Chương 70: Lôi đình dục khởi! Bàng lão quản gia đưa tay kéo sợi dây phía sau chiếc ghế của Quân Chiến Thiên, tiếng chuông chói tai vang lên trong đại viện Quân gia, sau đó lão trầm mặc theo sau lão gia tử, khuôn mặt cũng lạnh lùng, kiên quyết. Lão Bàng cũng đoán được Quân Chiến Thiên tiếp theo muốn làm cái gì, nhưng lão vẫn ngăn cản, chẳng những ngăn mà lão còn muốn theo! oán, hối hận! Dưới lầu, chiếc xe lăn lẳng lặng ở nơi đó, Quân Vô Ý ngồi thẳng tắp chiếc xe, đôi mày kiếm cau lại lộ sát khí ngập trời và khi nhìn thấy phụ thân xuống, khuôn mặt Quân Vô Ý chút biểu tình, ánh mắt cùng phụ thân tương đối rồi lại đều tự quay đầu mà lời nào. Bây giờ đây, mọi thứ cần dùng lời để diễn đạt nữa! Hơn mười nhân ảnh đen tuyền bốn phương tám hướng chạy tới, lẳng lặng đứng thành ba hàng sừng sững trong sân. Ánh mắt bọn họ bình tĩnh nhìn Quân Chiến Thiên. Bất kể Quân Chiến Thiên muốn làm cái gì những người này đều theo, mãi cho tới khi.... trở về phủ! Bên trong những bóng đen tầng tâng lớp lớp ấy còn có vô số bóng người tựa u linh tụ lại bốn phía, lẳng lặng chờ mệnh lệnh. Lực lượng ngầm của Quân gia giờ phút này hề giữ lại, toàn bộ đều xuất động......... Quân lão gia tử tiến lên, với giọng trầm thấp mấy câu, rồi tiếp sau đó, những bóng đen đột nhiên tựa như thủy triều biến mất, chỉ trong khoảnh khắc còn thấy tung tích....... Yên lặng đứng lúc, đón gió đêm trong lành, hít hơi sâu, Quân Chiến Thiên chỉ cảm thấy mình hít vào mùi máu tanh nồng đậm nhập cả vào phế phủ! Xoay người lên ngựa, khuôn mặt của Quân Chiến Thiên như hàn thiết, tấm áo choàng đỏ như máu tung bay trong gió đêm. Những người còn lại đều trầm mặc lên ngựa đuổi theo lão gia tử. Quân Vô Ý hai tay vỗ lên tay vịn của chiếc xe lăn bay thẳng lên rồi vững vàng đáp xuống lưng con ngựa, run dây cương, theo gót ngựa lão gia tử. Tiếng vó ngựa xa dần xa dần rồi cuối cùng còn nghe thấy nữa. Giây lát, Quân bộ đèn đuốc sáng trưng, Quân Chiến Thiên thân quân trang ngồi ngay ngắn đại đường. Bên ngoài, bốn mươi chiếc trống trận lớn đồng thời vang lên những tiếng trống trầm thấp....... Theo tiếng trống, ngừng có người với thân quân trang, đội mũ giáp, khoác võ trang hạng nặng phi ngựa đến! tới dưới đài Điểm Tướng, những người đó đều xuống ngựa đứng nghiêm, thẳng tắp như những cây thương! Số người càng ngày càng nhiều, nhưng mọi người đều lời mà chỉ có nhìn lên Quân Chiến Thiên ngồi soái vị phía cao cao kia. Mỗi người bọn họ đều mang theo vẻ cuồng nhiệt vô cùng! Lão soái! lâu... rất lâu rồi chưa đánh trống tụ tướng! Ôi những năm tháng chinh chiến kia.... nhớ nhung! Tiếng trống dừng! Dưới đài Điểm Tướng, rất đông tướng quân cung kính đứng đó. Hai bên, hơn mười chiếc cờ lớn tung bay trong gió, phần phật phần phật tựa như có cả ngàn người cùng khóc than! Quân Chiến Thiên đứng dậy lên đài Điểm Tướng, ánh mắt sắc bén đảo qua lượt, hỏi: - Còn người nào chưa tới ?! - Tất cả đến đông đủ! Chờ quân lệnh của lão Nguyên soái! Mấy trăm người đồng thanh hô to, đồng lòng nhất trí. - Tốt! Hãy để cho lão phu tối nay làm đại kinh thiên động địa! Trong đôi mắt sắc bén của Quân Chiến Thiên bắn ra những tia sát khí hề che dấu. - Chúng tướng nghe lệnh! - Có! - Trầm Châu Nam! - Có! - Lệnh cho ngươi soái lĩnh nhân mã trung tâm bảo vệ Tây Môn! có quân lệnh của ta, bất luận kẻ nào, được ra khỏi thành! Có hỗn loạn lập tức xuất binh trấn áp! Quân Chiến Thiên nhấn mạnh vào bốn chữ " Bất luận kẻ nào". - ! - Quân Niệm Phong! - Có! - Đông Môn do ngươi phụ trách! - ! - Chiến Quý Thiên! - Có! - Bắc Thành môn! - ! - Thiện Lâm Ngữ! - Có! - Nam Môn! - Những người còn lại theo ta.... Mệnh lệnh liên tục được phát ra. Những người tiến lên nhận lệnh bài đều xoay người lập tức rời mà có người nào hỏi nguyên nhân! Mấy người này đều lã bộ hạ cũ của Quân Chiến Thiên, cũng là lực lượng quân trung kiên của Quân gia, đối với mệnh lệnh của Quân Chiến Thiên chỉ có chấp hành chứ có hỏi vì sao! Cho dù là chết! Nhất là Trầm Châu Nam, Chiến Quý Thiên, Thiện Lâm Ngữ, Quân Niệm Phong. Bốn người này là tứ đại chiến tướng đắc lực nhất của Quân lão gia tử! Cũng là bốn tên cuồng nhân chiến tranh thiết huyết bất tuân. Riêng chỉ đối với mệnh lệnh của Quân Chiến Thiên, bất luận là đúng hay sai đều mực chấp hành! Và họ cũng là lực lượng trung kiên trong tập đoàn quân của Quân gia nay! Đám tướng quân nhận lệnh rời , thần sắc trong mắt Quân Chiến Thiên lại càng trở nên lạnh lẽo. Mạc Tà, hãy nhìn gia gia báo thù cho cháu! Phàm là những kẻ từng đối đầu với cháu, phàm là những kẻ hiềm nghi, tối nay, bọn chúng đều chôn cùng cháu. Khi mà tiếng trống trận vừa mới vang lên.......... Đêm khuya, trong hoàng cung, Hoàng Đế bệ hạ Thiên Hương quốc Dương Hoài Vũ cả kinh nằm dậy, quát: - Tiếng gì vậy? Vị hoàng đế từng chinh chiến sa trường này cảm thấy nguy cơ rất rất lớn, nguy cơ ngay trong thời thịnh thế! Nó giống như.... giống như có chuyện kinh thiên động địa gì đó phát sinh. Ngoài tẩm cung, giọng the thé vang lên: - Bẩm bệ hạ, hình như là. tiếng trống trận. - Tiếng trống trận sao? Hoàng Đế nhướng mày, đột nhiên cả kinh. - Trống trận? Trống tụ tướng! Sắc mặt đại biến! Hoàng đế xoay người xuống giường, tiện tay khoác chiếc ao choàng ra ngoài, bên trong chỉ còn nội y bước ra ngoài đưa tai nghe ngóng hồi, càng nghe, sắc mặt càng trở nên trầm trọng. Quân Chiến Thiên! Hoàng Đế vừa nghe biết đây chính là tiếng trống trận của Quân Chiến Thiên! Ngoại trừ trống tụ tướng của Quân Chiến Thiên ra, trong kinh thành có thanh nào hùng tráng thảm thiết như thế! Cũng chỉ có trống trận của Quân Chiến Thiên mới có thể phô ra uy thế như vậy, uy thế đủ để chấn động cả thành Thiên Hương! - Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao trẫm biết hả? Hoàng Đế bình tĩnh chậm rãi hỏi. Lúc này dù có làm cái gì cũng được, duy chỉ có nogs vội là thể. Chỉ có hỏi chuyện gì xảy ra mới biết được Quân Chiến Thiên vì sao lại đánh trống tụ tướng vào lúc này! và cũng chỉ có vậy mới có thể tìm ra đối sách hóa giải được. - Nô tài biết! Vừa hỏi xong, sáu gã nội thị bên người đồng thời quỳ xuống, người nào dám trả lời. - Tra! - Bẩm Hoàng Thượng, nô tài nhớ, canh giờ trước Linh Mộng công chúa có cầu kiến Hoàng Thượng, biết là có chuyện gì. Phía sau Hoàng Đế, tên thái giám tuổi độ trung niên cẩn thận tiến lên trước bước, the thé đáp. - Linh Mộng? Nó có chuyện gì? Linh Mộng luôn luôn nhu thuận, nếu có việc lớn căn bản quấy rầy trẫm vào giờ này! Vì sao bẩm báo cho trẫm?... Người nào lớn mật như vậy, dám can dự vào việc này! Hoàng Đế ngay lập tức tìm ra được điều kỳ quái trong đó. "........" Thái giám kia lắp bắp nổi thành lời, ánh mắt liếc liếc vào trong tẩm cung. - Mau mau truyền Linh Mộng đến gặp trẫm! - Dạ! - Mạnh phi! ra cho trẫm! Hoàng Đế gầm lên tiếng, mỹ nữ khoác mình tấm lụa mỏng phất phơ ra, quỳ mặt đất. - Trẫm hỏi ngươi, Linh Mộng tìm trẫm có chuyện gì? Ngươi vì sao lại tiếp? Ánh mắt Hoàng Đế bệ hạ lạnh lẽo có chút ấm áp. - Công chúa nàng........ nàng bị người ám sát, nhưng nô tì, nô tì thấy nàng cũng bị thương, lời cử chỉ vẫn như thường ngày, nên nô tì đoán là tiểu hài tử càn quấy. Hơn nữa bệ hạ ngài khi đó ngủ nên nô tì...... dám làm phiền. Mạnh quý phi thận trọng đáp. - Con của trẫm bị người ta ám sát. Ngươi còn ngăn nó, cho nó gặp người cha là ta; ngờ lại còn cho rằng tiểu hài tử càn quấy nữa chứ? Ha ha ha ha.. Ngươi đúng là ái phi tốt của trẫm! Giọng của Hoàng Đế bệ hạ trở nên ôn hòa, tựa như hoàn toàn để ý đến việc đó, nhưng vị Mạnh quý phi quỳ mặt đất kia cả người run rẩy. Nàng biết, nếu Hoàng Đế bệ hạ dùng giọng điệu này chuyện nhất định phải có người đầu rơi xuống đất! Hoàng Đế nhàng ghé vào bên tai nàng, thấp giọng : - Biết trước được ngươi cũng có lá gan như vậy. Chỉ có điều, lão Đại nhận lời chuyện của ngươi chắc chắn thể làm được. Và trẫm cũng để làm đâu! Mạnh quý phi ngay tức khắc mở to hai mắt nhìn sợ hãi, cả người ngồi phịch mặt đất. - Dẫn Mạnh phi tống vào lãnh cung chờ xử lý! Bất luận kẻ nào được tiếp xúc! Hoàng Đế rất bình tĩnh tuyên bố vận mệnh của vị Mạnh quý phi từng vạn người này. - Phụ hoàng! Linh Mộng công chúa vội vàng chạy đến, đến cả mái tóc vẫn có chút rối loạn. - cần vội vã. Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lại đây kể cho phụ hoàng. Cẩn thận kể lại. Hoàng Đế trông thấy con của mình liền hiền lành cười, tựa như vừa rồi hoàn toàn phát sinh chuyện gì, ánh mắt thâm hàn cũng được thu lại cách tài tình.
Chương 71: Đế vương chi tâm Công chúa Linh Mộng càng kể, sắc mặt Hoàng đế càng trở lên nghiêm trọng, đôi mắt thỉnh thoảng lại lóe lên, nhưng từ đầu tới cuối lão chỉ lẳng lặng cúi đầu lắng nghe, hề có phản ứng gì. Chuyện này dù liên quan đến an nguy của chính con lão, nhưng nghiêm trọng hơn, là nó liên quan đến đại nhân vật, kẻ dù lâu thèm nhúng tay vào thế nhưng chỉ cần ra tay, hậu quả lớn đến mức thể tưởng tượng nổi, đến mức ngay cả đường đường Hoàng đế bệ hạ như lão cũng hề có ý định nếm thử! Nhi nữ gặp nạn, người cha chẳng thèm biết, do để hết mối bận tâm lên sống chết tên công tử ăn tàn phá hại chính hiệu, đây chẳng phải là Hoàng quyền lãnh huyết, là nỗi bi ai của nhân gian sao? Cuối cùng...... - Mộng nhi, có phải ngươi vừa trước khi vụ ám sát xảy ra, tên Quân Mạc Tà đó báo cho ngươi biết? chí ít là ngươi nên cảnh giác chút phải ? - Hoàng đế trầm tư. - Thưa phụ hoàng, con cũng chắc lắm, nhưng động cơ của đúng là thể nghi ngờ, có thể trước đó phát ra manh mối gì bất thường chăng? - Linh Mộng công chúa thấp giọng đáp, ngữ khí cực kì kiên định. - Manh mối bất thường? Hừ, với bản lĩnh và tâm cơ chuột nhắt thằng nhóc ấy phát ra được cái gì bất thường? Thôi bỏ qua chuyện này , nghe cuối cùng Quân Mạc Tà được cao nhân cứu , cũng chưa hề tắt thở đúng ? - đến đây, đôi mắt Hoàng đế ánh lên thâm thúy. - Bẩm phụ hoàng, đúng thế ạ! - Công chúa Linh Mộng biết ba từ Dạ Hàn chính là đại cấm kị đối với hoàng đế nên tuyệt lời nhắc đến tên lão, nhưng nàng tin rằng chẳng có chuyện gì là cha nàng biết cả. - Nếu đúng như vậy, tại sao Quân Chiến Thiên lại phải nổi điên, lại dám ngang nhiên tự tung tự tác sử dụng Tụ Tướng cổ? - Hoàng đế bệ hạ trầm ngâm - Cháu còn chưa chết, Quân gia đâu lâm vào bước đường tuyệt tử tuyệt tôn? Hành động của khiến người ta khó hiểu, khó hiểu... Lão đứng dậy, chậm rãi lại quanh phòng, ngón tay ngừng gõ gõ lên trán: - Cháu lão chưa chết... Lão bỗng nổi điên... Ồ, phải rồi, chắc hẳn tên Quân Mạc Tà còn chưa về đến nhà, Quân Chiến Thiên nghe cháu lão gặp nguy mà đợi mãi thấy nên mới trở lên thất thường. Hóa ra ta xem thường bọn họ rồi!Hừ, đây phải gọi là mũi tên bắn trúng mấy con chim mới đúng? - Hoàng đế cười lạnh. Công chúa Linh Mộng bỗng sực nhớ ra điều gì đó, lập tức khuôn mặt nàng biến thành trắng bệch, nếu việc đúng như nàng nghĩ, hiểu lầm này đem đến hậu quả thể tưởng tượng nổi! - Lúc đó tính mạng của Quân Mạc Tà đâu có gì nguy hiểm, tại sao lập tức phải người tới báo cho Quân gia biết? Mộng nhi, ngươi xử lý chuyện này quá cẩu thả rồi! Mộng nhi, ngươi nghĩ cái gì đó? - Thấy sắc mặt con đột nhiên đại biến, Hoàng đế cố gắng nhếch mép, khống chế tâm tình nhưng vẫn thể giấu nổi vẻ thiếu hài lòng. Con lão xưa nay đều điềm tĩnh chính xác, sao hôm nay lại thất thố như vậy? Chẳng lẽ còn chuyện gì ổn ở đây nữa?" - Phụ hoàng, lúc phát thi thể Quân Mạc Tà... phải, là lúc thấy thân thể của , con ... sai người báo cho Quân lão gia biết. Người báo tin rồi, con mới phát ra vị lão nhân cứu ... - Công chúa Linh Mộng bộ dáng luống cuống, lắp bắp . - Sau đó sao? Tin trót báo báo rồi, nhưng khi biết còn sống chẳng lẽ ngươi cho người đến bổ cứu? - Hoàng đế nhìn đứa con bằng ánh mắt thất vọng, nhưng trong đầu xoay chuyển rất nhanh: "Vị lão nhân? Chẳng lẽ ngoài Dạ Hàn, còn có người nào khác thầm bảo vệ con ta? Nếu đúng như thế, nếu đúng như thế..." - Phụ hoàng minh giám, tin tức quan trọng như vậy đương nhiên con phải cho bổ cứu, nhưng lúc đó mấy thị vệ bên cạnh con đều bị trọng thương nên đành nhờ Mộ Dung Thiên Quân phái người làm hộ. Nếu Quân lão công gia đến lúc này vẫn chưa biết tin Quân Mạc Tà còn sống, vậy chỉ có khả năng... - khả năng gì cả, mà chắc chắn Mộ Dung Thiên Quân hề báo tin, nếu có báo cũng là tin tử mà thôi... - Hoàng đế thở dài, vẻ dữ tợn mặt chỉ thoáng ra rồi biến mất, lão nhàng tiếp - Thôi, còn chuyện gì nữa! Ngươi mau nghỉ ngơi ! xong, lão đưa tay vuốt mái tóc con đầy vẻ thương, ánh mắt mông lung nhìn vào thâm cung sâu thẳm, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác chán ghét. "Vụ ám sát lần này có điểm kì lạ đây! Hừm, đúng là ngờ được..." Ánh mắt Hoàng đế lóe lên. "Ừm, có lẽ đến lúc phải tẩy rửa hoàng cung chút rồi. Dùng máu người mà rửa, biết sạch được bao nhiêu đây?" Nơi xa xa, tiếng trống trận long trời chuyển đất còn vang lên nữa, nhưng khí khắp nơi dường như có cái gì đè nặng, dường như ỉ cuộn trào, chỉ cần biến động cũng lập tức biến thành phong ba bão táp... "Quân Chiến Thiên, hy vọng ngươi đừng đặt trẫm vào tình huống quá khó xử..." Đôi mắt Hoàng đế tràn ngập tình cảm đan xen phức tạp. Lão chắp tay trầm tư nhìn theo bóng con ngày càng khuất xa, đột nhiên mở miệng: - Ảnh tử, ngươi ra ngoài xem xét chút ! Chưa đến lúc cấp bách, chưa cần ra tay vội. cho Quân Chiến Thiên biết, cháu còn sống sờ sờ ra đó, bảo làm ồn ào chút cũng sao, nhưng đừng quá phận là được! Nhân tiện, chuyển cho ta cái này. Ồ, hay cho nhân tiện, hay cho hai chữ nhân tiện... Lão gia hỏa này phải nín nhịn nhiều năm rồi... xong, hoàng đế bệ hạ cầm bút viết mấy chữ rồi tiện tay đưa về phía sau, : - ! Cơn gió khẽ nổi lên, bóng người lãng đãng như có như đột nhiên xuất , tờ giấy tay Hoàng đế liền biến mất, chỉ thấy sau đó cái bóng mơ hồ vút ra khỏi hoàng cung. - Để các ngươi phóng tay làm chút, trẫm cũng nhân tiện mượn đao mà thôi! - Hoàng đế thấp giọng thào, nét cười sâu xa thoáng lướt qua mặt. Hoàng đế bệ hạ tin rằng mình tính toán kĩ càng bỏ sót điều gì, nhưng lần này, lão đánh giá quá thấp cơn giận của Quân Chiến Thiên, mà lúc này lão mới phải người , hình như cũng quá muộn... - Người đâu, mau truyền Độc Vô Địch đại tướng quân đến đây cho ta! - Hoàng đế lớn tiếng quát. "Hừ, cứ như vậy , lần này mang thế cục quấy cho rối tinh lên xem sao. Kẻ thông minh biết thời thế nằm im chờ đợi, kẻ ngu ngốc nghĩ ra bị thải loại, có tư cách tiếp tục tồn tại. phải ta cho các ngươi tranh đấu, kẻ có thể tồn tại trong tranh đấu mới đích thực là kẻ mạnh! Nhưng tranh đấu cũng phải có chừng mực của tranh đấu! Nếu dám vượt quá giới hạn, tất lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục..." ...... Công chúa Linh Mộng cáo từ hoàng đế ra về, khi tới tẩm cung của mình mới đột nhiên nhớ ra trong suốt câu chuyện mà nàng và người cha với nhau, lão chỉ mực hỏi về Quân Mạc Tà, mực để tâm đến Quân gia, còn đối với chuyện nàng - đứa con ruột thịt - bị người ta ám sát lão - người cha mà nàng luôn kính sâu sắc - lời cũng hỏi tới, câu quan tâm cũng có! Tại sao? Tại sao? Chẳng lẽ trong tâm phụ hoàng, vụ ám sát trùng trùng bí , vụ ám sát vị công chúa, vụ ám sát có thể liên quan đến rất nhiều nhân vật của hoàng thất lại quan trọng bằng Quân gia sao? Hay là phụ hoàng tránh né, muốn chạm đến cái gì đó? Hay là.... Nghĩ đến ánh mắt thâm thúy của Hoàng đế, công chúa Linh Mộng đột nhiên run rẩy, nàng vô thức đưa tay lên ngực, vô thức vuốt ve thanh tiểu đao tinh xảo. Thanh tiểu đao chỉ dài bằng độ nửa bàn tay, cong cong tự nhiên đầy hoàn mỹ, mỏng như cánh ve, cả ba thanh xếp chung chỗ vẫn có cảm giác mỏng manh. "May mà ta có Dạ thúc thúc bảo vệ, có vị thần bí cường giả kia..." Nàng quả thực rất hiếu kì, tại sao thanh đao bé mỏng manh đó lại có thể phát ra uy lực khủng bố đến như vậy? Tại sao có thể khiến đám sát thủ giết người ghê tay ngoan ngoãn chấp nhận chưa chiến chuồn? Ngọn phi đao vẫn im lặng nằm đó, dưới ánh đèn, thân đao phát ra ánh sáng muôn hồng ngàn tía, mỹ lệ vô cùng! Nhìn bề ngoài, ai chẳng bảo đây là món đồ chơi xinh đẹp của lũ trẻ nhà phú quý, liệu có ai nghĩ tới chúng là vũ khí trí mạng của vị tuyệt thế cường giả chăng? "Chỉ cần loại phi đao này xuất trước mặt ta lần nữa, ta chắc chắn lập tức nhận ra!" Công chúa Linh Mộng nghĩ thầm, trong lòng tò mò vô hạn: " biết vị tuyệt thế thần bí cường giả này rốt cục là ai, mà có thể khiến cả Dạ thúc thúc cũng phải khâm phục khôn cùng?"
Chương 72: Độc thế gia Đại tướng quân Độc Vô Địch buồn bực trở về nhà, khi ở ngoài quân doanh nghe thấy tiếng trống trận liền vội vàng mang theo thân vệ chạy nhanh về thành, trước tiên chạy vào trong cung chờ hoàng đế bệ hạ triệu kiến. Thậm chí cũng hạ lệnh cho binh lính của mình chuẩn bị chiến đấu. Vạn nhất Quân Chiến Thiên tạo phản cả kinh thành này cũng chỉ có mình quân đội của Độc Gia có thể bảo hoàng, chống lại quân đội của Quân Chiến Thiên mà thôi. Nhưng thái độ của hoàng đế bệ hạ rất mập mờ khiến cho Độc Vô Địch chẳng hiểu chút gì cả. chuyện nghiêm trọng như vậy có thể thay đổi cả xã tắc, thậm chí quân đội dồn ép hoàng cung vậy mà hoàng thượng chỉ mấy chữ: - An tâm, đừng xao động! Sau đó ra lệnh cho mình về nhà tìm lão nhân gia, thậm chí còn cho mình về quân doanh dẫn quân đội phòng vệ thành nữa. Điều này khó có thể tưởng tượng được. Độc Vô Địch hoàn toàn choáng váng. Mang theo bụng buồn bực còn chưa kịp vào nơi ở của mình liền tìm Độc Tung Hoành lão gia tử nhưng lại làm cho vị thống soái thiên quân vạn mã này chật vật vô cùng. - Ngươi là heo hả? Ngu ngốc. Chỉ có điều đó thôi lôi lão tử xuống giường? Ngươi là người bất hiếu, hư hỏng. biết lúc đầu ta nuôi làm sao mà lại trở thành tên phế vật như vậy? Sau này ra ngoài được xưng là con của lão tử. Lão tử gánh nổi cái danh đó đâu. Độc lão gia tử rất tức giận, thanh lớn đến mức vang vọng khắp phủ, nước bọt bắn đầy đầu Độc Vô Địch. Đầu ngón tay chỉ vào trán của hét lớn: - Ngươi thử dùng cái đầu heo của mình suy nghĩ thử ? Bộ bên trong đó là *** chó hả? Tạo phản? Tạo con mẹ ngươi đó. Lão tử cho ngươi biết cho dù Độc gia có tạo phản nhưng Quân Chiến Thiên tạo phản. Cho dù hoàng thượng muốn gây chuyện rối loạn nữa Quân lão nhi đó cũng tạo phản. Cút về ngủ cho lão tử. là... Tiểu tử ngươi đúng là đầu heo mà. Ngu ngốc! ĐM... Sau khi phát đá bay Độc Vô Địch bay ra ngoài rồi Độc lão gia tử hậm hực quay về phòng ngủ. Chỉ trong nháy mắt truyền ra tiếng kêu đau đớn rồi thanh khác vang lên: - Lão già kia? Vừa rồi ông mắng cái gì? Mẹ củ Vô Địch là ai? đầu heo ông là cái gì? Bên trong là *** chó hả? Ông là con heo, từ đầu đến chân đều là heo! Tiếp theo là tiếng kêu rên... Đại tướng quân Độc Vô Địch nhíu mày, vẻ mặt hậm hực, trong lòng oán giận: - Đáng đời. Vừa trở lại nơi ở của mình liền phát tiếng người ồn ào vô cùng, phu nhân cùng với tam phòng tiểu thiếp còn chưa ngủ nữa. Vẻ mặt bọn họ đều lo lắng, khi nhìn thấy trở về liền vây quanh lại. Sau khi nghe kể lại mới biết con của mình từ xế chiều đến giờ chạy về khóc hu hu, nước mắt như suối. Ai khuyên cũng chịu ngừng lại, tự nhốt bản thân trong phòng chịu ra ngoài. Xem bộ dáng có vẻ như bị người khác bắt nạt. Độc Vô Địch vốn buồn bực vô cùng nghe vậy khiến cho hít thở phì phò như trâu. là việc gì tốt lành cả. Gì? Ở trong Thiên Hương thành này còn có người dám ăn hiếp con lão tử sao? Để lão tử dẫn đại quân giết . Vẻ mặt nhăn nhó mang theo các vị phu nhân vào phòng của con mình, tốn nhiều công sức mới có thể khiến cho Độc Tiểu Nghệ ngưng khóc, sau khi ăn chén cháo mới yên lòng. - Rốt cuộc là ai ăn hiếp bảo bối của cha? cho lão tử để lão tử giết bọn ? Sắc mặt Độc Vô Địch dữ tợn, nhìn đôi mắt con mình khóc sưng như hai cái bánh bao mà đau lòng vô cùng. Trong lòng vang lên thanh: Lão tử muốn nổ tung rồi. - Phụ thân... Độc Tiểu Nghệ nhìn phụ thân của mình làm nũng: - Người phải làm chủ cho con! Độc Vô Địch cảm giác ổn chút nào: Chẳng lẽ con mình bị người ta... Nghĩ vậy nên trong lòng khẩn trương cực kỳ: - Là ai? - phải tên tiểu tử thúi Quân Mạc Tà kia sao? Hôm nay làm con tức muốn chết. Phụ thân, người phải ra mặt cho con đó! Độc Tiểu Nghệ bĩu môi, thanh tràn đầy ủy khuất. Nghẹn cả ngày, Độc Tiểu Nghệ mới chờ được phụ thân về để làm nũng rồi lại chờ phụ thân đồng ý liền mang theo mấy ca ca đánh Quân Mạc Tà trận, thuận tiện cướp cục thiết kia về. Nàng biết có cho mẫu thân cũng được gì, mẫu thân nhất định đồng ý cho nên hề tiếng nào. Nghe xong chuyện này Độc Vô Địch thở dài hơi, ra là vậy. phải giống ý nghĩ của ta là tốt rồi. Nhưng lập tức nhướng mày, đầu to như cái đấu: - Ha ha. Con ngoan của cha. Nếu là môt người khác lão tử tuyệt sợ hãi chút nào, cho dù là hoàng tử đui mù kia lão tử cũng bắt đến cho con đánh trận hả giận nhưng Quân Mạc Tà này khó xử! Đương nhiên dễ dàng gì, ngay cả Quân Chiến Thiên cũng biết cháu mình ở đâu sao mình biết được? Cho dù tìm được cũng chưa chắc dám động thủ. Nếu có chuyện gì lão già kia nỗi điên hoàn toàn luôn. - Chẳng lẽ phụ thân sợ Quân lão đại nhân? Con khổ mà... Tức chết con mất... Độc Tiểu Nghệ nghe xong lại khóc lên, người xoay chỗ khác. biết vì sao khi nhớ đến gương mặt muốn đánh của Quân Mạc Tà mà trong lòng nàng tức giận vô cùng, hận thể đạp đạp mấy cái. - Ôi! Đừng khóc nữa. Thấy con của mình lại tiếp tục khóc làm cho tay chân Độc Vô Địch luống cuống vội vàng giải thích: - là tiểu tử này... Ôi! tại biết sống hay chết. Chờ khi tìm được rồi . Khi đó nhất định giúp con báo thù, phải dạy dỗ tiểu tử kia mới được! - Hả? biết sống chết? bị gì vậy? biết vì sao trong lòng Độc Tiểu Nghệ cảm thấy trong lòng đau xót khi nghe tin này, vội vàng xoay người lại trừng đôi mắt đỏ ửng vì khóc. Nàng cảm giác bản thân khẩn trương với chút sợ hãi. Rốt cục là ta sợ cái gì? - Nghe giữa trưa hôm nay Linh Mộng công chúa bị ám sát. Tên kia biết lượng sức mình chạy báo tin này nọ. Kết quả là tên hoàn khố đó trở thành quỷ chết thay! Độc Vô Địch cười rất hả hê mà hề chú ý đến sắc mặt trắng bệch của con mình, bàn tay bé của nó nắm chặt lại mà vẫn cứ ngừng: - Ngực bị trúng kiến, lại bị tên Ngân Huyền sát thủ giẫm vào ngực mấy phát. Cuối cùng bị người ta mang nhưng biết mang đâu. Theo ta thấy mạng của tên tiểu tử đó... Độc Tiểu Nghệ rên tiếng, cả người ngây như phỗng. Đột nhiên cảm giác trong lòng mình có chút trống vắng, còn chút suy nghĩ nào cả. Đối với những câu tiếp theo của Độc Vô Địch tiến vào trong tai nàng trở nên xa xôi và mơ hồ vô cùng. - Yên tâm ! Nếu tiểu tử đó còn sống phụ thân bắt lại đây. Để cho tiểu bảo bối của ta tự tay đánh đập cho hả giận. Ha ha ha... Độc Vô Địch cười sảng khoái, đến khi chú ý lại mới phát vẻ mặt của con mình đúng liền vươn bàn tay to lớn ra quơ quơ trước mặt: - Tiểu Nghệ, Tiểu Nghệ... - Hả? Ồ... Độc Tiểu Nghệ như tỉnh mộng, đột nhiên sắc mặt trở nên bình tĩnh trở lại chậm rãi nằm giường : - Phụ thân. Con hơi mệt, con muốn ngủ chút! - Ừa. Con ngủ giấc , sau khi tỉnh lại mọi chuyện tốt đẹp. Phụ thân phải uống chén rượu giải tỏa bực tức hôm nay mới được. khó chịu!" Độc Vô Địch lắc lắc đầu ra ngoài, với chỉ số IQ khiêm tốn của sao phát được con mình có chút đúng... Độc Tiểu Nghệ kéo chăn phủ kín toàn thân rồi chẳng thèm nhúc nhích. Mẫu thân rồi cả mấy di nương nữa đều ân cần hỏi thăm, mấy câu gì đó an ủi nàng, nhưng tất cả Độc Tiểu Nghệ hoàn toàn để vào tai câu nào cả. Trong lòng nàng giờ vô cùng hồn loạn, đến cả ngay chính bản thân nàng cũng biết mình suy nghĩ cái gì, lại càng hiểu tại sao mình lại có cảm giác muốn khóc, nàng chỉ cảm thấy mũi cay cay, trong lòng co rút đau đớn từng chập, nước mắt chẳng hiểu tại sao cứ chảy ra càng ngày càng nhiều làm ướt cả chiếc áo ngủ bằng gấm. Cuối cùng ngay cả mẫu thân với mấy di nương mình lúc nào nàng cũng biết nữa.......... Chẳng lẽ ... Chẳng lẽ chết sao? Ngươi... Ta còn có...
Chương 73: Đại sát tứ phương . Quân Chiến Thiên đanh mặt, cả người đằng đằng sát khí bước ra đài Điểm Tướng xoay người ngồi lên ngựa. Giục ngựa đến những gia tộc đối địch với Quân Mạc Tà, muốn cho bọn chúng phải hóa thành tro bụi mới có thể xem như là an ủi vong linh của cháu mình. Đột nhiên trong bóng tối xuất tầng tầng khí gợn, người bận đồ đen còn muốn tối hơn cả bóng đêm xuất như u linh. Mặc dù ở gần ngay trước mắt nhưng mọi người lại thể thấy gương mặt của . - Ảnh tử? Sao ngươi lại đến đây? Là bệ hạ phái tới sao? Quân Chiến Thiên ngẩng đầu hỏi. - Đây là ý chỉ của bệ hạ! Ảnh Tử phất tay đưa tờ giấy trắng nhàng bay vào trong tay Quân Chiến Thiên, gương mặt được làn sương che phủ như mỉm cười chút nhưng lại có vẻ quỷ dị khiến người khác sợ hãi vô cùng. thanh hóa thành tuyến vô hình tiến vào trong tay Quân Chiến Thiên: - Bệ hạ cháu ngươi vẫn chưa chết! Cũng lệnh cho ta cho ngươi hai từ: Cân bằng! Khi hai chữ 'Cân bằng' này thanh có chút khô khốc nhưng lại có vẻ tình nguyện như mở miệng nhiều như vậy phải là thói quen. - Mạc Tà còn sống? Quân Chiến Thiên mừng rỡ vô cùng. Nhất thời nhớ đến nhân vật thần bí kia: - Chẳng lẽ là cứu cháu ta? Nghĩ vậy nên vội vàng hỏi: - Ảnh Tử. Vậy thương thế của cháu ta có nghiêm trọng ? Ảnh Tử muốn xoay người như hề muốn phải ở lại đây phút nào cả, cho dù người đối diện chính là người đứng đầu quân đội đế quốc cũng hề có chút hứng thú gì. Đột nhiên nghe được câu hỏi của Quân Chiến Thiên vẫn xoay người lại vài chữ có chút tình nguyện: - chết. Chỉ bị thương nặng! xoay liền quay đầu nhìn Quân Vô Ý bên cạnh rồi hừ tiếng biến mất bóng dáng. Niềm hi vọng của Quân Chiến Thiên vừa dấy lên đột nhiên bị đoàn nước lạnh dập tắc hoàn toàn. cảm thấy cả người lạnh lẽo. Ánh mắt của Ảnh Tử khi nhìn về Quân Vô Ý cái chẳng khác nào nhắc với thương thế của Quân Mạc Tà cho dù chết cũng hơn Quân Vô Ý được bao nhiêu. Trái tim của Quân Chiến Thiên trở nên lạnh lùng như bị đóng băng! Chẳng lẽ hậu nhân duy nhất của Quân Gia lại trở thành người tàn phế sao? Nghĩ như vậy nên trong đáy lòng Quân lão gia tử nỗi giận, ngọn lửa cuồng nộ bốc cháy cao. Trước đây hay đối nghịch với cháu ta hình như là Mạnh gia và Lý gia. - Con mẹ tụi nó. Vô luận hôm nay có chuyện gì xảy ra nữa cũng phải bắt các ngươi khai đao. Coi như là các ngươi xui xẻo . Trong lòng Quân Chiến Thiên mắng to tiếng, xoay người ngồi lên ngựa nghiến răng nghiến lợi : - Đại quân theo lão tử xét nhà nào! Trời còn thương. Ảnh Tử nhìn Quân Vô Ý cái đối với Quân Lão gia tử căn bản phải là là 'nhắc nhở'. còn có nguyên nhân khác... đêm này nhất định là đêm sát phạt. Theo giận dữ của Quân Chiến Thiên, màn máu tanh bao phủ khắp đế đô. Chiến mã chạy qua lại khắp kinh thành, từng ngôi nhà của các đại thành viên trong triều dần dần bốc hỏa, thanh binh khí va chạm lẫn nhau vang lên ngừng kèm theo tiếng kêu la thảm thiết. Trước khi Ảnh Tử xuất vô số người bận đồ đen từ trong bóng đêm xuất như u linh nhảy vào phủ đệ của các quan viên. ít quan viên còn chưa kịp phản kháng bị chém giết, máu tươi khắp nơi. Hình bộ thị lang Mạnh Chí Vũ, Lý Kiều đều là phe cánh với Lý Gia cùng Mạnh Gia, cũng là nhân vật thuộc dưới trướng của Đại hoàng tử, bình thường ở trong triều rất hay phản đối Quân gia nên hôm nay hai nhà này đứng mũi chịu sào. Trống trận còn đánh trong gia viên của hai nhà này xuất mấy người bận đồ đen bịt mặt giết từ thị vệ gác cổng vào. Xác người chất thành đống từ cổng vào đại sảnh. Hai vị quan viên đáng thương còn chưa kịp gì bị chém rớt đầu. Sau đó cả nhà ai thoát khỏi cả, khắp nơi đều bị hỏa thiêu. Đương triều Ngự Sử Thiết Nhan khi nghe được tiếng trống liền nhớ lại con mình vì hộ tống Quân Chiến Thiên tác chiến lại kháng cự quân pháp bị chém đầu từ lâu nên luôn luôn đối địch với Quân Chiến Thiên. Khi nghe được tiếng trống này lão cho rằng cơ hội đánh ngã Quân Chiến Thiên đến liền vội vàng rời giường viết tấu chương buộc tội Quân Chiến Thiên. Nhưng chỉ viết được nửa cửa sổ bỗng nhiên ầm tiếng vỡ nát. Mấy người bận đồ đen bịt mặt tiến vào chụp lấy tấu chương còn chưa viết xong nhìn chút rồi bỗng nhiên cười lạnh. Vò tấu chương lại nhét vào trong miệng lão dã man rồi tia sáng lóe lên khiến cho đầu lão với tấu chương vỡ thành hai phần. vị khác là Ngự Sử Chu Mộng Thành. Vị này khi Quân Vô Ý bị bại trận tàn phế liền tấu chương Quân Vô Ý còn khả năng tác chiến nữa khiến cho Quân Vô Ý bị miễn chức Ngự Sử. say rượu nằm người tiểu thiếp gáy khò khò nhưng bỗng nhiên đao lóe lên chặt rớt hai chân rồi kiếm đâm xuyên tim . Đưa cả thân thể cắm vào cây to trong sân. Trừng đôi mắt to nhìn nhà mình bốc cháy khắp nơi. Hai gia tộc dưới trướng Nhị hoàng tử là Lễ Bộ Tiễn Vạn Quán và Ngô Vân có nơi ở gần cửa thành. Khi nghe được tiếng trống trận của Quân Chiến Thiên liền cảm giác ổn. Là người hiểu Quân lão gia tử nên đưa ra quyết định sáng suốt: Lập tức thu thập chút liền vội vàng bỏ chạy khỏi thành. Nhưng khi ra khỏi cửa thành bị đại quân vây quanh. Thủ lĩnh đại đội vừa hô lớn bắt thích khách trận mưa tên rơi xuống để cho bọn chúng bất kỳ cơ hội nào cả. Hơn trăm người bị biến thành con nhím, ngay cả gương mặt cũng nguyên vẹn. Hơn sáu mươi người của Ngô Gia bị cũng bị giết chết tại cửa thành Tây. Thi thể bị chén nát vụn, cuối cùng còn bị đổ dầu lên đốt khiến cho mùi 'thịt nướng' lan tỏa khắp nơi. Bên cạnh đống thi thể của hai nhà này có hai cái mộc bài lớn: "Kết quả của thích khách!" Còn có vị Ngự Sử Trầm Trọng Vân nữa đêm thức dậy nhà xí, đến sáng hạ nhân phát cái mông chỉ tiên còn đầu cắm vào sâu dưới... biết chết bao lâu rồi. Những quan viên ngày thường quyền cao chức trọng lúc này giống như đám dê con bị hãm thân vào bầy sói. Trong lúc nhất thời cả kinh thành giống như lâm vào ngày tận thế. Lửa giận của Quân lão gia tử hoàn toàn thiêu đốt cả đế đô. Chuyện tối nay vượt qua xa suy đoán của Hoàng đế khiến cho khi biết được việc tức giận đến nỗi ném vỡ mọi đồ vật có thể cầm vào tay. Lượng lực bí mật của Quân Gia hiển lộ ra ngoài giống như quỷ như ma giết chóc ngừng. Dưới đêm yên lặng này dùng máu tươi chấn động toàn bộ giới cao tầng tại kinh thành, khiến cho nhiều người đau đớn và sợ hãi vô cùng. Mỗi người đều tự hỏi dưới lực lượng thể kháng cự kia bản thân phải làm gì? Có nên lựa chọn nơi đặt chân mới ? Nhất là ba vị hoàng tử, mỗi người đều triệu tập thủ hạ dưới tay mình thượng nghị cả đêm. Thế lực to lớn của Quân Gia khiến cho ba vị hoành tử đỏ mắt vô cùng: Nếu lực lượng này mà mình có thể nắm trong tay... Nhưng trong quá trình thương nghị ba cái vương phủ đều bị bốc hỏa, tiếp theo là vô số đầu người còn phun máu bị ném vào khiến cho ba vị hoàng tử hoảng sợ mất hồn. Thị vệ của vương phủ lục xoát khắp nơi nhưng thể phát cọng lông nào cả mà còn bị quân đội tuàn thành đuổi chạy ngược trở về. Bất quá cũng có vài gia tộc ngoại lệ như Lý Gia, Mạnh Gia, Tống Gia tam đại gia tộc có thực lực hùng hậu khi bị những người bận đồ đen kia công kích các cao thủ của gia tộc phản ứng lại, ngăn cản cho bọn chúng chém giết nữa nhưng vẫn thể ngăn cản được khói lửa khắp nơi. Trong mật thất của Lý gia có vài người nghe tiếng hò hét bên ngoài nhịn được muốn ra ngoài. người trong đó bận áo bào màu trắng hơn ba mưoi tuổi, gương mặt lạnh lùng. Nhìn thân hình và khí độ của liền biết đây chính là Thiên Huyền cao thủ giết chết Tần Hổ diệt khẩu. Cửa được mở ra, Lý gia đại côgn tử Lý Du Nhiên đến. - Du Nhiên. Để ta ra ngoài . Mấy tên kia có tu vi cao nhất cũng chỉ là Ngọc Huyền mà thôi. Vài người trong chúng ta tùy tiện ra người thôi cũng có thể áp chế bọn chúng. Ta hiểu nỗi nhà mình bị đánh như thế mà ngươi vẫn chậm chạp như vậy? Bọn họ muốn tìm cái chết để cho chúng ta toại nguyện cho. Người áo trắng nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút tức giận. luôn luôn cao ngạo sao có thể trốn tránh trong mật thất như con chuột dám ló đầu thế này?
Chương 74: Cái này là công đạo! - , tuyệt đối được! - Lý Du Nhiên vẫn tỏ ra bình chân như vại, mỉm cười- Cho dù bọn chúng có đốt sạch Lý gia đại trạch, chúng ta cũng để cho chúng thoải mái đốt ! Nụ cười nhàng bâng quơ của trong hoàn cảnh này khiến người ta thấy rét mà run, tiếp: - Người họ Lý còn, Lý gia còn! Nếu bây giờ các ngươi kích động xông ra, cho dù xử lý xong bọn áo đen đó nhưng chỗ này lập tức biến thành cái đích cho vô số ánh mắt ngắm vào. Chỉ cần các ngươi thân, dù thân phận có bại lộ hay , Lý gia lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, ta tin chắc lúc đó lời đồn Huyền đan nằm trong tay Lý gia lan đến tận hang cùng ngõ hẻm, vậy ... Đại hỏng rồi! - Sư huynh, vì thế các ngươi hãy ở yên trong mật thất, ngàn vạn lần nên ra ngoài! Khi nào sóng gió trong kinh thành trôi qua, ta lập tức bố trí đưa các người ra khỏi thành, sau này tiểu đệ còn phải nhờ sư phụ và các vị sư huynh chiếu cố rất nhiều! - Lý Du Nhiên cười tiêu sái, tiêu sái đến lạnh người - Đốt hay lắm! Giết tốt lắm! Hừ, tại sao phải ngăn cản chứ? Nếu chúng chưa tay, đẩy thêm người ra cho chúng giết! Quân lão công gia, ta chống mắt mà coi ngươi phải thu thập tàn cục thế nào? Đại nghịch tạo phản, tội to bằng trời, dù triều thần sợ oai lão mà bỏ qua, nhưng Hoàng thất há dễ dàng như vậy sao? - Được! Nếu như vậy, chúng ta nghe theo ngươi! - Gã áo trắng gật đầu vẻ bất mãn - Tiểu sư đệ, khi nào có thời gian ngươi nên trở về sư môn chuyến. Sư phụ... sư phụ rất yên lòng về ngươi! - Nhất định rồi, sư huynh yên tâm! - Lý Du Nhiên cười cười ra ngoài. Bùmmmmmm! trái hỏa tiễn đột ngột nổ tung, trung tức tràn ngập muôn ngàn tia sáng, rực rỡ vô cùng. Tiếng nổ vừa vang lên, đám người áo đen đồng loạt rút lui như thủy triều xuống, trong nháy mắt rời khỏi chiến trường, tan biến vào màn đêm vô tận... Ngay sau đó, tiếng vó ngựa từ bốn phía bỗng dội lên như sấm sét, hàng ngàn thiết kị tràn đến như nước lũ, quân dung nghiêm chỉnh, sát khí ngút trời, chỉ vài hơi thở bao vây Lý phủ trùng trùng điệp điệp, con ruồi cũng lọt! Ầmmmm! Đại môn Lý phủ vỡ tan, Quân Chiến Thiên mặt đằng đằng sát khí, hùng hổ bước vào. thân lão, ánh sáng màu xanh đặc trưng của Thiên huyền khí bừng lên chói lọi. ràng với thân phận của mình, lão tin rằng có cho thêm vàng Lý gia cũng dám động thủ, nhưng cẩn thận vẫn hơn, sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, cẩn cẩn trọng trọng mới là người đại thọ. Bên cạnh lão, hai đội tinh binh nối đuôi mà vào, đao kiếm tuốt trần lóe sáng dưới ánh đuốc đêm. - Tất cả người trong Lý gia mau lăn ra đây cho lão tử! Thích khách xuất , lục soát toàn thành! - Quân lão gia tử đề khí rống lên, thanh vang xa đến vài dặm. - Ô, ra là Quân lão huynh thân chinh đến đây, là hân hạnh, hân hạnh cho kẻ hèn này! - Thái sư Lý Thượng từ trong đại sảnh bước ra đón, mặt mũi tươi cười đầy vẻ thân thiết. Lão sải những bước dài dễ đến bằng hai lần người khác, điệu bộ vồ vập gấp gáp như gặp lại người em ruột thịt bị thất lạc bao năm trong chiến loạn. Quân Chiến Thiên nhăn mặt: - Lý thái sư, tốt nhất là ngươi nên quản giáo người trong nhà cho chặt. Hôm nay công chúa Linh Mộng điện hạ bị ám sát, Quân mỗ lãnh trách nhiệm truy tìm bọn to gan đó về quy án nên thể nể tình riêng, nếu gây ra điều gì phải với Lý phủ ngươi cũng là điều khó tránh khỏi! - Vừa , lão vừa vung tay - Người đâu, lục soát! - Khoan! - Lý Thượng râu tóc dựng đứng, bộ dáng ôn hòa thân thiết lúc nãy bay mất sạch , lão lớn tiếng: - Quân lão công gia, ngươi tuy là Chủ tướng của quân đội bản triều, mang danh Công tước, tất nhiên là quyền cao chức trọng, nhưng bản thân Lý mỗ cũng là Thái sư đương triều, mang hàm Nhất phẩm, là Công tước đế quốc chẳng kém gì ngươi! Nếu có Thánh chỉ viết tay của Hoàng đế bệ hạ, kẻ nào dám làm càn ở đây? Quân Chiến Thiên cười lạnh, ánh mắt lóe lên quyết liệt, chậm rãi : - Thái sư, ý của ngươi là chỉ cần mang hàm Nhất phẩm, quyền cao chức trọng có thể thoải mái chứa chấp thích khách phải ? Lục soát cho ta! Kẻ nào to gan cản trở, giết chết tại chỗ! Lập tức, mấy trăm binh lính phía sau tràn vào, nhằm hướng các cửa phòng trong Lý phủ lao tới. Lý Thượng giận run người, thét lên: - Quân Chiến Thiên, ngươi dám tự tung tự tác, làm việc lộng quyền, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao? Quân lão gia tử cười ha hả: - Thái sư, ta thấy ngươi mới kì quái! Đây chỉ là cuộc lục soát bình thường nhằm truy tìm thích khách ám sát công chúa, sao gọi là lộng quyền, dựa vào đâu để ghép ta vào tội tạo phản? Thái sư, ngươi hết lần này đến lần khác muốn cản trở chuyện lục soát, chẳng lẽ có chuyện gì mờ ám, chẳng lẽ ngươi thực có mối liên hệ với thích khách kia sao? xong, lão chẳng thèm để ý đến Lý Thượng, lập tức phất tay ra hiệu cho binh lính hành động. Đúng lúc này, từ bên trong thanh niên áo trắng mỉm cười bước ra, cung kính cúi người hành lễ với Quân Chiến Thiên rồi lễ phép : - Quân lão công gia nếu đúng là phụng chỉ làm việc, Lý gia đương nhiên dám cãi lời. Nhưng giả sử có thánh chỉ, đúng là lão công gia tự ý xông vào phủ quan Nhất phẩm lục soát rồi! Ồ, lúc đó cho dù Quân lão công gia cây ngay sợ bóng cong, nhưng chuyện đó truyền ra ngoài tất nhiên hay ho gì rồi. Quân Chiến Thiên lạnh lùng nhìn gã thanh niên nho nhã đứng trước mặt, trong lòng khỏi liên tưởng đến đứa cháu bảo bối của mình, ràng so với tên nhóc Lý Du Nhiên này còn giỏi giang hơn ít, thế mà nay lại bị người ta hạ độc thủ. Nghĩ đến đây, lửa giận lại bùng lên dữ dội, lão lạnh giọng: - Vậy ngươi muốn gì? - Vãn bối chỉ muốn thỉnh giáo Quân lão công gia vấn đề đơn giản: lão công gia luôn miệng muốn đến Lý phủ lục soát tìm thích khách, vãn bối bất kể lão công gia nhận được tin tình báo chúng ta chứa chấp thích khách từ đâu, khi tìm ra thích khách, Quân lão công gia làm gì? - Lý Du Nhiên cười tao nhã, bồi thêm đòn nữa: - Lúc đó lão công gia cho Lý phủ ta cái công đạo chứ? Quân lão gia tử ngửa mặt cười lớn rồi đột nhiên dấn lên bước, giang tay tát thẳng vào mặt Lý Du Nhiên đánh "bốp" rồi đá thêm phát vào bụng khiến ngã lăn lông lốc mặt đất, giận dữ quát: - Lão phu lục soát thích khách, ngay cả thằng ông Lý Thượng của ngươi còn dám đánh cái rắm trước mặt ta, thằng nhãi nhép như ngươi dựa vào cái gì mà dám đứng đây khua môi múa mép, vặn vặn hỏi hỏi? Muốn đòi công đạo hả? Cái này chính là công đạo của ông mày đấy! Lão dừng lại, phun ra bãi nước bọt, tiếp: - Nực cười, thấy thích khách, đương nhiên chứng tỏ Lý gia các ngươi trong sạch, bắt được thích khách ở đây, đương nhiên phải tiếp tục tới chỗ khác lục soát chứ còn làm gì nữa? Ta muốn biết tại sao già trẻ lớn bé trong Lý gia ngươi cứ mực liều mạng ngăn cản công vụ, liều mạng kéo dài thời gian? Rốt cục các ngươi có dụng ý gì? Chẳng lẽ các ngươi thực có ý mưu phản, thực là chủ mưu của vụ ám sát công chúa lần này? Nếu vì các ngươi kéo dài thời gian mà thích khách thừa cơ trốn thoát, Lý gia có bao nhiêu cái đầu để đền tội đây? Những lời này hiển nhiên là nhằm vào Lý Thượng, đối với Quân Chiến Thiên mà , tên Lý Du Nhiên đến tư cách chuyện với lão cũng có. Ngay cả chiến trường, khi hai quân đối mặt, cũng phải ngang hàng mới chuyện, tư cách đủ mà dám mở miệng đương nhiên là tự tìm chết. Lý Du Nhiên phải biết điều này, nhưng mắt thấy gia gia chịu nhục, trong mật thất lại có điều khuất tất thể để người khác phát nên đành bấm bụng ra, ôm theo hy vọng Quân Chiến Thiên có cái tự cao của kẻ đứng đầu quân đội đế quốc mà xử lý thoáng tay với kẻ hậu bối, Lý gia nhờ đó thoát được hiểm cảnh. Ai ngờ hôm nay số xui xẻo, Quân Chiến Thiên chẳng những để ý đến phong độ của Đế quốc quân đội đệ nhất nhân mà ngay cả cái sĩ diện cơ bản của đấng trưởng bối cũng vứt toẹt qua bên, tát đá tung ra chớp mắt, vừa nhanh vừa độc. Lý Du Nhiên dù là thiên tài luyện võ nhưng do hạn chế tuổi tác nên mới tu luyện đến trình độ Kim huyền sơ bậc, so với Thiên huyền của Quân lão gia tử đúng là trời vực, lại thêm bất ngờ kịp phòng ngự nên lĩnh trọn hai đòn, chỉ thấy mắt nảy đom đóm, đầu óc quay cuồng. Quân lão gia tử vận Huyền khí nên vết thương của hoàn toàn có gì nghiêm trọng, nhưng chịu cái nhục bị đánh ngã bò càng dưới chứng kiến của ngàn người, trái tim Lý Du Nhiên khác nào bị ngàn vạn mũi dao đâm trúng.