1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dị giới Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả (67) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Gặp lại người thân

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      "Ầm."

      "Phịch phịch."

      Trời nắng như đổ lửa, chỗ Dong Binh Đoàn Vân Ly nắng chói chang, sau mấy tiếng trầm đục phát ra, bóng hồng bước nhanh vào trong cửa, nếu để ý kỹ cặp mắt vẫn luôn lạnh nhạt kia phát trong đó có chút lo lắng, ngay cả hai tay cũng nắm chặt. Hạ Như Phong hít sâu hơi, giương mắt nhìn mấy người chạy đến phía xa.

      Ký kết khế ước với nàng, Bạch Thụy cảm nhận ràng nhất nội tâm bình tĩnh của nàng, mặc dù nghi ngờ vì sao nàng lại kích động như thế, vẫn hỏi.

      "Người nào, to gan, dám đến Dong Binh Đoàn Vân Ly chúng ta gây chuyện."

      Tiếng hét lớn ồm ồm đầy giận dữ vang lên, nam nhân cao lớn dũng mãnh khiêng rìu sắt vai tới, đôi mắt thả ra tia hung ác, lúc nhìn thấy Hạ Như Phong rất ngạc nhiên: "Ngươi là người đến quấy rối Dong Binh Đoàn chúng ta?"

      tưởng đám người Thuỷ Vực lại tới, ngờ người đến là thiếu nữ, còn trẻ như thế mà dám tới Vân Ly quấy rối? biết là do biết sợ, hay cơ bản là nàng để Dong Binh Đoàn Vân Ly vào mắt? Hừ, lẽ lúc này, ngay cả kẻ yếu cũng có thể bắt nạt bọn sao?

      Sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn hai người giữ cửa ngã dưới đất, giống như trách bọn vô dụng, ngay cả thiếu nữ cũng đánh lại.

      Vẻ mặt hai người ủy khuất, chuyện này cũng thể trách bọn , ai bảo bọn họ ngay cả bóng dáng của nàng còn chưa thấy được bị đá bay, lại tiếp đúng là mất mặt.

      "Ta muốn thấy đội trưởng các ngươi, bọn cho ta vào nên ta mới dạy dỗ bọn chút, nhưng nếu các ngươi còn muốn ngăn cản, ta cũng khách khí." Hạ Như Phong mắt lạnh đảo qua mấy nam nhân mới tới, giọng tuy lại mang theo ý cố chấp, khiến cho những người có mặt ở đây đều thấy tức giận.

      "Ngươi nghĩ ngươi là loại người nào, dựa vào cái gì mà đòi gặp đội trưởng chúng ta?"

      "Hừ, ai biết là ngươi ở đâu ra? chừng là gian tế Thuỷ Vực đến hại đội trưởng, sao có thể để cho ngươi gặp?"

      "Nhất định là người Thuỷ Vực, người Thuỷ Vực hiểm giả dối, có chuyện gì dám làm?"

      Mặc dù lúc đầu nhìn thấy Hạ Như Phong, tất cả đều khiếp sợ vì dung nhan còn hơi ngây thơ lại vô cùng xinh đẹp của nàng, chỉ là lời vừa rồi của Hạ Như Phong giống như khiêu khích Dong Binh Đoàn Vân Ly bọn , cho nên mỗi người bọn đều mặt đỏ tía tai kêu gào.

      "Hừ, ta muốn lần thứ hai, báo cho đội trưởng các ngươi, Hạ Như Phong từ thành Hỏa Vân tới tìm." Trước khi lời này, nội tâm Hạ Như Phong bình tĩnh lại. Nàng biết có phải như nàng đoán hay , Dong Binh Đoàn Vân Ly là nơi người kia tạo ra, nhưng nàng muốn gặp đội trưởng nơi này lần, nàng bỏ qua, dù là khả năng nhất.

      "Ha ha, ngươi nghĩ đến ngươi là chúng ta đội trưởng thân thích sao? Ngươi gặp chỉ thấy? Chúng ta đội trưởng phải tốt như vậy gặp ?"

      "Ta thấy đúng là gian tế Thuỷ Vực, chẳng lẽ Thuỷ Vực muốn dùng mỹ nhân kế đến hại đội trưởng chúng ta sao? Đội trưởng chúng ta chính là chưa bao giờ nhìn mỹ nữ lâu chút, cho dù là nữ tử xinh đẹp trí tuệ như nữ thần cũng , cho nên các ngươi hay là thôi !"

      "Haiz, là đáng tiếc, khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại phục vụ cho mưu của Thuỷ Vực?"

      Mấy người kia hình như cho rằng Hạ Như Phong là người của Dong Binh Đoàn Thuỷ Vực, Hạ Như Phong cũng tức giận, nhưng nàng có kiên nhẫn chờ ở chỗ này, vì thế liền ra tay.

      "Hỏa Diễm Phần Thân."

      Trường côn rời lưng, mang theo tiếng rít cùng với tiếng lẩm bẩm trong miệng nàng, quét ngang về phía mấy tên lính đánh thuê, dáng vẻ ung dung của nàng giống như là đám người trước mặt đều là rác rưởi, nàng chỉ là phụ trách quét dọn đống rác này .

      Những người đó hoảng sợ mở to đôi mắt, nhìn trường côn đỏ rực mang theo khí thế mãnh liệt đến trước mặt.

      "Ầm ầm."

      "Bịch."

      Trường côn đảo qua, đám người ngã xuống, nhưng vẫn có dấu hiệu muốn dừng lại, giống như muốn bỏ qua những kẻ còn lại.

      Nam nhân vác rìu sắt vô cùng sợ hãi, vội vàng nắm lấy vũ khí, bước lên mấy bước chắn trước mặt mấy tên lính đánh thuê. Tất cả lính đánh thuê đều thở phào nhõm, theo bọn họ, thân là Linh Sư cửu cấp có thể dễ dàng đỡ chiêu này.

      "."

      Rìu và côn chạm vào nhau phát ra từng tia lửa, sau đó, màn khiến mọi người khiếp sợ khó quên xuất .

      Chỉ thấy nam nhân lùi lại rất nhiều, lưu lại dấu vết sâu mặt đất, rìu sắt trong tay "Loảng xoảng" tiếng gãy lìa, tay cầm cán búa bị gãy, cảm thấy cổ họng truyền đến vị tanh ngọt, vừa há miệng, "khụ" tiếng phun ra ngụm máu tươi.

      Ngược lại, Hạ Như Phong chỉ lui ra sau mấy bước là có thể đứng vững.

      Mọi người ngây dại, thậm chí miệng mở ra cũng quên khép vào.

      Thực lực nam nhân kia thế nào bọn họ đều biết, đây chính là Linh Sư cửu cấp Guru a, chiêu đánh lùi Linh Sư cửu cấp? Chẳng lẽ nàng còn tài giỏi hơn thiếu chủ bọn sao? Mà tuổi này có thành tựu như thế, nếu nàng là người Thuỷ Vực, bọn nguy rồi.

      Nhưng Hạ Như Phong khiếp sợ hề ít hơn bọn thiếu, nàng cười khổ tiếng, nơi này hổ là thành Phong Chi, chỉ cấp bậc Linh Sư cũng phải điều mà thành Hỏa Vân có thể so sánh được.

      Bạch Thụy từng với nàng, vũ khí nàng dùng là Tinh Thiết rắn chắc nhất đời luyện thành, là thứ vô tình lấy được ở viễn cổ, bởi vì có tác dụng gì nên vẫn để chỗ dùng, ngày đó thấy Hạ Như Phong có vũ khí, Bạch Thụy đưa trường côn này cho nàng.

      Nghe , côn này hề kém đao kiếm, cũng có thể chém sắt như chém bùn, thậm chí càng sắc bén mạnh mẽ hơn đao kiếm, hơn nữa qua quá trình rèn luyện, sức lực thân thể nàng sớm đột phá Linh Sư, có thể so với linh kỹ ngân giai cao cấp, nàng cho rằng mình có thể thoải mái thắng lợi.

      ngờ rằng, nàng dùng bảy phần lực, nam nhân kia chỉ lui lại mấy bước, bị thương chút xíu. Lúc ở thành Hỏa Vân, nàng chưa đột phá Linh Sư đánh bay được Vân Lâm dùng dược tán tăng lên Linh Sư cửu cấp, tuy rằng khi đó là dựa vào Mị Ảnh Tiên Tung, nhưng Hạ Như Phong tin tưởng, sau khi nàng trở thành Linh Sư, Vân Lâm hoàn toàn thể ngăn cản chiêu dùng tám phần lực của nàng.

      Cầm trường côn trong tay, Hạ Như Phong cảm giác lòng bàn tay tê dại, tanh ngọt trong miệng bị nàng nuốt xuống, cố gắng làm cho chính mình vẻ bị thương tổn gì.

      "Hùng ca!" Mấy người còn lại lo lắng nhìn nam nhân, sau đó sợ hãi liếc về phía Hạ Như Phong, bước chân tự chủ được sau lại mấy bước.

      "Khụ khụ.." Nam nhân lại ho ra hai ngụm máu tươi, ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Hạ Như Phong. "Ta quan tâm ngươi là ai, hôm nay đừng mơ tưởng tiến vào bên trong bước, muốn hại đội trưởng chúng ta, phải bước qua thi thể ta trước."

      Nghe vậy, trong mắt Hạ Như Phong ngược lại xẹt qua chút thưởng thức, lập tức lại kiên nhẫn nhíu mày. Người này... đúng là cứng mềm ăn...

      "Là kẻ nào, dám đến Dong Binh Đoàn chúng ta giương oai?" Khi Hạ Như Phong định tự mình tìm, tiếng quát lạnh từ phía sau truyền đến, giọng ấy y hệt người nọ trong trí nhớ của nàng. Cơ thể nàng bỗng nhiên cứng đờ, chậm rãi xoay người, khi nhìn đến khuôn mặt quen thuộc, kích động tràn đầy hai tròng mắt...

      "Đội trưởng, chính là nàng đến Dong Binh Đoàn chúng ta quấy rối." tên lính đánh thuê rất nhanh chạy tới bên cạnh người mới đến, chỉ vào Hạ Như Phong, hung tợn .

      Chỉ là nhìn thấy, khi đội trưởng bọn trông thấy Hạ Như Phong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ kích động lên mặt ...

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Đập phá

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      "Phong... Tiểu Phong Nhi..."

      Nam tử trung niên nhìn bóng dáng thân thiết trước mắt, đến khuôn mặt cũng quen thuộc đến vậy, giọng run run, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của các thành viên, lập tức xông tới, phát ôm chầm lấy Hạ Như Phong, hốc mắt mơ hồ ẩm ướt.

      biết bao lâu rồi kích động như vậy, nhưng biết, ở nơi đó là người thân vô cùng nhớ thương, nhưng thực lực lại đủ để ở cạnh chăm sóc họ.

      "Phụ thân... Người có khỏe ?" Buông thiếu nữ trong lòng ra, hầu kết nam nhân mãnh liệt chuyển động, giọng mang theo từ tính, mềm hỏi.

      mặt nam tử trung niên lôi thôi mọc đầy râu, đôi mắt hổ phách kích động nhìn Hạ Như Phong, nếu mọc râu, cũng là người rất tuấn tú khí thế. Nhưng bởi vì vẻ ngoài lôi thôi, ngược lại che dấu diện mạo vốn có của .

      "Ông ngoại khỏe lắm." Thấy người muốn gặp, Hạ Như Phong bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về xa xa, phương hướng đó đúng là thành Hỏa Vân, vốn định với tình hình của thành Hỏa Vân, nghĩ nghĩ lại ra miệng. "Chẳng qua, ông ngoại và Hạ Thiên, đều rất nhớ cữu cữu và biểu ca."

      Lấy năng lực của Dong Binh Đoàn Vân Ly, hoàn toàn chống lại nổi hai nhà Hỏa Vân, với , chỉ càng thêm sầu lo thôi.

      "Ta... phải người cha tốt, đứa con ngoan..." Hạ Quân Mạc cay đắng cười, đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách tràn đầy thương cảm. "Vì nàng, ta nhất định phải nâng cao thực lực, nhưng lại vì vậy mà cách xa phụ thân và Thiên Nhi, cũng làm cho Ly Nhi gặp nguy hiểm theo ta... Đúng rồi, sao con tìm được nơi này?"

      Hạ Như Phong rất muốn biết ‘nàng’ trong miệng là ai, lại biết mỗi người đều có bí mật riêng, vì thế cũng hỏi.

      "Dong Binh Đoàn Vân Ly là dùng tên biểu ca, vì thế con đoán có thể là mọi người, muốn thử vận may nên tìm đến đây, ngờ là cữu cữu và biểu ca." Nghĩ tới bàn tán ngoài phố, nội tâm Hạ Như Phong căng thẳng, nắm chặt hai tay, hỏi: "Nghe biểu ca bị thương, có chuyện gì vậy?"

      Nghe vậy, trong mắt Hạ Quân Mạc lên chút lo lắng, thở dài, cũng trả lời, nhìn qua đám người ngã ngồi phía sau Hạ Như Phong, có chút kinh ngạc: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Là ai đến đây gây chuyện?"

      tin cháu mình bản lãnh này, vì thế cho rằng kẻ gây chuyện rời .

      Cuộc chuyện vừa rồi của hai người, những tên lính đánh thuê nghe được, nhất là người vừa rồi châm chọc Hạ Như Phong, hận thể tìm cái khe đất mà chui xuống.

      ra người ta đúng là người thân! Mệt còn như vậy, phải là tự đánh vào mặt mình sao?

      "Đội trưởng!" Nam tử cầm rìu sắt kỳ dị đánh giá Hạ Như Phong, căm giận bất bình : "Còn phải việc tốt cháu ngươi làm sao? Ta này đội trưởng, khi nào ngươi có cháu tài giỏi như vậy, tuổi còn chiêu đánh cho ta hộc máu, quả thực còn khủng bố hơn cả thiếu chủ, quá bắt nạt người khác."

      sao còn có tàn nhẫn như vừa rồi; đối mặt với Hạ Quân Mạc, điệu bộ giống như đứa nhóc tố cáo với người lớn, mặt đầy hả hê.

      Hạ Quân Mạc đối xử với bọn như huynh đệ, mà đội trưởng mình có cháu tài giỏi như vậy, có thể kiêu ngạo sao? Giống như sớm quên mối thù Hạ Như Phong đánh hộc máu.

      " chiêu, đánh ngươi hộc máu? Đại Hùng, ngươi ? Tiểu Phong Nhi, con đột phá Đại Linh Sĩ?" Hạ Quân Mạc ngây người, nhớ ba năm trước lúc đưa theo Vân Ly rời nàng mới là Linh Sĩ tứ cấp, ngắn ngủi bốn năm, chẳng lẽ nàng đột phá đến Đại Linh Sĩ? Chuyện này... Đây đâu phải thiên tài, là nghiệt mới đúng!!!

      Nhưng lời tiếp theo của Đại Hùng trực tiếp làm cho ngơ ngẩn.

      "Nàng là Linh Sư nhị cấp."

      Vừa rồi lúc chiến đấu, Đại Hùng thông qua linh lực nàng phát ra để cảm nhận tu vi, ăn ngay , kết quả chờ đợi là Hạ Quân Mạc nổi trận lôi đình.

      "Đại Hùng, ngươi ở đùa ta?" Hạ Quân Mạc phát xách quần áo Đại Hùng, nguy hiểm hung tợn hù dọa.

      đại lục phải có người chiến đấu vượt cấp, chỉ là khoảng cách giữa Linh Sư nhị cấp và Linh Sư cửu cấp quá lớn, thể trách Hạ Quân Mạc cho rằng Đại Hùng đùa giỡn . Nhưng nếu để Hạ Quân Mạc biết, lúc trước Hạ Như Phong lấy tu vi Linh Sĩ bát cấp đánh bại Linh Sư cửu cấp, có lẽ trực tiếp sợ tới mức hôn mê.

      Sau đó, dò được từ miệng những người khác đây là thực, ánh mắt Hạ Quân Mạc nhìn Hạ Như Phong y hệt như nhìn con quái vật.

      "Ai, quên quên , ta cũng muốn quản chuyện của nha đầu con, nhưng lấy thực lực của con, ở lại đây rất nguy hiểm. Qua thời gian nữa, chờ nguy hiểm ở nơi này được giải trừ, ta cho người đưa con trở về, chuyện này ta nhất định phải quản lý. tại con theo ta xem Vân Ly !" Hạ Quân Mạc thở dài tiếng, muốn để cháu duy nhất của mình ở nơi này chịu khổ.

      Hạ Như Phong chỉ hơi hơi cười, gì. Đưa nàng trở về sao? Chỉ sợ làm chủ được.

      cùng Hạ Quân Mạc vào gian phòng, đó là phòng ngủ đơn sơ, trong phòng bày những vật dụng thường nhật. Nhưng Hạ Như Phong chú ý nhiều đến những thứ đó, vừa vào phòng, nàng lập tức nhìn đến thanh niên giường.

      Khuôn mặt tuấn của tràn đầy đau đớn, ngay cả lúc ngủ cũng cau mày chặt, khóe mắt có vết sẹo lại hề ảnh hưởng việc thưởng thức cái đẹp của người khác. Có điều làn da màu lúa mì khỏe mạnh hoàn toàn đối lập với da dẻ trắng nõn bóng loáng như thiếu nữ của Hạ Thiên.

      Có lẽ là kế thừa dung mạo của phụ thân, còn Hạ Thiên lại giống mẫu thân...

      Nhìn thanh niên đau đớn nằm giường, trong ngực Hạ Như Phong bỗng cảm thấy căm giận ngút trời.

      Hạ Như Phong từng được Hạ Quân Mạc và Hạ Vân Ly ấm áp quan tâm cũng phải nàng xuyên qua mà đến. Nhưng tới đây thời gian ngắn, nàng cảm nhận được tình thân từ ông ngoại và Hạ Thiên - thứ chưa từng có ở Hoa Hạ, sao nàng có thể để kẻ khác hủy hoại mọi thứ?

      Nàng biết, khiến Hạ gia yên tâm nhất là Hạ Quân Mạc và Hạ Vân Ly ba năm qua có tin tức. Nếu Hạ Vân Ly xảy ra chuyện, nàng có thể tưởng tượng được khổ sở của bọn họ.

      "Chết tiệt!" Hung hăng đập vào vách tường, Hạ Như Phong khẽ cười lạnh, trong mắt lên ánh sáng khát máu. "Dong Binh Đoàn Thuỷ Vực..."

      Tuy rất muốn lập tức tìm Dong Binh Đoàn Thuỷ Vực báo thù, nhưng nàng đè nội tâm xúc động xuống, khiến cho mình bình tĩnh lại, đến cạnh Hạ Vân Ly, dùng tinh thần lực dò xét trạng thái thân thể . Khi nhìn đến các bộ phận bị tổn thương nghiêm trọng, vẻ mặt Hạ Như Phong lại trầm xuống lần nữa.

      "Phong Nhi, con nhìn gì?" Hạ Quân Mạc phải Luyện Dược Sư, phát Hạ Như Phong thả ra tinh thần lực, vì vậy có chút nghi ngờ nhíu nhíu mày.

      Hít sâu hơi, tại Hạ Như Phong phải dùng rất nhiều sức mới kìm nén bộc phát lửa giận.

      ai có bình tĩnh khi người thân bị thương, dù là Hạ Như Phong tính cách lạnh nhạt cũng vậy.

      Hạ Như Phong tìm được giấy bút trong phòng, viết lên đó tên các dược liệu để luyện chế Tiểu Hoàn Đan tam phẩm, đưa cho Hạ Quân Mạc. Hạ Vân Ly là Linh Sư bát cấp, lại bị thương nghiêm trọng, phải dùng đan dược tam phẩm mới có thể hoàn toàn chữa trị.

      "Cái này... Đây là..." Hạ Quân Mạc sửng sốt, hiểu nhìn Hạ Như Phong.

      "Cữu cữu, lập tức mua những dược liệu đó. Con có việc cần dùng." Hạ Như Phong hơi khép mí mắt xuống, vì thế Hạ Quân Mạc phát sát ý chợt lóe rồi biến mất trong mắt nàng.

      "Tiểu Phong Nhi, con quen biết Luyện Dược Sư sao?" Nghĩ đến tu vi Hạ Như Phong đột đột nhiên tăng cao và tờ giấy ghi tên dược liệu, Hạ Quân Mạc suy đoán, chỉ có như thế vài chuyện mới trở nên thuyết phục. hề nghĩ tới bản thân Hạ Như Phong là Luyện Dược Sư, điều kiện trở thành Luyện Dược Sư quá khắt khe, vạn người mới có người đáp ứng nổi, thậm chí số lượng còn ít hơn Triệu Hồi Sư.

      Hạ Như Phong đồng ý cũng phủ nhận, trong mắt Hạ Quân Mạc chính là ngầm thừa nhận.

      "Được rồi, vậy ta ra ngoài chuyến." Cầm tờ giấy trong tay, vẻ mặt Hạ Quân Mạc kích động, chạy nhanh ra ngoài.

      Sau khi lâu, Đại Hùng vào. , đối với nam tử này, Hạ Như Phong rất có hảo cảm, hơn nữa nàng lại biết Dong Binh Đoàn Thủy Vực ở chỗ nào, vừa hay có người dẫn đường xuất .

      "Ngươi tên Đại Hùng phải ?" Khóe miệng Hạ Như Phong cong lên, : "Lập tức gọi nhóm người, chúng ta Dong Binh Đoàn Thủy Vực đập phá."

      Nghe vậy, hai mắt Đại Hùng sáng lên, vội vàng gật đầu như băm tỏi: "Được, tốt quá, ta lập tức ngay."

      sớm muốn làm như vậy, đáng tiếc đội trưởng cho bọn , tại câu của Hạ Như Phong ra tiếng lòng của , hai chữ ‘đập phá’ khiến cho Đại Hùng càng có hảo cảm với Hạ Như Phong.

      Nhưng Đại Hùng biết điều, ở Hoa Hạ, việc Hạ Như Phong làm nhiều nhất chính là quậy tung lên rồi đập phá, nếu biết, nhất định kỳ quái thiếu nữ xinh đẹp như nữ thần này lại ra lời như vậy...

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Đập sạch, cướp sạch, giết sạch

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Thành Phong Chi nhốn nháo, nguyên nhân vì điều gì khác ngoài việc đoàn người thuộc Dong Binh Đoàn Vân Ly chậm rãi tiến về tiệm tạp hóa dưới danh nghĩa Dong Binh Đoàn Thủy vực.

      Dong Binh Đoàn tồn tại lâu dài ở thành Phong Chi chỉ nhận nhiệm vụ và săn linh thú kiếm kim tệ, bọn họ còn mở cửa hàng ở ngoài. Ví dụ như Công hội Luyện Dược có hiệu thuốc, Dong Binh Đoàn Thuỷ Vực là tiệm tạp hoá, bên trong có ít thú tinh, dược liệu, có cả vật vô tình lấy được trong lúc làm nhiệm vụ.

      Vốn Dong Binh Đoàn Vân Ly cũng có tiệm thuốc , đáng tiếc bị Thuỷ Vực đập phá, dược liệu đều bị cướp, vì vậy sao Hạ Như Phong có thể bỏ qua cửa hàng của Thuỷ Vực... Chủ yếu là, nghe Đại Hùng , thiếu chủ Thủy Vực: Thủy Mộc mỗi ngày đều kiểm tra vào khoảng thời gian này.

      Trước cửa tiệm tạp hoá có rất nhiều người nghe tiếng mà đến. Đối với người dân thành Phong Chi, niềm vui thú lớn nhất chính là nhìn hai Dong Binh Đoàn sống mái với nhau.

      "Dong Binh Đoàn Vân Ly hùng hổ như vậy là tới tim Thủy Vực tính sổ sao?"

      "Ha ha, là buồn cười, Thuỷ Vực và Công hội Luyện Dược cùng phe, Vân Ly bé có thể làm được gì sao?"

      "Thiếu nữ đầu là ai vậy? Ta chưa từng nhìn thấy nàng ta. Chẳng lẽ nàng biết nàng ta thể làm gì Thuỷ Vực sao?"

      "Đáng tiếc cho thiếu nữ xinh đẹp như vậy. Thiếu chủ Thuỷ Vực rất háo sắc, nếu nhìn thấy nhất định bỏ qua nàng ta."

      Nhìn những người kia vào, mọi người đều lắc đầu thở dài, ai cũng tin kẻ đối đầu với Thủy Vực có kết quả tốt.

      Phải biết rằng, con rể của đội trưởng Dong Binh Đoàn Thủy Vực là người của Công hội Luyện Dược, những thế còn là Luyện Dược Sư nhị phẩm luyện. Nhưng đó phải điều quan trọng nhất, quan trọng là Công hội Luyện Dược có rất nhiều cửa hàng rải rác bên ngoài, ta lại là người quản lý tất cả những cửa hàng đó. Đắc tội , như vậy rất tốt, về sau Dong Binh Đoàn bọn ngay cả dược thủy bình thường nhất cũng đừng mơ mua được.

      "Đập." Hạ Như Phong dừng bước, thờ ơ nhìn tiệm tạp hóa nho , lạnh lùng : "Lấy tất cả đồ vật bên trong, người cần, trực tiếp giết là được."

      "Dạ, tiểu thư." Đại Hùng nghe được lời của nàng, vẻ mặt hưng phấn, vung quả đấm trực tiếp quyền đánh vào cửa.

      "Ầm."

      Cửa gỗ nháy mắt bị thủng lỗ to, nhưng còn ngại đủ, đạp thêm phát nữa, cửa chính chính thức tuyên bố nó bị hỏng.

      Tiếng vang bên ngoài cuối cùng cũng kinh động người bên trong, tiếng nam nhân cao ngạo từ bên trong tiệm tạp hóa vọng ra: "Chó nhà nào nuôi lại dám đến Dong Binh Đoàn Thủy Vực gây chuyện? Nếu muốn chết bản thiếu chủ đưa các ngươi đoạn đường!"

      Theo câu kia, mấy bóng người từ bên trong cửa hàng ra, đầu là thanh niên tướng mạo bình thường, đôi mắt bén nhọn mang theo lạnh lẽo khiếp người, nhìn đám người Đại Hùng, cười lạnh tiếng, : "Ta còn tưởng ai, ra là đám rùa Vân Ly! Thế nào? Chẳng lẽ Hạ Vân Ly chết, các ngươi đến báo thù cho sao?"

      Khinh thường nhìn lướt qua Đại Hùng, tầm mắt vừa chuyển, lúc nhìn đến Hạ Như Phong khỏi ngẩn ngơ, trong mắt có kinh diễm ràng.

      ", còn có mỹ nữ nha! Chẳng lẽ mỹ nhân là ngưỡng mộ bản thiếu tài hoa, đặc biệt đến đây sao?"

      Trong mắt Hạ Như Phong thoáng qua sát khí đầy vẻ xơ xác tiêu điều rồi lập tức biến mất. Sau đó, mọi người chỉ thấy hồng ảnh chợt lóe, nàng đến phía sau thanh niên, móng tay giữ chặt cổ , giọng lạnh như băng như đến từ địa ngục, khiến cho tất cả những người ở đây đều cảm thấy lạnh lẽo.

      "Thiếu chủ Dong Binh Đoàn Thủy Vực Thủy Mộc phải ? Vừa rồi ngươi ngươi muốn chết, chúng ta nên tiễn ngươi đoạn đường? như vậy, ta đành giúp ngươi chút!" xong, bàn tay cẩm cổ Thủy Mộc càng dùng sức. Chỉ cần nàng cứ nắm chặt như vậy, cổ Thủy Mộc dễ dàng bị bẻ gẫy.

      "Dừng tay!" đám người vốn đứng sau Thủy Mộc thấy vậy đều giận dữ gầm lên. Nếu thiếu chủ gặp nạn dưới bảo vệ của bọn , khi trở về nhất định tất cả bị đội trưởng giết chết.

      Cho tới bây giờ, mọi người đều Hạ Như Phong làm thế nào bắt được Thủy Mộc là Linh Sư bát cấp.

      " phải muốn chết sao? Ta chỉ muốn thay hoàn thành tâm nguyện thôi, nhưng mà, các ngươi cũng là người Thủy Vực..." Hạ Như Phong nhíu mày, dáng vẻ rất là khó xử.

      Toàn bộ người Thủy Vực thở dài nhõm hơi, xem ra thiếu nữ này sợ hãi Dong Binh Đoàn Thủy Vực, cho nên cũng muốn làm hại thiếu chủ. Chỉ cần thiếu chủ thoát hiểm, bọn nhất định giết nữ nhân này, hoặc là bắt trở về cho thiếu chủ đùa bỡn.

      "Đúng, đúng, ta là thiếu chủ Thủy Vực, nếu ta bị thương, phụ thân nhất định giết ngươi!" Nhìn thấy vẻ mặt nàng hơi buông lỏng, Thủy Mộc vội vàng quát.

      Ngón tay Hạ Như Phong dần dần lỏng ra. Theo động tác của nàng, trái tim thành viên Thuỷ Vực hoàn toàn thả xuống dưới. Ngược lại, vẻ mặt đám người Vân Ly thất vọng, chẳng lẽ thân là cháu đội trưởng, nàng lại sợ hãi sao? Nháy mắt, hảo cảm của Đại Hùng dành cho nàng giảm rất nhiều.

      Quần chúng vây xem thổn thức thôi, lại ai mở miệng châm chọc Hạ Như Phong. Đều kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Thuỷ Vực có quan hệ với Công hội Luyện Dược, đối nghịch với bọn họ, ràng có kết quả tốt.

      Nhưng màn tiếp theo, trực tiếp làm cho những người có mặt ở đây ngây dại, thấy lạnh cả người, khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên trái tim, nhịn được run rẩy.

      "Bởi vì các ngươi là người Thuỷ Vực, vì sao ta phải nhân từ với ? Hạ Như Phong ta cũng đối địch với người thiện lương. muốn chết, dựa vào cái gì ta phải giúp hoàn thành tâm nguyện? Với , muốn chết, cũng dễ dàng như vậy..." Dứt lời, thiếu nữ vươn ngón tay thon dài, đôi tay xinh đẹp nhắn mềm mại đặt cánh tay Thủy Mộc, dùng sức cái...

      "Rạt!"

      Tiếng thịt bị xé rách truyền vào trong tai mọi người, dòng máu tươi phun ra, bắn tung tóe lên mặt Hạ Như Phong. Từ đầu tới cuối mặt nàng có biểu cảm gì, giống như thứ nàng kéo xuống phải tay người mà là chân thú.

      "A!"

      tiếng kêu khàn khàn đau đớn từ miệng Thủy Mộc phát ra, gương mặt ta tái nhợt, sắc máu cũng biến mất, bởi vì đau đớn kịch liệt mà hôn mê bất tỉnh, nguyên nhân kịch liệt đau đớn hôn mê qua, vẻ mặt trắng bệch dưới ánh sáng mặt trời nhìn mà ghê người.

      "Thiếu chủ..."

      Người Thuỷ Vực kinh hoảng, trong đó người dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt sắc dính máu của Hạ Như Phong, hung tợn : "Dám có gan làm tổn thương thiếu chủ Thủy Vực chúng ta, đội trưởng bỏ qua cho ngươi."

      Lời uy hiếp này có chút tác động nào đến Hạ Như Phong, nàng nhướn mày nhìn về phía đám người Đại Hùng cũng khiếp sợ: "Các ngươi cũng có thể ra tay, nhớ kỹ ba khẩu hiệu của chúng ta: đập sạch, cướp sạch, giết sạch, kẻ cũng tha."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Đội trưởng Dong Binh Đoàn Thủy Vực tức giận

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      ràng trời có mặt trời nóng bỏng sưởi ấm, mọi người lại cảm thấy lạnh thấu tim, dù là ánh mặt trời cũng thể làm tan chảy cái lạnh trong tâm bọn họ.

      Độc ác, quá độc ác, đây là đánh giá của những người có mặt về Hạ Như Phong.

      Đầu tiên là thình lình bắt được thiếu chủ Thủy Vực, khi người Thủy Vực cho rằng thiếu chủ gặp nguy hiểm, nàng lại thả , trong nháy mắt đó ràng rất nhiều người đều nhàng thở ra. Nhưng khiến bọn thể ngờ là, nàng cũng buông tha Thủy Mộc, ngược lại còn dùng loại phương thức vô cùng tàn nhẫn tra tấn .

      Tâm lý trái ngược trong giây lát như thế, người Thủy Vực bị điên là vô cùng hiếm thấy.

      "Ha ha, lão tử thích đập phá nhất, các huynh đệ, theo lão tử, giết đám khốn khiếp này!" Đại Hùng vung cánh tay tráng kiện lên, cười lớn hai tiếng, lập tức nhằm vào người mà giơ nắm đấm.

      Vũ khí của bị Hạ Như Phong làm hỏng, chỉ có thể đánh tay , nhưng Đại Hùng khỏe nhất trong Dong Binh Đoàn, hơn nữa lại là Linh Sư cửu cấp. Trừ phi đến Đại Linh Sư, nếu cho dù có vũ khí, trong Linh Sư ai thắng được .

      Đương nhiên, điều kiện trước tiên là gặp loại biến thái như Hạ Như Phong. Lấy sức của , cho dù chiến đấu với nhóm đệ tử thiên tài trong mấy gia tộc cũng có khả năng thua, nhiều nhất là đánh thành ngang tay.

      "Chết tiệt Dong Binh Đoàn Thủy Vực, ăn hiếp chúng ta rất sung sướng phải ? Ha ha, tại ta cũng đánh rất sung sướng."

      "Bên trong Dong Binh Đoàn Thủy Vực quá dồi dào, thiệt nhiều dược liệu thú tinh, lão tử muốn tất. Ừm, da thú này tệ, có thể làm áo khoác ngoài cho đội trưởng, đợi , đây dĩ nhiên là Cuồng Bạo Mạn Đằng tứ giai? Nghe mấy năm trước người Thủy Vực có lần làm nhiệm vụ trở về, tổn thất hơn nửa số người, lão cẩu Thủy Đằng cũng bị thương, có phải là vì Cuồng Bạo Mạn Đằng này ?"

      Cuồng Bạo Mạn Đằng? Hai mắt Hạ Như Phong sáng lên, phóng mắt nhìn lại, khi thấy Mạn Đằng màu đỏ trong tay lính đánh thuê, hô hấp khỏi dồn dập.

      dược liệu của Phá Tương Đan, ngờ lại tìm thấy nhanh như vậy. Cuồng Bạo Mạn Đằng chính là vật quý, bên cạnh ít nhất cũng có linh thú tam giai, nếu xui xẻo chừng còn gặp tới tứ giai, vì thế cũng khó hiểu sao Hạ Như Phong lại mừng rỡ như vậy.

      Chỉ cần luyện thành Phá Tương Đan, nàng có tư cách bàn điều kiện với Dong Binh Đoàn Hỏa Viêm.

      Thời gian nửa nén hương, cuối cùng Thuỷ Vực chỉ còn lại người, người nọ thấy ổn lập tức xoay người muốn chạy trốn, Đại Hùng lại cản đường . Ngay khi Đại Hùng giơ lên nắm đấm cứng như sắt, dùng sức đánh người nọ, sau lưng truyền đến tiếng khiến nắm đấm dừng sát mặt ta.

      "Chờ chút..."

      Đại Hùng thu lại nắm đấm, kinh ngạc thiếu nữ ngăn cản , hiểu hỏi: "Tiểu thư, vì sao cho ta giết tên cuối cùng này?"

      Hạ Như Phong muốn , đến trước mặt tên lính đánh thuê kia, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng : "Bởi vì ta thay đổi chủ ý, ngươi cho đội trưởng ngươi, con trai ở trong tay ta, nếu muốn tính mạng con trai được giữ lại, hãy dùng món bảo bối có thể khiến ta chú ý đến đổi, còn hãy đến nhặt xác cho con trai ."

      Nhìn thấy Cuồng Bạo Mạn Đằng, Hạ Như Phong lập tức biết Dong Binh Đoàn Thủy Vực cũng đơn giản, vì thế mới đánh chủ ý lên vật báu Thủy Vực cất giấu.

      "Ngươi... Ngươi chờ cho ta, ngươi vì chuyện hôm nay trả giá lớn!" Nghe vậy, vẻ mặt tên lính đánh thuê kia buông lỏng, lại thấy hành vi của mình trong mắt những người vây xem quá mất mặt, trước khi còn quên bỏ lại câu hung ác.

      Hạ Như Phong mỉm cười gật đầu, nhìn sang tên lính đánh thuê cầm Cuồng Bạo Mạn Đằng, vươn tay tinh tế mềm mại, : "Cuồng Bạo Mạn Đằng đưa cho ta trước, những thứ khác các ngươi sửa sang lại chút, mang về !"

      "Dạ, tiểu thư." Tên lính đánh thuê đưa Cuồng Bạo Mạn Đằng cho Hạ Như Phong, vẻ mặt có chút gì gọi là muốn.

      Cuồng Bạo Mạn Đằng mặc dù quý giá, lại chỉ có tác dụng với Luyện Dược Sư, để cho lính đánh thuê bọn , chỉ có thể đổi lấy chút kim tệ. Hơn nữa những người này đều trung thực, ủng hộ Hạ Quân Mạc, hành vi của Hạ Như Phong đều được bọn nhất trí tán thưởng, vì thế tên lính đánh thuê chớp mắt cái, lập tức nộp Cuồng Bạo Mạn Đằng làm của chung.

      So sánh với khí của Dong Binh Đoàn Vân Ly, giờ phút này Dong Binh Đoàn Thuỷ Vực tràn ngập lo lắng.

      Sắc mặt nam tử trung niên trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua người run rẩy quỳ phía dưới. Người nọ bị nhìn chăm chú, cảm giác có con độc xà quấn quanh cổ, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

      "Đội... Đội trưởng... Lời thuộc hạ đều là , con nhóc Vân Ly kia còn năng bừa bãi, muốn đội trưởng mất mặt."

      "Rầm!" Thủy Đằng đập bàn đứng lên, khuôn mặt dữ tợn, bàn tay dùng sức nắm, tay nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi : "Chết tiệt Dong Binh Đoàn Vân Ly, thương tổn con ta cọng tóc gáy, lão tử muốn tất cả bọn chúng đều phải chôn cùng."

      "Ầm."

      Vung tay đấm vào tường, vách tường trắng bị đấm ra vết lõm to, bàn tay máu thịt lẫn lộn, máu tươi từng giọt rơi mặt đất, phát ra tiếng "Tí tách".

      "Con ta nếu bị thương, như vậy đám người bảo vệ vô dụng các ngươi cũng phải chết!" Trong mắt Thủy Đằng tràn đầy lạnh lẽo, nhảy lên, nháy mắt đến trước mặt tên lính đánh thuê, dưới ánh mắt hoảng sợ của ta nâng tay lên, nặng nề vỗ tới.

      "Lách tách."

      Đầu vỡ vụn, óc văng khắp nơi, tên lính đánh thuê vẫn như trước mở to hai mắt sợ hãi, thân mình chậm rãi ngã xuống...

      "Phụ... Phụ thân..." Nữ tử vốn đứng bên cạnh Thủy Đằng tự chủ nuốt nước miếng, khuôn mặt xinh đẹp nhắn lên sợ hãi, cẩn thận hỏi: "Phụ thân, khi nào cứu đệ đệ?"

      "Hừ, phải ả ta muốn bảo vật sao? Ta đây cho nàng, Di Nhi, lấy Luyện đan phương (công thức luyện đan) tam phẩm cao cấp tới đây."

      "Nhưng phụ thân..." Trong lòng Thủy Di kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ: " phải người đồng ý cho Tình ca thứ đó làm quà tặng cho thành chủ sao? Sinh nhật thành chủ rất nhanh đến, chúng ta đâu tìm Luyện đan phương tứ phẩm bây giờ? Hơn nữa đó là thứ tổ tông truyền lại, vì..."

      Nàng muốn hỏi là, nên vì đệ đệ trả giá nhiều như vậy sao? Lại nghĩ kịp cưng chiều phụ thân dành cho đệ đệ, câu kia phải nuốt trở về.

      "Ngươi nghĩ ta cho nàng sao?" Thủy Đằng cười lạnh tiếng, nắm chặt nắm đấm, tươi cười bên khóe miệng mang theo hiểm. "Đổi Mộc Nhi trở về rồi tiếp. Di Nhi, ngươi lập tức Công hội Luyện Dược, với Lý Tinh: hiểu sao Hạ Quân Mạc lại biết ta có Luyện đan phương tam phẩm cao cấp, tiếc bắt con ta để uy hiếp. Vì con ta, ta bất đắc dĩ giao ra phương thuốc... Hừ, muốn cảm tạ nữ nhân đó, giúp cho ta có thể hoàn toàn khiến người của Công hội Luyện Dược oán hận Hạ Quân Mạc, đến lúc đó..."

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Rời

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      sắp hết hoàng hôn, bầu trời trải rộng ánh chiều tà rực rỡ loá mắt.

      Thành Phong Chi có tên Phong Chi là vì có liên quan tới cấm địa Phong Chi bên cạnh, mà nơi này cũng có gì khác những nơi khác. Nhưng bởi vì cấm địa Phong Chi hấp dẫn rất nhiều lính đánh thuê và những người theo đuổi sức mạnh, nơi này lộn xộn hơn những nơi khác rất nhiều.

      Dong Binh Đoàn Vân Ly là đội trung bình, bên trong có mấy Đại Linh Sư trấn giữ, đội trưởng lại chỉ là Đại Linh Sư lục cấp, thế lực như vậy, thả vào nơi như thành Hỏa Vân nhất định có thể trở thành thế lực hạng hai, nhưng ở thành Phong Chi này, miễn cưỡng mới có thể xếp vào thế lực hạng ba.

      Có thể thấy được thành Phong Chi này cường giả vô số.

      Lúc này trong Dong Binh Đoàn Vân Ly, nam tử trung niên dáng người gầy thở dài, vẻ mặt áy náy nhìn Hạ Quân Mạc từ đầu tới giờ vẫn gì: "Đội trưởng, ta biết bao năm nay người đối xử với chúng ta như huynh đệ, nhưng con người vốn ích kỷ, ta muốn tiếp tục theo ngài rồi phải đánh mất tính mạng, đánh mất tiền đồ."

      Hạ Quân Mạc lặng lẽ nắm chặt bàn tay, mặt vẫn luôn là vẻ hờ hững, giống như tất cả có quan hệ gì với .

      "Trương Sấu Tử, ngươi quá đáng, đội trưởng coi chúng ta như huynh đệ, dù nguy hiểm cũng bỏ mặc chúng ta mình rời . Khi đó lấy năng lực của đội trưởng ràng có thể tự bảo vệ mình, cuối cùng lại vì chúng ta mà bị thương, tại đội trưởng gặp khó khăn, ngươi muốn bỏ chạy à? Sấu Tử, ngươi thấy có lỗi với lương tâm sao?"

      "Hừ, Triệu Nhiên, ta thấy ngươi cũng nên rời khỏi đây, tuy chúng ta chỉ là Đại Linh Sư nhất cấp, nhưng lấy thân phận Đại Linh Sư, tới mấy thành là có thể sánh ngang với trưởng lão, tại sao phải ở đây liều mạng? Đắc tội Công hội Luyện Dược là rất sáng suốt!"

      "Sấu Tử, ngươi muốn cứ , ta bỏ đội trưởng lại mình."

      Vẻ mặt Triệu Nhiên vô cùng kiên quyết. sợ là giả, nhưng Hạ Quân Mạc chỉ là đội trưởng mà từng cứu mạng , vì thế mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, nhất định bỏ .

      "Ngươi... Haiz." Trương Sấu Tử còn muốn gì đó, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ, khỏi thở dài tiếng, nhìn những lính đánh thuê khác, : "Có ai muốn cùng ta ? Hôm nay người Thuỷ Vực tìm ta, bọn họ lấy giá cao thuê chúng ta tới đó làm việc, nếu bằng lòng rời cùng ta bước lên."

      "Trương Sấu Tử, ngươi đừng quá phận!!!" Triệu Nhiên nghiến răng nghiến lợi , hai tay nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch, móng tay hung hăng cắm vào thịt. "Ngươi muốn mình, tại sao lại muốn dẫn lính Vân Ly ? Ngươi là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!!!"

      Trương Sấu Tử vuốt vuốt hai nhúm râu vểnh bên khóe miệng, hừ lạnh tiếng: "Vì ta là người trọng tình trọng nghĩa nên mới làm thế. Những người này ở chung với ta lâu như vậy, sao ta có thể để bọn họ mất mạng vô ích? Người đều có tình cảm, lẽ ta phải trơ mắt nhìn đồng bạn ngày xưa biến thành vong hồn sao? Hay Hạ đội trưởng vĩ đại cũng muốn vậy?"

      nhìn thoáng qua Hạ Quân Mạc, cái nhìn thờ ơ đầy khinh thường khiến lửa giận trong lòng Triệu Nhiên bùng lên.

      "Triệu Nhiên, quên ." Hạ Quân Mạc vẫn im lặng rốt cục mở kim khẩu (miệng vàng, lời vànghttp://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif ), từ chỗ ngồi đứng lên, khóe miệng khẽ nhếch cao, trong mắt tỏa ra lạnh lẽo vô tận. "Nếu muốn mau thừa dịp ! Ta tuyệt đối ngăn cản, nhưng hy vọng các ngươi đừng hối hận."

      "Ha ha, hối hận? Đội trưởng ngài đùa sao?" Trương Sấu Tử cười lạnh tiếng, giọng điệu khinh thường : "Đội trưởng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngài là đội trưởng, từ nay về sau ta còn là lính đánh thuê Vân Ly, chỉ là đội trưởng của ta, ngài còn chưa đủ bản lãnh khiến ta hối hận đâu."

      Trong khi chuyện phần người đến trước mặt Trương Sấu Tử, bọn họ giống Trương Sấu Tử giả bộ, tất cả đều thực áy náy, ngay cả dũng khí nhìn về phía Hạ Quân Mạc cũng có.

      Trương Sấu Tử đúng, con người luôn ích kỷ, vì sinh tồn, bọn thể làm như thế, cho dù là phải phản bội đội trưởng vẫn coi bọn như huynh đệ.

      "Ngươi... Các ngươi..." Triệu Nhiên giận còn cười. "Tốt, tốt lắm, hôm nay, cuối cùng ta cũng thấy bộ mặt đám các ngươi."

      như Triệu Nhiên lửa giận bừng bừng, Hạ Quân Mạc có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, ngoài câu vừa rồi ngăn cản Triệu Nhiên thêm gì nữa.

      " ra cần gì phải so đo với loại tiểu nhân thấy lợi quên ơn này?" giọng lạnh lẽo truyền đến, lời này cũng phải Hạ Quân Mạc , mà là đến từ ngoài cửa.

      Mọi người tập trung nhìn lại, chỉ thấy trước cửa, thiếu nữ mỉm cười, mắt lạnh quét qua những kẻ sắp rời , sau đó chậm rãi bước vào, nụ cười của nàng mang theo ít cao ngạo, ít tự tin, cuối cùng nhìn tới Trương Sấu Tử: "Ta , ngươi nhất định hối hận."

      Mới đầu nhìn thấy nàng, trong mắt Trương Sấu Tử lên kinh diễm ràng, sau khi nghe lời của nàng, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi là ai? Đây phải nơi ngươi có thể tới, còn mau cút ngay khỏi đây cho ta!"

      "Rầm."

      câu này chạm đến Hạ Quân Mạc vẫn có biểu tình gì, bàn tay dùng sức vỗ bàn khiến nó gẫy đôi, u ám nhìn về phía Trương Sấu Tử: "Đừng quên, ngươi còn là người Vân Ly. Nhớ kỹ, tại phải ngươi muốn rời khỏi, mà là bị ta đuổi , vì thế người phải lăn là ngươi."

      Mọi người đều ngây người, lúc Trương Sấu Tử phản bội cũng tức giận, giờ lại vì câu mà phát hỏa.

      ít người có mặt lúc buổi trưa, khỏi dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá thiếu nữ xinh đẹp này.

      "Ngươi..." Sắc mặt Trương Sấu Tử xanh mét, giống như quên chuyện mình muốn rời khỏi đây, theo bản năng ra lời như vậy.

      Sau đó, Đại Hùng và những lính đánh thuê đập phá Thủy Vực cũng tiến vào, tay Đại Hùng còn có người bị chặt đứt cánh tay, máu thịt lẫn lộn, sắc mặt tái nhợt, lúc này hôn mê.

      "Ha ha, đội trưởng, tiểu thư là lợi hại, vừa ra tay bắt được tên khốn Thủy Mộc này." Đại Hùng xoa xoa đầu, cười , biết nếu Hạ Như Phong sử dụng linh kỹ bộ pháp, chính mình cũng thể trốn thoát.

      "Chẳng lẽ các ngươi Thuỷ Vực?" Hạ Quân Mạc sửng sốt chút liền phục hồi tinh thần lại, giọng điệu trách cứ : "Tiểu Phong Nhi, việc này nguy hiểm bao nhiêu? Còn có ngươi nữa Đại Hùng, ngươi thế nhưng cũng theo nàng liều lĩnh, cũng may lần này các ngươi bị thương, nếu ..."

      Nuốt nước miếng, Hạ Quân Mạc cảm thấy chuyện đó rất nguy hiểm, Gấu Béo đến cửu cấp đỉnh phong, người Thủy Vực cũng kém cỏi, nếu Hạ Như Phong xảy ra chuyện gì, tự trách cả đời.

      Về phần Thủy Mộc hôn mê, Hạ Quân Mạc hoàn toàn bỏ qua, dù sao hai Dong Binh Đoàn như nước với lửa, nhiều thêm mối thù cũng thành vấn đề.

      "Cái gì? Nàng ta bắt được thiếu chủ Thủy Vực sao? Nhìn nàng ta trẻ như vậy, thiếu chủ Thuỷ Vực là Linh Sư bát cấp rồi đó!"

      "Đó là đứa con Thủy Đằng thương nhất, nhất định Thủy Đằng lập tức tìm đến đây."

      "Chúng ta mau hơn! Ta muốn chết."

      Khi Trương Sấu Tử vậy, những người còn do dự đều bước tới cạnh . Dù sao trước kia chỉ là tranh giành nhặt, nhưng lần này khác, lần này là đánh cho thiếu chủ Thủy Vực tàn phế luôn rồi.

      Mà những người vẫn luôn nguyện ý giúp Hạ Quân Mạc chỉ còn lại hơn nửa, bao gồm cả đám người phía sau Đại Hùng, đều là trung thành.

      Thấy vậy, Hạ Như Phong cười lạnh tiếng. Vừa tới cửa nàng nghe hết, để Đại Hùng mang theo Thủy Mộc xuất là muốn xem người lòng. Thay vì chiến trường phản công còn bằng đuổi kẻ bất trung sớm chút, bởi phản bội chiến trường mới là nguy hiểm nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đồng đội đâm đao.

      Nhưng nàng tin tưởng, những kẻ đó nhất định hối hận...

      Trương Sấu Tử cười vui sướng khi người gặp họa, nên cảm tạ nữ nhân này, bằng lôi kéo được nhiều người như vậy. Liếc mắt sang nhìn Thủy Mộc thê thảm, cả người khỏi run run, có thể tưởng tượng Thủy Đằng tức giận cỡ nào. Lần này Dong Binh Đoàn Vân Ly chạy trời khỏi nắng.

      cần chờ lâu, tiên đoán của Trương Sấu Tử liền thành , bởi vì bên ngoài truyền vào tiếng quát lớn.

      "Hạ Quân Mạc, sai người của ngươi ngoan ngoãn thả con trai lão tử ra, lập tức tự sát tạ tội, nếu lão tử nhất định xé xác phanh thây các ngươi, còn diệt cả nhà ngươi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :