1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dị giới Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả (67) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Khách đến chơi


      Edit: Tử Liên Hoa 1612



      "A, Như Phong nha đầu, Tẩy Tủy Đan này, sao ngươi có?" lâu sau, đại trưởng lão phục hồi tinh thần lại, kích động nhìn Hạ Như Phong, trong ánh mắt ra chút cảm kích.


      Có lẽ Hạ Ngân Nguyệt biết, nhưng đại trưởng lão sao lại biết? Chỉ cần tẩy xương phạt tủy trước khi đột phá cấp bậc Linh tướng, cho dù là phế vật cũng có thể thành thiên tài, chắc chắn có thể so sánh với thiên tài đại lục. Trong Hỏa Vân thành này, đại trưởng lão tin tưởng, nếu Vân Lâm bị phế, vài năm sau Hạ Ngân Nguyệt cũng vượt qua Vân Lâm.


      "Là trong lúc vô tình có được." Hạ Như Phong cũng định nhiều lời, sau đó đưa bản vẽ vòng tay cho đại trưởng lão. "Đại trưởng lão, mấy ngày này ta muốn bế quan, cho nên bản vẽ này giúp ta đưa cho ông ngoại, bảo ông tìm luyện khí sư tạo vòng tay bản vẽ này cho ta."


      "Được." Đại trưởng lão biết nàng muốn , cũng hỏi lại, nhận bản vẽ, khi nhìn đến vật bản vẽ khỏi nhăn mày lại. Lấy trình độ của ông, hoàn toàn nhìn ra bản vẽ này vẽ thứ gì, chỉ có thể cất bản vẽ , : "Yên tâm ! Ta giao cho gia chủ, đúng rồi, tại Vân gia chắc chắn hận con tận xương, cho nên thời gian này nếu cần đừng ra ngoài."


      Xem ra, lần này thu mua lòng người còn có chút tác dụng, trước kia, quan hệ giữa đại trưởng lão và nàng rất xa lạ, cơ bản có ý nhắc nhở trong lời , tại nàng có thể cảm nhận được ý tốt của ông. Cho nên về sau nàng rời khỏi Hỏa Vân thành, ít nhất có đại trưởng lão đứng ra bảo vệ.


      "Cảm ơn muội, Như Phong." Hạ Ngân Nguyệt mặc dù hiểu Tẩy Tủy Đan mang đến những thay đổi gì cho nàng, nhưng chỉ bằng cái tên đan dược tam phẩm có thể biểu ra mức độ trân quý của nó, nhưng mà, đan dược quý giá như vậy, Hạ Như Phong thuận tay đưa cho nàng, nàng sao có thể cảm động?


      "Nguyệt Nhi biểu tỷ, đêm nay tỷ hãy dùng đan dược! Đại trưởng lão hãy bảo vệ cho Nguyệt Nhi biểu tỷ, muội trước."


      ra ngoài cửa, nàng đóng lại cửa phòng, thản nhiên thở dài, từ ngày mai, nàng muốn bế quan nghiên cứu ba bộ sách mà Bạch Thụy đưa.


      Ba bộ sách kia là kinh nghiệm luyện dược và phương thuốc thất truyền của các cường giả thời xa xưa, sau này có thể giúp nàng đột phá bất cứ bình cảnh nào, nếu như chúng xuất đại lục, tất cả các luyện dược sư cường đại đều ra tay cướp đoạt, có thể thấy được ba bộ sách này trân quý cỡ nào.


      Nhưng cuối cùng, ngày thứ hai nàng vẫn thể bế quan, bởi vì Cốc Mị Nhi đến tìm nàng muốn tạm biệt, ngày nghỉ hết, cũng đồng nghĩa với việc nàng ấy muốn rời .


      Trước khi Cốc Mị Nhi , Hạ Như Phong đưa cho nàng ấy viên Tẩy Tủy Đan, đối với Cốc Mị Nhi từ trước tới giờ vẫn bảo vệ nàng, nàng thể gì keo kiệt. Nhưng cho dù là Cốc Mị Nhi hay là Hạ Ngân Nguyệt, nàng đều tự mình giúp bọn họ tẩy xương phạt tủy, có thể có được đãi ngộ ấy, chỉ có Hạ Thiên.


      Vốn dĩ Hạ Như Phong cũng muốn tẩy xương phạt tủy cho Hạ Lâm Lạc, nhưng Bạch Thụy với nàng, kinh mạch thân thể Hạ Lâm Lạc bế tắc, tẩy xương phạt tủy đối với ông vô dụng, cho nên nàng chỉ có thể từ bỏ.


      Tiễn bước Cốc Mị Nhi, Hạ Như Phong định nghiên cứu kiến thức luyện dược, Hạ Lâm Lạc lại cho người đến gọi nàng, là có người tìm nàng.


      Hạ Như Phong nhíu mày, trong Hỏa Vân thành, ngoài Hạ gia và Cốc Mị Nhi ra, nàng hề qua lại với người khác, như vậy ai đến tìm nàng? Mà nghi hoặc này, khi nàng đến đại sảnh lại càng tăng chứ khlão giảm , bởi vì đến tìm nàng là lão giả.


      Đó là lão giả thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí còn có chút lôi thôi, hai bên tóc mai bạc, mặt lộ vẻ tươi cười kiểu hồ ly, nhìn thấy Hạ Như Phong vào, đôi mắt ông sáng bừng lên.


      "Tiểu nha đầu kia, ngươi nhất định rất ngạc nhiên ta tìm ngươi để làm gì đúng ?" Lão giả vuốt ve chòm râu, trông thấy vẻ mặt chín chắn của Hạ Như Phong, vừa lòng gật đầu. "Ta quyết định, ta muốn thu ngươi làm học sinh, ha ha, tiểu nha đầu, trở thành học sinh của ta có rất nhiều chỗ tốt đấy."


      Lão giả thích quanh co lòng vòng, thẳng ý định của mình, nhưng lời của ông khiến cho mọi người ngồi người đều sửng sốt.


      Nhìn qua chỉ là ông già bình thường, nhưng ai dám ông bình thường. Thân là linh tướng, Hạ lão cảm nhận ràng nhất, thực lực ông lão kia còn mạnh hơn ông rất rất nhiều. cường giả như vậy, nhất định là thuộc đại gia tộc nào đó đại lục, nếu Hạ Như Phong được người này nhận làm học sinh, Hạ gia còn phải sợ hai nhà Hỏa Vân.


      Nhưng so với lời của lão giả, câu trả lời của Hạ Như Phong làm cho người ta càng khiếp sợ hơn.


      "Ta từ chối."


      Ba chữ vừa ra, cả người lão giả từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, ông kích động tới toàn thân run run. cường giả thành danh lâu như ông, đột nhiên muốn nhận học sinh lại bị cự tuyệt, ông có thể kích động sao? Nếu phải tò mò với nàng, ông cũng nổi lên tâm tư muốn thu nàng làm học sinh.


      Ngắm nhìn toàn bộ người Hạ gia khiếp sợ, lão giả vội vàng kéo Hạ Như Phong, vụng trộm đến trong góc, : "Ngươi... Ngươi muốn từ chối? Ngươi có biết ta là ai ? Mặc dù ta len lén chạy ra ngoài, nhưng ta cũng vì muốn tìm học sinh mới trốn ra ngoài, ngươi từ chối cũng phải cho ta lý do chứ?"


      Lão giả vẻ mặt ủy khuất, dù sao ông chính là mặt dày, chết cũng phải thu được học sinh mới trở về, làm cho học sinh của mình vượt qua học sinh của ông gia hỏa kia.


      "Vậy vì sao ngươi muốn thu ta làm học sinh?" Hạ Như Phong khẽ nhíu mày, nàng hiểu đại lục nhiều thiên tài như vậy, vì sao lão giả lại tìm nàng?


      "Ha ha, nghe tháng trước ngươi là thất cấp linh sĩ, sau đó tu vi rút lui, biến thành ngũ cấp linh sĩ, tháng sau, lại đến bát cấp cao nhất... , tại phải là cửu cấp linh sĩ ! Tuy rằng ngươi phải rất mạnh, nhưng ta tin tưởng nếu được đào tạo tốt, ngươi nhất định có thể trở thành thiên tài đại lục."


      Nếu tháng trước, khi còn là nha đầu mặc hồng bào, tu vi của nàng lúc ấy, quả chỉ là ngũ cấp linh sĩ, thời gian tháng lên được bốn cấp, thiên phú bậc này, học trong viện cũng có ai so sánh được!


      Giờ phút này, đến lượt Hạ Như Phong kinh hãi, nàng có được Nghịch Thiên quyết, rất ít người có thể nhìn ra tu vi của nàng nếu nàng bộc lộ ra, thế nhưng lão giả này thế nhưng phát ...


      Sắc mặt Hạ Như Phong thay đổi chút, này lão giả rất mạnh, ít nhất, so với Hạ ông còn mạnh hơn nhiều.


      "Nhưng mà, ta có sư phụ..." Sờ sờ mũi, Hạ Như Phong nhớ tới Bạch Thụy, , cũng coi như là sư phụ của nàng phải ?


      "Vậy sao?" Lão giả lập tức uể oải, ngay khi ông cho rằng mình còn hy vọng, bên tai lại vang lên tiếng của Hạ Như Phong.


      "Nhưng ông có thể làm sư phụ thứ hai của ta, cũng là sư phụ danh nghĩa."

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Luyện dược sư trời sinh


      Edit: Tử Liên Hoa 1612



      "Sư phụ thứ hai?" Lão giả bất mãn nhíu mày, ông đường đường là viện trưởng học viện Linh Phong, vậy mà chỉ có thể trở thành thứ hai? Nếu như là ở học viện, ông câu, bao nhiêu học sinh tinh muốn tranh nhau bái sư? Chỉ là đối với đám người đó, ông có hứng thú.


      "Trước hết ngươi phóng tinh thần lực ra cho ta xem." Mi tâm lão giả giãn ra, ông muốn xem thiếu nữ này có đáng giá để mình trở thành thứ hai hay .


      Hạ Như Phong sửng sốt chút, nghe theo lão giả chỉ đạo, thả ra tinh thần lực của mình. Tinh thần lực của nàng vừa phóng ra ngoài, luồng uy áp mạnh mẽ lan tràn, ngay cả lão giả cũng có loại cảm giác muốn phục tùng.


      Cho đến khi Hạ Như Phong thu hồi tinh thần lực, lão giả mới có thể thở dốc, nhưng mặt ông vẫn còn hoảng sợ rối loạn, ngờ rằng chính mình lại bị tiểu bối chèn ép.


      Mà Hạ Lâm Lạc ngồi nhìn chuyện xảy ra trong góc với vẻ mặt hiểu. Với năng lực của lão giả, nếu muốn người khác nghe được bọn họ chuyện, người khác có cách gì nghe được. Mấy người bọn ông mặc dù cảm giác được uy áp từ bên kia truyền đến, chỉ là đều nghĩ do lão giả tạo ra, hoàn toàn nghi ngờ đến Hạ Như Phong.


      "Linh thần lực cấp sáu?" Lão giả phục hồi tinh thần lại, mặt lên kích động, đôi tay dùng sức đè xuống bả vai Hạ Như Phong, ngửa mặt lên trời cười lớn. "Ha ha, tinh thần lực cấp sáu, luyện dược sư trời sinh đấy! tốt quá, học sinh của lão gia hỏa kia cũng chỉ là tinh thần lực cấp năm!"


      "Tinh thần lực cấp sáu? Đó là cái gì?" Hạ Như Phong hiểu cau mày, việc này, Bạch Thụy cũng với nàng.


      "Ha ha, luyện dược chỉ cần khống chế hỏa diễm, càng cần tinh thần lực. Tinh thần lực của ngươi là cấp sáu, như vậy trình độ thấp nhất của ngươi cũng là lục phẩm luyện dược sư!!!" Ánh mắt lão giả nhìn Hạ Như Phong càng vừa lòng, nếu thu nàng làm học sinh, lão gia hỏa kia nhất định dám coi thường thuật luyện dược của mình nữa.


      "Như vậy, ngay từ đầu ta có thể luyện chế đan dược lục phẩm?" Hạ Như Phong nhăn mày, nếu quả là như thế, vì sao Bạch Thụy với nàng?


      ", phương pháp luyện dược, độ thuần thục các loại đều phải nắm giữ từ điều cơ bản nhất, cho nên ngươi vẫn phải bắt đầu luyện chế từ nhất phẩm, chẳng qua tinh thần lực của ngươi là cấp sáu, khi ngươi làm luyện dược sư có bình cảnh, có thể trực tiếp đột phá. như vậy tinh thần lực lúc đầu của luyện dược sư đều là cấp , mà tinh thần sức thấp thể trở thành luyện dược sư."


      Hạ Như Phong gật gật đầu, khó trách Bạch Thụy hề , bởi vì hay cũng như nhau.


      "Tiểu nha đầu kia, ta là viện trưởng học viện Linh Phong, khi nào ngươi theo ta về học viện?" mặt lão giả mang theo mỉm cười kiểu hồ ly, ông hạ quyết tâm muốn lừa gạt nàng về.


      "Học viện Linh Phong?" Trong mắt Hạ Như Phong lên kinh ngạc, hình như Vân Lâm cũng là học sinh của học viện Linh Phong phải...


      Lão giả biết ý nghĩ trong lòng nàng, khinh thường bĩu môi: "Hừ, loại vô dụng đó, học viện chỉ tùy tiện là vơ được nắm đầy, thế nên hôm qua ngươi đánh rất tốt, miễn cho ả làm mất mặt học viện."


      Khóe miệng hơi mím, Hạ Như Phong thở dài, : "Gần đây con chưa thể tới học viện, chờ xử lý xong việc ở đây , chỉ là, bây giờ con nghĩ giới thiệu người đến học viện để học tập trước ..."


      Mặc dù đồng ý viện trưởng trở thành sư phụ của nàng, nhưng nàng vẫn thích ra hai chữ này, ít nhất nàng cho rằng năng lực của Bạch Thụy thua kém ông ấy. Đáng tiếc Bạch Thụy thể xuất , cho nên nàng mới nhận sư phụ này, về sau ở đại lục cũng có người che chở.


      "Được rồi!" Mặc dù điều kiện để vào học viện Linh Phong vô cùng khó khăn, nhưng ông cần suy nghĩ đồng ý, Hạ Như Phong là học sinh của ông, giúp học sinh cửa sau sao? Dù sao ông cũng là viện trưởng học viện Linh Phong, ông mở miệng, ai dám chữ ?


      Hạ Như Phong chuyện này cho đại trưởng lão, bởi vì viện trưởng cầu, nàng cũng ông là viện trưởng học viện Linh Phong, chỉ giới thiệu là lão sư chuyên chịu trách nhiệm thu nhận học sinh. Có viện trưởng hỗ trợ, Hạ Ngân Nguyệt tiến vào học viện Linh Phong là chuyện bắt buộc, đại trưởng lão vô cùng kích động, lập tức đồng ý.


      Lần này, viện trưởng đưa cả Hạ Ngân Nguyệt rời , đại trưởng lão tuy muốn, nhưng vì tương lai của Hạ Ngân Nguyệt, chỉ có thể đưa tiễn.


      Trở lại phòng, Hạ Như Phong lấy ra ba bộ sách chuyên chú nghiên cứu, suốt nửa tháng, nàng ghi nhớ tất cả kiến thức trong sách vào đầu.


      Mấy ngày trước Hạ Lâm Lạc lấy vòng tay nàng cần về, vòng tay nhìn qua rất là bình thường có gì lạ, nhưng đeo lên tay mới có thể cảm nhận được tác dụng của nó. Mới đầu, linh lực bất ngờ tiến vào cơ thể làm nàng đau đớn khó nhịn, sau đó lại dần dần thành thói quen, mà linh khí tiến vào tinh khiết hơn mọi khi rất nhiều, việc tu luyện chính là làm chơi ăn .


      Nửa tháng, nàng từ cửu cấp linh sĩ tiến thẳng đến linh sĩ đỉnh phong, nàng cố ý tu luyện như thế, nếu như nàng chăm chỉ tu luyện, chẳng phải trực tiếp đột phá sao?


      Sau khi nàng tiến vào gian triệu hồi thư, chờ Bạch Thụy giao hai viên linh đan lớn cho nàng, nàng lại ra, tìm đại trưởng lão, đưa ba viên hóa linh đan cho ông đến đấu giá hội bán. Lúc nhìn thấy hóa linh đan tay nàng, đại trưởng lão sợ tới ngây người, lúc này ông mới biết hóa linh đan của đấu giá hội ngày đó là do nàng mang tới.


      Đại trưởng lão khỏi nhìn về phía Hạ Như Phong, ánh mắt từ cảm kích trở thành tôn kính.


      "Trong đó viên bán đấu giá, ta cần tiền bạc, ta muốn là nhân tình, về phần viên khác, coi như là lễ vật ta đưa cho đại trưởng lão..." Hạ Như Phong hơi cười, tại Hạ Lâm Lạc có cách gì dùng hóa linh đan, nhưng ngày, nàng có thể giúp ông, tại quan trọng nhất là làm cho chính mình có nỗi lo về sau, có thể yên tâm rời khỏi Hỏa Vân thành.


      "Còn nữa, làm phiền đại trưởng lão với Lâm Cốc đại sư tiếng, cấp bậc xã hội của người mua càng cao càng tốt, sau đó làm cho người mua được hóa linh đan đến Hạ gia tìm ta, mặt khác, từ chối cho hai nhà Hỏa Vân mua được."


      "Vâng!" Bàn tay nắm hóa linh đan của đại trưởng lão ngừng run rẩy, ông ngờ rằng chính mình cũng có thể có được đan dược này, bất tri bất giác trong lời với Hạ Như Phong tràn ngập cung kính.


      Sau khi đại trưởng lão lui ra, Hạ Như Phong vào thế giới triệu hồi thư lần nữa, Bạch Thụy cũng chính thức bắt đầu dạy nàng luyện dược.


      Mấy ngày trước, nàng nhờ đại trưởng lão giúp nàng mua dược đỉnh, đại trưởng lão mới khẳng định, sau lưng Hạ Như Phong có sư phụ thần bí, nếu nửa tháng trước cũng từ chối lão sư thu học sinh kia. Mà đan dược kia, nhất định là sư phụ Hạ Như Phong luyện chế, tuy nhiên việc này đại trưởng lão hề với ai, chính là bản thân ông cũng biết, thế nhưng ông bảo vệ lợi ích cho Hạ Như Phong.


      Vì thế thời gian tiếp theo Hạ Như Phong đều đắm chìm trong việc luyện dược. Lúc đầu luyện dược là mười lần lam mười lần hỏng, sau khi thất bại rất nhiều lần mới dần dần thành công. Thẳng đến tháng sau, Hạ Như Phong mới miễn cưỡng ngưng tụ mùi dược lan tỏa, thành công luyện chế ra nhị phẩm dược lan tỏa, tuy rằng xác xuất thành công vẫn rất thấp như cũ, nhưng chính Bạch Thụy cũng tự nhận ngày trước mình thể trong tháng đột phá đến nhị phẩm.


      tháng trở thành luyện dược sư nhị phẩm, nếu để cho viện trưởng học viện Linh Phong biết, nhất định than thở khả năng luyện dược và tu luyện của nàng đều nghiệt giống nhau.


      Cho dù tinh thần lực của nàng trời sinh mạnh mẽ, có bình cảnh, cũng thể nào đột phá tháng hai cấp. Phải biết rằng nắm giữ phương pháp luyện nhị phẩm đan dược còn khó hơn nhất phẩm rất nhiều!


      Mà nửa tháng trước, nàng vượt qua bình cảnh, trở thành nhất cấp linh sư, hơn nữa cũng đột phá đến tầng thứ ba của Nghịch Thiên quyết, đạt được năng lực Thiên phú chi nhãn, có thể nhìn được thiên phú của linh thú và người khác.


      Vốn định tiếp tục học tập luyện dược, đúng lúc này, đại trưởng lão đưa người mua được hóa linh đan đến.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Chạy trốn

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Người tới là nam nhân có dáng người trung bình, lưng khiêng cây đao lớn, hàng năm bên ngoài khiến cho da dẻ ngăm đen khỏe mạnh, vào cửa lập tức đánh giá Hạ Như Phong, ngốc ngốc cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng bóng.

      "Ngươi chính là người mua hóa linh đan sao?" Giọng của Hạ Như Phong thản nhiên, hai tròng mắt chăm chú quan sát nam nhân trước mặt.

      Nam nhân xoa xoa đầu, có chút ngượng ngùng gật đầu: "Đúng vậy, Hạ đại tiểu thư, bởi vì ta đến đại linh sư cao nhất vẫn thể đột phá, cho nên mới muốn ngoại vật trợ giúp, nghe đấu giá hội lại bán đấu giá hóa linh đan nên mới thử vận may."

      "Ừ, vậy ngươi hẳn là biết Hạ gia có ân oán với Vân gia chứ?" Hạ Như Phong từ ghế đứng lên, tay để ở sau lưng, từ đầu tới cuối biểu tình mặt nàng đều là thản nhiên. "Gọi ngươi tới, là muốn ngươi bảo vệ Hạ gia năm, đương nhiên, sau khi xong việc, ta có phần tạ ơn khác."

      Nam nhân im lặng, tuy rằng chất phác nhưng có nghĩa là ngốc, trận chiến kia cũng xem rồi, sao biết Vân gia hận Hạ gia tận xương. Để đột phá, đáng giá dùng tính mạng trả giá sao?

      "Ngươi cũng có thể đồng ý, nhưng năm sau, ta trả công chính là Phá tương đan tứ phẩm, có thể ở giúp linh tướng đột phá cấp." Hạ Như Phong xoay người, đối mặt với nam nhân, khóe miệng cong lên. "Tìm phú quý trong hiểm nguy, ta cũng bảo ngươi diệt Vân gia, chỉ là muốn ngươi bảo vệ Hạ gia năm."

      Nam nhân nhăn mày, nàng rất có lý, tìm phú quý trong nguy hiểm, giống như bọn mạo hiểm, từ đầu tới giờ đều đối mặt với tử thần, đâu có nơi nguy hiểm nào mà bọn chưa qua, vì sao tại biết lại còn sợ phiền phức? , La Cách phải loại người sợ phiền phức như thế, nếu như thành công, chờ đợi chính là phú quý giàu sang.

      Mà đại trưởng lão, lúc Hạ Như Phong ra Phá tương đan ngây dại, tự chủ được liếm liếm môi dưới, có lẽ khi chính mình đến linh tướng, đại tiểu thư cũng giúp mình chứ?

      tại xưng hô của đại trưởng lão đối với Hạ Như Phong khỏi thay đổi, từ Như Phong nha đầu biến thành đại tiểu thư, ông hề cảm thấy ổn chút nào.

      "Được, ta đồng ý." La Cách cắn răng cái, đồng ý, sau đó lại bỏ thêm câu: "Nhưng ta chỉ bảo vệ hạ gia năm."

      Hạ Như Phong gật đầu, thời gian năm sao? Như vậy là đủ rồi, đó... cũng là lúc nàng rời ...
      --- ------ ------ ------ ------ -----
      khí lúc này có vẻ có chút quái dị, Hỏa Kình Thiên ngồi ở ghế , trong tay bưng ly trà, thờ ơ uống ngụm , tầm mắt liếc nhìn gia chủ Vân gia Vân Lâm sắc mặt u phía dưới. Vân Lâm mở miệng, cũng .

      "Hỏa gia chủ!!!" Vân Lâm quen với khí trầm mặc như thế, cuối cùng phải đứng lên, ôm quyền, : "Lần đó chiến đấu, mặc dù Gia chủ đến xem nhưng chắc nghe qua! Nữ nhân Hạ gia đó, thể lưu, nếu để ả ta trưởng thành, hai nhà Hỏa Vân đều gặp nguy. Vì Hỏa gia, gia chủ nên để ả tiếp tục sống."

      Nghe vậy, Hỏa Kình Thiên cười lạnh tiếng, vì Hỏa gia? Chẳng lẽ Vân Lâm biết nội tâm vô cùng để ý những thứ nhặt sao? Muốn dụ dỗ gia chủ ? Nhưng, có thể dễ dàng tha thứ việc Hạ gia tiếp tục tồn tại ở Hỏa Vân thành, lại thể cho phép Hạ Như Phong tiếp tục tồn tại.

      "Ha ha, Vân gia chủ có lý, hai gia tộc chúng ta là bạn, chỉ cần Vân gia chủ có việc cần hỗ trợ, ta nhất định giúp." Trong mắt Hỏa Kình Thiên lên chút tia sáng, mỉm cười nhìn về phía Vân Lâm, người biết còn nghĩ quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.

      "Nếu như ta đoán sai, tiểu tạp chủng kia có bộ linh kỹ trợ giúp thân pháp, hẳn là lần trước mua ở Đào Bảo các. Ta có cảm giác linh kỹ mà ả sử dụng, dưới đại linh sư có khả năng ngăn ả lại, cho nên ta hy vọng gia chủ tự mình dẫn người trợ giúp ta, giết cẩu tạp chủng kia, linh kỹ của ả thuộc về chúng ta."

      Nghĩ đến Hạ Như Phong có được linh kỹ, mắt trong Vân Lâm xẹt qua tham lam, linh kỹ kia ít nhất cũng là ngân giai trung cấp! Nếu mình có được, mình và Linh tướng, ít nhất cũng có thể đại chiến trận, đến lúc đó, Hỏa Vân thành này còn có ai dám phục gã?

      Về phần Hỏa gia chủ... Hừ, đợi sau khi tiêu diệt Hạ gia, đó cũng chính là ngày Hỏa gia diệt vong.

      "Được, khi nào ra tay, Vân gia chủ đến cho ta biết tiếng." Nghe được linh kỹ trợ giúp thân pháp, trong mắt Hỏa Kình Thiên lóe ra chút ánh sáng. Hai con cáo già này, đều thầm suy tính từ những điều nhất, ai cũng muốn có được linh kỹ, đồng thời, Hỏa Vân thành chỉ cần cái thế gia là đủ rồi.

      "Cứ quyết định như vậy, ta sai người chú ý Hạ gia trước, chỉ cần cẩu tạp chủng kia bước ra bước, ta cho người đến báo cho gia chủ." Vân Lâm nhàng thở ra, lại ôm quyền : "Gia chủ yên tâm ngồi chờ tin tức là được, tại ta xin cáo từ."

      Ra khỏi cửa Hỏa gia, Vân Lâm khỏi nở nụ cười vì thực được mưu.

      Bên cạnh gã sai vặt hiểu hỏi: "Gia chủ, năng lực của Vân gia hoàn toàn có thể đánh chết tiểu tạp chủng kia, vì sao..."

      "Hừ, ngươi biết cái gì!" Vân Lâm hừ lạnh tiếng, khinh thường liếc gã sai vặt bên cạnh. "Biết vì sao nhiều năm như vậy ta ra tay với Hạ gia ? Còn phải do Hỏa gia ở phía sau như hổ rình mồi sao? cái cẩu tạp chủng đương nhiên cần người khác tương trợ, ta làm vậy chỉ vì kéo Hỏa gia xuống nước, về sau lúc đối phó Hạ gia, Hỏa gia nhất định phải ra mặt trợ giúp, như vậy cần lo lắng có người đánh lén sau lưng."

      "Dạ, da, quả nhiên là gia chủ thông minh, tiểu nhân bội phục." Gã sai vặt chân chó nịnh nọt, bộ dạng ta là ngu ngốc.

      Trong bóng đêm, người dân Hỏa Vân thành đều tiến vào mộng đẹp, sân ngoài của Hạ gia, thiếu nữ quay đầu nhìn nhà của mình lần nữa, cuối cùng kiên quyết rời , nhưng là nội tâm có chút nỡ. Mới hơn hai tháng thôi, từ khi nào nàng thực coi nơi này là nhà của mình?

      "Tỷ cứ như vậy mà sao?"

      Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng làm cho bước chân của nàng dừng lại, kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng, thiếu niên chậm rãi tới, ánh trăng rơi xuống người tạo thành thân ánh sáng, bờ môi của mím, trong mắt có tình cảm khác thường.

      "Ừm." Hạ Như Phong quay , nhìn xa xa, : "Giờ là lúc tỷ xa rèn luyện, đôi khi trải qua nguy hiểm mới có thể làm cho chính mình trưởng thành nhanh hơn, nếu luôn luôn ở lại nơi này, chừng, ngay cả Hạ gia tỷ cũng thể bảo vệ."

      "Đệ biết." Hạ Thiên hơi cười, trong mắt là muốn nhưng lại bị che giáu rất tốt, nhìn dung nhan thiếu nữ chưa hết trẻ con, cậu há mồm, ra những điều chưa từng : "Quên , Phong Phong, nếu tỷ quyết tâm rời đệ cũng ngăn cản, nhưng phải thường xuyên trở về thăm ông ngoại, được giống phụ thân và huynh trưởng, vừa có tin tức... Còn có, tỷ vĩnh viễn là người thân của đệ, nơi này, là nhà của tỷ."

      "Tỷ hứa, tại tỷ nên rời , bằng ông ngoại phát , tỷ thể được. Thiên đệ đệ, bảo trọng."

      Nếu phải như thế, nàng cũng lựa chọn buổi tối vụng trộm rời , Hạ Lâm Lạc mà biết, nàng nhất định thể được.

      Ngắm nhìn Hạ Thiên lần cuối, Hạ Như Phong cắn môi, xoay người rời . Kiếp trước nàng là nhi, sau đó mặc dù được cha nuôi thu dưỡng, nhưng chỉ có đến dị thế, nàng mới cảm nhận được tình thân ấm áp. Nếu có thể, nàng cũng muốn rời , nhưng là lại thể , chỉ có trở nên mạnh mẽ, nàng mới có thể bảo vệ người nhân bằng hữu.

      Mà muốn rời khỏi Hỏa Vân thành tới thành trấn tiếp theo, phải vượt qua dãy núi phủ đầy trúc tía trước mắt.

      Núi trúc tía và núi lửa trái phải vây quanh Hỏa Vân thành, đồng thời cũng là con đường duy nhất nối Hỏa Vân thành với những nơi khác. Nếu núi lửa là con sói hung hiểm, như vậy núi trúc tía chính là con cừu dịu ngoan. Linh thú mạnh nhất núi trúc tía cũng chỉ tới cấp hai, bình thường đội chỉ cần có đại linh sư là có thể an toàn qua.

      Chỉ là, khi Hạ Như Phong vừa vừa tới núi trúc tía, nàng cảm nhận được phía sau có mấy hơi thở cường đại đuổi theo. Khóe miệng nàng lên cười lạnh, chờ kịp rồi sao?

      Mấy thân hạ xuống trước mặt nàng, dẫn đầu là Vân Lâm và Hỏa Kình Thiên. Thấy vậy, Hạ Như Phong nhíu mày, nàng nghĩ tới Hỏa gia cũng nhúng tay vào việc này.

      Hai tròng mắt Vân Lâm tràn ngập cừu hận, gắt gao tập trung vào Hạ Như Phong, nghiến răng nghiến lợi : "Cẩu tạp chủng Hạ gia, ngờ ngươi còn dám rời khỏi Hạ gia, ngoan ngoãn giao linh kỹ thân pháp ra, ta mở lòng từ bi cho ngươi chết cách nguyên vẹn."

      Hạ Như Phong cười lạnh tiếng, để ý tới , tầm mắt nhìn về phía Hỏa Kình Thiên, hỏi: "Hỏa gia chủ cũng muốn nhúng tay sao?"

      Mấy đại linh sư, đúng là quá coi trọng nàng, những kẻ có mặt hôm nay, nàng nhớ kỹ.

      "Ha ha, Hạ nha đầu, ngươi ngàn nên vạn nên ưu tú như vậy, ta thể cho ngươi tiếp tục trưởng thành..." Hỏa Kình Thiên tươi cười, hai tròng mắt lóe ra tinh quang. Theo , Hạ Như Phong chính là bảo vật, giết nàng, chính mình có thể lấy được linh kỹ thân pháp.

      "Ha ha, " bỗng nhiên, Hạ Như Phong ngửa mặt lên trời cười dài, trong gió đêm, tóc dài tùy ý tung bay, nhưng biểu tình của nàng tia khủng hoảng, chỉ có bình tĩnh lạnh nhạt, giống như nắm giữ tất cả trong tay, mà nàng như thế khiến cho đám người Hỏa Vân hai nhà có chút bất an.

      "Mấy đại linh sư hợp lại, quả ta phải là đối thủ..." Hạ Như Phong thản nhiên cười, tiếp tục : "Nhưng mà, ta muốn trốn, ai có thể bắt được, hai lão già Hỏa Vân các ngươi trăm ngàn lần đừng chết quá nhanh, nhất định phải đợi cho ta trở về lấy đầu các ngươi."

      xong, Hạ Như Phong nhìn sắc mặt mấy người xanh mét đối diện, xoay người dùng hết sức chạy trốn về phía núi trúc tía.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Dong Binh Đoàn Tuyết Lang

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Gió ấm áp gào thét bên tai, cảnh vật xung quanh thụt lùi rất nhanh, giờ phút này Hạ Như Phong sử dụng Mị ảnh tiên tung tới mức cao nhất. Đây là lần đầu tiên nàng giao chiến với đại linh sư cho nên dám có tia lơ là.

      Đại linh sư và Linh sư quả nhiên là khác nhau hoàn toàn, Linh sư thể theo kịp tốc độ của nàng, nhưng Đại linh sư vẫn như cũ có thể theo kịp, mặc dù khoảng cách có chút xa. Cứ thế này cũng phải biện pháp, Mị ảnh tiên tung là linh kỹ kim giai, tiêu hao rất nhiều linh lực trong cơ thể, nếu linh lực bị cạn sạch, nàng chỉ có thể khoanh tay chịu chết.

      "Chết tiệt, khi nào ta bị đuổi giết như thế này? Đám cẩu lão đầu kia, lần sau ta trở lại Hỏa Vân thành, chính là ngày bọn trả giá lớn."

      Trong mắt xẹt qua kiên định, tốc độ dưới chân Hạ Như Phong nhanh hơn, lại bỏ mặc đám người phía sau rất xa.

      "Gia chủ, chúng ta cứ như vậy đuổi theo sao?" trưởng lão của Vân gia có chút thở hổn hển, ngờ rằng, cái tiểu bối có thể tạo khoảng cách lớn như thế với mình, cái linh kỹ thân pháp kia thực lợi hại như thế sao?

      "Đuổi, nhất định phải đuổi kịp, nếu cho nàng thời gian, trong vòng mười năm, ả nhất định vượt qua ta, đến lúc đó ta Vân gia gặp nguy."

      Mười năm là Vân Lâm bảo thủ dự đoán, nếu lời của bị Hạ Như Phong nghe thấy, khẳng định nàng cười nhạt. Mười nắm để vượt qua ? cũng quá xem trọng bản thân rồi. Dù sao Hạ Như Phong cảm thấy, mình vượt qua Vân Lâm còn cần thời gian mười năm.

      Suy nghĩ của Hỏa Kình Thiên và Vân Lâm giống nhau, bọn đều nguyện ý để nàng tiếp tục trưởng thành.

      " thể, tiếp tục như vậy linh lực tiêu hao quá nhanh..." Hạ Như Phong cảm nhận được hơi thở đuổi theo phía sau, thở dài, lấy ra bình thuốc, mở ra nắp bình, mơ hồ có thể thấy được bột phấn màu trắng bên trong, nàng lập tức ngửa đầu nuốt xuống, cả thể lực và linh lực đều tăng lên rất nhanh.

      Đây là Phục linh tán nhị phẩm cấp thấp, có thể khôi phục linh lực bị tiêu hao của Linh sư rất nhanh, dược liệu Hỏa Nhi giúp đỡ hái ở núi lửa chỉ đủ luyện chế năm bình dược tán, lúc nàng học tập bỏ bốn bình, chỉ còn sót lại bình pha chế sẵn.

      Nhưng vì bảo vệ tính mạng, nàng nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là linh kỹ kim giai rất tốn linh lực, sợ rằng linh lực cấp bậc Linh sư như nàng cơ bản duy trì được bao lâu.

      Sắc trời dần dần sáng, đêm qua trong lúc bọn họ đuổi bắt.

      "Sơn động?" Đột nhiên con mắt Hạ Như Phong sáng lên, tầm mắt xuyên qua cỏ dại nhìn về phía sơn động như như , sơn động này bị cỏ dại cây cối che khuất, nếu phải khả năng chú ý của nàng luôn cao hơn người thường, chỉ sợ cũng chú ý tới nơi này có cái sơn động.

      là quang cảnh chung quanh rất dễ dàng làm cho nó bị bỏ qua.

      Thân mình chợt lóe, nàng chui vào bụi cỏ, chỉ trong giây lát, từ khe hở bụi cỏ nhìn về phía mấy cái bóng dáng xẹt qua, vội vàng ngưng thở. qua bao lâu, có lẽ là phát chính mình mất dấu, người hai nhà Hỏa Vân chỉ đành oán hận trở về.

      Hạ Như Phong rốt cục nhàng thở ra, nhưng vẫn là quá mức thả lỏng, ánh mắt bắt đầu đánh giá sơn động này.

      Sơn động u ươn ướt, vách có ít hình vẽ linh thú, xem niên đại cũng có chút lâu đời. Sơn động này có vẻ rất lớn, Hạ Như Phong bước vào bên trong, bước chân của nàng rất , có lẽ là sợ hãi quấy rầy thứ gì.

      "Nơi này vì sao lại có cái sơn động? Hơn nữa, trong sơn động này hình như có loại mùi cổ quái..."

      Bỗng nhiên Hạ Như Phong dừng bước, dù là bình tĩnh như nàng, giờ phút này cũng vì thứ trước mặt sợ đến ngây người.

      Đoạn đường trước mặt phủ kín hai đống bụi, những hạt bụi kia cũng phải bụi bình thường, bởi vì Hạ Như Phong phát trong đống bụi có thứ như xương ngón tay con người, ràng là do những kẻ bước nhầm vào đây biến thành.

      Thấy điều quái dị như vậy, toàn thân Hạ Như Phong lạnh như băng, nàng biết sâu trong động rốt cuộc có cái gì? Vì sao lại có nhiều sinh vật chết như vậy?

      "Là Hỏa linh, mau, mau rời khỏi nơi này."

      Trong linh hồn truyền đến tiếng Bạch Thụy kinh hoảng rống to, mà ngay khi vừa dứt lời, luồng hơi thở tràn ngập cuồng bạo từ đối diện đánh tới, ngọn lửa màu đỏ chiếu rọi toàn bộ sơn động sáng trưng, Hạ Như Phong kịp nghĩ nhiều, vội vàng xoay người chạy về phía cửa động.

      Chết tiệt, ai có thể nghĩ cái sơn động thế này còn cất dấu nguy hiểm trí mạng, nếu bị ngọn lửa kia đuổi theo, nàng tin tưởng chính mình nhất định cũng hóa tro bụi.

      Rốt cục, phía trước xuất chút ánh sáng, tốc độ dưới chân Hạ Như Phong lại nhanh hơn, phía sau hỏa diễm vẫn ngừng đuổi theo. Nhưng khi ngọn lửa sắp chạm vào Hạ Như Phong, nàng nhảy ra khỏi sơn động, hình như mất mục tiêu, ngọn lửa bất đắc dĩ lui về sơn động chút xíu.

      "Phịch."

      Cuối cùng an toàn chạy thoát, chân Hạ Như Phong mềm nhũn, ngồi mặt đất, linh khí trong cơ thể hết sạch, nhưng trong lòng nàng cảm thấy cũng có chút may mắn.

      Xem ra sau này thể tùy ý xông loạn, nếu chắc chắn lại xảy ra nguy hiểm như hôm nay. Nếu như lúc ấy phải là thấy những thứ bụi kia mà sinh ra cảnh giác bước vào nữa, chừng nàng bị ngọn lửa kia đuổi theo, đến lúc đó hối hận cũng còn kịp rồi.

      Hạ Như Phong vừa định hỏi Bạch Thụy về ngọn lửa kia lại phát xa xa có đoàn người đến đây, nhìn dấu hiệu quần áo bọn , hình như là lính đánh thuê.

      Trong đó nam tử trung niên dẫn đầu cũng phát ra Hạ Như Phong, dẫn theo bọn thuộc hạ tới, hỏi: " nương, mình tới nơi này rèn luyện sao? Nhìn hỗn loạn như vậy, có phải gặp linh thú cường đại ?"

      Vẻ mặt nam tử trung niên thân mật rất dễ dàng làm cho người ta buông lỏng đề phòng, chỉ là Hạ Như Phong vẫn thầm chú ý, dù sao tại dị thế này có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

      "Ừm, vừa rồi cẩn thận gặp con thú cấp hai..." Hạ Như Phong hơi hơi cười, linh lực của nàng lúc này hết sạch, thể qua rừng cây này, hơn nữa nàng quen thuộc nơi này, có nhóm lính đánh thuê, vừa vặn dẫn đường cho nàng.

      Tuy rằng có thể gọi Hỏa Nhi và Vật ra tìm đường giúp nàng, nhưng bọn chúng thể quen thuộc tình huống nơi đây hơn lính đánh thuê, chờ chúng tìm được đường biết phải mất bao lâu.

      "Thú cấp hai? nương, vận khí tốt, bị thú cấp hai đuổi bắt còn có thể chạy thoát..." Nam tử trung niên lắc đầu thở dài tiếng, : "Như vậy ! Nhà của ở đâu? Chúng tôi là Dong Binh Đoàn Tuyết Lang, định tới trấn Hắc Thạch, nếu cùng đường có thể chung. cái tiểu nương như , ở trong này rất nguy hiểm."

      "Đội trưởng?" Đám kia phía sau nam tử trung niên hài lòng, mang theo nàng, chẳng phải là thêm gánh nặng sao? Nhưng nam tử trung niên đảo mắt qua cái, bọn chỉ có thể ngậm miệng, lại nhìn Hạ Như Phong bằng ánh mắt rất khinh thường.

      Hạ Như Phong cũng để ý ánh mắt đám người kia, nàng gật đầu: "Ta cũng định vào trong đó, vậy làm phiền ngươi."

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Đột phá Linh Sư nhị cấp

      Edit: Tử Liên Hoa 1612


      Đến lãnh thổ của Dong Binh Đoàn Tuyết Lang, Hạ Như Phong rất nhanh hòa nhập với ít lính đánh thuê.

      Ở Hoa Hạ, nàng làm con nuôi của cổ võ thế gia, khả năng giao tiếp cũng kém. Thông qua lời của bọn họ, Hạ Như Phong mới biết được nam tử dẫn nàng đến đây tên là Qua Lạc, là đội trưởng Dong Binh Đoàn. Dong Binh Đoàn này tính là lớn, cũng phải rất , dù sao bên trong có Luyện Dược Sư nhất phẩm cao cấp.

      Mặc dù chỉ là nhất phẩm, nhưng ở đại lục này nghề luyện dược rất trân quý, đưa tới cái tiểu gia tộc nhất định được bồi dưỡng phát triển. Có thể thấy được Luyện Dược Sư trân quý cỡ nào.

      Bọn tới đây là vì lấy Chỉ Huyết Thảo vách núi để luyện chế Chỉ Huyết Tán, cứu con bị trọng thương của Qua Lạc: Bích Tuyết. Tất nhiên chuyện đó là Hạ Như Phong đến nơi đây mới biết, nhưng nếu tới thể rời , cho nên nàng đành phải cùng với Dong Binh Đoàn.

      Nhưng mà, Hạ Như Phong đến, phải tất cả đều hoan nghênh, trong đó bộ phận bị khí chất của nàng hấp dẫn, bộ phận khác lại cho rằng nàng khiến tốc độ cả đội chậm lại, trong đó Luyện Dược Sư nhất phẩm kêu gào lợi hại nhất, lại bị Hạ Như Phong làm ngơ.

      Trong bóng đêm, ánh trăng rải đầy rặng núi, vài lính đánh thuê gác đêm tập trung tinh thần tuần tra, để phòng linh thú đánh bất ngờ.

      Bỗng nhiên, linh khí trời đất tạo thành cái lốc xoáy, vừa vừa càn quét về phía, dọa cho mấy kẻ tuần tra nhảy dựng. Bọn xoa xoa đôi mắt, nhìn phương hướng của lốc xoáy, đúng là lều trại của Hạ Như Phong.

      "Trời ạ, người nào đột phá có động tĩnh lớn như vậy? Nàng ta phải là đột phá Linh Tướng chứ?"

      ", có khả năng ấy! Nàng ta nhìn cũng chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, còn trẻ như vậy mà đột phá Linh Tướng, lẽ bây giờ đại lục rất nhiều Linh Tướng sao?"

      "Nàng ta đột phá Linh Sư nhị cấp." Đột nhiên bên cạnh hai tên lính đánh thuê gác đêm vang lên giọng lạnh lùng.

      Qua Lạc ngước mắt nhìn linh khí trời đất chuyển động kịch liệt, khẽ nhíu mày. Thông qua cảm giác về linh khí chung quanh, nàng quả là đột phá nhị cấp Linh Sư, nhưng cảnh này chút cũng giống đột phá nhị cấp Linh Sư mà giống đột phá Linh Tướng hơn.

      hiểu vì sao động tĩnh lại lớn như thế, Qua Lạc lắc lắc đầu, lại quay lều trại của mình.

      chỉ Qua Lạc, lần đột phá này bị rất nhiều lính đánh thuê nhìn thấy, nhưng có những người vẫn khinh thường như cũ. Động tĩnh lớn sao? Cố làm ra vẻ thôi. Kém nhất trong Dong Binh Đoàn bọn họ cũng là Linh Sư ngũ cấp, kẻ Linh Sư nhị cấp, phải cản trở là cái gì?

      Nhưng những người chuyện qua với Hạ Như Phong, ánh mắt khỏi biến đổi, bởi vì đại lục này Linh Sư nào đột phá lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Cố làm ra vẻ? Có bản lĩnh ngươi cố làm ra vẻ cái cho ta coi.

      Chính là Hạ Như Phong cũng biết, việc nàng muốn bị người phát bí mật về Triệu Hồi Thư viễn cổ mà tiến vào thế giới Triệu Hồi Thư đột phá, lại mang đến rung động lớn như thế...

      " nghĩ tới lần này bị đuổi giết, làm cho ta vượt qua cực hạn cơ thể, còn phải cảm tạ bọn . Đúng rồi Bạch Thụy, hôm nay ngọn lửa kia là cái gì?" Sức nóng kinh người kia, đến bây giờ Hạ Như Phong vẫn còn sợ hãi, xem ra mảnh đại lục này, còn nguy hiểm hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.

      "Là Hỏa Linh." lâu sau, ở chỗ sâu trong linh hồn vang lên giọng tao nhã mà mất lãnh mạc của Bạch Thụy. biết vì sao, Hạ Như Phong cảm giác được giọng của Bạch Thụy mang theo chút run rẩy.

      Ngay cả Bạch Thụy cũng sợ hãi ngọn lửa kia sao? Làm sao có thể?

      "Hỏa Linh?" Mi tâm hơi nhíu, trong trí nhớ của nàng có chút ấn tượng gì về hai từ này. "Đó là cái gì?"

      " loại thiên tài dị bảo của đại lục, là linh khí trời đất nghìn năm, vạn năm tích lũy mới có thể hình thành loại sinh vật sống, cũng là bảo vật các Linh Sư tha thiết ước mơ."

      "Vậy vì sao nơi đó có nhiều người chết như vậy?"

      "‘Linh’ cũng phân thuộc tính, ngươi gặp phải là ‘linh’ thuộc tính hỏa, đó là Hỏa Linh. Hỏa Linh tính tình cuồng bạo, Linh Sư có thuộc tính hỏa nếu thích hợp cắn nuốt, khi Linh Sư thuộc tính hỏa cắn nuốt Hỏa Linh thành công, tu vi mạnh thêm, tốt hơn ăn bất cứ loại đan dược nào, thậm chí có thể tự mình sử dụng Hỏa Linh. Nhưng mà cắn nuốt Hỏa Linh có nguy hiểm rất lớn, nếu cẩn thận, lục phủ ngũ tạng vì sức mạnh quá khủng khiếp mà vỡ vụn, cho dù là Linh Sư cường đại cũng dám tùy ý cắn nuốt Hỏa Linh."

      Bảo vật tốt như vậy mà mình lại thể sử dụng, Hạ Như Phong thở dài, ánh mắt thoáng thất vọng, nhưng câu tiếp theo của Bạch Thụy lại làm cho lòng nàng phấn chấn.

      "Nhưng mà, nước khắc lửa, chỉ cần ngươi có thuộc tính thủy, ít nhất là dược liệu cấp năm hoặc là bảo vật, đủ để áp chế Hỏa Linh. Chỉ là vận khí ngươi tốt, tùy ý nhảy vào cái sơn động cũng có thể phát Hỏa Linh..." Bạch Thụy hình như có chút xúc động, ngay cả giọng cũng lạnh nhạt bình tĩnh như lúc đầu. "Hỏa Linh ở thời đại viễn cổ cũng là bảo vật hấp dẫn Linh Sư nhất, chỉ vì nó là từ linh khí trời đất tụ tập mà thành, hấp thu nó tương đương hấp thu linh khí trời đất, đây chính là vật đại bổ đấy!"

      Nghe vậy, Hạ Như Phong nắm tay, trong mắt lóe sáng thể nội tâm kiên định của nàng: "Mặc kệ cắn nuốt Hỏa Linh có bao nhiêu nguy hiểm, ta cũng thử lần."

      Hôm sau trời vừa sáng, Hạ Như Phong bị đánh thức. Đến gọi nàng là thanh niên khuôn mặt thanh tú, cũng là người hôm qua trò chuyện rất vui với nàng. Vũ khí của thanh ngân kiếm, rời tay giống như bảo bối vậy, chỉ sợ ăn cơm ngủ đều giữ bên người.

      "Như Phong nương, đội trưởng bảo chúng ta tiếp tục , hôm nay là có thể đến vách núi." Thanh niên tên là Lý Thanh ngại ngùng cười cười, thân thiện với Hạ Như Phong.

      Đến chỗ tập hợp với Lý Thanh, lập tức có ánh mắt ghen ghét nén giận bắn thẳng đến, theo sau là tiếng nữ nhân bén nhọn: "Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải đến vách núi, chẳng lẽ để cho nàng ta theo sao? Nàng ta liên lụy cả đội chúng ta."

      Nữ tử chuyện cũng coi như là mỹ nữ, chỉ là còn kém xa Hạ Như Phong, nhưng trước đó nàng vẫn là đối tượng mỗi người trong Dong Binh Đoàn lấy lòng. Từ khi Hạ Như Phong đến đây, nhiều người chỉ lo chuyện với Hạ Như Phong mà lãng quên nàng, chuyện này sao lại làm cho nàng ghen tị?

      "Tử Tình, ngươi..."

      Lý Thanh muốn vì Hạ Như Phong chuyện, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng làm cho thể tiếp: "Ta đồng ý với Tử Tình, mang theo người này chỉ thêm vướng chân mà thôi."

      Luyện Dược Sư duy nhất trong Dong Binh Đoàn lên trước vài bước, cao ngạo ngẩng đầu, khóe miệng hàm chứa tia khinh thường, vừa rồi là ngắt lời Lý Thanh.

      Nhìn thấy bóng người nam tử trung niên, Lý Thanh chỉ đành thở dài, lui về phía sau hề mở miệng. Phải biết rằng, đây chính là Luyện Dược Sư, Luyện Dược Sư từ trước đến nay đều cao ngạo, ngay cả đội trưởng chuyện với cũng phải khách khí, có cho mình mười lá gan cũng dám chống đối .

      "Đủ rồi!!!" Sắc mặt Qua Lạc lạnh lùng, sau lại nhớ tới thân phận nam tử trung niên, giọng khỏi hòa hoãn lại. "Để mình Như Phong nương ở lại chỗ này rất nguy hiểm, các ngươi cứ bảo vệ tốt chính mình là được, ta bảo vệ Như Phong nương. Dong Binh Đoàn chúng ta vẫn luôn giữ lời hứa, đồng ý đưa Như Phong nương đến trấn Hắc Thạch, nửa đường bỏ rơi, nếu chúng ta còn có uy tín gì?"

      Bị Qua Lạc khiển trách, những người coi thường Hạ Như Phong đều dám nữa. Sau đó đoàn người về phía vách núi, mà trong đám người, tên Luyện Dược Sư vẫn giữ vẻ mặt trầm, ánh mắt ngoan độc giống như Hạ Như Phong là kẻ thù giết cha vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :