Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 45: Gặp lại Đường Nguyên.
      Phải chăng còn tồn tại khác cao cấp hơn Chí Tôn Thần Huyền?

      Nếu lý luận về mặt công phu nội lực đáp án được xác định, chắc chắn là có. Nhưng mà nơi này cũng phải là thế giới của , nội công tuy tu luyện giống Huyền Khí nhưng kết quả vị tất như nhau, nên chưa thể chắc chắn được điều gì, chừng tại thế giới này Chí Tôn Thần Huyền là tồn tại cao nhất. Đương nhiên đây chỉ là hiểu biết tại của Quân Tà về Huyền Khí.

      Lại Quân Tà sau khi tẩy kinh phạt tủy, kinh mạch quanh thân quán thông, đạt đến cánh giới của cao thủ tiên thiên, nếu đơn độc so về kinh mạch cho dù là Chí Tôn Thần Huyền chân chính chỉ sợ cũng bằng. Nhưng luận thực lực còn lâu mới vươn đến, dù sao chỉ mới có gần tháng công phu, đem thân thể yếu ớt rèn luyện đến trình độ này là vô cùng kinh khủng rồi. Đây cũng là chỗ kỳ diệu của Khai Thiên Tạo Hóa Công, nếu là công pháp khác, chỉ tháng thời gian đến nhập môn còn khó đừng chi đến tu luyện. Mà Linh Lung Hồng Quân Tháp kết hợp với Khai Thiên Tạo Hóa Công lại có thể khai thông tất cả kinh mạch, đây chẳng khác gì mở ra kho tàng tiềm trong cơ thể Quân Tà, chỉ còn chờ đến lấy. Lấy thực lực Quân Tà bây giờ mà , nếu gặp phải quyết chiến sinh tử, cho dù là ngân phẩm huyền giả cũng rất khó chiến thắng được . Còn nếu về ám sát, dĩ nhiên càng thể so sánh được. Dù sao đó cũng là nghề của chàng mà. Việc hiểu về kinh mạch giúp Quân Tà có thêm bản lĩnh cổ quái, quá, chỉ cần đưa pháp quyết tu luyện Huyền Khí, lập tức có thể mô phỏng hình thái vận hành của công pháp đó. Đương nhiên cũng chỉ là hình thái mà thôi, tuyệt thể có uy lực tương đương. Nghĩ đến đây, Quân Tà khỏi tức cười: Cũng chỉ là sao chép vẻ ngoài…

      Ngày hôm sau, Quân Tà lại xuất tại sân huấn luyện khiến mọi người chấn động. Huấn luyện hôm trước khiến cho bọn thị vệ thân thể vốn cường tráng ăn tiêu, đến bây giờ người còn nhiều chỗ đau nhức, mà tam thiếu gia lại còn muốn tiếp tục. Sau đợt huấn luyện hôm qua, hầu như mọi người đối với tam thiếu gia có cách nhìn mới, thậm chí là loại tâm tình kính nể, nhưng hầu hết mọi người đều nhận định hôm sau nhất định tam thiếu gia thể đến được, đừng là muốn hay , cho dù muốn thân thể kia cũng chịu đựng nổi. Nhưng hôm nay nhìn thân hình Quân Tà thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, trong lòng mọi người đều có ảo giác: Đây có phải là vị công tử bột lúc trước ? Tại sao còn có thể tiếp tục thượng tràng?

      Quân Vô Ý từ sớm đến sân tập, ngồi xe lăn ánh mắt nhìn chăm chú phía bên này. Quân Tà xuất cũng có thể là ngoài dự liệu của . Tình huống Quân Tà sau khi huấn luyện hôm trước hiểu , là vô cùng khắc nghiệt, với tố chất thân thể của Quân Tà có thể chịu đựng nổi là kì diệu, cho dù hôm nay Quân Tà có xuất chắc chắn vô cùng uể oải, thậm chí là chật vật. Lấy cường độ buổi huấn luyện hôm qua, cho dù là lúc thân thể Quân Vô Ý còn hoàn hảo cũng chưa chắc có thể thoải mái hoàn thành, nhưng ngờ được, trạng thái Quân Tà lúc này so với đám đại hán kia còn tốt hơn rất nhiều. Chẳng lẽ buổi tập hôm qua quá khó khăn như nghĩ?

      Lại ngày huấn luyện với cường độ kinh khủng, lúc này bọn thị vệ kinh ngạc phát , tốc độ Quân Tà hôm nay so với hôm trước tăng lên ít, mặc dù cước bộ còn có chút vững nhưng còn ngả nghiêng, bộ dáng so với hôm trước tốt hơn rất nhiều. Còn chưa hết kinh ngạc, mấy ngày huấn luyện sau đó Quân Tà hoàn toàn đuổi kịp tiến độ của bọn thị vệ, thậm chí còn muốn hơn bậc. Chuyện xảy ra khiến bọn thị vệ đều đỏ mắt: thực lực tăng với tốc độ như thế bọn họ chưa từng thấy qua, đừng là thấy, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe. Nhưng tam thiếu gia trước mắt đem cái gọi là huyền thoại biến thành . công tử bột còn có thể làm được, đám tráng hán da dày thịt béo chúng ta tại sao làm được?

      Nhờ ý nghĩ này, sĩ khí huấn luyện lại lần nữa tăng vọt. Mọi người đều có khát vọng tăng cường thực lực khiến huấn luyện tiến đến trình độ kinh khủng. Mọi người lúc này đều đỏ mắt cắn răng liều mạng huấn luyện. Bọn họ vẫn biết người Quân Tà luôn có thêm tám bao cát trọng lượng , hơn nữa sáng sớm trước khi tập trung cùng mọi người trải qua đợt đặc huấn. Hơn nữa mấy ngày trôi qua Quân Tà lại càng gia tăng nội dung huấn luyện bản thân: trèo cao, chặt gạch, đạp bình, thông tí, nặc tung…

      Quân Tà cẩn thận chia mười hai canh giờ trong ngày, phút cũng lãng phí.

      Quân lão gia tử vào ngày thứ ba biết tin này, cũng thầm đến sân huấn luyện xem qua lần, lão gia tử lập tức cảm thấy vui mừng cho tôn tử mình biết phấn đấu, nhưng cũng lo lắng dục tốc bất đạt, huấn luyện quá sức tốt. Nhưng sau đó nhìn Quân Tà huấn luyện mặt đổi sắc, thân hình vững vàng ung dung tiêu sái, lão gia tử vô cùng cao hứng. Thậm chí vào lúc ai để ý, lão gia tử mình trong phòng nghêu ngao hát hai câu, sau đó phá lệ uống rượu lần, tuy say nhưng vui, sau đó lảo đảo bước vào bài vị vong thê thầm to suốt đêm, sáng hôm sau mang khuôn mặt tươi cười ra, mắt còn vài giọt lệ già…

      ngày trước lễ Kim Thu, thành Thiên Hương bắt đầu náo nhiệt. Mỗi người đều quần áo chỉnh tề, nơi nơi giăng đèn kết hoa, khách thập phương nô nức kéo đến, trung thu mỗi năm lần quả vô cùng náo nhiệt.

      Giữa trưa, Túy Tiên lâu.

      Bọn thị vệ quây quần chỗ, chiếm hai bàn, ở giữa bọn họ có hai người, đúng là Quân Tà cùng Đường Nguyên. Đường Nguyên ngồi đối diện Quân Tà ngừng cau mày than thở. Mấy ngày nay tên mập mạp này có thể xem như ăn phải đại khổ đầu, lão gia tử Đường Vạn Lý cơ hồ đem đống thịt thừa trong cơ thể lóc bớt nửa. Đầu tiên là cấm túc, cho rời khỏi gia môn nửa bước, sau đó chỉ cần lão gia tử nghĩ đến chuyện Huyền Đan bị trộm lại lập tức cho người gọi Đường Nguyên đến, mắng to hồi, sau đó tát vài cài rồi cho cút , còn về cơm ăn nhắc đến, khi nào nhớ mới cho ăn. Đường mập mạp vô cùng mất mặt, vụ suýt chút nữa thua mất lão bà của mình, nhạc phụ đại nhân bên kia mắng thậm tệ, vị hôn thê dùng nước mắt rửa mặt cùng cái chết đe dọa, đòi từ hôn loạn cả lên. thể trách nương nhà người ta, nếu hôm đó thực thua biết phải lo liệu thế nào. Phụ thân sau khi đánh lại nhịn được tìm gậy muốn đánh tiếp, mẫu thân đứng bên muốn ngăn cản nhưng lại dám, đám đệ đệ mỗi lần gặp lại hỏi câu: “Lão đại, khi nào Thiên Kim đường nhớ thông báo để đám tiểu đệ này cùng chiêm ngưỡng phong thái lão đại chút…” Sau đó lại khoái trá cười to.

      Khó chịu nhất là mỗi ngày lại bị lão gia tử răn dạy N lần, hơn nữa trong lúc nghe lại phải quỳ gối bàn tính sắt. Dưới thể trọng của mập mạp, cho dù là bàn tính bằng sắt cũng chịu nổi, trong thời gian này cũng có chút méo mó.

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 46: bóng gió.
      Cũng may là Đường bàn tử thần kinh cũng vững, tinh thần thoải mái, càng có vài phần cam chịu số mệnh. Tính cách cũng mau chóng thay đổi. Cho dù bị mắng chửi đánh đập thế nào nữa chỉ cần trở về phòng ngủ giấc, tỉnh dậy thần thanh khí sáng, gió thổi mây bay, chuyện thị phi chỉ là vụn vặt. Nếu để ý những chuyện đó chỉ sợ lúc này não bộ cũng muốn nổ tung tóe đậu phụ ra cả rồi. Đương nhiên, nào là bằng lòng với số phận, mọi chuyện như là gió thổi mây bay chỉ là cách mà thôi. Chứ còn tên mập chết tiệt này da mặt như tấm thớt, vẫn vô tư như mọi ngày, nào có biết đến hai chữ xấu hổ. Lần này mập mạp mượn cớ sắp đến lễ Kim Thu để chuồn ra ngoài. Việc đầu tiên là tìm đến Quân Tà tố khổ. Còn Quân Tà rầu rĩ thắc mắc cái vật trong tay mình rốt cuộc là cái quái gì mập mạp vừa đến. Hai người đúng là gian phu dâm phụ, ăn khớp với nhau, kéo đến Túy Tiên lâu, kêu vài món điểm tâm, đối ẩm.

      Đường bàn tử uống chén rượu, thở ngắn than dài, rồi sau đó giơ cái ngón tay chuối mắn chửi trời mắng đất hồi, rồi lại uống, lại chửi, lại uống… Ngôn từ ác độc, hận đến khắc cốt ghi tâm, u oán như goá phụ lúc tuổi xế chiều khiến cho toàn bộ khách lầu cũng phải chú ý. Mà ngay cả đám thị vệ cũng mắt nhắm mắt mở ra vẻ biết: theo thiếu gia như vậy, là rất… mất mặt a.

      Quân đại thiếu gia hờ hững liếc mắt, tuy bề ngoài có vẻ trầm ổn, nhưng mập mạp mắng người cũng chính là mắng mình. Chẳng lẽ cứ giả bộ hồ đồ mãi sao, thể để như vậy được.

      - Ta này mập mạp, rốt cuộc là ngươi làm mất thứ gì vậy hả? Ngươi chửi rủa luôn mồm như vậy khiến cho lão tử đến rượu cũng uống nỗi.

      Quân Tà cau mày nhìn chén rượu, quả nuốt trôi . phải là vì bị mắng, với trầm ổn của Quân đại sát thủ chuyện đó có sá gì. Nhưng lại là cái thứ rượu này, mùi vị chẳng có, nhạt phèo như nước lã, thể khiến người ta say được, nào có khác gì nước rửa chén đâu cơ chứ. Nghĩ tới đó đầu Quân Tà bỗng lớn như cái đấu. Hương vị của loại rượu này nếu để Quân Tà đánh giá, quả giống như ngồi gần nữ nhân phì nhiêu cỡ Đường Nguyên trát nước hoa từ đầu đến đít mà thứ nước hoa đó vừa rẻ tiền lại còn hết hạn sử dụng. Uống loại rượu này, Quân Tà bỗng dưng nhớ lại cái đêm mưa uống rượu ở quán của Tống lão tam. Cái thứ rượu mà chê là rác rưởi đó giờ khiến cho phải suy tư.Thường nghe nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng (câu này ai biết xin giúp dùm. Cảm ơn), cái thứ rượu mà Quân Tà cho là khó nuốt đó dĩ nhiên thể sánh với rượu ngon của kiếp trước. Nhưng giờ biết rằng, chuyện người nọ đó là trong những loại rượu ngon ở kinh thành mà số lượng bán ra có hạn là . Trong lòng của Quân Tà, ý tưởng nấu ra loại rượu ngon dần dần hình thành. Sau khi lấy men ủ rượu, rồi,.. lẩm nhẩm tính toán. biết bao lâu mới ra được mẻ rượu nhỉ? Cố gắng làm ra loại rượu mới cho dù vì mục đích kiểm tiền cũng để thoả mãn nhu cầu của mình. Chứ cứ phải uống cái thứ nước lã được gọi là rượu này chắc ba bảy hai mốt ngày lão tử phải quy tiên mất. Hừ hừ, lão tử mà nấu được rượu cũng ấn định lượng bán ra, vạn lượng bạc, ai mua mua, mua lão tử uống. Vạn nhất mà uống được còn nước xơi cám lợn. Con bà nó chứ! khó mà trước được. Quân Tà bịt mũi dốc hết ly “rác rưởi” vào miệng, nghĩ thầm. Với tính cách tà dị của nếu nấu được rượu ngon chuyện phải xơi cám lợn cũng phải thể xảy ra.

      - Ài..

      Đường Nguyên muốn gì đó nhưng lại thôi, khuôn mặt tròn trịa mập mạp như quả trứng luộc mới bóc vỏ vặn vẹo:

      - Tam thiếu à, ca ca ta là khổ sở. Ngươi nghĩ xem mấy cái tên vương bát đản đó hãm hại ai hãm. Sao lại hãm hại ta cơ chứ? Tiên sư bố chúng nó, ta chửi mười tám đời tổ tông nhà chúng, cả đời này lão tử quyết tha cho chúng. Còn mấy cái thằng trộm chết tiệt, chôm cái gì cũng được sao lại chôm đồ của ông nội ta cơ chứ. Ta nguyền rủa bọn bây.. Lão tử nguyền rùa các ngươi tuyệt tử tuyệt tôn, sinh con làm kỹ nữ, sinh con trai có tiểu JJ…

      Càng càng kích động, động chạm đến nỗi đau, Đường Nguyên hung hăng đứng lên khiến đùi thịt muốn đập nát cái ghế dựa. Toàn thân thịt nung núc run lên, thần sắc dữ tợn nhìn trời mà gầm gào. Cũng may Tuý Tiên lầu cũng chắc chắn chịu được nặng của mập mạp, nếu e là… Quân Tà có chút khổ sở gắng gượng, mệt mỏi lấy tay che mặt. Quả cũng muốn ôm mặt mà chạy, ở chung chổ với tên mập này dễ đau tim quá.. Toàn bộ Tuý Tiên lầu lặng ngắt như tờ. Mọi người đều quay đầu nhìn cái đống thịt giận dữ đến phát run kia. Đường Nguyên thở phì phò, dậm chân đánh ầm phát, rồi nặng nề ngồi xuống, nâng chén uống ừng ực.

      - Tam thiếu, cái mà nhà ta mất lần này là thứ vô cùng đặc biệt!

      Đường Nguyên nhăn nhó:

      - Vì nó, bốn năm ngày nay ta phải chịu đủ mọi khổ cực. Lão thái gia giáo huấn ta ít nhất cũng mười mấy lần. Lão gia tử cho ta xơi cháo lươn mê tơi, ngươi xem ta như vậy.. suốt ngày chỉ còn biết cắm đầu mà chạy. Nhìn ta , sụt cân thê thảm luôn.

      Đường Nguyên ai oán sờ sờ khắp thân mình. Ngồi ở ghế dựa mà cái bụng muốn che khuất cả đầu gối.

      - Ặc… đúng là gầy nhiều.

      Quân Tà tự lừa dối lương tâm, bồi thêm câu:

      - Nhưng mặt vẫn chưa có nếp mà.

      Đường Nguyên xì tiếng ra vẻ khinh miệt, vốn định rủ rê Quân Tà ăn uống, ngờ Quân Tà chả thiết tha mấy. hơi quá nhưng Đường Nguyên phải vì chuyện ăn ngon mà đau khổ, chỉ muốn dốc bầu tâm phen. Nếu vác cái mặt dày lôi kéo Quân Tà ra đây để làm gì?

      - Đó là viên huyền đan? Là huyền đan đó tam thiếu à.

      Đường Nguyên ghé vào tai Quân Tà thầm:

      - Hơn nữa là huyền đan của cửu cấp huyền thú đỉnh phong. Đó là bảo vật vô giá đấy.

      - Oài, chỉ là huyền đan thôi mà ta còn tưởng cái gì đó rất quý giá ấy chứ.

      Huyền đan của huyền thú cửu cấp đỉnh phong ư? Quân Tà trong lòng nhảy dựng nhưng vẫn ra vẻ bình thường quay đầu nhìn lơ đãng:

      - Cái đó có gì lạ đâu chứ, trong tay ta cũng có viên.

      - Sặc, ngươi nghĩ là đồ cấp năm, cấp sáu sao? Huyền đan trong tay ngươi sao có thể so sánh được với nhà ta cơ chứ?

      Đường Nguyên xì tiếng:

      - Ta cho nhà ngươi biết, viên huyền đan mà nhà ta bị mất là loại huyền đan cao cấp nhất, nếu tin tức này lộ ra ngoài chỉ sợ chấn động cả thiên hạ. Nếu có cường giả địa huyền dùng cửu cấp huyền đan, dù có là địa huyền sơ giai cũng đạt đến thiên huyền đỉnh phong. Nếu là cường giả thiên huyền trung giai dùng thậm chí có thể bước vào cảnh giới của Chí tôn thần huyền. Là Chí tôn thần huyền đó, là cao thủ đứng đầu thiên hạ.

      Hai cánh tay ngắn ngủn mà mập tròn của Đường bàn tử khuỳnh ra ý bảo đó là thiên hạ.

      - Có hiệu lực lớn như vậy à?

      Tim Quân Tà đập thình thịch, ra vẻ hoài nghi nhìn :

      - Đừng có thổi da bò trước mặt ta à? Nếu hiệu dụng tốt như vậy sao thương hội lại có bán chứ?

      - Ài, con mẹ chứ, ai có được là chết cả nhà đấy!

      Đường Nguyên cảm thấy bị vũ nhục, đưa tay lên trời thề thốt, vỗ vỗ bộ ngực như thiếu phụ có con ba tháng, khuôn mặt tròn quay bỗng đỏ bừng:

      - Có điên mới bán. Ngươi tưởng thứ đồ đó có đầy như con cá, mớ rau ngoài chợ ư? Nếu là đồ quý hiếm lão thái gia nhà ta đâu có giận dữ đến vậy? Mẹ nó, ta .. ta kể khổ với ngươi đúng là tìm sai đối tượng mà!

      Đường bàn tử kích động đến nỗi văng tục ầm ĩ.

      - Ờ…, ta rất đồng ý! Con mẹ nó ...

      Quân Tà thở dài tiếng, thuận tiện đưa đẩy câu, trong lòng thầm tính toán. Nếu đây là bảo bối đúng là thể trả lại cho Đường gia. Nếu viên huyền đan này có thể tạo ra cho gia tộc của mình vị siêu cấp cường giả chẳng phải tốt hơn là để nó lãng phí ở Đường gia sao?

      Đường Nguyên hai mắt đỏ bừng mấp máy môi, cảm thấy thời gian địa ngục vừa qua, cũng chỉ có Quân Tà chịu nghe mình kể khổ. Trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động, xì mũi mạnh rồi tiện tay ném ra ngoài, sau đó định với Quân Tà vài ba câu chí tâm chí tình. Vừa lúc đó….

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 47: bãi nước mũi gây ra huyết án.
      - Ai? Ai vừa ném nước mũi? Mau lăn ra cho lão tử! Xem lão tử có tru diệt cửu tộc nhà mi !

      thanh sắc nhọn mang theo tức giận đến cực điểm vang lên khiến hơi thở có chút hổn hễn. Quân Tà quay đầu nhìn lại, đầu cầu thang có gã thanh niên mặc áo lụa màu xanh loè loẹt, tay trái ôm nữ tử xinh đẹp mặt trát đầy son phấn. Lúc này gã thanh niên vô cùng giận dữ, mặt bên phải của dính bãi nước mũi lầy nhầy, còn luống cuống chùi chùi. Chính là kiệt tác của Đường bàn tử Đường Nguyên.

      Đường Nguyên ngồi quay lưng về phía cầu thang, tiện tay rãy bãi nước mũi bay . Thường mấy khi dính phải ai mà cũng hy hữu lắm mới trúng mặt ai đó. Nhưng trùng hợp là khi Đường Nguyên vung tay vừa là lúc gã thanh niên này hai tay còn du hí hai ngọn đồi cao vút của nữ tử, vừa xoa vừa nắn chẳng để ai vào mắt, vừa hưởng thụ cái cảm giác sướng tê tái vừa bước lên lầu. Cái đầu vừa ló lên khỏi cầu thang gặp phải tác phẩm của Đường Nguyên tà tà vẽ vòng cung tuyệt đẹp bay tới. Chỉ tiếc là trình độ quay lưng lại ném của tên mập còn chưa đạt đến mức lô hoả thuần thanh nên bãi nước mũi còn đập cái bẹt lên mặt chứ nếu e là phát trúng đích lọt thẳng vào miệng luôn. Quân Tà trợn mắt nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu sau mới phá ra cười. Vừa ôm bụng cười vừa lắc lắc ngón tay chỉ Đường Nguyên ra vẻ sùng bái:

      - Mập à, cú ném của ngươi, ta chịu thua, bội phục bội phục…Ha ha.

      Đường Nguyên cũng trợn mắt há mồm lúc rồi cười khổ:

      - Làm gì phải đến mức chịu thua. Con mẹ nó, vận khí của tên này đúng là dẫm phải bãi *** chó hề hề…

      cũng phải lại. Cả Thiên Hương thành có mấy tên công tử nổi danh là ngỗ ngược, Đường Nguyên và Quân Tà cũng chỉ biết vài tên “có tiếng “. Nhìn cái gã thanh niên phục sức loè loẹt, mặt mày hống hách kiêu ngạo như thế chắc chắn là phải hạng tầm thường. Nhưng cả hai bọn họ ta nhìn ngươi, ngươi hỏi ta, đều nhận ra là ai dĩ nhiên cái tên có bộ mã như con công này chỉ là thứ vô danh tiểu tốt. Mà cái thứ vô danh chíp hôi này vừa bị rãy nước mũi lên mặt liền phun ra mấy câu lỗ mãng, lại gặp đúng Quân Mạc Tà và Đường Nguyên hai tên công tử quần là áo lụa nổi tiếng nhất kinh thành. Có thể gã thanh niên này đen hơn cả *** chó, sáng nay bước ra ngõ gặp trúng bà bầu.

      Hai người cười cười khiến tên thanh niên kia chú ý sang bên này, buông nữ tử ra, hùng hùng hổ hổ tới, khuôn mặt rúm ró vì tức giận chỉ mặt Đường Nguyên quát lớn:

      - Tổ bà ngươi thằng mập kia, ngươi muốn chết à! Con ngươi nữa, thằng mặt trắng kia, cười cái con mẹ ngươi ấy!

      Sắc mặt Quân Tà lập tức u, vốn còn định khuyên Đường Nguyên cần phải giết người làm gì, dù sao cái sai cũng là do mập mạp. Nhưng nghe tên kia chửi xong cười cười ngồi xuống. Con bà nó, ngươi chết chắc rồi. Đường Nguyên vốn phải thiện nam tín nữ gì, lại lâm vào cảnh buồn bực, rất cần chổ để xả giận. Vừa nghe những lời này lập tức nổi trận lôi đình, thân thể tròn vo như trái bóng chuyền bị người ta vỗ mạnh nhảy bắn lên, nện ra chưởng, tay phải của giống như cú nựng của Gấu mẹ vĩ đại vỗ thẳng lên má trái của tên kia nghe cái bốp.

      Tên thanh niên kia tuyệt đối thể nghĩ được Đường Nguyên vốn sai lè ra đấy, bỗng hung hãn ra tay chả cần thêm tiếng nào. Dã man như vậy là thế gian hiếm thấy. Thân thể của vốn hư yếu, làm sao chịu đòn nổi, ăn tát là chân tay múa loạn lên như bắt bướm, loạng choạng hai vòng rồi nện mông đánh phịch xuống đất. Chỉ thấy trời đất quay cuồng, trước mắt sao bay như đom đóm đêm hè, đầu lật sang bên, miệng hé ra phù tiếng, ngụm máu tanh phun ra có lẫn ba bốn cái răng nanh trắng toát. Đường Nguyên mặt mày hung tợn vọt đến, lấy cái thân hình nặng gần bốn trăm cân (cân ta của TQ khoảng 0,4kg) đè tên kia muốn tắt thở, trái chỏ, phải quyền nện tới tấp lên mặt tên kia, vừa đánh vừa mắng:

      - Mập cái mụ nội nhà ngươi! Tâm tình lão tử được tốt, ngươi còn dám trước mặt lão tử sủa gâu gâu. Lão tử rãy nước mũi lên mặt ngươi là cho ngươi thể diện rồi, còn dám chửi lão tử. Hôm nay đánh chết tên vương bát đản nhà người thà xin lỗi tiểu đệ đệ còn hơn!

      chữ phát, chữ quyền, đánh có tiết tấu đánh có biên độ. Nhất thời làm ra tràng thanh thảm thiết như giết heo. Bỗng nghe đánh rắc tiếng, hoá ra xương đùi tên kia chịu nổi sức nặng của Đường Nguyên nên gãy ngang. tru lên thảm thiết, thân thể duỗi thẳng, đầu nghẹo qua bên, hôn mê bất tỉnh. Đến lúc nãy, ả ỏng ẹo với mới choàng tỉnh, rú lên kinh hoàng, giọng cao vút như sói đêm trăng chí ít cũng ngang ngữa còi xe cứu hoả ở tiền thế.

      - Im ngay!

      Đường Nguyên mặt mày hung dữ, trợn mắt rống to. ả hết hồn im bặt trong giây lát rồi lại hét lên tiếng chói lói, cắm đầu chạy xuống lầu. Chỉ nghe đánh ầm tiếng rung rinh cả sàn nhà, chắc là ả sợ quá, kịp nên lăn quách xuống cầu thang như quả bóng cao su.

      - Được rồi, được rồi! Bớt giận , ngươi mà đánh nữa là chết đấy!

      Quân Tà cau mày, cảm thấy hôm nay gặp những chuyện chả đâu vào đâu cả.

      - Đánh chết sao chứ? Ai? Ai dám tìm lão tử tính sổ chứ?

      Đường Nguyên tàn nhẫn nện thêm hai quyền rồi mới thở hổn hễn đứng lên. Đánh người cũng rất tốn sức đó nghe, Đường đại thiếu mệt đến phờ người, liếc mắt :

      - Khắp kinh thành này, người mà Đường Nguyên ta dám đánh cũng chẳng có mấy ai đâu.

      - Ồ, hình như tên này còn có kẻ chống lưng đấy.

      Quân Tà hất cằm ra hiệu. Bên ngoài tiếng chân dồn dập vang lên thành đợt chứng tỏ có ít người vội vã chạy đến.

      Đường Nguyên bĩu môi khinh thường:

      - Cái thứ ruồi nhặng mà ta và ngươi đều biết lấy quái đâu ra chổ dựa? Đồ cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương. Cho dù tổ sư gia có tới đây, ngón tay của bản thiếu gia cũng đủ sức búng tổ tông nhà trở về.

      - Hai tên ác đồ lầu. Tần .. Tần công tử cũng ở đó.

      Dưới lầu truyền đến thanh hoảng loạn của nữ nhân lúc nãy. Tiếp theo đó là tiếng binh khí rút khỏi vỏ nghe xoàn xoạt, tiếng sắt thép va chạm lần nhau. Rồi tiếng bước chân lên cầu thang vang lên. Chỉ loáng, năm sáu đại hán vẻ mặt lạnh lùng đứng trước mặt Đường Nguyên và Quân Tà, nhìn thấy gã thanh niên nằm sóng soài máu me bê bết, sắc mặt kìm được giận dữ. Trong đó có người khá giống tên thanh niên, mặt chữ điền râu quai nón, phẫn nộ đến mức hai mắt muốn phun lửa, vung tay lên quát:

      - Còn đứng đần ra đấy làm gì? Qua đỡ thiếu gia dậy, rồi đem hai tên tiểu tử to gan lớn mật này bắt lại cho ta!

      Bốn gã đại hán ứng tiếng tuân lệnh, từng bước từng bước tiến đến, ra vẻ muốn động thủ.

      Bên cạnh bọn họ còn vài tên mặc trang phục bộ khoái, nghe vậy cười xun xoe :

      - Tần bang chủ, ngài cứ để việc này cho chúng ta lo liệu? Chúng ta tất nhiên..

      - Phì, thúi lắm. Con ta bị đánh te tua như vậy mà để cho các ngươi xử lý? Hai cái tên vương bát đản này, hôm nay ta phải mang . chừa tên nào. Ta muốn xem thử, tại Tuý Tiên lâu ở bắc thành này, tên vương bát bản nào dám động đến con trai của Tần Hổ ta.

      Người nọ giận tím mặt. Vị bộ khoái định vuốt mông ngựa ai dè thành mó *** ngựa, thần tình xấu hổ gì thêm. Người kêu gào báo thù này là bang chủ Bắc Thành bang Tần Hổ, trong sáu đại bang phái. Còn gã thanh niên nằm thẳng cẳng mặt đất là con trai độc nhất của Tần Hổ, Tần Tiểu Bảo, cũng có thể miễn cưỡng xem là tên quần là áo lượt.

      - Con của ngươi ngoan quá nhỉ ?

      Quân Tà lạnh lùng nhìn , nhìn bộ dạng ương ngạnh giận dữ của , phất tay áo:

      - Con của ngươi có thể động, còn người khác à? Chắc lẽ bách tính bình dân như chúng ta phải để mặc cho đứa con bảo bối của ngươi khi dễ phải ?

      Tần Tiểu Bảo cũng có thể được xem là công tử bột nhưng hôm nay chính là ngày đen đủi nhất của cuộc đời . Đụng đến hai đại công tử quần là áo lượt có lai lịch, hơn nữa người có nhu cầu cấp thiết để giải toả cơn tức có khác gì con thỏ lao thẳng vào miệng con hổ đói, con sói khát đâu chứ. Đúng là tạo hoá trêu ngươi.

      - Ha ha ha, con trai của Tần Hổ ta, ai dám động? Ai động đến , ta giết cả chín họ nhà tên đó!

      Vưà nghe Quân Tà xưng là bá tính bình dân, trong lòng Tần Hổ có chủ định, hung tợn nhìn :

      - Tên mặt trắng kia, các ngươi đánh con ta như vậy, chắc là chán sống rồi hả?

    4. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 48: Chó ngáp phải ruồi.

      Đường Nguyên giận tím mặt, muốn nhảy dựng lên, xả hết bực tức, Quân Tà vươn tay cản . Việc này cần hai người bọn họ ra mặt, thân là đại thiếu gia mà phải đích thân xử lý mấy chuyện cỏn con này mất mặt quá. Vốn là Đường Nguyên sai trước, nếu phải Tần Tiểu Bảo kia chửi thô tục, cũng chỉ mấy lời là mọi chuyện êm xuôi. Nhưng giờ lại nghe Tần Hổ , Quân Tà bỗng nổi lên sát ý. Quân Tà xưa nay làm việc chưa bao giờ phân biệt thiện ác chính tà, thích là làm, làm theo ý mình, thích tha, ghét giết. Chỉ vì câu kia của Tần Hổ, Quân Tà quyết định bỏ qua cho Bắc Thành Bang!( khổ thân mấy chú bé :113: ). Mẹ kiếp, cha nào con nấy, cần biết ngươi làm bao nhiêu việc xấu, cũng chỉ là tên hỗn đãn dựa hơi cha mà thôi, Quân Tà đương nhiên cho rằng, giết người xấu cũng như xây bảy tòa tháp Phù đồ, chính là thay trời hành đạo, công đức lớn lao.

      Thủ lĩnh thị vệ Đường gia đứng dậy, ba người sau cũng đứng lên, bốn người đồng thời phát ra ngân quang, bốn vị cao thủ ngân huyền đồng thời bước lên từng bước, mắt sắc như dao. Mẹ nó chứ, Tần Hổ là cái gì. Tần Hổ sửng sốt, nhất thời cảm thấy khí thế cường đại ép lại, tâm niệm biến đổi, nhất thời cả người lóe ra kim mang, rút lại cái thái độ cuồng ngạo lúc trước, thận trọng hỏi:

      - Tại hạ là Tần Hổ, là bang chủ Bắc Thành Bang, xin hỏi các hạ là..?

      Kim phẩm huyền giả! Đứng đầu được bang, Tần Hổ quả phải là loại đầu đường xó chợ. Đáng tiếc nội tâm vị kim phẩm cường giả này nhảy tưng tưng, nhìn thực lực đối phương, mặt vị bang chủ Bắc Thành Bang này cắt còn giọt máu. Ngân phẩm huyền giả chẳng coi ra gì, nhưng vấn đề là hai thằng kia là gì mà được tận bốn gã ngân phẩm cao thủ làm hộ vệ! Điều này nghĩa là gì? Hai người này rốt cục là ai? Chẳng lẽ, lần này con lại chọc vào ổ kiến lửa?

      Cao thủ kim phẩm tự nhiên có tư cách là bang chủ bang, Tần Hổ gần như là nhân vật số ở kinh thành, nhưng người thể động vào vẫn còn đông lắm!( quân địch rất đông và hung hãn :88: ). vẫn nhớ lúc trước con chọc vào vị công tử tuấn tú, dám đùa giỡn với thị nữ của vị công tử ấy, lúc đó người ta làm gì. Nhưng đêm xuống, ít cao thủ của Bắc Thành Bang gặp chuyện kì lạ, chính mình vốn là kim phẩm đỉnh giai, tự nhiên bị đánh tụt giai thành kim phẩm trung giai, Tần Tiểu Bảo bị phá nát đan điền, cả đời thể tu lại huyền khí. Ba ngày ba đêm sau đó, mới giữ được tính mạng. Nhưng cái giá để giữ được mạng là biến thành quân cờ trong tay người ta. Tuy đến bây giờ vẫn biết vị công tử kia là ai, nhưng Tần Hổ biết, là công tử của trong mấy đại gia tộc quyền thế của kinh thành. Quyền quý trong triều, dù là kim phẩm huyền giả, thậm chí có cả địa huyền cường giả, thể trêu vào.

      Mà chuyện trước mắt, chỉ cần nhìn tư thế thần sắc của hai người trước mặt, gia tộc hẳn cường đại hơn so với vị công tử thần bí kia. Mà tiểu bạch kiếm này còn tuấn tú hơn so với vị thần bí công tử kia, chẳng lẽ hai lần cùng té cái ghế?

      - Bang chủ Bắc Thành Bang? Tần Hổ? Đám rác rưởi này chưa từng nghe quá, thế mà dám làm càn, còn hỏi ta là ai? Vốn là tư cách của người còn chưa đủ để biết, nhưng con ngươi lại dám mạo phạm Đường Đại công tử của chúng ta, vốn là tội thể tha, công tử nhà ta khoan dung độ lượng, hề so đo với con trai ngươi. Mà ngươi là cha của , biết mang ơn, quản lý con mình cho tốt, lại dám mang người gõ cửa quan, cấu kết với quan phủ, định tróc nã công tử! Tần Hổ, gan mi đâu!

      Vị thủ lĩnh thị vệ kia trừng mắt nhìn Tần Hổ, thong thả .

      hay! Quân Tà trong lòng thầm cổ vũ. Vị thủ lĩnh thị vệ này đem toàn bộ tội đổ lên đầu Tần Tiểu Bảo, hồi làm cho Tần Hổ còn đường cãi, chỉ thế, cao minh nhất là làm cho Đường Đại công tử đẹp mặt hẳn lên, chỉ bằng công phu vỗ mông ngựa này, tuyệt đối là nhân tài.

      - Đại công tử Đường phủ?

      Tần Hổ nghe lời này thiếu chút nữa bị hù chết. tại rất sợ, đúng là sợ Đường gia. mà run, đúng là có tật giật mình. Vị thần bí công tử kia cũng đáng sợ, nhưng thường biết sợ, Tần Hổ tuy cũng sợ cái vị thần bí công tử kia, nhưng cũng biết lai lịch thế nào, thực lực ra sao nên cũng lo lắm. Còn đây lại là động tới Đường phủ. Đấy là thế gia lâu đời trong kinh thành, diệt cái Bắc Thành Bang nho của mình chỉ như dạo mà thôi. Đừng đến cách đây theo lệnh của vị thần bí công tử kia, trộm lấy huyền đan Đường gia, vẫn cực kì lo sợ, sợ ngày Đường gia tìm tới cửa, Bắc Thành Bang cũng mình chìm trong tai ương. Ai ngờ con của mình lại trêu vào Đại công tử Đường gia. Đây đúng là tự cầm dao chặt chân mình.

      Lúc này, Tần Hổ cảm thấy mình sắp ngất. Oan gia đối đầu, trốn còn nổi, con mình lại chọc vào bọn họ, muốn chết cũng cần phải vội thế chứ? Người khác đụng vào còn có đường sống, con mình đụng vào là chỉ có khóc hận thôi.

      Nhìn đứa con bị Đường gia đại công tử “phanh thây đè thịt”, cả người toàn máu, trong lòng Tần Hổ vừa bực vừa tức vừa đau lòng. Thế lực Bắc Thành Bang tuy , nhưng so sánh với quyền thế của Đường gia, chỉ sợ còn thấp hơn con kiến so với con voi. Nên với con độc nhất của mình, là rất giận dữ. Chuyện lần trước bị phế huyền khí, đánh cho mất nửa cái mạng, thế mà chịu nhớ, xem ra lần này, chỉ sợ cái mạng cũng chẳng còn. chỉ có Tần Hổ sợ hãi, bốn vị bổ khoái cũng choáng váng. Vốn định giúp Tần công tử xả giận, kiếm ít tiền chơi bời, ai ngờ lại đụng vào Đường đại công tử, cái này phải vấn đề tiền nữa rồi, trực tiếp chết .

      - Về phần vài tên bại hoại các ngươi, tạm thời chờ ở đây, đợi thủ trưởng các ngươi qua đón. Ta muốn hỏi , nha môn hình bộ đều như thế này sao? Dựa vào thế lực Hắc bang, ức hiếp dân lành, vẽ đường cho hươu chạy? Làm xằng làm bậy!

      Đường Nguyên nhìn mấy tên bộ khoái, lần này lại càng hiên ngang lẫm liệt hơn. Chẳng qua nhưng lời này nên phát ra từ miệng Đường Nguyên, mà phải là do người khác mới đúng. Chẳng trách Quân Tà nghe xong nhịn được phải ôm bụng mà cười, Đường mập lại thành lương dân yếu ớt, là hết chỗ .

      Bốn tên bổ khoái sắc mặt trắng bệch, nhìn nhau, run lẩy bẩy sắp ngất, phỏng chừng mập mạp hét to tiếng, có thể hù chết bọn họ. Nhạc phụ của Đường Nguyên là Tôn Thành Hà, chính là Hình bộ thị lang, là chủ quản của mấy tên này, mấy tên sếp của bọn cũng chỉ là cấp dưới của Tôn Thành Hà, nếu đến đây, thấy bốn người trợ giúp Bắc Thành Bang đối phó với con rể của lãnh đạo, còn điên tiết lên à? Bốn tên này chính thức ra

      Bốn tên này đúng là may, dĩ nhiên bọn họ nghe qua quan hệ của Đường Đại công tử. Nhưng có thể là do thân phận thấp kém, bọn họ mới chỉ nghe đến tên, chưa nhìn thấy mặt, thế nên hôm nay mới ăn quả nhục đến thế này.

      - Hóa ra là Đường đại công tử, thất kính, thất kính!

      Tần Hổ thay đổi sắc mặt, tươi cười chắp tay thi lễ:

      -Khuyển tử có mắt tròng, mạo phạm Đường công tử, làm phiền Đường Đại công tử phải dạy dỗ, xin đa tạ công tử, mong công tử đại nhân đại lượng, xử lý giùm.

      Đường Nguyên ngẩng mặt lên giời (hận đời vô đối :110: ), hừ tiếng, với bốn gã thị vệ:

      - Tiểu tử này vô duyên vô cớ giương oai trước mặt ta, chắc chắn có nội tình! Ta giờ lại hoài nghi, Bắc Thành Bang chắc có quan hệ với việc Đường gia bị trộm, mang tên tiểu tử này về, từ từ thẩm vấn.

      Bốn gã thị vệ đều dạ, nhưng mặt lại vẻ ngượng nghịu. Chuyện này vốn là do mình, mà lại đánh cho người ta chết sống lại, cha người ta khép nép xin tha, bây giờ lại còn vu cho người ta ăn trộm, là hơi quá đáng. Những lời này của Đường Nguyên chính là do khó chịu, tùy tiện chỉ đông chỉ tây mắng chó chửi mèo chụp mũ thế thôi, Tần Tiểu Bảo chọc , lại chọc vào cái chỗ kém cỏi nhất của đời , sao có thể bỏ qua?

      Nhưng Đường Nguyên tuyệt ngờ rằng thuận miệng vu câu lại như mèo mù vớ cá rán( nv: mèo mù đụng chuột chết), may mắn thế nào lại gậy ông đập lưng ông!

    5. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 49: Chèn ép.
      Vừa nghe Đường Nguyên xong, Tần Hổ liền sợ mất hồn, cả người mồ hôi lạnh thi nhau toát ra. Trời ơi thằng con chết tiệt này đúng là đêm có ngày gặp ma. Ai cũng đều hiểu là tên tiểu tử họ Đường này vu hãm, nhưng phải là , đúng là #$%^&*. Toi rồi! Lỡ mà con mình bị mang về khai ra điều nên khai …. Người thông minh của Đường gia cũng đâu có ít.

      Quân Tà cười lạnh nhạt, bỗng thấy được mặt Tần Hổ tự nhiên trắng bệch, ánh mắt né tránh, trong lòng khỏi cảm thấy kỳ quái. Đường Bàn Tử những lời này căn bản là chỉ để thêm mặt mũi mà thôi, sao Tần Hổ lại phải thất kinh như thế? thế nào cũng là người đứng đầu bang phái, tuy cũng chỉ là trong sáu đại bang phái ở bắc thành nhưng Tần Hổ bang chủ cũng cần phải như thế chứ ? Kì , nếu như Tần Hổ có thể mượn chuyện này mà kết giao với Đường gia đúng là chuyện tốt, thế nhưng nhìn biểu của lúc này như là có tật giật mình… Vì cái gì chứ?

      Khoan! Có tật giật mình?! Nghĩ đến điều này, ánh mắt Quân Tà nhìn về phía Tần Hổ liền trở nên ý vị, trong lòng liền tính toán.

      - Khuyển tử vô lễ, được giáo huấn đầy đủ, biết quý phủ trước hết có thể cho phép tại hạ đem khuyển tử về dưỡng thương, sau đó đưa đến quý phủ thỉnh tội được ? Tất nhiên là khuyển tử làm kinh động khách quý, Tần mỗ bồi thường, làm cho đại thiếu gia vừa lòng.

      Tần Hổ dù sao cũng là người đứng đầu bang, tuy sau kiện kia co lại như chim sợ cành cong, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cũng phải có, liễn dễ dàng trở nên bình thường, mặt hòa hoãn đưa ra ý kiến.

      Đường Nguyên hừ tiếng, :

      - Để ta xem các ngươi bồi thường như thế nào.

      như vậy tức là muốn truy cứu, Đường bàn tử cũng hiểu biết, mặt mũi có, cũng xem trọng chuyện này. Tần Hổ là người từng trải, tất nhiên là nghe ra được điều này, liền mừng rỡ bái tạ :

      - Đa tạ đại thiểu khai ân, đại nhân đại lượng! Lúc khác Tần mỗ nhất định đến nhà bái phỏng, đặc biệt cảm tạ đại ân đại đức của đại thiếu gia.

      Đường Nguyên ừ tiếng, nhìn về phía Quân Tà :

      - Ta sao, bất quá con của ngươi vừa rồi lại mắng Quân tam thiếu, chỉ cần tam thiếu trách tội các ngươi có thể được rồi.

      “Quân tam thiếu?” Tần Hổ nhất thời tái mặt, liền nhớ tới Quân Mạc Tà, có thể khiến cho Đường Nguyên gọi là “Quân tam thiếu”, ngoại trừ Quân Mạc Tà xú danh vang xa ra, trong kinh thành còn có người thứ hai. Hoá ra con mình chỉ chọc Đường đại thiểu, còn mắng cả Quân tam thiếu. Giờ khắc này, Tần Hổ đột nhiên có mong muốn, nếu tiểu tử này phải là đứa con duy nhất của mình muốn bóp chết cho rồi.

      Quân Tà nhìn Tần Hổ, trong mắt chợt lóe lên cái rồi lập tức biến mất. Trong lòng liền đưa ra chủ ý, Tần Hổ và con trai Tần Tiểu Bảo đều hống hách ương ngạnh, bao che khuyết điểm, Quân Tà có thể đoán được đôi phụ tử này gây ra bao điều oan nghiệt. gì khác, nếu hôm nay phải là mình và Đường Nguyên mà là người bình thường khác, làm sao còn giữ nổi mạng? Tần Hổ, Tần Tiểu Bảo, người như thế giết được. Bắc Thành bang diệt xong. Quân Tà sát khí nổi lên, bất quá còn cố kị chút, chủ yếu là cảm giác được tửu lâu tựa hồ như có người theo dõi mình, quan sát nhất cử nhất động của chính mình…

      lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo theo thói quen, ngón tay xỉa xỉa vào trán Tần Hổ:

      - Tần Hổ, với những lời ngươi bản thiếu gia cũng muốn giáo huấn cho ngươi trận! Bất quá, nhìn thái độ kính cẩn của ngươi chuyện này ta cũng cho qua. Nghe bảo các ngươi mở ít sòng bạc ở thành Bắc phải ? Nghe mỗi ngày đều thu vào hàng núi bạc? Ha ha… đúng là phát tài nhỉ.

      Rồi trừng mắt, cười lạnh tiếp:

      - Tần Hổ, bản thiếu gia chờ xem thái độ của ngươi thế nào, nếu ngươi làm cho ta hài lòng, bản thiếu gia đảm bảo nam nữ lão ấu của Bắc Thành Bang đảm bảo ai có thể thấy được ánh dương của ngày tiếp theo!

      xong, đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó cúi người ghé vào tai Tần Hổ, cười quái dị :

      - Bất quá, nếu ngươi làm cho ta vừa lòng, ngươi cũng có ưu đãi à, ha ha ha…

      bằng ngươi cứ thẳng là muốn có tiền . Còn lòng vòng như thế làm gì? Tần Hổ mắng to trong lòng, nhưng tình thế bất đắc dĩ, người ta mạnh hơn rất nhiều so với ngươi à. Bản thân là người đứng đầu bang lại bị tên tiểu tử mười mấy tuổi chỉ vào mặt mắng, “mưa xuân” bay dính đầy mặt, đúng là dọa người. Nhưng Tần Hổ cũng dám biểu lộ chút gì gọi là bất mãn, vì với vị công tử này mà , muốn tiêu diệt Bắc Thành bang cũng phải chuyện gì lớn lao. Nghĩ thế mặt liền cười cười, cam đoan nhất định làm cho Quân tam thiếu vừa lòng, dùng hết lời hay ý đẹp cuối cùng dưới cái phất tay của Quân Tà mới ôm đứa con xám xịt mang được.

      - Phi! là làm ta mất hứng!

      Đường Nguyên nhìn bóng Tần Hổ, phun ra ngụm nước miếng,

      - Tam thiếu, tối mai ở trung tâm Lạc Nguyệt hồ có tài tử yến, người có đến ? Nghe ít điều thú vị mới mẻ!

      Theo lệ thường, hàng năm vào tiết Kim Thu, ở Thiên Hương quốc, vào buổi tối hòn đảo trung tâm ở Lạc Nguyệt Hồ tổ chức Kim thu tài tử yến, hoàng đế chỉ định vài vị đại thần, mở tiệc chiêu đãi mười tài tử đứng đầu Văn Tinh thư viện. Mặt khác, mười người này đều là người sắp tốt nghiệp, tiến vào phục vụ cho triều đình, mượn lần này để đánh giá chút, sau này an bài chức vị tương ứng. Cho nên có thể , Kim thu tài tử yếu chính là nơi mà sĩ tử đọc sách có thể vượt long môn hóa rồng. Chỉ có mười danh ngạch, đối với hàng ngàn học sinh mà có thể là đủ, cứ như vậy tất nhiên làm cho cạnh tranh trong Văn Tinh thư viện càng thêm kịch liệt. Đồng thời trường hợp như vậy thu hút được chú ý của mọi người, các đại gia tộc cũng phái người đến xem xét đánh giá, xem có thể chào mời những người này về làm việc cho gia tộc mình hay . điều khác, hầu hết các tài tử này đều còn độc thân, lại đều là người có tiền đồ vô lượng, cho nên ít tiểu thư quý tộc cũng muốn từ đây mà có thể chọn ra đấng lang quân như ý, do vậy đương nhiên cũng có rất nhiều oanh oanh yến yến đến xem.

      Nhiều danh môn khuê tú như vậy tụ tập, đối với bực hoàn khố như Đường Nguyên và Quân Mạc Tà tất nhiên bỏ qua cơ hội săn đẹp như thế này, cùng với các tài tử tranh đoạt giai nhân, cùng nhau tỉ thí phen, bất quá lần nào phe hoàn khố cũng đều thua tè ra quần, nhưng hàng năm vẫn bỏ cuộc. Lúc này Đường Nguyên , bộ dáng kích động khiến từng tảng thịt người cứ nhảy loạn lên, hiển nhiên là ý nhất định phải tham gia, đương nhiên là tham gia là chuyện, thắng được hay là chuyện khác, dù sao phải cứ lạc quan là được.

      - Tài tử yến? Đường đại thiếu, ngươi xem bộ dáng như hai chúng ta có thể là tài tử sao?

      Quân Tà nhướng mày :

      - là thái tử (hạt giống rau) còn có phần đúng.

      Trong lòng Quân đại thiếu gia còn có câu mà thể ra, bản thiếu gia mi thanh mục tú, tất nhiên là giống tài tử rồi, nhưng mà ngươi gọi là thái tử cũng thỏa đáng, phải gọi là phì tử mới đúng!

      - Rắm thúi! Tài tử là cái gì? phải chỉ là đám luôn toan tính chỉ mong kiếm chút lợi lộc thôi sao? Giống như tên Triệu Thành Tùng vào năm trước, ở Kim thu tài tử yến để mặt mũi cho lão tử, làm cho lão tử mất mặt trước Lý tiểu thư, bản công tử lập tức ra lệnh cho tiến vào Đường gia, hứa có quan to lộc hậu, tên kia liền liên tục gật đầu đáp ứng. Hề hề, ngươi có biết làm gì ?

      Đường Nguyên đắc ý hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :