân Tà rồi chầm chậm vào trong da thịt, vào trong kinh mạch ...
      thuyt thích bài này.

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 9: Tẩy tinh phạt tủy.
      Quân Tà vẫn rơi vào trạng thái kì diệu khó lòng diễn tả được, buồn vui, tiếp tục bảo trì trạng thái vận công, giống như chưa hề phát giác ra điều gì đặc biệt.

      Khai Thiên Tạo Hoá công tất nhiên thần diệu khó lường, có thể là kim cổ khoáng thế kì công, nhưng đạo trời công bằng, muốn tu luyện công pháp nghịch thiên kiểu này kiểm tra tâm tính và lòng kiên nhẫn của kẻ có may mắn sở hữu nó chính là cửa ải khó khăn nhất phải vượt qua, cần phải có nghị lực lớn, ý chí kiên trì bất khuất chịu từ bỏ, ngoài ra cũng phải có vận khí tốt.

      Cho nên từ xưa tới nay, bộ công pháp này qua tay ít người, nhưng kẻ tu tập nó thành công lại đếm đầu ngón tay. Cứ nghĩ là biết, kẻ tâm tính đủ kiên nhẫn sau khi vận công chừng 100 chu thiên mà chưa thấy chuyện gì xảy ra, chắc chắn cho rằng đây là loại công pháp vô dụng lừa bịp mà từ bỏ, liên tục chịu đựng thứ cảm giác giống như húc đầu vào đá này phải kẻ nào cũng có khả năng. Tâm trí đủ mạnh mẽ, căn bản thể chịu đựng, còn dạng quái thai chưa từng có kinh nghiệm tu luyện mà đủ sức vận hành hơi mấy trăm ngàn chu thiên như Quân Tà, quả hai, tuyệt đối là quái vật trong loài người.

      Cứ cho là có người đủ nghị lực để kiên trì, nhưng sớm muộn cũng bị tẩu hoả nhập ma do thần thức đủ cường đại mà tiếp nhận!

      Nhưng Quân Tà lại tình cờ đáp ứng đầy đủ tất cả những cầu khắt khe nhất để tu luyện công pháp này, vốn là kẻ cực kì cứng cỏi, chỉ cần muốn làm chuyện gì, nhất định làm tới cùng. dễ nghe loại tính cách này gọi là cố chấp, còn khó nghe chính là đầu đá, não có bệnh. Kẻ khác đầu chưa đụng tường cứng, chưa quay lại, nhưng Quân Tà dù đụng tường cứng thà dùng đầu đập vỡ tường chứ quyết quay lại. Có thể đoán rằng vị tiền bối sáng tạo ra Khai Thiên tạo Hoá công này cũng là tên vương bát cứng đầu như lừa, lão và Quân Tà khác nào bợm lớn gặp bợm .

      Ngoại trừ tâm tính, phúc duyên của Quân Tà cũng là nguyên nhân rất lớn. Hồng Quân tháp chính là phúc duyên lớn nhất của , bản thân có Nữ thần may mắn kè kè bảo hộ, quyết có cơ hội nhập môn tu luyện.

      Hơn nữa, Quân Tà còn là linh hồn xuyên việt, thần thức vốn yếu, có thêm Hồng Quân tháp hỗ trợ, hoàn toàn hợp nhất với thân thể của Quân Mạc Tà, thần thức càng thêm cường đại. Tưởng rằng phải thất bại, ngờ sau đêm cửa ải khó khăn nhất bị thuận lợi vượt qua!

      Thành tích này e rằng biến thành vô tiền tuyệt hậu!

      Nê Hoàn cung ở đỉnh đầu nhảy lên mỗi lúc mạnh, càng về sau càng biến tấu thành có quy luật, liên tục nóng lên, khuôn mặt Quân Tà thoáng chốc biến thành đỏ bừng....

      Vô thanh vô thức trời gần sáng. Quân Tà cảm thấy rất ràng luồng khí mỏng manh như sợi tơ vận hành trong thân thể kia càng lúc càng trở lên sinh động, dần dần biến thành dòng chảy ổn định.

      Đúng lúc luồng khí biến thành dòng chảy ổn định, Quân Tà bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tràn đầy ánh sáng ánh sáng muôn màu, cực kì sặc sỡ, giống như muôn triệu đoá hoa đột nhiên nở bừng trước mặt, đồng thời tiếng nổ vang rền như sấm vang lên trong đầu, trong nháy mắt sấm sét ầm ầm nổi lên.

      Nhưng tất cả chuyện này hoàn toàn chỉ xảy ra trong đầu Quân Tà, đôi mắt thuỷ chung vẫn nhắm nghiền! Đây chính là cửa ải đầu tiên cần phải vượt qua khi luyện Khai Thiên Tạo Hoá công: Định tâm!

      Quân Tà tuy "nhìn" thấy cảnh tượng kì dị diễn ra trước mắt nhưng vẫn chưa hồ đồ tới mức quên rằng từ khi hành công đến giờ đôi mắt của vẫn hoàn toàn nhắm nghiền. Chắc chắn cảnh đó được "nhìn" thấy bằng mắt, vậy có nghĩa là gì? Đơn giản chỉ có đáp án, tất cả là ảo tượng diễn ra trong đầu , vì vậy bỏ qua quan tâm đến nữa, tiếp tục tập chung tinh thần vận công.

      "Ầm!" Quân Tà đột nhiên cảm thấy bên trong não hải mình nổ tung như trái bom, thân hình đại chấn, giống như hoàn toàn còn trọng lượng, thần trí bỗng chốc biến thành mơ mơ hồ hồ. rên lên tiếng, phun ra búng máu tươi, ngất xỉu!

      Rất quỷ dị, máu của vừa rơi xuống lớp vải giường trắng tinh đột nhiên biến thành màu đen sậm, càng kì quái hơn nữa, chúng thấm xuống dưới mà đông kết lại thành thể rắn, khối chất rắn màu đen.

      Sau khi Quân Tà ngất , cơ nhục bất tri bất giác nhè co rút, từ trong thân thể từng tia chất lỏng màu đen chầm chầm chảy ra khiến chiếc trường bào màu trắng mặc vốn sạch thơm tho lâu sau biến thành đen kịt giống như vừa bị chà đạp thương tiếc trong hố nước thải, bốc mùi kinh khủng.

      Tẩy kinh phạt tuỷ! Đây mới thực là tẩy kinh phạt tuỷ!

      Lúc trước, khi Quân Tà nhìn thấy lớp cặn bã bám thân thể mừng húm tưởng mình trải qua tẩy kinh phạt tuỷ, nhưng hoá ra ăn nhầm dưa bở, hay đúng hơn là ăn dưa non. Đó thực ra chỉ là những tạp chất trong da thịt mà thôi, còn phần quan trọng nhất là xương cốt vẫn thuộc hàng phế phẩm, còn sau khi thứ chất dịch "ngon lành" chảy ra từ người lúc này, xương cốt mới là hàng giá . những thế, búng máu vừa thổ ra thậm chí còn li kì hơn, có thể gọi nó là "tạp chất chi vương" , chính là thứ cứng đầu khó bài trừ nhất vẫn ngoan cố cố thủ trong lục phủ ngũ tạng.

      Chỉ cần có người tu đạo ở đây tất nhìn ra tình huống tại của Quân Tà chính là "thoát phàm chi cảnh"! Có thể , từ giờ phút này trở chính thức siêu thoát gông cùm vẫn trói buộc nhân loại bình thường, chính thức bước vào hàng ngũ những người tu đạo!

      Phải biết rằng người tu đạo muốn đạt đến cảnh giới này đều phải trải qua quá trình tu luyện dài lâu, chịu đựng ít đau khổ. Nhanh vài tháng, chậm vài năm, vài chục năm, thậm chí có người cho đến mãn kiếp vẫn có cách nào bước chân qua nổi cánh cửa này. Riêng Quân Tà mất đêm. Đây quả kì tích, kì tích trong các kì tích. Nếu có kẻ biết chuyện này và truyền ra ngoài, e rằng những người tu đạo khác cười đến rớt răng, thậm chí chửi là đầu óc có vấn đề. Biến thái tới mức này, tin cũng phải.

      Đương nhiên, kì tích này chẳng mảy may có chút liên quan nào đến thân thể hay tinh thần lực của Quân Tà, dù tinh thần lực của tương đối cường đại và thân thể cũng quá kém. Nguyên nhân thực đến từ đám sương khói màu trắng phun ra từ toà tiểu tháp kia, đó chính là thiên địa linh khí thuần khiết nhất, là thứ cực phẩm đói với người tu chân. Ấy thế nhưng Quân Tà vẫn ù ù cạc cạc như trước.

      Mặc dù kiếp trước cao thủ võ công, nhưng lại chưa từng được tiếp xúc với lĩnh vực tu chân, thậm chí luôn cho rằng cái gọi là tu luyện đắc đạo thành tiên chỉ có trong tưởng tượng, là trò bịp nhảm nhí. Vì thế, cho dù biết chuyện gì xảy ra trong cơ thể mình, cũng dám mơ rằng mình “đắc đạo”.

      …………………….

      Cảm giác có bàn tay mềm mại dịu dàng chà xát lên thân thể khiến Quân Tà giật mình tỉnh dậy. nằm trong thùng tắm bằng gỗ rất lớn, được đổ đầy nước ấm. Cảm giác dễ chịu lan tỏa trong từng kẽ chân lông khiến tỉnh táo hẳn lên, có lẽ ai đó giúp tắm rửa trong lúc còn ngất xỉu.

      Quân Tà hơi hé mắt quan sát, đập vào mắt lúc này là khuôn mặt con khả ái non nớt đỏ bừng bừng. Tiểu mĩ nhân đôi môi mím chặt, trong mắt loáng thoáng có vài phần hơi nước. Hóa ra là Khả nhi, thị nữ của . Khả nhi tay cầm chiếc khăn bông, ngừng chà xát cọ rửa thân hình vốn “sạch ” của , đôi mắt nàng chăm chú nhìn vào điểm tồn tại nào đó trung, chỉ khi nào cần lau rửa “khu vực ô nhiễm mới” thân thể thiếu gia, đôi mắt đó mới miễn cưỡng hạ cố nhìn xuống, rồi lại vội vàng tránh ngay, giống như sợ ôn dịch lây nhiễm.

      "Tiểu nha đầu ngốc, cái dáng vẻ thẹn thẹn thùng thùng này chẳng phải muốn hớp hồn chết bổn thiếu gia hay sao?” Quân Tà cười gian trong đầu, lập tức thần trí quay trở lại. Lúc này mới giật mình phát quần áo bị người ta lột sạch, mảnh để lại phòng thân cũng còn! Nguy quá! Da mặt cũng được tính là luyện chưa đến nơi đến chốn, ngượng ngùng ho khan vài tiếng:

      - Thôi, để ta tự xử !

      xong, lập tức vươn tay ra, ý muốn lấy chiếc khăn tay Khả nhi.

      Tội nghiệp nàng thích thẹn bị dọa cho hồn vía lên mây, Khả nhi thét lên tiếng nho rồi ôm chặt chiếc khăn lông, run rẩy lùi ra ra, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng:

      - Thiếu…. thiếu…. thiếu gia! Người… người…. người tỉnh rồi sao?

      Quân Tà thở dài ngao ngán, nhún vai đầy vẻ “cam chịu”:

      - Nếu ta chưa tỉnh, chẳng lẽ ngươi chuyện với quỷ sao?

      - Trời ơi! Là quỷ!

      Tiếng hét lần này còn ấn tượng hơn nhiều khiến Quân Tà cũng phải giật mình, ngạc nhiên nhìn sang khỏi dở khóc dở cười. Khuôn mặt tiểu nha đầu này hoàn toàn biến thành màu trắng bệch, thậm chí nếu quan sát kĩ chút còn thấy toàn bộ lông măng đó đều dựng đứng lên. Quả nhiên bị coi là quỷ ! Quân Tà vừa buồn cười vừa bực bội:

      - cần kêu! Ta là kẻ gặp quỷ mới đúng! Khuôn mặt của quỷ cùng lắm cũng giống ngươi bây giờ thôi, ngươi thực nhập vai rất tốt!

      Rầm!!!

      Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, bóng người cao lớn bước vào, chính là Quân lão gia tử. Theo sau lão còn có ít thị vệ.

      - Mạc Tà, ngươi tỉnh rồi? Chuyện gì xảy ra? cho ta biết mau!

      thanh của Quân lão gia tử đầy vẻ phẫn nộ, lúc nãy ba mươi sáu thị vệ làm nhiệm vụ bảo vệ Quân Tà bên ngoài cũng phải chịu ít giông bão sấm sét. việc hôm qua có thể là ngoài ý muốn, khó trách ai được, ngờ hôm nay lại tiếp tục tái diễn, lão tức khí xung thiên mới là lạ. “Khốn khiếp, các ngươi cho rằng Quân gia ta dễ bắt nạt vậy sao? Xem ra lão tử ra mặt cho chúng biết chúng còn tiếp tục khinh nhờn! Hừ, các người chẳng phải đều muốn đưa cháu ta vào chỗ chết sao? Được! Vậy tới !”

      Quân Tà trong đầu nổ cái oành lăn đùng ngất xỉu, Quân lão gia tử lại tưởng tượng ra vừa bị ám sát. Trí tưởng tượng của lão quả nhiên phong phú hơn người!
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :