Chương 65: Quỷ khiến thần xui Xe ngựa toàn bộ bị hủy và tất nhiên việc sau đó cũng cần nữa, Linh Mộng công chúa liền nhảy lên con ngựa mà thị vệ dắt tới, chậm rãi quay về, duy chỉ tâm tình là dị thường nặng nề. Mộ Dung Thiên Quân vội vàng chỉ huy cấm quân bảo vệ Linh Mộng công chúa bảo vệ chặt chẽ, trước lúc cưỡi ngựa rời khỏi đó, còn quay đầu nhìn lại, trong đầu thầm nghĩ: “Trông tên Quân Mạc Tà kia bị thương nặng như vậy biết liệu có thể chết hay nhỉ? Nếu chết là tốt nhất. Vừa trông thấy mà mình chỉ muốn dần cho trận! Với đức hạnh kia ngờ còn muốn theo đuổi Linh Mộng công chúa nữa. đúng là biết lượng sức mình.” Trong miệng hừ tiếng, rồi cưỡi ngựa nhìn Linh Mộng công chúa phong tư duyên dáng phía trước mà khỏi mắt hoa thần mê, hồn phách điên đảo, trong lòng nghĩ xiên nghĩ vẹo, nhất thời hồn bay cả lên trời, và hoàn toàn quên mất việc phải phái người báo tin cho Quân gia… - Ta lão già nhà ông này. Ông giống như ma quỷ cứ bám ta ba ngày rồi đó. Chẳng lẽ là bởi vì dáng vẻ tuấn tiêu sái của bản thiếu gia khiến cái lão già ông xem trọng hay sao?! Quân Tà bị lão nhân kia ôm như ôm đứa trẻ con trước ngực. Mà lão nhân này lại như con gà bị phơi khô, cả người gần như có lấy mẩu thịt. Điều này khiến Quân Tà cảm thấy toàn thân vô cùng vô cùng thoải mái, kiểu như nằm đá cuội vậy. Với lại biết lão nhân này khẳng định thương tổn đến mình nên chẳng có chút khách khí, cứ thoải mái châm chọc lão! - Phi, ngươi cho là lão tử muốn theo cái tên bại gia tử nhà ngươi hả? Ngươi mỗi ngày từ đầu đến cuối cứ hết chạy chỗ này lại sang chỗ khác, lại chẳng biết phóng ra cái ám chiêu bỏ mịe gì mà thoát khỏi tầm mắt lão tử! Giờ thế nào! Gặp báo ứng chưa? Nếu phải gia gia ngươi bỏ ra lượng bạc lớn… À mà bỏ mịe? Làm sao ngươi biết ta theo ngươi ba ngày? Lão đầu vẻ mặt oán giận, cảm giác theo cái tên hoàn khố này mất giá, định càu nhàu đột nhiên phát có gì đó bình thường ở đây. Tiểu tử vô dụng này làm sao biết ta theo ba ngày? Chẳng lẽ phương pháp hình truy tung của lão tử lại thụt lùi đến trình độ này. Dưới kinh hãi lão nhất thời dừng bước. Thậm chí đối với việc làm bất kính khi Quân Tà kêu mình là lão già cũng chẳng thèm để ý nữa! - Ngu ngốc! Vấn đề đơn giản như vậy cũng hỏi. Tất nhiên là có người cho ta biết rồi. Chợt động tâm niệm, Quân Tà thuận miệng trả lời. Thủ đoạn truy tung của lão đầu này dù chưa đáng lọt vào mắt xanh Quân Tà. Nhưng dù thế ở kiếp trước thủ đoạn đó cũng thuộc hàng nhất lưu, và nếu chỉ bằng đạo hạnh trước kia của Quân Mạc Tà cho dù có tu luyện thêm trăm tám mươi năm nữa cũng phát giác được ra lão, lại càng cần đến chuyeenj thoát khỏi tầm mắt người này. - Ngươi mới ngu ngốc! Chỉ bằng cái tên ngu ngốc nhà ngươi đương nhiên phát giác được lão tử… À? Ai cho ngươi biết? Lại là người giúp ngươi trốn khỏi tầm mắt lão tử à? Lão nhân đột nhiên cảm thấy kinh dị, lấy công phu truy tung của mình ngờ còn bị người phản truy tung mà đến mình còn biết? Hơn nữa người đó lại còn có bản lĩnh để cho tên tiểu tử rác rưởi Quân Mạc Tà này tự động trốn khỏi theo dỏi của mình … là rất đáng sợ. Điều này cần phải có thực lức như thế nào?! Nếu người đó là địch nhân… - Ta nào biết người đó là ai. Quân Tà tiếp tục lừa dối: - Ta cũng chưa từng gặp mặt . - Ừ ha…Điều đó là đương nhiên! Cao nhân như thế há lại để tên rác rưởi ngươi gặp mặt? như vậy, phương pháp để ngươi thoát khỏi ta cũng là của người đó sao? Phương pháp đó là gì vậy? Theo ấn tượng ban đầu, lão già càng nhận định tên hoàn khố này tuyệt đối có năng lực phát ra mình. Lão hỏi vậy cũng chỉ trông chờ vào cái gọi là vạn nhất. Dù sao đối với kỹ thuật truy tung phản truy tung của mình lão cực kỳ tin tưởng. Chỉ là trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nghĩ: “ Chẳng lẽ là Chí Tôn Thần Huyền để ý tới ta sao? đúng, chẳng lẽ là…” Càng nghĩ trong lòng càng hoan mang. , thủ đoạn của lão nhân này quả rất cao, nếu lấy bản lĩnh thế hệ Vua sát thủ như Quân Tà sao phải mất tới thời gian ba ngày lượn lờ khắp nơi! - Đương nhiên, ta lão nhân ông này. Ông rốt cuộc xong chưa, cuối cùng mấy cái vớ vẩn này làm cái gì. Ông đến cùng định mang ta tới đâu đây? Nhanh mang ta về nhà mới là chính xác. Quân Tà có chút khó chịu, trong lòng tức giận mắng: “ Ngươi nhanh nhanh mang ta về nhà để ta còn dùng Hồng Quân Tháp chữa thương chứ! Nếu ở chỗ khác vạn nhất lộ ra chút sơ hở gì làm sao? - cái rắm! Tiểu tử ngươi bị thương thành ra như vậy mà lão phu còn chuẩn bị chưa trị cho ngươi chưa về tới ngươi đời nhà ma rồi. Trong lòng lão nhân có chút khó chịu, bằng công phu của ta, ngờ lại bị người phản truy tung! là con mẹ nó! Nếu về thẳng Quân gia, lão nhân nhà ngươi còn oán chết lão tử ra à! chữa trị cho tiểu tử này ổn ổn chút sao còn dám vác mặt về chứ? Trong lúc chuyện, hai người vào nhà dân lụp xụp. Lão đầu xoay người cái ôm Quân Tà vội vã vào, đặt ở đất, rồi lập tức bắt đầu kiểm tra cách tinh tế miệng vết thương của , đến khi kiểm tra lần rồi khỏi chậc chậc lấy làm kỳ! Lồng ngực của Quân Tà, kiếm gần như đâm thủng qua cả ngực, mặt khác còn có vết hai chỗ tím đen rất ràng, hiển nhiên hai chỗ đó là dấu vết để lại của hai cước lồng ngực . Mà với công lực của sát thủ Ngân phẩm bất cứ người nào ra tay cũng đủ chết rồi. Nhưng tên tiểu tử này bộ vị yếu hại bị đâm kiếm, hai là bị đá tới hai cước nhưng ngờ vẫn còn chưa chết, hơn nữa lại còn có thể chuyện! Mà điều này còn chưa ăn thua gì, đáng sợ hơn chính là ngay cả xương sườn cũng gãy chiếc! Lão nhân cẩn thận dùng Huyền khí tiến sau vào kinh mạch của , tra xét chút, lục phủ ngũ tạng cũng có thương tổn gì, nội thương cũng có vẫn đề lớn, khỏi mở to hai mắt nhìn. kiếm này đâm vào cũng khéo?! ngờ lại đâm vào trong kẽ hở! Vận khí tiểu tử này cũng thực tốt quá ! - Tiểu tử, bọn sát thủ kia có phải ngươi mời đến hay thế? Sao lại chiếu cố ngươi như vậy nhỉ? Nhìn thương thế của ngươi, ta vô cùng hoài nghi, các ngươi nhất định là thông đồng với nhau từ trước. Ngươi muốn chơi trò hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ hảo cảm của nữ oa xinh đẹp kia phải ?! Lão đầu vuốt râu, liếc mắt nhìn, bộ dáng trông vô cùng đáng khinh. câu đột phát từ ý tưởng hiếm thấy của lão đầu này khiến Quân Tà thiếu chút nữa nghẹn thở, dở khóc dở cười: - Lão đầu, ông rất dám suy nghĩ. Thiếu chút nữa thiếu gia ta mất mạng rồi đó! Có hùng cứu mỹ nhân như vậy sao?... Ông còn thất thần ra đó làm gì, mau mau xem đùi của ta , thấy còn chảy máu sao? Quân Tà câm lặng, lão nhân này tuổi lớn thế này rồi mà sao tưởng tượng ra được cái chuyện như thế được cơ chứ, với cả lại ngừng linh tinh! Gia gia sao lại mời người như thế theo minh cơ chứ? - Phi, tiểu tử vô liêm sỉ, lão phu làm thế nào còn khiến ngươi tới dạy sao? Lão nhân thổi râu cái, - Tiểu tử ngươi may mắn chết được! Cũng bị tàn phế! xong lão dường như cố ý trả thù, vỗ vỗ đùi , : - có việc gì! Đùi Quân Tà vừa bị đâm kiếm xuyên qua, mặc dù bị thương tới xương cốt, nhưng bắp thịt lại bị đâm qua rất xứng với cái tên Nhất đao lưỡng động, mà giờ bị vỗ như vậy, nhất thời trăm cái đau cùng ùn ùn kéo đến, đau tới tim, đau tới tận lục phủ ngũ tạng khiến phải cắn răng, khàn khàn hít mấy hơi, trán chảy mồ hôi hột, giọng khàn khàn tử hàm răng hỏi: - Lão đầu, ông có cháu ? Lão đầu nhất thời cảnh giác, trừng mắt: - Ngươi muốn làm gì? Lại quên hỏi tiểu tử này vì sao bảo mình chữa đùi cho trước? Phải biết rằng kiếm ở ngực kia, so với đùi còn quan trọng hơn rất nhiều! “ Nếu lão tiểu tử ngươi có cháu lão tử phải tiền dâm hậu sát, để cho lão bất tử lương tâm nhà người đau lòng tới chết!” Quân Tà trong lòng mắng to. thấy ta bị trọng thương à? Còn vỗ mạnh vào miệng vết thương của ta nữa chứ? - À, ý của ta là, những việc như thế này để cho nữ tử làm cẩn thận hơn. Người dưới mái hiên, nào có thể cúi đầu! - được! Lão đầu lắc lắc : - Tiểu tử ngươi là tên sắc lang. Cả cái Thiên Hương thành này có người nào biết! Quân Tà hoàn toàn câm nín. Ai lão tử là sắc lang, sắc lang ràng là Quân Mạc Tà, phải ta… Chờ lão đầu xử lý tốt vết thương thân Quân Tà trời tối khuya. Hai người, người nóng lòng muốn dùng Hồng Quân Tháp chữa thương, mau chóng phục hồi như cũ, chỉ khổ có cơ hội, và tất nhiên là phiền muộn thôi; còn người kia suy nghĩ, vị tuyết đỉnh cao thủ kia có thể phát ta lại có thể phản truy tung, rốt cuộc là ai? Mà hai người này đều nghĩ tới việc trước tiên phải báo tin về nhà. Tin tức mà Mộ Dung Thiên Quân đáp ứng Linh Mộng công chúa báo cho Quân gia lại càng làm cho “chuyện ” này tung lên chín tầng mây… Mà hai người càng nghĩ tới, trước khi lão nhân trở về báo tin, Linh Mộng công chúa phái người truyền tin cho Quân gia, báo tin Quân Mạc Tà mất tích tử vong… Bọn họ ngờ, cũng bởi khoảng thời gian trì hoàn này, lại làm cho Quân Chiến Thiên lão gia tử giận giữ tới chín tầng trời, thiếu chút nữa muốn huyết tẩy cả kinh thành!! Ngay khi màn đên vừa mới buông, lúc mà sát thủ bất ngờ tập kích đoàn xe của Linh Mộng công chúa đại viện Đường gia cũng trong cảnh kiếm bạt cung giương.
Chương 66: Vây diệt Bắc Thành Bang Đường lão gia tử trầm nghiêm mặt, đứng bậc cửa, ánh mắt chớp động, mơ hồ có tia khát vọng, và phải vất vả lắm mới tìm ra được chút manh mối mà cũng chẳng biết đó có tính đó là manh mối nữa. Đường lão gia tử gấp kịp đợi nữa rồi, ban ngày gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng giờ Đường lão gia tử tính toán tiếp tục chờ nữa, mà màn đêm vừa buông xuống, tất cả cao thủ Đường gia tập kết! Hai trăm bốn mươi sáu người! Hai vị cao thủ Địa Huyền trung giai, bốn vị Ngọc phẩm Huyền giả, mười hai vị Kim phẩm, ba mươi sáu danh Ngân phẩm Huyền giả, mấy người còn lại, cũng đều là cao thủ cửu phẩm Huyền khí đỉnh phong. Vì vậy lần hành động này, lão gia tử Đường Vạn Lý mang tất cả cao thủ Đường gia trong ngoài kinh thành tập trung tại nơi này! Thời gian ngắn ngủi đến buổi chiều, Đường lão gia tử có thể triệu tập lực lượng mạnh nhất trong khả năng lão, và đó cũng là toàn bộ gốc rễ của Đường gia! Lần này hành động, nhất định được thất bại! - Hành động hôm nay có mục tiêu là Bắc Thành bang! Đường Vạn Lý trầm nhìn chung quanh vòng: - Chú ý! Phàm là người trong Bắc Thành bang thể để cho tên nào chạy thoát! Đặc biệt là đường chủ Bắc Thành bang cùng các nhân vật cao cấp! được giết hại, được để sót, tất cả phải bắt sống! Nghe cả chưa? - Nghe ! Mọi người cùng nhau trả lời. Tuy rằng biết vì nguyên nhân gì mà đối phó với Bắc Thành bang, và cũng chẳng hiểu sao lại phải mang lực lượng lớn như thế này đối phó với cái bang phái rắm chó bé như Bắc Thành bang, điều này có vẻ có chút khoa trương, nhưng khi trông thấy sắc mặt trầm của Đường Vạn Lý, bất kể ai cũng dám nhiều! - Lần này hành động do đích thân lão phu chỉ huy, nếu có bất kì tên thủ hạ nào ở Bắc Thành bang chạy thoát các ngươi hãy tự xách đầu tới gặp ta ! Đường lão gia tử hạ mệnh lệnh xuống, chậm rãi nhìn quét vòng, thấy thần sắc mọi người ban đầu thờ ơ khi nghe tấn công vào Bắc Thành bang nay lại cẩn thận như gặp đại địch, Đường lão gia tử vung tay lên: - Xuất phát! Hai trăm bốn mươi sáu người mặc hắc y, vô thanh vô tức hướng ra ngoài cửa tới. Áo choàng màu đen của Đường lão gia tử phiêu phất trong gió đêm, sải bước xuống bậc cửa, tuy lão già nhưng vẫn quắc thước, nhìn kĩ lại thấy mỗi bước đều bộc lộ độ trầm ổn cho thấy hành động buổi tối hôm nay là quyết tâm chưa từng có từ trước đến nay. - Chậm …. Cháu cũng . Theo tiếng, trong nội viện lao ra bóng người bị bao bọc bởi miếng vải đen chuyên để bọc thịt heo, đó chính là Đường Nguyên, hình dáng căn bản là thích hợp cho việc đêm cho nên người này căn bản có y phục dạ hành, lại khăng khăng muốn chung để góp vui, với thân hình quá cỡ kia cuối cùng mới kiếm được miếng vải đen để theo. - Quay trở về ! Nhìn đống thịt lăn tới, Đường lão gia tử tức giận, bay lên đá cước. tiếng hét thảm, Đường Nguyên hơn bốn trăm cân thân thể tròn vo bay vào cửa phòng như quả gôn bị đánh, làm cho cánh cửa của phòng bị đụng vào sập đến nửa bên, rồi xoạt tiếng, miếng vải kiên cố bị xé rách mở rộng ra, lộ ra mông trắng bóng cùng với đùi, cả người nằm sấp xuống, tay chân vẫn cử động được, hơi xoay người hai tay huơ trung vài cái, thấy có chỗ bám, liền lăn mặt đất hai vòng, bám vào cửa mới đứng lên được, mặt xám mày tro nhìn hướng ra ngoài cửa, mảnh tối om, bóng người cũng thấy… Trong bóng đêm đen mịt, tòa trạch viện lớn, nơi này chính là tổng đà Bắc Thành bang. Đường lão gia tử râu bạc trắng tung bay, trầm lặng bình tĩnh bố trí nhân thủ, với trăm vị Huyền giả tu sĩ cao cấp, vây chặt cả tòa đại trạch viện. Mỗi người bình tức tĩnh khí, dám phát ra thanh nào, mà lẳng lặng chờ đợi Đường lão gia tử hạ lệnh. Mặt khác hơn trăm người còn lại, Đường lão gia tử chia bọn họ làm bốn tổ, phân biệt canh ở bốn cửa của Bắc Thành bang, cùng với các địa phương lệ thuộc vào Bắc Thành bang như đổ trường sòng bạc, thậm chí mỗi nhà trong Bắc Thành bang cũng bị vây lấy! Đường lão gia tử đơn giản chỉ muốn khi động thủ tất cả từ trong ra ngoài phải lưu lại, lưới phải bắt hết! Thời khắc cuối cùng mới thu thập tổng đà Bắc Thành bang này! tai hơn trăm vị Huyền giả cao cấp tập trung tại đại trạch viện, người bên trong là cá trong chậu! Tuyệt đối có hy vọng đào thoát. Xuất trảo nhất định phải bắt trúng! Ngoài ra, còn có thể dùng phương thức độn dao giết người, dò xét chút thái độ Bắc Thành bang, nếu Bắc Thành bang án binh bất động, mặc cho xử trí, việc trộm ở Đường phủ cùng Bắc Thành bang quan hệ, nhiều lắm cũng chỉ là tình vụn vặt. Nhưng nếu bọn chúng liều chết đấu tranh, cá chết lưới rách như vậy, Đương lão gia tử biết mình bắt được con cá lớn. Cho tới bây giờ, Đường lão gia tử đối với tin tình báo Đường Nguyên cung cấp vẫn duy trì tính hoài nghi như ban đầu, thậm chí là có thái độ phi thường hoài nghi : “ Quân đại thiếu gia Quân Mạc Tà phát ra manh mối còn Đường thiếu gia về báo tin…. Điều này….. điều này như thế nào nữa, độ tin cậy là quá thấp! ra ai tin đây!” Ai, cũng chỉ trách lão phu hồ đồ, chẳng chịu suy nghĩ cứ nhắm mắt làm bừa! Thôi, coi như là vì dân trừ hại. Chỉ có điều, nếu sau này mà biết hai đại thiếu gia hợp lại lừa mình, đơn thuần vì lời báo thù riêng cho dù có Quân Chiến Thiên ngăn cản che chở, lão phu cũng nhất định cũng bắt Quân Mạc Tà cùng với Đường Nguyên lại rồi đánh trận, đánh Quân Mạc Tà thành mập mạp, đánh Đường Nguyên thành người gầy! Làm cho hai tên trao đổi thân hình cho nhau, hừ hừ! Đường lão gia tử sắc mặt trầm bất định, ngầm nghiến răng nghiến lợi. Nhìn vào cái ngỏ hẻm, số lượng tù binh bị trói như chiếc bánh dần tăng lên. Trong lòng Đường lão gia tử thở dài hơi, thậm chí giờ lão muốn phi ngay về nhà chuẩn bị giáo huấn hai vị đại thiếu gia này. Lá gan của hai tên này quả : Từ khi vây chặt cửa đại trạch viện này, tất cả người từ trong ra ngoài toàn bộ đều bị bắt, rồi lập tức phong bế tin tức trói tay chân chặn miệng ngay tại nơi này. Mà số người cũng ít lẽ ra bên trong phải có phản ứng chứ, nhưng cho tới bây giờ, bọn chúng lại có chút động tĩnh gì khác thường cả, lâu như vậy xem ra Bắc Thành bang phải là người trộm Huyền đan. Cũng đúng, chỉ bằng Bắc Thành bang làm gì lại có suy nghĩ đó? Dám can đảm vuốt râu Đường gia ta ư? Bóng người từ bốn phương tám hướng ở phía xa xa trở về. Đó là những cao thủ Đường gia, và khi trở về họ còn mang theo vài người bị trói. Bên ngoài Bắc Thành bang, công cuộc càn quét kết thúc! Trong lòng Đường lão gia tử thất vọng, nét mặt già nua run rẩy, trong lòng mắng to: “ Đường Nguyên! Quân Mạc Tà! Lão phu tha cho hai người các ngươi đâu. Đồ vương bát đản! ngờ dám hợp lại lừa lão phu! Lão phu nhất định phải abc, xyz….” Nhất định phải như thế nào Đường lão gi tử còn chưa nghĩ xong, bởi đúng lúc đó, nóc tường của Bắc Thành bang đột nhiên có tiếng hô sau đó ra vô số đầu người, đám người đó giương cung lắp tên, và trận mưa tên oanh tiếng bắn tới phía mai phục của các cao thủ Đường gia. Đồng thời bên trong truyền tới tiếng hô, cửa lớn, cửa sau, hai bên, đầu tường nơi nơi đều có bóng người vọt qua như bắn pháo hoa, tỏa ra bốn phía chạy trốn! Dám tuyên mà chiến, ngay cả thái độ đàm phán cùng Đường lão gia tử cũng bất nhã! Hơn nữa đám thi nhau chạy trốn. Người người tranh nhau chạy, trong lòng hận cha mẹ sao chỉ sinh mình có hai chân nhỉ. Điều này là sao đây?! Ta kháo! Phản ứng kịch liệt như vậy! Điều này khác gì với tạo phản chứ?! Đường lão gia tử trừng mắtgần như là rới cả ra ngoài. Mọi chuyện biến hóa đột ngột, làm cho đầu lão gia tử loạn hết cả lên, phải sau lúc lâu, lão mới hung hăng vỗ đùi ba tiếng, đau đến tận tâm gan nhưng trong lòng lại trận hưng phấn: Hấp dẫn! Mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, cao thủ Đường gia mai phục mỗi người thân thủ thủy chung phân biệt cao thấp, huống chi tình huống chuyển biến đột ngột nháy mắt làm cho mấy người bị trúng tiễn bị thương . Còn mấy người khác, đều lao về phía quân Bắc Thành bang , thanh đao kiếm đánh nhau “keng keng cách cách” vang lên, chặt chẽ cực kì, hai bên nhân mã nháy mắt ác chiến thành đống hỗn độn. Tím, đen, ngân quang, kim mang đồng thời ánh lên, toàn bộ khu vực ngay lập tức sáng lạn vô cùng. Từ lúc Bắc Thành bang bắn tên đến lúc hai bên lao tới đánh nhau thành đoàn, ra dài dòng, kỳ phát sinh trong khoảng thời gian cực ngắn, gần như là cùng lúc.
Chương 67: Chó ngáp phải ruồi Đường lão gia tử ánh mắt kinh hỉ trợn to, nguyên bản sắc mặt trầm đột nhiên hiểu lại hưng phấn dị thường, hai tay cũng kích động tới mức có chút run rẩy. Tinh quang lấp lánh trong ánh mắt, lóng lánh lên như trút được gánh nặng, Đường lão gia tử trầm ổn cả nửa đời, hôm nay cuối cùng cũng run rẩy nhếch mép vểnh râu tuôn luôn ra câu tục: “ Ta kháo! Hóa ra là có liên quan, thậm chí có khả năng là chủ mưu!” Con mịe nó! nghĩ là tiểu tử Đường Nguyên lần này tự nhiên lại lập công lớn! Ai mèo mù thể đụng vào chuột chết?! Về tới nhà, lão phu nhất định phải hảo hảo thưởng cho tốt mới được! Vừa nghĩ như vậy, lão gia tức sắc mặt lên vẻ xấu hổ, làm như trộm ánh mắt nhìn trái phải xem xét, ách, mẹ của Đường Nguyên, ta thể mắng như vậy được, đây là con dâu mình mà… Bắc Thành bang nếu phản ứng như thế tất có quan hệ với việc Đường gia bị mất trộm, nếu mà , Bắc Thành bang dám đối đầu với Hầu gia của đế quốc– gia tộc hộ bộ thượng thư, dám bắn tên vào cả nhất đẳng gia tộc trong Thiên Hương quốc? Đám này hẳn là ăn gan báo uống mật gấu rồi, mèo mà dám vuốt râu hùm, điển hình là muốn diệt tộc đây mà! Mắt thấy bên trong Bắc Thành bang bị xới tung lên, từng người bị trói gô cổ lại ném ra ngoài, Đường lão gia tử ho khan vài tiếng, khoanh tay mà đứng, mắt ưng quắc sắc, sắc mặt như trầm thủy, chòm râu phiêu phất, đứng yên bất động, theo đạo vì dân mà trừ hại, ra vẻ đạo mạo nghiêm trang. “Phanh!” người trong Bắc Thành bang bị đánh bay lên, chưa kịp rơi xuống có sợi dây thừng chờ sẵn, rất nhanh chỉ quay vài vòng cái người vừa rơi xuống đất biến thành cái bánh tày lớn. Lại “phanh” tiếng nữa, mặt trúng quyền, miệng đầy răng gẫy rơi xuống, còn chưa kịp hét lên tiếng kêu thảm thiết nào bị người ta nhét vào miệng miếng vải. Ngau sau đó, người bị ném lên giống như cưỡi mây vượt gió, toàn bộ quá trình thuần thục tự nhiên như nước chảy mây trôi. Rồi khi hạ xuống đánh bịch cái, mới phát ra xung quanh toàn là người quen…. “Phanh!” lại phanh cái! “Phanh!”…. Đường gia hơn hai trăm bốn mươi vị cao thủ từ ngoài vào trong, chậm rãi tiến hành, cẩn thận từng tí quyết bỏ sót. Bang chủ Bắc Thành bang Tần Hổ bị ba vị Kim phẩm Huyền giả vây công, tả hữu xung đột, thoát được ra, thần tình tuyệt vọng. Ở cách đó xa còn có vị Địa Huyền cường giả hai tay chắp đằng sau, nhàn nhạt nhìn đồng thời chặn phía sau hướng lui của , thậm chí ngay cả cơ hội tự sát cũng có, nếu phải có lệnh bắt sống chỉ sợ sớm xuống hoàng tuyền, Tần đại bang chủ sắp phát điên rồi! Bốn phía dần dần được thanh lý sạch , từng người cao thủ Đường gia tập trung hết lại đây, còn có nhóm người “Sưu sưu” nhào vào đại trạch viện, triển khai lục soát, cơ hồ dỡ hẳn từng mái ngói viên gạch ra, bất kể chỗ nào cũng bỏ qua. Thậm chí có chỗ này thể tồn tại mật đạo cũng được đào lên ba thước xem xét mặt đất. bao lâu sau bên trong trận vui mừng: - Tìm được rồi! Đường lão gia tử thần sắc vui vẻ về phía trước, chỉ thấy cao thủ Đường phủ mỗi người mang theo người ra, đó là đứa con của Tần Hổ - Tần Tiểu Bảo cùng với vài nữ tử trang điểm xinh đẹp. Tần Hổ đưa bọn họ trốn trong mật thất, vốn định đám người của mình lao ra ngoài, may mắn giữ được tính mạng cũng mong bảo trụ được đứa con, nhưng nghĩ tới người Đường gia xét nhà lại lành nghề đến như vậy. Mật thất sâu hơn trượng, lại bí như thế mà vẫn bị tìm ra. Thấy đứa con bị bắt ra, Tần Hổ mất hết can đảm, hoàn toàn mất dũng khí chống cự. vốn liều mình đánh trả cần sống, nếu phải sợ bỏ mạng trong lúc ẩu đả chỉ sợ sớm bắt giữ! Giờ phút này khi ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất, ra tay chuẩn xác, ba vị Kim phẩm cao thủ đồng thời tiến lên, “ba”, “ba” hai tiếng Tần Hổ như cọng bún ngã xuống, mọi giác quan thân thể đều vận hành bình thường, chỉ có điều quyền khống chế thân thể mất hay cách khác là quyền nắm giữ sinh tử của thuộc về mình nữa. Đại hoạch toàn thắng! Đường lão gia tử chậm rãi về phía trước mặt Tần Hổ, cúi đầu nhìn vẻ mặt uể oải của , phất tay lên, bốn phía mọi người thức thời lui sang bên. Tại đâu để lộ ra khoảng trống trong gia. - Vật kia để ở nơi nào? Đường lão gia tử trầm thấp thanh xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tần Hổ, vừa là thẳng luôn! Quyết cho Tần Hổ có cơ hội ngụy biện! Những lời này dễ dàng tạo cho Tần Hổ loại cảm giác chính là : “Ta là ta biết hết rồi đấy, Huyền đan là do người lấy! Ta tuyệt đối có căn cứ chính xác! Bây giờ chỉ xem nhà ngươi có hợp tác hay thôi.” Chỉ cần Tần Hổ tham gia vụ việc này, đột nhiên nghe người ta hỏi câu, mà thân mình bị bắt, bây giờ có thể là niềm tin sụt đổ mất chín thành! Quả nhiên Tần Hổ cứng họng, trong ánh mắt hoàn toàn lộ ra vẻ tuyệt vọng! chăm chú nhìn vào mỗi chi tiết nhất, trong lòng Đường lão gia tử mừng như điên, tâm tình căng thẳng lâu như vậy nhất thời buông lỏng xuống. Quả nhiên là có tham gia! Đường Nguyên à Đường Nguyên, thằng cháu này cuối cùng cũng làm được việc có tích , hơn nữa là việc lớn, có tiền đồ! Khoan , chuyện này có vẻ là tên ăn chơi trác táng Quân gia Quân Mạc tà nhắc nhở, Đường lão gia tử trong lòng nhất thời cảm khái xuống: “Xem ra mấy kẻ ăn chơi tụ tập ra cũng hoàn toàn là xấu, tối thiểu thời điểm quan trọng cũng cho thấy được chỗ hữu dụng. Tính như lão phu năm đó, mỗi người cũng ta là kẻ phá gia chi tử? tại cũng như vậy…” Khụ khụ, phát giác chính mình nghĩ vẩn vơ, Đường lão gia tử tức định thần lại, trong lòng thầm quyết định, bất luận là có lấy lại được Huyền đan về hay , ít nhất Đường gia lần này thiếu Quân Mạc Tà nhân tình rất lớn! Xem ra sau này phải thân cận với Quân gia nhiều hơn mới được …. - Ta …. Ta nào biết Huyền đan là cái gì, Đường…. lão đại người sao lại đối xử với chúng ta như vậy? Ta… Tần Hổ hoảng lọan hồi đáp, nhãn thần lấp lóe, trong lòng vẫn chống chế hy vọng tìm được may mắn. - Tiểu tử ngươi đúng là khoác mà biết ngượng mồm. Lão tử có đồ chơi kia là Huyền đan hả… biết cũng sao, lập tức ta làm cho ngươi biết. Đường lão gia tử cười trông hiền lành, vẫy tay cái, liền có cao thủ Đường phủ dẫn ra Tần Tiểu Bảo mềm nhũn, phanh ném xuống đất xoay người rồi trở về chỗ cũ. - Tần Hổ, nghe đây là con độc nhất của ngươi. Mặc kệ Bắc Thành bang như thế nào, nhưng chỉ cần ngươi ra những điều ngươi biết ta đảm bảo con ngươi có việc gì, và ta cũng che chở, bảo tồn hương khói cho Tần gia các ngươi bị thương tổn. Đường Vạn Lý lão gia tử ha hả cười, thái độ phi thường hòa hoãn dễ gần. - Tất nhiên, nếu ngươi dù thế nào cũng chịu ra ta tin tưởng rằng rất nhanh thôi, ngươi có thể được chứng kiến con ngươi gặp được điều gì. như vậy thôi chứ tất cả mọi người đều mong xảy ra chuyện như vậy. Ngươi hiểu ý ta chứ?!” - Cha, cứu con…. Tần Tiểu Bảo thê thảm gào to. Đối với tên nhị thế tổ điển hình này, năm nay là năm tai nạn của , dễ dàng gì đường thấy được mĩ nữ, xui xẻo sao, vừa mới ba hoa được vài câu bị trảo đánh tan đan điền phế Huyền khí. Rồi lại vất vả mới khôi phục như trước nhưng trước tửu lầu còn bị đoàn người té nước vào mặt, vừa mới mắng hai câu bị gậy, còn bị đánh gẫy chân nữa chứ; vừa mới khóc cha gọi mẹ về nhà dưỡng thương, rồi lại xảy ra tình này, gãy chân lại còn bị người ta xách ra ngoài, sau đó ngã mặt đất. Vừa đau vừa sợ vừa hoảng khiến Tần Tiểu Bảo thống khổ kêu to…. Đường lão gia tử chậm rãi vươn tay, bàn tay khô cứng nhàng vuốt ve cổ Tần Tiểu Bảo, tựa như chấn an con chó . Như vậy cũng tuyệt đối có ai nghi ngờ, nếu Tần Hổ trả lời cho Đường lão gia tử hài lòng câu nào, bàn tay khô cứng nhăn nheo này tuyệt đối biến thành lệnh bài truy hồn của Diêm Vương! Tần Hổ suy sụp thở dài hơi, cúi thấp đầu xuống : - Ngươi thắng. Đường lão gia tử đắc ý cười : - Tần Hổ quả nhiên là người đứng đầu bang, biết xem xét thời thế, rất tốt! Lời lẽ châm chọc truyền vào tai làm cho khuôn mặt Tần Hổ đỏ lên. Đây là sỉ nhục cực độ làm cho sắc mặt khó coi vô cùng, ngập ngừng vài cái mới khó khăn : - Nghĩ đến hẳn lão hầu gia cũng biết, việc này Tần mỗ cũng bị người sau lưng sai khiến, nếu cho dù Tần mỗ có ăn gan trời sao dám vào Đường phủ trộm đồ được? Đây phải là tìm chết sao? Cho dù có tâm cũng có bổn , bất quá cảnh gươm đao kề cổ, chúng ta…. Quả là có biện pháp. - tiếp. Đường lão gia tử ánh mắt chớp động.
Chương 68: Tiếng trống rung trời giữa đêm khuya. Đường lão gia tử là người có nhiều kinh nghiệm nên cũng biết Tần Hổ Bắc Thành Bang có khả năng ở trước mặt mình giương oai, lại càng thể dối được. Tần Hổ thấy lão gia tử tin lời nên cũng yên tâm hơn vài phần. Cho dù mình thể thoát khỏi nhưng con mình có cơ hội sống sót nên vội vàng tiếp: - Người sai khiến ta, lúc đó ta biết được lai lịch của họ. Người kia có ánh mắt thông thiên, ngay cả những bố trí trong nhà của hầu gia, địa điểm giấu bảo vật, thậm chí thời gian ra tay cũng là thời điểm tốt nhất. Ta đoán rằng là người ở trong kinh thành này. Tần Hổ đến đây đột nhiên trợn mắt, ánh mắt tràn ngập sợ hãi vô cùng: - Lão hầu gia cứu mạng. Nhưng vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng kêu sắc bén, hoàng quang đại trướng, áp lực khắp bốn phương tám hướng đè xuống chút dấu hiệu nào. bầu trời đột nhiên xuất vài bầu trời nho phát ra ánh sáng màu vàng tràn ngập khắp trung. Địa Huyền cường giả. Ba bóng người bé bay xuống nhanh như tia chớp tạo thành hình tam giác nhắm thẳng vào Đường lão gia tử. Mỗi người đều có khăn che mặt và chỉ để lộ đôi mắt toát ra ánh sáng màu vàng rực. Các cao thủ của Đường phủ đồng thời hô lớn, nhóm người liều chết lao lên ngăn cản nhưng đáng tiếc thực lực của bọn họ thể nào ngăn cản bước chân của Địa Huyền cao thủ được. Đường lão gia tử cười lạnh tiếng quát: - Bọn chuột nhắt! Hàm râu bạc trắng tung bay, đột nhiên cả người phát ra ánh sáng màu vàng đất che chở cho Tần Hổ ở phía sau. Ý đồ giết người diệt khẩu của đối phương rất ràng, nhưng bây giờ Tần Hổ chính là con đường duy nhất có thể tìm được Huyền đan há có thể cho đối phương thực ý đồ dễ dàng như vậy? Vô luận là thế nào nữa phải cản lại, thể cho bọn họ làm thương tổn đến tính mạng của Tần Hổ. Chỉ có thể bảo vệ được mạng sống của Tần Hổ mới có thể tìm ra người đứng phía sau. Tìm về được huyền đan mới có thể xây dựng Đường gia trăm năm suy yếu. Đôi mắt của Đường lão gia tử hóa hồng... Ầm ầm ầm! Đường Vạn Lý lấy thực lực của bản thân ngăn cản ba cao thủ đồng cấp, đại khai đại hợp, chỉ công thủ, giống như con hổ điên. Những người này chỉ giết mình Tần Hổ có đáng gì nhưng nếu giết luôn cả Đường lão gia tử Thiên Hương Đế Quốc coi như xong rồi. Hậu quả này ai có thể gánh chịu nổi. Chính vì thế Đường lão gia tử hề sợ hãi, lấy lực lượng của mình ngăn cản ba Địa Huyền cường giả cùng cấp. Bốn người chém giết thành đoàn, khắp sân đều tràn ngập bóng người, bụi mù bốc lên bốn phía. Hai gã cao thủ Địa huyền khác của Đường lão gia tử sợ gia chủ có vấn đề gì liền gia nhập cuộc chiến. Sáu đại cao thủ đối chiến với nhau như vậy cao thủ dưới Địa Huyền nào có thể tiến vào. - DẫnTần Hổ trước... Đường lão gia tử hét lớn tiếng. Đúng lúc này có đạo lam quang nhạt thoáng ưu nhã, người bận đồ trắng bịt mặt nhàng nhảy lại đây. bộ toàn màu trắng trong bóng đêm có vẻ rất nỗi bật, cử chỉ tiêu sái giống như dạo nhưng tốc độ lại nhanh đến cực điểm. Lam quang chợt lập tức thanh thảm thiết vang lên khắp bốn phía. Đầu của bốn vị đường chủ Bắc Thành Bang bể nát, đậu hủ văng tung tóe, thân thể chậm rãi ngã xuống đất. Thiên Huyền sơ giai! Thiên Huyền cao thủ. Hai trăm cao thủ của Đường gia lao đến tạo thành tầng phòng ngự nhưng người kia lại có vẻ như hề nhìn thấy. Thân thể nhảy lên cao di chuyển về phía trước ba bốn trượng giống như bay. Lam quang chợt ra khiến cho Tần Tiểu Bảo nằm mặt đất chỉ kịp kêu tiếng đau đớn, ngực bụng bị quyền cách này đánh nát. Đường Vạn Lý lão gia tử kêu lớn tiếng xoay người lại nghênh đón người bận áo trắng kia. Ánh mắt người đó chợt ra tia khinh thường, lam quang tăng vọt. Đôi bàn tay của cùng đối chưởng với Đường Vạn Lý khiến cho Đường lão gia tử kêu tiếng đau đớn, bộ râu bạc trắng rung động, liên tục lùi về phía sau. Người bận áo trắng ấy xoay vòng lùi về sau, những cao thủ xung quanh đều bị Huyền khí ngăn cản ở ngoài ba thước thể tiến gần . Người đó quay đầu lại đánh ra chưởng đánh ra rất bình tĩnh. Sau lưng chính là Tần Hổ! Khóe mắt của Tần Hổ bắn ra tia máu tươi, hét lớn: - Tốt. tàn nhẫn. Đường lão hầu gia. chính là... đến đây đột nhiên dừng lại hét thảm tiếng, thân thể nằm sát mặt đất như đống thịt xương. Khắp cơ thể còn khối xương nào còn nguyên vẹn cả. - Ha ha... Người bận áo trắng kia cười khẽ mấy tiếng rồi quát : - ! Lam quang lóng lánh lao ra ngoài, kình khí quan thân khiến cho những cao thủ của Đường phủ vội vàng lui về phía sau, thân thể chợt lóe cái nhảy lên bức tường. Hoàng quang, lam quang chợt lóe, bốn người đồng thời nhảy qua khỏi tường cao, chỉ nháy mắt thôi ba tên Địa Huyền cao thủ biến mất. Nhưng người bận đồ trắng kia vẫn đứng tường, tà áo trắng ba phấp phơ phát ra tiếng 'phần phật'. Xa xa chắp tay lại, thanh nho nhã: - Đường lão hầu gia. Hôn nay đắc tội chỉ là do bắt đắc dĩ thôi. Núi cao sông dài mà, sau này có cơ hội gặp lại. tiếng cười dài vang lên, thân thể nhàng bay lên. Lam quang chợt lóe cái, bầu trời trở về với đêm đen huyền bí. Đường lão gia tử bưng ngực tức giận hừ vài tiếng. có thể cảm giác được thực lực của người kia rất cao, khi giao thủ với mình cũng hạ thủ lưu tình rồi. Nếu chỉ bằng chưởng kia thôi cũng có thể đánh mình bị nội thương nặng. Nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến cho Đường lão gia tử tức giận phát run. Nhìn thi thể hai cha con Tần Hổ Bắc Thành Bang cùng với thi thể vỡ đầu của bốn vị đường chủ kia mà trong lòng của Đường lão gia tử nguội lạnh, tia hi vọng cuối cùng hoàn toàn biến mất. Thiên Huyền cường giả như vậy vốn nên ở trong nhà mình chứ... cam lòng chút nào! vất vả mới tìm được đầu mối nhưng đến khi sắp thành công lại bị người khác ở ngay trước mặt mình giết người diệt khẩu. Hơn hai trăm cao thủ mạnh nhất của Đường gia tập trung tại đây chỉ có thể trơ mắt nhìn mà lại còn nhận thấy phần nhân tình sỉ nhục khi đối phương hạ thủ lưu tình nữa. Có thể chịu đựng sao! Nhìn Đường lão gia tử tức giận thở phì phò kia mà mọi người xung quanh đều xấu hổ cúi đầu. Nhưng vào lúc này thanh hùng tráng vang vọng từ xa xa truyền đến giống như những cơn sóng lớn ngập trời cuồn cuộn kéo đến giống như tiếng sấm từ chân trời. thanh này có vẻ thong thả nhưng lại có khí thế hoành tảo Càn Khôn, đánh nát phong vân chậm rãi truyền đến. Theo thanh này vang lên, cả thiên địa giống như tiêu điều xơ xác, ngay cả bóng đêm này cũng đột nhiên trầm trọng hơn rất nhiều. Theo thời gian trôi qua, thanh đột ngột ấy chút nào dừng lại mà ngày càng vong vọng. Đến cuối cùng vang vọng khắp bốn phương tám hướng của Thiên Hương Thành. Theo tầng suất nặng nề ban đầu ấy phát triển dần dần, cuối cùng trở thành cơn hồng thủy vang vọng khắp thiên địa. Đây là Lôi Thần Chiến Cổ. Là khúc nhạc giết chóc. Tiếng trống rung trời này lại chính là mồi lửa cho chiến tranh khổng lồ. Tụ Tướng Cổ. Yên lặng mười năm. Hôm nay lệnh triệu tập cao nhất của Thiên Hương Đế Quốc đột nhiên vang lên chút báo hiệu nào dưới màn đêm tĩnh lặng này. khi Tụ Tướng Cổ vang lên đều có ý nghĩa hài cốt chất thành núi, máu chảy thành biển. Thiên quân vạn mã chém giết, vô số sinh mạng rơi rụng. Cùng ý nghĩa cũng có lượng lớn dũng sĩ nhắm mắt lại vĩnh viễn cũng có phần người sống sót bước lên núi xương, biển máu ấy đạt được địa vị cao. Vô số binh lính khắp nơi giật mình tỉnh ngủ, xoay người đứng lên mặc quân trang nhanh. Ánh mắt mỗi người đều là ánh mắt thị huyết điên cuồng. - Là Tụ Tướng Cổ của Quân đại nguyên soái! vị Địa Huyền cao thủ của Đường gia khiếp sợ kêu lớn, mọi người đều hoảng sợ nhìn mặt lẫn nhau.
Chương 69: Tuyệt vọng cuồng nộ! Đường Vạn Lý trừng mắt, há miệng khiếp sợ. Tiếng trống trận bất ngờ thậm chí khiến quên cả nỗi nhục cũng như việc vui tới cực độ lúc vừa rồi. Trong đầu giờ chỉ có suy nghĩ: Quân Chiến Thiên nổi điên rồi! Lão hóa này vì sao lại nổi điên? Mà lại nổi điên vào đúng lúc Quân gia suy yếu nhất nữa chứ?! - Mọi người lập tức trở về Đường gia. Phàm những ai có quan có chức về trước, nhanh chóng thay áo rồi báo danh! Những người còn lại, khi có mệnh lệnh của ta cho phép bước ra cửa nửa bước! Đường lão gia tử quyết định nhanh liên tục ra lệnh. Lập tức có hơn mười người cúi đầu cái rồi xoay người vội vã chạy , thậm chí tốc độ của họ còn hơn tốc độ nhanh nhất của bản thân họ có thể có. Lúc này tiếng trống vang lên báo hiệu nghiêm trọng của tình hình tới mức vô cùng nguy hiểm, và tất cả mọi người đều hề hoài nghi, nếu buổi tối hôm nay có quan quân dám tới trễ người đó chỉ có kết cục, đó là đầu rơi xuống đất! Vì Quân kỉ của Quân Chiến Thiên nghiêm khắc nhất ở Thiên Hương quốc này! Người có quân lệnh cho dù ngươi có là công hầu tướng tá, con em thế gia hay con phượng cháu rồng chẳng nữa, tất cả đều giết tha! Tiếng vó ngựa gấp gáp tựa như thủy triều từ bốn phương tám hướng ngừng vang lên phóng về phía đại giáo trường ở trung tâm thành. Người người giáp trụ rực rỡ, vẻ mặt vội vã, roi ngựa trong tay liều mạng quất liên tục lên thân chiến mã. - Hầu gia, mấy tên bỏ mẹ này xử trí ra sao bây giờ? cao thủ Đường phủ chỉ vào những tên còn sót lại của Bắc Thành bang, hỏi. - Mang tất cả về rồi từ từ thẩm vấn! Đường lão gia tử mặc dù biết làm vậy có hiệu quả gì nhưng vẫn hi vọng vào tồn tại của cái gọi là vạn nhất. Cùng với tiếng vó ngựa từ trong tất cả các quân doanh ở trong ngoài thành đều hẹn mà cùng vang lên tiếng quân hào hùng tráng. Tất cả binh sĩ khẩn cấp tập hợp, duy trì trạng thái chuẩn bị chiến đấu cao nhất, chờ chủ quan từ đài Điểm Tướng quay về rồi sau đó lập tức xuất phát! Quân lão gia tử điên rồi! Lời này chút phải là giả. Lúc Linh Mộng công chúa phái hai người đến Quân phủ kiện ám sát qua được nửa canh giờ; Quân lão gia tử đọc sách trong thư phòng, nụ cười khuôn mặt già nua ấy toát lên vẻ hài lòng. Thằng cháu trai biết quay đầu lại, biết cải tà quy chính, hơn nữa nhìn sức sống cùng nghị lực kia cho dù là tất cả công tử quý tộc của cái thành Thiên Hương này cũng bằng nửa cháu trai ta. Mắt thấy Quân gia trong cảnh suy bại nhưng rồi lại xuất niềm hy vọng, bước ngoặt lớn như vậy hỏi sao Quân lão gia tử an lòng? lúc tâm tình khoan khoái nhất lão Bàng nhàng gõ cửa với vẻ mặt trầm trọng vào trong , Linh Mộng công chúa phái người đến tìm lão gia báo số việc. Quân Chiến Thiên lập tức cho truyền gặp, nhưng sau khi tên thị vệ kia vào thấy cả người loang nổ vết máu trong lòng lão gia tử liền nhảy "thịch" cái, rồi từ vẻ ấp úng của , từ cách chuyện trái che phải đậy, Quân lão gia tử càng ngày càng cảm thấy ổn, vẻ mặt già nua của lão càng ngày càng khó coi, vẻ mặt đầy vẻ ưu sầu của lão Bàng đứng sau lại càng khiến Quân Chiến Thiên cảm giác được cái gì........ Liên tục ép hỏi thị vệ kia rốt cục cũng ra: - Thi thể của Quân tam công tử thấy...... Chỉ là câu ngắn ngủi nhưng vào tai Quân Chiến Thiên lại như hàng vạn hàng nghìn tiếng sấm đồng thời nổ vang ngay đỉnh đầu. Thân hình khôi ngô của lão lay động vài cái, khuôn mặt trở nên trắng bệch rồi tiếng ngã xuống phía sau. Trong khoảnh khắc ấy, lão gia tử ngờ có hơi thở! Lão Bàng kinh hãi nhưng may mắn sớm có chuẩn bị, tay ấn vào huyệt Nhân Trung, đồng thời đấm đấm vào lồng ngực mới cứu lão gia tử tỉnh lại. Mà thị vệ kia lại run rẩy quỳ mặt đất, cử động cũng dám, mặc cho ai tên Quân Mạc Tà kia là hoàn khố thiếu gia nhưng vẫn có địa vị trong lòng Quân lão gia tử. Vì thế chỉ cần mình ứng đối câu thỏa đáng chỉ chút thôi là rước lấy họa sát thân rồi! Quân lão gia tử tỉnh lại hộc ra ngụm máu tươi, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên vô cùng chán nản, đôi mắt cũng mờ mịt, nhưng miệng vẫn trầm thấp : - Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Từ từ kể hết ra cho ta! được dấu diếm! Giọng mặc dù rất thấp nhưng lại mang vẻ trầm trọng tựa như có quả núi đè lên vậy. Thị vệ kia sớm sợ tới mức tái cả mặt nhưng vẫn kể ra cách tỉ mỉ. Trong quá trình kể, sắc mặt của Quân lão gia tử vẫn rất bình tĩnh, lời. Chờ khi tên đó xong, Quân Chiến Thiên vô lực phất tay : - Ngươi ! Thị vệ kia như được đại xá, run run lui ra. Lúc này mới phát toàn thân mình thấm ướt đẫm mồ hôi! Trong thư phòng, Quân Chiến Thiên nhắm mắt lại, đầu ngửa lên trời, yết hầu lên xuống ngừng và khóe mắt đầy những nếp nhăn ấy chảy ra giọt lệ già nua........ Nếu Quân Tà vẫn là Quân Mạc Tà như trước kia, vẫn là tên hoàn khố bất kham chuyên làm xằng làm bậy có xảy ra chuyện như thế này, Quân lão gia tử ngược lại cũng khó chịu, bởi vì lão sớm thất vọng về nên giờ có biến thành tuyệt vọng cũng có gì ghê gớm. suy bại của Quân gia là điều tất nhiên nên cái ngày đó đến sớm hay muộn cũng chẳng tính làm gì. Nhưng vấn đề là ở chỗ Quân Chiến Thiên vừa mới chứng kiến thấy cháu mình có thay đổi kinh người, vừa mới thấy được ánh mặt trời ló rạng, vừa mới thấy được niềm hy vọng, trong lòng đầy kích động, trong tâm khảm ôm ảo tưởng về tương lai của Quân gia tin tức bất ngờ này trong khoảnh khắc hoàn toàn ném Quân lão gia tử vào vực sâu muôn kiếp! tương phản lớn tới như vậy mà Quân lão gia tử nổi điên ngay tại đó là khá tự chủ rồi! Mạc Tà là do báo tin cho Linh Mộng công chúa mới chết! Đây là suy đoán đầu tiên của lão gia tử. Mục tiêu của thích khách là Linh Mộng công chúa. Kẻ có lá gan như thế trừ ba vị hoàng tử ra chỉ có thế lực đối địch của quốc gia khác. Mà trước mắt vị trí Thái Tử vẫn còn chưa được định đoạt. Ba vị vương gia vẫn còn tranh giành nhau và các quốc gia khác chỉ mong sao bọn họ đánh thành mớ hỗn độn, cho nên vào lúc này, địch quốc ngược lại làm ra cái loại chuyện quá khích như thế. Vì vậy ba vị hoàng tử là hiềm nghi lớn nhất! Đây là suy đoán thứ hai! Thứ ba, công chúa mới là mục tiêu chính mà thích khách muốn ám sát, nhưng Mạc Tà chết, còn công chúa vẫn còn sống! Điều này có vẻ kỳ quái. Chẳng lẽ là kẻ thù của Mạc Tà, là kẻ đối đầu lớn nhất của , Lý gia với Mạnh gia, hai nhà mời sát thủ rồi cố ý làm như vậy? Ám sát công chúa chỉ là thủ thuật che mắt kẻ khác?! Suy đoán thứ ba. Tin Mạc Tà chết, còn công chúa gặp chuyện ngược lại việc gì cho thấy rằng Mạc Tà mặc dù đưa thư cho công chúa nhưng công chúa hiển nhiên phái thị vệ theo bảo vệ , tất cả vũ lực đều tập trung để bảo vệ công chúa, nên Mạc Tà cứ như thế, rất dễ dàng bị giết! Đây là suy đoán thứ tư! Quân Chiến Thiên càng nghĩ, sắc mặt càng lãnh, ánh mắt càng lợi hại rồi sau trở nên dữ tợn! Dựa vào cái gì mà cháu của ta có lòng tốt đưa thư lại chết, còn đứa con đáng chết kia lại chết chứ?! Quân Chiến Thiên ta thiếu niên nhập ngũ, cả đời trải qua trăm ngàn trận chiến! Từ trong trăm vạn xác chết giết ra được chức vị hách, đại công tước người nào có thể sánh bằng! Quân Chiến Thiên ta có ba con trai, ba cháu trai; hai con trai vì nước hy sinh, con út biến thành người tàn phế cả đời; hai đứa cháu chinh chiến sa trường chết ràng; bây giờ cốt nhục duy nhất ngờ cũng vì bảo vệ công chúa hoàng tộc mà hy sinh.... Quân gia cả nhà trung liệt ngờ cứ như vậy mà bị đoạn tuyệt! Nếu như thế ta còn lưu luyến cái gì chứ?! Dù gì cũng phải kết thúc sao để cho những kẻ đối đầu với Quân gia ta theo ta kết thúc chứ?! Quân Chiến Thiên đau thương cười lớn, càng cười thanh càng lớn, cười cười, cười đến mức lệ vương đầy mặt. Đột nhiên lão đứng dậy, đôi mắt như lôi, như điện mang theo tơ máu đỏ ửng rồi nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài cửa sổ, quay đầu, chậm rãi đến phía trước bức họa của vong thê đứng hổi lâu, mỗi mấp máy như muốn cái gì đó nhưng cuổi cùng vẫn thể thốt ra. Tay lão duỗi ra vuốt ve mấy cái hư , dường như cảm thụ được cái gì đó, mà dường như đó là lời cáo biệt cuối cùng...... Hai mắt của lão hơi nheo lại như có kiềm nén cái gì đó rồi đột ngột xoay người, tháo thanh bảo kiếm đầy bụi theo mình nhiều năm tường xuống. Thân hình khôi ngô của lão sải bước bước ra ngoài, mái đầu bạc tiêu điều đó kiên quyết quay lại nữa! Trong khắc khi Quân lão gia tử xoay người, hai giọt lão lệ tách tách rơi xuống mặt đất vỡ tan! Trong bức họa treo vách tường là lão phu nhân với khuôn mặt hiền hậu với nụ cười vĩnh viễn thay đổi, với ánh mắt thấu triệt, xa xăm. Nhưng gió đêm từ cửa sổ thổi vào khiến bức họa dao động dữ dội dường như thể trụ lại..........